Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 672: Bùi Tử Hoành đến thăm
Sau khi vào khu biệt thự, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
An ninh ở đây rất tốt, ngay cả khi có nhiều phóng viên bên ngoài nhưng họ cũng không thể vào được.
Cô trở về biệt thự, lo lắng đi lại trong phòng làm việc, một lúc lâu sau, chợt nghĩ ra được điều gì, cô lấy điện thoại di động ra gọi: “Alo, anh Long ư? Chuyện là như vầy....” Anh Long chính là cha của người bị Lệ Duệ ném súng nước vào ngày hôm đó, Hạ Lăng nói qua điện thoại, cố gắng thuyết phục con anh ra để làm chứng, chứng minh rằng Thiệu Huy chỉ đơn thuần là giúp những đứa trẻ khác sửa chữa súng nước, chứ không cố tình nhắm vào Lệ Duệ.
Bất ngờ, anh Long nói: "Cô Diệp, tôi rất xin lỗi, Long Long vẫn còn rất nhỏ. Tôi không muốn nó dính vào những tin tức lộn xộn này. Xin hãy tha thứ cho chúng tôi vì không có cách nào giúp cô làm chứng."
Hạ Lăng rất tức giận, cô biết, tất cả những lời này chỉ là lời nói khách sáo, nguyên nhân thực sự là anh ta không dám đắc tội với Lệ gia. Tuy nhiên, cô không còn cách nào khác là ép buộc họ phải nói ra sự thật.
Cô tức giận đánh rơi điện thoại.
Ngoài cửa bỗng có người đi vào.
Cô quay lại, nhìn thấy một đứa nhỏ đang mặc đồ ngủ rộng rãi, vừa dụi mắt vừa đi về phía cô,
Nhẹ giọng gọi: “Chị ơi!” Trái tim Hạ Lăng trong phút chốc trở nên mềm nhũn, thu lại hết sự tức giận, ngồi xổm xuống nhìn cậu: “Tiểu Thiệu Huy!” cô nói: “Em tỉnh ngủ rồi à?” Đứa bé này có thói quen ngủ trưa, nên rất ngoan.
“Dạ!” Đứa trẻ gật đầu và đưa tay ra cho cô cầm.
Hạ Lăng mỉm cười và ôm cậu vào lòng.
Thiệu Huy hỏi một cách tò mò: “Chị ơi, chị đang làm gì vậy?”
“Chị không làm gì cả.” Hạ Lăng nói. Có một số việc cô không muốn nói với đứa trẻ này, vì vậy cô đã đổi chủ đề, "Thiệu Huy tối nay muốn ăn gì, để chị nói người giúp việc làm? Bé ngoan, chị sẽ chơi với em sau khi chị làm việc xong, được không?"
Thiệu Huy ngoan ngoãn gật đầu, thoát khỏi vòng tay của cô, vất vả xuống đất: “Vậy chị ơi, chị làm việc trước đi.”
Vui vẻ mà chạy ra.
Cô giúp việc gõ cửa: “Cô ơi!”
“Sao vậy?” Hạ Lăng hỏi.
Người giúp việc nói: “Ông Bùi đến, nói muốn gặp cô.”
Hạ Lăng có chút nghi hoặc không biết Bùi Tử Hoành đang định làm gì, bảo người giúp việc cho anh ta vào nhà và đi xuống phòng khách. Trong phòng khách, quả nhiên người đàn ông cao lớn kia đang đứng đấy, giữa tiết trời mùa hè, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu xám nhạt, dáng vẻ nhẹ nhàng tao nhã, rất vững vàng.
Anh ngẩng đầu nhìn cô đang đi xuống thang cuốn, trong mắt hiện lên một chút dịu dàng: “Tiểu Lăng.” .
||||| Truyện đề cử:
Song Hướng Mê Luyến |||||
Cô dừng cách anh vài bước, hỏi: “Sao anh lại đến đây?"
"Mấy ngày trước, Đế Hoàng vừa mới mua một khu đất thắng cảnh, để phát triển làm phim trường. Hôm nay trở về công ty nhân tiện anh mang cho em một ít đặc sản địa phương." Nói xong, anh quơ tay đưa mấy quả dại không biết tên.
Hạ Lăng nói: “Cảm ơn.” Cô bảo người giúp việc cầm lấy quả dại.
Sau đó cô còn nói: "Tôi còn có việc, hôm khác sẽ nói chuyện với anh sau." Nói một cách dễ hiểu là ra lệnh đuổi khách.
Bùi Tử Hoành không bận tâm, nhưng anh ta không rời đi, nói: “Anh đã đọc bản tin.”
Hạ Lăng sửng sốt.
Bùi Tử Hoành tiếp tục nói: "Hãy để anh giúp em chuyện này. Em hãy đưa cho anh hình ảnh của bữa tiệc đó."
Hạ Lăng đúng là đang tuyệt vọng, khi nghe tin ai đó có thể giúp mình, cô cầu còn không được, không quan tâm liệu anh ta là Bùi Tử Hoành hay là ai. Về vấn đề của Thiệu Huy, cô thà lột da hổ cũng phải bảo vệ con mình chu toàn.
C gửi ảnh bữa tiệc hôm đó cho Bùi Tử Hoành.
Bùi Tử Hoành gửi bức ảnh cho cấp dưới của mình, gọi một cuộc điện thoại khác và ra lệnh vài lời.
Hạ Lăng hỏi: "Anh định làm gì?"
Bùi Tử Hoành ôn hòa nói: "Rất đơn giản. Xử lý những bức ảnh này, thuê một nhóm quần chúng nói sự thật khác với tin tức. Đây là bước đầu tiên, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn sau khi hai bên cãi nhau, quần chúng sẽ tự động tìm hiểu sự thật. Chuyện này có nhiều người chứng kiến như vậy, giấy không thể chứa được lửa. ”
Hạ Lăng gật đầu như hiểu như không.
Nhìn người đàn ông trước mặt với bộ dạng tuấn tú, cô đột nhiên phát hiện ra điều gì đó: "Anh là cố ý tới đây giúp tôi?" Đồ đặc sản nào cũng đều là bao biện, người đàn ông này vẫn luôn như vậy, cho dù có chuyện lớn cũng sẽ nói nhỏ trước mặt cô. Như thể nó có thể được giải quyết một cách dễ dàng.
Nhất thời lòng cô chua xót.
"Nếu em cảm động, không bằng mời tôi ăn tối đi?" Bùi Tử Hoành mỉm cười.
Thứ anh ta muốn chính là điều này, cứu cô thoát khỏi nguy hiểm, làm cho cô cảm thấy cảm động, sau đó lợi dụng khoảng trống mà tiến vào. Thấy cô định gật đầu đồng ý thì đột nhiên sau lưng cô nổi lên một cái đầu nhỏ.
“Chú là ai?” Đứa trẻ cộc cằn hỏi.
Bùi Tử Hoành: "..."
Đứa nhỏ này, sao lại phá đám như vậy.
Tuy nhiên, từ báo cáo điều tra của anh từ lâu đã biết rằng đứa nhỏ trước mặt anh chính là đứa nhóc bảo bối nằm trong tim Hạ Lăng. Ai không thể hòa hợp với đứa nhỏ này thì chính là không thể hoà hợp với cô. Vì vậy, cho dù có bao nhiêu oán hận trong lòng, anh cũng chỉ có thể chịu đựng, quỳ xuống nhìn Thiệu Huy nhẹ giọng nói: “Nhóc là Thiệu Huy sao, xin chào.”
Thiệu Huy nhìn hắn có chút cảnh giác.
Hạ Lăng cúi đầu và nói với đứa bé: “Đây là chú Bùi.”
Đứa trẻ ngập ngừng và gọi: “Chú Bùi.”
“Ngoan!.” Bùi Tử Hoành rất dịu dàng.
Thiệu Huy ngẩng đầu lên, hỏi Hạ Lăng với vẻ mặt không hiểu: “Chị ơi, chị ơi, chú này thân với chị không?” Bùi Tử Hoành đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, đứa bé này được gọi Tiểu Lăng là “chị”, nhưng lại gọi anh là “chú”. Đây không phải là cùng một cấp a...
“Gọi là anh trai.” Anh nghiêm túc đính chính lại với đứa nhỏ.
“Chú!" Đứa nhỏ nghiêm túc nói.
Bùi Tử Hoành: "..."
Nhìn hai người không ai nhường nhau, Hạ Lăng đột nhiên muốn bật cười. Nói thật, đây là lần đầu tiên cô thấy Bùi Tử Hoành quan tâm đến những chuyện như vậy. Chỉ có đứa nhỏ này mới dám đối đầu với anh ta như thế này.
Bùi Tử Hoành thoáng nhìn thấy nụ cười của cô, nhưng anh không vui lắm, nghiến răng hỏi: “Nó gọi Lệ Lôi là gì?”
“Cùng là chú!” Hạ Lăng cười nói.
Tâm trạng của Bùi Tử Hoành bây giờ mới tốt hơn, xem ra cậu nhóc này đối xứ với mọi người đều như nhau. Anh ngừng đấu tranh với đứa bé, quay lại chủ đề vừa rồi: “Mời anh ăn cơm.”
Hạ Lăng nói, “Nhà tôi chỉ là một miếu nhỏ, tôi mời không nổi anh!"
“Anh không thấy phiền.”
Hạ Lăng muốn nói với anh rằng cô cảm thấy rất phiền, nhưng nhìn thấy hôm nay anh mang đồ ăn đến và cũng giúp cô đối phó với tin tức tiêu cực của Thiệu Huy, cô thực sự không thể không gật đầu. Đằng này, Bùi Tử Hoành đã tự mình quyết định: “Không cần quá phiền phức, cứ ở nhà ăn cơm là được.”
Hạ Lăng: "..." Cam chịu số phận mà dặn dò người giúp việc nấu ăn.
Hai người đang uống trà trong phòng khách, đợi bữa tối, và đợi người của Bùi Tử Hoành đến giải quyết vấn đề. Không lâu sau, điện thoại của anh ta đổ chuông, anh nhận cuộc gọi: "Mọi việc đều xử lý ổn thỏa rồi?"
- --------------
Dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @Hương Vũ
- --------------
Tui vừa mới xem mấy chap sau xong, bao hấp dẫn luôn nha mng!!!! Vẫn là 350 like nhaaa!
An ninh ở đây rất tốt, ngay cả khi có nhiều phóng viên bên ngoài nhưng họ cũng không thể vào được.
Cô trở về biệt thự, lo lắng đi lại trong phòng làm việc, một lúc lâu sau, chợt nghĩ ra được điều gì, cô lấy điện thoại di động ra gọi: “Alo, anh Long ư? Chuyện là như vầy....” Anh Long chính là cha của người bị Lệ Duệ ném súng nước vào ngày hôm đó, Hạ Lăng nói qua điện thoại, cố gắng thuyết phục con anh ra để làm chứng, chứng minh rằng Thiệu Huy chỉ đơn thuần là giúp những đứa trẻ khác sửa chữa súng nước, chứ không cố tình nhắm vào Lệ Duệ.
Bất ngờ, anh Long nói: "Cô Diệp, tôi rất xin lỗi, Long Long vẫn còn rất nhỏ. Tôi không muốn nó dính vào những tin tức lộn xộn này. Xin hãy tha thứ cho chúng tôi vì không có cách nào giúp cô làm chứng."
Hạ Lăng rất tức giận, cô biết, tất cả những lời này chỉ là lời nói khách sáo, nguyên nhân thực sự là anh ta không dám đắc tội với Lệ gia. Tuy nhiên, cô không còn cách nào khác là ép buộc họ phải nói ra sự thật.
Cô tức giận đánh rơi điện thoại.
Ngoài cửa bỗng có người đi vào.
Cô quay lại, nhìn thấy một đứa nhỏ đang mặc đồ ngủ rộng rãi, vừa dụi mắt vừa đi về phía cô,
Nhẹ giọng gọi: “Chị ơi!” Trái tim Hạ Lăng trong phút chốc trở nên mềm nhũn, thu lại hết sự tức giận, ngồi xổm xuống nhìn cậu: “Tiểu Thiệu Huy!” cô nói: “Em tỉnh ngủ rồi à?” Đứa bé này có thói quen ngủ trưa, nên rất ngoan.
“Dạ!” Đứa trẻ gật đầu và đưa tay ra cho cô cầm.
Hạ Lăng mỉm cười và ôm cậu vào lòng.
Thiệu Huy hỏi một cách tò mò: “Chị ơi, chị đang làm gì vậy?”
“Chị không làm gì cả.” Hạ Lăng nói. Có một số việc cô không muốn nói với đứa trẻ này, vì vậy cô đã đổi chủ đề, "Thiệu Huy tối nay muốn ăn gì, để chị nói người giúp việc làm? Bé ngoan, chị sẽ chơi với em sau khi chị làm việc xong, được không?"
Thiệu Huy ngoan ngoãn gật đầu, thoát khỏi vòng tay của cô, vất vả xuống đất: “Vậy chị ơi, chị làm việc trước đi.”
Vui vẻ mà chạy ra.
Cô giúp việc gõ cửa: “Cô ơi!”
“Sao vậy?” Hạ Lăng hỏi.
Người giúp việc nói: “Ông Bùi đến, nói muốn gặp cô.”
Hạ Lăng có chút nghi hoặc không biết Bùi Tử Hoành đang định làm gì, bảo người giúp việc cho anh ta vào nhà và đi xuống phòng khách. Trong phòng khách, quả nhiên người đàn ông cao lớn kia đang đứng đấy, giữa tiết trời mùa hè, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu xám nhạt, dáng vẻ nhẹ nhàng tao nhã, rất vững vàng.
Anh ngẩng đầu nhìn cô đang đi xuống thang cuốn, trong mắt hiện lên một chút dịu dàng: “Tiểu Lăng.” .
||||| Truyện đề cử:
Song Hướng Mê Luyến |||||
Cô dừng cách anh vài bước, hỏi: “Sao anh lại đến đây?"
"Mấy ngày trước, Đế Hoàng vừa mới mua một khu đất thắng cảnh, để phát triển làm phim trường. Hôm nay trở về công ty nhân tiện anh mang cho em một ít đặc sản địa phương." Nói xong, anh quơ tay đưa mấy quả dại không biết tên.
Hạ Lăng nói: “Cảm ơn.” Cô bảo người giúp việc cầm lấy quả dại.
Sau đó cô còn nói: "Tôi còn có việc, hôm khác sẽ nói chuyện với anh sau." Nói một cách dễ hiểu là ra lệnh đuổi khách.
Bùi Tử Hoành không bận tâm, nhưng anh ta không rời đi, nói: “Anh đã đọc bản tin.”
Hạ Lăng sửng sốt.
Bùi Tử Hoành tiếp tục nói: "Hãy để anh giúp em chuyện này. Em hãy đưa cho anh hình ảnh của bữa tiệc đó."
Hạ Lăng đúng là đang tuyệt vọng, khi nghe tin ai đó có thể giúp mình, cô cầu còn không được, không quan tâm liệu anh ta là Bùi Tử Hoành hay là ai. Về vấn đề của Thiệu Huy, cô thà lột da hổ cũng phải bảo vệ con mình chu toàn.
C gửi ảnh bữa tiệc hôm đó cho Bùi Tử Hoành.
Bùi Tử Hoành gửi bức ảnh cho cấp dưới của mình, gọi một cuộc điện thoại khác và ra lệnh vài lời.
Hạ Lăng hỏi: "Anh định làm gì?"
Bùi Tử Hoành ôn hòa nói: "Rất đơn giản. Xử lý những bức ảnh này, thuê một nhóm quần chúng nói sự thật khác với tin tức. Đây là bước đầu tiên, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn sau khi hai bên cãi nhau, quần chúng sẽ tự động tìm hiểu sự thật. Chuyện này có nhiều người chứng kiến như vậy, giấy không thể chứa được lửa. ”
Hạ Lăng gật đầu như hiểu như không.
Nhìn người đàn ông trước mặt với bộ dạng tuấn tú, cô đột nhiên phát hiện ra điều gì đó: "Anh là cố ý tới đây giúp tôi?" Đồ đặc sản nào cũng đều là bao biện, người đàn ông này vẫn luôn như vậy, cho dù có chuyện lớn cũng sẽ nói nhỏ trước mặt cô. Như thể nó có thể được giải quyết một cách dễ dàng.
Nhất thời lòng cô chua xót.
"Nếu em cảm động, không bằng mời tôi ăn tối đi?" Bùi Tử Hoành mỉm cười.
Thứ anh ta muốn chính là điều này, cứu cô thoát khỏi nguy hiểm, làm cho cô cảm thấy cảm động, sau đó lợi dụng khoảng trống mà tiến vào. Thấy cô định gật đầu đồng ý thì đột nhiên sau lưng cô nổi lên một cái đầu nhỏ.
“Chú là ai?” Đứa trẻ cộc cằn hỏi.
Bùi Tử Hoành: "..."
Đứa nhỏ này, sao lại phá đám như vậy.
Tuy nhiên, từ báo cáo điều tra của anh từ lâu đã biết rằng đứa nhỏ trước mặt anh chính là đứa nhóc bảo bối nằm trong tim Hạ Lăng. Ai không thể hòa hợp với đứa nhỏ này thì chính là không thể hoà hợp với cô. Vì vậy, cho dù có bao nhiêu oán hận trong lòng, anh cũng chỉ có thể chịu đựng, quỳ xuống nhìn Thiệu Huy nhẹ giọng nói: “Nhóc là Thiệu Huy sao, xin chào.”
Thiệu Huy nhìn hắn có chút cảnh giác.
Hạ Lăng cúi đầu và nói với đứa bé: “Đây là chú Bùi.”
Đứa trẻ ngập ngừng và gọi: “Chú Bùi.”
“Ngoan!.” Bùi Tử Hoành rất dịu dàng.
Thiệu Huy ngẩng đầu lên, hỏi Hạ Lăng với vẻ mặt không hiểu: “Chị ơi, chị ơi, chú này thân với chị không?” Bùi Tử Hoành đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, đứa bé này được gọi Tiểu Lăng là “chị”, nhưng lại gọi anh là “chú”. Đây không phải là cùng một cấp a...
“Gọi là anh trai.” Anh nghiêm túc đính chính lại với đứa nhỏ.
“Chú!" Đứa nhỏ nghiêm túc nói.
Bùi Tử Hoành: "..."
Nhìn hai người không ai nhường nhau, Hạ Lăng đột nhiên muốn bật cười. Nói thật, đây là lần đầu tiên cô thấy Bùi Tử Hoành quan tâm đến những chuyện như vậy. Chỉ có đứa nhỏ này mới dám đối đầu với anh ta như thế này.
Bùi Tử Hoành thoáng nhìn thấy nụ cười của cô, nhưng anh không vui lắm, nghiến răng hỏi: “Nó gọi Lệ Lôi là gì?”
“Cùng là chú!” Hạ Lăng cười nói.
Tâm trạng của Bùi Tử Hoành bây giờ mới tốt hơn, xem ra cậu nhóc này đối xứ với mọi người đều như nhau. Anh ngừng đấu tranh với đứa bé, quay lại chủ đề vừa rồi: “Mời anh ăn cơm.”
Hạ Lăng nói, “Nhà tôi chỉ là một miếu nhỏ, tôi mời không nổi anh!"
“Anh không thấy phiền.”
Hạ Lăng muốn nói với anh rằng cô cảm thấy rất phiền, nhưng nhìn thấy hôm nay anh mang đồ ăn đến và cũng giúp cô đối phó với tin tức tiêu cực của Thiệu Huy, cô thực sự không thể không gật đầu. Đằng này, Bùi Tử Hoành đã tự mình quyết định: “Không cần quá phiền phức, cứ ở nhà ăn cơm là được.”
Hạ Lăng: "..." Cam chịu số phận mà dặn dò người giúp việc nấu ăn.
Hai người đang uống trà trong phòng khách, đợi bữa tối, và đợi người của Bùi Tử Hoành đến giải quyết vấn đề. Không lâu sau, điện thoại của anh ta đổ chuông, anh nhận cuộc gọi: "Mọi việc đều xử lý ổn thỏa rồi?"
- --------------
Dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @Hương Vũ
- --------------
Tui vừa mới xem mấy chap sau xong, bao hấp dẫn luôn nha mng!!!! Vẫn là 350 like nhaaa!
Bình luận facebook