• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Thế Tử Xấu Xa (1 Viewer)

  • Chương 1

Vương triều Đại Hoàng, ngày mười tám tháng hai, năm Chiêu Vũ thứ tư, Dung Tri Hạ ngồi ở trên giường hỉ, kinh ngạc nhìn xung quanh hỉ phòng được trang điểm đến mức đỏ chói mắt này, chữ Hỉ màu đỏ thẫm, nến mừng long phượng màu đỏ, còn có hỉ chướng đỏ tươi cùng chăn gấm đỏ thẫm, lọt vào trong tầm mắt tất cả đều là màu đỏ.

Màu đỏ đậm như màu máu, giống như hai năm trước, khi nàng ngã bị thương máu đỏ tươi đã nhuộm đầy trên má trái. Nàng kéo kéo khóe môi, lộ ra một nụ cười giễu cợt, đưa tay phủ lên vết sẹo xấu xí ở trên má. Nàng biết đêm nay tân lang sẽ không bước vào gian hỉ phòng này, kể từ khi nàng gả vào Phụng Vương phủ thì nhất định vĩnh viễn không chiếm được sự sủng ái của trượng phu, sinh thời nàng đều chi là “độc thủ không khuê” *

(*: một mình một phòng)

Nàng từng vì thế mà thương tâm thật nhiều, nhưng được trọng sinh một lần, nàng sẽ không vì người kia lạnh lùng mà rơi một giọt lệ nào nữa. Từ nay về sau, nàng sẽ khiến tâm mình trở nên cứng như đá, để không ai còn có thể thương tổn nàng nữa.

“Ai ôi, Thế tử phi! Thế tử còn chưa có trở lại, ngài làm cái gì vậy?” – Nhìn thấy nàng đứng dậy đi tới trước bàn, còn tự mình gắp thức ăn lên ăn, hỉ bà cùng nhóm tỳ nữ đều lắp bắp kinh hãi. Hỉ bà lại quá sợ hãi muốn ngăn cản nàng.

Dung Tri Hạ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn hỉ bà một cái, quăng cho nàng ba chữ - “Ta đói bụng”. Nàng sẽ không ngốc nghếch khổ sở ngồi yên lặng cả một đêm nữa, chỉ vì chờ một người sẽ không vào.

Lúc này, hắn hẳn là đang ở trong phòng ái thiếp của mình, đối với nàng ta ngọt ngào thương yêu, cưng chiều hết thảy.

“Tỷ tỷ, thật là xin lỗi, đêm qua muội cũng đã khổ sở khuyên can Thế tử, chàng vừa mới cùng tỷ tỷ thành thân, sao có thể mặc kệ mà bỏ lại tỷ tỷ một mình trong đêm động phòng chứ, nhưng Thế tử không chịu rời đi, chàng lo ban đêm trông thấy mặt tỷ tỷ sẽ bị hù dọa, nên nhất định phải ngủ ở chỗ muội.” – Kiếp trước, ái thiếp kia của hắn ở trước mặt nàng khoe khoang nói vậy.

Khi đó, nghe xong lời này, lòng của nàng giống như bị quăng cho một cái tát thật mạnh, khó chịu không biết phải làm thế nào. Nhưng hiện giờ, nếu nàng ta ở trước mặt nàng dám nói ra những lời này, nàng sẽ hung hăng cho nàng ta một cái tát.

Nàng đã chết một lần, nên rốt cuộc chả còn phải sợ gì nữa.

“Thế tử phi, ngài đừng như vậy, vạn nhất Thế tử tiến vào nhìn thấy sẽ không tốt. Van ngài đừng ăn nữa!” – Hỉ bà vẻ mặt đau khổ, giương mắt cầu xin nàng, nếu không phải có trở ngại về thân phận, bà thực hận không thể tiến lên trực tiếp túm lấy nàng mang về giường ngồi cho tử tế.

“Đúng vậy nha, tiểu thư, người đừng ăn nữa!” – Hiểu Trúc, nha hoàn hồi môn của nàng cũng đi theo khuyên nhủ. Thấy nàng không đợi cô gia tiến vào mà đã tự mình ăn uống, một nha hoàn hồi môn khác tên Cúc Nhi cũng thực kinh ngạc.

Trước khi tiểu thư bị thương, tính tình vui tươi sáng sủa, nhưng kể từ sau khi bị hủy dung liền trở nên trầm mặc ít lời lại tự ti. Nhưng mặc kệ nói như thế nào thì tiểu thư cũng là người tri thư đạt lễ, vả lại nàng hầu hạ tiểu thư đã nhiều năm, mơ hồ cảm giác được vẻ mặt của tiểu thư hôm nay có chút khác hẳn với mọi ngày, sáng nay còn hỏi nàng mấy vấn đề kỳ quái. Ngày hôm qua, tiểu thư vô ý trượt chân, đầu đụng vào ngăn tủ, vì vậy mà bị ngất một lát mới tỉnh, nàng có chút lo lắng tiểu thư có phải là đầu bị đụng hỏng rồi mới làm ra chuyện khác người như vậy. Ngẫm nghĩ giây lát, nàng dè dặt hỏi: “Tiểu thư, người hôm qua bị đụng như thế, đầu còn đau hay không?”

“Ta không sao” – Lại ăn thêm hai miếng nữa, Dung Tri Hạ mới ngừng tay, ngẩng đầu dò xét các nàng, “Thế tử sẽ không vào đâu. Cúc Nhi, đem tiền thưởng cho các nàng rồi cho các nàng lui xuống đi.”

Nghe nàng nói không đợi Thế tử tiến vào còn đuổi mình đi, hỉ bà sợ tới mức há to miệng: “Ai ôi, Thế tử phi, như thế này không được đâu, Thế tử còn chưa có đi vào, chúng tiểu nhân nào có thể đi, việc này không hợp quy củ!”

Dung Tri Hạ thần sắc thản nhiên mở miệng: “Ta nói hắn sẽ không tiến vào, các ngươi ở lại chỗ này cũng vô dụng, chi bằng đi xuống sớm một chút mà nghỉ ngơi.”

Hỉ bà há mồm, đang muốn hỏi nàng làm sao mà biết Thế tử sẽ không vào thì có một giọng nói trầm thấp vang lên – “Ai nói ta sẽ không vào?”

Trong phòng, mọi người nghe thấy tiếng đều quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nam tử tuấn mĩ mặc hỉ bào, dáng người ngọc thụ lâm phong. Mấy người vội vàng cúi người hành lễ - “Bái kiến Thế tử, nô tỳ chúc mừng Thê tử đại hôn, mong Thế tử cùng Thế tử phi bạc đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm.”

Hỉ bà cùng mấy tỳ nữ lo lắng đề phòng, e sợ bởi vì Thế tử phi gây ra chuyện mà Thế tử giận chó đánh mèo lên đầu các nàng.

“Đều đứng lên đi!”, khóe miệng Mặc Lan chứa đựng ý cười, ánh mắt dừng ở trên người tân nương đang ngồi trước bàn, thu hết vào mắt biểu tình kinh ngạc của nàng

Dung Tri Hạ kinh ngạc nhìn hắn, điều này không có khả năng, làm sao hắn có thể vào đây? Sau khi dùng tiệc mừng với khách nhân, không phải hắn sẽ đến chỗ ái thiếp ư? Tại sao lại đến đây?

Mặc Lan đến gần, quét mắt nhìn đồ ăn thừa trên bàn, cầm lấy bầu rượu, mặt mang ý cười nói – “Chậc, xem ra rượu này cũng bị nàng uống hết một nửa rồi.”. Ngữ khí hơi có vẻ thân mật, lucky post làm như cũng không thèm để ý việc nàng không đợi hắn đã một mình dùng hết một nửa đồ ăn cùng rượu.

“Sao chàng lại đến đây?” – Nhìn chăm chú vào hắn, Dung Tri Hạ lộ vẻ mặt nghi hoặc. Nàng nhớ rất rõ ràng, kiếp trước hắn không chỉ làm cho nàng “độc thủ không khuê” trong đêm động phòng hoa chúc, mà trong cuộc sống sau này cũng chưa từng bước vào phòng của nàng, vì sao lần này hắn lại đến?

“Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, ta không được tới sao?” – Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, lắc lắc bầu rượu cười khẽ: “May mắn còn thừa một nửa, đủ để chúng ta uống rượu hợp cẩn”. Hắn rót rượu vào hai chén ngọc, đưa một cái cho nàng.

Nàng sững sờ nhìn hắn mà chưa nhận lấy. Nam tử trước mắt làm cho nàng cảm thấy thực xa lạ, kiếp trước khi hắn thấy nàng, ánh mắt luôn tràn ngập ghét bỏ cùng hờ hững, nàng chưa từng thấy hắn cười với nàng ôn hòa dễ gần như vậy.

Là sai ở chỗ nào? Hay là mấy chuyện kiếp trước kia chỉ là một hồi mộng ly kỳ? Nhưng mà ký ức rõ mồn một cùng khắc cốt ghi tâm như vậy trước mắt nhắc nhở nàng, đây không phải là mộng.

“Làm sao vậy, ghét bỏ rượu này uống không ngon sao?” – Thấy nàng không nhận ly rượu, Mặc Lan ngước mắt cười hỏi.

“Rượu rất ngon, nhưng Thế tử thật sự muốn uống rượu hợp cẩn cùng ta sao?” - Nàng mặt không chút thay đổi nhìn thẳng hắn.

“Nàng là Thế tử phi của ta, không phải nàng thì còn ai có tư cách cùng ta uống?” – Đối với nàng, giọng điệu của hắn toát ra sự nhẫn nại khó mà có được.

Nàng khẽ nhếch môi, nuốt xuống hai chữ Ngọc Hà đã đến bên miệng. Nếu hắn muốn uống, nàng không ngại bồi hắn một ly rượu. Rượu hợp cẩn này, mặc dù uống , cũng không có khả năng khiến hai người tâm ý tương thông, vĩnh kết đồng tâm. Uống hay không nàng cũng chẳng thèm để ý, chỉ muốn mau chóng đuổi hắn đi. Nàng tiếp nhận chén ngọc, ngửa đầu uống một ngụm rượu màu hổ phách.

Thấy nàng uống rượu hợp cẩn như là cho có lệ, Mặc Lan không dấu vết hơi nhíu mày, chợt nhớ tới cái gì liền giãn ra, cũng uống một ngụm, sau đó liền phất tay cho hỉ bà và đám tỳ nữ lui ra.

Sau khi người ngoài đều rời đi, hắn nghiêng người tới gần Dung Tri Hạ muốn nói gì đó, nàng lại giống như bị kinh hách, nhất thời nhảy dựng lên, vẻ mặt phòng bị lui rất xa.

“Nàng làm cái gì vậy?” – Nàng đột ngột phản ứng làm hắn hơi nhíu lông mày. Dung Tri Hạ cũng có chút ngoài ý muốn với phản ứng kịch liệt của mình, nàng bình tĩnh lại rồi thư thái nhìn về phía hắn – “Thế tử không phải còn có việc sao?”

“ Đây là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, ta còn có thể có việc gì?” – Thấy nàng có vẻ không muốn hắn ở lại, hắn hơi hơi nheo mắt.

Nàng không nhịn được bật thốt ra – “Ngươi không đi bồi Ngọc Hà sao?”

Từ trong miệng nàng nghe được hai chữ Ngọc Hà này, Mặc Lan có chút kinh ngạc, nhưng lại nghĩ chắc hẳn có hạ nhân nào lắm miệng nói cho nàng biết Ngọc Hà là ái thiếp của hắn, hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói – “Nàng ta chẳng qua chỉ là một tiện thiếp, sao có thể so sánh được với nàng, nàng đừng nghe những hạ nhân bậy bạ nói luyên thuyên.”

Tiện thiếp? Dung Tri Hạ giật mình nhìn hắn, Ngọc Hà không phải là người thiếp mà hắn hết mực cưng chiều sao? Như thế nào mà nghe giọng điệu lúc này của hắn lại giống như không để ý lắm?

“Thế tử phi, không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi thôi.”

Hắn tiến lên vừa định chạm vào người nàng, nàng lại chợt lùi ra hai bước, vẻ mặt cảnh giác trừng mắt nhìn hắn, thuận miệng tìm lý do – “Ta, ta hôm nay nguyệt sự đến, chỉ sợ là không tiện.”

Hắn như có điều suy nghĩ, liếc nàng một cái thật sâu.

“Là thật, ta không có lừa chàng.” – Dung Tri Hạ vẻ mặt trấn định nói dối, trong lòng lại ngầm cười khổ, thân thể nàng cùng tâm của nàng giống nhau, đều cực độ bài xích hắn. Hắn vừa mới tới gần, nàng liền chủ động tránh đi. Nếu không phải trong lòng quá mức oán hận hắn, sâu đến tận xương tủy thì sao lại đến nỗi này?

“Nếu như thế, chuyện viên phòng liền lùi lại vài ngày đi.” – Nói xong Mặc Lan liền tự mình đi đến giường, đưa tay cởi áo chuẩn bị nghỉ ngơi.

Thấy vậy, nàng giật mình hỏi – “Chàng muốn ngủ ở chỗ này?”

Thấy nàng tựa hồ cảm thấy thực bất ngờ, trên mặt còn toát ra vẻ hi vọng hắn nhanh rời đi, vì lý do gì đó, hắn kiềm chế lại bực bội, ôn thanh đáp – “Đây là hỉ phòng của chúng ta, ta không ngủ ở đây thì ở đâu? Nàng cũng mau chóng nghỉ ngơi đi.”

“Chàng…….không biết là mặt của ta thực dọa người sao?” – Dung Tri Hạ nhíu mi hỏi lại.

Tay Mặc Lan đang cởi áo dừng lại một chút, xem xét bên mặt nàng, tiếp theo chớp mắt một cái, hắn bước nhanh tới trước mặt nàng, làm cho nàng không kịp tránh đi, bưng lấy khuôn mặt nàng tỉ mỉ xem xét. Sau đó cưng chiều mỉm cười nói – “Ngũ quan của Thế tử phi đoan chính, mắt phượng mày liễu, mũi ngọc môi đào, băng cơ ngọc cốt, quyên nhã xinh đẹp tuyệt trần, là một giai nhân rực rỡ thoát tục, vi phu có thể lấy nương tử làm vợ, quả thật là phúc ba đời.”

Hắn rõ ràng là đang trợn mắt nói dối.

“Ngươi không thấy trên mặt ta có sẹo hay sao?”

Mặc Lan vươn tay, thương tiếc khẽ vuốt vết sẹo xấu xí bên má trái của nàng, mày kiếm nhíu lại toát ra một chút đau lòng – “Nàng yên tâm, vi phu sẽ nghĩ biện pháp tìm cho nàng linh dược để chữa khỏi vết sẹo trên mặt, khôi phục dung nhan cho nàng.”

Người trước mắt này thật là Mặc Lan đối với nàng vô cùng hờ hững ở kiếp trước hay sao? Dung Tri Hạ kinh nghi bất định nhìn chăm chú vào gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt này thầm nghĩ.

Hoặc là trong này có âm mưu gì, hoặc là hắn cố ý hành động như vậy để trêu đùa nàng.

Thấy nàng không trả lời mà chỉ sững sờ nhìn, hắn thân thiết hỏi lại – “Vết sẹo trên mặt nàng là bị thương như thế nào?”

Nàng vốn không muốn trả lời, nhưng thấy trên mặt hắn có vẻ quan tâm tình chân ý thiết không giống giả bộ, vì thế đơn giản trả lời – “Là hơn hai năm trước vô ý ngã ngựa bị thương.”

Nàng vốn là nhi nữ của Vệ quốc Đại tướng quân, từ nhỏ liền theo huynh trưởng học cưỡi ngựa bắn cung, kỹ thuật rất tốt. Hai năm trước, bởi vì yên ngựa bị hỏng mà ngoài ý muốn bị ngã. Khi ấy mặt nàng va chạm đất, đến nỗi má trái bị đá vụn sắc nhọn cắt vào, miệng vết thương quá sâu, vì vậy sau khi kết vảy liền để lại một vết sẹo không thể xóa được.

Vốn là nàng và con của Thừa tướng đã bàn đến chuyện hôn nhân, nhưng bởi vì nàng bị hủy dung mà việc này phải từ bỏ.

Không nghĩ tới hai tháng trước, Hoàng thượng lại chỉ hôn cho nàng và Phụng vương Thế tử.

Nghe nói lúc Mặc Lan biết được việc này cực kỳ bất mãn, cuối cùng bởi vì không có cách nào kháng chỉ liền phải cưới nàng.

Có lẽ là bởi vậy mà sau khi hắn cưới nàng chưa bao giờ để nàng vào trong mắt, mặc cho nàng ở nơi này bị người ta khi dễ, đến nỗi cuối cùng còn bị hại chết một cách không minh bạch ở Phụng Vương phủ.

“Nàng xuất thân từ võ tướng thế gia, từ nhỏ đã thạo cưỡi ngựa bắn cung, như thế nào lại ngã ngựa được?” – Mặc Lan tiến lên một bước hỏi.

“Là ta sơ ý, không cẩn thận mới có thể ngã ngựa.”

Dung Tri Hạ lúc này đã vô cùng mệt mỏi và buồn ngủ, cũng chẳng thèm nghiên cứu vẻ mặt quan tâm của hắn lúc này đến tột cùng là thật hay giả, nếu hắn đã không muốn đi thì kệ hắn vậy.

Súc miệng xong, nàng cởi xuống hỉ bào, tự mình bò lên giường. Mặc Lan cũng tháo xuống giày gấm để trên tháp, nằm xuống cạnh nàng, thấy nàng mặt cứng ngắc, tránh hắn như rắn rết, dịch người vào bên trong, cố ý tạo khoảng cách với hắn, một chút lửa giận nhen nhóm trong lòng, chợt nghĩ tới gì đó, hắn ẩn nhẫn nén xuống hờn giận, yên lặng nằm bên người nàng.

Hỉ phòng nhất thời yên tĩnh không tiếng động. Dung Tri Hạ ôm chăn đệm, cứng người lui trong góc, không muốn tới gần trượng phu mới cưới này của nàng. Đối với việc phải ngủ chung một giường cùng Mặc Lan, nàng không hề cảm thấy vui sướng, chỉ thấy phiền não.

Nhớ đến hôm qua, khi phát giác chính mình trọng sinh vào đêm trước hôm thành thân cùng Mặc Lan, nàng kinh ngạc, nghiêm chỉnh thức một đêm không ngủ, nghi hoặc cân nhắc đây tột cùng là có chuyện gì xảy ra.

Loại sự tình này ai nghe cũng phải kinh sợ, đến nỗi lúc nàng ngồi trên kiệu hoa đi vào Phụng Vương phủ, cùng hắn bái đường, lại bị đưa vào hỉ phòng, thì thần trí nàng thủy chung đều hốt hoảng. Tận đến khi ngồi trên giường hỉ, thấy hỉ phòng vô cùng quen thuộc này thì rốt cuộc nàng mới tiếp nhận được sự thật chính mình được sống lại.

Ông trời ban ân, cho nàng được sống thêm một lần nữa, nàng sẽ không để cho mình sống uất ức đáng thương như trước, nàng muốn theo tâm ý của mình, cái gì mà thuận theo trượng phu, hiếu kính cha mẹ chồng, tất cả đều dẹp qua một bên đi.

Nàng ở kiếp trước, bất luận là trượng phu hay cha mẹ chồng, không một ai đối xử tử tế với nàng, dựa vào cái gì muốn nàng hiếu kính bọn họ, thuận theo bọn họ?

Nàng Dung Tri Hạ ở đời này chỉ kính trọng phụ thân cùng huynh trưởng đã thương yêu nàng từ nhỏ, những người khác nàng sẽ không bao giờ để trong lòng nữa.

Hít sâu một hơi, nàng không để ý tới Mặc Lan đang nằm bên cạnh người, nhắm mắt lại, chuẩn bị đi ngủ. Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp bay đến – “Lúc nàng sáu, bảy tuổi có phải từng tới phủ Tống đại nhân Tống Tuệ Viễn chúc tết hay không?”

Dung Tri Hạ ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, trả lời cho có lệ - “Chuyện lâu như vậy rồi, ta sao có thể nhớ rõ.”

“Nàng cẩn thận nhớ lại xem.” – Mặc Lan trong giọng nói hơi có ý ra lệnh.

Nàng gắng gượng suy nghĩ một lát, lại nói – “Ta thật sự không nhớ rõ, khi còn bé, hàng năm cha đều đưa ta tới rất nhiều nhà thúc thúc bá bá chúc tết, ta không phân biệt được ai mới là người chàng nói đến.” – Cha nàng là Vệ quốc Đại tướng quân, lui tới cùng quá nửa quan viên triều đình, khi còn nhỏ không hiểu chuyện, nàng sao phân biệt được người nào với người nào.

Lặng im giây lát, hắn đổi phương thức khác hỏi lại – “Vậy nàng có nhớ đã từng đi nhầm vào một hầm băng, rồi phát hiện một đứa bé bị giam bên trong hay không?”.

Dung Tri Hạ cố gắng hồi tưởng một lát, cuối cùng từ trong ký ức rất lâu kia, tìm kiếm ra chuyện này – “Hình như có, ta nhớ được ca ca kia ngã vào trong hầm băng, cả người hắn bị đông cứng, tóc đã kết sương, đôi môi cũng tím bầm, ta muốn kéo hắn ra ngoài nhưng kéo không nổi, liền đi gọi người tới, hắn mới được ôm ra.” – Sau đó nàng rời đi cùng phụ thân, cũng không biết ca ca kia về sau như thế nào, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nàng hỏi – “Sao đột nhiên chàng hỏi ta chuyện này? Chàng biết đứa bé kia sao?”

Chính tai nghe nàng nói, Mặc Lan nhắm chặt hai mắt, che lại hận ý kịch liệt tuôn ra. Hắn chưa bao giờ hận chính mình như vậy, từ đầu đến cuối hắn đã bị người ta lừa gạt, không nên tin tưởng lầm người mà bạc đãi nàng.

Chỉ chốc lát, sau khi mở mắt ra hắn đã bình ổn cảm xúc, đưa cánh tay muốn kéo nàng vào trong lòng – “Tri Hạ, ta……” – Nhưng đầu ngón tay hắn vừa mới đụng vào nàng liền bị nàng đẩy ra thật nhanh.

“Ta muốn ngủ, giường này rất lớn, chàng đừng chen lấn với ta.” – Giọng của nàng mang ý tứ ghét bỏ rõ ràng.

“……Được” – Nếu là bình thường, hắn làm sao tha thứ cho kẻ làm trái ý hắn, nhưng giờ phút này hắn cũng không nhiều lời, chỉ hơi khựng lại, đáp nhẹ một tiếng rồi lùi ra sau, ôn thanh dụ dỗ - “Nàng đừng co lại một góc thế, lại đây ngủ, ta cam đoan sẽ không chạm vào nàng.”

Mặc dù cảm thấy đêm nay hắn thập phần cổ quái, nhưng Dung Tri Hạ nhất thời cùng không rõ vì sao, đơn giản không suy nghĩ thêm nữa, có chuyện gì ngày mai dậy nói sau, cả người vẫn lui trong góc, không dựa gần vào. Nàng ngáp một cái, khép mắt, không lâu sau liền ngủ say.

Mặc Lan ánh mắt trầm trầm nhìn chăm chú vào nàng, tâm tư sôi trào, cả đêm chưa ngủ.

Sớm mai tỉnh lại, Dung Tri Hạ trông thấy Mặc Lan vẫn nằm trên giường, nhưng đã tỉnh rồi, không khỏi giật mình sửng sốt, rồi nàng lại làm như không có việc gì xuống giường rửa mặt chải đầu, giống như hắn chỉ là một người xa lạ không liên quan.

Hai chân nàng vừa chạm đất, hắn đã lên tiếng – “Đưa ta trâm cài tóc của nàng.”

“Chàng lấy trâm cài tóc làm gì?”

Hắn không trả lời chỉ nói – “Nàng cứ đưa ta là được.”

Liếc hắn một cái, nàng thầm nghĩ, chỉ là một cái trâm cài tóc cũng không có gì, liền tới bàn trang điểm lấy một cái đưa hắn, sau đó nàng thấy hắn nhận lấy cái trâm cài tóc làm một chuyện mà không khỏi kinh ngạc trừng lớn mắt – “Chàng đang làm gì vậy?” – Hắn lại lấy trâm gài tóc đâm vào cánh tay mình, máu tươi đỏ sẫm liền từ da thịt chảy ra ngoài, vẻ mặt hắn trấn định đem một ít máu bôi lên tấm khăn gấm nhỏ màu trắng trên giường.

“Đêm động phòng chúng ta không viên phòng, nếu để cho mấy hạ nhân lắm mồm biết được, đối với nàng sẽ không tốt, làm như vậy là để chặn miệng những kẻ đó.” – Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Lan nở nụ cười, trong mắt hàm chứa sự cưng chiều, giải thích với nàng.

Trùng sinh một lần, Dung Tri Hạ làm sao còn có thể dễ dàng bị những lời nói lạnh nhạt kia gây thương tích nữa, nàng nhíu mày nhìn vết thương trên cánh tay hắn – “Chàng không cần làm thế, ta không quan tâm lời ra tiếng vào.” – Trong mắt nàng chứa đầy hoang mang, hắn đến tột cùng là làm sao vậy, vì sao lại hành động quái dị như thế?

“Nàng không để ý nhưng ta để ý, ta không cho phép bất luận kẻ nào sau lưng nàng nói linh tinh” – Mặc Lan chăm chú nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa như muốn chảy ra nước.

Nghe thấy hắn nói với mình những lời cưng chiều như thế này, nàng có chút khó có thể tin quan sát tỉ mỉ hắn, thầm nghĩ người trước mắt này sẽ không phải là mạo danh thay thế đi, nếu không hắn làm sao có thể dùng ánh mắt dịu dàng như nước kia nhìn nàng. Nhưng bất luận là thế nào, khuôn mặt kia xác thật là giống Mặc Lan của kiếp trước như đúc.

Đôi mắt hẹp dài màu nâu, lông mày rậm, sống mũi cao thẳng, đôi môi hơi mỏng, nước da trơn bóng như ngọc, tổ hợp thành khuôn mặt tuấn mỹ

Quá khứ, ánh mắt hắn nhìn nàng luôn là âm lãnh hờ hững, giờ thì minh nhuận nhu hòa, quả thật giống như là biến thành một người khác.

“Chàng……….thật sự là Mặc Lan sao?” – Dung Tri Hạ nhịn không được hỏi ra điểm nghi vấn trong lòng.

“Tự nhiên sao nàng lại hỏi như vậy?” – Mặc Lan kinh ngạc nhướng mày.

“Cảm giác chàng thật sự không bình thường lắm.”

Trong lòng hắn khẽ động – “A, nàng cảm thấy ta lạ ở chỗ nào?” – Hắn muốn biết rõ nàng bài xích hắn là từ đâu mà đến.

“Chàng………” - Nàng không thể nói ra hắn của kiếp trước không giống như vậy, lời nói đên bên môi lại lập tức sửa thành – “Ta nghe người ta nói chàng đối với hôn sự này không hài lòng lắm, không muốn lấy ta làm vợ.”

“Đừng nghe những kẻ đó nói nhảm, vi phu thực vừa lòng với hôn sự này, nhất là sau khi nhìn thấy nàng, càng cảm thấy may mắn vô cùng khi hoàng thượng ban hôn.” – Mặc Lan lời nói chân thành thiết tha, Dung Tri Hạ không thể tìm thấy trên mặt hắn một tia giả dối, nàng thử hỏi lại – “Vậy ái thiếp Ngọc di nương của chàng thì sao?” – Kiếp trước hắn sủng ái Ngọc Hà ra sao, tất cả mọi người trong Phụng Vương phủ đều biết, chỉ cần nàng ta muốn, hắn không nói hai lời tất cả đều dâng đến trước mặt nàng ta, duy chỉ có chức vị Thế tử phi là không thể cho, cũng bởi vậy mà hắn dung túng nàng ta khi dễ Thế tử phi là nàng đây. Hắn cưng chiều ái thiếp ra mặt, Thế tử phi nàng không có chỗ dung thân.

“Tiện thiếp kia làm sao có thể so sánh với nàng?” – Hắn không tử chủ đè thấp thanh âm, ẩn giấu một tia phẫn hận.

Lại nghe được hắn dùng từ tiện thiếp để hình dung về Ngọc Hà, Dung Tri Hạ không thể không nghĩ thầm, có phải hay không vì nàng sống lại mà khiến cho nhiều sự việc cũng thay đổi theo?

Đem hận ý trong lòng nén xuống, Mặc Lan nheo mắt nhìn nàng mỉm cười nói – “Tiện thiếp không đáng nhắc đến, nàng không cần phải để nàng ta vào mắt, về sau nếu nàng ta có nửa phần bất kính với nàng, nàng cứ việc lấy thân phận Thế tử phi mà trừng phạt thật nặng.”

Nghe vậy Dung Tri Hạ càng giật mình, nàng trợn to hai mắt nhìn hắn, hắn muốn nàng trừng trị ái thiếp của mình?

Hắn thu toàn bộ vẻ mặt kinh ngạc của nàng vào trong mắt, nghĩ đến nàng có điều băn khoăn, vì khích lệ nàng, hắn cười nói – “Nàng là Thế tử phi, giáo huấn một tiểu thiếp không nghe lời thì cũng không có gì sai.”

Nàng hoang mang nhỏ giọng nói thầm – “Tóm lại là hắn bất thường hay ta bất thường?” – Liếc thấy vết thương trên cánh tay hắn, mặc kệ nói như thế nào, máu này là bởi vì nàng mà chảy ra, nàng cầm khăn tay băng bó miệng vết thương giúp hắn.

“Nàng nói cái gì?” – Nàng nói nhỏ nên hắn nghe không rõ.

Dung Tri Hạ lắc đầu – “Không có gì.” – Nàng không tin giờ phút này hắn đối xử với nàng hiền hòa lấy lòng là thật tâm. Nhưng trước khi không hiểu mục đích của hắn, nàng sẽ yên lặng theo dõi biến hóa.

Tới phòng khách, Dung Tri Hạ là Thế tử phi vừa mới vào cửa, theo phép tắc cần phải bái kiến cha mẹ chồng, Mặc Lan cũng làm bạn bên cạnh nàng.

“Hài nhi bái kiến phụ vương, mẫu phi.” – Mặc Lan dẫn đầu hành lễ.

“Tri Hạ bái kiến phụ vương, mẫu phi.” – Dung Tri Hạ cũng hướng về phía hai người đang ngồi ngay ngắn ở bên trên hành lễ. Phụng vương Mặc Thành liếc nhìn Tri Hạ một cái, thấy vết sẹo trên mặt nàng, có chút không vui hơi hơi nhăn mi lại, đưa tay lên nói – “Ngồi đi.”

Khuôn mặt ông gầy gò, thần sắc hơi có bệnh, bởi vì hơn mười năm trước bị ám sát, đến nỗi người bị thương, hai chân không thể đi lại được. Mặc dù được điều dưỡng mười mấy năm, nhưng thân mình không thể hồi phục hoàn toàn, phải dựa vào một chiếc xe lăn gỗ để di chuyển.

“Tạ phụ vương.” – Dung Tri Hạ cúi chào xong liền ngồi xuống. Ngồi ở phía bên phải Phụng vương, Vương phi Trần thị nhìn chằm chằm mặt của nàng, ghét bỏ nhíu mi nói – “Lúc trước mặc dù từng nghe nói mặt ngươi bị rách, ban đầu ta còn tưởng chỉ là vết sẹo nhỏ, cũng không nghĩ lại nghiêm trọng như vậy, thế này cũng hủy dung luôn rồi, về sau gặp người khác thế nào được?”

Trần thị thực sự không phải mẫu thân thân sinh của Mặc Lan, mẹ của hắn đã chết vì bệnh khi hắn còn nhỏ, về sau Phụng Vương đưa trắc phi Trần thị lên làm Vương phi, trở thành kế thất.

Phụng Vương dưới gối có ba nhi tử, trưởng tử Mặc Dục là do thị thiếp sinh ra, bởi vì thân thể từ nhỏ đã hư yếu, nên hàng năm hắn đều ở viện Thanh Phong dưỡng bệnh, ít khi ra ngoài. Nhi tử thứ hai chính là Mặc Lan là do Vương phi đã qua đời sinh, tam nhi tử còn lại Mặc Thụy là kế Vương phi Trần thị sinh ra.

Lấy xuất thân mà nói, chỉ có Mặc Lan cùng Mặc Thụy coi như là con trai trưởng, Mặc Lan lớn hơn Mặc Thụy một tuổi, là do Tiên Hoàng phong hắn làm Phụng vương Thế tử, ngày sau cũng là hắn kế thừa tước vị Phụng vương. Đại hoàng vương triều chỉ có bảy vị Thân Vương được cha truyền con nối tước vị (nguyên văn là: được “thừa kế võng thế tôn vinh”), Phụng vương là một trong số đó.

Nghe thấy lời nói chua ngoa của Trần thị, khóe miệng Dung Tri Hạ mơ hồ lướt qua một tia cười lạnh. Kiếp trước bởi vì nàng bị hủy dung mà tự ti, tính tình cũng trở nên khúm núm, nhưng mà bây giờ sẽ không như vậy nữa, nàng sẽ không lặng yên mặc cho người ta khi dễ nữa.

Nàng nhìn thẳng Trần thị, vuốt vết sẹo bên má trái, giọng nói tràn ngập ủy khuất – “Đúng vậy, bị thương thành như thế, chính con cũng không đành lòng nhìn, vốn tưởng phải làm bạn với ngọn đèn cả đời, ai ngờ Hoàng thượng lại tứ hôn, gả con cho Thế tử. Con không dám kháng chỉ, chỉ có thể tuân theo mà gả đến Phụng vương phủ. Nếu như mẫu phi thật sự không thích gương mặt của con, sau này con sẽ tận lực tránh để không lộ diện trước mặt ngài, tránh cho ngài chướng mắt. Nếu không phải hôn sự này do Hoàng thượng ban tặng, con thật sự là……….”

Nói đến chỗ này, nàng cúi mặt thấp, lấy khăn lụa đè khóe mắt, làm bộ như bị nhục nhã, lã chã chực khóc.

Nàng cố ý mang Hoàng thượng ra trấn áp Trần thị, hôn sự này là ý chỉ của Hoàng thượng, bà ta nếu dám nhục nhã nàng, thì chính là bất kính với Hoàng thượng. Phụng vương liếc mắt cảnh cáo Trần thị ngồi bên người một cái, hôn sự này là Hoàng thượng ban tặng, cho dù Dung Tri Hạ có bộ dáng dọa người, cũng không nên ở trước mặt nàng mà châm chọc, thế này có khác gì đánh vào mặt Hoàng thượng.

Trần thị thấy Phụng vương đưa tới ánh mắt, vẻ mặt lập tức biến đổi, thay đổi giọng điệu trào phúng, trên mặt thoáng chốc biến thành nụ cười mãn nguyện thân thiết.

“Ai, mẫu phi không phải là ghét bỏ khuôn mặt của con, đây là đau lòng con, mặt của con bị thương thành như vậy, nhất định là chịu rất nhiều ủy khuất, thương yêu con còn không kịp nữa là. Lại nói nữ tử chúng ta, dung mạo cũng không phải là trọng yếu, phụ đức mới là quan trọng nhất, sau này con hãy hầu hạ thế tử cho thật tốt, nếu ai dám nói về khuôn mặt con, mẫu phi nhất định không buông tha hắn.”

Trần thị cũng không phải ngu xuẩn mà vô trí, ngược lại bụng dạ bà thâm sâu, như vậy mới có thể từ trắc phi được nâng thành Vương phi, vững vàng nắm giữ Phụng vương phủ to lớn như vậy trong lòng bàn tay, trở thành đương gia chủ mẫu chân chính. Thậm chí ngay cả việc cố Vương phi chết, cũng có bút tích của bà.

Bà ta thừa dịp cố Vương phi bệnh nặng thì mua chuộc tỳ nữ sắc thuốc, vụng trộm thêm một vị thuốc lạnh khủng khiếp ở trong thuốc, làm bệnh tình của Vương phi nặng hơn, thúc đẩy nàng tử vong.

Sau này bà ta cũng chưa lập tức xử lý tỳ nữ kia ngay, sợ làm người khác sinh nghi. Dám can đảm mưu hại Vương phi, tội danh này vô cùng lớn. Bà ta nghĩ rằng tì nữ kia cũng không có lá gan tiết lộ chút gì. Mãi đến hai năm sau, bà mới giả vờ an bài cho nàng kia xuất giá, sai người giết nàng diệt khẩu ở giữa đường, khiến nàng mang theo điều bí mật này cùng chôn vào lòng đất, từ đó vùi lấp, khiến cho chuyện này trừ bỏ bà ta không còn kẻ nào biết được.

“Đa tạ mẫu phi.” – Dung Tri Hạ sợ hãi nói lời cảm ơn, mi dài rũ xuống, che lại tròng mắt giễu cợt.

Mặc Lan vuốt ve chiếc nhẫn ngọc bích đeo trên ngón cái, ngắm nhìn Dung Tri Hạ như có điều suy nghĩ.

Lúc này, một nữ tử dung mạo kiều diễm đi vào phòng, hướng Phụng vương cùng Phụng vương phi nhún mình – “Ngọc Hà bái kiến Vương gia, Vương phi.”

Liếc thấy nàng, tròng mắt Mặc Lan dâng lên một cỗ hận ý mãnh liệt, ngay lập tức lại nén xuống, lần nữa giấu đi nỗi hận khắc cốt.

Phụng vương thần sắc hiền lành gật đầu – “Đứng lên đi.”

Ngọc Hà tiếp theo xoay người hướng Mặc Lan phúc thân, mềm mại mở miệng – “Ngọc Hà bái kiến Thế tử.” – Đôi mi thanh tú của nàng hơi chau lại, dò xét nhìn hắn, ánh mắt toát ra một chút thống khổ, như là bị ủy khuất.

Đối mặt với biểu tình điềm đạm đáng yêu của nàng, Mặc Lan trong mắt xẹt qua một tia lạnh lùng sắc bén. Nếu là trước kia, hắn có lẽ sẽ không đành lòng, nhưng hiện tại nhìn chằm chằm cổ trắng của nàng, hắn bóp chặt mười đầu ngón tay để tránh nhất thời xúc động tiến lên bẻ gãy nó.

“Qua chào hỏi Thế tử phi đi.” – Mặc Lan thản nhiên mở miệng, vẻ mặt không nhìn ra hỉ nộ. Ngọc Hà khẽ cắn phấn môi, mắt đẹp u oán liếc nhìn hắn, có chút không cam lòng quỳ gối hướng Dung Tri Hạ hành lễ - “Ngọc Hà bái kiến Thế tử phi.”

Nàng ngẩng đầu, tiếp theo giống như bị kinh hách, vươn ngón tay ngọc trắng nõn chỉ vào Dung Tri Hạ, hô nhỏ - “Á, mặt Thế tử phi làm sao vậy?”

“Làm càn!” – Mặc Lan nghiêm khắc khiển trách một tiếng, đứng dậy quăng cho nàng một cái tát thật mạnh. Ngọc Hà thình lình bị đánh ngã trên mặt đất.

Đối với hành động bất ngờ của hắn, Phụng vương cùng Vương phi đều lộ vẻ mặt ngạc nhiên, Ngọc di nương là ái thiếp mà hắn cưng chiều, nâng niu trong lòng bàn tay. Lúc trước ngay cả lớn tiếng trách cứ nàng một câu cũng chưa từng, cho nên ái thiếp Ngọc di nương tất cả phép tắc cũng không chú ý, lúc này sao lại đánh nàng nặng như vậy?

Dung Tri Hạ cũng thực giật mình. Nhưng kinh ngạc nhất chính là bản thân Ngọc Hà, nàng ôm má bị đánh, khó có thể tin nhìn lại Mặc Lan.

“Thế tử………”

“Ngươi chỉ là một tiện thiếp nhỏ, cũng dám vô lễ với Thế tử phi như vậy, là ta làm hư ngươi sao?” – Mặc Lan mặt lạnh lùng giận dữ mắng mỏ.

“Thiếp………” – Ngọc Hà phấn môi run rẩy, nhu nhược ủy khuất giống như muốn khóc lên.

“Còn không nhận lỗi với Thế tử phi à?” – Giọng hắn lạnh như băng, đâu còn thấy sự dịu dàng của ngày trước.

Ngọc Hà không rõ, Mặc Lan luôn luôn đối với nàng vô cùng sủng ái, lại sao lại đối xử với nàng như thế. Được tỳ nữ nâng dậy, nàng ẩn nhẫn tức giận, đi đến trước mặt Dung Tri Hạ, cúi người nói – “Ngọc Hà lỡ lời, thỉnh Thế tử phi tha thứ cho sự bất kính của Ngọc Hà vừa rồi.”

Dung Tri Hạ nghiêng mắt nhìn nàng một cái, vẻ mặt sâu kín nói – “Từ khi mặt ta bị thương tới nay, việc ta bị kẻ khác xem thường cười nhạo cũng không biết bao nhiêu lần, không phải chỉ có mình ngươi.”

Ngọc Hà trong mắt có chút tức giận, nàng là người được Mặc Lan sủng ái, ngay cả Vương phi cũng chừa lại cho nàng mấy phần mặt mũi, vậy mà nữ nhân vừa mới vào cửa này cũng dám lên mặt với nàng, nhưng vừa nhấc mắt, đã thấy Mặc Lan khuôn mặt lạnh lẽo, ánh mắt rét như băng, giống như đang cảnh cáo nàng, nếu dám bất kính với Thế tử phi nữa, sẽ lại trừng trị nàng. Nàng cảm thấy cả kinh, không dám tiếp tục gây chuyện, cúi đầu, nặn ra lời xin lỗi – “Ngọc Hà không phải cố ý, cầu Thế tử phi thứ tội.”

Dung Tri Hạ nhàn nhạt liếc nàng – “Thôi, việc này vốn cũng không trách ngươi được.”

Kiếp trước nàng bị Ngọc Hà cười nhạo nhục nhã so với chuyện này càng quá đáng không biết bao nhiêu lần, khi đó nàng tự ti, chỉ có thể uất ức trốn tránh nàng ta. Mà kiếp này, nàng ta lại mơ tưởng bừa bãi khi nhục nàng (khi nhục: khi dễ + nhục nhã).

Nhưng làm cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn là, Mặc Lan lại đi giúp đỡ nàng, hắn đến tột cùng là làm sao vậy?

Trần thị không dấu vết quan sát ba người vài lần, miễn cưỡng tiếp hai người mấy câu – “Tri Hạ, tuy ngươi là Thế tử phi, nhưng Ngọc di nương so với ngươi vào cửa trước, có chuyện gì không hiểu, ngươi có thể hỏi nàng. Sau này hai người các ngươi phải đồng lòng cùng nhau hầu hạ Thế tử cho thật tốt, biết không?”

“Dạ” – Dung Tri Hạ cùng Ngọc Hà đồng thanh đáp. Sau khi ra khỏi phòng, Ngọc Hà tiến lên, vô cùng thân mật khoác tay Mặc Lan dịu dàng oán giận – “Thế tử, ngài đã nói thế nào mà lại không giữ lời?” – Nàng ta thầm nghĩ, mới vừa rồi có lẽ là trước mặt Phụng vương, hắn mới giáo huấn nàng, cũng không phải là sẽ thật sự không sủng ái nàng nữa.

“A, ta nói không giữ lời như thế nào?” – Mặc Lan như cười như không liếc nàng. Nàng ta cố ý nhìn Tri Hạ đang muốn xoay người rời đi, lấy âm lượng tuy nhẹ nhưng lại có thể để cho nàng nghe được nói – “Lúc trước ngài nói, đêm qua sẽ đến bồi Ngọc Hà, Ngọc Hà ở trong phòng chuẩn bị rượu và thức ăn ngon mà ngài thích, đợi ngài cả đêm đó.”

Dung Tri Hạ tiếp tục đi lên phía trước, cũng không thèm quay đầu liếc mắt một cái.

Mặc Lan nhìn bóng lưng Tri Hạ, vặn bung bàn tay đang kéo lấy khuỷu tay hắn của Ngọc Hà ra, nâng cằm nàng lên, không chút để ý lên tiếng – “Hôm qua là đêm động phòng hoa chúc của ta và Thế tử phi, sao ta có thể bỏ rơi nàng mà đi gặp ngươi chứ?”

Khuôn mặt Ngọc Hà lộ vẻ sửng sốt – “Nhưng rõ ràng chính miệng ngài nói……….” – Hắn nói cho dù có cưới Dung Tri Hạ, hắn cũng sẽ không đối xử với nàng ấy như là thê tử, trong lòng hắn, thê tử của hắn chỉ có một mình nàng.

Hắn cắt đứt lời của nàng, cười nhạo nói – “Những lời này chẳng qua chỉ là trêu trọc ngươi thôi, ngươi lại coi là thật. Ngươi sẽ không quên bản thân mình là thân phận gì chứ?”

Ngọc hà vẻ mặt kinh nghi, nói không ra lời, giây lát sau, mới không dám tin thanh âm run rẩy nói – “Những lời đó đều là Thế tử gạt ta?”

“Đó chỉ là những lời nói đùa thuận miệng của ta, ta không ngờ ngươi lại dại dột tin là thật. Về sau ngươi cần phải nhớ rõ thân phận của bản thân. Đừng nên vọng tưởng nữa.” – Nói xong hắn liền xoay người rời đi, nếu tiếp tục ở lại đối mặt với khuôn mặt của nàng ta, hắn sợ không kiềm chế được ý nghĩ xúc động muốn bẻ gãy cổ nàng.::">:::(:-)
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom