-
Chương 1082-1083
Chương 1082
Trận đại chiến giữa hai Chân Nhân ở sông Trường Hà, tất nhiên đã thu hút sự chú ý của Diệp Lăng Tiêu.
Sông Trường Hà cách Vân quốc cũng không xa lắm.
Ông ta vốn vẫn luôn chú ý đến sông Trường Hà.
Mà trận đại chiến giữa Chân Nhân liên lụy rất rộng.
Con người Trang Cao Tiện này, sao lại quyết đấu sinh tử với người ta, ông ta sẽ không thèm để ý.
Ngoại trừ sự thờ ơ lạnh nhạt thì sẽ không có bất kỳ quan tâm nào khác.
Nhưng phương hướng Trang Cao Tiện đang đi rõ ràng là đang truy sát Khương Vọng, vì sao lại xảy ra đại chiến giữa hai Chân Nhân chứ?
Lúc Diệp Lăng Tiêu đuổi đến nơi thì đại chiến đó đã kết thúc.
Từ dấu vết để lại, có thể thấy được lúc đôi bên giao chiến đều rất khắc chế, đại khái chẳng qua là mạnh mẽ ra vài chiêu, biết được thực lực của đối phương thì liền dừng lại.
Lúc này ông ta chạy đến chỉ có thể cảm nhận lại hơi thở lưu lại ở địa điểm diễn ra trận chiến. Trong đó có một loại có liên quan đến Phật Môn.
Thiếu niên tên Khương Vọng kia, sau lưng hắn có mối quan hệ phức tạp rắc rối đến vậy sao? Lại có cao nhân Phật Môn nguyện ý ra mặt vì hắn. Hơn nữa còn không tiếc gây ra đại chiến Chân Nhân.
Ông ta nghĩ rằng ông ta đã rất xem trọng Khương Vọng rồi, nhưng thật sự không ngờ rằng Khương Vọng còn có thể mang lại sự kinh hỉ khác cho ông ta.
Có lẽ…
Diệp Lăng Tiêu nhìn Trường Hà cuồn cuộn chảy, bấm tay bắn ra.
Một cục đá lặng lẽ ngưng kết, rơi từ trên cao xuống, phát ra tiếng xé gió bén nhọn.
Lúc rơi vào trong nước, tách nước ra, một đường chìm xuống đến đáy sông mới ngừng lại.
Mực nước lại cao hơn rồi. Ông ta nghĩ.
…
Khương Vọng lén lẻn về Lăng Tiêu Các.
Cả quá trình đều vô cùng bí mật.
Trên mặt mang mặt nạ, trên người cũng che kín gió thổi chẳng lọt.
Nếu không phải đã viết thư cho Diệp Thanh Vũ trước thì chắc chắn sẽ bị lực lượng bảo hộ Lăng Tiêu Các đánh đuổi ra khỏi cửa chứ sao có thể lẻn vào được bí địa chứ.
Nhưng mà, một Diệp Thanh Vũ hiếm khi thể hiện thái độ với hắn, trên suốt đoạn đường vào bí địa Lăng Tiêu, vẫn luôn bày ra khuôn mặt lạnh lùng với hắn.
Khương Vọng không biết rằng Diệp Thanh Vũ cho rằng hắn đã chết.
Nhưng hắn hiểu rõ, bỗng nhiên mất tích, người thân bạn bè cũng sẽ rất lo lắng cho hắn.
Hắn không phải là loại người tự cho mình là đúng, không hề cảm thấy bản thân mình cửu tử nhất sinh trở về thì sẽ nhận được sự khoan dung vô hạn của người thân và bạn bè. Hơn nữa từ đầu tới cuối, hắn không báo cho bất kỳ ai về hành động của mình.
“Haiz, chuyện đó…”
Khương Vọng muốn hâm nóng bầu không khí, giọng nói xuyên qua mặt nạ, có chút nặng nề: “Phong cảnh thật đẹp!”
Diệp Thanh Vũ đi trước dẫn đường, không thèm trả lời.
Mà thật ra cũng chẳng có gì mà trả lời.
Nàng từ nhỏ đến lớn đều sống ở đây, từng ngọn cây cọng cỏ đều đã cực kỳ quen thuộc rồi, còn cần Khương Vọng đến nói cho nàng biết phong cảnh thế nào sao?
“Đạo hữu xin cẩn thận, bậc thềm phía trước rất dốc!” Khương Vọng chủ động quan tâm.
Diệp Thanh Vũ: …
Mọi người đều là tu sĩ Nội Phủ thần thông, chẳng lẽ ta có thể ngay cả một bậc thềm cũng không đi qua được sao?
Nàng tức giận nói: “Huynh vẫn nên nghĩ xem nên giải thích thế nào với An An là được rồi! Muội ấy khóc suốt mấy ngày đó!”
“À, được được.” Khương Vọng hơi hơi xấu hổ nói: “Đúng là phải giải thích cho rõ.”
Bỗng nhiên hắn lại trở nên tự tin: “Chẳng qua là ta đã chuẩn bị xong rồi.”
Chỉ chuẩn bị để giải thích với Khương An An thôi hả? Còn ta thì ngươi chỉ để cho vân hạc truyền thư mỗi một câu “Đạo hữu đến đón ta một chút”?
Diệp Thanh Vũ lại lần nữa lạnh mặt, bước nhanh hơn.
Khương Vọng vẫn ngơ ngác không biết mình sai ở đâu, chỉ có thể lẽo đẽo theo sau.
Nghĩ đến chuyện Khương Vọng muốn che giấu hành tung, Diệp Thanh Vũ cố ý mang hắn đi đường nhỏ bí mật, tránh được các đệ tử khác, đi đến phòng của Khương An An.
Lúc đến thì tiểu An An đang cầm bảng chữ mẫu, ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách, cầm bút lông đàng hoàng, viết chữ đâu ra đấy – Khương Vọng lần trước mua cho cô bé nhiều lắm.
“An An!” Diệp Thanh Vũ lộ ra một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ: “Muội xem ai tới này!”
Tiểu An An nghe tiếng quay đầu lại, liếc mắt một cái liền nhận ra Khương Vọng bên cạnh Diệp Thanh Vũ, mặc dù hắn đã che giấu vô cùng kín đáo, cồng kềnh.
Cái miệng nhỏ nhắn chu ra, lại bắt đầu muốn khóc.
“Khương An An đáng yêu nhất thiên hạ, muội xem đây là gì!” Khương Vọng vội vàng tiến lên phía trước, dọn những tờ giấy mà cô bé vừa viết xong qua một bên, như làm ảo thuật lấy ra một phần thức ăn ngon.
Có móng heo bọc giấy vàng, có bánh ngọt, có bột cốm, bánh vân tiếu… Còn có một nồi canh nhạn nóng hôi hổi.
“Những thứ này đều là quà năm mới mà ca ca chuẩn bị cho muội, mua ở Vệ quốc đó, đường xa quá, lại bị lạc đường nên mới đến muộn!”
Sau khi Khổ Giác rời đi, hắn suy nghĩ một chút, vẫn quyết định trở lại Lăng Tiêu Các, bất luận tiếp theo muốn đi đâu thì cũng phải nói với An An một tiếng. Trái tim nhỏ bé của bé con, thật ra rất yếu ớt, nếu không nói tiếng nào mà đi thì nhất định bé con sẽ rất đau lòng.
Hơn nữa sau khi Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối truy sát thất bại, chỉ cần hắn không tự tìm đường chết đi đến Trang quốc, thì thật ra ở tây cảnh vẫn rất an toàn. Một quốc chủ và một tướng quốc, không thể cả ngày chẳng làm gì chỉ chăm chăm đuổi giết hắn.
Nước gần với ngọn núi hoang vu mà Khổ Giác đánh hắn một trận tơi bời đó nhất là Vệ quốc. Hắn liền cố ý chạy một chuyến đến Vệ quốc, hỏi thăm không ít dân bản xứ, đặc biệt chuẩn bị một bàn thức ăn ngon đặc sắc.
Ở chung với Khương An An, vũ khí lớn nhất mà hắn có chính là thức ăn.
Khương An An trừng to đôi mắt, trên lông mi thật dài vẫn còn đọng một giọt nước mắt trong suốt, như thủy tinh vỡ nát.
Khương Vọng cảm thấy tay mình được một bàn tay bé nhỏ mềm mại cầm lấy.
“Lúc lạc đường ca có sợ không?” Khương An An nhìn hắn, chân thành hỏi.
Khương Vọng ngẩn người.
Chẳng qua hắn chỉ thuận miệng bịa ra một lý do, nói mình bị lạc đường. Một tu sĩ Nội Phủ thần thông bị lạc đường, giống như chuyện một tu sĩ Nội Phủ thần thông đi qua bậc thềm bị ngã, đều chỉ là chuyện cười.
Đại khái cũng chỉ có trẻ con mới tin.
Cũng đại khái chỉ có Khương An An, có thể dùng trái tim trong suốt đơn thuần nhất để quan tâm hắn.
“Có, có một chút.” Khương Vọng miễn cưỡng cười nói.
“Sau này đừng sợ nữa, lúc ca lạc đường, muội sẽ đi tìm ca!” Khương An An gật đầu, giống như đang nhấn mạnh rằng chính mình có thể tin tưởng được.
Diệp Thanh Vũ nhẹ nhàng tiếp lời: “Ta có thể làm chứng, An An tìm suốt mấy ngày đó. Đúng là muội muội tốt nhất trên đời!”
Hết chương 1082.
Chương 1083
Trong lòng Khương Vọng vô cùng dịu dàng, dưới lớp mặt nạ, có thể che giấu sự yếu ớt.
“Diệp đạo hữu, cùng ăn đi.” Hắn bày bát đũa ra, mời.
Vẻ nhu hòa trên mặt Diệp Thanh Vũ liền thu lại, liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Ta còn có việc, đi đây.”
Dứt lời, liền thật sự xoay người rời đi.
Thái độ đối với Khương An An và Khương Vọng khác nhau một trời một vực.
Khương Vọng không hiểu ra sao, vừa giúp Khương An An mở giấy vàng bọc móng heo ra vừa hỏi: “Nàng ấy làm sao vậy?”
Tiểu An An thật sự không phải là một người có thể giải đáp nghi hoặc này, nhưng lúc này hắn cũng chẳng có ai khác để hỏi.
“Không vui đó.” Khương An An ăn móng heo hầm mềm.
Khương Vọng đã lọc hết xương giùm cô bé rồi, cô bé chỉ cần gặm hết phần da và gân mềm mại.
Miệng đầy thịt ấp úng nói: “Lúc ca đối với muội không tốt, muội sẽ không vui.”
“Haiz.” Khương Vọng thở dài: “Xem ra Diệp các chủ thật sự thiếu quan tâm đến con gái, chắc là bận bịu sự vụ quá…, không thể giống ta đối xử tốt với muội như vậy. Tiếc là ngài ấy là trưởng bối, ta cũng không tiện nói gì.”
Khương An An khó hiểu liếc hắn một cái, cái miệng nhỏ nhắn chu chu: “Diệp bá bá rất tốt với Thanh Vũ tỷ tỷ! Hình như tỷ ấy gặp ca thì mới không vui á?”
“Á, phải không?” Khương Vọng lúc này mới nhận ra.
Khương An An uống canh nóng ừng ực, gật đầu liên tục: “Ca xem ca vừa nói, thì tỷ ấy liền đi mất.”
Khương Vọng phiền lòng cầm lên một miếng bánh ngọt, tùy ý để mùi thơm lan tỏa khắp xoang mũi.
“Không đúng, ta không đắc tội gì với nàng ấy mà?” Hắn nghi hoặc hỏi.
“Muội cũng không biết.” Khương An An giống như tiểu đại nhân nhún nhún vai, lại ăn một miếng bột cốm lớn.
Bột này dùng tiêu mạch đặc hữa của Vệ quốc làm nguyên liệu, có màu xanh, chua cay ăn rất sướng miệng.
Trong đầu Khương Vọng chợt lóe linh quang. Bỗng nhiên nghĩ đến, số đạo nguyên thạch hắn nợ Diệp Thanh Vũ vẫn chưa trả. Hắn từng nhiều lần tỏ vẻ, những tài nguyên mà Lăng Tiêu Các cấp cho Khương An An hắn nhất định sẽ trả lại. Nhưng loại vật như tiền tài này, tiêu xài quá nhanh. Lúc trước mua hộp trữ vật cho An An, liền gần như hết sạch của cải…
Khó trách Diệp Thanh Vũ tâm trạng không tốt! Chắc là nàng sợ chính mình quên mất khoản nợ đó, nhưng lại ngại nói!
Nghĩ đến đây, Khương Vọng đã sáng tỏ, biết mình nên làm như thế nào rồi.
Khương An An hoàn toàn không biết trong đầu ca ca mình đang nghĩ cái gì, vừa ăn bột vừa nhìn miếng bánh trong tay hắn: “Ca, ca có ăn cái này không?”
“À, ta ăn trước rồi, muội ăn đi.” Khương Vọng đem miếng bánh đang cầm trong tay cho cô bé.
Khương An An nhận lấy, vui vẻ cắn một miếng, thuận miệng hỏi: “Vì sao ca còn mang mặt nạ thế?”
Khương Vọng sờ sờ cái mũi.
Nếu như nói là để che giấu hành tung, lúc này đang ở trong phòng nhỏ của Khương An An, hắn đã hoàn toàn chẳng cần che giấu nữa.
Nhưng sao hắn có thể không biết xấu hổ để cho muội muội nhìn thấy khuôn mặt sưng húp của hắn chứ?
Lão hòa thượng Khổ Giác xuống tay cũng thật là nham hiểm, không thật sự gây ra thương tích cho Khương Vọng, nhưng lại để lại những vết bầm tím không dễ dàng tan biến này.
Với thực lực hiện tại của Khương Vọng, muối giải quyết tiểu xảo mà một vị Chân Nhân đương thời để lại thì vẫn còn cần phải nỗ lực nhiều hơn mới được…
“Ta đang chơi một trò chơi.”
Khương Vọng vô cùng nghiêm túc nói: “Trò chơi mặt nạ. Xem ai có thể mang mặt nạ lâu hơn, bất cứ lúc nào cũng không được gỡ xuống. Ta muốn đeo mặt nạ ít nhất một tháng, chắc chắn đạt hạng nhất!”
“Cái trò gì vậy chứ.”
Khương An An vô cùng ghét bỏ chun chun mũi: “Nghe qua chẳng vui gì cả.”
“Được rồi…”
Khương Vọng lặng lẽ thở dài.
Nếu là trước kia, muội ấy nhất định sẽ ầm ĩ muốn cùng chơi.
Đứa nhỏ lớn rồi.
Bản lĩnh dỗ trẻ sắp không theo kịp nữa rồi.
Lăng Tiêu Bí Địa, trong lầu nhỏ.
Nhìn nữ nhi bảo bối của mình lật sách lung ta lung tung, Diệp Lăng Tiêu không nhịn được mà giật giật mí mắt.
Ông ta họ “khụ” một tiếng rồi để quyển sách cổ trong tay xuống, làm như lơ đãng hỏi: “Tiểu tử kia trở về rồi?”
“Vâng.”
Giọng điệu của Diệp Thanh Vũ vẫn rất bình thản không chút gợn sóng, ngắn gọn súc tích.
“Ây…” Diệp Lăng Tiêu lại càng căng thẳng hơn. Ông ta vỗ vỗ xuống cái ghế bên cạnh: “Nữ nhi ngoan, lại đây ngồi đi.”
“Con không muốn ngồi.”
“Uống một ngụm trà nhé? Tam Tư hảo hạng đấy!”
“Không muốn uống.”
“Thực ra, lúc buồn bực mất tập trung thì không nên đọc sách…”
“Ai buồn bực mất tập trung ạ?”
Hơi nóng từ trà Tam Tư lượn lờ trước mắt Diệp Lăng Tiêu.
Uống trà này xong cả ngày đều vấn vương, dư vị kéo dài vô tận, cho nên mới có tên là “Tam Tư” (1). Lần trước lúc Đỗ Như Hối đến, ông ta cũng không đành lòng sai người bưng lên.
(1) Tam tư: suy đi nghĩ lại.
Ông ta yên lặng cảm thán ở trong lòng. Lần này có vẻ còn vất vả hơn nhiều so với việc đấu đá lục đục với Đỗ Như Hối.
Nhưng ông ta vẫn nở nụ cười: “Là ta hơi buồn bực không tập trung. Đến hồ Đạp Vân lập tức xua tan cái lạnh, con theo ta đi câu cá đi, được không?”
“Không đi.”
“Trận thi đấu hàng năm ở trong các sắp bắt đầu, con xem như là đại sư tỷ, nếu cứ trốn ở đây mãi cũng không quá tốt đúng không…”
“Kệ bọn họ.”
Diệp Lăng Tiêu: …
Tên tiểu tặc Khương Vọng, không đánh ngươi một trận nên trò thì không thể nào hóa giải mối hận trong lòng ta!
Trong lòng Diệp Lăng Tiêu đang ra sức ngửa mặt lên trời mà gào thét.
Nhưng ngoài mặt ông ta vẫn là phong thái tiêu sái, nhẹ như mây gió như cũ.
Ông ta vỗ nhẹ cái trán, vờ như bừng tỉnh: “Đúng rồi, quên không nói chuyện này, nó có liên quan đến tên tiểu tử Khương Vọng kia.”
“Chuyện của hắn thì cha tự nói với hắn chứ.” Diệp Thanh Vũ vẫn lật sách như trước, nhưng lỗ tay đã vểnh cả lên rồi.
Diệp Lăng Tiêu hờ hững nói: “Là chuyện của Vân Đỉnh tiên cung.”
“Vân Đỉnh tiên cung?” Diệp Thanh Vũ hơi nhíu mày: “Không phải cái đó đã thuộc về Khương Vọng hay sao?”
“Đương nhiên. Bảo vật có chủ, người tốt sẽ được trời phù hộ, nếu cạnh tranh công bằng, là của hắn thì vẫn sẽ là của hắn.” Diệp Lăng Tiêu cười cười: “Nhưng mà, Vân Đỉnh tiên cung mà hắn kế thừa chỉ là một phế tích dổ nát. Cần phải nỗ lực thật nhiều thì mới có thể khôi phục nó. Thành thật mà nói, chuyện này vô cùng khó khăn.”
“Con biết những điều này.” Diệp Thanh Vũ nói.
Khương Vọng đã giải thích về tình trạng hiện tại của Vân Đỉnh tiên cung cho nàng nghe từ lâu rồi.
Diệp Lăng Tiêu ung dung nói tiếp: “Toàn bộ Vân Đỉnh tiên cung chỉ có ba tòa được lưu giữ nguyên vẹn cho đến bây giờ. Ba tòa kiến trúc này là hậu chiêu mà lúc Vân Đỉnh tiên cung bị hủy diệt đã để lại. Nó có tác dụng cực kỳ quan trọng đối với việc khôi phục Vân Đỉnh tiên cung.”
Hết chương 1083.
Trận đại chiến giữa hai Chân Nhân ở sông Trường Hà, tất nhiên đã thu hút sự chú ý của Diệp Lăng Tiêu.
Sông Trường Hà cách Vân quốc cũng không xa lắm.
Ông ta vốn vẫn luôn chú ý đến sông Trường Hà.
Mà trận đại chiến giữa Chân Nhân liên lụy rất rộng.
Con người Trang Cao Tiện này, sao lại quyết đấu sinh tử với người ta, ông ta sẽ không thèm để ý.
Ngoại trừ sự thờ ơ lạnh nhạt thì sẽ không có bất kỳ quan tâm nào khác.
Nhưng phương hướng Trang Cao Tiện đang đi rõ ràng là đang truy sát Khương Vọng, vì sao lại xảy ra đại chiến giữa hai Chân Nhân chứ?
Lúc Diệp Lăng Tiêu đuổi đến nơi thì đại chiến đó đã kết thúc.
Từ dấu vết để lại, có thể thấy được lúc đôi bên giao chiến đều rất khắc chế, đại khái chẳng qua là mạnh mẽ ra vài chiêu, biết được thực lực của đối phương thì liền dừng lại.
Lúc này ông ta chạy đến chỉ có thể cảm nhận lại hơi thở lưu lại ở địa điểm diễn ra trận chiến. Trong đó có một loại có liên quan đến Phật Môn.
Thiếu niên tên Khương Vọng kia, sau lưng hắn có mối quan hệ phức tạp rắc rối đến vậy sao? Lại có cao nhân Phật Môn nguyện ý ra mặt vì hắn. Hơn nữa còn không tiếc gây ra đại chiến Chân Nhân.
Ông ta nghĩ rằng ông ta đã rất xem trọng Khương Vọng rồi, nhưng thật sự không ngờ rằng Khương Vọng còn có thể mang lại sự kinh hỉ khác cho ông ta.
Có lẽ…
Diệp Lăng Tiêu nhìn Trường Hà cuồn cuộn chảy, bấm tay bắn ra.
Một cục đá lặng lẽ ngưng kết, rơi từ trên cao xuống, phát ra tiếng xé gió bén nhọn.
Lúc rơi vào trong nước, tách nước ra, một đường chìm xuống đến đáy sông mới ngừng lại.
Mực nước lại cao hơn rồi. Ông ta nghĩ.
…
Khương Vọng lén lẻn về Lăng Tiêu Các.
Cả quá trình đều vô cùng bí mật.
Trên mặt mang mặt nạ, trên người cũng che kín gió thổi chẳng lọt.
Nếu không phải đã viết thư cho Diệp Thanh Vũ trước thì chắc chắn sẽ bị lực lượng bảo hộ Lăng Tiêu Các đánh đuổi ra khỏi cửa chứ sao có thể lẻn vào được bí địa chứ.
Nhưng mà, một Diệp Thanh Vũ hiếm khi thể hiện thái độ với hắn, trên suốt đoạn đường vào bí địa Lăng Tiêu, vẫn luôn bày ra khuôn mặt lạnh lùng với hắn.
Khương Vọng không biết rằng Diệp Thanh Vũ cho rằng hắn đã chết.
Nhưng hắn hiểu rõ, bỗng nhiên mất tích, người thân bạn bè cũng sẽ rất lo lắng cho hắn.
Hắn không phải là loại người tự cho mình là đúng, không hề cảm thấy bản thân mình cửu tử nhất sinh trở về thì sẽ nhận được sự khoan dung vô hạn của người thân và bạn bè. Hơn nữa từ đầu tới cuối, hắn không báo cho bất kỳ ai về hành động của mình.
“Haiz, chuyện đó…”
Khương Vọng muốn hâm nóng bầu không khí, giọng nói xuyên qua mặt nạ, có chút nặng nề: “Phong cảnh thật đẹp!”
Diệp Thanh Vũ đi trước dẫn đường, không thèm trả lời.
Mà thật ra cũng chẳng có gì mà trả lời.
Nàng từ nhỏ đến lớn đều sống ở đây, từng ngọn cây cọng cỏ đều đã cực kỳ quen thuộc rồi, còn cần Khương Vọng đến nói cho nàng biết phong cảnh thế nào sao?
“Đạo hữu xin cẩn thận, bậc thềm phía trước rất dốc!” Khương Vọng chủ động quan tâm.
Diệp Thanh Vũ: …
Mọi người đều là tu sĩ Nội Phủ thần thông, chẳng lẽ ta có thể ngay cả một bậc thềm cũng không đi qua được sao?
Nàng tức giận nói: “Huynh vẫn nên nghĩ xem nên giải thích thế nào với An An là được rồi! Muội ấy khóc suốt mấy ngày đó!”
“À, được được.” Khương Vọng hơi hơi xấu hổ nói: “Đúng là phải giải thích cho rõ.”
Bỗng nhiên hắn lại trở nên tự tin: “Chẳng qua là ta đã chuẩn bị xong rồi.”
Chỉ chuẩn bị để giải thích với Khương An An thôi hả? Còn ta thì ngươi chỉ để cho vân hạc truyền thư mỗi một câu “Đạo hữu đến đón ta một chút”?
Diệp Thanh Vũ lại lần nữa lạnh mặt, bước nhanh hơn.
Khương Vọng vẫn ngơ ngác không biết mình sai ở đâu, chỉ có thể lẽo đẽo theo sau.
Nghĩ đến chuyện Khương Vọng muốn che giấu hành tung, Diệp Thanh Vũ cố ý mang hắn đi đường nhỏ bí mật, tránh được các đệ tử khác, đi đến phòng của Khương An An.
Lúc đến thì tiểu An An đang cầm bảng chữ mẫu, ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách, cầm bút lông đàng hoàng, viết chữ đâu ra đấy – Khương Vọng lần trước mua cho cô bé nhiều lắm.
“An An!” Diệp Thanh Vũ lộ ra một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ: “Muội xem ai tới này!”
Tiểu An An nghe tiếng quay đầu lại, liếc mắt một cái liền nhận ra Khương Vọng bên cạnh Diệp Thanh Vũ, mặc dù hắn đã che giấu vô cùng kín đáo, cồng kềnh.
Cái miệng nhỏ nhắn chu ra, lại bắt đầu muốn khóc.
“Khương An An đáng yêu nhất thiên hạ, muội xem đây là gì!” Khương Vọng vội vàng tiến lên phía trước, dọn những tờ giấy mà cô bé vừa viết xong qua một bên, như làm ảo thuật lấy ra một phần thức ăn ngon.
Có móng heo bọc giấy vàng, có bánh ngọt, có bột cốm, bánh vân tiếu… Còn có một nồi canh nhạn nóng hôi hổi.
“Những thứ này đều là quà năm mới mà ca ca chuẩn bị cho muội, mua ở Vệ quốc đó, đường xa quá, lại bị lạc đường nên mới đến muộn!”
Sau khi Khổ Giác rời đi, hắn suy nghĩ một chút, vẫn quyết định trở lại Lăng Tiêu Các, bất luận tiếp theo muốn đi đâu thì cũng phải nói với An An một tiếng. Trái tim nhỏ bé của bé con, thật ra rất yếu ớt, nếu không nói tiếng nào mà đi thì nhất định bé con sẽ rất đau lòng.
Hơn nữa sau khi Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối truy sát thất bại, chỉ cần hắn không tự tìm đường chết đi đến Trang quốc, thì thật ra ở tây cảnh vẫn rất an toàn. Một quốc chủ và một tướng quốc, không thể cả ngày chẳng làm gì chỉ chăm chăm đuổi giết hắn.
Nước gần với ngọn núi hoang vu mà Khổ Giác đánh hắn một trận tơi bời đó nhất là Vệ quốc. Hắn liền cố ý chạy một chuyến đến Vệ quốc, hỏi thăm không ít dân bản xứ, đặc biệt chuẩn bị một bàn thức ăn ngon đặc sắc.
Ở chung với Khương An An, vũ khí lớn nhất mà hắn có chính là thức ăn.
Khương An An trừng to đôi mắt, trên lông mi thật dài vẫn còn đọng một giọt nước mắt trong suốt, như thủy tinh vỡ nát.
Khương Vọng cảm thấy tay mình được một bàn tay bé nhỏ mềm mại cầm lấy.
“Lúc lạc đường ca có sợ không?” Khương An An nhìn hắn, chân thành hỏi.
Khương Vọng ngẩn người.
Chẳng qua hắn chỉ thuận miệng bịa ra một lý do, nói mình bị lạc đường. Một tu sĩ Nội Phủ thần thông bị lạc đường, giống như chuyện một tu sĩ Nội Phủ thần thông đi qua bậc thềm bị ngã, đều chỉ là chuyện cười.
Đại khái cũng chỉ có trẻ con mới tin.
Cũng đại khái chỉ có Khương An An, có thể dùng trái tim trong suốt đơn thuần nhất để quan tâm hắn.
“Có, có một chút.” Khương Vọng miễn cưỡng cười nói.
“Sau này đừng sợ nữa, lúc ca lạc đường, muội sẽ đi tìm ca!” Khương An An gật đầu, giống như đang nhấn mạnh rằng chính mình có thể tin tưởng được.
Diệp Thanh Vũ nhẹ nhàng tiếp lời: “Ta có thể làm chứng, An An tìm suốt mấy ngày đó. Đúng là muội muội tốt nhất trên đời!”
Hết chương 1082.
Chương 1083
Trong lòng Khương Vọng vô cùng dịu dàng, dưới lớp mặt nạ, có thể che giấu sự yếu ớt.
“Diệp đạo hữu, cùng ăn đi.” Hắn bày bát đũa ra, mời.
Vẻ nhu hòa trên mặt Diệp Thanh Vũ liền thu lại, liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Ta còn có việc, đi đây.”
Dứt lời, liền thật sự xoay người rời đi.
Thái độ đối với Khương An An và Khương Vọng khác nhau một trời một vực.
Khương Vọng không hiểu ra sao, vừa giúp Khương An An mở giấy vàng bọc móng heo ra vừa hỏi: “Nàng ấy làm sao vậy?”
Tiểu An An thật sự không phải là một người có thể giải đáp nghi hoặc này, nhưng lúc này hắn cũng chẳng có ai khác để hỏi.
“Không vui đó.” Khương An An ăn móng heo hầm mềm.
Khương Vọng đã lọc hết xương giùm cô bé rồi, cô bé chỉ cần gặm hết phần da và gân mềm mại.
Miệng đầy thịt ấp úng nói: “Lúc ca đối với muội không tốt, muội sẽ không vui.”
“Haiz.” Khương Vọng thở dài: “Xem ra Diệp các chủ thật sự thiếu quan tâm đến con gái, chắc là bận bịu sự vụ quá…, không thể giống ta đối xử tốt với muội như vậy. Tiếc là ngài ấy là trưởng bối, ta cũng không tiện nói gì.”
Khương An An khó hiểu liếc hắn một cái, cái miệng nhỏ nhắn chu chu: “Diệp bá bá rất tốt với Thanh Vũ tỷ tỷ! Hình như tỷ ấy gặp ca thì mới không vui á?”
“Á, phải không?” Khương Vọng lúc này mới nhận ra.
Khương An An uống canh nóng ừng ực, gật đầu liên tục: “Ca xem ca vừa nói, thì tỷ ấy liền đi mất.”
Khương Vọng phiền lòng cầm lên một miếng bánh ngọt, tùy ý để mùi thơm lan tỏa khắp xoang mũi.
“Không đúng, ta không đắc tội gì với nàng ấy mà?” Hắn nghi hoặc hỏi.
“Muội cũng không biết.” Khương An An giống như tiểu đại nhân nhún nhún vai, lại ăn một miếng bột cốm lớn.
Bột này dùng tiêu mạch đặc hữa của Vệ quốc làm nguyên liệu, có màu xanh, chua cay ăn rất sướng miệng.
Trong đầu Khương Vọng chợt lóe linh quang. Bỗng nhiên nghĩ đến, số đạo nguyên thạch hắn nợ Diệp Thanh Vũ vẫn chưa trả. Hắn từng nhiều lần tỏ vẻ, những tài nguyên mà Lăng Tiêu Các cấp cho Khương An An hắn nhất định sẽ trả lại. Nhưng loại vật như tiền tài này, tiêu xài quá nhanh. Lúc trước mua hộp trữ vật cho An An, liền gần như hết sạch của cải…
Khó trách Diệp Thanh Vũ tâm trạng không tốt! Chắc là nàng sợ chính mình quên mất khoản nợ đó, nhưng lại ngại nói!
Nghĩ đến đây, Khương Vọng đã sáng tỏ, biết mình nên làm như thế nào rồi.
Khương An An hoàn toàn không biết trong đầu ca ca mình đang nghĩ cái gì, vừa ăn bột vừa nhìn miếng bánh trong tay hắn: “Ca, ca có ăn cái này không?”
“À, ta ăn trước rồi, muội ăn đi.” Khương Vọng đem miếng bánh đang cầm trong tay cho cô bé.
Khương An An nhận lấy, vui vẻ cắn một miếng, thuận miệng hỏi: “Vì sao ca còn mang mặt nạ thế?”
Khương Vọng sờ sờ cái mũi.
Nếu như nói là để che giấu hành tung, lúc này đang ở trong phòng nhỏ của Khương An An, hắn đã hoàn toàn chẳng cần che giấu nữa.
Nhưng sao hắn có thể không biết xấu hổ để cho muội muội nhìn thấy khuôn mặt sưng húp của hắn chứ?
Lão hòa thượng Khổ Giác xuống tay cũng thật là nham hiểm, không thật sự gây ra thương tích cho Khương Vọng, nhưng lại để lại những vết bầm tím không dễ dàng tan biến này.
Với thực lực hiện tại của Khương Vọng, muối giải quyết tiểu xảo mà một vị Chân Nhân đương thời để lại thì vẫn còn cần phải nỗ lực nhiều hơn mới được…
“Ta đang chơi một trò chơi.”
Khương Vọng vô cùng nghiêm túc nói: “Trò chơi mặt nạ. Xem ai có thể mang mặt nạ lâu hơn, bất cứ lúc nào cũng không được gỡ xuống. Ta muốn đeo mặt nạ ít nhất một tháng, chắc chắn đạt hạng nhất!”
“Cái trò gì vậy chứ.”
Khương An An vô cùng ghét bỏ chun chun mũi: “Nghe qua chẳng vui gì cả.”
“Được rồi…”
Khương Vọng lặng lẽ thở dài.
Nếu là trước kia, muội ấy nhất định sẽ ầm ĩ muốn cùng chơi.
Đứa nhỏ lớn rồi.
Bản lĩnh dỗ trẻ sắp không theo kịp nữa rồi.
Lăng Tiêu Bí Địa, trong lầu nhỏ.
Nhìn nữ nhi bảo bối của mình lật sách lung ta lung tung, Diệp Lăng Tiêu không nhịn được mà giật giật mí mắt.
Ông ta họ “khụ” một tiếng rồi để quyển sách cổ trong tay xuống, làm như lơ đãng hỏi: “Tiểu tử kia trở về rồi?”
“Vâng.”
Giọng điệu của Diệp Thanh Vũ vẫn rất bình thản không chút gợn sóng, ngắn gọn súc tích.
“Ây…” Diệp Lăng Tiêu lại càng căng thẳng hơn. Ông ta vỗ vỗ xuống cái ghế bên cạnh: “Nữ nhi ngoan, lại đây ngồi đi.”
“Con không muốn ngồi.”
“Uống một ngụm trà nhé? Tam Tư hảo hạng đấy!”
“Không muốn uống.”
“Thực ra, lúc buồn bực mất tập trung thì không nên đọc sách…”
“Ai buồn bực mất tập trung ạ?”
Hơi nóng từ trà Tam Tư lượn lờ trước mắt Diệp Lăng Tiêu.
Uống trà này xong cả ngày đều vấn vương, dư vị kéo dài vô tận, cho nên mới có tên là “Tam Tư” (1). Lần trước lúc Đỗ Như Hối đến, ông ta cũng không đành lòng sai người bưng lên.
(1) Tam tư: suy đi nghĩ lại.
Ông ta yên lặng cảm thán ở trong lòng. Lần này có vẻ còn vất vả hơn nhiều so với việc đấu đá lục đục với Đỗ Như Hối.
Nhưng ông ta vẫn nở nụ cười: “Là ta hơi buồn bực không tập trung. Đến hồ Đạp Vân lập tức xua tan cái lạnh, con theo ta đi câu cá đi, được không?”
“Không đi.”
“Trận thi đấu hàng năm ở trong các sắp bắt đầu, con xem như là đại sư tỷ, nếu cứ trốn ở đây mãi cũng không quá tốt đúng không…”
“Kệ bọn họ.”
Diệp Lăng Tiêu: …
Tên tiểu tặc Khương Vọng, không đánh ngươi một trận nên trò thì không thể nào hóa giải mối hận trong lòng ta!
Trong lòng Diệp Lăng Tiêu đang ra sức ngửa mặt lên trời mà gào thét.
Nhưng ngoài mặt ông ta vẫn là phong thái tiêu sái, nhẹ như mây gió như cũ.
Ông ta vỗ nhẹ cái trán, vờ như bừng tỉnh: “Đúng rồi, quên không nói chuyện này, nó có liên quan đến tên tiểu tử Khương Vọng kia.”
“Chuyện của hắn thì cha tự nói với hắn chứ.” Diệp Thanh Vũ vẫn lật sách như trước, nhưng lỗ tay đã vểnh cả lên rồi.
Diệp Lăng Tiêu hờ hững nói: “Là chuyện của Vân Đỉnh tiên cung.”
“Vân Đỉnh tiên cung?” Diệp Thanh Vũ hơi nhíu mày: “Không phải cái đó đã thuộc về Khương Vọng hay sao?”
“Đương nhiên. Bảo vật có chủ, người tốt sẽ được trời phù hộ, nếu cạnh tranh công bằng, là của hắn thì vẫn sẽ là của hắn.” Diệp Lăng Tiêu cười cười: “Nhưng mà, Vân Đỉnh tiên cung mà hắn kế thừa chỉ là một phế tích dổ nát. Cần phải nỗ lực thật nhiều thì mới có thể khôi phục nó. Thành thật mà nói, chuyện này vô cùng khó khăn.”
“Con biết những điều này.” Diệp Thanh Vũ nói.
Khương Vọng đã giải thích về tình trạng hiện tại của Vân Đỉnh tiên cung cho nàng nghe từ lâu rồi.
Diệp Lăng Tiêu ung dung nói tiếp: “Toàn bộ Vân Đỉnh tiên cung chỉ có ba tòa được lưu giữ nguyên vẹn cho đến bây giờ. Ba tòa kiến trúc này là hậu chiêu mà lúc Vân Đỉnh tiên cung bị hủy diệt đã để lại. Nó có tác dụng cực kỳ quan trọng đối với việc khôi phục Vân Đỉnh tiên cung.”
Hết chương 1083.