Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-532
Chương 532: Đến Anh quốc
Dù có chết thì mommy cũng phải bảo vệ con, Cố Miểu!
Cố Miểu, chờ mommy! Mommy đã trở về rồi…
Cố Hề Hề nhìn thấy Cố Miểu đứng quay lưng về phía cô mà bỏ chạy đi mất, bóng dáng cậu bé càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ dần. Mặc kệ cho cô kêu gào thế nào nhưng cậu bé vẫn không chịu quay đầu lại. Cô định chạy theo kéo tay con trai lại, nhưng không hiểu sao người ở ngay trước mắt mà cô lại không thể nắm giữ được, mọi thứ cứ mơ mơ hồ hồ.
Đừng! Đừng đi mà!
Cố Miểu, đừng đi! Quay trở lại với mommy đi!
Đừng bỏ mặc mommy, đừng bỏ mommy mà đi…!
“Đừng đi!” Cố Hề Hề thét lên một tiếng chói tai, choàng tỉnh ngồi bật dậy.
“Mơ thấy ác mộng sao? Nào, uống nước đi.” Doãn Tư Thần lập tức bước đến bên cạnh, dìu Cố Hề Hề ngồi tựa vào gối và đưa một ly nước cho cô.
“Tư Thần, Cố Miểu thằng bé…” Cô hoảng hốt nắm chặt tay anh, giờ phút này thì làm sao cô còn tâm trạng uống nước.
“Không sao rồi, thân nhiệt của thằng bé đã được kiểm soát. Chúng ta đang trên đường đến Anh quốc!” Doãn Tư Thần thấp giọng trấn an: “Đừng lo, tất cả chúng ta đều đến đó cùng Cố Miểu!”
Ngay lúc này Doãn Ngự Hàm lạch bạch chạy tới, hốc mắt cậu bé hồng hồng nhìn Cố Hề Hề: “Mommy~! Cố Miểu sẽ không sao chứ? Sau này con sẽ không bắt nạt anh hai nữa, mommy làm cho anh hai tỉnh lại được không? Con sẽ nghe lời anh hai, không nghịch ngợm nữa!”
Cố Hề Hề ôm chầm Doãn Ngự Hàm vào lòng, nghẹn ngào gật gật đầu: “Nhất định mọi chuyện sẽ ổn, nhất định sẽ không sao…”
Nước mắt Cố Hề Hề rơi trên mái tóc của Doãn Ngự Hàm, cảm giác nóng ấm từ nước mắt của cô khiến trái tim cậu bé bỏng rát khó chịu. Cậu dùng bàn tay nhỏ bụ bẫm xoa xoa nước mắt của mommy, trên gương mặt trẻ thơ là sự bất an lo lắng.
“Đừng lo lắng, chúng ta đang bay trên bầu trời của Kyrgyzstan, không bao lâu nữa sẽ tới nơi.” Doãn Tư Thần không ngừng an ủi hai mẹ con một lớn một nhỏ: “Anh đã liên hệ với bá tước Phillips, họ đã chuẩn bị sẵn bác sĩ và nghiên cứu viên, khi đến nơi thì Cố Miểu có thể tiến hành điều trị ngay.”
“Có phải họ đã đưa điều kiện gì đó?” Cố Hề Hề cúi đầu hỏi.
“Đúng.” Doãn Tư Thần thấp giọng trả lời: “Thật xin lỗi vì đã không bàn bạc với em trước, yêu cầu của gia tộc Phillips là Cố Miểu bắt buộc phải trở về thì họ mới có thể hỗ trợ điều trị. Vì Cố Miểu…”
“Em hiểu. Em không trách anh, nếu là em thì em cũng lựa chọn như vậy.” Cố Hề Hề khẽ lắc đầu, đưa bàn tay lên lau nước mắt: “So với sự sống của thằng bé thì mọi thứ đều không quan trọng.”
Chỉ cần Cố Miểu còn sống, sớm muộn gì vẫn có thể gặp lại nhau! Tất cả đều tại cô!
Nếu không phải cô cố chấp khăng khăng giành quyền nuôi dưỡng Cố Miểu thì chuyện này sẽ không xảy ra?
Là do cô quá tham lam! Cô hận chính sự tham lam của mình, vì nó mà đã khiến Cố Miểu rơi vào hoàn cảnh này. Nếu ông trời cho cô lựa chọn lần nữa, cô tuyệt đối không hành xử ích kỷ như vậy!
Bá tước Phillips muốn con trai của mình, vậy thì cứ tuỳ ý đối phương, chỉ cần gia tộc của họ đối xử tốt với Cố Miểu thì cô sẽ không oán không hận!
Mộc Nhược Na bước vào phòng nghỉ, nhìn thấy Cố Hề Hề tựa như đang tuyệt vọng đau khổ thì cô liền tiến đến ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy Cố Hề Hề và vỗ về an ủi.
Quả thật Cố Hề Hề đang rất tuyệt vọng, cô chìm sâu vào những suy nghĩ bế tắc, tự trách bản thân ích kỷ nên đã đẩy Cố Miểu vào cảnh hiểm nghèo. Cô không ngừng dày vò lương tâm của chính mình, không thể nào ngừng suy nghĩ được.
Mộc Nhược Na chỉ cần nhìn vào ánh mắt của Cố Hề Hề thì đã hiểu trong lòng bạn của cô đang nghĩ gì, bởi vậy cô chỉ có thể chậm rãi khuyên nhủ: “Đừng lo, Cố Miểu sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Dù sóng to gió lớn thế nào thì vẫn không thể đánh bại thằng bé, trời cao nhất định không thể dễ dàng cướp đi thằng bé của chúng ta. Cậu còn nhớ Cố Miểu đã đến với chúng ta như thế nào không? Lúc đó tôi phải giành giật lấy thằng bé từ tay bọn buôn người, trên đường tháo chạy không biết bao nhiêu kẻ muốn chặn giết, nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn an toàn trở về. Cậu xem, Cố Miểu là người được ban phúc lành, thằng bé nhất định không sao!”
“Cậu là mẹ của thằng bé, cậu phải mạnh mẽ lên, không thể gục ngã, nếu tỉnh lại mà không thấy cậu thì cậu nghĩ thằng bé có lo lắng không? Có đau lòng không? Khi đó không chừng thằng bé sẽ sụp đổ theo cậu thì sao? Hề Hề, cho dù có là vì Cố Miểu thì cậu cũng không được phép suy nghĩ linh tinh nữa, cậu không thể sụp đổ vào lúc này được, biết không?” Mộc Nhược Na tiếp tục khuyên bảo: “Cậu phải biết Cố Miểu rất quan tâm đến cậu, nếu cậu xảy ra chuyện thì thằng bé có khi cũng không muốn sống nữa đâu.”
Quả nhiên, những lời này đã vực dậy tinh thần cho Cố Hề Hề.
Đúng, cô không thể sụp đổ, không thể mềm yếu!
Nếu cô sụp đổ thì Cố Miểu phải làm sao?
Con trai của cô còn rất nhỏ, tương lai còn cần người dìu dắt và bảo vệ…
Cố Miểu khác với Doãn Ngự Hàm, tốt xấu gì thì Doãn Ngự Hàm vẫn là người thừa kế của Doãn gia, có rất nhiều người luôn ở bên cạnh bảo vệ thằng bé. Còn Cố Miểu lại chỉ có một mình cô!
Sau cùng thì Cố Hề Hề đã bình tĩnh lại, thấy cô như vậy thì mọi người xung quanh mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mộc Nhược Na nhìn về phía Doãn Tư Thần, khẽ gật gật đầu rồi đứng dậy rời khỏi. Vừa bước ra ngoài thì cô đã chạm mặt Hirayama Jiro. Ánh mắt cuồng nhiệt của Hirayama Jiro từ nãy đến giờ vẫn nhìn chằm chằm vào Mộc Nhược Na.
“Cậu sẽ giữ lời?” Mộc Nhược Na điềm tĩnh nhìn đối phương.
Hirayama Jiro hiểu ý cô muốn hỏi gì, liền gật gật đầu.
“Được, chỉ cần cậu điều trị chữa khỏi cho Cố Miểu, tôi sẽ ở bên cạnh cậu.” Mộc Nhược Na kiên định nói, vừa dứt lời thì cô đã xoay người bỏ đi.
Hirayama Jiro nhìn theo bóng dáng Mộc Nhược Na đến khi khuất hẳn thì cậu mới thu hồi tầm mắt: “Xem ra việc tạo ra một bản sao của sự sống không có ý nghĩa gì.” Đột nhiên cậu nở nụ cười, tự lầm bầm một mình: “Có lẽ, trò này vui hơn nhiều!”
…
Cuối cùng chuyên cơ của Doãn gia đã bay đến Anh quốc và đáp tại sân bay riêng của gia tộc Phillips. Khi máy bay vừa ổn định, lập tức có người đẩy Cố Miểu đang nằm trên giường bệnh ra ngoài, bên ngoài đã có người chờ sẵn để tiếp ứng.
Do chênh lệch múi giờ nên khi đến đây thì trời đã tối, Cố Hề Hề xuống máy bay cùng Doãn Tư Thần, dù rất mệt mỏi nhưng cô đều khéo léo cự tuyệt lời mời nghỉ ngơi của người khác, vẫn kiên trì đứng chờ bên ngoài phòng điều trị.
Đây là một hòn đảo nhỏ nằm trong lãnh thổ Anh quốc, rừng thực vật nơi này khá phong phú, khắp nơi cây cối xanh um tươi tốt. Mà chỗ này đồng thời cũng là lãnh địa riêng của gia tộc Phillips, khá giống với hòn đảo nhỏ của Vân gia ở Indonesia, là một nơi kín đáo và tách biệt với thế giới bên ngoài.
Bởi vì tình huống của Cố Miểu quá nguy cấp nên chuyên cơ của Doãn gia mới được phép bay thẳng đến đây, suy cho cùng thì gia tộc Phillips tuyệt đối không thể để người thừa kế duy nhất của họ xảy ra chuyện gì được.
Từ phía xa xa, có một nhóm người đang đi về hướng này. Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần cùng nhìn qua thì thấy một ông lão đầu tóc bạc phơ chậm rãi bước đến, theo sau ông là một đoàn tuỳ tùng. Người phương Tây thường trông già dặn hơn so với tuổi thật của họ, ông cụ này cũng vậy, có thể thấy được do khuôn mặt ông tuy đầy nếp nhăn nhưng tay chân vẫn rất linh hoạt khoẻ mạnh.
“Đây là ngài công tước Phillips.” Doãn Tư Thần thấp giọng giải thích với Cố Hề Hề.
Trong nháy mắt thì Cố Hề Hề đã hiểu rõ thân phận đối phương.
Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề bước đến, chủ động chào hỏi: “Ngài công tước, xin lỗi đã quấy rầy!”
Ánh mắt công tước Phillips liếc nhìn về phía hai người rồi mỉm cười: “Hai vị khách khí rồi! Quá trình trị liệu bên trong sẽ mất thêm một thời gian nữa, không bằng hai vị đi cùng ta uống một ly đi?”
Doãn Tư Thần nắm tay lôi kéo Cố Hề Hề, gật đầu nói: “Vậy xin làm phiền ngài!”
Công tước Phillips xoay người rời khỏi, quản gia ở phía sau cung kính lễ phép mời Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề cùng đi theo.
Nơi này là một lâu đài cổ rất lớn, phong cách cổ điển giống với lâu đài của Doãn Tư Thần ở Anh quốc, đều là những nơi có giá trị lịch sử lâu đời. Ở đây được giữ gìn trùng tu rất cẩn thận, hoàn toàn không có dấu hiệu của những đồ vật hiện đại, thậm chí đến cả việc thắp sáng trong lâu đài cũng là dùng đèn cầy.
Thứ duy nhất có dáng dấp của xã hội hiện đại có lẽ chính là điện thoại?
Bất quá, hiện tại Cố Hề Hề không còn tâm trạng để thưởng thức phong cảnh ý vị thế này, trong lòng cô chỉ nghĩ đến chuyện làm sao cho Cố Miểu mau chóng tỉnh lại.
Quản gia bưng một khay hồng trà đến mời khách, sau đó yên lặng rời khỏi.
Bàn tay đầy chấm đồi mồi của công tước Phillips đặt lên đầu gối, ngước mắt nhìn Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề: “Tình hình bây giờ hai người cũng đã thấy, hai người thật sự quyết định như vậy sao?”
Hốc mắt Cố Hề Hề tức khắc đỏ lên, cô im lặng cúi đầu không dám nhìn công tước Phillips. Bởi vì cô sợ giây tiếp theo mình sẽ hối hận… Chỉ những người đã làm mẹ mới hiểu được, phải đem con của mình giao cho người khác chính là sự tra tấn thống khổ tột cùng đến nhường nào!
Doãn Tư Thần nắm lấy tay Cố Hề Hề, âm thầm động viên cô, anh nhìn công tước Phillips và nói: “Đúng, ngài công tước. Đây là vì Cố Miểu, chúng tôi không… phản đối.”
Công tước Phillips gật gật đầu: “Gia tộc Phillips của ta vô cùng biết ơn hai người đã bảo vệ người thừa kế của gia tộc Phillips, tình nghĩa này ta sẽ luôn ghi nhớ.”
Doãn Tư Thần gật gật đầu: “Dù thế nào, chúng tôi vẫn là người một nhà với Cố Miểu. Chỉ cần Cố Miểu đồng ý, chúng tôi sẽ luôn là cha mẹ của thằng bé.”
“Được, cứ như vậy đi. Khi thằng bé bình phục thì sẽ chính thức thay đổi họ và trở về nhận tổ tông.” Công tước Phillips nhìn thoáng qua vẻ mặt Cố Hề Hề đang kiềm nén nước mắt, nhẹ nhàng nói: “Cô gái, cô có thể đưa ra một yêu cầu nếu muốn, đây xem như là lời cảm tạ của ta.”
Cố Hề Hề nở nụ cười miễn cưỡng: “Tôi không có bất kỳ yêu cầu gì cả, nếu có chỉ là… mong ngài hãy đối xử thật tốt với thằng bé. Nếu được, tôi hy vọng có thể giữ liên lạc với thằng bé, có thể nhìn thấy thằng bé khi nó trưởng thành.”
“Đây là điều hiển nhiên!” Công tước Phillips trịnh trọng nói với Cố Hề Hề: “Gia tộc Phillips và Doãn gia sẽ vĩnh viễn giao hảo với nhau.”
Cố Hề Hề gật gật đầu thật mạnh, cô không muốn ngồi ở đây nữa, cô chỉ muốn đứng lên tìm nơi nào đó yên tĩnh để khóc.
“Xin lỗi, cơ thể vợ tôi không được khoẻ, chúng tôi xin phép cáo từ trước.” Doãn Tư Thần lễ phép nói với công tước Phillips: “Chúng tôi sẽ hỗ trợ về các thủ tục liên quan đến Cố Miểu.”
“Vậy làm phiền cậu.” Công tước Phillips rất hài lòng với thái độ hợp tác của Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề.
Doãn Tư Thần đứng dậy, nhanh chóng dẫn Cố Hề Hề rời khỏi, để lại công tước Phillips ngồi một mình, tựa như ông đang suy tư gì đó.
Bỗng nhiên lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ cốc cốc, một cái đầu nho nhỏ tròn tròn thò vào, có vẻ dò xét.
“Xin hỏi, ngài có phải là công tước Phillips không?” Doãn Ngự Hàm dùng tiếng Anh chuẩn theo giọng bản xứ và mở miệng chào hỏi: “Con có thể nói chuyện với ngài một chút không?”
Công tước Phillips hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy một đứa bé phương Đông có khuôn mặt kháu khỉnh sáng ngời thế này. Đứa bé này quả thật rất xinh đẹp khôi ngô!
Tuy còn nhỏ, nhưng thần thái trên khuôn mặt lại toát ra vẻ anh khí trí tuệ hơn người!
Xem ra đứa bé này chính là con trai của cặp vợ chồng vừa rồi, trông cậu rất giống họ.
“Phải, là ta. Con là ai?” Công tước Phillips nhìn Doãn Ngự Hàm và mỉm cười: “Con muốn nói chuyện gì với ta?”
Edited by Cún
Beta by Airy
Dù có chết thì mommy cũng phải bảo vệ con, Cố Miểu!
Cố Miểu, chờ mommy! Mommy đã trở về rồi…
Cố Hề Hề nhìn thấy Cố Miểu đứng quay lưng về phía cô mà bỏ chạy đi mất, bóng dáng cậu bé càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ dần. Mặc kệ cho cô kêu gào thế nào nhưng cậu bé vẫn không chịu quay đầu lại. Cô định chạy theo kéo tay con trai lại, nhưng không hiểu sao người ở ngay trước mắt mà cô lại không thể nắm giữ được, mọi thứ cứ mơ mơ hồ hồ.
Đừng! Đừng đi mà!
Cố Miểu, đừng đi! Quay trở lại với mommy đi!
Đừng bỏ mặc mommy, đừng bỏ mommy mà đi…!
“Đừng đi!” Cố Hề Hề thét lên một tiếng chói tai, choàng tỉnh ngồi bật dậy.
“Mơ thấy ác mộng sao? Nào, uống nước đi.” Doãn Tư Thần lập tức bước đến bên cạnh, dìu Cố Hề Hề ngồi tựa vào gối và đưa một ly nước cho cô.
“Tư Thần, Cố Miểu thằng bé…” Cô hoảng hốt nắm chặt tay anh, giờ phút này thì làm sao cô còn tâm trạng uống nước.
“Không sao rồi, thân nhiệt của thằng bé đã được kiểm soát. Chúng ta đang trên đường đến Anh quốc!” Doãn Tư Thần thấp giọng trấn an: “Đừng lo, tất cả chúng ta đều đến đó cùng Cố Miểu!”
Ngay lúc này Doãn Ngự Hàm lạch bạch chạy tới, hốc mắt cậu bé hồng hồng nhìn Cố Hề Hề: “Mommy~! Cố Miểu sẽ không sao chứ? Sau này con sẽ không bắt nạt anh hai nữa, mommy làm cho anh hai tỉnh lại được không? Con sẽ nghe lời anh hai, không nghịch ngợm nữa!”
Cố Hề Hề ôm chầm Doãn Ngự Hàm vào lòng, nghẹn ngào gật gật đầu: “Nhất định mọi chuyện sẽ ổn, nhất định sẽ không sao…”
Nước mắt Cố Hề Hề rơi trên mái tóc của Doãn Ngự Hàm, cảm giác nóng ấm từ nước mắt của cô khiến trái tim cậu bé bỏng rát khó chịu. Cậu dùng bàn tay nhỏ bụ bẫm xoa xoa nước mắt của mommy, trên gương mặt trẻ thơ là sự bất an lo lắng.
“Đừng lo lắng, chúng ta đang bay trên bầu trời của Kyrgyzstan, không bao lâu nữa sẽ tới nơi.” Doãn Tư Thần không ngừng an ủi hai mẹ con một lớn một nhỏ: “Anh đã liên hệ với bá tước Phillips, họ đã chuẩn bị sẵn bác sĩ và nghiên cứu viên, khi đến nơi thì Cố Miểu có thể tiến hành điều trị ngay.”
“Có phải họ đã đưa điều kiện gì đó?” Cố Hề Hề cúi đầu hỏi.
“Đúng.” Doãn Tư Thần thấp giọng trả lời: “Thật xin lỗi vì đã không bàn bạc với em trước, yêu cầu của gia tộc Phillips là Cố Miểu bắt buộc phải trở về thì họ mới có thể hỗ trợ điều trị. Vì Cố Miểu…”
“Em hiểu. Em không trách anh, nếu là em thì em cũng lựa chọn như vậy.” Cố Hề Hề khẽ lắc đầu, đưa bàn tay lên lau nước mắt: “So với sự sống của thằng bé thì mọi thứ đều không quan trọng.”
Chỉ cần Cố Miểu còn sống, sớm muộn gì vẫn có thể gặp lại nhau! Tất cả đều tại cô!
Nếu không phải cô cố chấp khăng khăng giành quyền nuôi dưỡng Cố Miểu thì chuyện này sẽ không xảy ra?
Là do cô quá tham lam! Cô hận chính sự tham lam của mình, vì nó mà đã khiến Cố Miểu rơi vào hoàn cảnh này. Nếu ông trời cho cô lựa chọn lần nữa, cô tuyệt đối không hành xử ích kỷ như vậy!
Bá tước Phillips muốn con trai của mình, vậy thì cứ tuỳ ý đối phương, chỉ cần gia tộc của họ đối xử tốt với Cố Miểu thì cô sẽ không oán không hận!
Mộc Nhược Na bước vào phòng nghỉ, nhìn thấy Cố Hề Hề tựa như đang tuyệt vọng đau khổ thì cô liền tiến đến ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy Cố Hề Hề và vỗ về an ủi.
Quả thật Cố Hề Hề đang rất tuyệt vọng, cô chìm sâu vào những suy nghĩ bế tắc, tự trách bản thân ích kỷ nên đã đẩy Cố Miểu vào cảnh hiểm nghèo. Cô không ngừng dày vò lương tâm của chính mình, không thể nào ngừng suy nghĩ được.
Mộc Nhược Na chỉ cần nhìn vào ánh mắt của Cố Hề Hề thì đã hiểu trong lòng bạn của cô đang nghĩ gì, bởi vậy cô chỉ có thể chậm rãi khuyên nhủ: “Đừng lo, Cố Miểu sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Dù sóng to gió lớn thế nào thì vẫn không thể đánh bại thằng bé, trời cao nhất định không thể dễ dàng cướp đi thằng bé của chúng ta. Cậu còn nhớ Cố Miểu đã đến với chúng ta như thế nào không? Lúc đó tôi phải giành giật lấy thằng bé từ tay bọn buôn người, trên đường tháo chạy không biết bao nhiêu kẻ muốn chặn giết, nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn an toàn trở về. Cậu xem, Cố Miểu là người được ban phúc lành, thằng bé nhất định không sao!”
“Cậu là mẹ của thằng bé, cậu phải mạnh mẽ lên, không thể gục ngã, nếu tỉnh lại mà không thấy cậu thì cậu nghĩ thằng bé có lo lắng không? Có đau lòng không? Khi đó không chừng thằng bé sẽ sụp đổ theo cậu thì sao? Hề Hề, cho dù có là vì Cố Miểu thì cậu cũng không được phép suy nghĩ linh tinh nữa, cậu không thể sụp đổ vào lúc này được, biết không?” Mộc Nhược Na tiếp tục khuyên bảo: “Cậu phải biết Cố Miểu rất quan tâm đến cậu, nếu cậu xảy ra chuyện thì thằng bé có khi cũng không muốn sống nữa đâu.”
Quả nhiên, những lời này đã vực dậy tinh thần cho Cố Hề Hề.
Đúng, cô không thể sụp đổ, không thể mềm yếu!
Nếu cô sụp đổ thì Cố Miểu phải làm sao?
Con trai của cô còn rất nhỏ, tương lai còn cần người dìu dắt và bảo vệ…
Cố Miểu khác với Doãn Ngự Hàm, tốt xấu gì thì Doãn Ngự Hàm vẫn là người thừa kế của Doãn gia, có rất nhiều người luôn ở bên cạnh bảo vệ thằng bé. Còn Cố Miểu lại chỉ có một mình cô!
Sau cùng thì Cố Hề Hề đã bình tĩnh lại, thấy cô như vậy thì mọi người xung quanh mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mộc Nhược Na nhìn về phía Doãn Tư Thần, khẽ gật gật đầu rồi đứng dậy rời khỏi. Vừa bước ra ngoài thì cô đã chạm mặt Hirayama Jiro. Ánh mắt cuồng nhiệt của Hirayama Jiro từ nãy đến giờ vẫn nhìn chằm chằm vào Mộc Nhược Na.
“Cậu sẽ giữ lời?” Mộc Nhược Na điềm tĩnh nhìn đối phương.
Hirayama Jiro hiểu ý cô muốn hỏi gì, liền gật gật đầu.
“Được, chỉ cần cậu điều trị chữa khỏi cho Cố Miểu, tôi sẽ ở bên cạnh cậu.” Mộc Nhược Na kiên định nói, vừa dứt lời thì cô đã xoay người bỏ đi.
Hirayama Jiro nhìn theo bóng dáng Mộc Nhược Na đến khi khuất hẳn thì cậu mới thu hồi tầm mắt: “Xem ra việc tạo ra một bản sao của sự sống không có ý nghĩa gì.” Đột nhiên cậu nở nụ cười, tự lầm bầm một mình: “Có lẽ, trò này vui hơn nhiều!”
…
Cuối cùng chuyên cơ của Doãn gia đã bay đến Anh quốc và đáp tại sân bay riêng của gia tộc Phillips. Khi máy bay vừa ổn định, lập tức có người đẩy Cố Miểu đang nằm trên giường bệnh ra ngoài, bên ngoài đã có người chờ sẵn để tiếp ứng.
Do chênh lệch múi giờ nên khi đến đây thì trời đã tối, Cố Hề Hề xuống máy bay cùng Doãn Tư Thần, dù rất mệt mỏi nhưng cô đều khéo léo cự tuyệt lời mời nghỉ ngơi của người khác, vẫn kiên trì đứng chờ bên ngoài phòng điều trị.
Đây là một hòn đảo nhỏ nằm trong lãnh thổ Anh quốc, rừng thực vật nơi này khá phong phú, khắp nơi cây cối xanh um tươi tốt. Mà chỗ này đồng thời cũng là lãnh địa riêng của gia tộc Phillips, khá giống với hòn đảo nhỏ của Vân gia ở Indonesia, là một nơi kín đáo và tách biệt với thế giới bên ngoài.
Bởi vì tình huống của Cố Miểu quá nguy cấp nên chuyên cơ của Doãn gia mới được phép bay thẳng đến đây, suy cho cùng thì gia tộc Phillips tuyệt đối không thể để người thừa kế duy nhất của họ xảy ra chuyện gì được.
Từ phía xa xa, có một nhóm người đang đi về hướng này. Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần cùng nhìn qua thì thấy một ông lão đầu tóc bạc phơ chậm rãi bước đến, theo sau ông là một đoàn tuỳ tùng. Người phương Tây thường trông già dặn hơn so với tuổi thật của họ, ông cụ này cũng vậy, có thể thấy được do khuôn mặt ông tuy đầy nếp nhăn nhưng tay chân vẫn rất linh hoạt khoẻ mạnh.
“Đây là ngài công tước Phillips.” Doãn Tư Thần thấp giọng giải thích với Cố Hề Hề.
Trong nháy mắt thì Cố Hề Hề đã hiểu rõ thân phận đối phương.
Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề bước đến, chủ động chào hỏi: “Ngài công tước, xin lỗi đã quấy rầy!”
Ánh mắt công tước Phillips liếc nhìn về phía hai người rồi mỉm cười: “Hai vị khách khí rồi! Quá trình trị liệu bên trong sẽ mất thêm một thời gian nữa, không bằng hai vị đi cùng ta uống một ly đi?”
Doãn Tư Thần nắm tay lôi kéo Cố Hề Hề, gật đầu nói: “Vậy xin làm phiền ngài!”
Công tước Phillips xoay người rời khỏi, quản gia ở phía sau cung kính lễ phép mời Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề cùng đi theo.
Nơi này là một lâu đài cổ rất lớn, phong cách cổ điển giống với lâu đài của Doãn Tư Thần ở Anh quốc, đều là những nơi có giá trị lịch sử lâu đời. Ở đây được giữ gìn trùng tu rất cẩn thận, hoàn toàn không có dấu hiệu của những đồ vật hiện đại, thậm chí đến cả việc thắp sáng trong lâu đài cũng là dùng đèn cầy.
Thứ duy nhất có dáng dấp của xã hội hiện đại có lẽ chính là điện thoại?
Bất quá, hiện tại Cố Hề Hề không còn tâm trạng để thưởng thức phong cảnh ý vị thế này, trong lòng cô chỉ nghĩ đến chuyện làm sao cho Cố Miểu mau chóng tỉnh lại.
Quản gia bưng một khay hồng trà đến mời khách, sau đó yên lặng rời khỏi.
Bàn tay đầy chấm đồi mồi của công tước Phillips đặt lên đầu gối, ngước mắt nhìn Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề: “Tình hình bây giờ hai người cũng đã thấy, hai người thật sự quyết định như vậy sao?”
Hốc mắt Cố Hề Hề tức khắc đỏ lên, cô im lặng cúi đầu không dám nhìn công tước Phillips. Bởi vì cô sợ giây tiếp theo mình sẽ hối hận… Chỉ những người đã làm mẹ mới hiểu được, phải đem con của mình giao cho người khác chính là sự tra tấn thống khổ tột cùng đến nhường nào!
Doãn Tư Thần nắm lấy tay Cố Hề Hề, âm thầm động viên cô, anh nhìn công tước Phillips và nói: “Đúng, ngài công tước. Đây là vì Cố Miểu, chúng tôi không… phản đối.”
Công tước Phillips gật gật đầu: “Gia tộc Phillips của ta vô cùng biết ơn hai người đã bảo vệ người thừa kế của gia tộc Phillips, tình nghĩa này ta sẽ luôn ghi nhớ.”
Doãn Tư Thần gật gật đầu: “Dù thế nào, chúng tôi vẫn là người một nhà với Cố Miểu. Chỉ cần Cố Miểu đồng ý, chúng tôi sẽ luôn là cha mẹ của thằng bé.”
“Được, cứ như vậy đi. Khi thằng bé bình phục thì sẽ chính thức thay đổi họ và trở về nhận tổ tông.” Công tước Phillips nhìn thoáng qua vẻ mặt Cố Hề Hề đang kiềm nén nước mắt, nhẹ nhàng nói: “Cô gái, cô có thể đưa ra một yêu cầu nếu muốn, đây xem như là lời cảm tạ của ta.”
Cố Hề Hề nở nụ cười miễn cưỡng: “Tôi không có bất kỳ yêu cầu gì cả, nếu có chỉ là… mong ngài hãy đối xử thật tốt với thằng bé. Nếu được, tôi hy vọng có thể giữ liên lạc với thằng bé, có thể nhìn thấy thằng bé khi nó trưởng thành.”
“Đây là điều hiển nhiên!” Công tước Phillips trịnh trọng nói với Cố Hề Hề: “Gia tộc Phillips và Doãn gia sẽ vĩnh viễn giao hảo với nhau.”
Cố Hề Hề gật gật đầu thật mạnh, cô không muốn ngồi ở đây nữa, cô chỉ muốn đứng lên tìm nơi nào đó yên tĩnh để khóc.
“Xin lỗi, cơ thể vợ tôi không được khoẻ, chúng tôi xin phép cáo từ trước.” Doãn Tư Thần lễ phép nói với công tước Phillips: “Chúng tôi sẽ hỗ trợ về các thủ tục liên quan đến Cố Miểu.”
“Vậy làm phiền cậu.” Công tước Phillips rất hài lòng với thái độ hợp tác của Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề.
Doãn Tư Thần đứng dậy, nhanh chóng dẫn Cố Hề Hề rời khỏi, để lại công tước Phillips ngồi một mình, tựa như ông đang suy tư gì đó.
Bỗng nhiên lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ cốc cốc, một cái đầu nho nhỏ tròn tròn thò vào, có vẻ dò xét.
“Xin hỏi, ngài có phải là công tước Phillips không?” Doãn Ngự Hàm dùng tiếng Anh chuẩn theo giọng bản xứ và mở miệng chào hỏi: “Con có thể nói chuyện với ngài một chút không?”
Công tước Phillips hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy một đứa bé phương Đông có khuôn mặt kháu khỉnh sáng ngời thế này. Đứa bé này quả thật rất xinh đẹp khôi ngô!
Tuy còn nhỏ, nhưng thần thái trên khuôn mặt lại toát ra vẻ anh khí trí tuệ hơn người!
Xem ra đứa bé này chính là con trai của cặp vợ chồng vừa rồi, trông cậu rất giống họ.
“Phải, là ta. Con là ai?” Công tước Phillips nhìn Doãn Ngự Hàm và mỉm cười: “Con muốn nói chuyện gì với ta?”
Edited by Cún
Beta by Airy
Bình luận facebook