-
Chương 245-246
Chương 245: Bách Hoa Lâu & Lâm Phiệt
“Có chuyện gì xảy ra?”
Cơ Như Yên thấy dáng vẻ vội vàng của cấp dưới, cô trầm giọng hỏi.
“Bẩm phó lâu chủ, đại tiểu thư, Lâm Phiệt phái hơn một nghìn người, diệt trừ toàn bộ các đại cứ điểm của chúng ta ở Đế Đô, hơn nữa còn đang hướng về tổng bộ!”
Cấp dưới lên tiếng đáp.
Bộp!
Nghe vậy, vẻ mặt Cơ Như Yên trầm xuống, trong mắt trở nên lạnh lẽo.
Trần Sư Sư nhướng mày, nói: “Xem ra lần này Lâm Phiệt thật sự tức giận!”
Nếu Lâm phiệt muốn đọ sức với Bách Hoa lâu, Bách Hoa Lâu chúng ta phụng bồi đến cùng, thông báo tập hợp toàn bộ Bách Hoa vệ!”
Cơ Như Yên trực tiếp ra lệnh.
“Rõ!”
Cấp dưới nhận lệnh rồi trực tiếp rời đi.
Trong vòng chưa đầy năm phút.
Lâm Báo dẫn hơn một nghìn cường giả Lâm Phiệt giết thẳng tới tổng bộ Bách Hoa Lâu.
Lúc này, tổng bộ Bách Hoa Lâu đã không còn ồn ào náo nhiệt như ngày xưa, mà trở nên vô cùng yên tĩnh.
“Người của Bách Hoa Lâu đâu? Cút hết ra đây cho tao!”
Lâm Báo quát lớn với vẻ mặt lạnh như băng.
“Kẻ nào dám sủa tiếng chó ở Bách Hoa lâu?”
Cơ Như Yên lạnh lùng bước ra.
Vụt vụt vụt!!!
Mấy trăm thành viên Bách Hoa vệ lao ra từ bốn phía, thực lực của ai nấy đều không hề kém cường giả Lâm Phiệt, ngoài ra còn có thêm một đám hộ vệ Bách Hoa Lâu.
“Tuổi còn nhỏ mà đã nói chuyện vô lễ như thế, hôm nay tao sẽ cha mẹ dạy dỗ cho mày một bài học!”
Lâm Báo hừ lạnh nhìn Cơ Như Yên hừ lạnh, ông ta bước tới đánh một chưởng về phía đối phương.
Con gái tôi không tới lượt ông dạy dỗ!
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Vụt!!!
Đột nhiên, một dải lụa màu bắn từ trên lầu xuống, tạo ra tiếng xé gió chói tai, giống như mũi tên nhọn lao về phía Lâm Báo.
Vẻ mặt Lâm Báo cứng lại, đánh một chưởng xé nát dải lụa.
Vút vút vút!!!
Ngay sau đó, hơn mười sợi dải lụa cùng lúc lao tới Lâm Báo, bên trong ẩn chứa lực công kích tới đáng sợ.
Ầm ầm ầm!!!
Lâm Báo không ngừng vung chưởng, nổ tung những dải lụa này.
Trong giây lát, dải lụa bay đầy trời rồi rơi xuống!
Lúc này, một bóng dáng xinh đẹp quỷ mị xuất hiện ở trước mặt Lâm Báo, đánh một chưởng về phía ông ta, động tác mềm mại nhưng không kém phần sắc bén.
Vẻ mặt Lâm Báo thay đổi, ông ta vội vàng đánh trả, ngăn lại đòn tấn công của đối phương.
Không kịp đề phòng, Lâm Báo bị đánh liên tục lui về phía sau.
Bóng dáng xinh đẹp này chính là Trần Sư Sư chưởng đà Bách Hoa lâu!
“Bà là ai?”
Lâm Báo nhìn Trần Sư Sư với vẻ mặt vô cùng khó coi.
Chưởng đà Bách Hoa lâu, Trần Sư Sư!
Trần Sư Sư lạnh lùng đáp.
Bà chính là chưởng đà Bách Hoa Lâu? Chẳng trách thực lực mạnh như vậy!
Lâm Báo hừ lạnh nói.
“Hôm nay Lâm Phiệt các người tới đây là để khai chiến với Bách Hoa Lâu chúng tôi?”
Lúc này, vẻ mặt Trần Sư Sư hờ hững nói.
“Hừ, Lâm Phiệt là một trong chín đại môn phiệt, truyền thừa hơn ngàn năm, mà các Bách Hoa Lâu các người chẳng qua cũng chỉ thành lập chưa quá hai mươi năm, vậy cũng đòi khai chiến với Lâm Phiệt?”
“Hôm nay tôi phụng mệnh lệnh của phiệt chủ Lâm Phiệt đến đây để thông báo, thần phục thì Lâm Phiệt sẽ tha cho các người một mạng, nếu không hôm nay liền tắm máu Bách Hoa Lâu, tất cả các người đều phải chết!”
Lâm Báo hung ác quát.
“Miệng lưỡi cũng lớn thật!”
“Hôm nay tôi muốn xem Lâm Phiệt các người muốn tắm máu Bách Hoa Lâu như thế nào!”
“Tất cả nghe lệnh, giết!!!”
Vẻ mặt Cơ Như Yên lạnh xuống, trực tiếp ra lệnh.
Dứt lời, tất cả thành viên Bách Hoa Lâu đều lao thẳng về phía người của Lâm Phiệt.
“Không biết điều, giết cho ta!””
Lâm Báo hừ lạnh một tiếng, ông ta cũng ra lệnh.
Ngay sau đó, người của Bách Hoa Lâu và Lâm Phiệt lao vào chém giết lẫn nhau.
Cả hai bên đều xuất ra cường giả tinh nhuệ của mình, điên cuồng đối chiến.
Trần Sư Sư lao về phía Lâm Báo, hai người đánh với nhau một trận ác liệt.
Cơ Như Yên mang vẻ mặt lạnh lẽo, điên cuồng chém giết cường giả Lâm Phiệt, cho dù là là nhân cảnh, cường giả Huyền Cảnh hay là Địa Cảnh đều không chịu nổi một chưởng của Cơ Như Yên!
Lúc này Cơ Như Yên thể hiện thực lực vô cùng mạnh mẽ, giết chết từng cường giả của Lâm Phiệt.
Xoẹt xoẹt xoẹt!!!
Mấy cường giả nửa bước Thiên Cảnh đánh về phía Cơ Như Yên.
Đối mặt với đòn tấn công của bọn họ, Cơ Như Yên khẽ nở nụ cười quyến rũ.
Nụ cười này khiến cơ thể của đám người kia chậm lại, gương mặt lộ ra vẻ hoảng hốt, chính khoảnh khắc này đã khiến họ phải trả giá bằng mạng sống!
Chỉ thấy Cơ Như Yên vung tay phải lên, năm ngón tay ngọc thon dài trắng nõn nhanh như chớp, trực tiếp lướt trên cổ họng đám người, móng tay giống như từng lưỡi dao sắc bén, cắt đứt cổ họng của mấy vị cường giả nửa bước Thiên Cảnh này!
Phụt phụt phụt!!!
Một giây sau, đám người trừng mắt nhìn Cơ Như Yên, đưa tay bịt cổ họng đang không ngừng phun ra máu.
Không nói một lời, tất cả đều ngã xuống đất.
Những cao thủ này chưa bao giờ nghĩ tới chỉ cần một nụ cười đã có thể giết chết họ!
Bên kia, Trần Sư Sư và Lâm Báo vẫn đánh nhau kịch liệt, hai không phân thắng bại, lần lượt lui về phía sau.
“Không ngờ hạng đàn bà con gái lại có thực lực mạnh như vậy!”
Lâm Báo nhìn chằm chằm Trần Sư Sư, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, vẻ mặt ông ta vô cùng khó coi.
Ông ta phụng mệnh đến bắt Bách Hoa Lâu lại, nếu hôm nay không hoàn thành nhiệm vụ, trở về sẽ bị phiệt chủ ră dạy.
Vụt!
Ngay khi Lâm Báo đang nghĩ cách đối phó với Trần Sư, một bóng dáng xinh đẹp màu tím lao nhanh về phía ông ta, người này chính là Cơ Như Yên!
Ngón tay mảnh khảnh của Cơ Như Yên biến thành móng vuốt sắc bén, chộp tới Lâm Báo.
Vẻ mặt Lâm Báo cứng lại, ông ta đánh ra một chưởng muốn đánh nát móng vuốt sắc bén của Cơ Như Yên.
Phụt phụt!
Kết quả móng tay Cơ Như Yên lại vòng một vòng tránh được đòn tấn công của Lâm Báo, trực tiếp chộp vào ngực ông ta, cào ra năm lỗ máu sâu ở ngực!
Lâm Báo thay đổi sắc mặt, ông ta chịu đựng đau đớn, đánh lại một chưởng vào người Cơ Như Yên.
Bịch bịch bịch!!!
Cơ thể Cơ Như Yên lùi về sau, nửa quỳ trên mặt đất, miệng phun máu.
Lâm Báo cũng liên tục lui về phía sau, ôm ngực, máu tươi từ ngón tay tràn ra.
“Như Yên, không sao chứ?”
Trần Sư Sư thấy Cơ Như Yên bị thương, vẻ mặt liền thay đổi, bà vội vàng đi tới bên cạnh cô.
“Con không sao.”
Cơ Như Yên lau máu tươi trên khóe miệng, đôi mắt phượng nhìn chăm chú vào Lâm Báo
“Cô...”
Lâm Báo nghiêm túc nhìn Cơ Như Yên.
Ông ta không ngờ người này còn rất trẻ nhưng thực lực lại mạnh như vậy, một chiêu vừa rồi của đối phương đã khiến ông ta bị thương, thực lực này ít nhất cũng phải là...
“Còn muốn đánh tiếp nữa không?”
Cơ Như Yên nhìn Lâm Báo lạnh lùng nói.
Ánh mắt Lâm Báo lóe lên, quét mắt nhìn những người khác:
Lúc này, này trải qua một trận chém giết, cường giả Lâm Phiệt tổn thất đi không ít.
Đối mặt với Bách Hoa Vệ của Bách Hoa Lâu, cộng thêm một trận giết chóc vừa rồi của Cơ Như Yên, cường giả Lâm phiệt chỉ còn lại không đến một nửa, thiệt hại rất lớn!
Lui!
Sau một hồi suy nghĩ, Lâm Báo lựa chọn rút lui, nếu đánh tiếp, bọn họ căn bản không chiếm bất kỳ lợi thế nào.
Lâm phiệt đã đánh giá thấp thực lực của Bách Hoa Lâu!
Rất nhanh, người của Lâm Phiệt mang theo thi thể đồng môn rút lui!
Khụ khụ khụ!!!
Đột nhiên, Cơ Như Yên ho khan một trận.
“Như Yên, vết thương của con không nhẹ, cần phải nghỉ ngơi cho tốt!”
Trần Sư Sư quan tâm Cơ Như Yên.
Xoẹt xoẹt xoẹt!!!
Bách Hoa Lâu đang quét dọn hiện trường.
Một đoàn người khác lại xuất hiện, cầm đầu là một người đàn ông trung niên mang vẻ mặt lãnh khốc xách theo một thanh kiếm, trên người hắn ta tỏa ra hơi thở áp bức đáng sợ.
“Các người là người của gia tộc kia?”
Trần Sư Sư nhìn đoàn người suy đoán.
“Lá gan của mấy người cũng lớn thật, ngay cả người của nhà Cơ Hoàng cũng dám giết, cho là tộc trưởng sẽ không làm gì các người sao?”
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn Trần Sư Sư và Cơ Như Yên.
Vẻ mặt Trần Sư Sư thay đổi, đang định lên tiếng thì bị Cơ Như Yên giành trước.
“Xem ra hắn không nghe lọt lời tôi đã cảnh cáo, còn dám phái người đến, vậy thì đừng có trách!”
Cơ Như Yên lạnh lùng nói, sau đó tấn công về phía người đàn ông kia.
Kiếm trong tay hắn ta nhấc lên, chặn lấy móng vuốt sắc bén của Cơ Như Yên.
Lập tức, kiếm trong tay nam nhân trung niên vừa chuyển, hướng Cơ Như Yên vỗ tới.
Phụt!!!
Cơ Như Yên liền bị đánh bay ra ngoài, miệng phun ra máu.
Trần Sư Sư vội vàng tiếp được Cơ Như Yên, nói: “Như Yên con sao rồi? Ổn chứ?”
“Đây chỉ là chút bài học để các người nhớ kỹ, dù có là huyết mạch của hoàng tộc, nhưng chưa chính thức nhận tổ quy tông, thì không có tư cách giết người của hoàng!”
Người đàn ông trung niên nhìn Cơ Như Yên lạnh lùng nói.
“Dẫn đi!”
Sau khi người đàn ông lên tiếng, đám cường giả phía sau trực tiếp đi về phía Cơ Như Yên.
“Ngay cả con gái ruột của mình cũng có thể ra tay, đúng là tuyệt tình!”
Trần Sư Sư cười tự giễu, vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt lộ ra vẻ kiên định: “Hôm nay cho dù tôi cũng sẽ không để cho các người mang Như Yên đi!”
“Bách Hoa Vệ, dẫn tiểu thư đi!”
Trần Sư Sư gầm lên một tiếng, trên người bà phát ra một cỗ khí tức khủng bố rồi lao về phía người đàn ông, năm Bách Hoa Vệ cũng tấn công cùng lúc.
“Mẹ!”
Vẻ mặt Cơ Như Yên thay đổi, cô lớn tiếng gọi Trần Sư Sư.
Lúc này đội trưởng Bách Hoa Vệ đỡ Cơ Như Yên dậy, lui ra phía sau.
Đám người của Cơ Hoàng nhanh chóng lao về phía Cơ Như Yên.
Bách Hoa Vệ xông thẳng lên ngăn cản.
Bịch!
Vẻ mặt người đàn ông trở nên lạnh lẽo, trong tay cầm một thanh kiếm sắc bén còn chưa ra khỏi vỏ.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
Trong phút chốc, sáu tiếng vang như sấm truyền tới.
Trần Sư Sư và ngũ đại hoa của Bách Hoa Lâu cùng lúc bị thánh kiếm trong tay người đàn ông đánh bay ra ngoài.
Cả sáu người ngã xuống đất, nôn ra máu.
Lúc này, đội trưởng Bách Hoa Vệ đỡ Cơ Như Yên đi về phía mật đạo trong Bách Hoa Lâu, các thành viên Bách Hoa Vệ khác ngăn cản người của Cơ Hoàng.
“Muốn chết!”
Người đàn ông kia vọt tới với vẻ mặt lạnh như băng, kiếm trong tay không ngừng vung ra, giết chết đám thành viên của Bách Hoa vệ!
Cao thủ của Bách Hoa Vệ khi đối mặt với người đàn ông trung niên này, ngay cả một chiêu của đối phương cũng không ngăn được, toàn bộ ngã xuống đất chết thảm.
“Đuổi theo!”
Người đàn ông trung niên nhìn Cơ Như Yên biến mất liền truy đuổi, những cao thủ khác cũng theo chân!
“Như Yên, con nhất định không được xảy ra chuyện!”
Trần Sư Sư nằm trên mặt đất với gương mặt trắng bệch.
Chương 246: Có tin tôi làm công ty mấy người phá sản trong vòng một giây không?
Đối với chuyện xảy ra ở Bách Hoa Lâu, Diệp Phàm không biết gì hết.
Lúc này hắn đang ngồi máy bay đến quận Thiên Thục ở Tây Nam rồi!
Trải qua chuyến bay dài tầm sáu, bảy tiếng đồng hồ, Diệp Phàm và bốn cô gái Đường Sở Sở, Trần Tiểu Manh, A Cơ, Tôn Tiểu Tiểu, ngoài ra còn có U Ảnh, đã tiến vào châu Thành Thục ở quận Thiên Thục!
Cả đám mang hành lý, rời khỏi sân bay.
"Nhiều người đẹp ghê ta!"
Mấy người Diệp Phàm vừa ra ngoài, đang chuẩn bị gọi xe thì một thanh niên ngồi trên chiếc Lamborghini cách đó không xa đã chú ý đến bốn cô gái Đường Sở Sở, ánh mắt lóe sáng, nhấc chân đi qua.
"Chào bốn người đẹp, các em muốn gọi xe hả? Để anh đây đưa mấy em một đoạn nhé?"
Thanh niên kia đi đến đối diện bốn cô gái, vừa nói vừa bấm chìa khóa của chiếc Lamborghini, nhân cơ hội khoe khoang một phen.
Nếu là trước đây, mấy cô gái kia sẽ lập tức chủ động leo lên siêu xe trăm vạn, sau đó mặc cậu ta muốn làm gì thì làm!
Một chiêu này, lần nào cũng bách phát bách trúng.
Thế nhưng khiến thanh niên không ngờ là đối mặt với chiếc Lamborghini, bốn người đẹp này vẫn thờ ơ như cũ, thậm chí còn không thèm liếc nhìn luôn cơ!
"Bốn người đẹp, ở đây đông đúc không dễ bắt xe đâu, để anh đây đưa các em một đường đi mà, miễn phí, không thu tiền!"
Quách Vi ngắm nghía đám Đường Sở Sở, trong mắt lóe lên tia háo sắc, nội tâm cậu ta lúc này đã ngo ngoe rục rịch vì bốn người đẹp cực phẩm này rồi.
Tốt xấu gì cậu ta cũng từng đi qua vạn bụi hoa, thế nhưng chưa bao giờ nếm thử cực phẩm như thế này hết, còn tận bốn cô!
"Mau xéo đi!"
Diệp Phàm không kiên nhẫn quát.
"Anh…"
Quách Vi nhìn bốn cô gái vây quanh Diệp Phàm, ánh mắt thoáng tia ghen ghét, cậu ta đang định giả ngầu một phen thì ngoài sân bay bỗng truyền tới từng tiếng reo đầy ngạc nhiên.
"Mau xem, quá trời siêu xe luôn kìa!"
"Oa, tất cả đều là Bentley, có cả Rolls-Royce nữa, tới đón vị khách quý nào à?"
Từng tiếng kinh hô vang lên ngoài sân bay.
Quách Vi đảo mắt, bỗng chốc ngẩn ra.
Chỉ thấy bên ngoài sân bay, mấy chục chiếc Bentley xếp thành một đoàn xe từ từ tiến tới, ngay giữa là một chiếc Rolls-Royce ngàn vạn, vô cùng phô trương khí thế!
Đoàn xe xa hoa này dừng lại ngay ngoài sân bay, từ trong xe bước xuống một đám người diện nguyên cây đen, vây quanh siêu xe, thế trận rất dọa người!
Bước xuống từ chiếc Rolls-Royce là một người phụ nữ mặc sườn xám màu đỏ, dáng người lả lướt gợi cảm, đôi mắt quyến rũ đảo qua, trông thấy Diệp Phàm thì đi thẳng tới.
"Thiếu chủ!"
Người phụ nữ đi tới trước mặt Diệp Phàm, thấp giọng kêu.
Diệp Phàm quan sát đối phương, rồi hỏi: "Cô là người của Bách Hoa Lâu?"
"Thuộc hạ là Hoa Hồng Đỏ, người phụ trách Bách Hoa Lâu phân bộ quận Thiên Thục, nhận được tin thiếu chủ đến nên cố ý nghênh đón!"
Hoa Hồng Đỏ gập lưng chào hỏi Diệp Phàm.
"Một mày này khí thế ghê nhỉ!"
Diệp Phàm nhìn lướt qua đoàn xe, bĩu môi.
"Thiếu chủ cảm thấy quá phô trương ạ? Thực xin lỗi, là lỗi của thuộc hạ!"
Hoa Hồng Đỏ vội vàng nói.
"Không có việc gì, đoàn xe của cô tới khá đúng lúc!"
Diệp Phàm nhếch miệng, liếc mắt về phía Quách Vi, cất giọng châm chọc: "Một chiếc xe thể thao rách nát cũng dám lấy đi cua gái, thứ nghèo kiết hủ lậu!"
Nói xong, hắn ôm eo Đường Sở Sở ngồi vào Rolls-Royce, những người khác lục tục lên xe.
Đoàn xe khổng lồ nhanh chóng khởi động máy rời khỏi nơi này.
Sắc mặt Quách Vi lúc này hết xanh lại đỏ, vô cùng khó coi.
Đây là lần đầu tiên cậu ta lái Lamborghini nhưng bị người ta mắng thành nghèo kiết hủ lậu.
Tuy vậy, Quách Vi lại không thể nào phản bác, dù sao thì nếu so với một loạt Bentley vừa rồi, chiếc xe thể thao của cậu ta đúng là nghèo nàn thiệt.
"Rốt cuộc thằng cờ hó này là ai vậy?"
Ngay sau đó, vẻ mặt Quách Vi đen thui như mực.
Cậu ta ở châu Thành Thục cũng được xem là thiếu gia hào môn siêu cấp, giờ lại bị người ta vả mặt trào phúng như thế, đương nhiên không thể nuốt trôi cục tức này, thậm chí cậu ta còn không nghe lọt cuộc đối thoại giữa Diệp Phàm và Hoa Hồng Đỏ ban nãy vì quá tức tối!
"Oắt con, đừng để tao gặp lại mày!"
Quách Vi mắng thầm trong bụng.
Mà bên kia, trong chiếc Rolls-Royce, Trần Tiểu Manh nhìn nội thất xa hoa, vừa kinh ngạc vừa cảm thán, Tôn Tiểu Tiểu cũng kích động khôn xiết, dù sao đây là cũng là lần đầu tiên các cô được ngồi trong một chiếc xe sang trọng như thế, chỉ có Đường Sở Sở và A Cơ là vẫn giữ được bình tĩnh.
Ngay sau đó, Trần Tiểu Manh quay sang nhìn Diệp Phàm chằm chằm: "Anh rể, anh có quan hệ gì với người đẹp sườn xám kia thế? Cô ta chuẩn bị nguyên đoàn xe xa hoa vậy đến đón anh, đừng nói là hai người có gì đó mờ ám đấy nhé?"
"Con nhóc này, đừng soi mói anh suốt ngày thế chứ, Sở Sở còn chưa lên tiếng, em nhọc lòng như vậy làm gì?"
Diệp Phàm bĩu môi, một tay ôm Đường Sở Sở, một tay cầm ly vang đỏ, nom cực kỳ tiêu sái.
"Chị họ, chị mau quản anh ấy đi!"
Trần Tiểu Manh lải nhải với Đường Sở Sở.
"Không sao, anh Tiểu Phàm muốn gì cũng được!"
Đường Sở Sở hào phóng đáp.
Trần Tiểu Manh nghe chị họ nói xong thì cạn lời, cô chị họ này tốt với Diệp Phàm đến mức khiến người khác giận sôi gan.
"Thiếu chủ, tôi đã sắp xếp nơi ở cho mọi người rồi, giờ mình đi thẳng qua đấy luôn ạ?"
Lúc này, Hoa Hồng Đỏ ngồi ghế phụ dò hỏi.
"Tôi có hẹn đàm phán với tổng giám đốc tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh, ghé nơi này trước đã!"
Đường Sở Sở lên tiếng.
"Đi tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh!"
"Có điều chỉ cần một chiếc này thôi, mấy xe khác về trước đi, rêu rao quá!"
Diệp Phàm nói.
"Vâng!"
Hoa Hồng Đỏ gật đầu.
Kế tiếp, đám Diệp Phàm ngồi Rolls-Royce tới một tòa cao ốc.
Nơi này là trụ sở chính của tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh tại quận Thiên Thục.
"Mọi người chờ trong xe nhé, em với Tiểu Tiểu vào đó là được rồi!"
Đường Sở Sở vừa xuống xe vừa nói.
"Anh cũng đi!"
Diệp Phàm lên tiếng.
"Thiếu chủ cần tôi làm gì không?"
Hoa Hồng Đỏ nhấp môi, hỏi.
"Không cần, ở đây chờ chúng tôi là được!"
Diệp Phàm ném lại một câu rồi cả ba nhanh chóng vào trong cao ốc.
"Ba vị, mọi người tìm ai ạ?"
Cô gái ngồi ở bàn tiếp đón dò hỏi.
"Tôi là chủ tịch tập đoàn Đường Thị ở Thiên Hải, lúc trước đã liên hệ bàn chuyện hợp tác với tổng giám đốc của các cô!"
Đường Sở Sở nói thẳng.
"Vâng, xin phép liên hệ một lát!"
Cô bé tiếp tân lập tức gọi điện thoại hỏi thăm.
"Chúng ta đúng là có duyên nhỉ, lại gặp mặt!"
Đúng lúc này, một giọng nói âm u lạnh lẽo vang lên.
Quách Vi, người vừa bị Diệp Phàm trào phúng ở sân bay cũng xuất hiện tại đây, nhìn bọn họ bằng vẻ mặt âm hiểm.
"Lại là cậu?"
"Sao cứ gặp cậu mãi thế?"
Diệp Phàm nhìn Quách Vi, lạnh nhạt nói.
"Hóa ra cô chính là chủ tịch Đường Thị muốn hợp tác với tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh!"
Quách Vi nhìn Đường Sở Sở, trong mắt loe lên tia ngoan độc.
"Liên quan gì với cậu à?"
Đường Sở Sở nhìn Quách Vi, lạnh nhạt hỏi.
"Đương nhiên là có liên quan!"
"Cô có tin chỉ cần một câu nói của tôi là việc hợp tác với tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh của mấy người đổ sông đổ bể hết không?"
Quách Vi âm u hỏi.
Ngay sau đó, cậu ta háo sắc nhìn Đường Sở Sở và Tôn Tiểu Tiểu: "Đương nhiên nếu hai người đẹp đây và hai người đẹp lúc nãy sẵn lòng uống với tôi vài ly thì tôi có thể suy xét để yên cho các người tiếp tục hợp tác!"
"Cậu có quan hệ gì với tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh?"
Đường Sở Sở hỏi Quách Vi.
"Cưng nói cho cô ấy biết, tôi có quan hệ gì với Hồng Tinh đây?"
Quách Vi kiêu căng liếc tiếp tân.
"Đây chính là nhị công tử của tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh chúng tôi, cũng là em trai của tổng giám đốc!"
Cô bé tiếp tân giới thiệu.
Nghe thế, Đường Sở Sở khẽ nhíu mày, sắc mặt hơi thay đổi.
Cô không ngờ vừa tới đây đã đắc tội tiểu thiếu gia của tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh, e rằng lần hợp tác này gặp rắc rối rồi.
"Hiện tại đã biết thân phận của ông đây rồi nhỉ?"
"Đường Thị mấy cô muốn hợp tác với công ty nhà tôi thì phải xem tôi có chịu hay không, nếu làm tôi mất hứng, tôi chỉ cần nói một câu là các cô đừng mơ hợp tác với tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh!"
Quách Vi trưng ra vẻ cao cao tại thượng, kiêu căng nói.
Lúc trước cậu ta còn đang suy nghĩ cách vớt vát lại mặt mũi, thật không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy.
"Chuyện vừa rồi, tôi có thể xin lỗi cậu!"
Đường Sở Sở lên tiếng.
Hiện giờ kem trị sẹo sắp được đưa ra thị trường, trong đó vị dược liệu khan hiếm kia chỉ có ở quận Thiên Thục, tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh là nhà cung ứng dược liệu lớn nhất nơi đây, nhất định phải bắt được hợp đồng này!
"Cô cảm thấy một tiếng xin lỗi là đủ rồi à?"
Quách Vi lạnh nhạt hỏi.
"Chứ cậu muốn thế nào?"
Tôn Tiểu Tiểu không nhịn được kêu lên.
"Tôi muốn bốn người các cô ngủ với ông đây một đêm!"
"Với cả thằng ranh này nữa, ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu xin lỗi bổn thiếu gia!"
Trong mắt Quách Vi lóe lên tia dâm dục, cậu ta nhìn chằm chằm Đường Sở Sở và Tôn Tiểu Tiểu giây lát, sau đó lạnh lùng liếc sang Diệp Phàm.
"Cậu…"
Tôn Tiểu Tiểu tức giận không thôi.
"Có phải cậu cảm thấy mình đã nắm tất cả mọi thứ trong tay không?"
Diệp Phàm lạnh nhạt hỏi Quách Vi.
"Chỉ cần các người còn muốn hợp tác với tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh thì chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời tôi!"
Quách Vi hừ lạnh.
Bốp!!!
Đột nhiên, Diệp Phàm tiến lên một bước, vung tay tát thẳng lên má Quách Vi, lực tay mạnh mẽ hất cậu ta bay xa hơn mười mét, tông vào cột trong đại sảnh, quỳ rạp xuống đất hộc máu.
Cô tiếp tân và nhân viên tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh đều bị dọa giật nảy.
Mà đúng lúc này, cửa thang máy bật mở, một đoàn người đi ra.
Cầm đầu một người đàn ông mặc vest đi giày da tầm ba mươi, khí thế bất phàm, chính là tổng giám đốc tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh, anh trai Quách Vi, Quách Chân.
"Em hai!"
Quách Chân vừa ra thang máy thì bắt gặp cảnh em trai mình quỳ rạp dưới đất ọc máu, anh ta lập biến sắc, bước nhanh tới.
"Em hai, em bị sao thế? Ai đánh em ra nông nỗi này?"
Quách Chân nhìn nửa bên mặt bị tát sưng vù của Quách Vi, sắc mặt lạnh băng, nổi trận lôi đình.
"Anh cả, anh tới đúng lúc lắm, mau bắt thằng đó lại cho em, em muốn nó sống không bằng chết!"
Quách Vi chỉ vào Diệp Phàm, hung dữ kêu lên.
Quách Chân lập tức lia mắt về phía Diệp Phàm với cái nhìn đầy âm u, cất giọng hỏi: "Là anh tổn thương em trai tôi?"
"Tổng giám đốc Quách, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!"
Đường Sở Sở vội vàng tiến lên hòa giải.
"Chủ tịch Đường?"
Lúc Quách Chân trông thấy Đường Sở Sở thì có hơi ngạc nhiên.
"Anh cả, bọn chúng đều cùng một lũ đấy!"
Quách Vi vội vàng kêu lên.
Nghe vật, Quách Chân tức khắc sầm mặt, nhìn chằm chằm Đường Sở Sở: "Chủ tịch Đường, cô và tên đánh em trai tôi là một giuộc?"
"Tổng giám đốc Quách, tất cả chỉ là hiểu lầm!"
Đường Sở Sở giải thích.
"Hiểu lầm? Em trai tôi bị đánh thành như vậy, cô nói chỉ là hiểu lầm?"
"Chủ tịch Đường, xem ra Đường Thị các cô không thật lòng muốn hợp tác với tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh nhỉ!"
Quách Chân lạnh băng trừng Đường Sở Sở.
"Tôi…"
"Người đâu, bắt tên nhãi nhép này lại cho tôi!"
Quách Chân kêu lên, một đám bảo an nhanh chóng vọt qua.
"Tổng giám đốc Quách, đừng xúc động mà!"
Đường Sở Sở chắn trước mặt Diệp Phàm, khuyên nhủ Quách Chân.
"Xem ra cô muốn che chở thằng ranh này, vậy Đường Thị các cô đừng bao giờ nghĩ tới chuyện hợp tác với Hồng Tinh chúng tôi nữa!"
Quách Chân lạnh băng quát.
"Tổng giám đốc Quách…"
Nghe vậy, sắc mặt Đường Sở Sở lập tức thay đổi, trở nên vô cùng khó coi.
"Một cái tập đoàn dược phẩm rẻ rách cũng dám kiêu căng phách lối như thế, có tin tôi làm công ty mấy người phá sản trong vòng một giây không?"
Diệp Phàm bĩu môi, lạnh lùng nói.
"Khiến tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh phá sản hử, ngông cuồng!"
Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía xa xa!
“Có chuyện gì xảy ra?”
Cơ Như Yên thấy dáng vẻ vội vàng của cấp dưới, cô trầm giọng hỏi.
“Bẩm phó lâu chủ, đại tiểu thư, Lâm Phiệt phái hơn một nghìn người, diệt trừ toàn bộ các đại cứ điểm của chúng ta ở Đế Đô, hơn nữa còn đang hướng về tổng bộ!”
Cấp dưới lên tiếng đáp.
Bộp!
Nghe vậy, vẻ mặt Cơ Như Yên trầm xuống, trong mắt trở nên lạnh lẽo.
Trần Sư Sư nhướng mày, nói: “Xem ra lần này Lâm Phiệt thật sự tức giận!”
Nếu Lâm phiệt muốn đọ sức với Bách Hoa lâu, Bách Hoa Lâu chúng ta phụng bồi đến cùng, thông báo tập hợp toàn bộ Bách Hoa vệ!”
Cơ Như Yên trực tiếp ra lệnh.
“Rõ!”
Cấp dưới nhận lệnh rồi trực tiếp rời đi.
Trong vòng chưa đầy năm phút.
Lâm Báo dẫn hơn một nghìn cường giả Lâm Phiệt giết thẳng tới tổng bộ Bách Hoa Lâu.
Lúc này, tổng bộ Bách Hoa Lâu đã không còn ồn ào náo nhiệt như ngày xưa, mà trở nên vô cùng yên tĩnh.
“Người của Bách Hoa Lâu đâu? Cút hết ra đây cho tao!”
Lâm Báo quát lớn với vẻ mặt lạnh như băng.
“Kẻ nào dám sủa tiếng chó ở Bách Hoa lâu?”
Cơ Như Yên lạnh lùng bước ra.
Vụt vụt vụt!!!
Mấy trăm thành viên Bách Hoa vệ lao ra từ bốn phía, thực lực của ai nấy đều không hề kém cường giả Lâm Phiệt, ngoài ra còn có thêm một đám hộ vệ Bách Hoa Lâu.
“Tuổi còn nhỏ mà đã nói chuyện vô lễ như thế, hôm nay tao sẽ cha mẹ dạy dỗ cho mày một bài học!”
Lâm Báo hừ lạnh nhìn Cơ Như Yên hừ lạnh, ông ta bước tới đánh một chưởng về phía đối phương.
Con gái tôi không tới lượt ông dạy dỗ!
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Vụt!!!
Đột nhiên, một dải lụa màu bắn từ trên lầu xuống, tạo ra tiếng xé gió chói tai, giống như mũi tên nhọn lao về phía Lâm Báo.
Vẻ mặt Lâm Báo cứng lại, đánh một chưởng xé nát dải lụa.
Vút vút vút!!!
Ngay sau đó, hơn mười sợi dải lụa cùng lúc lao tới Lâm Báo, bên trong ẩn chứa lực công kích tới đáng sợ.
Ầm ầm ầm!!!
Lâm Báo không ngừng vung chưởng, nổ tung những dải lụa này.
Trong giây lát, dải lụa bay đầy trời rồi rơi xuống!
Lúc này, một bóng dáng xinh đẹp quỷ mị xuất hiện ở trước mặt Lâm Báo, đánh một chưởng về phía ông ta, động tác mềm mại nhưng không kém phần sắc bén.
Vẻ mặt Lâm Báo thay đổi, ông ta vội vàng đánh trả, ngăn lại đòn tấn công của đối phương.
Không kịp đề phòng, Lâm Báo bị đánh liên tục lui về phía sau.
Bóng dáng xinh đẹp này chính là Trần Sư Sư chưởng đà Bách Hoa lâu!
“Bà là ai?”
Lâm Báo nhìn Trần Sư Sư với vẻ mặt vô cùng khó coi.
Chưởng đà Bách Hoa lâu, Trần Sư Sư!
Trần Sư Sư lạnh lùng đáp.
Bà chính là chưởng đà Bách Hoa Lâu? Chẳng trách thực lực mạnh như vậy!
Lâm Báo hừ lạnh nói.
“Hôm nay Lâm Phiệt các người tới đây là để khai chiến với Bách Hoa Lâu chúng tôi?”
Lúc này, vẻ mặt Trần Sư Sư hờ hững nói.
“Hừ, Lâm Phiệt là một trong chín đại môn phiệt, truyền thừa hơn ngàn năm, mà các Bách Hoa Lâu các người chẳng qua cũng chỉ thành lập chưa quá hai mươi năm, vậy cũng đòi khai chiến với Lâm Phiệt?”
“Hôm nay tôi phụng mệnh lệnh của phiệt chủ Lâm Phiệt đến đây để thông báo, thần phục thì Lâm Phiệt sẽ tha cho các người một mạng, nếu không hôm nay liền tắm máu Bách Hoa Lâu, tất cả các người đều phải chết!”
Lâm Báo hung ác quát.
“Miệng lưỡi cũng lớn thật!”
“Hôm nay tôi muốn xem Lâm Phiệt các người muốn tắm máu Bách Hoa Lâu như thế nào!”
“Tất cả nghe lệnh, giết!!!”
Vẻ mặt Cơ Như Yên lạnh xuống, trực tiếp ra lệnh.
Dứt lời, tất cả thành viên Bách Hoa Lâu đều lao thẳng về phía người của Lâm Phiệt.
“Không biết điều, giết cho ta!””
Lâm Báo hừ lạnh một tiếng, ông ta cũng ra lệnh.
Ngay sau đó, người của Bách Hoa Lâu và Lâm Phiệt lao vào chém giết lẫn nhau.
Cả hai bên đều xuất ra cường giả tinh nhuệ của mình, điên cuồng đối chiến.
Trần Sư Sư lao về phía Lâm Báo, hai người đánh với nhau một trận ác liệt.
Cơ Như Yên mang vẻ mặt lạnh lẽo, điên cuồng chém giết cường giả Lâm Phiệt, cho dù là là nhân cảnh, cường giả Huyền Cảnh hay là Địa Cảnh đều không chịu nổi một chưởng của Cơ Như Yên!
Lúc này Cơ Như Yên thể hiện thực lực vô cùng mạnh mẽ, giết chết từng cường giả của Lâm Phiệt.
Xoẹt xoẹt xoẹt!!!
Mấy cường giả nửa bước Thiên Cảnh đánh về phía Cơ Như Yên.
Đối mặt với đòn tấn công của bọn họ, Cơ Như Yên khẽ nở nụ cười quyến rũ.
Nụ cười này khiến cơ thể của đám người kia chậm lại, gương mặt lộ ra vẻ hoảng hốt, chính khoảnh khắc này đã khiến họ phải trả giá bằng mạng sống!
Chỉ thấy Cơ Như Yên vung tay phải lên, năm ngón tay ngọc thon dài trắng nõn nhanh như chớp, trực tiếp lướt trên cổ họng đám người, móng tay giống như từng lưỡi dao sắc bén, cắt đứt cổ họng của mấy vị cường giả nửa bước Thiên Cảnh này!
Phụt phụt phụt!!!
Một giây sau, đám người trừng mắt nhìn Cơ Như Yên, đưa tay bịt cổ họng đang không ngừng phun ra máu.
Không nói một lời, tất cả đều ngã xuống đất.
Những cao thủ này chưa bao giờ nghĩ tới chỉ cần một nụ cười đã có thể giết chết họ!
Bên kia, Trần Sư Sư và Lâm Báo vẫn đánh nhau kịch liệt, hai không phân thắng bại, lần lượt lui về phía sau.
“Không ngờ hạng đàn bà con gái lại có thực lực mạnh như vậy!”
Lâm Báo nhìn chằm chằm Trần Sư Sư, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, vẻ mặt ông ta vô cùng khó coi.
Ông ta phụng mệnh đến bắt Bách Hoa Lâu lại, nếu hôm nay không hoàn thành nhiệm vụ, trở về sẽ bị phiệt chủ ră dạy.
Vụt!
Ngay khi Lâm Báo đang nghĩ cách đối phó với Trần Sư, một bóng dáng xinh đẹp màu tím lao nhanh về phía ông ta, người này chính là Cơ Như Yên!
Ngón tay mảnh khảnh của Cơ Như Yên biến thành móng vuốt sắc bén, chộp tới Lâm Báo.
Vẻ mặt Lâm Báo cứng lại, ông ta đánh ra một chưởng muốn đánh nát móng vuốt sắc bén của Cơ Như Yên.
Phụt phụt!
Kết quả móng tay Cơ Như Yên lại vòng một vòng tránh được đòn tấn công của Lâm Báo, trực tiếp chộp vào ngực ông ta, cào ra năm lỗ máu sâu ở ngực!
Lâm Báo thay đổi sắc mặt, ông ta chịu đựng đau đớn, đánh lại một chưởng vào người Cơ Như Yên.
Bịch bịch bịch!!!
Cơ thể Cơ Như Yên lùi về sau, nửa quỳ trên mặt đất, miệng phun máu.
Lâm Báo cũng liên tục lui về phía sau, ôm ngực, máu tươi từ ngón tay tràn ra.
“Như Yên, không sao chứ?”
Trần Sư Sư thấy Cơ Như Yên bị thương, vẻ mặt liền thay đổi, bà vội vàng đi tới bên cạnh cô.
“Con không sao.”
Cơ Như Yên lau máu tươi trên khóe miệng, đôi mắt phượng nhìn chăm chú vào Lâm Báo
“Cô...”
Lâm Báo nghiêm túc nhìn Cơ Như Yên.
Ông ta không ngờ người này còn rất trẻ nhưng thực lực lại mạnh như vậy, một chiêu vừa rồi của đối phương đã khiến ông ta bị thương, thực lực này ít nhất cũng phải là...
“Còn muốn đánh tiếp nữa không?”
Cơ Như Yên nhìn Lâm Báo lạnh lùng nói.
Ánh mắt Lâm Báo lóe lên, quét mắt nhìn những người khác:
Lúc này, này trải qua một trận chém giết, cường giả Lâm Phiệt tổn thất đi không ít.
Đối mặt với Bách Hoa Vệ của Bách Hoa Lâu, cộng thêm một trận giết chóc vừa rồi của Cơ Như Yên, cường giả Lâm phiệt chỉ còn lại không đến một nửa, thiệt hại rất lớn!
Lui!
Sau một hồi suy nghĩ, Lâm Báo lựa chọn rút lui, nếu đánh tiếp, bọn họ căn bản không chiếm bất kỳ lợi thế nào.
Lâm phiệt đã đánh giá thấp thực lực của Bách Hoa Lâu!
Rất nhanh, người của Lâm Phiệt mang theo thi thể đồng môn rút lui!
Khụ khụ khụ!!!
Đột nhiên, Cơ Như Yên ho khan một trận.
“Như Yên, vết thương của con không nhẹ, cần phải nghỉ ngơi cho tốt!”
Trần Sư Sư quan tâm Cơ Như Yên.
Xoẹt xoẹt xoẹt!!!
Bách Hoa Lâu đang quét dọn hiện trường.
Một đoàn người khác lại xuất hiện, cầm đầu là một người đàn ông trung niên mang vẻ mặt lãnh khốc xách theo một thanh kiếm, trên người hắn ta tỏa ra hơi thở áp bức đáng sợ.
“Các người là người của gia tộc kia?”
Trần Sư Sư nhìn đoàn người suy đoán.
“Lá gan của mấy người cũng lớn thật, ngay cả người của nhà Cơ Hoàng cũng dám giết, cho là tộc trưởng sẽ không làm gì các người sao?”
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn Trần Sư Sư và Cơ Như Yên.
Vẻ mặt Trần Sư Sư thay đổi, đang định lên tiếng thì bị Cơ Như Yên giành trước.
“Xem ra hắn không nghe lọt lời tôi đã cảnh cáo, còn dám phái người đến, vậy thì đừng có trách!”
Cơ Như Yên lạnh lùng nói, sau đó tấn công về phía người đàn ông kia.
Kiếm trong tay hắn ta nhấc lên, chặn lấy móng vuốt sắc bén của Cơ Như Yên.
Lập tức, kiếm trong tay nam nhân trung niên vừa chuyển, hướng Cơ Như Yên vỗ tới.
Phụt!!!
Cơ Như Yên liền bị đánh bay ra ngoài, miệng phun ra máu.
Trần Sư Sư vội vàng tiếp được Cơ Như Yên, nói: “Như Yên con sao rồi? Ổn chứ?”
“Đây chỉ là chút bài học để các người nhớ kỹ, dù có là huyết mạch của hoàng tộc, nhưng chưa chính thức nhận tổ quy tông, thì không có tư cách giết người của hoàng!”
Người đàn ông trung niên nhìn Cơ Như Yên lạnh lùng nói.
“Dẫn đi!”
Sau khi người đàn ông lên tiếng, đám cường giả phía sau trực tiếp đi về phía Cơ Như Yên.
“Ngay cả con gái ruột của mình cũng có thể ra tay, đúng là tuyệt tình!”
Trần Sư Sư cười tự giễu, vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt lộ ra vẻ kiên định: “Hôm nay cho dù tôi cũng sẽ không để cho các người mang Như Yên đi!”
“Bách Hoa Vệ, dẫn tiểu thư đi!”
Trần Sư Sư gầm lên một tiếng, trên người bà phát ra một cỗ khí tức khủng bố rồi lao về phía người đàn ông, năm Bách Hoa Vệ cũng tấn công cùng lúc.
“Mẹ!”
Vẻ mặt Cơ Như Yên thay đổi, cô lớn tiếng gọi Trần Sư Sư.
Lúc này đội trưởng Bách Hoa Vệ đỡ Cơ Như Yên dậy, lui ra phía sau.
Đám người của Cơ Hoàng nhanh chóng lao về phía Cơ Như Yên.
Bách Hoa Vệ xông thẳng lên ngăn cản.
Bịch!
Vẻ mặt người đàn ông trở nên lạnh lẽo, trong tay cầm một thanh kiếm sắc bén còn chưa ra khỏi vỏ.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
Trong phút chốc, sáu tiếng vang như sấm truyền tới.
Trần Sư Sư và ngũ đại hoa của Bách Hoa Lâu cùng lúc bị thánh kiếm trong tay người đàn ông đánh bay ra ngoài.
Cả sáu người ngã xuống đất, nôn ra máu.
Lúc này, đội trưởng Bách Hoa Vệ đỡ Cơ Như Yên đi về phía mật đạo trong Bách Hoa Lâu, các thành viên Bách Hoa Vệ khác ngăn cản người của Cơ Hoàng.
“Muốn chết!”
Người đàn ông kia vọt tới với vẻ mặt lạnh như băng, kiếm trong tay không ngừng vung ra, giết chết đám thành viên của Bách Hoa vệ!
Cao thủ của Bách Hoa Vệ khi đối mặt với người đàn ông trung niên này, ngay cả một chiêu của đối phương cũng không ngăn được, toàn bộ ngã xuống đất chết thảm.
“Đuổi theo!”
Người đàn ông trung niên nhìn Cơ Như Yên biến mất liền truy đuổi, những cao thủ khác cũng theo chân!
“Như Yên, con nhất định không được xảy ra chuyện!”
Trần Sư Sư nằm trên mặt đất với gương mặt trắng bệch.
Chương 246: Có tin tôi làm công ty mấy người phá sản trong vòng một giây không?
Đối với chuyện xảy ra ở Bách Hoa Lâu, Diệp Phàm không biết gì hết.
Lúc này hắn đang ngồi máy bay đến quận Thiên Thục ở Tây Nam rồi!
Trải qua chuyến bay dài tầm sáu, bảy tiếng đồng hồ, Diệp Phàm và bốn cô gái Đường Sở Sở, Trần Tiểu Manh, A Cơ, Tôn Tiểu Tiểu, ngoài ra còn có U Ảnh, đã tiến vào châu Thành Thục ở quận Thiên Thục!
Cả đám mang hành lý, rời khỏi sân bay.
"Nhiều người đẹp ghê ta!"
Mấy người Diệp Phàm vừa ra ngoài, đang chuẩn bị gọi xe thì một thanh niên ngồi trên chiếc Lamborghini cách đó không xa đã chú ý đến bốn cô gái Đường Sở Sở, ánh mắt lóe sáng, nhấc chân đi qua.
"Chào bốn người đẹp, các em muốn gọi xe hả? Để anh đây đưa mấy em một đoạn nhé?"
Thanh niên kia đi đến đối diện bốn cô gái, vừa nói vừa bấm chìa khóa của chiếc Lamborghini, nhân cơ hội khoe khoang một phen.
Nếu là trước đây, mấy cô gái kia sẽ lập tức chủ động leo lên siêu xe trăm vạn, sau đó mặc cậu ta muốn làm gì thì làm!
Một chiêu này, lần nào cũng bách phát bách trúng.
Thế nhưng khiến thanh niên không ngờ là đối mặt với chiếc Lamborghini, bốn người đẹp này vẫn thờ ơ như cũ, thậm chí còn không thèm liếc nhìn luôn cơ!
"Bốn người đẹp, ở đây đông đúc không dễ bắt xe đâu, để anh đây đưa các em một đường đi mà, miễn phí, không thu tiền!"
Quách Vi ngắm nghía đám Đường Sở Sở, trong mắt lóe lên tia háo sắc, nội tâm cậu ta lúc này đã ngo ngoe rục rịch vì bốn người đẹp cực phẩm này rồi.
Tốt xấu gì cậu ta cũng từng đi qua vạn bụi hoa, thế nhưng chưa bao giờ nếm thử cực phẩm như thế này hết, còn tận bốn cô!
"Mau xéo đi!"
Diệp Phàm không kiên nhẫn quát.
"Anh…"
Quách Vi nhìn bốn cô gái vây quanh Diệp Phàm, ánh mắt thoáng tia ghen ghét, cậu ta đang định giả ngầu một phen thì ngoài sân bay bỗng truyền tới từng tiếng reo đầy ngạc nhiên.
"Mau xem, quá trời siêu xe luôn kìa!"
"Oa, tất cả đều là Bentley, có cả Rolls-Royce nữa, tới đón vị khách quý nào à?"
Từng tiếng kinh hô vang lên ngoài sân bay.
Quách Vi đảo mắt, bỗng chốc ngẩn ra.
Chỉ thấy bên ngoài sân bay, mấy chục chiếc Bentley xếp thành một đoàn xe từ từ tiến tới, ngay giữa là một chiếc Rolls-Royce ngàn vạn, vô cùng phô trương khí thế!
Đoàn xe xa hoa này dừng lại ngay ngoài sân bay, từ trong xe bước xuống một đám người diện nguyên cây đen, vây quanh siêu xe, thế trận rất dọa người!
Bước xuống từ chiếc Rolls-Royce là một người phụ nữ mặc sườn xám màu đỏ, dáng người lả lướt gợi cảm, đôi mắt quyến rũ đảo qua, trông thấy Diệp Phàm thì đi thẳng tới.
"Thiếu chủ!"
Người phụ nữ đi tới trước mặt Diệp Phàm, thấp giọng kêu.
Diệp Phàm quan sát đối phương, rồi hỏi: "Cô là người của Bách Hoa Lâu?"
"Thuộc hạ là Hoa Hồng Đỏ, người phụ trách Bách Hoa Lâu phân bộ quận Thiên Thục, nhận được tin thiếu chủ đến nên cố ý nghênh đón!"
Hoa Hồng Đỏ gập lưng chào hỏi Diệp Phàm.
"Một mày này khí thế ghê nhỉ!"
Diệp Phàm nhìn lướt qua đoàn xe, bĩu môi.
"Thiếu chủ cảm thấy quá phô trương ạ? Thực xin lỗi, là lỗi của thuộc hạ!"
Hoa Hồng Đỏ vội vàng nói.
"Không có việc gì, đoàn xe của cô tới khá đúng lúc!"
Diệp Phàm nhếch miệng, liếc mắt về phía Quách Vi, cất giọng châm chọc: "Một chiếc xe thể thao rách nát cũng dám lấy đi cua gái, thứ nghèo kiết hủ lậu!"
Nói xong, hắn ôm eo Đường Sở Sở ngồi vào Rolls-Royce, những người khác lục tục lên xe.
Đoàn xe khổng lồ nhanh chóng khởi động máy rời khỏi nơi này.
Sắc mặt Quách Vi lúc này hết xanh lại đỏ, vô cùng khó coi.
Đây là lần đầu tiên cậu ta lái Lamborghini nhưng bị người ta mắng thành nghèo kiết hủ lậu.
Tuy vậy, Quách Vi lại không thể nào phản bác, dù sao thì nếu so với một loạt Bentley vừa rồi, chiếc xe thể thao của cậu ta đúng là nghèo nàn thiệt.
"Rốt cuộc thằng cờ hó này là ai vậy?"
Ngay sau đó, vẻ mặt Quách Vi đen thui như mực.
Cậu ta ở châu Thành Thục cũng được xem là thiếu gia hào môn siêu cấp, giờ lại bị người ta vả mặt trào phúng như thế, đương nhiên không thể nuốt trôi cục tức này, thậm chí cậu ta còn không nghe lọt cuộc đối thoại giữa Diệp Phàm và Hoa Hồng Đỏ ban nãy vì quá tức tối!
"Oắt con, đừng để tao gặp lại mày!"
Quách Vi mắng thầm trong bụng.
Mà bên kia, trong chiếc Rolls-Royce, Trần Tiểu Manh nhìn nội thất xa hoa, vừa kinh ngạc vừa cảm thán, Tôn Tiểu Tiểu cũng kích động khôn xiết, dù sao đây là cũng là lần đầu tiên các cô được ngồi trong một chiếc xe sang trọng như thế, chỉ có Đường Sở Sở và A Cơ là vẫn giữ được bình tĩnh.
Ngay sau đó, Trần Tiểu Manh quay sang nhìn Diệp Phàm chằm chằm: "Anh rể, anh có quan hệ gì với người đẹp sườn xám kia thế? Cô ta chuẩn bị nguyên đoàn xe xa hoa vậy đến đón anh, đừng nói là hai người có gì đó mờ ám đấy nhé?"
"Con nhóc này, đừng soi mói anh suốt ngày thế chứ, Sở Sở còn chưa lên tiếng, em nhọc lòng như vậy làm gì?"
Diệp Phàm bĩu môi, một tay ôm Đường Sở Sở, một tay cầm ly vang đỏ, nom cực kỳ tiêu sái.
"Chị họ, chị mau quản anh ấy đi!"
Trần Tiểu Manh lải nhải với Đường Sở Sở.
"Không sao, anh Tiểu Phàm muốn gì cũng được!"
Đường Sở Sở hào phóng đáp.
Trần Tiểu Manh nghe chị họ nói xong thì cạn lời, cô chị họ này tốt với Diệp Phàm đến mức khiến người khác giận sôi gan.
"Thiếu chủ, tôi đã sắp xếp nơi ở cho mọi người rồi, giờ mình đi thẳng qua đấy luôn ạ?"
Lúc này, Hoa Hồng Đỏ ngồi ghế phụ dò hỏi.
"Tôi có hẹn đàm phán với tổng giám đốc tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh, ghé nơi này trước đã!"
Đường Sở Sở lên tiếng.
"Đi tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh!"
"Có điều chỉ cần một chiếc này thôi, mấy xe khác về trước đi, rêu rao quá!"
Diệp Phàm nói.
"Vâng!"
Hoa Hồng Đỏ gật đầu.
Kế tiếp, đám Diệp Phàm ngồi Rolls-Royce tới một tòa cao ốc.
Nơi này là trụ sở chính của tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh tại quận Thiên Thục.
"Mọi người chờ trong xe nhé, em với Tiểu Tiểu vào đó là được rồi!"
Đường Sở Sở vừa xuống xe vừa nói.
"Anh cũng đi!"
Diệp Phàm lên tiếng.
"Thiếu chủ cần tôi làm gì không?"
Hoa Hồng Đỏ nhấp môi, hỏi.
"Không cần, ở đây chờ chúng tôi là được!"
Diệp Phàm ném lại một câu rồi cả ba nhanh chóng vào trong cao ốc.
"Ba vị, mọi người tìm ai ạ?"
Cô gái ngồi ở bàn tiếp đón dò hỏi.
"Tôi là chủ tịch tập đoàn Đường Thị ở Thiên Hải, lúc trước đã liên hệ bàn chuyện hợp tác với tổng giám đốc của các cô!"
Đường Sở Sở nói thẳng.
"Vâng, xin phép liên hệ một lát!"
Cô bé tiếp tân lập tức gọi điện thoại hỏi thăm.
"Chúng ta đúng là có duyên nhỉ, lại gặp mặt!"
Đúng lúc này, một giọng nói âm u lạnh lẽo vang lên.
Quách Vi, người vừa bị Diệp Phàm trào phúng ở sân bay cũng xuất hiện tại đây, nhìn bọn họ bằng vẻ mặt âm hiểm.
"Lại là cậu?"
"Sao cứ gặp cậu mãi thế?"
Diệp Phàm nhìn Quách Vi, lạnh nhạt nói.
"Hóa ra cô chính là chủ tịch Đường Thị muốn hợp tác với tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh!"
Quách Vi nhìn Đường Sở Sở, trong mắt loe lên tia ngoan độc.
"Liên quan gì với cậu à?"
Đường Sở Sở nhìn Quách Vi, lạnh nhạt hỏi.
"Đương nhiên là có liên quan!"
"Cô có tin chỉ cần một câu nói của tôi là việc hợp tác với tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh của mấy người đổ sông đổ bể hết không?"
Quách Vi âm u hỏi.
Ngay sau đó, cậu ta háo sắc nhìn Đường Sở Sở và Tôn Tiểu Tiểu: "Đương nhiên nếu hai người đẹp đây và hai người đẹp lúc nãy sẵn lòng uống với tôi vài ly thì tôi có thể suy xét để yên cho các người tiếp tục hợp tác!"
"Cậu có quan hệ gì với tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh?"
Đường Sở Sở hỏi Quách Vi.
"Cưng nói cho cô ấy biết, tôi có quan hệ gì với Hồng Tinh đây?"
Quách Vi kiêu căng liếc tiếp tân.
"Đây chính là nhị công tử của tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh chúng tôi, cũng là em trai của tổng giám đốc!"
Cô bé tiếp tân giới thiệu.
Nghe thế, Đường Sở Sở khẽ nhíu mày, sắc mặt hơi thay đổi.
Cô không ngờ vừa tới đây đã đắc tội tiểu thiếu gia của tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh, e rằng lần hợp tác này gặp rắc rối rồi.
"Hiện tại đã biết thân phận của ông đây rồi nhỉ?"
"Đường Thị mấy cô muốn hợp tác với công ty nhà tôi thì phải xem tôi có chịu hay không, nếu làm tôi mất hứng, tôi chỉ cần nói một câu là các cô đừng mơ hợp tác với tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh!"
Quách Vi trưng ra vẻ cao cao tại thượng, kiêu căng nói.
Lúc trước cậu ta còn đang suy nghĩ cách vớt vát lại mặt mũi, thật không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy.
"Chuyện vừa rồi, tôi có thể xin lỗi cậu!"
Đường Sở Sở lên tiếng.
Hiện giờ kem trị sẹo sắp được đưa ra thị trường, trong đó vị dược liệu khan hiếm kia chỉ có ở quận Thiên Thục, tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh là nhà cung ứng dược liệu lớn nhất nơi đây, nhất định phải bắt được hợp đồng này!
"Cô cảm thấy một tiếng xin lỗi là đủ rồi à?"
Quách Vi lạnh nhạt hỏi.
"Chứ cậu muốn thế nào?"
Tôn Tiểu Tiểu không nhịn được kêu lên.
"Tôi muốn bốn người các cô ngủ với ông đây một đêm!"
"Với cả thằng ranh này nữa, ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu xin lỗi bổn thiếu gia!"
Trong mắt Quách Vi lóe lên tia dâm dục, cậu ta nhìn chằm chằm Đường Sở Sở và Tôn Tiểu Tiểu giây lát, sau đó lạnh lùng liếc sang Diệp Phàm.
"Cậu…"
Tôn Tiểu Tiểu tức giận không thôi.
"Có phải cậu cảm thấy mình đã nắm tất cả mọi thứ trong tay không?"
Diệp Phàm lạnh nhạt hỏi Quách Vi.
"Chỉ cần các người còn muốn hợp tác với tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh thì chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời tôi!"
Quách Vi hừ lạnh.
Bốp!!!
Đột nhiên, Diệp Phàm tiến lên một bước, vung tay tát thẳng lên má Quách Vi, lực tay mạnh mẽ hất cậu ta bay xa hơn mười mét, tông vào cột trong đại sảnh, quỳ rạp xuống đất hộc máu.
Cô tiếp tân và nhân viên tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh đều bị dọa giật nảy.
Mà đúng lúc này, cửa thang máy bật mở, một đoàn người đi ra.
Cầm đầu một người đàn ông mặc vest đi giày da tầm ba mươi, khí thế bất phàm, chính là tổng giám đốc tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh, anh trai Quách Vi, Quách Chân.
"Em hai!"
Quách Chân vừa ra thang máy thì bắt gặp cảnh em trai mình quỳ rạp dưới đất ọc máu, anh ta lập biến sắc, bước nhanh tới.
"Em hai, em bị sao thế? Ai đánh em ra nông nỗi này?"
Quách Chân nhìn nửa bên mặt bị tát sưng vù của Quách Vi, sắc mặt lạnh băng, nổi trận lôi đình.
"Anh cả, anh tới đúng lúc lắm, mau bắt thằng đó lại cho em, em muốn nó sống không bằng chết!"
Quách Vi chỉ vào Diệp Phàm, hung dữ kêu lên.
Quách Chân lập tức lia mắt về phía Diệp Phàm với cái nhìn đầy âm u, cất giọng hỏi: "Là anh tổn thương em trai tôi?"
"Tổng giám đốc Quách, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!"
Đường Sở Sở vội vàng tiến lên hòa giải.
"Chủ tịch Đường?"
Lúc Quách Chân trông thấy Đường Sở Sở thì có hơi ngạc nhiên.
"Anh cả, bọn chúng đều cùng một lũ đấy!"
Quách Vi vội vàng kêu lên.
Nghe vật, Quách Chân tức khắc sầm mặt, nhìn chằm chằm Đường Sở Sở: "Chủ tịch Đường, cô và tên đánh em trai tôi là một giuộc?"
"Tổng giám đốc Quách, tất cả chỉ là hiểu lầm!"
Đường Sở Sở giải thích.
"Hiểu lầm? Em trai tôi bị đánh thành như vậy, cô nói chỉ là hiểu lầm?"
"Chủ tịch Đường, xem ra Đường Thị các cô không thật lòng muốn hợp tác với tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh nhỉ!"
Quách Chân lạnh băng trừng Đường Sở Sở.
"Tôi…"
"Người đâu, bắt tên nhãi nhép này lại cho tôi!"
Quách Chân kêu lên, một đám bảo an nhanh chóng vọt qua.
"Tổng giám đốc Quách, đừng xúc động mà!"
Đường Sở Sở chắn trước mặt Diệp Phàm, khuyên nhủ Quách Chân.
"Xem ra cô muốn che chở thằng ranh này, vậy Đường Thị các cô đừng bao giờ nghĩ tới chuyện hợp tác với Hồng Tinh chúng tôi nữa!"
Quách Chân lạnh băng quát.
"Tổng giám đốc Quách…"
Nghe vậy, sắc mặt Đường Sở Sở lập tức thay đổi, trở nên vô cùng khó coi.
"Một cái tập đoàn dược phẩm rẻ rách cũng dám kiêu căng phách lối như thế, có tin tôi làm công ty mấy người phá sản trong vòng một giây không?"
Diệp Phàm bĩu môi, lạnh lùng nói.
"Khiến tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh phá sản hử, ngông cuồng!"
Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía xa xa!
Bình luận facebook