Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 688: Sự kiêu ngạo độc nhất vô nhị
Hạ Lăng gật đầu một cái.
Chỉ có Tô Đường mới có thể mang cừu hận và bản lĩnh đủ lớn để bày mưu tính kế cô.
Phượng Côn nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay, không nặng không nhẹ, ở trên bàn gỗ phát ra tiếng vang trầm thấp: “Anh có thể giúp em điều tra và thu thập bằng chứng trong chuyện này. Chỉ cần có chứng cớ, Lệ Lôi sẽ phát hiện ra bộ mặt thật của người phụ nữ kia, sau đó ruồng bỏ cô ta.” Tình yêu chính là trò chơi một mất một còn, hoặc thắng hoặc thua, không có chuyện hoà.
Mà việc Phượng Côn phải làm, chính là giúp đỡ Hạ Lăng giành chiến thắng.
Nhưng Hạ Lăng lại nói: “Không cần.”
Phượng Côn hơi nhíu mày, có chút kinh ngạc. Tiểu Lăng đây là thay đổi tính nết rồi? Nếu như là lúc trước, bất kể ai chọc đến cô, cô đều ăn miếng trả miếng “báo đáp” thật tốt, huống hồ là chuyện lớn như đi đối phó tình địch.
“Có ẩn tình?” Anh hỏi.
Hạ Lăng cười khổ, người đàn ông này vẫn luôn nhạy bén như vậy, chỉ nghe cô nói một câu liền đoán ra chân tướng. Cô gật đầu một cái: “Đúng là có ẩn tình.” Ngoại trừ cô cùng vài người Lệ gia, tất cả mọi người không một ai biết Tô Đường vì cứu Lệ Lôi mà phải bỏ ra cái giá đắt thế nào, một người phụ nữ vì một người đàn ông mà có thể hi sinh đến mức đó, cho dù người đàn ông kia có tâm địa sắt đá thì cũng sẽ bị làm cho cảm động. Hạ Lăng âm thầm suy đoán, cái ơn cứu mạng nặng ngàn cân như vậy có lẽ đã sớm ép Lệ Lôi tới không thở nổi, cô không dự định dùng những chuyện xấu xa khó chịu này đi bức bách anh chán ghét mà vứt bỏ Tô Đường, như thế thật quá tàn nhẫn.
Cô cúi đầu: “Chuyện của Tô Đường, rõ ràng đối với anh ấy đã quá nhiều phiền muộn rồi.”
Phượng Côn bật cười lắc đầu: “Nếu anh nhớ không lầm, tuy rằng em trước mắt còn chưa có cùng cậu ta gương vỡ lại lành, nhưng chẳng phải đã cùng cậu ta nói chuyện rồi sao? Tiểu Lăng, em từ lúc nào mà trở nên thánh mẫu như vậy?”
“Anh mới thánh mẫu!” Cô trừng anh, nhưng chỉ một lát sau đã nhụt chí, tự mình cười khổ. “Được rồi, cho là em thánh mẫu cũng được.” Cô nói, người ngả về sau, nhìn lên những đường nét hoa văn ưu mỹ trên trần nhà trắng tinh sạch sẽ.
“Nhưng em cũng có sự kiêu ngạo của em — em không muốn anh ấy chọn em chỉ bởi vì em tốt hơn so với những cô gái khác, điều em muốn là... dù cho thế gian này tồn tại thiên thiên vạn vạn* (hàng ngàn hàng vạn) mỹ nữ ưu tú xuất chúng, sự lựa chọn cuối cùng của anh ấy, vẫn chỉ là em.”
Cô vừa nói, trên mặt hiện lên một nụ cười: “Cứ để cho Tô Đường giữ lại cái danh ‘đức hạnh’ của cô ta đi.”
Phượng Côn khẽ run, anh đối với cô gái nhỏ nhắn yêu kiều bên cạnh, trong mắt có vài phần nể phục. Những năm qua gặp nhiều tai ương trắc trở không những không làm cô hao mòn nhuệ khí mà còn khiến cô càng trở nên ngạo mạn.
Anh nhớ tới thời điểm khi cô còn sống ở đời trước, rất nhiều người thường bàn ra tán vào: [Hạ Lăng có gì đặc biệt hơn người? Chẳng qua là ỷ vào sự cưng chiều của Bùi Tử Hoành mà hoành hành ngang ngược, múa gậy vườn hoang* mà thôi.] Bọn họ luôn cho rằng bất kỳ cô gái nào vớ được kim chủ là con cá lớn Bùi Tử Hoành, được bao nuôi, yêu thương và được phép tùy ý làm bậy thì đều có thể lớn lên thành bộ dáng của Hạ Lăng.
*: muốn làm gì thì làm
Nhưng sự thật lại không phải như vậy.
Cô là độc nhất vô nhị trên thế giới, dù là rơi xuống từ đài cao, ngã đến tan xương nát thịt, dù cho mọi thứ đều bắt đầu lại từ điểm xuất phát, trải qua đủ loại chông gai cùng trở ngại khắc nghiệt, cũng không mảy may tổn hại đến khí chất cao ngạo tận trong xương cốt của cô.
Cô sinh ra chính là đã khác biệt với tất cả mọi người.
Phượng Côn nâng chén trà trên bàn lên: “Kính em một ly.”
Hạ Lăng cười một tiếng, cũng ưu nhã nâng ly nước chanh của mình cùng chén trà của anh nhẹ nhàng cụng một cái. Tri kỷ lâu năm chính là như vậy, hết thảy đều không cần nói thành lời.
Hai người tán gẫu một lát thì Lâm Úc Nam gọi điện tới, âm thanh nghe có vẻ khá mệt mỏi: “Xú nha đầu nhà cô không thể ngừng gây họa hả, làm sao lại dính vào xì căng đan rồi? Trước cửa công ty Phượng Ngàn Thương bị đám ký giả bao vây đến thủy tiết bất thông* (nước chảy không lọt, chật như nêm cối), mấy ngày này cô đừng tới đây. Lần này cô hay lắm, nói đi, cô lại gây ra chuyện gì?”
Hạ Lăng có chút chột dạ, chỉ kể vài điểm mấu chốt là thời điểm đi mua quần áo cho Lệ Lôi bị bắt gặp, ngày hôm qua ở trước cửa nhà ôm nhau bị chụp hình, đến cả chuyện cô hoài nghi Tô Đường cho người theo dõi bọn họ cũng nói ra hết.
Lâm Úc Nam ở phía bên kia điện thoại thở dài: “Biết rồi! Nếu ký giả hỏi cô, cô liền giải thích quan hệ giữa mình và Lệ Lôi chỉ là bạn bè bình thường, cái ôm đó cũng chỉ là phép xã giao giữa hai người bạn với nhau. Anh ta mới cùng Tô Đường ly thân không bao lâu, cô bất luận ra sao cũng không thể thừa nhận đã cùng anh ta ở chung một chỗ, nếu không cô chắc chắn sẽ bị buộc tội là tiểu tam chen chân vào gia đình người khác.”
Hạ Lăng nói: “Tôi đều hiểu rõ mấy thứ này, hơn nữa tôi và Lệ Lôi quả thật không ở chung một chỗ.”
Lâm Úc Nam lúc này mới tạm thời yên tâm, dặn dò thêm mấy câu rồi mới ngắt máy.
Hạ Lăng nhìn điện thoại cười khổ, chuyện này thật là phiền phức.
Phượng Côn nãy giờ quan sát cô nói chuyện điện thoại, đến lúc này mới lên tiếng: “Em thật sự cam chịu gánh tai tiếng không có thật này sao?”
Ánh mắt Hạ Lăng dần trở nên lạnh lẽo: “Em sẽ liên lạc với thám tử tư để tiến hành điều tra, nếu quả thật là do một tay Tô Đường âm thầm tính kế hãm hại em, cho dù không được Lệ Lôi giúp một tay, em cũng sẽ bắt cô ta phải trả một cái giá thật đắt.”
Quả nhiên tính tình của cô vẫn nóng nảy như vậy.
Phượng Côn biết không khuyên được cô, liền nói: “Muốn làm gì thì nhớ trước tiên phải tìm Lâm Úc Nam hoặc tìm anh để thương lượng, chúng ta bàn bạc trao đổi xong rồi mới hành động, đừng làm liều.” Anh vẫn có chút không yên tâm về Tiểu Lăng, Tô Đường người ta chính là cùng Lệ Lôi tẩu nam sấm bắc* (đi đây đi đó), thủ đoạn tâm cơ đều đã đạt tới cảnh giới thượng thừa, mà Tiểu Lăng thì hoàn toàn mù tịt, trừ ca hát ra thì những chuyện khác đều là đơn thuần một cách quá đáng.
Hạ Lăng biết Phượng Côn có ý tốt, cười một cái: “Nhớ rồi, em sẽ cẩn thận.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, cả hai người bắt tay vào chỉnh lý bản thảo để chuẩn bị ca khúc tiếp theo. Một khi nhắc tới công việc, bọn họ đều rất chuyên chú, bất tri bất giác bên ngoài đã tối mịt. Đến khi mọi việc xong xuôi cũng là lúc các vì sao phủ kín trên bầu trời, Phượng Côn cười nói với cô: “Muốn ăn tối cùng anh chứ?”
Cô lắc đầu: “Không được, Thiệu Huy còn chờ em ở nhà.”
Nữ nhân có con và không có con hoàn toàn không giống nhau, cô không thể bỏ mặc tiểu hài tử kia ở nhà, cho dù có bảo mẫu thì cô cũng không yên tâm, vẫn là phải tự mình trở về trông nom thằng bé ngủ mới tốt.
Phượng Côn gật đầu tỏ ý đã hiểu, mở cửa phòng thu âm và tiễn cô ra ngoài.
Còn chưa đi ra được mấy bước, Hạ Lăng đã gặp phải trợ lý của Phượng Côn đang đứng chờ.
“Phượng tổng, Diệp tiểu thư,” trợ lý vô cùng cung kính cúi đầu với hai người, “Thư ký u Dương buổi chiều có gọi điện tới, báo rằng Bùi tổng chuyển lời, mời Diệp tiểu thư sau khi hoàn thành công việc liền đến văn phòng chủ tịch tìm ngài ấy.”
Thư kí u Dương là thư kí trưởng giữ chức vụ cao nhất bên cạnh Bùi Tử Hoành, cũng tương tự như Sở Sâm, đều là tâm phúc của hắn.
Hạ Lăng cảm thấy có chút kỳ quái: “Bùi Tử Hoành làm sao biết được tôi ở đây?”
Lần này là Phượng Côn cười khổ: “Chiếc Porsche của em đỗ ở nhà xe bắt mắt như vậy, thiếu gì người nhiều chuyện đi khua môi múa mép với anh ta.”
Hạ Lăng nghĩ cũng phải, âm thầm thở dài.
“Vậy em sẽ tới đó một chuyến,” cô nói với Phượng Côn, “Nếu như không đi gặp chủ tịch Bùi của các anh một chút, em chỉ sợ không thể ra khỏi cửa Đế Hoàng.” Lời này nửa đùa cợt nửa nghiêm túc, tên Bùi Tử Hoành này, một khi chưa đạt được mục đích liền không dễ dàng bỏ qua, cô nếu như ngoan cố không chịu đi gặp hắn, nói không chừng hắn sẽ thật sự đem cả tòa trụ sở Đế Hoàng ra phong bế và chặn cô lại bên trong.
Mấy năm gần đây, cô cùng Bùi Tử Hoành giao hảo cũng coi như không tệ.
Bất quá, gần đây lại mọc ra xì căng đan cùng Lệ Lôi, Phượng Côn có chút bận tâm: “Hay là để anh đi cùng em?”
“Không cần,” Hạ Lăng nói, “Em không sao đâu.”
Phượng Côn cũng không khăng khăng muốn đi cùng, chỉ kêu trợ lý hộ tống cô. . Xin hãy đọc truyện tại -- TRÙMtru yện.NE T --
Vì vậy Hạ Lăng cùng với trợ lý đi tới văn phòng chủ tịch của Bùi Tử Hoành.
Mọi thứ vẫn giữ nguyên dáng vẻ của rất nhiều năm về trước.
Cánh cửa làm bằng gỗ đào đen sẫm, dày và nặng nề.
Trợ lý của Phượng Côn dẫn Hạ Lăng đến bàn của thư ký trước cửa, nói với thư ký trực ban: “Thư ký Lý, phiền cô thông báo một tiếng với Bùi tổng, Diệp tiểu thư đã tới.”
Thư kí Lý mặt mày rạng rỡ, tươi cười nói với bọn họ: “Bùi tổng đã sớm phân phó, Diệp tiểu thư tới đây không cần thông báo, có thể trực tiếp đi vào.”
Chỉ có Tô Đường mới có thể mang cừu hận và bản lĩnh đủ lớn để bày mưu tính kế cô.
Phượng Côn nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay, không nặng không nhẹ, ở trên bàn gỗ phát ra tiếng vang trầm thấp: “Anh có thể giúp em điều tra và thu thập bằng chứng trong chuyện này. Chỉ cần có chứng cớ, Lệ Lôi sẽ phát hiện ra bộ mặt thật của người phụ nữ kia, sau đó ruồng bỏ cô ta.” Tình yêu chính là trò chơi một mất một còn, hoặc thắng hoặc thua, không có chuyện hoà.
Mà việc Phượng Côn phải làm, chính là giúp đỡ Hạ Lăng giành chiến thắng.
Nhưng Hạ Lăng lại nói: “Không cần.”
Phượng Côn hơi nhíu mày, có chút kinh ngạc. Tiểu Lăng đây là thay đổi tính nết rồi? Nếu như là lúc trước, bất kể ai chọc đến cô, cô đều ăn miếng trả miếng “báo đáp” thật tốt, huống hồ là chuyện lớn như đi đối phó tình địch.
“Có ẩn tình?” Anh hỏi.
Hạ Lăng cười khổ, người đàn ông này vẫn luôn nhạy bén như vậy, chỉ nghe cô nói một câu liền đoán ra chân tướng. Cô gật đầu một cái: “Đúng là có ẩn tình.” Ngoại trừ cô cùng vài người Lệ gia, tất cả mọi người không một ai biết Tô Đường vì cứu Lệ Lôi mà phải bỏ ra cái giá đắt thế nào, một người phụ nữ vì một người đàn ông mà có thể hi sinh đến mức đó, cho dù người đàn ông kia có tâm địa sắt đá thì cũng sẽ bị làm cho cảm động. Hạ Lăng âm thầm suy đoán, cái ơn cứu mạng nặng ngàn cân như vậy có lẽ đã sớm ép Lệ Lôi tới không thở nổi, cô không dự định dùng những chuyện xấu xa khó chịu này đi bức bách anh chán ghét mà vứt bỏ Tô Đường, như thế thật quá tàn nhẫn.
Cô cúi đầu: “Chuyện của Tô Đường, rõ ràng đối với anh ấy đã quá nhiều phiền muộn rồi.”
Phượng Côn bật cười lắc đầu: “Nếu anh nhớ không lầm, tuy rằng em trước mắt còn chưa có cùng cậu ta gương vỡ lại lành, nhưng chẳng phải đã cùng cậu ta nói chuyện rồi sao? Tiểu Lăng, em từ lúc nào mà trở nên thánh mẫu như vậy?”
“Anh mới thánh mẫu!” Cô trừng anh, nhưng chỉ một lát sau đã nhụt chí, tự mình cười khổ. “Được rồi, cho là em thánh mẫu cũng được.” Cô nói, người ngả về sau, nhìn lên những đường nét hoa văn ưu mỹ trên trần nhà trắng tinh sạch sẽ.
“Nhưng em cũng có sự kiêu ngạo của em — em không muốn anh ấy chọn em chỉ bởi vì em tốt hơn so với những cô gái khác, điều em muốn là... dù cho thế gian này tồn tại thiên thiên vạn vạn* (hàng ngàn hàng vạn) mỹ nữ ưu tú xuất chúng, sự lựa chọn cuối cùng của anh ấy, vẫn chỉ là em.”
Cô vừa nói, trên mặt hiện lên một nụ cười: “Cứ để cho Tô Đường giữ lại cái danh ‘đức hạnh’ của cô ta đi.”
Phượng Côn khẽ run, anh đối với cô gái nhỏ nhắn yêu kiều bên cạnh, trong mắt có vài phần nể phục. Những năm qua gặp nhiều tai ương trắc trở không những không làm cô hao mòn nhuệ khí mà còn khiến cô càng trở nên ngạo mạn.
Anh nhớ tới thời điểm khi cô còn sống ở đời trước, rất nhiều người thường bàn ra tán vào: [Hạ Lăng có gì đặc biệt hơn người? Chẳng qua là ỷ vào sự cưng chiều của Bùi Tử Hoành mà hoành hành ngang ngược, múa gậy vườn hoang* mà thôi.] Bọn họ luôn cho rằng bất kỳ cô gái nào vớ được kim chủ là con cá lớn Bùi Tử Hoành, được bao nuôi, yêu thương và được phép tùy ý làm bậy thì đều có thể lớn lên thành bộ dáng của Hạ Lăng.
*: muốn làm gì thì làm
Nhưng sự thật lại không phải như vậy.
Cô là độc nhất vô nhị trên thế giới, dù là rơi xuống từ đài cao, ngã đến tan xương nát thịt, dù cho mọi thứ đều bắt đầu lại từ điểm xuất phát, trải qua đủ loại chông gai cùng trở ngại khắc nghiệt, cũng không mảy may tổn hại đến khí chất cao ngạo tận trong xương cốt của cô.
Cô sinh ra chính là đã khác biệt với tất cả mọi người.
Phượng Côn nâng chén trà trên bàn lên: “Kính em một ly.”
Hạ Lăng cười một tiếng, cũng ưu nhã nâng ly nước chanh của mình cùng chén trà của anh nhẹ nhàng cụng một cái. Tri kỷ lâu năm chính là như vậy, hết thảy đều không cần nói thành lời.
Hai người tán gẫu một lát thì Lâm Úc Nam gọi điện tới, âm thanh nghe có vẻ khá mệt mỏi: “Xú nha đầu nhà cô không thể ngừng gây họa hả, làm sao lại dính vào xì căng đan rồi? Trước cửa công ty Phượng Ngàn Thương bị đám ký giả bao vây đến thủy tiết bất thông* (nước chảy không lọt, chật như nêm cối), mấy ngày này cô đừng tới đây. Lần này cô hay lắm, nói đi, cô lại gây ra chuyện gì?”
Hạ Lăng có chút chột dạ, chỉ kể vài điểm mấu chốt là thời điểm đi mua quần áo cho Lệ Lôi bị bắt gặp, ngày hôm qua ở trước cửa nhà ôm nhau bị chụp hình, đến cả chuyện cô hoài nghi Tô Đường cho người theo dõi bọn họ cũng nói ra hết.
Lâm Úc Nam ở phía bên kia điện thoại thở dài: “Biết rồi! Nếu ký giả hỏi cô, cô liền giải thích quan hệ giữa mình và Lệ Lôi chỉ là bạn bè bình thường, cái ôm đó cũng chỉ là phép xã giao giữa hai người bạn với nhau. Anh ta mới cùng Tô Đường ly thân không bao lâu, cô bất luận ra sao cũng không thể thừa nhận đã cùng anh ta ở chung một chỗ, nếu không cô chắc chắn sẽ bị buộc tội là tiểu tam chen chân vào gia đình người khác.”
Hạ Lăng nói: “Tôi đều hiểu rõ mấy thứ này, hơn nữa tôi và Lệ Lôi quả thật không ở chung một chỗ.”
Lâm Úc Nam lúc này mới tạm thời yên tâm, dặn dò thêm mấy câu rồi mới ngắt máy.
Hạ Lăng nhìn điện thoại cười khổ, chuyện này thật là phiền phức.
Phượng Côn nãy giờ quan sát cô nói chuyện điện thoại, đến lúc này mới lên tiếng: “Em thật sự cam chịu gánh tai tiếng không có thật này sao?”
Ánh mắt Hạ Lăng dần trở nên lạnh lẽo: “Em sẽ liên lạc với thám tử tư để tiến hành điều tra, nếu quả thật là do một tay Tô Đường âm thầm tính kế hãm hại em, cho dù không được Lệ Lôi giúp một tay, em cũng sẽ bắt cô ta phải trả một cái giá thật đắt.”
Quả nhiên tính tình của cô vẫn nóng nảy như vậy.
Phượng Côn biết không khuyên được cô, liền nói: “Muốn làm gì thì nhớ trước tiên phải tìm Lâm Úc Nam hoặc tìm anh để thương lượng, chúng ta bàn bạc trao đổi xong rồi mới hành động, đừng làm liều.” Anh vẫn có chút không yên tâm về Tiểu Lăng, Tô Đường người ta chính là cùng Lệ Lôi tẩu nam sấm bắc* (đi đây đi đó), thủ đoạn tâm cơ đều đã đạt tới cảnh giới thượng thừa, mà Tiểu Lăng thì hoàn toàn mù tịt, trừ ca hát ra thì những chuyện khác đều là đơn thuần một cách quá đáng.
Hạ Lăng biết Phượng Côn có ý tốt, cười một cái: “Nhớ rồi, em sẽ cẩn thận.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, cả hai người bắt tay vào chỉnh lý bản thảo để chuẩn bị ca khúc tiếp theo. Một khi nhắc tới công việc, bọn họ đều rất chuyên chú, bất tri bất giác bên ngoài đã tối mịt. Đến khi mọi việc xong xuôi cũng là lúc các vì sao phủ kín trên bầu trời, Phượng Côn cười nói với cô: “Muốn ăn tối cùng anh chứ?”
Cô lắc đầu: “Không được, Thiệu Huy còn chờ em ở nhà.”
Nữ nhân có con và không có con hoàn toàn không giống nhau, cô không thể bỏ mặc tiểu hài tử kia ở nhà, cho dù có bảo mẫu thì cô cũng không yên tâm, vẫn là phải tự mình trở về trông nom thằng bé ngủ mới tốt.
Phượng Côn gật đầu tỏ ý đã hiểu, mở cửa phòng thu âm và tiễn cô ra ngoài.
Còn chưa đi ra được mấy bước, Hạ Lăng đã gặp phải trợ lý của Phượng Côn đang đứng chờ.
“Phượng tổng, Diệp tiểu thư,” trợ lý vô cùng cung kính cúi đầu với hai người, “Thư ký u Dương buổi chiều có gọi điện tới, báo rằng Bùi tổng chuyển lời, mời Diệp tiểu thư sau khi hoàn thành công việc liền đến văn phòng chủ tịch tìm ngài ấy.”
Thư kí u Dương là thư kí trưởng giữ chức vụ cao nhất bên cạnh Bùi Tử Hoành, cũng tương tự như Sở Sâm, đều là tâm phúc của hắn.
Hạ Lăng cảm thấy có chút kỳ quái: “Bùi Tử Hoành làm sao biết được tôi ở đây?”
Lần này là Phượng Côn cười khổ: “Chiếc Porsche của em đỗ ở nhà xe bắt mắt như vậy, thiếu gì người nhiều chuyện đi khua môi múa mép với anh ta.”
Hạ Lăng nghĩ cũng phải, âm thầm thở dài.
“Vậy em sẽ tới đó một chuyến,” cô nói với Phượng Côn, “Nếu như không đi gặp chủ tịch Bùi của các anh một chút, em chỉ sợ không thể ra khỏi cửa Đế Hoàng.” Lời này nửa đùa cợt nửa nghiêm túc, tên Bùi Tử Hoành này, một khi chưa đạt được mục đích liền không dễ dàng bỏ qua, cô nếu như ngoan cố không chịu đi gặp hắn, nói không chừng hắn sẽ thật sự đem cả tòa trụ sở Đế Hoàng ra phong bế và chặn cô lại bên trong.
Mấy năm gần đây, cô cùng Bùi Tử Hoành giao hảo cũng coi như không tệ.
Bất quá, gần đây lại mọc ra xì căng đan cùng Lệ Lôi, Phượng Côn có chút bận tâm: “Hay là để anh đi cùng em?”
“Không cần,” Hạ Lăng nói, “Em không sao đâu.”
Phượng Côn cũng không khăng khăng muốn đi cùng, chỉ kêu trợ lý hộ tống cô. . Xin hãy đọc truyện tại -- TRÙMtru yện.NE T --
Vì vậy Hạ Lăng cùng với trợ lý đi tới văn phòng chủ tịch của Bùi Tử Hoành.
Mọi thứ vẫn giữ nguyên dáng vẻ của rất nhiều năm về trước.
Cánh cửa làm bằng gỗ đào đen sẫm, dày và nặng nề.
Trợ lý của Phượng Côn dẫn Hạ Lăng đến bàn của thư ký trước cửa, nói với thư ký trực ban: “Thư ký Lý, phiền cô thông báo một tiếng với Bùi tổng, Diệp tiểu thư đã tới.”
Thư kí Lý mặt mày rạng rỡ, tươi cười nói với bọn họ: “Bùi tổng đã sớm phân phó, Diệp tiểu thư tới đây không cần thông báo, có thể trực tiếp đi vào.”