Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 687: Có điều kỳ lạ
Hạ Lăng hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Bọn họ tốn sức như vậy tìm em làm gì?”
Lệ Lôi nói: “Mấy ngày trước, em đến trung tâm thương mại mua quần áo nam, nhưng bị đám chó săn phát hiện ra, họ theo dõi em mấy ngày liền, cho đến hôm qua, anh đã bị chụp ảnh khi đang đi ra khỏi nhà của em, vì vậy liền được đưa tin. "
Quả nhiên là chuyện xấu.
Hạ Lăng không được thoải mái cho lắm, đời sống tình cảm của cô đã đủ lộn xộn rồi, vậy mà đám chó săn còn muốn chen chân vào. Nhưng đây cũng là nỗi niềm chung của những người nổi tiếng, sống dưới ánh đèn sân khấu sẽ chẳng có chút riêng tư nào. Cô giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Buổi chiều em còn có việc phải làm. Chúng ta còn phải đợi trong thang máy bao lâu?”
Lệ Lôi nói: “Anh đã nhờ người của bộ phận an ninh dọn dẹp toàn bộ tòa nhà và mời tất cả những người không liên quan ra ngoài. Kiên nhẫn chờ đợi, về sau sẽ an toàn, bọn họ sẽ báo tin cho anh. " Ngừng lại một chút, anh nói thêm: " Sau đó anh sẽ cử người đến hộ tống em ra ngoài. " Ban đầu anh ấy muốn tự mình hộ tống cô, nhưng bây giờ họ đang dính vào scandal, nếu anh thực sự làm như vậy, thì chỉ có thể để cho đám chó săn đang canh giữ bên ngoài tiếp tục bùng nổ.
Hạ Lăng không phản đối sự sắp xếp này và chờ đợi một cách chán nản.
Lệ Lôi ở bên cạnh cô một lúc, đột nhiên nói: “Anh xin lỗi.”
Cô nhìn anh một cách kỳ lạ: “Anh xin lỗi làm gì, chuyện này em không trách anh. Là em không cẩn thận bị theo dõi khi đi đến trung tâm thương mại. "
Lệ Lôi nói:" Tin đồn này có chút nghiêm trọng. "
Khi Hạ Lăng nghe anh nói lời những này, trong lòng đột nhiên dâng lên một linh cảm không tốt. Cô nhìn anh với đôi mắt trong sáng, muốn hỏi anh muốn nói gì.
Lệ Lôi đau lòng thừa nhận sai lầm của mình: "Bức ảnh họ chụp hôm qua là bức ảnh chúng ta ôm nhau ở cửa. Ngay sau khi bức ảnh được tung ra, nhiều người đã thắc mắc rằng liệu có phải vì em mà anh và Tô Đường chia tay nhau hay không!"
Hạ Lăng ngơ người một lúc, tuy rằng vì cô mà anh chia tay Tô Đường, nhưng vấn đề là người mà Lệ Lôi yêu từ đầu đến cuối lại là Hạ Lăng, cô chẳng qua chỉ là đứng ở vị trí "người được theo đuổi", yêu cầu "người theo đuổi" phải vẽ ranh giới rõ ràng với những phụ nữ khác mà thôi.
Tuy nhiên, cô hiểu rằng người ngoài cuộc sẽ không nghĩ như vậy.
Chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, cô hỏi Lệ Lôi: “Bên ngoài đang xảy ra chuyện gì?”
Lệ Lôi nói ngắn gọn: “Họ nói rằng em là người thứ ba.” Nhìn kỹ khuôn mặt cô, anh nói thêm: ” Đương nhiên, em không phải như vậy. Tiểu Lăng, em là người duy nhất anh yêu, ngoài em ra, anh chưa từng yêu bất kỳ người phụ nữ nào. Những lời đàm tiếu bên ngoài đều là vu khống, anh sẽ giải quyết. ”
Vẻ mặt của Hạ Lăng vẫn không tốt lắm.
Lệ Lôi vội vàng nói: "Em không cần phải lo lắng về nó, để nó cho anh đối phó, anh nói cho em biết tin tức này, chẳng qua là anh chỉ muốn em phải cẩn thận những ngày này, không nên bị phóng viên bắt được, nó sẽ rất phiền toái..."
"Anh định xử lí như thế nào? ” Hạ Lăng hỏi.
Lệ Lôi nói: "Chuyện xảy ra là do anh. Anh sẽ giải thích với phóng viên rằng giữa anh và Tô Đường không hề có tình cảm."
"Liệu họ có tin không?" Hạ Lăng nghi ngờ.
“ Đã nhiều năm như vậy, anh và cô ấy không kết hôn. Đây là bằng chứng tốt nhất.”
Hạ Lăng ngừng nói, có thể thế giới bên ngoài sẽ tin, cũng có thể không. Nhưng dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể tiếp nhận cái danh xưng "người thứ ba" này, cô không còn cô đơn nữa, cô còn có Thiệu Huy, cô không muốn chị gái trong mắt Thiệu Huy là người đáng xấu hổ như vậy.
Cô lại giơ cổ tay lên và nhìn đồng hồ.
Lệ Lôi cảm thấy rất có lỗi, rõ ràng đó là vấn đề giữa anh và Tô Đường, nhưng lại khiến Tiểu Lăng chịu ủy khuất nhiều lần như vậy. Anh lại gọi điện thúc giục bộ phận an ninh, và cuối cùng, bộ phận an ninh ở đó nói: "Boss, toàn bộ tòa nhà đã được dọn sạch, những ai không phải nhân viên Thiên Nghệ đều đã được mời ra ngoài, anh và cô Diệp an toàn rồi."
Sau đó anh bấm thang máy để đưa cô trở lại tầng trệt nơi Vệ Thiều Âm đang chờ.
Vệ Thiều Âm hơi kinh ngạc khi nhìn thấy bọn họ: “Tiểu Lăng, sao cô lại quay lại đây. Boss! anh đã làm gì vậy?” Tên này đang thu âm bài hát ở một nơi kín đáo nào đó, nên cũng không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Lệ Lôi giải thích ngắn gọn với anh ấy vài câu rồi ra lệnh: "A Vệ, anh đưa Tiểu Lăng đến ga-ra đi."
Vệ Thiều Âm khẽ nhướng mày, vẻ mặt đầy bất mãn, nhưng không có từ chối. Anh biết rõ, Lệ Lôi thân phận bất tiện, chỉ cần yên tâm giao cho anh thì mới có thể khống chế tình hình.
Anh kéo Hạ Lăng hướng đi ra ngoài: “Nhanh lên, lát nữa tôi phải quay lại làm nhạc.”
Hạ Lăng ngoan ngoãn đi theo anh xuống lầu, chưa kịp nói lời từ biệt với Lệ Lôi đã đi thẳng vào ga-ra. Một sợi dây thừng đã được kéo lên trong nhà để xe và có rất nhiều nhân viên bảo vệ. Một con đường dài dẫn đến xe của cô. Một số phóng viên đang đứng bên ngoài dây thừng, chụp ảnh cô một cách liều mạng.
"Cô Diệp, cô thực sự quay lại hẹn hò với Lệ tiên sinh ư?"
"Có tin đồn rằng cô là người thứ ba, cô nghĩ gì về điều này?"
"Cô có thực sự ở đây ngày hôm nay để ghi âm một bài hát không hay là lén lút vụng trộm với Lệ Lôi?"
Từng người một hỏi về các vấn đề đang bao trùm. May mắn thay, Lệ Lôi ra lệnh cho bộ phận an ninh rất chu đáo, cho dù có thêm phóng viên cũng không thể xông tới bên cạnh cô, cô ngồi vào trong chiếc Porsche, vẫy tay tạm biệt Vệ Thiều m, khởi động xe, nghênh ngang chạy đi.
Khi xe đi lên đường, suy nghĩ của cô mới bình tĩnh trở lại.
Kẻ thứ ba là ai? Nhìn gương mặt xanh xao phờ phạc của mình trong gương chiếu hậu, cô không khỏi khẽ nhếch mép, nếu nói thật, e rằng danh tiếng này nhất định phải giao cho Tô Đường.
Cô lái chiếc Porsche thuần thục một vòng, rũ bỏ một vài người đi theo sau, không về nhà mà đi thẳng về phía Đế Hoàng. Đế Hoàng và Thiên Nghệ một nam một bắc, bọn chó săn hiển nhiên không ngờ tới sẽ đến đây bắt người. Hạ Lăng thuận lợi lên lầu liền nhìn thấy Phượng Côn.
Phượng Côn dường như đặc biệt chờ đợi cô đến.
Khi nhìn thấy cô, anh pha một tách trà cùng với một nụ cười: “Trên đường đi có thuận lợi không?”
“Thuận lợi cái rắm!” Cho dù đã quen nhìn thấy chuyện này nhưng cô không thể không chửi thề khi tâm trạng không vui. Cô kể về những chuyện đã xảy ra lúc sáng, trước mặt người bạn cũ, cô tỏ ra tức giận: "Loại chuyện này làm sao có thể xảy ra? Sao những người đó lại nghĩ em tệ như vậy, em có thể là hạng người đó sao?"
Phượng Côn trấn an cô: “Giới giải trí vẫn luôn như vậy, em không biết sao.”
Cô chua xót nhấp một ngụm trà.
"Tuy nhiên..." Phượng Côn nói, "Chuyện này hơi trùng hợp quá. Em đến trung tâm thương mại mua quần áo, nhân viên của những cửa hàng may mặc cao cấp đó được đào tạo rất bài bản và chuyên nghiệp, lẽ ra sẽ không để lộ thông tin khách hàng ra ngoài. Tại sao em mua sắm trước, sau đó thì bọn chó săn liền biết nơi để ngồi chờ em và Lệ Lôi? ”
Hạ Lăng ngẩng đầu lên nhìn anh:“ Ý anh là...?”
“ Chuyện này, có ẩn tình.”
Hạ Lăng bị anh nhắc nhở. Cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô bẻ khớp tay và nói: “Nếu ai đó thực sự cố tình nhắm vào em, thì khả năng cao nhất là...”
“Tô Đường.” Phượng Côn thay cô bổ sung.
Lệ Lôi nói: “Mấy ngày trước, em đến trung tâm thương mại mua quần áo nam, nhưng bị đám chó săn phát hiện ra, họ theo dõi em mấy ngày liền, cho đến hôm qua, anh đã bị chụp ảnh khi đang đi ra khỏi nhà của em, vì vậy liền được đưa tin. "
Quả nhiên là chuyện xấu.
Hạ Lăng không được thoải mái cho lắm, đời sống tình cảm của cô đã đủ lộn xộn rồi, vậy mà đám chó săn còn muốn chen chân vào. Nhưng đây cũng là nỗi niềm chung của những người nổi tiếng, sống dưới ánh đèn sân khấu sẽ chẳng có chút riêng tư nào. Cô giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Buổi chiều em còn có việc phải làm. Chúng ta còn phải đợi trong thang máy bao lâu?”
Lệ Lôi nói: “Anh đã nhờ người của bộ phận an ninh dọn dẹp toàn bộ tòa nhà và mời tất cả những người không liên quan ra ngoài. Kiên nhẫn chờ đợi, về sau sẽ an toàn, bọn họ sẽ báo tin cho anh. " Ngừng lại một chút, anh nói thêm: " Sau đó anh sẽ cử người đến hộ tống em ra ngoài. " Ban đầu anh ấy muốn tự mình hộ tống cô, nhưng bây giờ họ đang dính vào scandal, nếu anh thực sự làm như vậy, thì chỉ có thể để cho đám chó săn đang canh giữ bên ngoài tiếp tục bùng nổ.
Hạ Lăng không phản đối sự sắp xếp này và chờ đợi một cách chán nản.
Lệ Lôi ở bên cạnh cô một lúc, đột nhiên nói: “Anh xin lỗi.”
Cô nhìn anh một cách kỳ lạ: “Anh xin lỗi làm gì, chuyện này em không trách anh. Là em không cẩn thận bị theo dõi khi đi đến trung tâm thương mại. "
Lệ Lôi nói:" Tin đồn này có chút nghiêm trọng. "
Khi Hạ Lăng nghe anh nói lời những này, trong lòng đột nhiên dâng lên một linh cảm không tốt. Cô nhìn anh với đôi mắt trong sáng, muốn hỏi anh muốn nói gì.
Lệ Lôi đau lòng thừa nhận sai lầm của mình: "Bức ảnh họ chụp hôm qua là bức ảnh chúng ta ôm nhau ở cửa. Ngay sau khi bức ảnh được tung ra, nhiều người đã thắc mắc rằng liệu có phải vì em mà anh và Tô Đường chia tay nhau hay không!"
Hạ Lăng ngơ người một lúc, tuy rằng vì cô mà anh chia tay Tô Đường, nhưng vấn đề là người mà Lệ Lôi yêu từ đầu đến cuối lại là Hạ Lăng, cô chẳng qua chỉ là đứng ở vị trí "người được theo đuổi", yêu cầu "người theo đuổi" phải vẽ ranh giới rõ ràng với những phụ nữ khác mà thôi.
Tuy nhiên, cô hiểu rằng người ngoài cuộc sẽ không nghĩ như vậy.
Chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, cô hỏi Lệ Lôi: “Bên ngoài đang xảy ra chuyện gì?”
Lệ Lôi nói ngắn gọn: “Họ nói rằng em là người thứ ba.” Nhìn kỹ khuôn mặt cô, anh nói thêm: ” Đương nhiên, em không phải như vậy. Tiểu Lăng, em là người duy nhất anh yêu, ngoài em ra, anh chưa từng yêu bất kỳ người phụ nữ nào. Những lời đàm tiếu bên ngoài đều là vu khống, anh sẽ giải quyết. ”
Vẻ mặt của Hạ Lăng vẫn không tốt lắm.
Lệ Lôi vội vàng nói: "Em không cần phải lo lắng về nó, để nó cho anh đối phó, anh nói cho em biết tin tức này, chẳng qua là anh chỉ muốn em phải cẩn thận những ngày này, không nên bị phóng viên bắt được, nó sẽ rất phiền toái..."
"Anh định xử lí như thế nào? ” Hạ Lăng hỏi.
Lệ Lôi nói: "Chuyện xảy ra là do anh. Anh sẽ giải thích với phóng viên rằng giữa anh và Tô Đường không hề có tình cảm."
"Liệu họ có tin không?" Hạ Lăng nghi ngờ.
“ Đã nhiều năm như vậy, anh và cô ấy không kết hôn. Đây là bằng chứng tốt nhất.”
Hạ Lăng ngừng nói, có thể thế giới bên ngoài sẽ tin, cũng có thể không. Nhưng dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể tiếp nhận cái danh xưng "người thứ ba" này, cô không còn cô đơn nữa, cô còn có Thiệu Huy, cô không muốn chị gái trong mắt Thiệu Huy là người đáng xấu hổ như vậy.
Cô lại giơ cổ tay lên và nhìn đồng hồ.
Lệ Lôi cảm thấy rất có lỗi, rõ ràng đó là vấn đề giữa anh và Tô Đường, nhưng lại khiến Tiểu Lăng chịu ủy khuất nhiều lần như vậy. Anh lại gọi điện thúc giục bộ phận an ninh, và cuối cùng, bộ phận an ninh ở đó nói: "Boss, toàn bộ tòa nhà đã được dọn sạch, những ai không phải nhân viên Thiên Nghệ đều đã được mời ra ngoài, anh và cô Diệp an toàn rồi."
Sau đó anh bấm thang máy để đưa cô trở lại tầng trệt nơi Vệ Thiều Âm đang chờ.
Vệ Thiều Âm hơi kinh ngạc khi nhìn thấy bọn họ: “Tiểu Lăng, sao cô lại quay lại đây. Boss! anh đã làm gì vậy?” Tên này đang thu âm bài hát ở một nơi kín đáo nào đó, nên cũng không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Lệ Lôi giải thích ngắn gọn với anh ấy vài câu rồi ra lệnh: "A Vệ, anh đưa Tiểu Lăng đến ga-ra đi."
Vệ Thiều Âm khẽ nhướng mày, vẻ mặt đầy bất mãn, nhưng không có từ chối. Anh biết rõ, Lệ Lôi thân phận bất tiện, chỉ cần yên tâm giao cho anh thì mới có thể khống chế tình hình.
Anh kéo Hạ Lăng hướng đi ra ngoài: “Nhanh lên, lát nữa tôi phải quay lại làm nhạc.”
Hạ Lăng ngoan ngoãn đi theo anh xuống lầu, chưa kịp nói lời từ biệt với Lệ Lôi đã đi thẳng vào ga-ra. Một sợi dây thừng đã được kéo lên trong nhà để xe và có rất nhiều nhân viên bảo vệ. Một con đường dài dẫn đến xe của cô. Một số phóng viên đang đứng bên ngoài dây thừng, chụp ảnh cô một cách liều mạng.
"Cô Diệp, cô thực sự quay lại hẹn hò với Lệ tiên sinh ư?"
"Có tin đồn rằng cô là người thứ ba, cô nghĩ gì về điều này?"
"Cô có thực sự ở đây ngày hôm nay để ghi âm một bài hát không hay là lén lút vụng trộm với Lệ Lôi?"
Từng người một hỏi về các vấn đề đang bao trùm. May mắn thay, Lệ Lôi ra lệnh cho bộ phận an ninh rất chu đáo, cho dù có thêm phóng viên cũng không thể xông tới bên cạnh cô, cô ngồi vào trong chiếc Porsche, vẫy tay tạm biệt Vệ Thiều m, khởi động xe, nghênh ngang chạy đi.
Khi xe đi lên đường, suy nghĩ của cô mới bình tĩnh trở lại.
Kẻ thứ ba là ai? Nhìn gương mặt xanh xao phờ phạc của mình trong gương chiếu hậu, cô không khỏi khẽ nhếch mép, nếu nói thật, e rằng danh tiếng này nhất định phải giao cho Tô Đường.
Cô lái chiếc Porsche thuần thục một vòng, rũ bỏ một vài người đi theo sau, không về nhà mà đi thẳng về phía Đế Hoàng. Đế Hoàng và Thiên Nghệ một nam một bắc, bọn chó săn hiển nhiên không ngờ tới sẽ đến đây bắt người. Hạ Lăng thuận lợi lên lầu liền nhìn thấy Phượng Côn.
Phượng Côn dường như đặc biệt chờ đợi cô đến.
Khi nhìn thấy cô, anh pha một tách trà cùng với một nụ cười: “Trên đường đi có thuận lợi không?”
“Thuận lợi cái rắm!” Cho dù đã quen nhìn thấy chuyện này nhưng cô không thể không chửi thề khi tâm trạng không vui. Cô kể về những chuyện đã xảy ra lúc sáng, trước mặt người bạn cũ, cô tỏ ra tức giận: "Loại chuyện này làm sao có thể xảy ra? Sao những người đó lại nghĩ em tệ như vậy, em có thể là hạng người đó sao?"
Phượng Côn trấn an cô: “Giới giải trí vẫn luôn như vậy, em không biết sao.”
Cô chua xót nhấp một ngụm trà.
"Tuy nhiên..." Phượng Côn nói, "Chuyện này hơi trùng hợp quá. Em đến trung tâm thương mại mua quần áo, nhân viên của những cửa hàng may mặc cao cấp đó được đào tạo rất bài bản và chuyên nghiệp, lẽ ra sẽ không để lộ thông tin khách hàng ra ngoài. Tại sao em mua sắm trước, sau đó thì bọn chó săn liền biết nơi để ngồi chờ em và Lệ Lôi? ”
Hạ Lăng ngẩng đầu lên nhìn anh:“ Ý anh là...?”
“ Chuyện này, có ẩn tình.”
Hạ Lăng bị anh nhắc nhở. Cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô bẻ khớp tay và nói: “Nếu ai đó thực sự cố tình nhắm vào em, thì khả năng cao nhất là...”
“Tô Đường.” Phượng Côn thay cô bổ sung.