• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New THẦN ĐẾ TRỌNG SINH (2 Viewers)

  • Chương 851-855

Chương 851 Loại bỏ Tuyệt Vô Địch!

"Sắp chết đến nơi rồi, ngươi thế mà còn cười được?"

Ba người Tuyệt Vô Địch chẳng mấy chốc lại đuổi theo, vây quanh Diệp Trần vào giữa một lần nữa.

Ba người bọn họ đối phó một mình Diệp Trần có thể nói là vững vàng chiếm thượng phong, cũng không vội vàng liều mạng với Diệp Trần.

Huống chi, nếu như bọn họ tiêu hao quá lớn, khó tránh khỏi cho những người khác lợi dùng thời cơ.

Cho nên, không phải vạn bất đắc dĩ thì bọn họ cũng sẽ không có thực sự liều mạng với Diệp Trần.

Diệp Trần lại cười ha ha một tiếng nữa, một mặt giễu cợt nói:

"Ta cười mưu kế các ngươi tính toàn tường tận, cũng chẳng qua chỉ là may áo cưới cho người khác mà thôi! Trong các ngươi vô luận ai bị thương cũng sẽ trở thành đối tượng ưu tiên được loại bỏ của những người khác! Cho nên căn bản không dám lấy mệnh ra chiến với ta! Mà ta đã chắc chắn sẽ bị đào thải, ít nhất cũng phải kéo theo một cái để đệm lưng mới được!"

Lời này của Diệp Trần vừa nói ra thì vừa vặn đánh trúng vào chỗ uy hiếp của ba người, sắc mặt của ba người Tuyệt Vô Địch lập tức thi nhau thay đổi.

Cục diện trước mắt này quả thật là bất luận kẻ nào cũng không thể tin tưởng, chỉ có dựa vào chính mình.

Nếu như một khi bọn họ bị thương, sau đó sẽ trở nên vô cùng bị động.

Trong lúc nhất thời, ba người ở dưới những lời này của Diệp Trần vậy mà tất cả đều ngây ngẩn cả người, ai cũng không muốn lại chủ động xuất thủ.

Diệp Trần thấy đã trấn trụ được ba người, khóe miệng không thể không hơi nhếch lên, thừa dịp ba người còn chưa kịp phản ứng, thân thể bỗng nhiên nhoáng một cái, thi triển ra thần thông Súc Địa Thành Thốn, nhanh như chớp vọt tới trước mặt Tuyệt Vô Địch cách mình gần nhất.

"Chết!!"

Diệp Trần quát lớn một tiếng, sát ý trên người bừng bừng, tay nắm thành đao, mang theo khí tức hủy diệt kinh thiên, hướng về phía đỉnh đầu Tuyệt Vô Địch hung hăng chém xuống tới!

Ngay vào lúc Diệp Trần vừa mới bại lui, hắn cũng đã lặng lẽ sử dụng bí thuật Nghịch Sinh Bách Chuyển, chẳng những chữa trị thương thế trong cơ thể, hơn nữa điều chỉnh trạng thái của mình đến mạnh nhất.

Chỉ vì một kích tuyệt mệnh này!

Tuyệt Vô Địch hiển nhiên không nghĩ tới, Diệp Trần thế mà còn có chỗ bảo lưu, sắc mặt lập tức thay đổi hoàn toàn, vội vàng nhanh chóng lui lại!

Tuy nhiên, một kích mưu đồ đã lâu này của Diệp Trần thì làm sao có thể dễ dàng tránh thoát như vậy?

Rơi vào đường cùng Tuyệt Vô Địch nắm tay lại, nhanh chóng dùng chân nguyên ngưng tụ ra một cây trường thương màu vàng kim ngăn cản đi lên:

Oanh!

Khí tức của Diệp Trần lúc này tăng vọt, lại thêm đao khí đã mang theo một tia Hủy Diệt pháp tắc, hung hăng đánh trúng ở trên thương ảnh màu vàng kim của Tuyệt Vô Địch, cái sau thậm chí ngay cả một giây đồng hồ cũng không có ngăn cản được, trong nháy mắt vỡ vụn ra!

"Không!!"

Tuyệt Vô Địch lập tức không cam lòng rống lớn một tiếng, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, thực lực của Diệp Trần thế mà cường đại tới tình trạng như thế!

Cho dù là tu vi của hắn bị áp chế ở cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong cũng không thể bại thê thảm tới như vậy chứ a?

Tuyệt Vô Địch khó có thể tin, vô cùng không cam tâm, thế nhưng là sự thật bày ra ở trước mắt lại không phải do hắn không tin.

Khanh!

Sau khi thương ảnh màu vàng kim bị đao khí Hủy Diệt chém nát, cuối cùng vẫn hung hăng chém xuống dưới, Tuyệt Vô Địch chỉ kịp hơi hơi nghiêng thân, cuối cùng đao khí rơi vào trên đầu vai của hắn!

Nhưng là vượt quá ngoài ý liệu của Diệp Trần, cái một kích trí mạng trải qua tính toán tinh vi này thế mà không thể chém Tuyệt Vô Địch thành hai khúc, dường như bị thứ gì đó cản lại, chỉ là sau khi phun ra một ngụm máu tươi thì bay ngược ra ngoài!

"Lại là pháp y cấp bậc Tiên khí sao? Quả nhiên những nhân vật thiên tài xuất thân từ thế lực lớn này đều không dễ dàng giết chết như vậy a!"

Diệp Trần không thể không âm thầm cảm khái một câu, đao khí Hủy Diệt của hắn tuy rằng lợi hại, nhưng dù sao cũng không phải là dùng Diệt Thế Ma đao thi triển ra, uy lực bị suy giảm rất lớn, bằng không cho dù trên người đối phương mặc được pháp y Tiên khí, thì đã bị hắn oanh thành thịt vụn từ lâu rồi!

Dù vậy, Tuyệt Vô Địch lập tức cảm nhận xương cốt ở khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều nhanh muốn gãy ra từng mảnh, hơn nữa còn mơ hồ cảm nhận được một đạo tràn ngập khí tức hủy diệt đã xâm nhập vào trong cơ thể của hắn!

Mà lúc này, sau Diệp Trần chuẩn bị xuất ra một kích thì lại đuổi theo như bóng với hình.

Về phần hai người Vân Phá Thiên và Yến Cuồng Sinh hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Diệp Trần vốn còn đang ở thế yếu, đột nhiên lập tức đại phát thần uy, chờ khi bọn hắn phản ứng lại, lúc muốn tiến lên hỗ trợ Tuyệt Vô Địch thì lúc đó rõ ràng là đã chậm mất rồi!

Oanh!

Đao khí cường hãn tràn ngập khí tức hủy diệt kia lần nữa bổ xuống dưới, Tuyệt Vô Địch lập tức hoàn toàn tuyệt vọng:

Cho dù hắn có mang theo pháp y Tiên khí thì cũng tuyệt đối không gánh được một đao trước mắt này!

Lui lại một bước để mà nói, cho dù hắn chặn được một đao kia của Diệp Trần thì bây giờ bản thân hắn đã bị trọng thương, cũng vô lực tranh hùng với thiêu kiêu khác.

"Không!!"

Tuyệt Vô Địch dưới sự bất lực, mặt mũi đầy vẻ không cam lòng rống lớn một tiếng, đồng thời nhanh chóng bóp nát ngọc giản truyền tống của chính mình.

Răng rắc!

Cùng lúc đao khí Hủy Diệt rơi xuống, quanh thân Tuyệt Vô Địch xuất hiện một đoàn lực lượng quy tắc bảo vệ hắn.

Chợt, bóng dáng Tuyệt Vô Địch ở bên trong đoàn lực lượng quy tắc bao bọc kia bắt đầu chậm rãi trở thành nhạt:

"Họ Diệp! Xem như ngươi lợi hại! Tuy nhiên ta sẽ ở bên ngoài chờ lấy ngươi!!"

Tại trước khi bị lực lượng quy tắc truyền tống rời đi, Tuyệt Vô Địch rống lớn một tiếng nữa, bên trong đôi mắt hiện ra hận ý nồng đậm.

"Đáng tiếc!"

Diệp Trần cũng không nghĩ tới, Tuyệt Vô Địch thế mà quả quyết quyết tuyệt như vậy, không do dự chút nào bóp nát ngọc giản truyền tống, không thể không âm thầm cảm thấy đáng tiếc.

Giống Tuyệt Vô Địch dạng tuyệt đại thiên kiêu này, nếu như không thể một lần hành động giết chết, chắc chắn hậu hoạn vô cùng!

Mặc dù là như thế, sáu người khác thấy cảnh này thì lập tức tất cả đều ngây ngẩn cả người.

Cho dù là ai cũng không nghĩ tới, Diệp Trần đối mặt với sự vây công của tam đại thiên kiêu, chẳng những có thể kiên trì đến bây giờ, ngược lại loại bỏ được Tuyệt Vô Địch!

Vân Phá Thiên và Yến Cuồng Sinh vốn là còn dự định tiến lên vây công, lập tức không hẹn mà cùng dừng lại bước chân.

Ý định phối hợp cùng nhau của ba người bọn họ trước đó cũng không thể đánh bại Diệp Trần, bây giờ chỉ còn lại có hai người bọn họ, ai đào thải ai còn thật cũng chưa biết!

"Tiếp theo tới lượt của các ngươi!"

Diệp Trần lại lau vết máu trên khóe miệng, sau khi cười lạnh vậy mà chủ động lao tới!

Oanh!

Diệp Trần khóa chặt Vân Phá Thiên, lần nữa tế ra đao khí Hủy Diệt, hung hăng đánh xuống dưới!

Vân Phá Thiên lập tức hoảng hốt, cũng may hắn sớm đã sinh ra lòng cảnh giác, cho nên có chỗ phòng bị, đầu tiên đã nhanh chóng lùi lại, đồng thời hướng về phía Dịch Bạch sư đệ đồng môn ở đằng xa, cao giọng nói:

"Dịch sư đệ! Mau tới giúp ta!!"

Dịch Bạch khẽ chau mày, rõ ràng có chút không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn kiên trì vọt lên.

Mà Yến Cuồng Sinh ở một bên thấy thế, hơi chần chờ một chút, dường như cảm thấy Vân Phá Thiên một khi thật bại thì mục tiêu kếu tiếp của Diệp Trần chắc chắn sẽ chính là hắn, cho nên cũng nhanh chóng gia nhập cuộc chiến.

Kết quả là, Diệp Trần lại một lần nữa trở thành cục diện lấy một địch ba!

Chỉ có điều, bây giờ đã không còn bảo lưu thực lực, Diệp Trần đã lấy ra hết át chủ bài, ngược lại miễn cưỡng đánh với ba người hình thành trận địa lực lượng ngang nhau.

Rầm rầm rầm!

Chỉ chớp mắt, bốn người đã giao thủ được mấy trăm chiêu:

Để Diệp Trần không có nghĩ tới là thực lực của Dịch Bạch này thế mà cũng không kém Tuyệt Vô Địch một chút nào, hơn nữa lại càng thêm xảo quyệt!

Lại thêm vết xe đổ của Tuyệt Vô Địch trước đó, Vân Phá Thiên và Yến Cuồng Sinh rõ ràng cũng đã cẩn thận hơn rất nhiều, để Diệp Trần căn bản không tìm thấy cơ hội tiêu diệt từng bộ phận, tình thế bắt đầu đối với hắn càng ngày càng bất lợi!
Chương 852 Hỗn chiến thảm liệt

Bỗng nhiên, Vân Phá Thiên tìm tới một cơ hội, vây quanh sau lưng Diệp Trần, hai tay kết xuất từng đạo ấn kết kỳ quái, hai tay vậy mà biến thành màu đỏ thắm quỷ dị, đồng thời bên trong đôi mắt hiện lên vẻ âm độc nồng đậm:

"Tiểu tử! Hôm nay sẽ để cho ngươi nếm thử sự lợi hại của Sâm La Truy Hồn Thủ của Vô Cực tông ta!"

Sau khi Vân Phá Thiên hét lớn một tiếng, hai bàn tay bỗng nhiên dài ra, sau đó mười ngón tay kia vậy mà hóa thành tồn tại giống như xiềng xích, bắn tới Diệp Trần!

"Diệp Trần! Cẩn thận đằng sau!"

Nơi xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu to cấp thiết, bên trong giọng nói hiện ra vẻ vô cùng lo lắng.

Diệp Trần lắng nghe cẩn thận, đây lac giọng nói của Lạc Huyền Băng!

"Ta đã nói rồi, nữ nhân này tuy rằng lạnh như băng nhưng tuyệt đối không phải là một người tuyệt tình!"

Trong lòng Diệp Trần cảm thấy ấm áp, tuy nhiên chẳng mấy chốc lại cảm thấy một cỗ cảm giác nguy cơ cường đại!

Sưu sưu sưu!

Mười ngón tay của Vân Phá Thiên biến thành mười cái xiềng xích, đã như là linh xà, quấn quanh đến trên người của hắn.

Xì xì xì ~~~

Mười cái xiềng xích kia quấn quanh ở trên người Diệp Trần, trong nháy mắt rơi vào bên trong da thịt của hắn.

Diệp Trần đang định gắng sức tránh thoát lại bỗng nhiên cảm thấy được toàn thân trên dưới bủn rủn một trận, thậm chí ngay cả thần hồn cũng bị một cỗ lực lương vô hình công kích một cách điên cuồng!!

"Vậy mà có thể trực tiếp công kích thần hồn của người, võ kỹ chiêu thức thật quỷ dị!"

Diệp Trần lập tức rất là chấn kinh:

Mà cùng lúc đó, nhìn thấy Diệp Trần đã bị Sâm La Truy Hồn Thủ của Vân Phá Thiên khống chế lại, một bên Yến Cuồng Sinh và Dịch Bạch lúc này nắm lấy cơ hội xông lên, riêng phần mình thi triển ra tuyệt kỹ của mình, hướng Diệp Trần vây công mà tới.

Diệp Trần đã vô ý bị một chiêu Sâm La Truy Hồn Thủ khóa lại, trong lúc nhất thời không thể động đậy, đối mặt với sự công kích của hai người Yến Cuồng Sinh và Dịch Bạch, căn bản không kịp tránh né, cũng không kịp ngăn cản.

Ngay vào lúc Diệp Trần vô cùng nguy cấp:

Oanh!

Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm mang màu băng lam, trực tiếp thay Diệp Trần chặn lại một kích này.

Người xuất thủ này bỗng nhiên chính là Lạc Huyền Băng!

Vân Phá Thiên nhìn thấy Lạc Huyền Băng đột nhiên nhúng tay, con ngươi lập tức hơi co rụt lại, chợt lại hướng về phía Long Thần ở xa xa cao giọng nói:

"Long lão đại! Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn không xuất thủ sao?"

"Tốt!"

Long Thần chỉ là hơi do dự một lát, thân thể hơi chao đảo một cái cuối cùng ngăn ở trước mặt Lạc Huyền Băng.

Hắn thật ra đã sớm nhìn ra được, Diệp Trần và Lạc Huyền Băng có quan hệ không tầm thường, nếu như để hai người kia thắng, khó đảm bảo sẽ không liên hợp lại đối phó hắn, đến lúc đó hắn coi như nguy hiểm!

"Huyền Băng tiên tử, ta đến lãnh giáo Tuyệt Tình kiếm đạo của ngươi một chút!"

Long Thần hét lớn một tiếng đồng thời ngay lập tức hướng Lạc Huyền Băng nghênh đón tiếp lấy.

"Hừ!"

Lạc Huyền Băng hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì, thao túng kiếm khí bén nhọn cùng chiến với Long Thần.

Rầm rầm rầm!

Chớp mắt một cái, hai người cũng đã giao thủ mấy chiêu, thực lực của Lạc Huyền Băng vốn không bằng Long Thần, huống chi bây giờ Tuyệt Tình chi đạo của nàng đã bị dao động, tự nhiên càng không phải đối thủ, chẳng mấy chốc đã có xu thế bại lui.

Mà đổi thành ra một bên:

Yến Cuồng Sinh và Dịch Bạch, sau khi bị kiếm khí của Lạc Huyền Băng bức lui thì đã lao tới lần nữa.

Cũng may lúc này Diệp Trần cũng đã phản ứng lại, tâm niệm hơi động một chút:

"Hạo Thiên kính!"

Oanh!

Hạo Thiên kính trong nháy mắt che lại thức hải của Diệp Trần, khiến công kích thần hồn của Vân Phá Thiên hoàn toàn mất đi hiệu lực.

Ngay sau đó, lần nữa quát lớn một tiếng:

"Ngũ Muội chân hỏa!"

Oanh!

Trên dưới quanh người lập tức được một đạo hỏa diễm màu đỏ tươi bao vây lấy.

"A!!"

Vân Phá Thiên lập tức phát ra một tiếng kêu thảm, mười ngón tay biến thành xiềng xích kia trong nháy mắt bị Ngũ Muội chân hỏa đốt cháy hết sạch.

"Tiểu tử! Ta muốn làm thịt ngươi!"

Sâm La Tuy Hồn thủ của Vân Phá Thiên bị Diệp Trần phá, rơi vào một cỗ lực phản cực mạnh, lập tức vừa sợ vừa giận vừa hận, nhịn không được hướng về phía Yến Cuồng Sinh và Dịch Bạch cuồng hống nói:

"Yến lão đệ! Dịch sư đệ! Các ngươi nếu như không xuất ra thủ đoạn cuối cùng, chúng ta chắc chắn sẽ thua không thể nghi ngờ!"

Yến Cuồng Sinh và Dịch Bạch nghe được điều này, tất cả lập tức đều biến sắc, thi nhau hiện ra vẻ mặt ngưng trọng.

Ba người bọn họ cùng nhau trước đó nhưng hai bên cũng không hoàn toàn tin tưởng vào nhau, mỗi người đều muốn bảo toàn chính mình, đều không muốn liều mạng.

Chỉ là bọn hắn làm sao cũng không nghĩ tới, ở dưới tình huống thực lực của tất cả mọi người bị áp chế đến cảnh giới ngang nhau, chiến lực của Diệp Trần thế mà bưu hãn như vậy, lấy một đối ba vậy mà cũng không hề rơi xuống hạ phong một chút nào!

Nếu như lại tiếp tục đánh như vậy thì Diệp Trần sớm muộn gì cũng có thể tiêu diệt từng người một trong ba người bọn họ.

"Liều mạng!"

Yến Cuồng Sinh hét lớn một tiếng:

"Thiên Mệnh Đao quyết!"

Oanh!

Sau khi hắn quát lớn một tiếng, trên đỉnh đầu của hắn bỗng nhiên ngưng tụ ra một đạo đao khí đáng sợ tới kinh người!

Cùng lúc đó, Dịch Bạch kia cũng hét lớn một tiếng:

"Đại Dịch Kích Phổ!"

Một đạo bóng mờ hình trường kích màu vàng kim to lớn cao ngạo cũng đột nhiên từ trên đỉnh đầu của hắn mọc lên.

"Vô Cực Kiếm Đạo!!"

Trên người Vân Phá Thiên thì hiện ra một đạo kiếm mang kinh khủng đến cực điểm, giống như có thể cắt nát hư không.

Tam đại thiên kiêu rốt cuộc thi triển ra các loại tuyệt chiêu áp đáy hòm của mình, hiển nhiên là chuẩn bị liều chết đánh với Diệp Trần một trận.

Rầm rầm rầm!

Ở dưới sự toàn lực vây công của ba người, tình thế của Diệp Trần lập tức trở nên rất nguy hiểm.

Mà dổi thành ra một bên, Lạc Huyền Băng cũng bị Long Thần gắt gao áp chế:

"Băng Huyền tiên tử, ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta! Ta không muốn giết ngươi, chính ngươi bóp nát ngọc giản đi!"

Long Thần đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, vừa ngăn cản Tuyệt Tình kiếm khí của Lạc Huyền Băng vừa thảnh thơi mở miệng nói.

"Hừ!"

Lạc Huyền Băng hừ lạnh một tiếng, đột nhiên thu tay lại không còn tiến công.

"Cái này đúng nha! Người thức thời vì..."

Long Thần còn tưởng rằng Lạc Huyền Băng đã bỏ đi chống cự, trên mặt hiện ra nụ cười đắc ý, thế nhưng là không đợi hắn nói hết ý ra thì lại phát hiện chuyện cũng không phải là giống như sự tưởng tượng của hắn.

"Đoạn Tình Thất quyết!"

Lạc Huyền Băng bỗng nhiên khẽ kêu lên một tiếng, hai con ngươi vậy mà đều biến thành màu băng lam yêu dị, một cỗ kiếm khí cường đại lạnh lùng đến khiến lòng người phải run sợ đột nhiên phát ra từ trên người của Lạc Huyền Băng!

Oanh!

Kiếm khí như sương xông thẳng lên trời cao!

Một kiếm này rơi xuống vậy mà trong phạm vi không gian mười dặm xung quanh đều bị đóng băng!

Long Thần thấy thế thì lập tức nhướng mày, chợt trên mặt hiện ra một vệt sát khí nồng đậm:

"Vì tiểu tử kia, ngươi thậm chí ngay cả Đoạn Tình Thất quyết cũng xuất ra! Ngươi đã không biết tốt xấu, vậy thì đừng trách ta không thương hương tiếc ngọc!"

Nói xong lời này, hai con ngươi của Long Thần bỗng nhiên ngưng tụ, hai cái đồng tử trong nháy mắt biến thành màu vàng kim:

Ngay sau đó, thể nội Long Thần đột nhiên phát ra một tiếng long ngâm trầm thấp:

"Thần! Long! Biến!"

Ầm ầm!

Sau khi giọng nói hùng hậu kia của Long Thần rơi xuống, trên dưới toàn thân của hắn được một đạo kim mang sáng chói bao vây lại.

Sau đó, toàn bộ làn da trên người của hắn vậy mà sinh ra từng mảnh từng mảnh màu vàng kim, giống như vảy rồng!

Oanh!

Kiếm khí băng sương của Lạc Huyền Băng hung hăng chém xuống, Long Thần giơ cánh tay lên, sau đó chặn lại:

Khanh!

Kiếm khí băng sương vô cùng kinh khủng kia lại bị Long Thần dùng cánh tay dễ dàng cản lại!
Chương 853 Các ngươi, đều phải chết!

"Ta lại nói một lần cuối cùng, nhận thua! Hoặc là, chết!"

Long Thần thuận tay đỡ được kiếm khí cường đại của Lạc Huyền Băng, lại chậm rãi mở miệng lần nữa, hơn nữa trong giọng nói như có tiếng va chạm kim loại, xen lẫn từng tiếng long ngâm!

Rất rõ ràng, Thần Long sau khi thi triển ra Thần Long Biến thì thực lực đã cường đại đến tình trạng không thể tưởng tượng nổi!

Lạc Huyền Băng thấy cảnh này thì cũng hơi có chút kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới, thực lực của Long Thần thế mà đã cường đại tới tình trạng như thế!

Tuy nhiên, khi nàng ta dùng ánh mắt còn lại nhìn thấy Diệp Trần ở nơi xa bị ba người Vân Phá Thiên vây công rơi vào tình thế nguy hiểm, cuối cùng cắn răng một cái:

"Đoạn Tình Thất quyết, thức thứ hai!!"

"Thức thứ ba!"

"Thức thứ tư!"

...

Rầm rầm rầm!

Từng đạo kiếm khí băng sương nghịch thiên cường hãn hơn so với trước đó, sau khi vạch phá hư không hướng Long Thần hung hăng trảm đi qua.

Tuy nhiên, Long Thần chỉ hơi giương tay lên, dường như căn bản không có để ở trong lòng:

"Được một cái Đoạn Tình Thất quyết! Không hổ là kiếm pháp vô thượng của Tuyệt Tình cư! Đáng tiếc a, Đoạn Tình Thất quyết quan trọng ở chỗ đoạn tình tuyệt ái, mà ngươi không những động tình với tiểu tử họ Diệp kia, hơn nữa trong lòng còn quá nhiều tạp niệm, căn bản không có cách nào phát huy ra uy lực chân chính của nó!!"

Trong lúc nói chuyện nắm đấm Long Thần bỗng nhiên nắm mộtc ái, thuận tay tung ra mấy quyền thì đã đánh vỡ toàn bộ kiếm khí băng sương của Lạc Huyền Băng!

"Không thể không nói, Lạc Huyền Băng bây giờ thật sự là không chịu nổi một kích!!"

Giọng nói rơi xuống, thân hình Long Thần đột nhiên dao động một trận, giống như hóa thân trở thành một con cự long màu vàng kim đột nhiên chui vào bên trong hư không.

Oanh!

Sau một khắc, thân hình của Long Thần đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Lạc Huyền Băng, bàn tay bỗng nhiên duỗi một cái, một trảo:

"A!!"

Theo một tiếng kêu thảm thiết của Lạc Huyền Băng, cổ họng của nàng đã bị một cái long trảo to lớn gắt gao bắt lấy.

Long Thần nhìn qua Lạc Huyền Băng đã bị chính mình bắt lấy, trên mặt hiện ra vẻ thương hại:

"Vốn là ở bên trong thập đại thiên kiêu, ngươi là người duy nhất có tư cách làm đối thủ của ta, không nghĩ tới ngươi vậy mà đắm chìm trong đọa lạc đến tận đây!"

"Ngươi, thật sự làm cho ta quá thất vọng!"

Long Thần nói đến đây, bên trong tròng mắt màu vàng óng đột nhiên dâng lên một cỗ sát khí nồng đậm:

"Ngươi đã không xứng làm đối thủ của ta, vậy thì sống trên đời này cũng vô dụng, vậy thì ngươi đi chết đi!"

Nói xong lời này, bàn tay Long Thần bỗng nhiên nắm lại:

"A!!"

Lạc Huyền Băng lập tức lần nữa phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, sau đó thì nghiêng đầu sang một bên mà ngất đi, sau đó bị Long Thần thuận tay ném vào trong dung nham màu đỏ vô tận ở phía dưới.

"Huyền Băng!!"

Diệp Trần ở nơi xa thấy cảnh này thì đầu lập tức "Oanh" một cái, cả người cảm giác giống như trong nháy mắt nổ tung!

Lạc Huyền Băng chết!

Nàng ta vốn không cần xuất thủ, thế nhưng là vì cứu mình vẫn là làm việc nghĩa không chùn bước đứng đối mặt với Long Thần.

Nàng ta là vì cứu mình mà chết!!

Mắt thấy thân thể Lạc Huyền Băng đang chậm rãi rơi vào bên trong dung nham phía dưới.

Ngay lập tức đầu óc Diệp Trần lúc này trống rỗng, chỉ muốn lập tức tiến lên! Ôm lấy nàng ta!

Đáng tiếc hai người lúc này cách xa nhau thực sự quá xa, Diệp Trần chỉ có thể trơ mắt lên mà nhìn, thi thể của Lạc Huyền Băng rất nhanh rơi vào bên trong dung nham nóng chảy, trong nháy mắt bị đốt cháy trống không.

Mà vào ngay trong giây lát lúc Diệp Trần ngây người, Yến Cuồng Sinh bắt lấy cơ hội này, đao khí cường hãn đủ để chém đứt hư không, hung hăng chém xuống ở trên người Diệp Trần!

Khanh!

Cho dù trên người Diệp Trần có Thiên Tằm thánh ý, đồng thời lại có Lưu Ly Kim Thân và Kim Giáp phòng ngự, sau khi bị đao khí của Yến Cuồng Sinh chém trúng thì cũng tương tự không dễ chịu, cả người trong nháy mắt bị chém bay đến mấy ngàn mét, ngũ tạng lục phủ giống như đều muốn vỡ vụn ra, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi lớn!

"Ngay vào lúc này!"

"Giết hắn!"

Hai người Vân Phá Thiên và Dịch Bạch thấy thế thì lập tức hết sức vui mừng, lập tức tức thi nhau bám theo như bóng với hình, thi triển ra tuyệt chiêu của riêng mình, muốn một lần hành động giết chết Diệp Trần:

"Thiên Mệnh Đao quyết!"

"Đại Dịch Kích Phổ!"

"Vô Cực Kiếm Đạo!!"

Tất cả ba người đều có lòng tin tràn đầy, Diệp Trần đã bị thương thật nặng, lần này chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!

Mà Diệp Trần lúc này, dường như còn chưa hoàn toàn phản ứng lại, trong đầu còn đang không ngừng lóe lên cảnh tượng trước khi chết của Lạc Huyền Băng.

"Đáng chết! Tất cả các ngươi đều đáng chết!"

Diệp Trần đột nhiên nhịn không được ngửa mặt lên trời rống lớn một tiếng, trên người vậy mà dâng lên một cỗ khí tức hủy diệt vô cùng nồng đậm!

Vào lúc này sau khi nhìn thấy tận mắt Lạc Huyền Băng chết đi, trong lòng Diệp Trần vậy mà sinh ra một loại xung động mãnh liệt muốn hủy diệt tất cả!!

Giết! Giết! Giết!

Hủy diệt! Hủy diệt! Hủy diệt!

Trong đầu Diệp Trần vào lúc này cũng chỉ có một đạo suy nghĩ như vậy.

Ông ~~~

Mà khí tức hủy diệt trên người Diệp Trần đã nhảy lên tới đỉnh điểm, Vô Vọng kiếm trong đan điền vẫn luôn không hề có động tĩnh gì đột nhiên rung động kịch liệt.

"Ừm?"

Trong nháy mắt Diệp Trần cũng phát giác được sự khác thường này, trước đó vẫn luôn vắt óc suy nghĩ mà không hiểu được thì đột nhiên ngay vào lúc này lại thông suốt!

"Ta hiểu được! Vô Vọng kiếm chính là kiếm của quy tắc! Cho nên không cách nào dùng chân nguyên đi thôi động mà phải dùng lực lượng quy tắc đi thôi động!!"

"Mà trước đó ta tuy rằng đã lĩnh ngộ một chút lực lượng quy tắc nhưng lực lượng quy tắc quá yếu cho nên mới không cách nào thôi động được Vô Vọng kiếm!"

Những ý niệm này đến ở trong chớp mắt:

Mà lúc này:

Rầm rầm rầm!

Một kích tuyệt mệnh của ba người Vân Phá Thiên đã thi nhau hướng Diệp Trần chém xuống đến!

"Chết đi!!"

Trên khuôn mặt của tất cả ba người đều hiện ra vẻ hưng phấn, giống như đã thấy được cảnh tượng Diệp Trần bị oanh thành thịt vụn rồi.

Mà lúc này:

Oanh!

Vô Vọng kiếm được quy tắc Huyể Diệt dẫn dắt đột nhiên phá thể mà ra, xuất hiện ở trong lòng bàn tay Diệp Trần.

"Ừm? Pháp bảo?"

Ba người Vân Phá Thiên thấy cảnh này thì rõ ràng tất cả đều vì đó mà sửng sốt một chút.

Bên trong Mê La Tinh Hải không cách nào sử dụng pháp bảo, thậm chí ngay cả loại pháp bảo như Càn Khôn Trạng loại trữ vật này cũng bị phong ấn, trong tay cái tên này tại sao có thể có pháp bảo tồn tại?

Tuy nhiên, ba người dù sau cũng là nhân vật thiên kiêu, ánh mắt tự nhiên cũng đều không kém, chẳng mấy chốc thì đã phát hiện ra thanh kiếm trong tay Diệp Trần này không có bất kỳ linh lực ba động!

"Hóa ra chỉ là một thanh phàm kiếm bình thường!"

"Xem ra tiểu tử này thật đúng là chó cùng rứt giậu a! Thế mà có ý định dùng một cái phàm kiếm ngăn trở một kích tuyệt mệnh của chúng ta!"

"Thật sự là nực cười a!"

Ban người thi nhau chế giễu trong lòng.

Thế nhưng, cảnh tượng xảy ra sau đó lại làm cho tất cả bọn họ đều phải trợn mắt há hốc mồm.

Bá bá bá!

Chỉ thấy, Diệp Trần cầm thanh phàm kiếm kia vào trong tay, thuận tay vung ra ba kiếm:

Bành! Bành! Bành!

Đao mang, kiếm khí, kích ảnh kia nhìn như không gì cản nổi vậy mà ở dưới ba kiếm thuận tay này của Diệp Trần lại như thể là giấy, trong nháy mắt vỡ vụn dập tắt!

"Cái gì!!"

"Điều này, làm sao có thể!"

"Ảo giác! Cái này chắc chắn là ảo giác!"

Ba người cùng lúc kinh hô lên, tất cả mọi người đều có dáng vẻ như nhìn thấy quỷ.

Tu vi của bọn hắn tuy rằng bị hạn chê sở cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong, hơn nữa không thể sử dụng pháp bảo, thế nhưng là một kích mạnh nhất trước mắt cũng đủ để chống lại Hóa Thần hậu kỳ a!

Lại bị Diệp Trần dùng một thanh phàm kiếm bình thường dễ dàng đánh nát?

"Các ngươi, đều phải chết!!"

Ngay vào lúc ba người vô cùng kinh ngạc thì bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói vô cùng lạnh lùng của Diệp Trần.
Chương 854 Phục sinh!

Diệp Trần tâm niệm vừa động đã rót lực lượng quy tắc vào bên trong Vô Vọng kiếm, thân hình hơi chao đảo một cái, trong nháy mắt vượt qua khoảng cách mấy ngàn mét vọt tới trước mặt Vân Phá Thiên!

Tốc độ nhanh chóng vậy mà so với thần thông Súc Địa Thành Thốn trước đó của Diệp Trần còn nhanh hơn không chỉ gấp mười!

"Quả là thế!"

Ở thanh Vô Vọng kiếm này được gia trì bởi quy tắc chi kiếm, Diệp Trần đối với việc sử dụng Không Gian pháp tắc thế mà cũng tăng lên một bậc thang mới!

"Cái gì!"

Con ngươi của Vân Phá Thiên lập tức co rụt lại, đánh chết cũng không nghĩ tới, tốc độ Diệp Trần thế mà lại nhanh như vậy, trong lúc nhất thời cả người đều hoàn toàn rơi vào trạng thái choáng váng.

Mà Vô Vọng kiếm của Diệp Trần lúc này đã hung hăng chém xuống ở trên người hắn!

"Chết!!"

Oanh!

Vô Vọng kiếm được gia trì bởi pháp tắc Hủy Diệt, uy lực gần như có thể so với Diệt Thế Ma đao!

Món pháp khí Tiên khí rách rưới trên người của Vân Phá Thiên kia căn bản không chịu nổi một kích trong nháy mắt vỡ vụn ra.

Cạch!

Thật đáng thương, Vân Phá Thiên kia còn chưa kịp phản ứng là có chuyện gì xảy ra thì cả người đã bị một kiếm của Diệp Trần chém thành hai nửa!

Nhục thân thậm chí cả thần hồn đều bị lực lượng Hủy Diệt này hoàn toàn phá hủy, ngay cả cặn bã cũng không còn.

"Thật mạnh!!"

Diệp Trần thấy thế thì cũng không thể không âm thầm sợ hãi than một tiếng, đồng thời thân thể lại nhoáng lên một cái nữa, ngược lại thẳng hướng Yến Cuồng Sinh.

"Không!!"

Mắt Yến Cuồng Sinh thấy cảnh tượng một kiếm của Diệp Trần chém giết Vân Phá Thiên, còn chưa có hoàn toàn kịp phản ứng là chuyện này như thế nào thì đã nhìn thấy Diệp Trần giống như sát thần lại hướng chính mình đánh tới, sắc mặt cả người trong nháy mắt trở nên vô cùng trắng bệch!

Yến Cuồng Sinh không kịp nghĩ nhiều, lập tức nhanh chóng lùi lại phía sau, đồng thời bàn tay lật một cái ngay lập tức bóp nát ngọc giản truyền tống.

Răng rắc!

Tuy rằng rất không tình nguyện, thế nhưng Yến Cuồng Sinh có một loại dự cảm, nếu mình không tranh thủ thời gian bóp nát ngọc giản truyền tống thì chắc chắn sẽ rơi vào kết quả thê thảm giống như Vân Phá Thiên!

Ông ~~

Sai khi Yến Cuồng Sinh bóp nát ngọc giản truyền tống thì trên dưới toàn thân của hắn lập tức được một cỗ lực lượng quy tắc bao vây lấy.

Cùng lúc đó, Diệp Trần cũng đã cầm kiếm đuổi tới trước mặt:

"Họ Diệp! Mối thù hôm nay ta nhớ kỹ! Ta sẽ ở bên ngoài chờ lấy ngươi!!"

Sau khi Yến Cuồng Sinh bóp nát ngọc giản truyền tống thì trong lòng cũng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, nhìn chòng chọc vào Diệp Trần, quẳng xuống một câu hung ác.

Ở trong suy nghĩ của hắn thì một khi bóp nát ngọc giản truyền tống thì sẽ được lực lượng quy tắc bảo vệ, trước khi bị truyền tống rời khỏi Mê La Tinh Hải thì hắn chính là ở trong trạng thái hoàn toàn vô địch, dù thực lực của Diệp Trần có nghịch thiên hơn nữa cũng không có khả năng chống lại quy tắc này! "Thật sao? Ngươi chỉ sợ không có cơ hội đó!!"

Khóa miệng Diệp Trần lạnh lùng nhếch lên, trực tiếp vung thanh Vô Vọng kiếm bình thường trong tay lên, hướng cổ của Yến Cuồng Sinh hung hăng bổ xuống!

Khanh!

Khi Vô Vọng kiếm va chạm vào trên lực lượng quy tắc kia lập tức bị ngăn cản lại.

"Không biết mùi vị!"

Yến Cuồng Sinh thấy thế, trên mặt không thể không hiện ra vẻ châm chọc:

"Ta bây giờ đã được lực lượng quy tắc bảo hộ, là vô địch...cái gì!"

Yến Cuồng Sinh còn chưa nói hết lời thì lập tức thấy được cảnh tượng mà làm cho hắn phải khiếp sợ không gì sánh nổi!

Chỉ thấy, Vô Vọng kiếm bị lực lượng quy tắc ngăn cản lại chỉ cản được một lát, Vô Vọng kiếm cũng đã đi qua đoàn lực lượng quy tắc kia, lần nữa chém xuống tới!

"Không!!!"

Yến Cuồng Sinh lập tức rống lớn một tiếng, thế nhưng là đến lúc này, khoảng cách gần như thế, hắn còn chỗ nào để có thể tránh kịp?

Cạch!

Vô Vọng kiếm vô sắc xẹt qua nhục thân của Yến Cuồng Sinh thật giống như đi qua không khí, thậm chí một dấu vết máu cũng chưa từng xuất hiện!

Nhưng, ngay sau đó:

Sưu!

Đầu của Yến Cuồng Sinh trực tiếp từ trên đôi vai của hắn bay lên.

Thẳng đến khí tức sinh mệnh hoàn toàn toàn mất đi, hai mắt của Yến Cuồng Sinh vẫn như cũ trợn lên thật lớn, mặt mũi đầy vẻ khó có thể tin.

Bởi vì cho đến chết, Yến Cuồng Sinh cũng không thể hiểu được, Diệp Trần tại sao có thể đánh vỡ lực lượng quy tắc được coi như là vô địch kia sao đó dễ như trở bàn tay chém rơi đầu của hắn?

Hắn lại làm sao biết được rằng, Vô Vọng kiếm trong tay của Diệp Trần chính là quy tắc chi kiếm kiếm của quy tắc, tự nhiên có thể xuyên thấu qua lực lượng quy tắc, cưỡng ép cướp đoạt tính mạng của hắn!

Mà ở một bên khác, Dịch Bạch là cười còn sống sót duy nhất trong ba người, nhìn thấy cảnh tượng kinh dị như thế thì sớm đã bị dọa đến hồn vía lên mây, ngay lập tức bóp nát ngọc giản truyền tống, đồng thời nhanh chóng lùi lại về phía sau!

Đợi đến khi Diệp Trần sử dụng lực lượng Không Gian pháp tắc lần nữa vọt tới trước mặt Dịch Bạch thì hắn sớm đã được lực lượng quy tắc bao vây lấy, thuận lợi rời khỏi Mê La Tinh Hải.

Diệp Trần thấy thế thì lập tức khẽ chau mày lại, sau khi Dịch Bạch đào thoát thành công thì sẽ lan truyền chuyện hắn giết Vân Phá Thiên và Yến Cuồng Sinh ra ngoài, mà một khi Vô Cực Tông và Thái Huyền tông biết được chuyện này thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn!

Tuy nhiên, hắn suy nghĩ lại một chút, hắn vốn là không đội trời chung với bát đại tiên môn, bây giờ cũng chỉ là sớm hướng bọn họ tuyên chiến mà thôi cũng không cần thiết phải lo lắng làm gì.

Đến tận bây giờ, lúc đầu là bát đại thiên kiêu thì giờ chỉ còn lại có ba người Diệp Trần, Long Thần và Phong Hoa Vũ từ đầu đến cuối không tham gia chuyện này.

Tuy nhiên kỳ quái là, rõ ràng danh ngạch ba người chiến thắng cuối cùng đã có mà hoàn cảnh xung quanh cũng không có bất kỳ biến hóa nào, ông lão thần bí tóc trắng kia cũng không hề xuất hiện.

Tuy nhiên, Diệp Trần cũng không quản được nhiều như vậy, trong lòng của hắn bây giờ chỉ còn lại một cái ý nghĩ đó chính là phải báo thù cho Lạc Huyền Băng!

"Long Thần!!!"

Diệp Trần nghiến răng nghiến lợi, quát lớn một tiếng, trên người đột nhiên dâng lên sát ý nồng đậm, muốn đánh về phía Long Thần.

Long Thần chau mày, hắn bây giờ đã hoàn toàn nhìn không thấu được thực lực của Diệp Trần, thậm chí trên người của hắn còn cảm nhận được một loại uy hiếp khó mà hình dung!

Tuy nhiên, ngay vào lúc giương cung bạt kiếm thì bỗng nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên ở trong đầu của Diệp Trần:

"Người vượt ải! Ngươi có một cơ hội phục sinh duy nhất, có thể phục sinh chính mình cũng có thể phục sinh người khác, xin hỏi ngươi bây giờ có muốn sử dụng không?"

Oanh!

Diệp Trần nghe được điều này thì đầu tiên là sững sờ, sau đó thì mặt mũi đầy vẻ mừng như điên.

Lúc trước hắn hoàn toàn chính xác là thu được một lần cơ hội phục sinh, hóa ra không chỉ có thể phục sinh chính mình mà còn có thể phục sinh cho người khác!

Chỉ có điều, người đã chết, thật phục sinh được sao?

"Ý của ngươi nói là, Lạc Huuyền Băng, nàng ta còn chưa có chết? Chẳng lẽ trước đó chúng ta vẫn luôn ở trong ảo cảnh? Những người chết trước đó đều chỉ là cảnh tượng giả?"

Diệp Trần theo bản năng toát ra cái suy nghĩ này, không nghĩ tới giọng nói kia thế mà lại vang lên lần nữa:

"Thật là giả, giả là thật! Ở bên trong đại điện Thời Không, không có thật tuyệt đối cũng không có giả tuyệt đối, những người chết chỉ chết trong thời gian và không gian này, nhưng ở thời gian và không gian khác, họ vẫn còn sống..."

Giọng nói kia, sau khi nói một loạt thứ khiến Diệp Trần khó hiểu, tiếp tục đạm mạc nói:

"Bây giờ, người vượt ải, mời ngươi làm ra lựa chọn của ngươi, có muốn sử dụng lần cơ hội phục sinh này không?"

Diệp Trần tuy rằng nghe những lời của ông lão này thì ù ù cạc cạc như lọt vào trong sương mù dày đặc, thế nhưng đã có cơ hội phục sinh Lạc Huyền Băng thì hắn đương nhiên sẽ không do dự, nói ngay:

"Ta muốn phục sinh Lạc Huyền Băng!"

"Như ngươi mong muốn!"

Sau khi giọng nói đạm mạc kia rơi xuống:

Ầm ầm!

Trong dung nham cực nóng ở phía dưới đột nhiên lắc lư kịch liệt một trận thì sao đó một đạo thân ảnh xinh đẹp hoàn mỹ từ bên trong dung nham chậm rãi bay lên...
Chương 855 Ta chính là muốn làm cho ngươi nhục nhã!

Lạc Huyền Băng thế mà thật sự sống lại!

Diệp Trần vừa mừng vừa sợ, mà Long Thàn và Phong Hoa Vũ ở một bên thì chỉ có chấn kinh, thậm chí cũng hoài nghi chính mình xuất hiện ảo giác!

"Không có khả năng! Điều này sao có thể!!"

Long Thần từ đầu đến cuối đều vô cùng bình tinh, vào lúc này cũng không thể bình tĩnh nổi, không thể không rống lớn một tiếng.

Hắn tự tay giết chết Lạc Huyền Băng, tận mắt nhìn thấy thi thể của nàng ta ơi vào bên trong dòng dung nham vô tận phía dưới, bây giờ lại hoàn hảo xuất hiện trước mặt hắn không một chút tổn hại nào, điều này đã hoàn toàn lật đổ sự nhận biết của hắn!

Sau khi Lạc Huyền Băng treo lơ lửng giữa trời thì bỗng nhiên mở hai mắt ra, đầu tiên là nhìn thoáng qua tình huống xung quanh, trên mặt lập tức hiện ra vẻ mờ mịt:

"Ta vừa rồi là thế nào?"

Thân thể Diệp Trần nhoáng một cái đi tới trước mặt Lạc Huyền Băng nở ra nụ cười mỉm với nàng ta:

"Huyền Băng, ngươi trước tiên điều dưỡng thân thể ngươi một chút, ta đi báo thù cho ngươi!"

Nói xong lời này, Diệp Trần vung Vô Vọng kiếm lên hướng Long Thần vọt tới.

Bạch!

Sử dụng lực lượng Không Gian pháp tắc, Diệp Trần trong nháy mắt vượt qua khoảng cách hơn vạn mét, đảo mắt đã giết tới trước mặt Long Thần.

Long Thần thấy thế thì con ngươi lập tức hơi co rụt lại, hắn vừa rồi thế nhưng tận mắt thấy Diệp Trần dùng thanh phàm kiếm bình thường này đảo mắt đã giết chết Vân Phá Thiên và Yến Cuồng Sinh!

Cho dù là lúc hắn toàn thịnh cũng tuyệt đối không thể nào làm được, cho nên nếu như nói không có một chút hoảng hốt nào thì đó tuyệt đối là không có khả năng!

Rất rõ ràng, thanh kiếm trong tay hắn kia tuyệt đối là một cái pháp bảo cực kỳ lợi hại!

Nếu như hắn cũng có thể sử dụng pháp bảo thì có lẽ còn có thể có lực đánh một trận, đáng tiếc hắn không thể, nếu như bị món pháp bảo này của Diệp Trần dùng để đối phó hắn, hắn hơn phân nửa cũng không ngăn cản được!

"Thần Long Huyễn Ảnh!!"

Long Thần hét lớn một tiếng, kéo theo đó là một tiếng long ngâm trầm thấp, thân thể cũng đi theo hơi chao đảo một cái vậy mà tại không trung lưu lại từng đạo tàn ảnh, thong dong né tránh một kiếm này của Diệp Trần.

Ngay sau đó, chỉ thấy đầy trời đều là thân ảnh của Long Thần, có khoảng hơn ngàn đạo, giống như là thuật phân thân, hoàn toàn không cách nào phân biệt ra đâu mới là chân thân của hắn.

"Diệp Trần cẩn thận! Đây là thần thông huyết mạch của Long Tộc, Thần Long Huyễn Ảnh! Giữa chân thân và huyễn ảnh của hắn có thể tự do chuyển đổi rất khó chơi!"

Đằng sau, Lạc Huyền Băng bỗng nhiên vang lên giọng nói nhắc nhở của Lạc Huyền Băng đối với Diệp Trần.

Diệp Trần nghe được lời này của Lạc Huyền Băng cũng không thể không nhướng mày:

Khó trách lấy thần thức bây giờ của hắn cường đại như thế, thế mà cũng không nhìn ra được đâu mới là chân thân của Long Thần.

Hóa ra đây là một loại bí thuật về thân pháp vô cùng tinh diệu, tất cả huyễn ảnh đều là thật cũng đều là giả, để cho người ta căn bản không có chỗ xuống tay!

"Đây mới là thực lực chân chính của Long Thần sao?"

Diệp Trần không thể không âm thầm cảm khái một câu, trong lúc nhất thời cũng không có nóng lòng xuất thủ.

"Ha ha ha!"

Hơn ngàn đạo thân ảnh của Long Thần ở trên không trung kia cũng cười to một trận, sau đó tất cả đều mở miệng nói:

"Diệp huynh đệ, Long Thần ta đời này không có bội phục qua người nào, nhất là trong thế hệ tuổi trẻ, ngươi là người đầu tiên để cho ta thực sự cảm thấy bội phục!"

"Ta thừa nhận, ở bên trong Mê La Tinh Hải này, ta chưa chắc là đối thủ của ngươi, nhưng ngươi muốn đánh bại ta cũng không có đơn giản như vậy!"

"Bởi vì cái gọi là hai hổ tranh chấp tất có một bị thương, không bằng chúng ta làm hòa đi, như thế nào?"

Long Thần này cũng là cầm được thì cũng buông được, mắt thấy tình thế khác thường thì lập tức chịu thua cầu hòa.

Diệp Trần nghe được điều này thì im lặng không nói, dường như đang suy nghĩ.

Long Thần thấy thế còn tưởng rằng Diệp Trần đã bị lời nói của mình động tâm, tiếp tục lại nói:

"Dựa theo quy tắc có ba người có thể tiến vào đại điện Thời Không, ngươi muốn đồng ý giảng hòa thì ta tới ra tay xử lý nốt người này!"

Nói đến đây, Long Thần chỉ vào Phong Hoa Vũ ở phía xa, gương mặt xinh đẹp của Phong Hoa Vũ lập tức thay đổi lớn, trước tiên lấy ra ngọc giản truyền tống, một khi Long Thần muốn làm khó dễ đối với nàng thì nàng ta sẽ không một chút do dự bóp nát ngọc giản truyền tống.

Hết cách rồi, vô luận là Long Thần hay là Diệp Trần lại hoặc là Lạc Huyền Băng đều không phải nàng ta có khả năng ngăn cản, cũng chính vì vậy nàng ta mới có thể luôn luôn không đả động đến, vốn cho rằng có thể ngồi thu ngư ông đắc lợi, nhưng hiện tại xem ra là rất không có khả năng.

Diệp Trần vẫn như cũ im lặng không nói.

Long Thần lập tức nhướng mày, vẻ mặt có chút khó coi, hít sâu một hơi tiếp tục nói:

"Thôi! Cùng lắm thì ta cũng cho ngươi cửa vào đại điện Thời Không chữ Thiên, như vậy được rồi chứ?"

Diệp Trần vẫn như cũ không nói lời nào.

Long Thần lập tức gấp, cho chút tức hổn hển, nói:

"Được! Cửa Địa ta cũng không cần, ta chỉ cần cửa vào chữ Nhân này, đây là ranh giới thấp nhất cuối cùng của ta, đồng ý hay không đồng ý, ngươi nói một câu đi!"

Lạc Huyền Băng và Phong Hoa Vũ nghe được lời này của Long Thần thì lập tức thi nhau hiện ra vẻ kinh ngạc:

Ở bên trong ấn tượng trước kia của các nàng, Long Thần thân là thiên kiêu đứng đầu bảng, vẫn luôn cao cao tại thượng, là người cao ngạo bực nào!

Chưa từng thấy ăn nói khép nép giống như bậy giờ vậy!

Ở trong suy nghĩ của Lạc Huyền Băng và Phong Hoa Vũ xem ra, Long Thần cũng đã nói tới đây rồi thì chắc hẳn Diệp Trần sẽ không cự tuyệt chứ?

Dù sao, Long Thần chỉ cần cửa vào chữ Nhân, điều kiện này đã hạ tới mức thấp nhất.

Thậm chí, Phong Hoa Vũ cũng đã có dự định trực tiếp bóp nát ngọc giản truyền tống!

Để mà đợi lát nữa bị Long Thần dùng vũ lực đuổi đi ra còn không bằng chính mình chủ động rời khỏi:

Tuy nhiên, ngay vào lúc Phong Hoa Vũ chuẩn bị bóp nát ngọc giản truyền tống thì Diệp Trần đột nhiên mở miệng, trong giọng nói hiện ra vẻ trào phúng nồng đậm:

"Ngươi muốn giảng hòa sao? Cũng được, chỉ cần ngươi lại thỏa mãn một cái điều kiện của ta, ta có thể thưởng cửa vào chữ Nhân cho ngươi!"

Long Thần nghe được điều này, nhất là cái chữ "Thưởng" kia thì sắc mặt lập tức thay đổi lớn, bên trong đôi mắt hiện lên một vệt tàn khốc, tuy nhiên vừa nghĩ tới cảnh tượng Diệp Trần trước đó giết chết Vân Phá Thiên và Yến Cuồng Sinh trong nháy mắt kia thì cuối cùng vẫn mạnh mẽ nhịn xuống tới, nén giận nói:

"Điều kiện gì? Ngươi hãy nói xem!"

Khóe miệng của Diệp Trần hơi nhếch lên, giống như cười mà không phải cười, nói:

"Rất đơn giản ta muốn ngươi hướng Huyền Băng tiên tử dập đầu nói xin lỗi!"

Oanh!

Diệp Trần vừa nói ra lời này, chẳng những Long Thần trừng hai mắt một cái, hoài nghi lỗ tai của mình có nghe nhầm không mà ngay cả Lạc Huyền Băng và Phong Hoa Vũ cũng đều ngây ngẩn cả người.

Nhất là Lạc Huyền Băng, làm sao cũng không nghĩ tới, Diệp Trần thế mà lại đưa ra một cái điều kiện như vậy.

Tuy nhiên kinh ngạc qua đi, trong lòng lại không thể không dâng lên một cỗ ấm áp.

Mà sau khi Long Thần kia kịp phản ứng lại thì lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ tung:

"Để cho ta hướng một nữ nhân dập đầu nói xin lỗi? Diệp Trần! Ngươi đây là có ý tứ gì?!!"

Diệp Trần cười lạnh, thẳng thắn nói:

"Không có ý gì, ta chính là có một cái ý nghĩ muốn làm cho ngươi nhục nhã mà thôi!"

Nếu như không phải trong tay Diệp Trần có một lần cơ hội phục sinh thì vào lúc này Lac Huyền Băng sớm đã táng thân ở trong dung nham phía dưới!

Long Thần này nhìn như ra vẻ đạo mạo, thật ra thì tâm trí cực sâu, dối trá đến cực điểm, Diệp Trần bây giờ đã cực kỳ chán ghét đối với hắn!

Hơn nữa ngoài việc muốn làm cho Long Thần nhục nhã ra, Diệp Trần còn có một cái mục đích khác đó chính là cố ý trọc giận Long Thần!

Long Thần nghe được điều này thì quả nhiên tức giận đến một phật xuất thế hai phật thăng thiên, trên mặt vẫn luôn nhẹ như mây trôi vậy mà bắt đầu xuất hiện vẻ vặn vẹo!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom