• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New THẦN ĐẾ TRỌNG SINH (2 Viewers)

  • Chương 101-105

Chương 101 Linh khí phi kiếm!

"Nhóc con! Bổn tông chủ xem tư chất của ngươi không kém, không bằng bái nhập môn hạ của ta, làm đệ tử cuối cùng của ta, Bổn tông chủ sẽ tha cho cái mạng nhỏ này của như, như thế nào?"

Sau khi Linh Trí thượng nhân kích phát đại trận, cả người ở dưới sự chống đỡ của đoàn khí màu đen kia, từ từ bay lên, giống như Tà Thần trong địa ngục, cao cao ở phía trên nhìn xuống Diệp Trần ở phía dưới, vẻ mặt tự tin nói.

Nghe được điều này, Diệp Trần lập tức cười,

"Muốn làm sư phụ ta? Ngươi xứng sao?"

Nói xong lời này, Diệp Trần bước ra một bước, chậm rãnh cách không đánh ra một quyền,

"Ầm ầm!"

Một quyền này được đánh ra, giống như là đang trống rỗng độ nhiên vang lên một tiếng sấm rền, những khói đen ở xung quanh kia trong nháy mắt tán đi!

"Bành!"

Âm Tuyệt Sát trận mà Linh Trí thượng nhân lấy làm tự hào, thế mà bị Diệp Trần một quyền nhẹ nhàng trực tiếp đánh nổ!

"Phốc!"

Linh Trí thượng nhân cũng bởi vì bị lực lượng của trận pháp phản phệ, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, sau khi đứng vững thân hình, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

"Không! Chuyện này sao có thể! Âm Tuyệt Sát trận này, chính là pháp trận vô thượng của Quỷ Linh tông ta, từ sau khi sư tôn Quỷ Âm Tuyệt của ta cải tiến, sơ hở đã được che khuất đi rất nhiều, làm sao mà lại bị ngươi liếc mắt đã nhìn ra?"

Nghe được lời này của Linh Trí thượng nhân, Diệp Trần đầu tiên là sững sờ, tiếp theo cười, ngược lại không vội động thủ,

"Hóa ra Quỷ Âm Tuyệt là sư tôn của ngươi? Vậy ngươi có biết, vị sư tôn kia của ngươi bây giờ đang ơi đâu không?"

Linh Trí thượng nhân cũng lập tức sững sừ, hiển nhiên không hiểu vì sao Diệp Trần đột nhiên lại hỏi như vậy, không thể không lạnh lùng hừ một cái,

"Sư tôn ta sớm đã là nhân vật thần tiên, hành tung của hắn từ trước đến nay lơ lửng không cố định, chỉ sợ trên đời này cũng không có người nào biết!"

"Ồ? Thật sao?"

Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, chậm rãi từ trong ngực móc ra pháp khí la bàn của Quỷ Âm Tuyệt kia,

"Đây là...bản mệnh pháp khí của sư tôn ta, Luyện Hồn La Bàn! Làm sao lại ở trong tay của ngươi?"

Nhìn thấy vật này, Linh Trí thượng nhân luôn luôn tự tin vô cùng bình tĩnh, lập tức hiện ra vẻ chấn kinh và bối rối.

Diệp Trần cười lạnh,

"Đừng nóng vội! Đáp án lập tức công bố!"

Nói xong, bàn tay Diệp Trần hơi chấn động một chút, phòng xuất ra một đạo Tam Muội chân hỏa,

"Ngao!!"

Theo một tiếng kêu thảm thiết vang lên, nguyên thần của Quỷ Âm Tuyệt, đã từ bên trong cái Luyện Hồn La Bàn này chui ra, sau đó hướng về phía Diệp Trần liều mạng cầu xin,

"Chủ nhân tha mạng! Chủ nhân tha mạng a!"

Nhìn thấy đạo bóng mờ nguyên thần kia xuất hiện, Linh Trí thượng nhân rõ ràng chấn động, thất thanh nói:

"Sư tôn!"

Hóa ra Quỷ Âm Tuyệt này thế mà thực sự là sư tôn của Linh Trí thượng nhân.

"Đồ nhi ngoan! Mau mau cứu vi sư!"

Nhìn thấy Linh Trí thượng nhân, Quỷ Âm Tuyệt lập tức mừng rỡ, tuy nhiên chợ nghĩ tới thủ đoạn của Diệp Trần, ngay cả mình đều bị một chiêu cháy mắt giết, chính đồ đệ này của mình lại có thể làm được chuyện gì, thế là vội vàng sửa lại lời nói:

"Được rồi! Ngươi không phải là đối thủ của hắn, vẫn là ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ đi!"

Linh Trí thượng nhân nhìn thấy sư tôn mà chính mình vô cùng sùng bái, thế mà luân lạc tới tính trạng thê thảm như thế, quả thực không thể tin nổi trước mắt mình nhìn thấy tất cả đều là thật,

"Sư tôn, làm sao ngài lại biến thành cái dạng này? Chắc chắn tiểu tử này ám toán ngài có phải hay không? Đồ nhi này báo thù cho ngươi!"

Nói xong, Linh Trí thượng nhân hơi ngửa đầu, sau đó miệng mở rộng ra,

Vèo!

Một tia ánh sáng màu đỏ thắm, vậy mà từ trong miệng Linh Trí thượng nhân bắn ra!

Cái này, lại khéo léo lại là một thanh phi kiếm đẹp đẽ màu đỏ thắm!

Hơn nữa, sau khi phi kiếm từ trong miệng Linh Trí thượng nhân bây ra, nhanh chóng biến lớn, chỉ trong chốc lát đã biến thành lớn nhỏ bình thường, lơ lửng ở trên đỉnh đầu của Linh Trí thượng nhân.

"Bản mệnh phi kiếm? Hơn nữa còn giống như là một cái Linh khí!"

Ngay cả Diệp Trần, cũng không thể không hơi kinh hãi.

Ở trên trái đất thời đại mạt pháp này, Linh khí chắc là rất hiếm thấy, Diệp Trần trước đó ở phòng đấu giá dưới mặt đất, đạt được một cái bán Linh khí, cho là vận khí của mình đã nghịch thiên rồi, không nghĩ tới nhanh như vậy, lại thấy được một cái nữa, hơn nữa cái này còn là Linh khí chân chính!

"Diệp sư, đây chính là chí bảo tổ truyền của Sở gia chúng ta! Lúc trước cái tên này âm thầm hại chết cả nhà chúng ta, chính là vì đạt được vật này!"

Sở Phi Yên ở sau lưng, đột nhiên kích động vô cùng mở miệng nói.

Diệp Trần lập tức giật mình,

Một cái Linh khí phi kiếm, ở Tu Chân giới có lẽ không đáng giá nhắc tới, nhưng ở trên địa cầu này, hoàn toàn chính xác được coi là chí bảo có thể khiến vô số người điên cuồng!

"Kiệt kiệt kiệt!"

Sau khi Linh Trí thượng nhân phóng Linh khí phi kiếm ra, khí tức cả người cũng theo đó đột nhiên tăng lên chút,

"Nhóc con! Ta không biết ngươi đến cùng có lai lịch gì, tuy nhiên tất cả, dừng ở đây thôi!"

Sau khi hắn đoạt được thanh Linh khí phi kiếm này ở Sở gia, tiêu phí thời gian mấy năm, cuối cùng luyện hóa được.

Hắn tin tưởng, cho dù là cường giả cảnh giới Thánh Cảnh, cũng khó có thể ngăn cản một kiếm này của mình!

Nhưng mà, Diệp Trần chỉ là lúc đầu có hơi kinh ngạc, vẻ mặt đã khôi phục lạnh nhạt, một bên lấy Tam Muội chân hỏa đùa bỡn nguyên thần của Quỷ Âm Tuyệt, một bên giống như cười mà không phải cười, nói:

"Không sai không sai! Kiếm là kiếm tốt, nếu như ngươi có thể luyện hóa hoàn toàn thanh kiếm này trở thành bản mệnh phi kiếm, có lẽ ta thực sự chưa chắc là đối thủ của ngươi, đáng tiếc a! Lấy tu vi của ngươi, còn chưa đủ xóa đi khí linh vốn có, chỉ có thể miễn cưỡng phong ấn nó lại, uy lực ngay cả một nửa cũng không phát huy ra được!"

Linh Trí thượng nhân nghe được điều này, trong lòng lập tức giật mình, bởi vì Diệp Trần nói ra một điểm không sai!

"Hừ! Coi như như lời ngươi nói, đòi mạng của ngươi cũng thừa sức!"

"Đi!"

Sau khi Linh Trí thượng nhân quát to một tiếng, Linh khí phi kiếm ở trên đỉnh đầu của hắn, lập tức lao về phía Diệp Trần!

Không hổ là Linh khí phi kiếm, tốc độ quả thực nhanh không bình thường, hơn nữa uy thế cũng không tầm thường, giống như có thể xé rách không trung!

Diệp Trần xem chừng, cho dù là lấy cường độc nhục thân bây giờ của hắn, một khi bị Linh khí phi kiếm này đánh trúng, chỉ sợ cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng!

Dù sao, Linh khí thế nhưng so với pháp khí, có tồn tại phải cường đại hơn mấy chục lần, nhưng mà này còn la Linh khí phi kiếm am hiểu nhất chính là sát phạt!

Không có cách nào, Diệp Trần đành phải kéo lấy Sở Phi Yên, bắt đầu nhanh chóng né sang một bên.

Nhưng, phi kiếm kia ở dưới sự điều khiển bằng thần niệm của Linh Khí thượng nhân, lại đối với hai người đuổi theo không dừng.

Vèo! Vèo! Vèo!

Bởi vì Diệp Trần còn phải bảo vệ Sở Phi Yên, cho nên trong lúc nhất thời vậy mà chỉ có sức lực chống đỡ, không hề có sức đánh trả.

"Xem ra có thể liều chết một phen!"

Ngay vào lúc Diệp Thần dự định liều mạng bị thương, lao tới trước mặt Linh Khí thượng nhân, lấy một quyền đánh bại, đột nhiên hắn lại nhận ra một cái tình huống thú vị.

Phi kiếm này, mỗi lần từ lao qua bên cạnh Sở Phi Yên, giống như sẽ tự động thay đổi phương hướng, dường như đang một mực trán khỏi cô ta!

Hai mắt Diệp Trần lập tức sáng lên,

"Ta đã biết! Chủ nhân cũ của thanh phi kiếm này, chắc là tổ tiên của Phi Yên, cho nên sẽ có lực lượng huyết mạch trong cơ thể cô ta kêu gọi lẫn nhau, đây cũng là nguyên nhân vì sao Linh Khí thượng nhân vẫn luôn truy tìm đuổi theo Phi yên không bỏ!"

Suy nghĩ hiểu rõ nguyên nhân trong đó, khóe miệng Diệp Trần lập tức nhếch lên, hướng Sở Phi Yên ở một bên nói:

"Phi Yên, mượn một giọt máu của ngươi sử dụng!"

Nói chuyện cùng lúc, Diệp Trần thuận tay ở trên ngón tay của Sở Phi Yên vạch một cái, một giọt máu tươi ở đầu ngón tay của nàng bay ra.

Vừa lúc cái thanh Linh khí phi kiếm này bay tới.

"Đi!"

Máu tươi của Sở Phi Yên, vừa đúng bắn trúng vào phi kiếm!

"Phong ấn, phá!"

Sau khi Diệp Trần quát khẽ một tiếng, Linh khí phi kiếm kia lập tức dừng lại ở trên không trung, không ngừng run rẩy động đậy, đã hoàn toàn không nhận sự khống chế của Linh Trí thượng nhân.

Mà Diệp Trần nắm lấy cơ hội này, thân thể nhoáng một cái đã áp sát tới trước mặt của hắn, một quyền mạnh mẽ đấm ra!
Chương 102 Trở về Vân Châu

Giờ phút này Linh Trí thượng nhân đang toàn lực thúc giục thanh Linh khí phi kiếm kia, căn bản không kịp phản ứng.

"Bành!"

Không có bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào, đầu của Linh Trí thượng nhân, bị một quyền của Diệp Trần đánh bạo, trong nháy mắt biết thành một cỗ thi thể không đầu, thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra.

"Vèo!"

Sau khi Linh Trí thượng nhân chết, một đạo ánh sáng thoáng hiện, hóa ra vừa rồi chính là nguyên thần hình thức ban đầu của hắn

Diệp Trần tiện tay trảo một cái, đã bắt lại nguyên thần của hắn,

"Tiên bối tha mạng! Tha mạng!"

Nguyên thần của Linh Trí thượng nhân, lập tức bắt đầu cầu xin tha thứ.

Diệp Trần không thèm để ý, lấy Luyện Hồn La Bàn kia ra, trực tiếp nhét nguyên thần của Linh Trí thượng nhân vào trong đó,

"Sau này hai sư đồ các ngươi, ở bên trong hàn huyên lại chuyện cũ đi!"

Làm xong tất cả, Diệp Trần tiện tay bắt một cái, thanh Linh khí phi kiếm kia, bị hắn bắt vào trong tay, chỉ có điều, sau khi phong ấn được giải trừ, kiếm linh của thanh phi kiếm này cũng theo đó mà thức tỉnh, bị Diệp Trần cầm ở trong tay, lập tức bắt đầu giằng co kịch liệt.

Diệp Trần bấm ngón tay bắn vào trên thân phi kiếm, chỗ lạc ấn trước đó bị Linh Trí thượng nhân luyện hóa, trong nháy mắt bị hắn xóa đi.

"Ông ~ "

Sau khi phi kiếm rung động một trận, đã nhanh chóng thu nhỏ lại, sau một lúc thu nhỉ lại chỉ cài bằng cái ngón trỏ.

Diệp Trần đưa Linh khí phi kiếm tới trước mặt Sở Phi Yên,

"Vật quy nguyên chủ!"

Sở Phi Yên nhìn qua chí bảo tổ truyền trước mắt này, dường như nghĩ đến người nhà của mình, hốc mắt lập tức đỏ lên, nước mắt đã không cầm được chảy ra.

"Cha, mẹ, sư phụ! Mọi người ở trên trời có linh thiêng, đã có thể yên nghỉ!"

Sau khi Sở Phi Yên khóc lớn một trận, cũng không có đưa tay ra nhận thanh phi kiếm này, mà đột nhiên khụy hai chân xuống, quỳ gối trước mặt Diệp Trần, trụng trọng cúi đầu, nói:

"Diệp sư, ta đã từng lập xuống lời thề, chỉ cần ai có thể giúp ta báo thù rửa hạn, đời này ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho người đó! Huống chi, Diệp sư ngài chẳng những vì ta báo thù, còn đối với ta có ân nặng như núi, ta nguyện ý đưa thanh Linh khí này, còn có...còn có chính ta, đều dâng hiến cho Diệp sư!"

Diệp Trần nghe được điều này, không thể không hơi ngẩn ngơ, chợt lắc đầu nói:

"Cô không cần phải như thế! Tôi đã đáp ứng lão Cổ, muốn bảo hộ cho cô được chu toàn, tôi đã nói ra thì nhất định sẽ làm được! Cái Linh khí này bị Linh Trí thượng nhân luyện hóa, tà khí ở trên còn chưa có hoàn toàn khu trừ, ta trước thay tổ tiên ngươi bảo quản, còn về phần làm trâu làm ngựa, thì đừng nhắc lại, ta cũng không cần!"

Nói xong lời này, Diệp Trần động thời thuận tay vung lên, Sở Phi yên hoàn toàn không tự không chế được thân thể mình, đã đứng lên.

...

Ở một bên khác, Hai cha con Gia Dung Vũ và Gia Dung Huy, thông qua hệ thống theo dõi của trang viên, đã nhìn thấy tất cả tình huống ở trong mắt, lập tức bị dọa cho sợ tè cả ra quần! "Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Ngay cả Linh Trí thượng nhân cũng đã chết!"

"Cha, chúng ta tranh thủ thời gian trốn đi!"

Hai cha con sớm đã sợ mất mật, muốn vội vàng chạy thoát thân, nhưng mà còn chưa đi ra được bao xa, một giọng nói quỷ dị, đã ngăn ở trước mặt bọn hắn.

"Hai vị đây muốn đi chơi chỗ nào sao?"

Hai tay Diệp Trần ôm vai, giống như cười mà không phải cười nhìn qua hai người, giống như mèo đùa giỡn chuột.

"Phù phù!" "Phù phù!"

Gia Dung Huy và Gia Dung Vũ bị dọa cho lập tức quỳ rạp xuống đất, Gia Dung Huy run lẩy bẩy nói:

"Thượng sư tha mạng a! Chỉ cần thượng sư có thể tha cho hai cha con ta một mạng, Gia Dung thế gia ta nguyện ý trả bất cứ giá nào!"

Không hổ là hai cha con, ngay cả thương thức cầu xin tha thứ cũng không khác nhau là mấy.

Diệp Trần suy nghĩ một chút, hắn và Gia Dung Vũ ở trong thực ra thì cũng không có thù lớn gì, giết hoặc không giết, cũng không khác nhau quá nhiều, thế là khóe miệng hơi nhếch lên,

"Ta trước đó đã từng làm một vụ giao dịch với Vũ công tử, không biết Vũ công tử có còn nhớ đến không?"

Gia Dung Vũ nghe được điều này, lập tức mừng rỡ, vội vàng nói:

"Nhớ rõ! Ta nhớ rõ! Ta sẽ để cho người của ta chuyển 10 tỷ cho ngài, chuyển tới trên tài khoảng của thượng sư!"

Không nghĩ tới, Diệp Trần lại đưa ngón trỏ ra, hướng về phía Gia Dung Vũ lắc lắc, cười lạnh nói:

"Đó là số tiền mà trước đó giao dịch, nếu như trước đó ngươi ngoan ngoãn giao ra mười tỷ cho ta, ta tự nhiên cũng sẽ không làm khó ngươi, thế nhưng là do ngươi bội ước trước, giao dịch kia tự nhiên phải hủy!"

Gia Dung Vũ nghe được điều này, lập tức bị dọa đến toàn thân run lẩy bẩy, lắp bắp nói:

"Vậy, vậy, thượng sư có ý tứ là..."

Hai mắt của Diệp Trần khẽ híp một cái,

"Bây giờ giao dịch số tiền là 100 tỷ! Hơn nữa, ngươi còn phỉa mang ta đi sào huyệt Quỷ Linh tông!"

Gia Dung Vũ và Gia Dung Huy liếc nhau một cái, cuối cùng vẻ mặt như cha mẹ chết nhẹ gật đầu,

"Tất cả đều nghe theo sự phân phó của thượng sư!"

Cho dù thân là gia tộc nhất nhất ở tỉnh Tây Tạng, lập tức xuất ra 100 tỷ, cũng coi là nguyên khí bị thương nặng.

Ngày thứ hai,

Dưới sự dẫn đường của Gia Dung Vũ, Diệp Trần và Sở Phi Yên đi tới sào huyệt của Quỷ Linh tông.

Linh Trí thượng nhân tông chủ Quỷ Linh tông, Quý U Hồn Đại hộ pháp, thậm chí ngay cả tổ sư gia Quỷ Âm Tuyệt của bọn họ, đều đã bị Diệp Trần xử lý toàn bộ, còn lại cùng lắm chỉ là một số tiểu lâu la mà thôi, Diệp Trần cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, trực tiếp thả ra một ngọn lửa lớn, đốt đi nơi ở của bọn hắn, cũng là chuyện dễ làm.

...

Sau khi chuyện này xử lý xong, 100 tỷ cũng đã tới sổ, hai người tự nhiên là lên đường trở về.

Từ sân bay thành phố SA về tới thành phố Vân Châu, cũng chỉ mất có bốn năm tiếng bay, khi đêm đến, hai người cũng đã về tới thành phố Vân Châu.

Sau khi đưa Sở Phi Yên về Cổ Nguyệt trai, Diệp Trần dự định về thăm nhà một chút, cũng chính là nhà mới của Tô Lam.

Tuy rằng ở trước kia, Diệp Trần đã hướng về Tô Làm nói dối trong khoảng thời gian này nhiệm vụ học tập nặng, nhưng mà lần này đi chính là gần mười ngày, nếu không trở về thăm một chút, chỉ sợ Tô Lam lại phải lo lắng.

Nhưng là khi đi tới biệt thự, không nghĩ tới Tô Lam thế mà không ở,

Diệp Trần có chút không yên tâm, lập tức lấy điện thoại trong nhà, gọi điện cho Tô Lam.

Rất nhanh, đầu điện thoại bên kia vang lên giọng nói của Tô Lam, để Diệp Trần thở dài một hơi,

"Là tiểu Trần hả? Dì bây giờ còn đang làm việc, hôm nay có thể phải về nhà muộn!"

Tô Lam thông qua số điện thoai, nên đoán được là Diệp Trần, nên trực tiếp mở miệng nói.

Diệp Trần lại tùy tiện nói chuyện với Tô Lam một lúc, từu trong giọng nói có thẻ nghe ra, Tô Lam bây giờ dường như đã hoàn toàn thích ứng với công việc mới, hơn nữa trong lời nói, càng nói chuyện càng có cảm giác giống như lãnh đạo của một công ty cao cấp.

Chỉ có điều, nói chưa được hai câu, đã bắt đầu lải nhải giống như ngày thường.

"Tiểu Trần, dì biết cháu bây giờ không giống với lúc trước kia nữa, nhưng vẫn phải chú ý tới bản thân mình, phải biết được kết hợp giữa việc học và nghỉ ngơi..."

Diệp Trần lập tức vội vàng xin tha,

"Dì Lam, nếu dì không có chuyện gì nữa, cháu sẽ cúp máy trước a, cháu sẽ quay trở lại trường học sau!"

Lúc này Tô Lam mới bỏ qua, đang chuẩn bị cúp điện thoại, bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó,

"Đúng rồi! Dì suýt chút nữa thì quên mất, anh trai dì vừa mới gọi điện thoại cho dì, nói đợi chút nữa Tiểu Nhu sẽ đi tới nhà chúng ta làm khách, dì ở chỗ này thực sự rời đi không được, cháu đã ở nhà, giúp dì chiếu cố một chút đi!"

"Ngạch..."

Diệp Trần vốn là còn dự định nhanh chóng trở về tiểu khi Tử Kim Sơn, đi bố trí Thanh Long đại trận của mình đây, không nghĩ tới Tô Lam đột nhiên ném cho mình một cái nhiệm vụ như vậy, đang muốn từ chối, đúng lúc này, bên ngoài biệt thự tiếng chuông cửa đã vang lên, đồng thời một bóng dáng thiếu nữ yểu điệu, đã xuất hiện ở trong đầu Diệp Trần...
Chương 103 Tô Tiểu Nhu thỉnh cầu

Tô Tiểu Nhu, là con gái của Tô Hải anh trai của Tô Lam, năm nay mới mười lăm tuổi.

Nha đầu này khắc hẳn với người mẹ Lý Thục Phương của cô ta, mặc dù là người rất thích nổi loạn, là một cái bà cô chính cống, so với tên của cô ta thì khác một trời một vực, nhưng tổng thể mà nói, tam quan coi như chính trực, cho nên cô ta luôn duy trì quan hệ tốt với cô Tô Lam và chị họ Tô Mạn.

Chỉ có điều, quan hệ với Diệp Trần mà nói, cũng rất bình thường, hai người bất hòa từ nhỏ, thường xuyên đấu võ mồm.

Đi tới trước cửa, sau đó mở cửa ra,

Chỉ thấy, Tô Tiểu Nhu hôm nay, trên người mặc một cái áo thun màu tím, dưới người mặc một cái quần bò, dưới chân đeo một đôi giày thể thao màu trắng, đầu tóc vẫn kiểu xõa lung tung, dáng người thon dài yểu điệu, lại phối hợp với bộ trang phục này, hiện ra một bầu không khí trẻ trung.

"Ngươi là...Diệp Trần? Ngươi đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi?"

Nhìn thấy Diệp Trần, Tô Tiểu Nhu rõ ràng sững sờ, sau đó thốt ra, suýt chút nữa phun kẹo cao su ở trong mồm ra.

Tuy rằng tuổi tác của Diệp Trần so với Tô Tiểu Nhu lớn hơn, nhưng nha đầu này chưa bao giờ gọi hắn là anh, theo suy nghĩ của nàng, Diệp Trần với nàng không có quan hệ máu mủ.

Ở trong ấn tượng của Tô Tiểu Nhu, tuy rằng dung mạo của Diệp Trần cũng tạm được, nhưng còn lâu mới tới loại trình độ đẹp trai tới hút hồn.

Thế nhưng là bây giờ Diệp Trần trước mắt, so sánh với một tháng trước, quả thực giống như thoái thai hoán cốt, chẳng những làn da tốt không tưởng nổi, cả người cũng nhiều hơn một luống khí chất khó mà hình dung, lại thêm ngũ quan bản thân cũng không tệ, gần như tương đương với những anh chàng ngôi sao!

Kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Trần một lúc lâu, Tô Tiểu Nhu cũng ý thức được chính mình có chút thất thố, khuôn mặt nhỏ không thể không kiềm chế có hơi đỏ lên, trực tiếp vượt qua Diệp Trần đi vào, khôi phục giọng điệu tùy tiện,

"Này, cô ta đâu?"

"Đi làm, còn chưa có về nhà!"

Diệp Trần thuận miệng trả lời một câu, trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ, có cách nào đuổi tiểu nha đầu này đi, chính mình cũng nhanh được trở về.

Nhưng lại không nghĩ tới, Tô Tiểu Nhu lại có thái độ khác thường, ở trong biệt thự đông dạo chơi, tây nhìn một cái, lôi kéo Diệp Trần hỏi chuyện này kia lung ta lung tung,

"Biệt thự này rất lớn! Khẳng định không rẻ a? Thực sự là cô của ta mua sau? Các ngươi lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy? Chẳng lẽ là mua xổ số trúng thưởng rồi?"

Diệp Trần cũng không tốt trực tiếp đuổi người đi, đành phải thuận miệng hùa theo.

Lúc này, điện thoại của Tô Tiểu Nhu đột nhiên vang lên, nha đầu này nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, đôi mi thanh tú lập tức nhăn lại, hiện ra vẻ chán ghét, trực tiếp hủy cuộc gọi.

Thế nhưng cũng không lâu lắm, điện thoại lại vang lên lần nữa, vẫn là cái số kia gọi tới, Tô Tiểu Nhu lần nữa hủy cuộc gọi.

Sau khi hủy cuộc gọi liên tiếp mấy lần, Tô Tiểu Nhu hiển nhiên tức giận không nhịn được nữa, đành phải bấm nghe điện thoại, lạnh lùng nói:

"Dư Hoa! Con mẹ nó ngươi có bị bệnh không? Ta nói, ta không thích ngươi, sau này đừng có lại quấn lấy ta!"

Nhưng rất nhanh, điện thoại lại vang lên lần nữa, khiến Tô Tiểu Nhu tức giấn đến mức nghĩ muốn quẳng điện thoại di động đi.

"Có chuyện thì nói chuyện là được, đừng hơi một tí liền quẳng điện thoại đi, lại đập hỏng đồ dùng trong nhà ta!"

Diệp Trần ngồi ở một bên trên ghế salon, ung dung mở miệng nhắc nhở.

"Ngươi!"

Tô Tiểu Nhu hướng về phía Diệp Trần trừng hai mắt một cái, tuy nhiên sau đó giống như nghĩ tới điều gì, khóe miệng bỗng nhiên hiện ra nụ cười giảo hoạt, thế mà rất bình tĩnh nhận nghe điện thoại,

"Này, Dư Hoa, ngươi không phải muốn biết tại sao ta không thích ngươi sao? Bởi vì ta đã có bạn trai! Cái gì? Ngươi không tin? Được, ta đây mang theo bạn trai ta đi tìm ngươi, để cho ngươi hết hi vọng!"

Sau khi gúp điện thoại xong, Tô Tiểu Nhu thế mà có thái độ khác thường, áp vào bên cạnh Diệp Trần ngồi xuống.

"Diệp Trần, ta thương lượng với ngươi chuyện này a!"

Lấy tai thính của Diệp Trần, đã sớm nghe thấy đối thoại của hai người, nghe vô cùng cẩn thận, thản nhiên nói:

"Muốn để ta giả vờ làm bạn trai của ngươi đúng không?"

Tô Tiểu Nhu lập tức tròn xoe mắt, miệng há to ra thành hình chữ "O",

"Ngươi như vậy mà cũng có thể đoán được! Ngươi còn là Diệp Trần con mọt sách mà ta biết sao?"

Diệp Trần không thể không cười nhạo một tiếng,

"Ngươi cảm thấy chút tâm tử nhỏ đó của ngươi, có thể giấu giếm được ta sao?"

Tô Tiểu Nhu lập tức chớp chớp đôi mắt, đôi mắt kia của cô ta to sáng ngời, mặt mũi tràn đầy vẻ vui mừng nói:

"Nói như vậy ngươi đồng ý?"

"Ta không đồng ý!"

Diệp Trần dứt khoát từ chối, sau đó trực tiếp đứng dậy,

"Ta còn có việc, không rảnh nghịch ngợm với ngươi!"

Nói xong, Diệp Trần muốn rời khỏi.

Tô Tiểu Nhu lập tức khẩn trương, vội vàng kéo cánh tay Diệp Trần lại, hiện ra vẻ mặt tội nghiệp,

"Anh..."

Diệp Trần lập tức vui vẻ,

"Đừng! Ta nhưng không đảm đương nổi, hai ta lại không có quan hệ máu mủ!"

Tô Tiểu Nhu lập tức cong đôi môi, gắt gao dữ chặt cánh tay Diệp Trần,

"Ta không biết! Chuyện này ngươi giúp cũng phải giúp mà không giúp cũng phải giúp! Nếu như ngươi không giúp ta, ta sẽ nói cho cô của ta, nói ngươi xàm xỡ ta!"

Diệp Trần lập tức xạm mặt lại,

"Người cảm thấy dì Lam sẽ tin tưởng ngươi nói bậy bạ sao?"

Tô Tiểu Nhu thấy uy hiếp không thành, vẻ mặt lập tức xoay một cái, lại cười hì hì nói:

"Anh~ anh giúp em một tí đi mà! Chỉ cần anh giúp em lần này, em cam đoan, sau này coi anh như anh ruột của em!"

"Thôi đừng!! Ta nhưng không chịu đựng nổi~"

...

Vốn Diệp Trần không hứng thú giúp Tô Tiểu Nhu nghịch ngợm, thế nhưng nha đầu này hôm nay cũng không biết làm sao vậy, cứ mãi quấn chặt lấy, không dứt, hết lần này tới lần khác Tô Lam vẫn còn chưa trở về.

Diệp Trần suy nghĩ một lúc, mình cứ như vậy sẽ lãng phí thời gian, chẳng bằng động động ngón tay, giúp tiểu nha đầu này giải quyết chút chuyện nhỏ, ngược lại càng thêm bớt việc, thế là gật đầu nói:

"Được rồi! Tuy nhiên tôi đang vội, cô tốt nhất nhanh lên!"

Tô Tiểu Nhu lập tức mừng rỡ, vội vàng cuống quít gật đầu nói vâng.

Hai người đi ra cửa, để Diệp Trần không nghĩ tới là, Tô Tiểu Nhu lại lái xe tới, là một chiếc Civic gần đây đang rất hot ở trên mạng.

Tô Tiểu Nhu rất thành thạo lên xe, hướng về phía Diệp Trần vẫy tay một cái,

"Lên xe!"

Diệp Trần nhướng mày,

"Ngươi năm nay hình như mới 15 tuổi a? Có bằng lái chưa? Không phải là chưa có bằng lái chứ?"

Tô Tiểu Nhu cau mũi một cái, và tiểu nha đầu này không quan tâm nói:

"Ta bảo ông cậu tìm người làm, lấy tuổi của ta sửa lại một chút, yên tâm! Tài lái xe của ta thế nhưng rất cao!"

Diệp Trần lắc đầu, cuối cùng đành ngồi vào ghế tay lái phụ.

Tô Tiểu Nhu không có nói láo, Diệp Trần vừa mới đóng cửa xe lại, cô ta rất thành thạo khởi động ô tô, sau đó giẫm mạnh chân ga, chà xát một chút bay ra ngoài, sau khi lao đi được mấy chục mét, đi tới một cái chỗ ngoặt, trực tiếp làm một cái cua xinh đẹp...

Không thể không nói, lấy tuổi tác của cô ta mới chỉ có mười lắm tuổi, có thể lái chiếc xe tới trình độ như thế, hoàn toàn chính xác được tính là có thiên phú cực cao, điều này cũng làm cho Diệp Trần giật mình nhớ lại, nhớ rõ kiếp trước Tô Tiểu Nhu, về sao hình như thực sự trở thành một tay đua xe chuyên nghiệp.

"Bây giờ chúng ta đi đâu?"

Sau khi ra khỏi tiểu khu, Diệp Trần không nhịn được mở miệng hỏi.

Vẻ mặt Tô Tiểu Nhu hưng phấn nói:

"Ta và tên kia hẹn gặp nhau ở bãi xe đua núi Vân Đầu, ngh nói hôm nay ở chỗ đó có tranh tài, ngay cả Long Tại Thiên danh xưng xa vương ở Giang Nam cũng có mặt, giống như cũng sẽ tham gia cuộc đua này! Cơ hội ngàn năm có một này, ta không thể bỏ lỡ!"
Chương 104 Đánh cược

Xe trên đường phố nhanh chóng qua lại, sau khi ra nội thành, ra bên ngoài đi ước chừng mười phút, đã tới bãi xe đua nổi danh ở Vân Châu.

Nghe nói bãi xe đua này, là căn cứ vào địa hình đường núi của núi Vân Sơn mà xây dựng nên, có khoảng những mười tám cái khúc ngoặt, hơn nữa độ khó tương đối lớn, là nơi tập trung của không ít tay đua nghiệp dư nổi tiếng, ở toàn bộ tỉnh Thiên Nam, thậm chí là mấy tỉnh phương nam, đều rất có danh tiếng.

"Két ~ "

Xe dừng lại ở bên ngoài, Tô Tiểu Nhu chỉ về đằng trước, dựa vào trên một chiếc xe Ferrari màu đỏ, hút thuốc lá, đang nói chuyện vui vẻ với một tên thiếu niên, nói:

"Đó chính là Dư Hoa, là con trai của Du Quang Diệu ông trùm làm bất động sản ở Vân Châu, tuy nhiên có ông cậu ta ở, hắn không dám làm gì ta! Đợi chút nữa sau khi đi tới, ngươi không cần lên tiếng, giao cho ta tới giải quyết là được!"

Tô Tiểu Nhu vỗ lên bộ ngực của mình rung rinh vài phát, xuất một bộ dáng vẻ chị cả nói.

Diệp Trần nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa,

Hắn nhớ mang máng, ông cậu của Tô Tiểu Nhu là Lý Quế Bình, dường như là làm chánh văn phòng của ủy ban đảng thành phố, tuy rằng chỉ ở một cấp độ, nhưng là đứng trong vòng tròn quyền lực về chính trị và kinh doanh của thành phố Vân Châu, vẫn là có mấy phần mặt mũi.

Dù sao hắn cùng lắm chỉ là bia đỡ đạn mà Tô Tiểu Nhu tạm thời kéo tới, nếu như có thể thuận lợi giải quyết, hắn tự nhiên cũng vui vẻ.

Hai người xuống xe, Dư Hoa kia cũng đã để ý đến Tô Tiểu Nhu, lập tức vứt điều thuốc lá đang ngậm trong mồm xuống đất, bước nhanh tới, nhóm bạn bè không tốt kia của hắn cũng theo sau.

"Tiểu Nhu, hắn chính là người bạn trai mà ngươi nói trong điện thoại đó sao?"

Hai mắt Dư Hoa nhìn chòng chọc và Diệp Trần, ánh mắt hiện ra vẻ dữ tợn, muốn lấy ánh mắt uy hiếp Diệp Trần.

Đáng tiếc Diệp Trần liếc mắt thôi cũng chẳng buồn liếc, hai tay ôm vai, vẻ mặt thảnh thơi thảnh thơi.

Tô Tiểu Nhu thì ôm cái eo của Diệp Trần, cố ý dựa đầu vào bờ vai của Diệp Trần, vẻ mặt hiện ra thần sắc hạnh phúc, đắc ý nói:

"Không sai! Hắn chính là Diệp Trần bạn trai của ta, có phải đẹp trai hơn nhiều so với ngươi chứ!"

"Hừ!"

Dư Hoa lập tức hừ lạnh một tiếng,

"Dáng dấp đẹp trai thì có cái gì dùng! Ngươi cũng không nhìn hắn một chút, cách ăn mặc của hắn nghèo hèn như vậy? Ngoại trừ lớn lên so với ta đẹp trai hơn, có chỗ nào mạnh hơn so với ta chứ?"

Tô Tiểu Nhu lại trực tiếp liếc mắt một cái,

"Ta thích, ta chính là thích anh chàng đẹp trai, ngươi quản được sao!"

Những tên bạn bè không tốt ở sau lưng Du Hoa kia, lập tức cũng thi nhau mở miệng,

"Tiểu tử! Gan ngươi rất lớn a! Bạn gái của Dư Hoa, ngươi cũng dám đoạt?"

"Ngươi cũng không thử nhìn lại bộ dáng nghèo nàn của ngươi một chút xem, cũng dám so với Dư Hoa của chúng ta?"

"Thức thời, cút nhanh lên đi!"

...

Thần sắc Diệp Trần lạnh nhật, giống như không có nghe thấy mọi người đang giễu cợt, Tô Tiểu Nhu ngồi không yên, trực tiếp hét lớn một tiếng,

"Đù má nó câm miệng hết cho ta! Chuyện này có liên quan tới các ngươi sao? Đều cút ngay cho ta!"

Ngay sau đó, Tô Tiểu Nhu lại nhìn về phía Dư Hoa,

"Thế nào? Dư Hoa, bạn trai ta ngươi cũng đã nhìn thấy, mơi ngươi sau này đừng tới có làm phiền ta!"

Nói xong, muốn kéo Diệp Trần rời khỏi.

Không nghĩ tới, mọi người lại xông tới, Tô Tiểu Nhu lập tức cả giận,

"Các ngươi muốn làm gì? Ông cậu ta thế nhưng là Lý Quế Bình, các ngươi ai dám động đến ta?"

Mọi người nhất thời có chút ỉu xìu, mặc dù nhà bọn họ mặc dù có món tiền nhỏ, nhưng còn đều kém rất xa Dư Hoa, ngay cả Dư Quang Diệu cha của Dư Hoa, đối mặt với những lãnh đạo của thành phố kia, cũng không dám tùy tiện đắc tội, huống chi là bọn họ?

Tô Tiểu Nhu thấy đã uy hiếp được mọi người, lập tức nở ra nụ cười đắc ý, muốn kéo Diệp Trần rời khỏi, không nghĩ tới Dư Hoa lần nữa đi lên ngăn cản, cười lạnh nói:

"Lý Quế Bình chỉ là cậu của ngươi, cũng không phải là cha ngươi! Huống chi, ngươi biết đại ca của ta là ai không?"

Tô Tiểu Nhu nhướng mày,

"Là ai?"

Dư Hoa cười lạnh lần nữa, ngạo nghễ nói:

"Tào Quang!"

Mọi người nghe được điều này, lập tức xì xào bàn tán một lúc, lông mày Tô Tiểu Nhu nhíu chặt hơn,

"Con trai của Tào Tứ gia?"

Ở Vân Châu, gần như không ai không biết uy danh của Tào Tứ gia, đây chính là địa đầu xà, bàn địa hổ!

Hơn nữa nghe nói trước đây không lâu, Tào Tứ gia đánh bại Hà gia ở Lâm Châu, đã khuếch trương thực lực tới Lâm Châu, thanh thế càng hơn lúc trước, thậm chí ở toàn bộ tỉnh Thiên Nam, danh tiếng đều vang xa!

Đối mặt với đại lão dạng bá chủ này, đừng nói là Lý Quế Bình ông cậu của Tô Tiểu Nhu, cho dù là người đứng đầu ở thành phố Vân Châu cũng phải nể mặt ba phần.

Tô Tiểu Nhu tuyệt đối không ngờ rằng, chỗ dựa của Dư Hoa này, lại là Tào Quang con trai của Tào Tứ Gia!

"Vậy ngươi đến cùng là muốn như thế nào?"

Sau khi biết được tin tức này, Tô Tiểu Nhu lập tức có chút luống cuống.

Dư Hoa nhìn vẻ mặt của Tô Tiểu Nhu vào trong mắt, không thể không nở ra nụ cười đắc ý, lần nữa đưa ánh mắt nhìn vào trên người Diệp Trần, chậm rãi nói:

"Như vậy đi! Nhóc con, ngươi cũng đừng nói ta bắt nạt ngươi, ta muốn đua xe với ngươi một vòng, chỉ cần ngươi có thể thắng ta, ta cam đoan sau này tuyệt đối không dây dư với Tiểu Nhu nữa, thế nào? Ngươi có dám hay không?"

Không đợi Diệp Trần mở miệng, Tô Tiểu Nhu đã vội vàng kéo lại cánh tay của Diệp Trần, thấp giọng nói:

"Tuyệt đối đừng đáp ứng! Cái tên là bái một tay đua xe chuyên nghiệp làm sư phụ, trong tay đua nghiệp dư, được coi là cao thủ, ngươi khẳng định không sánh bằng hắn!"

Diệp Trần không thể không sờ lên cái mũi của mình,

"Vậy thì chưa chắc!"

Dư Hoa nghe được điều này, lập tức vui mừng,

"Nói như vậy, ngươi đáp ứng?"

Hai mắt Diệp Trần khẽ híp lại một cái, nhìn về chiếc xe Ferrari ở sau lưng Dư Hoa kia, đột nhiên mở miệng nói:

"Đây là xe của ngươi?"

Dư Hoa không hiểu vì sao Diệp Trần đột nhiên hỏi vấn đề này, tuy nhiên vẻ mặt ngạo nghễ trả lời:

"Không sai! Đay là xe Ferrari 488 mà ta vừa mua!"

Diệp Trần nhẹ gật đầu, chỉ vào chiếc xe Civic của Tô Tiểu Như, nói:

"Rất tốt! Vậy ta lấy chiếc xe hơi này cùng ngươi sô một cái, nếu như ngươi thắng, tùy ngươi thích thế nào cũng được! Nhưng nếu như ta thắng, người chẳng những phải rời khỏi Tiểu Nhu, còn phải đưa chiếc xe hơi này cho ta! Ngươi có dám không?"

Thực ra thì Diệp Trần cũng là nhất thời nổi hứng, trước đây hắn vẫn muốn mua một chiếc xe thay đi bộ, thế nhưng là vẫn chưa có thời gian, bây giờ nhìn thấy chiếc xe Ferrari này của Dư Hoa, lập tức nổi lên tâm tư nhỏ.

Dư Hoa nghe được đề nghị này của Diệp Trần, rõ ràng sửng sốt,

Phải biết, cho dù cha hắn là ông trùm bất động sản, tàn sản trong nhà có mấy trăm triệu, hắn vì mua chiếc xe Ferrari này, cũng mài hỏng mồm mép, đã dùng hét các loại biện pháp, cha hắn mới chịu ra tiền, cho nên xe này có thể nói là tính mạng của hắn!

Nhìn thấy vẻ mặt táo bón của Dư Hoa, Diệp Trần nhún vai, thản nhiên nói:

"Ngươi đã không có gan như vậy, vậy không còn gì để nói! Tiểu Nhu, chúng ta đi!"

Nói xong, Diệp Trần kéo Tổ Tiểu Nhu ở một bên vẫn còn đang trong trạng thái ngẩn ngơ, chuẩn bị rời khỏi.

"Chậm đã!"

Dư Hoa đi tới lần nữa, hai mắt nhìn chòng chọc vào Diệp Trần một lúc,

"Ai sợ ai? So thì so! Ta cũng không tin, ngươi lấy một chiếc Civic cùi bắp, còn muốn thắng Ferrari của ta? Tuy nhiên trước đó chưa nói xong, nếu ta thắng, ngươi chẳng những phải rời khỏi Tiểu Nhu, còn phải cở sạch quần áo, quỳ gối trước mặt bản thiếu học chó sủa, ngươi dám không?"

Tô Tiểu Nhu nghe được điều này, vẻ mặt thay đổi lớn, muốn ngăn cản Diệp Trần đáp ứng, đáng tiếc hắn đã tiến lên một bước, đồng ý.

"Tốt! Một lời đã định!"
Chương 105 Civic vs Ferrari

Tô Tiểu Nhu lập tức khẩn trương,

"Diệp Trần, ngươi bị điên rồi sao? Tuy rằng chiếc xe Civic này của ta đã trải qua cải tiến, nhưng Dư Hoa lái là xe Ferrari! Ngươi nếu lái xe này đua cùng hắn, căn bản không có một chút cơ hội thắng nào cả!"

Mọi người ở bên cạnh cũng thi nhau mở miệng giễu cợt,

"Cái tên này không phải là đầu óc có vấn đề gì chứ?"

"Sợ là thằng ngu!"

"Ngươi biết cái gì? Người ta đây chính là Civic, xe dưới 600 vạn, đua ghê lắm ý hí hí!"

"Ha ha! Không sai! Xe này chắc được vòng xe kia đã ba bốn vòng á!"

...

Hóa ra, cách đây không lâu, một vị chủ xe Civic đã trải qua cải tiến, đã cho một xe thể thao GTR cho chết luôn, sau đó càng là ở trên mạng kêu gào, tự xưng trong nháy mắt có thể giết tất cả xe 600 vạn trở xuống, làm trên mạng trở nên bão nổi, khiến cho rất nhiều chủ xe Ferrari, Lamborghini, đều thi nhau muốn tìm chủ xe Civic khiêu chiến, dẫn tới chuyện tiếu lâm nhất thời.

Đương nhiên, người sáng suốt trong lòng thật ra đều hiểu rõ, Civic này chẳng qua chỉ là xe mười mấy vạn, trừ khi bỏ đi toàn bộ linh kiện thay cái khác ngon hơn vào, bằng không làm sao có thể đánh đồng với tốc độ của dạng xe siêu tốc độ như Ferrari?

Nghe được giọng nói giễu cợt của mọi người, Dư Hoa lập tức càng thêm tự tin, sợ Diệp Trần đổi ý, vội vàng hướng phía mọi người khoát tay chặn lại, nói:

"Bớt nói nhiều lời! Đánh cược này nhìn kết quả đi! Nếu ai đổi ý người đó là cháu trai!"

Nói xong lời này, Dư Hoa đã mở cửa xe Ferrari ra, chui vào.

Tô Tiểu Nhu thấy thế, đã sắp muốn khóc,

"Diệp Trần a Diệp Trần! Người khác không biết ngươi, chẳng lẽ ra còn không hiểu ngươi lắm sao, ngươi đã lớn như vậy rồi, đã từng lái xe sao? Thế mà cũng dám đua xe với người khác, còn chơi lớn như vậy! Ngươi để cho nói ngươi như thế nào mới tốt đây!"

Diệp Trần cười nhạt một tiếng,

"Ai thua ai thua còn chưa biết được đâu, kết luận của ngươi bây giờ không thể không nói là quá sớm chút đi!

Nói xong, Diệp Trần không tiếp tục để ý Tô Tiểu Nhu nữa, cũng trực tiếp mở cửa xe, chui vào.

Tô Tiêu Nhu lập tức tức đến dậm chân một cái, nhưng việc đã đến nước này, cô ta cũng không thể tránh được.

"Thôi! Thôi! Cùng lắm thì đến lúc đó hướng Dư Hoa cầu tình, hắn chắc là sẽ bán thể diện này cho ta!"

...

Chỉ chốc lát, hai chiếc xe đã lần lượt đi vào điểm xuất phát,

Trên bãi đua xe vốn có rất nhiều người, khi bọn họ nghe nói có một chiếc xe Civic muốn khiêu chiến xe Ferrari, lập tức thi nhau tới vây xem, cảnh tượng trở nên nóng nảy vô cùng.

"Civic khiêu chiến Ferrari! Ta vốn cho rằng chỉ là tiết mục ngắn trên mạng, thực sự là có kẻ ngu ngốc lại dám làm như vậy!"

"Sẽ không phải lại là lăng xê chứ?"

"Bất kể nói như thế nào, lần này có trò hay để xem a!"

...

Mọi người nói chuyện ầm ĩ, rất nhiều người thậm chí thi nhau rút ra điện thoại di động, bắt đầu quay video.

"Tiểu tử! Bản thiếu cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, nếu như bây giờ ngươi nhận thua, đồng thời đáp ứng ta từ nay về sau không lui tới với Tiểu Nhu, bản thiếu có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra, như thế nào?"

Dư Hoa đột nhiên thông qua cửa xem lạnh lùng mở miệng nói.

Diệp Trần ngay cả để ý cũng không để ý chứ đừng nói nghe, bởi vì hắn bây giờ con đang ở trong quá trình quen thuộc điều khiển ô tô.

Tuy rằng kiếp trước, hắn cũng lái qua không ít xe thể thao, nhưng dù sao ký ức quá mức xa xôi, đã có chút lạ lẫm.

Tuy nhiên, đây đối với Diệp Trần bây giờ mà nói, căn bản không phải là vấn đề, bởi vì hắn chỉ cần thần niệm khẽ động, từ động cơ đến hộp số cho mỗi một cái ốc vít, trong chớp mắ hắn đã rõ như lòng bàn tay, giống như toàn bộ xe đã hòa làm một thể với hắn.

Người xe hợp nhất!

Đây là cảnh giới mà vô số cao thủ đua xe đều tha thiết mơ ước, nhưng đối với Diệp Trần mà nói, chẳng qua chỉ là chuyện một ý niệm mà thôi.

"Hừ! Ngu xuẩn mất khôn! Ta xem ngươi còn có thể cố gắng ra vẻ tới khi nào!"

Dư Hoa thấy Diệp Trần không thèm để ý tới hắn, lập tức tức giận đến không nhịn được, nhìn vào cô nàng đua xe khoát tay chặn lại, ra hiệu cô ta có thể bắt đầu.

Một lúc chuẩn bị qua đi,

"Ready Go!"

Theo cô nàng đua xe có vóc người nóng bỏng kia, kêu khẽ một tiếng, đồng thời lá cờ trong tay vừa mới kéo xuống, hai người Dư Hoa và Diệp Trần, gần như đồng thời đạp xuống chân ga.

"Ông ~~ "

Sau khi nghe thấy tiếng nổ của động cơ, hai chiếc xe gần như cùng lúc lao đi.

Chỉ tiếc, còn chưa đến một giấy đồng hồ, xe Ferrari của Dư Hoa rõ ràng dẫn trước, lại qua một lúc sau, đã bỏ lại xe Civic của Diệp Trần ở xa xa đằng sau.

"Thực sự là không chịu nổi một kích a!"

Dư Hoa ngồi ở bên trong xe Ferrari, khóe miệng hiện ra nụ cười đắc ý, Diệp Trần trước đó có biểu hiện luôn luôn vô cùng bình tĩnh, để hắn hơi có chút hoảng hốt, cho tới lúc này hắn đã hoàn toàn yên lòng.

"Ai!"

Mọi người vây xem, thấy thấy trong chớp mắt xe Civic đã bị bỏ xa ở phía sau tới mấy chục mết, lập tức một trận thất vọng,

"Còn tưởng rằng sẽ có niềm vui bất ngờ, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị miểu sát!"

"Thật không có ý nghĩa!"

"Không có gì đẹp mắt, mọi người tản đi đi!"

...

Vốn là mọi người vây xem rất nào nhiệt, đã có rất nhiều người chuẩn bị rời đi.

Dưới đôi mắt của mọi người xem ra, hai chiếc xe hoàn toàn không ở cùng một cái cấp độ, căn bản không có bất kỳ khả năng so sánh nào.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có người hô:

"Mau nhìn! Sắp tiến vào đoạn đường có khúc cua, Civic thế mà không có giảm tốc độ, hơn nữa lại còn đang đi ở giữa đường!"

"Không phải chứ! Người này không phải là tay đua mới vào nghề cái gì cũng không biết chứ?"

"Khi vào cua, xe phải lái vào ngoại tuyến chỗ cua, giảm tốc độ mà đi qua! Đây là kiến thức cơ bản nhất của đua xe, cái thằng này vậy mà cũng không giảm tốc, cũng không lái vào sát lề đường góc cua, không sợ xảy ra tai nạn chết người sao?"

...

Nghe được tiếng nghị luận của mọi người, vẻ mặt của Tô Tiểu Nhu lập tức tái mắt, trong lòng đã bắt đầu thầm mắng Diệp Trần là đồ con lợn.

Bất cứ ai biết lái xe đều có thể hiểu rõ, lúc đang bẻ cua trên đường, tuy rằng luôn luôn dọc theo bên trong làn xe mà đi, đoạn đường là ngắn nhất, nhưng là kiểu đi này sẽ để cho xe đua chuyển biến bán kính thu nhỏ, mà bán kính càng nhỏ, lực ly tâm sẽ càng lớn, vì để tránh cho xe bị lật, cũng chỉ có thể lựa chọn giảm tốc độ trên phạm vi lớn.

Đối với một tay đua xe xuất sắc mà nói, sẽ không lựa chọn đi con đường ngắn đó, mà là lựa chọn con đường đi nhanh nhất!

Cho nên loại cách thức mà Diệp Trần bẻ cua này, ở dưới mắt mọi người xem ra, rất hiển nhiên là rất sai lầm và ngu xuẩn, coi như người mới vào nghề đua xe cũng tuyệt đối sẽ không làm như thế.

"Vèo!"

Lúc mọi người ở đây còn đang nghị luận ầm ĩ, bởi vì Dư Hoa lựa chọn giảm tốc, tốc độ đã xuống tới khoảng một 100 mã, hơn nữa vòng qua ngoại tuyến, mà Diệp Trần chẳng những không có thay đổi tuyền đường! Không có giảm tốc! Ngược lại đang gia tăng tốc độ, đạt tới 180 mã trở lên!

Cho nên tiếng vào đường cua trong nháy mắt đó, Civic vậy mà một lần hành động vượt lên!

"Cái gì!"

Dư Hoa ở trong xe Ferrari, đầu tiên là hoảng hốt, sao đó nhịn không được cười lạnh một hồi, "Đi ở giữa bên cạnh làn xe, hơn nữa còn không giảm tốc độ, muốn thắng mà nghĩ điên rồi, chẳng lẽ thằng này ngay cả mạng cũng không cần sao?"

Theo suy nghĩ của Dư Hoa, cho dù là tay đua chuyên nghiệp, chỉ sợ cũng không có mấy người dám làm như thế, huống chi Diệp Trần lái của là xe Civic chỉ có mười mấy vạn, tính ổn đình so với Ferrari của hắn căn bản không ở cùng một cấp độ, đây quả thực với muốn chết không khác nhau mấy!

Thậm chí, Dư Hoa đã tiên đoán được, khoảnh khắc sau, Diệp Trần lập tức phải đối mặt cảnh tượng xe hỏng người chết!

Mà Tô Tiểu Nhu ở nơi xa quan sát, càng là trực tiếp lấy hai tay che mắt, không còn dám tiếp tục xem nữa.

"Xong! Xong! Sớm biết hắn đần như vậy, nói như thế nào ta cũng không nên dẫn hắn đi theo..."

Trong lòng Tô Tiểu Nhu vừa mới dâng lên suy nghĩ này, đột nhiên bên tai vậy mà truyền đến từng tiếng kinh hô,

"Không phải chứ! Vậy mà... đi qua?"

"Điều này sao có thể!"

"Quả thực khó có thể tin!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom