• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Thiên Hậu Trở Về Full dịch (127 Viewers)

  • Chương 555: Một cuộc chiến không thể rút lui

Cô đứng bên này hàng rào, không mở cửa cho anh.



Trời chạng vạng có thoang thoảng mùi hoa trong không khí. Bùi Tử Hoành cúi đầu, nhìn thẳng vào cô gái có dáng người nhỏ nhắn đang đứng bên trong. Giọng anh ấm áp: “Em không muốn mời anh vào trong sao?”



Hạ Lăng nói, “Anh ấy sẽ không vui.”



Mặt trời dần lặn xuống, ánh đỏ chiều tà hắt ngược sáng bao phủ hết biểu cảm Bùi Tử Hoành.



Cả hai đứng lặng lẽ một lúc. Hạ Lăng chợt hắt xì một cái.



Bùi Tử Hoành hỏi, “Em bị cảm lạnh à?”



Tiểu Lăng xoa mũi. “Không nghiêm trọng lắm.” Thực ra thì, tình trạng hiện tại của cô tồi tệ hơn buổi sáng nay. Tuy nhiên, vào buổi sáng nay, cô có thể xả nỗi khó chịu và làm nũng trong vòng tay của Lệ Lôi. Nhưng giờ thì cô không thể làm vậy với người khác được. Cô cẩn thận duy trì khoảng cách với Bùi Tử Hoành. Cô sợ làm tổn thương Lệ Lôi, không thể sống yên ổn trong ba năm tiếp theo.



Bùi Tử Hoành đau lòng khi thấy mũi cô đỏ và đôi mắt ngân ngấn nước. Cô như một con mèo nhỏ ốm yếu trốn sau hàng rào vậy. Trông cô yếu ớt, nhỏ bé nhưng đôi mắt nhìn anh đầy sự đề phòng. Trông rất đáng yêu.



Anh nói: “Anh sẽ bảo mẹ Chu làm một ít món súp lê ngọt với nấm trắng tẩm bổ cho em.” Vào buổi sáng, Lệ lão gia đã gửi người đến để nói với anh rằng Tiểu Lăng đã chuyển đến đó nhưng không đề cập đến việc cô đang bị bệnh. Bùi Tử Hoành ban đầu rất hài lòng với sự sắp xếp của Lệ lão gia nhưng bây giờ anh khá tức giận vì Lệ Lôi không chăm sóc tốt cho cô.



Cơn buồn ngủ lại ập đến khiến Hạ Lăng vô cùng mệt mỏi. Khi nghĩ về món súp lê ngon ngọt hầm với nấm trắng, cô gần như gật đầu đồng ý. May mắn là, lý trí còn sót lại đã khiến cô trở nên tỉnh táo hơn, cay đắng lắc đầu. "Không, cảm ơn."



“Không phải em đã từng rất thích ăn món này sao?”



“Hiện tại, em không muốn ăn nó.”



Thật ra, cô muốn khóc. Không có đồ ăn gì trong biệt thự. Cô không biết nấu ăn và càng không có sức để đi mua bất cứ thứ gì. Cô nên làm gì? Ngay khi cô đang tự hỏi liệu cô có nên gọi trợ lý của mình không thì xa xa trên con đừơng bên ngoài, một người đàn ông đi về phía nhà cô. Thân hình của anh không hề thua kém chút nào so với cơ thể có tỉ lệ hoàn hảo của Bùi Tử Hoành. Bộ đồ thể thao màu sáng của anh mơ hồ để lộ bộ ngực rắn chắc sau lớp áo mỏng. Người đang đến là Lệ Lôi.



Ban đầu, anh đang xử lý công việc như mọi khi ở Thiên Nghệ. Thì nhận được tin nhắn của Hạ Lăng, anh lập tức đi đến địa chỉ cô gửi. Lệ Lôi đã bối rối sau khi biết quyết định của ông nội. Anh cũng nhận thức được những việc ông ấy đang làm. Từ xa, anh thấy Bùi Tử Hoành đang đứng bên ngoài ngôi nhà cô gái của anh. Hai người chỉ cách nhau một hàng rào. Họ đang nói chuyện một cách hòa bình.



Tiếng chuông cảnh báo reo lên liên hồi trong đầu Lệ Lôi, anh nhanh chóng đi về phía hai người.



“Lệ Lôi!” Nhìn thấy anh, đôi mắt Hạ Lăng sáng lên. Trong ánh hoàng hôn, anh trông càng đẹp trai hơn so với ngày thường. Mọi thứ trên khuôn mặt đẹp như tạc tượng của anh được bao phủ bởi một ánh sáng vàng đỏ trông như có một vầng hào quang xung quanh anh. Trông anh đẹp đến nỗi sẽ khiến người ta phải hoài nghi rằng liệu trên thế giới này có tồn tại người như thế thật sao?



Trông anh rất khoẻ, tươi tỉnh. Lạ thật, cả hai người đều bị cảm lạnh vào buổi sáng nay. Nhưng tại sao tình trạng của cô trở nên ngày càng tệ vào buổi chiều nhưng còn anh vẫn không có vẻ gì không tốt cả.



"Anh khoẻ lại rồi ư?" Cô hỏi.



“Chỉ là một chút bệnh vặt mà thôi.” Lệ Lôi nói. Cơ thể anh vốn có sức đề kháng tốt và dễ dàng khoẻ lại đối với những bệnh lặt vặt như vậy. Anh nói với Hạ Lăng, “Mở cửa cho anh vào nào! Anh sẽ nấu bữa tối cho em nhé.”



Anh biết rõ đến lúc này cô vẫn chưa có gì bỏ bụng.



Hạ Lăng mỉm cười. Cô đang suy nghĩ về bữa tối nay thì Đại Boss đã đến tự nguyện làm cho cô “Em muốn ăn món súp lê ngọt hầm với nấm trắng.” Cô ngọt ngào nói với Lệ Lôi và mở cửa để anh vào.



Lệ Lôi lướt qua Bùi Tử Hoành khi anh bước vào.



Sắc mặt của Bùi Tử Hoành rất u ám. Hai bàn tay anh ta nắm chặt lại, nổi lên từng vệt gân xanh.



Lệ Lôi vô cùng vui mừng, hài lòng. Anh bước vào sân, đóng cửa hàng rào và không quên nhắc nhở Bùi Tử Hoành một câu. “Tôi khuyên anh nên từ bỏ đi.”



Bùi Tử Hoành mím chặt môi, nét mặt lạnh lùng. Anh ta không phải là một người đàn ông hay dùng lời lẽ để tranh đấu. Thay vào đó, anh ta sẽ sử dụng bằng chính hành động của mình để chứng minh cho thấy ai là người chiến thắng cuối cùng. Nhìn Lệ Lôi đi cùng cô vào biệt thự, Bùi Tử Hoành cũng quay lại, trở về biệt thự của chính mình. Không sao! Anh vẫn còn rất nhiều thời gian.



Lệ Lôi rất cao hứng và đắc ý vì Tiểu Lăng cho anh vào nhà chứ không phải là Bùi Tử Hoành.



Anh nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống ghế sofa và tìm một cái chăn trong vali để đắp cho cô. Anh dấp nước một chiếc khăn, đặt nó lên trán cô. Sau đó, anh đứng dậy và đi vào bếp để nấu món súp lê ngọt với nấm trắng mà cô đã yêu cầu. Chẳng mấy chốc đã hoàn thành, anh dịu dàng đút cho cô ăn từng muỗng nhỏ.
Ngôn Tình Ngược



Cô ăn xong, uống thuốc thì thiu thiu buồn ngủ, dựa vào anh. Trong cơn buồn ngủ, cô không để ý chảy cả nước miếng.



Lệ Lôi lau miệng cô bằng khăn giấy và khẽ hỏi, “Tại sao em lại chuyển đến đây?”



“Tất cả là do ông nội của anh đấy!” Cô đã sai khi đã nghĩ rằng ông nội Lệ Lôi đơn giản chỉ là có chút không thích mình. “Ông ấy hoàn toàn không ưa em tí nào cả.” Khi nói ra câu này, cô cảm thấy uất ức rất muốn khóc. Tại sao muốn được ở bên anh lại khó khăn đến như vậy? Hết lần này đến lần khác. Thật sự có quá nhiều trở ngại. Cô luôn lo lắng rằng sẽ có một ngày hai người sẽ phải dừng lại và rời xa nhau. Cô xì mũi rồi nói cho anh biết về ước hẹn ba năm với Lệ lão gia.



Lệ Lôi biết rõ ông nội anh phản đối chuyện cô và anh ở bên nhau. Mặc dù anh không nói gì nhiều nhưng anh vẫn quyết tâm, âm thầm tìm cách giải quyết và không muốn để nó làm phiền đến Tiểu Lăng của anh. “Em chỉ cần khoẻ lên và chăm sóc tốt cho bản thân là được. Còn anh sẽ giải quyết chuyện này.” Anh ôn nhu hôn lên trán cô, ôm cô vào lòng.



Tiểu Lăng cuộn tròn trong vòng tay người yêu. Cô cảm thấy vô cùng ấm áp và an toàn. Chẳng mấy chốc, cô đã ngủ thiếp đi.



Lệ Lôi lạc trong dòng suy nghĩ khi nhìn khuôn mặt ngủ ngon lành của cô. Anh hạ giọng, gọi điện yêu cầu một vài cấp dưới dọn dẹp biệt thự, phải đảm bảo mọi thứ đều sạch sẽ. Họ đã thay rèm cửa, nội thất và thay luôn một bộ chăn ga, gối đệm chăn mềm mại, thoải mái trên giường.



Sau đó anh nhẹ nhàng bế cô lên giường. Cả hai ngủ cùng nhau.



Ngày hôm sau, Lệ Lôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.



Nhạc chuông reo lên rất lâu. Hạ Lăng hơi nhíu mày, nhắm mắt lại, ngủ lại không được. Lệ Lôi liếc nhìn tên người gọi. Là ông nội gọi anh. Anh nhanh chóng bật dậy, đi lên sân thượng bên ngoài phòng ngủ, trả lời cuộc điện thoại. "Vâng ông nội! "



“Mày ỷ mình đủ lông đủ cánh rồi thì muốn làm gì thì làm à. Không xem lời nói của ông già này ra gì rồi phải không!?” Lệ lão gia giận dữ nói.



Lệ Lôi biết rằng mình đang bị mắng vì hành động gì.



“Tại sao ông lại quay về Trung Quốc?” Lệ Lôi quyết định thay đổi chủ đề.



Tuy nhiên, nó không hiệu quả. Lệ lão gia lạnh lùng nói, “Lệ Lôi, ta đã cảnh báo trước. Mày không được phép ở bên cạnh con nữ minh tinh có vận mệnh sao chổi kia! Đó là lý do tại sao con trai cô ta lại chết! Một người có số phận như vậy phải cô độc một mình mãi mãi! Mày tốt hơn nên quay lại đây. Nếu không, đừng trách ta tại sao lại làm tổn thương cô ta!”



Lệ Lão gia đã ở trong hắc đạo trong suốt mấy thập kỷ. Khi ông tức giận, ông nói được là làm được, không hề nói ngoa tí nào.



Ngay cả Lệ Lôi cũng sợ hãi trước câu nói cuối cùng của ông. Anh quyết định rằng đây cũng là lúc quay lại gặp mặt để thảo luận với ông nội về Tiểu Lăng.



Lệ Lôi kết thúc cuộc gọi, quay lại và nhận ra rằng Hạ Lăng đã thức dậy. Cô mặc bộ đồ ngủ bằng nhung màu trắng. Cô đứng ở giữa cửa trông giống như một đóa hoa mộc lan dưới ánh mặt trời buổi sáng, lặng lẽ nhìn anh.



“Anh phải đi rồi sao?” Giọng cô có phần thất vọng.



Lệ Lôi bước tới và đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô. “Anh cần gặp ông nội để nói với ông rằng em là một người phụ nữ tốt. Và chúng ta sẽ không rời xa nhau."



Đây là một trận chiến không có đường lui. Anh nhất định phải thắng.



- -----------------------------------------



Dịch giả: @Như ý



Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom