-
Chương 248-249
Chương 248: Cơn giận của Xuyên Vương!
“Quận chúa!”
Nhân viên cửa hàng nghe thấy người phụ nữ này nói vậy thì biến sắc, vô cùng khiếp sợ.
Ở Long quốc, dám tự xưng quận chúa chỉ có thiên kim nhà họ Vương.
Ở Thục Châu chỉ có một Xuyên vương phủ, chủ nhân là Xuyên Vương, một trong tám vương gia của Long quốc.
Xuyên Vương không có con trai, chỉ có một con gái, vô cùng cưng chiều!
Hiển nhiên người phụ nữ này chính là con gái của Xuyên Vương!
“Bái kiến quận chúa!”
Tất cả nhân viên trong cửa hàng và khách hàng vội vàng cung kính hô lên.
“Quận chúa, tôi sẽ gói lại bộ lễ phục này cho người.”
Cửa hàng trưởng đi đến cúi người nói.
Nói xong tự tay gói lại bộ lễ phục này.
“Tôi nhìn trúng bộ lễ phục này trước, sao các ngươi có thể bán cho người khác!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Cửa hàng trưởng nghe Diệp Phàm nói vậy thì vô cùng sửng sốt, cô ta không ngờ Diệp Phàm lại nói vậy. Không lẽ hắn không biết đối phương chính là quận chúa sao?
“Tiên sinh, vị này chính là quận chúa của Xuyên vương phủ!”
Cửa hàng trưởng nhắc nhở.
“Quận chúa thì sao?”
“Mua đồ quan trọng thứ tự trước sau!”
“Nếu tôi nhìn trúng bộ lễ phục này trước, nó thuộc về tôi!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Anh Tiểu Phàm, bỏ qua đi!”
Đường Sở Sở kéo áo của Diệp Phàm, khuyên bảo.
“Đồ dân đen, dám đoạt đồ với ta, gan chó to thật đấy!”
Vị quận chúa kia kiêu ngạo nói.
Đường Sở Sở nhíu mày, không vui nói: “Mặc dù ngài là quận chúa nhưng cũng không thể sỉ nhục người khác như vậy.”
“To gan, dám cãi lời quận chúa!”
Thị nữ phía sau vị quận chúa kia mắng to, giơ tay định tát Đường Sở Sở.
Bốp!
Đường Sở Sở đang định đánh lại, kết quả Diệp Phàm vung tay tát thị nữ này bay ra ngoài.
A!!!
Bên ngoài cửa hàng truyền đến tiếng hét thảm thiết!
“Ngươi dám đánh thị nữ của ta!”
Vị quận chúa kia lạnh lùng nói.
“Tôi không chỉ dám đánh thị nữ của cô, tôi còn dám đánh cô”
Diệp Phàm lạnh lùng nói, vung tay tát vị quận chúa kiêu căng này ngã xuống đất.
Tất cả nhân viên và khách trong cửa hàng đều sợ ngây người.
Bọn họ cảm thấy Diệp Phàm điên rồi.
Dám đánh cả quận chúa, chán sống rồi hả?
Ngay cả Trần Tiểu Manh và Đường Sở Sở cũng kinh sợ!
“Quận chúa!”
Thị nữ khác và đám thị vệ ngẩn người vài giây, lấy lại phản ứng, vội vàng hét lên.
“Ngươi…”
Vị quận chúa này nhìn chằm chằm Diệp Phàm, sắc mặt dữ tợn: “Ngươi dám đánh ta, ta muốn ngươi chết!”
“Bắt hết bọn họ lại cho ta!”
Quận chúa tức giận quát.
Ngay lập tức đám thị vệ Xuyên vương phủ lao thẳng về phía đám người Diệp Phàm.
“Giết!”
Diệp Phàm ra lệnh, mấy bóng người giấu trong bóng tối xông ra giết chết đám thị vệ này.
“Cô muốn chết không?”
Diệp Phàm lạnh lùng nói với quận chúa, đối phuong bị ánh mắt của Diệp Phàm dọa sợ, cả người run rẩy, không nói lên lời!
“Cầm quần áo ra đây, quẹt thẻ đi!”
Ngay sau đó, Diệp Phàm nhìn về phía cửa hàng trường, lạnh nhạt nói.
Cửa hàng trường bị Diệp Phàm nhìn, nuốt nước bọt, vội vàng đưa quần áo cho Diệp Phàm: “Không cần tiền, ngài cầm đi đi!”
“Không được, tôi cũng không phải cướp, quẹt thẻ đi!”
Diệp Phàm nói.
Cửa hàng trưởng đành phải nhận lấy thẻ, quẹt 39 vạn 9900.
“Hai người còn muốn mua gì khác không?”
Diệp Phàm hỏi Đường Sở Sở và Trần Tiểu Manh.
Lúc này bọn họ cũng không muốn mua sắm nữa, lắc đầu.
“Không mua, vậy đi thôi!”
Đám người Diệp Phàm rời khỏi đây.
“Anh rể, người đó là quận chúa, chúng ta đắc tội cô ta, thật sự sẽ không sao chứ?”
Trần Tiểu Manh lo lắng hỏi.
“Một quận chúa mà thôi, đắc tội thì đắc tội, hai người không cần lo lắng!”
“Có anh ở đây, trời cũng không sụp được!”
Diệp Phàm cười nói.
Nửa tiếng sau.
Thục Châu, trong Xuyên vương phủ.
“Buồn cười, cũng dám đánh con gái của ta, còn giết người của Xuyên vương phủ!”
Xuyên Vương thấy dấu tay trên mặt của con gái, biết được đầu đuôi mọi chuyện thì nổi trận lôi đình!
“Ba, con muốn bọn họ chết không chỗ chôn!”
Vị quận chúa này tức giận nói.
“Yên tâm, dám động đến người của Xuyên vương phủ, đảm bảo không ai có thể sống sót đi ra khỏi Thục Châu!”
“Truyền lệnh xuống, phong tỏa toàn bộ Thục Châu, không cho phép ai được rời khỏi nơi này. Báo cho Lý Nguyên, triệu tập quận vệ quân, hôm nay cho dù phải đào ba tấc đất cũng phải tìm ra đám người này cho ta!”
“Hôm nay bổn vương muốn cho mọi người biết, ở Thục Châu này, dám động vào người của bổn vương thì sẽ gặp phải cái gì!
Xuyên Vương lạnh lùng nói.
Xuyên Vương vừa ra lệnh, quận thủ Lý Nguyên quận Thục Châu kinh sợ.
Hắn ta không ngờ có người dám đánh cả quận chúa, ăn gan hùm mật gấu hả?
“Lập tức phong tỏa tất cả các lối ra vào của Thục Châu, ra lệnh cho Đoạn Thiên Băng đi điều tra hung thủ!”
Lý Nguyên ra lệnh.
Diệp Phàm còn không biết chuyện ở cửa hàng quần áo sẽ mang đến bao sóng to gió lớn.
Hắn nghỉ ngơi một lúc, sau đó dẫn mấy người Đường Sở Sở đi theo Hoa Hồng Đỏ đến tiệc từ thiện tối nay!
Tiệc từ thiện tối nay được tổ chức ở tòa nhà đỉnh cấp xa hoa của Thục Châu!
Có thể xuất hiện ở bữa tiệc này đều là các nhân vật có danh dự uy tín của quận Thiên Thục, thậm chí còn có rất nhiều người không thuộc về khách được mời của nhà họ Trương, những người này đều đến vì Hỏa Linh Chi ngàn năm.
Tiệc từ thiện tối nay đã có mấy trăm người, đủ mọi sắc thái!
Rất nhanh đoàn người Diệp Phàm đến.
“Là Hoa Hồng Đỏ!”
Các nhân sĩ quyền quý đều ngạc nhiên khi nhìn thấy Hoa Hồng Đỏ xuất hiện.
Khi nhìn thấy thiếu phụ Hoa Hồng Đỏ này, tất cả đều nuốt nước bọt.
Đối với các đại lão quyền quý ở Thục Châu, người phụ nữ bọn họ muốn có được nhất là Hoa Hồng Đỏ.
Ở Thục Châu, mỗi người đều coi việc chinh phục Hoa Hồng Đỏ ở dưới háng là mục tiêu!
Tất nhiên đến nay vẫn chưa ai làm được.
Hoa Hồng Đỏ vô cùng lợi ở, ở Thục Châu, thậm chí cả các thế lực cực mạnh quận Thiên Thục cũng không ai có thể chinh phục được!
Nhưng rất nhanh mọi người đã chú ý đến Đường Sở Sở mặc lễ phục trắng bên cạnh Hoa Hồng Đỏ.
Nhìn khí chất nhan sắc vượt qua Hoa Hồng Đỏ của người này, các đại lão đều chấn động.
Bọn họ không ngờ hôm nay lại gặp được một người đẹp lóa mắt như vậy!
“Quá xinh đẹp!”
Một vài thiếu gia nhìn thấy Đường Sở Sở đều phải bật thốt lên.
“Là hắn ta!”
Một thanh niên nhìn thấy Diệp Phàm, đồng tử co rụt lại, khuôn mặt lạnh lùng.
Người này chính là Mộ Dung Vân Thiên, đại thiếu gia của Mộ Dung gia tộc, một trong mười thế gia lớn ở Đế Đô.
Lần trước anh ta vẫn luôn ghi hận trong lòng chuyện bị Diệp Phàm vả mặt ở Thiên Hải.
Nếu không phải anh ta có việc khẩn cấp đã tìm Diệp Phàm báo thù từ lâu rồi.
Không ngờ oan gia ngõ hẹp, hôm nay lại đụng phải.
“Nếu hôm nay gặp phải tao, vậy nay sẽ là ngày chết của mày!”
Mộ Dung Vân Thiên nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nói mấy câu với thuộc hạ.
“Hoa Hồng tiểu thư, người đẹp này là…”
Một đại lão quyền quý ở Thục Châu đi về phía Hoa Hồng Đỏ và Đường Sở Sở, không nhịn được hỏi.
“Ông chủ Đỗ, đừng nghĩ, cô ấy không phải người mà ông có thể nhúng chàm!”
Hoa Hồng Đỏ nói thẳng.
“Phải không?”
Vị đại lão nay vẫn không tin, nhìn về phía Đường Sở Sở, kết quả đối diện với một đôi mắt kinh người, ông ta run lên, vô thức lùi ra sau vài bước.
Chủ nhân đôi mắt này chính là Diệp Phàm!
“Chị họ, chị mặc bộ lễ phục này thật đẹp, lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người!”
Trần Tiểu Manh hưng phấn nói.
“Chị tình nguyện không nổi bật như vậy, bớt được rất nhiều rắc rối!”
Đường Sở Sở cười nói.
“Không sao, đời này thứ anh không sợ chính là rắc rối!”
Diệp Phàm cười nói.
“Long Vương Điện Bạch Ưng Long Quân đến!”
Một tiếng quát truyền khắp đại sảnh, làm tất cả những người ở đây đều kinh sợ.
Diệp Phàm nghe vậy cũng hơi ngạc nhiên, nhìn về phía đó.
Chương 249: Tranh đoạt Hỏa Linh Chi!
Một đoàn người bước vào đại sảnh.
Cầm đầu là một người đàn ông tóc hoa râm, khoảng 50 tuổi, mặc áo dài đen.
Người đàn ông này vô cùng lạnh lùng, đôi mắt như mắt ưng, ánh mắt sắc bén, tung hoành thiên hạ, cảm giác áp bách rất nặng.
Ông ta là Bạch Ưng Long Quân, một trong bốn Long Quân của điện Long Vương.
Đi bên cạnh Bạch Ưng Long Quân là một người đàn ông, đây là Từ Xuyên, người phụ trách phân điện điện Long Vương ở quận Thiên Thục, phía sau bọn họ là các cao thủ điện Long Vương!
Thấy Bạch Ưng Long Quân xuất hiện, tiệc tối lặng ngắt như tờ.
Mọi người đều nhìn về phía vị Long Quân này, sắc mặt nghiêm lại, trong mắt lộ ra sự kính sợ.
điện Long Vương là một thế lực khổng lồ ở Long Quốc, có được năng lực và quyền lợi đáng sợ.
Ở điện Long Vương, ngoại trừ Long Vương thì người có quyền lớn nhất là bốn Long Quân.
Bởi vậy có thể thấy được thân phận địa vị của bốn Long Quân ở Long quốc cao đến mức nào.
Một nhân vật quyền lực như vậy xuất hiện ở đây là mọi người vô cùng khiếp sợ, không dám thở mạnh.
Lúc đối mặt với Bạch Ưng Long Quân, đám quyền quý Thục Châu hoặc các đại lão quận Thiên Thục đều cúi đầu, không dám nói gì!
Diệp Phàm đứng bên nhìn chăm chú vào Bạch Ưng Long Quân, trong mắt lóe lên tia sáng.
“Gia chủ nhà họ Trương bái kiến Long Quân đại nhân!”
“Đại nhân có thể đến bữa tiệc từ thiện tối nay, thật sự quá vinh hạnh cho nhà họ Trương!”
Gia chủ nhà họ Trương bước đến trước mặt Bạch Ưng Long Quân, cung kính nói.
“Trương gia chủ khách khí, lần này tôi đến đi dạo thôi, ông không cần để ý!”
Bạch Ưng Long Quân nói.
Sau đó Bạch Ưng Long Quân tìm một chỗ ngồi xuống.
“Tam thiếu gia Đường Môn đến!”
Rất nhanh lại một tiếng quát nữa vang lên.
“Người của Đường Môn cũng đến?”
Rất nhiều người có mặt ở đây đều kinh sợ.
Đường Môn là thế lực võ đạo cực kỳ mạnh ở quận Thiên Thục, truyền thừa hơn mấy trăm năm, nội tình dày nặng.
Khác với các thế lực võ đạo ẩn cư ở núi sâu rừng già.
Đường Môn xuất thế từ rất sớm, phát triển thế lực của Đường Môn trải rộng khắp quận Thiên Thục, thậm chí còn cực kỳ có tiếng ở khu vực Tây Nam.
Đường Môn không chỉ đi tuyển nhận đệ tử, còn đặt chân đến các sản nghiệp khác nhau, tích lũy tài chính nhân mạch khổng lồ, được gọi là một trong bốn bá chủ ở khu vực Tây Nam!
Tam thiếu gia Đường Môn là con trai thứ ba của môn chủ Đường Môn, tên là Đường Thiên Phong, quản lý các sản nghiệp lớn bên ngoài của Đường Môn. Hai người anh trai của anh ta gần như chưa bao giờ lộ mặt ở bên ngoài, bởi vậy Đường Thiên Phong được gọi là đệ nhất công tử Thục Châu.
“Bái kiến Tam thiếu!”
Gia chủ nhà họ Trương vội vàng đi đến trước mặt Đường Thiên Phong.
Các quyền quý đại lão ở đây cũng đi lên chào hỏi Đường Thiên Phong.
“Nhà họ Trương mấy người có chút bản lĩnh đấy, không ngờ có thể tìm đến Hỏa Linh Chi ngàn năm!”
Đường Thiên Phong cười nói.
Hiển nhiên anh ta đến vì Hỏa Linh Chi ngàn năm.
“Nhà họ Trương chúng tôi tình cờ có được Hỏa Linh Chi, tại hạ tự biết nhà họ Trương không xứng có được dược liệu quý hiếm này, bởi vậy đã đem đi bán đấu giá. Vừa có thể giao nó cho người thực sự muốn nó, còn có thể cống hiến một phần sức lực cho sự nghiệp từ thiện, vẹn cả đôi đường!”
Gia chủ nhà họ Trương nói.
“Ha ha ha, nói đúng, hôm nay thứ này chắc chắn thuộc về tôi rồi!”
Đường Thiên Phong cười.
Anh ta nói những lời này là để nhắc nhở những người khác, làm bọn họ từ bỏ ý định tranh đoạt Hỏa Linh Chi ngàn năm!
Đường Thiên Phong vừa dứt lời, không ít quyền quý muốn có được Hỏa Linh Chi ngàn năm cũng âm thầm thở dài, từ bỏ suy nghĩ tham gia đấu giá.
Mặc dù Hỏa Linh Chi ngàn năm là dược liệu quý hiếm, nhưng vì nó mà đắc tội với Đường Môn, quá không có lời.
Ở quận Thiên Thục, đắc tội với Đường Môn chỉ có con đường chết!
“Ngũ trưởng lão Y Các đến!”
Lại một tiếng quát vang lên.
Một lão giả râu tóc trắng xóa, mặc áo dài trắng đi đến.
“Là Thôi lão của Y Các!”
Mọi người nhìn thấy vị lão giả này đều vô cùng kinh sợ, kêu lên.
Người này là một trong bảy trưởng lão của Y Các, cũng là một trong các đại sư y đạo đỉnh cấp trong giới y học của Long quốc, vẫn luôn ở tại Thục Châu.
Không ít người ở đây từng cầu Thôi lão cứu chữa, còn được chữa lành nên danh tiếng của Thôi lão ở quận Thiên Thục cực kỳ lớn.
Gia chủ nhà họ Trương lại đến chào hỏi.
“Thiếu chủ, hôm nay không ít người có máu mặt đến, xem ra đều nhìn trúng Hỏa Linh Chi ngàn năm!”
Hoa Hồng Đỏ nói với Diệp Phàm.
“Đáng tiếc bọn họ phải đến tay không rồi!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Các vị, chào mừng mọi người đến tham gia tiệc từ thiện tối nay của nhà họ Trương chúng tôi, mục đích chủ yếu của buổi từ thiện này là kêu gọi mọi người cũng góp sức cho sự nghiệp từ thiện của Long quốc.”
“Hôm nay sẽ có rất nhiều vật phẩm được cầm bán đấu gia, trong đó bao gồm một ít vật phẩm được mọi người quyên tặng cho nhà họ Trương. Tất cả tiền của buổi bán đấu giá hôm nay tôi sẽ quyên tặng cho quỹ hội từ thiện ngay trước mặt mọi người!”
Trương gia chủ lên sân khấu nói.
Bốp bốp bốp!!!
Mọi người vỗ tay.
Tiếp theo, buổi đấu giá từ thiện chính thức bắt đầu.
Quá trình không khác bán đấu giá bình thường là bao, đều lầy từng vật phẩm ra, sau đó các nhà giàu, quyền quý sẽ đấu giá.
Rất nhanh đã đến Hỏa Linh Chi.
Hỏa Linh Chi vừa xuất hiện đã thu hút mọi ánh nhìn của mọi người.
“Thật sự là Hỏa Linh Chi ngàn năm!”
Diệp Phàm ngạc nhiên khi nhìn cây linh chi màu đỏ đậm, dài 30cm.
Mặc dù ở trong núi Cửu Long, Diệp Phàm nhìn thấy rất nhiều linh chi nhưng chưa từng nhìn thấy một gốc linh dược hơn ngàn năm ở ngoài thế tục như vậy!
Mọi người nhìn chằm chằm Hỏa Linh Chi ngàn năm, trong mắt lộ ra sự tham lan.
Đối với người thường, Hỏa Linh Chi là thần dược có thể kéo dài tuổi thọ.
Đối với các cao thủ võ giả, Hỏa Linh Chi có thể giúp bọn họ nhanh chóng đột phá.
Tất cả mọi người ở đây đều ngo ngoe rục rịch muốn có được gốc linh dược này!
“Giá khởi điểm là 100 vạn, mọi người có thể tùy ý trả giá, cuối cùng ai ra giá cao hơn thì được!”
Trương gia chủ cười nói.
“300 vạn!”
“500 vạn!”
“Một ngàn vạn!”
“Hai ngàn vạn!”
“3000 vạn!”
“Năm ngàn vạn!”
Chỉ trong nháy mắt, vô số tiếng trả giá vang lên.
Giá cả tăng vọt lên 5000 vạn.
Cuối cùng bởi vì tam thiếu gia Đường Môn lên tiếng, dọa lui không ít người, nếu không cái giá còn càng điên cuồng hơn!
Lúc này những người còn trả giá đều có lai lịch không nhỏ, không sợ hãi Đường Môn.
Đường Thiên Phong liếc nhìn đám người này, lạnh lùng nói: “100 triệu!”
“100 triệu 5000 vạn!”
Mộ Dung Vấn Thiên nói.
“300 triệu!”
Người của Lâm Phiệt cũng kêu lên.
“400 triệu!”
Ngay sau đó, Thôi lão Y Các cũng lên tiếng.
“1 tỷ!”
Đột nhiên Bạch Ưng Long Quân lên tiếng.
Mọi người giật mình, nhìn về phía vị Long Quân này!
Bọn họ không ngờ Bạch Ưng Long Quân cũng nhìn trúng gốc linh chi này.
Long Quân lên tiếng, không ít người từ bỏ đấu giá.
điện Long Vương còn đáng sợ hơn Đường Mổn rất nhiều, Đường Môn cùng lắm thì mạnh ở khu vực Tây Nam, nhưng thế lực của điện Long Vương lại trải rộng khắp Long Quốc!
Mộ Dung Vân Thiên thấy Bạch Ưng Long Quân ra tay, nhíu mày, hơi do dự cuối cùng không tiếp tục trả giá.
Mặc dù gia tộc Mộ Dung là một trong mười thế gia lớn ở Đế Đô, nhưng cũng không dám dễ dàng đắc tội với một vị Long Quân.
Bốn Long Quân này đều là cao thủ đi theo Long Vương đánh khắp thiên hạ, thực lực cực mạnh, các thế gia không thể chống lại được!
Mộ Dung Vân Thiên đành phải nhịn đau từ bỏ đấu giá!
Ngay cả Thôi lão Y Các cũng nhíu mày, không trả giá nữa.
Nhưng Đường Môn vẫn tiếp tục trả giá.
“1 tỷ 300 triệu!”
Người của Lâm Phiệt lên tiếng.
“2 tỷ!”
Đường Thiên Phong lập tức mở miệng.
“5 tỷ!”
Bạch Ưng Long Quân không cảm xúc kêu.
“10 tỷ!”
Đường Thiên Phong lạnh mặt, báo ra một con số kinh người.
Mọi người nghe thấy 10 tỷ đều choáng váng!
“Điện Long Vương mấy người có bản lĩnh thì kêu tiếp!”
Đường Thiên Phong khiêu khích.
Điện Long Vương thì sao chứ?
Đây là Tây Nam, trên đất Thục Châu này đều do Đường Môn quyết định!
“15 tỷ!”
Đúng lúc này, một âm thanh khác vang lên.
Chủ nhân của âm thanh này là Diệp Phàm.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Phàm, cực kỳ ngạc nhiên.
Đường Thiên Phong nhìn Diệp Phàm, sắc mặt lạnh xuống.
“Mày là ai mà dám nhảy ra cướp đồ với tao!”
Đường Thiên Phong lạnh lùng nói.
Bạch Ưng Long Quân đoạt đồ với anh ta thì thôi, dù sao người ta cũng có thân phận.
Nhưng bây giờ một thằng ranh vô danh cũng dám nhảy ra đoạt đồ với anh ta!
Hoàn toàn không nể mặt Tam thiếu Đường Môn này!
“Muốn ra giá thì ra đi, nói nhảm quá!”
Diệp Phàm bĩu môi.
“Mày!”
Đường Thiên Phong khó thở.
“Với bộ dáng nghèo hèn này của mày, mày lấy ra được 15 tỷ không? Tao thấy mày đến quấy phá thì có!”
“Trương gia chủ, người này cố ý quấy rối, còn không nhanh gọi người đuổi ra ngoài!”
Đường Thiên Phong nhìn về phía Trương gia chủ.
“Công tử, ngài xác định muốn ra giá 15 tỷ sao?”
“Nếu ngài không lấy được nhiều tiền như vậy, ảnh hưởng đến buổi đấu giá thì tôi sẽ không khách khí!”
Trương gia chủ nói.
Hoa Hồng Đỏ và Đường Sở Sở đang định lên tiếng, một âm thanh khác truyền đến.
“Diệp công tử là khách quỷ đỉnh cấp của thương hội Thiên Long chúng tôi, 15 tỷ thôi, tôi trả giúp Diệp công tử!”
Một người đàn ông trung niên đeo gọng kính màu vang, khí chất nho nhã bước vào đại sảnh.
Người này chính là Mai Hà, người phụ trách khu vực Tây Nam của thương hội Thiên Long.
“Mai tiên sinh!”
Trương gia chủ ngạc nhiên nói.
Những người khác nhìn thấy Mai Hà cũng vô cùng ngạc nhiên, Mai Hà là người phụ trách khu vực Tây Nam của thương hội Thiên Long, không ít người quen y.
Sau khi nghe Mai Hà nói vậy, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ thanh niên này lại là khách quỷ đỉnh cấp của thương hội Thiên Long, Mai Hà còn nguyện ý trả 15 tỷ cho đối phương.
Sắc mặt của Đường Thiên Phong cực kỳ khó coi.
Anh ta vừa mới khinh thường Diệp Phàm nghèo hèn không có đủ 15 tỷ, kết quả đối phương lại biến thành khách quý đỉnh cấp của thương hội Thiên Long, thậm chí thương hội Thiên Long còn nguyện ý trả tiền cho hắn.
Đường Thiên Phong vô cùng xấu hổ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Nếu Mai tiên sinh đã nói vậy, vậy cuộc đấu giá sẽ tiếp tục!”
Trương gia chủ nói.
“20 tỷ!”
Người của Lâm Phiệt lên tiếng.
“Hai trăm 5 tỷ!”
Bạch Ưng Long Quân nói.
“300 trăm triệu!”
Diệp Phàm lại lên tiếng.
Giá cả này làm mọi người cảm thấy hít thở không thông.
Người của Lâm Phiệt cũng nhíu mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
Bạch Ưng Long Quân cũng liếc nhìn Diệp Phàm.
Bọn họ ăn ý không trả giá nữa.
“Còn ai không?”
“Nếu không còn ai, vậy Hỏa Linh Chi ngàn năm này sẽ thuộc về…”
“Chờ đã!”
Trương gia chủ đang định tuyên bố Diệp Phàm đạt được Hỏa Linh Chi ngàn năm, một giọng nói lạnh băng vang lên.
“Quận chúa!”
Nhân viên cửa hàng nghe thấy người phụ nữ này nói vậy thì biến sắc, vô cùng khiếp sợ.
Ở Long quốc, dám tự xưng quận chúa chỉ có thiên kim nhà họ Vương.
Ở Thục Châu chỉ có một Xuyên vương phủ, chủ nhân là Xuyên Vương, một trong tám vương gia của Long quốc.
Xuyên Vương không có con trai, chỉ có một con gái, vô cùng cưng chiều!
Hiển nhiên người phụ nữ này chính là con gái của Xuyên Vương!
“Bái kiến quận chúa!”
Tất cả nhân viên trong cửa hàng và khách hàng vội vàng cung kính hô lên.
“Quận chúa, tôi sẽ gói lại bộ lễ phục này cho người.”
Cửa hàng trưởng đi đến cúi người nói.
Nói xong tự tay gói lại bộ lễ phục này.
“Tôi nhìn trúng bộ lễ phục này trước, sao các ngươi có thể bán cho người khác!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Cửa hàng trưởng nghe Diệp Phàm nói vậy thì vô cùng sửng sốt, cô ta không ngờ Diệp Phàm lại nói vậy. Không lẽ hắn không biết đối phương chính là quận chúa sao?
“Tiên sinh, vị này chính là quận chúa của Xuyên vương phủ!”
Cửa hàng trưởng nhắc nhở.
“Quận chúa thì sao?”
“Mua đồ quan trọng thứ tự trước sau!”
“Nếu tôi nhìn trúng bộ lễ phục này trước, nó thuộc về tôi!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Anh Tiểu Phàm, bỏ qua đi!”
Đường Sở Sở kéo áo của Diệp Phàm, khuyên bảo.
“Đồ dân đen, dám đoạt đồ với ta, gan chó to thật đấy!”
Vị quận chúa kia kiêu ngạo nói.
Đường Sở Sở nhíu mày, không vui nói: “Mặc dù ngài là quận chúa nhưng cũng không thể sỉ nhục người khác như vậy.”
“To gan, dám cãi lời quận chúa!”
Thị nữ phía sau vị quận chúa kia mắng to, giơ tay định tát Đường Sở Sở.
Bốp!
Đường Sở Sở đang định đánh lại, kết quả Diệp Phàm vung tay tát thị nữ này bay ra ngoài.
A!!!
Bên ngoài cửa hàng truyền đến tiếng hét thảm thiết!
“Ngươi dám đánh thị nữ của ta!”
Vị quận chúa kia lạnh lùng nói.
“Tôi không chỉ dám đánh thị nữ của cô, tôi còn dám đánh cô”
Diệp Phàm lạnh lùng nói, vung tay tát vị quận chúa kiêu căng này ngã xuống đất.
Tất cả nhân viên và khách trong cửa hàng đều sợ ngây người.
Bọn họ cảm thấy Diệp Phàm điên rồi.
Dám đánh cả quận chúa, chán sống rồi hả?
Ngay cả Trần Tiểu Manh và Đường Sở Sở cũng kinh sợ!
“Quận chúa!”
Thị nữ khác và đám thị vệ ngẩn người vài giây, lấy lại phản ứng, vội vàng hét lên.
“Ngươi…”
Vị quận chúa này nhìn chằm chằm Diệp Phàm, sắc mặt dữ tợn: “Ngươi dám đánh ta, ta muốn ngươi chết!”
“Bắt hết bọn họ lại cho ta!”
Quận chúa tức giận quát.
Ngay lập tức đám thị vệ Xuyên vương phủ lao thẳng về phía đám người Diệp Phàm.
“Giết!”
Diệp Phàm ra lệnh, mấy bóng người giấu trong bóng tối xông ra giết chết đám thị vệ này.
“Cô muốn chết không?”
Diệp Phàm lạnh lùng nói với quận chúa, đối phuong bị ánh mắt của Diệp Phàm dọa sợ, cả người run rẩy, không nói lên lời!
“Cầm quần áo ra đây, quẹt thẻ đi!”
Ngay sau đó, Diệp Phàm nhìn về phía cửa hàng trường, lạnh nhạt nói.
Cửa hàng trường bị Diệp Phàm nhìn, nuốt nước bọt, vội vàng đưa quần áo cho Diệp Phàm: “Không cần tiền, ngài cầm đi đi!”
“Không được, tôi cũng không phải cướp, quẹt thẻ đi!”
Diệp Phàm nói.
Cửa hàng trưởng đành phải nhận lấy thẻ, quẹt 39 vạn 9900.
“Hai người còn muốn mua gì khác không?”
Diệp Phàm hỏi Đường Sở Sở và Trần Tiểu Manh.
Lúc này bọn họ cũng không muốn mua sắm nữa, lắc đầu.
“Không mua, vậy đi thôi!”
Đám người Diệp Phàm rời khỏi đây.
“Anh rể, người đó là quận chúa, chúng ta đắc tội cô ta, thật sự sẽ không sao chứ?”
Trần Tiểu Manh lo lắng hỏi.
“Một quận chúa mà thôi, đắc tội thì đắc tội, hai người không cần lo lắng!”
“Có anh ở đây, trời cũng không sụp được!”
Diệp Phàm cười nói.
Nửa tiếng sau.
Thục Châu, trong Xuyên vương phủ.
“Buồn cười, cũng dám đánh con gái của ta, còn giết người của Xuyên vương phủ!”
Xuyên Vương thấy dấu tay trên mặt của con gái, biết được đầu đuôi mọi chuyện thì nổi trận lôi đình!
“Ba, con muốn bọn họ chết không chỗ chôn!”
Vị quận chúa này tức giận nói.
“Yên tâm, dám động đến người của Xuyên vương phủ, đảm bảo không ai có thể sống sót đi ra khỏi Thục Châu!”
“Truyền lệnh xuống, phong tỏa toàn bộ Thục Châu, không cho phép ai được rời khỏi nơi này. Báo cho Lý Nguyên, triệu tập quận vệ quân, hôm nay cho dù phải đào ba tấc đất cũng phải tìm ra đám người này cho ta!”
“Hôm nay bổn vương muốn cho mọi người biết, ở Thục Châu này, dám động vào người của bổn vương thì sẽ gặp phải cái gì!
Xuyên Vương lạnh lùng nói.
Xuyên Vương vừa ra lệnh, quận thủ Lý Nguyên quận Thục Châu kinh sợ.
Hắn ta không ngờ có người dám đánh cả quận chúa, ăn gan hùm mật gấu hả?
“Lập tức phong tỏa tất cả các lối ra vào của Thục Châu, ra lệnh cho Đoạn Thiên Băng đi điều tra hung thủ!”
Lý Nguyên ra lệnh.
Diệp Phàm còn không biết chuyện ở cửa hàng quần áo sẽ mang đến bao sóng to gió lớn.
Hắn nghỉ ngơi một lúc, sau đó dẫn mấy người Đường Sở Sở đi theo Hoa Hồng Đỏ đến tiệc từ thiện tối nay!
Tiệc từ thiện tối nay được tổ chức ở tòa nhà đỉnh cấp xa hoa của Thục Châu!
Có thể xuất hiện ở bữa tiệc này đều là các nhân vật có danh dự uy tín của quận Thiên Thục, thậm chí còn có rất nhiều người không thuộc về khách được mời của nhà họ Trương, những người này đều đến vì Hỏa Linh Chi ngàn năm.
Tiệc từ thiện tối nay đã có mấy trăm người, đủ mọi sắc thái!
Rất nhanh đoàn người Diệp Phàm đến.
“Là Hoa Hồng Đỏ!”
Các nhân sĩ quyền quý đều ngạc nhiên khi nhìn thấy Hoa Hồng Đỏ xuất hiện.
Khi nhìn thấy thiếu phụ Hoa Hồng Đỏ này, tất cả đều nuốt nước bọt.
Đối với các đại lão quyền quý ở Thục Châu, người phụ nữ bọn họ muốn có được nhất là Hoa Hồng Đỏ.
Ở Thục Châu, mỗi người đều coi việc chinh phục Hoa Hồng Đỏ ở dưới háng là mục tiêu!
Tất nhiên đến nay vẫn chưa ai làm được.
Hoa Hồng Đỏ vô cùng lợi ở, ở Thục Châu, thậm chí cả các thế lực cực mạnh quận Thiên Thục cũng không ai có thể chinh phục được!
Nhưng rất nhanh mọi người đã chú ý đến Đường Sở Sở mặc lễ phục trắng bên cạnh Hoa Hồng Đỏ.
Nhìn khí chất nhan sắc vượt qua Hoa Hồng Đỏ của người này, các đại lão đều chấn động.
Bọn họ không ngờ hôm nay lại gặp được một người đẹp lóa mắt như vậy!
“Quá xinh đẹp!”
Một vài thiếu gia nhìn thấy Đường Sở Sở đều phải bật thốt lên.
“Là hắn ta!”
Một thanh niên nhìn thấy Diệp Phàm, đồng tử co rụt lại, khuôn mặt lạnh lùng.
Người này chính là Mộ Dung Vân Thiên, đại thiếu gia của Mộ Dung gia tộc, một trong mười thế gia lớn ở Đế Đô.
Lần trước anh ta vẫn luôn ghi hận trong lòng chuyện bị Diệp Phàm vả mặt ở Thiên Hải.
Nếu không phải anh ta có việc khẩn cấp đã tìm Diệp Phàm báo thù từ lâu rồi.
Không ngờ oan gia ngõ hẹp, hôm nay lại đụng phải.
“Nếu hôm nay gặp phải tao, vậy nay sẽ là ngày chết của mày!”
Mộ Dung Vân Thiên nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nói mấy câu với thuộc hạ.
“Hoa Hồng tiểu thư, người đẹp này là…”
Một đại lão quyền quý ở Thục Châu đi về phía Hoa Hồng Đỏ và Đường Sở Sở, không nhịn được hỏi.
“Ông chủ Đỗ, đừng nghĩ, cô ấy không phải người mà ông có thể nhúng chàm!”
Hoa Hồng Đỏ nói thẳng.
“Phải không?”
Vị đại lão nay vẫn không tin, nhìn về phía Đường Sở Sở, kết quả đối diện với một đôi mắt kinh người, ông ta run lên, vô thức lùi ra sau vài bước.
Chủ nhân đôi mắt này chính là Diệp Phàm!
“Chị họ, chị mặc bộ lễ phục này thật đẹp, lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người!”
Trần Tiểu Manh hưng phấn nói.
“Chị tình nguyện không nổi bật như vậy, bớt được rất nhiều rắc rối!”
Đường Sở Sở cười nói.
“Không sao, đời này thứ anh không sợ chính là rắc rối!”
Diệp Phàm cười nói.
“Long Vương Điện Bạch Ưng Long Quân đến!”
Một tiếng quát truyền khắp đại sảnh, làm tất cả những người ở đây đều kinh sợ.
Diệp Phàm nghe vậy cũng hơi ngạc nhiên, nhìn về phía đó.
Chương 249: Tranh đoạt Hỏa Linh Chi!
Một đoàn người bước vào đại sảnh.
Cầm đầu là một người đàn ông tóc hoa râm, khoảng 50 tuổi, mặc áo dài đen.
Người đàn ông này vô cùng lạnh lùng, đôi mắt như mắt ưng, ánh mắt sắc bén, tung hoành thiên hạ, cảm giác áp bách rất nặng.
Ông ta là Bạch Ưng Long Quân, một trong bốn Long Quân của điện Long Vương.
Đi bên cạnh Bạch Ưng Long Quân là một người đàn ông, đây là Từ Xuyên, người phụ trách phân điện điện Long Vương ở quận Thiên Thục, phía sau bọn họ là các cao thủ điện Long Vương!
Thấy Bạch Ưng Long Quân xuất hiện, tiệc tối lặng ngắt như tờ.
Mọi người đều nhìn về phía vị Long Quân này, sắc mặt nghiêm lại, trong mắt lộ ra sự kính sợ.
điện Long Vương là một thế lực khổng lồ ở Long Quốc, có được năng lực và quyền lợi đáng sợ.
Ở điện Long Vương, ngoại trừ Long Vương thì người có quyền lớn nhất là bốn Long Quân.
Bởi vậy có thể thấy được thân phận địa vị của bốn Long Quân ở Long quốc cao đến mức nào.
Một nhân vật quyền lực như vậy xuất hiện ở đây là mọi người vô cùng khiếp sợ, không dám thở mạnh.
Lúc đối mặt với Bạch Ưng Long Quân, đám quyền quý Thục Châu hoặc các đại lão quận Thiên Thục đều cúi đầu, không dám nói gì!
Diệp Phàm đứng bên nhìn chăm chú vào Bạch Ưng Long Quân, trong mắt lóe lên tia sáng.
“Gia chủ nhà họ Trương bái kiến Long Quân đại nhân!”
“Đại nhân có thể đến bữa tiệc từ thiện tối nay, thật sự quá vinh hạnh cho nhà họ Trương!”
Gia chủ nhà họ Trương bước đến trước mặt Bạch Ưng Long Quân, cung kính nói.
“Trương gia chủ khách khí, lần này tôi đến đi dạo thôi, ông không cần để ý!”
Bạch Ưng Long Quân nói.
Sau đó Bạch Ưng Long Quân tìm một chỗ ngồi xuống.
“Tam thiếu gia Đường Môn đến!”
Rất nhanh lại một tiếng quát nữa vang lên.
“Người của Đường Môn cũng đến?”
Rất nhiều người có mặt ở đây đều kinh sợ.
Đường Môn là thế lực võ đạo cực kỳ mạnh ở quận Thiên Thục, truyền thừa hơn mấy trăm năm, nội tình dày nặng.
Khác với các thế lực võ đạo ẩn cư ở núi sâu rừng già.
Đường Môn xuất thế từ rất sớm, phát triển thế lực của Đường Môn trải rộng khắp quận Thiên Thục, thậm chí còn cực kỳ có tiếng ở khu vực Tây Nam.
Đường Môn không chỉ đi tuyển nhận đệ tử, còn đặt chân đến các sản nghiệp khác nhau, tích lũy tài chính nhân mạch khổng lồ, được gọi là một trong bốn bá chủ ở khu vực Tây Nam!
Tam thiếu gia Đường Môn là con trai thứ ba của môn chủ Đường Môn, tên là Đường Thiên Phong, quản lý các sản nghiệp lớn bên ngoài của Đường Môn. Hai người anh trai của anh ta gần như chưa bao giờ lộ mặt ở bên ngoài, bởi vậy Đường Thiên Phong được gọi là đệ nhất công tử Thục Châu.
“Bái kiến Tam thiếu!”
Gia chủ nhà họ Trương vội vàng đi đến trước mặt Đường Thiên Phong.
Các quyền quý đại lão ở đây cũng đi lên chào hỏi Đường Thiên Phong.
“Nhà họ Trương mấy người có chút bản lĩnh đấy, không ngờ có thể tìm đến Hỏa Linh Chi ngàn năm!”
Đường Thiên Phong cười nói.
Hiển nhiên anh ta đến vì Hỏa Linh Chi ngàn năm.
“Nhà họ Trương chúng tôi tình cờ có được Hỏa Linh Chi, tại hạ tự biết nhà họ Trương không xứng có được dược liệu quý hiếm này, bởi vậy đã đem đi bán đấu giá. Vừa có thể giao nó cho người thực sự muốn nó, còn có thể cống hiến một phần sức lực cho sự nghiệp từ thiện, vẹn cả đôi đường!”
Gia chủ nhà họ Trương nói.
“Ha ha ha, nói đúng, hôm nay thứ này chắc chắn thuộc về tôi rồi!”
Đường Thiên Phong cười.
Anh ta nói những lời này là để nhắc nhở những người khác, làm bọn họ từ bỏ ý định tranh đoạt Hỏa Linh Chi ngàn năm!
Đường Thiên Phong vừa dứt lời, không ít quyền quý muốn có được Hỏa Linh Chi ngàn năm cũng âm thầm thở dài, từ bỏ suy nghĩ tham gia đấu giá.
Mặc dù Hỏa Linh Chi ngàn năm là dược liệu quý hiếm, nhưng vì nó mà đắc tội với Đường Môn, quá không có lời.
Ở quận Thiên Thục, đắc tội với Đường Môn chỉ có con đường chết!
“Ngũ trưởng lão Y Các đến!”
Lại một tiếng quát vang lên.
Một lão giả râu tóc trắng xóa, mặc áo dài trắng đi đến.
“Là Thôi lão của Y Các!”
Mọi người nhìn thấy vị lão giả này đều vô cùng kinh sợ, kêu lên.
Người này là một trong bảy trưởng lão của Y Các, cũng là một trong các đại sư y đạo đỉnh cấp trong giới y học của Long quốc, vẫn luôn ở tại Thục Châu.
Không ít người ở đây từng cầu Thôi lão cứu chữa, còn được chữa lành nên danh tiếng của Thôi lão ở quận Thiên Thục cực kỳ lớn.
Gia chủ nhà họ Trương lại đến chào hỏi.
“Thiếu chủ, hôm nay không ít người có máu mặt đến, xem ra đều nhìn trúng Hỏa Linh Chi ngàn năm!”
Hoa Hồng Đỏ nói với Diệp Phàm.
“Đáng tiếc bọn họ phải đến tay không rồi!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Các vị, chào mừng mọi người đến tham gia tiệc từ thiện tối nay của nhà họ Trương chúng tôi, mục đích chủ yếu của buổi từ thiện này là kêu gọi mọi người cũng góp sức cho sự nghiệp từ thiện của Long quốc.”
“Hôm nay sẽ có rất nhiều vật phẩm được cầm bán đấu gia, trong đó bao gồm một ít vật phẩm được mọi người quyên tặng cho nhà họ Trương. Tất cả tiền của buổi bán đấu giá hôm nay tôi sẽ quyên tặng cho quỹ hội từ thiện ngay trước mặt mọi người!”
Trương gia chủ lên sân khấu nói.
Bốp bốp bốp!!!
Mọi người vỗ tay.
Tiếp theo, buổi đấu giá từ thiện chính thức bắt đầu.
Quá trình không khác bán đấu giá bình thường là bao, đều lầy từng vật phẩm ra, sau đó các nhà giàu, quyền quý sẽ đấu giá.
Rất nhanh đã đến Hỏa Linh Chi.
Hỏa Linh Chi vừa xuất hiện đã thu hút mọi ánh nhìn của mọi người.
“Thật sự là Hỏa Linh Chi ngàn năm!”
Diệp Phàm ngạc nhiên khi nhìn cây linh chi màu đỏ đậm, dài 30cm.
Mặc dù ở trong núi Cửu Long, Diệp Phàm nhìn thấy rất nhiều linh chi nhưng chưa từng nhìn thấy một gốc linh dược hơn ngàn năm ở ngoài thế tục như vậy!
Mọi người nhìn chằm chằm Hỏa Linh Chi ngàn năm, trong mắt lộ ra sự tham lan.
Đối với người thường, Hỏa Linh Chi là thần dược có thể kéo dài tuổi thọ.
Đối với các cao thủ võ giả, Hỏa Linh Chi có thể giúp bọn họ nhanh chóng đột phá.
Tất cả mọi người ở đây đều ngo ngoe rục rịch muốn có được gốc linh dược này!
“Giá khởi điểm là 100 vạn, mọi người có thể tùy ý trả giá, cuối cùng ai ra giá cao hơn thì được!”
Trương gia chủ cười nói.
“300 vạn!”
“500 vạn!”
“Một ngàn vạn!”
“Hai ngàn vạn!”
“3000 vạn!”
“Năm ngàn vạn!”
Chỉ trong nháy mắt, vô số tiếng trả giá vang lên.
Giá cả tăng vọt lên 5000 vạn.
Cuối cùng bởi vì tam thiếu gia Đường Môn lên tiếng, dọa lui không ít người, nếu không cái giá còn càng điên cuồng hơn!
Lúc này những người còn trả giá đều có lai lịch không nhỏ, không sợ hãi Đường Môn.
Đường Thiên Phong liếc nhìn đám người này, lạnh lùng nói: “100 triệu!”
“100 triệu 5000 vạn!”
Mộ Dung Vấn Thiên nói.
“300 triệu!”
Người của Lâm Phiệt cũng kêu lên.
“400 triệu!”
Ngay sau đó, Thôi lão Y Các cũng lên tiếng.
“1 tỷ!”
Đột nhiên Bạch Ưng Long Quân lên tiếng.
Mọi người giật mình, nhìn về phía vị Long Quân này!
Bọn họ không ngờ Bạch Ưng Long Quân cũng nhìn trúng gốc linh chi này.
Long Quân lên tiếng, không ít người từ bỏ đấu giá.
điện Long Vương còn đáng sợ hơn Đường Mổn rất nhiều, Đường Môn cùng lắm thì mạnh ở khu vực Tây Nam, nhưng thế lực của điện Long Vương lại trải rộng khắp Long Quốc!
Mộ Dung Vân Thiên thấy Bạch Ưng Long Quân ra tay, nhíu mày, hơi do dự cuối cùng không tiếp tục trả giá.
Mặc dù gia tộc Mộ Dung là một trong mười thế gia lớn ở Đế Đô, nhưng cũng không dám dễ dàng đắc tội với một vị Long Quân.
Bốn Long Quân này đều là cao thủ đi theo Long Vương đánh khắp thiên hạ, thực lực cực mạnh, các thế gia không thể chống lại được!
Mộ Dung Vân Thiên đành phải nhịn đau từ bỏ đấu giá!
Ngay cả Thôi lão Y Các cũng nhíu mày, không trả giá nữa.
Nhưng Đường Môn vẫn tiếp tục trả giá.
“1 tỷ 300 triệu!”
Người của Lâm Phiệt lên tiếng.
“2 tỷ!”
Đường Thiên Phong lập tức mở miệng.
“5 tỷ!”
Bạch Ưng Long Quân không cảm xúc kêu.
“10 tỷ!”
Đường Thiên Phong lạnh mặt, báo ra một con số kinh người.
Mọi người nghe thấy 10 tỷ đều choáng váng!
“Điện Long Vương mấy người có bản lĩnh thì kêu tiếp!”
Đường Thiên Phong khiêu khích.
Điện Long Vương thì sao chứ?
Đây là Tây Nam, trên đất Thục Châu này đều do Đường Môn quyết định!
“15 tỷ!”
Đúng lúc này, một âm thanh khác vang lên.
Chủ nhân của âm thanh này là Diệp Phàm.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Phàm, cực kỳ ngạc nhiên.
Đường Thiên Phong nhìn Diệp Phàm, sắc mặt lạnh xuống.
“Mày là ai mà dám nhảy ra cướp đồ với tao!”
Đường Thiên Phong lạnh lùng nói.
Bạch Ưng Long Quân đoạt đồ với anh ta thì thôi, dù sao người ta cũng có thân phận.
Nhưng bây giờ một thằng ranh vô danh cũng dám nhảy ra đoạt đồ với anh ta!
Hoàn toàn không nể mặt Tam thiếu Đường Môn này!
“Muốn ra giá thì ra đi, nói nhảm quá!”
Diệp Phàm bĩu môi.
“Mày!”
Đường Thiên Phong khó thở.
“Với bộ dáng nghèo hèn này của mày, mày lấy ra được 15 tỷ không? Tao thấy mày đến quấy phá thì có!”
“Trương gia chủ, người này cố ý quấy rối, còn không nhanh gọi người đuổi ra ngoài!”
Đường Thiên Phong nhìn về phía Trương gia chủ.
“Công tử, ngài xác định muốn ra giá 15 tỷ sao?”
“Nếu ngài không lấy được nhiều tiền như vậy, ảnh hưởng đến buổi đấu giá thì tôi sẽ không khách khí!”
Trương gia chủ nói.
Hoa Hồng Đỏ và Đường Sở Sở đang định lên tiếng, một âm thanh khác truyền đến.
“Diệp công tử là khách quỷ đỉnh cấp của thương hội Thiên Long chúng tôi, 15 tỷ thôi, tôi trả giúp Diệp công tử!”
Một người đàn ông trung niên đeo gọng kính màu vang, khí chất nho nhã bước vào đại sảnh.
Người này chính là Mai Hà, người phụ trách khu vực Tây Nam của thương hội Thiên Long.
“Mai tiên sinh!”
Trương gia chủ ngạc nhiên nói.
Những người khác nhìn thấy Mai Hà cũng vô cùng ngạc nhiên, Mai Hà là người phụ trách khu vực Tây Nam của thương hội Thiên Long, không ít người quen y.
Sau khi nghe Mai Hà nói vậy, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ thanh niên này lại là khách quỷ đỉnh cấp của thương hội Thiên Long, Mai Hà còn nguyện ý trả 15 tỷ cho đối phương.
Sắc mặt của Đường Thiên Phong cực kỳ khó coi.
Anh ta vừa mới khinh thường Diệp Phàm nghèo hèn không có đủ 15 tỷ, kết quả đối phương lại biến thành khách quý đỉnh cấp của thương hội Thiên Long, thậm chí thương hội Thiên Long còn nguyện ý trả tiền cho hắn.
Đường Thiên Phong vô cùng xấu hổ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Nếu Mai tiên sinh đã nói vậy, vậy cuộc đấu giá sẽ tiếp tục!”
Trương gia chủ nói.
“20 tỷ!”
Người của Lâm Phiệt lên tiếng.
“Hai trăm 5 tỷ!”
Bạch Ưng Long Quân nói.
“300 trăm triệu!”
Diệp Phàm lại lên tiếng.
Giá cả này làm mọi người cảm thấy hít thở không thông.
Người của Lâm Phiệt cũng nhíu mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
Bạch Ưng Long Quân cũng liếc nhìn Diệp Phàm.
Bọn họ ăn ý không trả giá nữa.
“Còn ai không?”
“Nếu không còn ai, vậy Hỏa Linh Chi ngàn năm này sẽ thuộc về…”
“Chờ đã!”
Trương gia chủ đang định tuyên bố Diệp Phàm đạt được Hỏa Linh Chi ngàn năm, một giọng nói lạnh băng vang lên.
Bình luận facebook