Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 637: Bài phát biểu tuyệt vời
Cố Lâm giật mình.
Cô không nghĩ rằng Hạ Lặng lại có thể làm như vậy, chặn được cuộc nói chuyện một cách triệt để đến thế.
Đứng trước yên không lùi bước, cô thực lòng không muốn xin lỗi nhưng cũng không thể không xin lỗi. Nếu Hạ Lăng thực sự ném lẵng hoa của Cố gia ra ngoài thì cả bộ mặt của Cố gia sẽ bị hủy hoại. Cố lão gia sẽ không tha thứ cho cô.
Có tiếng người che miệng cười, nói gần đó: “Cô Cố này thật là ngu ngốc.”
Cố Lâm nghe vậy, cơn tức giận dâng lên não, đầu choáng váng. Không cần biết ông nội hay mặt mũi gia đình, cô cay đắng chế nhạo Hạ Lăng, nhân viên và bảo vệ: "Xin lỗi? Từ này không có trong từ điển của tôi. Cô muốn làm gì với lẵng hoa cũng được. Mục đích ban đầu cũng chỉ là để gửi cho một con chó mà hia đình chúng tôi cũng không thèm đếm xỉa!"
Cô ta nói xong, quay lưng và rời khỏi nơi đó một cách tức giận.
Hạ Lăng khẽ nheo mắt, nhìn cô bước đi. Đám đông xung quanh im lặng. Tất cả đều ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột này của Cố Lâm. Cố tiểu thư thực sự rất ương ngạnh và trí tuệ có phần kém phát triển hơn cô nghĩ. Cố Lâm, cô ta nghĩ cô còn là Hạ Lăng thiên hậu của kiếp trước sao? Được Bùi Tử Hoành nuôi dưỡng đến mức ương bướng, ngu ngốc? Không biết lúc đó, cô não tàn đến mức nào nhưng Hạ Lăng hồi đó chưa bao giờ chịu thua thiệt hay xấu hổ khi ở Đế Hoàng.
Cố Lâm cũng thật là não tàn nhưng sao lại có thể làm mất mặt đến mức độ này?
Đám đông cảm thấy thông cảm cho Cố gia.
Vô số cặp mắt nhìn Hạ Lăng, chờ đợi động thái tiếp theo của cô. Họ tự hỏi liệu cô có thực sự ném lẵng hoa của Cố gia ra ngoài hay không? Nếu như vậy thì ân oán giữa hai công ty sẽ giải quyết xong.
“Chắc không a!" một phóng viên thì thầm với những người xung quanh: “Một công ty mới ra mắt, lấy đâu ra dũng khí như vậy mà lại dám xúc phạm đến một dòng họ kinh doanh lớn như tập đoàn Cố gia.”
Người kia chưa kịp dứt lời thì đã nghe thấy Hạ Lăng lười biếng phân phó.
“Tìm lẵng hoa của Cố gia rồi vứt vào thùng rác đi.”
Người phóng viên vừa nói xong miệng há hốc như sắp rớt hàm. "Cô Diệp ơi là cô Diệp! Sao cô có thể nói vứt là vứt được... Không nên aa.."
“Não tàn thật rồi.” Người bạn bên cạnh lộ vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm nói tiếp.
Anh chàng phóng viên gật đầu lia lịa. " Ừ! Đúng là quyết định ngu ngốc ngay ngày đầu khai trương. Cô ta đã xúc phạm đến một tập đoàn lớn lâu đời."
"Nhưng..." người bạn đồng hành của anh ta nói thêm: "Phía sau cô Diệp chẳng phải còn có Bùi Tổng làm hậu thuẫn."
Đúng vậy, tại sao anh lại có thể quên Bùi tổng được cơ chứ?
Tên phóng viên kia như khóc không ra nước mắt. Khẩu vị của Bùi tổng từ trước đến nay đều rất chi là đặc biệt. Anh ta thích những cô gái kiêu ngạo và độc đoán. Trước kia là Hạ Lăng còn bây giờ là Diệp Tinh Lăng. Đừng chỉ nói là chống lưng không thôi, Bùi tổng cũng có năng lực, có thể thâu tóm tất cả. Diệp Tinh Lăng thật sự không cần phải sợ cái gì.
"Chẳng trách Bùi tổng có thể được xếp vào danh sách top 3 doanh nhân thành đạt mà các cô gái trẻ muốn lấy nhất. Thậm chí, em tôi còn ôm ảnh và gọi lão công suốt." Phóng viên thở dài lắc đầu.
Người bạn đồng hành ở bên cười: “Người như vậy ai mà không mê!”
“Chà! Em gái tôi mê những người nhà giàu, đẹp trai!” Phóng viên nói.
"Không phải, ý tôi là Bùi tổng còn có sở thích nhỏ khác thường nữa. Chẳng lẽ anh ta chỉ thích nuôi một cô gái ngây thơ. Ôi không phải gọi là kém thông minh chứ nhỉ." Hắn vừa nói từ "kém thông minh" quá to, khiến người xung quanh bị thu hút mà nhìn qua. Hắn nhanh chóng thêm thắt chút "Sở thích cá nhân mà thôi!"
Vài người chung quanh lặng lẽ gật đầu. Diệp Tinh Lăng đúng là vận mệnh tốt, lọt vào mắt xanh của Bùi tổng còn có thể có 10 tỷ để mở công ty.
Họ không tin rằng 10 tỷ này là tiền riêng của cô. Chắc chắn Lệ gia sẽ phản đối việc Lệ Lôi đưa cho cô với số tiền lớn như vậy. Chỉ có Bùi tổng với tư cách là người đứng đầu gia tộc mới có thể. Anh sẽ tùy tiện mà chuyển khoản 10 tỉ. Người ta mới hay nói khi yêu có thể làm mọi điều cho người mình yêu thích.
"Cái tiết tấu này thật sự là như hai người họ muốn hợp lại a..." Quần chúng bàn luận sôi nổi.
"Tôi đã nghĩ ra cách viết tiêu đề như thế nào rồi. Diệp Tinh Lăng - một cô ca sĩ đã đầu tư một khoản tiền khổng lồ để thành lập công ty và chủ tịch Đế Hoàng là người chống lưng!" Một phóng viên cho biết.
“Gương vỡ lại lành: Bùi Tử Hoành và Diệp Tinh Lăng sẽ sớm tái hợp.” Một phóng viên khác lại nói.
"Sự phản đòn của một cô gái thường dân: Tiểu thư của Cố gia bị đánh đuổi mất hết mặt mũi. Ai đã cho cô ấy sự tự tin như vậy? " Một người khác lên tiếng
"Tạm biệt, Thiên Nghệ. Tạm biệt, Lệ Lôi..." Các tiêu đề khác lần lượt được nghĩ ra.
Mặc dù việc khai trương công ty mới có thể coi là tin tức tài chính nhưng hầu hết các phóng viên thuộc lĩnh vực tài chính đều không coi trọng công ty này. Dù sao thì có rót bao nhiêu vốn thì cũng chẳng qua chỉ là studio của một nữ ca sĩ nhỏ hay hình thức như một công ty nhỏ mà thôi.... Nhưng phóng viên giải trí thì khác. Đây chắc chắn là một tin tức giật gân trong làng giải trí, rất nhiều phóng viên từ các công ty truyền thông lớn có mặt. Trong lúc này, họ đang nói chuyện sôi nổi, không ngừng chụp ảnh Hạ Lăng với việc chỉ đạo nhân viên ném lẵng hoa của Cố gia vào thùng rác.
“Cô Diệp! Nếu cô làm thế này, cô không sợ đây sẽ được coi là hành động thiếu tôn trọng với Cố lão gia sao?” Cuối cùng, một phóng viên mạnh dạn hỏi.
Hạ Lăng cười và nói: "Tôi rất biết ơn Cố lão gia đã có sự tin tưởng, liều lĩnh như vậy với tôi khi tôi chưa nổi tiếng và tạo điều kiện cho tôi trở thành đại diện cho hãng nước hoa quan trọng khi chỉ là một nghệ sĩ ít được biết đến ở Thiên Nghệ. Để đền đáp công ơn này, tôi đã đưa nước hoa Sao Chi Dực lên đỉnh cao, đẳng cấp thế giới và trở thành thống lĩnh trong ngành công nghiệp nước hoa. Tôi cũng đã nhiều lần tha thứ cho cô Cố. Tất cả cũng chỉ vì Cố lão gia. Tuy nhiên, lần này thì không thể được!"
"Cho dù có bao nhiêu tình cảm cũng sẽ không đủ. Hôm nay, Cố Lâm dám ở trước cửa công ty tôi giương oai, sỉ nhục tôi dựa vào việc là người của Cố gia. Nếu tôi ở ngay trước cửa công ty mà ngay cả nhân viên của tôi cũng không thể bảo vệ được thì tôi nén giận duy trì mối quan hệ với Cố gia có ích lợi gì? ”
Lời nói làm khung cảnh trở nên yên tĩnh một hồi.
Sau đó là tiếng vỗ tay như sấm rền.
"Đúng!"
"Vậy mới đúng!"
Rất nhiều người nhao nhao nói theo.
Cô gái đang đứng ngay trước mặt này, mặc một chiếc váy thanh lịch, xõa tóc dài tạo dáng xinh đẹp. Gương mặt trong sáng như ngọc. Ánh mắt sáng ngời ngời như sao trên trời. Dù có kiêu ngạo hay ngỗ ngược, thậm chí còn trẻ con nhìn nhận việc không thấu đáo nhưng là người chính trực, có tình nghĩa đối với nhân viên mà mình nhận làm. Điều này không phải doanh nhân, ông lớn nào cũng có.
"Diệp Tinh Lăng vậy mới tốt chứ!"
"Cô Diệp! Cô là tốt nhất!"
Mọi người nhao nhao lên cổ vũ.
Và cô nở một nụ cười như thường lệ. Sự hối hả vỗ tay không ngớt và sự nhộn nhịp của mọi thứ xung quanh khó có thể che giấu đi vầng hào quang của cô trong bất kì trường hợp nào.
Khách khứa về dần thưa đi. Cô dừng lại đứng ở trước cửa chào đón một lúc rồi đi vào trong. Ở lối vào của tòa nhà có một hòn nom bộ có dòng nước dẫn chảy qua và được trang trí bằng những cây Ngô Đồng Mộc tao nhã.
Bùi Tử Hoành chỉnh quần áo chỉnh tề và nhìn cô với đôi mắt ẩn chứa hàm ý cười: "Một bài phát biểu tuyệt vời."
- ----------------------
Dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
- ----------------------
Cô không nghĩ rằng Hạ Lặng lại có thể làm như vậy, chặn được cuộc nói chuyện một cách triệt để đến thế.
Đứng trước yên không lùi bước, cô thực lòng không muốn xin lỗi nhưng cũng không thể không xin lỗi. Nếu Hạ Lăng thực sự ném lẵng hoa của Cố gia ra ngoài thì cả bộ mặt của Cố gia sẽ bị hủy hoại. Cố lão gia sẽ không tha thứ cho cô.
Có tiếng người che miệng cười, nói gần đó: “Cô Cố này thật là ngu ngốc.”
Cố Lâm nghe vậy, cơn tức giận dâng lên não, đầu choáng váng. Không cần biết ông nội hay mặt mũi gia đình, cô cay đắng chế nhạo Hạ Lăng, nhân viên và bảo vệ: "Xin lỗi? Từ này không có trong từ điển của tôi. Cô muốn làm gì với lẵng hoa cũng được. Mục đích ban đầu cũng chỉ là để gửi cho một con chó mà hia đình chúng tôi cũng không thèm đếm xỉa!"
Cô ta nói xong, quay lưng và rời khỏi nơi đó một cách tức giận.
Hạ Lăng khẽ nheo mắt, nhìn cô bước đi. Đám đông xung quanh im lặng. Tất cả đều ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột này của Cố Lâm. Cố tiểu thư thực sự rất ương ngạnh và trí tuệ có phần kém phát triển hơn cô nghĩ. Cố Lâm, cô ta nghĩ cô còn là Hạ Lăng thiên hậu của kiếp trước sao? Được Bùi Tử Hoành nuôi dưỡng đến mức ương bướng, ngu ngốc? Không biết lúc đó, cô não tàn đến mức nào nhưng Hạ Lăng hồi đó chưa bao giờ chịu thua thiệt hay xấu hổ khi ở Đế Hoàng.
Cố Lâm cũng thật là não tàn nhưng sao lại có thể làm mất mặt đến mức độ này?
Đám đông cảm thấy thông cảm cho Cố gia.
Vô số cặp mắt nhìn Hạ Lăng, chờ đợi động thái tiếp theo của cô. Họ tự hỏi liệu cô có thực sự ném lẵng hoa của Cố gia ra ngoài hay không? Nếu như vậy thì ân oán giữa hai công ty sẽ giải quyết xong.
“Chắc không a!" một phóng viên thì thầm với những người xung quanh: “Một công ty mới ra mắt, lấy đâu ra dũng khí như vậy mà lại dám xúc phạm đến một dòng họ kinh doanh lớn như tập đoàn Cố gia.”
Người kia chưa kịp dứt lời thì đã nghe thấy Hạ Lăng lười biếng phân phó.
“Tìm lẵng hoa của Cố gia rồi vứt vào thùng rác đi.”
Người phóng viên vừa nói xong miệng há hốc như sắp rớt hàm. "Cô Diệp ơi là cô Diệp! Sao cô có thể nói vứt là vứt được... Không nên aa.."
“Não tàn thật rồi.” Người bạn bên cạnh lộ vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm nói tiếp.
Anh chàng phóng viên gật đầu lia lịa. " Ừ! Đúng là quyết định ngu ngốc ngay ngày đầu khai trương. Cô ta đã xúc phạm đến một tập đoàn lớn lâu đời."
"Nhưng..." người bạn đồng hành của anh ta nói thêm: "Phía sau cô Diệp chẳng phải còn có Bùi Tổng làm hậu thuẫn."
Đúng vậy, tại sao anh lại có thể quên Bùi tổng được cơ chứ?
Tên phóng viên kia như khóc không ra nước mắt. Khẩu vị của Bùi tổng từ trước đến nay đều rất chi là đặc biệt. Anh ta thích những cô gái kiêu ngạo và độc đoán. Trước kia là Hạ Lăng còn bây giờ là Diệp Tinh Lăng. Đừng chỉ nói là chống lưng không thôi, Bùi tổng cũng có năng lực, có thể thâu tóm tất cả. Diệp Tinh Lăng thật sự không cần phải sợ cái gì.
"Chẳng trách Bùi tổng có thể được xếp vào danh sách top 3 doanh nhân thành đạt mà các cô gái trẻ muốn lấy nhất. Thậm chí, em tôi còn ôm ảnh và gọi lão công suốt." Phóng viên thở dài lắc đầu.
Người bạn đồng hành ở bên cười: “Người như vậy ai mà không mê!”
“Chà! Em gái tôi mê những người nhà giàu, đẹp trai!” Phóng viên nói.
"Không phải, ý tôi là Bùi tổng còn có sở thích nhỏ khác thường nữa. Chẳng lẽ anh ta chỉ thích nuôi một cô gái ngây thơ. Ôi không phải gọi là kém thông minh chứ nhỉ." Hắn vừa nói từ "kém thông minh" quá to, khiến người xung quanh bị thu hút mà nhìn qua. Hắn nhanh chóng thêm thắt chút "Sở thích cá nhân mà thôi!"
Vài người chung quanh lặng lẽ gật đầu. Diệp Tinh Lăng đúng là vận mệnh tốt, lọt vào mắt xanh của Bùi tổng còn có thể có 10 tỷ để mở công ty.
Họ không tin rằng 10 tỷ này là tiền riêng của cô. Chắc chắn Lệ gia sẽ phản đối việc Lệ Lôi đưa cho cô với số tiền lớn như vậy. Chỉ có Bùi tổng với tư cách là người đứng đầu gia tộc mới có thể. Anh sẽ tùy tiện mà chuyển khoản 10 tỉ. Người ta mới hay nói khi yêu có thể làm mọi điều cho người mình yêu thích.
"Cái tiết tấu này thật sự là như hai người họ muốn hợp lại a..." Quần chúng bàn luận sôi nổi.
"Tôi đã nghĩ ra cách viết tiêu đề như thế nào rồi. Diệp Tinh Lăng - một cô ca sĩ đã đầu tư một khoản tiền khổng lồ để thành lập công ty và chủ tịch Đế Hoàng là người chống lưng!" Một phóng viên cho biết.
“Gương vỡ lại lành: Bùi Tử Hoành và Diệp Tinh Lăng sẽ sớm tái hợp.” Một phóng viên khác lại nói.
"Sự phản đòn của một cô gái thường dân: Tiểu thư của Cố gia bị đánh đuổi mất hết mặt mũi. Ai đã cho cô ấy sự tự tin như vậy? " Một người khác lên tiếng
"Tạm biệt, Thiên Nghệ. Tạm biệt, Lệ Lôi..." Các tiêu đề khác lần lượt được nghĩ ra.
Mặc dù việc khai trương công ty mới có thể coi là tin tức tài chính nhưng hầu hết các phóng viên thuộc lĩnh vực tài chính đều không coi trọng công ty này. Dù sao thì có rót bao nhiêu vốn thì cũng chẳng qua chỉ là studio của một nữ ca sĩ nhỏ hay hình thức như một công ty nhỏ mà thôi.... Nhưng phóng viên giải trí thì khác. Đây chắc chắn là một tin tức giật gân trong làng giải trí, rất nhiều phóng viên từ các công ty truyền thông lớn có mặt. Trong lúc này, họ đang nói chuyện sôi nổi, không ngừng chụp ảnh Hạ Lăng với việc chỉ đạo nhân viên ném lẵng hoa của Cố gia vào thùng rác.
“Cô Diệp! Nếu cô làm thế này, cô không sợ đây sẽ được coi là hành động thiếu tôn trọng với Cố lão gia sao?” Cuối cùng, một phóng viên mạnh dạn hỏi.
Hạ Lăng cười và nói: "Tôi rất biết ơn Cố lão gia đã có sự tin tưởng, liều lĩnh như vậy với tôi khi tôi chưa nổi tiếng và tạo điều kiện cho tôi trở thành đại diện cho hãng nước hoa quan trọng khi chỉ là một nghệ sĩ ít được biết đến ở Thiên Nghệ. Để đền đáp công ơn này, tôi đã đưa nước hoa Sao Chi Dực lên đỉnh cao, đẳng cấp thế giới và trở thành thống lĩnh trong ngành công nghiệp nước hoa. Tôi cũng đã nhiều lần tha thứ cho cô Cố. Tất cả cũng chỉ vì Cố lão gia. Tuy nhiên, lần này thì không thể được!"
"Cho dù có bao nhiêu tình cảm cũng sẽ không đủ. Hôm nay, Cố Lâm dám ở trước cửa công ty tôi giương oai, sỉ nhục tôi dựa vào việc là người của Cố gia. Nếu tôi ở ngay trước cửa công ty mà ngay cả nhân viên của tôi cũng không thể bảo vệ được thì tôi nén giận duy trì mối quan hệ với Cố gia có ích lợi gì? ”
Lời nói làm khung cảnh trở nên yên tĩnh một hồi.
Sau đó là tiếng vỗ tay như sấm rền.
"Đúng!"
"Vậy mới đúng!"
Rất nhiều người nhao nhao nói theo.
Cô gái đang đứng ngay trước mặt này, mặc một chiếc váy thanh lịch, xõa tóc dài tạo dáng xinh đẹp. Gương mặt trong sáng như ngọc. Ánh mắt sáng ngời ngời như sao trên trời. Dù có kiêu ngạo hay ngỗ ngược, thậm chí còn trẻ con nhìn nhận việc không thấu đáo nhưng là người chính trực, có tình nghĩa đối với nhân viên mà mình nhận làm. Điều này không phải doanh nhân, ông lớn nào cũng có.
"Diệp Tinh Lăng vậy mới tốt chứ!"
"Cô Diệp! Cô là tốt nhất!"
Mọi người nhao nhao lên cổ vũ.
Và cô nở một nụ cười như thường lệ. Sự hối hả vỗ tay không ngớt và sự nhộn nhịp của mọi thứ xung quanh khó có thể che giấu đi vầng hào quang của cô trong bất kì trường hợp nào.
Khách khứa về dần thưa đi. Cô dừng lại đứng ở trước cửa chào đón một lúc rồi đi vào trong. Ở lối vào của tòa nhà có một hòn nom bộ có dòng nước dẫn chảy qua và được trang trí bằng những cây Ngô Đồng Mộc tao nhã.
Bùi Tử Hoành chỉnh quần áo chỉnh tề và nhìn cô với đôi mắt ẩn chứa hàm ý cười: "Một bài phát biểu tuyệt vời."
- ----------------------
Dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
- ----------------------