• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Thiên Hậu Trở Về Full dịch (22 Viewers)

  • Thiên Hậu trở về-1.html

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Thiên hậu trở về - Chương 1: Thiên hậu tái sinh




Hạ Lăng choàng tỉnh, đập vào mắt là một gương mặt lạ lẫm.





Một cô gái mặc đồ tập múa màu trắng đang nửa quỳ nửa khom người bên cạnh cô, lo lắng nói gì đó. Một lúc sau, cô mới nghe rõ từng chữ, “Tinh Lăng, Tinh Lăng, cô vẫn ổn chứ? Có chỗ nào không khỏe không?”





Tinh Lăng…?





Tinh Lăng là ai…?





Một cái tên lạ lẫm, cả cô gái lạ mặt trước mắt, giọng nói xa lạ, khiến cho Hạ Lăng hoảng hốt, cô dám chắc rằng, bản thân không phải là Tinh Lăng nào đó, càng không quen biết cô gái với gương mặt lo lắng kia.





Đầu óc quay cuồng.





Cô vốn dĩ nghĩ mình đã chết, sân khấu đột nhiên mất điện, trong bóng tối, không biết ai đã hận thù đẩy mình, cô bất ngờ không kịp phòng bị, từ trên sân khấu cao mười mét ngã xuống, rơi xuống vành đai cách ly bằng xi măng lạnh lẽo và cứng ngắc, đầu bị xuyên thủng bởi một thanh sắt sắc nhọn, máu cùng với não bắn ra đầy mặt đất.





Nhưng tình hình trước mắt lại là thế nào đây?





Cô gái kia đang nói gì, Hạ Lăng không còn tâm trí để lắng nghe nữa, quay đầu quan sát xung quanh.





Cô phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tràn ngập ánh sáng, bốn bức tường xung quanh đều được phủ kín bởi gương chạm sàn, và một đường tay vịn bằng gỗ đẹp mắt bao quanh. Dưới ánh sáng dịu nhẹ, bảy tám cô gái xinh đẹp đang căng cơ theo sự hướng dẫn của huấn luyện viên, nhẹ nhàng xoay chuyển, nhảy nhót, luyện tập các bước nhảy, nơi này hóa ra là một phòng tập múa.





Xuyên qua đám người đang luyện múa, cô nhìn thấy mình trong gương.





Đó là một cô gái có chút yếu ớt, thu mình trong một góc phòng, khoảng tầm mười năm mười sáu tuổi, với một mái tóc dài mềm mại, gương mặt thanh tú, trên người là bộ đồ tập múa giống như những người xung quanh, trông rất lạ lẫm, chính xác không phải là cô, thiên hậu âm nhạc Hạ Lăng.





Hạ Lăng sửng sốt.





Cô đã từng đọc qua vài quyển tiểu thuyết nói về trọng sinh trên mạng, không lẽ nào, cô cũng đã trọng sinh? Trọng sinh đến một cơ thể xa lạ?! Chuyện này…





Trong lúc cô đang cố tiêu hóa những chuyện ly kỳ này, cô gái vừa nãy kéo tới một người khác, lo lắng nói: “Huấn luyện viên, thầy mau đến xem Tinh Lăng, sau khi tỉnh lại Tinh Lăng không nói lời nào, không có chuyện gì đấy chứ?”





“Ha, có thể có chuyện gì chứ?” người đàn ông là huấn luyện viên được gọi tới khuôn mặt thiếu kiên nhẫn, cũng không thèm nhìn Hạ Lăng một cái: “Diệp Tinh Lăng, cô lại giả ngất? Bớt làm trò này trước mặt tôi đi, đứng dậy, tiếp tục luyện múa. Truyền thông Thiên Nghệ chúng ta không thiếu thực tập sinh, sắp tới kỳ thi cuối tháng rồi, nếu cô lại xếp cuối cùng thì chỉ có thể bị đuổi mà thôi.”





Hóa ra, Diệp Tinh Lăng chính là tên của cô, Hạ Lăng nghĩ.





Chờ đã, đây không phải điều quan trọng, quan trọng là… Hạ Tinh Lăng này là thực tập sinh của truyền thông Thiên Nghệ?





Hạ Lăng từng nghe qua tên công ty này, cũng có độ nổi tiếng, mặc dù không bằng với giải trí Đế Hoàng mà kiếp trước cô từng làm việc, nhưng cũng là công ty đứng đầu trong ngành. Truyền thông Thiên Nghệ giống như bao công ty khác trong giới giải trí, tự bồi dưỡng thực tập sinh của mình, trải qua rèn luyện cực khổ, sau khi kiểm tra và đào thải, những người may mắn được giữ lại sẽ bước vào con đường trở thành nghệ sĩ.





Mà hiện giờ, Hạ Lăng chính là một thực tập sinh.





Làm thực tập sinh … đã là chuyện của bao năm trước rồi?





Hạ Lăng có chút đau khổ, một cơn đau đầu nhẹ nhàng kéo đến, khiến cho ký ức có chút mơ hồ. Cô vẫn nhớ rõ rằng, ngày mùa hè đẹp đẽ của rất nhiều năm trước, trong cửa sổ gương trong suốt tại phòng tập múa của giải trí Đế Hoàng, cùng với ánh sáng mặt trời và hương hoa, còn có…





Một người đàn ông lúc nào cũng mỉm cười dịu dàng ôm cô trong vòng tay…





“Tinh Lăng? Tinh Lăng?! Cậu không sao chứ?!”





Một giọng nữ lo lắng truyền tới, kéo Hạ Lăng về với thực tại. Nghiêng đầu, cô nhìn thấy gương mặt cô gái vừa nãy, vừa quan tâm lại lo lắng, đang không hề chớp mắt nhìn cô.





Lạc Lạc.





Không biết làm thế nào trong đầu Hạ Lăng lại hiện ra tên cô gái đó. Sau đó, cùng với cái tên Lạc Lạc còn có những ký ức của thân thể Diệp Tinh Lăng này, giống như dòng nước chảy, chầm chậm rót vào trong đầu Hạ Lăng. Nhưng, cô còn chưa kịp sắp xếp thì giọng nói dứt khoát của Lạc Lạc lại truyển tới: “Tinh Lăng, cậu đã đỡ hơn chưa? Nói gì đi chứ, đừng dọa mình.”





Cô có chút đau đầu, day day hai thái dương: “Lạc Lạc, mình không sao, cám ơn cậu.”





“Không sao là tốt rồi.” Lạc Lạc vui vẻ trở lại, vội vàng chạy đến cây nước ở phía không xa, dùng cốc giấy rót một cốc nước đưa cho Hạ Lăng: “Nào, uống ngụm nước đi, sau này luyện múa đừng liều mạng như vậy, mình biết cậu không phải giả ngất, lúc cậu ngất đi thật sự dọa mình chết khiếp.”





Sự quan tâm không hề phòng bị của cô ấy khiến cho Hạ Lăng có chút không thoải mái.





Kiếp trước, cũng từng có một người, trước mặt Hạ Lăng bày ra bộ dạng đơn thuần không phòng bị đó, chính là em gái cô, Hạ Vũ. Hạ Lăng lúc đó, coi em gái như là của báu, toàn tâm toàn ý tin tưởng và chăm sóc, nhưng đổi lại hoàn toàn chỉ là sự phản bội và bán rẻ.





Chuyện như vậy cô không muốn phải trải qua thêm lần nữa.





Vì thế, cô lặng lẽ tạo khoảng cách với Lạc Lạc: “Mình nghỉ ngơi một chút là ổn rồi, cậu mau đi tập đi.”





Lạc Lạc cố chấp lắc đầu, chân thành nói: “Cậu thật sự phải chú ý sức khỏe, tháng này đã bị ngất đến ba lần rồi, mình biết cậu muốn thông qua lần kiểm tra này, nhưng…”





Cô cắn môi nhưng không nói tiếp được nữa.





Hạ Lăng cười, biết rằng cô ấy muốn nói gì, chủ nhân của cơ thể này-Diệp Tinh Lăng đã liên tục hai tháng liền xếp hạng chót trong kỳ kiểm tra, nếu như lần này vẫn tiếp tục xếp cuối, vậy thì chỉ có thể khăn gói rời khỏi đây. Vậy nên Diệp Tinh Lăng mới ra sức như vậy, từng lần một luyện múa đến mức ngất đi, khiến cho Lạc Lạc lo lắng.





Có lẽ, bản thân cũng vì vậy mà kiệt sức đến chết?





Hạ Lăng có chút cảm khái, không biết nếu như Lạc Lạc phát hiện cô không phải là chủ thể, sẽ nghĩ thế nào?





Nhưng Diệp Tinh Anh không qua được kỳ thi, đối với Hạ Lăng mà nói lại dễ như ăn bánh. Từ lúc chết đến khi trọng sinh, giống như một giấc ngủ kéo dài mà thôi, những tư thế múa hòa nhập vào linh hồn đã từng có, cô hoàn toàn ghi nhớ, kiếp trước, cô đã dùng chúng để chinh phục toàn thế giới, kiếp này, muốn thông qua một cuộc thi thực tập sinh nhỏ nhặt này, đơn giản như trở bàn tay.





Nhìn biểu cảm lo lắng của Lạc Lạc cô mỉm cười nói: “Yên tâm, Lạc Lạc, mình sẽ cẩn thận, sẽ không luyện múa đến ngất đi nữa đâu. Vừa rồi mình đã lĩnh ngộ được vài bí quyết, lần kiểm tra này chắc sẽ có tiến bộ.”





“Thật sao?”





“Thật.”





Lạc Lạc cuối cùng cũng yên tâm, nhoẻn cười: “Vậy cậu nghỉ ngơi đi, mình đi luyện múa.”





Hạ Lăng nhìn Lạc Lạc tham gia vào nhóm những người luyện tập, lúc này mới thở phào, nói chuyện với những người đơn thuần như vậy, khiến cô nhớ đến “em gái tốt” Hạ Vũ, và cả ký ức liên đến người đàn ông đó cũng theo đó mà tràn về.





Đó là… vết thương vĩnh viễn trong lòng cô.





Cô ngoắc ngoắc đầu, vứt bỏ những lý ức đau khổ, việc trước mắt quan trọng hơn, phải sắp xếp lại quá khứ của Diệp Tinh Lăng trong tâm trí, vì thế cô yên lặng đứng dậy đi về phía cửa phòng tập.





Không có ai ngăn lại, tất cả thực tập sinh đều đang chăm chăm luyện tập, thỉnh thoảng có một hai người chú ý tới cô, nhưng cũng coi như không thấy, còn biểu lộ vẻ coi thường. Một học sinh thấp kém chắc chắn bị đào thải, ngoại trừ con người ngây thơ như Lạc Lạc ra, ai thèm lãng phí tâm sức để quan tâm?





Đối với thái độ của bọn họ, Hạ Lăng không để tâm, những thăng trầm trong cuộc sống kiếp trước đã khiến cô thấy quen với sự lạnh nhạt hay ấm áp của tình người, một chút khinh thường này căn bản không có bất kỳ ảnh hưởng gì.





Cô tìm được một chỗ vắng vẻ không người rồi ngồi xuống, bắt đầu sắp xếp nhưng chuyện liên quan đến Diệp Tinh Lăng.





***





Truyện được dịch và đăng ở Mê đọc truyện, sự ủng hộ của các bạn sẽ là động lực cho chúng tôi dịch các chương tiếp theo
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom