-
Chương 1094-1095
Chương 1094
Khương Vọng vẫn giữ thư sinh kia, hoàn toàn không có gì khác biệt.
Dường như tất cả mọi thứ vừa xảy ra trong nơi thần hồn thần bí kia không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng gì đến hiện thực, thậm chí thời gian diễn ra cũng cực kỳ ngắn.
Khương Vọng trầm ổn bước đi, cảm nhận được mồ hôi trượt xuống dọc sống lưng.
Đối thủ vừa rồi rất đáng sợ.
Trước kia, Dù là Thái Hư Huyễn Cảnh hay Hồng Trang Kính, hay là dùng đạo thuật thần hồn xâm lấn Thông Thiên Cung của đối thủ.
Cho đến tận bây giờ, mới có một lần duy nhất thần hồn của hắn hoàn toàn bại lộ, không chút che chắn, là khi bị Trang Thừa Càn ép đi lấp Vô Sinh Kiếp.
Mà lần này, gần như không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, thần hồn của hắn đã bị kéo tới một nơi thần hồn thần bí xa lạ nào đó.
So với phương pháp xâm lấn Thông Thiên Cung thì thủ đoạn kéo đối thủ vào một nơi thần bí này thực sự cao cấp hơn nhiều. Thậm chí, Khương Vọng còn chưa bao giờ nghe nói đến. Muốn làm được như vậy cực kỳ khó.
Thậm chí Khương Vọng còn khó mà lý giải nổi bước đầu tiên nữa. Bởi vì, muốn làm được cách này, việc đầu tiên cần giải quyết là làm sao để đột phá được vòng bảo hộ bản nguyên thần hồn của chủ nhân, của Thông Thiên Cung.
Trong số tất cả đối thủ mà Khương Vọng đã đối đầu, chỉ có Trang Thừa Càn làm được điều này!
Nhưng thực lực của người này rõ ràng kém xa Trang Thừa Càn. Hắn ta đã dùng kỹ thuật vận dụng thần hồn cực kỳ cao minh mà làm được!
Là thần thông? Hay là một thần hồn đạo thuật cấm kỵ nào đó?
Người kia là ai?
Khương Vọng yên lặng suy tư một hồi mà vẫn không tìm thấy manh mối gì.
…
…
Cùng lúc đó, Vương Trường Cát cũng đang đi lên.
Trong đầu y cũng nhàn nhạt suy đoán. Vừa rồi hình như người kia đã từng gặp mình, có ấn tượng với khuôn mặt của mình… Hắn cũng là người của thành vực Phong Lâm sao? Cho nên, hắn mới hận Trương Lâm Xuyên đến thế.
Thành vực Phong Lâm có thêm một người sống sót, dường như chuyện này sẽ khiến y rất vui mới phải.
Nhưng thực tế là không.
Y không có quá nhiều quyến luyến với thành vực Phong Lâm, với người ở đó cũng thế.
Một cái tiểu viện, một con mèo, một khuôn mặt tươi cười ôn hòa, chính là tất cả quyến luyến của y.
Nhưng tất cả đều đã mất đi.
Y không tránh khỏi khá tò mò về người vừa gặp được hôm nay, đã từng thấy Vương Trường Cát, cừu hận Trương Lâm Xuyên, lại có tu vi Nội Phủ thần thông, sẽ là ai chứ?
Nhưng một chút tò mò ấy cũng không quan trọng.
Không quan trọng.
…
…
Vận mệnh vẫn cứ như một trò đùa.
Thực ra Vương Trường Cát và Khương Vọng đã từng gặp mặt.
Khi đó, quận viện đại khảo đã kết thúc, bọn họ đưa Lê Kiếm Thu và Vương Trường Tường tới quận viện Thanh Hà.
Bên ngoài thành Phong Lâm, mấy người Khương Vọng, Lăng Hà cùng Lê Kiếm Thu nói chuyện trân trọng, vẩy rượu chia tay.
Khi đó, Vương Trường Tường được tộc nhân Vương thị vây quanh như chúng tinh củng nguyệt. Là tương lai của Vương thị ở thành Phong Lâm, Vương Trường Tường nhận hết mọi lời nhắn nhủ thiết tha của tộc nhân, không biết rằng huynh trưởng cũng tới tiễn mình. Nhưng thực ra, Vương Trường Cát đến đây cũng chỉ ôm con mèo quýt đứng một mình trong một góc cửa thành, không hề lộ diện.
Hai người cùng đưa tiễn, bầu không khí hoàn toàn khác biệt.
Khi về thành, bọn họ có liếc nhau một cái từ phía xa xa.
Nhưng lúc này, Khương Vọng và Vương Trường Cát đều không nhớ.
…
Không hiểu sao Trương Lâm Xuyên lại thay đổi diện mạo, mới trước đây thôi Khương Vọng cũng không biết điều này.
Nhưng hắn đã nhớ rõ diện mạo mới này của hắn ta, sẽ không quên nữa.
Đương nhiên, hắn cũng sẽ không tin tưởng toàn bộ những lời người thần bí này đã nói.
Chân tướng trong đó còn cần nghiệm chứng.
Nhưng người kia có nhắc đến một chuyện, hiện giờ Vô Sinh Giáo đang hoạt động trong Ung quốc.
Khi thành Phong Lâm rơi vào tai ương, nhị trưởng lão Bạch Cốt Đạo Lục Diễm từng hát bài Bạch Cốt Vô Sinh Ca, thần thuật nguyên bản để Bạch Cốt Tôn Thần định ra tử kỳ của Trang Thừa Càn, tên là Vô Sinh Kiếp.
Rất rõ ràng, cái tên Vô Sinh Giáo này phát nguyên từ Bạch Cốt Đạo.
Theo như lời người thần bí này vừa nói, Vô Sinh Giáo là do Trương Lâm Xuyên sáng lập nên.
Cũng không biết là Trương Lâm Xuyên tự mình lập môn hộ hay đã thống hợp thế lực vốn có ở Bạch Cốt Đạo hình thành nên Vô Sinh Giáo.
Nếu là giả thuyết sau, vậy cần phải ước lượng lại thực lực của Trương Lâm Xuyên, bởi vì chí ít hắn ta cũng có thể áp đảo được Lục Diễm – trời sinh Minh Nhãn, Ngoại Lâu đỉnh phong.
Vô Sinh Giáo đản sinh sau khi Bạch Cốt Đạo bị hủy diệt, nhờ đó có thể thấy được, Trương Lâm Xuyên là người đứng đầu ruồng bỏ Bạch Cốt Thánh Chủ, hoặc chí ít cũng là một trong những người đứng đầu.
Lúc này, điều Khương Vọng muốn biết rõ nhất là, Trương Lâm Xuyên đã dùng phương pháp gì để triệt để thoát khỏi Bạch Cốt Tôn Thần, từ đó phản bội đạo cũ, thành lập giáo mới? Hoặc là nói… hắn ta đã hoàn toàn thoát khỏi Bạch Cốt Tôn Thần chưa?
Trang Thừa Càn thoát khỏi ảnh hưởng của Vô Sinh Kiếp là vì đã bồi dưỡng, ảnh hưởng một “bản thân” khác thế vào kiếp ấy.
Trương Lâm Xuyên không phải Bạch Cốt Đạo tử, cũng không trúng Vô Sinh Kiếp, sẽ không bị trói buộc mạnh mẽ như vậy. Tựa như Khương Vọng, hắn cũng đã từng dùng Bạch Cốt bí thật, nhưng trình độ lây nhiễm ấy đều bị Trang Thừa Càn nhẹ nhàng xóa đi.
Xét từ góc độ này, muốn thoát khỏi Bạch Cốt Tôn Thần cũng không phải việc bất khả thi.
Bạch Cốt Tôn Thần không phải không thể chiến thắng, Trang Thừa Càn đã chứng minh điều này.
Mà cái tên Vô Sinh Giáo này cũng cho Khương Vọng rất nhiều tin tức.
Trong ma quật dưới đáy nước, một trong những mục đích Trang Thừa Càn thể hiện ra là muốn lật tung Thần tọa của Bạch Cốt Tôn Thần.
Trương Lâm Xuyên thân là phản đồ của Bạch Cốt Đạo, có lẽ cũng có dã vọng giống như thế… Thậm chí có thể hắn ta còn thử cướp thần lực của Bạch Cốt Tôn Thần nữa. Nếu không, vì sao xây dựng thế lực mới lại lấy “Vô Sinh” làm tên?
Nhưng nhất định Trương Lâm Xuyên không biết, Bạch Cốt Tôn Thần đã dọn sạch trở ngại lớn nhất để hàng thế. Lúc này, Bạch Cốt Đạo Thai hoặc là đã giáng sinh ở một góc nào đó trong hiện thế …
Hết chương 1094.
Chương 1095
Khương Vọng trầm mặc bước trên đường phố huyện thành Văn Khê.
Hắn đột nhiên phát hiện, chẳng biết từ khi nào trong đầu mình luôn lôi Trang Thừa Càn và Trương Lâm Xuyên ra so sánh. Có lẽ là vì cả hai người kia đều có được ưu thế khi đối mặt với Bạch Cốt Tôn Thần, khiến cho lúc này độ nguy hiểm của Trương Lâm Xuyên, theo như hắn đánh giá, là cực kỳ cao. Không phải chỉ là một cường giả Nội Phủ chỉ nhờ đánh lén mới giết được Ngụy Khứ Tật.
Vô Sinh Giáo của Trương Lâm Xuyên hoạt động trong Ung quốc, có thể là vì Ung quốc mới kết thúc quốc chiến không lâu, Bạch Cốt Đạo vốn quen sống trong đống người chết, nhưng cũng không thể loại trừ việc bọn chúng có âm mưu khác…
Hắn cũng không tính thuận theo tâm ý của người thần bí kia, trước mắt cứ hoãn chuyện Vô Sinh Giáo lại đã.
Tạm thời muốn giết Trương Lâm Xuyên là chuyện không thể, vậy cứ quay về quỹ đạo cũ đi, nhặt lại mục đích ban đầu mà hắn tới đây.
Có điều, sau chuyện bất ngờ vừa rồi, Khương Vọng quyết định phải cẩn thận hơn một chút.
Lúc này, ở phủ Thuận An có lực lượng thượng tầng của Ung quốc, còn có môn đồ Mặc gia có năng lực khắc chế tương đương, còn có Vô Sinh Giáo, có cái tên thần bí với ngoại hình của Trương Lâm Xuyên… sóng ngầm cuồn cuộn.
Nhất định phải khống chế thật tốt mới có thể an ổn đạt thành mục đích.
Hắn rẽ vào một con hẻm nhỏ, khi bước ra đã kịp thu hết mũ rộng vành và áo choàng vào trong hộp trữ vật. Dù sao thứ này hắn cũng phải bỏ tiền ra “mua”, phải giữ gìn sau này đến lúc dùng đến.
Cũng không biết Ngụy Bá Phương, Gia Cát Tuấn ở Linh Không Điện thế nào. Hai con sâu mọt to tướng kia có đục rỗng Linh Không Điện đi không…
Phần nâng đỡ kia của Thành quốc cũng chỉ giúp Khương Vọng nhàn bớt được một chút, hắn cũng không quá xem trọng, cho nên cũng chỉ thoáng nghĩ đến chuyện này một cái rồi bỏ qua.
Căn cứ theo tin tức mấy ngày nay hắn thu thập được thì cơ hội tại Thanh Vân Đình đang ở ngay trước mắt…
…
…
Buổi tiệc mừng thọ Uy Ninh Hầu Tiêu Vũ ba trăm tuổi.
Hấp dẫn vô số tân khách.
Vị lão Hầu gia này ở trong quân lữ đã lâu, dù là tên, tước, tu vi đều xứng đáng đứng hạng nhất phủ Thuận An.
Đây lại là một buổi lễ lớn, mừng thọ ba trăm tuổi cơ mà, đương nhiên có thể đoán được cảnh tượng người tới chúc mừng nối liền không dứt.
Phủ Uy Ninh Hầu được xây bên ngoài thành phủ Thuận An thông tới huyện thành, chiếm diện tích rất rộng, nghiễm nhiên là một tòa thành nhỏ. Hàng ngày, đội xe qua lại vận chuyển đồ vật nguyên liệu sinh hoạt gần như nối liền không dứt.
Giờ này khắc này, đội ngũ tặng lễ bên ngoài Hầu phủ kéo dài tới vài dặm.
Khương Vọng cũng ở ngay trong đó.
Thân phận hiện tại của hắn chính là đệ tử đơn truyền Vu Tùng Hải của Khê Vân Kiếm Tông.
Khê Vân Kiếm Tông đã suy sụp từ lâu, công pháp nội môn thất lạc đến bảy tám phần, truyền tới thế hệ Vu Tùng Hải thì gần như đã tới biên giới tiêu vong rồi.
Trước kia, Khê Vân Kiếm Tông cũng đã tới phủ Uy Ninh Hầu làm khách, đương nhiên, “làm khách” ở đây đơn giản chỉ là tới đưa lễ, ngồi một chút vào tiệc cơ động mà thôi, còn không thấy được cả mặt chủ nhân nữa.
Đến bây giờ, thì vẫn còn tư cách đến phủ Uy Ninh Hầu chúc thọ (được ghi chép lại trong sổ lễ của Hầu phủ), nhưng đã không tặng được thọ lễ gì cho ra dáng.
Khương Vọng nguyện gánh cực khổ, tự móc tiền túi mua quà giúp cho bọn họ.
Hiện giờ, Vu Tùng Hải thật sự vẫn còn đang ở trong một sơn động vô danh nào đó. Khương Vọng đã dùng một bộ kiếm điển của Linh Không Điện để giao dịch với hắn ta, mượn dùng thân phận này một thời gian. Để phòng ngừa hắn ta nhận được đồ rồi còn làm ra chuyện linh tinh, hắn cũng đã có vài biện pháp phòng bị. Đến khi mọi chuyện hoàn thành sẽ thả hắn ta đi.
Đệ tử đơn truyền Vu Tùng Hải của Khê Vân Kiếm Tông, đây là một thân phận vô cùng thích hợp.
Vị tu sĩ trẻ tuổi này tu hành vô cùng khắc khổ, sau khi sư phụ duy nhất của hắn ta chết đi đã bế quan lâu dài, không ngừng khổ tu theo mấy quyển tàn phổ.
Nói cách khác, chính là không ai biết hắn ta. Dù là ở huyện Cửu Dư thì hắn ta cũng chỉ là một cái tên mơ hồ còn nổi danh, nhưng không có mấy người quen biết.
Chớ nói đến phủ Uy Viễn Hầu này, dù hắn ta có đến giữa cửa hô lớn một tiếng Vu Tùng Hải, e rằng cũng không có ai nhận ra.
Thanh Vân Đình ở huyện Văn Khê, Khương Vọng lại chạy đến phủ Uy Ninh Hầu xa tít mù, đương nhiên không phải hắn đi lầm, mà là vì Thanh Vân Đình nhất định cũng sẽ đến phủ Uy Ninh Hầu chúc thọ.
Không nghi ngờ gì, bắt đầu tiếp xúc ở phủ Uy Ninh Hầu là lựa chọn tốt hơn trực tiếp đến nhà thăm, sẽ không khiến người ta cảnh giác.
Đội ngũ dài dằng dặc di động gian nan, Khương Vọng đủ kiên nhẫn vừa chờ đợi vừa yên lặng vận chuyển đạo nguyên.
Vết ẩu đả trên mặt đã mờ rồi nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn tiếp tục thử trải nghiệm phương thức vận dụng đạo nguyên của Chân Nhân đương thế - kết quả có thể là phí công, nhưng nhỡ vạn nhất có thu hoạch thì là một chuyện may mắn lớn lao.
Có đôi khi thành công chỉ là một chút khả năng giãy dụa ra được khi phí công một cách vô tận.
Khi hắn đang lặng lẽ trải nghiệm, một tiếng ưng lệ từ xa vọng lại, chấn động đám người.
Những âm thanh xì xào bán tán kia lập tức dừng lại, một khắc sau lại sôi trào lên.
Khương Vọng nhìn theo ánh mắt của mọi người.
Hắn chỉ thấy một con chim ưng to tướng màu đen đang lướt qua không trung mà đến, lợi trảo như câu, cánh lớn giang rộng che xuống một mảnh bóng râm. Mỗi một lông chim đều như một thanh cương đao.
Trên lưng cự ưng là một nam tử chân trần đeo mặt nạ huyền thiết, lưng đeo một cái hộp đứng bằng đồng có xích sắt.
Không cần nghe những lời bàn luận ầm ĩ xung quanh.
Tự nhiên trong lòng Khương Vọng nảy ra một cái tên.
Thiên tài Mặc gia, Mặc Kinh Vũ!
Hắn còn biết người này trước những kẻ kia.
Hết chương 1095.
Khương Vọng vẫn giữ thư sinh kia, hoàn toàn không có gì khác biệt.
Dường như tất cả mọi thứ vừa xảy ra trong nơi thần hồn thần bí kia không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng gì đến hiện thực, thậm chí thời gian diễn ra cũng cực kỳ ngắn.
Khương Vọng trầm ổn bước đi, cảm nhận được mồ hôi trượt xuống dọc sống lưng.
Đối thủ vừa rồi rất đáng sợ.
Trước kia, Dù là Thái Hư Huyễn Cảnh hay Hồng Trang Kính, hay là dùng đạo thuật thần hồn xâm lấn Thông Thiên Cung của đối thủ.
Cho đến tận bây giờ, mới có một lần duy nhất thần hồn của hắn hoàn toàn bại lộ, không chút che chắn, là khi bị Trang Thừa Càn ép đi lấp Vô Sinh Kiếp.
Mà lần này, gần như không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, thần hồn của hắn đã bị kéo tới một nơi thần hồn thần bí xa lạ nào đó.
So với phương pháp xâm lấn Thông Thiên Cung thì thủ đoạn kéo đối thủ vào một nơi thần bí này thực sự cao cấp hơn nhiều. Thậm chí, Khương Vọng còn chưa bao giờ nghe nói đến. Muốn làm được như vậy cực kỳ khó.
Thậm chí Khương Vọng còn khó mà lý giải nổi bước đầu tiên nữa. Bởi vì, muốn làm được cách này, việc đầu tiên cần giải quyết là làm sao để đột phá được vòng bảo hộ bản nguyên thần hồn của chủ nhân, của Thông Thiên Cung.
Trong số tất cả đối thủ mà Khương Vọng đã đối đầu, chỉ có Trang Thừa Càn làm được điều này!
Nhưng thực lực của người này rõ ràng kém xa Trang Thừa Càn. Hắn ta đã dùng kỹ thuật vận dụng thần hồn cực kỳ cao minh mà làm được!
Là thần thông? Hay là một thần hồn đạo thuật cấm kỵ nào đó?
Người kia là ai?
Khương Vọng yên lặng suy tư một hồi mà vẫn không tìm thấy manh mối gì.
…
…
Cùng lúc đó, Vương Trường Cát cũng đang đi lên.
Trong đầu y cũng nhàn nhạt suy đoán. Vừa rồi hình như người kia đã từng gặp mình, có ấn tượng với khuôn mặt của mình… Hắn cũng là người của thành vực Phong Lâm sao? Cho nên, hắn mới hận Trương Lâm Xuyên đến thế.
Thành vực Phong Lâm có thêm một người sống sót, dường như chuyện này sẽ khiến y rất vui mới phải.
Nhưng thực tế là không.
Y không có quá nhiều quyến luyến với thành vực Phong Lâm, với người ở đó cũng thế.
Một cái tiểu viện, một con mèo, một khuôn mặt tươi cười ôn hòa, chính là tất cả quyến luyến của y.
Nhưng tất cả đều đã mất đi.
Y không tránh khỏi khá tò mò về người vừa gặp được hôm nay, đã từng thấy Vương Trường Cát, cừu hận Trương Lâm Xuyên, lại có tu vi Nội Phủ thần thông, sẽ là ai chứ?
Nhưng một chút tò mò ấy cũng không quan trọng.
Không quan trọng.
…
…
Vận mệnh vẫn cứ như một trò đùa.
Thực ra Vương Trường Cát và Khương Vọng đã từng gặp mặt.
Khi đó, quận viện đại khảo đã kết thúc, bọn họ đưa Lê Kiếm Thu và Vương Trường Tường tới quận viện Thanh Hà.
Bên ngoài thành Phong Lâm, mấy người Khương Vọng, Lăng Hà cùng Lê Kiếm Thu nói chuyện trân trọng, vẩy rượu chia tay.
Khi đó, Vương Trường Tường được tộc nhân Vương thị vây quanh như chúng tinh củng nguyệt. Là tương lai của Vương thị ở thành Phong Lâm, Vương Trường Tường nhận hết mọi lời nhắn nhủ thiết tha của tộc nhân, không biết rằng huynh trưởng cũng tới tiễn mình. Nhưng thực ra, Vương Trường Cát đến đây cũng chỉ ôm con mèo quýt đứng một mình trong một góc cửa thành, không hề lộ diện.
Hai người cùng đưa tiễn, bầu không khí hoàn toàn khác biệt.
Khi về thành, bọn họ có liếc nhau một cái từ phía xa xa.
Nhưng lúc này, Khương Vọng và Vương Trường Cát đều không nhớ.
…
Không hiểu sao Trương Lâm Xuyên lại thay đổi diện mạo, mới trước đây thôi Khương Vọng cũng không biết điều này.
Nhưng hắn đã nhớ rõ diện mạo mới này của hắn ta, sẽ không quên nữa.
Đương nhiên, hắn cũng sẽ không tin tưởng toàn bộ những lời người thần bí này đã nói.
Chân tướng trong đó còn cần nghiệm chứng.
Nhưng người kia có nhắc đến một chuyện, hiện giờ Vô Sinh Giáo đang hoạt động trong Ung quốc.
Khi thành Phong Lâm rơi vào tai ương, nhị trưởng lão Bạch Cốt Đạo Lục Diễm từng hát bài Bạch Cốt Vô Sinh Ca, thần thuật nguyên bản để Bạch Cốt Tôn Thần định ra tử kỳ của Trang Thừa Càn, tên là Vô Sinh Kiếp.
Rất rõ ràng, cái tên Vô Sinh Giáo này phát nguyên từ Bạch Cốt Đạo.
Theo như lời người thần bí này vừa nói, Vô Sinh Giáo là do Trương Lâm Xuyên sáng lập nên.
Cũng không biết là Trương Lâm Xuyên tự mình lập môn hộ hay đã thống hợp thế lực vốn có ở Bạch Cốt Đạo hình thành nên Vô Sinh Giáo.
Nếu là giả thuyết sau, vậy cần phải ước lượng lại thực lực của Trương Lâm Xuyên, bởi vì chí ít hắn ta cũng có thể áp đảo được Lục Diễm – trời sinh Minh Nhãn, Ngoại Lâu đỉnh phong.
Vô Sinh Giáo đản sinh sau khi Bạch Cốt Đạo bị hủy diệt, nhờ đó có thể thấy được, Trương Lâm Xuyên là người đứng đầu ruồng bỏ Bạch Cốt Thánh Chủ, hoặc chí ít cũng là một trong những người đứng đầu.
Lúc này, điều Khương Vọng muốn biết rõ nhất là, Trương Lâm Xuyên đã dùng phương pháp gì để triệt để thoát khỏi Bạch Cốt Tôn Thần, từ đó phản bội đạo cũ, thành lập giáo mới? Hoặc là nói… hắn ta đã hoàn toàn thoát khỏi Bạch Cốt Tôn Thần chưa?
Trang Thừa Càn thoát khỏi ảnh hưởng của Vô Sinh Kiếp là vì đã bồi dưỡng, ảnh hưởng một “bản thân” khác thế vào kiếp ấy.
Trương Lâm Xuyên không phải Bạch Cốt Đạo tử, cũng không trúng Vô Sinh Kiếp, sẽ không bị trói buộc mạnh mẽ như vậy. Tựa như Khương Vọng, hắn cũng đã từng dùng Bạch Cốt bí thật, nhưng trình độ lây nhiễm ấy đều bị Trang Thừa Càn nhẹ nhàng xóa đi.
Xét từ góc độ này, muốn thoát khỏi Bạch Cốt Tôn Thần cũng không phải việc bất khả thi.
Bạch Cốt Tôn Thần không phải không thể chiến thắng, Trang Thừa Càn đã chứng minh điều này.
Mà cái tên Vô Sinh Giáo này cũng cho Khương Vọng rất nhiều tin tức.
Trong ma quật dưới đáy nước, một trong những mục đích Trang Thừa Càn thể hiện ra là muốn lật tung Thần tọa của Bạch Cốt Tôn Thần.
Trương Lâm Xuyên thân là phản đồ của Bạch Cốt Đạo, có lẽ cũng có dã vọng giống như thế… Thậm chí có thể hắn ta còn thử cướp thần lực của Bạch Cốt Tôn Thần nữa. Nếu không, vì sao xây dựng thế lực mới lại lấy “Vô Sinh” làm tên?
Nhưng nhất định Trương Lâm Xuyên không biết, Bạch Cốt Tôn Thần đã dọn sạch trở ngại lớn nhất để hàng thế. Lúc này, Bạch Cốt Đạo Thai hoặc là đã giáng sinh ở một góc nào đó trong hiện thế …
Hết chương 1094.
Chương 1095
Khương Vọng trầm mặc bước trên đường phố huyện thành Văn Khê.
Hắn đột nhiên phát hiện, chẳng biết từ khi nào trong đầu mình luôn lôi Trang Thừa Càn và Trương Lâm Xuyên ra so sánh. Có lẽ là vì cả hai người kia đều có được ưu thế khi đối mặt với Bạch Cốt Tôn Thần, khiến cho lúc này độ nguy hiểm của Trương Lâm Xuyên, theo như hắn đánh giá, là cực kỳ cao. Không phải chỉ là một cường giả Nội Phủ chỉ nhờ đánh lén mới giết được Ngụy Khứ Tật.
Vô Sinh Giáo của Trương Lâm Xuyên hoạt động trong Ung quốc, có thể là vì Ung quốc mới kết thúc quốc chiến không lâu, Bạch Cốt Đạo vốn quen sống trong đống người chết, nhưng cũng không thể loại trừ việc bọn chúng có âm mưu khác…
Hắn cũng không tính thuận theo tâm ý của người thần bí kia, trước mắt cứ hoãn chuyện Vô Sinh Giáo lại đã.
Tạm thời muốn giết Trương Lâm Xuyên là chuyện không thể, vậy cứ quay về quỹ đạo cũ đi, nhặt lại mục đích ban đầu mà hắn tới đây.
Có điều, sau chuyện bất ngờ vừa rồi, Khương Vọng quyết định phải cẩn thận hơn một chút.
Lúc này, ở phủ Thuận An có lực lượng thượng tầng của Ung quốc, còn có môn đồ Mặc gia có năng lực khắc chế tương đương, còn có Vô Sinh Giáo, có cái tên thần bí với ngoại hình của Trương Lâm Xuyên… sóng ngầm cuồn cuộn.
Nhất định phải khống chế thật tốt mới có thể an ổn đạt thành mục đích.
Hắn rẽ vào một con hẻm nhỏ, khi bước ra đã kịp thu hết mũ rộng vành và áo choàng vào trong hộp trữ vật. Dù sao thứ này hắn cũng phải bỏ tiền ra “mua”, phải giữ gìn sau này đến lúc dùng đến.
Cũng không biết Ngụy Bá Phương, Gia Cát Tuấn ở Linh Không Điện thế nào. Hai con sâu mọt to tướng kia có đục rỗng Linh Không Điện đi không…
Phần nâng đỡ kia của Thành quốc cũng chỉ giúp Khương Vọng nhàn bớt được một chút, hắn cũng không quá xem trọng, cho nên cũng chỉ thoáng nghĩ đến chuyện này một cái rồi bỏ qua.
Căn cứ theo tin tức mấy ngày nay hắn thu thập được thì cơ hội tại Thanh Vân Đình đang ở ngay trước mắt…
…
…
Buổi tiệc mừng thọ Uy Ninh Hầu Tiêu Vũ ba trăm tuổi.
Hấp dẫn vô số tân khách.
Vị lão Hầu gia này ở trong quân lữ đã lâu, dù là tên, tước, tu vi đều xứng đáng đứng hạng nhất phủ Thuận An.
Đây lại là một buổi lễ lớn, mừng thọ ba trăm tuổi cơ mà, đương nhiên có thể đoán được cảnh tượng người tới chúc mừng nối liền không dứt.
Phủ Uy Ninh Hầu được xây bên ngoài thành phủ Thuận An thông tới huyện thành, chiếm diện tích rất rộng, nghiễm nhiên là một tòa thành nhỏ. Hàng ngày, đội xe qua lại vận chuyển đồ vật nguyên liệu sinh hoạt gần như nối liền không dứt.
Giờ này khắc này, đội ngũ tặng lễ bên ngoài Hầu phủ kéo dài tới vài dặm.
Khương Vọng cũng ở ngay trong đó.
Thân phận hiện tại của hắn chính là đệ tử đơn truyền Vu Tùng Hải của Khê Vân Kiếm Tông.
Khê Vân Kiếm Tông đã suy sụp từ lâu, công pháp nội môn thất lạc đến bảy tám phần, truyền tới thế hệ Vu Tùng Hải thì gần như đã tới biên giới tiêu vong rồi.
Trước kia, Khê Vân Kiếm Tông cũng đã tới phủ Uy Ninh Hầu làm khách, đương nhiên, “làm khách” ở đây đơn giản chỉ là tới đưa lễ, ngồi một chút vào tiệc cơ động mà thôi, còn không thấy được cả mặt chủ nhân nữa.
Đến bây giờ, thì vẫn còn tư cách đến phủ Uy Ninh Hầu chúc thọ (được ghi chép lại trong sổ lễ của Hầu phủ), nhưng đã không tặng được thọ lễ gì cho ra dáng.
Khương Vọng nguyện gánh cực khổ, tự móc tiền túi mua quà giúp cho bọn họ.
Hiện giờ, Vu Tùng Hải thật sự vẫn còn đang ở trong một sơn động vô danh nào đó. Khương Vọng đã dùng một bộ kiếm điển của Linh Không Điện để giao dịch với hắn ta, mượn dùng thân phận này một thời gian. Để phòng ngừa hắn ta nhận được đồ rồi còn làm ra chuyện linh tinh, hắn cũng đã có vài biện pháp phòng bị. Đến khi mọi chuyện hoàn thành sẽ thả hắn ta đi.
Đệ tử đơn truyền Vu Tùng Hải của Khê Vân Kiếm Tông, đây là một thân phận vô cùng thích hợp.
Vị tu sĩ trẻ tuổi này tu hành vô cùng khắc khổ, sau khi sư phụ duy nhất của hắn ta chết đi đã bế quan lâu dài, không ngừng khổ tu theo mấy quyển tàn phổ.
Nói cách khác, chính là không ai biết hắn ta. Dù là ở huyện Cửu Dư thì hắn ta cũng chỉ là một cái tên mơ hồ còn nổi danh, nhưng không có mấy người quen biết.
Chớ nói đến phủ Uy Viễn Hầu này, dù hắn ta có đến giữa cửa hô lớn một tiếng Vu Tùng Hải, e rằng cũng không có ai nhận ra.
Thanh Vân Đình ở huyện Văn Khê, Khương Vọng lại chạy đến phủ Uy Ninh Hầu xa tít mù, đương nhiên không phải hắn đi lầm, mà là vì Thanh Vân Đình nhất định cũng sẽ đến phủ Uy Ninh Hầu chúc thọ.
Không nghi ngờ gì, bắt đầu tiếp xúc ở phủ Uy Ninh Hầu là lựa chọn tốt hơn trực tiếp đến nhà thăm, sẽ không khiến người ta cảnh giác.
Đội ngũ dài dằng dặc di động gian nan, Khương Vọng đủ kiên nhẫn vừa chờ đợi vừa yên lặng vận chuyển đạo nguyên.
Vết ẩu đả trên mặt đã mờ rồi nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn tiếp tục thử trải nghiệm phương thức vận dụng đạo nguyên của Chân Nhân đương thế - kết quả có thể là phí công, nhưng nhỡ vạn nhất có thu hoạch thì là một chuyện may mắn lớn lao.
Có đôi khi thành công chỉ là một chút khả năng giãy dụa ra được khi phí công một cách vô tận.
Khi hắn đang lặng lẽ trải nghiệm, một tiếng ưng lệ từ xa vọng lại, chấn động đám người.
Những âm thanh xì xào bán tán kia lập tức dừng lại, một khắc sau lại sôi trào lên.
Khương Vọng nhìn theo ánh mắt của mọi người.
Hắn chỉ thấy một con chim ưng to tướng màu đen đang lướt qua không trung mà đến, lợi trảo như câu, cánh lớn giang rộng che xuống một mảnh bóng râm. Mỗi một lông chim đều như một thanh cương đao.
Trên lưng cự ưng là một nam tử chân trần đeo mặt nạ huyền thiết, lưng đeo một cái hộp đứng bằng đồng có xích sắt.
Không cần nghe những lời bàn luận ầm ĩ xung quanh.
Tự nhiên trong lòng Khương Vọng nảy ra một cái tên.
Thiên tài Mặc gia, Mặc Kinh Vũ!
Hắn còn biết người này trước những kẻ kia.
Hết chương 1095.