Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 605: Câu chuyện ở trại trẻ mồ Côi
Trong phòng khách rộng rãi.
Có rất nhiều thứ: một bộ ghế dài, một cái bàn và một số tranh trên tường được vẽ bởi những đứa trẻ sống ở đây.
Viện trưởng chỉ vào một trong những bức tranh và giới thiệu với hai người: “Hạ Lăng con bé đã vẽ bức tranh này.”
Lệ Lôi đi về phía trước để nhìn kỹ hơn. Từng nét bút sáp màu đã tạo nên một cánh đồng hoa mùa xuân. “ Trông thật đẹp!” - Anh khen. “Mới là một đứa trẻ mà đã vẽ được như thế này thì thật có tài”
Hạ Lăng đưa mắt nhìn anh. Thấy rằng anh thực sự thích tác phẩm của mình, cô mỉm cười. Trại trẻ mồ côi không đủ khả năng thuê giáo viên mỹ thuật cho lũ trẻ và chắc chắn không mong đợi ở bất kỳ đứa trẻ nào. Những đứa trẻ này còn không thể đảm bảo ba bữa ăn mỗi ngày làm sao có thể xuất sắc trong nghệ thuật. Chi tiền cho việc đó chỉ làm lãng phí tài nguyên.
Thật sự thì không có gì đáng bất ngờ hay đáng khen ngợi về kỹ năng vẽ trong bức tranh.
Nhưng Lệ Lôi không phải nói về kĩ năng vẽ của cô. “Cô ấy chọn màu sắc tươi sáng cô ấy thích và đặt chúng lại với nhau rất hài hòa. Nó làm cháu nhớ đến giọng nói đặc biệt của Hạ Lăng. Cháu đã thích nó ngay từ lúc cháu vừa mới nghe.”
“Con bé là một đứa trẻ ngoan.” Viện trưởng như hoài niệm về những kí ức khi xưa, ông khẽ khàng nói một cách ân cần.
Một cô bé ngoan thường gây rắc rối, đánh nhau với người khác và giành kẹo cho em gái mình? Hạ Lăng nhớ mình là một đứa trẻ có vấn đề, một đứa không hòa đồng với những đứa trẻ khác. Cô thường cãi nhau với viện trưởng khi xin ông tiền để chữa bệnh cho Hạ Vũ. Một số giáo viên thậm chí còn nói rằng dạy dỗ cô khó hơn so với dạy dỗ ba cậu bé khác.
Ý nghĩ về những ký ức này làm cô xúc động.
Phó viện trưởng nói: “Ngài Lệ, cô Diệp, xin chào mừng. Mời hai vị ngồi xuống và uống thử một ít trà tự trồng, hy vọng hai người có thể chịu được sự đơn giản của nơi này và lòng hiếu khách của chúng tôi.”
Hạ Lăng nhớ cây bụi trà. Khi cô ấy còn nhỏ, quản sinh trân trọng và chăm sóc cái cây này như là thứ vô cùng quý giá của ông ấy. Ông cứ nói rằng trại trẻ mồ côi không đủ khả năng mua lá trà chất lượng cao, nên chỉ có thể tự trồng để phục vụ những vị khách đến đây. Ông cũng cảnh báo bọn trẻ không được chạm vào cây bụi hoặc làm hại nó, bởi vì tiền tài trợ mà chúng nhận được từ những người khác phụ thuộc vào cây bụi này.
Khi Hạ Lăng cúi đầu nhấp một ngụm trà, cô cảm nhận được một chút hương vị ngọt và đắng.
Lệ Lôi cũng nhấp một ngụm và nhanh chóng nói với một nụ cười, “Lá Long Tỉnh 40 tuổi lẻ? Hương vị đúng là không tệ chút nào.”
“Ngài Lệ đúng là một người hiểu biết.”Ông mỉm cười. “Nhưng chính xác hơn thì. Nó đã có 45 năm tuổi đời rồi.”
Bầu không khí trở nên tốt hơn khi cuộc trò chuyện diễn ra, và ngay sau đó, hai người bắt đầu thảo luận về vấn đề chính. Lệ Lôi đã đưa một khoản tiền lớn cho một kế hoạch dài hạn, đó là cung cấp kinh phí cho trẻ em, cũng như kiểm tra y tế thường xuyên, tiêm chủng và phân phối đồ dùng học tập. Quan trọng hơn, anh đã tạo ra một quỹ đặc biệt riêng cho việc điều trị các căn bệnh khó chữa trị, để những đứa trẻ cần chúng nhưng không có khả năng, điều kiện chi trả có thể nhận được sự chăm sóc và điều trị y tế.
Viện trưởng và các giáo viên ở trại trẻ mồ côi vô cùng biết ơn, cảm kích vì sự quyên góp của hai người.
Các nhiếp ảnh gia đã quay toàn bộ quá trình quyên góp và chụp lại ảnh khi mọi người đang thảo luận với nhau.
Trong ảnh, Hạ Lăng mặc một chiếc váy trông giản dị và đứng ngay chính giữa, bên cạnh cô viện trưởng. Hai người cùng cầm tờ giấy xác nhận quyên góp và những đóng góp khác nhau với những nụ cười đầy rạng rỡ, cho thấy sự thành công và kết quả trong quá trình quyên góp này. Phía bên kia của cô là Lệ Lôi, vóc dáng lớn của anh càng khiến cô trông như một thiên thần nhỏ đáng yêu.
Anh cố tình để cô càng trông nổi bật hơn nữa.
Bằng cách này, khi tin tức được đưa ra, mọi người sẽ nhớ rằng chính Hạ Lăng là người đã quyên góp. Và sẽ nhớ rằng ngôi sao nữ Diệp Tinh Lăng là một người tốt bụng.
Đó là tất cả những gì anh muốn làm cho cô.
Sau buổi quyên góp, Hạ Lăng xin phép viện trưởng đi bộ xung quanh trại trẻ mồ côi. Viện trưởng muốn để ai đó hướng dẫn hai người nhưng Hạ Lăng đã khéo léo từ chối nói với ông: “Lệ Lôi và cháu chỉ đi nhìn xung quanh một lúc. Các trợ lý và nhiếp ảnh gia sẽ không đi cùng bọn cháu. Các giáo viên cũng có việc cần giải quyết mà, chúng cháu sẽ ổn thôi.”
Thông thường, trại trẻ mồ côi không cho phép du khách lang thang trong khuôn viên mà không có giáo viên.
Nhưng lần này, viện trưởng vui vẻ gật đầu. Ông ấy có ấn tượng rất tốt về hai người. Rất hiếm khi có những nhà tài trợ thật sự quan tâm và đối xử tốt với những đứa trẻ ở đây. Mặc dù có rất nhiều công ty và người nổi tiếng đến quyên góp nhưng hầu hết họ sẽ yêu cầu bệnh viện đến điều trị, chăm sóc sức khoẻ cho bọn trẻ để đánh bóng tên tuổi và làm màu với báo chí. Ông được bọn họ gọi đến khi họ muốn quyên góp tiền trước mặt bọn trẻ, yêu cầu chúng mỉm cười và cúi đầu nói lời cảm ơn với họ.
Bọn trẻ còn rất nhỏ, thật sự hoàn toàn không phải là lỗi của chúng về việc sinh ra đã nghèo và bị bỏ rơi ở đây.
Để những đứa trẻ cảm thấy như thể chúng sống nhờ sự bố thí của người khác sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của chúng theo thời gian.
Hạ Lăng và Lệ Lôi đã cân nhắc điều này và không muốn gọi bọn trẻ ra để tránh làm tổn thương chúng. “Đừng làm phiền bọn trẻ.”- Hạ Lăng đã nói với Lệ Lôi. “Em là một trong những người đã từng làm công việc ấy. Em hiểu cảm giác đó."
Lệ Lôi luôn xem trọng mong muốn của cô.
Lúc này, viện trưởng đã đồng ý. “Cả hai vị có thể dành thời gian và đi bộ xung quanh. Ồ đúng rồi, đơn vị thứ 15 trên tầng hai là nơi con bé Hạ Lăng sống. Đơn vị theo đường chéo, thứ 9, là khu y tế mà Hạ Vũ ‘chiếm giữ’. Cả hai khu vực đều được bảo tồn cho mục đích triển lãm, vì vậy hai vị có thể xem nếu quan tâm đến chúng.”
Hạ Lăng cảm ơn viện trưởng và đi với Lệ Lôi.
Thật ra, Hạ Lăng vẫn sẽ đưa Lệ Lôi đi xem nơi cô sống ngay cả khi viện trưởng không đề cập đến chuyện này. Đó là nơi cô lớn lên. Đơn giản và bình dị, nhưng cũng là một nơi chứa đựng những kỉ niệm ngây thơ của cô.
Cô đi cùng anh, chỉ chỗ cho Lệ Lôi. “Lúc đó, mỗi lúc em thức dậy vào buổi sáng, em đều vội vã chạy đến căn tin để giành lấy một chiếc bánh. Số lượng bánh mì thịt có hạn, và nếu chúng em đi tới trễ thì sẽ chỉ còn lại bánh rau để ăn thôi.”
Lệ Lôi cười. “Em đúng là tham ăn.”
Một vài đứa trẻ đang chơi trên hành lang chạy qua hai người với gương mặt rạng rỡ.
Bóng của những bông hoa diên vỹ trải dài trên mặt đất.
Hạ Lăng chợt nói với anh, “Tất cả em đều dành cho Hạ Vũ. Con bé đã từng rất kén ăn, và sẽ chỉ ăn chút ít thịt đó trong bánh vào mỗi buổi sáng. Vì vậy, em đã luôn giật hai cái bánh để con bé có nhiều thịt ăn, còn em thì chỉ ăn phần vỏ bánh ở bên ngoài.” Thật ra, Hạ Lăng không thích bánh mì, thứ cô thích là trứng trà trong căng tin hơn. Nhưng mỗi đứa trẻ chỉ có thể chọn một món ăn cho bữa sáng, nên cô luôn lấy bánh mì thịt chỉ để Hạ Vũ được ăn nhiều thịt hơn. Trong tất cả những năm đó, cô không bao giờ có cơ hội được ăn thứ cô muốn.
Trái tim Lệ Lôi đau nhói vì cô. “Anh sẽ làm bánh mì thịt cho em mỗi ngày.”
Hạ Lăng cười. “Bánh mì nhân sâm.”
“Được, anh nhớ rồi, bánh mì nhân sâm.” Lệ Lôi nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Hạ Lăng cầm tay anh. Cô ấy cúi đầu xuống vài bước trước khi nói, “Thật ra, Tiểu Vũ cũng không thích ăn bánh mì đâu.”
"Sao cơ?"
Cô tiến thêm vài bước, dường như là đang điều chỉnh lại cảm xúc và suy nghĩ của bản thân. Phải mất một lúc lâu, Hạ Lăng mới tiếp tục nói. “Hồi đó, em khoảng bảy tuổi và em chỉ là một cô bé nhỏ. Bánh thịt trong căng tin thì luôn bị những cậu bé lớn hơn cướp mất. Ngay cả khi những đứa trẻ nhỏ hơn hoặc các bé gái đã có được nó, đám nhóc kia vẫn ép buộc tụi nhỏ đưa cho chúng.”
“Em đã từng bị đánh vô số lần vì tranh giành những cái bánh ấy.”
“Mỗi khi em có được bánh mì thịt, em luôn phóng nhanh về ký túc, vội vàng khóa cửa lại. Chỉ có như thế em mới an toàn được. Nhưng nếu em bị bọn chúng đuổi kịp, chúng sẽ đánh em và cướp bánh mì thịt từ tay em. Em luôn bị đánh đến bầm tím và trầy xước khi cố gắng bảo vệ những chiếc bánh đó.”
- -------------------
Dịch: @Như ý Võ
Chỉnh sửa: @Nguyễn minh Châu
Có rất nhiều thứ: một bộ ghế dài, một cái bàn và một số tranh trên tường được vẽ bởi những đứa trẻ sống ở đây.
Viện trưởng chỉ vào một trong những bức tranh và giới thiệu với hai người: “Hạ Lăng con bé đã vẽ bức tranh này.”
Lệ Lôi đi về phía trước để nhìn kỹ hơn. Từng nét bút sáp màu đã tạo nên một cánh đồng hoa mùa xuân. “ Trông thật đẹp!” - Anh khen. “Mới là một đứa trẻ mà đã vẽ được như thế này thì thật có tài”
Hạ Lăng đưa mắt nhìn anh. Thấy rằng anh thực sự thích tác phẩm của mình, cô mỉm cười. Trại trẻ mồ côi không đủ khả năng thuê giáo viên mỹ thuật cho lũ trẻ và chắc chắn không mong đợi ở bất kỳ đứa trẻ nào. Những đứa trẻ này còn không thể đảm bảo ba bữa ăn mỗi ngày làm sao có thể xuất sắc trong nghệ thuật. Chi tiền cho việc đó chỉ làm lãng phí tài nguyên.
Thật sự thì không có gì đáng bất ngờ hay đáng khen ngợi về kỹ năng vẽ trong bức tranh.
Nhưng Lệ Lôi không phải nói về kĩ năng vẽ của cô. “Cô ấy chọn màu sắc tươi sáng cô ấy thích và đặt chúng lại với nhau rất hài hòa. Nó làm cháu nhớ đến giọng nói đặc biệt của Hạ Lăng. Cháu đã thích nó ngay từ lúc cháu vừa mới nghe.”
“Con bé là một đứa trẻ ngoan.” Viện trưởng như hoài niệm về những kí ức khi xưa, ông khẽ khàng nói một cách ân cần.
Một cô bé ngoan thường gây rắc rối, đánh nhau với người khác và giành kẹo cho em gái mình? Hạ Lăng nhớ mình là một đứa trẻ có vấn đề, một đứa không hòa đồng với những đứa trẻ khác. Cô thường cãi nhau với viện trưởng khi xin ông tiền để chữa bệnh cho Hạ Vũ. Một số giáo viên thậm chí còn nói rằng dạy dỗ cô khó hơn so với dạy dỗ ba cậu bé khác.
Ý nghĩ về những ký ức này làm cô xúc động.
Phó viện trưởng nói: “Ngài Lệ, cô Diệp, xin chào mừng. Mời hai vị ngồi xuống và uống thử một ít trà tự trồng, hy vọng hai người có thể chịu được sự đơn giản của nơi này và lòng hiếu khách của chúng tôi.”
Hạ Lăng nhớ cây bụi trà. Khi cô ấy còn nhỏ, quản sinh trân trọng và chăm sóc cái cây này như là thứ vô cùng quý giá của ông ấy. Ông cứ nói rằng trại trẻ mồ côi không đủ khả năng mua lá trà chất lượng cao, nên chỉ có thể tự trồng để phục vụ những vị khách đến đây. Ông cũng cảnh báo bọn trẻ không được chạm vào cây bụi hoặc làm hại nó, bởi vì tiền tài trợ mà chúng nhận được từ những người khác phụ thuộc vào cây bụi này.
Khi Hạ Lăng cúi đầu nhấp một ngụm trà, cô cảm nhận được một chút hương vị ngọt và đắng.
Lệ Lôi cũng nhấp một ngụm và nhanh chóng nói với một nụ cười, “Lá Long Tỉnh 40 tuổi lẻ? Hương vị đúng là không tệ chút nào.”
“Ngài Lệ đúng là một người hiểu biết.”Ông mỉm cười. “Nhưng chính xác hơn thì. Nó đã có 45 năm tuổi đời rồi.”
Bầu không khí trở nên tốt hơn khi cuộc trò chuyện diễn ra, và ngay sau đó, hai người bắt đầu thảo luận về vấn đề chính. Lệ Lôi đã đưa một khoản tiền lớn cho một kế hoạch dài hạn, đó là cung cấp kinh phí cho trẻ em, cũng như kiểm tra y tế thường xuyên, tiêm chủng và phân phối đồ dùng học tập. Quan trọng hơn, anh đã tạo ra một quỹ đặc biệt riêng cho việc điều trị các căn bệnh khó chữa trị, để những đứa trẻ cần chúng nhưng không có khả năng, điều kiện chi trả có thể nhận được sự chăm sóc và điều trị y tế.
Viện trưởng và các giáo viên ở trại trẻ mồ côi vô cùng biết ơn, cảm kích vì sự quyên góp của hai người.
Các nhiếp ảnh gia đã quay toàn bộ quá trình quyên góp và chụp lại ảnh khi mọi người đang thảo luận với nhau.
Trong ảnh, Hạ Lăng mặc một chiếc váy trông giản dị và đứng ngay chính giữa, bên cạnh cô viện trưởng. Hai người cùng cầm tờ giấy xác nhận quyên góp và những đóng góp khác nhau với những nụ cười đầy rạng rỡ, cho thấy sự thành công và kết quả trong quá trình quyên góp này. Phía bên kia của cô là Lệ Lôi, vóc dáng lớn của anh càng khiến cô trông như một thiên thần nhỏ đáng yêu.
Anh cố tình để cô càng trông nổi bật hơn nữa.
Bằng cách này, khi tin tức được đưa ra, mọi người sẽ nhớ rằng chính Hạ Lăng là người đã quyên góp. Và sẽ nhớ rằng ngôi sao nữ Diệp Tinh Lăng là một người tốt bụng.
Đó là tất cả những gì anh muốn làm cho cô.
Sau buổi quyên góp, Hạ Lăng xin phép viện trưởng đi bộ xung quanh trại trẻ mồ côi. Viện trưởng muốn để ai đó hướng dẫn hai người nhưng Hạ Lăng đã khéo léo từ chối nói với ông: “Lệ Lôi và cháu chỉ đi nhìn xung quanh một lúc. Các trợ lý và nhiếp ảnh gia sẽ không đi cùng bọn cháu. Các giáo viên cũng có việc cần giải quyết mà, chúng cháu sẽ ổn thôi.”
Thông thường, trại trẻ mồ côi không cho phép du khách lang thang trong khuôn viên mà không có giáo viên.
Nhưng lần này, viện trưởng vui vẻ gật đầu. Ông ấy có ấn tượng rất tốt về hai người. Rất hiếm khi có những nhà tài trợ thật sự quan tâm và đối xử tốt với những đứa trẻ ở đây. Mặc dù có rất nhiều công ty và người nổi tiếng đến quyên góp nhưng hầu hết họ sẽ yêu cầu bệnh viện đến điều trị, chăm sóc sức khoẻ cho bọn trẻ để đánh bóng tên tuổi và làm màu với báo chí. Ông được bọn họ gọi đến khi họ muốn quyên góp tiền trước mặt bọn trẻ, yêu cầu chúng mỉm cười và cúi đầu nói lời cảm ơn với họ.
Bọn trẻ còn rất nhỏ, thật sự hoàn toàn không phải là lỗi của chúng về việc sinh ra đã nghèo và bị bỏ rơi ở đây.
Để những đứa trẻ cảm thấy như thể chúng sống nhờ sự bố thí của người khác sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của chúng theo thời gian.
Hạ Lăng và Lệ Lôi đã cân nhắc điều này và không muốn gọi bọn trẻ ra để tránh làm tổn thương chúng. “Đừng làm phiền bọn trẻ.”- Hạ Lăng đã nói với Lệ Lôi. “Em là một trong những người đã từng làm công việc ấy. Em hiểu cảm giác đó."
Lệ Lôi luôn xem trọng mong muốn của cô.
Lúc này, viện trưởng đã đồng ý. “Cả hai vị có thể dành thời gian và đi bộ xung quanh. Ồ đúng rồi, đơn vị thứ 15 trên tầng hai là nơi con bé Hạ Lăng sống. Đơn vị theo đường chéo, thứ 9, là khu y tế mà Hạ Vũ ‘chiếm giữ’. Cả hai khu vực đều được bảo tồn cho mục đích triển lãm, vì vậy hai vị có thể xem nếu quan tâm đến chúng.”
Hạ Lăng cảm ơn viện trưởng và đi với Lệ Lôi.
Thật ra, Hạ Lăng vẫn sẽ đưa Lệ Lôi đi xem nơi cô sống ngay cả khi viện trưởng không đề cập đến chuyện này. Đó là nơi cô lớn lên. Đơn giản và bình dị, nhưng cũng là một nơi chứa đựng những kỉ niệm ngây thơ của cô.
Cô đi cùng anh, chỉ chỗ cho Lệ Lôi. “Lúc đó, mỗi lúc em thức dậy vào buổi sáng, em đều vội vã chạy đến căn tin để giành lấy một chiếc bánh. Số lượng bánh mì thịt có hạn, và nếu chúng em đi tới trễ thì sẽ chỉ còn lại bánh rau để ăn thôi.”
Lệ Lôi cười. “Em đúng là tham ăn.”
Một vài đứa trẻ đang chơi trên hành lang chạy qua hai người với gương mặt rạng rỡ.
Bóng của những bông hoa diên vỹ trải dài trên mặt đất.
Hạ Lăng chợt nói với anh, “Tất cả em đều dành cho Hạ Vũ. Con bé đã từng rất kén ăn, và sẽ chỉ ăn chút ít thịt đó trong bánh vào mỗi buổi sáng. Vì vậy, em đã luôn giật hai cái bánh để con bé có nhiều thịt ăn, còn em thì chỉ ăn phần vỏ bánh ở bên ngoài.” Thật ra, Hạ Lăng không thích bánh mì, thứ cô thích là trứng trà trong căng tin hơn. Nhưng mỗi đứa trẻ chỉ có thể chọn một món ăn cho bữa sáng, nên cô luôn lấy bánh mì thịt chỉ để Hạ Vũ được ăn nhiều thịt hơn. Trong tất cả những năm đó, cô không bao giờ có cơ hội được ăn thứ cô muốn.
Trái tim Lệ Lôi đau nhói vì cô. “Anh sẽ làm bánh mì thịt cho em mỗi ngày.”
Hạ Lăng cười. “Bánh mì nhân sâm.”
“Được, anh nhớ rồi, bánh mì nhân sâm.” Lệ Lôi nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Hạ Lăng cầm tay anh. Cô ấy cúi đầu xuống vài bước trước khi nói, “Thật ra, Tiểu Vũ cũng không thích ăn bánh mì đâu.”
"Sao cơ?"
Cô tiến thêm vài bước, dường như là đang điều chỉnh lại cảm xúc và suy nghĩ của bản thân. Phải mất một lúc lâu, Hạ Lăng mới tiếp tục nói. “Hồi đó, em khoảng bảy tuổi và em chỉ là một cô bé nhỏ. Bánh thịt trong căng tin thì luôn bị những cậu bé lớn hơn cướp mất. Ngay cả khi những đứa trẻ nhỏ hơn hoặc các bé gái đã có được nó, đám nhóc kia vẫn ép buộc tụi nhỏ đưa cho chúng.”
“Em đã từng bị đánh vô số lần vì tranh giành những cái bánh ấy.”
“Mỗi khi em có được bánh mì thịt, em luôn phóng nhanh về ký túc, vội vàng khóa cửa lại. Chỉ có như thế em mới an toàn được. Nhưng nếu em bị bọn chúng đuổi kịp, chúng sẽ đánh em và cướp bánh mì thịt từ tay em. Em luôn bị đánh đến bầm tím và trầy xước khi cố gắng bảo vệ những chiếc bánh đó.”
- -------------------
Dịch: @Như ý Võ
Chỉnh sửa: @Nguyễn minh Châu