• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiên Kiêu Ngạo Thế - Lâm Diệp (1 Viewer)

  • Chương 14

Chương 14


Lâm Diệp không chút do dự thu công há mồm thở ra một đạo khí trắng thẳng như mũi tên, ba chân bốn cẳng bắn ra khiến không khí chấn động thành từng đợt.


Ở “cảnh giới Dẫn khí”, linh lực toàn thân tuần hoàn chín lần mới có thể nói là hoàn thành.


Nếu muốn tu luyện đến mức hoàn mỹ của “cảnh giới Nội Tráng” thì cần phải tuần hoàn linh lực của toàn thân 18 lần, chỉ cần đạt được bước này là có thể tấn công tầng thứ ba của cảnh giới Chân Võ “ Khai Phủ”.


Đầu năm ngoái, Lâm Diệp đã có thể tuần hoàn linh lực kinh mạch của cơ thể 18 lần nhưng một năm sau hắn vẫn dừng lại ở bước này.


Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến việc này, chẳng hạn như hắn thiếu hàm lượng linh lực của thức ăn để bổ sung nhu câu tu hành, thiếu sự ủng hộ dồi dào của tài nguyên tu hành, thiếu sự hướng dẫn của người dìu dắt…v. v…


Xét cho cùng, từ nhỏ Lâm Diệp đã là một đứa bé bị bỏ rơi, lớn lên trong nhà tù hầm mỏ tối tăm, có thể sống sót đã là một may mắn nên đương nhiên không thể so sánh với những người khác.


Nhưng quan trọng nhất là kinh mạch của Lâm Tấn trì trệ và mỏng manh, không thể chịu được chấn động dữ dội hơn, trừ khi kinh mạch được luyện hóa đến một mức độ nhất định, hắn mới có thể lựa chọn đột phá cấp bậc cảnh giới.


Nhưng Lâm Diệp cũng không hề vội vàng, từ nhỏ đến lớn đã sống trong môi trường đặc biệt nên hắn đã sớm đã rèn luyện sự kiên nhẫn và nghị lực phi thường.


Nếu muốn tồn tại trong nhà tù hầm mỏ này, trước tiên phải học cách chịu đựng sự cô đơn – câu này được nói bởi một tù nhân sống lâu nhất và có sự từng trải lâu đời nhất trong nhà tù hầm mỏ.


Lâm Diệp đã luôn khắc ghi nó trong trái tim của mình.


Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Lâm Diệp theo phản xạ có điều kiện thức dậy sau giấc ngủ.


Ngay khi mở mắt ra, Lâm Diệp có chút giật mình nhìn khung cảnh xa lạ trong ngôi nhà, sau đó hoàn toàn tỉnh táo, đây không còn là Khoáng Sơn Lao Ngục quen thuộc của hắn nữa. Nhưng thói quen làm việc và nghỉ ngơi mà trau dồi trong nhiều năm qua đã khiến Lâm Tấn không còn buồn ngủ và vội vàng thức dậy.


Đây là thôn Phi Vân, cũng là chỗ đứng đầu tiên của hắn sau khi bước vào vương quốc Tử Diệu, việc đầu tiên cậu hắn cần làm là hòa nhập với ngôi làng này càng sớm càng tốt. Nếu muốn hòa nhập hoàn toàn vào ngôi làng này thì phải chứng minh được giá trị của bản thân.


Cũng giống như buổi tối hôm qua, nếu không có “hoa văn Dẫn Quang” do Lâm Tấn tạc để giúp dân làng Thiết Sơn loại bỏ  côn trùng trong ruộng thì e rằng sẽ không thể nào dễ dàng nhận được sự đồng ý của trưởng thôn Tiêu Thiên Nhậm.


Đây chính là giá trị.


Lâm Diệp tin rằng sau cảnh tượng ngày hôm qua, ít nhất dân làng Phi Vân sẽ không xếp hắn trở thành người ngoài.


Sau khi tỉnh dậy, tùy ý duỗi người ra, Lâm Diệp đang chuẩn bị tắm rửa, lại nghe thấy trong sân vang lên thanh âm kỳ quái, hắn không khỏi tò mò mà mở cửa ra.


Sau đó đã nhìn thấy trong khoảng sân gần như cằn cỗi mọc đầy cỏ dại, không biết từ khi nào đã có rất nhiều bóng người tập hợp lại.


Nơi ở của Lâm Diệp ở cuối phía đông của thôn Phi Vân, là một khoảng sân dài cằn cỗi và hoang vắng với ba túp lều và có một rặng liễu rủ xuống.


Bên khoảng sân nhỏ còn có một đất trồng rau giờ đã mọc đầy cỏ dại.


Là nơi sinh sống đầu tiên sau khi Lâm Diệp đến vương quốc Tử Diệu, ban đầu hắn dự định dọn dẹp và sửa chữa lại sân đổ nát này sau khi trời sáng.


Điều mà Lâm Diệp không ngờ tới là khi vừa mở cửa ngôi nhà ra hắn đã thấy rất nhiều dân làng tụ tập trong sân nhỏ nhà của mình.


Điều khiến Lâm Diệp ngạc nhiên nhất là trên tay những dân làng này đang mang theo một số gà rừng và thỏ rừng vừa bị giết cùng một số xoong nồi. Còn có một số người đang bận rộn dọn dẹp cỏ dại trong sân, thậm chí còn có một vài người cường tráng đang sửa lại những bức tường và mái hiên lợp bằng lá tranh dột nát.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom