-
Chương 2
Lúc xế trưa, cảnh xuân ấm áp vui vẻ, gió nhẹ đưa, Dung Tri Hạ dẫn theo hai nha hoàn bên người, đi dạo trong hoa viên hoa xuân nở rộ
Toàn bộ hoa viên lấy hồ sen làm trung tâm, một cây cầu cẩm thạch cong cong vắt ngang qua hồ, liên tiếp hai đầu, nhà thủy tạ, đình các với hoa văn trang trí hoa lệ rải ở bốn phía hồ sen, một vài đóa hoa xuân nở xinh đẹp rực rỡ, tô điểm thêm cảnh sắc tươi đẹp cho hoa viên.
Dung Tri Hạ đi lên cầu, mắt nhìn đàn cá chép đang thảnh thơi nghịch nước trong hồ, nhớ tới trước đó không lâu, ở trong phòng khách Mặc Lan đánh Ngọc Hà trước mặt mọi người, nàng quay đầu hỏi hai nha hoàn đằng sau – “Các ngươi cảm thấy lúc nãy vì sao Thế tử phải đánh Ngọc di nương trước mặt mọi người?”
Hiểu Trúc đáp – “Tất nhiên là bởi vì nàng bất kính với tiểu thư, Thế tử mới trừng phạt nàng.” – Nàng có gương mặt tròn, trên mặt lốm đốm vết tàn nhang, trông thành thật phúc hậu.
Cúc Nhi lại nghĩ ngợi nói – “Nô tỳ nghe nói Thế tử cực kỳ sủng ái Ngọc di nương, coi nàng như châu báu bảo bối, theo lý, thì không có khả năng chỉ vì Ngọc di nương bất kính với tiểu thư mà ra tay đánh nàng.” – Nàng có đôi mắt nhỏ, lông mày nhỏ, khuôn mặt thanh tú, tâm tư tinh tế, biết cách nhìn mặt mà nói chuyện.
Hiểu Trúc lại không cho là đúng – “Dù thế nào thì tiểu thư cũng là Thế tử phi, Ngọc di nương chẳng qua chỉ là tiểu thiếp, nàng ta bất kính với tiểu thư, Thế tử ra tay trừng trị cũng đâu có gì là không đúng.”
Dung Tri Hạ chống má nói –“Hắn quả thật là không đúng lắm.”
Ngọc Hà thì vẫn là Ngọc Hà đó, Phụng Vương cùng Vương phi cũng không thay đổi. Sau khi nàng trọng sinh, người duy nhất khác chỉ có Mặc Lan, nàng nhíu mi vắt óc suy nghĩ, vẫn nghĩ không ra rốt cuộc là như thế nào.
Cúc Nhi ngẫm nghĩ nói – “Tiểu thư đừng lo lắng, ít nhất trước mắt, xem ra Thế tử rất bảo vệ tiểu thư” – Nàng cảm thấy người bất thường không chỉ có Thế tử, tiểu thư nhà mình cũng thế.
Hai năm trước, kể từ sau khi tiểu thư bị thương, luôn sợ hãi cúi mặt, không muốn người nào thấy vết sẹo trên mặt nàng, nhưng hiện nay nàng không hề tự ti hối tiếc vì vết sẹo trên mặt, có thể thản nhiên nghênh đón ánh mắt người ngoài. Thậm chí lúc nãy trong phòng khách, đối mặt với sự châm chọc của Vương phi, còn có thể trưng ra vẻ mặt uất ức đáng thương mà phản bác Vương phi.
Nàng luôn luôn cẩn thận, lại hầu hạ tiểu thư nhiều năm, sẽ không thể không nhìn ra kia đều là chủ tử nhà mình giả bộ. Nàng mặc dù không rõ nguyên nhân gì khiến tiểu thư thay đổi như vậy, nhưng so với lúc chủ tử trầm mặc tự ti trước kia, nàng càng thích sự thay đổi như vậy.
Dung Tri Hạ thầm nghĩ, hắn tốt với nàng, nàng mới cảm thấy không bình thường. Kiếp trước Mặc Lan chưa bao giờ đối xử tử tế với nàng, chứ đừng nói là vì nàng mà trừng phạt Ngọc di nương.
Khi mấy người đang nói chuyện, một người chậm rãi đi tới từ đầu kia của cây cầu. Thân hình hắn hơi gầy, khuôn mặt tuấn nhã có chút tái nhợt. Nhìn thấy Dung Tri Hạ , hắn mỉm cười gật đầu, lễ độ hỏi thăm – “Muội có phải là Thế tử phi mà Lan đệ mới cưới không?”
Trong kinh thành mọi người đều biết, con gái của Vệ quốc Đại tướng quân ngoài ý muốn bị thương, dẫn đến bị hủy dung, hơn nữa vết sẹo của nàng thực bắt mắt, không khó đoán ra thân phận của nàng.
“Đúng vậy” – Dung Tri Hạ biết hắn là Mặc Dục, huynh trưởng khác mẹ của Mặc Lan, bởi vì thân thể hư yếu, ít khi rời khỏi Vương phủ, người ngoài đã từng gặp hắn cũng không nhiều. Hắn đứng cách nàng không xa, nhìn hình ảnh phản chiếu của sắc trời bóng mây trong nước, dịu dàng nói – “Đến mùa xuân trăm hoa đua nở thì hoa viên này là đẹp nhất, đáng tiếc, người có thể tĩnh tâm thưởng thức cảnh đẹp cũng không nhiều.”
Kiếp trước, nàng chỉ gặp hắn vài lần, không thân quen với hắn cho lắm. Lúc này nghe lời nói của hắn như là có ám chỉ gì đó, đang muốn mở miệng hỏi thì có một giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến – “Đại khái chỉ có người không tranh sự đời như đại ca, mới có thể có nhã hứng thưởng thức cảnh đẹp ở hoa viên này.”
Dung Tri Hạ quay đầu lại, chỉ thấy Mặc Lan đi đến phía mình, dừng lại bên cạnh nàng.
Trên gương mặt tuấn nhã của Mặc Dục lộ ra nụ cười bất đắc dĩ – “Vi huynh không tranh sự đời cũng là do bất đắc dĩ, ta đây thân thể suy nhược từ nhỏ, chỉ có thể yên lặng tĩnh dưỡng, mong được sống lâu vài năm.”
“Thân thể đại ca không phải là đang từ từ tốt lên sao? Đệ tin tưởng nhất định có thể sống lâu trăm tuổi” – Đối mặt với huynh trưởng, mặt mày Mặc Lan cũng toát ra vài phần ôn hòa.
“Bản thân ta không cầu sống lâu trăm tuổi, chỉ mong có thể ở cùng với các ngươi vài năm là tốt rồi” – Mặc Dục nhìn hai người một chút, tiếp theo cười nói – “Ban đầu vi huynh còn có chút lo lắng, nhưng mà bây giờ xem ra ngươi cùng đệ muội sống chung rất tốt, ta cũng an tâm.”
Mặc Dục chưa nói rõ ràng, nhưng trong lòng Mặc Lan lại hiểu rõ. Lúc trước nhận được thánh chỉ tứ hôn, hắn tức giận, toàn bộ Vương phủ đều biết, tất nhiên Mặc Dục cũng biết việc này, còn khuyên giải hắn vài câu.
Mẫu thân mất sớm, kế mẫu Trần thị không dám làm khó hắn công khai, nhưng ngấm ngầm ở đằng sau ngáng chân hắn cũng không ít, ước gì hắn chết sớm, để con trai dễ dạy bảo của nàng có thể thay thế được vị trí Thế tử của hắn. May mắn vị huynh trưởng lớn hơn hắn ba tuổi này luôn luôn quan tâm chiếu cố hết sức đến hắn, bởi vậy tình cảm của hai người rất thân thiết.
“Đại ca yên tâm đi, có thể lấy được nàng là phúc của đệ, đệ sẽ đối xử với nàng thật tốt.” - Mặc Lan nhìn sang Dung Tri Hạ, trong mắt lộ vẻ nhu hòa.
Mặc Dục không xem nhẹ ánh mắt hắn nhìn Dung Tri Hạ, mỉm cười mời nói – “Nơi này cách viện của ta không xa, chi bằng tới chỗ ta uống ly trà đi.”
Mặc Lan nhìn về phía Dung Tri Hạ, trưng cầu ý của nàng – “Tri Hạ, viện của đại ca hết sức thanh u lịch sự tao nhã, chúng ta tới ngồi một chút được không?”
Nàng liếc mắt nhìn hắn, lại liếc về phía Mặc Dục đang mỉm cười nhìn nàng, hơi do dự mới gật đầu – “Vâng.”
Mặc Dục ở viện cách hoa viên không xa, mấy người rất nhanh đã tới nơi, vườn hoa xuân nở rộ trước phòng, rực rỡ như gấm.
Mặc Dục thấy nàng dừng chân thưởng thức vườn hoa xuân, cười nói – “Ta bình thường không có việc gì làm sẽ trồng hoa làm cỏ.”
“Những cây hoa này đều là ở viện của đại ca sao?” – Dung Tri Hạ hỏi.
Chẳng biết tại sao từ lúc gặp hắn ở cây cầu, nàng luôn luôn có cảm giác không thể hiểu được, nàng không thể hình dung cụ thể đó là cảm giác gì, chỉ mơ hồ cảm thấy hình như mình đã quên đi chuyện gì đó.
Hắn mỉm cười gật đầu, dẫn bọn họ đi vào trong phòng, phân phó tỳ nữ pha trà. Không lâu sau, tỳ nữ dâng lên trà nóng.
Mặc Dục ân cần tiếp đón hai người – “Tới đây nếm thử, đây là trà vân thủy, thanh mát ngọt lành, có hương cam, Lan đệ rất thích loại trà này.”
Dung Tri Hạ uống một ngụm, trà thấm hương cam, mùi vị cực kỳ thơm mát tinh khiết, nàng gật đầu khen – “Quả nhiên là trà ngon.”
Mặc Lan cười nói – “Nếu nàng thích, để ta sai người mang cho nàng một ít.”
Mặc Dục mỉm cười tiếp lời –“Trà của ta ở chỗ này đều là Lan đệ sai người đưa tới, nếu không có Lan đệ săn sóc, những ngày ta ở trong Vương phủ, không thể nào nhàn nhã thư thái như vậy.”
Nghe vậy, Dung Tri Hạ hơi sửng sốt, tiếp đó nhớ tới Mặc Dục tuy là con trưởng nhưng cũng là thứ xuất, nghe nói sau khi Trần thị lên làm Vương phi, không buông tha cho mẹ hắn, lấy cớ đưa nàng vào chùa, từ đó đến nay cũng không quan tâm hỏi han đến Mặc Dục.
Mười mấy năm trước, kể từ sau khi Phụng vương gặp chuyện bị thương, rất ít khi xen vào việc của Vương phủ, việc lớn nhỏ trong phủ có quá nửa là do Trần thị làm chủ, chỉ cần không gây ra việc gì to tát, ông cũng sẽ không can thiệp vào những việc mà Trần thị làm. Đối với đứa con trưởng thân thể hư yếu này, ông cũng không coi trọng.
Có thể thấy được, những ngày tháng trước kia của Mặc Dục ở Vương phủ không dễ chịu, tình huống này vẫn kéo dài đến tận bốn năm trước, khi Mặc Lan được tân hoàng đế vừa mới đăng cơ không lâu coi trọng, đề bạt hắn làm Ngự Sử đại nhân.Sau khi lời nói của hắn ở trong Vương phủ có trọng lượng, hắn mới bắt đầu chiếu cố nhiều đến vị thứ xuất huynh trưởng này.
Ba huynh đệ Mặc gia, Mặc Lan cùng Mặc Dục vô cùng thân thiết, nhưng lại có hiềm khích với đệ đệ Mặc Thụy, âm thầm lục đục với nhau rất nhiều chuyện, thậm chí có người ngầm truyền đạt, Mặc Thụy vẫn muốn trừ bỏ Mặc Lan. Bởi vì chỉ cần Mặc Lan vừa chết, con trai trưởng sẽ chỉ còn lại mình hắn, vị trí Thế tử trừ hắn ra không còn có thể của ai khác.
“Có đệ ở đây, không ai có thể bức bách đại ca được, nếu đại ca muốn đón Phong di nương về, đệ cũng có thể làm chủ.” – Mặc Lan nói.
Khi còn nhỏ, sau khi mẹ hắn mất, may mắn có đại ca thường xuyên quan tâm đến hắn, hắn mới có thể vượt qua những ngày tháng bất lực không nơi nương tựa. Hiện nay, hắn đã có năng lực, ở trong phủ cũng bồi dưỡng một đám thủ hạ tâm phúc làm việc cho mình, hiển nhiên có thể chống lại Trần thị.
“Lần trước ta đi thăm nương, nàng đã quen với những ngày tháng thanh tịnh ở chùa chiền, không định quay về, nhưng mà vẫn đa tạ tâm ý của Lan đệ.” – Mặc Dục mỉm cười, cảm kích nói.
“Đại ca không cần khách khí như thế, sau này có chuyện gì cứ việc nói với đệ.” – Nói xong Mặc Lan nhìn về phía Dung Tri Hạ - “Đại ca thân thể không khỏe, chúng ta không nên quấy rầy huynh ấy lâu, nàng vừa gả vào đây, chi bằng ta mang nàng đi dạo chung quanh một chút, để sớm quen thuộc Vương phủ.”
Thấy hắn có ý tốt, Dung Tri Hạ không suy nghĩ lâu lắm liền gật đầu đáp ứng, nàng muốn thừa dịp này biết rõ ràng, hắn tiếp cận nàng đến tột cùng là có mục đích gì.
Dọc theo đường đi, Mặc Lan vô cùng ân cần giới thiệu cho nàng phong cảnh cùng các viện trong vương phủ, những thứ khác cũng không nhiều lời.
Đêm đó, hắn vẫn ngủ trong hỉ phòng, vốn là hắn định cùng nàng nói chuyện một lát, nhưng lại bị một câu nói mệt nhọc của nàng xua đuổi.
Dung Tri Hạ quấn chặt chăn, lui ở góc giường, không muốn lại gần hắn, nàng lấy lý do sợ lạnh, sai người mang tới nhiều chăn đệm hơn, bởi vậy mà mỗi người đắp một cái chăn gấm
Nàng đưa lưng về phía hắn, tâm tư cuồn cuộn, khó có thể ngủ ngon.
Kiếp trước khi nàng bị Hoàng thượng tứ hôn cho hắn, nàng mang nỗi lo sợ bất an gả đến Phụng vương phủ, mặc dù tự ti với dung mạo bị hủy, nhưng vẫn ôm một tia mong đợi với trượng phu mới cưới của mình, hy vọng có thể được hắn yêu thương. Nhưng những gì nàng nhận được cũng chỉ là sự thờ ơ, coi thường của hắn, và mặc kệ nàng bị người ta nhục nhã.
Tựa như khi Vương phủ tế tổ, hắn biết rõ Ngọc Hà cố ý không cho người báo với nàng thời gian tế tổ, hại nàng vắng mặt, bởi vậy mà bị phạt quỳ gối tự kiểm điểm trong từ đường một ngày đêm, nhưng một câu hắn cũng không hỏi han. Nàng bị đói suốt một ngày một đêm, quỳ đến mức đầu gối sưng đỏ.
Tiết Đoan Ngọ, Vương phủ làm gia yến, khi nàng tới nơi phát hiện ghế ngồi vốn là của mình đã bị Ngọc Hà chiếm mất. Mà nàng là Thế tử phi lại chỉ có thể ngồi ở ghế của tiểu thiếp, nhận lấy ánh mắt coi thường và sự cười nhạo của mọi người, hắn cũng không để ý. Còn nữa, bởi vì nàng chắn đường Ngọc Hà, nàng ta lại đánh nàng ngay trước mặt hắn, thế mà hắn lại chỉ để ý xem tay Ngọc Hà có bị đau hay không.
Lại có một lần nàng qua chỗ mẫu phi thỉnh an thì Ngọc Hà lại nhục nhã nàng ở trước mặt bà. Cúc Nhi khó chịu, thay nàng nói một câu, Ngọc Hà liền yêu cầu mẫu phi trừng phạt Cúc Nhi thật nặng, bởi vậy Cúc Nhi bị đánh năm mươi đại bản, trọng thương không dậy nổi.
Loại nhục nhã này có rất nhiều, nàng đếm không xuể, kiếp trước nàng bị hắn lạnh lùng bội bạc, thương tổn thấu tâm. Kiếp này mặc kệ hắn tốt như thế nào, nàng cũng sẽ không động tâm nữa. Nàng đã khóa cửa trái tim thật chặt, đuổi hắn ra bên ngoài vĩnh viễn, không cho phép hắn bước vào trái tim nàng một bước. Bởi vì, chỉ khi nào tâm địa đủ lạnh lùng, đủ cứng rắn, mới không bị tổn thương nữa.
Mặc Lan nhìn nàng cuộn mình trong góc, ngẫm nghĩ, nàng rõ ràng có ý tứ không muốn cùng giường chung gối với hắn, sao hắn có thể không nhìn ra. Hắn có chút nghi hoặc, theo lý, nàng sẽ không như thế mới phải.
Đã nhiều ngày, tất cả những vật phẩm tốt nhất có trong Vương phủ đều được đưa đến trước mặt Dung Tri Hạ. tỷ như đồ trang sức quý giá tinh xảo, tơ lụa thượng hạng, các loại đồ vật trưng bày trân quý, còn có trà tốt nhất cùng thức ăn ngon nhất và trái cây lạ.
Cho dù hạ nhân có trì độn cũng nhìn ra được, Thế tử vô cùng sủng ái vị Thế tử phi mới vào cửa này, thậm chí còn có lời đồn đãi rằng Ngọc di nương đã thất sủng.
Bởi vì sau khi Thế tử phi vào cửa, Thế tử liền không tới chỗ Ngọc di nương nữa, chỉ cần Thế tử vừa hạ triều, trở lại Vương phủ, liền làm bạn bên cạnh Thế tử phi, đối với nàng lời nói nhỏ nhẹ, ân cần, thương yêu, cưng chiều.
Nhưng dường như Thế tử phi không quá cảm kích đối với sự săn sóc của Thế tử. Tựa như trước đó không lâu, hắn vừa mới rảnh rỗi liền đi tìm Tri Hạ, muốn thừa dịp hôm nay thời tiết đẹp, đưa nàng đi chơi, lại bị nàng cự tuyệt.
Ngồi ở phía sau chiếc bàn gỗ tử đàn, hắn vuốt ve nhẫn ngọc đeo trên ngón cái, khép mắt nghĩ ngợi, hắn không hiểu được nguyên nhân thê tử mới cưới đối xử như vậy. Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói cắt đứt suy nghĩ của hắn.
“Thế tử”
“Vào đi” – Mặc Lan thu lại suy nghĩ, nhìn về phía thủ hạ tâm phúc đang đi tới.
Hắn giao cho thủ hạ này một việc, mỗi ngày sẽ đến bẩm báo với hắn tiến triển của sự tình.
“Khởi bẩm Thế tử, buổi trưa hôm qua Ngọc di nương đi gặp Vương phi, lúc ra về thì gặp tam thiếu gia ở khúc quanh của hành lang, hai người nói với nhau mấy câu, Ngọc di nương liền quay về phòng ngủ. Giờ nghỉ trưa, nàng gọi Chu quản sự tới hỏi vì sao tiền tiêu tháng này lại chậm chạp chưa phát, còn yêu cầu trà vân thủy và tơ lụa mới mua vào. Sau khi bị Chu quản sự cự tuyệt, nàng giận dữ mắng mỏ Chu quản sự một lúc, sau đó liền phái tỳ nữ đi tìm Thế tử, nhưng không được gặp mặt Thế tử. Sau khi tỳ nữ kia trở về, Ngọc di nương phẫn nộ quăng vỡ một ly trà.” – Hắn bẩm báo tỉ mỉ hành tùng một ngày của Ngọc di nương.
Mặc Lan trầm ngâm một chút rồi chỉ thị - “Tiếp tục giám thị nàng, còn nữa, phái người điều tra xem năm đó ai đã sắp xếp cho nàng tiến vào Phụng vương phủ.”
“Vâng” – Tên thuộc hạ kia cung kính đáp một tiếng rồi rời đi. Về phần vì sao chủ tử ra lệnh hắn giám thị tiểu thiếp trước kia được sủng ái nhất, mặc dù hắn có nghi vấn, nhưng cũng không dám hỏi.
Trong mắt Mặc Lan hiện lên hàn quang, đứng dậy đi tới viện của Ngọc Hà.
“Nô tỳ bái kiến Thế tử.” – Trong phòng, tỳ nữ nhìn thấy hắn vội vàng hành lễ, một tỳ nữ khác bước nhanh vào phòng ngủ mời chủ tử ra ngoài.
Biết hắn đến, Ngọc Hà đi ra rất nhanh, nàng mềm mại nhún mình hành lễ, giọng điệu thoáng chút u oán – “Ngọc Hà còn tưởng Thế tử đã quên Ngọc Hà rồi.”
“Xem ngươi kìa, mới mấy ngày ta không tới, oán khí của ngươi đã lên tận trời đưa ta tới đây.” – Miệng hắn cười nhưng ý cưới không chạm tới đáy mắt.
“Ngọc Hà không dám, là vì Ngọc Hà quá nhớ nhung Thế tử, đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên, từ khi Thế tử nạp Ngọc Hà làm thiếp đến nay, đây là lần đầu tiên mà lâu như vậy mới được nhìn thấy Thế tử.”
Ngón tay dài nâng cằm nàng lên , khuôn mặt tuấn mỹ của Mặc Lan như cười như không – “Chậc chậc, xem ra ta đã thật sự làm hư ngươi, vẫn thực sự oán giận ta. Ta cùng Thế tử phi vừa mới đại hôn, chẳng lẽ không nên ở bên nàng nhiều hay sao? Vậy ngươi cho rằng ta nên thờ ơ lạnh nhạt, mặc kệ nàng, để đến với ngươi?"
Trong lòng Ngọc Hà nghi ngờ, ngạc nhiên, nàng không nhìn ra trên mặt hắn giờ phút này là vui hay giận. Lời cự tuyệt của hắn nghe ra là đang trách nàng ỷ vào được sủng mà kiêu, nàng không dám làm càn nữa, nhỏ giọng nói - “Là Ngọc Hà đã đi quá giới hạn, thỉnh Thế tử tha thứ.”
“Thôi” – Hắn ngồi xuống, không chút để ý nói – “Nghe nói hôm qua ngươi sai tỳ nữ đến tìm ta, có chuyện gì?”
“Chu quản sự giữ lại tiền tiêu tháng này, chậm chạp không phát, thiếp sai Quyên Nhi đi đòi, nhưng hắn lại tiếp tục từ chối, thậm chí còn nói đây là ý của Thế tử. Ngọc Hà không tham tiền tiêu hàng tháng, nhưng Chu quản sự lại nói đó là ý của Thế tử, nhưng làm sao Thế tử có thể đối xử với thiếp như vậy được, Ngọc Hà thật sự không nhịn được cơn tức này.” – Giọng điệu nàng nhu nhược, kể lại sự tình, đôi mắt đẹp chứa đầy ủy khuất.
Mặc Lan nghiêng mắt nhìn nàng, ngày xưa, vẻ mặt yếu đuối này có thể làm hắn thương tiếc, nhưng giờ phút này trong mắt hắn chỉ cảm thấy giả dối cùng căm hận, khóe môi hắn mang tia cười trào phúng, mở miệng nói – “Việc này đúng là do ta đã dặn dò.”
Nàng không thể tin được, mắt trừng lớn – “Cái gì?”
“Thế tử phi vừa mới vào cửa, cần phải mua thật nhiều đồ, bởi vậy ta mới sai người chuyển tiền tiêu hàng tháng của ngươi qua cho Thế tử phi. Bình thường ta cũng thưởng cho ngươi nhiều đồ cùng bạc, cũng đủ cho ngươi dùng lâu dài, ta nghĩ ngươi sẽ không phản đối, phải không?” – Ngữ điệu của hắn thập phần ôn hòa, nhưng ánh mắt nhìn về phía nàng lại đầy lạnh lùng.
Dưới cái nhìn chăm chú mà lạnh như băng của hắn, Ngọc Hà không dám cự tuyệt, đành phải đáp nhẹ một tiếng – “Vâng.” – Trong mắt lại chứa đầy lệ, giống như là bị uất ức lắm, yếu đuối đáng thương.
Nàng ảo não suy tư, đến tột cùng là vì nguyên nhân gì mà chỉ sau một đêm, sự sủng ái của hắn với nàng đã thay đổi, là do nàng làm gì sai sao? Nhưng nàng cẩn thận nhớ lại, vẫn không nghĩ ra lỗi của mình ở đâu.
Vẻ mặt Mặc Lan hòa hoãn lại đôi chút, dặn dò – “Ta biết làm như vậy khiến ngươi uất ức, nhưng Thế tử phi là nhi nữ của Vệ quốc Đại tướng quân, nàng ấy vốn được cưng chiều, ngươi không thể so sánh với nàng được, hôn sự này lại do Hoàng thượng tự mình ban tặng, vậy nên ta cũng không thể sơ suất với nàng ấy. Về sau ở trước mặt nàng, ngươi phải lễ phép một chút, đừng có ngạo mạn bất kính với nàng.”
Nghe hắn so sánh xuất thân của nàng và Dung Tri Hạ, đây rõ ràng là đang gièm pha nàng, Ngọc Hà âm thầm cắn răng, không cam lòng đáp – “Vâng.”
Sau đó, nàng thân mật khoác tay hắn, làm nũng nói – “ Nhiều ngày rồi Ngọc Hà không được gặp Thế tử, hôm nay Thế tử phải bồi Ngọc Hà thật tốt đấy.” – Bất kể thế nào, nàng cũng phải nghĩ ra biện pháp để hắn lại sủng ái nàng.
Hắn không dấu vết rút tay về, thản nhiên mở miệng – “Ta hôm nay đến là có chuyện muốn nói với ngươi. Lúc lâm triều, có quan viên vừa điều tra được tội trạng của Tô Thành Huy, khi hắn đảm nhiệm chức Thái Thú đã cấu kết với thương nhân, ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu dùng để xây dựng đê điều, kết quả nước sông mùa đông năm ấy dâng cao làm vỡ đê, khiến vô số dân chúng thương vong. Vị quan viên kia dâng tấu lên nói Tô Thành Huy tội ác tày trời, thỉnh Hoàng thượng tịch thu tài sản Tô gia và giết kẻ phạm tội.”
Lúc trước, khi chuẩn bị nạp nàng làm thiếp, hắn đã sai người đi điều tra về thân phận của nàng, biết được nàng là con gái của tội thần Tô Thành Huy. Sau khi Tô Thành Huy bị vấn trảm, Tô gia cũng bị xét nhà, vốn là một thiên kim con nhà quan lại thành người không có một xu dính túi, bất đắc dĩ phải mai danh ẩn tích, lưu lạc trở thành nô tì, cuối cùng bán mình vào Phụng vương phủ.
Vì bảo vệ nàng, sau khi hắn tra được việc này, vẫn chưa nói với phụ vương, giấu giếm giúp nàng, bởi vậy trong Phụng vương phủ, không có ai khác biết được xuất thân của nàng, nhưng mà người đưa nàng vào Phụng vương phủ, chắc hẳn cũng biết rõ mọi chuyện, mới có thể âm thầm an bài nàng tiếp cận hắn.
Nghe vậy, thân thể mềm mại của Ngọc Hà run lên, giận dữ nói – “Cha thiếp đã bị vấn trảm rồi, vẫn còn chưa đủ hay sao.”
“Lúc trước, chính ta cũng không biết cha ngươi lại làm ra việc thương thiên hại lý như thế, khiến dân chúng trôi dạt khắp nơi, tử thương vô số.” – Hắn lạnh lùng nói. Hai năm qua, hắn sủng ái nàng như vậy, thứ nhất là vì báo ân, thứ hai là vì áy náy, nhưng mà thật không ngờ tất cả chỉ là một âm mưu.
“Cả triều đình, chuyện các quan viên lớn nhỏ tham ô vô cùng nhiều, đâu phải mỗi mình ông, huống hồ chuyện đê vỡ, nên trách những công nhân trước đó xây dựng không cẩn thận, sao lại trách cha thiếp?” – Nàng bất mãn lên tiếng giải thích thay phụ thân.
Mặc Lan khinh thường, cười lạnh nói – “Nếu ngươi có biện pháp tìm ra chứng cứ quan viên khác tham ô, ta liền tấu thỉnh Hoàng thượng trị tội họ.”
Thân thể Ngọc Hà bởi vì cố nén tức giận mà run run – “Ngọc Hà không có bản lĩnh như vậy.”
Thần sắc hắn lạnh nhạt, liếc nhẹ nàng một cái, rồi dường như mất hứng đứng lên, không chút để ý bỏ lại một câu – “Ngươi không có bản lĩnh ấy, thì đừng vội lỡ mồm nói bậy, vọng nghị* quan viên triều đình, nếu để người khác nghe được, sẽ rước lấy tai họa.” – Nói xong, hắn không ở lại nữa, phất tay áo rời đi luôn.
(*: bàn tán bậy bạ)
Ngọc Hà khoanh tay, rốt cuộc trên mặt cũng toát ra oán hận không che giấu.
Nguyên bản chuyện trong triều đình, nàng chỉ là một thiếu nữ yếu đuối làm sao có thể biết được nhiều, thậm chí ngay cả phụ thân phạm tội gì nàng cũng không biết, chỉ biết ông bị Hoàng thượng vấn trảm, Tô gia cũng bị tịch biên.
Nàng và mẫu thân bị đuổi ra khỏi Tô phủ không một xu dính túi, lúc cùng đường, một vị ân nhân lớn tuổi chứa chấp các nàng, nhưng cuối cùng, mẹ nàng vẫn không chịu nổi những tháng ngày như vậy, đã tự vẫn đi theo phụ thân.
Về sau, nàng từ vị ân nhân đó biết được, phụ thân ăn hối lộ trái pháp luật bị người ta tố giác, mà người tố giác chính là Mặc Lan. Từ đó, nàng tâm tâm niệm niệm muốn tìm hắn báo thù. Nàng cũng không cho rằng việc cha mình làm có gì sai, bởi vì đám quan viên lớn nhỏ trong triều đình cũng không ít người tham ô. Mặc Lan không tố giác ai, lại tố giác cha nàng, hại cha nàng bị vấn trảm, mẹ nàng cũng bởi vậy mà chết.
Hơn hai năm trước, dưới sự giúp đỡ của ân nhân, nàng bán mình vào Phụng vương phủ làm tỳ nữ, tìm thời cơ tiếp cận hắn để báo thù. Sau khi hắn phát hiện ra thân thế của nàng, quả nhiên đúng như ân nhân dự đoán, chỉ cần nàng ra vẻ không biết chuyện hắn hại chết cha nàng, niệm tình sự việc trong hầm băng, hắn chắc chắn đối xử tử tế với nàng.
Hắn không chỉ đối xử tốt với nàng, còn nạp nàng làm thiếp, càng lúc càng sủng ái nàng, không nghĩ đến sau khi hắn cưới Thế tử phi, tất cả đều thay đổi.
Không, nàng không thể bị thất sủng như vậy, phải mau chóng nghĩ biện pháp để lại được hắn sủng ái, nếu không chỉ sợ rằng thù giết cha mẹ nàng không thể báo.
Last edited:
Bình luận facebook