-
Chương 91-95
Chương 91 Mười tỷ, mua một cái mạng của ngươi!
"A!"
Theo tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, trong chớp mắt Quý U Hồn biến thành một người lửa, nhìn hắn ta giống y siêu nhân lửa a!
Gần như chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, tiếng kêu thảm thiết đột nhiên im bặt, bởi vì người đã hoàn toàn hóa thành một làn khói nhẹ, hoàn toàn biến mất ở trên cái thế giới này.
"Tê ~ "
Mọi người thấy một người đang sống sờ sờ, bị Diệp Trần dùng Tam Muội chân hỏa, cứ như vậy đốt ngay cả cặn bã cũng không còn, lập tức thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.
Nhất là hai sư huynh đệ đại Tráng và a Hổ, bọn họ vừa nghĩ tới chính mình trước đó vô lễ với Diệp Trần như vậy, không nhịn được hoảng sợ một trận, nếu như lúc đó Diệp Trần cũng cho bọn hắn một chút lửa như vậy để chơi, có khi giờ phút này bọn họ đâu còn mạng nữa?
Còn về vị Vũ công tử kia, càng là "bịch bịch~" một tiếng, cả người quỳ gối trên đất, bắt đầu liều mạng dập đầu,
"Tiền bối tha mạng! Tha mạng a! Chỉ cần tiền bối có thể tha cho ta một mạng, ta bằng lòng trả bất cứ gá nào, một trăm triệu! Một tỷ! Một trăm ức! Chỉ cầu tiền bối đứng có giết ta!"
Vũ công tử lúc này, đã sớm không có ngạo khí như thường ngày, rất ngoan ngoãn quỳ gối cầu xin tha thứ.
Thiếu niên thần bí trước mắt này, ngay cả Quý U Hồn là Đại hộ pháp của Quỷ Linh tông này, cũng dám nói giết là giết, chứ đừng nói chi là hắn!
Lúc này, a Hổ đột nhiên mở miệng,
"Người này là con trai trưởng của Gia Dung thế gia, nhất định phải giết! Bằng không tai họa vô cùng!"
Mấy người Quách Bình Xương cũng thi nhau gật đầu,
Nếu như trước đó không có giết Quý U Hồn, hai bên còn có thể cứu vãn lại cục diện được, thế nhưng đã triệt để vạch mặt, vậy thì nhất định phải nhổ cỏ tận gốc!
Không nghĩ tới, Diệp Trần nghe được điều này, lông mày hơi nhíu, liếc qua a Hổ,
"Ngươi là đang dạy ta nên làm chuyện như thế nào sao?"
A Hổ bị Diệp Trần nhìn lướt qua, toàn thân lập tức rùng mình một cái, vội vàng cúi đầu nói:
"Không dám!"
Diệp Trần thu hồi ánh mắt, giống như cười mà không phải cười nhìn vào Vũ công tử đang quỳ gối cúi người ở trên mặt đất,
"Được rồi! Vậy cứ quyết định như thế đi, mười tỷ, mua cái mạng của ngươi!"
Oanh!
Diệp Trần vừa nói ra lời này, sư đồ Quách Bình Xương và Tang Mộc đạo trưởng lập tức sốt ruột,
"Diệp sư, không thể!"
"Gia Dung thees gia chính là gia tộc đệ nhất ở Tây Tạng, danh xứng với thực hoàng đế ở nơi này!"
"Ngài đã giết Quý U Hồn, việc này đã định trước là không quá tốt, nếu như hôm nay thả hắn trở về, hắn trở lại tất nhiên sẽ điên cuồng trả thù!"
...
Đối mặt với cách khuyên ngăn của mọi người, Diệp Trần lại không thèm để ý một chút nào, khoát tay áo nói:
"Chỉ là một tiểu gia tộc, ta còn không có để vào mắt!"
Vũ công tử kia nghe thấy Diệp Trần thế mà đáp ứng đề nghị của hắn, quả thực không thể tin được vào chính lỗ tai của mình, trong lòng cuồng hỉ, vội vàng tiếp tục cầu khẩn nói:
"Tiền bối nói rất đúng! Ta coi như lá gan có lớn bằng trời, cũng không dám đối nghịch với ngài a! Chỉ cần ngài thả ta trở về, ta chắc chán lập tức đi chuyển bị tiền, tự mình đưa đến chỗ ngài ở! Nếu như nuốt lời, ta sẽ bị thiên lôi đánh chết! Chết không yên lành!"
Diệp Trần dường như rất tin tưởng lời thề của Vũ công tử, nhẹ gật đầu nói:
"Rất tốt! Ta cho ngươi thời gian mười ngày để chuẩn bị, sau mười ngày, ta tự mình đến chỗ ở của ngươi đi lấy!"
Vũ công tử nghe được điều này, lập tức suýt chút nữa cao hứng quá mà nhảy dựng lên, vội vàng liều mạng gật đầu nói vâng, đồng thời trong lòng đã bắt đầu âm thầm tính toán,
"Ta vốn còn đang lo lắng, sau này tìm ngươi báo thù như thế nào, chính ngươi đã muốn chết, vậy đơn giản không thể tốt hơn! Chờ sau khi ta trở về, lập tức sẽ đi tìm sư phụ, lại thêm Gia Dung gia chúng ta có hai tên tông sư Hóa Kình, cũng không tin không đập chết ngươi!"
Nghĩ tới đây, trong lòng Vũ công tử mừng như điên một trận, tuy nhiên trên mặt cũng không dám hiện ra bên ngoài một tơ một hào nào, tội nghiệp nhìn qua Diệp Trần, thận trọng nói:
"Tiền bối, vậy, ta bây giờ có thể đi được chưa?"
Diệp Trần nhẹ nhàng cười một tiếng,
"Đương nhiên! Tuy nhiên, trước khi đi, ta muốn lưu lại kỷ niệm cho ngươi!"
Nói xong lời này, Diệp Trần tiện tay vung lên,
Thở ra!
Một đạo vô hình khí kình, trên không trung xẹt qua.
"A!!"
Vũ công tử đột nhiên hét thảm một tiếng, hóa ra, cánh tay phải của hắn, không biết làm sao đã bay ra ngoài.
"Được rồi! Bây giờ ngươi có thể cút!"
Diệp Trần hời hợt chém đứt một cánh tay của Vũ công tử, hướng hắn thuận tay vẫy vẫy, nói.
Trong nội tâm Vũ công tử hận ý ngút trời, nhưng nào dám phát tác ra bất luận cái gì không vừa lòng, lập tức che lấy máu tươi đang điên cuồng chảy ra từ cánh tay bị cụt, co cẳng chạy như điên.
Tuy nhiên, trong nháy mắt ngay vào lúc hắn quay người rời khỏi, trong đôi mắt đã bắn ra một đạo hận ý nồng đậm!
...
"Được rồi, chuyện đã được giải quyết, ta muốn trở về nghỉ ngơi, các ngươi cứ tự nhiên!"
Diệp Trần khoát tay áo, trực tiếp đi vào trong quán rượu, để lại mọi người đang rất kinh ngạc.
"Tang huynh! Cổ huynh! Chuyện hôm nay, chúng ta đã gây họa tày trời, ta muốn lập tức trở về thành phố SA, giải tán võ quán Thiên Hòa, ra ngoại quốc tránh né một đoạn thời gian, cáo từ!"
Vẻ mặt của Quách Bình Xương ngưng trọng, hướng về phía Tang Mộc đạo trưởng và Cổ Thuần Dương chắp tay, sau đó mang theo hai tên đồ đệ của hắn, vội vàng rời khỏi.
Ba người vừa đi, Tang Mộc đạo trưởng cũng là mặt mũi tràn đầy vẻ xoắn xuýt, Cổ Thuần Dương làm sao có thể không nhìn ra được tâm tư người bạn già của mình,
"Tang huynh là đang lo lắng Trường Thanh đạo quán của chính mình? Nếu như ngươi không yên lòng, ngươi cứ việc trở về đi, bên Diệp sư ta sẽ thay ngươi giải thích!"
Tang Mộc đạo trưởng nặng nề thở dài một hơi, há to miệng, muốn nói cái gì, nhưng lại nuốt trở lại, cuối cùng vỗ vỗ bả vai Cổ Thuần Dương, nói:
"Tuy thực lực của Diệp đại sư mạnh, nhưng dù sao...được rồi, Cổ huynh ngươi bảo trọng a!"
Nói xong lời này, Tang Mộc đạo trưởng hướng ba người Quách Bình Xương chạy như điên.
Bốn người vừa đi, chỉ còn lại hai người Cổ Thuần Dương và Sở Phi Yên,
"Sư phụ, ngươi nói xem tại sao Diệp sư hắn phải làm như thế? Ta thấy con người Vũ công tử này, là tuyệt đối sẽ không thành thành thật thật giao ra mười tỷ!"
Cổ Thuần Dương lắc đầu cười khổ,
"Tâm tư của Diệp sư, ta làm sao hiểu được? Thế nhưng hắn làm như thế, không thể nghi ngờ muốn công nhiên khiêu chiến hai thế lực lớn mạnh nhất ở tỉnh Tàng Biên (Tây Tạng), khí phách bực này, thực sự để cho người ta phải thán phục!"
Nói đến đây, Cổ Thuần Dương dường như nghĩ tới điều gì, Không thể không thất thanh nói:
"Ta nhớ tới! Ta trước đó giống như nghe Diệp sư hỏi qua thân thế của ngươi, hắn làm như thế chắc là, là vì..."
Sở Phi Yên nghe được điều này, trong chớp mắt đã hiểu được ý tứ của Cổ Thuần Dương, hai mắt lập tức sáng lên, cả người trở nên vô cùng kích động.
...
Bởi vì lúc trước cảnh tượng xảy ra ở cửa quán rượu, toàn bộ người trong quán rượu, tất cả đều bị dọa đến sợ hãi trốn ở trong phòng, không người nào dám tùy tiện ngó đầu ra, cho nên bên trong quán rượu vô cùng yên tĩnh.
Lúc nửa đêm,
Diệp Trần đang ngồi xếp bằng tu luyện trên giường, tuy rằng linh khí ở xung quan ít đến thương cảm, nhưng nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi, cảnh giới bây giờ hắn đạt tới, đã không cần đi ngủ hay nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên,
"Cộc cộc cộc ~ "
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Thần niệm Diệp Trần khẽ động, đã biết người đến là ai, không thể không nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng nhảy lên, đi tới chỗ cửa, mở cửa phòng ra.
Tuy nhiên, chờ hắn thấy rõ cảnh tượng ngoài cửa, lập tức cả người ngẩn ra,
Chỉ thấy ở ngoài cửa, Sở Phi Yên để mái tóc trên đầu xõa xuống dưới, mặc một bộ quấn áo ngủ mỏng như cánh ve hơi mờ, ở trên chỉ có hai dây buộc, dán ở trên vai trắng như ngọc, dưới đó thấy khe rãnh sâu hai bên căng đầy trắng muốt, dưới nữa thì khó khăn lắm mới che khuất bộ mông đẹp, hiện ra đôi chân thon dài cân xứng, đùi ngọc hoàn toàn hiển lộ ra bên ngoài như là một tác phẩm nghệ thuận hoàn mỹ, rất quyến rũ....
Chương 92 Đến tiên mộ
Cho dù Diệp Trần tung hoành Tu Chân giới tám trăm năm, thấy qua vô số tiên tử thần nữ, cũng không thể không thừa nhận, Sở Phi Yên lúc này, rất đẹp.
Dung mạo xinh đẹp, dáng người hoàn mỹ, khí chất tuyệt hảo, tuy rằng Diệp Trần sống trong hai đời người, trong những nữ tử từng thấy qua, vẫn còn chưa tính là tồn tại cao cấp nhất, nhưng là ở trên trái đất này, tuyết đối là đại mỹ nữ cao cấp nhất, so với vẻ đẹp của những đại minh tinh, ngôi sao lớn kia còn xinh đẹp hơn nhiều!
Đáng tiếc là, sắc đẹp, đối với Diệp Trần có ký ức tới tám trăm năm mà nói, thực sự quá không đáng nhắc tới, còn chưa đủ để tâm của hắn sinh ra rung động.
"Có việc?"
Giọng điệu Diệp Trần rất bình thản, vẻ mặt cũng tương tự rất bình thản, giống như không có để ý tới, trước khi Sở Phi Yên tới, hiển nhiên đã chuẩn bị trang phục tỉ mỉ một phen.
Sở Phi Yên vốn là tràn đầy tự tin, nhưng lúc này lại nhìn thấy Diệp Trần thế mà thờ ơ, thậm chí không có nhìn lên trên người nàng, lập tức buồn bực muốn phun máu.
Theo suy nghĩ của cô ta, cho dù Diệp Trần là thiên tài đi nữa, nhưng dù sao cũng là một thiếu niên tuổi trẻ còn chưa tới hai mươi tuổi, là độ tuổi mà tinh lực tràn đầy, đối mặt dạng đại mỹ nữ như chính mình này, dụ hoặc trắng trợn như thế, coi như định lực mạnh hơn nữa, ít nhiều sẽ lộ ra một số chân tướng.
Không ngờ rằng, lại không lọt được vào mắt Diệp Trần!
"Này, Diệp sư, ta muốn hỏi ngài một chuyện..."
Trong lòng Sở Phi Yên dâng lên cảm giác mất mát nồng đậm, cố gắng kiếm chế lại, ấp úng mở miệng hỏi.
"Hỏi đi!"
Diệp Trần vẫn vậy vẻ mặt rất bình tĩnh, thản nhiên nói.
Sở Phi yên cắn khẽ bờ môi, do dự một lát, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng vào Diệp Trần, nói khẽ:
"Diệp sư hôm nay cố ý thả Vũ công tử đi, là vì...vì ta sao?"
Sau khi nói xong lời này, gương mặt Sở Phi Yên đã đỏ bừng, hai mắt không tự chủ được nhìn xuống dưới, không còn dám nhìn thẳng vào Diệp Trần nữa.
Diệp Trần nghe được điều này, lông mày không thể không nhíu lại,
"Chỉ giáo cho?"
Sở Phi Yên hít sâu một hơi, tựa hồ giống như là lấy hết dũng khí, nói:
"Đầu tiên, Diệp sư và Quỷ Linh tông, Gia Dung gia tộc cũng chưa từng quen biết, cho dù Vũ công tử mạo phạm Diệp sư, trực tiếp giết là được, cần gì phải thả hổ về rừng, để hắn tiếp túc gây rắc rối cho ngài?"
"Vũ công tử bị ngươi chém một cánh tay, sau khi trở về tất nhiên muốn nghĩ trăm phương ngàn kế tới để báo thù, mà hắn nghĩ tới người hỗ trợ đầu tiên, chắc là Trí Linh thượng nhân tông chủ Quỷ Linh tông!"
"Cho nên nói cách khác, mục tiêu chân chính của Diệp sư ngài chính là Linh Trí thượng nhân! Ta nói có đúng không?"
Diệp Trần nhàn nhạt nhẹ gật đầu, coi như thừa nhận.
Sở Phi Yên thấy Diệp Trần thừa nhận, tinh thần lập tức chấn động, trong đôi mắt hiện ra vẻ mừng rỡ,
"Linh Trí thượng nhân ngài cũng chưa từng quen biết, vậy vì sao ngài phải phí hết tâm tư, nhất định phải dụ hắn đi ra?"
Diệp Trần nghe đến đó, không thể không cười khẽ một tiếng,
"Cho nên, cô cho rằng, tôi là vì giúp cô báo thù, mới cần phải dụ Linh Trí thượng nhân đi ra sao?"
"Chẳng lẽ không phải?"
Sở Phi Yên lần nữa lấy dũng khí, nhìn thẳng hai mắt Diệp Trần, trong đôi mắt đẹp hiện ra vẻ chờ mong nồng đâm.
Đáng tiếc, Diệp Trần lại lắc đầu, không thể nghi ngờ nói:
"Không phải!"
"Vậy tại sao ngài..."
"Không tại sao!"
Không đợi Sở Phi Yên nói xong, Diệp Trần thực tiếp một lời cắt ngang, lạnh lùng nói:
"Tôi không có cao thượng như cô nghĩ như vậy, cũng không có nghĩ phức tạp như cô vậy, sở dĩ tôi thả Gia Dung Vũ, đơn giản chính là vì trêu đùa hắn, tôi muốn dẫn Linh Trí thượng nhân ra, đơn giả chỉ muốn mở mang kiến thức một chút, cao nhân đạo pháp của thế giới này là như thế nào?"
"Mà tất cả chuyện này, cũng không loeen quan tới cô!"
"Nếu như chuyện này làm cho cô sinh ra hiểu lầm, rôi rất xin lỗi!"
Nói xong lời này, không đợi Sở Phi Yên kịp phản ứng lại, Diệp Trần đã quay người đi vào phòng, đồng thời đóng cửa phòng lại, để lại một mình Sở Phi Yên ở ngoài cửa, đứng ở ngoài cửa, ngơ ngác, suy nghĩ tán loạn một lúc.
Qua một lúc lâu, Sở Phi Yên mới dần dần lấy lại tinh thần, lập tức vẻ mặt xấu hổ chạy trở về căn phòng của mình.
Sở Phi Yên không biết là, sau khi cô ta rời khỏi, Diệp Trần ở trong phòng, đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài.
...
Ngày thứ hai,
Ba người rời khỏi khách sạn rất sớm,
Tuy rằng bốn người Tang Mộc đạo trưởng rời khỏi, nhưng chiếc xe Hummer cũng không có lái đi, Sở Phi Yên lái xe, chở hai người xuất phát đi vào hướng sâu trong núi.
Có lẽ bởi vì chuyện tối ngày hôm qua, hai mắt của Sở Phi Yên đỏ bừng, chắc là đã khóc, không nói một lời điều khiển xe.
Sau khi đi được khoảng gần trăm dặm, đằng trước đã không còn để đi, hoàn toàn tiến vào trong đồng hoang.
Tuy rằng chiếc xe Hummer H2 này có năng lực đi việt dã rất tốt, nhưng sau kho nhìn thấy đoạn đường hơn mười dặm phía trước, đã không cách nào đi vào hơn được nữa, chỉ có thể xuống xe đi bộ.
"Diệp sư, chúng ta đi theo con đường này, đi về phía trước hơn bảy tám chục dặm, sẽ có một cái hẻm núi, tên là Âm Phong cốc, chúng ta chỉ cần đi qua Âm Phong cốc, là cách tiên mộ không còn xa!"
Cổ Thuần Dương lấy ra bản đồ nghiên cứu một lúc, chỉ vào hướng tây nam, đối với Diệp Trần giải thích.
Thế là sau khi ba người cất xe cẩn thận, bắt đầu đi bộ về phía đó.
Cổ Thuần Dương và Sở Phi Yên mặc dù là người tu đạo, nhưng người tu đạo ở trên trái đất không chú trọng nhục thể, cho nên tố chấn thân thể của bọn họ, so với người bình thường mạnh hơn không được quá nhiều.
Nhất là Sở Phi Yên, mới chỉ có cảnh giới Luyện Khí tầng một, chỉ đi ba mươi, bốn mươi dăm, cũng đã bắt đầu có tình trạng mệt mỏi.
Diệp Trần thấy tốc độ đi của hai người quá chậm, không thể không lắc đầu, dứt khoát hai tay bắt lấy cổ tay của hai người, rót chân nguyên vào trong cơ thể của bọn họ, sau đó chạy như điên ở trong núi.
Lại dùng không tới mười phút, cũng đã tới Âm Phong cốc mà Cổ Thuần Dương nói tới kia.
Âm Phong cốc, cốc này như cách gọi. là một cái sơn cốc dài hẹp sâu thẳm, hơn nữa hai bên vách núi cực cao cực hiểm, giống như một cái khe hở trong núi thật dài, hơn nữa từng cơn gió lạnh từ bên trong thổi ra, người bình thường bình thường thật đúng là không dám tùy tiện mạo hiểm đi vào.
Diệp Trần đi trước, dãn đầu đi vào, Sở Phi Yên và Cổ Thuần Dương theo sát phía sau.
"Tiên mộ trong truyền thuyết kia, ở trong dãy núi này, mấy ngàn năm trước, được người tu đạo cổ phát hiện, những đại năng thượng cổ kia, vì để cho người tu chân về sau còn có cơ hội tiến vào bên trong, nên mạnh mẽ bổ ra một con đường, chính là Âm Phong cốc này..."
Cổ Thuần Dương vừa đi, vừa từ từ nói về lai lịch của Âm Phong cốc này.
Diệp Trần nghe xong, lông mày không thể không nhíu lại,
Nếu như Cổ Thuần Dương nói cái truyền thuyết này là thật, vậy người có thể bổ một ngọn núi lớn này ra, ít ra cũng phải có cảnh giới Kim Đan, thậm chi ngay cả người tu chân có trên cảnh giới Nguyên Anh! Hơn nữa so với loại người tu đạo yếu đuối như Cổ Thuần Dương khác hẳn, phải là người tu chân thực sự!
"Xem ra, ở trên trái đất chắc là cũng từng có nền văn minh tu chân, chỉ có điều bởi vì tiến vào thời đại mạt pháp, linh khí trong thiên địa trở nên vô cùng mỏng manh, cho nên truyền thừa mới dần dần bị đứt đoạn..."
Sau khi Cổ Thuần Dương kể xong lai lịch của Âm Phong cốc, lại nói tiếp:
"Tuy nhiên cái tiên mộ này rất thần bí nghe nói chỉ ở bên ngoài, đã có khoảng chừng chín tầng cấm chế, tầng trên so với tầng dưới mạnh mẽ hơn không nói, hơn nữa sau khi phá giả, sẽ còn tự động phục hồi như cũ! Ra thì dễ mà vào thì khó!"
"Nghe nói gần đây nhưng cũng đã từ ngàn năm về trước, cũng có người tu đạo nhiều nhất có thể thông qua được tầng thứ bảy mà thôi, mà gần trăm năm đến nay, ngay cả tầng cấm chế thứ năm, cũng có rất ít người có thể thông qua được!"
Chương 93 Khôi lỗi
Nghe đến đó,
Nghe đến đó, Diệp Trần hết sức hiếu kỳ,
"Không có người nào có thể đột phát cấm chế tầng chín, tiến vào trong tiên mộ, vậy những pháp khí bảo bối trước đó là lấy được ở chỗ nào?"
Cổ Thuần Dương cười nói:
"Đây chính là chỗ thần kỳ của tiên mộ, mỗi lần đột phá một tầng cấp chế, sẽ tiến vào một cái không gian thần bí, mà những bảo bối pháp khí này tản mát ở các nơi trong không gian đó."
"Chỉ có điều, phàm là vị trí có bảo bối, đều có khôi lỗi thần kỳ của tiên gia trấn thủ, xâm nhập vào cấm chế càng sâu, thực lực khôi lỗi cũng càng mạnh..."
Sau khi nghe Cổ Thuần Dương giải thích một phen, Diệp Trần đối với tiên mộ này càng ngày càng tò mò, không tự chủ được tăng tốc độ bước chân tiến tới, Cổ Thuần Dương và Sở Phi Yên cũng vội vàng bước nhanh đi theo.
...
Âm Phong cốc dài khoảng chừng hai ba ngàn mét, sau khi đi tới tận cùng, phía trước bỗng nhiên trở nên rộng rãi, lại có một khu rừng rậm tươi tốt, hướng nhìn lên phía trên, nơi xa ở xung quanh đều là núi cao hơn ngàn mét, nơi này giống như là một cái khe sâu.
Ba người đi qua khu rừng trước mắt, đi tới một trước một cái vách núi bóng loáng như gương.
Cổ Thuần Dương chỉ vào vách núi trước mắt, đối với Diệp Trần nói:
"Đây chính là lớp cấm chế đầu tiên tiến vào trong tiên mộ, thực lực của ta quá yếu, ngay cả lớp cấm chế đầu tiên cũng không thể mở ra được, chỉ đợi mỗi lần tới đại hội Đan Nguyên, mới có cơ hội đi theo đoàn người tiến vào bên trong, hơn nữa nhiều nhất cũng chỉ có thể đi tới không gian tầng thứ hai mà thôi..."
Nghe Cổ Thuần Dương nói xong, Diệp Trần nhẹ gật đầu, đi lên trước, đưa tay đặt ở trên vách núi đá kia, cảm ứng một lúc, hơi chấn động một chút,
"Ầm ầm!"
Dường như cả ngọn núi lớn đều lắc lư một cái, sau dó trên vách núi đá kia, vậy mà trống rỗng nứt ra một cái thông đạo!
Cổ Thuần Dương và Sở Phi Yên, lập tức trợn mắt ngoác mồm,
"Phá tan cấm chế dễ dàng như vậy? Dường như ngay cả Yến chân nhân mà giới tu đạo chúng ta công nhận là người đệ nhất, cũng không có cách nào tùy ý làm được như thế a!"
Diệp Trần hướng hai người vẫy vẫy tay,
"Đi thôi!"
Nói xong, đã dẫn đầu bước vào trong đó, Cổ Thuần Dương và Sở Phi Yên vội vàng đuổi theo.
Một bước bước vào trong lối đi kia, ba người chỉ cảm thấy hoa mắt, giống như đi xuyên qua là đã đi tới một cái thế giới khác vậy.
Chỉ thấy ở đây tiên khí lượn lờ, khắp nơi đều là mây mù, hơn nữa linh khí nồng đậm, giống như tiên giới.
"Hóa ra là nơi không gian hẻo lánh, cộng thêm một số huyễn thuật trận pháp, nơi này ít ra cũng phải là người tu chân có cảnh giới trên cảnh giới Kim Đan, mới có năng lực thi triển ra được..."
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Diệp Trần càng thêm vững tin, trên trái đất khẳng định đã từng xuất hiện nền văn minh tu chân, người tu đạo thời kỳ thượng cổ, cùng với người tu chân ở Tu Chân giới không thua kém bao nhiêu.
Chẳng qua không biết, ở nơi này với Tu Chân giới đến cùng có liên quan gì?
Đang trong lúc suy nghĩ,
"Rống!"
Theo một tiếng rống của dã thú vang lên, một con quái vật khổng lồ bỗng nhiên từ trong mây mù đi ra, rõ ràng là một con mãnh hổ, hơn nữa so với con hổ ở bên ngoài phải lớn hơn rất nhiều, cao khoảng chừng ba bốn mét!
"Diệp sư cẩn thận! Đây chính là chướng ngại vật, thực lực chẳng những cường hãn, hơn nữa không sợ đao thương, rất khó giết chết, chúng ta tốt nhất nên tránh đi..."
Cổ Thuần Dương nhìn thấy con mãnh hổ này, vẻ mặt vội vàng nghiêm túc nhướng Diệp Trần nhắc nhở.
Thế nhưng, Diệp Trần lai cũng không sợ, khóe miệng không thể không nhếch lên,
"Chẳng qua chỉ là thuật khôi lỗi cấp thấp nhất mà thôi!"
Nói xong lời này, Diệp Trần vươn bàn tay ra một cái, một bắt, một cái bàn tay vô hình, gắt gao bắt lấy con mãnh hổ to lớn đó, sau đó Diệp Trần vươn tay còn lại ra ngón tay điểm một cái,
Sưu! Sưu! Sưu!
Con mãnh hổ to lớn kia, lập tức giống như một quả bóng bị xì hơi, trong nháy mắt xẹp xuống...
Thời gian mới chỉ trong một cái nháy mắt, mãnh hộ vậy mà hóa thành một con rối lớn bằng cái bàn tay, Diệp Trần thuận tay một chiêu, đã nắm con rối đó vào trong tay.
Cổ Thuần Dương và Sở Phi Yên, cả hai lập tức thấy choáng váng, nhất là Cổ Thuần Dương, trước sau hắn đã từng tiến vào trong tiên mộ hơn mười lần, cho dù là Yến chân nhân đại danh đỉnh đỉnh trong giới tu đạo, tuy rằng có thể nhẹ nhõm đánh bại con chướng ngại vật này, nhưng cũng không cách nào thu phục được nó.
Đây là thủ đoạn cỡ nào?
Bọn họ chợt phát hiện, dường như dưới gầm trời này, không có bất kỳ chuyện gì, có thể làm khó được thiếu nhiên gầy yếu ở trước mắt này.
Tâm niệm Diệp Trần vừa động, đã triệt để tiêu trừ đi tinh thần lạc ấn bên trong con khôi lỗi này, sau đó một lần nữa khắc lên đó tinh thần lạc ấn của chính mình, tiện tay ném cho Sở Phi Yên, nói!
"Cho cô! Chờ cô đạt tới cảnh giới Luyện Khí tầng hai, tôi sẽ dạy cho cô phương pháp sử dụng!"
Sở Phi Yên lập tức hết sức vui mừng, vội vàng khom người nói cảm ơn, cầm khôi lỗi vào trong tay, lật qua lật lại xem, trong đôi mắt đẹp tất cả đều là thích thú tươi cười.
Diệp Trần thấy thế, lập tức âm thầm hối hận,
Tâm tư của Sở Phi Yên đối với hắn, hắn làm sao mà không nhận ra được, cho nên hôm qua mới hung ác quyết tâm, nói ra những lời kia, đơn giản chỉ để cho cô nàng này hết hi vọng mà thôi, bây giờ chính mình làm ra cái cử chỉ không để tâm chút nào, chỉ sợ lại để cho cô ta phải suy nghĩ nhiều.
Tuy nhiên việc đã đến nước này, lại đi nói lời giải thích, sẽ chỉ càng tô càng đen, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
...
Bởi vì mục đích chuyến đi này của Diệp Trần cũng không phải vì tầm bảo, mà là tới để tìm hiểu chuyện liên quan giữa tiên mộ và Tu Chân giới, cho nên không có đứng ở tầng thứ nhất quá lâu, thẳng đến phương hướng lối lên tầng thứ hai mà đi.
Rất nhanh, ba người đã đi tới một vườn đại thụ che trước trời, nơi này chính là cấm chế lối vào không gian tầng thứ hai.
Diệp Trần nhẹ nhõm phá giải thêm lần nữa, ba người tiến vào bên trong cấm chế của không gian tầng thứ hai.
"Oanh!"
Ba người vừa bước vào trong đó, lập tức cảm nhận được toàn thân vô cùng nóng, hoàn cảnh xung quanh thay đổi lớn, khắp nơi đầu là nham thạch nóng chảy màu đỏ thắm, giống như tiến vào một cái lò luyện rất lớn!
Nhìn thấy Sở Phi Yên đầu đầy mồ hôi, gương mặt của Cổ Thuần Dương trở nên nghiêm túc, Diệp Trần tiện tay vung lên, lấy vòng bảo hộ chân nguyên của bản thân, bảo vệ hai người, sau đó tiếp tục tiến lên.
Mẫy con khôi lỗi đột nhiên xuất hiện, toàn bộ đều được Diệp Trần tiện tay thu phục, tất cả đều đưa ném cho hai người Cổ Thuần Dương.
Rất nhanh, đi tới cuối cùng của cấm chế không gian tầng thứ hai, Diệp Trần lần nữa nhẹ nhõm phá giải cấm chế không gian tầng thứ ba, sau đó nhấc chân tiến vào trong đó.
Cổ Thuần Dương và Sở Phi Yên đối mặt với biểu hiện nghịch thiên của Diệp Trần, đã hoàn toàn chết lặng, vội vàng theo sát phía sau.
Một bước cũng bước vào cấm chế không gian tầng thứ ba, lập tức giống như rơi vào địa ngục, xung quanh vô cùng tối tăm, quỷ khí đáng sợ, còn có U Linh quanh quẩn ở xung quanh, tiếng kêu thê thảm, khiến cho người ta phỉa rùng mình...
Lần này, ngay cả vòng bảo hộ bằng chân nguyên của Diệp Trần cũng không có cách nào bảo vệ được an toàn cho hai người, chẳng những vẻ mặt của Sở Phi Yên trở nên tái mét, ngay cả Cổ Thuần Dương cũng cảm thấy áp lực rất lớn.
Diệp Trần nhìn thấy tình trạng của hai người ở trong mắt, không thể không nhướng mày, hai người bọn họ tu vi quá kém, tâm chí không kiên định, nếu mà cứ đi theo mình lên tiếp, chỉ sợ sẽ có chuyện xảy ra.
"Lão Cổ, Phi Yên, nếu không ta trước tiên đưa hai người các ngươi về không gian tầng thứ nhất đi!"
Cổ Thuần Dương cười khổ nói:
"Xem ra chỉ có thể như vậy!"
...
Sau khi đưa hai người quay trở về tầng thứ nhất, Diệp Trần không cố kỵ chút nào nữa, trực tiếp một đường lao tới.
Tầng thứ hai, tầng thứ ba, tầng thứ tư...chỉ trong chơp mắt hắn cũng đã đi tới tầng thứ sáu!
Sau khi đi tới không gian tầng thứ sáu, Diệp Trần cuối cùng cũng cảm thấy áp lực,
Khôi lỗi ở nơi này, đã không còn là loại khôi lỗi hình thú cấp thấp như trước nữa, mà biến thành khôi lỗi hình người, hơn nữa mấy con khôi lỗi đó đều có thực lực tông sư Hóa Kình, còn đáng sợ hơn chính là, những con khôi lỗi hình người này có phòng ngự cực cao, hơn nữa hoàn toàn không biết đau đớn.
Cho dù là Diệp Trần, trong thời gian ngắn muốn tiêu diệt những con khôi lỗi này, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Chương 94 Ba ông lão thần bí
"Vốn ta còn dự định bắt một hai con khôi lỗi nữa, đi luyện hóa, có thể để bọn chúng bảo vệ dì Lam, nhưng xem ra bây giờ, muốn bắt sống thực sự quá khó khăn!"
Cuối cùng rơi vào đường cùng, Diệp Trần đành phải lợi dụng ưu thế tốc độ của bản thân, hất những con khôi lỗi ngăn cản hắn ra, đi thẳng tới điểm tận cùng của không gian tầng thứ sáu.
Mục tiêu của Diệp Trần là tiên mộ, chỉ cần có thể đi qua chín tầng cấm chế này, hắn có thể thấy rõ bí mật ẩn tàng đằng sau tiên mộ này.
Nhưng khi hắn đi tới trước cấm chế tầng thứ bảy, lập tức ngây ngẩn cả người,
Lúc trước hắn đi một được thế như chẻ tre, vot thẳng đến cấm chế không gian tầng thứ sáu, gần như liền mạch mà thành, không có gặp phải một chút trở ngại nào, những cấm chế kia đối với hắn mà nói, quả thực như đơn giản giống như trò đùa của trẻ cọn, cho nên trong lòng của hắn không quá múc để ý.
Thế nhưng lại tuyệt đối không ngờ rằng, độ khó của tầng cấm chế thứ bảy này, vậy mà thoáng cái đã tăng lên không chỉ gấp mười!
Thần thông cấm chế của người tu chân, giống như kiểu có thể phong bế khóa không gian lại, nếu như ở chỗ sáu tầng cấm chế trước đó, chỉ là khóa bình thường, vây mà bây giờ cửa thứ bảy, khóa lại rất chắc!
Mà độ khó giữa hai bên, chênh lệch giống như học toán tiểu học và học toán ở đại học
"Làm sao mà ngay lập tức lại khó nhiều như vậy?"
Diệp Trần cảm thấy không hiểu, thế nhưng hắn rất nhanh ổn định lại tâm thần, bắt đầu dụng tâm phá giải cấm chế.
Phí mất tới tận hai giờ,
"Xong rồi!"
Diệp Trần nhẹ nhàng vỗ ở trên đạo cấm chế kia một phát,
Ầm ầm!
Cấm chế tầng thứ bảy mở ra!
Tuy nhiên, không đợi Diệp Trần cao hứng trở lại, đột nhiên ở bên trong tạo ra một cỗ hấp lực mạnh mẽ, thế mà mạnh mẽ hút Diệp Trần vào trong.
"Không tốt!"
Diệp Trần thầm nói không tốt, thế nhưng chuyện xảy ra quá mức bất ngờ, hơn nữa bản thân hắn đang muốn đi vào bên trong, lúc này làm sao có thể thu lại được chân nữa?
Cả người lập tức bị hút vào bên trong, mà đạo cấm chế trước đó kia, đã tự động phục hồi như cũ một lần nữa, chữa trị trở về trạng thái như lúc ban đầu.
...
"Mau nhìn! Lại có người đánh vỡ cấm chế đi vào á!"
"Có thể đi vào không gian tầng thứ bảy, cũng không phải hạng người bình thường!"
"Lần này, không biết là vị đại pháp sư của nước Thiên Trúc kia, hay là vị giáo hoàng của giáo đình phương tây kia, hay là thế ngoại cao nhân mà chúng ta không biết?"
Ngay vào lúc trong chớp mắt Diệp Trần tiến vào trong không gian tầng thứ bảy này, đã nghe thấy một trận tiếng nghị luận!
"Bên trong lại có người?"
Sau khi Diệp Trần ổn định lại thân hình, vội vàng tập trung nhìn vào,
Chỉ thấy, nơi này là nơi rất hoang vu, so với hoàn cảnh trước khi tiến vào Âm Phong cốc rất giống nhau, đá vụn, cỏ hoang, đầm lầy...
Khác biệt duy nhất chắc là, ở đây trên bầu trời không có mặt trời, phía trên có loáng thoáng một cái lồng ánh sáng.
Mà vào lúc này, bóng người ở đằng xa, đang hò hét hướng nơi Diệp Trần mà tới, gần như trong một cái chớp mắt, đã chạy tới trước mặt Diệp Trần, tốc độ vậy mà không kém hắn!
Ba cái bóng người này, là ba ông lão,
Một người dáng người cao gầy, khí chất u ám tà ác;
Một người dáng người mập lùn, tai to mặt lớn, mặc một bộ tăng bào, chắc là một tên hòa thượng.
Còn có một người, có phong cách của tiên nhân, tóc trắng bồng bềnh.
Khí chất của ba người hoàn toàn khác biệt, công pháp tu luyện chắc là cũng khác nhau một trời một vực.
Tuy nhiên, để cho Diệp Trần hơi ngạc nhiên là, khí tức của ba người này rất mạnh, chỉ lượng chân nguyên mà nói, phải vượt xa hắn!
"Cảnh giới Trúc Cơ kỳ? Hơn nữa lập tức có ba người đi ra?"
Diệp Trần âm thầm cảm thấy kỳ quái.
Dựa theo Cổ Thuần Dương trước đó nói, người tu đạo trên trái đất, có thể bước vào cảnh giới Trúc Cơ kỳ, cũng chính là trong miệng bọn họ gọi là cảnh giới Thành Đạo, tuyệt đối là sự tồn tại hiếm thấy, làm sao mà lập tức lại xuất hiện ba người?
Hơn nữa nhìn khí thế của ba người này, dường như còn koong phải loại người vừa mới bước vào cảnh giới Trúc Cơ kỳ, mà là Trúc Cơ trung kỳ, thậm chí là cao thủ Trúc Cơ hậu kỳ.
"Ồ! Vậy mà là một tên thiếu niên!"
"Hơn nữa hình như tu vi cũng không cao, không biết tiến vào không gian tầng thứ bảy này như thế nào?"
"Thực sự là kỳ lạ!"
Ba người đi tới trước mặt, hướng về phía Diệp Trần xoi mói bình phẩm một lúc.
Bỗng nhiên,
Ông lão có dáng người cao gầy khí chất u ám tà ác, cười khặc khặc một tiếng,
"Quản hắn có lai lịch gì! Lão tử bị nhổ ở cái nơi khỉ gió này hơn ba năm, mỗi ngày lấy vỏ cây sợi cỏ làm thức ăn, miệng đã sớm nhạt nhẽo vô vị! Không bằng hôm nay chúng ta lấy thiếu niên này xẻ thịt ra ăn, hai vị thấy như thế nào?"
Nói xong lời này, trong đôi mắt lão giả cao gầy, hiện ra vẻ nồng đậm cực nóng.
Ông lão tóc trắng có phong cách của tiên nhân kia, nghe được đề nghị của ông lão cao gầy này, lập tức hừ lạnh một tiếng, nói:
"Quỷ Âm Tuyệt! Ngươi thật đúng là giang sơn dễ đổi, bản tích khó dời a! Uổng ngươi còn là tông sư một phái, vậy mà bỉ ổi như thế, muốn nuốt sống người sống!"
Ông lão dáng người mập mạp thì cười ha hả nói:
"Mọi người bị vây ở trong đại trận này, tiến cũng không được mà lui cũng chẳng xong, lúc này không cần thiết phải nội đấu, vẫn là nên nghiên cứu sớm tìm ra phương pháp phá giải, rời khỏi nơi này mới là quan trọng!"
Không nghĩ tới, ông lão cao gầy kia căn bản không thèm nể mặt mũi, cười khặc khặc một tiếng, nói:
"Đại hòa thượng! Ngươi bớt ba phải ở chỗ này đi! Đừng tưởng rằng bản tọa không biết, ngươi chính là một tên hòa thượng thích rượu thịt, ba năm không được ăn thịt, ta cũng không tin ngươi không thèm?"
Lão hòa thượng mập lùn nghe được điều này, lập tức không thể không hung hăng nuốt nước miếng một cái, sau đó lén lút liếc Diệp Trần một cái.
Ông lão cao gầy thấy lão hòa thượng mập lùn đã động tâm, tiếp tục mở miệng dụ dỗ nói:
"Vô Tướng đại sư, ngươi nhìn tiểu tử này, trắng trẻo non nớt, thịt khẳng định rất ngon, chẳng lẽ người thật không muốn ăn một miếng thịt sao?"
"Lộc cộc ~ "
Lão hòa thượng lần nữa nuốt nước miếng, thế nhưng chợt lại chắp tay hành lễ, nói:
"A Di Đà Phật! Người xuất gia làm sao có thể làm chuyện táng thận thiên lương như vậy? Ăn gà ăn chó ăn ngựa ăn trâu còn được chứ người thì...Quỷ thí chủ không nên nói bậy!"
Ông lão cao gầy cười khặc khặc một tiếng,
"Đại sư đầu trọc ngươi thử tìm ở đây xem có con chó con gà con ngựa con trâu nào không..." Quỷ Âm Tuyệt nhếch miệng cười nói.
"A Ta hiểu rồi a! Đại sư không cần phải động thủ, ngươi chỉ cần giúp ta cản lại lão đạo mũi trâu này là được, xong chuyện ta chia ngươi một phần! Như thế được không?"
"Chuyện này..."
Lão hòa thượng mập lùn rõ ràng đã động tâm.
"Hừ!"
Ông lão tóc trắng hừ lạnh một tiếng,
"Bần đạo thực sự xấu hổ khi làm bạn với những người bẩn thỉu bậc này như các ngươi!"
Nói xong lời này, ông lão tóc trắng giận dữ trực tiếp rời khỏi, hiển nhiên cảm thấy mình một chiến hai không chiếm được phần thắng, không có ý định nhúng tay vào việc này.
Ông lão tóc trắng vừa đi, ông lão cao gầy lập tức cười khặc khặc một tiếng, càng thêm đắc ý,
"Yến Bản Đạo này, cũng đã rơi vào tình trạng này, thế mà còn ở nơi này giả thanh cao!"
Thấp giọng lẩm bẩm một câu, lúc này ông lão cao gầy mới quay lại nhìn về phía Diệp Trần, vẻ mặt tà ác nói:
"Tiểu tử, ngươi ngay lập tức sẽ trở thành bữa ăn trong bụng bản tọa, trước khi ngươi chết có di ngôn gì không?"
Diệp Trần từ đầu đến cuối đều không có mở miệng, bởi vì hắn một mực đang quan sát hoàn cảnh xung quanh, kết hợp đối thoại của ba người, trên cơ bản đã có một cái hiểu rõ đại khái.
Cấm chế không gian tầng thứ bảy này, là một cái khốn trận cỡ lớn, giống như một cái lồng giam!
Ba người trước mắt này, chắc là nhân vật kiệt xuát trong người tu đạo ở trên trái đất, hơn phân nửa giống như hắn, sau khi đột phá cấm chế không gian tầng thứ bảy, bị vây nhốt ở chỗ này.
Muốn từ nơi này đi ra ngoài, hoặc là tiếp tục tiến về cấm chế không gian tầng thứ tám, nhất định trước tiên phải phá giải khốn trận này mới được.
Nghe được lời nói của ông lão cao gầy, Diệp Trần lúc này mới cười lạnh,
"Muốn ăn thịt ta phải không? Ngươi không sợ vỡ nát răng ngươi sao?"
Chương 95 Ta nuốt!
Tuy rằng lượng chân nguyên của hai người này, phải cao hơn hắn không chỉ gấp mười, nhưng Diệp Trần cũng không cho là mình không có lực đánh một trận, dù sao hắn nhưng là người tu chân chân chính, không phải người tu đạo ở trên trái đất này có thể so sánh được, hơn nữa hắn còn có ký ức tu chân tám trăm năm, trong đầu có ngàn vạn pháp môn thần công.
"Tiểu tử này khá! Sắp chết đến nơi rồi, còn dám mạnh miệng như vậy!"
Quỷ Âm Tuyệt hét lớn một tiếng, trực tiếp vỗ ra một chưởng,
"Rít gào!"
Quỷ Âm Tuyệt này không hổ là cao thủ cảnh giới Trúc Cơ kỳ, vỗ ra một chưởng, giống như dời núi lấp biển, Vạn Quỷ Tề Khiếu!
Ngay cả Diệp Trần cũng không thể không nhướng mày,
Nếu như cứng đối cứng so đấu chân nguyên, hắn quả thật chưa chắc đã là đối thủ của đối phương, dù sao thì lượng chân nguyên của đối phương cao hơn hắn nhiều lắm!
Tuy nhiên, công pháp mà đối phương tu luyện, rõ ràng cùng với Quý U Hồn cực kì tương tự, đều là tà tu thuật luyện hồn.
"Tam Muội chân hỏa!"
Tâm niệm Diệp Trần vừa động, hai luồng ngọn lửa màu đỏ thắm, lập tức từ trong hai tay Diệp Trần bắt đầu bay lên!
"Ngao!!"
Dưới sự khinh thường của Quỷ Âm Tuyệt, một chưởng này đập vào phía trên Tam Muội chân hỏa, không thể không phát ra một tiếng hét lên, cả người liên tục lùi lại, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Mà Diệp Trần cũng như vậy liên tiếp lùi lại bốn năm bước, huyết khí trong thể nội sôi trào một lúc.
"Đây là Tam Muội chân hỏa của đạo gia đã sớm thất truyền! Ngươi làm sao có thể dùng Tam Muội chân hỏa!"
Quỷ Âm Tuyệt này kiến thức không tầm thường, liếc mắt đã nhận ra ngọn lửa trên bàn tay của Diệp Trần, chính là Tam Muội chân hỏa chuyên môn khắc chế thuật luyện hồn của hắn, sắc mặt lập tức biến đổi lớn!
Thế nhưng rất nhanh, Quỷ Âm Tuyệt lại cười khặc khặc một tiếng,
"Cho dù ngươi có Tam Muội chân hỏa thì như thế nào? Lấy tu vi của ngươi chỉ là cảnh giới Huyền Quang, ta cũng không tin ta không thể làm gì được ngươi?"
Sau khi Quỷ Âm Tuyệt kinh ngạc, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, Tam Muội chân hỏa của đối phương có thể khắc chế công pháp của hắn, nhưng tu vi của đối phương lại kém hắn quá nhiều, coi như chúng chiến thuật tiêu hao cũng có thể mài chết hắn!
Nghĩ tới đây, Quỷ Âm Tuyệt lật bàn tay một cái, trong tay không có gì đột nhiên xuất hiện một cái la bàn màu đen, sau đó đột nhiên rót chân nguyên vào!
"Ông!!"
Sau khi la bàn màu đen rung động một lúc, bỗng nhiên từ bên trong bay ra từng cái bóng mờ màu đen!
"Vạn Quỷ Hàng Thế!"
Sau khi Quỷ Âm Tuyệt quát to một tiếng, từng cái bóng mờ màu đen kia, lập tức hướng về phía Diệp Trần hung hăng lao tới, chỉ trong một cái nháy mắt đã vây bao quanh hắn ở giữa.
Hơn nữa ác quỷ mà Quỷ Âm Tuyệt thả ra, so với ác quỷ của Quý U Hồn trước đó còn mạnh hơn rất nhiều.
Phải biết, cái pháp khí la bàn này, chính là một cái pháp khí cực phẩm, thôn phệ rất nhiều sinh linh, so với lá cờ Chiêu Hồn Phiên, mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần!
Bây giờ lại được Quỷ Âm Tuyệt có cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ thi triển ra, uy lực của nó so với Vạn Quỷ trận của Quý U Hồn trước đó, cường đại hơn không chỉ gấp trăm lần!
"Oanh!"
Diệp Trần thúc giục Tam Muội chân hỏa, vung ra một quyền, những con ác quỷ kia mặc dù liên tục lùi lại, nhưng cũng không có bị đánh nát, như trước kẻ trước ngã xuống thì kẻ sau tiến lên đánh tới Diệp Trần.
"Hừ! Pháp khí của bản tọa bên trong là quỷ nô, tất cả đều đã trải qua máu tươi của trẻ sơ sinh hàm dưỡng mà thành, dương khí đầy đủ, cho dù là Tam Muội chân hỏa cũng có thẻ ngăn cản một lúc, nhìn ta tiêu hao không chết được ngươi! Chờ khi ta ăn nhục thân của ngươi, lại lấy linh hồn của ngươi luyện chế thành quỷ nô, để cho ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh!" Quỷ Âm Tuyệt thầm nghĩ tới.
Rất rõ ràng, theo suy nghĩ của Quỷ Âm Tuyệt, tu vi của Diệp Trần kém xa hắn, cho dù Tam Muộn chân hỏa có khắc chế được thuật luyện hồn của hắn, nhưng chân nguyên là có hạn, chỉ cần lấy quỷ nô đi tiêu hao chân nguyên của Diệp Trần, cũng có thể tiêu hao hết chân nguyên của Diệp Trần.
Thật ra thì, nếu như Quỷ Âm Tuyệt không phải ngại mình bị mất thể diễn, sẽ để lão hòa thượng mập lùn kia ra tay giúp đỡ, hai người cùng nhau phối hợp, Diệp Trần bây giờ, khẳng định không phải là đối thủ
Nhưng hắn tự kiếm chế thân phận một đời tông sư, tu vi lại cao hơn Diệp Trần quá nhiều, nếu như không thể đánh bại, thực sự rất mất thể diện, cho nên cũng không kéo xuống da mặt để nhờ lão hòa thượng mập lùn kia giúp một tay.
Mà việc này, vừa lúc cho Diệp Trần có cơ hội thở dốc.
Diệp Trần lấy Tam Muội chân hỏa ngăn cản một lúc, cũng rất nhanh hiểu được ý đồ của Quỷ Âm Tuyệt, khóe miệng không thể không nhếch lên,
"Muốn chơi hao tổn chân nguyên với ta sao? Vậy ngươi coi như tính nhầm rồi!"
Chẳng biết tại sao, Diệp Trần đột nhiên thu hồi Ta Muội chân hỏa lại, không nhìn những co quỷ nô ở xung quanh đang tiến công, ngược lại giang hai cái tay, ai đến cũng không có cự tuyệt!
"Thôn Thiên thần công! Ta nuốt!"
Sau khi Diệp Trần quát to một tiếng, Thôn Thiên thần công trong cơ thể nháy mắt đã vận chuyển tới cực hạn, xung quanh cả người giống như tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, những con quỷ nô bay nhào tới kia, thế mà như dòng sông lớn chảy ngược, điên cuồng hút vào trong cơ thể của Diệp Trần!
Thôn Thiên thần công, chính là công pháp Đế cấp, hơn nữa ở Tu Chân giới vốn là ta công cao cấp nhất, không chỉ có thể thôn phệ linh khí của thiên địa, di chuyển sinh mệnh nguyên khí của thực vật, những quỷ khí tà ác trước mắt này, cũng có thể biến hóa để cho bản thân sử dụng.
Chỉ có điều, nuốt sống năng lượng của những con quỷ nô có ý thức tà ác này, ý chí của bản thân cũng sẽ gặp ảnh hưởng, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, Diệp Trần cũng không muốn sử dụng một chiêu này.
Thở ra! Thở ra! Thở ra!
Thời gian gần như chỉ trong một cái chớp mắt, từ quỷ nô trước đó bay từ trong la bàn kia, đã có hơn phân nửa được hút vào trong cơ thể Diệp Trần, được công pháp cường hãn kia, hóa thành năng lượng, chuyển hóa thành chân nguyên, tụ hợp vào trong đan điền.
"Cái gì!"
"Hắn thế mà nuốt trọn quỷ nô của ta? Chẳng lẽ hắn muốn tự sát nhưng không được!"
Quỷ Âm Tuyệt và Vô Tướng pháp sư đều nhìn mà cảm thấy như mơ, thực sự không rõ tại sao Diệp Trần phải làm như thế.
Phải biết, những con quỷ nô này am hiểu nhất chính là công kích thần thức con người, thân thể lập tức hút vào nhiều quỷ nô như vậy, coi như hai người bọn họ, cũng không thể không bị nổi điên.
Tuy nhiên rất nhanh, bọn họ đã nhận ra tình huống có chút vấn đề,
Bởi vì thiếu niên trước mắt này chỉ có cảnh giới Huyền Quang, sau khi thôn phệ nhiều quỷ nô như vậy, chẳng những không có nổi điên, ngược lại khí tức trên người bắt đầu nhanh chóng tăng vọt!
Luyện Khí tầng năm!
Luyện Khí tầng sáu!
Luyện Khí tầng sáu đỉnh phong!
Trong chớp mắt, tu vi của Diệp Trần, đã vượt qua hai cái cảnh giới nhỏ, đạt tới cảnh giới Luyện Khí tầng sáu đỉnh phong, cách Luyện Khí tầng bảy tức Luyện Khí hậu kỳ, cũng chỉ cách xa có một bước.
Mà quỷ nô được Quỷ Âm Tuyệt thả ra, toàn bộ đã được Diệp Trần thôn phệ không còn, đều đã trở thành lương thực tu luyện của hắn!
"Không! Chuyện này không có khả năng!"
Nhìn thấy cảnh tượng quái dị như vây, Quỷ Âm Tuyệt lập tức kêu lên một tiếng không cam lòng!
Vì bồi dưỡng những con quỷ nô này, hắn nhưng là hao tốn tâm huyết mấy chục năm, thậm chí có thể nói là át chủ bài lớn nhất của hắn!
Mà bây giờ, tất cả toàn bộ đã mất hết, lại bị một thiếu niên nuốt?
Hai mắt Diệp Trần luôn luôn nhắm chặt, đột nhiên mở ra, trong đôi mắt hiện lên ánh sáng màu đỏ yêu dị, khóe miệng hơi nhếch lên, rất tà khí, nói:
"Bây giờ, đến lượt ta xuất thủ!"
Nói xong, Diệp Trần lật bàn tay một cái, trong tay xuất hiện một cái ngọc bội màu tím, hóa ra chính là pháp khí ngọc bội có thuộc tính lôi mà vài ngày trước đoạt được ở trong tay Bạch Long chân nhân.
Thuộc tính Lôi và Hỏa đều như nhau, đều có công hiệu trừ tà, thậm chí công pháp thuộc tính lôi còn phải mạnh hơn, dùng để đối phó Quỷ Âm Tuyệt loại tà tu này, quả thực không có gì thích hợp bằng.
Chỉ thấy, Diệp Trần giơ cao pháp khí kia lên,
"Lấy pháp khí của ta làm mối, mượn Cưởng Dương thần lôi!"
"Xì xì xì ~ "
Phía trên pháp khí ngọc bội kia, đột nhiên xuất hiện một tia sét, tiếp theo hóa thành một thanh kiếm dài hơn hai mươi mét do sấm sét hóa thành!
Thấy cảnh này, trong nháy mắt vẻ mặt của Quỷ Âm Tuyệt tái mét.
"A!"
Theo tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, trong chớp mắt Quý U Hồn biến thành một người lửa, nhìn hắn ta giống y siêu nhân lửa a!
Gần như chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, tiếng kêu thảm thiết đột nhiên im bặt, bởi vì người đã hoàn toàn hóa thành một làn khói nhẹ, hoàn toàn biến mất ở trên cái thế giới này.
"Tê ~ "
Mọi người thấy một người đang sống sờ sờ, bị Diệp Trần dùng Tam Muội chân hỏa, cứ như vậy đốt ngay cả cặn bã cũng không còn, lập tức thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.
Nhất là hai sư huynh đệ đại Tráng và a Hổ, bọn họ vừa nghĩ tới chính mình trước đó vô lễ với Diệp Trần như vậy, không nhịn được hoảng sợ một trận, nếu như lúc đó Diệp Trần cũng cho bọn hắn một chút lửa như vậy để chơi, có khi giờ phút này bọn họ đâu còn mạng nữa?
Còn về vị Vũ công tử kia, càng là "bịch bịch~" một tiếng, cả người quỳ gối trên đất, bắt đầu liều mạng dập đầu,
"Tiền bối tha mạng! Tha mạng a! Chỉ cần tiền bối có thể tha cho ta một mạng, ta bằng lòng trả bất cứ gá nào, một trăm triệu! Một tỷ! Một trăm ức! Chỉ cầu tiền bối đứng có giết ta!"
Vũ công tử lúc này, đã sớm không có ngạo khí như thường ngày, rất ngoan ngoãn quỳ gối cầu xin tha thứ.
Thiếu niên thần bí trước mắt này, ngay cả Quý U Hồn là Đại hộ pháp của Quỷ Linh tông này, cũng dám nói giết là giết, chứ đừng nói chi là hắn!
Lúc này, a Hổ đột nhiên mở miệng,
"Người này là con trai trưởng của Gia Dung thế gia, nhất định phải giết! Bằng không tai họa vô cùng!"
Mấy người Quách Bình Xương cũng thi nhau gật đầu,
Nếu như trước đó không có giết Quý U Hồn, hai bên còn có thể cứu vãn lại cục diện được, thế nhưng đã triệt để vạch mặt, vậy thì nhất định phải nhổ cỏ tận gốc!
Không nghĩ tới, Diệp Trần nghe được điều này, lông mày hơi nhíu, liếc qua a Hổ,
"Ngươi là đang dạy ta nên làm chuyện như thế nào sao?"
A Hổ bị Diệp Trần nhìn lướt qua, toàn thân lập tức rùng mình một cái, vội vàng cúi đầu nói:
"Không dám!"
Diệp Trần thu hồi ánh mắt, giống như cười mà không phải cười nhìn vào Vũ công tử đang quỳ gối cúi người ở trên mặt đất,
"Được rồi! Vậy cứ quyết định như thế đi, mười tỷ, mua cái mạng của ngươi!"
Oanh!
Diệp Trần vừa nói ra lời này, sư đồ Quách Bình Xương và Tang Mộc đạo trưởng lập tức sốt ruột,
"Diệp sư, không thể!"
"Gia Dung thees gia chính là gia tộc đệ nhất ở Tây Tạng, danh xứng với thực hoàng đế ở nơi này!"
"Ngài đã giết Quý U Hồn, việc này đã định trước là không quá tốt, nếu như hôm nay thả hắn trở về, hắn trở lại tất nhiên sẽ điên cuồng trả thù!"
...
Đối mặt với cách khuyên ngăn của mọi người, Diệp Trần lại không thèm để ý một chút nào, khoát tay áo nói:
"Chỉ là một tiểu gia tộc, ta còn không có để vào mắt!"
Vũ công tử kia nghe thấy Diệp Trần thế mà đáp ứng đề nghị của hắn, quả thực không thể tin được vào chính lỗ tai của mình, trong lòng cuồng hỉ, vội vàng tiếp tục cầu khẩn nói:
"Tiền bối nói rất đúng! Ta coi như lá gan có lớn bằng trời, cũng không dám đối nghịch với ngài a! Chỉ cần ngài thả ta trở về, ta chắc chán lập tức đi chuyển bị tiền, tự mình đưa đến chỗ ngài ở! Nếu như nuốt lời, ta sẽ bị thiên lôi đánh chết! Chết không yên lành!"
Diệp Trần dường như rất tin tưởng lời thề của Vũ công tử, nhẹ gật đầu nói:
"Rất tốt! Ta cho ngươi thời gian mười ngày để chuẩn bị, sau mười ngày, ta tự mình đến chỗ ở của ngươi đi lấy!"
Vũ công tử nghe được điều này, lập tức suýt chút nữa cao hứng quá mà nhảy dựng lên, vội vàng liều mạng gật đầu nói vâng, đồng thời trong lòng đã bắt đầu âm thầm tính toán,
"Ta vốn còn đang lo lắng, sau này tìm ngươi báo thù như thế nào, chính ngươi đã muốn chết, vậy đơn giản không thể tốt hơn! Chờ sau khi ta trở về, lập tức sẽ đi tìm sư phụ, lại thêm Gia Dung gia chúng ta có hai tên tông sư Hóa Kình, cũng không tin không đập chết ngươi!"
Nghĩ tới đây, trong lòng Vũ công tử mừng như điên một trận, tuy nhiên trên mặt cũng không dám hiện ra bên ngoài một tơ một hào nào, tội nghiệp nhìn qua Diệp Trần, thận trọng nói:
"Tiền bối, vậy, ta bây giờ có thể đi được chưa?"
Diệp Trần nhẹ nhàng cười một tiếng,
"Đương nhiên! Tuy nhiên, trước khi đi, ta muốn lưu lại kỷ niệm cho ngươi!"
Nói xong lời này, Diệp Trần tiện tay vung lên,
Thở ra!
Một đạo vô hình khí kình, trên không trung xẹt qua.
"A!!"
Vũ công tử đột nhiên hét thảm một tiếng, hóa ra, cánh tay phải của hắn, không biết làm sao đã bay ra ngoài.
"Được rồi! Bây giờ ngươi có thể cút!"
Diệp Trần hời hợt chém đứt một cánh tay của Vũ công tử, hướng hắn thuận tay vẫy vẫy, nói.
Trong nội tâm Vũ công tử hận ý ngút trời, nhưng nào dám phát tác ra bất luận cái gì không vừa lòng, lập tức che lấy máu tươi đang điên cuồng chảy ra từ cánh tay bị cụt, co cẳng chạy như điên.
Tuy nhiên, trong nháy mắt ngay vào lúc hắn quay người rời khỏi, trong đôi mắt đã bắn ra một đạo hận ý nồng đậm!
...
"Được rồi, chuyện đã được giải quyết, ta muốn trở về nghỉ ngơi, các ngươi cứ tự nhiên!"
Diệp Trần khoát tay áo, trực tiếp đi vào trong quán rượu, để lại mọi người đang rất kinh ngạc.
"Tang huynh! Cổ huynh! Chuyện hôm nay, chúng ta đã gây họa tày trời, ta muốn lập tức trở về thành phố SA, giải tán võ quán Thiên Hòa, ra ngoại quốc tránh né một đoạn thời gian, cáo từ!"
Vẻ mặt của Quách Bình Xương ngưng trọng, hướng về phía Tang Mộc đạo trưởng và Cổ Thuần Dương chắp tay, sau đó mang theo hai tên đồ đệ của hắn, vội vàng rời khỏi.
Ba người vừa đi, Tang Mộc đạo trưởng cũng là mặt mũi tràn đầy vẻ xoắn xuýt, Cổ Thuần Dương làm sao có thể không nhìn ra được tâm tư người bạn già của mình,
"Tang huynh là đang lo lắng Trường Thanh đạo quán của chính mình? Nếu như ngươi không yên lòng, ngươi cứ việc trở về đi, bên Diệp sư ta sẽ thay ngươi giải thích!"
Tang Mộc đạo trưởng nặng nề thở dài một hơi, há to miệng, muốn nói cái gì, nhưng lại nuốt trở lại, cuối cùng vỗ vỗ bả vai Cổ Thuần Dương, nói:
"Tuy thực lực của Diệp đại sư mạnh, nhưng dù sao...được rồi, Cổ huynh ngươi bảo trọng a!"
Nói xong lời này, Tang Mộc đạo trưởng hướng ba người Quách Bình Xương chạy như điên.
Bốn người vừa đi, chỉ còn lại hai người Cổ Thuần Dương và Sở Phi Yên,
"Sư phụ, ngươi nói xem tại sao Diệp sư hắn phải làm như thế? Ta thấy con người Vũ công tử này, là tuyệt đối sẽ không thành thành thật thật giao ra mười tỷ!"
Cổ Thuần Dương lắc đầu cười khổ,
"Tâm tư của Diệp sư, ta làm sao hiểu được? Thế nhưng hắn làm như thế, không thể nghi ngờ muốn công nhiên khiêu chiến hai thế lực lớn mạnh nhất ở tỉnh Tàng Biên (Tây Tạng), khí phách bực này, thực sự để cho người ta phải thán phục!"
Nói đến đây, Cổ Thuần Dương dường như nghĩ tới điều gì, Không thể không thất thanh nói:
"Ta nhớ tới! Ta trước đó giống như nghe Diệp sư hỏi qua thân thế của ngươi, hắn làm như thế chắc là, là vì..."
Sở Phi Yên nghe được điều này, trong chớp mắt đã hiểu được ý tứ của Cổ Thuần Dương, hai mắt lập tức sáng lên, cả người trở nên vô cùng kích động.
...
Bởi vì lúc trước cảnh tượng xảy ra ở cửa quán rượu, toàn bộ người trong quán rượu, tất cả đều bị dọa đến sợ hãi trốn ở trong phòng, không người nào dám tùy tiện ngó đầu ra, cho nên bên trong quán rượu vô cùng yên tĩnh.
Lúc nửa đêm,
Diệp Trần đang ngồi xếp bằng tu luyện trên giường, tuy rằng linh khí ở xung quan ít đến thương cảm, nhưng nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi, cảnh giới bây giờ hắn đạt tới, đã không cần đi ngủ hay nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên,
"Cộc cộc cộc ~ "
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Thần niệm Diệp Trần khẽ động, đã biết người đến là ai, không thể không nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng nhảy lên, đi tới chỗ cửa, mở cửa phòng ra.
Tuy nhiên, chờ hắn thấy rõ cảnh tượng ngoài cửa, lập tức cả người ngẩn ra,
Chỉ thấy ở ngoài cửa, Sở Phi Yên để mái tóc trên đầu xõa xuống dưới, mặc một bộ quấn áo ngủ mỏng như cánh ve hơi mờ, ở trên chỉ có hai dây buộc, dán ở trên vai trắng như ngọc, dưới đó thấy khe rãnh sâu hai bên căng đầy trắng muốt, dưới nữa thì khó khăn lắm mới che khuất bộ mông đẹp, hiện ra đôi chân thon dài cân xứng, đùi ngọc hoàn toàn hiển lộ ra bên ngoài như là một tác phẩm nghệ thuận hoàn mỹ, rất quyến rũ....
Chương 92 Đến tiên mộ
Cho dù Diệp Trần tung hoành Tu Chân giới tám trăm năm, thấy qua vô số tiên tử thần nữ, cũng không thể không thừa nhận, Sở Phi Yên lúc này, rất đẹp.
Dung mạo xinh đẹp, dáng người hoàn mỹ, khí chất tuyệt hảo, tuy rằng Diệp Trần sống trong hai đời người, trong những nữ tử từng thấy qua, vẫn còn chưa tính là tồn tại cao cấp nhất, nhưng là ở trên trái đất này, tuyết đối là đại mỹ nữ cao cấp nhất, so với vẻ đẹp của những đại minh tinh, ngôi sao lớn kia còn xinh đẹp hơn nhiều!
Đáng tiếc là, sắc đẹp, đối với Diệp Trần có ký ức tới tám trăm năm mà nói, thực sự quá không đáng nhắc tới, còn chưa đủ để tâm của hắn sinh ra rung động.
"Có việc?"
Giọng điệu Diệp Trần rất bình thản, vẻ mặt cũng tương tự rất bình thản, giống như không có để ý tới, trước khi Sở Phi Yên tới, hiển nhiên đã chuẩn bị trang phục tỉ mỉ một phen.
Sở Phi Yên vốn là tràn đầy tự tin, nhưng lúc này lại nhìn thấy Diệp Trần thế mà thờ ơ, thậm chí không có nhìn lên trên người nàng, lập tức buồn bực muốn phun máu.
Theo suy nghĩ của cô ta, cho dù Diệp Trần là thiên tài đi nữa, nhưng dù sao cũng là một thiếu niên tuổi trẻ còn chưa tới hai mươi tuổi, là độ tuổi mà tinh lực tràn đầy, đối mặt dạng đại mỹ nữ như chính mình này, dụ hoặc trắng trợn như thế, coi như định lực mạnh hơn nữa, ít nhiều sẽ lộ ra một số chân tướng.
Không ngờ rằng, lại không lọt được vào mắt Diệp Trần!
"Này, Diệp sư, ta muốn hỏi ngài một chuyện..."
Trong lòng Sở Phi Yên dâng lên cảm giác mất mát nồng đậm, cố gắng kiếm chế lại, ấp úng mở miệng hỏi.
"Hỏi đi!"
Diệp Trần vẫn vậy vẻ mặt rất bình tĩnh, thản nhiên nói.
Sở Phi yên cắn khẽ bờ môi, do dự một lát, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng vào Diệp Trần, nói khẽ:
"Diệp sư hôm nay cố ý thả Vũ công tử đi, là vì...vì ta sao?"
Sau khi nói xong lời này, gương mặt Sở Phi Yên đã đỏ bừng, hai mắt không tự chủ được nhìn xuống dưới, không còn dám nhìn thẳng vào Diệp Trần nữa.
Diệp Trần nghe được điều này, lông mày không thể không nhíu lại,
"Chỉ giáo cho?"
Sở Phi Yên hít sâu một hơi, tựa hồ giống như là lấy hết dũng khí, nói:
"Đầu tiên, Diệp sư và Quỷ Linh tông, Gia Dung gia tộc cũng chưa từng quen biết, cho dù Vũ công tử mạo phạm Diệp sư, trực tiếp giết là được, cần gì phải thả hổ về rừng, để hắn tiếp túc gây rắc rối cho ngài?"
"Vũ công tử bị ngươi chém một cánh tay, sau khi trở về tất nhiên muốn nghĩ trăm phương ngàn kế tới để báo thù, mà hắn nghĩ tới người hỗ trợ đầu tiên, chắc là Trí Linh thượng nhân tông chủ Quỷ Linh tông!"
"Cho nên nói cách khác, mục tiêu chân chính của Diệp sư ngài chính là Linh Trí thượng nhân! Ta nói có đúng không?"
Diệp Trần nhàn nhạt nhẹ gật đầu, coi như thừa nhận.
Sở Phi Yên thấy Diệp Trần thừa nhận, tinh thần lập tức chấn động, trong đôi mắt hiện ra vẻ mừng rỡ,
"Linh Trí thượng nhân ngài cũng chưa từng quen biết, vậy vì sao ngài phải phí hết tâm tư, nhất định phải dụ hắn đi ra?"
Diệp Trần nghe đến đó, không thể không cười khẽ một tiếng,
"Cho nên, cô cho rằng, tôi là vì giúp cô báo thù, mới cần phải dụ Linh Trí thượng nhân đi ra sao?"
"Chẳng lẽ không phải?"
Sở Phi Yên lần nữa lấy dũng khí, nhìn thẳng hai mắt Diệp Trần, trong đôi mắt đẹp hiện ra vẻ chờ mong nồng đâm.
Đáng tiếc, Diệp Trần lại lắc đầu, không thể nghi ngờ nói:
"Không phải!"
"Vậy tại sao ngài..."
"Không tại sao!"
Không đợi Sở Phi Yên nói xong, Diệp Trần thực tiếp một lời cắt ngang, lạnh lùng nói:
"Tôi không có cao thượng như cô nghĩ như vậy, cũng không có nghĩ phức tạp như cô vậy, sở dĩ tôi thả Gia Dung Vũ, đơn giản chính là vì trêu đùa hắn, tôi muốn dẫn Linh Trí thượng nhân ra, đơn giả chỉ muốn mở mang kiến thức một chút, cao nhân đạo pháp của thế giới này là như thế nào?"
"Mà tất cả chuyện này, cũng không loeen quan tới cô!"
"Nếu như chuyện này làm cho cô sinh ra hiểu lầm, rôi rất xin lỗi!"
Nói xong lời này, không đợi Sở Phi Yên kịp phản ứng lại, Diệp Trần đã quay người đi vào phòng, đồng thời đóng cửa phòng lại, để lại một mình Sở Phi Yên ở ngoài cửa, đứng ở ngoài cửa, ngơ ngác, suy nghĩ tán loạn một lúc.
Qua một lúc lâu, Sở Phi Yên mới dần dần lấy lại tinh thần, lập tức vẻ mặt xấu hổ chạy trở về căn phòng của mình.
Sở Phi Yên không biết là, sau khi cô ta rời khỏi, Diệp Trần ở trong phòng, đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài.
...
Ngày thứ hai,
Ba người rời khỏi khách sạn rất sớm,
Tuy rằng bốn người Tang Mộc đạo trưởng rời khỏi, nhưng chiếc xe Hummer cũng không có lái đi, Sở Phi Yên lái xe, chở hai người xuất phát đi vào hướng sâu trong núi.
Có lẽ bởi vì chuyện tối ngày hôm qua, hai mắt của Sở Phi Yên đỏ bừng, chắc là đã khóc, không nói một lời điều khiển xe.
Sau khi đi được khoảng gần trăm dặm, đằng trước đã không còn để đi, hoàn toàn tiến vào trong đồng hoang.
Tuy rằng chiếc xe Hummer H2 này có năng lực đi việt dã rất tốt, nhưng sau kho nhìn thấy đoạn đường hơn mười dặm phía trước, đã không cách nào đi vào hơn được nữa, chỉ có thể xuống xe đi bộ.
"Diệp sư, chúng ta đi theo con đường này, đi về phía trước hơn bảy tám chục dặm, sẽ có một cái hẻm núi, tên là Âm Phong cốc, chúng ta chỉ cần đi qua Âm Phong cốc, là cách tiên mộ không còn xa!"
Cổ Thuần Dương lấy ra bản đồ nghiên cứu một lúc, chỉ vào hướng tây nam, đối với Diệp Trần giải thích.
Thế là sau khi ba người cất xe cẩn thận, bắt đầu đi bộ về phía đó.
Cổ Thuần Dương và Sở Phi Yên mặc dù là người tu đạo, nhưng người tu đạo ở trên trái đất không chú trọng nhục thể, cho nên tố chấn thân thể của bọn họ, so với người bình thường mạnh hơn không được quá nhiều.
Nhất là Sở Phi Yên, mới chỉ có cảnh giới Luyện Khí tầng một, chỉ đi ba mươi, bốn mươi dăm, cũng đã bắt đầu có tình trạng mệt mỏi.
Diệp Trần thấy tốc độ đi của hai người quá chậm, không thể không lắc đầu, dứt khoát hai tay bắt lấy cổ tay của hai người, rót chân nguyên vào trong cơ thể của bọn họ, sau đó chạy như điên ở trong núi.
Lại dùng không tới mười phút, cũng đã tới Âm Phong cốc mà Cổ Thuần Dương nói tới kia.
Âm Phong cốc, cốc này như cách gọi. là một cái sơn cốc dài hẹp sâu thẳm, hơn nữa hai bên vách núi cực cao cực hiểm, giống như một cái khe hở trong núi thật dài, hơn nữa từng cơn gió lạnh từ bên trong thổi ra, người bình thường bình thường thật đúng là không dám tùy tiện mạo hiểm đi vào.
Diệp Trần đi trước, dãn đầu đi vào, Sở Phi Yên và Cổ Thuần Dương theo sát phía sau.
"Tiên mộ trong truyền thuyết kia, ở trong dãy núi này, mấy ngàn năm trước, được người tu đạo cổ phát hiện, những đại năng thượng cổ kia, vì để cho người tu chân về sau còn có cơ hội tiến vào bên trong, nên mạnh mẽ bổ ra một con đường, chính là Âm Phong cốc này..."
Cổ Thuần Dương vừa đi, vừa từ từ nói về lai lịch của Âm Phong cốc này.
Diệp Trần nghe xong, lông mày không thể không nhíu lại,
Nếu như Cổ Thuần Dương nói cái truyền thuyết này là thật, vậy người có thể bổ một ngọn núi lớn này ra, ít ra cũng phải có cảnh giới Kim Đan, thậm chi ngay cả người tu chân có trên cảnh giới Nguyên Anh! Hơn nữa so với loại người tu đạo yếu đuối như Cổ Thuần Dương khác hẳn, phải là người tu chân thực sự!
"Xem ra, ở trên trái đất chắc là cũng từng có nền văn minh tu chân, chỉ có điều bởi vì tiến vào thời đại mạt pháp, linh khí trong thiên địa trở nên vô cùng mỏng manh, cho nên truyền thừa mới dần dần bị đứt đoạn..."
Sau khi Cổ Thuần Dương kể xong lai lịch của Âm Phong cốc, lại nói tiếp:
"Tuy nhiên cái tiên mộ này rất thần bí nghe nói chỉ ở bên ngoài, đã có khoảng chừng chín tầng cấm chế, tầng trên so với tầng dưới mạnh mẽ hơn không nói, hơn nữa sau khi phá giả, sẽ còn tự động phục hồi như cũ! Ra thì dễ mà vào thì khó!"
"Nghe nói gần đây nhưng cũng đã từ ngàn năm về trước, cũng có người tu đạo nhiều nhất có thể thông qua được tầng thứ bảy mà thôi, mà gần trăm năm đến nay, ngay cả tầng cấm chế thứ năm, cũng có rất ít người có thể thông qua được!"
Chương 93 Khôi lỗi
Nghe đến đó,
Nghe đến đó, Diệp Trần hết sức hiếu kỳ,
"Không có người nào có thể đột phát cấm chế tầng chín, tiến vào trong tiên mộ, vậy những pháp khí bảo bối trước đó là lấy được ở chỗ nào?"
Cổ Thuần Dương cười nói:
"Đây chính là chỗ thần kỳ của tiên mộ, mỗi lần đột phá một tầng cấp chế, sẽ tiến vào một cái không gian thần bí, mà những bảo bối pháp khí này tản mát ở các nơi trong không gian đó."
"Chỉ có điều, phàm là vị trí có bảo bối, đều có khôi lỗi thần kỳ của tiên gia trấn thủ, xâm nhập vào cấm chế càng sâu, thực lực khôi lỗi cũng càng mạnh..."
Sau khi nghe Cổ Thuần Dương giải thích một phen, Diệp Trần đối với tiên mộ này càng ngày càng tò mò, không tự chủ được tăng tốc độ bước chân tiến tới, Cổ Thuần Dương và Sở Phi Yên cũng vội vàng bước nhanh đi theo.
...
Âm Phong cốc dài khoảng chừng hai ba ngàn mét, sau khi đi tới tận cùng, phía trước bỗng nhiên trở nên rộng rãi, lại có một khu rừng rậm tươi tốt, hướng nhìn lên phía trên, nơi xa ở xung quanh đều là núi cao hơn ngàn mét, nơi này giống như là một cái khe sâu.
Ba người đi qua khu rừng trước mắt, đi tới một trước một cái vách núi bóng loáng như gương.
Cổ Thuần Dương chỉ vào vách núi trước mắt, đối với Diệp Trần nói:
"Đây chính là lớp cấm chế đầu tiên tiến vào trong tiên mộ, thực lực của ta quá yếu, ngay cả lớp cấm chế đầu tiên cũng không thể mở ra được, chỉ đợi mỗi lần tới đại hội Đan Nguyên, mới có cơ hội đi theo đoàn người tiến vào bên trong, hơn nữa nhiều nhất cũng chỉ có thể đi tới không gian tầng thứ hai mà thôi..."
Nghe Cổ Thuần Dương nói xong, Diệp Trần nhẹ gật đầu, đi lên trước, đưa tay đặt ở trên vách núi đá kia, cảm ứng một lúc, hơi chấn động một chút,
"Ầm ầm!"
Dường như cả ngọn núi lớn đều lắc lư một cái, sau dó trên vách núi đá kia, vậy mà trống rỗng nứt ra một cái thông đạo!
Cổ Thuần Dương và Sở Phi Yên, lập tức trợn mắt ngoác mồm,
"Phá tan cấm chế dễ dàng như vậy? Dường như ngay cả Yến chân nhân mà giới tu đạo chúng ta công nhận là người đệ nhất, cũng không có cách nào tùy ý làm được như thế a!"
Diệp Trần hướng hai người vẫy vẫy tay,
"Đi thôi!"
Nói xong, đã dẫn đầu bước vào trong đó, Cổ Thuần Dương và Sở Phi Yên vội vàng đuổi theo.
Một bước bước vào trong lối đi kia, ba người chỉ cảm thấy hoa mắt, giống như đi xuyên qua là đã đi tới một cái thế giới khác vậy.
Chỉ thấy ở đây tiên khí lượn lờ, khắp nơi đều là mây mù, hơn nữa linh khí nồng đậm, giống như tiên giới.
"Hóa ra là nơi không gian hẻo lánh, cộng thêm một số huyễn thuật trận pháp, nơi này ít ra cũng phải là người tu chân có cảnh giới trên cảnh giới Kim Đan, mới có năng lực thi triển ra được..."
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Diệp Trần càng thêm vững tin, trên trái đất khẳng định đã từng xuất hiện nền văn minh tu chân, người tu đạo thời kỳ thượng cổ, cùng với người tu chân ở Tu Chân giới không thua kém bao nhiêu.
Chẳng qua không biết, ở nơi này với Tu Chân giới đến cùng có liên quan gì?
Đang trong lúc suy nghĩ,
"Rống!"
Theo một tiếng rống của dã thú vang lên, một con quái vật khổng lồ bỗng nhiên từ trong mây mù đi ra, rõ ràng là một con mãnh hổ, hơn nữa so với con hổ ở bên ngoài phải lớn hơn rất nhiều, cao khoảng chừng ba bốn mét!
"Diệp sư cẩn thận! Đây chính là chướng ngại vật, thực lực chẳng những cường hãn, hơn nữa không sợ đao thương, rất khó giết chết, chúng ta tốt nhất nên tránh đi..."
Cổ Thuần Dương nhìn thấy con mãnh hổ này, vẻ mặt vội vàng nghiêm túc nhướng Diệp Trần nhắc nhở.
Thế nhưng, Diệp Trần lai cũng không sợ, khóe miệng không thể không nhếch lên,
"Chẳng qua chỉ là thuật khôi lỗi cấp thấp nhất mà thôi!"
Nói xong lời này, Diệp Trần vươn bàn tay ra một cái, một bắt, một cái bàn tay vô hình, gắt gao bắt lấy con mãnh hổ to lớn đó, sau đó Diệp Trần vươn tay còn lại ra ngón tay điểm một cái,
Sưu! Sưu! Sưu!
Con mãnh hổ to lớn kia, lập tức giống như một quả bóng bị xì hơi, trong nháy mắt xẹp xuống...
Thời gian mới chỉ trong một cái nháy mắt, mãnh hộ vậy mà hóa thành một con rối lớn bằng cái bàn tay, Diệp Trần thuận tay một chiêu, đã nắm con rối đó vào trong tay.
Cổ Thuần Dương và Sở Phi Yên, cả hai lập tức thấy choáng váng, nhất là Cổ Thuần Dương, trước sau hắn đã từng tiến vào trong tiên mộ hơn mười lần, cho dù là Yến chân nhân đại danh đỉnh đỉnh trong giới tu đạo, tuy rằng có thể nhẹ nhõm đánh bại con chướng ngại vật này, nhưng cũng không cách nào thu phục được nó.
Đây là thủ đoạn cỡ nào?
Bọn họ chợt phát hiện, dường như dưới gầm trời này, không có bất kỳ chuyện gì, có thể làm khó được thiếu nhiên gầy yếu ở trước mắt này.
Tâm niệm Diệp Trần vừa động, đã triệt để tiêu trừ đi tinh thần lạc ấn bên trong con khôi lỗi này, sau đó một lần nữa khắc lên đó tinh thần lạc ấn của chính mình, tiện tay ném cho Sở Phi Yên, nói!
"Cho cô! Chờ cô đạt tới cảnh giới Luyện Khí tầng hai, tôi sẽ dạy cho cô phương pháp sử dụng!"
Sở Phi Yên lập tức hết sức vui mừng, vội vàng khom người nói cảm ơn, cầm khôi lỗi vào trong tay, lật qua lật lại xem, trong đôi mắt đẹp tất cả đều là thích thú tươi cười.
Diệp Trần thấy thế, lập tức âm thầm hối hận,
Tâm tư của Sở Phi Yên đối với hắn, hắn làm sao mà không nhận ra được, cho nên hôm qua mới hung ác quyết tâm, nói ra những lời kia, đơn giản chỉ để cho cô nàng này hết hi vọng mà thôi, bây giờ chính mình làm ra cái cử chỉ không để tâm chút nào, chỉ sợ lại để cho cô ta phải suy nghĩ nhiều.
Tuy nhiên việc đã đến nước này, lại đi nói lời giải thích, sẽ chỉ càng tô càng đen, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
...
Bởi vì mục đích chuyến đi này của Diệp Trần cũng không phải vì tầm bảo, mà là tới để tìm hiểu chuyện liên quan giữa tiên mộ và Tu Chân giới, cho nên không có đứng ở tầng thứ nhất quá lâu, thẳng đến phương hướng lối lên tầng thứ hai mà đi.
Rất nhanh, ba người đã đi tới một vườn đại thụ che trước trời, nơi này chính là cấm chế lối vào không gian tầng thứ hai.
Diệp Trần nhẹ nhõm phá giải thêm lần nữa, ba người tiến vào bên trong cấm chế của không gian tầng thứ hai.
"Oanh!"
Ba người vừa bước vào trong đó, lập tức cảm nhận được toàn thân vô cùng nóng, hoàn cảnh xung quanh thay đổi lớn, khắp nơi đầu là nham thạch nóng chảy màu đỏ thắm, giống như tiến vào một cái lò luyện rất lớn!
Nhìn thấy Sở Phi Yên đầu đầy mồ hôi, gương mặt của Cổ Thuần Dương trở nên nghiêm túc, Diệp Trần tiện tay vung lên, lấy vòng bảo hộ chân nguyên của bản thân, bảo vệ hai người, sau đó tiếp tục tiến lên.
Mẫy con khôi lỗi đột nhiên xuất hiện, toàn bộ đều được Diệp Trần tiện tay thu phục, tất cả đều đưa ném cho hai người Cổ Thuần Dương.
Rất nhanh, đi tới cuối cùng của cấm chế không gian tầng thứ hai, Diệp Trần lần nữa nhẹ nhõm phá giải cấm chế không gian tầng thứ ba, sau đó nhấc chân tiến vào trong đó.
Cổ Thuần Dương và Sở Phi Yên đối mặt với biểu hiện nghịch thiên của Diệp Trần, đã hoàn toàn chết lặng, vội vàng theo sát phía sau.
Một bước cũng bước vào cấm chế không gian tầng thứ ba, lập tức giống như rơi vào địa ngục, xung quanh vô cùng tối tăm, quỷ khí đáng sợ, còn có U Linh quanh quẩn ở xung quanh, tiếng kêu thê thảm, khiến cho người ta phỉa rùng mình...
Lần này, ngay cả vòng bảo hộ bằng chân nguyên của Diệp Trần cũng không có cách nào bảo vệ được an toàn cho hai người, chẳng những vẻ mặt của Sở Phi Yên trở nên tái mét, ngay cả Cổ Thuần Dương cũng cảm thấy áp lực rất lớn.
Diệp Trần nhìn thấy tình trạng của hai người ở trong mắt, không thể không nhướng mày, hai người bọn họ tu vi quá kém, tâm chí không kiên định, nếu mà cứ đi theo mình lên tiếp, chỉ sợ sẽ có chuyện xảy ra.
"Lão Cổ, Phi Yên, nếu không ta trước tiên đưa hai người các ngươi về không gian tầng thứ nhất đi!"
Cổ Thuần Dương cười khổ nói:
"Xem ra chỉ có thể như vậy!"
...
Sau khi đưa hai người quay trở về tầng thứ nhất, Diệp Trần không cố kỵ chút nào nữa, trực tiếp một đường lao tới.
Tầng thứ hai, tầng thứ ba, tầng thứ tư...chỉ trong chơp mắt hắn cũng đã đi tới tầng thứ sáu!
Sau khi đi tới không gian tầng thứ sáu, Diệp Trần cuối cùng cũng cảm thấy áp lực,
Khôi lỗi ở nơi này, đã không còn là loại khôi lỗi hình thú cấp thấp như trước nữa, mà biến thành khôi lỗi hình người, hơn nữa mấy con khôi lỗi đó đều có thực lực tông sư Hóa Kình, còn đáng sợ hơn chính là, những con khôi lỗi hình người này có phòng ngự cực cao, hơn nữa hoàn toàn không biết đau đớn.
Cho dù là Diệp Trần, trong thời gian ngắn muốn tiêu diệt những con khôi lỗi này, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Chương 94 Ba ông lão thần bí
"Vốn ta còn dự định bắt một hai con khôi lỗi nữa, đi luyện hóa, có thể để bọn chúng bảo vệ dì Lam, nhưng xem ra bây giờ, muốn bắt sống thực sự quá khó khăn!"
Cuối cùng rơi vào đường cùng, Diệp Trần đành phải lợi dụng ưu thế tốc độ của bản thân, hất những con khôi lỗi ngăn cản hắn ra, đi thẳng tới điểm tận cùng của không gian tầng thứ sáu.
Mục tiêu của Diệp Trần là tiên mộ, chỉ cần có thể đi qua chín tầng cấm chế này, hắn có thể thấy rõ bí mật ẩn tàng đằng sau tiên mộ này.
Nhưng khi hắn đi tới trước cấm chế tầng thứ bảy, lập tức ngây ngẩn cả người,
Lúc trước hắn đi một được thế như chẻ tre, vot thẳng đến cấm chế không gian tầng thứ sáu, gần như liền mạch mà thành, không có gặp phải một chút trở ngại nào, những cấm chế kia đối với hắn mà nói, quả thực như đơn giản giống như trò đùa của trẻ cọn, cho nên trong lòng của hắn không quá múc để ý.
Thế nhưng lại tuyệt đối không ngờ rằng, độ khó của tầng cấm chế thứ bảy này, vậy mà thoáng cái đã tăng lên không chỉ gấp mười!
Thần thông cấm chế của người tu chân, giống như kiểu có thể phong bế khóa không gian lại, nếu như ở chỗ sáu tầng cấm chế trước đó, chỉ là khóa bình thường, vây mà bây giờ cửa thứ bảy, khóa lại rất chắc!
Mà độ khó giữa hai bên, chênh lệch giống như học toán tiểu học và học toán ở đại học
"Làm sao mà ngay lập tức lại khó nhiều như vậy?"
Diệp Trần cảm thấy không hiểu, thế nhưng hắn rất nhanh ổn định lại tâm thần, bắt đầu dụng tâm phá giải cấm chế.
Phí mất tới tận hai giờ,
"Xong rồi!"
Diệp Trần nhẹ nhàng vỗ ở trên đạo cấm chế kia một phát,
Ầm ầm!
Cấm chế tầng thứ bảy mở ra!
Tuy nhiên, không đợi Diệp Trần cao hứng trở lại, đột nhiên ở bên trong tạo ra một cỗ hấp lực mạnh mẽ, thế mà mạnh mẽ hút Diệp Trần vào trong.
"Không tốt!"
Diệp Trần thầm nói không tốt, thế nhưng chuyện xảy ra quá mức bất ngờ, hơn nữa bản thân hắn đang muốn đi vào bên trong, lúc này làm sao có thể thu lại được chân nữa?
Cả người lập tức bị hút vào bên trong, mà đạo cấm chế trước đó kia, đã tự động phục hồi như cũ một lần nữa, chữa trị trở về trạng thái như lúc ban đầu.
...
"Mau nhìn! Lại có người đánh vỡ cấm chế đi vào á!"
"Có thể đi vào không gian tầng thứ bảy, cũng không phải hạng người bình thường!"
"Lần này, không biết là vị đại pháp sư của nước Thiên Trúc kia, hay là vị giáo hoàng của giáo đình phương tây kia, hay là thế ngoại cao nhân mà chúng ta không biết?"
Ngay vào lúc trong chớp mắt Diệp Trần tiến vào trong không gian tầng thứ bảy này, đã nghe thấy một trận tiếng nghị luận!
"Bên trong lại có người?"
Sau khi Diệp Trần ổn định lại thân hình, vội vàng tập trung nhìn vào,
Chỉ thấy, nơi này là nơi rất hoang vu, so với hoàn cảnh trước khi tiến vào Âm Phong cốc rất giống nhau, đá vụn, cỏ hoang, đầm lầy...
Khác biệt duy nhất chắc là, ở đây trên bầu trời không có mặt trời, phía trên có loáng thoáng một cái lồng ánh sáng.
Mà vào lúc này, bóng người ở đằng xa, đang hò hét hướng nơi Diệp Trần mà tới, gần như trong một cái chớp mắt, đã chạy tới trước mặt Diệp Trần, tốc độ vậy mà không kém hắn!
Ba cái bóng người này, là ba ông lão,
Một người dáng người cao gầy, khí chất u ám tà ác;
Một người dáng người mập lùn, tai to mặt lớn, mặc một bộ tăng bào, chắc là một tên hòa thượng.
Còn có một người, có phong cách của tiên nhân, tóc trắng bồng bềnh.
Khí chất của ba người hoàn toàn khác biệt, công pháp tu luyện chắc là cũng khác nhau một trời một vực.
Tuy nhiên, để cho Diệp Trần hơi ngạc nhiên là, khí tức của ba người này rất mạnh, chỉ lượng chân nguyên mà nói, phải vượt xa hắn!
"Cảnh giới Trúc Cơ kỳ? Hơn nữa lập tức có ba người đi ra?"
Diệp Trần âm thầm cảm thấy kỳ quái.
Dựa theo Cổ Thuần Dương trước đó nói, người tu đạo trên trái đất, có thể bước vào cảnh giới Trúc Cơ kỳ, cũng chính là trong miệng bọn họ gọi là cảnh giới Thành Đạo, tuyệt đối là sự tồn tại hiếm thấy, làm sao mà lập tức lại xuất hiện ba người?
Hơn nữa nhìn khí thế của ba người này, dường như còn koong phải loại người vừa mới bước vào cảnh giới Trúc Cơ kỳ, mà là Trúc Cơ trung kỳ, thậm chí là cao thủ Trúc Cơ hậu kỳ.
"Ồ! Vậy mà là một tên thiếu niên!"
"Hơn nữa hình như tu vi cũng không cao, không biết tiến vào không gian tầng thứ bảy này như thế nào?"
"Thực sự là kỳ lạ!"
Ba người đi tới trước mặt, hướng về phía Diệp Trần xoi mói bình phẩm một lúc.
Bỗng nhiên,
Ông lão có dáng người cao gầy khí chất u ám tà ác, cười khặc khặc một tiếng,
"Quản hắn có lai lịch gì! Lão tử bị nhổ ở cái nơi khỉ gió này hơn ba năm, mỗi ngày lấy vỏ cây sợi cỏ làm thức ăn, miệng đã sớm nhạt nhẽo vô vị! Không bằng hôm nay chúng ta lấy thiếu niên này xẻ thịt ra ăn, hai vị thấy như thế nào?"
Nói xong lời này, trong đôi mắt lão giả cao gầy, hiện ra vẻ nồng đậm cực nóng.
Ông lão tóc trắng có phong cách của tiên nhân kia, nghe được đề nghị của ông lão cao gầy này, lập tức hừ lạnh một tiếng, nói:
"Quỷ Âm Tuyệt! Ngươi thật đúng là giang sơn dễ đổi, bản tích khó dời a! Uổng ngươi còn là tông sư một phái, vậy mà bỉ ổi như thế, muốn nuốt sống người sống!"
Ông lão dáng người mập mạp thì cười ha hả nói:
"Mọi người bị vây ở trong đại trận này, tiến cũng không được mà lui cũng chẳng xong, lúc này không cần thiết phải nội đấu, vẫn là nên nghiên cứu sớm tìm ra phương pháp phá giải, rời khỏi nơi này mới là quan trọng!"
Không nghĩ tới, ông lão cao gầy kia căn bản không thèm nể mặt mũi, cười khặc khặc một tiếng, nói:
"Đại hòa thượng! Ngươi bớt ba phải ở chỗ này đi! Đừng tưởng rằng bản tọa không biết, ngươi chính là một tên hòa thượng thích rượu thịt, ba năm không được ăn thịt, ta cũng không tin ngươi không thèm?"
Lão hòa thượng mập lùn nghe được điều này, lập tức không thể không hung hăng nuốt nước miếng một cái, sau đó lén lút liếc Diệp Trần một cái.
Ông lão cao gầy thấy lão hòa thượng mập lùn đã động tâm, tiếp tục mở miệng dụ dỗ nói:
"Vô Tướng đại sư, ngươi nhìn tiểu tử này, trắng trẻo non nớt, thịt khẳng định rất ngon, chẳng lẽ người thật không muốn ăn một miếng thịt sao?"
"Lộc cộc ~ "
Lão hòa thượng lần nữa nuốt nước miếng, thế nhưng chợt lại chắp tay hành lễ, nói:
"A Di Đà Phật! Người xuất gia làm sao có thể làm chuyện táng thận thiên lương như vậy? Ăn gà ăn chó ăn ngựa ăn trâu còn được chứ người thì...Quỷ thí chủ không nên nói bậy!"
Ông lão cao gầy cười khặc khặc một tiếng,
"Đại sư đầu trọc ngươi thử tìm ở đây xem có con chó con gà con ngựa con trâu nào không..." Quỷ Âm Tuyệt nhếch miệng cười nói.
"A Ta hiểu rồi a! Đại sư không cần phải động thủ, ngươi chỉ cần giúp ta cản lại lão đạo mũi trâu này là được, xong chuyện ta chia ngươi một phần! Như thế được không?"
"Chuyện này..."
Lão hòa thượng mập lùn rõ ràng đã động tâm.
"Hừ!"
Ông lão tóc trắng hừ lạnh một tiếng,
"Bần đạo thực sự xấu hổ khi làm bạn với những người bẩn thỉu bậc này như các ngươi!"
Nói xong lời này, ông lão tóc trắng giận dữ trực tiếp rời khỏi, hiển nhiên cảm thấy mình một chiến hai không chiếm được phần thắng, không có ý định nhúng tay vào việc này.
Ông lão tóc trắng vừa đi, ông lão cao gầy lập tức cười khặc khặc một tiếng, càng thêm đắc ý,
"Yến Bản Đạo này, cũng đã rơi vào tình trạng này, thế mà còn ở nơi này giả thanh cao!"
Thấp giọng lẩm bẩm một câu, lúc này ông lão cao gầy mới quay lại nhìn về phía Diệp Trần, vẻ mặt tà ác nói:
"Tiểu tử, ngươi ngay lập tức sẽ trở thành bữa ăn trong bụng bản tọa, trước khi ngươi chết có di ngôn gì không?"
Diệp Trần từ đầu đến cuối đều không có mở miệng, bởi vì hắn một mực đang quan sát hoàn cảnh xung quanh, kết hợp đối thoại của ba người, trên cơ bản đã có một cái hiểu rõ đại khái.
Cấm chế không gian tầng thứ bảy này, là một cái khốn trận cỡ lớn, giống như một cái lồng giam!
Ba người trước mắt này, chắc là nhân vật kiệt xuát trong người tu đạo ở trên trái đất, hơn phân nửa giống như hắn, sau khi đột phá cấm chế không gian tầng thứ bảy, bị vây nhốt ở chỗ này.
Muốn từ nơi này đi ra ngoài, hoặc là tiếp tục tiến về cấm chế không gian tầng thứ tám, nhất định trước tiên phải phá giải khốn trận này mới được.
Nghe được lời nói của ông lão cao gầy, Diệp Trần lúc này mới cười lạnh,
"Muốn ăn thịt ta phải không? Ngươi không sợ vỡ nát răng ngươi sao?"
Chương 95 Ta nuốt!
Tuy rằng lượng chân nguyên của hai người này, phải cao hơn hắn không chỉ gấp mười, nhưng Diệp Trần cũng không cho là mình không có lực đánh một trận, dù sao hắn nhưng là người tu chân chân chính, không phải người tu đạo ở trên trái đất này có thể so sánh được, hơn nữa hắn còn có ký ức tu chân tám trăm năm, trong đầu có ngàn vạn pháp môn thần công.
"Tiểu tử này khá! Sắp chết đến nơi rồi, còn dám mạnh miệng như vậy!"
Quỷ Âm Tuyệt hét lớn một tiếng, trực tiếp vỗ ra một chưởng,
"Rít gào!"
Quỷ Âm Tuyệt này không hổ là cao thủ cảnh giới Trúc Cơ kỳ, vỗ ra một chưởng, giống như dời núi lấp biển, Vạn Quỷ Tề Khiếu!
Ngay cả Diệp Trần cũng không thể không nhướng mày,
Nếu như cứng đối cứng so đấu chân nguyên, hắn quả thật chưa chắc đã là đối thủ của đối phương, dù sao thì lượng chân nguyên của đối phương cao hơn hắn nhiều lắm!
Tuy nhiên, công pháp mà đối phương tu luyện, rõ ràng cùng với Quý U Hồn cực kì tương tự, đều là tà tu thuật luyện hồn.
"Tam Muội chân hỏa!"
Tâm niệm Diệp Trần vừa động, hai luồng ngọn lửa màu đỏ thắm, lập tức từ trong hai tay Diệp Trần bắt đầu bay lên!
"Ngao!!"
Dưới sự khinh thường của Quỷ Âm Tuyệt, một chưởng này đập vào phía trên Tam Muội chân hỏa, không thể không phát ra một tiếng hét lên, cả người liên tục lùi lại, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Mà Diệp Trần cũng như vậy liên tiếp lùi lại bốn năm bước, huyết khí trong thể nội sôi trào một lúc.
"Đây là Tam Muội chân hỏa của đạo gia đã sớm thất truyền! Ngươi làm sao có thể dùng Tam Muội chân hỏa!"
Quỷ Âm Tuyệt này kiến thức không tầm thường, liếc mắt đã nhận ra ngọn lửa trên bàn tay của Diệp Trần, chính là Tam Muội chân hỏa chuyên môn khắc chế thuật luyện hồn của hắn, sắc mặt lập tức biến đổi lớn!
Thế nhưng rất nhanh, Quỷ Âm Tuyệt lại cười khặc khặc một tiếng,
"Cho dù ngươi có Tam Muội chân hỏa thì như thế nào? Lấy tu vi của ngươi chỉ là cảnh giới Huyền Quang, ta cũng không tin ta không thể làm gì được ngươi?"
Sau khi Quỷ Âm Tuyệt kinh ngạc, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, Tam Muội chân hỏa của đối phương có thể khắc chế công pháp của hắn, nhưng tu vi của đối phương lại kém hắn quá nhiều, coi như chúng chiến thuật tiêu hao cũng có thể mài chết hắn!
Nghĩ tới đây, Quỷ Âm Tuyệt lật bàn tay một cái, trong tay không có gì đột nhiên xuất hiện một cái la bàn màu đen, sau đó đột nhiên rót chân nguyên vào!
"Ông!!"
Sau khi la bàn màu đen rung động một lúc, bỗng nhiên từ bên trong bay ra từng cái bóng mờ màu đen!
"Vạn Quỷ Hàng Thế!"
Sau khi Quỷ Âm Tuyệt quát to một tiếng, từng cái bóng mờ màu đen kia, lập tức hướng về phía Diệp Trần hung hăng lao tới, chỉ trong một cái nháy mắt đã vây bao quanh hắn ở giữa.
Hơn nữa ác quỷ mà Quỷ Âm Tuyệt thả ra, so với ác quỷ của Quý U Hồn trước đó còn mạnh hơn rất nhiều.
Phải biết, cái pháp khí la bàn này, chính là một cái pháp khí cực phẩm, thôn phệ rất nhiều sinh linh, so với lá cờ Chiêu Hồn Phiên, mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần!
Bây giờ lại được Quỷ Âm Tuyệt có cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ thi triển ra, uy lực của nó so với Vạn Quỷ trận của Quý U Hồn trước đó, cường đại hơn không chỉ gấp trăm lần!
"Oanh!"
Diệp Trần thúc giục Tam Muội chân hỏa, vung ra một quyền, những con ác quỷ kia mặc dù liên tục lùi lại, nhưng cũng không có bị đánh nát, như trước kẻ trước ngã xuống thì kẻ sau tiến lên đánh tới Diệp Trần.
"Hừ! Pháp khí của bản tọa bên trong là quỷ nô, tất cả đều đã trải qua máu tươi của trẻ sơ sinh hàm dưỡng mà thành, dương khí đầy đủ, cho dù là Tam Muội chân hỏa cũng có thẻ ngăn cản một lúc, nhìn ta tiêu hao không chết được ngươi! Chờ khi ta ăn nhục thân của ngươi, lại lấy linh hồn của ngươi luyện chế thành quỷ nô, để cho ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh!" Quỷ Âm Tuyệt thầm nghĩ tới.
Rất rõ ràng, theo suy nghĩ của Quỷ Âm Tuyệt, tu vi của Diệp Trần kém xa hắn, cho dù Tam Muộn chân hỏa có khắc chế được thuật luyện hồn của hắn, nhưng chân nguyên là có hạn, chỉ cần lấy quỷ nô đi tiêu hao chân nguyên của Diệp Trần, cũng có thể tiêu hao hết chân nguyên của Diệp Trần.
Thật ra thì, nếu như Quỷ Âm Tuyệt không phải ngại mình bị mất thể diễn, sẽ để lão hòa thượng mập lùn kia ra tay giúp đỡ, hai người cùng nhau phối hợp, Diệp Trần bây giờ, khẳng định không phải là đối thủ
Nhưng hắn tự kiếm chế thân phận một đời tông sư, tu vi lại cao hơn Diệp Trần quá nhiều, nếu như không thể đánh bại, thực sự rất mất thể diện, cho nên cũng không kéo xuống da mặt để nhờ lão hòa thượng mập lùn kia giúp một tay.
Mà việc này, vừa lúc cho Diệp Trần có cơ hội thở dốc.
Diệp Trần lấy Tam Muội chân hỏa ngăn cản một lúc, cũng rất nhanh hiểu được ý đồ của Quỷ Âm Tuyệt, khóe miệng không thể không nhếch lên,
"Muốn chơi hao tổn chân nguyên với ta sao? Vậy ngươi coi như tính nhầm rồi!"
Chẳng biết tại sao, Diệp Trần đột nhiên thu hồi Ta Muội chân hỏa lại, không nhìn những co quỷ nô ở xung quanh đang tiến công, ngược lại giang hai cái tay, ai đến cũng không có cự tuyệt!
"Thôn Thiên thần công! Ta nuốt!"
Sau khi Diệp Trần quát to một tiếng, Thôn Thiên thần công trong cơ thể nháy mắt đã vận chuyển tới cực hạn, xung quanh cả người giống như tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, những con quỷ nô bay nhào tới kia, thế mà như dòng sông lớn chảy ngược, điên cuồng hút vào trong cơ thể của Diệp Trần!
Thôn Thiên thần công, chính là công pháp Đế cấp, hơn nữa ở Tu Chân giới vốn là ta công cao cấp nhất, không chỉ có thể thôn phệ linh khí của thiên địa, di chuyển sinh mệnh nguyên khí của thực vật, những quỷ khí tà ác trước mắt này, cũng có thể biến hóa để cho bản thân sử dụng.
Chỉ có điều, nuốt sống năng lượng của những con quỷ nô có ý thức tà ác này, ý chí của bản thân cũng sẽ gặp ảnh hưởng, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, Diệp Trần cũng không muốn sử dụng một chiêu này.
Thở ra! Thở ra! Thở ra!
Thời gian gần như chỉ trong một cái chớp mắt, từ quỷ nô trước đó bay từ trong la bàn kia, đã có hơn phân nửa được hút vào trong cơ thể Diệp Trần, được công pháp cường hãn kia, hóa thành năng lượng, chuyển hóa thành chân nguyên, tụ hợp vào trong đan điền.
"Cái gì!"
"Hắn thế mà nuốt trọn quỷ nô của ta? Chẳng lẽ hắn muốn tự sát nhưng không được!"
Quỷ Âm Tuyệt và Vô Tướng pháp sư đều nhìn mà cảm thấy như mơ, thực sự không rõ tại sao Diệp Trần phải làm như thế.
Phải biết, những con quỷ nô này am hiểu nhất chính là công kích thần thức con người, thân thể lập tức hút vào nhiều quỷ nô như vậy, coi như hai người bọn họ, cũng không thể không bị nổi điên.
Tuy nhiên rất nhanh, bọn họ đã nhận ra tình huống có chút vấn đề,
Bởi vì thiếu niên trước mắt này chỉ có cảnh giới Huyền Quang, sau khi thôn phệ nhiều quỷ nô như vậy, chẳng những không có nổi điên, ngược lại khí tức trên người bắt đầu nhanh chóng tăng vọt!
Luyện Khí tầng năm!
Luyện Khí tầng sáu!
Luyện Khí tầng sáu đỉnh phong!
Trong chớp mắt, tu vi của Diệp Trần, đã vượt qua hai cái cảnh giới nhỏ, đạt tới cảnh giới Luyện Khí tầng sáu đỉnh phong, cách Luyện Khí tầng bảy tức Luyện Khí hậu kỳ, cũng chỉ cách xa có một bước.
Mà quỷ nô được Quỷ Âm Tuyệt thả ra, toàn bộ đã được Diệp Trần thôn phệ không còn, đều đã trở thành lương thực tu luyện của hắn!
"Không! Chuyện này không có khả năng!"
Nhìn thấy cảnh tượng quái dị như vây, Quỷ Âm Tuyệt lập tức kêu lên một tiếng không cam lòng!
Vì bồi dưỡng những con quỷ nô này, hắn nhưng là hao tốn tâm huyết mấy chục năm, thậm chí có thể nói là át chủ bài lớn nhất của hắn!
Mà bây giờ, tất cả toàn bộ đã mất hết, lại bị một thiếu niên nuốt?
Hai mắt Diệp Trần luôn luôn nhắm chặt, đột nhiên mở ra, trong đôi mắt hiện lên ánh sáng màu đỏ yêu dị, khóe miệng hơi nhếch lên, rất tà khí, nói:
"Bây giờ, đến lượt ta xuất thủ!"
Nói xong, Diệp Trần lật bàn tay một cái, trong tay xuất hiện một cái ngọc bội màu tím, hóa ra chính là pháp khí ngọc bội có thuộc tính lôi mà vài ngày trước đoạt được ở trong tay Bạch Long chân nhân.
Thuộc tính Lôi và Hỏa đều như nhau, đều có công hiệu trừ tà, thậm chí công pháp thuộc tính lôi còn phải mạnh hơn, dùng để đối phó Quỷ Âm Tuyệt loại tà tu này, quả thực không có gì thích hợp bằng.
Chỉ thấy, Diệp Trần giơ cao pháp khí kia lên,
"Lấy pháp khí của ta làm mối, mượn Cưởng Dương thần lôi!"
"Xì xì xì ~ "
Phía trên pháp khí ngọc bội kia, đột nhiên xuất hiện một tia sét, tiếp theo hóa thành một thanh kiếm dài hơn hai mươi mét do sấm sét hóa thành!
Thấy cảnh này, trong nháy mắt vẻ mặt của Quỷ Âm Tuyệt tái mét.