-
Chương 41-45
Chương41: Cần giết thì phải giết (1)
Sau khi lẩm bẩm vài tiếng, Sở Mặc nhảy lên lưng ngựa, nhằm hướng ngược lại mà đi.
Một dải những ngọn đuốc đột nhiên sáng lên sau lưng hắn, cách đó không xa còn có vài mũi tên bị bắn rơi.
Trong lòng Sở Mặc cả kinh, đồng thời cũng vô cùng phẫn nộ, xem ra bọn chúng nếu không đạt được mục đích thì bất luận ra sao cũng sẽkhông bỏ qua rồi. Sở Mặc vừa thúc ngựa cố gắng chạy càng xa, trong lòng vừa nghĩ: “Kỳ Tiêu Vũ, ngươi nói rất đúng, đám người này nên giết luôn đi vẫn hơn, nếu không hậu quả khôn lường!”
- Ta đúng là đã lòng dạ đàn bà rồi!
- Ta đã sai lầm rồi!
Sở Mặc thoáng quay đầu nhìn lại, phương xa lờ mờ xuất hiện rất nhiều bóng dáng của người và ngựa.
- Đuổi theo, đừng cho hắn chạy thoát!- Thằng nhóc đó mang theo rất nhiều xương, da, gân nguyên thú vô giá!
- Bắt được hắn là huynh đệ chúng ta không phải sợ không có vàng bạc, còn có thể cơm no rượu say rồi!
Ô ô ô!
Trong màn đêm, trên thảo nguyên vang lên từng trận hoan hô như sói tru quỷ hờn.
Một đội kỵ binh dàn thành hình chiếc quạt có chừng bốn năm mươingười điên cuồng đuổi theo Sở Mặc.
Trong lòng Sở Mặc lửa giận ngùn ngụt, biết chắc chuyện này có liên quan đến việc ban ngày hắn tha chết cho đám người kia.
Dưới tình huống bình thường cho dù là chống lại năm mươi tên kỵ binh Sở Mặc cũng không sợ.
Với thực lực ba bậc hoàng cấp cùng cảnh giới long tượng lực của hắn, bình thường ra mà nói muốn tiêu diệt một đội ngũ kỵ binh năm mươi người cũng không lấy làm khó khăn.
Nhưng Sở Mặc lại lo rằng trong đội ngũ kỵ binh này biết đâu cóngười năng lực tương đương với hắn, thậm chí còn có thể cao cường hơn.
Kể cả thực lực hơi kém hơn bản thân một chút nhưng nhiều người như vậy cũng không hề dễ đối phó chút nào.
Dù sao lúc ban ngày, đám người kia đã tận mắt chứng kiến thực lực của hắn, lúc báo tin không thể không đề cập tí nào đến việc này. Bởi vậy, đám người này tám chín mươi phần trăm là biết rõ thực lực của hắn.
Nếu đã biết còn dám mò tới cũng đủ nói lên tất cả.Sở Mặc cũng không sợ quá mà chạy cuống lên, hắn nhắm thẳng hướng Đông Bắc mà phi ngựa. Nếu cứ một đường đi tới như vậy, đến cuối cùng hắn sẽ tới bình nguyên băng tuyết kia.
Đương nhiên, Sở Mặc cũng không có ý định tiến vào bình nguyên băng tuyết, đám truy binh sau lưng hắn cũng sẽ không cho phép hắn tiến vào.
Vèo!
Một tiếng xé gió vun vút và sắc bén vang lên.Sở Mặc thấy một cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ phía sau lưng, hắn lập tức cúi rạp mình xuống lưng ngựa, tức thì một mũi tên nhọn vụt qua ngay sát sau lưng hắn.
Sở Mặc giật mình toát hết cả mồ hôi, nếu vừa rồi phản ứng của hắn chỉ cần chậm đi một chút thì giờ này mũi tên đã bắn trúng lưng hắn rồi.
Một khi bị bắn trúng, không chết thì cũng bị trọng thương.
Chiến mã dưới thân hắn cũng đã bắt đầu toát mồ hôi vì phải phi nước đại liên tục, tiếng phì phò cũng bắt đầu trở nên nặng nề.Sở Mặc biết, chiến mã sắp đạt tới mức độ chịu đựng cuối cùng rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng chóng thì chày sẽ không còn tí sức lực nào mà ngã gục xuống.
Tính toán trong lòng, trong lúc phóng ngang qua một lùm cỏ cao hơn đầu người Sở Mặc chợt lắc mình, dùng tốc độ cực nhanh nhảy từ trên lưng ngựa xuống, lăn vài vòng trên mặt đất, nhanh như chớp trốn vào bụi cỏ.
Con ngựa mà hắn vốn cưỡi ban đầu theo quán tính tiếp tục chạy cả một quãng xa mới dừng lại.Giống ngựa này đều là ngựa chiến được huấn luyện kỹ càng, không thấy chủ nhân chúng sẽ không dễ dàng rời khỏi vị trí.
Sở Mặc nấp trong bụi cỏ thấy cảnh này có chút thất vọng nhíu nhíu mày.
Hắn vốn dĩ muốn dùng con ngựa này để đánh lạc hướng một nhóm người, lại không ngờ rằng nó chạy được một quãng sẽ dừng lại.
Nơi này không thể ở lại lâu, Sở Mặc lợi dụng bụi cỏ um tùm trực tiếp vận dụng bộ pháp nhanh chóng thoát về phía Đông.Đám kỵ binh kia lúc này cũng đã phát hiện Sở Mặc không còn trên lưng ngựa, lập tức tản ra bốn phía tìm kiếm bóng dáng của Sở Mặc.
Tiếc rằng nơi này cỏ mọc vừa cao vừa dày, đừng nói là một thiếu niên, cho dù là một người trưởng thành cao to vạm vỡ trốn vào cũng không tìm thấy tăm hơi.
- Tìm, tìm hết mọi nơi, tuyệt đối không được để thằng ranh này chạy thoát!
- Những thứ ở trên người hắn cho dù suốt mấy năm dùng làm quân... Khụ khụ, làm vốn tiêu xài cũng đủ đấy!- Các huynh đệ, ai tìm được thằng nhãi này đầu tiên, đó chính là kẻ lập công đầu!
Một gã đại hán vóc dáng lực lưỡng cưỡi trên lưng một con ngựa ô cao to lớn tiếng nói.
Cả đám kỵ binh lập tức hô hào ủng hộ sau đó liền tản ra khắp bốn phương tám hướng để tìm.
- Đại ca, tìm thấy rồi, thằng nhóc này thật xảo quyệt, không ngờ lại nhảy khỏi lưng ngựa lợi dụng bụi cỏ để chạy trốn!
Một gã kỵ binh phát hiện ra nơi mà Sở Mặc tiếp đất, cũng tìm rahướng chạy trốn của Sở Mặc.
Đại hán kia đi tới nhìn qua một cái, cười lạnh nói:
- Ngu ngốc, chỉ dựa vào hai chân mà muốn chạy trốn khỏi thảo nguyên này? Kể cả ngươi là kẻ tu luyện đến Nguyên Quan đi chăng nữa... cũng đừng hòng!
- Đuổi theo cho ta! Hắn chưa chạy được bao xa đâu!
Dưới sự chỉ điểm của hai gã tinh thông việc lần theo dấu vết, đám kỵ binh đuổi theo phương hướng mà Sở Mặc chạy trốn.Tuy nhiên, trong hoàn cảnh tối đen như mực của thảo nguyên, muốn lần ra ngay lối chạy trốn của Sở Mặc cũng không dễ dàng như vậy. Vì thế, đám kỵ binh này liền chia thành năm tiểu đội, mỗi đội có khoảng mười mấy người.
Duy trì khoảng cách lẫn nhau ước chừng vài dặm, hỗ trợ nhau đuổi theo phương hướng của Sở Mặc.
Sở Mặc quả thực không chạy trốn quá xa, mà hắn cũng không có ý định chạy trốn!
Hắn muốn trả thù!Thủ lĩnh đám kỵ binh nói không sai chút nào, trên thảo nguyên rộng lớn này chỉ dựa vào hai chân mà muốn chạy nhanh hơn ngựa... kể cả là người đã đột phá Nguyên Quan đều là điều không tưởng.
Tạm thời ở cự ly ngắn còn có thể duy trì tốc độ cao. Thời gian càng dài, nguyên lực tiêu hao càng nhiều, cuối cùng cũng đến lúc sức cùng lực kiệt.
Cho nên, ở nơi như thế này, tuyệt đối không nên cho rằng hai chân của mình có thể còn chạy nhanh hơn ngựa.
Điều này Sở Mặc cũng hiểu, hắn cũng chưa từng nghĩ tới dùng haichân chạy thắng được ngựa, hay nói cách khác, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện chạy trốn!
Việc xảy ra hôm nay có tác động không nhỏ tới hắn, việc thiện hắn nhất thời làm ra lại mang tới cho bản thân bao rắc rối, hiện tại chỉ sợ những kẻ muốn bắt được hắn trên vùng thảo nguyên này sẽ không chỉ có đội kỵ binh kia rồi!
- Các ngươi mà để ta gặp lại... đừng mong ta sẽ bỏ qua cho tên nào! Đăng bởi: longnhi
Chương42: Cần giết thì phải giết (2)
Con ngươi trong trẻo của thiếu niên Sở Mặc chợt lóe lên một chút sắc lạnh.Sự thuần lương của thiếu niên lúc này đã bị thay thế bởi cơn giận dữ.
Nói gần một chút thì trước kia Thất trưởng lão của Trường Sinh Thiên, chỉ vì một việc chưa chắc đã xảy ra, liền có thể không tiếc tiêu hao vô số nguyên lực bay thẳng tới Viêm Hoàng thành để giết ông nội của hắn diệt khẩu.
Mà nói xa một chút thì là chuyện với họ Hạ, thân là con cháu hoàng tộc, biết rõ kẻ sai là người nhà mình, nhưng khi đó đường đường một thân vương như Hạ Kinh chẳng phải cũng muốn giết hắn trước để diệt khẩu hay sao?- Mấy nhân vật lớn quyền cao chức trọng còn cẩn thận như vậy, một thiếu niên lẻ loi một mình trên thảo nguyên hoang vắng này như ta, còn ban phát thiện tâm bừa bãi làm chi?
Đôi mắt sáng như sao của Sở Mặc lóe lên tia sáng lạnh, giấu mình trong một bụi cỏ thấp bé.
Nhờ bóng đêm, hắn ẩn mình vô cùng kín đáo.
Cho dù là kẻ do thám khôn khéo đến đâu cũng khó mà phát hiện. Chớ quên, trước đây Sở Mặc lớn lên ở trong quân đội. Vô cùng quen thuộc với loại việc kiểu này.Lọc cọc... Lọc cọc.
Một tiếng vó ngựa nhẹ nhàng truyền tới.
Âm thanh rất nhỏ, nếu không phải là do đêm khuya tĩnh mịch thì rất khó mà nghe thấy.
Sở Mặc tự nhủ: Đám người kia... hình như không giống như bọn cướp thông thường, kiểu tác phong cẩn thận chặt chẽ thế này càng giống như là quân đội chính cống hơn!
- Chẳng nhẽ...Sở Mặc hơi nheo nheo mắt, đoán thầm.
Đối phương cũng rất xảo quyệt, mặc dù không rõ ràng vị trí ẩn nấp của Sở Mặc, nhưng vẫn cứ cẩn thận hết mức, đi lại lục soát kỹ càng giữa những bụi cỏ cao cao.
Tâm trí Sở Mặc lúc này cũng căng như dây đàn, tập trung cao độ, nhìn bụi cỏ nhỏ cách đó không xa khẽ nhúc nhích.
Cuối cùng cũng có một tên kỵ binh xuất hiện trong tầm mắt của Sở Mặc.- Nếu biết được cảnh giới của hắn cao đến đâu thì tốt biết bao!
Sở Mặc tự nhủ trong lòng.
Chính vào lúc này, miếng ngọc trên người hắn đột nhiên hơi nóng lên, đồng thời trong đầu Sở Mặc cũng dần hiện ra một loạt tin tức.
Hai bậc hoàng cấp, tố chất cơ thể cấp hai, không bệnh tật.
- Hả?
Sở Mặc hơi nao nao, nghĩ thầm: Chuyện này là sao vậy? Chẳng lẽ là do miếng ngọc của ta?Không có nhiều thời gian cho hắn suy nghĩ, tên kỵ binh kia lúc này đã đến gần sát lùm cỏ mà Sở Mặc đang ẩn nấp.
Ngay lúc Sở Mặc định ra tay, phía xa một giọng nói truyền tới:
- Có phát hiện thấy gì không?
- Không, thằng nhóc này còn xảo quyệt hơn suy nghĩ của chúng ta rất nhiều!
Tên kỵ binh hai bậc hoàng cấp cất giọng trả lời một câu rồi sau đó liền chuẩn bị rời đi.
- Giảo hoạt cái đầu! Vậy liền bắt đầu từ ngươi!Sở Mặc gào thét trong lòng, từ trong bụi cỏ bật dậy, đoản đao trong tay lóe sáng nhắm thẳng vào yết hầu của gã kỵ binh!
Phập!
Một dải máu tươi phun ra.
Tên kỵ binh trợn to hai mắt, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó mà tin tưởng, thân hình mềm oặt ngã xuống đất.
Sở Mặc nhanh tay đỡ lấy, nhẹ nhàng đem tên kỵ binh này đặt trên cỏ.Con ngựa chiến của gã, tựa như không hiểu chuyện gì đang xảy ra cứ luẩn quẩn tại chỗ.
Tim Sở Mặc đập thình thịch, tay nắm đoản đao còn run lên khe khẽ.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn giết người!
Một mạng sống cứ thế liền bị chấm dứt trên tay hắn như vậy!
Loại cảm giác này không dễ chịu chút nào. Sở Mặc không ngừng tự nói với bản thân: Nếu ngươi không ra tay thì kẻ phải chết nhất định sẽ là ngươi đó!Một lúc lâu sau, trong lòng Sở Mặc cuối cùng cũng khôi phục một chút bình tĩnh.
Nhìn tên kỵ binh hai bậc hoàng cấp nằm chết không nhắm mắt trên mặt đất, Sở Mặc nói thầm trong bụng:
- Xin lỗi, nếu không phải là ngươi muốn giết ta, sao ta có thể ra tay với ngươi?
Tiện tay cởi bộ giáp mềm trên người tên kỵ binh xuống mặc lên người, Sở Mặc ngầm nghĩ một lúc rồi lại gỡ cả thanh trường đao trên người gã xuống, sau đó thu gân, xương, da nguyên thú vào không gian trong miếng ngọc.Sau đó bật người nhảy lên ngựa, chậm rãi đi về phía âm thanh vừa phát ra.
- Mẹ nó, thằng nhãi khốn kiếp này thật là quá xảo quyệt, ta xem ngươi có thể trốn đến khi nào? Chọc giận ông ông liền châm lửa đốt cả cái thảo nguyên này!
Một tên kỵ binh tính tình nóng nảy lớn tiếng lẩm bẩm.
- Ấy đừng, nếu ngươi thực sự châm lửa đốt, thì chính chúng ta cũng xong đời. Mùa thu khô hanh, cả thảo nguyên này cũng khô ráo lắm, đốt một ngọn lửa nói không chừng sẽ cháy hết cả mấy ngày mấy đêm!Một tên kỵ binh khác nói.
- Đúng vậy, ngươi vội làm gì, đợi đến trời sáng thì xem xem thằng nhãi đó còn trốn được vào đâu! Trên thảo nguyên này trừ đám con cháu chết tiệt của Vương Đình ra còn ai thông thuộc địa hình ở đây hơn chúng ta?
Tên kỵ binh thứ ba nói.
- Sinh sống ở đây mười mấy năm ta sắp quên luôn quê mình trông thế nào rồi.
Tên thứ tư nói chen vào.- Thôi được rồi, chắc chẳng bao lâu nữa là chúng ta có thể về nhà rồi!
Một âm thanh trầm thấp vang lên.
Trong lòng Sở Mặc giật mình: Những người này... quả nhiên không hề đơn giản!
Lúc này, hắn tay nắm trường đao, cưỡi ngựa bước tới chỗ mấy người kia.
- Đêm tối không thích hợp với việc tìm người, ta thấy hay là chúng ta đợi trời sáng rồi tìm! Thằng nhãi kia còn ở trên thảo nguyên này thìkhông trốn thoát được đâu!
Một gã kỵ binh cách Sở Mặc khoảng hai mươi mấy trượng nói.
Sở Mặc không mở miệng, mang theo trường đao, hai chân thúc vào bụng ngựa, con chiến mã hý dài một tiếng, vọt về phía gã đó.
- Đội trưởng Tào, ngài sao vậy? Ngài phát hiện...
Khoảng cách chỉ hơn hai mươi trượng, người này còn nói chưa dứt lời, chiến mã của Sở Mặc đã vọt tới trước mặt gã, giơ thanh trường đao trong tay chém thẳng một đao xuống đầu gã kỵ binh.
Thanh trường đao vừa nặng vừa sắc bén vẽ ra trong không trung mộtvệt sáng lạnh lẽo.
Răng rắc!
Đầu gã kỵ sĩ bị một nhát đao của Sở Mặc chém thành hai nửa.
Máu tươi hòa lẫn óc văng ra trong nháy mắt.
Gã kỵ sĩ chết ngay tại chỗ.
- A! Chết rồi! Đây không phải người của chúng ta, mà hắn chính là thằng nhãi ranh kia!Một gã kỵ binh ở cách đó không xa chứng kiến tận mắt cảnh này lên tiếng quát to.
Tuy nhiên, đây cũng là những lời trăn trối cuối cùng của hắn trên cõi đời này.
Trường đao trong tay Sở Mặc chém ngang một nhát, liền chém rụng đầu của hắn.
Một dòng máu nóng hổi phun ra.
- Ọe!Sở Mặc cảm thấy lục phủ ngũ tạng cồn cào từng cơn, không chịu nổi nôn khan mấy cái, nhưng động tác của hắn thì không ngừng lại chút nào.
Chém về phía tên kỵ binh thứ ba!
- Chết tiệt...giết hắn đi!
- Giết, không được để cho hắn sống!
Tên kỵ binh nói ra những lời này chính là kẻ có giọng nói trầm thấp ban nãy, đồng thời cũng chính là đại đội trưởng của nhóm kỵ binh hơn năm mươi người. Đăng bởi: longnhi
Chương43: Một đao kinh hồn (1)
Trong giọng nói của hắn lúc này tràn đầy tức giận xen lẫn với chút hoảng sợ!Tin tức thu được lúc đầu có nói, gã thiếu niên này chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi mang theo bên mình một số lượng lớn xương, gân, da của nguyên thú vô cùng giá trị. Nhưng thân thủ cực bất phàm, không rõ hắn có phải đệ tử của đại môn phái nào đó hay không.
Đám người này vốn dĩ không muốn động chạm đến đệ tử của đại môn phái nào đó đang xuống thế gian rèn luyện, bởi vì một khi động tới chẳng khác nào chạm phải tổ ong vò vẽ, trừ khi có thể bí mật giết chết mà thần không biết quỷ không hay, đồng thời thủ tiêu hết toàn bộ chứng cứ.
Bằng không, bọn họ vốn dĩ không có khả năng chống đỡ nổi sự trảthù của những đại môn phái trước nay vô cùng che chở người trong nhà này.
Nhưng kẻ báo tin cũng nói, thằng nhóc này lẻ loi một mình, mang theo cả đống xương, da, gân nguyên thú đáng giá trị hơn vạn lượng vàng.
Vạn lượng vàng, đừng nói đến bọn họ là những kẻ phải sinh sống kham khổ trên thảo nguyên, cho dù là các bậc thương nhân đại phú đại quý trong các thành lớn ở các quốc gia cũng đều phải thèm rỏ dãi.
Người chết vì tiền, vật chết vì ăn.Khi tiền tài nhiều đến một mức nhất định chắc chắn sẽ khiến con người ta tranh cướp điên cuồng.
Gã tu luyện đến bậc hai hoàng cấp bị Sở Mặc giết đầu tiên là một trong những đội trưởng của đội kỵ binh này, cũng coi như là nòng cốt của đội, đồng thời cũng là tay chân thân tín của tên đại đội trưởng.
Cái chết của hắn khiến gã đại đội trưởng vô cùng đau lòng, đồng thời cũng khiến lòng căm thù của y đối với tên thiếu niên trước mặt dâng lên đến cực điểm.
Hắn rốt cục biết tin tức truyền tới nói thực lực của thiếu niên này cựcmạnh cũng không phải là nói quá. Nhưng giờ có nói gì thì cũng đã muộn, việc đã đến nước này đâm lao thì đành phải theo lao.
Phập!
Một ánh đao chớp lên, tên kỵ binh thứ ba, một gã thực lực còn chưa đạt đến một bậc hoàng cấp bị Sở Mặc dùng đao chém bay khỏi chiến mã.
Sở Mặc lại xông tới chỗ kẻ thứ tư.
Tên đại đội trưởng đội kỵ binh đã tức phát điên lên rồi, cưỡi ngựavung đao chém về phía Sở Mặc miệng gầm rú:
- Giỏi lắm thằng nhãi ranh lòng lang dạ sói... Hôm nay ta nhất định phải giết ngươi!
Vù!
Binh khí trong tay gã đội trưởng kỵ binh này là một thanh yển nguyệt đao, cán rất dài được chế từ kim loại, mặt đao rộng hơn ba thước tản mát ra ánh sáng lạnh lẽo âm u. Nhìn qua cũng biết là một vũ khí rất nặng, không cần lưỡi đao, chỉ cần dùng sống đao là có thể đập nát người.
Trường đao vung lên trong không trung nhắm thẳng hướng Sở Mặcmà hạ xuống, phát ra tiếng kêu trầm đục.
Sở Mặc trong lòng chợt nghĩ: Thực lực của hắn là như thế nào nhỉ?
Miếng ngọc trong ngực bây giờ lại chẳng có chút phản ứng nào, Sở Mặc giật giật khóe môi, lúc này đao của đối phương đã chém tới.
Sở Mặc cắn răng, quét ngang thanh đao trong tay.
Choang!
Một âm thanh lớn như sấm rền vang lên.Con ngựa Sở Mặc đang cưỡi không chịu được hý lên một tiếng rồi lùi vài bước về phía sau. Bản thân hai tay Sở Mặc cũng run lên, đầu óc choáng váng.
Nhìn lại thanh đao trong tay, vậy mà bị chém mẻ một mảnh lớn!
- Sức lực thật mạnh!
Trong lòng Sở Mặc vô cùng kinh ngạc, đưa ra phán đoán cơ bản về năng lực của người này: Ít nhất... y phải là kẻ tu luyện đến Nguyên Quan như hắn! Có được long tượng lực! Nếu không uy lực nhát đao kia của hắn tuyệt đối không thể lớn như vậy.Mặt khác, gã đại đội trưởng kỵ binh còn bị bất ngờ hơn cả Sở Mặc, không nén được hỏi:
- Ngươi...ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Sao có thể đạt được sức mạnh lớn như vậy?
- Đừng nói nhảm nữa, hãy nhận một đao của ta!
Hung tính sâu trong xương tủy của Sở Mặc bị một đao của đối thủ kích phát ra, máu trong huyết quản sôi lên sùng sục.
Vung lên thanh đao bị mẻ một mảng lớn trong tay chém thẳng hướng đối phương.Nhát đao này là môn công pháp thâm ảo nhất trong số những khẩu quyết mà Sở Mặc đã lĩnh ngộ được.
Tổng cộng đao pháp này có tám chiêu, số lượng chiêu thức nhiều nhất trong các khẩu quyết Ma Quân đã truyền cho hắn.
Đồng thời cũng là thâm ảo nhất!
Đến tận bây giờ, Sở Mặc gần như cũng chỉ mới hiểu được sơ sơ.
Nhưng chỉ cần một chút sơ sơ như vậy lúc này thi triển ra cũng đã vô cùng kinh thế hãi tục.Đao vừa chém ra, một luồng ánh sáng vô cùng đẹp mắt lóe lên trong trời đất.
Như một tia chớp vậy!
Bốn phương tám hướng tràn đầy sát khí kinh khủng tột cùng!
Những tên kỵ binh và chiến mã của chúng đang chuẩn bị nhào tới thì bị luồng sát khí này bao phủ.
Trong lòng đám kỵ binh bỗng chốc dâng lên một nỗi sợ hãi cùng cực, lũ chiến mã chúng cưỡi cũng không chịu nổi, mềm nhũn hai chân,ngã khuỵu xuống đất. Đem cả đám kỵ binh cưỡi trên lưng hất văng ra ngoài.
Thấy nhát đao Sở Mặc chém tới, khuôn mặt tên đại đội trưởng kỵ binh vốn tràn đầy khinh thường.
Hắn không tin, một tên nhóc thối tha mới mười mấy tuổi lại có trình độ đao pháp vượt qua một kẻ đã đắm chìm trong võ đạo gần ba mươi năm như hắn.
Nhưng suy nghĩ này lập tức liền bị quẳng lên chín tầng mây.Nhìn đường đao đẹp tới diễm lệ tựa như từ cõi trời chém xuống, trong con ngươi tên đại đội trưởng kỵ binh tràn đầy kinh ngạc, miệng hơi hơi mở định hô điều gì.
Nhưng, không còn cơ hội rồi!
Phập!
Ánh đao lóe lên, thanh đao bị mẻ một miếng lớn chém thẳng từ trên xuống, khiến tên đại đội trưởng kỵ binh lập tức bị phân thành hai nửa.
Ngay sau đó, con chiến mã hắn cưỡi cũng không tránh được vậnmệnh tương tự.
Một đao này khí thế như sấm rền chớp giật, không thể chống đỡ!
Thậm chí chính Sở Mặc cũng giật nảy mình, hoàn toàn bất ngờ nhát đao của mình lại có uy lực lớn đến vậy.
- Đại đội trưởng... Đại đội trưởng chết rồi!
- Đại đội trưởng bị giết rồi!
- Đại đội trưởng đã chết!Trong lòng những tên kỵ binh ngã xuống nhưng không bị thương nặng lắm ở xung quanh đã sợ hãi tới tột độ, vừa gào thét điên cuồng, vừa ba chân bốn cẳng chạy trốn xa khỏi Sở Mặc.
- Đại đội trưởng? Quả thực là quân nhân sao?
Con ngươi Sở Mặc lóe lên sự lạnh lùng, không làm thì thôi, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, liền chuẩn bị tiêu diệt gọn đám kỵ binh này.
Lúc này, một mũi tên hướng về Sở Mặc vèo qua xé toạc không khí, nhanh như sét đánh chưa chi đã tới trước mặt của Sở Mặc.
Trong lòng Sở Mặc hơi kinh hãi, dựa vào bộ pháp, chân né sang bêncạnh.
Vèo!
Mũi tên sạt qua má Sở Mặc, mang theo luồng gió mạnh khiến hai má của Sở Mặc bỏng rát.
- Tên xạ thủ này... rất mạnh!
Sở Mặc nhìn về hướng mũi tên bắn ra, ở đó, một bóng dáng chớp lên rồi biến mất.Rõ ràng, đối phương cũng không muốn chạm mặt trực tiếp với hắn, mà muốn đánh lén tới cùng. Đăng bởi: longnhi
Chương44: Một đao kinh hồn (2)
Đám kỵ binh ở phía đằng xa nghe thấy tiếng thét của đồng bọn đều tụ tập lại phía này.
Trong lòng Sở Mặc suy nghĩ: Nếu không có gã xạ thủ kia mà muốn giết đám kỵ binh này thì quả thật dễ như trở bàn tay. Giá mà có thể xử lý gọn tên xạ thủ này thì tốt quá, đáng tiếc y quá xảo quyệt, có lẽ sẽ không để cho ta có cơ hội này. Ta vừa xoay người chạy trốn nhất định y sẽ lại bắn lén ta, còn nếu như ta vẫn ở lại chỗ này thì thế nào cũng bị đám kỵ binh kia bao vây.Trong lòng tiến hành so sánh một chút, Sở Mặc cảm thấy thà rằng bị đám kỵ binh vây quanh, bởi một khi vòng vây được thiết lập, người ngựa hỗn loạn tên xạ thủ kia sẽ không còn dễ dàng bắn lén hắn nữa!
Mà hắn cũng vững tin có thể phá vòng vây của đám kỵ binh để trốn thoát.
Quyết định xong xuôi, Sở Mặc liền không vội thoát đi, dựa vào địa hình bắt đầu chơi trò mèo đuổi chuột với tên xạ thủ.
Đám kỵ binh này đều được huấn luyện kỹ lưỡng, mặc dù thắt chặt vòng vây với Sở Mặc nhưng cũng không tiếp xúc quá gần, mà là tạo nênmột hàng rào từ xa.
- Thật khốn kiếp!
Sở Mặc mắng một câu, đến lúc này hắn có thể khẳng định, bọn người này chắc chắn không phải người bình thường, mà chính là một trong những “thủ đoạn” được Đại Tề bố trí trên thảo nguyên!
- Thằng nhãi kia nhất định đã đột phá Nguyên Quan, nếu không đại đội trưởng sẽ không thể trúng kế của hắn! Mọi người cẩn thận đừng để hắn lại gần, mau dùng cung tiễn đối phó với hắn!
Một gã kỵ binh lên tiếng quát to.Tiếp theo, mấy chục tên kỵ binh liền tháo cường cung trên lưng xuống, nhằm thẳng nơi Sở Mặc ẩn trốn mà bắn.
Vèo vèo vèo!
Mấy chục mũi tên như sao xẹt phóng trong không khí tạo nên tiếng xé gió thảm thiết bắn thẳng về Sở Mặc.
Bóng đêm dày đặc, bọn kỵ binh vì không nắm rõ Sở Mặc đang ẩn thân chỗ nào liền bắn loạn xạ nhằm ép Sở Mặc phải xuất hiện.
Lúc này Sở Mặc lại lộ ra vẻ trầm ổn trưởng thành đáng nhẽ khôngnên xuất hiện ở một người thiếu niên, nằm núp tại một chỗ không hề nhúc nhích!
Mũi tên gần nhất cắm thẳng xuống bên cạnh hắn, cách cơ thể hắn không tới một trượng.
Sở Mặc cảm nhận được một cách rõ ràng nhịp tim của mình đang dần tăng lên, nhưng đầu óc của hắn lúc này lại tỉnh táo như gương sáng.
Tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý tự động vận hành, trong nháy mắt khiến Sở Mặc thức tỉnh, toàn thân tiến vào một trạng thái vô cùng huyền diệu.Thanh âm từ bốn phương tám hướng vào lúc này đột nhiên biến mất. Sở Mặc khép hờ mi mắt, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận rõ ràng mọi thứ đang diễn ra trong phạm vi vài chục trượng!
Kể cả vết tích của một con chuột đang kinh hoảng trốn vào hang phát ra cũng không thoát khỏi tầm mắt của hắn!
Vèo!
Một mũi tên bắn ra.
Thanh thế thật lớn, lực đạo thật mạnh!Vậy mà bắn thẳng tới trái tim của Sở Mặc!
Chính là mũi tên của gã xạ thủ vẫn đang âm thầm ẩn nấp!
Nhất định hắn cũng có tài năng trời phú, nhắm vào vị trí của Sở Mặc chuẩn xác một cách bất ngờ.
Mũi tên này so với các loại tên khác không giống nhau, toàn thân một màu lam âm u, không phải do tẩm độc mà xuất phát từ một loại kim loại hết sức đặc thù tạo thành.
Đây là con bài chưa lật cuối cùng của đối phương, muốn Sở Mặcmột nhát chết tươi.
Mũi tên này... sợ là cũng khiến y hao tổn hết sức lực.
Gần như trong phút chốc, trong đầu Sở Mặc xuất hiện những tin tức này, chính hắn cũng không hiểu vì sao đầu óc mình lại có thể tỉnh táo đến như vậy.
Có thể né được không?
Sở Mặc cũng tự hỏi.Tuy rằng hắn đã nắm chắc được quỹ đạo của mũi tên này, nhưng thân thể hắn... khó mà phản ứng được nhanh như đầu óc.
Trong chớp mắt, Sở Mặc vận dụng bộ pháp, gầm nhẹ một tiếng, thân mình nhanh chóng... hơi nghiêng sang một bên.
Mũi tên vốn nhắm vào trái tim của hắn lúc này trật đi một chút cắm thẳng vào cánh tay của hắn.
Phập một tiếng xuyên thủng cánh tay của Sở Mặc, cắm chặt vào bụi cỏ.Xoạt!
Cơ thể của Sở Mặc khẽ run lên, cánh tay bị mũi tên bắn xuyên qua!
Máu tươi ồ ạt từ cánh tay trái của hắn tuôn ra.
May là mũi tên này cũng không bắn trúng xương của hắn. Nếu không lực chứa trong mũi tên này thừa sức bắn cho xương cốt tay hắn nát vụn.
Cơn đau mãnh liệt ập đến như thủy triều.Nhưng đầu óc Sở Mặc... lại chưa bao giờ tỉnh táo đến thế!
- Ta cá mũi tên mạnh đến mức này ngươi chỉ có thể bắn ra một lần!
Sở Mặc cắn chặt răng, không xoay người mà trực tiếp cấp tốc rút lui về phía sau.
Lúc ngang qua mũi tên còn cắm trong bụi cỏ liền tiện tay nhổ lên, quát to:
- Ta sẽ nhớ kỹ mũi tên này!---------------
Nói xong, Sở Mặc vận dụng bộ pháp, gần như chỉ kịp chớp mắt, thân hình hắn đã biến mất sau bụi cỏ.
Quả nhiên mũi tên khủng khiếp thứ hai vẫn không thấy bắn ra.
Thậm chí, cả đám kỵ binh cũng không có bất cứ hành động nào.
Mất một lúc lâu sau, từ chỗ cách nơi Sở Mặc trốn hơn trăm trượng mới xuất hiện một người trẻ tuổi.
Xem chừng y chỉ mới khoảng hai mươi mấy tuổi, trên người mặcmột bộ quần áo màu xanh, khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao ngất, lúc này trong con ngươi lạnh lùng của y tràn đầy vẻ kinh ngạc và thắc mắc.
- Thiếu niên này…là từ đâu xuất hiện? Chẳng lẽ cũng xuất thân từ đại môn phái nào đó như ta? Nếu không sao có thể tránh được mũi tên mà ta dùng toàn lực bắn ra?
- Thiếu chủ… Chúng ta … còn đuổi theo không?
Một gã kỵ binh từ lưng ngựa nhảy xuống, tiến đến bên cạnh người trẻ tuổi, hỏi y với vẻ mặt vô cùng cung kính.
- Thôi, không cần đuổi theo, các ngươi cũng không phải đối thủcủa hắn, cần gì phải chịu chết một cách vô ích.
Người trẻ tuổi thở dài một tiếng.
- Lá gan của hắn không nhỏ, ta hiện giờ chỉ có thể làm được một lần… mức công kích cỡ này. Nếu như trình độ bắn cung của ta tu luyện đến tầng thứ hai, có thể bắn ra hai mũi tên như vậy, thì nhất định hôm nay hắn đã phải chết ở đây rồi!
- Thiếu chủ đừng sốt ruột, chắc chắn ngài sẽ thành công nhanh thôi!
Tên kỵ binh này nói.
Người trẻ tuổi khẽ lắc đầu:- Đâu dễ dàng như vậy!
Nói xong lại thở dài thườn thượt, nói:
- Thôi hôm nay coi như chúng ta xui xẻo, gặp trúng khúc xương cứng, mau hậu táng những huynh đệ đã chết, rồi báo tin cho người nhà của họ, nói rằng các huynh đệ đã hy sinh vì đất nước, cuộc sống của họ sau này sẽ do bổn vương chịu trách nhiệm!
- Thiếu chủ nhân từ, có thể đi theo người là may mắn lớn nhất của bọn thuộc hạ.
Tên kỵ binh này nói một cách thật lòng.Người trẻ tuổi kia xua tay, vẻ nghi hoặc trong mắt y vẫn chưa biến mất:
- Thật đúng là một tên nhóc thú vị, nhớ kỹ ta? Ta cũng đã nhớ kỹ ngươi rồi! Đăng bởi: longnhi
Chương45: Bí mật ẩn giấu trong miếng ngọc
- Ta bắn ngươi một tên, ngươi lại giết nhiều thuộc hạ tâm phúc của ta như vậy, còn lấy đi một mũi lam ngọc tiễn của ta, món nợ này về sau ta sẽ tính với ngươi!
Nói xong, người trẻ tuổi vung tay, nhảy lên lưng ngựa:
- Đi thôi!Sở Mặc gần như dùng hết sức bình sinh chạy như bay trên thảo nguyên, giờ không phải là lúc tính toán xem hai chân nhanh hơn hay bốn vó nhanh hơn nữa, có lẽ đám kỵ binh kia sẽ không dám tùy tiện đuổi theo, tốt hơn hết là rời khỏi đây trước rồi nói sau.
Chạy điên cuồng một mạch đến tận khi chân trời phía Đông lộ ra vệt sáng đầu tiên, Sở Mặc đoán có lẽ bản thân đã chạy được khoảng bảy tám trăm dặm rồi.
Với hắn mà nói, đây là lần đầu tiên hắn chạy xa như vậy.
Lúc này hai chân hắn như nhũn ra, nguyên lực trong cơ thể cũng gầnnhư cạn kiệt.
Cho dù hắn không muốn ngừng cũng không còn sức mà chạy tiếp rồi.
- Hừ, không nghe người ta nói còn mắng người ta, giờ ngươi biết mình sai chưa?
Kỳ Tiêu Vũ trên người vẫn mặc bộ váy màu lam có vẻ vĩnh viễn sẽ không thể bị dính tí ti bụi bẩn, xuất hiện trước mặt Sở Mặc như từ trên trời giáng xuống. Nhìn vết thương trên tay hắn khẽ cau mày:
- Ngươi bị thương rồi?- Người thần thông quảng đại như thế mà không thấy à?
Sở Mặc giọng hơi khàn khàn, nhìn nàng một cái, bắt đầu vận hành tâm pháp, lặng lẽ tiến hành tự hồi phục.
- Nãy giờ ta đâu có đi theo ngươi, sao mà nhìn thấy được?
Kỳ Tiêu Vũ nói xong, đi tới bên cạnh Sở Mặc, bàn tay nhỏ nhắn khẽ vẫy, một cây kéo liền xuất hiện, nàng cắt bỏ ống tay áo trên cánh tay bị thương của hắn, rồi nói:
- Vết thương của ngươi không nhẹ đâu, may mà xương cốt không bị thương!
Nói xong lại lấy thuốc trị thương ra bắt đầu băng bó cho Sở Mặc.Sở Mặc vừa vận hành tâm pháp, vừa cắn răng cắn lợi nói:
- Đau… Ngươi nhẹ tay một chút!
Kỳ Tiêu Vũ trợn mắt nói:
- Vẫn còn biết đau cơ à, xem ra vẫn chưa ngốc hết thuốc chữa!
- Ngươi mới ngốc ấy!
- Hừ, ngươi không ngốc thế sao không biết trốn đi? Đám người kia đã dám tới gây sự với ngươi sao có thể không có chuẩn bị gì cơ chứ?
- Làm sao mà ta biết được chúng có xạ thủ chứ.Sở Mặc dừng vận hành tâm pháp, mở mắt ra vừa vặn chạm phải đôi mắt đen láy như ngọc của Kỳ Tiêu Vũ, hơi ngượng ngùng nói:
- Hơn nữa, còn là tên xạ thủ lợi hại như thế.
Nói xong, lấy mũi tên toàn một màu lam sẫm trên lưng xuống:
- Đây, chính là thứ này, ta thấy nguyên liệu chế tạo nó hơi bất thường. Người sử dụng nó nhất định không có nhiều, chắc chắn về sau ta sẽ tìm được y!
Lúc này Sở Mặc mới phát hiện ra mũi tên này không ngờ lại được đúc từ nguyên khối.Hơn nữa thủ pháp điêu khắc cực tinh tế, không thể do một bàn tay tầm thường làm ra, phía cuối mũi tên còn khắc một chữ “Dương” rất nhỏ.
Nắm trong tay thì thấy có một cảm giác lạnh lẽo, mũi tên vô cùng sắc bén, dù bắn xuyên qua cánh tay của Sở Mặc nhưng lại không dính chút máu nào.
- Đúng là đồ tốt!
Sở Mặc nghiên cứu kỹ lưỡng một lúc liền không nhịn được mà than thở.Kỳ Tiêu Vũ liếc qua mũi tên đó, nói với giọng hơi khinh thường:
- Ta còn tưởng thứ gì tốt lắm, hóa ra chỉ là một mũi lam ngọc tiễn, có gì lạ đâu cơ chứ!
- Cái gì? Đây chính là lam ngọc tiễn trong truyền thuyết sao?
Sở Mặc ngạc nhiên nhìn Kỳ Tiêu Vũ:
- Ngươi không lừa ta đấy chứ?
- Ấy, ngươi đừng có mà cử động lung tung!
Kỳ Tiêu Vũ quát Sở Mặc một câu, sau đó lườm hắn:
- Ta lừa ngươi làm cái gì? Cũng chẳng phải thứ gì quý hiếm. A? Đúng rồi, đống da, xương nguyên thú linh tinh của ngươi đâu? Hay là bịcướp mất rồi?
- Không, ta cất đi rồi.
Sở Mặc thuận miệng đáp. Hắn không muốn nói dối lừa gạt người khác, nhưng cũng không muốn làm lộ bí mật của miếng ngọc, nên đành nói lập lờ như vậy.
Nghĩ tới miếng ngọc, trong lòng Sở Mặc đột nhiên dấy lên một ý tưởng, liền tập trung tinh lực nghĩ: Cảnh giới của Kỳ Tiêu Vũ cao đến đâu?
Miếng ngọc trong ngực hắn không có chút phản ứng nào.- Cảnh giới của Kỳ Tiêu Vũ rốt cục cao đến mức nào?
Sở Mặc lại tập trung tinh thần nghĩ.
Miếng ngọc trong ngực hắn vẫn không có động tĩnh gì.
- Kỳ Tiêu Vũ…
- Này, ngươi làm gì vậy? Còn lừng khừng cái gì nữa?
Một bàn tay ngọc ngà quơ quơ trước mắt Sở Mặc, Kỳ Tiêu Vũ nhìn hắn một cách kỳ quái:- Ngươi còn đang lo cho đám kho báu của ngươi sao? Hay ta với ngươi đi thu hồi chúng lại?
- Khụ khụ…
Sở Mặc ngượng nghịu cười, lắc đầu:
- Thôi khỏi, sau này hẵng tính.
Nói xong, Sở Mặc cầm lam ngọc tiễn trong tay, lộ ra nụ cười khác thường trên gương mặt, thì thầm nói:
- Thật không ngờ, con cháu hoàng thất Đại Tề lại thân chinh đến đây, xem ra, với các ngươi mà nói, thảo nguyên này là nơi các ngươi không đoạt tới tay không được!Kỳ Tiêu Vũ dường như chẳng quan tâm tới việc này chút nào, băng bó xong cho Sở Mặc, dặn dò hắn phải cẩn thận đám truy binh, rồi lại vội vàng rời đi.
Vẫn thần bí như vậy, tới không hình đi không bóng. Nhưng Sở Mặc nhìn mãi cũng quen rồi, đoán thầm trong bụng, rất có thể Kỳ Tiêu Vũ đang tìm kiếm thứ gì ở đây, nếu không sao lần nào cũng vội vàng như vậy.
Nhưng nếu nàng không nói thì Sở Mặc cũng không muốn hỏi, dù sao ai cũng có bí mật của riêng mình, ví dụ như miếng ngọc của hắn chẳng hạn.Nghĩ tới miếng ngọc Sở Mặc lại có một cảm giác không thể diễn tả thành lời. Rất kỳ quái, giống như ban đầu có một thứ vốn dĩ thuộc về mình, muốn nó như thế nào nó sẽ phải như thế ấy. Rồi mọi thứ lại đột nhiên thay đổi hoàn toàn.
Thứ đó vẫn thuộc về mình, nhưng lại có cảm giác nó đã vuột khỏi tầm kiểm soát.
Từ cái ngày nó bắt đầu xuất hiện những thay đổi kỳ lạ, Sở Mặc đã cảm nhận thấy điều này.
Làm biến đổi tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý mà Ma Quân coi như báuvật, lại nhắc nhở hắn khi thấy gốc cây nhỏ bình thường kia, sau đó đột nhiên hút nó vào; nay lại cho hắn biết thông tin cụ thể của kẻ thù… Nhưng lúc hắn chủ động muốn thăm dò tin tức của người khác, nó lại chẳng có phản ứng gì.
- Cứ như ma ám vậy!
Sở Mặc lẩm bà lẩm bẩm, đem ý thức chìm vào không gian miếng ngọc. Hắn rất muốn biết tóm lại là vì sao.
Trong không gian có vẻ không thay đổi gì nhiều, nhưng Sở Mặc vẫn nhạy cảm nhận thấy, sức sống bên trong hình như… không còn mãnh liệt như trước.Hắn nheo mắt, tầm nhìn hướng về gốc cây nhỏ hơi hơi trồi lên… quả nhiên, cái chồi nho nhỏ vốn mọc trên thân cây… đã héo rũ ra rồi!
- Chẳng nhẽ mỗi lần xảy ra biến hóa đều cần tiêu hao một nguồn năng lượng lớn hay sao?
Sở Mặc cau mày nghĩ. Đăng bởi: longnhi
Sau khi lẩm bẩm vài tiếng, Sở Mặc nhảy lên lưng ngựa, nhằm hướng ngược lại mà đi.
Một dải những ngọn đuốc đột nhiên sáng lên sau lưng hắn, cách đó không xa còn có vài mũi tên bị bắn rơi.
Trong lòng Sở Mặc cả kinh, đồng thời cũng vô cùng phẫn nộ, xem ra bọn chúng nếu không đạt được mục đích thì bất luận ra sao cũng sẽkhông bỏ qua rồi. Sở Mặc vừa thúc ngựa cố gắng chạy càng xa, trong lòng vừa nghĩ: “Kỳ Tiêu Vũ, ngươi nói rất đúng, đám người này nên giết luôn đi vẫn hơn, nếu không hậu quả khôn lường!”
- Ta đúng là đã lòng dạ đàn bà rồi!
- Ta đã sai lầm rồi!
Sở Mặc thoáng quay đầu nhìn lại, phương xa lờ mờ xuất hiện rất nhiều bóng dáng của người và ngựa.
- Đuổi theo, đừng cho hắn chạy thoát!- Thằng nhóc đó mang theo rất nhiều xương, da, gân nguyên thú vô giá!
- Bắt được hắn là huynh đệ chúng ta không phải sợ không có vàng bạc, còn có thể cơm no rượu say rồi!
Ô ô ô!
Trong màn đêm, trên thảo nguyên vang lên từng trận hoan hô như sói tru quỷ hờn.
Một đội kỵ binh dàn thành hình chiếc quạt có chừng bốn năm mươingười điên cuồng đuổi theo Sở Mặc.
Trong lòng Sở Mặc lửa giận ngùn ngụt, biết chắc chuyện này có liên quan đến việc ban ngày hắn tha chết cho đám người kia.
Dưới tình huống bình thường cho dù là chống lại năm mươi tên kỵ binh Sở Mặc cũng không sợ.
Với thực lực ba bậc hoàng cấp cùng cảnh giới long tượng lực của hắn, bình thường ra mà nói muốn tiêu diệt một đội ngũ kỵ binh năm mươi người cũng không lấy làm khó khăn.
Nhưng Sở Mặc lại lo rằng trong đội ngũ kỵ binh này biết đâu cóngười năng lực tương đương với hắn, thậm chí còn có thể cao cường hơn.
Kể cả thực lực hơi kém hơn bản thân một chút nhưng nhiều người như vậy cũng không hề dễ đối phó chút nào.
Dù sao lúc ban ngày, đám người kia đã tận mắt chứng kiến thực lực của hắn, lúc báo tin không thể không đề cập tí nào đến việc này. Bởi vậy, đám người này tám chín mươi phần trăm là biết rõ thực lực của hắn.
Nếu đã biết còn dám mò tới cũng đủ nói lên tất cả.Sở Mặc cũng không sợ quá mà chạy cuống lên, hắn nhắm thẳng hướng Đông Bắc mà phi ngựa. Nếu cứ một đường đi tới như vậy, đến cuối cùng hắn sẽ tới bình nguyên băng tuyết kia.
Đương nhiên, Sở Mặc cũng không có ý định tiến vào bình nguyên băng tuyết, đám truy binh sau lưng hắn cũng sẽ không cho phép hắn tiến vào.
Vèo!
Một tiếng xé gió vun vút và sắc bén vang lên.Sở Mặc thấy một cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ phía sau lưng, hắn lập tức cúi rạp mình xuống lưng ngựa, tức thì một mũi tên nhọn vụt qua ngay sát sau lưng hắn.
Sở Mặc giật mình toát hết cả mồ hôi, nếu vừa rồi phản ứng của hắn chỉ cần chậm đi một chút thì giờ này mũi tên đã bắn trúng lưng hắn rồi.
Một khi bị bắn trúng, không chết thì cũng bị trọng thương.
Chiến mã dưới thân hắn cũng đã bắt đầu toát mồ hôi vì phải phi nước đại liên tục, tiếng phì phò cũng bắt đầu trở nên nặng nề.Sở Mặc biết, chiến mã sắp đạt tới mức độ chịu đựng cuối cùng rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng chóng thì chày sẽ không còn tí sức lực nào mà ngã gục xuống.
Tính toán trong lòng, trong lúc phóng ngang qua một lùm cỏ cao hơn đầu người Sở Mặc chợt lắc mình, dùng tốc độ cực nhanh nhảy từ trên lưng ngựa xuống, lăn vài vòng trên mặt đất, nhanh như chớp trốn vào bụi cỏ.
Con ngựa mà hắn vốn cưỡi ban đầu theo quán tính tiếp tục chạy cả một quãng xa mới dừng lại.Giống ngựa này đều là ngựa chiến được huấn luyện kỹ càng, không thấy chủ nhân chúng sẽ không dễ dàng rời khỏi vị trí.
Sở Mặc nấp trong bụi cỏ thấy cảnh này có chút thất vọng nhíu nhíu mày.
Hắn vốn dĩ muốn dùng con ngựa này để đánh lạc hướng một nhóm người, lại không ngờ rằng nó chạy được một quãng sẽ dừng lại.
Nơi này không thể ở lại lâu, Sở Mặc lợi dụng bụi cỏ um tùm trực tiếp vận dụng bộ pháp nhanh chóng thoát về phía Đông.Đám kỵ binh kia lúc này cũng đã phát hiện Sở Mặc không còn trên lưng ngựa, lập tức tản ra bốn phía tìm kiếm bóng dáng của Sở Mặc.
Tiếc rằng nơi này cỏ mọc vừa cao vừa dày, đừng nói là một thiếu niên, cho dù là một người trưởng thành cao to vạm vỡ trốn vào cũng không tìm thấy tăm hơi.
- Tìm, tìm hết mọi nơi, tuyệt đối không được để thằng ranh này chạy thoát!
- Những thứ ở trên người hắn cho dù suốt mấy năm dùng làm quân... Khụ khụ, làm vốn tiêu xài cũng đủ đấy!- Các huynh đệ, ai tìm được thằng nhãi này đầu tiên, đó chính là kẻ lập công đầu!
Một gã đại hán vóc dáng lực lưỡng cưỡi trên lưng một con ngựa ô cao to lớn tiếng nói.
Cả đám kỵ binh lập tức hô hào ủng hộ sau đó liền tản ra khắp bốn phương tám hướng để tìm.
- Đại ca, tìm thấy rồi, thằng nhóc này thật xảo quyệt, không ngờ lại nhảy khỏi lưng ngựa lợi dụng bụi cỏ để chạy trốn!
Một gã kỵ binh phát hiện ra nơi mà Sở Mặc tiếp đất, cũng tìm rahướng chạy trốn của Sở Mặc.
Đại hán kia đi tới nhìn qua một cái, cười lạnh nói:
- Ngu ngốc, chỉ dựa vào hai chân mà muốn chạy trốn khỏi thảo nguyên này? Kể cả ngươi là kẻ tu luyện đến Nguyên Quan đi chăng nữa... cũng đừng hòng!
- Đuổi theo cho ta! Hắn chưa chạy được bao xa đâu!
Dưới sự chỉ điểm của hai gã tinh thông việc lần theo dấu vết, đám kỵ binh đuổi theo phương hướng mà Sở Mặc chạy trốn.Tuy nhiên, trong hoàn cảnh tối đen như mực của thảo nguyên, muốn lần ra ngay lối chạy trốn của Sở Mặc cũng không dễ dàng như vậy. Vì thế, đám kỵ binh này liền chia thành năm tiểu đội, mỗi đội có khoảng mười mấy người.
Duy trì khoảng cách lẫn nhau ước chừng vài dặm, hỗ trợ nhau đuổi theo phương hướng của Sở Mặc.
Sở Mặc quả thực không chạy trốn quá xa, mà hắn cũng không có ý định chạy trốn!
Hắn muốn trả thù!Thủ lĩnh đám kỵ binh nói không sai chút nào, trên thảo nguyên rộng lớn này chỉ dựa vào hai chân mà muốn chạy nhanh hơn ngựa... kể cả là người đã đột phá Nguyên Quan đều là điều không tưởng.
Tạm thời ở cự ly ngắn còn có thể duy trì tốc độ cao. Thời gian càng dài, nguyên lực tiêu hao càng nhiều, cuối cùng cũng đến lúc sức cùng lực kiệt.
Cho nên, ở nơi như thế này, tuyệt đối không nên cho rằng hai chân của mình có thể còn chạy nhanh hơn ngựa.
Điều này Sở Mặc cũng hiểu, hắn cũng chưa từng nghĩ tới dùng haichân chạy thắng được ngựa, hay nói cách khác, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện chạy trốn!
Việc xảy ra hôm nay có tác động không nhỏ tới hắn, việc thiện hắn nhất thời làm ra lại mang tới cho bản thân bao rắc rối, hiện tại chỉ sợ những kẻ muốn bắt được hắn trên vùng thảo nguyên này sẽ không chỉ có đội kỵ binh kia rồi!
- Các ngươi mà để ta gặp lại... đừng mong ta sẽ bỏ qua cho tên nào! Đăng bởi: longnhi
Chương42: Cần giết thì phải giết (2)
Con ngươi trong trẻo của thiếu niên Sở Mặc chợt lóe lên một chút sắc lạnh.Sự thuần lương của thiếu niên lúc này đã bị thay thế bởi cơn giận dữ.
Nói gần một chút thì trước kia Thất trưởng lão của Trường Sinh Thiên, chỉ vì một việc chưa chắc đã xảy ra, liền có thể không tiếc tiêu hao vô số nguyên lực bay thẳng tới Viêm Hoàng thành để giết ông nội của hắn diệt khẩu.
Mà nói xa một chút thì là chuyện với họ Hạ, thân là con cháu hoàng tộc, biết rõ kẻ sai là người nhà mình, nhưng khi đó đường đường một thân vương như Hạ Kinh chẳng phải cũng muốn giết hắn trước để diệt khẩu hay sao?- Mấy nhân vật lớn quyền cao chức trọng còn cẩn thận như vậy, một thiếu niên lẻ loi một mình trên thảo nguyên hoang vắng này như ta, còn ban phát thiện tâm bừa bãi làm chi?
Đôi mắt sáng như sao của Sở Mặc lóe lên tia sáng lạnh, giấu mình trong một bụi cỏ thấp bé.
Nhờ bóng đêm, hắn ẩn mình vô cùng kín đáo.
Cho dù là kẻ do thám khôn khéo đến đâu cũng khó mà phát hiện. Chớ quên, trước đây Sở Mặc lớn lên ở trong quân đội. Vô cùng quen thuộc với loại việc kiểu này.Lọc cọc... Lọc cọc.
Một tiếng vó ngựa nhẹ nhàng truyền tới.
Âm thanh rất nhỏ, nếu không phải là do đêm khuya tĩnh mịch thì rất khó mà nghe thấy.
Sở Mặc tự nhủ: Đám người kia... hình như không giống như bọn cướp thông thường, kiểu tác phong cẩn thận chặt chẽ thế này càng giống như là quân đội chính cống hơn!
- Chẳng nhẽ...Sở Mặc hơi nheo nheo mắt, đoán thầm.
Đối phương cũng rất xảo quyệt, mặc dù không rõ ràng vị trí ẩn nấp của Sở Mặc, nhưng vẫn cứ cẩn thận hết mức, đi lại lục soát kỹ càng giữa những bụi cỏ cao cao.
Tâm trí Sở Mặc lúc này cũng căng như dây đàn, tập trung cao độ, nhìn bụi cỏ nhỏ cách đó không xa khẽ nhúc nhích.
Cuối cùng cũng có một tên kỵ binh xuất hiện trong tầm mắt của Sở Mặc.- Nếu biết được cảnh giới của hắn cao đến đâu thì tốt biết bao!
Sở Mặc tự nhủ trong lòng.
Chính vào lúc này, miếng ngọc trên người hắn đột nhiên hơi nóng lên, đồng thời trong đầu Sở Mặc cũng dần hiện ra một loạt tin tức.
Hai bậc hoàng cấp, tố chất cơ thể cấp hai, không bệnh tật.
- Hả?
Sở Mặc hơi nao nao, nghĩ thầm: Chuyện này là sao vậy? Chẳng lẽ là do miếng ngọc của ta?Không có nhiều thời gian cho hắn suy nghĩ, tên kỵ binh kia lúc này đã đến gần sát lùm cỏ mà Sở Mặc đang ẩn nấp.
Ngay lúc Sở Mặc định ra tay, phía xa một giọng nói truyền tới:
- Có phát hiện thấy gì không?
- Không, thằng nhóc này còn xảo quyệt hơn suy nghĩ của chúng ta rất nhiều!
Tên kỵ binh hai bậc hoàng cấp cất giọng trả lời một câu rồi sau đó liền chuẩn bị rời đi.
- Giảo hoạt cái đầu! Vậy liền bắt đầu từ ngươi!Sở Mặc gào thét trong lòng, từ trong bụi cỏ bật dậy, đoản đao trong tay lóe sáng nhắm thẳng vào yết hầu của gã kỵ binh!
Phập!
Một dải máu tươi phun ra.
Tên kỵ binh trợn to hai mắt, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó mà tin tưởng, thân hình mềm oặt ngã xuống đất.
Sở Mặc nhanh tay đỡ lấy, nhẹ nhàng đem tên kỵ binh này đặt trên cỏ.Con ngựa chiến của gã, tựa như không hiểu chuyện gì đang xảy ra cứ luẩn quẩn tại chỗ.
Tim Sở Mặc đập thình thịch, tay nắm đoản đao còn run lên khe khẽ.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn giết người!
Một mạng sống cứ thế liền bị chấm dứt trên tay hắn như vậy!
Loại cảm giác này không dễ chịu chút nào. Sở Mặc không ngừng tự nói với bản thân: Nếu ngươi không ra tay thì kẻ phải chết nhất định sẽ là ngươi đó!Một lúc lâu sau, trong lòng Sở Mặc cuối cùng cũng khôi phục một chút bình tĩnh.
Nhìn tên kỵ binh hai bậc hoàng cấp nằm chết không nhắm mắt trên mặt đất, Sở Mặc nói thầm trong bụng:
- Xin lỗi, nếu không phải là ngươi muốn giết ta, sao ta có thể ra tay với ngươi?
Tiện tay cởi bộ giáp mềm trên người tên kỵ binh xuống mặc lên người, Sở Mặc ngầm nghĩ một lúc rồi lại gỡ cả thanh trường đao trên người gã xuống, sau đó thu gân, xương, da nguyên thú vào không gian trong miếng ngọc.Sau đó bật người nhảy lên ngựa, chậm rãi đi về phía âm thanh vừa phát ra.
- Mẹ nó, thằng nhãi khốn kiếp này thật là quá xảo quyệt, ta xem ngươi có thể trốn đến khi nào? Chọc giận ông ông liền châm lửa đốt cả cái thảo nguyên này!
Một tên kỵ binh tính tình nóng nảy lớn tiếng lẩm bẩm.
- Ấy đừng, nếu ngươi thực sự châm lửa đốt, thì chính chúng ta cũng xong đời. Mùa thu khô hanh, cả thảo nguyên này cũng khô ráo lắm, đốt một ngọn lửa nói không chừng sẽ cháy hết cả mấy ngày mấy đêm!Một tên kỵ binh khác nói.
- Đúng vậy, ngươi vội làm gì, đợi đến trời sáng thì xem xem thằng nhãi đó còn trốn được vào đâu! Trên thảo nguyên này trừ đám con cháu chết tiệt của Vương Đình ra còn ai thông thuộc địa hình ở đây hơn chúng ta?
Tên kỵ binh thứ ba nói.
- Sinh sống ở đây mười mấy năm ta sắp quên luôn quê mình trông thế nào rồi.
Tên thứ tư nói chen vào.- Thôi được rồi, chắc chẳng bao lâu nữa là chúng ta có thể về nhà rồi!
Một âm thanh trầm thấp vang lên.
Trong lòng Sở Mặc giật mình: Những người này... quả nhiên không hề đơn giản!
Lúc này, hắn tay nắm trường đao, cưỡi ngựa bước tới chỗ mấy người kia.
- Đêm tối không thích hợp với việc tìm người, ta thấy hay là chúng ta đợi trời sáng rồi tìm! Thằng nhãi kia còn ở trên thảo nguyên này thìkhông trốn thoát được đâu!
Một gã kỵ binh cách Sở Mặc khoảng hai mươi mấy trượng nói.
Sở Mặc không mở miệng, mang theo trường đao, hai chân thúc vào bụng ngựa, con chiến mã hý dài một tiếng, vọt về phía gã đó.
- Đội trưởng Tào, ngài sao vậy? Ngài phát hiện...
Khoảng cách chỉ hơn hai mươi trượng, người này còn nói chưa dứt lời, chiến mã của Sở Mặc đã vọt tới trước mặt gã, giơ thanh trường đao trong tay chém thẳng một đao xuống đầu gã kỵ binh.
Thanh trường đao vừa nặng vừa sắc bén vẽ ra trong không trung mộtvệt sáng lạnh lẽo.
Răng rắc!
Đầu gã kỵ sĩ bị một nhát đao của Sở Mặc chém thành hai nửa.
Máu tươi hòa lẫn óc văng ra trong nháy mắt.
Gã kỵ sĩ chết ngay tại chỗ.
- A! Chết rồi! Đây không phải người của chúng ta, mà hắn chính là thằng nhãi ranh kia!Một gã kỵ binh ở cách đó không xa chứng kiến tận mắt cảnh này lên tiếng quát to.
Tuy nhiên, đây cũng là những lời trăn trối cuối cùng của hắn trên cõi đời này.
Trường đao trong tay Sở Mặc chém ngang một nhát, liền chém rụng đầu của hắn.
Một dòng máu nóng hổi phun ra.
- Ọe!Sở Mặc cảm thấy lục phủ ngũ tạng cồn cào từng cơn, không chịu nổi nôn khan mấy cái, nhưng động tác của hắn thì không ngừng lại chút nào.
Chém về phía tên kỵ binh thứ ba!
- Chết tiệt...giết hắn đi!
- Giết, không được để cho hắn sống!
Tên kỵ binh nói ra những lời này chính là kẻ có giọng nói trầm thấp ban nãy, đồng thời cũng chính là đại đội trưởng của nhóm kỵ binh hơn năm mươi người. Đăng bởi: longnhi
Chương43: Một đao kinh hồn (1)
Trong giọng nói của hắn lúc này tràn đầy tức giận xen lẫn với chút hoảng sợ!Tin tức thu được lúc đầu có nói, gã thiếu niên này chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi mang theo bên mình một số lượng lớn xương, gân, da của nguyên thú vô cùng giá trị. Nhưng thân thủ cực bất phàm, không rõ hắn có phải đệ tử của đại môn phái nào đó hay không.
Đám người này vốn dĩ không muốn động chạm đến đệ tử của đại môn phái nào đó đang xuống thế gian rèn luyện, bởi vì một khi động tới chẳng khác nào chạm phải tổ ong vò vẽ, trừ khi có thể bí mật giết chết mà thần không biết quỷ không hay, đồng thời thủ tiêu hết toàn bộ chứng cứ.
Bằng không, bọn họ vốn dĩ không có khả năng chống đỡ nổi sự trảthù của những đại môn phái trước nay vô cùng che chở người trong nhà này.
Nhưng kẻ báo tin cũng nói, thằng nhóc này lẻ loi một mình, mang theo cả đống xương, da, gân nguyên thú đáng giá trị hơn vạn lượng vàng.
Vạn lượng vàng, đừng nói đến bọn họ là những kẻ phải sinh sống kham khổ trên thảo nguyên, cho dù là các bậc thương nhân đại phú đại quý trong các thành lớn ở các quốc gia cũng đều phải thèm rỏ dãi.
Người chết vì tiền, vật chết vì ăn.Khi tiền tài nhiều đến một mức nhất định chắc chắn sẽ khiến con người ta tranh cướp điên cuồng.
Gã tu luyện đến bậc hai hoàng cấp bị Sở Mặc giết đầu tiên là một trong những đội trưởng của đội kỵ binh này, cũng coi như là nòng cốt của đội, đồng thời cũng là tay chân thân tín của tên đại đội trưởng.
Cái chết của hắn khiến gã đại đội trưởng vô cùng đau lòng, đồng thời cũng khiến lòng căm thù của y đối với tên thiếu niên trước mặt dâng lên đến cực điểm.
Hắn rốt cục biết tin tức truyền tới nói thực lực của thiếu niên này cựcmạnh cũng không phải là nói quá. Nhưng giờ có nói gì thì cũng đã muộn, việc đã đến nước này đâm lao thì đành phải theo lao.
Phập!
Một ánh đao chớp lên, tên kỵ binh thứ ba, một gã thực lực còn chưa đạt đến một bậc hoàng cấp bị Sở Mặc dùng đao chém bay khỏi chiến mã.
Sở Mặc lại xông tới chỗ kẻ thứ tư.
Tên đại đội trưởng đội kỵ binh đã tức phát điên lên rồi, cưỡi ngựavung đao chém về phía Sở Mặc miệng gầm rú:
- Giỏi lắm thằng nhãi ranh lòng lang dạ sói... Hôm nay ta nhất định phải giết ngươi!
Vù!
Binh khí trong tay gã đội trưởng kỵ binh này là một thanh yển nguyệt đao, cán rất dài được chế từ kim loại, mặt đao rộng hơn ba thước tản mát ra ánh sáng lạnh lẽo âm u. Nhìn qua cũng biết là một vũ khí rất nặng, không cần lưỡi đao, chỉ cần dùng sống đao là có thể đập nát người.
Trường đao vung lên trong không trung nhắm thẳng hướng Sở Mặcmà hạ xuống, phát ra tiếng kêu trầm đục.
Sở Mặc trong lòng chợt nghĩ: Thực lực của hắn là như thế nào nhỉ?
Miếng ngọc trong ngực bây giờ lại chẳng có chút phản ứng nào, Sở Mặc giật giật khóe môi, lúc này đao của đối phương đã chém tới.
Sở Mặc cắn răng, quét ngang thanh đao trong tay.
Choang!
Một âm thanh lớn như sấm rền vang lên.Con ngựa Sở Mặc đang cưỡi không chịu được hý lên một tiếng rồi lùi vài bước về phía sau. Bản thân hai tay Sở Mặc cũng run lên, đầu óc choáng váng.
Nhìn lại thanh đao trong tay, vậy mà bị chém mẻ một mảnh lớn!
- Sức lực thật mạnh!
Trong lòng Sở Mặc vô cùng kinh ngạc, đưa ra phán đoán cơ bản về năng lực của người này: Ít nhất... y phải là kẻ tu luyện đến Nguyên Quan như hắn! Có được long tượng lực! Nếu không uy lực nhát đao kia của hắn tuyệt đối không thể lớn như vậy.Mặt khác, gã đại đội trưởng kỵ binh còn bị bất ngờ hơn cả Sở Mặc, không nén được hỏi:
- Ngươi...ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Sao có thể đạt được sức mạnh lớn như vậy?
- Đừng nói nhảm nữa, hãy nhận một đao của ta!
Hung tính sâu trong xương tủy của Sở Mặc bị một đao của đối thủ kích phát ra, máu trong huyết quản sôi lên sùng sục.
Vung lên thanh đao bị mẻ một mảng lớn trong tay chém thẳng hướng đối phương.Nhát đao này là môn công pháp thâm ảo nhất trong số những khẩu quyết mà Sở Mặc đã lĩnh ngộ được.
Tổng cộng đao pháp này có tám chiêu, số lượng chiêu thức nhiều nhất trong các khẩu quyết Ma Quân đã truyền cho hắn.
Đồng thời cũng là thâm ảo nhất!
Đến tận bây giờ, Sở Mặc gần như cũng chỉ mới hiểu được sơ sơ.
Nhưng chỉ cần một chút sơ sơ như vậy lúc này thi triển ra cũng đã vô cùng kinh thế hãi tục.Đao vừa chém ra, một luồng ánh sáng vô cùng đẹp mắt lóe lên trong trời đất.
Như một tia chớp vậy!
Bốn phương tám hướng tràn đầy sát khí kinh khủng tột cùng!
Những tên kỵ binh và chiến mã của chúng đang chuẩn bị nhào tới thì bị luồng sát khí này bao phủ.
Trong lòng đám kỵ binh bỗng chốc dâng lên một nỗi sợ hãi cùng cực, lũ chiến mã chúng cưỡi cũng không chịu nổi, mềm nhũn hai chân,ngã khuỵu xuống đất. Đem cả đám kỵ binh cưỡi trên lưng hất văng ra ngoài.
Thấy nhát đao Sở Mặc chém tới, khuôn mặt tên đại đội trưởng kỵ binh vốn tràn đầy khinh thường.
Hắn không tin, một tên nhóc thối tha mới mười mấy tuổi lại có trình độ đao pháp vượt qua một kẻ đã đắm chìm trong võ đạo gần ba mươi năm như hắn.
Nhưng suy nghĩ này lập tức liền bị quẳng lên chín tầng mây.Nhìn đường đao đẹp tới diễm lệ tựa như từ cõi trời chém xuống, trong con ngươi tên đại đội trưởng kỵ binh tràn đầy kinh ngạc, miệng hơi hơi mở định hô điều gì.
Nhưng, không còn cơ hội rồi!
Phập!
Ánh đao lóe lên, thanh đao bị mẻ một miếng lớn chém thẳng từ trên xuống, khiến tên đại đội trưởng kỵ binh lập tức bị phân thành hai nửa.
Ngay sau đó, con chiến mã hắn cưỡi cũng không tránh được vậnmệnh tương tự.
Một đao này khí thế như sấm rền chớp giật, không thể chống đỡ!
Thậm chí chính Sở Mặc cũng giật nảy mình, hoàn toàn bất ngờ nhát đao của mình lại có uy lực lớn đến vậy.
- Đại đội trưởng... Đại đội trưởng chết rồi!
- Đại đội trưởng bị giết rồi!
- Đại đội trưởng đã chết!Trong lòng những tên kỵ binh ngã xuống nhưng không bị thương nặng lắm ở xung quanh đã sợ hãi tới tột độ, vừa gào thét điên cuồng, vừa ba chân bốn cẳng chạy trốn xa khỏi Sở Mặc.
- Đại đội trưởng? Quả thực là quân nhân sao?
Con ngươi Sở Mặc lóe lên sự lạnh lùng, không làm thì thôi, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, liền chuẩn bị tiêu diệt gọn đám kỵ binh này.
Lúc này, một mũi tên hướng về Sở Mặc vèo qua xé toạc không khí, nhanh như sét đánh chưa chi đã tới trước mặt của Sở Mặc.
Trong lòng Sở Mặc hơi kinh hãi, dựa vào bộ pháp, chân né sang bêncạnh.
Vèo!
Mũi tên sạt qua má Sở Mặc, mang theo luồng gió mạnh khiến hai má của Sở Mặc bỏng rát.
- Tên xạ thủ này... rất mạnh!
Sở Mặc nhìn về hướng mũi tên bắn ra, ở đó, một bóng dáng chớp lên rồi biến mất.Rõ ràng, đối phương cũng không muốn chạm mặt trực tiếp với hắn, mà muốn đánh lén tới cùng. Đăng bởi: longnhi
Chương44: Một đao kinh hồn (2)
Đám kỵ binh ở phía đằng xa nghe thấy tiếng thét của đồng bọn đều tụ tập lại phía này.
Trong lòng Sở Mặc suy nghĩ: Nếu không có gã xạ thủ kia mà muốn giết đám kỵ binh này thì quả thật dễ như trở bàn tay. Giá mà có thể xử lý gọn tên xạ thủ này thì tốt quá, đáng tiếc y quá xảo quyệt, có lẽ sẽ không để cho ta có cơ hội này. Ta vừa xoay người chạy trốn nhất định y sẽ lại bắn lén ta, còn nếu như ta vẫn ở lại chỗ này thì thế nào cũng bị đám kỵ binh kia bao vây.Trong lòng tiến hành so sánh một chút, Sở Mặc cảm thấy thà rằng bị đám kỵ binh vây quanh, bởi một khi vòng vây được thiết lập, người ngựa hỗn loạn tên xạ thủ kia sẽ không còn dễ dàng bắn lén hắn nữa!
Mà hắn cũng vững tin có thể phá vòng vây của đám kỵ binh để trốn thoát.
Quyết định xong xuôi, Sở Mặc liền không vội thoát đi, dựa vào địa hình bắt đầu chơi trò mèo đuổi chuột với tên xạ thủ.
Đám kỵ binh này đều được huấn luyện kỹ lưỡng, mặc dù thắt chặt vòng vây với Sở Mặc nhưng cũng không tiếp xúc quá gần, mà là tạo nênmột hàng rào từ xa.
- Thật khốn kiếp!
Sở Mặc mắng một câu, đến lúc này hắn có thể khẳng định, bọn người này chắc chắn không phải người bình thường, mà chính là một trong những “thủ đoạn” được Đại Tề bố trí trên thảo nguyên!
- Thằng nhãi kia nhất định đã đột phá Nguyên Quan, nếu không đại đội trưởng sẽ không thể trúng kế của hắn! Mọi người cẩn thận đừng để hắn lại gần, mau dùng cung tiễn đối phó với hắn!
Một gã kỵ binh lên tiếng quát to.Tiếp theo, mấy chục tên kỵ binh liền tháo cường cung trên lưng xuống, nhằm thẳng nơi Sở Mặc ẩn trốn mà bắn.
Vèo vèo vèo!
Mấy chục mũi tên như sao xẹt phóng trong không khí tạo nên tiếng xé gió thảm thiết bắn thẳng về Sở Mặc.
Bóng đêm dày đặc, bọn kỵ binh vì không nắm rõ Sở Mặc đang ẩn thân chỗ nào liền bắn loạn xạ nhằm ép Sở Mặc phải xuất hiện.
Lúc này Sở Mặc lại lộ ra vẻ trầm ổn trưởng thành đáng nhẽ khôngnên xuất hiện ở một người thiếu niên, nằm núp tại một chỗ không hề nhúc nhích!
Mũi tên gần nhất cắm thẳng xuống bên cạnh hắn, cách cơ thể hắn không tới một trượng.
Sở Mặc cảm nhận được một cách rõ ràng nhịp tim của mình đang dần tăng lên, nhưng đầu óc của hắn lúc này lại tỉnh táo như gương sáng.
Tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý tự động vận hành, trong nháy mắt khiến Sở Mặc thức tỉnh, toàn thân tiến vào một trạng thái vô cùng huyền diệu.Thanh âm từ bốn phương tám hướng vào lúc này đột nhiên biến mất. Sở Mặc khép hờ mi mắt, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận rõ ràng mọi thứ đang diễn ra trong phạm vi vài chục trượng!
Kể cả vết tích của một con chuột đang kinh hoảng trốn vào hang phát ra cũng không thoát khỏi tầm mắt của hắn!
Vèo!
Một mũi tên bắn ra.
Thanh thế thật lớn, lực đạo thật mạnh!Vậy mà bắn thẳng tới trái tim của Sở Mặc!
Chính là mũi tên của gã xạ thủ vẫn đang âm thầm ẩn nấp!
Nhất định hắn cũng có tài năng trời phú, nhắm vào vị trí của Sở Mặc chuẩn xác một cách bất ngờ.
Mũi tên này so với các loại tên khác không giống nhau, toàn thân một màu lam âm u, không phải do tẩm độc mà xuất phát từ một loại kim loại hết sức đặc thù tạo thành.
Đây là con bài chưa lật cuối cùng của đối phương, muốn Sở Mặcmột nhát chết tươi.
Mũi tên này... sợ là cũng khiến y hao tổn hết sức lực.
Gần như trong phút chốc, trong đầu Sở Mặc xuất hiện những tin tức này, chính hắn cũng không hiểu vì sao đầu óc mình lại có thể tỉnh táo đến như vậy.
Có thể né được không?
Sở Mặc cũng tự hỏi.Tuy rằng hắn đã nắm chắc được quỹ đạo của mũi tên này, nhưng thân thể hắn... khó mà phản ứng được nhanh như đầu óc.
Trong chớp mắt, Sở Mặc vận dụng bộ pháp, gầm nhẹ một tiếng, thân mình nhanh chóng... hơi nghiêng sang một bên.
Mũi tên vốn nhắm vào trái tim của hắn lúc này trật đi một chút cắm thẳng vào cánh tay của hắn.
Phập một tiếng xuyên thủng cánh tay của Sở Mặc, cắm chặt vào bụi cỏ.Xoạt!
Cơ thể của Sở Mặc khẽ run lên, cánh tay bị mũi tên bắn xuyên qua!
Máu tươi ồ ạt từ cánh tay trái của hắn tuôn ra.
May là mũi tên này cũng không bắn trúng xương của hắn. Nếu không lực chứa trong mũi tên này thừa sức bắn cho xương cốt tay hắn nát vụn.
Cơn đau mãnh liệt ập đến như thủy triều.Nhưng đầu óc Sở Mặc... lại chưa bao giờ tỉnh táo đến thế!
- Ta cá mũi tên mạnh đến mức này ngươi chỉ có thể bắn ra một lần!
Sở Mặc cắn chặt răng, không xoay người mà trực tiếp cấp tốc rút lui về phía sau.
Lúc ngang qua mũi tên còn cắm trong bụi cỏ liền tiện tay nhổ lên, quát to:
- Ta sẽ nhớ kỹ mũi tên này!---------------
Nói xong, Sở Mặc vận dụng bộ pháp, gần như chỉ kịp chớp mắt, thân hình hắn đã biến mất sau bụi cỏ.
Quả nhiên mũi tên khủng khiếp thứ hai vẫn không thấy bắn ra.
Thậm chí, cả đám kỵ binh cũng không có bất cứ hành động nào.
Mất một lúc lâu sau, từ chỗ cách nơi Sở Mặc trốn hơn trăm trượng mới xuất hiện một người trẻ tuổi.
Xem chừng y chỉ mới khoảng hai mươi mấy tuổi, trên người mặcmột bộ quần áo màu xanh, khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao ngất, lúc này trong con ngươi lạnh lùng của y tràn đầy vẻ kinh ngạc và thắc mắc.
- Thiếu niên này…là từ đâu xuất hiện? Chẳng lẽ cũng xuất thân từ đại môn phái nào đó như ta? Nếu không sao có thể tránh được mũi tên mà ta dùng toàn lực bắn ra?
- Thiếu chủ… Chúng ta … còn đuổi theo không?
Một gã kỵ binh từ lưng ngựa nhảy xuống, tiến đến bên cạnh người trẻ tuổi, hỏi y với vẻ mặt vô cùng cung kính.
- Thôi, không cần đuổi theo, các ngươi cũng không phải đối thủcủa hắn, cần gì phải chịu chết một cách vô ích.
Người trẻ tuổi thở dài một tiếng.
- Lá gan của hắn không nhỏ, ta hiện giờ chỉ có thể làm được một lần… mức công kích cỡ này. Nếu như trình độ bắn cung của ta tu luyện đến tầng thứ hai, có thể bắn ra hai mũi tên như vậy, thì nhất định hôm nay hắn đã phải chết ở đây rồi!
- Thiếu chủ đừng sốt ruột, chắc chắn ngài sẽ thành công nhanh thôi!
Tên kỵ binh này nói.
Người trẻ tuổi khẽ lắc đầu:- Đâu dễ dàng như vậy!
Nói xong lại thở dài thườn thượt, nói:
- Thôi hôm nay coi như chúng ta xui xẻo, gặp trúng khúc xương cứng, mau hậu táng những huynh đệ đã chết, rồi báo tin cho người nhà của họ, nói rằng các huynh đệ đã hy sinh vì đất nước, cuộc sống của họ sau này sẽ do bổn vương chịu trách nhiệm!
- Thiếu chủ nhân từ, có thể đi theo người là may mắn lớn nhất của bọn thuộc hạ.
Tên kỵ binh này nói một cách thật lòng.Người trẻ tuổi kia xua tay, vẻ nghi hoặc trong mắt y vẫn chưa biến mất:
- Thật đúng là một tên nhóc thú vị, nhớ kỹ ta? Ta cũng đã nhớ kỹ ngươi rồi! Đăng bởi: longnhi
Chương45: Bí mật ẩn giấu trong miếng ngọc
- Ta bắn ngươi một tên, ngươi lại giết nhiều thuộc hạ tâm phúc của ta như vậy, còn lấy đi một mũi lam ngọc tiễn của ta, món nợ này về sau ta sẽ tính với ngươi!
Nói xong, người trẻ tuổi vung tay, nhảy lên lưng ngựa:
- Đi thôi!Sở Mặc gần như dùng hết sức bình sinh chạy như bay trên thảo nguyên, giờ không phải là lúc tính toán xem hai chân nhanh hơn hay bốn vó nhanh hơn nữa, có lẽ đám kỵ binh kia sẽ không dám tùy tiện đuổi theo, tốt hơn hết là rời khỏi đây trước rồi nói sau.
Chạy điên cuồng một mạch đến tận khi chân trời phía Đông lộ ra vệt sáng đầu tiên, Sở Mặc đoán có lẽ bản thân đã chạy được khoảng bảy tám trăm dặm rồi.
Với hắn mà nói, đây là lần đầu tiên hắn chạy xa như vậy.
Lúc này hai chân hắn như nhũn ra, nguyên lực trong cơ thể cũng gầnnhư cạn kiệt.
Cho dù hắn không muốn ngừng cũng không còn sức mà chạy tiếp rồi.
- Hừ, không nghe người ta nói còn mắng người ta, giờ ngươi biết mình sai chưa?
Kỳ Tiêu Vũ trên người vẫn mặc bộ váy màu lam có vẻ vĩnh viễn sẽ không thể bị dính tí ti bụi bẩn, xuất hiện trước mặt Sở Mặc như từ trên trời giáng xuống. Nhìn vết thương trên tay hắn khẽ cau mày:
- Ngươi bị thương rồi?- Người thần thông quảng đại như thế mà không thấy à?
Sở Mặc giọng hơi khàn khàn, nhìn nàng một cái, bắt đầu vận hành tâm pháp, lặng lẽ tiến hành tự hồi phục.
- Nãy giờ ta đâu có đi theo ngươi, sao mà nhìn thấy được?
Kỳ Tiêu Vũ nói xong, đi tới bên cạnh Sở Mặc, bàn tay nhỏ nhắn khẽ vẫy, một cây kéo liền xuất hiện, nàng cắt bỏ ống tay áo trên cánh tay bị thương của hắn, rồi nói:
- Vết thương của ngươi không nhẹ đâu, may mà xương cốt không bị thương!
Nói xong lại lấy thuốc trị thương ra bắt đầu băng bó cho Sở Mặc.Sở Mặc vừa vận hành tâm pháp, vừa cắn răng cắn lợi nói:
- Đau… Ngươi nhẹ tay một chút!
Kỳ Tiêu Vũ trợn mắt nói:
- Vẫn còn biết đau cơ à, xem ra vẫn chưa ngốc hết thuốc chữa!
- Ngươi mới ngốc ấy!
- Hừ, ngươi không ngốc thế sao không biết trốn đi? Đám người kia đã dám tới gây sự với ngươi sao có thể không có chuẩn bị gì cơ chứ?
- Làm sao mà ta biết được chúng có xạ thủ chứ.Sở Mặc dừng vận hành tâm pháp, mở mắt ra vừa vặn chạm phải đôi mắt đen láy như ngọc của Kỳ Tiêu Vũ, hơi ngượng ngùng nói:
- Hơn nữa, còn là tên xạ thủ lợi hại như thế.
Nói xong, lấy mũi tên toàn một màu lam sẫm trên lưng xuống:
- Đây, chính là thứ này, ta thấy nguyên liệu chế tạo nó hơi bất thường. Người sử dụng nó nhất định không có nhiều, chắc chắn về sau ta sẽ tìm được y!
Lúc này Sở Mặc mới phát hiện ra mũi tên này không ngờ lại được đúc từ nguyên khối.Hơn nữa thủ pháp điêu khắc cực tinh tế, không thể do một bàn tay tầm thường làm ra, phía cuối mũi tên còn khắc một chữ “Dương” rất nhỏ.
Nắm trong tay thì thấy có một cảm giác lạnh lẽo, mũi tên vô cùng sắc bén, dù bắn xuyên qua cánh tay của Sở Mặc nhưng lại không dính chút máu nào.
- Đúng là đồ tốt!
Sở Mặc nghiên cứu kỹ lưỡng một lúc liền không nhịn được mà than thở.Kỳ Tiêu Vũ liếc qua mũi tên đó, nói với giọng hơi khinh thường:
- Ta còn tưởng thứ gì tốt lắm, hóa ra chỉ là một mũi lam ngọc tiễn, có gì lạ đâu cơ chứ!
- Cái gì? Đây chính là lam ngọc tiễn trong truyền thuyết sao?
Sở Mặc ngạc nhiên nhìn Kỳ Tiêu Vũ:
- Ngươi không lừa ta đấy chứ?
- Ấy, ngươi đừng có mà cử động lung tung!
Kỳ Tiêu Vũ quát Sở Mặc một câu, sau đó lườm hắn:
- Ta lừa ngươi làm cái gì? Cũng chẳng phải thứ gì quý hiếm. A? Đúng rồi, đống da, xương nguyên thú linh tinh của ngươi đâu? Hay là bịcướp mất rồi?
- Không, ta cất đi rồi.
Sở Mặc thuận miệng đáp. Hắn không muốn nói dối lừa gạt người khác, nhưng cũng không muốn làm lộ bí mật của miếng ngọc, nên đành nói lập lờ như vậy.
Nghĩ tới miếng ngọc, trong lòng Sở Mặc đột nhiên dấy lên một ý tưởng, liền tập trung tinh lực nghĩ: Cảnh giới của Kỳ Tiêu Vũ cao đến đâu?
Miếng ngọc trong ngực hắn không có chút phản ứng nào.- Cảnh giới của Kỳ Tiêu Vũ rốt cục cao đến mức nào?
Sở Mặc lại tập trung tinh thần nghĩ.
Miếng ngọc trong ngực hắn vẫn không có động tĩnh gì.
- Kỳ Tiêu Vũ…
- Này, ngươi làm gì vậy? Còn lừng khừng cái gì nữa?
Một bàn tay ngọc ngà quơ quơ trước mắt Sở Mặc, Kỳ Tiêu Vũ nhìn hắn một cách kỳ quái:- Ngươi còn đang lo cho đám kho báu của ngươi sao? Hay ta với ngươi đi thu hồi chúng lại?
- Khụ khụ…
Sở Mặc ngượng nghịu cười, lắc đầu:
- Thôi khỏi, sau này hẵng tính.
Nói xong, Sở Mặc cầm lam ngọc tiễn trong tay, lộ ra nụ cười khác thường trên gương mặt, thì thầm nói:
- Thật không ngờ, con cháu hoàng thất Đại Tề lại thân chinh đến đây, xem ra, với các ngươi mà nói, thảo nguyên này là nơi các ngươi không đoạt tới tay không được!Kỳ Tiêu Vũ dường như chẳng quan tâm tới việc này chút nào, băng bó xong cho Sở Mặc, dặn dò hắn phải cẩn thận đám truy binh, rồi lại vội vàng rời đi.
Vẫn thần bí như vậy, tới không hình đi không bóng. Nhưng Sở Mặc nhìn mãi cũng quen rồi, đoán thầm trong bụng, rất có thể Kỳ Tiêu Vũ đang tìm kiếm thứ gì ở đây, nếu không sao lần nào cũng vội vàng như vậy.
Nhưng nếu nàng không nói thì Sở Mặc cũng không muốn hỏi, dù sao ai cũng có bí mật của riêng mình, ví dụ như miếng ngọc của hắn chẳng hạn.Nghĩ tới miếng ngọc Sở Mặc lại có một cảm giác không thể diễn tả thành lời. Rất kỳ quái, giống như ban đầu có một thứ vốn dĩ thuộc về mình, muốn nó như thế nào nó sẽ phải như thế ấy. Rồi mọi thứ lại đột nhiên thay đổi hoàn toàn.
Thứ đó vẫn thuộc về mình, nhưng lại có cảm giác nó đã vuột khỏi tầm kiểm soát.
Từ cái ngày nó bắt đầu xuất hiện những thay đổi kỳ lạ, Sở Mặc đã cảm nhận thấy điều này.
Làm biến đổi tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý mà Ma Quân coi như báuvật, lại nhắc nhở hắn khi thấy gốc cây nhỏ bình thường kia, sau đó đột nhiên hút nó vào; nay lại cho hắn biết thông tin cụ thể của kẻ thù… Nhưng lúc hắn chủ động muốn thăm dò tin tức của người khác, nó lại chẳng có phản ứng gì.
- Cứ như ma ám vậy!
Sở Mặc lẩm bà lẩm bẩm, đem ý thức chìm vào không gian miếng ngọc. Hắn rất muốn biết tóm lại là vì sao.
Trong không gian có vẻ không thay đổi gì nhiều, nhưng Sở Mặc vẫn nhạy cảm nhận thấy, sức sống bên trong hình như… không còn mãnh liệt như trước.Hắn nheo mắt, tầm nhìn hướng về gốc cây nhỏ hơi hơi trồi lên… quả nhiên, cái chồi nho nhỏ vốn mọc trên thân cây… đã héo rũ ra rồi!
- Chẳng nhẽ mỗi lần xảy ra biến hóa đều cần tiêu hao một nguồn năng lượng lớn hay sao?
Sở Mặc cau mày nghĩ. Đăng bởi: longnhi