• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New THẦN ĐẾ TRỌNG SINH (3 Viewers)

  • Chương 261-265

Chương 261 Dọa Chu Thành Công té đái ra quần

"Nha đầu này con đây là đang nói gì vậy? Bất kể nói như thế nào, dù sao cha cũng là cha của con! Dưới gầm trời này nào có con cái nào mà không hy vọng cha mẹ của mình đoàn tụ một chỗ? Hôm nay tuy không có ánh trăng tuyệt diệu nhưng dưới ánh nắng vàng ấm áp của mùa đông tràn đầy thơ mộng này, cha tới đây với tấm chân tình của mình để cầu hôn mẹ con, một lần nữa mong cho ông trời đưa đẩy để hai con chim én tìm về với nhau..." Vẻ mặt của Chu Thành Công tỏ ra đau lòng nhức óc nói ra những lời nói từ sâu thẳm trong trái tim mình.

Mà sau khi nghe những lời này của Chu Thành Công thì Tô Mạn trợn tròn mắt há hốc mồm, hai răng va lập cập vào nhau, cả người nổi da gà trong lúc nhất thời có chút choáng váng. Mà Diệp Trần đang bước tới đột nhiên khựng lại, trố mắt mà nhìn, khóe miệng hắn thì giật giật liên hồi đứng chôn chân tại chỗ, trong lòng thầm nghĩ "Tên này bị ngáo đá sao?"

Mà những lời nói này của Chu Thành Công thì lập tức dẫn tới sự chú ý của mọi người vây quanh, khiến ai cũng đồng cảm với hắn mà gật đầu.

"Đúng rồi! Coi như trước kia người ta không tốt, dù sao bây giờ người ta cũng đã biết quay đầu hối cải rồi a!"

"Thà hủy đi mười ngôi miếu cũng không bằng hủy đi một mối nhân duyên a!"

"Tiểu nha đầu này, sao có thể nói với cha của mình như vậy! Còn gọi thẳng tên ra, thật sự là không có quy củ lễ giáo gì a!"

...

Mọi người nghị luận ầm ĩ nhưng dư luận rõ ràng càng ngày càng nghiêng về phía Chu Thành Công. Chu Thành Công lộ ra nụ cười đắc ý mà Tô Mạn sau khi phản ứng lại thì lập tức tức giận giậm chân tại chỗ nhưng lại không thể làm gì.

Dúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói lãnh đạm vang lên, "Chu Thành Công, dường như tôi đã từng cảnh cáo ông rồi thì phải, hình như là nếu như ông còn dám tới quấy rối dì Lam, tôi sẽ để cho ông phải hối hận khi tới thế giới này thì phải a, thế mà hôm nay còn cả gan tới đây nói những lời khoác lác nghe đến rùng mình như vậy à!"

Mọi người nghe được giọng nói này, ngay lập tức thi nhau theo nơi phát ra âm thanh nhìn lại, chỉ thấy một người thiếu niên mặc quần áo bình thường đang từ từ đi từ trong đám người tiến tới. Cũng không biết vì sao, những nơi thiếu niên này đi qua, mọi người ở hai bên không tự chủ được thi nhau lùi lại, tự động nhường ra một con đường.

"Tiểu Trần!"

Nhìn thấy Diệp Trần xuất hiện, vẻ mặt Tô Mạn ngay lập tức tràn đầy vui mừng mà sắc mặt của Chu Thành Công thì hơi đổi một chút, lần trước bị Diệp Trần đánh một trận, quả thực khiến hắn phải sợ hãi trong một thời gian dài.

Lần này, nếu như không phải hắn nghe nói, bây giờ Tô Lam trở thành tổng giám đốc một nhà hàng lớn nhất toàn thành phố Vân Châu, đã không còn là Tô Lam nghèo khó như xưa, cho nên không kìm nén nổi tâm tư trong lòng, từ đó không sợ nguy hiểm ôm mộng tưởng hão huyền đánh liều mà tới đây cầu hôn Tô Lam.

Thấy vẻ mặt lạnh lùng của Diệp Trần nhìn hắn, ngay lập tức Chu Thành Công bị dọa đến hai chân run lên, chỉ vào Diệp Trần, run lẩy bẩy nói:

"Ta ta...ta cảnh cáo ngươi a, đây là việc của Chu gia ta, cùng với người ngoài như ngươi không có bất cứ quan hệ nào, ngươi ngươi...ngươi ít xen vào chuyện nhà người khác đi!"

"Hừ!"

Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, dưới chân trực tiếp hơi động một chút, cũng đã lao tới trước mặt Chu Thành Công, sau đó nắm lấy cổ áo của hắn, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người xung quanh, từ dưới đất xếch cổ Chu Thành Công lên!

Tê ~

Mọi người ở xung quanh thấy thế, lập tức thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh, đồng thời vội vàng lui lại âm thầm kinh hô, "Tiểu tử này thật khỏe a!"

Mọi người vây xem vốn còn muốn hót đệm thêm cho Chu Thành Công vài lời, nhưng khi nhìn thấy Diệp Trần khí thế dọa người như vậy lập tức lời đến khóe miệng nuốt ngược trở về ngậm chặt cái miệng không dám ho he nửa lời.

Diệp Trần chẳng thèm quản chuyện người khác nghĩ như thế nào, trực tiếp lạnh lùng nói:

"Nói đi, ông muốn chết như thế nào?"

Chu Thành Công cảm nhận được sát ý trong ánh mắt Diệp Trần, lập tức sợ sắp tè ra quần tuy nhiên vẫn ngoài mạnh trong yếu nói:

"Ngươi ngươi...ở dưới ánh nắng vàng ấm áp của mùa đông đầy thơ mộng này, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người ở đây, ta cũng không tin ngươi dám giết ta!"

"Ai chà vẫn còn tâm tư làm văn cơ à? Ông xem tôi có dám hay không?"

Diệp Trần nói xong, tay đã bắt đầu phát lực. Chu Thành Công trong nháy mắt bắt đầu cảm thấy cả người như bị rút hết sinh khí, có chút hít thở không thông, sau đó đại não bắt đầu thiếu dưỡng khí, khuôn mặt kìm nén tới đỏ bừng, tứ chi bắt đầu liều mạng giãy dụa giữa không trung!

Mọi người thấy cảnh tượng này, lập tức bị dọa đến thi nhau lùi lại lần nữa, rất rõ ràng cũng không nghĩ tới, thiếu niên nhìn quá yếu đuối này thế mà dữ tợn như vậy. Đây là có ý định giết người giữa đường phố hay sao?

Tô Mạn ở một bên thấy cảnh này lập tức cuống lên, "Tiểu Trần, em giáo huấn ông ta một chút là được rồi, đừng...đừng giết ông ấy, dù sao ông ấy cũng..."

Thật ra thì Diệp Trần sớm biết Tô Mạn sẽ cầu tình cho hắn, hắn chẳng qua là cố ý hiển lộ ra sát khí, tạo thành bóng ma tâm lý cho Chu Thành Công, sau này nhìn thấy chính mình là sẽ sợ hãi, cũng không dám lại tùy tiện tới quấy rồi mẹ con Tô Lam nữa.

"Hôm nay bởi vì chị Mạn cầu tình thay ông, tôi tha cho ông lần này, nếu như có thêm lần nào nữa, ông biết sẽ có hậu quả gì rồi chứ!"

Nói xong lời này, Diệp Trần ném Chu Thành Công sang một bên giống như ném rác, sau đó lạnh lùng nói:

"Mang theo đồ nghề của ông rồi cút đi!"

Chu Thành Công mới vừa rồi bị Diệp Trần xếch cổ lên, cảm thấy chính mình giống như đi dạo chơi ở Quỷ Môn quan một vòng, lúc này đũng quần đã ướt nhẹt, nào còn dám lưu lại đây, lập tức co cẳng chạy ra khỏi đám người, chỉ chốc lát liền biến mất như một làn khói không thấy đâu nữa.

"Không có chuyện gì, tất cả mọi người tản đi a!"

Diệp Trần lại đảo mắt nhìn mọi người, nhàn nhạt mở miệng nói.

Mọi người vào lúc này cũng đã nhìn ra, thiếu niên nhìn như gầy yếu này, tuyệt đối là một nhân vật hung ác, bọn họ vốn chỉ tới để xem náo nhiệt, bây giờ đã không còn nào nhiệt gì, tự nhiên cũng không nán lại thế là thi nhau giải tán đi.

Mọi người vừa đi, Tô Mạn lập tức chạy tới, hai hàng lông mày nhíu chặt, tay phải giơ lên, ngón tay trỏ liên tục chạm chạm vào cằm, đi vòng quanh Diệp Trần đánh giá một vòng lại một vòng, dường như muốn nhận thức lại Diệp Trần. Diệp Trần biết, Tô Lam chắc là còn chưa có nói thân phận của mình ra cho Tô Mạn, chỉ sợ ngay cả Tô Lam cũng không hoàn toàn hiểu rõ chính mình.

Nhìn thấy ánh mắt Tô Mạn kia giống như cảnh sát thẩm vấn phạm nhân, Diệp Trần không thể không sờ lên cái mũi, cười nói:

"Bà chị, chị nhìn em chằm chằm làm cái gì? Có phải phát hiện em trai của chị trở nên đẹp trai rồi hay không?"

Tô Mạn theo bản năng nhẹ gật đầu, "Quả thật trở nên đẹp trai...ta nhổ vào! Ai chú ý em có trở nên đẹp trai rồi hay không? Tiểu tử thối, tranh thủ thời gian thành thành thật thật khai báo cho chị biết! Em trở nên lợi hại như vậy từ lúc nào?"

Diệp Trần cố ý vuốt vuốt mái tóc cắt ngang trán một chút, nghiêm túc nói: "Em của chị vốn đã rất lợi hại rồi a!"

"Ọe ~ "

Tô Mạn lập tức làm ra tư thế như muốn nôn mửa, "Chị tin em mới là lạ!"

...

Hai chị em chơi đùa một lúc, vẻ mặt Tô Mạn hơi nghiêm túc chút nói:

"Em trai, chuyện em biết võ công chị không hỏi tới, tuy nhiên có một việc, em nhất định phải trung thực nói cho chị biết!"

Diệp Trần biết, gần nửa năm nay, bởi vì quan hệ tới hắn, trong nhà xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, Tô Mạn khẳng định đầy bụng nghi vấn.

Quả nhiên, Tô Mạn kéo Diệp Trần sang một bên, sau đó mới từ từ mở miệng hỏi:

"Em nói thật cho chị em biết, nhà hàng Tô thị này đến cùng là chuyện gì xảy ra? Chị nghe người ta nói, chỉ tiền đất ở nơi này cũng giá trị hơn trăm triệu đây! Mẹ chị trở nên có nhiều tiền như thế từ lúc nào vậy?"

Hai mắt Diệp Trần khẽ híp lại một cái, "Dì Lam không có nói gì cho chị biết sao?"

Tô Mạn nói: "Mẹ chị nói, nhà hàng này là của người khác đầu tư cho, dường như là một vị họ Sở, chị gặp một lần, dáng dấp rất là xinh đẹp nha!"

Diệp Trần âm thầm buồn cười, thật ra thì Tô Lam nói cũng không có sai a, cái nhà hàng này toàn bộ đều do tập đoàn Tô Diệp bỏ vốn ra, mà Sở Phi Yên là người phụ trách toàn quyền của tập đoàn Tô Diệp.

Tô Mạn tự nhiên làm sao có thể nghĩ ra, ông chủ đứng sau tập đoàn Tô Diệp này, lúc này còn đang đứng ở trước mặt của cô đây!

Tuy nhiên Diệp Trần cũng hiểu rõ, sở dĩ Tô Lam không nói tất cả mọi chuyện ra cho Tô Mạn biết, khả năng là sợ trong thời gian ngắn cô ta không thể tiếp nhận được, thế nên hắn cũng không nói ra, cười nói:

"Sở tiểu thư em cũng biết, công ty của cô ấy là làm đầu tư, có thể cô ấy cảm thấy dì Lam có năng lực kinh doanh nhà hàng đi! Tốt xấu gì thì dì Lam cũng là sinh viên giỏi của trường đại học Yến Kinh a!"

Tô Mạn nghe được Diệp Trần giải thích lần này, vẻ mặt rõ ràng hoài nghi, nhưng thấy Diệp Trần lại không giống như đang nói láo, hơn nữa sự thật rõ ràng ở trước mắt, cũng không phải do cô ta không tin, thế là lắc đầu nói:

"Được rồi được rồi, chị coi lời nói của em là sự thật đi!"

Nói xong lời này, Tô Mạn định kéo Diệp Trần tiến vào nhà hàng, đột nhiên dừng lại một chút, dường như nhớ ra chuyện gì đó, "Đúng rồi, em tới ngược lại vừa đúng lúc, đợi lát nữa lớp cấp ba của bọn chị tổ chức họp lớp, em đi theo giúp chị đi!"
Chương 262 Tô Mạn họp lớp

Nghe nói như thế, hai mắt Diệp Trần lập tức khẽ đảo, không thể không hét lên: "Không phải chứ! Bà chị, lại tới làm bộ tiếp sao!"

Hoá ra, Tô Mạn mỗi lần theo kỳ nghỉ định kỳ trở về, nàng cùng đám bạn học hồi cấp ba đều sẽ tổ chức họp lớp. Tô Mạn năm nay học Đại Học năm thứ 3, họp lớp như vậy, đã tiến hành nhiều lần. Nhớ tới lần đầu tiên, cũng chính là năm ngoái, Diệp Trần cũng cùng đi theo. Lúc đầu, mục đích của Tô Mạn rất đơn giản, thuần túy là mang theo Diệp Trần đi ăn uống chùa, bởi vì trước kia trong nhà còn nghèo mà. Chẳng qua dẫn người đi dù sao cũng phải có một lời giải thích, dựa theo các quy tắc của các buổi họp lớp của bọn họ thì mỗi người chỉ có thể dẫn người yêu của chính mình tới.

Thế là, Tô Mạn để Diệp Trần giả làm bạn trai của mình. Tuy nhiên lại không có nghĩ tới, ngược lại lại có thu hoạch ngoài ý muốn.

Bởi vì hồi Tô Mạn còn học ở cấp ba, cũng nổi danh là hotgirl của trường, nam sinh theo đuổi phải nói là nhiều vô kể, mặc dù bây giờ đã lên đại học rồi nhưng vẫn còn có rất nhiều người có ý đồ với nàng. Diệp Trần giả làm bạn trai của Tô Mạn, ngược lại là giúp nàng chặn lại bước chân của những người theo đuổi kia.

Cứ như vậy, Diệp Trần ăn chực cản súng một công đôi việc, hai tỷ đệ ăn nhịp với nhau, chiêu thức giống nhau liên tiếp dùng trong nhiều năm, khiến người vui vẻ kẻ buồn phiền. Bây giờ nhớ tới mọi chuyện của kiếp trước, Diệp Trần vẫn cảm thấy dư vị vô tận. Chẳng qua hắn bây giờ, đã xưa đâu bằng nay, loại chuyện ăn nhờ ở đậu này thực sự có chút quá mất mặt. Tô Mạn thấy Diệp Trần mất hết cả hứng, lập tức nóng nảy, hung dữ nói:

"Tiểu tử thối! Em không phải là đang muốn trốn tránh trách nhiệm chứ?"

Diệp Trần lập tức vui vẻ, "Em nói với bà chị nghe, đây gọi là trách nhiệm gì nhỉ? Chao ôi em là em trai của chị, cũng không phải là bạn trai thật sự của chị a!"

Tô Mạn tức giận nói:

"Chị không biết! Chuyện này em nhất định phải làm! Đừng tưởng rằng em bây giờ biết chút võ công, chị đây không trị được em! Nếu em dám cự tuyệt, chị sẽ... chị sẽ nói cho mẹ chị biết cái chuyện mà năm đó em lén nhìn chị tắm rửa nha!"

Diệp Trần nghe nói như thế, lập tức tức xạm mặt lại, "Vậy cũng là chuyện của mấy năm trước a? Hơn nữa lúc ấy chỉ là ngoài ý muốn! Bà chị, chị có thể đừng cứ mỗi lần đều lấy chuyện này ra để nói có được hay không?"

Tô Mạn thấy uy hiếp không được, lập tức thay đổi sắc mặt, vô cùng đáng thương nói:

"Em trai a, em coi như là giúp chị lần này đi có được hay không? Chị nghe nói lần này, cái thằng Từ Thiếu Trùng này cũng sẽ đến, chẳng lẽ em trơ mắt nhìn chị của em bị hắn trêu chọc sao?"

Diệp Trần nghe nói như thế, lập tức nhướng mày, loáng thoáng nhớ tới một đoạn ký ức ở kiếp trước. Tô Mạn nói tới tên Từ Thiếu Trùng này, dường như là công tử của gia tộc nào đó ở Vân Châu, cũng là người theo đuổi Tô Mạn, nhớ tới trong một lần họp lớp ở kiếp trước, cái tên này uống rượu vào phê phê muốn táy máy chân tay với Tô Mạn, Diệp Trần còn suýt chút nữa thì choảng nhau với hắn.

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần không thể không lắc đầu, "Thôi được rồi! Tạm thời em đi chơi với chị!"

Tô Mạn thấy Diệp Trần đáp ứng, lập tức vui mừng quá đỗi, trực tiếp nhào vào trong ngực Diệp Trần, ôm hắn một cái, cười nói:

"Chị biết, em trai hiểu chị nhất! Hì hì!"

Vẻ mặt Diệp Trần lập tức tỏ ra bất đắc dĩ, bà chị này của hắn a, ngược lại là có chút giống như em gái của hắn vậy.

...

Hai người đi vào trong nhà hàng trước, báo cáo Tô Lam về tình huống của Chu Thành Công, Tô Lam ngược lại rất bình tĩnh, thản nhiên nói:

"Mẹ vốn nể tình hắn là cha của con, cho nên mới cho hắn chút thể diện, không có phái người đuổi hắn đi, từ lúc hắn ở đó làm bậy, bây giờ các con cho hắn một bài học cũng tốt, bớt đi sau này còn bị hắn tới làm phiền ta!"

Diệp Trần nghe được lời nói này của Tô Lam, biết cô ta đối Chu Thành Công đã hoàn toàn mất hết hi vọng, trong lòng cũng rất là vui vẻ.

Sau khi hai người rời khỏi nhà hàng, đợi tới lúc Diệp Trần nói mình có một chiếc xe Ferrari, lập tức lại để cho Tô Mạn rung động một lần nữa, cả người đều cứng đờ trợn tròn mắt mà nhìn.

Diệp Trần nói là mượn xe của bạn, Tô Mạn mới miễn cưỡng tiếp nhận sự thật này, nhưng vẫn có vẻ mặt hoài nghi, "Bạn nào mà tốt như vậy? Vậy mà có thể cho em mượn một cái xe đắt tiền như vậy!"

"À là một người bạn học cùng lớp..."

Diệp Trần ăn nói lung tung, sau đó đẩy Đường Thanh Nhã đi ra.

Tô Mạn nghe được là công chúa của Đường gia, lúc này mới tin, chẳng qua trên mặt lại hiện ra vẻ mặt chua xót, "Chị nói với em trai a, vì sao bây giờ với trước kia lại không giống! Hóa ra là em tán đổ được tiểu công chúa Đường gia, chị nghe bạn học của chị nói, Đường gia bây giờ đang phát triển rất mạnh, gần như đã trở thành đại gia tộc đệ nhất tỉnh Thiên Nam, tiểu tử em sau này cần phải cố gắng hơn rất nhiều mới được, nếu không như vậy người khác sẽ nói em là ăn bám a!"

Diệp Trần lập tức không còn gì để nói, "Em và cô ấy chỉ có quan hệ bạn bè, không phải như chị nghĩ a!"

Tô Mạn nghe nói như thế, trong đôi mắt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, chẳng qua sau đó lại xì một tiếng, nói:

"Chỉ có quan hệ bạn bè, thế mà cũng cho em mượn chiếc xe đắt tiền như vậy? Em bớt chém gió với chị đi!"

Diệp Trần hoàn toàn câm lặng.

...

Chỉ chốc lát, dưới sự hướng dẫn của Tô Mạn, xe đã đi tới trước một quán Karaoke (KTV) sang trọng thì ngừng lại.

"Không phải bảo đi ăn cơm sao? Làm sao lại chạy tới chỗ này?"

Diệp Trần chợt phát hiện, Tô Mạn họp lớp lần này, và nơi họp lớp ở kiếp trước hình như không giống nhau lắm.

Tuy nhiên, hắn cũng không có quá để ở trong lòng, dù sao có hắn ở bên cạnh, chắc chắn có thể bảo đảm không có chuyện gì xảy ra với Tô Mạn.

Tô Mạn giải thích nói:

"Lúc đầu nói là tùy tiện tìm một quán ăn ăn một bữa cơm là được rồi, về sau ở trong lớp bọn chị không biết là ai đưa ra đề nghị muốn đi hát thế mà lại có rất nhiều người đều đồng ý, thế là liền đổi địa phương thành nơi này!"

"Chẳng qua như vầy cũng tốt, mọi năm đều là ăn cơm như thế thì cũng rất vô vị!"

Hai người vừa nói, Diệp Trần đã đưa xe đi vào bãi đỗ xe dừng lại, đi tới cửa chính quán KTV.

"Mạn Mạn!"

Đang muốn đi vào trong, đằng sau đột nhiên có giọng gọi vang lên, hai người lập tức xoay người nhìn lại, chỉ thấy, một cô gái có dung mạo tú lệ, cô gái này ước chừng hai mươi tuổi, bước nhanh đi về phía hai người.

Diệp Trần nhìn qua cô gái trước mắt này thấy có chút quen quen, sau khi ở lục soát ở trong trí nhớ một lúc, ngay lập tức nhớ tới tên của cô gái này:

Tưởng Tiểu Cầm, bạn thân tốt nhất của Tô Mạn, kiếp trước có quan hệ với Diệp Trần cũng không tệ.

"Tiểu Cầm!"

Tô Mạn nhìn thấy Tưởng Tiểu Cầm cũng lập tức chạy tới, hai người ôm nhau sau đó nói chuyện một lúc, Tưởng Tiểu Cầm cũng để ý tới Diệp Trần đứng ở bên cạnh, Diệp Trần thì mỉm cười, kêu một tiếng:

"Chị Tiểu Cầm!"

Tưởng Tiểu Cầm sửng sốt một lúc lâu, mới nhận ra Diệp Trần, "Ồ! Em là... Diệp Trần? Bây giờ rất đẹp trai a! So với anh chàng Cao Ly kia của chị còn muốn đẹp trai hơn a!"

Sau khi nghe Tưởng Tiểu Cầm nói như vậy, Diệp Trần cũng nhớ tới một số quan hệ ở kiếp trước, Tưởng Tiểu Cầm này, hình như là đi học ở Kinh Đô, ở đại học quen biết một người bạn trai là người Cao Ly sang Hoa Hạ để du học, thường xuyên khoe khoang ở trước mặt Tô Mạn, cho nên hắn cũng có chút ấn tượng.

Tưởng Tiểu Cầm đích xác là bị sự thay đổi kinh người của Diệp Trần làm cho chấn động, chăm chú nhìn lên một lúc lâu, hai mắt giống như muốn bắn ra ánh sáng, chẳng qua rất nhanh đã bị Tô Mạn đẩy đi, "Đi đi đi! Cái đồ nữ lưu manh này, bà đã có anh chàng người Cao Ly rồi, đừng có mà đi trêu chọc em trai của tôi!"

Tưởng Tiểu Cầm không chịu yếu thế, lập tức trêu ghẹo nói:

"Tôi nói bà làm sao đến bây giờ cũng không đi tìm bạn trai, có phải là bởi vì tiểu Trần không? Chẳng lẽ là tình yêu chị em như trong truyền thuyết sao?"
Chương 263 Phong ba nhỏ tại KTV

Tô Mạn bị Tưởng Tiểu Cầm nói trêu câu này, gương mặt xinh đẹp lập tức hơi đỏ lên, bắt đầu đuổi theo cô ta cãi lộn, "Đồ chết bầm kia! Cũng dám nói bậy bạ với tôi, nhìn tôi làm sao xé nát miệng của bà ra!"

Chẳng qua rất nhanh, đã có không ít người đi vào quán KTV này, hai cô trong nháy mắt khôi phục lại bộ dáng thục nữ trước đó, ngay cả Diệp Trần ở một bên nhìn mà cũng phải than thở.

Tưởng Tiểu Cầm nói: "Ngoài trời đang rất lạnh, chúng ta đừng có đứng mãi ở bên ngoài này làm gì, tranh thủ thời gian đi vào đi!"

Nói xong, dẫn đầu đẩy mạnh cánh cửa xoay tròn của KTV rồi đi vào bên trong, Diệp Trần và Tô Mạn cũng lập tức đi theo. Nhà hát KTV này tên là KTV Hồng Diệp, tuy rằng kiếp trước Diệp Trần rất ít tới chỗ như thế này, thế nhưng cũng mơ hồ nghe nói qua, nơi này hình như là nơi tốt nhất ở Vân Châu, không cần hỏi, khẳng định là sản nghiệp của Tào gia, nói về Tào gia thì sản nghiệp giải trí cũng là đứng đầu toàn bộ Vân Châu!

"Xin chào, chúng tôi đặt là phòng kim cương số 8"

Sau khi đi vào, Tưởng Tiểu Cầm trực tiếp báo ra số phòng, rất nhanh, một nữ phục vụ dẫn ba người đi lên tầng. Chỉ chốc lát, đi đến tầng ba, đi đến một cái góc rẽ, bỗng nhiên có hai người đàn ông trung niên ở phía trước đi tới, hai người này chắc là đã uống nhiều rượu, vừa từ nhà vệ sinh ra, kề vai sát cánh, say khướt khườn khượt, đi đường lảo đà lảo đảo.

Loại tình huống này ở trong KTV rất phổ biến, mấy người cũng không để ý lắm, nhưng mà lại không nghĩ tới, hai người đàn ông trung niên này vừa lúc đi ngang qua trước mặt, bỗng nhiên trong đó có một người nhìn thấy hai người Tô Mạn và Tưởng Tiểu Cầm ăn mặc xinh đẹp và trẻ trung, đôi mắt đang say lờ đờ lập tức tỏa ánh sáng, "Ơ! Hai cô nàng này không tệ a! So với mấy cô vừa rồi trong phòng nhìn thuần khiết hơn nhiều, quả thực như là đem gà vịt đi so với thiên nga a!"

"Đúng là cực phẩm! Tới tới tới, hai cô nàng xinh đẹp, cùng anh em chúng ta đi vào uống vài chén đi!"

Một người đàn ông trung niên trong đó vừa nói đã muốn tiến lên bắt lấy cánh tay Tô Mạn và Tưởng Tiểu Cầm,

"A!"

Tô Mạn và Tưởng Tiểu Cầm lập tức thi nhau kêu lên một tiếng, bị dọa đến lui sang một bên tường.

Mắt thấy người đàn ông trung niên kia đánh tới, lúc này Diệp Trần cử động, chỉ thấy hắn tùy ý giơ lên một cước, mũi chân nhìn như nhẹ nhàng ở trên bụng người đàn ông trung niên kia chạm một cái, ngay lập tức bay ra ngoài, tính luôn cả tên nam tử trung niên kia cùng một lượt, trực tiếp lao vào bức tường phía sau.

Ầm! một tiếng vang thật lớn, ngay cả bức tường đều bị mạnh mẽ mà chấn động, đồng thời hai người hét thảm một tiếng, sau đó thì nhao nhao nôn mửa. Như này, Diệp Trần ngay cả một phần vạn lực còn chưa có sử dụng tới, bằng không giờ phút này hai người kia làm sao có thể sống?

Nhưng cho dù là như thế, nhìn thấy Diệp Trần đột nhiên đạp bay hai người đàn ông trung niên này, chẳng những Tô Mạn và Tưởng Tiểu Cầm sợ ngây người mà ngay cả nữ phục vụ ở bên cạnh vẻ mặt cũng tỏ ra kinh hãi. Hiển nhiên cũng không nghĩ tới, thân thủ của Diệp Trần thế mà lại tốt như vậy, hơn nữa xuất thủ lại ác như vậy. Diệp Trần thì giống như chuyện vừa mới xảy ra không có quan hệ gì với hắn, đi thẳng tới người nữ phục vụ kia khoát tay áo nói:

"Tiếp tục dẫn đường!"

Nữ phục vụ cũng không phải là ngày đầu tiên làm việc ở đây, biết loại địa phương này tốt xấu lẫn lộn, có rất nhiều người có sự tồn tại mà bọn họ không trêu chọc nổi, một cái nhân viên phục vụ nho nhỏ như cô ta, nơi nào có khả năng quản đến việc không liên quan tới mình? Thế là cũng không nói thêm gì, đi về phía trước tiếp tục dẫn đường.

Tuy nhiên, đi qua một đoạn khúc nhạc dạo ngắn như vậy, ánh mắt của Tưởng Tiểu Cầm nhìn về phía Diệp Trần lập tức có sự thay đổi rất nhỏ, luôn cảm thấy người em trai này của bạn thân mình, bây giờ và trước kia rất khác nhau, giống như là hoàn toàn biến thành một người khác vậy. Rất nhanh đã đi tới phòng kim cương số 8, đây là một cái phòng rất lớn và sang trọng, có thể chứa được mấy chục người mà không có vấn đề gì.

Lúc này ở trong phòng hát, đã có không ít người tới nhìn thấy Tô Mạn và Tưởng Tiểu Cầm, mọi người nhất thời thi nhau cao giọng la lên, "Ai nha! hai cô gái xinh đẹp của chúng ta, cuối cùng đã đến rồi a! Thật đúng là khiến chúng tôi phải chờ đợi thật lâu a!"

"Hai người các ngươi tới chậm, đầu tiên nhất định là phải phạt ba chén!"

"Không sai không sai! Không uống được rượu, thì hát cũng được!"

...

Mọi người thi nhau trêu đùa.

Chuyện này cũng khó trách, Tô Mạn và Tưởng Tiểu Cầm ở trong đám bạn học này, quả thật là có vẻ đẹp xuất chúng nhất, gái xinh vô luận đi đến nơi nào, luôn luôn là tiêu điểm chú ý của mọi người a.

Cuối cùng không chịu nổi sự trêu chọc của mọi người, Tưởng Tiểu Cầm nhận phạt ba chén rượu, mà Tô Mạn thì hát một bài hát, việc này mới tính toán coi như thôi.

Sau khi trừng phạt hai người, lúc này mới có người để ý tới, Diệp Trần vừa vào phòng thì đã ngồi ở trong góc, "Ai, vị soái ca này là các cô dẫn theo sao? Không biết là bạn trai của ai..."

"Tưởng Tiểu Cầm, vị này không phải chính là người mà bà thường xuyên nhắc tới ở bên trong nhóm chứ, anh chàng chân dài Cao Ly quốc kia a?"

"Khó trách đẹp trai như vậy!"

...

Tưởng Tiểu Cầm nghe thấy bị mọi người trêu đùa, khuôn mặt hơi đỏ lên lập tức cãi lại, "Mọi người đều nhầm người nào cùng người nào rồi a? Người ta đây là em...... bạn trai của Tô Mạn a!"

Dưới tình thế cấp bách Tưởng Tiểu Cầm suýt chút nữa thì bại lộ thân phận Diệp Trần là em của Tô Mạn, cũng may cô ta phản ứng rất nhanh, kịp thời qua loa lấy lệ tới.

Mọi người nghe nói như thế, lập tức thi nhau nhìn về phía Tô Mạn, "Tô hot girl, bạn trai trước của bà đâu? Không phải là bị bà vứt bỏ rồi chứ?"

"Tôi nói thật nha, tiểu tử kia làm sao hợp với Tô hot girl của chúng ta?"

"Bỏ là tốt! Cũ không mất, mới không thể tới a!"

...

Tô Mạn nghe thấy mọi người đang chế nhạo Diệp Trần, nhịn không được lấy tay che miệng cười trộm, thế nhưng cô ta cũng lười giải thích.

Diệp Trần thì không còn gì để nói, tuy nhiên, cũng không thể trách những người này không nhận ra mình được. Mấy tháng gần đây vô luận là ngoại hình, làn da hay là khí chất từ trong ra ngoài, đều xảy ra biến hóa long trời lở đất. Hơn nữa những người trước mắt này, chẳng qua cũng chỉ gặp mặt hắn vài lần mà thôi, tự nhiên không có khả năng so với người quen cũ như Tưởng Tiểu Cầm này.

Hơn nữa, ánh đèn trong phòng khách sáng lờ mờ, không nhận ra hắn cũng là chuyện bình thường, tuy nhiên, rất nhanh Diệp Trần đã lưu ý tới, ở trong đám người này có một nam thanh niên ngồi ở vị trí chính giữa đang nhìn về phía hắn, trong ánh mắt lộ ra một cỗ địch ý nồng đậm.

"Từ Thiếu Trùng?"

Diệp Trần rất nhanh đã nhận ra thân phận của người này, đó là cái thằng đã từng có hành vi thô lỗ với Tô Mạn!

Trong lòng đang nghĩ ngợi, Từ Thiếu Trùng bỗng nhiên cầm lên một ly rượu vang đứng dậy đi về phía Diệp Trần.

Mọi người thấy cảnh tượng này, cả phòng hát trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, có ít người không thể không âm thầm lo lắng cho Diệp Trần, có ít người thì lộ ra vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác. Tất cả mọi người biết, Từ Thiếu Trùng có tình ý đối với Tô Mạn, lúc còn học cấp ba đã điên cuồng đuổi theo cô hai năm, đáng tiếc vẫn luôn bị Tô Mạn cự tuyệt. Bây giờ nhìn thấy người "Bạn trai mới" này của Tô Mạn, coi như thằng ngu cũng có thể nhận ra được, trong lòng Từ Thiếu Trùng lúc này đang rất tức giận.

Hơn nữa so với những người bọn họ, Từ Thiếu Trùng có được gia cảnh rất tốt, tuy rằng không tính là gia tộc cao cấp nhất ở Vân Châu, nhưng ở đây cũng có thể nói là hạng nhất. Từ Thiếu Trùng chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Trần, luôn cảm thấy người này khá quen, rồi suy nghĩ một lúc vẫn không nhớ nổi là đã từng gặp ở đâu trong lòng thầm nghĩ, người này khí độ bất phàm, chắc cũng là công tử của một gia tộc lớn nào đó?
Chương 264 Ngươi, còn chưa xứng nhận biết ta

Vừa nghĩ tới đây, Từ Thiếu Trùng lập tức nén xuống lửa giận trong lòng, hướng về phía Diệp Trần giơ ly rượu vang trong tay lên, cười nhạt một cái nói:

"Người bạn này, tôi tên là Từ Thiếu Trùng, cha tôi là Từ Thiên Tường là chủ tịch tập đoàn Từ thị! Làm quen một chút?"

Mọi người nghe nói như thế, lập tức thi nhau âm thầm gật đầu, vẫn là Từ gia đại thiếu, phong thái và khôn quan như vậy, quả nhiên không phải người bình thường có thể so sánh được.

Chẳng những nói chuyện khéo léo, hơn nữa còn nói rõ thân phận Từ gia đại thiếu của mình ra, hiển nhiên là thông qua loại phương thức này đến để uy hiếp đối phương!

Dù sao, ở trong khu vực Vân Châu này, có lẽ không có ai không biết đại danh của Từ Thiên Tường. Từ Thiên Tường, gia chủ Từ gia đương thời, chủ tịch tập đoàn Từ thị, là một gã khổng lồ thương mại nổi tiếng ở Vân Châu. Bên cạnh đó, Từ gia cũng tham gia vào quân đội, chính trị và kinh doanh, là một gia tộc hàng đầu sau Đường, Tào, Lâm mà thôi. Hơn nữa còn nghe người ta nói, bởi vì Lâm gia đang dần dần xuống dốc, Từ gia là lực lượng mới xuất hiện, rất có khả năng sẽ thay thế vị trí của Lâm gia

Cho nên theo suy nghĩ của mọi người thì sau khi Từ Thiếu Trùng nói ra gia cảnh của mình, thì thiếu niên đẹp trai nhưng lại ăn mặc quần áo bình thường ở trước mắt này, không khéo lại phải đứng dậy chào đón niềm nở ấy chớ. Vào lúc này, trong mắt của Tô Mạn ở một bên thì hai người tự nhiên đang phân cao thấp.

Thật bất ngờ, để cho mọi người tuyệt đối không ngờ rằng, sau khi nghe xong lời giới thiệu của Từ Thiếu Trùng, thiếu niên đẹp trai kia giống như không nghe thấy gì, vẫn tự mình thưởng thức một ngụm rượu vang trong tay, mới ung dung mở miệng nói:

"Ngươi, còn chưa xứng làm quen với ta"

Xoạt!

Lời nói của Diệp Trần vừa ra khỏi miệng, khiến cho tất cả mọi người trong phòng hát lập tức xì xào bàn tán. Rõ ràng cũng không nghĩ tới, tiểu tử này lại dám mạnh miệng nói ra lời ngông cuồng như vậy. Người ta đường đường là Từ gia đại thiếu, chủ động làm quen với hắn thế mà bị hắn dứt khoát cự tuyệt một cách trực tiếp như vậy, thậm chí có thể được cho là sỉ nhục một cách trần truồng. Ngay cả Từ gia đại thiếu gia cũng chưa xứng làm quen với ngươi? Ngươi cho rằng mình là ai. Sau khi mọi người bị sốc, thi nhau âm thầm lắc đầu.

So với bạn trai cũ hiền lành trước kia của Tô Mạn, thì bạn trai mới bây giờ quả thực là điên cuồng không có giới hạn. Còn về hai người Tô Mạn và Tường Tiểu Cầm, thì cả hai người đều lộ ra vẻ lo lắng, "Hắn điên rồi sao? Đó là Từ Thiếu Trùng!"

Tuy rằng Tô Mạn mơ hồ cảm thấy Diệp Trần bây giờ dường như khác với trước đây, không biết học được võ công ở đâu, đánh nhau thì chắc là sẽ không bị thiệt thòi, thế nhưng dù sao đối phương cũng là Từ gia đại thiếu có tiếng tăm lừng lẫy ở Vân Châu a!

Bản thân Từ Thiếu Trùng cũng không đáng sợ, đáng sợ là gia tộc sau lưng hắn, Từ Thiên Tường cha của hắn, chỉ đứng sau mấy vị đại lão đứng đầu ở Vân Châu mà thôi!

"..."

Trải qua khoảnh khắc yên tĩnh,

"Ngươi ---- nói ---- ngươi -----nói ---- cái ---- gì?"

Sau khi Từ Thiếu Trùng kịp phản ứng lại, lập tức suýt chút nữa thì tức nổ phổi, hai mắt giống như muốn phun ra lửa, trừng mắt lên nhìn chằm chằm Diệp Trần, mở miệng nói gằn ra từng chữ.

Diệp Trần lười nhác chẳng thèm nói chuyện với hắn, đang chuẩn bị đập cho hắn một phát bay ra ngoài.

Nhưng mà, đúng lúc này.

"Bành!"

Cửa lớn của phòng hát, bỗng nhiên bị một cước của ai đó hung hăng đá văng ra!

Sau đó...

Rầm rầm!

Một đám người cao to mặc áo đen, trực tiếp từ ngoài cửa lao vào. Cầm đầu là hai người đàn ông trung niên có chút nhếch nhác, bỗng nhiên chính là hai tên gia hỏa trước đó bị Diệp Trần một cước đạp bay.

"Đứa nào vừa mới đánh hai anh em chúng tao bị thương ở hành lang, tiên sư nhà nó đứng ra đây cho tao! Hôm nay tao muốn đập chết mày!"

Sau khi tiến vào trong phòng hát, hai người đàn ông trung niên kia, ngay lập tức bắt đầu lớn tiếng quát tháo ầm ĩ. Tất cả mọi người ở đây vẫn chỉ là học sinh, đã bao giờ thấy được cảnh tượng như thế này? Ngay tức khắc bị dọa cho thi nhau lùi lại. Hai mắt Diệp Trần không khỏi híp lại một cái, vừa mới nâng bàn tay lên, sau đó lại chậm rãi đặt xuống, không để ý tới hai tên gia hỏa này kêu gào, tiếp tục thưởng thức rượu ngon.

Mà Từ Thiếu Trùng kia, cũng ngay lập tức nhướng mày, lúc này cũng không có đoái hoài gì tới Diệp Trần, chậm rãi đi lên phía trước, trầm giọng nói:

"Các ngươi là ai? Có biết ta là ai hay không? Lại dám gây sự ở chỗ này!"

Một người đàn ông trung niên trong đó lập tức phát điên, đằng đằng sát khí nói:

"Tao chẳng cần biết mày là thằng nào! Vừa nãy có đứa nào đó đạp tao một cước, sau đó chạy vào trong phòng này của các ngươi, tao hôm nay muốn đánh gãy một cái chân của hắn!"

Từ Thiếu Trùng nghe được điều này, lông mày lập tức nhíu chặt hơn, hơn nữa nhìn tư thế của mấy người xung quanh này, rất dễ nhìn ra đều không phải loại người lương thiện gì, trong lòng không thể không cảm thấy chột dạ. Chỉ có điều, ngày bình thường hắn tự cho mình là người đứng đầu của mọi người, nếu mà lúc này nhận sợ, thì cũng quá mất mặt đi. Mà lúc này, hai người đàn ông trung niên kia, đã nhận ra được Tô Mạn và Tưởng Tiểu Cầm trong đám người, lập tức chỉ tay về phía các cô nói:

"Chính là hai đứa con gái này!"

"Nói nhanh! Tiểu tử đánh hai huynh đệ chúng ta bị thương hiện đang ở đâu?"

Hóa ra trước đó hai người này đã uống rượu say mềm, chỉ nhớ được dáng vẻ của Tô Lâm và Tưởng Tiểu Cầm, nhưng lại không nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Diệp Trần, bởi vì lúc này Diệp Trần đang ngồi ở trước mặt bọn hắn, bọn hắn thế mà không thể nhận ra!

Diệp Trần thấy thế, không thể không lắc đầu, đang định đứng dậy, giải quyết hết những người này. Thế nhưng vào lúc này, Từ Thiếu Trùng bỗng nhiên nhẩy ra đứng trước mặt Tô Mạn và Tưởng Tiểu Cầm để bảo vệ, cố giả vờ bình tĩnh nói:

"Hai vị đại ca, ta thấy ở trong chuyện này hình như có chút hiểu nhầm nào đó phải không? Tiểu đệ là Từ Thiếu Trùng, cha ta là Từ Thiên Tường chủ tịch tập đoàn Từ thị, có thể xem ở mặt mũi cha ta, không chấp nhặt với bạn bè của ta có được hay không "

Thì ra là, Từ Thiếu Trùng nhìn những người này tới là hướng về phía hai người Tô Mạn mà tới, trong lòng lập tức vui mừng như điên.

Đây chính là cơ hội ngàn năm có một, anh hùng cứu mỹ nhân a. Nếu như hắn có khả năng giúp đỡ Tô Mạn ngăn lại việc này, so với tiểu tử thờ ơ ngồi ở một chỗ kia, nói không chừng có thể trực tiếp bắt được phương tâm của mỹ nhân. Vừa nghĩ đến đây, Từ Thiếu Trùng lập tức bắt đầu hơi kích động. Hắn tin tưởng, chỉ cần nói ra đại danh của cha hắn, dù thế nào thì đối phương cũng sẽ cho hắn một chút thể diện.

Không nghĩ tới, sau khi hai người đàn ông trung niên kia nghe thấy thì lập tức cười lạnh liên tục.

"Từ Thiên Tường sao? Hắn là cái éo gì!"

"Đừng nói cái loại tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch như ngươi, ngay cả cha của ngươi tự mình đến đây, cũng phải cung kính gọi ta một tiếng là Trác tam gia!"

Từ Thiếu Trùng nghe được điều này thì lập tức biến sắc. Đối phương đã dám nói như thế với mình, rõ ràng thân phận và địa vị còn ở phía trên Từ Thiên Trường cha của hắn. Quả nhiên là như vậy, trong những đại hán áo đen kia, có người đi tới nói:

"Trác tam gia và Hổ gia, đều là khách quý của Tào Tứ Gia!"

Từ Thiếu Trùng nghe được điều này, ngay lập tức toàn thân run lên, "Tào... Tào Tứ Gia?"

Mọi người còn lại nghe được điều này và tất cả cũng đều kinh ngạc!

Ở Vân Châu, có lẽ rất nhiều người không biết tới cái danh hiệu Vân Châu Diệp tiên sinh, thế nhưng Tào Khôn Tào Tứ Gia thì tuyệt đối không ai không biết, đây chính là vương giả thế giới ngầm của Vân Châu

Hơn nữa, bản thân Từ Thiếu Trùng là Từ gia đại thiếu, tự nhiên rõ ràng hơn so với người khác, Tào gia bây giờ so với nửa năm trước thì khác một trời một vực!

Bây giờ, gần như đã thay thế địa vị giang hồ của Vũ gia ngày xưa, nói về thực lực gia tộc, có thể sánh vai với Đường gia, trở thành hai đại gia tộc mới của Thiên Nam, áp chế những thế lực có uy tín lâu năm, có thể nói là như mặt trời ban trưa.

Khách quý của Tào Tứ Gia, đừng nói là Từ Thiếu Trùng hắn, cho dù là Từ Thiên Tường cha hắn, cũng tuyệt đối không thể đắc tội nổi!

Vừa nghĩ đến đây, Từ Thiếu Trùng cũng không lo để ý gì tới mặt mũi nữa, lập tức ngoan ngoan lui sang một bên, không dám nói nhiều thêm một lời nào nữa...
Chương 265 Tất cả mọi người hoàn toàn chết lặng!

Mọi người thấy vậy cảm thấy rất thất vọng, tuy nhiên cũng đều hiểu rõ, cách làm của Từ Thiếu Trùng là lựa chọn sáng suốt nhất.

Dù sao, khách quý của Tào Tứ Gia, cũng không phải đám học sinh như bọn họ có thể đắc tội nổi.

Hai người đàn ông trung niên kia thấy thế, lập tức càng thêm đắc ý. Tô Mạn và Tưởng Tiểu Cầm thấy Từ Thiếu Trùng đã chịu khoanh tay đứng nhìn thì bị dọa đến liên tục lùi lại. Diệp Trần nhìn thấy cảnh tượng này, không thể không lắc đầu, chậm rãi đứng lên, sau đó ngăn ở trước mặt Tô Lam và Tưởng Tiểu Cầm.

"Tao nhớ ra rồi! Chính là mày!"

Hai người đàn ông trung niên kia nhìn thấy Diệp Trần, một người trong đó đột nhiên nhớ lại, người vừa rồi dùng một cước đạp bay hai người bọn hắn, bỗng nhiên chính là người thiếu niên trước mắt này.

"Vừa rồi quả thật là ta đánh các ngươi đó, vậy thì tính sao?"

Diệp Trần vừa đong đưa ly rượu vang trong tay, điềm nhiên như không có việc gì chậm rãi mở miệng nói. Nếu như không phải bởi vì hắn không muốn giết người ở trước mặt Tô Mạn, thì sớm từ lúc ở trong hành lang, hắn đã trực tiếp giết hai người trước mắt này rồi, há lại sẽ lãng phí thời gian với bọn hắn ở chỗ này?

Tuy nhiên, cử động lần này của hắn, đặt ở trong mắt của mọi người thì đó lại là một cảnh tượng khác, mọi người thấy điệu bộ này của Diệp Trần, lập tức tất cả mọi người đều nhìn hắn như nhìn một thằng ngu ngốc, nhất là Từ Thiếu Trùng, ở trong lòng đã không thể không âm thầm cười lạnh, "Đến lúc này rồi, mà con mẹ nhà nó vẫn còn thích tinh tướng! Ta muốn xem con vịt sắp chết này còn có thể mạnh miệng được tới khi nào!"

Hai người đàn ông trung niên kia thì liếc nhau một cái, "Khà khà! Tiểu tử, mày trêu đến trên đầu hai anh em chúng tao, mày cảm thấy nên làm như thế nào?"

Một người nói xong, người khác lại tiếp tục mở miệng nói:

"Bây giờ tao cho mày hai sự lựa chọn, thứ nhất để cho chúng tao cắt một cái chân của mày, chuyện này xóa bỏ! Thứ hai để cho hai cô gái này uống rượu với hai anh em chúng tao! Khà Khà!"

Tô Mạn nghe được điều này, lúc này muốn tiến lên phía trước để đáp ứng. Theo như suy nghĩ của cô thì chẳng qua chỉ là uống vài chén rượu với đối phương mà thôi, nếu như có thể cứu được Diệp Trần thì tự nhiên là tính toán có lợi nhất. Không nghĩ tới là, khi cô ta vừa muốn bước lên, lại bị Diệp Trần trực tiếp ấn một cái trở về, đồng thời nhìn về phía hai người đàn ông trung niên kia, giống như cười mà không phải cười nói:

"Nếu như hai cái lựa chọn này của các ngươi, ta đều không chọn thì thế nào?"

Hai người đàn ông trung niên kia đột nhiên cười lạnh, "Vậy thì chính là ngươi đang tìm cái chết!"

Nói xong, hai người vung tay lên, mấy tên cao to mặc áo đen ở phía sau đang muốn xông lên. Thế nhưng, ngay vào lúc đột nhiên có một giọng nói vang lên ở bên ngoài phòng hát, "Là ai dám gây chuyện trong quán Karaoke của Tào gia chúng ta?"

Khi giọng nói vừa rời xuống, một nam thanh niên có dáng vẻ cao ngạo từ ngoài cửa đi vào.Vừa nhìn thấy người này xuất hiện, những người cao to mặc áo đen ở xung quanh kia, vội vàng thi nhau khom mình hành lễ.

"Tào thiếu!"

Diệp Trần nhìn thấy người nọ, hai mắt cũng không thể không khẽ híp lại một cái, hóa ra là Tào Quang, trước đó rõ ràng từng bị hắn phế đi một cái chân a. Tuy nhiên về sau, sau khi dùng thần thủy điều trị, hôm nay đã hoàn toàn khôi phục lại rồi.

Nhìn thấy Tào Quang xuất hiện, hai người đàn ông trung niên kia cũng vội vàng tiến lên nghênh tiếp, hướng Tào Quang đại khái nói lại tình huống một lần. Ngay cả Từ Thiếu Trùng đứng ở một bên, cũng lập tức bước nhanh về phía trước, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười lấy lòng, rất cung kính hô một tiếng, "Tào ca!"

Tào Quang liếc qua Từ Thiếu Trùng, sau đó lại liếc mắt sang hai người đàn ông trung niên kia, trên mặt không thể không nở ra nụ cười tinh quái, hướng về phía Từ Thiếu Trùng nói:

"Thiếu Trùng, Trác tam gia và Hổ Gia, đều là khách quý của Tào gia, chẳng lẽ ngươi đắc tội với bọn họ sao?"

Hai người đàn ông trung niên kia nghe được Tào Quang nói như vậy, lộ ra vẻ mặt đắc ý, sĩ diện tăng lên gấp đôi.

Từ Thiếu Trùng thì bị hù dọa toàn thân khẽ run rẩy, vội vàng cười theo nói:

"Tào ca, ngài nói đùa rồi! Nếu là khách quý của ngài, tiểu đệ như ta nào dám đắc tội? Việc này là một người bạn của bạn học ta gây nên, bản thân ta hoàn toàn không biết hắn!"

Từ Thiếu Trùng nghe được lời vừa rồi của Tào Quang, lúc này mới chắc chắn rằng hai người đàn ông trung niên kia không nói dối, họ thực sự là khách của Tào gia. Đã như vậy, lúc này hắn nào còn dám nói nhiều hơn, trước tiên rũ sạch chính mình sau đó vạch rõ quan hệ với Diệp Trần.

Tưởng Tiểu Cầm nghe được người tới lại là Tào Quang, lập tức cuống lên những giọt nước mắt đột nhiên như sắp trào ra, nhịn không được nhỏ giọng nói:

"Xong! Xong! Diệp Trần, Em lần này gây ra đại họa a! Chị nghe nói Tào gia đại thiếu này có lòng dạ độc ác, giết người không chớp mắt, nếu em cũng trêu chọc nốt hắn, thì chúng ta hoàn toàn xong đời!"

Tô Mạn cũng lo lắng, nhịn không được kéo cánh tay của Diệp Trần, thấp giọng nói:

"Tiểu Trần, thực sự không được, em không cần phải để ý đến chị, em cứ chạy thoát thân trước đi, chị là con gái, chắc là bọn họ sẽ không làm gì chị đâu!"

Diệp Trần nghe được lời nói của hai người, âm thầm buồn cười không thể không vỗ vai Tô Mạn, nhẹ giọng an ủi:

"Yên tâm đi, em không sao đâu!"

...

Tào Quang thấy Từ Thiếu Trùng biết điều như thế, gật đầu hài lòng, nhưng lại nhìn về mọi người ở phía sau Từ Thiếu Trùng, lạnh lùng nói:

"Là ai ăn gan hùm mật gấu, lại dám đánh làm tổn thương khách quý của Tào gia ta? Đứng ra cho ta xem!"

Mọi người cảm nhận được sát khí trên người Tào Quang, ngay lập tức tất cả mọi người không thể không lui về phía sau. Phải biết, người thanh niên trước mắt này, chính là Tào Quang, là con trai độc nhất của Tào Khôn đại lão Vân Châu. So với Từ Thiếu Trùng còn có đại vị cường đại hơn rất nhiều, là đại thiếu đỉnh cấp ở Vân Châu.

Hơn nữa, cũng bởi vì Tào gia có bối cảnh màu xám, Tào đại thiếu đây chính là nổi danh lòng dạ ác độc, thậm chí nghe nói trên tay hắn không biết bao nhiêu người đã mất mạng. Đối mặt với sự tồn tại kinh khủng như thế, ai dám chạm vào?

...

Mà Từ Thiếu Trùng kia, vì lấy lòng Tào Quang và hai tên khách quý của Tào gia kia, lập tức chỉ vào Diệp Trần, như là tranh công nói:

"Tào ca, là hắn! Chính là tiểu tử này, đả thương khách quý của ngài!"

"Ồ?"

Tào Quang theo hướng Từ Thiếu Trùng chỉ, chậm rãi nhìn tới, đồng lời lần nữa lạnh giọng nói:

"Dám gây chuyện ở trên địa bàn của Tào gia, ta xem ngươi là không muốn..."

Tào Quang còn chưa có nói xong, khi thấy rõ ràng khuôn mặt của người kia, hai mắt lập tức trừng lớn một cái, chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới, mỗi một cây lông tơ, một cọng tóc trong nháy mắt đều dựng ngược lên. Sau đó lại cảm thấy có một dòng khí lạnh vô cùng rõ ràng, đang theo lòng bàn chân nhẩy lên tới đỉnh đầu.

Lời nói còn chưa nói xong, ngay lập tức ngậm miệng lại, cả người suýt chút nữa thì ngất xỉu ngã ở trên đất.

"Diệp... Diệp..."

Mà Từ Thiếu Trùng ở một bên, căn bản không có nhìn thấy sự thay đổi của Tào Quang, còn đứng ở bên cạnh tiếp tục hót líu lo không ngừng nói:

"Tào ca, tên tiểu tử này ta nhịn hắn cũng rất lâu rồi! Ngài muốn chém, muốn giết, muốn róc thịt thì cứ việc động thủ, không cần cho ta thể diện..."

Ba!

Từ Thiếu Trùng còn chưa nói xong, một bàn tay của Tào Quang đã mạnh mẽ bay tới, đồng thời giận dữ hét:

"Ta cho cái con mẹ ngươi thể diện a! Mẹ nó, ngươi là muốn hại chết ta sao?"

Sau khi mắng chửi Từ Thiếu Trùng một câu, Tào Quang giống như là nô bộc gặp được chủ nhân của mình, bước nhanh đi tới trước mặt Diệp Trần, sau đó tại dưới ánh mắt ngỡ ngàng, kinh ngạc của tất cả mọi người, "Phù phù" một tiếng, quỳ gối trước mặt Diệp Trần, lắp bắp nói:

"Diệp Diệp... Diệp tiên sinh, ngài làm sao lại ở chỗ này?"

Giờ phút này, tất cả mọi người hoàn toàn chết lặng!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom