Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 674: Đều có tâm tư
Hạ Lăng lo lắng nhìn họ.
Trong góc tối bên cửa, một đứa bé cũng đang lo lắng nhìn họ. Thiệu Huy sợ cha mình bị đánh bại, trong lòng cổ vũ nhiệt liệt, nhưng cuộc chiến giữa hai người rất giằng co, không ai có ý định nhượng bộ trước. Thiệu Huy nhỏ bé buồn bực, chạy đến nhà ăn xem một lượt rồi chạy ra kéo tay Hạ Lăng: “Chị, chị, em đói rồi.” Giọng nói nhỏ nhẹ của đứa trẻ.
Hạ Lăng lo lắng hai người sẽ đánh nhau, nhưng những việc đó, đều không bằng việc cho Tiểu Thiệu Huy ăn cơm. Cô nói nhỏ với Thiệu Huy: “Đói bụng à, chị đưa em đi ăn tối.”
Sau đó cô nắm tay đứa trẻ đi về phía nhà ăn.
Mặc dù hai người đang đối đầu với nhau, nhưng họ rất nhạy cảm với cử động của cô, khi thấy cô rời đi cùng đứa trẻ, họ từ bỏ đối đầu và trao cho nhau một cái nhìn gay gắt trước khi lao theo Hạ Lăng.
Nhà ăn.
Một bàn đầy những món ngon.
Cô giúp việc đã nấu nhiều món, trong đó có một vài món mà Hạ Lăng đặc biệt dặn làm cho Bùi Tử Hoành ăn. Bùi Tử Hoành ngồi xuống bên cạnh Hạ Lăng và làm như vô tình nói: “Tiểu Lăng, em luôn nhớ anh thích ăn gì!”
Giọng điệu nhẹ nhàng và tao nhã.
Nhưng nó đâm thẳng vào tim Lệ Lôi.
Ngay cả Hạ Lăng cũng ngẩng đầu nhìn anh, biết anh đang cố ý chọc tức Lệ Lôi, cắn môi, nhưng không phát ra tiếng. Chỉ cần để cho Lệ Lôi biết khó mà lui thì tốt rồi.
Tuy nhiên, Lệ Lôi không có ý rút lui, thậm chí còn không tuân theo lệnh đuổi ra khỏi nhà của Hạ Lăng mà ngồi xuống chỗ khác bên cạnh cô. Bên cạnh đó, cậu bé Thiệu Huy nhìn anh, rồi nhìn Hạ Lăng và Bùi Tử Hoành, rồi ủy khuất mà ngồi đối diện với Hạ Lăng, ở giữa Bùi Tử Hoành và Lệ Lôi.
Cô giúp việc phục vụ mọi người lấy cơm, một bộ đồ ăn bằng sành sứ rất đẹp và trang nhã.
Lệ Lôi cầm bát đũa lên, thản nhiên liếc nhìn bàn ăn: "Món rau diếp và sò điệp nướng này đều là món anh thích, Tiểu Lăng, thật khó cho em để nhớ rồi. Lúc nào đến chỗ anh đi, anh sẽ làm những món ăn và món tráng miệng yêu thích của em cho em. ”
Hạ Lăng hơi sửng sốt.
Nếu anh không nói, cô thật sự đã quên trên bàn có rất nhiều món mà Lệ Lôi thích ăn. Không biết từ bao giờ, mỗi bữa ăn của cô đều có những món ăn kèm theo những hương vị mà anh thích, lâu dần thành thói quen, nếu không nhắc thì sẽ không còn nhận ra.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, ánh mắt Bùi Tử Hoành hơi u ám.
Bên cạnh, Hạ Lăng đã sớm trông như thường lệ, cầm lấy một chiếc đũa lớn bằng ngọc gấp rau xào đưa cho Thiệu Huy, và nói nhỏ: “Đây là món ăn yêu thích của em, ăn nhiều một chút, ngoan.”
Thiệu Huy bực bội. Nhìn cô, cậu mê món này từ khi nào, món cậu ghét nhất là rau. Đôi mắt của đứa trẻ lóe lên, và Hạ Lăng trừng mắt nhìn lại khi cậu ta định nói điều gì đó.
Bùi Tử Hoành ăn mặc đẹp đẽ, ưu nhã cắt miếng thịt bê trên đĩa, nhìn Thiệu Huy cúi đầu ăn đồ ăn, nở nụ cười: "Thì ra là Thiệu Huy thích ăn a... Tiểu Thiệu Huy, em cũng rất thích sò điệp sao?"
Nói xong, anh ta thả tay ra và đặc biệt kẹp một miếng sò lớn cho Thiệu Huy.
Đây thực sự là món ăn yêu thích của Thiệu Huy.
Đứa nhỏ hiện tại không khỏi bị dụ dỗ, nhìn cha đang ngồi ở một bên, sau đó nhìn đồ ăn trên đĩa, quyết đoán ăn.
Ánh mắt Lệ Lôi mờ mịt.
Hóa ra Hạ Lăng thực sự không chuẩn bị gì cho mình mà là vì một đứa trẻ không cùng huyết thống này. Anh trong lòng cảm thấy rất khó chịu, trầm mặc bới cơm, thậm chí còn quên đĩa rau nên ăn hết một bát cơm trắng.
Hạ Lăng cảm thấy đau khổ tột cùng trong mắt cô.
Cô vốn tưởng rằng mình không thể quan tâm được, nhưng lại thấy dù sao cũng không được, không khỏi gắp một miếng lớn rau diếp từ trong đĩa bỏ vào bát Lệ Lôi, lạnh lùng nói: "Ăn đi."
Lệ Lôi ngẩng đầu, có chút kinh ngạc liếc nhìn cô, trong lòng có chút mơ hồ vui mừng.
Hạ Lăng đã quay đầu đi.
Bùi Tử Hoành tuy không vừa lòng nhưng ngoài mặt lại không cười: “Đường đường là một ông chủ lớn của Thiên Nghệ, người thừa kế nhà họ Lệ, đến đây ăn cơm trắng, người khác không biết còn tưởng Tiểu Lăng đang ngược đãi khách.” Anh ta nói. Vừa dùng dao cắt miếng thịt bò nhỏ vừa cho vào bát của Hạ Lăng: “Miếng thịt bò này rất mềm vừa chín tới, Tiểu Lăng, anh nhớ em rất thích.”
Hạ Lăng nhìn vào bát, mở miệng muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại không nói gì, ăn miếng thịt nướng.
Lệ Lôi nhìn dáng vẻ dịu dàng và trìu mến của họ, cọng rau diếp ngậm trong cổ họng, thật khó nuốt.
Bầu không khí trên bàn thật kỳ lạ.
Thiệu Huy ngẩng đầu lên và nhìn ba người lớn. Đột nhiên, giọng nói như trẻ em đang bú mà nói với Lệ Lôi: "Chú Lệ, chú lần trước nói rằng sẽ đưa con đi xem Nhị Mao ở ngôi nhà của chú, chắc chắn vậy nha."
Lệ Lôi giật mình hoàn hồn lại, đúng rồi, anh vẫn còn Nhị Mao.
Anh có thể dùng Nhị Mao để dụ dỗ vật nhỏ đáng yêu Thiệu Huy này.
“Chắc chắn rồi, đương nhiên chắc chắn.” Anh nói.
Hạ Lăng không vui: "Lệ Lôi, đừng bắt cóc con tôi. Tôi nhớ lần trước anh đã nói sẽ đưa Lệ Duệ đến cửa để xin lỗi. Giờ thì sao, nó ở đâu?"
"Nó sẽ xin lỗi." Lệ Lôi trịnh trọng nói, chủ yếu là nhìn Thiệu Huy: "Anh thực sự xin lỗi về điều đó. Anh đã không dạy Lệ Duệ tốt." Anh đã phát hiện ra những gì đã xảy ra ngày hôm đó, Thiệu Huy là người đến chơi với Lệ Duệ, và Lệ Duệ đã mất kiên nhẫn. Nó mắng mỏ cậu và còn mắng chị cậu vì đã lợi dụng cậu để "cố tình tiếp cận" Lệ Lôi anh, thật quá đê tiện.
Thiệu Huy đã rất tức giận, nên mới cùng Lệ Duệ đánh nhau.
Lệ Lôi vốn luôn mặc kệ đứa con này, hiếm khi tức giận nên đã nhờ phép tắc gia đình đánh Lệ Duệ một cách nghiêm khắc, đến bây giờ nó vẫn không thể rời khỏi giường. Ngay cả Tô Đường cũng sợ hãi, canh giữ đứa nhỏ và đang khóc thầm.
Lệ Lôi không chút động lòng, nói với Tô Đường: "Tôi không quan tâm Tiểu Duệ sau này sẽ trở thành như thế nào. Cho dù nó có phá sản cần tôi hỗ trợ cả đời, tôi cũng nguyện ý làm. Nhưng chỉ có một chuyện nó không được phép làm là gây khó dễ cho Tiểu Lăng. Đây chính là mấu chốt. "
Tô Đường khóc nói:"Con nó còn nhỏ như vậy thì trách cái gì, nếu trách thì trách em đã dạy dỗ không tốt. "
Nhìn thấy bộ dạng thương tâm của Tô Đường, Lệ Lôi không thể tiếp tục nghiêm túc nói cái gì, tóm lại là đứa nhóc đã bị trừng phạt, cậu ta được mẹ cậu đưa đi phục hồi sức khỏe. Bây giờ, khi Hạ Lăng đề cập đến nó, anh mới nhớ đến việc nợ Thiệu Huy một lời xin lỗi.
“Qua một thời gian nữa, anh sẽ đưa nó đích thân xin lỗi trước mặt em.” Lệ Lôi nói.
"Qua một thời gian nữa?" Hạ Lăng chế nhạo: "Nếu như không có thành ý, thì đừng đến nữa."
"Lệ Duệ đã bị anh đánh." Lệ Lôi nói, "Đến bây giờ còn ở trên giường không thể đứng dậy, Tiểu Lăng, nếu em không tin, anh có thể đưa em và Thiệu Huy đi xem. ”
Thiệu Huy bình tĩnh nhìn Lệ Lôi, rồi nhìn Hạ Lăng: “Chị, chị, lát nữa chị đưa em đến nhà chú Lệ, được không?” Cậu sử dụng manh manh đại pháp ngây ngô hỏi, mười phần đều tỏ ra vô hại.
- ------------
Dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @Trần Huỳnh Linh
- ------------
Trong góc tối bên cửa, một đứa bé cũng đang lo lắng nhìn họ. Thiệu Huy sợ cha mình bị đánh bại, trong lòng cổ vũ nhiệt liệt, nhưng cuộc chiến giữa hai người rất giằng co, không ai có ý định nhượng bộ trước. Thiệu Huy nhỏ bé buồn bực, chạy đến nhà ăn xem một lượt rồi chạy ra kéo tay Hạ Lăng: “Chị, chị, em đói rồi.” Giọng nói nhỏ nhẹ của đứa trẻ.
Hạ Lăng lo lắng hai người sẽ đánh nhau, nhưng những việc đó, đều không bằng việc cho Tiểu Thiệu Huy ăn cơm. Cô nói nhỏ với Thiệu Huy: “Đói bụng à, chị đưa em đi ăn tối.”
Sau đó cô nắm tay đứa trẻ đi về phía nhà ăn.
Mặc dù hai người đang đối đầu với nhau, nhưng họ rất nhạy cảm với cử động của cô, khi thấy cô rời đi cùng đứa trẻ, họ từ bỏ đối đầu và trao cho nhau một cái nhìn gay gắt trước khi lao theo Hạ Lăng.
Nhà ăn.
Một bàn đầy những món ngon.
Cô giúp việc đã nấu nhiều món, trong đó có một vài món mà Hạ Lăng đặc biệt dặn làm cho Bùi Tử Hoành ăn. Bùi Tử Hoành ngồi xuống bên cạnh Hạ Lăng và làm như vô tình nói: “Tiểu Lăng, em luôn nhớ anh thích ăn gì!”
Giọng điệu nhẹ nhàng và tao nhã.
Nhưng nó đâm thẳng vào tim Lệ Lôi.
Ngay cả Hạ Lăng cũng ngẩng đầu nhìn anh, biết anh đang cố ý chọc tức Lệ Lôi, cắn môi, nhưng không phát ra tiếng. Chỉ cần để cho Lệ Lôi biết khó mà lui thì tốt rồi.
Tuy nhiên, Lệ Lôi không có ý rút lui, thậm chí còn không tuân theo lệnh đuổi ra khỏi nhà của Hạ Lăng mà ngồi xuống chỗ khác bên cạnh cô. Bên cạnh đó, cậu bé Thiệu Huy nhìn anh, rồi nhìn Hạ Lăng và Bùi Tử Hoành, rồi ủy khuất mà ngồi đối diện với Hạ Lăng, ở giữa Bùi Tử Hoành và Lệ Lôi.
Cô giúp việc phục vụ mọi người lấy cơm, một bộ đồ ăn bằng sành sứ rất đẹp và trang nhã.
Lệ Lôi cầm bát đũa lên, thản nhiên liếc nhìn bàn ăn: "Món rau diếp và sò điệp nướng này đều là món anh thích, Tiểu Lăng, thật khó cho em để nhớ rồi. Lúc nào đến chỗ anh đi, anh sẽ làm những món ăn và món tráng miệng yêu thích của em cho em. ”
Hạ Lăng hơi sửng sốt.
Nếu anh không nói, cô thật sự đã quên trên bàn có rất nhiều món mà Lệ Lôi thích ăn. Không biết từ bao giờ, mỗi bữa ăn của cô đều có những món ăn kèm theo những hương vị mà anh thích, lâu dần thành thói quen, nếu không nhắc thì sẽ không còn nhận ra.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, ánh mắt Bùi Tử Hoành hơi u ám.
Bên cạnh, Hạ Lăng đã sớm trông như thường lệ, cầm lấy một chiếc đũa lớn bằng ngọc gấp rau xào đưa cho Thiệu Huy, và nói nhỏ: “Đây là món ăn yêu thích của em, ăn nhiều một chút, ngoan.”
Thiệu Huy bực bội. Nhìn cô, cậu mê món này từ khi nào, món cậu ghét nhất là rau. Đôi mắt của đứa trẻ lóe lên, và Hạ Lăng trừng mắt nhìn lại khi cậu ta định nói điều gì đó.
Bùi Tử Hoành ăn mặc đẹp đẽ, ưu nhã cắt miếng thịt bê trên đĩa, nhìn Thiệu Huy cúi đầu ăn đồ ăn, nở nụ cười: "Thì ra là Thiệu Huy thích ăn a... Tiểu Thiệu Huy, em cũng rất thích sò điệp sao?"
Nói xong, anh ta thả tay ra và đặc biệt kẹp một miếng sò lớn cho Thiệu Huy.
Đây thực sự là món ăn yêu thích của Thiệu Huy.
Đứa nhỏ hiện tại không khỏi bị dụ dỗ, nhìn cha đang ngồi ở một bên, sau đó nhìn đồ ăn trên đĩa, quyết đoán ăn.
Ánh mắt Lệ Lôi mờ mịt.
Hóa ra Hạ Lăng thực sự không chuẩn bị gì cho mình mà là vì một đứa trẻ không cùng huyết thống này. Anh trong lòng cảm thấy rất khó chịu, trầm mặc bới cơm, thậm chí còn quên đĩa rau nên ăn hết một bát cơm trắng.
Hạ Lăng cảm thấy đau khổ tột cùng trong mắt cô.
Cô vốn tưởng rằng mình không thể quan tâm được, nhưng lại thấy dù sao cũng không được, không khỏi gắp một miếng lớn rau diếp từ trong đĩa bỏ vào bát Lệ Lôi, lạnh lùng nói: "Ăn đi."
Lệ Lôi ngẩng đầu, có chút kinh ngạc liếc nhìn cô, trong lòng có chút mơ hồ vui mừng.
Hạ Lăng đã quay đầu đi.
Bùi Tử Hoành tuy không vừa lòng nhưng ngoài mặt lại không cười: “Đường đường là một ông chủ lớn của Thiên Nghệ, người thừa kế nhà họ Lệ, đến đây ăn cơm trắng, người khác không biết còn tưởng Tiểu Lăng đang ngược đãi khách.” Anh ta nói. Vừa dùng dao cắt miếng thịt bò nhỏ vừa cho vào bát của Hạ Lăng: “Miếng thịt bò này rất mềm vừa chín tới, Tiểu Lăng, anh nhớ em rất thích.”
Hạ Lăng nhìn vào bát, mở miệng muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại không nói gì, ăn miếng thịt nướng.
Lệ Lôi nhìn dáng vẻ dịu dàng và trìu mến của họ, cọng rau diếp ngậm trong cổ họng, thật khó nuốt.
Bầu không khí trên bàn thật kỳ lạ.
Thiệu Huy ngẩng đầu lên và nhìn ba người lớn. Đột nhiên, giọng nói như trẻ em đang bú mà nói với Lệ Lôi: "Chú Lệ, chú lần trước nói rằng sẽ đưa con đi xem Nhị Mao ở ngôi nhà của chú, chắc chắn vậy nha."
Lệ Lôi giật mình hoàn hồn lại, đúng rồi, anh vẫn còn Nhị Mao.
Anh có thể dùng Nhị Mao để dụ dỗ vật nhỏ đáng yêu Thiệu Huy này.
“Chắc chắn rồi, đương nhiên chắc chắn.” Anh nói.
Hạ Lăng không vui: "Lệ Lôi, đừng bắt cóc con tôi. Tôi nhớ lần trước anh đã nói sẽ đưa Lệ Duệ đến cửa để xin lỗi. Giờ thì sao, nó ở đâu?"
"Nó sẽ xin lỗi." Lệ Lôi trịnh trọng nói, chủ yếu là nhìn Thiệu Huy: "Anh thực sự xin lỗi về điều đó. Anh đã không dạy Lệ Duệ tốt." Anh đã phát hiện ra những gì đã xảy ra ngày hôm đó, Thiệu Huy là người đến chơi với Lệ Duệ, và Lệ Duệ đã mất kiên nhẫn. Nó mắng mỏ cậu và còn mắng chị cậu vì đã lợi dụng cậu để "cố tình tiếp cận" Lệ Lôi anh, thật quá đê tiện.
Thiệu Huy đã rất tức giận, nên mới cùng Lệ Duệ đánh nhau.
Lệ Lôi vốn luôn mặc kệ đứa con này, hiếm khi tức giận nên đã nhờ phép tắc gia đình đánh Lệ Duệ một cách nghiêm khắc, đến bây giờ nó vẫn không thể rời khỏi giường. Ngay cả Tô Đường cũng sợ hãi, canh giữ đứa nhỏ và đang khóc thầm.
Lệ Lôi không chút động lòng, nói với Tô Đường: "Tôi không quan tâm Tiểu Duệ sau này sẽ trở thành như thế nào. Cho dù nó có phá sản cần tôi hỗ trợ cả đời, tôi cũng nguyện ý làm. Nhưng chỉ có một chuyện nó không được phép làm là gây khó dễ cho Tiểu Lăng. Đây chính là mấu chốt. "
Tô Đường khóc nói:"Con nó còn nhỏ như vậy thì trách cái gì, nếu trách thì trách em đã dạy dỗ không tốt. "
Nhìn thấy bộ dạng thương tâm của Tô Đường, Lệ Lôi không thể tiếp tục nghiêm túc nói cái gì, tóm lại là đứa nhóc đã bị trừng phạt, cậu ta được mẹ cậu đưa đi phục hồi sức khỏe. Bây giờ, khi Hạ Lăng đề cập đến nó, anh mới nhớ đến việc nợ Thiệu Huy một lời xin lỗi.
“Qua một thời gian nữa, anh sẽ đưa nó đích thân xin lỗi trước mặt em.” Lệ Lôi nói.
"Qua một thời gian nữa?" Hạ Lăng chế nhạo: "Nếu như không có thành ý, thì đừng đến nữa."
"Lệ Duệ đã bị anh đánh." Lệ Lôi nói, "Đến bây giờ còn ở trên giường không thể đứng dậy, Tiểu Lăng, nếu em không tin, anh có thể đưa em và Thiệu Huy đi xem. ”
Thiệu Huy bình tĩnh nhìn Lệ Lôi, rồi nhìn Hạ Lăng: “Chị, chị, lát nữa chị đưa em đến nhà chú Lệ, được không?” Cậu sử dụng manh manh đại pháp ngây ngô hỏi, mười phần đều tỏ ra vô hại.
- ------------
Dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @Trần Huỳnh Linh
- ------------