• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Thiên Hậu Trở Về Full dịch (128 Viewers)

  • chap-331

Thiên hậu trở về - Chương 331: Ôi đau quá








Chương 331 Ôi đau quá





"Cái gì?" Dung Bình không nghĩ tới kết quả sẽ thành như vậy, lông mày anh ta xoắn cả lại: "Tôi và cậu ta? Tại sao lại phải thêm người?" Hai nam hộ tống một nữ, đúng là rất tăng độ nổi tiếng cho bên nữ, thế nhưng bên nam thì lại ngược lại, vốn dĩ một mình anh ta có thể chiếm cả ống kính, tại sao lại phải chia cho Trịnh Thần Hạo?





Jimmy nói: "Anh Dung, đây là kết quả tốt nhất rồi. Anh Lâm vất vả lắm mới kiếm về được đấy." Mặc dù trong lòng anh ta cũng rất khó chịu, nhưng vẫn phải nghĩ cách để an ủi Dung Bình. Vì trong tình huống vừa rồi, Jimmy cũng không làm gì được… Lâm Úc Nam muốn hai nam một nữ, bên Trịnh Thần Hạo vì muốn cướp ống kính nên cũng muốn hai nam một nữ, chương trình vì kiếm thêm đề tài cũng muốn hai nam một nữ… Dưới tình hình đó, một mình Jimmy làm sao mà chống lại được?





Nhưng anh ta còn không thể nói cho Dung Bình biết là mình không chống lại được, nếu không Dung Bình sẽ cảm thấy anh ta kém cỏi.





Thế nên anh ta chỉ có thể nói với dung đại ảnh đế: "Trịnh Thần Hạo là ca sĩ, cậu là diễn viên, kỹ thuật diễn tốt hơn cậu ta không biết bao nhiêu lần, muốn chèn ép cậu ta chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Có so sánh, có cạnh tranh mới càng thể hiện được điểm hơn người của cậu chứ. Các fan thấy cậu như vậy sẽ càng thích cậu hơn."





Mặc dù Dung Bình không vui lắm, nhưng chuyện đã vậy rồi, anh ta cũng đành phải chấp nhận lý do đó. Đọ kỹ thuật diễn à? Hừ, Trịnh Thần Hạo, cậu cứ chờ bị ngược đi, ai bảo cậu dám cướp vai của tôi, để xem tôi có dạy cho cậu một bài học không!





Mặc kệ tâm trạng của Dung Bình thế nào, tâm trạng của Hạ Lăng rất vui vẻ.





Còn nhớ lúc đầu, không có kỵ sĩ nào chọn cô cả, Dung Bình và Trịnh Thần Hạo đều tranh nhau đi chọn Hạ Vũ. Vậy mà sau khi chương trình bắt đầu quay, dưới sự biểu hiện chói mắt của cô, các kỵ sĩ đều thi nhau phản bội Hạ Vũ để quay sang đội cô... Đến bây giờ, sắp có hai kỵ sĩ hộ tống cô, đội vương miện thủy tinh cho cô, còn bên Hạ Vũ thì từ sự náo nhiệt ban đầu, biến thành cô đơn lẻ bóng. So sánh giữa hai bên, sự chênh lệch thắng thua đã như một trời một vực.





Còn có chuyện gì khiến người ta vui vẻ hơn chuyện này không?





Đối với cô em gái này, mặc dù Hạ Lăng không muốn đi truy cứu những chuyện của đời trước nữa, nhưng đời này đã gặp lại nhau, thì khi cạnh tranh, cô cũng sẽ không nhường cô ta nữa.





Cảnh quay sau đó rất thuận lợi, hai đại tài tử Trịnh Thần Hạo và Dung Bình âm thầm so bì với nhau, tranh đua kỹ thuật diễn, dồn hết sức mình để trở thành một kỵ sĩ hoàn mỹ nhất. Dưới sự bảo vệ chu đáo có thể giết chết hàng trăm trái tim thiếu nữ, Hạ Lăng một lần nữa bước lên bậc thang bằng đá phủ kín cánh hoa, đi qua cơn mưa nước hoa lãng mạn, đội vương miện thủy tinh lên đầu.





Trông thấy cảnh này, ngoài Hạ Vũ tức giận ra, còn có cả Cố Lâm.





Bàn tay của Cố đại tiểu thư đã sắp bị bóp nát rồi. Cô ta tìm cách hại Diệp Tinh Lăng, chính là để cô không thể làm công chúa được, tại sao cuối cùng vẫn là Diệp Tinh Lăng? Cố Lâm chạy tới cãi nhau với tổ chương trình: "Không được! Tôi không chấp nhận cô ta! Cô ta đang bị thương, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Cố thị chúng tôi! Tôi yêu cầu thay người khác!"





Nhà sản xuất hết cách, đại tiểu thư này đã xong chưa?





"Cô Cố." Anh ta kiên nhẫn giải thích: "Nếu thay Diệp Tinh Lăng thành người khác, thì chương trình này còn tổn thất lớn hơn. Nếu cô nhất quyết đòi thay người, thì chúng tôi chỉ có thể từ chối sự tài trợ của nước hoa Cố thị thôi."





Tại, tại sao lại có thể như vậy? Cố Lâm ngây dại, tổ chương trình thà giữ con ranh Diệp Tinh Lăng thối tha kia, chứ không cần Cố thị tài trợ? "Không tài trợ thì không tài trợ!" Cố Lâm tức giận, dậm chân: "Các anh nhất quyết dùng cô ta đúng không? Được, tài phiệt Cố thị chúng tôi không tài trợ nữa! Các anh dọn hết nước hoa xuống cho tôi!"





Cố đại tiểu thư tức điên, cô ta vênh mặt, hất hàm sai khiến, nhưng chẳng ai để ý đến cô ta cả.





"Sao các người còn đứng đó? Điếc hết rồi à? Tôi nói là dọn hết xuống!"





Nhà sản xuất thật sự rất đau đầu với trí thông minh của Cố Lâm: "Cô Cố, chương trình chúng tôi đều ký hợp đồng với các nhà tài trợ cả. Cô muốn dọn nước hoa xuống cũng được, nhưng phải mời người đại diện công ty đã ký hợp đồng với chúng tôi đến nói chuyện hủy hợp đồng. Chứ bây giờ, hợp đồng chưa chính thức được hủy, cho dù là cô cũng không thể yêu cầu chúng tôi dọn nước hoa xuống được."





Cố Lâm trợn tròn mắt, sao lại phiền phức như thế?





Cô ta trợn mắt nhìn nhà sản xuất, sau đó quay người đi gọi điện thoại cho ba mình.





Lúc này Hạ Lăng và hai anh chàng kia đã quay xong, ba người cùng nhau đi tới.





Nhà sản xuất cười khổ, nói với cô: "Cô Diệp, lần này vì cô, chúng tôi có thể mất một nhà tài trợ rồi." Thấy cô không hiểu, anh ta còn tóm tắt lại sự mâu thuẫn với Cố Lâm ban nãy cho cô nghe.





Hạ Lăng khẽ cười: "Đó là tổn thất của bọn họ." Cô đã quá quen với việc cứ hai ba ngày, Cố Lâm lại gây chuyện rồi. Mà cô cũng không đồng ý với lời của nhà sản xuất. Cái gì gọi là vì cô mà bọn họ mất nhà tài trợ? Làm ơn đi, là do bọn họ làm việc không cẩn thận, cho người không liên quan vào trường quay, còn không kiểm tra trang phục kỹ lưỡng làm cô bị thương ấy, bây giờ còn định đổ trách nhiệm lên đầu cô hả? Xin lỗi nhé, Hạ Lăng cô không gánh được chuyện này.





"Lại nói tiếp, bác sĩ bảo tôi phải dưỡng thương đó. Lần này tôi bị thương ngoài ý muốn, lại bất chấp vết thương để hoàn thành công việc, không có mười ngày, nửa tháng là không khỏi được, không biết sẽ tổn thất bao nhiêu quảng cáo nữa." Cô nói xong thì cười với nhà sản xuất một lần nữa sau đó thong thả đi mất.





Kể thiệt hại thì ai không biết? Cô không bắt bọn họ bồi thường đã là tốt lắm rồi!





Nhà sản xuất nhìn nụ cười của cô thì hơi sững sờ, đến khi tỉnh táo lại thì cô đã đi xa. Ài, chỉ là một minh tinh mới nổi thôi, mà sao khí thế lại lớn thế nhỉ? Có thể điều khiển tình hình mà không ai biết, quả thật rất giống… Giống một thiên hậu cao quý, ngạo mạn, không ai bì nổi. Sao anh ta lại có giảm giác như một sợi tóc của cô cũng quý hơn núi vàng núi bạc mà bọn họ vất vả kiếm về nhỉ?





Cô gái như vậy…





Đại tiểu thư Cố thị không hợp với cô, có lẽ đúng là tổn thất của nhà họ Cố.





Lần này Hạ Lăng không ngồi xe Dung Bình nữa, mà về chiếc Porsche của mình, giờ cô đã mệt đến mức chỉ muốn nằm liệt trên ghế. Sau khi ngồi vào xe, cô mới thấy vết thương bên eo đau đớn, mười mấy chỗ bị kim đâm đều vô cùng đau nhức. Cô nhíu mày xuýt xoa, sau đó nằm xuống ghế, còn nhấc hẳn hai chân lên ghế, để nằm ngang ra, cố gắng để giảm bớt gánh nặng cho phần eo.





"Khốn nạn, tiểu nhân, nếu để tôi biết cô là ai, tôi sẽ giết chết cô!" Cô vừa vùi mặt vào trong gối, vừa vịn eo lẩm bẩm, vừa nghĩ linh tinh.





Chỗ ghế lái vang lên một giọng nói trầm trầm: "Em đoán là ai?"





Cô giật mình, ngẩng đầu lên nhìn lúc lâu: "Lệ… Lệ Lôi?" Cái tên này nghiện làm lái xe rồi hả? Sao lại âm thầm mai phục trên xe cô nữa? Cô đã bảo anh đừng tới rồi cơ mà?





"Vết thương của em vẫn ổn chứ?" Anh hỏi, rồi quay mặt lại nhìn cô, trên gương mặt đầy sự lo lắng. Tuần trước anh ngụy trang thành lái xe rất thuận lợi, vì có thể nhìn thấy cô nhiều hơn, tuần này anh mặc kệ sự phản đối của cô, tiếp tục ngụy trang thành lái xe. Ai ngờ lại nghe thấy tin tức cô bị thương.





Anh ở trong xe không thể đi ra ngoài, sau một hồi mong chờ mòn mỏi, cuối cùng cô cũng quay xong và lên xe.





Bên trong chiếc Porsche đóng chặt cửa sổ, yên tĩnh, chỉ có hai người họ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom