• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiên Kiêu Ngạo Thế - Lâm Diệp (3 Viewers)

  • Chương 12

Chương 12


“Đi đi!”


Hầm mỏ sâu hun hút, giống như vực thẳm không đáy, Lộc tiên sinh lại không do dự chút nào, quăng Lâm Diệp xuống.


Trong chớp mắt ấy, Lâm Diệp còn chưa kịp phản ứng, cả người như bị rơi xuống từ vách đá, đầu óc trống rỗng.


Cũng chớp mắt này, Lâm Diệp thấy được một bàn tay già nua, xé nát bầu trời đen đặc trong nhà tù hầm mỏ, ầm ấm giáng xuống.


Bàn tay già nua to lớn không tưởng được, che kín vòm trời, mỗi ngón tay giống như trụ chống trời, từng đường vân tay giống như những khe sâu ngang dọc. Bên ngoài bàn tay phủ kín tử hỏa màu tím uy thế ngập trời, giống như từ bên ngoài tinh không trút xuống, một biển tử hỏa hừng hực thiêu đốt, thiêu cháy hắc ám, đốt hết trời cao, tràn ngập khí tức hủy diệt đáng sợ.


Lâm Diệp chưa bao giờ nghĩ đến, trên đời này thật sự có người lấy tay che trời!


Bàn tay to che trời, Tử Hoả hủy thiên hạ!


Lúc này, suy nghĩ của Lâm Diệp bỗng trở nên hỗn loạn, bóng người gầy gò ngồi ở bàn học đột nhiên run lên, không khỏi siết chặt hai tay. Cảnh tượng đó vô cùng chấn động, thật chói mắt, một tay che trời đất, toàn lực hủy diệt thiên hạ!


Ngay lúc đó, tâm linh của Lâm Diệp cũng chấn động, từ trước đến nay hắn chưa từng biết trên đời này thực sự có lực lượng thiêu thiên diệt địa! Gần giống như một vị thần trong truyền thuyết giáng xuống trần gian, tiện tay có thể hái sao cướp trăng, luyện hoá sông biển, sở hữu lực lượng vô hạn có thể biến thối nát thành thần kỳ.


“Một ngày nào đó, ta cũng có thể! Nhất định là như vậy!”


Lâm Diệp hít sâu một hơi, tinh thần chiến đấu trong lòng như muốn thiêu đốt, sôi trào, lực lượng chính là thứ hắn thiếu nhất lúc này! Hắn khao khát với lực lượng! Lớn lên trong nhà tù hầm mỏ đó từ khi còn là một đứa trẻ, từ nhỏ linh mạch trong cơ thể đã bị người khác lấy đi khiến mong muốn sở hữu sức mạnh của Lâm Diệp vượt xa những người bình thường.


Mãi đến một lúc lâu, tâm trạng Lâm Diệp mới khôi phục một chút bình tĩnh, nhìn cuộn da thú ố vàng trên bàn làm việc, trong mắt hiện lên một sự phức tạp.


Sau khi bị Lộc tiên sinh đẩy xuống hầm mỏ như một vực thẳm lớn, sau một tiếng nổ ngập trời Lâm Diệp hoàn toàn bất tỉnh. Khi tỉnh dậy lần nữa, hắn đến một vùng đồng bằng hoang vắng đen kịt.


Sau đó, sau ba tháng trèo đèo lội suối, màn trời chiếu đất, đã trải qua nhiều khó khăn và nguy hiểm, cuối cùng hắn đã đến lãnh thổ thuộc vương quốc Tử Diệu. Ở thôn Phi Vân đây thực sự là phạm trù thuộc lãnh thổ của vương quốc Tử Diệu.


Lâm Diệp còn nhớ trước khi rời đi, Lộc tiên sinh từng nói hung thủ đã tước đoạt nội lực thiên sinh của hắn “ Bản Nguyên Linh Mạch” ở trong vương quốc Tử Diệu này! Lâm Diệp hít một hơi thật sâu và trấn tĩnh lại khi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cuốn sách da động vật đã ố vàng.


Sau đó, hắn đứng dậy, cẩn thận cất cuộn giấy da thú đã ố vàng đi và giấu nó vào chiếc hộp gỗ cũ.


Cuốn sách và bút lông màu trò này được Lộc tiên sinh trao vội cho hắn trước khi rời đi, điều đó cũng có nghĩa là quyển sách và bút lông này là vật quan trọng nhất của Lộc tiên sinh.


Cho đến bây giờ, Lâm Diệp vẫn nhớ lời dặn dò nghiêm túc của Lộc tiên sinh trước khi ông rời đi.


“Sau nãy hãy chăm sóc chúng thật tốt! Sau này ngươi có thể tu hành suôn sẻ hay không là phụ thuộc vào chúng! Đặc biệt là chiếc bút đó, trong đó có một thứ bí mật mà đến hôm nay ta chưa từng được tiết lộ, chỉ cần ngươi có thể phá giải nó, cho dù là Bản Nguyên Linh Mạch bị trộm đi, ngươi cũng có thể thay đổi vận mệnh của mình!”


Lâm Diệp không biết bí mật kinh thiên động địa nào được giấu trong cuộn sách và cây bút này, hắn không định đối mặt với những điều này cho đến khi hắn không thể xác định hoàn toàn sự sống và cái chết của Lộc tiên sinh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom