Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 507: Phá vỡ giới hạn
Đôi mắt của Hạ Lăng khẽ nheo lại. Trong đầu cô hiện lên suy nghĩ sâu xa.
Cô chú tâm để ý giới hạn của anh sẽ đến đâu. Tiếng hát của Hạ Lăng thay đổi lời, chen vào đoạn độc tấu của cô để từ bài hát độc diễn trở thành một bản song ca: "Em nhìn thấy đứa trẻ da đen đó bị giết chết. Trong cách im lặng, em không dám quay lại vì sợ sau lưng tràn đầy sự hỗn độn. "
Giai điệu bài hát vẫn giữ nguyên nhưng phần lời được thể hiện ngẫu hứng bên ngoài. Bản nhạc âm vang xung quanh cô dường như rất hài hòa, sâu lắng như từng bước ép sát, từng bước giết chết thể hiện rõ nỗi niềm trong bài. Nếu Bạch Mộ Dung không ứng phó mà cứ tiếp tục hát theo phương pháp hát ban đầu. Sau một vài từ, anh sẽ bị nhấn chìm bởi giai điệu, giọng hát của Hạ Lăng.
Anh quay lại và nhìn cô với ánh mắt chất chứa sự ngạc nhiên thoáng qua và cả một chút tức giận.
Hạ Lăng nhìn thẳng vào anh, khóe môi giãn ra, chứa đựng sự vui vẻ và bài hát chậm lại như nhịp tiết tấu ban đầu. Đây là một lời khiêu chiến. Nếu cô thể hiện được nó, cô sẽ không bị anh gây nhiễu loạn trên sân khấu. Có vẻ cô đã đạt được mong muốn nên hát chậm rãi lại.
Bạch Mộ Dung hơi choáng váng nhưng anh ta nhanh chóng cười. Tiếng hát lại cất lên, lời hát cũng thay đổi đôi chút: "Tôi nhìn thấy một cặp tình nhân hạnh phúc điềm mật, gắn bó tựa ngọt ngào. Chỉ có tôi đứng cô đơn trên đường, chạm không đến em! "
Dưới sân khấu, tiếng hò hét gần như muốn lật tung mái nhà.
Hạ Lăng cười khẽ. Rất tốt. Anh ta càng chiến, càng thể hiện bản lĩnh thì cô cũng không cần phải khách khí.
Tiếng hát tiếp tục vang lên.
Bạch Mộ Dung không tỏ ra yếu thế.Gặp chiêu phá chiêu, từng cái hóa giải. Mặc dù nó ngày càng tăng lên nhưng anh không hề chùn bước. Giọng hát cất lên trong không trung khi thì uyển chuyển, khi thì biến hóa kì lạ, khi thì cao vút, thay đổi liên tục, rung động lòng người.
Càng hát, Hạ Lăng càng cảm thấy rằng anh ấy là một ca sĩ tài năng hiếm có. Anh ấy có năng lực và kĩ năng sân khấu, sức ảnh hưởng đều rất tốt. Hơn nữa anh có nội lực cùng kĩ thuật tốt. Kĩ thuật hát thâm hậu lại không bám vào một khuôn mẫu nhất định. Mặc dù hiện tại chỉ là một Thiên Vươnng nhạc pop nhưng nếu anh ta đổi định hướng. Ít nhất có thể làm nên kì tích đáng kinh ngạc trong hai thập kỷ của nền âm nhạc.
Ngay từ đầu cho đến sau dần, sự tò mò, khiêu khích của Hạ Lăng đã chuyển sang thành nâng đỡ anh ta.
Tiết tấu tăng nhanh buộc anh ta hát gấp hơn. Tuy nhiên, bất cứ khi nào anh ta không thể chống cự, cô sẽ điềm nhiên hát bè đỡ để anh có thời gian hít thở và thậm chí cố tình buông vài khoảng trống để dìu dắt anh ta.
Anh không làm cô thất vọng. Từ lúc bắt đầu, có chút chật vật nhưng ngày càng bắt được nhịp. Dần dần, nó thực sự trông giống như một cuộc chiến hai bên chống lại nhau. Ở đoạn nhạc cuối cùng, Hạ Lăng đã đẩy anh vào ngõ cụt, anh không thể lui được nữa. Rồi đột nhiên vượt qua giới hạn, kết thúc bài hát một cách kỳ diệu như thể giấc mơ thành hiện thực giữa.
Sự hoàn hảo tuyệt đích.
Kết thúc bài hát, anh duyên dáng cúi chào khán giả khi bức màn khép lại. Tiếng vỗ tay từ khán đài vang lên không dứt.
Bạch Mộ Dung đứng thẳng dậy và quay lại nhìn Hạ Lăng. Đôi mắt anh liếc nhanh qua cô.
Hạ Lăng bị anh nhìn thấu nội tâm, vội vàng chạy trốn.
Cô sốt ruột nói với chị Mạch Na, "Nhanh, thu dọn đồ đạc. Chúng ta đi về thôi. "
Chị Mạch Na không hiểu nội tình "Vội vã làm gì? Tiểu nha đầu này vẫn vô phép tắc như vậy. Em là một ngôi sao, em có thấy có ngôi sao nào cư xử giống em không?" "
"Nhanh lên!..Đã quá muộn rồi....Nếu không cũng không kịp...", Hạ Lăng vội vã. Làm sao cô không lo lắng khi nhìn thấy đôi mắt của Bạch Mộ Dung trên sân khấu nhìn cô giống như một thợ săn nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.
Nếu cô không rời đi sớm ngaybây giờ thì cô khó có thể rời đi dễ dàng.
Ai biết được, ông trời đâu có cho ai toại nguyện. Cái gì sẽ đến rồi cũng sẽ đến dù sớm dù muộn.
Hạ Lăng chưa bước ra khỏi cửa phòng thay đồ thì Bạch Mộ Dung đã đứng chờ ở đó.
"Diệp-Tinh-Lăng!" Anh nói gằn từng chữ một tên cô. Ánh mắt,khóe môi chứa đựng tia ý tứ hàm xúc không rõ là ý cười hay gì. Dáng người mảnh khảnh của anh ngăn ở trước cửa phòng thay đồ, bình tĩnh, ngọc thụ lâm phong*. (*chỉ người có phong độ, phong lưu, phóng khoáng)
Hạ Lăng cảm thấy đau đầu.
Bạch Mộ Dung ỷ vào danh tiếng của mình. Mở miệng một, hai câu liền rõ ý mời mọi người ra khỏi phòng thay đồ. Ngay cả chị Mạch Na cũng liếc nhìn cả hai rồi phớt lờ ánh mắt cầu cứu của Hạ Lăng, thản nhiên rời đi.
Không lâu sau, còn mỗi Hạ Lăng và anh ta bị bỏ lại trong phòng thay đồ.
"Có chuyện gì vậy? Nói đi!" Hạ Lăng thở dài, cam chịu số phận.
Anh nheo mắt và nhìn cô: "Tôi chính là nhìn không ra. Rõ là tôi đã không thấy cô hát một lần nào trong hơn một năm. Nội lực tăng đáng kể a. Càng ngày càng trở nên ngang ngược và kiêu ngạo. Ngay cả tôi cũng dám khiêu khích. Hừm. Cô phải to gan bằng trời. Nói vậy cũng không quá là gì. "
"Tôi nhất thời thuận miệng hát và vô tình điểu chỉnh chút chút a..." cô cười giả lả, giải thích: "Bạch đại ca, đại nhân không nên chấp nhặt tiểu nhân a...",
"Vô tình điều chỉnh?" Bạch Mộ Dung giận dữ đến nỗi tự buồn cười"Cô vô tình điều chỉnh nhưng có vẻ tố hơn so với bản gốc ban đầu tôi hát. Tại sao tôi không thể vô tình điều chỉnh như vậy? "
" Tôi, tôi!!"
" Quên đi, đừng bào chữa. "Anh bất lực, xua tay, cúi xuống ngồi ghế sofa và bắt chéo chân,gấp lại rồi nói một cách tùy tiện, "Diệp Tinh Lăng, kiểu khiêu chiến này của cô làm tôi nhớ đến ai đó."
"Ai?"
"Hạ Lăng."
"Quá nhiều người nói rằng tôi trông giống cô ấy. Tôi đều không thể phản biện. Phiền anh đổi chút từ mới lạ a... đại ca! " Hạ Lăng bây giờ là một con heo ngốc chết tiệt không sợ bị bỏ vào nước sôi. Dù sao, ngay cả Bùi Tử Hoành lúc đầu cũng không nhận ra cô là ai. Trước mặt người khác, cô thực sự không quá lo lắng.
Bạch Mộ Dung cho biết: "Trong quá khứ không để ý nhưng bây giờ cẩn thận cân nhắc, tôi thấy cô thực sự giống cô ấy. Hạ Lăng cũng ưa thích trên sân khấu ngẫu hứng, hát thay đổi ngẫu nhiên. Khả năng này, thực sự không phải là một người bình thường có thể có.."
"Cô ấy là thần tượng của tôi, tôi bắt chước cô ấy!"Lý do này đã bị cô dùng đến thối rữa. Dù sao, cô cũng là thần tượng của riêng cô. Không có gì đáng xấu hổ.
"Ha ha." Bạch Mộ Dung cười khúc khích, "Tôi quên rằng cô đã từng hát "cánh bướm trong lồng" rất sống động."
Mới hơn một trước mà bây giờ Bạch Mộ Dung gần như quên mất. Được copy tại ( TRU MTRUYEN. N ET )
Hạ Lăng gật đầu, cố gắng nói càng nhiều càng tốt cốt để chuyển chủ đề của cuộc trò chuyện.
Bạch Mộ Dung cuối cùng cũng chuyển chủ đề: "Cô đã thay đổi giai điệu và lời bài hát. Mặc dù lúc đầu tôi không thích lắm nhưng nó thực sự đã được thay đổi rất tốt. Trong vài tháng qua, tôi đã rơi vào hố sâu hoang tưởng về sức hút của chính mình. Ngày hôm nay, tôi đã bị cô đánh bại trên sân khấu. Tôi thực sự bị sốc nhưng nhờ đó tôi đã có thể thoát ra khỏi cái hố kia và có cái nhìn sâu sắc hơn về mọi thứ. "
" May quá! Thật trùng hợp làm sao!" Hạ Lăng gượng cười
Anh nhìn cô tò mò: "Đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên?"
"Tất nhiên đó là sự trùng hợp mà. Tôi vốn là một ngôi sao nhỏ mới hát hơn một năm. Làm sao có khả năng kích thích tiềm năng đặc biệt của anh?"
Anh nhìn cô một cách cẩn thận, mỉm cười nói: "Nói cũng phải, là tôi lo lắng quá nhiều. Nhưng dù sao tôi cũng muốn cảm ơn cô."
"Không có gì." Hạ Lăng thở phào nhẹ nhõm, lấy ly nước.
Câu nói tiếp theo của anh khiến cô giật mình xém chút nữa thôi là làm vỡ ly nước: "Diệp Tinh Lăng, lúc nãy khi cô hát với tôi trên sân khấu, cô đã không dốc hết lực."
Người đàn ông này, làm thế nào có thể sắc bén đến như vậy?
Hết sức hay không?
Hạ Lăng cố gắng nén cảm xúc lại đảo mắt. Có chút hối hận khi giúp đỡ anh ấy vượt qua giới hạn, cô thầm tự nhủ phải bình tĩnh, bình tĩnh, không lo lắng, nói giọng nửa thật nửa giả mà ngẩng đầu lên nhìn anh: "Đúng vậy a! Tôi đã không làm hát hết sức mình. Nếu tôi cố hết sức, có lẽ sẽ không để như kỳ phùng địch thủ như vậy!"
" Vậy lúc kia hát là gì? "Anh tò mò.
"Độc cô cầu bại. Cao thủ cô đơn lạnh lẽo, chiến đấu từ bên này sang bên kia."
Lần này, đến lượt anh đảo mắt, tự kết thúc cuộc trò chuyện với lòng thương xót và để cô ra ngoài.
- -----------------------------
Cô chú tâm để ý giới hạn của anh sẽ đến đâu. Tiếng hát của Hạ Lăng thay đổi lời, chen vào đoạn độc tấu của cô để từ bài hát độc diễn trở thành một bản song ca: "Em nhìn thấy đứa trẻ da đen đó bị giết chết. Trong cách im lặng, em không dám quay lại vì sợ sau lưng tràn đầy sự hỗn độn. "
Giai điệu bài hát vẫn giữ nguyên nhưng phần lời được thể hiện ngẫu hứng bên ngoài. Bản nhạc âm vang xung quanh cô dường như rất hài hòa, sâu lắng như từng bước ép sát, từng bước giết chết thể hiện rõ nỗi niềm trong bài. Nếu Bạch Mộ Dung không ứng phó mà cứ tiếp tục hát theo phương pháp hát ban đầu. Sau một vài từ, anh sẽ bị nhấn chìm bởi giai điệu, giọng hát của Hạ Lăng.
Anh quay lại và nhìn cô với ánh mắt chất chứa sự ngạc nhiên thoáng qua và cả một chút tức giận.
Hạ Lăng nhìn thẳng vào anh, khóe môi giãn ra, chứa đựng sự vui vẻ và bài hát chậm lại như nhịp tiết tấu ban đầu. Đây là một lời khiêu chiến. Nếu cô thể hiện được nó, cô sẽ không bị anh gây nhiễu loạn trên sân khấu. Có vẻ cô đã đạt được mong muốn nên hát chậm rãi lại.
Bạch Mộ Dung hơi choáng váng nhưng anh ta nhanh chóng cười. Tiếng hát lại cất lên, lời hát cũng thay đổi đôi chút: "Tôi nhìn thấy một cặp tình nhân hạnh phúc điềm mật, gắn bó tựa ngọt ngào. Chỉ có tôi đứng cô đơn trên đường, chạm không đến em! "
Dưới sân khấu, tiếng hò hét gần như muốn lật tung mái nhà.
Hạ Lăng cười khẽ. Rất tốt. Anh ta càng chiến, càng thể hiện bản lĩnh thì cô cũng không cần phải khách khí.
Tiếng hát tiếp tục vang lên.
Bạch Mộ Dung không tỏ ra yếu thế.Gặp chiêu phá chiêu, từng cái hóa giải. Mặc dù nó ngày càng tăng lên nhưng anh không hề chùn bước. Giọng hát cất lên trong không trung khi thì uyển chuyển, khi thì biến hóa kì lạ, khi thì cao vút, thay đổi liên tục, rung động lòng người.
Càng hát, Hạ Lăng càng cảm thấy rằng anh ấy là một ca sĩ tài năng hiếm có. Anh ấy có năng lực và kĩ năng sân khấu, sức ảnh hưởng đều rất tốt. Hơn nữa anh có nội lực cùng kĩ thuật tốt. Kĩ thuật hát thâm hậu lại không bám vào một khuôn mẫu nhất định. Mặc dù hiện tại chỉ là một Thiên Vươnng nhạc pop nhưng nếu anh ta đổi định hướng. Ít nhất có thể làm nên kì tích đáng kinh ngạc trong hai thập kỷ của nền âm nhạc.
Ngay từ đầu cho đến sau dần, sự tò mò, khiêu khích của Hạ Lăng đã chuyển sang thành nâng đỡ anh ta.
Tiết tấu tăng nhanh buộc anh ta hát gấp hơn. Tuy nhiên, bất cứ khi nào anh ta không thể chống cự, cô sẽ điềm nhiên hát bè đỡ để anh có thời gian hít thở và thậm chí cố tình buông vài khoảng trống để dìu dắt anh ta.
Anh không làm cô thất vọng. Từ lúc bắt đầu, có chút chật vật nhưng ngày càng bắt được nhịp. Dần dần, nó thực sự trông giống như một cuộc chiến hai bên chống lại nhau. Ở đoạn nhạc cuối cùng, Hạ Lăng đã đẩy anh vào ngõ cụt, anh không thể lui được nữa. Rồi đột nhiên vượt qua giới hạn, kết thúc bài hát một cách kỳ diệu như thể giấc mơ thành hiện thực giữa.
Sự hoàn hảo tuyệt đích.
Kết thúc bài hát, anh duyên dáng cúi chào khán giả khi bức màn khép lại. Tiếng vỗ tay từ khán đài vang lên không dứt.
Bạch Mộ Dung đứng thẳng dậy và quay lại nhìn Hạ Lăng. Đôi mắt anh liếc nhanh qua cô.
Hạ Lăng bị anh nhìn thấu nội tâm, vội vàng chạy trốn.
Cô sốt ruột nói với chị Mạch Na, "Nhanh, thu dọn đồ đạc. Chúng ta đi về thôi. "
Chị Mạch Na không hiểu nội tình "Vội vã làm gì? Tiểu nha đầu này vẫn vô phép tắc như vậy. Em là một ngôi sao, em có thấy có ngôi sao nào cư xử giống em không?" "
"Nhanh lên!..Đã quá muộn rồi....Nếu không cũng không kịp...", Hạ Lăng vội vã. Làm sao cô không lo lắng khi nhìn thấy đôi mắt của Bạch Mộ Dung trên sân khấu nhìn cô giống như một thợ săn nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.
Nếu cô không rời đi sớm ngaybây giờ thì cô khó có thể rời đi dễ dàng.
Ai biết được, ông trời đâu có cho ai toại nguyện. Cái gì sẽ đến rồi cũng sẽ đến dù sớm dù muộn.
Hạ Lăng chưa bước ra khỏi cửa phòng thay đồ thì Bạch Mộ Dung đã đứng chờ ở đó.
"Diệp-Tinh-Lăng!" Anh nói gằn từng chữ một tên cô. Ánh mắt,khóe môi chứa đựng tia ý tứ hàm xúc không rõ là ý cười hay gì. Dáng người mảnh khảnh của anh ngăn ở trước cửa phòng thay đồ, bình tĩnh, ngọc thụ lâm phong*. (*chỉ người có phong độ, phong lưu, phóng khoáng)
Hạ Lăng cảm thấy đau đầu.
Bạch Mộ Dung ỷ vào danh tiếng của mình. Mở miệng một, hai câu liền rõ ý mời mọi người ra khỏi phòng thay đồ. Ngay cả chị Mạch Na cũng liếc nhìn cả hai rồi phớt lờ ánh mắt cầu cứu của Hạ Lăng, thản nhiên rời đi.
Không lâu sau, còn mỗi Hạ Lăng và anh ta bị bỏ lại trong phòng thay đồ.
"Có chuyện gì vậy? Nói đi!" Hạ Lăng thở dài, cam chịu số phận.
Anh nheo mắt và nhìn cô: "Tôi chính là nhìn không ra. Rõ là tôi đã không thấy cô hát một lần nào trong hơn một năm. Nội lực tăng đáng kể a. Càng ngày càng trở nên ngang ngược và kiêu ngạo. Ngay cả tôi cũng dám khiêu khích. Hừm. Cô phải to gan bằng trời. Nói vậy cũng không quá là gì. "
"Tôi nhất thời thuận miệng hát và vô tình điểu chỉnh chút chút a..." cô cười giả lả, giải thích: "Bạch đại ca, đại nhân không nên chấp nhặt tiểu nhân a...",
"Vô tình điều chỉnh?" Bạch Mộ Dung giận dữ đến nỗi tự buồn cười"Cô vô tình điều chỉnh nhưng có vẻ tố hơn so với bản gốc ban đầu tôi hát. Tại sao tôi không thể vô tình điều chỉnh như vậy? "
" Tôi, tôi!!"
" Quên đi, đừng bào chữa. "Anh bất lực, xua tay, cúi xuống ngồi ghế sofa và bắt chéo chân,gấp lại rồi nói một cách tùy tiện, "Diệp Tinh Lăng, kiểu khiêu chiến này của cô làm tôi nhớ đến ai đó."
"Ai?"
"Hạ Lăng."
"Quá nhiều người nói rằng tôi trông giống cô ấy. Tôi đều không thể phản biện. Phiền anh đổi chút từ mới lạ a... đại ca! " Hạ Lăng bây giờ là một con heo ngốc chết tiệt không sợ bị bỏ vào nước sôi. Dù sao, ngay cả Bùi Tử Hoành lúc đầu cũng không nhận ra cô là ai. Trước mặt người khác, cô thực sự không quá lo lắng.
Bạch Mộ Dung cho biết: "Trong quá khứ không để ý nhưng bây giờ cẩn thận cân nhắc, tôi thấy cô thực sự giống cô ấy. Hạ Lăng cũng ưa thích trên sân khấu ngẫu hứng, hát thay đổi ngẫu nhiên. Khả năng này, thực sự không phải là một người bình thường có thể có.."
"Cô ấy là thần tượng của tôi, tôi bắt chước cô ấy!"Lý do này đã bị cô dùng đến thối rữa. Dù sao, cô cũng là thần tượng của riêng cô. Không có gì đáng xấu hổ.
"Ha ha." Bạch Mộ Dung cười khúc khích, "Tôi quên rằng cô đã từng hát "cánh bướm trong lồng" rất sống động."
Mới hơn một trước mà bây giờ Bạch Mộ Dung gần như quên mất. Được copy tại ( TRU MTRUYEN. N ET )
Hạ Lăng gật đầu, cố gắng nói càng nhiều càng tốt cốt để chuyển chủ đề của cuộc trò chuyện.
Bạch Mộ Dung cuối cùng cũng chuyển chủ đề: "Cô đã thay đổi giai điệu và lời bài hát. Mặc dù lúc đầu tôi không thích lắm nhưng nó thực sự đã được thay đổi rất tốt. Trong vài tháng qua, tôi đã rơi vào hố sâu hoang tưởng về sức hút của chính mình. Ngày hôm nay, tôi đã bị cô đánh bại trên sân khấu. Tôi thực sự bị sốc nhưng nhờ đó tôi đã có thể thoát ra khỏi cái hố kia và có cái nhìn sâu sắc hơn về mọi thứ. "
" May quá! Thật trùng hợp làm sao!" Hạ Lăng gượng cười
Anh nhìn cô tò mò: "Đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên?"
"Tất nhiên đó là sự trùng hợp mà. Tôi vốn là một ngôi sao nhỏ mới hát hơn một năm. Làm sao có khả năng kích thích tiềm năng đặc biệt của anh?"
Anh nhìn cô một cách cẩn thận, mỉm cười nói: "Nói cũng phải, là tôi lo lắng quá nhiều. Nhưng dù sao tôi cũng muốn cảm ơn cô."
"Không có gì." Hạ Lăng thở phào nhẹ nhõm, lấy ly nước.
Câu nói tiếp theo của anh khiến cô giật mình xém chút nữa thôi là làm vỡ ly nước: "Diệp Tinh Lăng, lúc nãy khi cô hát với tôi trên sân khấu, cô đã không dốc hết lực."
Người đàn ông này, làm thế nào có thể sắc bén đến như vậy?
Hết sức hay không?
Hạ Lăng cố gắng nén cảm xúc lại đảo mắt. Có chút hối hận khi giúp đỡ anh ấy vượt qua giới hạn, cô thầm tự nhủ phải bình tĩnh, bình tĩnh, không lo lắng, nói giọng nửa thật nửa giả mà ngẩng đầu lên nhìn anh: "Đúng vậy a! Tôi đã không làm hát hết sức mình. Nếu tôi cố hết sức, có lẽ sẽ không để như kỳ phùng địch thủ như vậy!"
" Vậy lúc kia hát là gì? "Anh tò mò.
"Độc cô cầu bại. Cao thủ cô đơn lạnh lẽo, chiến đấu từ bên này sang bên kia."
Lần này, đến lượt anh đảo mắt, tự kết thúc cuộc trò chuyện với lòng thương xót và để cô ra ngoài.
- -----------------------------
Bình luận facebook