Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
Chương 54
Từ trước mắt cho đến trong đầu Lâm Diệp bây giờ tràn ngập những đường nét, quỹ tích hoa văn chằng chịt, hỗn độn, tối nghĩa…
Trong lúc hoảng hốt, hình như Lâm Diệp thấy được từng ngôi sao băng bay vụt qua vòm trời tối đen, có ngôi mờ mịt, có ngôi rực rỡ, có ngôi dài như lụa, có cái ngôi như lông chim.
Nhưng cho dù là ngôi sao băng nào thì tốc độ của chúng cũng cực nhanh, như tia chớp xẹt qua rồi biến mất, trong chớp mắt đã không còn tung tích.
Trong loáng thoáng, Lâm Diệp muốn thử bắt lấy sao bằng. Hắn không hề chú ý, dơ lên ngón tay, chạm vào trên quầng sáng.
Ông.
Đầu ngón tay như bút lông, nhẹ nhàng vẽ một đường uyển chuyển bên trên màn sáng, nhưng chỉ vừa xuất hiện đã bắt đầu nhảy múa bay lượn.
Theo ngón tay Lâm Diệp vẽ lên không ngừng, từng quỹ tích hiển hiện, nhanh nhẹn tung tăng bên trên màn sáng.
Khóe môi Lâm Diệp hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, quả nhiên là thế!
Rất nhanh, một màn kinh người xuất hiện, nguyên bản những quỹ tích hoa văn đang bay lượn phía trên màn sáng giống như bị cái gì hấp dẫn, nhao nhao tìm đến những quỹ tích mà Lâm Diệp vẽ ra rồi tụ lại, giống như đàn cá tìm được đầu đàn, bắt đầu cùng nhau chuyển động
Đầu ngón tay hắn phác họa liên tục, quỹ tích hoa văn trên quầng sáng cũng ngày càng nhiều. Cho đến tần khi, cảm giác cả quầng sáng không chịu nổi nhiều quỹ tích hoa văn như vậy nữa, tâm trí Lâm Diệp hiểu rõ, ngón tay đang phác họa điểm một cái.
Vù!
Một thanh âm kỳ dị vang lên, chỉ thấy vô số quỹ tích trên quầng sáng bắt đầu tụ lại, dung hợp cùng nhau…
Cuối cùng, tất cả dung hợp hết vào một quỹ tích hoa văn ngay dưới ngón tay Lâm Diệp.
Oanh!
Chớp nhoáng, cả quầng sáng biến thành tia sáng tỏa đầy trời rồi biến mất.
Trong lúc này, Lâm Diệp thu lại ngón tay, mà trong lòng hắn cũng đã hiểu rõ được bí mật của “hoa văn Lưu Quang”
Bí mật này vô cùng đơn giản, “hoa văn Lưu Quang” không phải là một bức họa hoa văn cơ bản, mà đây là truyền thừa của một bộ công pháp.
Chẳng qua bộ công pháp này bị người dùng hoa văn để lưu lại, huyền bí của công pháp hoàn toàn dung nhập vào trong mỗi đường nét và quỹ tích của hoa văn!
Tên của bộ công pháp này là “Tiểu Minh Thần Thuật”.
Lâm Diệp thì thào: “Xem ra, phải gọi nó là hoa văn truyền thừa mới đúng. Chẳng qua, không biết đến tột cùng là ai, chỉ vì truyền thừa một bộ công pháp mà khai sáng ra một loại bức họa hoa văn hoàn toàn mới. Loại thủ đoạn này, không người dám nghĩ.”
Trong lúc Lâm Diệp thán phục, thanh âm lành lạnh như băng lần nữa vang lên một cách trống rỗng.
“Vượt ải thành công, lựa chọn tiếp tục vượt ải nữa không?”
Lâm Diệp ngay lập tức tỉnh táo lại, nhìn Thanh Vân Đại Đạo nối thẳng Thông Thiên Chi Môn dưới chân, cuối cùng vẫn lắc đầu, từ bỏ.
Luyện thần, đây là tên cửa ải thứ nhất trên Thanh Vân Đại Đạo, khảo nghiệm là điều khiển và thành tựu đối với linh văn. Hiện giờ Lâm Diệp đã thuận lợi vượt qua, thu được truyền thừa “Tiểu Minh Thần Thuật”.
Từ trước mắt cho đến trong đầu Lâm Diệp bây giờ tràn ngập những đường nét, quỹ tích hoa văn chằng chịt, hỗn độn, tối nghĩa…
Trong lúc hoảng hốt, hình như Lâm Diệp thấy được từng ngôi sao băng bay vụt qua vòm trời tối đen, có ngôi mờ mịt, có ngôi rực rỡ, có ngôi dài như lụa, có cái ngôi như lông chim.
Nhưng cho dù là ngôi sao băng nào thì tốc độ của chúng cũng cực nhanh, như tia chớp xẹt qua rồi biến mất, trong chớp mắt đã không còn tung tích.
Trong loáng thoáng, Lâm Diệp muốn thử bắt lấy sao bằng. Hắn không hề chú ý, dơ lên ngón tay, chạm vào trên quầng sáng.
Ông.
Đầu ngón tay như bút lông, nhẹ nhàng vẽ một đường uyển chuyển bên trên màn sáng, nhưng chỉ vừa xuất hiện đã bắt đầu nhảy múa bay lượn.
Theo ngón tay Lâm Diệp vẽ lên không ngừng, từng quỹ tích hiển hiện, nhanh nhẹn tung tăng bên trên màn sáng.
Khóe môi Lâm Diệp hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, quả nhiên là thế!
Rất nhanh, một màn kinh người xuất hiện, nguyên bản những quỹ tích hoa văn đang bay lượn phía trên màn sáng giống như bị cái gì hấp dẫn, nhao nhao tìm đến những quỹ tích mà Lâm Diệp vẽ ra rồi tụ lại, giống như đàn cá tìm được đầu đàn, bắt đầu cùng nhau chuyển động
Đầu ngón tay hắn phác họa liên tục, quỹ tích hoa văn trên quầng sáng cũng ngày càng nhiều. Cho đến tần khi, cảm giác cả quầng sáng không chịu nổi nhiều quỹ tích hoa văn như vậy nữa, tâm trí Lâm Diệp hiểu rõ, ngón tay đang phác họa điểm một cái.
Vù!
Một thanh âm kỳ dị vang lên, chỉ thấy vô số quỹ tích trên quầng sáng bắt đầu tụ lại, dung hợp cùng nhau…
Cuối cùng, tất cả dung hợp hết vào một quỹ tích hoa văn ngay dưới ngón tay Lâm Diệp.
Oanh!
Chớp nhoáng, cả quầng sáng biến thành tia sáng tỏa đầy trời rồi biến mất.
Trong lúc này, Lâm Diệp thu lại ngón tay, mà trong lòng hắn cũng đã hiểu rõ được bí mật của “hoa văn Lưu Quang”
Bí mật này vô cùng đơn giản, “hoa văn Lưu Quang” không phải là một bức họa hoa văn cơ bản, mà đây là truyền thừa của một bộ công pháp.
Chẳng qua bộ công pháp này bị người dùng hoa văn để lưu lại, huyền bí của công pháp hoàn toàn dung nhập vào trong mỗi đường nét và quỹ tích của hoa văn!
Tên của bộ công pháp này là “Tiểu Minh Thần Thuật”.
Lâm Diệp thì thào: “Xem ra, phải gọi nó là hoa văn truyền thừa mới đúng. Chẳng qua, không biết đến tột cùng là ai, chỉ vì truyền thừa một bộ công pháp mà khai sáng ra một loại bức họa hoa văn hoàn toàn mới. Loại thủ đoạn này, không người dám nghĩ.”
Trong lúc Lâm Diệp thán phục, thanh âm lành lạnh như băng lần nữa vang lên một cách trống rỗng.
“Vượt ải thành công, lựa chọn tiếp tục vượt ải nữa không?”
Lâm Diệp ngay lập tức tỉnh táo lại, nhìn Thanh Vân Đại Đạo nối thẳng Thông Thiên Chi Môn dưới chân, cuối cùng vẫn lắc đầu, từ bỏ.
Luyện thần, đây là tên cửa ải thứ nhất trên Thanh Vân Đại Đạo, khảo nghiệm là điều khiển và thành tựu đối với linh văn. Hiện giờ Lâm Diệp đã thuận lợi vượt qua, thu được truyền thừa “Tiểu Minh Thần Thuật”.
Bình luận facebook