Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 673: Im lặng chiến đấu
Đầu kia điện thoại, một thuộc hạ nói: “Tiên sinh, thuỷ quân của chúng ta còn chưa hoạt động thì các tin xấu trên mạng đã đột ngột giảm sút, đặc biệt là trên các website và diễn đàn lớn, tất cả đều bị xoá sạch sẽ.”
Bùi Tử Hoành khẽ cau mày, có người ra tay trước?
Ngoài mặt, thần sắc anh vẫn không thay đổi, chỉ trầm giọng hạ lệnh: ” Cúp điện thoại.
Hạ Lăng đoán được là tin tức về Thiệu Huy, lo lắng hỏi: “Sao rồi?”
Bùi Tử nhìn khuôn mặt lo lắng của cô, an ủi: “Gần như đã giải quyết xong rồi.”
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng mở máy tính lên đọc tin tức, quả nhiên, phần lớn tin tức báo chí đã bặt vô âm tín, còn một ít thì bị số lượng lớn thuỷ quân chiếm đóng, dư luận dần dần nghiêng về hướng Thiệu Huy.
Thật sự cảm ơn trời đất.
Cô ngẩng mặt lên, thập phần cảm kích: “Cảm ơn anh, Bùi Tử Hoành.”
Bùi Tử Hoàng mặt vẫn không đổi sắc, nói: “Đứa nhỏ không sao là được. Như vậy em cũng có thể yên tâm phần nào.”
Hạ Lăng mỉm cười, đặc biệt phân phó cho bảo mẫu làm thêm hai món anh thích ăn. Sâu thẳm trong mắt Bùi Tử Hoành chợt loé lên một tia hoài niệm, hóa ra Tiểu Lăng của anh vẫn luôn nhớ anh thích ăn gì.
Bất tri bất giác, bầu không khí giữa hai người trở nên vô cùng hòa hợp.
Ai cũng không phát hiện ra điều đó, Thiệu Huy đứng bên cạnh cau mày, một mặt không vui. Đôi chân ngắn từng bước chạy về phòng của mình, lấy ra một chiếc máy truyền tin cỡ nhỏ từ bên dưới đống đồ lộn xộn: “Bác ơi bác ơi!” Cậu líu ra líu ríu, “Đại sự không ổn rồi! Mama lại ở cùng với Bùi thúc thúc đó rồi!”
“Ồ?” Đầu bên kia của máy truyền tin truyền tới một giọng nói thờ ơ lại lãnh đạm, “Cha con đâu?”
“Cha?” Lông mày cậu nhíu chặt lại. “Cha ngốc không có ở đây.”
“Ha hả.” Đầu dây bên kia, Hạ Mặc Ngôn cười nhạt hai tiếng, “Dựa vào cha con mà còn muốn theo đuổi Phượng Hoàng của Hạ gia chúng ta? Chẳng thà để Tiểu Lăng đi theo Bùi Tử Hoành luôn đi.”
Rầm một tiếng, máy truyền tin bị cắt rồi.
Đứa nhỏ nhìn chiếc máy truyền tin im lặng đến ngẩn người.
Không sai, cậu chính là Thiệu Huy, chính là đứa con trai ruột của Hạ Lăng bị Hạ Mặc Ngôn ôm đi bốn năm trước. Những năm qua, cậu đã luôn được người bác là Hạ Mặc Ngôn nuôi dưỡng, cho đến khi cậu lớn hơn, sự tương khắc trên người mẹ cậu cũng nhẹ hơn một chút, mới được bác mai danh ẩn tích đưa về bên mẹ.
Bác nói, phải nhờ cậu đi làm mối cho cha mẹ.
Bác còn nói, không được để lộ thân phận, sự tương khắc trên người mẹ vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Tiểu Thiệu Huy dường như hiểu lại như không hiểu, nhưng lại sâu sắc hiểu rõ một điều rằng, mẹ là của cha, không có nửa quan hệ với cái gì Bùi thúc thúc kia cả, ai muốn giành mẹ từ trong tay cha, hừ hừ, không có cửa.
Vậy nên, sau khi phát hiện Bùi thúc thúc đó đến thăm mẹ, điều đầu tiên cậu làm đó là phát tình báo cho bác.
Có điều, bác có vẻ rất ghét cha…
Cũng phải ha, đồ cha ngốc. Thiệu Huệ trong lòng thầm nói, làm gì có kiểu theo đuổi con gái giống cha chứ? Ngay cả khi chơi với em Anh Đào con cũng biết rằng, lúc con gái cần con thì nhất định phải ở cạnh cậu ấy, cha à, cha làm sao mà ngay cả đến thăm mẹ cũng không đến lấy một lần, đáng đời bị người khác nhân cơ hội chen vào! Hừ hừ.
Hu hu hu...
Nhưng mà, Thiệu Huy rất nhớ cha a.
Rất sợ rất sợ Bùi thúc thúc sẽ cứ thế lừa mẹ đi.
Tiểu Thiệu Huy rất u sầu, rất lo lắng. Cũng không biết ban nãy bác cúp điện thoại là có ý gì, là đi nghĩ cách ư, hay là không quản sống chết của cha nữa rồi?
Hu hu hu không chịu đâu, nhìn dáng vẻ Bùi thúc thúc thật sự rất hung dữ rất nghiêm khắc, cậu mới không muốn Bùi thúc thúc làm ba kế đâu…
Tiểu Thiệu Huy nằm nhoài trước cửa sổ kiểu Pháp trên tầng hai, oán trách rồi lại oán trách.
Không dễ gì mới nhìn thấy một người đàn ông đang đi tới từ con đường rải sỏi trước cửa, mặc một bộ quần áo gọn gàng vừa vặn, dáng vẻ thập phần khôi ngô cường tráng.
Bạn nhỏ Thiệu Huy như mở cờ trong bụng, đôi chân ngắn từng bước vui vẻ chạy xuống lầu dưới.
Trong phòng khách, Hạ Lăng và Bùi Tử Hoành đang uống trà, nhẹ nhàng nói chuyện, hai người đã rất lâu rồi chưa từng nói chuyện phiếm lại thế này, cũng hiếm khi có thời gian nhàn rỗi hưởng thụ như bây giờ. Đột nhiên, bảo mẫu đi tới, kính cẩn nói: “Tiểu thư, ngoài cửa có khách quý đến thăm, là Lệ tiên sinh.”
Lệ tiên sinh? Lệ Lôi?
Sao anh ấy lại đến đây?
Lông mày Hạ Lăng khẽ nhăn lại, tâm trạng vui vẻ ban đầu gần như bị phá hỏng. Cô nói: “Nói anh ấy đi đi, tôi không muốn gặp anh ấy.” Lời vừa nói ra liền nhìn thấy bóng dáng Lệ Lôi lấp ló nơi phòng khách.
Trong bóng đen sau cánh cửa chạm hoa, có một đứa nhỏ rón ra rón rén chạy ra.
Lệ Lôi quan sát hai người đang nhàn nhã uống trà trong phòng khách, tim từng đợt nhói lên. Tiểu Lăng của anh thập phần thả lỏng ngồi trên một chiếc đệm thêu hoa, một tay Bùi Tử Hoành chạm nhẹ vào tay cô, còn cô dường như đã quen, không cảm thấy gì.
Hai người này, nhìn dáng vẻ cứ như một cặp vợ chồng già.
May mà vừa nãy nhận được thông báo từ thuộc hạ nói rằng Bùi Tử Hoành hôm nay quay về thành phố, dường như cố ý trở về sớm hơn dự định để đến thăm Tiểu Lăng. Quả nhiên là vậy, Lệ Lôi thập phần cảm kích vì lúc đầu bản thân đã vội vã chạy qua đây, bằng không, để bọn họ phát triển trong bầu không khí tốt như vậy, ai biết hậu quả sẽ thế nào?
Anh thu dọn suy nghĩ trong lòng, chào hỏi Hạ Lăng.
Hạ Lăng trầm mặt: “Nơi này không hoan nghênh anh.”
Lệ Lôi suýt chút nữa thốt ra câu chất vấn – Nơi này không hoan nghênh anh, chẳng lẽ lại hoan nghênh Bùi Tử Hoành? Có điều, anh hiểu bây anh có nói gì cũng đều sai cả, cộng thêm việc đang ở trước mặt tình địch, tuyệt đối không thể làm Tiểu Lăng tức giận.
Vì vậy, anh chỉ ôn nhu nói: “Đừng như vậy mà, Tiểu Lăng. Anh nghe nói tin tức về yến hội lần trước bị lan truyền rất lộn xộn, chuyện này là do Lệ Duệ mà ra, anh đã xử lý gấp qua một chút rồi qua đây thăm em.”
“Xử lý gấp?” Hạ Lăng cười nhạt một tiếng, nếu nhờ có Bùi Tử Hoành xử lý mọi việc ổn thoả, hiện tại cô có thể ngồi đây nhàn nhã uống trà sao? Không biết Lệ Lôi nói xử lý lại là chuyện gì? Có điều, cô không định hỏi, chỉ nói, “Đợi anh xử lý xong thì trà cũng nguội rồi.”
Lệ Lôi cau mày, chỉ nói: “Anh rất xin lỗi.”
“Anh lập tức rời khỏi đây cho tôi.” Cô một lần nữa ra lệnh đuổi khách.
Lệ Lôi chân như mọc rễ, một chút cũng không nhúc nhích, anh làm sao có thể để bỏ mặc người con gái anh yêu ở chung một chỗ với loại đàn ông nguy hiểm như Bùi Tử Hoành chứ? Anh nói, “Tiểu Lăng, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Giữa chúng ta không có gì để nói.”
“Lệ Lôi,” lần này là Bùi Tử Hoành lên tiếng, thân hình cao to đứng dậy, cho dù là đang ở trong phòng khách rộng rãi cũng tràn ngập vẻ áp bức, “Tiểu Lăng đều bảo anh rời đi thì anh cũng đừng tiếp tục ở lại đây làm tự rước thêm phiền phức.”
Lệ Lôi không bị anh làm cho sợ hãi, còn có loại sóng to gió lớn nào mà anh chưa từng trải qua? Anh một chút cũng không nhượng bộ, nhìn thẳng vào Bùi Tử Hoành, thân hình cường tráng không hề thua kém chút nào so với người đàn ông đối diện, trong lòng tràn ngập cảm xúc cuồng bạo như phong ba bão táp: “Tôi với Tiểu Lăng nói chuyện, không đến lượt anh xen vào.”
Hai người đàn ông im lặng đứng đối mặt nhau, ánh mắt đánh nhau trong không trung, chiến tranh hết sức căng thẳng.
- -------------
Dịch: @Minh Châu
Chỉnh sửa: @Trần Duyên
- -------------
Bùi Tử Hoành khẽ cau mày, có người ra tay trước?
Ngoài mặt, thần sắc anh vẫn không thay đổi, chỉ trầm giọng hạ lệnh: ” Cúp điện thoại.
Hạ Lăng đoán được là tin tức về Thiệu Huy, lo lắng hỏi: “Sao rồi?”
Bùi Tử nhìn khuôn mặt lo lắng của cô, an ủi: “Gần như đã giải quyết xong rồi.”
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng mở máy tính lên đọc tin tức, quả nhiên, phần lớn tin tức báo chí đã bặt vô âm tín, còn một ít thì bị số lượng lớn thuỷ quân chiếm đóng, dư luận dần dần nghiêng về hướng Thiệu Huy.
Thật sự cảm ơn trời đất.
Cô ngẩng mặt lên, thập phần cảm kích: “Cảm ơn anh, Bùi Tử Hoành.”
Bùi Tử Hoàng mặt vẫn không đổi sắc, nói: “Đứa nhỏ không sao là được. Như vậy em cũng có thể yên tâm phần nào.”
Hạ Lăng mỉm cười, đặc biệt phân phó cho bảo mẫu làm thêm hai món anh thích ăn. Sâu thẳm trong mắt Bùi Tử Hoành chợt loé lên một tia hoài niệm, hóa ra Tiểu Lăng của anh vẫn luôn nhớ anh thích ăn gì.
Bất tri bất giác, bầu không khí giữa hai người trở nên vô cùng hòa hợp.
Ai cũng không phát hiện ra điều đó, Thiệu Huy đứng bên cạnh cau mày, một mặt không vui. Đôi chân ngắn từng bước chạy về phòng của mình, lấy ra một chiếc máy truyền tin cỡ nhỏ từ bên dưới đống đồ lộn xộn: “Bác ơi bác ơi!” Cậu líu ra líu ríu, “Đại sự không ổn rồi! Mama lại ở cùng với Bùi thúc thúc đó rồi!”
“Ồ?” Đầu bên kia của máy truyền tin truyền tới một giọng nói thờ ơ lại lãnh đạm, “Cha con đâu?”
“Cha?” Lông mày cậu nhíu chặt lại. “Cha ngốc không có ở đây.”
“Ha hả.” Đầu dây bên kia, Hạ Mặc Ngôn cười nhạt hai tiếng, “Dựa vào cha con mà còn muốn theo đuổi Phượng Hoàng của Hạ gia chúng ta? Chẳng thà để Tiểu Lăng đi theo Bùi Tử Hoành luôn đi.”
Rầm một tiếng, máy truyền tin bị cắt rồi.
Đứa nhỏ nhìn chiếc máy truyền tin im lặng đến ngẩn người.
Không sai, cậu chính là Thiệu Huy, chính là đứa con trai ruột của Hạ Lăng bị Hạ Mặc Ngôn ôm đi bốn năm trước. Những năm qua, cậu đã luôn được người bác là Hạ Mặc Ngôn nuôi dưỡng, cho đến khi cậu lớn hơn, sự tương khắc trên người mẹ cậu cũng nhẹ hơn một chút, mới được bác mai danh ẩn tích đưa về bên mẹ.
Bác nói, phải nhờ cậu đi làm mối cho cha mẹ.
Bác còn nói, không được để lộ thân phận, sự tương khắc trên người mẹ vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Tiểu Thiệu Huy dường như hiểu lại như không hiểu, nhưng lại sâu sắc hiểu rõ một điều rằng, mẹ là của cha, không có nửa quan hệ với cái gì Bùi thúc thúc kia cả, ai muốn giành mẹ từ trong tay cha, hừ hừ, không có cửa.
Vậy nên, sau khi phát hiện Bùi thúc thúc đó đến thăm mẹ, điều đầu tiên cậu làm đó là phát tình báo cho bác.
Có điều, bác có vẻ rất ghét cha…
Cũng phải ha, đồ cha ngốc. Thiệu Huệ trong lòng thầm nói, làm gì có kiểu theo đuổi con gái giống cha chứ? Ngay cả khi chơi với em Anh Đào con cũng biết rằng, lúc con gái cần con thì nhất định phải ở cạnh cậu ấy, cha à, cha làm sao mà ngay cả đến thăm mẹ cũng không đến lấy một lần, đáng đời bị người khác nhân cơ hội chen vào! Hừ hừ.
Hu hu hu...
Nhưng mà, Thiệu Huy rất nhớ cha a.
Rất sợ rất sợ Bùi thúc thúc sẽ cứ thế lừa mẹ đi.
Tiểu Thiệu Huy rất u sầu, rất lo lắng. Cũng không biết ban nãy bác cúp điện thoại là có ý gì, là đi nghĩ cách ư, hay là không quản sống chết của cha nữa rồi?
Hu hu hu không chịu đâu, nhìn dáng vẻ Bùi thúc thúc thật sự rất hung dữ rất nghiêm khắc, cậu mới không muốn Bùi thúc thúc làm ba kế đâu…
Tiểu Thiệu Huy nằm nhoài trước cửa sổ kiểu Pháp trên tầng hai, oán trách rồi lại oán trách.
Không dễ gì mới nhìn thấy một người đàn ông đang đi tới từ con đường rải sỏi trước cửa, mặc một bộ quần áo gọn gàng vừa vặn, dáng vẻ thập phần khôi ngô cường tráng.
Bạn nhỏ Thiệu Huy như mở cờ trong bụng, đôi chân ngắn từng bước vui vẻ chạy xuống lầu dưới.
Trong phòng khách, Hạ Lăng và Bùi Tử Hoành đang uống trà, nhẹ nhàng nói chuyện, hai người đã rất lâu rồi chưa từng nói chuyện phiếm lại thế này, cũng hiếm khi có thời gian nhàn rỗi hưởng thụ như bây giờ. Đột nhiên, bảo mẫu đi tới, kính cẩn nói: “Tiểu thư, ngoài cửa có khách quý đến thăm, là Lệ tiên sinh.”
Lệ tiên sinh? Lệ Lôi?
Sao anh ấy lại đến đây?
Lông mày Hạ Lăng khẽ nhăn lại, tâm trạng vui vẻ ban đầu gần như bị phá hỏng. Cô nói: “Nói anh ấy đi đi, tôi không muốn gặp anh ấy.” Lời vừa nói ra liền nhìn thấy bóng dáng Lệ Lôi lấp ló nơi phòng khách.
Trong bóng đen sau cánh cửa chạm hoa, có một đứa nhỏ rón ra rón rén chạy ra.
Lệ Lôi quan sát hai người đang nhàn nhã uống trà trong phòng khách, tim từng đợt nhói lên. Tiểu Lăng của anh thập phần thả lỏng ngồi trên một chiếc đệm thêu hoa, một tay Bùi Tử Hoành chạm nhẹ vào tay cô, còn cô dường như đã quen, không cảm thấy gì.
Hai người này, nhìn dáng vẻ cứ như một cặp vợ chồng già.
May mà vừa nãy nhận được thông báo từ thuộc hạ nói rằng Bùi Tử Hoành hôm nay quay về thành phố, dường như cố ý trở về sớm hơn dự định để đến thăm Tiểu Lăng. Quả nhiên là vậy, Lệ Lôi thập phần cảm kích vì lúc đầu bản thân đã vội vã chạy qua đây, bằng không, để bọn họ phát triển trong bầu không khí tốt như vậy, ai biết hậu quả sẽ thế nào?
Anh thu dọn suy nghĩ trong lòng, chào hỏi Hạ Lăng.
Hạ Lăng trầm mặt: “Nơi này không hoan nghênh anh.”
Lệ Lôi suýt chút nữa thốt ra câu chất vấn – Nơi này không hoan nghênh anh, chẳng lẽ lại hoan nghênh Bùi Tử Hoành? Có điều, anh hiểu bây anh có nói gì cũng đều sai cả, cộng thêm việc đang ở trước mặt tình địch, tuyệt đối không thể làm Tiểu Lăng tức giận.
Vì vậy, anh chỉ ôn nhu nói: “Đừng như vậy mà, Tiểu Lăng. Anh nghe nói tin tức về yến hội lần trước bị lan truyền rất lộn xộn, chuyện này là do Lệ Duệ mà ra, anh đã xử lý gấp qua một chút rồi qua đây thăm em.”
“Xử lý gấp?” Hạ Lăng cười nhạt một tiếng, nếu nhờ có Bùi Tử Hoành xử lý mọi việc ổn thoả, hiện tại cô có thể ngồi đây nhàn nhã uống trà sao? Không biết Lệ Lôi nói xử lý lại là chuyện gì? Có điều, cô không định hỏi, chỉ nói, “Đợi anh xử lý xong thì trà cũng nguội rồi.”
Lệ Lôi cau mày, chỉ nói: “Anh rất xin lỗi.”
“Anh lập tức rời khỏi đây cho tôi.” Cô một lần nữa ra lệnh đuổi khách.
Lệ Lôi chân như mọc rễ, một chút cũng không nhúc nhích, anh làm sao có thể để bỏ mặc người con gái anh yêu ở chung một chỗ với loại đàn ông nguy hiểm như Bùi Tử Hoành chứ? Anh nói, “Tiểu Lăng, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Giữa chúng ta không có gì để nói.”
“Lệ Lôi,” lần này là Bùi Tử Hoành lên tiếng, thân hình cao to đứng dậy, cho dù là đang ở trong phòng khách rộng rãi cũng tràn ngập vẻ áp bức, “Tiểu Lăng đều bảo anh rời đi thì anh cũng đừng tiếp tục ở lại đây làm tự rước thêm phiền phức.”
Lệ Lôi không bị anh làm cho sợ hãi, còn có loại sóng to gió lớn nào mà anh chưa từng trải qua? Anh một chút cũng không nhượng bộ, nhìn thẳng vào Bùi Tử Hoành, thân hình cường tráng không hề thua kém chút nào so với người đàn ông đối diện, trong lòng tràn ngập cảm xúc cuồng bạo như phong ba bão táp: “Tôi với Tiểu Lăng nói chuyện, không đến lượt anh xen vào.”
Hai người đàn ông im lặng đứng đối mặt nhau, ánh mắt đánh nhau trong không trung, chiến tranh hết sức căng thẳng.
- -------------
Dịch: @Minh Châu
Chỉnh sửa: @Trần Duyên
- -------------