Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-530
Chương 530: Hirayama Jiro thật sự nghiêm túc
Thượng Kha định đi về hướng của Mộc Nhược Na, nhưng anh vừa cử động thì ống kim tiêm trong tay Hirayama Jiro đã không hề khách khí mà đâm vào lớp da bên ngoài ngay cổ của anh, vậy nên anh phải đứng yên tại chỗ!
“Tôi hy vọng anh không cố tình khiêu khích tôi!” Hirayama Jiro lạnh lùng lên tiếng, đây là lần đầu tiên cậu có vẻ mặt tàn nhẫn như vậy trước mặt người khác.
Gương mặt Hirayama Jiro lúc này âm trầm mà quyết tuyệt, đôi mắt lãnh khốc khiến người khác rùng mình!
Đây mới chính là Hirayama Jiro, kẻ điên cuồng nghiên cứu hoá sinh ai ai cũng khiếp sợ!
“Một liều dược tề này đủ khiến anh tử vong trong vòng mười phút, xe cứu thương chưa kịp tới thì xác anh đã lạnh rồi.” Thanh âm Hirayama Jiro lãnh đạm.
Cố Hề Hề cười tủm tỉm nói: “Ai cha! Khó trách tại sao ba tôi lại nhất mực muốn dụ dỗ cậu tham gia vào viện nghiên cứu Vân gia, hoá ra trình độ dược tề học của cậu không tệ chút nào!”
Hirayama Jiro nhìn về phía Cố Hề Hề, cười cười nói: “Nói cô ngu ngốc thì không oan cho cô chút nào.”
Cố Hề Hề: “…”
Cô yên lặng gãi gãi đầu mũi của mình, được rồi, cô sẽ không nói gì nữa, kẻo lại tự rước họa vào thân.
Mộc Nhược Na kéo tay Hirayama Jiro, nói: “Nơi này không còn chuyện gì để ở lại, chúng ta đi!”
Ánh mắt lạnh băng của Hirayama Jiro lập tức hoà hoãn hơn rất nhiều.
Cố Hề Hề liền bước lên một bước để tách Thượng Kha và Hirayama Jiro, cô quay mặt về phía Thượng Kha rồi nói: “Thôi được, đã đến lúc chúng tôi phải trở về, trời không còn sớm nữa. Chúng tôi không muốn quấy rầy anh và Cung gia tam tiểu thư.”
Thượng Kha còn định nói gì đó nhưng Mộc Nhược Na đã lôi kéo Hirayama Jiro cùng Cố Hề Hề rời khỏi.
Cố Hề Hề cùng Mặc Tử Hân chào hỏi qua loa, sau đó cô đi tìm Cung phu nhân xin phép ra về rồi mới lên xe rời khỏi Cung gia.
Trên đường trở về, Mộc Nhược Na ngây người không nói tiếng nào, cô chỉ ngồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Cố Hề Hề thì yên lặng lái xe theo chỉ dẫn trực tuyến của Google.
Không khí trong xe vô cùng yên ắng, dường như Hirayama Jiro muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cậu lại không biết nên nói như thế nào, cho nên cứ thế ngồi ở băng ghế sau mà lúng ta lúng túng quẫn bách.
Cố Hề Hề cực kỳ tập trung vào việc lái xe, cô không thể không tập trung bởi vì đường xá ở Đế Đô thật phức tạp và khó đi. Trước kia cô cảm thấy đường ở thành phố N đã đủ rối rắm rồi, nào là cầu vượt rồi vòng xoay, bây giờ đến Đế Đô thì cô mới cảm thấy được sống ở thành phố N là một điều quá hạnh phúc!
Chí ít khi ở thành phố N, cô có thể nhắm mắt mà lái xe về nhà, còn ở Đế Đô… ha hả, có thổ địa Google mà cô còn phải chạy tán loạn, không biết được đại lộ nào đang tu sửa để mà tránh. Đây chính là mị lực của một thành phố mang tầm cỡ quốc tế!
Biệt thự của Cung gia cách trang viên của Doãn Tư Thần phải đến nửa vòng Đế Đô này, đến khi trở về đã mất hơn ba tiếng đồng hồ…
Vừa về đến nơi thì Cố Hề Hề quả thật cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, cả đời này cô cũng không muốn lái xe trong thành phố lớn nữa.
Cố Hề Hề quá mệt nên mặc kệ hai người đang ngồi trong xe, cô bước xuống và đi thẳng về phòng, cô phải nhanh chóng tắm rửa rồi nghỉ ngơi thôi, đêm nay thật sự mệt muốn chết!
Vừa bước căn phòng thì thấy đèn trong phòng lại đang bật!?
Hơ?? Rõ ràng trước khi đi cô đã tắt đèn rồi mà?
Cố Hề Hề còn đang ngơ ngác định mở miệng thì thanh âm lười biếng của Doãn Tư Thần đã truyền đến từ trong phòng: “Rốt cuộc em đã về?”
Nghe được giọng nói trầm ấm quen thuộc của anh thì đáy lòng Cố Hề Hề tức khắc cảm nhận chút gì đó ngọt ngào dịu dàng, cô nhanh chân bước vào, đá bay đôi giày sang một bên, cười nói: “Sao anh lại ở đây? Không phải nói là bận việc ở bên kia mà không thể phân thân đến đây sao?”
Doãn Tư Thần tiến đến, chủ động ôm lấy Cố Hề Hề: “Ừm, phải mất một thời gian để thu xếp, cuối cùng cũng đã xong việc. Xin lỗi, hôm nay không thể đi cùng em.”
Cố Hề Hề mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Nghe nói bữa tiệc tối nay xảy ra chuyện?” Doãn Tư Thần lười biếng dò hỏi.
Cố Hề Hề lấy tay vỗ vỗ vào sau lưng anh một cái: “Biết rồi còn hỏi, có chuyện gì giấu được anh sao? Anh dám nói mình không phải vì chuyện này mà đến đây?”
Doãn Tư Thần cười khẽ một tiếng, chuột đồng nhỏ quả nhiên là người hiểu anh nhất. Đúng thật là sau khi nghe tin việc xảy ra ở Cung gia thì anh đã lên chuyên cơ riêng bay thẳng đến Đế Đô.
Anh sợ rằng chuột đồng nhỏ của anh sẽ bị khó xử!
Chuyện của Thượng Kha và Mộc Nhược Na xem như đã đến hồi kết, không thể thay đổi được. Nhưng vấn đề ở đây, sớm muộn gì người của Thượng gia cũng sẽ phát hiện ra họ bị chơi khăm một vố, vậy thì nhất định họ sẽ quy đổ mọi trách nhiệm lên đầu Mộc Nhược Na.
Dựa vào tình bạn bao lâu nay giữa Mộc Nhược Na và Cố Hề Hề, thì cô tuyệt đối sẽ không đứng yên nhìn Mộc Nhược Na bị ức hiếp. Tới lúc đó, Cố Hề Hề sẽ bị rơi vào thế đứng giữa Doãn gia và Thượng gia.
Doãn Tư Thần không muốn chuột đồng nhỏ của anh bị lâm vào tình thế khó xử, nên anh đã đến đây, tính toán nói chuyện trực tiếp với Thượng phu nhân một chút. Hiển nhiên việc này anh sẽ không để Cố Hề Hề biết. Là đàn ông, chỉ cần đứng ra gánh vác xử lý mọi việc thật tốt là được, hoàn toàn không cần thiết phải nói ra mình đã làm gì.
“Sao em không nghĩ là do anh nhớ em quá?” Doãn Tư Thần nở nụ cười gian trá, liền ôm chặt lấy Cố Hề Hề: “Ba mẹ cũng không phản đối chúng ta nữa, Hề Hề này, anh đã bị bỏ đói mấy ngày rồi…”
Cố Hề Hề giận dỗi đẩy anh ra: “Đừng lộn xộn nữa, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh!”
Doãn Tư Thần cười cười, anh lôi kéo Cố Hề Hề cùng đến ngồi lên ghế sofa, còn anh thì vẫn cúi đầu nghịch ngón tay của cô, không ngẩng mặt lên mà nói: “Được, em nói đi.”
“Là việc của Cố Miểu, em muốn hỏi ý kiến Cố Miểu một chút, liệu thằng bé có dự định gì cho tương lai hay không. Mấy ngày trước người của gia tộc Phillips có nói chuyện với em, bởi vì gia tộc của họ có truyền thống kết hôn cận huyết nên dường như huyết thống của họ có chút vấn đề. Hơn nữa, bá tước Phillips còn gặp riêng em, hứa hẹn rằng chỉ cần Cố Miểu chịu thừa nhận thằng bé là người của gia tộc Phillips thì thằng bé vẫn có thể giữ lại tên và thân phận hiện tại.” Giọng nói của Cố Hề Hề dần dần trở nên nặng nề mà tâm sự: “Lúc đầu em không tin, nhưng đến cả Hirayama Jiro cũng nói máu của gia tộc Phillips thật sự có vấn đề. Mà vấn đề trong huyết thống của họ đã tồn tại trăm năm rồi, đến thế hệ của bá tước Phillips cũng là lúc mấu chốt căn bệnh đó bùng phát. Nếu không phải do trùng hợp, Cố Miểu lại là con của bá tước Phillips và một phụ nữ Châu Á thì có lẽ thằng bé sẽ không thể sống qua mười tuổi!”
Cố Hề Hề nhẹ nhàng áp tay lên gò má của Doãn Tư Thần: “Hirayama Jiro nói, dù có dùng bí dược của Vân gia để cầm cự, nhưng nếu không đưa Cố Miểu trở về Anh quốc để điều trị và chăm sóc có hệ thống thì thằng bé cũng chỉ sống được đến năm ba mươi tuổi. Tư Thần, em không muốn chúng ta phải kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh…”
“Thật sự nghiêm trọng vậy sao?” Khoé mắt hẹp dài của Doãn Tư Thần hơi ngước lên: “Hằng năm Cố Miểu đều làm kiểm tra sức khoẻ rất kỹ lưỡng, trước giờ chưa hề phát hiện bất kỳ vấn đề nào.”
“Chính vì không phát hiện ra vấn đề gì mới chính là vấn đề đáng nói. Bởi vì những công nghệ y học liên quan đến gien di truyền thì bệnh viện của Doãn gia vẫn chưa đạt đủ trình độ. Hirayama Jiro nói cậu ta có thể nghiên cứu được biện pháp chữa trị, nhưng sẽ mất rất nhiều thời gian. Tư Thần, em rất sợ…” Cố Hề Hề cắn môi, vẻ mặt lo âu: “Anh nói xem, tại sao gia tộc Phillips lại cứ cố chấp mà lựa chọn kết hôn cận huyết? Bây giờ thì hay rồi, còn không phải hại chính con cháu của mình sao?”
Doãn Tư Thần khẽ nở nụ cười: “Cho nên con trai của chúng ta mới là một thiên tài như vậy! Em không thấy gien của em và anh kết hợp lại chính là sự phối hợp hoàn hảo nhất trên đời sao? Vậy nên, Hề Hề này, chúng ta sinh thêm đứa con gái nữa đi, không chừng con gái của chúng ta còn thông minh hơn Ngự Hàm nữa đấy!”
Cố Hề Hề đỏ mặt kêu lên: “Thôi, thôi thôi! Anh toàn nói chuyện đâu đâu ấy!”
Doãn Tư Thần chỉ mỉm cười, ánh mắt thoáng thâm trầm.
Ba năm trước thời điểm sinh ra Doãn Ngự Hàm thì Cố Hề Hề đã bị hạ độc dược khiến cơ thể tổn thương nặng nề, các bác sĩ nói tuy cô giữ được mạng sống, nhưng sẽ có di chứng, cơ hội để mang thai lần nữa rất thấp. Hoặc giả như, nếu may mắn có thai lần thứ hai, thì xác suất để có thai đứa con thứ ba sẽ bằng không!
Tất nhiên đối với Doãn Tư Thần mà nói, anh rất mãn nguyện với hiện tại!
Cho dù cả đời này không có thêm một đứa con nào thì anh cũng không lo lắng, Doãn gia đã có Doãn Ngự Hàm thừa kế, anh đã có thể yên lòng để toàn tâm toàn lực bảo vệ những điều anh trân quý nhất trên đời.
Những lời này, Doãn Tư Thần tuyệt nhiên không nói với Cố Hề Hề dù chỉ là nửa câu. Mặc kệ cô có nhớ rõ chuyện phát sinh ba năm trước đây hay không, anh vẫn không muốn cô phải bị áp lực tâm lý.
“Nói chuyện đàng hoàng chút đi, anh cảm thấy như thế nào?” Cố Hề Hề cẩn thận hỏi anh.
Doãn Tư Thần không cần suy nghĩ đã lập tức trả lời: “Em quyết định là được, chuyện liên quan đến Cố Miểu thì anh sẽ nghe theo em. Suy cho cùng thì thằng bé gần gũi với em hơn, Cố Miểu là đứa trẻ sống rất tình cảm, thằng bé đối với em có một chấp niệm và sự gắn kết rất khăng khít.”
Cố Hề Hề gật gật đầu.
Đêm nay, Doãn Tư Thần đặc biệt vô cùng ôn nhu dịu dàng, nhất cử nhất động đều để tâm đến cảm xúc của Cố Hề Hề, anh cố gắng khiến cô từ từ thả lỏng để thăng hoa cùng anh.
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Cố Hề Hề vừa mở cửa bước ra khỏi phòng thì đã thấy một bóng người lù lù ngồi xổm ngay ngoài cửa. Cô hoảng hồn thiếu chút nữa là la lên, bất quá nhìn kỹ lại hoá ra là Hirayama Jiro!?
Lúc ở Kobe Nhật Bản thì cậu ta cũng ngồi xổm trước cửa nhà như thế này, là muốn lì lợm chờ cô thức dậy chơi cờ. Giờ lại ngồi xổm trước cửa phòng ngủ của cô, chắc chắn là có sợi dây thần kinh nào của cậu ta bị chạm rồi chăng?
Thấy Cố Hề Hề mở cửa thì ánh mắt Hirayama Jiro ngước lên nhìn cô, vẻ mặt cực kỳ buồn bã: “Cô ấy không để ý đến tôi…”
Lúc đầu Cố Hề Hề còn chưa kịp phản ứng lại nên không hiểu “cô ấy” trong câu nói của Hirayama Jiro là ai, nhưng sau khi chớp chớp mắt ngơ ngác thì cô liền khôi phục tinh thần, “cô ấy” ở đây là Mộc Nhược Na!
“Cậu tìm Nhược Na sao?” Cố Hề Hề nghi hoặc hỏi đối phương.
Hirayama Jiro gật gật đầu.
“Cậu tìm cô ấy làm gì? Lúc này còn rất sớm, nhất định là cô ấy còn đang ngủ.” Cố Hề Hề trả lời với giọng điệu đương nhiên.
Khoảng thời gian này tốt nhất không nên quấy rầy Mộc Nhược Na, bởi vì cô cần một thời gian để trấn tĩnh lại, mọi chuyện đã xảy ra thì sẽ không thể quay lại. Điều duy nhất cô cần là thời gian để nguôi ngoai vết thương lòng này.
Hirayama Jiro đứng lên, vô lực dựa vào vách tường, nói: “Tôi đã nói chuyện với gia đình tôi rồi, tôi nói muốn ở lại Trung Quốc.”
Đôi mắt Cố Hề Hề tức khắc trợn tròn.
Này, ý của cậu là gì vậy?
“Ba tôi đã đồng ý.” Hirayama Jiro tiếp tục nói.
“Ngài Hirayama có ý gì?” Cố Hề Hề càng trố mắt kinh ngạc hơn nữa.
Hirayama Jiro chưa kịp trả lời thì tiếng của Doãn Tư Thần đã vang lên từ phía sau: “Xem ra Hirayama Jiro đã thuyết phục gia đình, cậu ấy nghiêm túc với Mộc Nhược Na.”
Nghiêm túc… với… Mộc Nhược Na…!?
Làm ơn đi, hai người hoàn toàn sống trong hai thế giới khác biệt mà!
Đêm qua chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi, không phải sao?
Mộc Nhược Na không cần người như cậu phải chịu trách nhiệm, đúng không?
Doãn Tư Thần chậm rãi bước tới, anh nhẹ nhàng khoác một chiếc áo choàng mỏng lên vai Cố Hề Hề, nhìn thoáng Hirayama Jiro và nói: “Hiện tại tâm lý của Mộc Nhược Na không ổn định, cô ấy sẽ không thể tiếp nhận tình cảm của bất kỳ ai, cô ấy cần thời gian để bình tâm lại. Nếu không, dù bây giờ cô ấy quyết định điều gì thì đều có khả năng là sai lầm.”
Ánh mắt Hirayama Jiro nhìn Doãn Tư Thần có vẻ khó hiểu, cậu chưa thể thông suốt những điều anh nói.
“Tôi đã theo đuổi và kiên nhẫn chờ đợi Hề Hề suốt ba năm, nhưng đến giờ cô ấy vẫn chưa chính thức gật đầu nhận lời lấy tôi. Theo đuổi người phụ nữ mình yêu, không phải chỉ nhẫn nại là đủ, mà còn phải có trách nhiệm và sự chân thành.” Doãn Tư Thần không ngại chia sẻ kinh nghiệm yêu đương cho Hirayama Jiro: “Chỉ khi cậu đặt bản thân mình vào hoàn cảnh của cô ấy mà suy nghĩ mọi thứ vì cô ấy, vậy thì cô ấy mới có thể cảm động trước tình cảm của cậu. Nếu cậu thật sự có thành ý, sớm muộn gì đối phương cũng sẽ nhận ra.”
Edited by Cún
Beta by Airy
Thượng Kha định đi về hướng của Mộc Nhược Na, nhưng anh vừa cử động thì ống kim tiêm trong tay Hirayama Jiro đã không hề khách khí mà đâm vào lớp da bên ngoài ngay cổ của anh, vậy nên anh phải đứng yên tại chỗ!
“Tôi hy vọng anh không cố tình khiêu khích tôi!” Hirayama Jiro lạnh lùng lên tiếng, đây là lần đầu tiên cậu có vẻ mặt tàn nhẫn như vậy trước mặt người khác.
Gương mặt Hirayama Jiro lúc này âm trầm mà quyết tuyệt, đôi mắt lãnh khốc khiến người khác rùng mình!
Đây mới chính là Hirayama Jiro, kẻ điên cuồng nghiên cứu hoá sinh ai ai cũng khiếp sợ!
“Một liều dược tề này đủ khiến anh tử vong trong vòng mười phút, xe cứu thương chưa kịp tới thì xác anh đã lạnh rồi.” Thanh âm Hirayama Jiro lãnh đạm.
Cố Hề Hề cười tủm tỉm nói: “Ai cha! Khó trách tại sao ba tôi lại nhất mực muốn dụ dỗ cậu tham gia vào viện nghiên cứu Vân gia, hoá ra trình độ dược tề học của cậu không tệ chút nào!”
Hirayama Jiro nhìn về phía Cố Hề Hề, cười cười nói: “Nói cô ngu ngốc thì không oan cho cô chút nào.”
Cố Hề Hề: “…”
Cô yên lặng gãi gãi đầu mũi của mình, được rồi, cô sẽ không nói gì nữa, kẻo lại tự rước họa vào thân.
Mộc Nhược Na kéo tay Hirayama Jiro, nói: “Nơi này không còn chuyện gì để ở lại, chúng ta đi!”
Ánh mắt lạnh băng của Hirayama Jiro lập tức hoà hoãn hơn rất nhiều.
Cố Hề Hề liền bước lên một bước để tách Thượng Kha và Hirayama Jiro, cô quay mặt về phía Thượng Kha rồi nói: “Thôi được, đã đến lúc chúng tôi phải trở về, trời không còn sớm nữa. Chúng tôi không muốn quấy rầy anh và Cung gia tam tiểu thư.”
Thượng Kha còn định nói gì đó nhưng Mộc Nhược Na đã lôi kéo Hirayama Jiro cùng Cố Hề Hề rời khỏi.
Cố Hề Hề cùng Mặc Tử Hân chào hỏi qua loa, sau đó cô đi tìm Cung phu nhân xin phép ra về rồi mới lên xe rời khỏi Cung gia.
Trên đường trở về, Mộc Nhược Na ngây người không nói tiếng nào, cô chỉ ngồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Cố Hề Hề thì yên lặng lái xe theo chỉ dẫn trực tuyến của Google.
Không khí trong xe vô cùng yên ắng, dường như Hirayama Jiro muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cậu lại không biết nên nói như thế nào, cho nên cứ thế ngồi ở băng ghế sau mà lúng ta lúng túng quẫn bách.
Cố Hề Hề cực kỳ tập trung vào việc lái xe, cô không thể không tập trung bởi vì đường xá ở Đế Đô thật phức tạp và khó đi. Trước kia cô cảm thấy đường ở thành phố N đã đủ rối rắm rồi, nào là cầu vượt rồi vòng xoay, bây giờ đến Đế Đô thì cô mới cảm thấy được sống ở thành phố N là một điều quá hạnh phúc!
Chí ít khi ở thành phố N, cô có thể nhắm mắt mà lái xe về nhà, còn ở Đế Đô… ha hả, có thổ địa Google mà cô còn phải chạy tán loạn, không biết được đại lộ nào đang tu sửa để mà tránh. Đây chính là mị lực của một thành phố mang tầm cỡ quốc tế!
Biệt thự của Cung gia cách trang viên của Doãn Tư Thần phải đến nửa vòng Đế Đô này, đến khi trở về đã mất hơn ba tiếng đồng hồ…
Vừa về đến nơi thì Cố Hề Hề quả thật cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, cả đời này cô cũng không muốn lái xe trong thành phố lớn nữa.
Cố Hề Hề quá mệt nên mặc kệ hai người đang ngồi trong xe, cô bước xuống và đi thẳng về phòng, cô phải nhanh chóng tắm rửa rồi nghỉ ngơi thôi, đêm nay thật sự mệt muốn chết!
Vừa bước căn phòng thì thấy đèn trong phòng lại đang bật!?
Hơ?? Rõ ràng trước khi đi cô đã tắt đèn rồi mà?
Cố Hề Hề còn đang ngơ ngác định mở miệng thì thanh âm lười biếng của Doãn Tư Thần đã truyền đến từ trong phòng: “Rốt cuộc em đã về?”
Nghe được giọng nói trầm ấm quen thuộc của anh thì đáy lòng Cố Hề Hề tức khắc cảm nhận chút gì đó ngọt ngào dịu dàng, cô nhanh chân bước vào, đá bay đôi giày sang một bên, cười nói: “Sao anh lại ở đây? Không phải nói là bận việc ở bên kia mà không thể phân thân đến đây sao?”
Doãn Tư Thần tiến đến, chủ động ôm lấy Cố Hề Hề: “Ừm, phải mất một thời gian để thu xếp, cuối cùng cũng đã xong việc. Xin lỗi, hôm nay không thể đi cùng em.”
Cố Hề Hề mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Nghe nói bữa tiệc tối nay xảy ra chuyện?” Doãn Tư Thần lười biếng dò hỏi.
Cố Hề Hề lấy tay vỗ vỗ vào sau lưng anh một cái: “Biết rồi còn hỏi, có chuyện gì giấu được anh sao? Anh dám nói mình không phải vì chuyện này mà đến đây?”
Doãn Tư Thần cười khẽ một tiếng, chuột đồng nhỏ quả nhiên là người hiểu anh nhất. Đúng thật là sau khi nghe tin việc xảy ra ở Cung gia thì anh đã lên chuyên cơ riêng bay thẳng đến Đế Đô.
Anh sợ rằng chuột đồng nhỏ của anh sẽ bị khó xử!
Chuyện của Thượng Kha và Mộc Nhược Na xem như đã đến hồi kết, không thể thay đổi được. Nhưng vấn đề ở đây, sớm muộn gì người của Thượng gia cũng sẽ phát hiện ra họ bị chơi khăm một vố, vậy thì nhất định họ sẽ quy đổ mọi trách nhiệm lên đầu Mộc Nhược Na.
Dựa vào tình bạn bao lâu nay giữa Mộc Nhược Na và Cố Hề Hề, thì cô tuyệt đối sẽ không đứng yên nhìn Mộc Nhược Na bị ức hiếp. Tới lúc đó, Cố Hề Hề sẽ bị rơi vào thế đứng giữa Doãn gia và Thượng gia.
Doãn Tư Thần không muốn chuột đồng nhỏ của anh bị lâm vào tình thế khó xử, nên anh đã đến đây, tính toán nói chuyện trực tiếp với Thượng phu nhân một chút. Hiển nhiên việc này anh sẽ không để Cố Hề Hề biết. Là đàn ông, chỉ cần đứng ra gánh vác xử lý mọi việc thật tốt là được, hoàn toàn không cần thiết phải nói ra mình đã làm gì.
“Sao em không nghĩ là do anh nhớ em quá?” Doãn Tư Thần nở nụ cười gian trá, liền ôm chặt lấy Cố Hề Hề: “Ba mẹ cũng không phản đối chúng ta nữa, Hề Hề này, anh đã bị bỏ đói mấy ngày rồi…”
Cố Hề Hề giận dỗi đẩy anh ra: “Đừng lộn xộn nữa, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh!”
Doãn Tư Thần cười cười, anh lôi kéo Cố Hề Hề cùng đến ngồi lên ghế sofa, còn anh thì vẫn cúi đầu nghịch ngón tay của cô, không ngẩng mặt lên mà nói: “Được, em nói đi.”
“Là việc của Cố Miểu, em muốn hỏi ý kiến Cố Miểu một chút, liệu thằng bé có dự định gì cho tương lai hay không. Mấy ngày trước người của gia tộc Phillips có nói chuyện với em, bởi vì gia tộc của họ có truyền thống kết hôn cận huyết nên dường như huyết thống của họ có chút vấn đề. Hơn nữa, bá tước Phillips còn gặp riêng em, hứa hẹn rằng chỉ cần Cố Miểu chịu thừa nhận thằng bé là người của gia tộc Phillips thì thằng bé vẫn có thể giữ lại tên và thân phận hiện tại.” Giọng nói của Cố Hề Hề dần dần trở nên nặng nề mà tâm sự: “Lúc đầu em không tin, nhưng đến cả Hirayama Jiro cũng nói máu của gia tộc Phillips thật sự có vấn đề. Mà vấn đề trong huyết thống của họ đã tồn tại trăm năm rồi, đến thế hệ của bá tước Phillips cũng là lúc mấu chốt căn bệnh đó bùng phát. Nếu không phải do trùng hợp, Cố Miểu lại là con của bá tước Phillips và một phụ nữ Châu Á thì có lẽ thằng bé sẽ không thể sống qua mười tuổi!”
Cố Hề Hề nhẹ nhàng áp tay lên gò má của Doãn Tư Thần: “Hirayama Jiro nói, dù có dùng bí dược của Vân gia để cầm cự, nhưng nếu không đưa Cố Miểu trở về Anh quốc để điều trị và chăm sóc có hệ thống thì thằng bé cũng chỉ sống được đến năm ba mươi tuổi. Tư Thần, em không muốn chúng ta phải kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh…”
“Thật sự nghiêm trọng vậy sao?” Khoé mắt hẹp dài của Doãn Tư Thần hơi ngước lên: “Hằng năm Cố Miểu đều làm kiểm tra sức khoẻ rất kỹ lưỡng, trước giờ chưa hề phát hiện bất kỳ vấn đề nào.”
“Chính vì không phát hiện ra vấn đề gì mới chính là vấn đề đáng nói. Bởi vì những công nghệ y học liên quan đến gien di truyền thì bệnh viện của Doãn gia vẫn chưa đạt đủ trình độ. Hirayama Jiro nói cậu ta có thể nghiên cứu được biện pháp chữa trị, nhưng sẽ mất rất nhiều thời gian. Tư Thần, em rất sợ…” Cố Hề Hề cắn môi, vẻ mặt lo âu: “Anh nói xem, tại sao gia tộc Phillips lại cứ cố chấp mà lựa chọn kết hôn cận huyết? Bây giờ thì hay rồi, còn không phải hại chính con cháu của mình sao?”
Doãn Tư Thần khẽ nở nụ cười: “Cho nên con trai của chúng ta mới là một thiên tài như vậy! Em không thấy gien của em và anh kết hợp lại chính là sự phối hợp hoàn hảo nhất trên đời sao? Vậy nên, Hề Hề này, chúng ta sinh thêm đứa con gái nữa đi, không chừng con gái của chúng ta còn thông minh hơn Ngự Hàm nữa đấy!”
Cố Hề Hề đỏ mặt kêu lên: “Thôi, thôi thôi! Anh toàn nói chuyện đâu đâu ấy!”
Doãn Tư Thần chỉ mỉm cười, ánh mắt thoáng thâm trầm.
Ba năm trước thời điểm sinh ra Doãn Ngự Hàm thì Cố Hề Hề đã bị hạ độc dược khiến cơ thể tổn thương nặng nề, các bác sĩ nói tuy cô giữ được mạng sống, nhưng sẽ có di chứng, cơ hội để mang thai lần nữa rất thấp. Hoặc giả như, nếu may mắn có thai lần thứ hai, thì xác suất để có thai đứa con thứ ba sẽ bằng không!
Tất nhiên đối với Doãn Tư Thần mà nói, anh rất mãn nguyện với hiện tại!
Cho dù cả đời này không có thêm một đứa con nào thì anh cũng không lo lắng, Doãn gia đã có Doãn Ngự Hàm thừa kế, anh đã có thể yên lòng để toàn tâm toàn lực bảo vệ những điều anh trân quý nhất trên đời.
Những lời này, Doãn Tư Thần tuyệt nhiên không nói với Cố Hề Hề dù chỉ là nửa câu. Mặc kệ cô có nhớ rõ chuyện phát sinh ba năm trước đây hay không, anh vẫn không muốn cô phải bị áp lực tâm lý.
“Nói chuyện đàng hoàng chút đi, anh cảm thấy như thế nào?” Cố Hề Hề cẩn thận hỏi anh.
Doãn Tư Thần không cần suy nghĩ đã lập tức trả lời: “Em quyết định là được, chuyện liên quan đến Cố Miểu thì anh sẽ nghe theo em. Suy cho cùng thì thằng bé gần gũi với em hơn, Cố Miểu là đứa trẻ sống rất tình cảm, thằng bé đối với em có một chấp niệm và sự gắn kết rất khăng khít.”
Cố Hề Hề gật gật đầu.
Đêm nay, Doãn Tư Thần đặc biệt vô cùng ôn nhu dịu dàng, nhất cử nhất động đều để tâm đến cảm xúc của Cố Hề Hề, anh cố gắng khiến cô từ từ thả lỏng để thăng hoa cùng anh.
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Cố Hề Hề vừa mở cửa bước ra khỏi phòng thì đã thấy một bóng người lù lù ngồi xổm ngay ngoài cửa. Cô hoảng hồn thiếu chút nữa là la lên, bất quá nhìn kỹ lại hoá ra là Hirayama Jiro!?
Lúc ở Kobe Nhật Bản thì cậu ta cũng ngồi xổm trước cửa nhà như thế này, là muốn lì lợm chờ cô thức dậy chơi cờ. Giờ lại ngồi xổm trước cửa phòng ngủ của cô, chắc chắn là có sợi dây thần kinh nào của cậu ta bị chạm rồi chăng?
Thấy Cố Hề Hề mở cửa thì ánh mắt Hirayama Jiro ngước lên nhìn cô, vẻ mặt cực kỳ buồn bã: “Cô ấy không để ý đến tôi…”
Lúc đầu Cố Hề Hề còn chưa kịp phản ứng lại nên không hiểu “cô ấy” trong câu nói của Hirayama Jiro là ai, nhưng sau khi chớp chớp mắt ngơ ngác thì cô liền khôi phục tinh thần, “cô ấy” ở đây là Mộc Nhược Na!
“Cậu tìm Nhược Na sao?” Cố Hề Hề nghi hoặc hỏi đối phương.
Hirayama Jiro gật gật đầu.
“Cậu tìm cô ấy làm gì? Lúc này còn rất sớm, nhất định là cô ấy còn đang ngủ.” Cố Hề Hề trả lời với giọng điệu đương nhiên.
Khoảng thời gian này tốt nhất không nên quấy rầy Mộc Nhược Na, bởi vì cô cần một thời gian để trấn tĩnh lại, mọi chuyện đã xảy ra thì sẽ không thể quay lại. Điều duy nhất cô cần là thời gian để nguôi ngoai vết thương lòng này.
Hirayama Jiro đứng lên, vô lực dựa vào vách tường, nói: “Tôi đã nói chuyện với gia đình tôi rồi, tôi nói muốn ở lại Trung Quốc.”
Đôi mắt Cố Hề Hề tức khắc trợn tròn.
Này, ý của cậu là gì vậy?
“Ba tôi đã đồng ý.” Hirayama Jiro tiếp tục nói.
“Ngài Hirayama có ý gì?” Cố Hề Hề càng trố mắt kinh ngạc hơn nữa.
Hirayama Jiro chưa kịp trả lời thì tiếng của Doãn Tư Thần đã vang lên từ phía sau: “Xem ra Hirayama Jiro đã thuyết phục gia đình, cậu ấy nghiêm túc với Mộc Nhược Na.”
Nghiêm túc… với… Mộc Nhược Na…!?
Làm ơn đi, hai người hoàn toàn sống trong hai thế giới khác biệt mà!
Đêm qua chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi, không phải sao?
Mộc Nhược Na không cần người như cậu phải chịu trách nhiệm, đúng không?
Doãn Tư Thần chậm rãi bước tới, anh nhẹ nhàng khoác một chiếc áo choàng mỏng lên vai Cố Hề Hề, nhìn thoáng Hirayama Jiro và nói: “Hiện tại tâm lý của Mộc Nhược Na không ổn định, cô ấy sẽ không thể tiếp nhận tình cảm của bất kỳ ai, cô ấy cần thời gian để bình tâm lại. Nếu không, dù bây giờ cô ấy quyết định điều gì thì đều có khả năng là sai lầm.”
Ánh mắt Hirayama Jiro nhìn Doãn Tư Thần có vẻ khó hiểu, cậu chưa thể thông suốt những điều anh nói.
“Tôi đã theo đuổi và kiên nhẫn chờ đợi Hề Hề suốt ba năm, nhưng đến giờ cô ấy vẫn chưa chính thức gật đầu nhận lời lấy tôi. Theo đuổi người phụ nữ mình yêu, không phải chỉ nhẫn nại là đủ, mà còn phải có trách nhiệm và sự chân thành.” Doãn Tư Thần không ngại chia sẻ kinh nghiệm yêu đương cho Hirayama Jiro: “Chỉ khi cậu đặt bản thân mình vào hoàn cảnh của cô ấy mà suy nghĩ mọi thứ vì cô ấy, vậy thì cô ấy mới có thể cảm động trước tình cảm của cậu. Nếu cậu thật sự có thành ý, sớm muộn gì đối phương cũng sẽ nhận ra.”
Edited by Cún
Beta by Airy
Bình luận facebook