Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Chương 25
Lâm Diệp gật đầu nói: “Cũng được ạ.”
Mày của Lỗ Đinh cau chặt, gã ta đột nhiên nhận ra khi mình gõ cửa và bước vào trong sân, thiếu niên mười hai mười ba tuổi trước mắt gã vẫn bình tĩnh đến kinh ngạc, nụ cười luôn nở trên môi cứ như từ đầu đã không lo sợ chút nào.
Nhưng hắn càng như vậy, Lỗ Đinh lại càng thêm căm ghét. Loại người khiến gã ta không hiểu rõ là loại mà gã ta ghét nhất. Nhất là khi đối phương chỉ là một cậu nhóc mới mười hai mười ba tuổi càng khiến Lỗ Đinh cảm thấy khó chịu.
Lỗ Đinh trực tiếp nói luôn, chào hỏi cũng lười làm, giọng nói lại càng không khách khí chút nào: “Ca hỏi đệ, đệ thật ra là người ở đâu, đệ đến thôn Phi Vân này với mục đích gì?”
Lâm Diệp cười nói: “Đệ đến từ vùng đất hoang tên là Động Đãng, mục đích khi đến thôn Phi Vân cũng rất đơn giản, chỉ là do tiện đường thôi ạ.”
Tiện đường?
Lỗ Đinh nghe xong, trợn mắt, lạnh lùng nói: “Nhóc con, đừng có dở thói ương ngạnh trước mặt ca. Nếu như hôm nay đệ không nói thật và trình báo chi tiết thì đừng trách ca không nể nang gì!”
Răng rắc, răng rắc!
Một loạt tiếng động vang lên từ các khớp xương trên cơ thể của gã ta, một luồng khí cuồng bạo dâng lên khắp cơ thể gã ta, giống như một con thú hoang đang nổi giận, khá là đáng sợ.
Nếu đổi lại thành một thiếu niên mười hai mười ba tuổi bình thường khác, chỉ e đã sợ hãi từ lâu và đã ngoan ngoãn nghe lời rồi.
Còn Lâm Diệp trông như chẳng có phản ứng gì, hắn chỉ ngừng cười và nhíu mày nói: “Đại ca Lỗ Đinh, những lời đệ nói đều là sự thật, đệ chưa từng nói láo, trưởng thôn cũng biết chuyện này. Nếu ca không tin, ca có thể đến tìm ông ấy hỏi xem.”
Lỗ Đinh nhìn một thiếu niên gầy gò ốm yếu đến lung lay sắp đổ nhưng lại lộ ra dáng vẻ heo chết không sợ nước sôi, sắc mặt tối sầm lại, nói: “Đừng có lôi ông già lẩm cẩm Tiểu Thiên Nhâm ra lừa ta! Ngươi cho rằng một lão già có thể bao che được cho ngươi à?”
Ông già lẩm cẩm, lão già…
Chỉ những lời này thôi cũng đủ để Lâm Diệp xác định rõ rằng Lỗ Đinh chưa từng coi trọng Tiểu Thiên Nhâm.
Nghĩ đến đây, Lâm Diệp đột nhiên mỉm cười, nhìn vẻ mặt u ám của Lỗ Đinh, hỏi: “Liên Như Phong sai ca tới đây?”
“Sao ngươi lại…”
Lỗ Đinh vô thức lên tiếng, nhưng nói được một nửa, gã ta đã lập tức tỉnh táo lại, một cỗ sát khí lóe lên trong mắt, đột nhiên chộp lấy bả vai của Lâm Diệp.
“Mẹ kiếp, xem ra việc ta không cho ngươi nếm thử cách làm việc của ta đây thì ngươi sẽ không biết đến sự lợi hại của ta!”
Cú chộp này đến đột ngột, giống như chim ưng đang đọ sức với thỏ, đúng là vừa nhanh, vừa chuẩn lại tàn nhẫn. Nếu trúng phải một đòn kia, sợ rằng bả vai của Lâm Diệp sẽ bị gã ta bẻ gãy đến nát vụn.
Vai Lâm Diệp chùng xuống, mũi chân chạm đất, tức khắc lùi lại phía sau, nhẹ nhàng tránh né cú đánh bất ngờ, trên môi hắn vẫn nở nụ cười, nhưng nụ cười này lại trông có chút lạnh lùng.
“Có vẻ như khi ta đến đây đã khiến cho các người cảm thấy hơi khó chịu. Điều này rất thú vị, lẽ nào các người đang ủ mưu gì đó nên mới lo lắng ta phá hỏng. Vì thế mới cử người đến đây dò la chi tiết về ta?”
Lỗ Đinh thầm kinh ngạc.
Sao thằng nhỏ này sắc bén thế!
Lâm Diệp gật đầu nói: “Cũng được ạ.”
Mày của Lỗ Đinh cau chặt, gã ta đột nhiên nhận ra khi mình gõ cửa và bước vào trong sân, thiếu niên mười hai mười ba tuổi trước mắt gã vẫn bình tĩnh đến kinh ngạc, nụ cười luôn nở trên môi cứ như từ đầu đã không lo sợ chút nào.
Nhưng hắn càng như vậy, Lỗ Đinh lại càng thêm căm ghét. Loại người khiến gã ta không hiểu rõ là loại mà gã ta ghét nhất. Nhất là khi đối phương chỉ là một cậu nhóc mới mười hai mười ba tuổi càng khiến Lỗ Đinh cảm thấy khó chịu.
Lỗ Đinh trực tiếp nói luôn, chào hỏi cũng lười làm, giọng nói lại càng không khách khí chút nào: “Ca hỏi đệ, đệ thật ra là người ở đâu, đệ đến thôn Phi Vân này với mục đích gì?”
Lâm Diệp cười nói: “Đệ đến từ vùng đất hoang tên là Động Đãng, mục đích khi đến thôn Phi Vân cũng rất đơn giản, chỉ là do tiện đường thôi ạ.”
Tiện đường?
Lỗ Đinh nghe xong, trợn mắt, lạnh lùng nói: “Nhóc con, đừng có dở thói ương ngạnh trước mặt ca. Nếu như hôm nay đệ không nói thật và trình báo chi tiết thì đừng trách ca không nể nang gì!”
Răng rắc, răng rắc!
Một loạt tiếng động vang lên từ các khớp xương trên cơ thể của gã ta, một luồng khí cuồng bạo dâng lên khắp cơ thể gã ta, giống như một con thú hoang đang nổi giận, khá là đáng sợ.
Nếu đổi lại thành một thiếu niên mười hai mười ba tuổi bình thường khác, chỉ e đã sợ hãi từ lâu và đã ngoan ngoãn nghe lời rồi.
Còn Lâm Diệp trông như chẳng có phản ứng gì, hắn chỉ ngừng cười và nhíu mày nói: “Đại ca Lỗ Đinh, những lời đệ nói đều là sự thật, đệ chưa từng nói láo, trưởng thôn cũng biết chuyện này. Nếu ca không tin, ca có thể đến tìm ông ấy hỏi xem.”
Lỗ Đinh nhìn một thiếu niên gầy gò ốm yếu đến lung lay sắp đổ nhưng lại lộ ra dáng vẻ heo chết không sợ nước sôi, sắc mặt tối sầm lại, nói: “Đừng có lôi ông già lẩm cẩm Tiểu Thiên Nhâm ra lừa ta! Ngươi cho rằng một lão già có thể bao che được cho ngươi à?”
Ông già lẩm cẩm, lão già…
Chỉ những lời này thôi cũng đủ để Lâm Diệp xác định rõ rằng Lỗ Đinh chưa từng coi trọng Tiểu Thiên Nhâm.
Nghĩ đến đây, Lâm Diệp đột nhiên mỉm cười, nhìn vẻ mặt u ám của Lỗ Đinh, hỏi: “Liên Như Phong sai ca tới đây?”
“Sao ngươi lại…”
Lỗ Đinh vô thức lên tiếng, nhưng nói được một nửa, gã ta đã lập tức tỉnh táo lại, một cỗ sát khí lóe lên trong mắt, đột nhiên chộp lấy bả vai của Lâm Diệp.
“Mẹ kiếp, xem ra việc ta không cho ngươi nếm thử cách làm việc của ta đây thì ngươi sẽ không biết đến sự lợi hại của ta!”
Cú chộp này đến đột ngột, giống như chim ưng đang đọ sức với thỏ, đúng là vừa nhanh, vừa chuẩn lại tàn nhẫn. Nếu trúng phải một đòn kia, sợ rằng bả vai của Lâm Diệp sẽ bị gã ta bẻ gãy đến nát vụn.
Vai Lâm Diệp chùng xuống, mũi chân chạm đất, tức khắc lùi lại phía sau, nhẹ nhàng tránh né cú đánh bất ngờ, trên môi hắn vẫn nở nụ cười, nhưng nụ cười này lại trông có chút lạnh lùng.
“Có vẻ như khi ta đến đây đã khiến cho các người cảm thấy hơi khó chịu. Điều này rất thú vị, lẽ nào các người đang ủ mưu gì đó nên mới lo lắng ta phá hỏng. Vì thế mới cử người đến đây dò la chi tiết về ta?”
Lỗ Đinh thầm kinh ngạc.
Sao thằng nhỏ này sắc bén thế!
Bình luận facebook