Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 638
Chương 638: Tất cả đều là mưu mô
Hạ Lăng khẽ quay đầu nhìn anh, sau đó mỉm cười: “Cũng không bằng anh.”
Vẻ ngoài độc đoán của cô thật ra có chút giống anh. Anh là thần tượng của cô từ khi còn bé, có lần anh đến công ty mở cuộc họp hội đồng quản trị, những quyết định quan trọng, phỏng vấn cá nhân anh đều đưa cô đi cùng. Cô đã từng ngước nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ như vậy, giống như một kẻ theo đuổi ngôi sao bất tri bất giác ngước nhìn thần tượng của mình.
Vì vậy, nét chữ của cô, cách cô nói với người khác, đều vô tình mang bóng dáng của anh.
Vẻ mặt của Bùi Tử Hoành càng thêm dịu dàng, lúc này anh mới hài lòng, cho dù cô số mệnh như thế nào, cho dù trong lòng cô vẫn mang theo hình bóng của Lệ Lôi, thì anh đã để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong cuộc đời cô, không cần máu mủ, thậm chí không cần tình yêu, chỉ cần cô giơ tay nhấc chân, thì đều là những thứ được ảnh hưởng từ anh.
Không cách nào phá vỡ.
“Chụp ảnh chung một tấm.” Anh nói với cô.
Cách đại sảnh không xa có một bức bình phong trang nhã được bố trí đơn giản làm góc chụp ảnh cho mọi người. Anh bước tới cùng cô, hơi nghiêng người để phù hợp với chiều cao của cô, nhiếp ảnh gia nhanh chóng đã chớp máy ảnh để ghi lại khoảnh khắc này.
Những người khác lần lượt đến xin chụp ảnh cùng cô.
Hôm nay Phượng Côn cũng đến, bước tới và ôm nhẹ cô: “Tiểu Lăng, xin chúc mừng.”
“Về sau khi thu âm em sẽ nhờ vào anh.” Cô cười. Công ty truyền thông văn hóa Phượng Ngàn Thương được thành lập, nhưng đây chỉ là công ty môi giới phục vụ một mình cô, không giống như Đế Hoàng hay Thiên Nghệ có thể hoàn mỹ như vậy. Nếu muốn thu âm đĩa nhạc và quay quảng cáo, cô vẫn cần phải hợp tác với những nơi khác.
Mà Phượng Côn không khác gì đối tác ăn ý nhất.
"Đó là một vinh dự!" anh nói một cách ôn hậu.
“Phượng Côn, tôi đã cảnh cáo anh không được đụng tới chủ ý của Tiểu Lăng nhà tôi!” Vệ Thiều Âm đi tới, hôm nay vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng thướt tha, cài cúc tỉ mỉ đến cằm. Đeo kính gọng bạch kim, ánh mắt lạnh lùng như muốn giết người.
Thật không may, người anh phải đối mặt là Phượng Côn.
“Vâng, của nhà anh.” Phượng Côn cất giọng từ mũi.
Vệ Thiều Âm bất ngờ nghẹn họng. Phải, Tiểu Lăng đã rời khỏi Thiên Nghệ rồi. Làm sao có thể coi cô ấy như gia đình của mình được? Anh đột nhiên ghét Đàm Anh. Anh đổ lỗi cho cái tên đầu heo kia đã đẩy một ngôi sao tốt ra khỏi công ty.
Cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ ập đến, trong lòng Vệ Thiều Âm báo động.
“Diệp Tinh Lăng, tôi cảnh cáo cô.” Nếu không thể xua đuổi Phượng Côn, anh đành chạy đến nói với Hạ Lăng: “Ai mới là nhà sản xuất tốt nhất cho cô, cô rõ ràng muốn hợp tác với người khác tốt hơn là tiếp tục hợp tác với tôi!”
Hạ Lăng đứng trước tấm bình phong sơn thủy, nhìn Phượng Côn và sau đó là Vệ Thiều Âm đang hung hăng, cảm thấy u uất.
Các ca sĩ khác lo lắng không tìm được nhà sản xuất giỏi, còn cô không cần tìm kiếm vẫn tìm được hai người giỏi nhất trong ngành, mà còn tranh giành cô với nhau, thật làm cho cô khó xử a...
“Chụp ảnh trước đã.” Phượng Côn bình tĩnh tiến lại gần cô và ra hiệu cho nhiếp ảnh gia chụp ảnh. Anh mới không như A Vệ ngây thơ như vậy, làm sao có thể tranh giành như vậy được chứ? Anh thần sắc tự nhiên mà đặt tay lên vai Hạ Lăng.
Vệ Thiều Âm trừng mắt nhìn anh.
“Tôi cũng muốn...” nói xong, A Vệ đột ngột chen vào máy quay, anh làm theo ý mình, dùng một tay ôm lấy vòng eo mềm mại và mảnh mai của Hạ Lăng.
Máy ảnh nhấp nháy liên tục và ảnh chụp định hình.
Hạ Lăng cũng không nói nên lời trước hai nhà sản xuất này.
Cách đó không xa, Bùi Tử Hoành đang cầm một chiếc cốc trong vắt, chậm rãi nếm rượu trắng trong ly. Ánh mắt của anh lặng lẽ rơi vào ba người đang chụp ảnh ở đó, chính xác mà nói, nó rơi vào bàn tay của Phượng Côn trên vai và bàn tay của Vệ Thiều Âm trên eo của Hạ Lăng.
Hai nhà sản xuất này lá gan khá lớn.
Người phụ nữ của anh, họ cũng dám động vào.
Xung quanh người chủ tịch Bùi mơ hồ nảy sinh ý định giết người.
Gần đó, nhiều khách ra vào cũng theo dõi cảnh tượng này, thậm chí nhiều phóng viên còn chộp được mấy tấm ảnh. Một số người bình luận: "Thật sự là trăm năm khó gặp. Hai vị vua Phượng Côn và Vệ Thiều Âm oan gia đối đầu, vậy mà phá lệ chụp ảnh tập thể với nhau!"
"Đúng vậy a..., Diệp Tinh Lăng thực sự có mị lực rất lớn!".
"Tôi nghe nói. Hai nhà sản xuất hàng đầu đều rất ngưỡng mộ Diệp Tinh Lăng, và điều đó có vẻ là đúng. "
" Ở đây có trò hay để xem rồi, không biết Diệp Tinh Lăng sẽ tìm ai trong tương lai. "
" Tôi nghĩ đó là Phượng Côn. Các bạn thử nghĩ xem, Diệp Tinh Lăng vừa chia tay với Thiên Nghệ, ngược lại có vẻ có quan hệ tốt với Bùi tổng của Đế Hoàng, lại có dấu hiệu tái hợp, ca khúc mới trong tương lai nhất định phải giao cho Đế Hoàng làm a.. ”
“ Đúng, đúng. Có lý.” Mọi người đều đồng ý.
Vẻ mặt u ám ban đầu của Bùi Tử Hoành giãn ra chút ít, đôi mắt của quần chúng thực sự rất sắc bén.
Ở đó, Hạ Lăng đã phối hợp với Phượng Côn và Vệ Thiều Âm, thay đổi một số tư thế và góc độ, chụp một số bộ ảnh. Cô cũng không nói nên lời, làm thế nào mà cảm thấy rằng hai người đàn ông này như đang đánh nhau vì sắc đẹp, là cô ấy?
Nói rằng cùng chụp một bức ảnh chứ có phải để hai người không ai nhường ai mà tạo dáng đâu?
Cô trong lòng điên cuồng phát hỏa, A Côn, A Vệ hai người đúng là chân ái của nhau thật đấy.
Cuối cùng, vất vả lắm mới tiễn cặp đôi này đi như tiễn oan thần.
Cô một tay vịn màn bình phong, vừa định thở, đột nhiên, trên đầu cô vang lên một câu gọi trầm thấp: “Tiểu Lăng!”
Cô ngước lên và thấy Bùi Tử Hoành.
Mọi người ra vào trong sảnh, ồn ào và náo nhiệt, và anh luôn trông thật nhẹ nhàng, lịch lãm và nho nhã.
Bùi Tử Hoành rất ân cần hỏi cô: "Mệt rồi?"
Cô gật đầu: "Ừm."
Tưởng rằng anh sẽ tốt bụng thuyết phục cô đi nghỉ ngơi, ai ngờ, anh lại nói: “Nào, đến chụp ảnh với anh.”
“À..” cô hơi bối rối.
Anh đưa ly rượu cho người phục vụ đi ngang qua, nửa kéo nửa ôm cánh tay cô rồi quay lại góc ảnh.
Cô đang bối rối, thì mơ mơ màng màng bị anh bắt đứng kế.
Anh ấy nói: “Lại gần chút nữa và nhìn vào máy ảnh.” Giọng rất nhẹ nhàng.
Cô không nhận ra mình đã phối hợp với anh, nhưng đột nhiên cô cảm thấy eo mình hơi thắt lại, chính là tay anh đang đỡ eo cô trong một tư thế vô cùng thân mật.
Hạ Lăng thoát ra theo bản năng, nhưng bức ảnh đã được chụp lại.
“Anh đang làm gì vậy?” Cô bất mãn nhìn Bùi Tử Hoành.
Bùi Tử Hoành nhẹ nhàng cười: “Vệ Thiều Âm có thể làm như vậy, tại sao tôi không làm được?”
“Chỉ có anh là không thể.” Cô nghiến răng, chuyện này có thể giống nhau sao? Bùi Tử Hoành là đối tượng cô muốn đề phòng.
Bùi Tử Hoành không hề thay đổi gì trước cơn tức giận nhỏ của cô, mà càng bình tĩnh hơn: “Trong mắt em, tôi đặc biệt hơn anh ta?”
Hạ Lăng nghẹn họng không nói nên lời, người đàn ông này...
Cô trong lòng đang hờn dỗi, quay đầu đi chỗ khác mà phớt lờ anh ta và đi chào những vị khách khác.
Bùi Tử Hoành không quan tâm, vì thứ anh muốn là đưa cô đến, và chụp ảnh, nhìn sự thân mật của hai người trong bức ảnh, trên môi anh nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Cầm lấy." anh đưa bức ảnh cho Sở Sâm, người đang đi cùng anh: " Cùng các bộ phận chụp ảnh chỉnh sửa lại và gửi cho Lệ lão gia."
- --------------
Dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @Trần Huỳnh Linh
- --------------
Hạ Lăng khẽ quay đầu nhìn anh, sau đó mỉm cười: “Cũng không bằng anh.”
Vẻ ngoài độc đoán của cô thật ra có chút giống anh. Anh là thần tượng của cô từ khi còn bé, có lần anh đến công ty mở cuộc họp hội đồng quản trị, những quyết định quan trọng, phỏng vấn cá nhân anh đều đưa cô đi cùng. Cô đã từng ngước nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ như vậy, giống như một kẻ theo đuổi ngôi sao bất tri bất giác ngước nhìn thần tượng của mình.
Vì vậy, nét chữ của cô, cách cô nói với người khác, đều vô tình mang bóng dáng của anh.
Vẻ mặt của Bùi Tử Hoành càng thêm dịu dàng, lúc này anh mới hài lòng, cho dù cô số mệnh như thế nào, cho dù trong lòng cô vẫn mang theo hình bóng của Lệ Lôi, thì anh đã để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong cuộc đời cô, không cần máu mủ, thậm chí không cần tình yêu, chỉ cần cô giơ tay nhấc chân, thì đều là những thứ được ảnh hưởng từ anh.
Không cách nào phá vỡ.
“Chụp ảnh chung một tấm.” Anh nói với cô.
Cách đại sảnh không xa có một bức bình phong trang nhã được bố trí đơn giản làm góc chụp ảnh cho mọi người. Anh bước tới cùng cô, hơi nghiêng người để phù hợp với chiều cao của cô, nhiếp ảnh gia nhanh chóng đã chớp máy ảnh để ghi lại khoảnh khắc này.
Những người khác lần lượt đến xin chụp ảnh cùng cô.
Hôm nay Phượng Côn cũng đến, bước tới và ôm nhẹ cô: “Tiểu Lăng, xin chúc mừng.”
“Về sau khi thu âm em sẽ nhờ vào anh.” Cô cười. Công ty truyền thông văn hóa Phượng Ngàn Thương được thành lập, nhưng đây chỉ là công ty môi giới phục vụ một mình cô, không giống như Đế Hoàng hay Thiên Nghệ có thể hoàn mỹ như vậy. Nếu muốn thu âm đĩa nhạc và quay quảng cáo, cô vẫn cần phải hợp tác với những nơi khác.
Mà Phượng Côn không khác gì đối tác ăn ý nhất.
"Đó là một vinh dự!" anh nói một cách ôn hậu.
“Phượng Côn, tôi đã cảnh cáo anh không được đụng tới chủ ý của Tiểu Lăng nhà tôi!” Vệ Thiều Âm đi tới, hôm nay vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng thướt tha, cài cúc tỉ mỉ đến cằm. Đeo kính gọng bạch kim, ánh mắt lạnh lùng như muốn giết người.
Thật không may, người anh phải đối mặt là Phượng Côn.
“Vâng, của nhà anh.” Phượng Côn cất giọng từ mũi.
Vệ Thiều Âm bất ngờ nghẹn họng. Phải, Tiểu Lăng đã rời khỏi Thiên Nghệ rồi. Làm sao có thể coi cô ấy như gia đình của mình được? Anh đột nhiên ghét Đàm Anh. Anh đổ lỗi cho cái tên đầu heo kia đã đẩy một ngôi sao tốt ra khỏi công ty.
Cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ ập đến, trong lòng Vệ Thiều Âm báo động.
“Diệp Tinh Lăng, tôi cảnh cáo cô.” Nếu không thể xua đuổi Phượng Côn, anh đành chạy đến nói với Hạ Lăng: “Ai mới là nhà sản xuất tốt nhất cho cô, cô rõ ràng muốn hợp tác với người khác tốt hơn là tiếp tục hợp tác với tôi!”
Hạ Lăng đứng trước tấm bình phong sơn thủy, nhìn Phượng Côn và sau đó là Vệ Thiều Âm đang hung hăng, cảm thấy u uất.
Các ca sĩ khác lo lắng không tìm được nhà sản xuất giỏi, còn cô không cần tìm kiếm vẫn tìm được hai người giỏi nhất trong ngành, mà còn tranh giành cô với nhau, thật làm cho cô khó xử a...
“Chụp ảnh trước đã.” Phượng Côn bình tĩnh tiến lại gần cô và ra hiệu cho nhiếp ảnh gia chụp ảnh. Anh mới không như A Vệ ngây thơ như vậy, làm sao có thể tranh giành như vậy được chứ? Anh thần sắc tự nhiên mà đặt tay lên vai Hạ Lăng.
Vệ Thiều Âm trừng mắt nhìn anh.
“Tôi cũng muốn...” nói xong, A Vệ đột ngột chen vào máy quay, anh làm theo ý mình, dùng một tay ôm lấy vòng eo mềm mại và mảnh mai của Hạ Lăng.
Máy ảnh nhấp nháy liên tục và ảnh chụp định hình.
Hạ Lăng cũng không nói nên lời trước hai nhà sản xuất này.
Cách đó không xa, Bùi Tử Hoành đang cầm một chiếc cốc trong vắt, chậm rãi nếm rượu trắng trong ly. Ánh mắt của anh lặng lẽ rơi vào ba người đang chụp ảnh ở đó, chính xác mà nói, nó rơi vào bàn tay của Phượng Côn trên vai và bàn tay của Vệ Thiều Âm trên eo của Hạ Lăng.
Hai nhà sản xuất này lá gan khá lớn.
Người phụ nữ của anh, họ cũng dám động vào.
Xung quanh người chủ tịch Bùi mơ hồ nảy sinh ý định giết người.
Gần đó, nhiều khách ra vào cũng theo dõi cảnh tượng này, thậm chí nhiều phóng viên còn chộp được mấy tấm ảnh. Một số người bình luận: "Thật sự là trăm năm khó gặp. Hai vị vua Phượng Côn và Vệ Thiều Âm oan gia đối đầu, vậy mà phá lệ chụp ảnh tập thể với nhau!"
"Đúng vậy a..., Diệp Tinh Lăng thực sự có mị lực rất lớn!".
"Tôi nghe nói. Hai nhà sản xuất hàng đầu đều rất ngưỡng mộ Diệp Tinh Lăng, và điều đó có vẻ là đúng. "
" Ở đây có trò hay để xem rồi, không biết Diệp Tinh Lăng sẽ tìm ai trong tương lai. "
" Tôi nghĩ đó là Phượng Côn. Các bạn thử nghĩ xem, Diệp Tinh Lăng vừa chia tay với Thiên Nghệ, ngược lại có vẻ có quan hệ tốt với Bùi tổng của Đế Hoàng, lại có dấu hiệu tái hợp, ca khúc mới trong tương lai nhất định phải giao cho Đế Hoàng làm a.. ”
“ Đúng, đúng. Có lý.” Mọi người đều đồng ý.
Vẻ mặt u ám ban đầu của Bùi Tử Hoành giãn ra chút ít, đôi mắt của quần chúng thực sự rất sắc bén.
Ở đó, Hạ Lăng đã phối hợp với Phượng Côn và Vệ Thiều Âm, thay đổi một số tư thế và góc độ, chụp một số bộ ảnh. Cô cũng không nói nên lời, làm thế nào mà cảm thấy rằng hai người đàn ông này như đang đánh nhau vì sắc đẹp, là cô ấy?
Nói rằng cùng chụp một bức ảnh chứ có phải để hai người không ai nhường ai mà tạo dáng đâu?
Cô trong lòng điên cuồng phát hỏa, A Côn, A Vệ hai người đúng là chân ái của nhau thật đấy.
Cuối cùng, vất vả lắm mới tiễn cặp đôi này đi như tiễn oan thần.
Cô một tay vịn màn bình phong, vừa định thở, đột nhiên, trên đầu cô vang lên một câu gọi trầm thấp: “Tiểu Lăng!”
Cô ngước lên và thấy Bùi Tử Hoành.
Mọi người ra vào trong sảnh, ồn ào và náo nhiệt, và anh luôn trông thật nhẹ nhàng, lịch lãm và nho nhã.
Bùi Tử Hoành rất ân cần hỏi cô: "Mệt rồi?"
Cô gật đầu: "Ừm."
Tưởng rằng anh sẽ tốt bụng thuyết phục cô đi nghỉ ngơi, ai ngờ, anh lại nói: “Nào, đến chụp ảnh với anh.”
“À..” cô hơi bối rối.
Anh đưa ly rượu cho người phục vụ đi ngang qua, nửa kéo nửa ôm cánh tay cô rồi quay lại góc ảnh.
Cô đang bối rối, thì mơ mơ màng màng bị anh bắt đứng kế.
Anh ấy nói: “Lại gần chút nữa và nhìn vào máy ảnh.” Giọng rất nhẹ nhàng.
Cô không nhận ra mình đã phối hợp với anh, nhưng đột nhiên cô cảm thấy eo mình hơi thắt lại, chính là tay anh đang đỡ eo cô trong một tư thế vô cùng thân mật.
Hạ Lăng thoát ra theo bản năng, nhưng bức ảnh đã được chụp lại.
“Anh đang làm gì vậy?” Cô bất mãn nhìn Bùi Tử Hoành.
Bùi Tử Hoành nhẹ nhàng cười: “Vệ Thiều Âm có thể làm như vậy, tại sao tôi không làm được?”
“Chỉ có anh là không thể.” Cô nghiến răng, chuyện này có thể giống nhau sao? Bùi Tử Hoành là đối tượng cô muốn đề phòng.
Bùi Tử Hoành không hề thay đổi gì trước cơn tức giận nhỏ của cô, mà càng bình tĩnh hơn: “Trong mắt em, tôi đặc biệt hơn anh ta?”
Hạ Lăng nghẹn họng không nói nên lời, người đàn ông này...
Cô trong lòng đang hờn dỗi, quay đầu đi chỗ khác mà phớt lờ anh ta và đi chào những vị khách khác.
Bùi Tử Hoành không quan tâm, vì thứ anh muốn là đưa cô đến, và chụp ảnh, nhìn sự thân mật của hai người trong bức ảnh, trên môi anh nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Cầm lấy." anh đưa bức ảnh cho Sở Sâm, người đang đi cùng anh: " Cùng các bộ phận chụp ảnh chỉnh sửa lại và gửi cho Lệ lão gia."
- --------------
Dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @Trần Huỳnh Linh
- --------------