• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New THẦN ĐẾ TRỌNG SINH (3 Viewers)

  • Chương 301-305

Chương 301 Tiến về Nam Châu

Nửa giờ sau, tại sân bay quốc tế Hàn Thành.

"Em trai, rốt cuộc có chuyện lớn gì xảy ra hay sao? Mà em vội vội vàng vàng phải đi suốt đêm để trở về như vậy!"

Tô Mạn một bên ngáp một cái, đồng thời nhịn không được phàn nàn nói.

Hoá ra, sau khi Lý Trí Nghiên nhận được mệnh lệnh Diệp Trần, trực tiếp phái người xuất động một chiếc chuyên cơ, có thể đi suốt đêm hướng về Hoa Hạ.

Diệp Trần khẳng định không yên lòng bỏ Tô Mạn ở Cao Ly quốc, cho nên kéo ba người Tô Mạn, Bùi Quốc Hào và Tưởng Tiểu Cầm cũng cùng nhau đi.

"Chị Mạn, chuyện này liên lụy đến một số chuyện cơ mật, em không thể nói cho chị biết!"

Diệp Trần trực tiếp từ chối.

Cũng không phải hắn cố ý muốn giấu Tô Mạn, thật sự là loại chuyện này, nói cũng nói không rõ, nói rõ ràng bọn họ cũng không có cách nào lý giải, tốt nhất là không nên nói thì tốt hơn.

Tô Mạn cũng mơ hồ đoán, Diệp Trần trên người có nhiệm vụ, đoán chừng khả năng liên lụy đến chuyện bí mật quốc gia, sau đó cũng không tiếp tục hỏi nhiều.

Rất nhanh, lực chú ý của Tô Mạn đã chuyển dời đến trên người của Trang Phỉ Phỉ.

Vừa rồi bọn họ gần như là bị Diệp Trần cứng rắn lôi kéo rời đi, hơn nữa sắc trời mờ tối, không có quá nhiều sự chú ý, lúc này nhìn kỹ, lập tức nhận ra được cô ta, vẻ mặt kinh ngạc vui mừng nói:

"Chị không phải là...Trang Phỉ Phỉ ngôi sao lớn sao?"

Trang Phỉ Phỉ đã biết thân phận của Diệp Trần, nghe được Tô Mạn gọi Diệp Trần là em trai, hơn nữa cử chỉ dáng vẻ rất là tùy ý, lập tức thuận tiện ghi nhớ, cô gái trước mắt này có quan hệ cực kỳ không đơn giản với Diệp Trần, nào dám chậm trễ, lập tức hơi khom người một cái, rất khách khí nói:

"Ta là Trang Phỉ Phỉ, ngài khỏe chứ!"

Tô Mạn lập tức được sủng ái mà lo sợ, vội vàng hấp tấp chào lại.

Hai người trò chuyện một chút, lại dần dần quen thuộc, một người không có kiêu ngạo, một người thì cố gắng lấy lòng, quan hệ xem như khá là hòa hợp, sau khoảng hai ba giờ thi đã giống như là bạn thân.

"Chị Phỉ Phỉ, chị thành thật nói cho em biết, em trai của em có phải đang theo đuổi chị hay không?"

Tô Mạn bỗng nhiên ghé vào bên tai Trang Phỉ Phỉ, nhỏ giọng hỏi.

Khuôn mặt của Trang Phỉ Phỉ lập tức đỏ lên, xùy xùy nói:

"Không có chuyện đó! Đừng nói lung tung!"

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ, nếu thật sự là như vậy thì tốt rồi a!

Cô ấy thực sự có ấn tượng tốt với Diệp Trần, thậm chí ngay cả cô ấy cũng không nói lên được nguyên nhân vì sao, hơn nữa nói về năng lực, nói về bối cảnh, gia hỏa này còn muốn nhỏ hơn so với cô mấy tuổi, cũng là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ mà cô ấy đã thấy.

Mặc dù cô ấy không biết nhiều về bối cảnh thực sự của Diệp Trần, thế nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy người thừa kế của Lý gia đối với người này cung kính như thế, cũng đủ để chứng minh thân phận của người này tuyệt đối không đơn giản!

Tô Mạn thấy khuôn mặt nhỏ của Trang Phỉ Phỉ đỏ bừng lên, còn tưởng rằng bị chính mình đoán trúng, trong lòng cô ta đột nhiên cảm thấy mất mát một cách khó hiểu.

Trang Phỉ Phỉ lăn lộn trong ngành giải trí, sớm đã tu luyện ra được một đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh, nhìn thấy cái biểu tình này của Tô Mạn, lập tức ý thức được, vẻ đẹp của cô gái này không kém mình là bao, dường như đối với Diệp Trần cũng có chút ý tứ, nhịn không được hiếu kỳ nói:

"Các ngươi hình như không phải chị em ruột a?"

Tô Mạn nhẹ gật đầu, sau đó nói đại khái cho cô ta biết về quan hệ giữa mình và Diệp Trần.

Sau khi Trang Phỉ Phỉ nghe xong, lập tức càng thêm hiếu kì, theo như trong lời nói của Tô Mạn, cô ta có thể tin chắc, Tô Mạn có lẽ cũng không phải là đại tiểu thư của một gia đình có quyền có thế nào đó, gia thế dường như hết sức bình thường, mà Diệp Trần dường như lại là sống nhờ ở Tô gia, vậy bối cảnh cường đại của hắn, lại đến từ chỗ nào?

Dù là Trang Phỉ Phỉ cũng coi là người từng trải, suy nghĩ nửa ngày cũng là nghĩ mãi cũng không ra, nhưng là lại không dám trực tiếp mở miệng ra để hỏi.

...

Lúc máy bay hạ cánh ở sân bay quốc tế Vân Châu, đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Mọi người đi ra sân bay, Diệp Trần trực tiếp đưa ba người Tô Mạ về tới nhà hàng Tô thị.

Sau khi vội vàng gặp mặt Tô Lam một lần, Diệp Trần lái xe của Tô Lam, chở Trang Phỉ Phỉ, thẳng hướng phía nam mà đi.

Trên xe, dưới sự điều tra cẩn thần của Diệp Trần thi đại khái hiểu rõ hơn một chút đối với thông tin cá nhân của người bạn thân Trang Phỉ Phỉ.

Ở lúc trên máy bay, sợ Tô Mạn sinh lòng nghi ngờ cho nên hắn vẫn luôn kìm nén không có hỏi.

Tiêu Nhược Hi, là con gái của Tiêu Thiên Tá nhà giàu nhất ở tỉnh Quảng Nam, nhỏ hơn so với Trang Phỉ Phỉ hai tuổi, bởi vì Tiêu gia và Trang gia là thế giao, cho nên hai người chơi đùa với nhau từ nhỏ đến lớn, tình như cảm như hai chị em ruột.

Đáng nhắc tới chính là, Tiêu Nhược Hi này thế mà đang học tập ở đại học Thiên Hải cùng trường với Tô Mạn, còn là bạn cùng trường với Diệp Trần ở kiếp trước! Chỉ có điều bởi vì đang trong thời gian nghỉ đông của đại học còn chưa kết thúc, cho nên trước mắt còn đang ở tỉnh Quảng Nam.

Đối với chuyện này, Diệp Trần có hơi ngạc nhiên nhưng cũng không cảm thấy có gì khó hiểu, đại học Thiên Hải nằm trong top 5 trên toàn Hoa Hạ, càng có danh xưng là đại học đệ nhất Giang Nam, đối với những học sinh ở phía bắc thời tiết cực lạnh mà nói, tuyệt đối có thể nói trường đại học này là lựa chọn đầu tiên.

"Ngay bây giờ cô hỏi bạn thân của cô, ngày 13 tháng 10 năm ngoái, cô ta ở nơi nào? Có gặp phải chuyện gì khó hiểu xảy ra hay không?"

Ngày 13 tháng 10 năm ngoái, là thời gian mà Diệp Trần sống lại, nếu như giả thiết táo bạo của hắn không có sai, vậy Tiểu Nhược Hi ngày đó, khẳng định cũng trải qua chuyện không tầm thường xảy ra.

Trang Phỉ Phỉ vẻ mặt khó xử, "Chuyện này anh bảo tôi nên hỏi như thế nào cho phải đây? Ây, khoan đã anh nói là ngày 13 tháng 10 năm ngoái sao? Ngày đó vừa lúc là sinh nhật của tôi, hơn nữa tôi nhớ được rất rõ ràng, Như Hi chính là xảy ra chuyện vào ngày đó, hơn nữa hình như lúc đó cô ta dường như là đang ở Vân Châu các anh!"

Diệp Trần nghe nói như thế, lập tức hết sức vui mừng,

"Vậy thì đúng rồi! Như vậy thì tất cả đều rõ ràng rồi. Ha ha ha!"

Trang Phỉ Phỉ thấy Diệp Trần chợt cười to, hơn nữa trong nụ cười còn lộ ra vẻ điên cuồng, trong lòng không thể không lo lắng một chút, nhịn không được thận trọng nói:

"Diệp Trần, vậy anh tìm em gái Như Hi của tôi đến cùng là muốn làm gì? Anh có thể giải thích cho tôi một chút được không?"

Diệp Trần một bên điều khiển xe, nhấn ga tăng tốc, thản nhiên nói:

"Ta muốn đi chứng minh một chuyện, một chuyện đối với ta rất quan trọng!"

"Chuyện gì?"

Trang Phỉ Phỉ tiếp tục truy vấn.

Diệp Trần lại không nói thêm lời nào, trực tiếp chuyển đề tài, nói:

"Chuyện này nói với cô thì cô cũng không hiểu, dựa theo tốc độ trước mắt, một giờ sau chúng ta chắc là có thể đến thành phố Nam Châu, cô nhanh gọi điện thoại cho bạn thân cô, hỏi rõ vị trí cụ thể của cô ấy!"

Trang Phỉ Phỉ lập tức chau mày, vẻ mặt nghi ngờ, "Làm sao tôi lại có một loại cảm giác như đang bán đứng bạn bè? Tôi cảnh cáo anh a, tôi biết anh rất lợi hại, tuy nhiên nếu như anh dám làm tổn thương em gái này của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho anh!"

Lấy lại dũng khí, sau khi nói xong điều này, Trang Phỉ Phỉ lúc này mới bắt đầu gọi điện thoại cho Tiêu Nhược Hi.

Điện thoại kết nối, đầu bên kia điện thoại lập tức vang lên một giọng nói dễ nghe đầy vui mừng, "Chị Phỉ Phỉ, ngôi sao như chị, làm sao có thời gian rảnh rỗi để mà gọi điện thoại cho em vậy?"

Trang Phỉ Phỉ không hổ là kẻ lăn lộn lâu năm trong giang hồ, thuận miệng bịa chuyện nói:

"Chị có một chút việc, đúng lúc đi ngang qua thành phố Nam Châu, thuận đường muốn gặp em một chút, không biết em có thời gian rảnh hay không?"

Đầu bên kia điện thoại im lặng một chút, bỗng nhiên thấp giọng nói:

"Quá tốt rồi! Chị Phỉ Phỉ, chị chắc là không biết, cha em đang bắt em đi ra mắt với người ta đây, chị mau lại đây giải cứu em đi!"
Chương 302 Âm Dương sư của Đảo quốc

Thành phố Nam Châu, không đơn giản chỉ là thành phố của tỉnh Quảng Nam, mà còn là một trong những thành phố cấp một cao cấp nhất cả nước.

Đây là lần đầu tiên Diệp Trần đến đây, nhưng đối với Trang Phỉ Phỉ thì ngược lại là khách quen của nơi này, đối với nơi này hết sức quen thuộc.

Sau khi xe lái vào thành phố Nam Châu, ở dưới sự chỉ dẫn của Trang Phỉ Phỉ, đi tới một câu lạc bộ cao cấp tư nhân và dừng lại.

"Chính là nơi này! Nghe Như Hi nói, cha của nàng đã sắp xếp cho nàng một buổi ra mắt, đối phương hình như là một công tử ca của một đại tập đoàn nào đó của Đảo quốc!"

Nói xong lời này, Trang Phỉ Phỉ lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại cho Tiêu Nhược Hi.

Nhưng mà, liên tiếp gọi nhiều lần, thế mà đều không có nghe máy, "Kỳ quái, nha đầu này làm sao không nghe điện thoại?"

Diệp Trần cũng không thể không nhướng mày, mơ hồ cảm giác được có chuyện không ổn xảy ra.

"Chúng ta trực tiếp đi vào tìm người!"

Dừng xe lại, Diệp Trần dẫn Trang Phỉ Phỉ trực tiếp đi tới câu lạc bộ cao cấp kia.

"Hai vị, xin dừng bước! Ở đây là câu lạc bộ tư nhân, không chấp nhận khách mới từ bên ngoài đến!"

Hai người vừa mới đi tới cửa, đã bị hai tên nhân viên bảo vệ mặc âu phục đi giày da ngăn lại.

Tuy nhiên, dựa vào bọn họ thì làm sao có thể ngăn được Diệp Trần?

"Hừ!"

Diệp Trần trực tiếp hừ nhẹ một tiếng, phát ra hai đạo tinh thần niệm lực, hai người kia lập tức choáng váng mặt dại ra, Diệp Trần thì kéo Trang Phỉ Phỉ thân thể nhoáng một cái hai người đã xông vào bên trong câu lạc bộ.

Đợi đến khi hai người kia hết choáng vàng tỉnh lại, Diệp Trần và Trang Phỉ Phỉ cũng đã biến mất không thấy đâu nữa.

Hai người mơ màng một lúc, chuyện vừa xảy ra đã hoàn toàn không nhớ nổi.

...

Mà cùng lúc đó, ở một cái phòng khách ở sâu trong câu lạc bộ.

"Lão sư, cô gái này dù sao cũng là con gái của Tiêu Thiên Tá, ở đây lại là Nam Châu, là địa bàn của Tiêu Thiên Tá, chúng ta làm như thế thật không có chuyện gì sao?"

Người nói chuyện chính là một thanh niên có khuôn mặt hơi đẹp trai, nhưng lại hiện ra khí tức âm u, mà nói chính là tiếng của Đảo quốc, hiển nhiên chắc là một người của Đảo quốc.

Mà lão sư trong miệng của hắn là một ông lão với hình dáng tiều tụy, hai mắt của lão giả này lõm xuống một chút lộ ra hốc mắt, khí tức âm u trên người so với nam thanh niên kia chỉ có hơn chứ không có kém.

Ông lão âm trầm cười khặc khặc một tiếng, "Biết là vậy, thế nhưng lực lượng linh hồn của cô gái này rất cường đại, là nhân tuyển thích hợp nhất mà vi sư đã tìm kiếm từ rất lâu, sau khi ta tiến hành luyện hóa lực lượng linh hồn của người này thành lực lượng thức thần của ta, sau đó tiến hành bồi dưỡng, nó sẽ giúp ta trở thành một vị thần mạnh nhất trong các vị thần!"

"Chẳng qua ngươi yên tâm, bây giờ còn chưa phải là thời cơ tốt nhất để tiến hành luyện hóa, trước tiên ta gieo xuống một viên hạt giống vào trong thức hải của cô gái này, để cô ta khăng khăng một mực yêu ngươi, chờ đến khi Tiêu Thiên Tá gả cô ta cho ngươi, ngươi trở về Đảo quốc, đến lúc đó vi sư sẽ từ từ luyện hóa!"

Nói đến đây, lão giả âm u dừng lại một chút, lại nói tiếp:

"Long Nhất, vi sư già rồi! Đợi vi sư đến trăm năm sau thì những thức thần này ở trong tay của ta, không sớm thì muộn đều không phải là của ngươi sao?"

Thanh niên Đạo quốc nghe được điều này, ngay lập tức hiện ra vẻ mặt vui mừng, cuối cùng lo lắng cũng hoàn toàn bỏ đi, vội vàng khom người nói:

"Tất cả hoàn toàn nghe theo lão sư ngài!"

Ông lão âm u nhẹ gật đầu hài lòng, lúc này đi về phía một chiếc giường ở bên cạnh.

Mà lúc này ở trên giường, có một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, có khuôn mặt rất xinh đẹp, chỉ riêng dung mạo bề ngoài mà nói so với Trang Phỉ Phỉ còn muốn cao hơn một bậc, tuy nhiên lúc này hai mắt của cô ta đang nhắm chặt, hiển nhiên là đang bị hôn mê.

Nếu như Trang Phỉ Phỉ ở chỗ này thì khẳng định có thể liếc mắt là nhận ra cô gái trước mắt này chính là Tiêu Nhược Hi chị em tốt của cô.

Hóa ra, buổi ra mắt này hoàn toàn là một âm mưu!

Lão giả âm u trước mắt này là Âm Dương sư nổi tiếng ở Đảo quốc, tên là Nam Dã Trần Bát, mà thanh niên kia thì là đệ tử của hắn tên là Bán Tàng Long Nhất.

Hai người này ở vài ngày trước trong một bữa tiệc rượu, trong lúc vô tình nhìn thấy Tiêu Nhược Hi, Nam Dã Trần Bát ngạc nhiên phát hiện, lực lượng linh hồn của vị thiên kim Tiêu gia này cường đại khác thường, thế là nảy sinh ra ý nghĩ xấu muốn luyện hóa linh hồn của Tiêu Nhược Hi này thành thức thần của mình.

Sau đó dưới sự giật dây của Nam Dã Trần Bát, Bán Tàng Long Nhất lợi dụng danh nghĩa gia tộc thông gia hướng Tiêu Thiên Tá cầu hôn, như vậy mới có buổi ra mắt ngày hôm nay.

"Đáng tiếc! Một cô gái xinh đẹp như vậy, không lâu sau đó sẽ bị lão sư rút đi linh hồn biến thành một cái xác khô!"

Bán Tàng Long Nhất thở dài một chút, trong mắt không thấy có bất luận vẻ thương hại nào, ngược lại lóe ra vẻ hưng phấn.

Vị lão sư này của hắn cường đại cỡ nào, hắn so với bất luận kẻ nào khác đều hiểu rõ hơn!

Ở trên tay lão sư Nam Dã Trần Bát của hắn đã từng dùng thức thần luyện hóa linh hồn của một con Yêu Hồ, đủ mạnh để chống đỡ được cường giả Thần Cảnh trong giới võ đạo của Hoa Hạ!

Nếu như lực lượng linh hồn của nữ nhân trước mắt này cường đại như Nam Dã Trần Bát nói, tương lai luyện hóa ra thức thần, chẳng phải là so với võ giả Thần Cảnh còn phải lợi hại hơn sao?

Mà trong tương lai, những thức thần này sẽ truyền vào trên người của hắn, vậy chẳng phải hắn vô địch thiên hạ rồi sao?

Ngay lúc Bán Tàng Long Nhất còn đang trong mộng tưởng, Nam Dã Trần Bát cũng đã đi tới bên cạnh chiếc giường, từ từ nhắm hai mắt lại, sau đó lại đột nhiên mở ra, trong đôi mắt tất cả đều là màu trắng, hơn nữa còn lóe ra tia sáng yêu dị!

Ngay lúc Bán Tàng Long Nhất còn đang ước mơ lấy, Nam Dã Trần Bát cũng đã đi tới bên cạnh cái giường, chậm rãi nhắm hai mắt lại, tiếp theo lại bỗng nhiên mở ra, đôi mắt tất cả đều là màu trắng, hơn nữa lóe ra tia sáng yêu dị!

"Dĩ ngô chi thần, đoạt nhữ chi hồn! Đi!"

Theo một tiếng quát to của Nam Dã Trần Bát, một luồng ánh sáng trắng yêu dị, trong nháy mắt đánh vào trong mi tâm của Tiêu Nhược Hi!

...

Mà lúc này, Diệp Trần đã xông vào bên trong câu lạc bộ, đột nhiên cảm ứng được một luồng sóng tinh thần cường đại!

"Không tốt! Có yêu nhân quấy phá! Hi Nguyệt!"

Trong nháy mắt Diệp Trần cảm ứng được vị trí của luồng sóng tinh thần kia, không nghĩ ngợi chút nào ngay lập tức lao về phía bức tường ở một bên!

Bành! Bành! Bành!

Trong nháy mắt, Diệp Trần đã xuyên phá hơn mười bức tường, trực tiếp vượt qua tầm mười gian phòng, vọt vào trong phòng khách kia!

"Người nào?"

Nam Dã Trần Bát cảm thấy ngoài ý muốn, lập tức thu hồi pháp thuật, nhanh chóng lui sang vách tường bên cạnh, nhìn thấy thiếu niên trước mắt này đột nhiên chọc thủng tường mà đến, vẻ mặt lập tức đại biến!

Diệp Trần lại không có để ý tới hai người, trong nháy mắt ánh mắt nhìn chằm chằm trên người Tiêu Nhược Hi đang nằm ở trên giường.

Lúc trước Diệp Trần được Trang Phỉ Phỉ cho nhìn qua ảnh của Tiêu Nhược Hi, cho nên hắn liếc mắt là nhận ra được.

Bạch!

Diệp Trần trực tiếp bước ra một bước, trong nháy mắt đi tới bên cạnh Tiêu Nhược Hi, lập tức phóng xuất ra một đạo thần niệm, trực tiếp chui vào trong thức hải của nàng, bắt đầu tìm tòi.

Chẳng mấy chốc, Ở trong thức hải của Tiêu Nhược Hi, Diệp Trần quả nhiên tìm thấy được một đạo khí tức linh hồn vô cùng quen thuộc!

"Hi Nguyệt!"

Diệp Trần lập tức kích động nhịn không được khẽ quát một tiếng, đáng tiếc hắn đã nhanh chóng phát hiện ra rằng, đạo linh hồn kia thực sự quá tàn tạ, thậm chí gần như không có ý thức tự chủ, cho nên không có bất kỳ cách nào nói ra câu trả lời.

Mà Nam Dã Trần Bát đứng ở một bên, lúc này cũng tỉnh táo lại, nhìn thấy Diệp Trần cũng làm như thế, không thể không khặc khặc cười nói:

"Hóa ra là người trong đồng đạo a! Làm sao? Ngươi cũng coi trọng linh hồn của nha đầu này, nhưng mà mọi thứ đều là có trước có sau, hay là các hạ muốn cướp người từ trong tay của lão phu hay sao?"

Nam Dã Trần Bát đang nói chuyện cùng lúc đó đột nhiên vỗ một cái vào Hoàng Bì Hồ Lô ở bên hông!

Oanh!

Từ trong Hoàng Bì Hồ Lô kia, lập tức xuất hiện một đạo hư ảnh to lớn màu đỏ, là một con yêu hồ cao tới bốn, năm mét.

Rất rõ ràng, đây là thức thần của Âm Dương sư!
Chương 303 Anh giết người?

Nếu nói về thức thần, thực ra cùng với thuật luyện hồn của hai sư đồ Quỷ Âm Tuyệt, mà trước đó Diệp Trần gặp được thì tương đối giống nhau, chỉ có điều thức thần cao siêu hơn, đi đúng con đường biến hóa hoàn mỹ, những thức thần này đã tồn tại được khoảng trăm năm, thậm chí là dốc lòng bồi dưỡng hơn ngàn năm, thực lực cũng có thể nói là vô cùng cường đại, thậm chí có thể được gọi là Quỷ Tiên!

Đáng tiếc, ở trong mắt Diệp Trần, vẫn chỉ là thuật luyện huyền tương đối cấp thấp.

"Lại dám làm tổn thương linh hồn vợ ta! Ta phải xé linh hồn của ngươi từng chút từng từng chút một thành từng mảnh nhỏ!"

Cảm ứng được linh hồn của Hi Nguyệt, có dấu hiệu đang bị người công kích, Diệp Trần sớm đã hận ý ngập trời, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Nam Dã Trần Bát, mở miệng nói ra từng chữ, sát khí trên người sôi trào!

Nam Dã Trần Bát cảm nhận được khí tức khủng bố trên người của Diệp Trần, trong lòng trở nên hoảng hốt, hắn rõ ràng không nghĩ tới, không biết tiểu tử Hoa Hạ này chui ra từ nơi nào vậy mà có khí tức kinh khủng như thế!

Thậm chí cỗ khí tức cường đại này, dường như không kém sư phụ thần tiên của hắn!

"Ảo giác! đây chắc chắn là ảo giác! Hoa Hạ làm sao lại có nhân vật lợi hại như vậy? Hơn nữa lại còn trẻ tuổi như thế?"

"Huyết Hồ! Tiến lên!"

Nam Dã Trần Bát gắng gượng ổn định lại tâm trạng, lập tức quát lớn một tiếng, ra lệnh đối với thức thần của mình.

"Rống!"

Con thức thần Yêu Hồ toàn thân màu đỏ thắm kia ngay lập tức bay thẳng lên trời gào thét một tiếng, hướng Diệp Trần đánh tới!

"Hừ!"

Diệp Trần hừ lạnh một tiếng,

"Chỉ là một đạo yêu hồn mà cũng dám láo xược! Mở to mắt của người ra mà xem ta nuốt ngươi như thế nào!"

Hô!

Diệp Trần bỗng nhiên há mồm hút một cái!

Từ trên người hắn, đột nhiên bay lên một cái bóng mờ, mà bóng mờ kia bỗng nhiên mở ra miệng rộng, vậy mà một ngụm ngậm luôn thức thần Yêu Hồ toàn thân màu đỏ thắm kia vào.

"Ngao!!"

Thức thần Yêu Hồ kia, lập tức phát ra một tiếng kêu thê thảm.

Mà cái bóng mờ được Diệp Trần biến thành kia, sau khi trực tiếp ngậm thức thần Huyết Hồ kia vào thì bắt đầu nhai nuốt một phen, chuyển hóa thành cỗ năng lượng vô cùng tinh thuần, sau đó thì bị Diệp Trần nuốt vào trong bụng...

"Cái gì!"

Nam Dã Trần Bát nhìn thấy cảnh tượng rung động này, sắc mặt lập tức đại biến.

Hắn đã suy đoán qua rất nhiều loại khả năng, thế nhưng lại không thể nghĩ tới, chính cỗ thức thần này của mình có thể so sánh với võ giả Thần Cảnh, thế mà lại bị đối phương nuốt?

Cái thằng này, đến cùng là quái vật gì a!

Thức thần Yêu Hồ này là chỗ dựa lớn nhất của Nam Dã Trần Bát, bây giờ lại bị Diệp Trần giải quyết dễ dàng như vậy, hắn lấy đâu ra dũng khí để tiếp tục đánh nhau?

Gần như không có bất kỳ do dự nào, ngay vào lúc này, trong lòng Nam Dã Trần Bát chỉ có một cái suy nghĩ, "Trốn!"

Tuy nhiên, Nam Dã Trần Bát này có được kinh nghiệm tác chiến cực kỳ phong phú, lập tức một mạch phóng ra toàn bộ thức thần trong hồ lô, đồng thời vỗ một cái vào bức tường ở đằng sau, trực tiếp phá ra một cái động lớn sau đó muốn chạy trốn, trong lúc nhất thời, ngay cả đồ đệ của hắn cũng mặc kệ không lo được.

"Muốn chạy? Ngươi chạy được sao?"

"Xích Diễm!"

Sưu!

Một đạo kiếm quang màu đỏ thắm, từ trong cơ thể Diệp Trần bắn ra, trong nháy mắt bắn trúng vào Nam Dã Trần Bát đã chạy đi được mấy chục mét.

Cùng lúc đó, một đám cấp thấp thức thần từ trong Hoàng Bì Hồ Lô xông tới, cũng tương tự bị Diệp Trần nuốt trọn không lưu tình chút nào!

"Bành!"

Nam Dã Trần Bát thuộc về quỷ tu, thân thể vốn cực kỳ yếu ớt, làm sao có thể chống đỡ được một kích phi kiếm của Diệp Trần?

Cả người trong nháy mắt bị đánh thành một đống thịt vụn!

Tuy nhiên, ngay ở trong nháy mắt Nam Dã Trần Bát bỏ mình đó, một luồng sáng mờ thoát từ trong cơ thể hắn ra, tiếp tục chạy trốn ra ngoài, cũng chính là nguyên thần mà hắn đã ngưng tụ ra!

"Trở về!"

Diệp Trần quát lớn một tiếng nữa, trực tiếp vẫy tay một trảo, luồng sáng mờ kia của Nam Dã Trần Bát vừa mới thành hình nguyên thần, trong nháy mắt lại bị một cái bàn tay vô hình gắt gao bắt lấy, cuối cùng bay trở về trong lòng bàn tay Diệp Trần.

"Cầu xin tiền bối tha mạng! Đừng có giết ta! Không được a!"

Nguyên thần của Nam Dã Trần Bát bị Diệp Trần bắt được, lập tức bắt đầu cầu mệnh.

Diệp Trần cười một tiếng lạnh lẽo, "Ta nói rồi, ngươi dám làm tổn thương linh hồn của vợ ta, ta phải xé linh hồn của ngươi từng chút từng chút thành mảnh nhỏ!"

Nói xong, tay trái của Diệp Trần lật một cái, lấy ra khay ngọc luyện hồn từ trong Tử Kim Hồ Lô, sau đó trực tiếp đánh nguyên thần của Nam Dã Trần Bát vào bên trong khay ngọc luyện hồn.

"A!!!"

Sau khi nguyên thần của Nam Dã Trần Bát bị đánh vào trong khay ngọc luyện hồn thì ngay lập tức bị ác quỷ ở bên trong cắn xé, phát ra từng tiếng kêu vô cùng thảm thiết thê lương!

Tất cả những tình huống này, nói ra thì chậm, kì thực từ lúc Diệp Trần đột nhiên xông tới, nuốt thức thần của Nam Dã Trần Bát, diệt đi thân thể của hắn, cuối cùng đánh nguyên thần của hắn vào khay ngọc luyện hồn, từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ quả thực, ngay cả một phút cũng không dùng hết.

Bạch bạch bạch!

Sau khi Bán Tàng Long Nhất đứng ở một bên kịp phản ứng lại, lập tức bị dọa đến mức suýt té đái ra quần.

Ngay cả lão sư của hắn có thể xưng là tiên nhân, còn bị thiếu niên Hoa Hạ đột nhiên xuất hiện này, trong nháy mắt miểu sát, hắn làm sao có bản lĩnh gì để chống lại?

Tuy nhiên, đến cùng thì hắn xuất thân từ trong một đại gia tộc, rất nhanh đã cưỡng ép để cho mình bình tĩnh lại, ngoài mạnh trong yếu nói:

"Ngươi không thể giết ta! Cha của ta là Cửu Đại Mục của tổ chức Sam Khẩu ở Đảo quốc! Sư tổ nhà ta là chân tiên của Tinh Quốc xã thuộc Đảo quốc! Nếu như ngươi giết ta, chính là đối địch với tổ chức Sam Khẩu! Đối địch với toàn bộ Đảo quốc! Ngươi..."

Bán Tàng Long Nhất còn chưa nói xong, "Ồn ào!"

Diệp Trần ngay cả nhìn đều không thèm nhìn, trực tiếp thuận tay vỗ tới một chưởng, "Bành!"

Ngay cả cơ hội gào thảm Bán Tàng Long Nhất cũng không có, đã bị Diệp Trần đập giống như đập ruồi, trực tiếp bị đánh thành một bãi bùn nhão.

Mà lúc này, Trang Phỉ Phỉ cũng rốt cuộc dọc theo từng lỗ thủng trên tường chạy theo tới, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng vô cùng máu tanh này, lập tức bị dọa tới mức vẻ mặt tái mét, cảm thấy choáng váng, trực tiếp ngất xỉu.

Diệp Trần thấy thế, không thể không lắc đầu, trực tiếp cúi người, nhẹ nhàng gánh Tiêu Nhược Hi lên đầu vai của mình, sau đó lại đi tới trước mặt Trang Phỉ Phỉ, đưa nàng ôm lấy, sau đó thân thể nhoáng một cái, người đã biến mất tại chỗ không thấy đâu.

Mà lúc này, quản lý và nhân viên bảo vệ của câu lạc bộ tư nhân, cũng đã chạy tới.

Khi bọn hắn nhìn thấy tình cảnh bi thảm trong phòng, và thi thể của Bán Tàng Long Nhất sớm đã không thành hình người kia, lập tức từng người bị dọa đến trợn mắt hốc mồm.

Người quản lý câu lạc bộ quá khiếp sợ, ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt trắng bệch, nghẹn ngào lẩm bẩm nói:

"Xong! Xong! Thái tử gia của tổ chức Sam Khẩu bị giết! Thiên kim của Tiêu gia không biết tung tích! Lần này câu lạc bộ của chúng ta hoàn toàn xong đời, một người cũng đừng hòng sống!"

Mọi người trong Hội sở nghe nói như thế, lập tức mặt mũi giống như không còn một giọt máu.

...

Lại nói, sau khi Diệp Trần mang theo hai nữ tử rời khỏi câu lạc bộ, ngay lập tức đi ra khỏi thành phố Nam Châu, đi tới một nơi hoang vắng có ít người qua lại, lúc này mới dừng xe lại.

Xe đột nhiên dừng lại, Trang Phỉ Phỉ cũng dần dần tỉnh lại, không thể không nhớ tới cảnh tượng kinh khủng trước đó khiến mình ngất xỉu, lập tức vội vàng chạy xuống xe, nôn mửa một lúc lâu mới dừng lại, ngay sau đó vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Diệp Trần,

"Anh abg... anh giết người?"

Diệp Trần một mặt bình thản, "Ít thấy thì sợ hãi!"

Nói xong, mở cửa sau của xe ra, ôm Tiêu Nhược Hi vẫn còn đang hôn mê xuống.
Chương 304 Nguyên thần xuất khiếu

Trang Phỉ Phỉ còn muốn nói thêm, tuy nhiên nhìn thấy Tiêu Nhược Hi đang hôn mê, nhất thời sốt sắng, "Ngươi làm gì Như Hi vậy? Ngươi rốt cuộc là muốn làm gì? Ngươi không phải đã đáp ứng ta, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương nàng sao?"

"Im miệng!"

Diệp Trần vốn là đang vô cùng bực mình, nghe được Trang Phỉ Phỉ liên tục lải nhà lải nhải không ngừng, trực tiếp quát lạnh một tiếng, "Còn dám làm phiền ta, có tin ta cũng giết ngươi hay không!"

Trang Phỉ Phỉ lập tức bị kiềm hãm, tiếp theo phổi đều muốn tức đến nổ tung, cô ta đã lớn như vậy rồi, từ trước cho tới bây giờ còn chưa có ai đối xử hung ác với cô ta đến như vậy, càng thêm không có người nào dám trắng trợn nói ra lời nói uy hiếp cô ta như thế.

Thế nhưng là nhìn qua người trước đàn ông trước mắt giết người đơn giản như uống nước này, tuy rằng cô ta rất là khó chịu nhưng cũng không dám nổi giận.

Thấy Trang Phỉ Phỉ cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Diệp Trần ôm Tiêu Nhược Hi đến một bên, tìm được một nơi tương đối bằng phẳng, đỡ nàng từ từ nằm xuống.

Sau đó, Diệp Trần xòe bàn tay ra, lại nhẹ nhàng đặt lên trên đầu Tiêu Nhược Hi, thấp giọng lẩm bẩm nói:

"Thật xin lỗi, Hi Nguyệt, ta tới chậm! Nếu như lúc đầu ở bệnh viện, ta có thể kịp thời phát hiện, linh hồn của nàng cũng theo ta mà đến, ta chắc chắn sẽ không để nàng lưu lạc tới bây giờ đến mức ý thức sụp đổ..."

Hoá ra, đạo tàn hồn của Hi Nguyệt tiên tử, tuy rằng bám vào bên trong thức hải của Tiêu Nhược Hi, thế nhưng là bởi vì linh hồn tổn hại thực sự quá mức lợi hại, đã bị tàn phá tới mức không chịu nổi!

Lại thêm trước đó, Nam Dã Trần Bát quấy nhiễu thức hải của Tiêu Nhược Hi, càng gây ra một số tổn thương đối với linh hồn của Hi Nguyệt.

Cho tới bây giờ, ý thức sụp đổ, lúc nào cũng có thể hồn phi phách tán!

"Bây giờ xem ra, chỉ có thể lấy nguyên thần của ta, trước tiên cưỡng ép linh hồn của Hi Nguyệt tụ lại, sau đó lại dùng thần đan diệu dược từ từ bồi dưỡng, nói không chừng còn có hi vọng!"

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần lập tức thật nhanh bố trí ở xung quanh một đạo cấm chế, sau đó lại dặn dò Trang Phỉ Phỉ đang đứng ở bên cạnh vài câu, "Bằng hữu của ngươi bị người của Đảo quốc dùng tà thuật làm tổn thương linh hồn, nếu như ngươi không muốn nàng có chuyện gì xảy ra, thì thành thành thật thật ở một bên đợi, không được quấy rối ta cứu chữa cô ta, hiểu chưa?"

Trang Phỉ Phỉ thấy vẻ mặt của Diệp Trần nghiêm túc, hơn nữa Tiêu Nhược Hi cũng đúng là xảy ra chuyện, cũng không giống như là đang nói láo, thế là miễn cưỡng gật đầu, thầm nghĩ trong lòng:

"Ta đây là xem ở trên thể diện của Như Hi, mới không chấp nhặt với ngươi, cũng không phải là bản tiểu thư sợ ngươi!"

...

Diệp Trần chẳng muốn quản Trang Phỉ Phỉ trong lòng nghĩ như thế nào, lập tức ngồi xếp bằng ở bên cạnh Tiêu Nhược Hi, hai mắt chậm rãi nhắm lại, đồng thời tụ lại tinh thần toàn thân của mình.

Bỗng nhiên!

"Nguyên thần! Xuất khiếu!"

Cùng với tiếng quát khẽ của Diệp Trần, Trang Phỉ Phỉ đứng ở một bên, thấy được cảnh tượng mà cô ta cả đời khó có thể quên.

Chỉ thấy, ở chỗ mi tâm của Diệp Trần, thế mà bay ra một luồng ánh sáng!

Tiếp theo, luồng ánh sáng đó, lại bỗng nhiên vọt tới, vậy mà bay vào trong mi tâm của Tiêu Nhược Hi.

Thấy cảnh tượng này, Trang Phỉ Phỉ lập tức suýt chút nữa nhịn không được kinh ngạc thốt lên, thế nhưng là nhớ tới Diệp Trần nhắc nhở trước đó, vội vàng dùng hai tay che miệng của mình.

Cô ta lại làm sao biết được rằng, loại thần thông nguyên thần xuất khiếu này, cho dù là Diệp Trần, lấy tu vi của hắn bây giờ là Trúc Cơ cảnh sơ kỳ, cũng chấp nhận rủi ro lớn!

Tuy nhiên, vì ngăn cản linh hồn của Hi Nguyệt tiêu tán, Diệp Trần đã không còn biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể nhắm mắt đưa chân thử một lần.

...

Hô!

Diệp Trần nguyên thần xuất khiếu, sau khi chui vào trong mi tâm của Tiêu Nhược Hi, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên thay đổi, giống như đi tới bên trong một mảnh không trung vô tận.

Mà ở trong đó, chính là thức hải của Tiêu Nhược Hi.

"Ngươi... Ngươi là ai?"

Trong hư không, bỗng nhiên xuất hiện một bóng người mơ hồ, hơn nữa rõ ràng là dáng vẻ của Tiêu Nhược Hi.

Diệp Trần biết, đây là thần thức của Tiêu Nhược Hi, hoặc là nói là ý thức thể của nàng!

Bởi vì cô ta chỉ là phàm nhân, còn rất xa mới có thể đạt tới mức độ ngưng tụ nguyên thần, cho nên ý thức thể rất suy yếu, chỉ có thể đứng ở trong thức hải.

Nhưng cũng chính vì vậy, Diệp Trần mới dám đường hoàng tiến vào trong thức hải của nàng như thế, bằng không nếu như đối phương giống như hắn ngưng tụ ra nguyên thần, ở trong thức hải của đối phương, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thôn phệ!

Nếu như Diệp Trần là loại người tà tu có mưu đồ hiểm ác, giờ phút này đã nuốt ý thức thể của Tiêu Nhược Hi vào, là có thể đoạt xá được cỗ thân thể này!

Đương nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại, cơ thể của Tiêu Nhược Hi quá yếu, cũng không có giá trị để đoạt xá.

"Đừng sợ! Ta sẽ không làm tổn thương cô, cô gọi Tiêu Nhược Hi đúng không? Cái kia... nơi này của cô trước đây không lâu, có phải có một vị khách nhân tới hay không?"

Diệp Trần nghĩ nửa ngày, thực sự nghĩ không ra phương thức biểu đạt nào khác tốt hơn, cũng không biết đối phương nghe có hiểu hay không.

Không nghĩ tới, ý thức thể của Tiêu Nhược Hi, thế mà nghe hiểu, lập tức nhẹ gật đầu, "Đúng! Có một cô gái, cô ta nói cô ta muốn ở nhờ tại chỗ của ta một đoạn thời gian, về sau thì ngủ mất, đến bây giờ còn chưa có tỉnh..."

Nguyên thần của Diệp Trần nghe được điều này, lập tức mừng rỡ, vội vàng hỏi:

"Vậy người này bây giờ ở đâu? Cô nhanh dẫn ta đi gặp cô ta!"

Ý thức thể củaTiêu Nhược Hi, rõ ràng không có lòng cảnh giác như với Tu Chân giả, lập tức chỉ vào sâu trong khoảng trống

"Ở nơi đó!"

Ở trong mảnh thức hải này, ý thức thể của Tiêu Nhược Hi chính là chúa tể, theo giọng nói của nàng rơi xuống, bên trong không trung kia, lập tức hiện ra một bóng dáng mơ hồ không chịu nổi!

"Hi Nguyệt!!"

Tuy rằng hình thể này, gần như đã không thấy rõ khuôn mặt, hơn nữa giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn, nhưng Diệp Trần liếc mắt vẫn còn nhận ra được nàng.

Tìm được tàn hồn của Hi Nguyệt, Diệp Trần vô cùng kích động, đồng thời cũng không dám trì hoãn, lập tức phi thân đi qua, chậm rãi rót lực lượng nguyên thần của mình vào bên trong tàn hồn của Hi Nguyệt...

Ước chừng kéo dài một lúc lâu, thậm chí ngay cả nguyên thần của Diệp Trần, đều trở nên hư ảo mấy phần, mà tàn hồn kia của Hi Nguyệt, rốt cục cũng so với trước đó ngưng thật hơn rất nhiều!

Thấy cảnh tượng này, nguyên thần của Diệp Trần, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, "Tuy rằng còn không cách nào làm tỉnh lại tàn hồn của Hi Nguyệt, tuy nhiên may mắn cũng đã tạm thời ổn định lại, kế tiếp ta phải nhanh chóng tìm một số thần hoa linh thảo, có thể luyện chế ra một số đan dược có thể hàm dưỡng thần hồn..."

Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Trần cũng biết, lấy tu vi của chính mình trước mắt, nguyên thần không thể rời khỏi cơ thể quá lâu, thế là cùng ý thức thể của Tiêu Nhược Hi chào hỏi một tiếng, liền từ trong thức hải của nàng lui đi ra.

Nói thật, đây cũng là măn mắn Tiêu Nhược Hi chỉ là một người bình thường, không hiểu được phương pháp tu luyện thần hồn, nếu như là ở Tu Chân giới, người hơi ngưng tụ ra một tia nguyên thần, sao lại để cho người khác tùy ý xâm nhập thức hải của mình?

Chỉ sợ sớm đã thôn phệ tàn hồn của Hi Nguyệt, thậm chí ngay cả nguyên thần của Diệp Trần rồi!

...

Sau khi nguyên thần của Diệp Trần từ bên trong thức hải của Tiêu Nhược Hi đi ra, trong nháy mắt tự động trở về trong thức hải của chính mình.

Sau một lúc, Diệp Trần bỗng nhiên mở hai mắt ra, hiển nhiên nguyên thần đã quy vị, tuy nhiên vẻ mặt lại trắng bệch vô cùng!

Hắn đầu tiên là cưỡng ép nguyên thần xuất khiếu, sau đó lại lấy lực lượng linh hồn của mình, đến tẩm bổ tàn hồn của Hi Nguyệt, khẳng định là phải bỏ ra một cái giá không nhỏ, chí ít ở trong một hai tháng, tinh thần đều sẽ có chút uể oải.

Thế nhưng, Diệp Trần không hối hận chút nào, ngược lại hưng phấn cười ha ha, bởi vì, tàn hồn của Hi Nguyệt đã ổn định lại, sau này chỉ cần từ từ tẩm bổ, chắc chắn sẽ có ngày thức tỉnh!
Chương 305 Một thảm họa lớn

Chợt, trong lòng Diệp Trần lại hiện lên một ý nghĩ tà ác, đợi đến sau này tàn hồn của Hi Nguyệt khôi phục lại, trong thức hải Tiêu Nhược Hi, sẽ có hai đạo ý thức.

Người ta thường nói, một núi không thể chứa hai hổ, không bằng đến lúc đó dứt khoát để cho Hi Nguyệt đoạt xá chiếm lấy cơ thể của Tiêu Nhược Hi cho rồi?

Tuy nhiên, ý nghĩ tà ác này vừa mới xuất hiện, ngay sau đó Diệp Trần lại lắc đầu "Lấy tính cách của Hi Nguyệt, sợ rằng sẽ không làm loại chuyện như vậy..."

Trong lòng đang suy nghĩ, Trang Phỉ Phỉ đứng ở một bên đã đi lên phía trước, nhịn không được hỏi:

"Ngươi vừa làm gì Nhược Hi? Sao em ấy vẫn còn chưa có tỉnh?"

Diệp Trần không có trả lời, trực tiếp đưa tay nhẹ nhàng chạm lên trên mi tâm của Tiêu Nhược Hi một cái, ngay sau đó Nhược Hi mí mắt khẽ động "Ưm ~" một tiếng rên rỉ, cũng bắt đầu tỉnh lại.

"Nhược Hi!"

Trang Phỉ Phỉ thấy thế, cô rất mừng rỡ, cô ta nhanh chóng đỡ Tiêu Nhược Hi từ dưới đất đứng dậy.

Sau khi Tiêu Nhược Hi tỉnh lại, xoa xoa đầu, nhìn thấy Trang Phỉ Phỉ, trông có vẻ bối rối, nói:

"Chị Phỉ Phỉ, chúng ta đang ở đâu vậy? Em nhớ rõ ràng là em đang ở trong câu lạc bộ Tân Nguyệt cơ mà, đang gặp mặt với Bán Tàng Long Nhất, làm sao đột nhiên lại chạy tới nơi này? "

"Cô đã bị Bán Tàng Long Nhất lừa! Hắn không phải muốn gặp mặt với cô, mà người nhìn trúng cô... là sư phụ của hắn tên là Âm Dương sư, ông ta muốn luyện hóa linh hồn của cô thành thức thần!"

Diệp Trần ở một bên mở miệng giải thích, tuy nhiên chuyện tàn hồn của Hi Nguyệt sống nhờ ở trong thức hải của Tiêu Nhược Hi hắn trực tiếp bỏ qua không nói.

Tiêu Nhược Hi chỉ là một người bình thường, làm sao biết được Âm Dương sư là ai, thức thần là cái gì, nghe mà không hiểu ra sao, hơn nữa lúc này mới đưa mắt nhìn tới Diệp Trần, cả người nhất thời sững sờ, sau đó là vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng "Ồ! Anh anh... anh thật giống như... người kia, ở trong mơ tôi thường xuyên nhìn thấy! Chỉ có điều là anh so với người đó còn trẻ tuổi hơn một chút..."

Ở trong trí nhớ của Tiêu Nhược Hi, chuyện liên quan tới Diệp Trần, là hình dáng của Diệp Trần ở mười mấy năm sau, tất nhiên là có chỗ khác nhau.

Diệp Trần mỉm cười, "Chính xác mà nói, đó không phải là mơ! Chỉ là một đoạn trí nhớ không thuộc về cô mà thôi!"

Tiêu Nhược Hi càng nghe càng không hiểu, cảm thấy mấy câu nói của Diệp Trần, một câu cô nghe cũng không hiểu.

"Thật là một người kỳ quái!"

Ở trong lòng Tiêu Nhược Hi, không thể không âm thầm đánh giá Diệp Trần một cái, tuy nhiên trong lòng không hiểu vì sao, đối với thiếu niên trước mắt này lại có cảm thấy rất thân thiết.

Trang Phỉ Phỉ nói chen vào:

"Này, bây giờ người anh cũng nhìn được, anh tìm Nhược Hi đến cùng là có chuyện gì, nói đi?"

Diệp Trần thân thể ưỡn một cái, đã từ dưới đất đứng lên, cười nhạt một cái nói:

"Bây giờ tạm thời không có chuyện gì cần làm!"

"Anh nói cái gì?"

Trang Phỉ Phỉ tức giận đến cả người muốn nổ tung, " Anh bảo có chuyện quan trọng, cưỡng ép tôi cùng anh từ Cao Ly về Hoa Hạ, chạy một ngày một đêm ở trên đường đến đây, ngay cả ngủ cũng chưa ngủ được chút nào, bây giờ anh lại nói không có chuyện gì cần làm là sao? Anh là đang trêu chọc tôi cho vui sao?"

Diệp Trần nhún vai, "Cũng không thể nói như vậy, nếu như chúng ta không có kịp thời chạy đến mà nói, chỉ sợ người em tốt của cô bây giờ, sớm đã biến thành một bộ thi thể a!"

Trang Phỉ Phỉ lạnh lùng nói:

"Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin tưởng anh sao? Tôi chỉ thấy, anh giết người ra mắt gặp mặt với Nhược Hi thôi!"

Nghe được điều này, Tiêu Nhược Hi đứng ở một bên kinh hãi, "Chị nói cái gì? Chị Chị nói... anh ta giết Bán Tàng Long Nhất?" Tiêu Nhược Hi quay về phía Diệp Trần "Anh có biết hắn là ai không? Hắn nhưng là thái tử gia của tổ chức Sam Khẩu, là thế lực mạnh nhất của Đảo quốc a!"

Vẻ mặt của Diệp Trần không hề để ý nói:

"Tôi không cần biết hắn là ai! Hắn muốn hại cô, ta giết hắn giúp cô, chẳng lẽ cô không cám ơn tôi sao?"

"Tôi... Tôi cám ơn cái đầu của anh a!"

Tiêu Nhược Hi tức giận giậm chân một cái, vốn là còn cảm thấy người này rất thân thiết, bây giờ đột nhiên chỉ có ý nghĩ muốn đập chết hắn!

"Xong xong! Thái tử gia của tổ chức Sam Khẩu, chết trong buổi ra mắt với tôi, bọn họ khẳng định sẽ cho rằng là Tiêu gia chúng tôi ra tay! Không được, tôi phải lập tức trở về nói chuyện này cho cha tôi biết!"

Tiêu Nhược Hi nói xong, đang muốn chạy về nhà, không ngờ lại bị Diệp Trần ngăn lại, "Không được! Từ bây giờ trở đi, cô nhất định phải đi theo bên cạnh tôi hai mươi bốn giờ trên hai mươi bốn giờ!"

Diệp Trần thực sự đã bị sợ hãi bởi chuyện trước đó, hắn không muốn tàn hồn của Hi Nguyệt lại gặp phải chuyện như vừa rồi.

Tiêu Nhược Hi nghe thấy điều này, ngay lập tức đôi mắt dễ thương trừng một cái, gần như quát to, "Dựa vào cái gì? Tôi cũng không phải là thú cưng của anh? Dựa vào cái gì tôi nhất định phải đi theo bên cạnh anh hai mươi bốn trên hai mươi bốn giờ hả?"

Trang Phỉ Phỉ đứng ở một bên, cũng lập tức không nhìn nổi, "Diệp Trần, anh đừng làm quá mức!"

Diệp Trần suy nghĩ một chút, yêu cầu này của mình, hoàn toàn chính xác có phần không quá phù hợp, thế là sửa lời nói:

"Kỳ thật tôi cũng là vì nghĩ cho cô, cô suy nghĩ một chút, nếu như cô trở về bây giờ, Bán Tàng Long Nhất chết rồi, mà cô lại không xảy ra chuyện gì, người khác sẽ nghĩ như thế nào? Khẳng định sẽ cho rằng là cô hoặc là Tiêu gia các cô, hại chết Bán Tàng Long Nhất!"

Tiêu Nhược Hi nghe được điều này, lập tức ngẩn ngơ, không thể không nói, lời nói này của Diệp Trần, thật đúng là rất có đạo lý!

Trang Phỉ Phỉ đứng ở một bên cũng nói theo:

"Nhược Hi, Diệp Trần nói rất đúng, em bây giờ tốt nhất đừng lộ diện! Bằng không thì sẽ mang đến cho Tiêu thúc thúc cùng với Tiêu gia rất nhiều khó khăn a!"

Đối với tổ chức Sam Khẩu của Đảo quốc, Trang Phỉ Phỉ cũng có nghe nói qua, đây chính là thế lực xã hội đen lớn nhất của Đảo quốc!

Thậm chí, ngay cả quốc hội của Đảo quốc đều công nhận tổ chức này có địa vị hợp pháp, chẳng những ở bên trong Đảo quốc không có ai dám trêu chọc, coi như là toàn thế giới, một khi động đến họ chỉ sợ cũng khó mà sống yên ổn được.

Nhiều khả năng, người chết lần này, còn là thái tử gia của tổ chức Sam Khẩu.

Đây thật đúng là một chuyện kinh thiên động địa.

Tuy rằng Tiêu gia ở Quảng Nam coi như có chút thực lực, thế nhưng làm sao có thể đánh đồng với một thế lực lớn trên thế giới như tổ chức Sam Khẩu?

Tiêu Nhược Hi im lặng một lúc, hiển nhiên đã có phần đồng ý với cách phân tích của Diệp Trần.

Diệp Trần thấy Tiêu Nhược Hi đã động lòng, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó nói thêm:

"Bây giờ biện pháp có thể để tổ chức Sam Khẩu, không trút giận sang Tiêu gia của cô, chỉ có một cái, cô có muốn nghe hay không?"

Tiêu Nhược Hi khẽ cắn bờ môi, do dự một chút, nói:

"Anh cứ nói đi tôi nghe!"

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Rất đơn giản! Tôi giả vờ làm kẻ cướp, bắt ngươi đưa đi, sau đó hướng Tiêu gia đề nghị tiền chuộc, thuận tiện nhận trách nhiệm giết chết Bán Tàng Long Nhất, toàn bộ mọi chuyện coi như một mình tôi gây ra, kể từ đó, tổ chức Sam Khẩu sẽ chỉ tìm tôi để báo thù, mà sẽ không đi tìm Tiêu gia của cô gây khó dễ, cô thấy thế nào?"

Tiêu Nhược Hi nghe xong lời này, đôi mắt đẹp có chút sáng lên, phải nói rằng, kế sách này của Diệp Trần rất hay, có thể nói đơn giản là, Tiêu gia sẽ không có trách nhiệm gì trong chuyện này, hơn nữa còn thể hiện ra cũng là đang bị hại, tất cả các mũi nhọn sẽ chỉ về hướng Diệp Trần.

"Anh mà có suy nghĩ tốt như vậy?"

Vẻ mặt Tiêu Nhược Hi tỏ ra nghi ngờ, tuy rằng người đàn ông trước mắt này, để cô ta cảm thấy thân thiết mà không hiểu vì sao, nhưng cô ta vẫn còn chưa tin, làm sao đối phương sẽ tốt bụng như vậy, nguyện ý nhận cái họa sát thân này vào trên người của chính mình.

Diệp Trần cười ha ha một tiếng, "Diệp Cuồng Tiên ta từ trước tới nay, một khi làm việc! Tuyệt đối sẽ không để người khác thay ta gánh chịu hậu quả!"

"Thế nhưng ở đây, chỉ là một cái tổ chức Sam Khẩu mà thôi, ta còn không có để vào mắt! Bọn chúng nếu là thật sự dám trêu chọc đến ta, ta không ngại nhổ tận gốc bọn chúng!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom