• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New THẦN ĐẾ TRỌNG SINH (6 Viewers)

  • Chương 1021-1025

Chương 1021 Đến Lạc Hà tông

Hỗn Thế Ma Viên và Cửu U Thôn Thiên Mãng thấy cảnh này thì cũng đều vừa mừng vừa sợ, cũng đều không nghĩ tới, trong tay Diệp Trần thế mà lại có một kiện Hỗn Độn Linh Bảo!

Diệp Trần hít sâu một hơi, dùng ý niệm khống chế Diệt Thế Ma đao chậm rãi hướng Vĩnh Hằng chi thạch tới gần:

Ong ong ong ~~~

Sau khi hai kiện Hỗn Độn Linh Bảo tới gần nhau thì lập tức bắt đầu rung động kịch liệt, thậm chí ngay cả không gian xung quanh đều muốn lúc nào cũng có thể sụp đổ!

Cuối cùng thì Diệt Thế Ma đao ở phía dưới được nâng lên, viên Vĩnh Hằng chi thạch kia cuối cùng cũng được từ từ nâng lên.

Thế nhưng là ngay sau đó, Diệp Trần lại gặp phải một cái vấn đề, tuy rằng Diệt Thế Ma đao có thể nâng Vĩnh Hằng chi thạch lên, nhưng lại không tương thích, căn bản là không có cách nào thu nó vào bên trong pháp bảo trữ vật, cũng không có cách nào thu nhập nó vào bên trong không gian đan điền của mình.

Cũng không thể cứ nâng như vậy suốt chứ? Việc này rõ ràng là chưa được!

Trong lúc nhất thời, Diệp Trần lập tức lại rươi vào tình cảnh tiến thối lưỡng nan.

Hỗn Độn Linh Bảo này tuy tốt, nhưng không thể sử dụng nó cho chính mình thì cuối cùng vẫn chỉ là một cái rắc rối!

Nhưng nếu cứ từ bỏ như thế thì quả thực không nỡ.

Ngay vào lúc Diệp Trần rầu rĩ:

Ong ong ~~

Sâu trong đan điền của Diệp Trần, đạo phù văn Hỗn Độn pháp tắc như có như không kia vào lúc này bỗng nhiện hiện ra!

"Ừm?"

Lông mày Diệp Trần nhíu lại, trong lòng toát ra một cái ý nghĩ to gan:

"Chẳng lẽ dùng phù văn Hỗn Độn pháp tắc này là có thể luyện hóa Vĩnh Hằng chi thạch?"

Ôm ý nghĩ này, Diệp Trần hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu đưa ý niệm của mình tác dụng ở phía trên phù văn của Hỗn Đồn pháp tắc.

Cửu U Thôn Thiên Mãng và Hỗn Độn Ma Viên ở một bên, sau khi kiếc nhau một cái thì lập tức hướng về Hi Nguyệt và hai con cự mãng kia khoát tay áo, chậm rãi lui ra khỏi mảnh không gian này.

Phải biết, cho dù trước đó Hạo Thiên đại đế cũng không thể đạt được Vĩnh Hằng chi thạch này thì có thể thấy được muốn luyện hóa vật này rõ ràng không phải là một chuyện dễ dàng.

Diệp Trần điều động tất cả thần niệm của chính mình, dưới sự cố gắng nỗ lực của mình, cuối cùng đã điều động được đạo phù văn Hỗn Độn pháp tắc vô cùng thần bí từ trong thân thể của mình đi ra:

Ông ~~

Sau khi phù văn Hỗn Độn pháp tắc xuất hiện, ở dưới sự điều khiển của Diệp Trần, dọc theo Diệt Thế Ma đao, chậm rãi bao bọc lại viên Vĩnh Hằng chi thạch kia.

Xì xì xì ~

Để Diệp Trần không có nghĩ tới là, sau khi phù văn Hỗn Độn pháp tắc bao bọc lấy Vĩnh Hằng chi thạch thì dường như nhận lấy một loại tẩm bổ nào đó, lập tức sáng lên mấy phần, dường như ngưng thật hơn so với trước đó!

Diệp Trần đầu tiên là hơi sững sờ, sao đó thì vô cùng vui mừng:

"Trước đó ta vẫn luôn không biết, nên cô đạo đạo phù văn Hỗn Độn pháp tắc này như thế nào, thử qua vô số loại biện pháp đều không tìm được phương pháp, không nghĩ tới Vĩnh Hằng chi thạch này vậy mà có thể làm được!"

Phát hiện này lập tức để cho Diệp Trần mừng rỡ không thôi, lập tức càng ra sức khống chế phù văn Hỗn Độn pháp tắc bắt đầu hấp thu năng lượng bên trong Vĩnh Hằng chi thạch.

Chớp mắt một cái, thời gian một ngày trôi qua, Diệp Trần cảm thấy phù văn Hỗn Độn pháp tắc mình đã có bước tiến dài, nhưng sau khi phù văn Hỗn Độn pháp tắc càng thêm cô đọng, Diệp Trần lại phát hiện, đạo phù văn Hỗn Độn pháp tắc này dường như có không gian phát triển vô hạn, cách thực sự hoàn hảo còn có một khoảng cách tương đối xa!

"Không được! Tuy rằng cô đọng phù văn Hỗn Độn pháp tắc, đối với thực lực của ta tăng lên rất lớn, tuy nhiên việc khẩn cấp trước mắt, còn phải cứu Lạc Hà tông mới quan trọng hơn, ta không thể hao phí thời gian ở chỗ này quá lâu được!"

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần lập tức bắt đầu thử nghiệm dùng phù văn Hỗn Độn pháp tắc bao vây lấy Vĩnh Hằng chi thạch, chậm rãi thu nhập nó vào trong cơ thể của mình...

Xoẹt xẹt ~~

Vĩnh Hằng chi thạch chui vào trong thân thể của Diệp Trần, Diệp Trần lập tức cảm nhận được giống như một cái lưỡi đao đang cắt xé lấy tế bào của chính mình, vô cùng thống khổ!

"A!"

Diệp Trần không thể không gầm nhẹ một tiếng, nhưng lại không hề từ bỏ.

Hắn bây giờ có thể vững tin, Vĩnh Hằng chi thạch có thể giúp đỡ hắn cô động phù văn Hỗn Độn pháp tắc tới trạng thái hoàn hảo, cho nên hắn chắc chắn không thể dễ dàng từ bỏ như vậy.

Chịu đựng lấy loại thống khổ không giống cho người này kéo dài đến gần nửa giờ, Diệp Trần cuối cùng chuyển dời Vĩnh Hằng chi thạch vào bên trong đan điền của mình, lúc này nhục thể đau nhức kịch liệt mới giảm bớt rất nhiều.

Sau khi thu Vĩnh Hằng chi thạch vào bên trong cơ thể, Diệp Trần từ lâu toàn thân đã thấm đãm mồ hôi, cảm nhận giống như bị suy nhược, lại điều tức một lúc lâu, lúc này mới khôi phục lại mấy phần khí sắc, chậm rãi đi ra mảnh không gian này.

"Diệp Trần!"

"Tôn thượng!"

Mọi người thấy Diệp Trần đi ra thì tất cả lập tức đều tiến lên đón.

"Vĩnh Hằng chi thạch đã tạm thời bị ta thu nhập vào trong cơ thể, bây giờ thời gian rất gấp, chúng ta lập tức khởi hành tiến về đại tinh vực trung tâm!"

Nói đến đây, Diệp Trần nhìn đằng sau một cái, Thôn Thiên Mãng và U Minh Viêm Xà tràn đầy vui mừng, nhảy nhót tung tăng như chim sẻ:

"Tu vi của hai người các ngươi quá yếu, cũng không cần đi theo, ở lại nơi này tu luyện cho tốt chờ chúng ta trở về!"

Hai người nghe vậy thì lập tức biểu cảm thay đổi, mặt mũi đầy vẻ phiền muộn.

...

Chỉ chớp mắt lại qua hơn nửa tháng, bốn người đã tiến vào trong phạm vi của đại tinh vực trung tâm.

Mà ở bên trong hơn một tháng này, Tiêu Dao Tiên châu vẫn luôn do Cửu U Thôn Thiên Mãng điều khiển, Diệp Trần thì toàn lực hấp thu năng lượng bên trong Vĩnh Hằng chi thạch đến cô đọng phù văn Hỗn Độn pháp tắc của chính mình.

So với trước đó, Diệp Trần cảm thấy năng lượng bao hàm bên trong phù văn Hỗn Độn pháp tắc đã cường đại hơn mấy chục lần, thế nhưng cách trạng thái hoàn hảo dường như vẫn xa xa chưa thể chạm tới.

Ngoài đó ra, từ khi Diệp Trần bắt đầu bước chân vào Tu Chân giới vẫn không có dừng lại việc tu luyện, thông qua Thôn Thiên đỉnh hấp thu thiên địa linh khí, sau đó lại thông qua Thôn Thiên thần công tới luyện hóa, tu vi cũng đột nhiên tăng mạnh, bây giờ đã vững bước vào cảnh giới Phản Hư hậu kỳ.

Lại đi qua bảy tám ngày, sau khi vượt qua vô số tinh vực, cuối cùng tiến vào bên trong phạm vi thế lực của Lạc Hà tông.

Trải qua mấy lần bước nhảy không gian, bốn người cũng đã đáp xuống trước sơn môn Lạc Hà tông.

Tuy nhiên chẳng mấy chốc, mọi người phát hiện tình huống dường như có chút không đúng lắm.

Sát khí trên núi ngút trời, xung quanh một mảnh nghiêm nghị so với Lạc Hà tông ngày bình thường rất là khác biệt.

Hi Nguyệt thấy cảnh này thì sắc mặt lập tức thay đổi lớn, Diệp Trần cũng không thể không nhướng mày:

"Chẳng lẽ Kình Thương tông vẫn xuất thủ sao? Đi! Đi xem một chút!"

Cùng lúc đó, trên đỉnh núi Lạc Hà tông, có hai phe nhân mã đang giằng co, tuy nhiên để cho ngươi ta không hiểu là, trên người hai phe nhân mã này rõ ràng đều mặc trang phục của Lạc Hà tông!

Rất rõ ràng, đây dường như cũng không phải là ngoại địch xâm lấn mà là tông môn xảy ra nội chiến.

"Khặc khặc! Quỳnh sư muội, đến mức độ này rồi chẳng lẽ ngươi còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại sao? Đồ đệ bảo bối kia của ngươi bỏ chạy theo một tên tà ma ngoại đạo, đắc tội Kình Thương tông, ngươi cái người làm sư phụ cũng khó mà tránh khỏi tội! Cũng may các trưởng lão của Kình Thương tông cũng rộng lượng, bây giờ chúng ta chỉ cần đáp ứng gia nhập vào Kình Thương tông, việc này sẽ không truy cứu nữa, ngươi nói đi ngươi cần gì phải cố chấp như vậy?"

Người nói chuyện là một ông lão tóc hoa râm, khí tức không kém Quỳnh Bích Lạc, thậm chí còn cao hơn.

Quỳnh Bích Lạc nghe được lời này của ông lão kia thì lông mày lập tức dựng đứng lên, mặt mũi đầy vẻ tức giận:

"Ta nhổ vào! Uổng cho ngươi còn là đại trưởng lão của Lạc Hà tông, thế mà đầu hàng địch phản lại tông môn, thực sự không biết liêm sỉ là gì!"
Chương 1022 Một kích của Độ Kiếp Đế Quân!

"Hừ!"

Ông lão tóc xám kia giận dữ lập tức hừ lạnh một cái:

"Quỳnh Bích Lạc! Ngươi không được không biết tốt xấu! Nghịch đồ kia của ngươi đắc tội với Kình Thương tông, khiến cho Lạc Hà tông chúng ta đứng trước tai họa ngập đầu, nếu như không phải các trưởng lão Kình Thương tông nển tình quan hệ giữa hai phái chúng ta trước kia không tệ, nói không chừng sớm đã phái đại quân tới trước!"

"Bây giờ nếu như chúng ta đồng ý sát nhập vào thì có lẽ còn có một chút hi vọng sống, nếu như đại quân của Kình Thương tông thật đánh tới đây thì ngươi cảm thấy Lạc Hà tông chúng ta có thể chống đỡ được lửa giận của Kình Thương tông sao?"

"Cái này..."

Quỳnh Bích Lạc hơi chậm lại, tuy nằng nàng ta rất không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không thừa nhận là ông lão tóc xám nói rất có lý!

Kình Thương tông hiển nhiên là muốn mượn cơ hội này nuốt chửng Lạc Hà tông bọn hắn.

Nói cho cùng muốn trách cũng chỉ có thể trách thực lực của Lạc Hà tông quá yếu, căn bản không có một chút lực phản kháng nào.

Chính như ông lão tóc xám nói, Lạc Hà tông hoặc là đầu hàng hoặc là sẽ bị Kình Thương tông tiêu diệt!

Ông lão tóc xám kia thấy Quỳnh Bích Lạc im lặng không nói, như thể đã bị chính lời nói của mình làm cho rung chuyển, giọng điệu lập tức chậm lại, nói:

"Quỳnh sư muội, sinh tử tồn vong của Lạc Hà tông chúng ta nhưng tất cả đều ở trong một cái ý nghĩ của ngươi!"

"Bởi vì cái gọi là, lưu được núi xanh không lo thiếu củi đốt! Dựa vào thực lực của Lạc Hà tông chúng ta liều với Kình Thương tông người ta căn bản là không nổi!"

"Hơn nữa các trưởng lão của Kình Thương tông đã lên tiếng, Lạc Hà tông chúng ta sau khi sát nhập vào Kình Thương tông thì trước đó tất cả đều như cũ, ngươi vẫn là tông chủ Lạc Hà tông chúng ta, chỉ có điều sau này phải nghe theo sự điều khiển của Kình Thương tông, chỉ thế thôi!"

"Ngươi nói ngươi lại có gì không vui?"

Quỳnh Bích Lạc chau mày, sau khi hơi cân nhắc một lát, bên trong đôi mắt hiện lên vẻ kiên định:

"Mặc cho ngươi nói ngon nói ngọt cũng đừng hòng để cho ta phản bội tông môn! Lạc Hà tông ta dù sau cũng là một trong mười ba đại thế lực, há có thể làm nô tài cho kẻ khác?"

"Nếu như chúng ta thật đầu hàng Kình Thương tông, chẳng những liệt tổ liệt tông ở dưới cửu tuyền không thể yên nghỉ lại còn bị toàn bộ Tu Chân giới chế nhạo!"

"Chỉ cần Quỳnh Bích Lạc ta còn sống một ngày thì tuyệt đối sẽ không tiếp nhận sự nhục nhã vô cùng đó!!"

Ông lão tóc xám bị Quỳnh Bích Lạc nói một phen thì vẻ mặt lập tức lúc xanh lúc trắng, còn muốn tiếp tục nói tiếp.

Đúng lúc này, từ trong nhóm người sau lưng ông lão tóc xám, đột nhiên có một người đàn ông trung niên chậm rãi đi ra, đồng thời chậm rãi mở miệng, nói:

"Xem ra Quỳnh tông chủ khăng khăng muốn đối nghịch với Kình Thương tông chúng ta sao? Đã như vậy bản trưởng lão cũng chỉ đành lựa chọn cho Lạc Hà tông các ngươi một vị tông chủ mới!"

Cùng lúc giọng nói rơi xuống thì người đàn ông trung niên kia cũng đã đi tới trước đám người.

Quỳnh Bích Lạc nhìn thấy người đàn ông trung niên này xuất hiện, con ngươi lập tức hơi co rụt lại:

"Ngươi là...Ti Mậu Thiên một trong bát đại trưởng lão của Kình Thương tông!!"

Quỳnh Bích Lạc vừa nói ra lời này thì mọi người ở xung quanh lập tức thi nhau kinh hô một tiếng.

Bát đại trưởng lão của Kình Thương tông chẳng những có quyền cao chức trọng, gần với tông chủ Kình Thương tông, hơn nữa tu vi của mỗi người đều kinh người, so với vị Tôn trưởng lão lúc trước ở trên núi Thiên Kiếp còn cường đại hơn rất nhiều!

Ti Mậu Thiên cười nhạt một tiếng, trong nụ cười hiện ra vẻ tàn khốc:

"Quỳnh tông chủ có nhãn lực tốt! Ti mỗ bế quan mấy trăm năm rồi, còn tưởng rằng thế nhân sớm đã quên mất ta!"

Ti Mậu Thiên nói đến đâu, dừng lại một chút, nụ cười trên khuôn mặt bỗng nhiên thu lại, trên người dâng lên một cỗ sát khí cường đại, lạnh giọng nói:

"Quỳnh tông chủ, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt! Lạc Hà tông các ngươi đã suy bại đến tình trạng này, tiếp tục kéo dài hơi tàn như vậy nữa thì cũng chỉ làm thêm trò cười mà thôi!"

"Lão phu là cũng nể tình hai phái chúng ta có giao tình nhiều năm, lúc này mới không muốn tăng thêm sát nghiệp, ngươi cũng không nên bức ta!"

Sắc mặt của Quỳnh Bích Lạc lập tức dao động một trận, sau đó thì cắn răng một cái, nói:

"Ti trưởng lão đã khăng khăng muốn diệt Lạc Hà tông ta, vậy bản tông chủ cũng không thể nói gì hơn!"

"Chỉ có điều, chỉ bằng một mình ngươi mà cũng muốn diệt một tông ta khó tránh khỏi có chút quá khinh thường đi!"

Ti Mậu Thiên nghe được lời này thì lập tức ha ha cười to một trận, sau đó tiếng cười bỗng nhiên im bặt, trên mặt hiện ra vẻ đăm chiêu:

"Ngươi còn tưởng Lạc Hà tông các ngươi còn là tông môn đỉnh cấp ngày xưa sao? Tông môn mà ngay cả Độ Kiếp Đế Quân cũng không có một vị, chẳng qua chỉ là mặt hàng nhị lưu mà thôi!"

Ti Mậu Thiên nói xong lời này, Khí tức trên người bỗng nhiên tăng vọt!

Ầm ầm!

Một cỗ khí tức khủng bố cường đại đến làm người ta phải sợ hãi lập tức xông thẳng lên trời cao, thiên địa cũng vì đó mà đổi màu, toàn bộ núi Lạc Hà cũng theo đó mà rung chuyển!

Bạch bạch bạch!

Các cường giả của Lạc Hà tông ở xung quanh ở dưới khí tức vô cùng cường đại kia áp bách, lập tức thi nhau lùi lại, mà ngay cả Quỳnh Bích Lạc cũng có chút không chịu nổi, trọn vẹn lùi lại vài chục bước mới miễn cưỡng đứng vững thân hình, vẻ mặt vô cùng trắng bệch, không thể không thất thanh nói:

"Ngươi...ngươi thế mà...đột phá đến cảnh giới Độ Kiếp?!!!"

Ti Mậu Thiên lại cười ha ha một tiếng nữa, cả người treo lơ lửng giữa không trung mà lên, nhìn xuống Quỳnh Bích Lạc ở phía dưới giống như nhìn xuống một con kiến hôi, một mặt ngạo nghễ nói:

"Tuy rằng lão phu bây giờ mới chỉ là cảnh giới nước bước Độ Kiếp, thế nhưng đối phó Lạc Hà tông nho nhỏ các ngươi thì cũng đã thừa sức!"

"Quỳnh tông chủ, lão phu hỏi ngươi một lần cuối cùng, hàng! Hay là không hàng?"

Vẻ mặt của Quỳnh Bích Lạc trở nên trắng bệch, tuy nhiên chỉ trầm ngâm một lát cuối cùng lại cắn răng một cái:

"Bản thân ta đã là tông chủ của Lạc Hà tông, cho dù cận kề cái chết cũng không hàng!"

Ti Mậu Thiên nghe được câu trả lời này, hai mắt lập tức hơi trừng một cái, sát ý trên người lập tức bay lên:

"Rất tốt! Ngươi đã không biết tốt xấu như thế vậy thì lão phu thành toàn cho ngươi!!"

Ti Mậu Thiên nói xong lời này thì trực tiếp giơ bàn tay lên, hướng Quỳnh Bích Lạc diêu không vỗ xuống một chưởng!

Ầm ầm!

Không gian vỡ vụn! Thiên địa biến sắc!

Quỳnh Bích Lạc lập tức cảm thấy chính mình bị một cỗ lực lượng to lớn khó mà chống lại, gắt gao khóa chặt ở chỗ đó, mắt thấy một chưởng kia của đối phương sắp rơi xuống, nàng ta nhưng căn bản không thể nhúc nhích được một chút nào!

"Cái này....đây chính là thực lực của Độ Kiếp Đế Quân sao?"

Trong lòng Quỳnh Bích Lạc lập tức dâng lên một cỗ cảm giác vô cùng tuyệt vọng.

Trước đó, nàng ta vốn cho rằng, cho dù chính mình không địch lại, nhưng ít ra cũng sẽ không thua quá nhanh.

Thế nhưng là vừa mới giao thủ một cái thì lúc này Quỳnh Bình Lạc mới ý thức được, Độ Kiếp Đế Quân căn bản chính là tồn tại không thể chống lại!

Mặc dù đối phương vẻn vẹn chỉ có cảnh giới nửa bước Độ Kiếp, thế nhưng khoảng cách nửa bước này nhưng lại có cách biệt một trời.

Không hổ là tồn tại mạnh nhất thế gian này a!

Vào lúc này, Quỳnh Bích Lạc thậm chí ngay cả ý nghĩ chống lại cũng không có, bởi vì đối phương thật sự quá cường đại!

"Chẳng lẽ Quỳnh Bích Lạc ta...hôm nay thật phải mất mạng ở chỗ này sao?"

Ngay vào lúc Quỳnh Bích Lạc vô cùng tuyệt vọng:

Bạch!

Không gian phía trước nàng ta bỗng nhiên lắc lư một lúc, sau đó thì một đạo thân ảnh vô cùng đột ngột, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của nàng.

Ngay sau đó, sau khi đạo thân ảnh kia vừa xuất hiện, trong tay không biết làm sao lại có thêm một cái tàn đao, sau đó phướng phía trên mà hung hăng bổ tới!

Ầm!

Một đạo đao mang màu xám to lớn, đột nhiên tăng vọt mà lên, cùng một chưởng của Ti Mậu Thiên ở trên không trung kia va chạm vào nhau.

Răng rắc!

Một chưởng kinh khủng kia vốn khiến cho Quỳnh Bích Lạc vô cùng tuyệt vọng, thế mà bị một đao của người khách thần bí đến thăm này ngay lập tức đánh cho vỡ nát!
Chương 1023 Bại đế quân!

"Cái gì! Chẳng lẽ lại là một vị Độ Kiếp Đế Quân?"

Quỳnh Bích Lạc lập tức giật mình, sau đó thì nhanh chóng tập trung nhìn vào, lập tức hoàn toàn ngây ngẩn cả người:

"Lại có thể...là hắn!"

Vị khách thần bí đến thăm này, bỗng nhiên chính là Diệp Trần vừa rồi kịp thời chạy tới.

"Thực lực của hắn...sao lại thế!"

Quỳnh Bích Lạc thật sự choáng váng:

Nhớ rõ lần trước ở trên núi Thiên Kiếp, biểu hiện của Diệp Trần tuy rằng kinh diễm, thế nhưng cũng chỉ hơn một chút so với nàng, có thực lực Hợp Đạo Tiên Quân mà thôi.

Mà bây giờ, thời gian trôi qua ngắn ngủi có mấy tháng, vậy mà đã có thể có lực chống lại với Độ Kiếp Đến Quân rồi?

Loại tốc độ phát triển này cũng quá mức nghịch thiên đi!

Cùng lúc đó, Ti Mậu Thiên kia thấy một chưởng này của chính mình bị một người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện phá vỡ thì cũng lập tức vừa sợ vừa giận:

"Tiểu tử! Ngươi là người phương nào? Cũng dám nhúng tay vào chuyện của Kình Thương tông ta!"

Cùng lúc Ti Mậu Thiên nói ra lời này thì thần niệm cũng quét qua trên người Diệp Trần một lần, vẻ mặt ngay lập tức hiện ra vẻ chấn kinh càng ngày càng đậm.

Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, tu vi của người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện ở trước mắt này rõ ràng chỉ có cảnh giới Phản Hư hậu kỳ, ngay cả Quỳnh Bích Lạc cũng kém xa tít tắp, thế nhưng vậy mà có thể ngăn lại được một kích của chính mình, quả thực làm cho người khó có thể tin!

Diệp Trần ngẩng đầu, liếc qua Ti Mậu Thiên, khóe miệng hơi nhếch lên:

"Kịnh Thương tông? Rất đáng gờm sao? Hôm nay ta muốn nhúng tay vào thì ngươi có thể làm gì?"

Ti Mậu Thiên nghe được điều này, hai mắt lập tức trừng một cái, hiển nhiên không nghĩ tới, lại còn có người không để Kình Thương tông bọn họ vào mắt.

Cùng lúc đó, Hi Nguyệt cũng đã phi thân đi tới trước mặt Quỳnh Bích Lạc, mặt mũi đầy vẻ khẩn trương:

"Sư phụ, ngài không có sao chứ?"

Quỳnh Bích Lạc nhìn thấy Hi Nguyệt đầu tiên là vui mừng, sau đó thì lại thay đổi sắc mặt:

"Tại sao các ngươi lại trở về rồi? Đi mau!!"

Hi Nguyệt gắt gao nắm lấy cánh tay của Quỳnh Bích Lạc, kiên định lắc đầu, nói:

"Sư phụ! Ta và Diệp Trần trở về lần này, chính là muốn mang ngài và đồng môn Lạc Hà tông cùng rời đi!"

Quỳnh Bích Lạc nghe được điều này thì lập tức cuống lên:

"Hồ nháo! Các ngươi đều đã đi rồi, trở lại làm cái gì! Các ngươi là ngốc sao?"

Từ hôm đó ở trên núi Thiên Kiếp, Diệp Trần giết chết hai đại thiên tài và một tên trưởng lão của Kình Thương tông, đã được Kình Thương tông coi là tử địch, tính cả Hi Nguyệt cũng đã trở thành đối tượng truy bắt, thậm chí thậm chí toàn bộ Lạc Hà tông cũng phải bị liên lụy!

Lúc này Hai người Diệp Trần và Hi Nguyệt trở về Lạc Hà tông, không thể không nghi ngờ chính là tự chui đầu vào lưới!

Tuy rằng theo như những gì mà Quỳnh Bích Lạc nghĩ được thì thực lực của Diệp Trần đã xưa đâu bằng nay, thế nhưng làm sao có thể chống lại cới loại quái vật khổng lồ như Kình Thương tông này?

Ti Mậu Thiên nghe thấy đối thoại giữa Quỳnh Bích Lạc và Hi Nguyệt, chẳng mấy chốc thì cũng hiểu ra, hai mắt lập tức nhìn chòng chọc vào Diệp Trần, gằn từng chữ một:

"Ngươi chính là Diệp Trần ở trên núi Thiên Kiếp giết Tôn sư đệ và Tuyệt sư điệt của ta? Không đúng! Ngươi rõ ràng đã chết ở Mê La Tinh Hải, làm sao có thể còn sống?"

Ti Mậu Thiên bản thân là một trong bát đại trưởng lão của Kình Thương tông, chuyện tứ đại Đế Quân vây Diệp Trần ở Mê La Tinh Hải thì hắn cũng biết, cho nên tự nhiên kinh ngạc không thôi.

Diệp Trần cười lạnh:

"Vấn đề này, vẫn là ngươi đi xuống đất mà hỏi mấy cái lão già kia đi thôi!"

Nói xong lời này, Diệp Trần vung Diệt Thế Ma đao trong tay lên, bay thẳng thân mà lên, hướng Ti Mậu Thiên hung hăng chém xuống dưới một cái.

"Hừ!"

Ti Mậu Thiên tuy rằng kinh ngạc, nhưng lại cũng không e ngại, dù sao hắn bây giờ đã có cảnh giới nửa bước Độ Kiếp, chẳng lẽ còn phải sợ một tên tiểu tử cảnh giới Phản Hư sao?

" Tiểu tử không biết tự lượng sức mình...cái gì!!"

Ti Mậu Thiên vốn cũng không có quá để Diệp Trần ở trong lòng, thế nhưng đợi đến khi một đao kia của Diệp Trần được bổ xuống dưới thì sắc mặt của hắn lập tức đại biến.

Nói không ra vì sao uy lực một đao này của Diệp Trần cũng không tính là mạnh, thế nhưng bên trong đao mang màu xám nhìn như tầm thương kia, dường như lại ẩn chứa một cỗ khí tức quỷ dị khó mà hình dung khiến Ti Mậu Thiên cảm nhận được sự uy hiếp rất lớn!

Dưới sự kinh hãi, hai tay của Ti Mậu Thiên lập tức nhanh chóng kết ấn, một đạo phi kiếm từ bên trong cơ thể của hắn bắn ra, sau đó thì toàn lực đẩy hướng về phía một đao kia của Diệp Trần mà ngăn cản đi lên.

Rất rõ ràng, sau khi Ti Mậu Thiên ý thức được người trẻ tuổi trước mắt này không đơn giản, quả quyết sử xuất lấy ra thực lực chân chính của mình!

Thanh phi kiếm kia rõ ràng là một kiện Tiên khí!

Tuy nhiên:

Khanh!

Một đao một kiếm, ở trên không trung va chạm vào nhau.

Tu vi của Diệp Trần dù sao so với đối phương cũng kém hơn rất nhiều, cả người trong nháy mắt bay ngược mà ra, cũng may hắn có phù văn Hỗn Độn pháp tắc hộ thể, thay hắn triệt tiêu lực trùng kích cường đại của đối phương.

Mà đổi thành bên Ti Mậu Thiên, tuy rằng nhìn như chiếm cứ ưu thế, nhưng vẻ mặt vô cùng xanh xám:

Chỉ thấy, thanh phi kiếm Tiên khí kia của hắn thế mà đã xuất hiện một vết nứt!

Không chỉ như thế, Ti Mậu Thiên nhìn như đánh lui Diệp Trần, thế nhưng lại rõ ràng cảm nhận được một cỗ hủy diệt chi ý làm cho hắn rất khó chịu đã xâm nhập vào bên trong cơ thể của hắn!

"Pháp bảo thật là mạnh! Đao ý hủy diệt thật khủng khiếp! Đây chính là Diệt Thế Ma đao như trong lời đồn sao?"

Ti Mậu Thiên kinh hãi không thôi.

Mà đổi thành một bên, Diệp Trần tuy rằng bị đánh lui thế nhưng lại không bị chút tổn thương nào, lập tức vung Diệt Thế Ma đao lên lần nữa, lại một lần nữa chủ động giết tới!

Khanh khanh khanh!

Chớp mắt một cái, pháp bảo của hai người ở trên không trung đã va chạm vào nhau vô số lần.

Diệp Trần thì bởi vì nguyên nhân tu vi thấp, tuy rằng mỗi một lần đều sẽ bị đánh bay ra ngoài, nhưng lại giống như một con tiểu cường đành hoài mà không chết, sau khi mỗi một lần lúi lại thì lại lần nữa chủ động tiến công.

Mà nhìn Ti Mậu Thiên như đứng vững ở thế thượng phong, ngược lại lại bắt đầu liên tục bại lui, sắc mắt trở nên tái mét vô cùng.

Hắn thực sự không thể nào hiểu được, tu vi của mình rõ ràng so với đối phương cao hơn gần hai cái đại cảnh giới, cho dù pháp bảo của đối phương có đẳng cấp mạnh hơn, dựa theo lý thuyết mà nói thì chính mình cũng có thể dễ dàng nghiền ép đối phương mới đúng.

Thế nhưng là kiếm khí của mình lại giống như không thể nào làm cho đối phương bị thương một chút nào, ngược lại đao khí hủy diệt được phát ra từ bên trong thanh ma đao kia lại có thể xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của hắn, làm cho hắn khó khăn không thể nói ra được!

Phải biết, tu vi một khi bước vào cảnh giới Độ Kiếp, bản thân cũng đã bắt đầu nắm giữ lực lượng pháp tắc.

Nhưng là, Ti Mậu Thiên lại cảm nhận được rõ ràng, đao khí hủy diệt mà đối phương phát ra dường như so với lực lượng Hủy Diệt pháp tắc còn muốn thuần tùy hơn nhiều! Cũng càng khó chơi hơn!

"Trên đời này, tại sao có thể có được lực lượng còn thuần túy hơn cả so với lực lượng pháp tắc?"

Ti Mậu Thiên trăm mối vẫn không có cách giải, trong lòng vừa kinh lại vừa sợ, sớm đã không còn sự tự tin như trước đó.

Hắn lại làm sao biết được rằng, Diệp Trần sử dụng chính là lực lượng bên trong phù văn Hỗn Độn pháp tắc.

Trong Hỗn Độn pháp tắc bao hàm Hủy Diệt pháp tắc, nhưng lại ở trên cả Hủy Diệt pháp tắc!

Nếu không phải tu vi bản thân Diệp Trần chênh lệch quá nhiều thì há lại sẽ dây dưa thời gian dài như vậy?

Ầm ầm!

Sau khi đao kiếm lại va chạm vào nhau một lần nữa:

Răng rắc!

Thanh phi kiếm Tiên khí của Ti Mậu Thiên kia trong nháy mắt vỡ vụn ra!

Bạch bạch bạch!

Ti Mậu Thiên bị pháp bảo phản phệ, cũng liên tiếp lùi lại vài trăm mét, vẻ mặt càng trở nên tái nhợt.

"Hừ! Tiểu tử! Ngươi chẳng qua là ỷ vào pháp bảo lợi hại mà thôi, đợi lão phu trở về mang tới pháp bảo trấn tông của Kình Thương tông ta tới rồi lại phân cao thấp với ngươi!"

Ti Mậu Thiên nói xong lời này, quay người liền trốn.

Mọi người ở phía dưới nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức tất cả đều xôn xao.
Chương 1024 Không có lựa chọn nào khác!

Một trong bát đại trưởng lão của Kình Thương tông, đường đường cường giả Độ Kiếp Đế Quân lại bị người trẻ tuổi thần bí này đánh bại, dọa đến chạy trối chết rồi?

Cũng khó trách mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng được, dù sao cường giả cảnh giới Độ Kiếp Đế Quân thế nhưng là tồn tại cao cấp nhất toàn bộ Tu Chân giới!

Đế Quân giận dữ có thể dễ dàng phá hủy một phương tinh vực!

Bây giờ thế mà bị thua ở trong tay một người trẻ tuổi, hoàn toàn chính xác có chút khó tin.

Diệp Trần nhìn thấy Ti Mậu Thiên muốn chạy trốn thì lập tức cười lạnh, cũng không có đuổi theo mà hô to một tiếng:

"Lão vượn! Cửu lão!"

Ti Mậu Thiên kia vừa mới vọt ra ngoài hơn mười dặm, phía trước độ nhiên xuất hiện một đao thân ảnh cao lớn khôi ngô, trực tiếp diêu không một quyền đập về phía hắn!

Ầm ầm!

Không gian nổ tung, uy lực khủng khiếp!

Uy lực của một quyền này đủ để dễ dàng đánh nổ một quả tinh cầu cỡ nhỏ!

"Cái gì! Lại là một vị cường giả có thực lực Độ Kiếp Đế Quân!!"

Ti Mậu Thiên lập tức hoảng sợ không thôi, hai tay vội vàng đẩy ra, cố gắng ngăn cản.

Ầm ầm!!

Chân nguyên của hai người hung hăng va chạm vào nhau, Ti Mậu Thiên lập tức bay ngược lại, đồng thời điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi.

"Thực lực của người này không thua kém gì tông chủ, ta tuyệt đối không phải là đối thủ!"

Ti Mậu Thiên trong nháy mắt đánh giá ra, chính mình xa xa không phải là đối thủ của đại hán khôi ngô, gần như không có một chút do dự nào, cùng lúc thân thể bay ngược ra đằng sau lại thuận thế hướng một cái phương hướng khác chạy như điên. Tuy nhiên, hắn vừa mới chạy ra ngoài được khoảng cách trăm dặm thì phía trước đột nhiên xuất hiện thân ảnh của một ông lão, hướng về phía hắn vỗ xuống một chưởng:

"Sao lại thế! Lại là một tên Độ Kiếp Đế Quân?"

Ti Mậu Thiên lập tức sắp khóc.

Trước đó tên đại hán khôi ngô kia là Hỗn Thế Ma Viên hóa thân, bây giờ ông lão này thì tự nhiên chính là Cửu U Thôn Thiên Mãng hóa thân.

Hai người bọn họ, một là yêu thú bát giai thực sự, một là dị chủng thượng cổ, tất cả đều có thực lực của Độ Kiếp Đế Quân, cả hai đều không thua kém gì tứ đại Đế Quân trước kia!

Nếu bọn họ không có hiện ra nguyên hình thì thực lực cũng không được phát huy hoàn toàn, Ti Mậu Thiên lại làm sao có thể chống đỡ được một kích của Hỗn Thế Ma Viên?

Dù là như thế, Cửu U Thôn Thiên Mãng vỗ xuống một chưởng, Ti Mậu Thiên vốn đã bị thương thật nặng cũng đã không chịu nổi.

Ầm!

Ti Mậu Thiên tuy rằng cố gắng ngăn cản, nhưng vẫn bị một chưởng này của Cửu U Thôn Thiên Mãng hung hăng đập xuống, giống như một viên thiên thạch, nặng nề hướng phía dưới rơi xuống.

"Chết đi!!"

Diệp Trần ở phía dưới, ngay lập tức giơ Diệt Thế Ma đao lên, lại là một đạo đao mang được bổ ra.

"Không!!"

Ti Mậu Thiên lập tức rống lớn một tiếng, lập tức vào pháp bảo trữ vật ở cổ tay mình một cái:

Oanh!

Kém theo đó là một đạo hào quang sáng chói sáng lên, một cái pháp bảo giống như mai rùa đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Ti Mậu Thiên, bỗng nhiên lại là một kiện Tiên khí, mà lại là Tiên khí loại hình phòng ngự.

Đáng tiếc, sau khi đạo đao mang kia của Diệp Trần rơi xuống, món pháp bảo phòng ngự kia ngay cả một giây đồng hồ cũng không chống đỡ nổi thì "Bành" một tiếng, trực tiếp vỡ vụn ra!

"Phốc!"

Ti Mậu Thiên lập tức điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi nữa, cả người lại bay ngược ra đẳng sau một lần nữa.

Cảnh tượng xảy ra trước và sau đó, nói thì chậm thật ra thì chẳng qua cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Cường giả Đế Quân trước đó còn mạnh mẽ khiến người ta phải sợ hãi, đã thua tan tác như chó nhà có tang, nhìn qua vô cùng thê thảm.

Mọi người của Lạc Hà tông ở phía dưới xem tới thổn thức không thôi.

"Tiểu tử! Ta chính là bát đại trưởng lão Kình Thương tông, ngươi dám đụng đến ta mà không sợ phải tiếp nhận lửa giận của Kình Thương tông sao?"

Ti Mậu Thiên bị Diệp Trần, Hỗn Thế Ma Viên và Cửu U Thôn Thiên Mãng ba người có thực lực của cường giả Đế Quân vây quanh vào giữa, hơn nữa bản thân hắn đã bị trọng thương, tự biết là căn bản không có cách xông ra vòng vây, không thể không gầm thét một tiếng.

Diệp Trần cười lạnh, Diệt Thế Ma đao trong tay đã chậm rãi giơ lên cao một lần nữa:

"Cho dù là Công Tôn Vô Ngã, ta cũng không có để vào mắt, huống chi là ngươi!"

Nói xong lời này, Diệp Trần không lưu tình chút nào, lại bổ xuống một đao nữa.

Mà cùng lúc đó, Hỗn Thế Ma Viên và Cửu U Thôn Thiên Mãng cũng cùng lúc xuất thủ.

"Không!!!"

Ti Mậu Thiên lập tức không cam lòng rống lớn một tiếng.

Đáng tiếc là ở trước mắt ba người này, mỗi một người đều có thực lực giết được hắn, bây giờ cả ba cùng lúc xuất thủ, hơn nữa trên người hắn lại bị trọng thương thì có thể chống đỡ được như thế nào?

Bành!

Ở dưới sự hợp kích của tam đại cường giả, đáng thương cho Ti Mậu Thiên đường đường là cường giả Đế Quân, trong nháy mắt hóa thành một đám sương máu.

"Kình Thương tông sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Tất cả các ngươi, tất cả đều phải chết! Tất cả đều phải chết!!!"

Sau khi nhục thân của Ti Mậu Thiên bị hủy, một sợi tàn hồn còn sót lại phát ra một tiếng gào thét giận dữ cuối cùng, vang lên quanh quẩn giữa thiên địa.

Người của Lạc Hà tông ở phía dưới nghe được lời này của Ti Mậu Thiên, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi hoàn toàn, trên dưới toàn bộ núi Lạc Hà đều yên tĩnh như chết!

Sau khi trầm mặc một lát, trong ánh mắt Quỳnh Bích Lạc nhìn về phía Diệp Trần lập tức hiện ra sắc mặt giận dữ:

"Tại sao ngươi có thể cứ giết hắn như vậy! Ngươi có biết không, hắn là một trong bát đại trưởng lão của Kình Thương tông, đắc tội Kình Thương tông, chẳng những cái mạng nhỏ của ngươi khó bảo đảm, ngay cả Lạc Hà tông chúng ta cũng phải vì ngươi mà chịu liên lụy!"

Diệp Trần lập tức nhướng mày, bên trong đôi mắt hiện ra vẻ lạnh lùng:

"Nữ nhân ngu xuẩn! Ngươi cho rằng ngươi không đắc tội Kình Thương tông thì Kình Thương tông sẽ bông tha các ngươi sao? Thật sự là không thể nói lý!"

Nếu nữ nhân này không phải là sư phụ của Hi Nguyệt, Diệp Trần chỉ sợ sớm đã lấy một bàn tay ngay lập tức đập tới, chứ sẽ không nói nhảm với nàng, càng không cần phải bất chấp nguy hiểm đi tới Tu Chân giới.

Lúc này tên đại trưởng lão của Lạc Hà tông có chủ trương đầu hàng Kình Thương tông kia cũng không nhịn được hướng về phía Quỳnh Bích Lạc, oán hận nói:

"Hừ! Ngu xuẩn! Nếu như ngươi sớm đáp ứng đầu hàng thì chẳng phải đã xong rồi không, bây giờ nháo đến tình trạng này, Lạc Hà tông chúng ta từ trên xuống dưới đều phải vì ngươi mà chôn cùng!"

Quỳnh Bích Lạc đang muốn mở miệng phản bác, Diệp Trần lại trực tiếp bổ một đao tới:

"Loại người khúm núm chỉ biết nịnh bợ! Nên giết!"

Trong lòng Diệp Trần đang kìm nén một cỗ tức giận không có chỗ phát tiết, vừa vặn có người đụng vào họng súng hắn, hắn đương nhiên sẽ không lưu tình.

Bành!

Tên trưởng lão của Lạc Hà tông kia trong nháy mắt bị một đao của Diệp Trần chém thành hai nửa, trong nháy mắt hóa thành một đám sương máu.

Tê ~~

Đệ tử Lạc Hà tông ở xung quanh lập tức thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh, tất cả mọi người đều lùi lại phía sau, sợ sẽ trở thành vong hồn dưới đao Diệp Trần.

Mà ngay cả Quỳnh Bích Lạc cũng bị thủ đoạn lôi đình của Diệp Trần hù dọa, há hốc mồm, lời nói trước đó đã đến miệng lại trực tiếp nuốt ngược trở vào.

Diệp Trần thấy việc mình giết gà dọa khỉ đã có hiệu quả, lúc này mới thu hồi Diệt Thế Ma đao lại, nhàn nhạt liếc qua Quỳnh Bích Lạc, nói:

"Nếu như không xem ở trên thể diện của Hi Nguyệt, Lạc Hà tông các ngươi sống chết ra sao có liên quan gì với ta?"

"Việc đã đến nước này, hiện tại ở trước mặt các ngươi chỉ có hai lựa chọn!"

"Thứ nhất, các ngươi tiếp tục ở lại nơi này, chờ đại quân của Kình Thương tông đến, một lần hành động dẹp sạch cách ngươi!"

"Thứ hai, bỏ mọi thứ ở sơn môn này đi, theo ta di chuyển đến một nơi an toàn!"

"Muốn chết hay là sống, do các ngươi chọn đi!"

Thật ra thì Diệp Trần trước đó sở dĩ trực tiếp giết Ti Mậu Thiên kia đi chính là tính tới một bước này.

Cao tầng của Kình Thương tông chết ở Lạc Hà tông, hai đại tông môn đã rơi vào trong cục diện không chết không thôi, ở lại cũng chỉ có một con đường chết, Lạc Hà tông nếu như muốn còn tồn tại thì cũng chỉ có thể đi theo hắn!
Chương 1025 Tình thế không ổn!

Quả nhiên, nghe xong lời này của Diệp Trần, Quỳnh Bích Lạc lập tức chau mày, im lặng không nói.

Trong nội tâm nàng tuy rằng oán hận, Diệp Trần mang tới cho Lạc Hà tông bọn họ tai họa đầy trời, nhưng việc đã đến nước này rồi, Lạc Hà tông và Kình Thương tông đã đứng ở mặt đối lập, nàng ta chỉ có thể dựa vào Diệp Trần đến chống lại Kình Thương tông.

"Ngươi nói muốn dẫn chúng ta đi tới một nơi an toàn, là nơi nào? Ngươi phải biết, thực lực của Kình Thương tông trải rộng toàn bộ Tu Chân giới, muốn tránh né sự truy sát của Kình Thương tông thì không khác gì là người si nói mộng!"

Khẩu khí của Quỳnh Bích Lạc rõ ràng đã yếu đi rất nhiều, đồng thời lại đối với Diệp Trần hiển nhiên rất hoài nghi.

Diệp Trần thản nhiên nói:

"Chuyện này ngươi cứ việc yên tâm! Nơi mà ta nói tới thì thế lực của Kình Thương tông tuyệt đối không vươn tới nổi, chỉ có điều nơi này có chút xa xôi, hơn nữa, một lần ta không thể mang đi quá nhiều người, các ngươi phải chia thành tốp nhỏ, chia ra hành động mới được..."

Lập tức Diệp Trần mang lộ tuyến tiến vào Hạo Thiên giới nói ra đối với Quỳnh Bích Lạc.

Sau khi Quỳnh Bích Lạc nghe xong thì hai mắt lập tức trừng một cái:

"Ngươi là đang đùa ta sao? Từ đại tinh vực trung tâm đến cái nơi mà ngươi nói, cho dù là ta chí ít cũng cần tới thời gian mấy năm, chỉ sợ không đợi đến lúc chúng ta chạy ra khỏi đại tinh vực trung tâm thì đã bị Kình Thương tông bắt được rồi!"

Không đợi Diệp Trần mở miệng, Hi Nguyệt ở một bên đã giải thích về Tiêu Dao Tiên châu cho Quỳnh Bích Lạc nghe một lần, sắc mặt Quỳnh Bích Lạc lúc này mới chuyển biến tốt đẹp hơn.

Nửa ngày sau, Diệp Trần thao túng Tiêu Dao Tiên châu mang theo hơn một trăm hạc tâm cao tầng của Lạc hà tông rời đi trước, về phần những trưởng lão và đệ tử bình thường kia thì chia ra hành đông, chia làm mười mấy tổ, dựa theo lộ tuyến của từng tổ rời khỏi đại tinh vực trung ương trước, sau đó lại chậm rãi di chuyển về phía phương hướng của tinh vực Thiên Lang.

Dù sao, Kình Thương tông căn bản sẽ không để ý tới sống chết của những đệ tử bình thường kia, cho nên bọn họ thật ra thì vẫn còn tương đối an toàn.

Còn về phần những đệ tử ngoại môn của Lạc Hà tông kia tự nhiên là không để ý tới, chỉ có thể hạ lệnh giải tán, mặc cho bọn họ đường ai nấy đi.

Tuy nhiên, chờ Diệp Trần mang theo hơn trăm người này, lần nữa bước vào bên trong thông đạo không gian, lúc này mới phát hiện, bởi vì nhân số quá nhiều, Tiêu Dao Tiên châu gánh chịu có hạn, tốc độ so với lúc đến giảm mạnh rất nhiều!

Diệp Trần xem chừng, dựa theo tốc độ bây giờ muốn di chuyển về tới tinh vực Thiên Lang thì chỉ sợ ít nhất cũng cần tới thời gian gần nửa năm.

Tuy rằng so với phương thức đi đường bình thường thì vẫn như cũ nhanh hơn rất nhiều, nhưng cũng để Diệp Trần có chút không kịp chuẩn bị, mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.

Suy cho cùng, một khi thời gian bị kéo dài, chờ đến khi bát đại tiên môn phản ứng lại vậy bọn hắn coi như rất nguy hiểm!

...

Cùng lúc đó, Kình Thương tông:

"Đại trưởng lão! Không xong! Bát trưởng lão...thần ngọc mệnh hồn của Bát trưởng lão bị đứt gãy!"

Một ông lão tóc trắng phơ, cầm lấy một khối ngọc bài bịt đứt gãy, xông vào đại điện của Kình Thương tông, lớn tiếng hô to một tiếng, thần sắc trên mặt như cha mẹ chết.

"Cái gì!!"

Một đám cao tầng của Kình Thương tông, tất cả đều đột nhiên đứng dậy, gắt gao nhìn chằm chằm vào khối ngọc bài bị đứt gãy ở trong tay của ông lão tóc trắng kia, cái ngọc bài này là đại biểu cho trạng thái tính mạng của Ti Mậu Thiên, mọi người vừa giận lại vừa sợ.

"Lão Bát tuy rằng chỉ có cảnh giới nửa bước Độ Kiêp, nhưng Lạc Hà tông kia sớm đã suy yếu không chịu nổi, trong môn tu vi cao nhất chẳng qua cũng chỉ mới Hợp Đạo hậu kỳ mà thôi, lại có ai có thể giết được lão Bát? "

"Chẳng lẽ là đám người Lạc Hà tông kia lợi dụng đại trận tông môn đánh lén?"

"Không có khả năng! Lão Bát chỉ là tiến đến chiêu hàng mà đã có rất nhiều trưởng lão của Lạc Hà tông biểu thị nguyện ý quy hàng Kình Thương tông chúng ta, lại nói, ta không tin đám phế vật Lạc Hà tông kia có lá gan dám giết trưởng lão của Kình Thương tông chúng ta!"

"Nhưng là bây giờ sự thật đã bày ra ở trước mắt, lão Bát quả thật là đã chết!"

...

Mọi người bàn tán sôi nổi.

"Ba!"

Ông lão áo xám ngồi ở chủ vị bỗng nhiên vỗ một cái.

Toàn bộ đại điện trong nháy mắt lập tức yên tĩnh trở lại.

Hoá ra, ông lão áo xám này tên là Chu Thánh, chính là người đứng đầu trong bát đại trưởng lão của Kình Thương tông!

Luận tư lịch và bối phận, so với Công Tôn Vô Ngã tông chủ của Kình Thương tông còn cao hơn rất nhiều!

Từ sau khi Công Tôn Vô Ngã bị mất tích ở Mê La Tinh Hải, chuyện lớn nhỏ trong Kình Thương tông, bây giờ tất cả đều Chu Thánh thay mặt để xử lý.

Thấy mọi người yên tĩnh trở lại, Chu Thánh hít sâu một hơi, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:

"Xem ra Kình Thương tông ta năm nay thật đúng là mọi việc đều bất lợi! Đầu tiên là tiểu oa nhi Tuyệt Vô Địch kia chết yểu ở núi Thiên Kiếp, Công Tôn sư đệ cũng đến nay chưa về, bây giờ Bát trưởng lão lại chết oan chết uổng!"

"Nếu cứ tùy ý để cho loại tình huống này phát triển tiếp thì chỉ sợ người của toàn bộ Tu Chân giới đều xem mà chê cười Kình Thương tông chúng ta!"

Chu Thánh nói đến đây thì dừng lại một chút, bên trong đôi mắt già nua vẩn đục, hiện ra một cỗ sát ý nồng đậm, lúc này mới lại lạnh giọng mở miệng nói:

"Truyền mệnh lệnh của ta xuống dưới, huy động tất cả lực lượng tinh nhuệ của Kình Thương tông, trong vòng một ngày, san bằng Lạc Hà tông cho lão phu!

Mọi người nghe được điều này thì lập tức tất cả đều lên tinh thần, thi nhau khom người đồng ý nói:

"Tuân mệnh!"

...

Tuy nhiên, chờ một ngày sau lúc mà bảy đại trưởng lão Kình Thương tông tự mình dẫn binh giết tới Lạc Hà tông

Trên cả quả tinh cầu Lạc Hà, sớm đã không có một ai.

Bảy đại trưởng lão vô cùng phẫn nộ, trực tiếp xuất thủ hủy diệt đi toàn bộ tinh vực xung quanh!

Việc này một khi truyền ra lập tức nhấc lên sóng to gió lớn trên toàn bộ Tu Chân giới.

Nhưng mà này còn chưa tính, sau khi Kình Thương tông vồ hụt, lúc này tuyên bố ra ngoài, đuổi bắt toàn bộ dư nghiệt của Lạc Hà tông, vô luận là ai, chỉ cần có thể cung cấp manh mối có ích thì được bản thưởng một kiện Tiên khí, công pháp dưới Thần cấp của Kình Thương tông thì tùy ý lựa chọn!

Sau khi tin tức này truyền ra, lập tức lại đưa tới chấn động lớn lần nữa.

Có rất nhiều người đều bắt đầu gia nhập vào trong hàng ngũ tìm kiếm dư nghiệt của Lạc Hà tông.

Tuy nhiên kỳ lạ là, nhân vật quan trọng của Lạc Hà tông thì giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không thấy xuất hiện qua ở bất kỳ địa phương nào.

Thậm chí rất nhiều người nghi ngờm thành viên hạch tâm của Lạc Hà tông, đã thông qua một loại đường tắt nào đó rời khỏi đại tinh vực trung tâm.

...

"Ba ngày! Đã ròng rã ba ngày rồi! Kình Thương tông chúng ta đã huy động mấy trăm triệu binh lực, vậy mà chỉ bắt được một số nhân vật nhỏ của Lạc Hà tông, Quỳnh Bình Lạc ở đâu? Những tên trưởng lão kia của Lạc Hà tông ở đâu rồi? Chẳng lẽ bọn họ đều đột nhiên biến mất hay sao?"

Bên trong đại điện của Kình Thương tông, Đại trưởng lão Chu Thánh nổi trận lôi đình.

Kình Thương tông bọn họ lần này, có thể coi là mất mặt về tới tận nhà, trước đó phát động nhiều người thảo phạt Lạc Hà tông, kết quả không công mà trở về, bây giờ gần như điều động tất cả thế lực của Kình Thương tông, lại ngay cả một tên nhân vật quan trọng của Lạc Hà tông cũng không có bắt được.

Mấy cái thế lực đỉnh cấp còn lại, bây giờ tất cả đều đang nhìn Kình Thương tông làm trò cười, thế hệ cao tầng đời này của Kình Thương tông tự nhiên cũng cảm tối tăm mặt mũi.

Sáu đại trưởng lão còn lại cũng thi nhau lắc đầu thở dài, hiển nhiên cũng là trăm mối vẫn không có cách giải.

Đúng lúc này, một tên đệ tử Kình Thương tông, trong tay cầm lấy một khối ngọc giản, bước nhanh vọt vào:

"Khởi bẩm đại trưởng lão! Tông chủ Vô Cực tông phái người đưa tới một cái ngọc giản truyền âm!"

"Ồ?"

Chi Thánh nghe được điều này thì hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, lập tức vẫy tay một trảo, bắt được viên ngọc giản truyền âm kia vào trong tay, thần niệm ngay lập tức tiến vào trong đó thăm dò.

Ngay sau đó, mặt mũi Chu Thánh trước đó còn đầy vẻ chán nản thì bây giờ bỗng nhiên cười lên ha hả:

"Thật sự là trời cũng giúp ta! Quỳnh Bích Lạc! Ta ngược lại muốn nhìn xem, ngươi còn muốn trốn đi tới nơi nào!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom