Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 606: Hạc giấy cầu nguyện
Nhớ lại quá khứ, giọng cô dần dần trầm xuống. Những cái tay chỉ trỏ, những lời nói độc ác dường như đã quay trở lại. Họ cười nhạo cô như một con lợn, không biết xấu hổ, không tuân theo các quy tắc mà đi tranh giành với những đứa trẻ lớn hơn vì bánh mì thịt, mắng cô là rác rưởi và bảo cô sao không đi chết đi.
Từng lời, từng chữ đều đâm sâu vào tim cô.
Đột nhiên, cô cảm thấy đôi vai mình ấm lên một chút, một người đàn ông ôm cô vào lòng. "Tiểu Lăng?" Lệ Lôi hôn lên đỉnh đầu cô và nói một cách thương tiếc: "Em phải chịu khổ rồi."
Mắt cô đỏ ửng, cô quay đầu đi, nhìn những bông hoa đang nở rộ trong vườn.
Năm đó, chính là ở chỗ này, con đường này, họ buộc cô phải quỳ xuống và ăn đất trên mặt đất. Những đứa trẻ còn độc ác hơn người lớn, chúng kéo tóc cô, tát vào mặt cô, và thậm chí còn quá đáng hơn, có cậu bé mười lăm hoặc sáu mươi tuổi yêu cầu cô cởi bỏ quần áo cho mọi người xem.
May mắn thay, cô liều mạng chiến đấu dữ dội như một con sói nhỏ.
Mặc dù họ chưa thực sự lột quần áo của cô, nhưng bị đánh, bi bắt ăn đất, bị ném đá, những việc này đều là chuyện hằng ngày.
Bất cứ khi nào cô đem bánh mì thịt đến phòng bệnh của em gái mình, cũng sẽ dừng lại ở cửa phòng một chút, sửa sang lại quần áo, tóc tai, lau máu trên mặt và che dấu bầm trên bàn tay.
Sau đó, mỉm cười như không có chuyện gì rồi lấy bánh mì thịt cho Hạ Vũ.
Hạ Vũ đôi khi cũng nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của chị gái hoặc một nơi nào đó trên cơ thể cô: "Chị ơi, chị có phải đánh nhau với ai không?"
"Không có a..." Hạ Lăng luôn nói:"Chị lợi hại như vậy, bọn họ ai mà dám bắt nạt chị, ý em là cái vết trầy trên cổ tay ư, chị vô tình ngã xuống khi đi xuống cầu thang. "
Sau đó, Hạ Vũ gật đầu:" Cũng đúng a, chị gái em lợi hại như vậy mà. " Cô cười rất vui vẻ:" Em thích bánh mì thịt nhất. Chị ơi, chị mang cho em bánh mì thịt mỗi ngày được không?"
Nhìn em gái đã nằm trên giường từ lâu, khó có lúc vui vẻ, Hạ Lăng cũng lẳng lặng gật đầu.
Mãi cho đến sau này, hai chị em được Bùi Tử Hoành nhận nuôi, Hạ Lăng và anh ta cãi nhau rồi trở mặt và bị giam cầm.
Hạ Vũ đến gặp cô, đôi mắt cô lóe lên sự độc ác và khoái cảm: "Chị gái, chị có biết không?"
.....
Trong khu vườn nhỏ của trại trẻ mồ côi.
Ngoài hành lang.
Hạ Lăng ngẩng đầu, ra khỏi vòng tay của Lệ Lôi và chỉ vào tòa nhà cách đó không xa: "Lệ Lôi, anh có thấy tòa nhà có cửa sổ đó không?"
Lệ Lôi nhìn theo hướng ngón tay cô, đó là một trong những tòa nhà cũ có đóng một cửa sổ, tối om không thể nhìn thấy những gì bên trong.
"Đó là phòng của Hạ Vũ." Hạ Lăng nói: "Cô ta có thể nằm xuống bên cửa sổ và thấy những đứa trẻ lớn hơn đánh em. Thực tế, cô ta có thể nhìn thấy nó mỗi ngày. Đây là trò giải trí yêu thích của cô ta mỗi sáng. "Nghĩ lại năm đó, cô bị giam cầm, cô ta liền lóe lên đôi mắt hung ác với cô, đến bây giờ cô vẫn cảm thấy lòng mình đau như dao cắt: " Hạ Vũ không thích bánh mì thịt, cô ta muốn em đem đến mỗi sáng là vì..."
Giọng cô hơi nghẹn lại, cô không thể nói được nữa.
Lệ Lôi đã hiểu những gì cô muốn nói. Hạ Lăng đã phải đánh nhau để lấy bánh cho cô ta, nhưng mà cô em gái độc ác kia - người đang tâm tâm niệm niệm mong chờ nhìn chị mình bị đánh khủng khiếp như thế nào.
Lệ Lôi thần sắc rất căng thẳng, anh chỉ hận rằng anh không biết đến Hạ Lăng sớm hơn và không thể che chở cô khỏi gió mưa: "Em chờ xem..." anh nói với Hạ Lăng: "Những kẻ đã làm hại em, những người đó, anh sẽ đòi lại từng cái một."
Hạ Lăng lắc đầu và nắm lấy tay anh: "Anh ở cạnh em, nhiêu đó là đủ đối với em rồi!"
Cô đã từng nghi ngờ cuộc sống của mình, cô phải móc tim móc phổi mà đối đãi với người khác, và kết quả… cô chỉ có thể nhận lại vết thương chồng chất từ Hạ Vũ và Bùi Tử Hoành.
Cũng không hiểu cô đã làm gì sai.
Ngay khi cô tuyệt vọng với cuộc sống, thật may mắn, cô đã gặp Lệ Lôi.
Anh là sự cứu rỗi của cô.
"Anh ở bên cạnh em là tốt rồi!" cô lẩm bẩm liên tục.
"Anh sẽ luôn ở đây." Giọng nói của Lệ Lôi nhẹ nhàng trấn an cô. Anh nắm chặt tay cô. Anh thực sự muốn giữ nó như thế này cả đời.
Ánh nắng trong trại trẻ mồ côi rất sáng, có ve sầu và hoa vào giữa mùa hè.
Hai người bước chầm chậm xuống hành lang đến phòng ngủ, nơi cô từng sống khi còn nhỏ. Những viên gạch và ngói bên trong vẫn còn nguyên vẹn. Có một chiếc cốc uống nước trên bàn được đánh số "17", đó là chiếc cốc của cô. Có thể thấy rằng mọi người dọn dẹp ở đây mỗi ngày.
Còn có 2 đồ vật nữa.
Một cuốn sách nhỏ ghi lại cuộc đời của cô, trong đó có rất nhiều việc làm và hình ảnh của cô trong trại trẻ mồ côi.
Một lọ thủy tinh rất lớn với nhiều hạt giấy đầy màu sắc trong đó.
Lệ Lôi lấy cuốn sách nhỏ ra và lật lại, nói: "Phía trong này ghi rằng rất nhiều người hâm mộ đều sẽ xếp một con hạc giấy có viết lời chúc phúc và mong ước của họ để bỏ vào lọ khi họ đến."
Hạ Lăng nghe anh nói điều này, liền lấy ra một con hạc giấy màu xanh và tháo nó ra một cách cẩn thận để xem. Quả nhiên, có một dòng chữ viết bằng bút đen trên tờ giấy: "Thiên hậu Hạ Lăng, trên thiên đường hãy hạnh phúc." Cô tháo thêm một vài con nữa, một vài người trong số họ cầu nguyện, và còn có những đứa trẻ trong cô nhi viện xếp, cầu xin cô ở trên Thiên đường ban phước cho họ được nhận nuôi bởi những người tốt. Cô nhìn vào những dòng chữ đầy khao khát, và mỉm cười cay đắng, ngay cả bản thân cô, cũng không có rơi vào một gia đình tốt lành gì. Những cơn sóng bão, bao nhiêu đau khổ và tủi nhục, chỉ mình cô biết.
Lệ Lôi nhìn cô rất lâu nhưng anh đã hiểu sai ý cô.
"Khi chúng ta kết hôn, hãy nhận nuôi một vài đứa?" anh nói nhẹ nhàng. Tiểu Lăng có vẻ rất thích con cái. Cô không thể sinh con. Cô có phải rất đau lòng không?
Cô có chút giật mình, nói:" Được thôi!". Lệ Lôi rất thích trẻ con. Đây là lần đầu tiên anh ấy đề cập đến việc nhận nuôi với cô. Hạ Lăng cảm thấy đau đớn trong lòng. Cô không thể có con nữa, nhưng cô vẫn ở bên anh một cách ích kỷ.
Nghĩ như vậy, cô cảm thấy hơi nặng nề và đặt những con hạc giấy xuống.
Lệ Lôi cẩn thận gấp những con hạc giấy lại cho cô và đặt chúng trở lại vào lọ thủy tinh. Hai người ở trong phòng một lúc, rồi rời đi và tiếp tục đi về phía trước.
Trại trẻ mồ côi này rất cũ. Sau nhiều lần sửa chữa, nó trông giống như những thăng trầm của cuộc sống, nhưng nó không có vẻ cũ kĩ. Nguyên nhân là danh tiếng của Hạ Lăng và Hạ Vũ, một con đường ngắm cảnh đã được mở trong sân, thỉnh thoảng, sẽ thấy các biển hiệu với các danh hiệu như "Nơi trực nhật của Hạ Lăng", "Nơi Hạ Lăng luyện hát".....
Họ đi bộ đến một khu vườn nhỏ.
Dưới một chùm hoa, một bảng hiệu màu sắc nhạt nhẽo được ẩn đi và nó được khắc những nét chữ duyên dáng tuyệt đẹp [Nơi gặp gỡ đầu tiên của Hạ Lăng và Bùi Tử Hoành.]
Cô đứng yên một lúc.
Lệ Lôi cũng dừng lại, nội tâm như bị đâm sâu từ đó. Anh khẽ rũ mắt xuống để ngăn cô nhìn thấy ánh mắt của anh. Sau một lúc lâu, anh khẽ hỏi: "Lúc trước, chính là chỗ này?"
- -----------------
Dịch:@Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @Nguyễn minh Châu
- ----------------
Chap mới có rồi nhưng chưa chỉnh xong mấy bà ạ =)))) thôi ráng đợi tụi tui nghennnnn
Từng lời, từng chữ đều đâm sâu vào tim cô.
Đột nhiên, cô cảm thấy đôi vai mình ấm lên một chút, một người đàn ông ôm cô vào lòng. "Tiểu Lăng?" Lệ Lôi hôn lên đỉnh đầu cô và nói một cách thương tiếc: "Em phải chịu khổ rồi."
Mắt cô đỏ ửng, cô quay đầu đi, nhìn những bông hoa đang nở rộ trong vườn.
Năm đó, chính là ở chỗ này, con đường này, họ buộc cô phải quỳ xuống và ăn đất trên mặt đất. Những đứa trẻ còn độc ác hơn người lớn, chúng kéo tóc cô, tát vào mặt cô, và thậm chí còn quá đáng hơn, có cậu bé mười lăm hoặc sáu mươi tuổi yêu cầu cô cởi bỏ quần áo cho mọi người xem.
May mắn thay, cô liều mạng chiến đấu dữ dội như một con sói nhỏ.
Mặc dù họ chưa thực sự lột quần áo của cô, nhưng bị đánh, bi bắt ăn đất, bị ném đá, những việc này đều là chuyện hằng ngày.
Bất cứ khi nào cô đem bánh mì thịt đến phòng bệnh của em gái mình, cũng sẽ dừng lại ở cửa phòng một chút, sửa sang lại quần áo, tóc tai, lau máu trên mặt và che dấu bầm trên bàn tay.
Sau đó, mỉm cười như không có chuyện gì rồi lấy bánh mì thịt cho Hạ Vũ.
Hạ Vũ đôi khi cũng nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của chị gái hoặc một nơi nào đó trên cơ thể cô: "Chị ơi, chị có phải đánh nhau với ai không?"
"Không có a..." Hạ Lăng luôn nói:"Chị lợi hại như vậy, bọn họ ai mà dám bắt nạt chị, ý em là cái vết trầy trên cổ tay ư, chị vô tình ngã xuống khi đi xuống cầu thang. "
Sau đó, Hạ Vũ gật đầu:" Cũng đúng a, chị gái em lợi hại như vậy mà. " Cô cười rất vui vẻ:" Em thích bánh mì thịt nhất. Chị ơi, chị mang cho em bánh mì thịt mỗi ngày được không?"
Nhìn em gái đã nằm trên giường từ lâu, khó có lúc vui vẻ, Hạ Lăng cũng lẳng lặng gật đầu.
Mãi cho đến sau này, hai chị em được Bùi Tử Hoành nhận nuôi, Hạ Lăng và anh ta cãi nhau rồi trở mặt và bị giam cầm.
Hạ Vũ đến gặp cô, đôi mắt cô lóe lên sự độc ác và khoái cảm: "Chị gái, chị có biết không?"
.....
Trong khu vườn nhỏ của trại trẻ mồ côi.
Ngoài hành lang.
Hạ Lăng ngẩng đầu, ra khỏi vòng tay của Lệ Lôi và chỉ vào tòa nhà cách đó không xa: "Lệ Lôi, anh có thấy tòa nhà có cửa sổ đó không?"
Lệ Lôi nhìn theo hướng ngón tay cô, đó là một trong những tòa nhà cũ có đóng một cửa sổ, tối om không thể nhìn thấy những gì bên trong.
"Đó là phòng của Hạ Vũ." Hạ Lăng nói: "Cô ta có thể nằm xuống bên cửa sổ và thấy những đứa trẻ lớn hơn đánh em. Thực tế, cô ta có thể nhìn thấy nó mỗi ngày. Đây là trò giải trí yêu thích của cô ta mỗi sáng. "Nghĩ lại năm đó, cô bị giam cầm, cô ta liền lóe lên đôi mắt hung ác với cô, đến bây giờ cô vẫn cảm thấy lòng mình đau như dao cắt: " Hạ Vũ không thích bánh mì thịt, cô ta muốn em đem đến mỗi sáng là vì..."
Giọng cô hơi nghẹn lại, cô không thể nói được nữa.
Lệ Lôi đã hiểu những gì cô muốn nói. Hạ Lăng đã phải đánh nhau để lấy bánh cho cô ta, nhưng mà cô em gái độc ác kia - người đang tâm tâm niệm niệm mong chờ nhìn chị mình bị đánh khủng khiếp như thế nào.
Lệ Lôi thần sắc rất căng thẳng, anh chỉ hận rằng anh không biết đến Hạ Lăng sớm hơn và không thể che chở cô khỏi gió mưa: "Em chờ xem..." anh nói với Hạ Lăng: "Những kẻ đã làm hại em, những người đó, anh sẽ đòi lại từng cái một."
Hạ Lăng lắc đầu và nắm lấy tay anh: "Anh ở cạnh em, nhiêu đó là đủ đối với em rồi!"
Cô đã từng nghi ngờ cuộc sống của mình, cô phải móc tim móc phổi mà đối đãi với người khác, và kết quả… cô chỉ có thể nhận lại vết thương chồng chất từ Hạ Vũ và Bùi Tử Hoành.
Cũng không hiểu cô đã làm gì sai.
Ngay khi cô tuyệt vọng với cuộc sống, thật may mắn, cô đã gặp Lệ Lôi.
Anh là sự cứu rỗi của cô.
"Anh ở bên cạnh em là tốt rồi!" cô lẩm bẩm liên tục.
"Anh sẽ luôn ở đây." Giọng nói của Lệ Lôi nhẹ nhàng trấn an cô. Anh nắm chặt tay cô. Anh thực sự muốn giữ nó như thế này cả đời.
Ánh nắng trong trại trẻ mồ côi rất sáng, có ve sầu và hoa vào giữa mùa hè.
Hai người bước chầm chậm xuống hành lang đến phòng ngủ, nơi cô từng sống khi còn nhỏ. Những viên gạch và ngói bên trong vẫn còn nguyên vẹn. Có một chiếc cốc uống nước trên bàn được đánh số "17", đó là chiếc cốc của cô. Có thể thấy rằng mọi người dọn dẹp ở đây mỗi ngày.
Còn có 2 đồ vật nữa.
Một cuốn sách nhỏ ghi lại cuộc đời của cô, trong đó có rất nhiều việc làm và hình ảnh của cô trong trại trẻ mồ côi.
Một lọ thủy tinh rất lớn với nhiều hạt giấy đầy màu sắc trong đó.
Lệ Lôi lấy cuốn sách nhỏ ra và lật lại, nói: "Phía trong này ghi rằng rất nhiều người hâm mộ đều sẽ xếp một con hạc giấy có viết lời chúc phúc và mong ước của họ để bỏ vào lọ khi họ đến."
Hạ Lăng nghe anh nói điều này, liền lấy ra một con hạc giấy màu xanh và tháo nó ra một cách cẩn thận để xem. Quả nhiên, có một dòng chữ viết bằng bút đen trên tờ giấy: "Thiên hậu Hạ Lăng, trên thiên đường hãy hạnh phúc." Cô tháo thêm một vài con nữa, một vài người trong số họ cầu nguyện, và còn có những đứa trẻ trong cô nhi viện xếp, cầu xin cô ở trên Thiên đường ban phước cho họ được nhận nuôi bởi những người tốt. Cô nhìn vào những dòng chữ đầy khao khát, và mỉm cười cay đắng, ngay cả bản thân cô, cũng không có rơi vào một gia đình tốt lành gì. Những cơn sóng bão, bao nhiêu đau khổ và tủi nhục, chỉ mình cô biết.
Lệ Lôi nhìn cô rất lâu nhưng anh đã hiểu sai ý cô.
"Khi chúng ta kết hôn, hãy nhận nuôi một vài đứa?" anh nói nhẹ nhàng. Tiểu Lăng có vẻ rất thích con cái. Cô không thể sinh con. Cô có phải rất đau lòng không?
Cô có chút giật mình, nói:" Được thôi!". Lệ Lôi rất thích trẻ con. Đây là lần đầu tiên anh ấy đề cập đến việc nhận nuôi với cô. Hạ Lăng cảm thấy đau đớn trong lòng. Cô không thể có con nữa, nhưng cô vẫn ở bên anh một cách ích kỷ.
Nghĩ như vậy, cô cảm thấy hơi nặng nề và đặt những con hạc giấy xuống.
Lệ Lôi cẩn thận gấp những con hạc giấy lại cho cô và đặt chúng trở lại vào lọ thủy tinh. Hai người ở trong phòng một lúc, rồi rời đi và tiếp tục đi về phía trước.
Trại trẻ mồ côi này rất cũ. Sau nhiều lần sửa chữa, nó trông giống như những thăng trầm của cuộc sống, nhưng nó không có vẻ cũ kĩ. Nguyên nhân là danh tiếng của Hạ Lăng và Hạ Vũ, một con đường ngắm cảnh đã được mở trong sân, thỉnh thoảng, sẽ thấy các biển hiệu với các danh hiệu như "Nơi trực nhật của Hạ Lăng", "Nơi Hạ Lăng luyện hát".....
Họ đi bộ đến một khu vườn nhỏ.
Dưới một chùm hoa, một bảng hiệu màu sắc nhạt nhẽo được ẩn đi và nó được khắc những nét chữ duyên dáng tuyệt đẹp [Nơi gặp gỡ đầu tiên của Hạ Lăng và Bùi Tử Hoành.]
Cô đứng yên một lúc.
Lệ Lôi cũng dừng lại, nội tâm như bị đâm sâu từ đó. Anh khẽ rũ mắt xuống để ngăn cô nhìn thấy ánh mắt của anh. Sau một lúc lâu, anh khẽ hỏi: "Lúc trước, chính là chỗ này?"
- -----------------
Dịch:@Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @Nguyễn minh Châu
- ----------------
Chap mới có rồi nhưng chưa chỉnh xong mấy bà ạ =)))) thôi ráng đợi tụi tui nghennnnn