Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Chương 22
Lần này Liên Như Phong dẫn theo một đám thị vệ đi đến bộ lạc Thanh Dương cách đó ngoài ba ngàn dặm đổi lấy vật phẩm, mang về chút vật tư mà thôn dân cần gấp, dựa theo lệ thường, phân chia chuyến hàng này cho thôn dân ở từ đường trong thôn.
Rất nhanh sau đó, dưới sự kêu gọi của Tiêu Thiên Nhậm, một đám thôn dân tấp nập ùa về từ đường trong thôn.
Lâm Diệp cũng được mời mọc nhiệt tình, nhưng hắn khéo léo từ chối, hắn vừa mới tôi thôn Phi Vân ngày hôm qua, chuyện phân chia vật tư này cũng không tới lượt hắn.
…
Trời chiều chạng vạng, ráng chiều ngập trong ánh tà dương.
Lâm Diệp tùy ý ngồi dưới một gốc thùy liễu xanh xanh rủ bóng trong sân nhà mình, tay phải nắm lấy một thanh đoản đao màu thương thanh, mải miết chạm trổ một khối “Thạch Tùng Ngân Mộc”.
Rột rột rột…
Mũi đao sắc bén như tằm nhả tơ, dùng kỹ xảo kiểm soát lực đạo tỉ mỉ chuẩn xác, lướt đi trên bề mặt Thạch Tùng Ngân Mộc tựa nước chảy mây trôi, vụn gỗ như tuyết mịn rơi rơi, phát ra thanh âm vụn vặt mà độc đáo đầy tính âm luật.
Ngón tay Lâm Diệp thon dài, bàn tay dày rộng, trắng nõn, một thanh đoản đao màu thanh thương được hắn cầm trong tay một cách tùy ý, múa may dồn dập tựa hồ điệp xuyên hoa, tạo ra một mỹ cảm cảnh đẹp ý vui.
Đối với người học linh văn mà nói, học chạm khắc linh văn trước, đầu tiên phải học kỹ xảo phát lực, việc này không thể tách rời việc rèn luyện mười đầu ngón tay của cả hai tay.
Ngón tay linh hoạt hay không, ổn định hay không, là khâu quan trọng nhất trong khắc ấn linh văn.
Dù sao, chạm khắc linh văn cũng không chỉ đơn giản là chạm trổ từng đường họa tiết linh văn, còn cần dẫn ra linh lực trong cơ thể, dùng linh lực thao túng và nắm bắt độ đậm nhạt của linh mặc, kích thước, độ sáng tối…cùng với mức độ tương thích của linh mặc đối với họa tiết linh văn.
Lấy đạo “Thanh Mộc Linh Văn” nền tảng nhất mà nói, muốn chạm trổ được nó, cần chuẩn bị đủ một cây bút triện, một nghiên “Thanh Mộc Linh Mặc”, cùng với một vật dẫn.
Bút triện, là công cụ phác thảo linh văn, linh văn sư khống chế, thao túng và sử dụng bút triện, sự thách thức nằm ở độ linh hoạt của ngón tay và độ tinh tế chuẩn xác.
Điều đáng nói chính là, bút triện cũng phân ra loại tốt loại xấu, bút triện tốt thì độ tương thích của linh mặc và linh lực càng cao, mà bút triện chất lượng kém thì ngược lại.
Giống như cây bút triện “Thanh Khung Nhiên Kim” bị Lộc tiên sinh bẻ gãy trong trí nhớ của Lâm Diệp, là một bảo vật hiếm có trân quý không gì sánh được, giá trị càng không thể đong đếm.
Mà linh mặc, là nước mực cần dùng để phác thảo linh văn, linh mặc thường do các loại linh tài luyện thành, linh mặc khác nhau sở hữu những lực lượng độc đáo khác nhau.
Thanh Mộc Linh Mặc kia, từ mười sáu loại linh tài “Thanh Mộc Hương”, “Bạch Linh Diệp”, “Linh Phù Huyết”, “Hồng Oanh Lệ”, v.v…, dựa theo liều lượng và tỷ lệ khác nhau được linh văn sư luyện trong lô đỉnh, cuối cùng luyện ra lực lượng tinh túy.
Dùng linh mặc này chạm khắc “Thanh Mộc Linh Văn”, bất luận là độ tương thích, hay là cơ hội thành công đều vào hàng cao nhất.
Mà cái gọi là “vật dẫn”, chính là nơi cần khắc ấn “Thanh Mộc Linh Văn”, thông thường mà nói, vật dẫn này bắt buộc phải là một linh vật.
Tỷ như có thể khắc họa tiết linh văn lên trên vũ khí, cũng có thể khắc trên hộ giáp, cũng có thể khắc trên các dụng cụ, giống như phòng ốc, đồ pha trà, xa mã…vân vân.
Giống như “Dẫn Quang Linh Văn” mà Lâm Diệp khắc ấn hôm qua, ngón tay hắn thay thế bút triện, linh mặc dùng cốt phấn Phệ Kim Thử, vật dẫn là khối linh điền kia, trong linh điền hàm chứa linh khí thoang thoảng, tất nhiên cũng xem là “linh vật”.
Thế nhưng, “Dẫn Quang Linh Văn” chạm khắc trong linh điền bởi vì quá thô thiển, hơn nữa không có đủ “Linh Lực Nguyên”, cũng chỉ có thể sử dụng một lần, mà không cách nào có thể tiếp tục gìn giữ vĩnh viễn.
Lần này Liên Như Phong dẫn theo một đám thị vệ đi đến bộ lạc Thanh Dương cách đó ngoài ba ngàn dặm đổi lấy vật phẩm, mang về chút vật tư mà thôn dân cần gấp, dựa theo lệ thường, phân chia chuyến hàng này cho thôn dân ở từ đường trong thôn.
Rất nhanh sau đó, dưới sự kêu gọi của Tiêu Thiên Nhậm, một đám thôn dân tấp nập ùa về từ đường trong thôn.
Lâm Diệp cũng được mời mọc nhiệt tình, nhưng hắn khéo léo từ chối, hắn vừa mới tôi thôn Phi Vân ngày hôm qua, chuyện phân chia vật tư này cũng không tới lượt hắn.
…
Trời chiều chạng vạng, ráng chiều ngập trong ánh tà dương.
Lâm Diệp tùy ý ngồi dưới một gốc thùy liễu xanh xanh rủ bóng trong sân nhà mình, tay phải nắm lấy một thanh đoản đao màu thương thanh, mải miết chạm trổ một khối “Thạch Tùng Ngân Mộc”.
Rột rột rột…
Mũi đao sắc bén như tằm nhả tơ, dùng kỹ xảo kiểm soát lực đạo tỉ mỉ chuẩn xác, lướt đi trên bề mặt Thạch Tùng Ngân Mộc tựa nước chảy mây trôi, vụn gỗ như tuyết mịn rơi rơi, phát ra thanh âm vụn vặt mà độc đáo đầy tính âm luật.
Ngón tay Lâm Diệp thon dài, bàn tay dày rộng, trắng nõn, một thanh đoản đao màu thanh thương được hắn cầm trong tay một cách tùy ý, múa may dồn dập tựa hồ điệp xuyên hoa, tạo ra một mỹ cảm cảnh đẹp ý vui.
Đối với người học linh văn mà nói, học chạm khắc linh văn trước, đầu tiên phải học kỹ xảo phát lực, việc này không thể tách rời việc rèn luyện mười đầu ngón tay của cả hai tay.
Ngón tay linh hoạt hay không, ổn định hay không, là khâu quan trọng nhất trong khắc ấn linh văn.
Dù sao, chạm khắc linh văn cũng không chỉ đơn giản là chạm trổ từng đường họa tiết linh văn, còn cần dẫn ra linh lực trong cơ thể, dùng linh lực thao túng và nắm bắt độ đậm nhạt của linh mặc, kích thước, độ sáng tối…cùng với mức độ tương thích của linh mặc đối với họa tiết linh văn.
Lấy đạo “Thanh Mộc Linh Văn” nền tảng nhất mà nói, muốn chạm trổ được nó, cần chuẩn bị đủ một cây bút triện, một nghiên “Thanh Mộc Linh Mặc”, cùng với một vật dẫn.
Bút triện, là công cụ phác thảo linh văn, linh văn sư khống chế, thao túng và sử dụng bút triện, sự thách thức nằm ở độ linh hoạt của ngón tay và độ tinh tế chuẩn xác.
Điều đáng nói chính là, bút triện cũng phân ra loại tốt loại xấu, bút triện tốt thì độ tương thích của linh mặc và linh lực càng cao, mà bút triện chất lượng kém thì ngược lại.
Giống như cây bút triện “Thanh Khung Nhiên Kim” bị Lộc tiên sinh bẻ gãy trong trí nhớ của Lâm Diệp, là một bảo vật hiếm có trân quý không gì sánh được, giá trị càng không thể đong đếm.
Mà linh mặc, là nước mực cần dùng để phác thảo linh văn, linh mặc thường do các loại linh tài luyện thành, linh mặc khác nhau sở hữu những lực lượng độc đáo khác nhau.
Thanh Mộc Linh Mặc kia, từ mười sáu loại linh tài “Thanh Mộc Hương”, “Bạch Linh Diệp”, “Linh Phù Huyết”, “Hồng Oanh Lệ”, v.v…, dựa theo liều lượng và tỷ lệ khác nhau được linh văn sư luyện trong lô đỉnh, cuối cùng luyện ra lực lượng tinh túy.
Dùng linh mặc này chạm khắc “Thanh Mộc Linh Văn”, bất luận là độ tương thích, hay là cơ hội thành công đều vào hàng cao nhất.
Mà cái gọi là “vật dẫn”, chính là nơi cần khắc ấn “Thanh Mộc Linh Văn”, thông thường mà nói, vật dẫn này bắt buộc phải là một linh vật.
Tỷ như có thể khắc họa tiết linh văn lên trên vũ khí, cũng có thể khắc trên hộ giáp, cũng có thể khắc trên các dụng cụ, giống như phòng ốc, đồ pha trà, xa mã…vân vân.
Giống như “Dẫn Quang Linh Văn” mà Lâm Diệp khắc ấn hôm qua, ngón tay hắn thay thế bút triện, linh mặc dùng cốt phấn Phệ Kim Thử, vật dẫn là khối linh điền kia, trong linh điền hàm chứa linh khí thoang thoảng, tất nhiên cũng xem là “linh vật”.
Thế nhưng, “Dẫn Quang Linh Văn” chạm khắc trong linh điền bởi vì quá thô thiển, hơn nữa không có đủ “Linh Lực Nguyên”, cũng chỉ có thể sử dụng một lần, mà không cách nào có thể tiếp tục gìn giữ vĩnh viễn.
Bình luận facebook