• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Thiên Hậu Trở Về Full dịch (124 Viewers)

  • chap-362

Thiên hậu trở về - Chương 362: Bão tố








“Hả?” Lần này Hạ Lăng thật sự mơ hồ.





“Sao, anh ta không nói với cô?” Huấn luyện viên nhảy dù nói với vẻ rất nghiêm túc: “Anh ta rất nổi tiếng trong giới này, là người giữ kỷ lục trong cuộc thi lượn dù Đông Nam Á, năm đó trận đấu với vua dù của Singapore đã trở thành truyền kỳ. Cô nói xem, bạn trai lợi hại như vậy cô không dùng, tìm người khác làm huấn luyện viên làm gì chứ?”





Hạ Lăng nghe mà có chút kinh ngạc, đúng là cô không biết, thì ra chàng trai luôn cười cợt lười biếng kia lại lợi hại như vậy, đúng là toàn năng mà, biết nấu cơm, biết kinh doanh công ty, biết đánh nhau, bây giờ ngay cả bay lượn cũng là cao thủ siêu cấp? Thảo nào trước đó khi gọi điện thoại, anh biết cô đang tập lượn dù đã nhắc nhở cô không ít điểm quan trọng trong luyện tập. Cô vốn tưởng rằng là anh tra tài liệu, không ngờ lại là cao thủ số một!





“Anh ấy lừa tôi!”Bạn học Hạ Lăng tủi thân: “Anh ấy không nói với tôi!”





“Nhất định là muốn hôm nay trực tiếp đến đây dọa cô một trận đây mà, bản thân chẳng nói gì, lợi dụng sự ngưỡng mộ của mấy người chúng tôi đối với anh ta, tâng bốc anh ta. Hiệu quả tốt hơn tự khoe bản thân nhiều, chậc chậc, đúng là tâm cơ.” Huấn luyện viên nhảy dù lắc đầu: “Tin tôi đi, anh ta làm được.”





“Lão Triệu, lại nói xấu sau lưng tôi à.” Giọng nói quen thuộc hàm chứa ý cười từ xa tiến lại.





Hạ Lăng quay đầu, thấy không biết từ lúc nào Lệ Lôi đã kiểm tra xong trang bị, đi tới phía bọn họ. Hôm nay anh mặc đồ thể thao thoải mái màu trắng gạo, vải cotton mềm mại và co dãn làm nổi bật lên cơ bắp săn chắc, trên gương mặt điển trai vẫn là nụ cười lười biếng, mái tóc ngắn bị gió thổi hơi rối, cứ tùy ý đứng dưới ánh mặt trời, quả thực như người mẫu nam đẳng cấp thế giới.





“Ôi chao, tôi đâu dám, tôi chỉ nói sự thật.” Huấn luyện viên nhảy dù họ Triệu có vẻ rất thân thiết với anh, hai người cụng tay nhau một cái: “Hiếm khi anh tới một lần, đợi lát nữa đoàn phim quay xong, anh có muốn lượn hai vòng không?”





“Thôi.” Lệ Lôi cười: “Không mang thiết bị.”





Lão Triệu cũng biết, cấp bậc lượn dù như bọn họ đều có thiết bị chuyên dụng cá nhân, thiết bị đại trà chỉ có thể đối phó với người mới học, không đáng để mắt. Lão Triệu hiểu Lệ Lôi không dùng quen tay, cũng không miễn cưỡng, chỉ nhún vai: “Tiếc quá. Được rồi, vậy không làm phiền vợ chồng son hai người nữa, cứ nói chuyện đi nhé, tôi qua bên kia xem công tác chuẩn bị thế nào.”





Lệ Lôi cười, lại thúc anh ta một quyền: “Mau đi đi.”





Lão Triệu cười hì hì rời đi.





Trên bãi cỏ yên tĩnh lại, Hạ Lăng ngẩng mặt lên nhìn Lệ Lôi: “Sao anh lại đến đây?”





“Anh nhớ em.” Lệ Lôi nói. Đêm qua về nhà muộn quá, gió bụi mỏi mệt, cô lại phải dậy sớm để quay, căn bản không thể âu yếm lâu. Anh thật sự nhớ cô.





“Gặp anh không vui sao?” Lệ Lôi cúi người ôm cô nhưng lại nhanh chóng tách ra. Mặc dù ở chỗ này tĩnh lặng, nhưng dù sao cũng là nơi quay ngoại cảnh của đoàn phim, bị người ta nhìn thấy thì không hay.





Hạ Lăng cười: “Vui, vui chứ.” Đây không phải lời nói dối, người ta đã bảo tiểu biệt thắng tân hôn, hơn một tháng không gặp, tối qua anh còn không ngoan ngoãn, chỉ mải làm… Làm chuyện… Khụ khụ… Cũng không được nói chuyện đàng hoàng. Đúng là cô rất nhớ anh, ngay cả cái ôm vừa chạm đã tách ra ban nãy cô vẫn cảm thấy không đủ: “Làm xong việc chưa?” Cô nhặt sợi cỏ trên cổ áo anh rồi hỏi.





“Có anh ở đây, chỉ là chuyện nhỏ.” Anh thản nhiên nói.





Lần ra nước ngoài này là vì vụ làm ăn của gia tộc ở Đông Âu. Hơn một năm nay, anh túc tắc giành không ít quyền từ tay Lệ Phong, tuy quá trình rất gian nan, hiểm ác đáng sợ vô cùng, nhưng hiệu quả cũng rất khá. Trong gia tộc, lời nói của anh có trọng lượng hơn trước đây, càng lúc càng nhiều người ngả về phía anh.





Chỉ cần tiếp tục cố gắng, một ngày nào đó anh có thể khiến Tiểu Lăng đường đường chính chính gả vào nhà họ Lệ.





Cô gái trước mắt hoàn toàn không biết gì về những điều này, chỉ nói: “Ừ, về là tốt rồi.” Cô nở nụ cười: “Lát nữa em lượn dù cho anh xem, nói anh biết nhé, em lợi hại lắm đó.”





Cô lợi hại gì chứ. Lệ Lôi đã xem video tập luyện cô gửi, chẳng qua là trình độ của người mới học, chỉ có thể bình an cất cánh rồi hạ cánh mà thôi, còn chẳng làm được động tác đẹp nào, vô cùng yếu.





Nhưng anh lại nhìn cô bằng vẻ cưng chiều: “Phải phải, em lợi hại nhất, lát nữa cố gắng lượn, buổi tối anh sẽ làm món gan ngỗng trứng cá muối cho em ăn.”





“Được đấy được đấy.” Vừa nghe có đồ ăn ngon, mắt cô đã sáng lên.





“Bay cho tốt đấy.” Anh chỉnh lại bùa hộ mệnh trên cổ cô.





Nhân viên làm việc đã chạy tới, nói tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, mời cô lên dù.





Hạ Lăng rời khỏi Lệ Lôi, quần áo mũ nón đều đã trang bị xong, trong ánh nhìn chú ý của nhân viên làm việc và chuyên viên quay phim, cô chạy lấy đà một cách thuần thục rồi cất cánh, lướt qua vực đá, rời khỏi mặt đất mà bay lên không trung.





Thời tiết đẹp, tâm trạng cô cũng đẹp và rạng rỡ như ánh mặt trời.





Bay ổn định một lượt, đến giữa sườn núi đã quá nửa lộ trình. Bỗng nhiên trong bộ đàm truyền đến giọng nói lo lắng: “Tiểu Lăng, Tiểu Lăng! Vòng lại đường cũ! Vòng lại đường cũ! Nhanh! Nhanh!”





Cô nhận ra giọng nói của huấn luyện viên lượn dù, tim không khỏi thót lên, nhìn quanh một vòng. Vẫn là ánh mặt trời rất đẹp, cũng đâu có lệch khỏi quỹ đạo tuyến đường dự định: “Chuyện gì vậy? Sao phải quay lại?”





“Gió nổi rồi! Hướng đông bắc có một đám mây có mưa đang đến gần! Cô hành động nhanh hơn một chút! Tuyệt đối đừng để bị dính mưa! Cuốn vào đó sẽ nguy hiểm tính mạng!” Huấn luyện viên lượn dù rất lo lắng.





Trong lòng Hạ Lăng thấp thỏm, ngẩng đầu nhìn kỹ hướng đông bắc, lúc này mới phát hiện ra, quả nhiên ở nơi xa xôi kia sắc trời âm u, phảng phất có một màu xám trắng đang tới gần. Cô biết điều này nghĩa là gì, lúc luyện tập, huấn luyện viên đã chỉ bảo ân cần, mây và mưa là sát thủ trên không, gặp phải mây kiểu này, ngay cả máy bay trực thăng cũng không dám cất cánh, huống hồ là một chiếc dù lượn nhỏ nhoi? Bây giờ, những lời trong bộ đàm không phải là những lời tập luyện nữa, trên thực tế anh ta đã nói nhẹ đi rồi, nếu cuốn vào đó đâu chỉ đơn giản là “sẽ nguy hiểm tính mạng”?





Trong luồng mây tích mưa cuồng bạo, ai dính người đó chết!





“Là ai bảo hôm nay thời tiết rất tốt!” Cô mắng một tiếng, luống cuống tay chân, bắt đầu thay đổi phương hướng.





“Dự báo thời tiết nói nửa đêm mới có mưa! Mẹ kiếp!” Huấn luyện viên lượn dù cũng chửi, không quên chỉ huy cô: “Kéo phanh trái lại! Tay phải thả lỏng! Tiểu Lăng, từ từ chuyển hướng! Từ từ thôi! Tuyệt đối không thể rối! Giữ vững bình tĩnh!”





Cô cố gắng làm theo lời anh ta, chỉ cảm thấy gió ở phía đối diện càng lúc càng lớn, cho dù kéo phanh như thế nào, độ xóc cũng càng lúc càng lợi hại. Cô không khỏi có chút bối rối, gọi về phía bộ đàm: “Không được! Phía trước có khí lưu! Tôi không quay lại được!”





“Tiểu Lăng!” Lần này, trong bộ đàm là tiếng của Lệ Lôi, tốc độ nói cực kỳ nhanh, nhưng lại rất bình tĩnh: “Đừng sợ, có anh ở đây. Nghe anh nói, em hãy tránh khỏi khí lưu phía trước đã, rồi vòng từ bên trái về, nhất định phải đi trên vùng đất bằng phẳng rộng rãi bên trái, tách ra khỏi thế núi bên phải. Khí lưu xung quanh núi phức tạp, không đơn giản dễ đi như vùng đất bằng phẳng.”





Nghe thấy tiếng anh, sự hoảng loạn trong lòng Hạ Lăng biến mất như kỳ tích, cô bình tĩnh lại. Nhưng cô không nói chuyện với anh, chỉ cố gắng điều khiển dù lượn, chuyển hướng theo lời anh chỉ dẫn.





Nhưng gió càng lúc càng lớn, mặc cho cô nỗ lực như thế nào vẫn không xoay được.





Ngược lại càng lúc càng gần thế núi bên phải.





Cuối cùng, một luồng gió hoàn toàn đẩy cô về phía núi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom