Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 554: Chỗ ở mới
Hạ Lăng nhìn anh ta, trong lòng cô chợt có chút ấm áp.
Tuy nhiên, cô biết anh ta không thể không nghe mệnh lệnh của lão gia, cô chỉ nói: "Giúp tôi nói với Lệ Lôi. Khi nào tôi tìm được nơi ở mới, tôi sẽ gọi anh ấy." Câu này ngụ ý là "báo bình an ". Khi cô gọi điện được chứng tỏ cô vẫn ổn. Nếu cô không gọi gì, có lẽ đã có chuyện không hay xảy ra.
Người giám sát an ninh hiểu, thận trọng gật đầu.
Người của Lệ lão gia cũng hiểu ý trong câu nói đó, mặt họ không tỏ ra biểu hiện gì cũng không ngăn cản cuộc nói chuyện của hai người. Nhìn thấy vậy, Hạ Lăng và người giám sát an ninh thấy nhẹ nhõm đôi chút. Có vẻ như Lệ lão gia không có ý định giết bỏ hay hãm hại cô. Sự an toàn cá nhân của cô vẫn được đảm bảo.
Một số người đi theo, hộ tống Hạ Lăng lên xe.
Chiếc xe đi quá nửa thành phố và đi vào một khu biệt thự cao cấp.
Con đường một chiều được bao quanh bởi những hàng cây xanh và vườn hoa nở rộ. Ngay đằng xa xa có hàng rào sắt đen với bức tường đỏ. Hạ Lăng bỗng thấy có chút quen mắt, không phải là đây nơi cô đã từng sống với Bùi Tử Hoành sao hay nói cách khác đây chính là khu biệt thự mà nhà Bùi Tử Hoành hiện đang ở.
Chiếc xe dừng lại gần cổng biệt thự Bùi gia.
Những người hầu của Lệ gia bắt đầu dọn đồ xuống hết vali đến tủi vải,.....
Hạ Lăng cảm thấy không ổn: "Tại sao lại đưa tôi đến nơi này?"
Một tên mặt lạnh như tiền đứng ra nói với cô: " Ngôi biệt thự này, được lão gia đặc biệt mua cho cô. Lão gia bảo tôi nói với cô, đi theo thiếu gia của chúng tôi chỉ được vài tháng nhưng cô có thể có được một biệt thự như vậy, cô nên biết hài lòng. Những thứ khác thì cô cũng không nên hao tâm vọng tưởng làm gì. Muốn làm thiếu phu nhân của Lệ gia, cô không đủ tư cách. "
Hạ Lăng giận dữ đến bật cười. Đây chẳng phải là phí chia tay sao?
Cô nhìn xung quanh toàn bộ cái biệt thự vắng vẻ này. Trong góc tường, dưới hàng rào chỉ trồng vài khóm hoa huệ, hoa hồng. Cô nhớ rằng từ ba tháng trước, khi cô còn ở Bùi gia có người sống ở đây. Đó là một cặp vợ chồng tốt bụng. Thỉnh thoảng cô gặp họ, họ đều liền mỉm cười, chào cô.
"Còn người chủ cũ thì sao?" Hạ Lăng hỏi.
"Đã chuyển đi!" người của Lệ gia nói. Chủ sở hữu ban đầu của biệt thự này chỉ là một doanh nhân nhỏ, bình thường. Lão gia ra giá mua lại gấp ba lần, anh ta bị hù dọa một phen, không cần nỗ lực nhiều mà liền dọn đi.
"Đặc biệt mua nó cho tôi?" Hạ Lăng hỏi.
Người hầu của Lệ gia nói: "Vâng."
Bàn tay của Hạ Lăng nắm chặt thành nắm đấm. Lệ lão gia thật sự có dụng tâm a. Sợ là đã sớm điều tra ra sự mơ hồ, bí ẩn giữa cô và Bùi Tử Hoành nên mới sắp xếp một chỗ ở mới cho cô bên cạnh nhà Bùi Tử Hoành. Dụng tâm của ông ta đúng thật thâm độc. Đó không phải là hy vọng rằng cô và Bùi Tử Hoành sẽ quay lại với nhau mà làm tăng khả năng cắt đứt mối quan hệ giữa cô với Lệ Lôi đấy sao?
"Tôi sẽ không sống ở đây." Hạ Lăng nói.
Cô nhớ lại ngày cô chôn cất đứa bé, về nhà Lệ Lôi đã kéo tay cô đặt lên tim anh, giọng điệu dịu dàng, vô cùng ủy khuất: [Nhìn thấy em ở cạnh anh ta, ở đây rất đau. ]
Cô không muốn làm anh cảm thấy tồi tệ hơn nữa.
Người của Lệ gia nói: "Cô phải sống ở đây."
"Nếu tôi nói không?" Hạ Lăng cười khẩy.
Người đó nói tiếp: "Trong trường hợp đó, lão gia sẽ cực kì tức giận, thậm chí còn có ý thù ghét cô hơn. Lôi thiếu gia là một tay lão gia nuôi lớn, Lôi thiếu gia là cháu trai mà lão gia thương yêu nhất. Cô không lẽ hi vọng rằng vì cô mà để cho ông cháu họ trở mặt với nhau chứ?"
Nếu cô thực sự trở về vòng tay của Bùi Tử Hoành thì ông cháu họ mới trở mặt nhau.
Hạ Lăng không bị thuyết phục: "Tôi sẽ chuyển đi."
Cô quay người lại cúi xuống để xách vali, chiếc vali làm bằng da nên hơi nặng. Đột nhiên, cô nghe thấy một giọng nói truyền đến từ người kia: "Ba năm!"
Cái gì?
Cô hơi ngập ngừng và không hiểu, ngước nhìn anh ta.
"Lão gia nói, ba năm." Người hầu của Lệ gia nói khẽ: "Nếu cô sống ở đây ba năm mà vẫn muốn ở bên Lôi thiếu gia thì lão gia sẽ xem xét cuộc hôn nhân này."
Cô có chút dừng lại nhưng vẫn không chịu khuất phục.
Nếu chỉ sống ở đây trong ba năm, cô sẽ được Lệ lão gia chấp nhận. Đó sẽ là một giải pháp hòa bình. Tuy nhiên, có quá nhiều biến cố có thể xảy ra trong ba năm này. Khỏi phải nói đến Bùi Tử Hoành, người có thể là đang nhìn chằm chằm từ cửa sở nhà bên cạnh sẽ khiến cho cuộc sống hằng ngày bình thường của cô khó có thể bình an.
"Chẳng qua là sẽ xem xét..." Hạ Lăng khẽ nheo mắt, cô đang mang theo quyết định tương lai của cô và Lệ Lôi. Cô huy động tất cả vốn diễn thuyết của mình để thương lượng: "Tôi muốn nhận một câu trả lời chính xác nhất."
Anh ta vẫn vô cảm: "Trên thế giới này không ai có thể thương lương điều kiện với lão gia. "
" Vậy thì tôi sẽ là người đầu tiên. "
" Nếu cô không chịu dừng lại, thậm chí một chút cân nhắc cũng sẽ không có. "
" Loại cân nhắc như này chỉ là kế hoãn binh, đến một chút thành ý cũng không có, Lệ lão gia nhà anh coi tôi là một con ngốc ư?. "
Người làm của Lệ gia tiếp lời:"Cô Diệp, cô không phải là quá ngu ngốc ư? Lúc trước tất cả tin tức đều đưa tin IQ của cô rất thấp. Vì vậy nên lão gia không thích cô và thiếu gia ở bên nhau, nếu như vậy tương lai sẽ sinh ra một đứa trẻ não tàn thì phải làm thế nào?"
Tự nhiên Tiểu Lăng bị người khác chỉ ra hệ số thông minh của mình. Thật xấu hổ a....
Anh ta bước đi vài bước, gọi cho Lệ lão gia: "...Vâng, không sao, tôi hiểu rồi."
Sau khi nhận được điện thoại, anh ta quay lại và nói với Hạ Lăng: "Lão gia đồng ý đáp ứng. Nếu cô sống ở đây trong ba năm lão gia sẽ chấp nhận cô bước vào Lệ gia." Anh ta ngẫm đây vẫn là một câu nói rất tinh tế. Ý lão gia là sẽ để cô ấy bước vào cửa Lệ gia với danh phận là Thiếu phu nhân (vợ lẽ) Còn gì độc ác hơn, trong thời gian đó chỉ cần có một đứa bé để Tô Đường có thể kết hôn, làm vợ cả. Đối với cô gái này cũng không có trái với ước định.
Lần này, Hạ Lăng không mong đợi quá nhiều, hài lòng với kết quả đàm phán và gật đầu.
"Lão gia sẽ không đổi ý?" cô hỏi.
"Lão gia không bao giờ nuốt lời hứa." Giọng nói người làm nhà Lệ gia lạnh lùng nhưng mơ hồ có chút ngạo nghễ.
Hạ Lăng ngẫm lại, cô đã dành rất nhiều thời gian ở với Bùi Tử Hoành trong kiếp trước. Kiếp này cùng Lệ Lôi và Vệ Thiều Âm cũng cùng trải khá nhiều. Cô đối với các nhân vật lớn này coi như có phần hiểu rất rõ. Lệ lão gia sẽ không cần phải hủy hoại đạo đức, lời hứa danh dự của mình chỉ vì nhân vật nhỏ bé như cô.
Cô lại cúi xuống xách chiếc vali, dứt khoác đi vào.
Những người hầu của Lệ gia đã giúp cô di chuyển tất cả các vali vào nhà ổn định rồi mới nhanh chóng rời đi.
Hạ Lăng nhìn vào những khoảng trống trong phòng khách và ngồi suy nghĩ một lúc trước khi nghĩ đến việc gọi Lệ Lôi. Điện thoại không liên lạc được. Cô để lại một tin nhắn vào hộp thư thoại của anh, nói rằng cô bị ông Lệ đuổi ra và báo cáo địa chỉ hiện tại của cô.
Cúp điện thoại, cô vẫn không có ý định mở hành lý.
Chóng mặt và đau đầu. Vốn buổi sáng cô đã bị cảm lạnh. Sau khi trải qua rất nhiều khó khăn như vậy, tình trạng của cô càng trở nên tồi tệ hơn, cơ thể cô dần lạnh buốt.
Cô tìm thấy một chiếc cốc trong vali và đi vào bếp lấy một ít nước nóng để uống. Đầu cô vẫn rất khó chịu. Lệ lão gia đóng gói tất cả đồ dùng cá nhân, đồ trang sức và đồ vật quý giá Lệ Lôi mua cho cô nhưng lại không có thuốc cảm.
Hạ Lăng khịt mũi như muốn khóc.
Chuông cửa reo.
Cô lảo đảo ra sân trước và thấy lờ mờ một người đàn ông đứng ngoài hàng rào sắt đen. Người đàn ông cao lớn đứng ngựơc hướng ánh hoàng hôn. Điều đó vô tình càng làm tăng cảm giác áp bức bí ẩn đến từ khuôn mặt lạnh lùng của anh ta.
- -------------------
Dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @Hương Vũ (Thành viên mới của team)
*có chỗ nào chưa ổn mng nói để team chỉnh lại nhé!!!
- -------------------
Đấy mấy bà đòi drama đấy =(((( ôi LL đâu rồi =(((
Tuy nhiên, cô biết anh ta không thể không nghe mệnh lệnh của lão gia, cô chỉ nói: "Giúp tôi nói với Lệ Lôi. Khi nào tôi tìm được nơi ở mới, tôi sẽ gọi anh ấy." Câu này ngụ ý là "báo bình an ". Khi cô gọi điện được chứng tỏ cô vẫn ổn. Nếu cô không gọi gì, có lẽ đã có chuyện không hay xảy ra.
Người giám sát an ninh hiểu, thận trọng gật đầu.
Người của Lệ lão gia cũng hiểu ý trong câu nói đó, mặt họ không tỏ ra biểu hiện gì cũng không ngăn cản cuộc nói chuyện của hai người. Nhìn thấy vậy, Hạ Lăng và người giám sát an ninh thấy nhẹ nhõm đôi chút. Có vẻ như Lệ lão gia không có ý định giết bỏ hay hãm hại cô. Sự an toàn cá nhân của cô vẫn được đảm bảo.
Một số người đi theo, hộ tống Hạ Lăng lên xe.
Chiếc xe đi quá nửa thành phố và đi vào một khu biệt thự cao cấp.
Con đường một chiều được bao quanh bởi những hàng cây xanh và vườn hoa nở rộ. Ngay đằng xa xa có hàng rào sắt đen với bức tường đỏ. Hạ Lăng bỗng thấy có chút quen mắt, không phải là đây nơi cô đã từng sống với Bùi Tử Hoành sao hay nói cách khác đây chính là khu biệt thự mà nhà Bùi Tử Hoành hiện đang ở.
Chiếc xe dừng lại gần cổng biệt thự Bùi gia.
Những người hầu của Lệ gia bắt đầu dọn đồ xuống hết vali đến tủi vải,.....
Hạ Lăng cảm thấy không ổn: "Tại sao lại đưa tôi đến nơi này?"
Một tên mặt lạnh như tiền đứng ra nói với cô: " Ngôi biệt thự này, được lão gia đặc biệt mua cho cô. Lão gia bảo tôi nói với cô, đi theo thiếu gia của chúng tôi chỉ được vài tháng nhưng cô có thể có được một biệt thự như vậy, cô nên biết hài lòng. Những thứ khác thì cô cũng không nên hao tâm vọng tưởng làm gì. Muốn làm thiếu phu nhân của Lệ gia, cô không đủ tư cách. "
Hạ Lăng giận dữ đến bật cười. Đây chẳng phải là phí chia tay sao?
Cô nhìn xung quanh toàn bộ cái biệt thự vắng vẻ này. Trong góc tường, dưới hàng rào chỉ trồng vài khóm hoa huệ, hoa hồng. Cô nhớ rằng từ ba tháng trước, khi cô còn ở Bùi gia có người sống ở đây. Đó là một cặp vợ chồng tốt bụng. Thỉnh thoảng cô gặp họ, họ đều liền mỉm cười, chào cô.
"Còn người chủ cũ thì sao?" Hạ Lăng hỏi.
"Đã chuyển đi!" người của Lệ gia nói. Chủ sở hữu ban đầu của biệt thự này chỉ là một doanh nhân nhỏ, bình thường. Lão gia ra giá mua lại gấp ba lần, anh ta bị hù dọa một phen, không cần nỗ lực nhiều mà liền dọn đi.
"Đặc biệt mua nó cho tôi?" Hạ Lăng hỏi.
Người hầu của Lệ gia nói: "Vâng."
Bàn tay của Hạ Lăng nắm chặt thành nắm đấm. Lệ lão gia thật sự có dụng tâm a. Sợ là đã sớm điều tra ra sự mơ hồ, bí ẩn giữa cô và Bùi Tử Hoành nên mới sắp xếp một chỗ ở mới cho cô bên cạnh nhà Bùi Tử Hoành. Dụng tâm của ông ta đúng thật thâm độc. Đó không phải là hy vọng rằng cô và Bùi Tử Hoành sẽ quay lại với nhau mà làm tăng khả năng cắt đứt mối quan hệ giữa cô với Lệ Lôi đấy sao?
"Tôi sẽ không sống ở đây." Hạ Lăng nói.
Cô nhớ lại ngày cô chôn cất đứa bé, về nhà Lệ Lôi đã kéo tay cô đặt lên tim anh, giọng điệu dịu dàng, vô cùng ủy khuất: [Nhìn thấy em ở cạnh anh ta, ở đây rất đau. ]
Cô không muốn làm anh cảm thấy tồi tệ hơn nữa.
Người của Lệ gia nói: "Cô phải sống ở đây."
"Nếu tôi nói không?" Hạ Lăng cười khẩy.
Người đó nói tiếp: "Trong trường hợp đó, lão gia sẽ cực kì tức giận, thậm chí còn có ý thù ghét cô hơn. Lôi thiếu gia là một tay lão gia nuôi lớn, Lôi thiếu gia là cháu trai mà lão gia thương yêu nhất. Cô không lẽ hi vọng rằng vì cô mà để cho ông cháu họ trở mặt với nhau chứ?"
Nếu cô thực sự trở về vòng tay của Bùi Tử Hoành thì ông cháu họ mới trở mặt nhau.
Hạ Lăng không bị thuyết phục: "Tôi sẽ chuyển đi."
Cô quay người lại cúi xuống để xách vali, chiếc vali làm bằng da nên hơi nặng. Đột nhiên, cô nghe thấy một giọng nói truyền đến từ người kia: "Ba năm!"
Cái gì?
Cô hơi ngập ngừng và không hiểu, ngước nhìn anh ta.
"Lão gia nói, ba năm." Người hầu của Lệ gia nói khẽ: "Nếu cô sống ở đây ba năm mà vẫn muốn ở bên Lôi thiếu gia thì lão gia sẽ xem xét cuộc hôn nhân này."
Cô có chút dừng lại nhưng vẫn không chịu khuất phục.
Nếu chỉ sống ở đây trong ba năm, cô sẽ được Lệ lão gia chấp nhận. Đó sẽ là một giải pháp hòa bình. Tuy nhiên, có quá nhiều biến cố có thể xảy ra trong ba năm này. Khỏi phải nói đến Bùi Tử Hoành, người có thể là đang nhìn chằm chằm từ cửa sở nhà bên cạnh sẽ khiến cho cuộc sống hằng ngày bình thường của cô khó có thể bình an.
"Chẳng qua là sẽ xem xét..." Hạ Lăng khẽ nheo mắt, cô đang mang theo quyết định tương lai của cô và Lệ Lôi. Cô huy động tất cả vốn diễn thuyết của mình để thương lượng: "Tôi muốn nhận một câu trả lời chính xác nhất."
Anh ta vẫn vô cảm: "Trên thế giới này không ai có thể thương lương điều kiện với lão gia. "
" Vậy thì tôi sẽ là người đầu tiên. "
" Nếu cô không chịu dừng lại, thậm chí một chút cân nhắc cũng sẽ không có. "
" Loại cân nhắc như này chỉ là kế hoãn binh, đến một chút thành ý cũng không có, Lệ lão gia nhà anh coi tôi là một con ngốc ư?. "
Người làm của Lệ gia tiếp lời:"Cô Diệp, cô không phải là quá ngu ngốc ư? Lúc trước tất cả tin tức đều đưa tin IQ của cô rất thấp. Vì vậy nên lão gia không thích cô và thiếu gia ở bên nhau, nếu như vậy tương lai sẽ sinh ra một đứa trẻ não tàn thì phải làm thế nào?"
Tự nhiên Tiểu Lăng bị người khác chỉ ra hệ số thông minh của mình. Thật xấu hổ a....
Anh ta bước đi vài bước, gọi cho Lệ lão gia: "...Vâng, không sao, tôi hiểu rồi."
Sau khi nhận được điện thoại, anh ta quay lại và nói với Hạ Lăng: "Lão gia đồng ý đáp ứng. Nếu cô sống ở đây trong ba năm lão gia sẽ chấp nhận cô bước vào Lệ gia." Anh ta ngẫm đây vẫn là một câu nói rất tinh tế. Ý lão gia là sẽ để cô ấy bước vào cửa Lệ gia với danh phận là Thiếu phu nhân (vợ lẽ) Còn gì độc ác hơn, trong thời gian đó chỉ cần có một đứa bé để Tô Đường có thể kết hôn, làm vợ cả. Đối với cô gái này cũng không có trái với ước định.
Lần này, Hạ Lăng không mong đợi quá nhiều, hài lòng với kết quả đàm phán và gật đầu.
"Lão gia sẽ không đổi ý?" cô hỏi.
"Lão gia không bao giờ nuốt lời hứa." Giọng nói người làm nhà Lệ gia lạnh lùng nhưng mơ hồ có chút ngạo nghễ.
Hạ Lăng ngẫm lại, cô đã dành rất nhiều thời gian ở với Bùi Tử Hoành trong kiếp trước. Kiếp này cùng Lệ Lôi và Vệ Thiều Âm cũng cùng trải khá nhiều. Cô đối với các nhân vật lớn này coi như có phần hiểu rất rõ. Lệ lão gia sẽ không cần phải hủy hoại đạo đức, lời hứa danh dự của mình chỉ vì nhân vật nhỏ bé như cô.
Cô lại cúi xuống xách chiếc vali, dứt khoác đi vào.
Những người hầu của Lệ gia đã giúp cô di chuyển tất cả các vali vào nhà ổn định rồi mới nhanh chóng rời đi.
Hạ Lăng nhìn vào những khoảng trống trong phòng khách và ngồi suy nghĩ một lúc trước khi nghĩ đến việc gọi Lệ Lôi. Điện thoại không liên lạc được. Cô để lại một tin nhắn vào hộp thư thoại của anh, nói rằng cô bị ông Lệ đuổi ra và báo cáo địa chỉ hiện tại của cô.
Cúp điện thoại, cô vẫn không có ý định mở hành lý.
Chóng mặt và đau đầu. Vốn buổi sáng cô đã bị cảm lạnh. Sau khi trải qua rất nhiều khó khăn như vậy, tình trạng của cô càng trở nên tồi tệ hơn, cơ thể cô dần lạnh buốt.
Cô tìm thấy một chiếc cốc trong vali và đi vào bếp lấy một ít nước nóng để uống. Đầu cô vẫn rất khó chịu. Lệ lão gia đóng gói tất cả đồ dùng cá nhân, đồ trang sức và đồ vật quý giá Lệ Lôi mua cho cô nhưng lại không có thuốc cảm.
Hạ Lăng khịt mũi như muốn khóc.
Chuông cửa reo.
Cô lảo đảo ra sân trước và thấy lờ mờ một người đàn ông đứng ngoài hàng rào sắt đen. Người đàn ông cao lớn đứng ngựơc hướng ánh hoàng hôn. Điều đó vô tình càng làm tăng cảm giác áp bức bí ẩn đến từ khuôn mặt lạnh lùng của anh ta.
- -------------------
Dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @Hương Vũ (Thành viên mới của team)
*có chỗ nào chưa ổn mng nói để team chỉnh lại nhé!!!
- -------------------
Đấy mấy bà đòi drama đấy =(((( ôi LL đâu rồi =(((