-
Chương 11 (Hoàn)
“Tiểu thư, trà bị tràn ra rồi!”
“Tiểu thư! Đằng trước có cây, coi chừng bị va vào!”
Mấy ngày nay, tinh thần Dung Tri Hạ
không được tập trung, thường xuyên vô ý thẫn thờ, những chuyện như rót trà bị tràn, đi đường suýt bị va vào cây chỉ là chuyện nhỏ.
Lúc này nàng đang ở trong tiểu viện, tay cầm kéo cắt cành hoa, lại tự mình cắt vào tay một vết lớn, máu tươi lập tức chảy đầy tay, khiến Cúc Nhi bị sợ hãi.
“Á, tiểu thư lại cắt vào tay nữa rồi, mang kim sang dược lại đây!” Cúc Nhi kinh hãi kêu lên, một tỳ nữ khác lập tức vào trong nhà lấy thuốc.
Nghe vậy, Dung Tri Hạ mới giật mình thấy đau nhức truyền đến từ đầu ngón tay.
Sau khi Cúc Nhi nhận lấy thuốc, vừa bôi thuốc cho chủ tử, vừa không nhịn được lải nhải – “Lúc trước nô tỳ đã nói, mấy ngày nay người không tập trung, đừng nên cầm kéo, để nô tỳ làm là được rồi, người không nghe. Giờ thì tốt rồi, cắt vào tay thành vết thương lớn như vậy, chảy nhiều máu như vậy, chắc đau chết mất.”
Dung Tri Hạ nhíu mày: “Ta cũng không biết mấy ngày nay mình bị sao nữa, luôn cảm thấy không yên lòng.”
“Nô tỳ nghĩ, đây là do người quá nhớ nhung Thế tử, kể từ khi người và Thế tử thành thân tới nay, Thế tử chưa bao giờ rời xa người lâu như vậy, nhiều ngày như vậy người không được gặp Thế tử, người nha, chính là mắc bệnh tương tư!” – Cúc Nhi bôi thuốc băng bó cho nàng xong, liền trêu ghẹo.
Là bởi vì nàng rất nhớ hắn sao? Vẻ mặt Dung Tri Hạ khốn hoặc, dù sao nàng vẫn cảm thấy cảm giác bồi hồi, lo sợ, bất an, nghi hoặc ở trong tim này không phải là như vậy.
“Thế tử phi, Thế tử sai người đưa tin trở về” – một tỳ nữ cầm phong thư bước nhanh tới.
“Mau đưa cho ta.” Nghe nói có tin của
hắn, Dung Tri Hạ không thể chờ đợi thúc giục.
“Dạ” Tỳ nữ thấy nàng nóng lòng như vậy, vẻ mặt tươi cười vội vàng mang thư tới.
Sau khi xem xong, hai hàng lông mày đen vừa chau lại của Dung Tri Hạ mới giãn ra, nàng vui mừng nở nụ cười.
Cúc Nhi cười trêu: “Ta đã nói tiểu thư mắc bệnh tương tư mà, vừa xem thư của Thế tử xong, mặt mày rạng rỡ ngay.”
Dung Tri Hạ cẩn thận cất thư đi, cười
nhẹ nói với Cúc Nhi – “Thế tử nói hắn
đã tiêu diệt được nhóm giặc cỏ kia, còn bắt sống được mấy người, ngay cả nội gián trong triều cũng đã tóm được, hắn để lại một nhóm người để canh giữ, tuần tra vùng phụ cận lương đạo, phòng ngừa Lỗ Kim quốc lại phái người lẻn vào. hắn và Du tướng quân áp giải phạm nhân trở lại, hiện giờ đang trên đường.”
Cúc Nhi vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá, tiểu thư sắp được gặp Thế tử rồi, được an ủi những tháng ngày tương tư.”
“Nha đầu nhà ngươi dám giễu cợt ta nữa xem!” Dung Tri Hạ cười mắng, cao hứng nhếch miệng, không che giấu được tâm tình tốt.
“Dạ, dạ, dạ, nô tỳ không dám.” Cúc Nhi cười meo meo trả lời, “Nhưng mà vết thương của người nếu không khỏi nhanh, vạn nhất để cho Thế tử trở về nhìn thấy, lại trách cứ nô tỳ hầu hạ người không cẩn thận.”
“Còn nói bậy!” Dung Tri Hạ cười mắng
một tiếng, mỉm cười đứng lên, “Tới chỗ phụ vương cùng ta, ta muốn nói tin tức tốt này cho lão nhân gia ông biết.”
Vậy mà mười mấy ngày ôm tâm tình mong đợi cùng vui sướng, Dung Tri Hạ vẫn không thấy Mặc Lan trở lại. Nàng đoán thời gian và lộ trình, cho dù ở trên đường hắn có việc phải nán lại, thì giờ cũng phải trở về rồi.
Lại qua vài ngày, mới có người vội vã tới bẩm, “Thế tử phi, Thế tử trở lại……”
trên mặt nàng vui mừng, nở nụ cười lộ
rõ hai lúm đồng tiền, quấn lại búi tóc, bước qua thềm cửa muốn đi ra ngoài nghênh đón hắn, nhưng tên hạ nhân lại buông xuống một câu khiến bước chân nàng dừng lại ngay tức khắc.
“Nhưng Thế tử bị trọng thương, đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh.”
“Sao Thế tử lại bị thương? hắn đang ở đâu?” Dung Tri Hạ lập tức luống cuống.
“Thế tử vừa vào thành đã được đưa tới Thái y viện, Hoàng thượng đã mệnh cho mấy vị Thái y cứu chữa cho Thế tử.”
“Cúc Nhi, nhanh lên, ta muốn đến xem
hắn.” Trái tim nàng căng thẳng, lúc bước ra khỏi bậc cửa, cả người bị ngã xuống. Cúc Nhi vội vàng đỡ lấy nàng, “Tiểu thư! Coi chừng!” Thấy tâm tư chủ tử rối loạn, nàng vội vàng an ủi, “Người trước hết đừng hoảng loạn, hãy bình tĩnh lại! Thế tử chẳng qua chỉ bị thương thôi, vả lại lúc này đang ở Thái y viện, có nhiều vị Thái y ở đó như vậy, Thế tử
sẽ không có chuyện gì.”
Nghe vậy, Dung Tri Hạ cố gắng trấn định lại tinh thần, đúng vậy, có thái y ở đó, Mặc Lan sẽ không sao hết, hắn sẽ
không sao hết, không sao hết….. Nhưng khi nàng đi tới Thái y viện, nghe Thái y và một tùy tùng đưa hắn trở về nói xong, sắc mặt nàng lập tức trở nên trắng bệch.
“….Thế tử bị Hà đại nhân đánh lén, lăn xuống núi, đầu va phải tảng đá, bị trọng thương, nhưng trong tay vẫn nắm chắc đám cỏ này, còn dặn dò thuộc hạ nhất định phải đưa tận tay Hứa thái y, sau đấy Thế tử liền bất tỉnh nhân sự, suốt dọc đường vẫn chưa tỉnh lại.”
Dung Tri Hạ thấy Hứa thái y lập tức nhận lấy đám cỏ kia nhìn kỹ vài lần, nhưng bây giờ nàng không rảnh để lắng nghe xem Hứa thái y nói gì. Tim nàng bị chấn động, đoạn đường về này kéo dài ít nhất hơn mười ngày, nếu vậy thì hắn cũng đã hôn mê hơn mười ngày nay. Tùy tùng nói chuyện cùng Hứa thái y xong, nhìn thấy nàng, vội vàng đi tới hành lễ, “Thuộc hạ bái kiến Thế tử phi.”
“Thế tử thật sự vẫn chưa tỉnh lại ư?” Nàng cố gắng khiến chính mình tỉnh táo, nhưng giọng nói vẫn không kiềm chế được mà run run.
“Vâng.”
“Thế tử ở đâu?”
“Mấy vị Thái y đang ở bên trong hội chẩn cho Thế tử.”
“Ta muốn vào nhìn hắn.” Hai tay nàng xoắn chặt, ép buộc bản thân phải tỉnh táo, lúc này không thể để tinh thần bị rối loạn.
Nàng vào bên trong, bước từng bước về phía giường, mấy vị Thái y đang đứng bên cạnh thảo luận về thương thế của Mặc Lan.
“Ngoại thương ở trên gáy của Thế tử đã gần khỏi hẳn, vết đao trên lưng cũng
không phải là vết thương trí mạng, lúc này vẫn bất tỉnh, là bởi vì đầu bị va chạm mạnh, dẫn đến bị xuất huyết bên trong.”
“Nếu chỉ là chảy máu ngoại thương thì cũng dễ chữa trị, nhưng đây là bị xuất huyết trong đầu, nên rất phiền toái. Nếu không có biện pháp lấy máu bên trong ra, để tụ lại ở đó, không cách nào tan hết được, chỉ sợ là.......”
nói đến đây, mấy vị Thái y lắc đầu thở dài, đúng lúc này chợt nghe thấy giọng
nói nữ tử vang lên từ sau lưng.
“Chỉ sợ cái gì?”
Tùy tùng đưa Dung Tri Hà vào lập tức giới thiệu với mấy vị Thái Y: “Mầy vị Thái y, vị này chính là Thế tử phi của PHụng Vương phủ chúng ta.”
Sau khi mấy người làm lễ ra mắt lẫn nhau, Dung Tri Hạ tới bên giường, nhìn thấy Mặc Lan đang nằm hôn mê bất tỉnh, thấy gương mặt hắn tiều tụy
không có một tia huyết sắc, trái tim giống như bị người ta hung hăng bóp chặt đến mức đau đớn.
“không biết mấy bị Thái y đã chuẩn bệnh ra sao rồi? Khi nào Thế tử sẽ tỉnh lại?” Nàng đè nén sự đau đớn trong tim,
cô giữ bình tĩnh hỏi.
“Chúng ta cũng không dám khẳng định khi nào Thế tử mới tỉnh lại được,” một vị Thái y nói.
một Thái y khác nói với nàng rõ ràng hơn: “Ngoại thương trên người Thế tử
không còn đáng ngại, nguyên nhân khiến hắn bị bất tỉnh là vết thương trên đầu, theo ý kiến của chúng ta, thế tử đã bị xuất huyết bên trong đầu, phải nghĩ biện pháp làm tan khối máu tụ bên trong ra, nếu không....” hắn nói đến đây
thì ngừng lại, không nói ra hai khả năng, một là sẽ bị mất mạng, hai là từ nay về sau sẽ bị hôn mê luôn, biến thành người nửa sống nửa chết.
“Vậy thỉnh Thái y lập tức làm tan khối máu kia giúp Thế tử.” Nghe vậy, Dung Tri Hạ vội vàng thúc giục.
“Này..........”
Mấy vị Thái y đưa mắt nhìn nhau, thì thầm nói chuyện với nhau một lúc.
Cuối cùng một vị Thái y nói: “Chúng ta
sẽ châm cứu chữa trị cho Thế tử nhưng khó có thể nói trước được rằng có làm tan khối máu tụ kia được hay không.”
Lời của thái y giống như hung hăng nện búa vào lòng Dung Tri Hạ, khiến nàng hít thở không thông, một lát sau, nàng khom người thỉnh cầu họ: “Thỉnh thái y hay cố hết sức cứu trị cho Thế tử.”
“Thế tử phi hãy mau đứng dậy, chúng ta nhất định sẽ dốc toàn lực.” Chẳng qua có thể cứu sống được hay không
thì không dám bảo đảm, chỉ có thể cố gắng hết sức rồi nghe theo thiên mệnh.
Gió thu điêu linh, trời đất nhuộm một màu trắng bạc.
Trước khi đi ngủ, Dung Tri Hạ lau chùi thân thể cho Mặc Lan thật tốt, thay một bộ quần áo sạch sẽ, tiếp theo lại xoa bóp tay chân giúp hắn, đợi tay chân ấm lên, lạ cẩn thận bỏ vào trong chăn đệm.
Trước khi lui ra Cúc Nhi nhắc nhở nàng: “Tiểu thư, người đừng quên bôi thuốc.”
Dung Tri Hạ gật đầu một cái: “Ta biết rồi, đợi chút nữa ta sẽ bôi, nơi này
không còn việc gì nữa, các ngươi hãy lui xuống đi.
“Dạ.” Trong lúc Cúc Nhi có chút khó chịu, nhìn chủ tử một cái nữa, rồi mới cùng một tỳ nữ khác đi ra ngoài.
Trước khi lên giường, Dung Tri Hạ lấy ra
một lọ sứ từ dưới gối, lấy chút được màu tím cẩn thận bôi lên vết sẹo trên gò má trái, sau khi bôi xong, lại cẩn thận cất lọ sứ xuống dưới gối.
Thuốc trong lọ sứ này là do Hứa Thái y đặc biệt điều chế cho nàng, dùng đám cỏ mà Mặc Lan trước khi hôn mê đã nắm chặt trong tay để điều chế thuốc.
đã qua hơn hai tháng kể từ khi nàng bắt đầu bôi thuốc này, vết sẹo xấu xí trên gò má trái đã nhạt dần, cho đến bây giờ chỉ còn lại một dấu vết mờ mờ, tiếp tục bôi thuốc thêm một thời gian nữa, vết sẹo sẽ có thể hoàn toàn biến mất.
Nhưng nếu có thể, nàng thà rằng vết sẹo kia không bao giờ biến mất, chứ
không mong muốn nhìn thấy Mặc Lan bị thương bất tỉnh.
Mãi về sau nàng mới tùy hứng của hắn biết được đầy đủ tình huống khi đó.
Hôm đó, khi bọn hắn đang áp giải Hà Thương trở về, đúng lúc gặp một cơn mưa lớn xối xả, Hà Thương nhân cơ hội bỏ trốn.
Đoàn người, tìm kiếm khắp nơi muốn bắt hắn trở về. Bởi vì bọn họ lưu lại phần lớn nhân mà tiếp tục tuần tra phụ cận lương đạo, phòng ngừa lại bị giặc Lỗ Kim quốc nhân cơ hội lẻn vào. Vì vậy, trên đường về bọn họ không mang theo nhiều người lắm, nên mấy gã tùy tùng đi theo Mặc Lan cũng phải chia nhau đi tìm Hà Thương.
Lùng bắt hơn nửa ngày, Mặc Lan chợt trông thấy một bụi cỏ mọc trên sườn núi, nở ra đóa hoa có hai màu trắng và tím, hắn vui mừng, bước nhanh lên sườn núi nhìn kỹ, vừa nhìn xong, hắn mừng đến mức kêu to: “Đây là Bạch Tử Lan.”
nói xong, hắn đưa tay ra hái bụi hoa kia, đúng lúc này, Hà Thương đột nhiên chui ra từ trong một bụi cỏ bên cạnh,
trên tay hắn nắm một thanh đao không biết cướp được ở đâu, định đâm sau lưng hắn.
Tùy tùng không kịp đi qua cứu Mặc Lan, chỉ có thể là lên nhắc nhỏ nhưng
hắn lại không thể tránh thoát, bị đâm
một dao, sau đó cả người bị lăn từ trên núi xuống.
Ba gã tùy tùng thì một người đuổi theo Hà Thương, hai người còn lại chạy xuống chân núi cứu hắn.
Lúc lăn xuống núi, đầu hắn bị va vào tảng đá, vỡ đầu chảy máu. Lúc hai gã tùy tùng kia muốn đỡ hắn dậy, hắn mở mắt ra, chỉ nói: “Mang đám cỏ này về cho Hứa thái y, nói hắn nhất định phải bào chế.........” Chưa nói xong, hắn đã bất tỉnh nhân sự, không thấy tỉnh lại nữa.
Sau khi Mặc Lan trở về được nửa tháng, Hứa Thái y mang lọ thuốc này đến tìm nàng, nói với nàng: “Lão phu không phụ sự phó thác của Thế tử, dùng Bạch tử lan mà Thế tử mang về thành công điều chế ra phương thuốc cổ truyền giúp làm mờ sẹo. Mỗi ngày Thế tử phi bôi hai lần vào buổi sáng và buổi tối, cho dù không thể tiêu trừ hoàn toàn, nhưng nhất định sẽ mờ đi rất nhiều.”
Khi Dung Tri hạ biết được vì bụi cỏ dùng đề điều chế thuốc này mà Mặc Lan mới bị thương, trong lòng hận
không thể phá hủy thuốc này. Nàng nhận lấy định ném vỡ nó, lại bị Hứa Thái y ngăn cản.
“Bạch tử lan hơn một trăm năm qua
không có tung tích, Thế tử thiên tân vạn khổ tìm được một bụi cho Thế tử phi. Nếu Thế tử phi đập vỡ lộ thuốc này, chẳng phải sẽ cô phụ sự cố gắng của Thế tử, khiến thương thế kia của
hắn trở nên vô nghĩa hay sao? Nếu Thế tử tỉnh lại, chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng.
Nghe vậy, nàng lệ rơi đầy mặt,” Ta thà rằng vết sẹo trên mặt vĩnh viễn không khỏi chứ không muốn hắn bị như vậy.
đã lâu như vậy mà hắn vẫn không tỉnh lại, cho dù ta dùng lọ thuốc này chữa khỏi được vết sẹo trên mặt, cũng không thấy vui vẻ.”
Hứa Thái y khuyên giải: “Bất luận nói thế nào, thì dù sao đây cũng là tâm ý của Thế tử, mong rằng Thế tử phi sẽ
không chà đạp.”
Sau đó, Cúc Nhi phải liên tục khuyên mấy ngày, Dung Tri Hạ mới đồng ý sử dụng thuốc này.
Hiệu quả của thuốc này vô cùng tốt, gần như chỉ sau khi bôi lên không lâu mắt thường cũng có thể nhìn thấy vết sẹo kia từ từ nhạ dần, điều này khiến trong lòng nàng vừa vui lại vừa đau.
“Mặc Lan, vết sẹo trên mặt ta khỏi nhanh lắm, chàng con không mau tỉnh lại nhìn ta một chút sẹo hay sao? Chàng đã ngủ mấy tháng rồi, vẫn chưa đủ hay sao?” Nàng mắt ngấn lệ ôm lấy
hắn, liếc thấy nước mắt rơi xuống làm ướt cả gương mặt hắn, nàng nhẹ nhàng dùng tay ao lau khô đi, sau đó dịu dàng hôn lên hai mắt nhắm chặt và đôi môi
đang mím của hắn.
Mặc Lan vẫn trầm miên bất tỉnh như cũ,
không hề hay biết.
Nàng ôm chặt hắn.
“Ta chờ chàng, cho dù bao lâu ta cũng nhất định chờ chàng tỉnh lại....”
Nhưng có người lại không muốn chờ. Sau khi Vương phi Trần thị chờ đợi ba tháng, không thể kiềm chế được mà bước vào Vương phủ một lần nữa.
“hiện giờ Thế tử hôn mê bất tỉnh, mà dù sao Phụng Vương phủ cũng phải có người quản lý, ta đành chịu cực khổ
một chút, trở lại giúp Thế tử.”
Thấy bà ta không mời mà tới, còn nói những lời như vậy, sắc mặt Dung Tri Hạ trầm xuống, lên tiếng đuổi người đi, “không ai mời bà trở lại! Người đâu, đưa Vương phi ra ngoài!”
Trần thị bất mãn gầm lên, “Láo xược! Ta chính là Vương phi của Phụng Vương phủ, ngươi dám vô lễ với ta như vậy sao? Chẳng qua nể tình Mặc Lan, ta
không thèm so đo với ngươi. Nếu lần sau còn dám không phân biệt tôn ti như vậy nữa, ta nhất định sẽ phạt ngươi
thật nặng.”
Tiếp theo bà ta không khách khí sai khiến hạ nhân Phụng Vương phủ, “Người đâu, đưa Thụy nhi về viện của
hắn nghỉ ngơi!”
Dung Tri Hạ ngăn bà ta lại, không để cho bà ta đi vào, “Bà cùng Mặc Thụy đã bị phụ vương đưa ra khỏi Vương phủ, nếu không có lệnh của phụ vương,
không được quay về. Bà dám cãi lại lệnh của phụ vương hay sao?”
“Bậy giờ Mặc Lan đã thành kẻ vô dụng, so với Thụy nhi của ta còn không bằng. Thụy nhi chẳng qua chỉ bị liệt, nhưng vẫn có thể ăn có thể nói. Mặc Lan lại giống như một khúc gỗ, đừng nói là trò chuyện,ngay cả động đậy một cái cũng
không thể. Thế tử vị này, Mặc Lan còn có thể đảm đương được hay sao? Sớm muộn gì Vương gia cũng sẽ tấu thỉnh Hoàng thượng đoạt lại Thế tử vị của
hắn, đổi thành phong tước cho Thụy nhi của ta. Đến lúc đó chính ngươi và Mặc Lan sẽ bị đuổi ra ngoài. Ta khuyên ngươi nên thức thời một chút, đừng ngăn cản ta nữa, nếu không đến lúc đó cũng đừng trách ta không lưu tình.”
Dù sao lúc trước hai phe cũng đã sớm trở mặt, giờ phút này Trần thị cũng
không còn lo ngại nữa, lời nói ra khỏi miệng toàn là những câu châm chọc.
Thế tử vị cùng Phụng Vương phủ đều là của Mặc Lan, Dung Tri Hạ không cho phép bất cứ kẻ nào cướp đi, nàng quả quyết chắn trước mặt Trần thị.
“Thế tử là vì đi diệt giặc cỏ mà bị thương, hắn có công lao với triều đình xã tắc, ngay cả Hoàng thượng cũng nhớ đến công lao của Thế tử, mỗi ngày đều phái Thái y tới châm cứu chữa trị cho Thế tử. Bà lại dám cả gan liều lĩnh mở miệng vũ nhục Thế tử. Chúng ta cùng nhau vào cung đi tìm Hoàng thượng phân xử, xem liệu Hoàng thượng có đoạt phong hào của Thế tử để phong cho Mặc Thụy hay không?”
Nghe vậy, Trần thị chột dạ dừng lại một chút, ngay sau đó muốn mở miệng bác bỏ, liền nghe thấy giọng nói của Phụng Vương truyền đến --- ---- “Đủ rồi!”
Trần thị quay đầu lại, vừa nhìn thấy trượng phu, vẻ mặt liền vui mừng, lập tức tố cáo với ông, “Vương gia, ngài tới
thật đúng lúc, mới vừa rồi ngài có nghe thấy Thế tử phi nói gì hay không? Nàng
thật sự là cả gan làm loạn, con mắt
không có tôn ti…”
Bà ta còn chưa nói xong, đã bị Phụng Vương quát, “Ngươi câm miệng!”
Ông ngồi trên xe lăn gỗ, sắc mặt lạnh lẽo âm trầm, nhìn sang Dung Tri Hạ, “Đây là chuyện trong phủ chúng ta,
không cần phải đến tai Hoàng thượng.”
“Đúng thế, đây là chuyện của Vương phủ chúng ta, sao có thể để đến tai Hoàng thượng chứ?” Trần thị phụ họa.
Lo lắng bởi vì Mặc Lan bị hôn mê bất tỉnh, Phụng Vương sẽ che chở cho Vuowg phi và Mặc Thụy, Dung Tri Hạ bất bình muốn mở miệng giải thích, “Phụ vương, là do bà ấy muốn….”
Phụng Vương giơ tay lên cắt đứt lời nói của nàng, cũng đưa cho nàng một ánh mắt ý bảo an tâm đừng nóng vội, lúc này mới nhìn về phía Trần thị, chậm rãi
nói, “Bổn vương sẽ tấu thỉnh Hoàng thượng tước đoạt hàm cấp Vương phi của ngươi, để từ nay về sau ngươi
không cần phải nhớ nhung Thế tử vị cùng Phụng Vương phủ nữa.”
Trần thị nghe nửa câu đầu của hắn, cảm thấy đắc ý muốn nhếch miệng bật cười, nhưng sau khi nghe xong nửa câu cuối, nhất thời cảm thấy như bị sét đánh, kinh hãi đến mức khuôn mặt cũng vặn vẹo.
“Cái gì? Vương gia, ngài không thể làm như vậy, thiếp thân hầu hạ ngài nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao. Tại sao ngài có thể ác tâm như vậy?”
“Chỉ bằng việc ngươi từng muốn hại chết Mặc Lan, cũng đã đủ để tước đoạt hàm cấp Vương phi của ngươi rồi. Trước kia bổn vương nhớ đến nhiều năm vợ chồng, không muốn truy cứu thêm, nhưng không ngờ ngươi vẫn chưa chết dã tâm,chạy về đây muốn tranh giành Thế tử vị. Ngươi quả thật khiến bổn vương lạnh thấu tâm.”
Phụng Vương đau lòng phẫn nộ khiển trách. Vốn dĩ ông còn nhớ đến chút tình cảm vợ chồng với bà ta, nhưng sự việc bà ta gây ra hôm nay, đã khiến ông hoàn toàn thất vọng về bà ta.
“Vương gia, thiếp thân, thiếp thân làm tất cả mọi chuyện đều là vì Thụy nhi…”
Phụng Vương không muốn gặp lại bà ta, giận tái mặt nói, “Bổn vương tuyệt đối không cho phép tên hỗn trướng này trở thành Thế tử, người đâu, sau này nếu mẹ con bọn hắn dám bước vào Phụng Vương phủ một bước, thì đánh đuổi ra ngoài cho ta, sống chết miễn bàn.”
Phụng Vương vừa ra lệnh, mẹ con Trần thị liền bị hạ nhân lôi ra ngoài, dọc đường đi vẫn có thể nghe thấy tiếng mắng chửi không cam lòng của Trần thị.
Phụng Vương mệt mỏi thở dài, sắc mặt nặng nề, nhìn Dung Tri Hạ, “Con yên tâm đi, chỉ cần Mặc Lan một ngày còn sống, thì hắn chính là Thế tử Phụng Vương phủ.”
“Đa ta phụ vương.” Hốc mắt Dung Tri Hạ nóng lên, cúi người cảm tạ ông.
Vì muốn thay Mặc Lan bảo vệ Phụng Vương phủ, Dung Tri Hạ bắt đầu để tâm học tập trong coi mọi chuyện trong Vương phủ, muốn toàn bộ Vương phủ phải ngay ngắn trật tự, hạ nhân an phận, giống như lúc Mặc Lan còn mạnh khỏe.
Chưa tới bốn tháng đã truyền đến tin tức tốt, phụ tử Vệ quốc Đại tướng quân Dung Tu Đình đánh bại Lỗ Kim quốc, tiêu diệt hơn mười vạn quân địch, bắt sống hơn tám vạn tù binh, khiến Lỗ Kim quốc phải dâng hàng thư cầu hòa.
Phụ tử Dung gia khải hoàn trở về,Hoàng thượng đích thân ra cửa thành nghênh đón.
Sau khi về Hoàng cung tiếp nhận thiết yến ăn mừng của Hoàng đế, phụ tử Dung Tu Đình lập tức chạy tới Phụng Vương phủ.
Nhìn thấy con rể như hoạt tử nhân* nằm bẹp trên giường không nói một lời,
sự vui mừng khi giành được thắng lợi trở về của phụ tử Dung gia cũng lập tức thu lại.
(*- đồ bỏ đi người vô dụng. Mình thấy để vậy không hay nen dùng Hán Việt)
Trước đây không lâu cả hai người mới biết được, nếu không phải do Mặc Lan
đi trước một bước phát hiện ra quỷ kế của Lỗ Kim quốc, xin ý chỉ tiêu diệt đám giặc có ẩn náu mai phục ở vùng phụ cận lương đạo, duy trì lương đọa thông suốt, thì đại quân nhất định sẽ không có biện pháp đánh thắng được trận này.
“Trận chiến này cha có thể khải hoàn trở về, không thể không có công chúa của Mặc Lan.” Thân là tướng lĩnh, Dung Tu Đình tất nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của lương thảo đối với quân đội, chính vì vậy lại càng cảm tạ sự tương trợ của Mặc Lan.
“Cha và đại ca có thể bình an trở về là tốt rồi.” Trong lòng Dung Tri Hạ vừa vui vừa buồn. Vui vì cha huynh bình an vô
sự, buồn vì trượng phu vẫn hôn mê chưa tỉnh. Có lẽ muốn giữ được mạng sống của cha huynh, thì nhất định phải trả giá cao.
Tiếp theo phát hiện vết sẹo trên mặt nàng đã khỏi hẳn, phụ tử Dung Tu Đình rất vui mừng.
“Muội muội, vết thương trên mặt muội
đã được chữa khỏi hoàn toàn rồi sao?” Dung Tĩnh kinh ngạc hỏi.
“Phụ quân đã thiên tân vạn khổ tìm kiếm dược liệu cho muội.”
Nàng kể sơ lược chuyện đã xảy ra, phụ tử Dung gia không khỏi lại tăng thêm mấy phần cảm kích với Mặc Lan.
Sau khi cha anh rời đi, Dung Trì Hạ nắm chặt tay Mặc Lan, thủ thỉ gọi mấy tiếng, “Mặc Lan, Mặc Lan, cha ta và đại ca đã bình an trở lại, chàng đã làm được chuyện lúc trước hứa với ta. Chàng mau tỉnh lại đi, mở mắt ra, nhìn ta một chút..... Van cầu chàng....Mặc Lan, Mặc Lan, chàng ngủ vẫn chưa đủ hay sao? Cầu xin chàng hãy mau tỉnh lại.....”
Thời gian thấm thoát trôi, lần lượt thay đổi từng mùa. Hoa xuân tàn, thu phong điêu linh, tuyết rơi tung bay, đông qua xuân tới, một năm rồi lại một năm, chớp mắt một cái đã qua bốn năm.
Dung Tri Hạ thấy hôm nay cảnh xuân rất đẹp, sau khi Thái y châm cứu cho Mặc Lan xong, lúc buổi trưa, nàng sai người ôm hắn từ trong nhà ra bên ngoài, đặt trên nhuyễn tháp trong vườn nho, muốn cho hắn tắm nắng.
Nàng xoa bóp thân thể và tứ chi cho
hắn, đồng thời kể cho hắn nghe những chuyện mới mẻ đã xảy ra gần đây, “Hai năm trước đại ca có nhi tử, vô cùng xinh đẹp. Đại ca bây giờ có nếp tẻ mọi
sự đủ, tâm tình tốt, thân thể cũng khá hơn nhiều, sáng nay phái người tới nói ngày mai sẽ đưa chị dâu và đôi nam nữ sang đây thăm chàng.”
Mặc Dục và Phong di nương mặc dù ở cách xa hắn, nhưng vẫn thường xuyên gửi thư thăm hỏi Vương phủ.
“Còn có, lúc trước đã nói với chàng, ba năm trước ta gả Cúc Nhi ra ngoài, hôm qua nàng trở về thăm ta, cũng đã có bầu năm tháng rồi đó.” Xoa bóp toàn thân giúp Mặc Lan xong, nàng nhận lấy tấm chăn mỏng tỳ nữ đưa tới, đắp lên người hắn, nắm tay hắn áp lên gò má bên trái đã khôi phục như lúc ban đầu của nàng, vẻ mặt yếu ớt nói, “đã bốn năm rồi, chàng không cảm thấy mình
đã ngủ quá lâu hay sao? Sao chàng vẫn chưa chịu tỉnh lại? Chàng không muốn ngắm diện mạo bây giờ của ta hay sao? Đại ca và Cúc Nhi đã có hài tử cả rồi, nếu chàng không tỉnh lại, đến khi ta gài rồi sao còn có thể sinh đứa bé của chúng ta được chứ? Mặc Lan, đừng ngủ nữa, tỉnh dậy đi được không...”
Bón năm qua, không biết nàng đã cầu xin gọi hắn mấy ngàn vạn lần, nhưng từ đầu đến cuối hắn chỉ trầm mặc không trả lời một câu, nàng nhắm mắt lại, lệ từ khóe mắt chảy xuống, một giọt nước mắt rơi vào lòng bàn tay hắn, bỗng nhiên, tay hắn hơi động đậy.
Dung Trí hạ vốn chưa phát hiện ra, đợi sau khi tâm tình thoáng bình phục, nàng chậm rãi mở mắt ra, nheo mắt nhìn Mặc Lan. Nàng không dám tin kinh ngạc nhìn đôi mắt đã đóng chặt bốn năm kia, không biết đã mở to từ lúc nào, giờ phút này đang lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng.
Môi nàng run rẩy, vui mừng không sao
nói nên lời, “Mặc....Lan....Chàng....Cuối cùng chàng cũng đã tỉnh!”
“thật xin lỗi......” Bốn năm không mở miệng nói chuyện, khiến giọng Mặc Lan khàn đục, hắn nhìn chăm chú vào tròng mắt màu nâu nhạt của nàng, ánh mắt tràn đầy sự thương tiếc.
Bốn năm qua, mặc dù hắn không cử động được, cũng không thể mở mắt ra được, nhưng hắn vẫn có thể nghe được những lời nàng nói với hắn.
hắn nghe thấy nàng không ngừng gọi tên hắn, tiếng gọi tràn đầy nhớ nhung kia khiến hắn đau lòng vô cùng, nhưng
hắn lại không thể nào đáp lại nàng, thân thể hắn hoàn toàn không nghe theo sự sai khiến của hắn, ngay cả chống mi mắt lên cũng không làm được.
hắn không ngừng cầu xin trời xanh, để cho hắn được khôi phục tri giác, hắn
không muốn khiến nàng phải bi thương như vậy nữa. Cũng không biết có phải
hắn thành tâm cầu khẩn khiến trời xanh cảm động hay không, mà ngay lúc vừa rồi, thân thể hắn thế nhưng đã khôi phục tri giác. Xa cách bốn năm, cuối cùng hắn đã được gặp lại nàng.
Rốt cuộc cũng chờ được đến lúc hắn tỉnh lại, Dung Tri Hạ mừng rõ như điên, ngã vào trong ngực hắn khóc to.
“Mặc Lan, Mặc Lan, cuối cùng chàng cũng tỉnh lại, cuối cùng chàng cũng tỉnh lại.” Nàng ngước đôi mắt đẫm lẹ lên nhìn hắn dường như muốn xác nhận gì đó, nàng bưng mặt hắn lên, cùng
hắn bốn mắt nhìn nhau, khi nàng nhìn thấy mình trong mắt hắn, nàng vừa khóc lại vừa cười nói: “Chàng thật sự đã tỉnh, thật sự đã tỉnh!”
hắn đưa tay lên, gắng sức vuốt ve gương mặt nàng, bốn năm không tự mình hoạt động thân thể, tứ chi hắn cứng ngắc không thuận tiện, nhưng nhờ có nàng hàng ngày xoa bóp cho
hắn, mới khiến cho bắp thịt hắn không bị teo nhỏ đi.
Dung Tri Hạ hít hít mũi, ôm hắn thật chặt, kích động gọi tê hắn không ngừng, “Mặc Lan, Mặc Lan, Mặc Lan, chàng có biết rằng ta rất nhớ chàng hay không?”
Mặc Lan nghe được giọng nói nức nở của nàng mang theo sự vui mừng, tâm
hắn vừa cảm thấy mềm mại vừa cảm thấy xót xa, hắn khàn giọng thương tiếc dỗ dành,” Ta biết, ta biết, thật xin lỗi, nàng cực khổ rồi.....”
Nàng nắm tay hắn áp vào má mình, lệ quang trong mắt nàng trút xuống, thâm tình nói, “Chàng xem, mặt của ta là dùng thảo dược được chàng hái về mà chữa khỏi.”
“Ta thấy rồi, nương tử thật xinh đẹp.” Tình cảm nông nàn trong mắt hắn gần như muốn trào ra, giọng nói khàn tràn đầy vui sướng.
Mặc dù bốn năm này hắn không thể cử động thân thể, nhưng khi nhìn thấy gương mặt nàng đã được khôi phục như lúc ban đầu, hắn cảm thảy đều đáng giá.
Bốn năm ở gần nhau, tâm của bọn họ
đã gắn kết chặt chẽ vào cùng một chỗ. Sau này bất luận là phong sương tuyết mưa, cũng không thể tách rời bon họ, bọn họ sẽ tay trong tay đi đến hết đường đời, sau đó kiếp sau sẽ còn gặp lại, nối tiếp tình duyên.
Toàn Thư Hoàn.
Hương Di nói về “Trọng Sinh”.
Mấy năm qua, đề tài trọng sinh cũng chuyển kiếp vẫn kéo dài không ngớt, bất kể bối cảnh câu chuyện là gì, cũng có thể liên quan đến trọng sinh và chuyển kiếp, hoặc là trộn lẫn với nhau, tức là trong câu chuyện vừa có trọng sinh vừa có chuyển kiếp.
Có lúc trong câu chuyện không chỉ có
một người trọng sinh hoặc chuyển kiếp, mà thậm chí cả hai người hoặc hơn thế cùng trọng sinh và chuyển kiếp.
Cuốn <Cực phẩm Thiên Kim Nô> trước của A Di chỉ có mình nữ chính trọng sinh, mà cuốn <Bất Lương Thế Tử> này lại là câu chuyện về hai người cùng trọng sinh, nam nữ nhân vật chính đều bị người hại chết,sau đó được sống lại.
Lúc viết hai bản này, ta rất muốn thử viết câu chuyện sau khi sống lại sẽ phụ lòng tra nam, nhưng bởi vì nam chính kiếp trước mặc dù là tra nam*, nhưng cũng là tra nam đáng có được tình yêu, vậy nên không tìm được ký do đổi lại bọn họ.
(* -kiểu nhân vật nam cặn bã)
Trước kia đã từng hỏi mấy người bạn, nếu có thể trọng sinh, bọn họ có muốn trọng sinh hay không, mấy người đó đều gật đầu, hơn nữa nói muốn vòa
một khoảng thời gian đặc biệt, bởi vì trong thời gian đó, xảy ra chút chuyện khiến bọn họ hối hận hoặc tiếc nuối.
Có lẽ cũng bởi vì mọi người có nhiều hoặc chút ít tiếc nuối và bất mãn trong cuộc sống, nên mới thích đọc đề tài về trọng sinh và chuyển kiếp. Lúc đọc truyện, sẽ đi theo nhân vật chính cùng nhau chuyển kiếp, cùng nhau trọng sinh, cùng nhau thay đổi điều đáng tiếc, cùng nhau tạo ra nhân sinh mới, sau khi đọc xong, tâm tình cũng cảm thấy thanh thản.
Cuối cùng, để cho mọi người buông lỏng tâm tình một chút, làm một trắc nghiệm nhỏ, cái này là do một người bạn quen trên mạng đã gửi cho ta.
Ngươi cảm thấy khi anh ấy mặc T-shirt màu gì hoặc kiểu dáng gì, sẽ khiến ngươi không thể nào chịu được?
A: Họa tiết hoa nhỏ lấp lánh.
B: Màu đỏ thẫm hoặc màu da cam.
C: Họa tiết hoạt hình rất đáng yêu
D: Rất cá tính và không theo trào lưu.
Đây là đang trắc nghiệm về kiểu đối tượng mà ngươi ghét nhất
Chọn A: Ngươi không thể nào chấp nhận được người thích khoác lác,
không nói lời thật.
Chọn B: Ngươi không thể nào chấp nhận được người vụng về, biểu hiện giả dối.
Chọn C: Ngươi không thể nào chấp nhận được người ích kỷ và tư lợi.
Chọn D: Ngươi không thể nào chấp nhận được người đã từng phản bội ngươi.
---- END -----
“Tiểu thư! Đằng trước có cây, coi chừng bị va vào!”
Mấy ngày nay, tinh thần Dung Tri Hạ
không được tập trung, thường xuyên vô ý thẫn thờ, những chuyện như rót trà bị tràn, đi đường suýt bị va vào cây chỉ là chuyện nhỏ.
Lúc này nàng đang ở trong tiểu viện, tay cầm kéo cắt cành hoa, lại tự mình cắt vào tay một vết lớn, máu tươi lập tức chảy đầy tay, khiến Cúc Nhi bị sợ hãi.
“Á, tiểu thư lại cắt vào tay nữa rồi, mang kim sang dược lại đây!” Cúc Nhi kinh hãi kêu lên, một tỳ nữ khác lập tức vào trong nhà lấy thuốc.
Nghe vậy, Dung Tri Hạ mới giật mình thấy đau nhức truyền đến từ đầu ngón tay.
Sau khi Cúc Nhi nhận lấy thuốc, vừa bôi thuốc cho chủ tử, vừa không nhịn được lải nhải – “Lúc trước nô tỳ đã nói, mấy ngày nay người không tập trung, đừng nên cầm kéo, để nô tỳ làm là được rồi, người không nghe. Giờ thì tốt rồi, cắt vào tay thành vết thương lớn như vậy, chảy nhiều máu như vậy, chắc đau chết mất.”
Dung Tri Hạ nhíu mày: “Ta cũng không biết mấy ngày nay mình bị sao nữa, luôn cảm thấy không yên lòng.”
“Nô tỳ nghĩ, đây là do người quá nhớ nhung Thế tử, kể từ khi người và Thế tử thành thân tới nay, Thế tử chưa bao giờ rời xa người lâu như vậy, nhiều ngày như vậy người không được gặp Thế tử, người nha, chính là mắc bệnh tương tư!” – Cúc Nhi bôi thuốc băng bó cho nàng xong, liền trêu ghẹo.
Là bởi vì nàng rất nhớ hắn sao? Vẻ mặt Dung Tri Hạ khốn hoặc, dù sao nàng vẫn cảm thấy cảm giác bồi hồi, lo sợ, bất an, nghi hoặc ở trong tim này không phải là như vậy.
“Thế tử phi, Thế tử sai người đưa tin trở về” – một tỳ nữ cầm phong thư bước nhanh tới.
“Mau đưa cho ta.” Nghe nói có tin của
hắn, Dung Tri Hạ không thể chờ đợi thúc giục.
“Dạ” Tỳ nữ thấy nàng nóng lòng như vậy, vẻ mặt tươi cười vội vàng mang thư tới.
Sau khi xem xong, hai hàng lông mày đen vừa chau lại của Dung Tri Hạ mới giãn ra, nàng vui mừng nở nụ cười.
Cúc Nhi cười trêu: “Ta đã nói tiểu thư mắc bệnh tương tư mà, vừa xem thư của Thế tử xong, mặt mày rạng rỡ ngay.”
Dung Tri Hạ cẩn thận cất thư đi, cười
nhẹ nói với Cúc Nhi – “Thế tử nói hắn
đã tiêu diệt được nhóm giặc cỏ kia, còn bắt sống được mấy người, ngay cả nội gián trong triều cũng đã tóm được, hắn để lại một nhóm người để canh giữ, tuần tra vùng phụ cận lương đạo, phòng ngừa Lỗ Kim quốc lại phái người lẻn vào. hắn và Du tướng quân áp giải phạm nhân trở lại, hiện giờ đang trên đường.”
Cúc Nhi vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá, tiểu thư sắp được gặp Thế tử rồi, được an ủi những tháng ngày tương tư.”
“Nha đầu nhà ngươi dám giễu cợt ta nữa xem!” Dung Tri Hạ cười mắng, cao hứng nhếch miệng, không che giấu được tâm tình tốt.
“Dạ, dạ, dạ, nô tỳ không dám.” Cúc Nhi cười meo meo trả lời, “Nhưng mà vết thương của người nếu không khỏi nhanh, vạn nhất để cho Thế tử trở về nhìn thấy, lại trách cứ nô tỳ hầu hạ người không cẩn thận.”
“Còn nói bậy!” Dung Tri Hạ cười mắng
một tiếng, mỉm cười đứng lên, “Tới chỗ phụ vương cùng ta, ta muốn nói tin tức tốt này cho lão nhân gia ông biết.”
Vậy mà mười mấy ngày ôm tâm tình mong đợi cùng vui sướng, Dung Tri Hạ vẫn không thấy Mặc Lan trở lại. Nàng đoán thời gian và lộ trình, cho dù ở trên đường hắn có việc phải nán lại, thì giờ cũng phải trở về rồi.
Lại qua vài ngày, mới có người vội vã tới bẩm, “Thế tử phi, Thế tử trở lại……”
trên mặt nàng vui mừng, nở nụ cười lộ
rõ hai lúm đồng tiền, quấn lại búi tóc, bước qua thềm cửa muốn đi ra ngoài nghênh đón hắn, nhưng tên hạ nhân lại buông xuống một câu khiến bước chân nàng dừng lại ngay tức khắc.
“Nhưng Thế tử bị trọng thương, đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh.”
“Sao Thế tử lại bị thương? hắn đang ở đâu?” Dung Tri Hạ lập tức luống cuống.
“Thế tử vừa vào thành đã được đưa tới Thái y viện, Hoàng thượng đã mệnh cho mấy vị Thái y cứu chữa cho Thế tử.”
“Cúc Nhi, nhanh lên, ta muốn đến xem
hắn.” Trái tim nàng căng thẳng, lúc bước ra khỏi bậc cửa, cả người bị ngã xuống. Cúc Nhi vội vàng đỡ lấy nàng, “Tiểu thư! Coi chừng!” Thấy tâm tư chủ tử rối loạn, nàng vội vàng an ủi, “Người trước hết đừng hoảng loạn, hãy bình tĩnh lại! Thế tử chẳng qua chỉ bị thương thôi, vả lại lúc này đang ở Thái y viện, có nhiều vị Thái y ở đó như vậy, Thế tử
sẽ không có chuyện gì.”
Nghe vậy, Dung Tri Hạ cố gắng trấn định lại tinh thần, đúng vậy, có thái y ở đó, Mặc Lan sẽ không sao hết, hắn sẽ
không sao hết, không sao hết….. Nhưng khi nàng đi tới Thái y viện, nghe Thái y và một tùy tùng đưa hắn trở về nói xong, sắc mặt nàng lập tức trở nên trắng bệch.
“….Thế tử bị Hà đại nhân đánh lén, lăn xuống núi, đầu va phải tảng đá, bị trọng thương, nhưng trong tay vẫn nắm chắc đám cỏ này, còn dặn dò thuộc hạ nhất định phải đưa tận tay Hứa thái y, sau đấy Thế tử liền bất tỉnh nhân sự, suốt dọc đường vẫn chưa tỉnh lại.”
Dung Tri Hạ thấy Hứa thái y lập tức nhận lấy đám cỏ kia nhìn kỹ vài lần, nhưng bây giờ nàng không rảnh để lắng nghe xem Hứa thái y nói gì. Tim nàng bị chấn động, đoạn đường về này kéo dài ít nhất hơn mười ngày, nếu vậy thì hắn cũng đã hôn mê hơn mười ngày nay. Tùy tùng nói chuyện cùng Hứa thái y xong, nhìn thấy nàng, vội vàng đi tới hành lễ, “Thuộc hạ bái kiến Thế tử phi.”
“Thế tử thật sự vẫn chưa tỉnh lại ư?” Nàng cố gắng khiến chính mình tỉnh táo, nhưng giọng nói vẫn không kiềm chế được mà run run.
“Vâng.”
“Thế tử ở đâu?”
“Mấy vị Thái y đang ở bên trong hội chẩn cho Thế tử.”
“Ta muốn vào nhìn hắn.” Hai tay nàng xoắn chặt, ép buộc bản thân phải tỉnh táo, lúc này không thể để tinh thần bị rối loạn.
Nàng vào bên trong, bước từng bước về phía giường, mấy vị Thái y đang đứng bên cạnh thảo luận về thương thế của Mặc Lan.
“Ngoại thương ở trên gáy của Thế tử đã gần khỏi hẳn, vết đao trên lưng cũng
không phải là vết thương trí mạng, lúc này vẫn bất tỉnh, là bởi vì đầu bị va chạm mạnh, dẫn đến bị xuất huyết bên trong.”
“Nếu chỉ là chảy máu ngoại thương thì cũng dễ chữa trị, nhưng đây là bị xuất huyết trong đầu, nên rất phiền toái. Nếu không có biện pháp lấy máu bên trong ra, để tụ lại ở đó, không cách nào tan hết được, chỉ sợ là.......”
nói đến đây, mấy vị Thái y lắc đầu thở dài, đúng lúc này chợt nghe thấy giọng
nói nữ tử vang lên từ sau lưng.
“Chỉ sợ cái gì?”
Tùy tùng đưa Dung Tri Hà vào lập tức giới thiệu với mấy vị Thái Y: “Mầy vị Thái y, vị này chính là Thế tử phi của PHụng Vương phủ chúng ta.”
Sau khi mấy người làm lễ ra mắt lẫn nhau, Dung Tri Hạ tới bên giường, nhìn thấy Mặc Lan đang nằm hôn mê bất tỉnh, thấy gương mặt hắn tiều tụy
không có một tia huyết sắc, trái tim giống như bị người ta hung hăng bóp chặt đến mức đau đớn.
“không biết mấy bị Thái y đã chuẩn bệnh ra sao rồi? Khi nào Thế tử sẽ tỉnh lại?” Nàng đè nén sự đau đớn trong tim,
cô giữ bình tĩnh hỏi.
“Chúng ta cũng không dám khẳng định khi nào Thế tử mới tỉnh lại được,” một vị Thái y nói.
một Thái y khác nói với nàng rõ ràng hơn: “Ngoại thương trên người Thế tử
không còn đáng ngại, nguyên nhân khiến hắn bị bất tỉnh là vết thương trên đầu, theo ý kiến của chúng ta, thế tử đã bị xuất huyết bên trong đầu, phải nghĩ biện pháp làm tan khối máu tụ bên trong ra, nếu không....” hắn nói đến đây
thì ngừng lại, không nói ra hai khả năng, một là sẽ bị mất mạng, hai là từ nay về sau sẽ bị hôn mê luôn, biến thành người nửa sống nửa chết.
“Vậy thỉnh Thái y lập tức làm tan khối máu kia giúp Thế tử.” Nghe vậy, Dung Tri Hạ vội vàng thúc giục.
“Này..........”
Mấy vị Thái y đưa mắt nhìn nhau, thì thầm nói chuyện với nhau một lúc.
Cuối cùng một vị Thái y nói: “Chúng ta
sẽ châm cứu chữa trị cho Thế tử nhưng khó có thể nói trước được rằng có làm tan khối máu tụ kia được hay không.”
Lời của thái y giống như hung hăng nện búa vào lòng Dung Tri Hạ, khiến nàng hít thở không thông, một lát sau, nàng khom người thỉnh cầu họ: “Thỉnh thái y hay cố hết sức cứu trị cho Thế tử.”
“Thế tử phi hãy mau đứng dậy, chúng ta nhất định sẽ dốc toàn lực.” Chẳng qua có thể cứu sống được hay không
thì không dám bảo đảm, chỉ có thể cố gắng hết sức rồi nghe theo thiên mệnh.
Gió thu điêu linh, trời đất nhuộm một màu trắng bạc.
Trước khi đi ngủ, Dung Tri Hạ lau chùi thân thể cho Mặc Lan thật tốt, thay một bộ quần áo sạch sẽ, tiếp theo lại xoa bóp tay chân giúp hắn, đợi tay chân ấm lên, lạ cẩn thận bỏ vào trong chăn đệm.
Trước khi lui ra Cúc Nhi nhắc nhở nàng: “Tiểu thư, người đừng quên bôi thuốc.”
Dung Tri Hạ gật đầu một cái: “Ta biết rồi, đợi chút nữa ta sẽ bôi, nơi này
không còn việc gì nữa, các ngươi hãy lui xuống đi.
“Dạ.” Trong lúc Cúc Nhi có chút khó chịu, nhìn chủ tử một cái nữa, rồi mới cùng một tỳ nữ khác đi ra ngoài.
Trước khi lên giường, Dung Tri Hạ lấy ra
một lọ sứ từ dưới gối, lấy chút được màu tím cẩn thận bôi lên vết sẹo trên gò má trái, sau khi bôi xong, lại cẩn thận cất lọ sứ xuống dưới gối.
Thuốc trong lọ sứ này là do Hứa Thái y đặc biệt điều chế cho nàng, dùng đám cỏ mà Mặc Lan trước khi hôn mê đã nắm chặt trong tay để điều chế thuốc.
đã qua hơn hai tháng kể từ khi nàng bắt đầu bôi thuốc này, vết sẹo xấu xí trên gò má trái đã nhạt dần, cho đến bây giờ chỉ còn lại một dấu vết mờ mờ, tiếp tục bôi thuốc thêm một thời gian nữa, vết sẹo sẽ có thể hoàn toàn biến mất.
Nhưng nếu có thể, nàng thà rằng vết sẹo kia không bao giờ biến mất, chứ
không mong muốn nhìn thấy Mặc Lan bị thương bất tỉnh.
Mãi về sau nàng mới tùy hứng của hắn biết được đầy đủ tình huống khi đó.
Hôm đó, khi bọn hắn đang áp giải Hà Thương trở về, đúng lúc gặp một cơn mưa lớn xối xả, Hà Thương nhân cơ hội bỏ trốn.
Đoàn người, tìm kiếm khắp nơi muốn bắt hắn trở về. Bởi vì bọn họ lưu lại phần lớn nhân mà tiếp tục tuần tra phụ cận lương đạo, phòng ngừa lại bị giặc Lỗ Kim quốc nhân cơ hội lẻn vào. Vì vậy, trên đường về bọn họ không mang theo nhiều người lắm, nên mấy gã tùy tùng đi theo Mặc Lan cũng phải chia nhau đi tìm Hà Thương.
Lùng bắt hơn nửa ngày, Mặc Lan chợt trông thấy một bụi cỏ mọc trên sườn núi, nở ra đóa hoa có hai màu trắng và tím, hắn vui mừng, bước nhanh lên sườn núi nhìn kỹ, vừa nhìn xong, hắn mừng đến mức kêu to: “Đây là Bạch Tử Lan.”
nói xong, hắn đưa tay ra hái bụi hoa kia, đúng lúc này, Hà Thương đột nhiên chui ra từ trong một bụi cỏ bên cạnh,
trên tay hắn nắm một thanh đao không biết cướp được ở đâu, định đâm sau lưng hắn.
Tùy tùng không kịp đi qua cứu Mặc Lan, chỉ có thể là lên nhắc nhỏ nhưng
hắn lại không thể tránh thoát, bị đâm
một dao, sau đó cả người bị lăn từ trên núi xuống.
Ba gã tùy tùng thì một người đuổi theo Hà Thương, hai người còn lại chạy xuống chân núi cứu hắn.
Lúc lăn xuống núi, đầu hắn bị va vào tảng đá, vỡ đầu chảy máu. Lúc hai gã tùy tùng kia muốn đỡ hắn dậy, hắn mở mắt ra, chỉ nói: “Mang đám cỏ này về cho Hứa thái y, nói hắn nhất định phải bào chế.........” Chưa nói xong, hắn đã bất tỉnh nhân sự, không thấy tỉnh lại nữa.
Sau khi Mặc Lan trở về được nửa tháng, Hứa Thái y mang lọ thuốc này đến tìm nàng, nói với nàng: “Lão phu không phụ sự phó thác của Thế tử, dùng Bạch tử lan mà Thế tử mang về thành công điều chế ra phương thuốc cổ truyền giúp làm mờ sẹo. Mỗi ngày Thế tử phi bôi hai lần vào buổi sáng và buổi tối, cho dù không thể tiêu trừ hoàn toàn, nhưng nhất định sẽ mờ đi rất nhiều.”
Khi Dung Tri hạ biết được vì bụi cỏ dùng đề điều chế thuốc này mà Mặc Lan mới bị thương, trong lòng hận
không thể phá hủy thuốc này. Nàng nhận lấy định ném vỡ nó, lại bị Hứa Thái y ngăn cản.
“Bạch tử lan hơn một trăm năm qua
không có tung tích, Thế tử thiên tân vạn khổ tìm được một bụi cho Thế tử phi. Nếu Thế tử phi đập vỡ lộ thuốc này, chẳng phải sẽ cô phụ sự cố gắng của Thế tử, khiến thương thế kia của
hắn trở nên vô nghĩa hay sao? Nếu Thế tử tỉnh lại, chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng.
Nghe vậy, nàng lệ rơi đầy mặt,” Ta thà rằng vết sẹo trên mặt vĩnh viễn không khỏi chứ không muốn hắn bị như vậy.
đã lâu như vậy mà hắn vẫn không tỉnh lại, cho dù ta dùng lọ thuốc này chữa khỏi được vết sẹo trên mặt, cũng không thấy vui vẻ.”
Hứa Thái y khuyên giải: “Bất luận nói thế nào, thì dù sao đây cũng là tâm ý của Thế tử, mong rằng Thế tử phi sẽ
không chà đạp.”
Sau đó, Cúc Nhi phải liên tục khuyên mấy ngày, Dung Tri Hạ mới đồng ý sử dụng thuốc này.
Hiệu quả của thuốc này vô cùng tốt, gần như chỉ sau khi bôi lên không lâu mắt thường cũng có thể nhìn thấy vết sẹo kia từ từ nhạ dần, điều này khiến trong lòng nàng vừa vui lại vừa đau.
“Mặc Lan, vết sẹo trên mặt ta khỏi nhanh lắm, chàng con không mau tỉnh lại nhìn ta một chút sẹo hay sao? Chàng đã ngủ mấy tháng rồi, vẫn chưa đủ hay sao?” Nàng mắt ngấn lệ ôm lấy
hắn, liếc thấy nước mắt rơi xuống làm ướt cả gương mặt hắn, nàng nhẹ nhàng dùng tay ao lau khô đi, sau đó dịu dàng hôn lên hai mắt nhắm chặt và đôi môi
đang mím của hắn.
Mặc Lan vẫn trầm miên bất tỉnh như cũ,
không hề hay biết.
Nàng ôm chặt hắn.
“Ta chờ chàng, cho dù bao lâu ta cũng nhất định chờ chàng tỉnh lại....”
Nhưng có người lại không muốn chờ. Sau khi Vương phi Trần thị chờ đợi ba tháng, không thể kiềm chế được mà bước vào Vương phủ một lần nữa.
“hiện giờ Thế tử hôn mê bất tỉnh, mà dù sao Phụng Vương phủ cũng phải có người quản lý, ta đành chịu cực khổ
một chút, trở lại giúp Thế tử.”
Thấy bà ta không mời mà tới, còn nói những lời như vậy, sắc mặt Dung Tri Hạ trầm xuống, lên tiếng đuổi người đi, “không ai mời bà trở lại! Người đâu, đưa Vương phi ra ngoài!”
Trần thị bất mãn gầm lên, “Láo xược! Ta chính là Vương phi của Phụng Vương phủ, ngươi dám vô lễ với ta như vậy sao? Chẳng qua nể tình Mặc Lan, ta
không thèm so đo với ngươi. Nếu lần sau còn dám không phân biệt tôn ti như vậy nữa, ta nhất định sẽ phạt ngươi
thật nặng.”
Tiếp theo bà ta không khách khí sai khiến hạ nhân Phụng Vương phủ, “Người đâu, đưa Thụy nhi về viện của
hắn nghỉ ngơi!”
Dung Tri Hạ ngăn bà ta lại, không để cho bà ta đi vào, “Bà cùng Mặc Thụy đã bị phụ vương đưa ra khỏi Vương phủ, nếu không có lệnh của phụ vương,
không được quay về. Bà dám cãi lại lệnh của phụ vương hay sao?”
“Bậy giờ Mặc Lan đã thành kẻ vô dụng, so với Thụy nhi của ta còn không bằng. Thụy nhi chẳng qua chỉ bị liệt, nhưng vẫn có thể ăn có thể nói. Mặc Lan lại giống như một khúc gỗ, đừng nói là trò chuyện,ngay cả động đậy một cái cũng
không thể. Thế tử vị này, Mặc Lan còn có thể đảm đương được hay sao? Sớm muộn gì Vương gia cũng sẽ tấu thỉnh Hoàng thượng đoạt lại Thế tử vị của
hắn, đổi thành phong tước cho Thụy nhi của ta. Đến lúc đó chính ngươi và Mặc Lan sẽ bị đuổi ra ngoài. Ta khuyên ngươi nên thức thời một chút, đừng ngăn cản ta nữa, nếu không đến lúc đó cũng đừng trách ta không lưu tình.”
Dù sao lúc trước hai phe cũng đã sớm trở mặt, giờ phút này Trần thị cũng
không còn lo ngại nữa, lời nói ra khỏi miệng toàn là những câu châm chọc.
Thế tử vị cùng Phụng Vương phủ đều là của Mặc Lan, Dung Tri Hạ không cho phép bất cứ kẻ nào cướp đi, nàng quả quyết chắn trước mặt Trần thị.
“Thế tử là vì đi diệt giặc cỏ mà bị thương, hắn có công lao với triều đình xã tắc, ngay cả Hoàng thượng cũng nhớ đến công lao của Thế tử, mỗi ngày đều phái Thái y tới châm cứu chữa trị cho Thế tử. Bà lại dám cả gan liều lĩnh mở miệng vũ nhục Thế tử. Chúng ta cùng nhau vào cung đi tìm Hoàng thượng phân xử, xem liệu Hoàng thượng có đoạt phong hào của Thế tử để phong cho Mặc Thụy hay không?”
Nghe vậy, Trần thị chột dạ dừng lại một chút, ngay sau đó muốn mở miệng bác bỏ, liền nghe thấy giọng nói của Phụng Vương truyền đến --- ---- “Đủ rồi!”
Trần thị quay đầu lại, vừa nhìn thấy trượng phu, vẻ mặt liền vui mừng, lập tức tố cáo với ông, “Vương gia, ngài tới
thật đúng lúc, mới vừa rồi ngài có nghe thấy Thế tử phi nói gì hay không? Nàng
thật sự là cả gan làm loạn, con mắt
không có tôn ti…”
Bà ta còn chưa nói xong, đã bị Phụng Vương quát, “Ngươi câm miệng!”
Ông ngồi trên xe lăn gỗ, sắc mặt lạnh lẽo âm trầm, nhìn sang Dung Tri Hạ, “Đây là chuyện trong phủ chúng ta,
không cần phải đến tai Hoàng thượng.”
“Đúng thế, đây là chuyện của Vương phủ chúng ta, sao có thể để đến tai Hoàng thượng chứ?” Trần thị phụ họa.
Lo lắng bởi vì Mặc Lan bị hôn mê bất tỉnh, Phụng Vương sẽ che chở cho Vuowg phi và Mặc Thụy, Dung Tri Hạ bất bình muốn mở miệng giải thích, “Phụ vương, là do bà ấy muốn….”
Phụng Vương giơ tay lên cắt đứt lời nói của nàng, cũng đưa cho nàng một ánh mắt ý bảo an tâm đừng nóng vội, lúc này mới nhìn về phía Trần thị, chậm rãi
nói, “Bổn vương sẽ tấu thỉnh Hoàng thượng tước đoạt hàm cấp Vương phi của ngươi, để từ nay về sau ngươi
không cần phải nhớ nhung Thế tử vị cùng Phụng Vương phủ nữa.”
Trần thị nghe nửa câu đầu của hắn, cảm thấy đắc ý muốn nhếch miệng bật cười, nhưng sau khi nghe xong nửa câu cuối, nhất thời cảm thấy như bị sét đánh, kinh hãi đến mức khuôn mặt cũng vặn vẹo.
“Cái gì? Vương gia, ngài không thể làm như vậy, thiếp thân hầu hạ ngài nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao. Tại sao ngài có thể ác tâm như vậy?”
“Chỉ bằng việc ngươi từng muốn hại chết Mặc Lan, cũng đã đủ để tước đoạt hàm cấp Vương phi của ngươi rồi. Trước kia bổn vương nhớ đến nhiều năm vợ chồng, không muốn truy cứu thêm, nhưng không ngờ ngươi vẫn chưa chết dã tâm,chạy về đây muốn tranh giành Thế tử vị. Ngươi quả thật khiến bổn vương lạnh thấu tâm.”
Phụng Vương đau lòng phẫn nộ khiển trách. Vốn dĩ ông còn nhớ đến chút tình cảm vợ chồng với bà ta, nhưng sự việc bà ta gây ra hôm nay, đã khiến ông hoàn toàn thất vọng về bà ta.
“Vương gia, thiếp thân, thiếp thân làm tất cả mọi chuyện đều là vì Thụy nhi…”
Phụng Vương không muốn gặp lại bà ta, giận tái mặt nói, “Bổn vương tuyệt đối không cho phép tên hỗn trướng này trở thành Thế tử, người đâu, sau này nếu mẹ con bọn hắn dám bước vào Phụng Vương phủ một bước, thì đánh đuổi ra ngoài cho ta, sống chết miễn bàn.”
Phụng Vương vừa ra lệnh, mẹ con Trần thị liền bị hạ nhân lôi ra ngoài, dọc đường đi vẫn có thể nghe thấy tiếng mắng chửi không cam lòng của Trần thị.
Phụng Vương mệt mỏi thở dài, sắc mặt nặng nề, nhìn Dung Tri Hạ, “Con yên tâm đi, chỉ cần Mặc Lan một ngày còn sống, thì hắn chính là Thế tử Phụng Vương phủ.”
“Đa ta phụ vương.” Hốc mắt Dung Tri Hạ nóng lên, cúi người cảm tạ ông.
Vì muốn thay Mặc Lan bảo vệ Phụng Vương phủ, Dung Tri Hạ bắt đầu để tâm học tập trong coi mọi chuyện trong Vương phủ, muốn toàn bộ Vương phủ phải ngay ngắn trật tự, hạ nhân an phận, giống như lúc Mặc Lan còn mạnh khỏe.
Chưa tới bốn tháng đã truyền đến tin tức tốt, phụ tử Vệ quốc Đại tướng quân Dung Tu Đình đánh bại Lỗ Kim quốc, tiêu diệt hơn mười vạn quân địch, bắt sống hơn tám vạn tù binh, khiến Lỗ Kim quốc phải dâng hàng thư cầu hòa.
Phụ tử Dung gia khải hoàn trở về,Hoàng thượng đích thân ra cửa thành nghênh đón.
Sau khi về Hoàng cung tiếp nhận thiết yến ăn mừng của Hoàng đế, phụ tử Dung Tu Đình lập tức chạy tới Phụng Vương phủ.
Nhìn thấy con rể như hoạt tử nhân* nằm bẹp trên giường không nói một lời,
sự vui mừng khi giành được thắng lợi trở về của phụ tử Dung gia cũng lập tức thu lại.
(*- đồ bỏ đi người vô dụng. Mình thấy để vậy không hay nen dùng Hán Việt)
Trước đây không lâu cả hai người mới biết được, nếu không phải do Mặc Lan
đi trước một bước phát hiện ra quỷ kế của Lỗ Kim quốc, xin ý chỉ tiêu diệt đám giặc có ẩn náu mai phục ở vùng phụ cận lương đạo, duy trì lương đọa thông suốt, thì đại quân nhất định sẽ không có biện pháp đánh thắng được trận này.
“Trận chiến này cha có thể khải hoàn trở về, không thể không có công chúa của Mặc Lan.” Thân là tướng lĩnh, Dung Tu Đình tất nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của lương thảo đối với quân đội, chính vì vậy lại càng cảm tạ sự tương trợ của Mặc Lan.
“Cha và đại ca có thể bình an trở về là tốt rồi.” Trong lòng Dung Tri Hạ vừa vui vừa buồn. Vui vì cha huynh bình an vô
sự, buồn vì trượng phu vẫn hôn mê chưa tỉnh. Có lẽ muốn giữ được mạng sống của cha huynh, thì nhất định phải trả giá cao.
Tiếp theo phát hiện vết sẹo trên mặt nàng đã khỏi hẳn, phụ tử Dung Tu Đình rất vui mừng.
“Muội muội, vết thương trên mặt muội
đã được chữa khỏi hoàn toàn rồi sao?” Dung Tĩnh kinh ngạc hỏi.
“Phụ quân đã thiên tân vạn khổ tìm kiếm dược liệu cho muội.”
Nàng kể sơ lược chuyện đã xảy ra, phụ tử Dung gia không khỏi lại tăng thêm mấy phần cảm kích với Mặc Lan.
Sau khi cha anh rời đi, Dung Trì Hạ nắm chặt tay Mặc Lan, thủ thỉ gọi mấy tiếng, “Mặc Lan, Mặc Lan, cha ta và đại ca đã bình an trở lại, chàng đã làm được chuyện lúc trước hứa với ta. Chàng mau tỉnh lại đi, mở mắt ra, nhìn ta một chút..... Van cầu chàng....Mặc Lan, Mặc Lan, chàng ngủ vẫn chưa đủ hay sao? Cầu xin chàng hãy mau tỉnh lại.....”
Thời gian thấm thoát trôi, lần lượt thay đổi từng mùa. Hoa xuân tàn, thu phong điêu linh, tuyết rơi tung bay, đông qua xuân tới, một năm rồi lại một năm, chớp mắt một cái đã qua bốn năm.
Dung Tri Hạ thấy hôm nay cảnh xuân rất đẹp, sau khi Thái y châm cứu cho Mặc Lan xong, lúc buổi trưa, nàng sai người ôm hắn từ trong nhà ra bên ngoài, đặt trên nhuyễn tháp trong vườn nho, muốn cho hắn tắm nắng.
Nàng xoa bóp thân thể và tứ chi cho
hắn, đồng thời kể cho hắn nghe những chuyện mới mẻ đã xảy ra gần đây, “Hai năm trước đại ca có nhi tử, vô cùng xinh đẹp. Đại ca bây giờ có nếp tẻ mọi
sự đủ, tâm tình tốt, thân thể cũng khá hơn nhiều, sáng nay phái người tới nói ngày mai sẽ đưa chị dâu và đôi nam nữ sang đây thăm chàng.”
Mặc Dục và Phong di nương mặc dù ở cách xa hắn, nhưng vẫn thường xuyên gửi thư thăm hỏi Vương phủ.
“Còn có, lúc trước đã nói với chàng, ba năm trước ta gả Cúc Nhi ra ngoài, hôm qua nàng trở về thăm ta, cũng đã có bầu năm tháng rồi đó.” Xoa bóp toàn thân giúp Mặc Lan xong, nàng nhận lấy tấm chăn mỏng tỳ nữ đưa tới, đắp lên người hắn, nắm tay hắn áp lên gò má bên trái đã khôi phục như lúc ban đầu của nàng, vẻ mặt yếu ớt nói, “đã bốn năm rồi, chàng không cảm thấy mình
đã ngủ quá lâu hay sao? Sao chàng vẫn chưa chịu tỉnh lại? Chàng không muốn ngắm diện mạo bây giờ của ta hay sao? Đại ca và Cúc Nhi đã có hài tử cả rồi, nếu chàng không tỉnh lại, đến khi ta gài rồi sao còn có thể sinh đứa bé của chúng ta được chứ? Mặc Lan, đừng ngủ nữa, tỉnh dậy đi được không...”
Bón năm qua, không biết nàng đã cầu xin gọi hắn mấy ngàn vạn lần, nhưng từ đầu đến cuối hắn chỉ trầm mặc không trả lời một câu, nàng nhắm mắt lại, lệ từ khóe mắt chảy xuống, một giọt nước mắt rơi vào lòng bàn tay hắn, bỗng nhiên, tay hắn hơi động đậy.
Dung Trí hạ vốn chưa phát hiện ra, đợi sau khi tâm tình thoáng bình phục, nàng chậm rãi mở mắt ra, nheo mắt nhìn Mặc Lan. Nàng không dám tin kinh ngạc nhìn đôi mắt đã đóng chặt bốn năm kia, không biết đã mở to từ lúc nào, giờ phút này đang lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng.
Môi nàng run rẩy, vui mừng không sao
nói nên lời, “Mặc....Lan....Chàng....Cuối cùng chàng cũng đã tỉnh!”
“thật xin lỗi......” Bốn năm không mở miệng nói chuyện, khiến giọng Mặc Lan khàn đục, hắn nhìn chăm chú vào tròng mắt màu nâu nhạt của nàng, ánh mắt tràn đầy sự thương tiếc.
Bốn năm qua, mặc dù hắn không cử động được, cũng không thể mở mắt ra được, nhưng hắn vẫn có thể nghe được những lời nàng nói với hắn.
hắn nghe thấy nàng không ngừng gọi tên hắn, tiếng gọi tràn đầy nhớ nhung kia khiến hắn đau lòng vô cùng, nhưng
hắn lại không thể nào đáp lại nàng, thân thể hắn hoàn toàn không nghe theo sự sai khiến của hắn, ngay cả chống mi mắt lên cũng không làm được.
hắn không ngừng cầu xin trời xanh, để cho hắn được khôi phục tri giác, hắn
không muốn khiến nàng phải bi thương như vậy nữa. Cũng không biết có phải
hắn thành tâm cầu khẩn khiến trời xanh cảm động hay không, mà ngay lúc vừa rồi, thân thể hắn thế nhưng đã khôi phục tri giác. Xa cách bốn năm, cuối cùng hắn đã được gặp lại nàng.
Rốt cuộc cũng chờ được đến lúc hắn tỉnh lại, Dung Tri Hạ mừng rõ như điên, ngã vào trong ngực hắn khóc to.
“Mặc Lan, Mặc Lan, cuối cùng chàng cũng tỉnh lại, cuối cùng chàng cũng tỉnh lại.” Nàng ngước đôi mắt đẫm lẹ lên nhìn hắn dường như muốn xác nhận gì đó, nàng bưng mặt hắn lên, cùng
hắn bốn mắt nhìn nhau, khi nàng nhìn thấy mình trong mắt hắn, nàng vừa khóc lại vừa cười nói: “Chàng thật sự đã tỉnh, thật sự đã tỉnh!”
hắn đưa tay lên, gắng sức vuốt ve gương mặt nàng, bốn năm không tự mình hoạt động thân thể, tứ chi hắn cứng ngắc không thuận tiện, nhưng nhờ có nàng hàng ngày xoa bóp cho
hắn, mới khiến cho bắp thịt hắn không bị teo nhỏ đi.
Dung Tri Hạ hít hít mũi, ôm hắn thật chặt, kích động gọi tê hắn không ngừng, “Mặc Lan, Mặc Lan, Mặc Lan, chàng có biết rằng ta rất nhớ chàng hay không?”
Mặc Lan nghe được giọng nói nức nở của nàng mang theo sự vui mừng, tâm
hắn vừa cảm thấy mềm mại vừa cảm thấy xót xa, hắn khàn giọng thương tiếc dỗ dành,” Ta biết, ta biết, thật xin lỗi, nàng cực khổ rồi.....”
Nàng nắm tay hắn áp vào má mình, lệ quang trong mắt nàng trút xuống, thâm tình nói, “Chàng xem, mặt của ta là dùng thảo dược được chàng hái về mà chữa khỏi.”
“Ta thấy rồi, nương tử thật xinh đẹp.” Tình cảm nông nàn trong mắt hắn gần như muốn trào ra, giọng nói khàn tràn đầy vui sướng.
Mặc dù bốn năm này hắn không thể cử động thân thể, nhưng khi nhìn thấy gương mặt nàng đã được khôi phục như lúc ban đầu, hắn cảm thảy đều đáng giá.
Bốn năm ở gần nhau, tâm của bọn họ
đã gắn kết chặt chẽ vào cùng một chỗ. Sau này bất luận là phong sương tuyết mưa, cũng không thể tách rời bon họ, bọn họ sẽ tay trong tay đi đến hết đường đời, sau đó kiếp sau sẽ còn gặp lại, nối tiếp tình duyên.
Toàn Thư Hoàn.
Hương Di nói về “Trọng Sinh”.
Mấy năm qua, đề tài trọng sinh cũng chuyển kiếp vẫn kéo dài không ngớt, bất kể bối cảnh câu chuyện là gì, cũng có thể liên quan đến trọng sinh và chuyển kiếp, hoặc là trộn lẫn với nhau, tức là trong câu chuyện vừa có trọng sinh vừa có chuyển kiếp.
Có lúc trong câu chuyện không chỉ có
một người trọng sinh hoặc chuyển kiếp, mà thậm chí cả hai người hoặc hơn thế cùng trọng sinh và chuyển kiếp.
Cuốn <Cực phẩm Thiên Kim Nô> trước của A Di chỉ có mình nữ chính trọng sinh, mà cuốn <Bất Lương Thế Tử> này lại là câu chuyện về hai người cùng trọng sinh, nam nữ nhân vật chính đều bị người hại chết,sau đó được sống lại.
Lúc viết hai bản này, ta rất muốn thử viết câu chuyện sau khi sống lại sẽ phụ lòng tra nam, nhưng bởi vì nam chính kiếp trước mặc dù là tra nam*, nhưng cũng là tra nam đáng có được tình yêu, vậy nên không tìm được ký do đổi lại bọn họ.
(* -kiểu nhân vật nam cặn bã)
Trước kia đã từng hỏi mấy người bạn, nếu có thể trọng sinh, bọn họ có muốn trọng sinh hay không, mấy người đó đều gật đầu, hơn nữa nói muốn vòa
một khoảng thời gian đặc biệt, bởi vì trong thời gian đó, xảy ra chút chuyện khiến bọn họ hối hận hoặc tiếc nuối.
Có lẽ cũng bởi vì mọi người có nhiều hoặc chút ít tiếc nuối và bất mãn trong cuộc sống, nên mới thích đọc đề tài về trọng sinh và chuyển kiếp. Lúc đọc truyện, sẽ đi theo nhân vật chính cùng nhau chuyển kiếp, cùng nhau trọng sinh, cùng nhau thay đổi điều đáng tiếc, cùng nhau tạo ra nhân sinh mới, sau khi đọc xong, tâm tình cũng cảm thấy thanh thản.
Cuối cùng, để cho mọi người buông lỏng tâm tình một chút, làm một trắc nghiệm nhỏ, cái này là do một người bạn quen trên mạng đã gửi cho ta.
Ngươi cảm thấy khi anh ấy mặc T-shirt màu gì hoặc kiểu dáng gì, sẽ khiến ngươi không thể nào chịu được?
A: Họa tiết hoa nhỏ lấp lánh.
B: Màu đỏ thẫm hoặc màu da cam.
C: Họa tiết hoạt hình rất đáng yêu
D: Rất cá tính và không theo trào lưu.
Đây là đang trắc nghiệm về kiểu đối tượng mà ngươi ghét nhất
Chọn A: Ngươi không thể nào chấp nhận được người thích khoác lác,
không nói lời thật.
Chọn B: Ngươi không thể nào chấp nhận được người vụng về, biểu hiện giả dối.
Chọn C: Ngươi không thể nào chấp nhận được người ích kỷ và tư lợi.
Chọn D: Ngươi không thể nào chấp nhận được người đã từng phản bội ngươi.
---- END -----
Last edited:
Bình luận facebook