• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Thiên Hậu Trở Về Full dịch (16 Viewers)

  • Chương 639: Nhất niệm tình thâm

Một hòn đảo ở phía Nam Ấn Độ Dương.



Trong không gian tĩnh lặng của phòng hồi sức cấp cứu, một nam thanh niên đang nằm trên giường bệnh với các máy thở, những cơ bắp cân đối, khỏe mạnh ban đầu bị các ống truyền dịch khác nhau chiếm giữ. Đôi mắt anh lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt tuấn tú vô cùng yếu ớt và mệt mỏi.



Cửa phòng bị đẩy ra.



Lệ lão gia đi vào, đưa vài tấm ảnh ra trước mặt: "Nhìn thấy chưa? Đây là người phụ nữ mà cháu luôn nghĩ tới. Thuỷ tính dương hoa ( lẳng lơ), không coi trọng khuôn phép một phụ nữ! Cháu đi còn chưa bao lâu mà cô ta và chồng cũ sẽ nhen nhóm, Tiểu Lôi, ông khuyên cháu hãy chết tâm đi, cùng Tô Đường sống thật nghiêm túc và hạnh phúc! "



Trên giường bệnh, ánh mắt Lệ Lôi khẽ đảo qua nhìn bức ảnh.



Tất cả đều là ảnh của Bùi Tử Hoành và Hạ Lăng.



Một số tấm giống như là được chụp lén. Trên sân khấu, anh ta ôm cô vào lòng; trong làn gió đêm của bãi đậu xe, hai người họ đang cúi đầu sát gần nhau. Cô viết gì đó vào lòng bàn tay hắn, trong khách sạn cao cấp và sang trọng, anh ra khỏi phòng cô...



Ngoài ra còn có vài tấm rất quang minh chính đại, không biết là từ đâu. Khung cảnh xung quanh đơn giản và trang nhã hoàn toàn phù hợp với cô. Cô mặc một chiếc váy lấp lánh màu trắng bạc được khắc các bông hoa, giống như một tiên nữ, thân hình nhỏ nhắn ấy rất gần với Bùi Tử Hoành, đôi mắt mang nụ cười đối diện với ống kính. Và bàn tay của Bùi Tử Hoành đang ôm lấy eo cô...



Có một tia tức giận thoáng qua trong mắt Lệ Lôi.



Lệ lão gia rất đắc ý: "Cháu nhìn rõ chưa? Từ bỏ đi."



“Cô ấy… Tiểu Lăng…” Trên giường bệnh, giọng nói của Lệ Lôi khàn khàn, khó khăn nói: “Cô ấy sẽ không phản bội cháu.” Ngày hôm đó khi cô gọi điện cho anh, anh đặt điện thoại xuống muốn rời đi, dự định quay về Trung Quốc đứng trước mặt cô giải thích, nhưng giữa chừng có một tai nạn xảy ra— Lệ lão gia cử người đến ngăn cản anh đi, anh xông qua; kẻ thù trên mặt trận phong toả toàn bộ chiến tuyến, anh vẫn xông qua; trước khi lên máy bay, Lệ Phong tiến lại gần anh, nói có vài lời cần nói với anh khi trở về.



Trong lúc mất cảnh giác, Lệ Phong đâm vào người anh một đao vết thương rất sâu, gần như có thể lấy mạng anh.



“Em muốn trở về sao?” Lệ Phong liếm vết máu trên dao găm, nở nụ cười ma mị, anh ta cúi người, giọng nói mê hoặc như lời thủ thỉ của tình nhân, “Tiểu Lôi… em trai thân yêu của anh ơi, người phụ nữ đó có cái gì tốt? Có gì đáng để em quan tâm như vậy? Anh là kẻ thù của cả thế giới, nhưng lại không thể giữ được em? " (??? Có gì đó sai sai :v)



Lệ Lôi giận dữ trừng anh.



Lệ Phong vẫn cười: "Tô Đường mang thai? Không quan trọng, đứa nhỏ không thể là của em. Nhưng Diệp Lăng không được. Anh không cho phép em quay lại gặp cô ta. Có nghe rõ không, Tiểu Lôi?"



Anh ta ác ý chọc vào vết thương của Lệ Lôi, con dao găm sắc nhọn tiến vào bụng Lệ Lôi khuấy động.



Lệ Lôi đau đớn rên rỉ, vẻ mặt thảm bại cùng mồ hôi lạnh chảy liên tục.



“Bây giờ, biết đau rồi?” Lệ Phong cười, hai mắt sáng ngời khiến người ta không dám nhìn anh. “Em trai không nghe lời nên bị phạt.” Anh chậm rãi ấn con dao găm đẫm máu vào mặt Lệ Lôi. "Phụ nữ thích khuôn mặt của em đến vậy sao? Nếu như, anh đem cái này rạch vài đường, em nghĩ là Diệp Tinh Lăng có còn thích nó không?"



Anh ta một đao rạch xuống.



Trên má trái của Lệ Lôi có một vết thương sâu thấu xương.



Lúc này, ánh mắt của Lệ Lôi càng lạnh hơn: "Anh... Anh," Lệ Lôi khó nhọc nói, "Anh là một tên điên... Tên dị thường... Súc... Sinh!"



'Bốp' một tiếng, Lệ Phong sử dụng tay tát anh thật mạnh.



"Súc sinh? Nói ai là súc sinh?!" Đều cùng cha sinh ra, chỉ khác nhau là mẹ. Điều cấm kỵ nhất trong cuộc đời của Lệ Phong là nhắc tới người mẹ của hắn, rất tức giận, nhưng giọng nói của anh ta ngược lại trở nên thật nhẹ nhàng, "Tiểu Lôi, em càng lớn càng không ngoan, nhưng không sao cả, anh sẽ giống như lúc nhỏ, khiến em ngoan ngoãn nhu thuận."



Anh ta lại một đao rạch xuống người Lệ Lôi.



Lệ Lôi lại kêu lên một tiếng, cơn đau dữ dội khiến ý thức của anh hoảng hốt.



Anh không biết tên anh trai mất trí này lại phát điên thần kinh gì, anh trở về Trung Quốc tìm Tiểu Lăng thì khiêu khích gì anh ta chứ? Tuy nhiên, Lệ Lôi biết rất rõ, một khi người anh cả này nổi điên thì hoàn toàn không nói lý, việc huynh đệ tương tàn cũng không phải là không thể.



Anh im lặng, âm thầm lấy tay nắm lấy một viên đá sắc nhọn.



Có lẽ là anh may mắn, cũng có lẽ Lệ Phong không ngờ rằng anh còn có thể phản kháng sau vết thương ở bụng, tóm lại là lúc Lệ Lôi dùng đá đập Lệ Phong, sau một trận kịch liệt, khi đã ép được Lệ Phong trên mặt đất. Khi rơi xuống, Lệ Phong hoài nghi.



"Làm thế nào mà……!!"



“Tôi muốn… sống,” Lệ Lôi cố hết sức giữ lấy Lệ Phong, đoạt lấy con dao găm và gì chặt vào cổ họng anh ta, “Tôi muốn… nhìn thấy Tiểu Lăng.” Vì một cô gái có nụ cười trong veo, một người dù cách nhau ở đại dương rộng lớn này vẫn chờ đợi anh, anh phải sống.



Cô sẽ buồn biết bao nếu anh chết.



Nhưng mà, khi bây giờ Lệ Lôi đang nằm trên giường bệnh nhìn những bức ảnh này đột nhiên có chút không chắc chắn, liệu Tiểu Lăng có thực sự lo lắng cho anh không?



Tuy nhiên, ngoài mặt, anh vẫn kiên quyết nói với Lệ lão gia: "Tiểu Lăng vẫn đang đợi cháu."



"Cô ta đã rời khỏi Thiên Nghệ rồi", Lệ lão gia không khách khí đưa anh xem tin tức những ngày qua. Phần lớn tiêu đề chính là việc cô ấy đã rời Thiên Nghệ và chuẩn bị hòa giải với Bùi Tử Hoành.



Lệ Lôi vẫn không tin.



Ngay sau khi vết thương của anh lành lại, anh sẽ lập tức trở về Trung Quốc và tìm gặp cô để giải thích rõ ràng.



Lệ lão gia như nhìn thấu tâm can của anh và nói: "Không tin ông sao? Cô ấy và Bùi Tử Hoành đã thề non hẹn biển với nhau rồi. Cháu có nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay của họ không? Giống hệt nhau."



Lệ Lôi chỉ nhận thấy rằng trong bức ảnh, Bùi Tử Hoành đang ôm eo cô, bàn tay trái ở ngón giữa có một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản, trong khi Hạ Lăng cũng đeo một chiếc nhẫn ở vị trí tương tự trên tay trái.



Cả hai người đều trông rất vui vẻ mỉm cười.



Trái tim Lệ Lôi đau dữ dội, co thắt kịch liệt.



“Không thể.” Anh nói, “Tiểu Lăng có một chiếc nhẫn. Là cháu đã mua cho cô ấy.”



Lệ lão gia hừ lạnh: "Cô ta không nói với cháu sao? Chiếc nhẫn đó đã bị Bùi Tử Hoành nung chảy từ lâu rồi!" Ông cho anh xem đoạn video Bùi Tử Hoành sai người nung chảy chiếc nhẫn. Trong video, bên trong chiếc nhẫn được khắc 2 chữ cái đầu là "L.Y", đây đúng là chiếc nhẫn anh đã mua khi cùng cô đi mua sắm cách đây khá lâu.



Lệ Lôi vẫn nói: "Không thể."



Thanh âm đã được hạ thấp xuống.



Lệ lão gia hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng che giấu vẻ thất vọng nhìn cháu trai, biết rằng mục tiêu của mình đã đạt được liền xoay người rời đi.



Trong phòng khôi phục sự tĩnh lặng.



Vẻ mặt lạnh lùng của Lệ Lôi rất mờ nhạt.



Anh lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng trong mắt dần dần tối lại.



Tiểu Lăng...



Tiểu Lăng của anh.



Anh xin lỗi vì đã không thể trở về kịp thời. Em đã rất đau lòng vì anh, hay vì không thể chờ đợi nữa nên một lần nữa ở bên Bùi Tử Hoành?



Ngoài cửa sổ, mặt trời chiều hôm đang thật tĩnh lặng.



- --------------------



Dịch: @Vĩnh Ân



Chỉnh: @Trần Duyên



- -------------------



Hôm nay hết rồi nha mọi người
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom