-
Chương 821-825
Chương 821 Ta không bằng hắn!
"Nhạc sư huynh! Chúng ta hay là tranh thủ thời gian rút lui đi! Nếu như tiếp tục đánh thì những người như chúng ta, hôm nay sợ rằng sẽ phải chết ở nơi này a!!"
Diệp Trần vừa mới nhẹ nhàng đi tới gần thì nghe được bên trong chiến trường truyền đến từng tiếng hô hoán.
"Đúng vậy! Nhạc sư huynh, những người như chúng ta đối phó với một con Băng Giáp Mãnh Tượng thì đã là cực hạn rồi, bây giờ lại phải đối phó hai con, căn bản không phải chúng ta có thể ngăn cản!"
"Vẫn là tranh thủ thời gian bóp nát ngọc giản truyền tống, nhanh chóng rời khỏi nơi này đi!"
Năm người trong một nhóm này, người cầm đầu kia được mọi người gọi là "Nhạc sư huynh", là một tên nam thanh niên dung mạo có chút tuấn mỹ, khóe miệng hơi nhếch lên, làm cho người ta một loại cảm giác công tử nhà giàu bất cần đời.
Hóa ra người này bỗng nhiên chính là Nhạc Vô Kỵ xếp hạng thứ năm trên bảng Bách Niên Thiên Kiêu, là thiếu chủ của Tinh Thần thương minh một trong tam đại thương minh của Tu Chân giới, thân phận và địa vị cũng không kém hơn so với Tuyệt Vô Địch bao nhiêu, hơn nữa nhất là và đặc biệt được biết đến là người rộng rãi.
Đối mặt với với bốn người khổ sở cầu xin còn lại, vẻ mặt Nhạc Vô Kỵ lạnh lùng, lập tức quát lạnh nói:
"Không cho phép đi! Các ngươi chỉ cần có thể phối hợp kiếm chế lại con Băng Giáp Mãnh Tượng đực này, là ta có thể giết chết con mái cái kia, chỉ cần các ngươi giúp ta lấy được yêu đan của Băng Giáp Mãnh Tượng, Nhạc Vô Kỵ ta hứa hẹn chỗ tốt cho các ngươi trước đó lại nhiều hơn gấp đôi!"
Nhạc Vô Kỵ dứt lời thì muốn hướng con Băng Giáp Mãnh Tượng đã bị trọng thương kia đáh tới.
Nhưng không ngờ:
"Ngao!!!"
Con Băng Giáp Mãnh Tượng đực kia hình như cũng đã nhận ra được dụng ý của Nhạc Vô Kỵ, lập tức ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, dường như đã thực sự vô cùng tức giận rồi!
Bạch bạch bạch!
Bốn người cùng nhau vây công con Băng Giáp Mãnh Tượng đực kia lập tức bị buộc phải lùi lại liên tục.
"A!!!"
Theo một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một người trong đó bởi vì không kịp né tránh lại bị một cước của con Băng Giáp Mãnh Tượng kia đạp trúng, trong nháy mắt chết ở dưới bàn chân khổng lồ của con Băng Giáp Mãnh Tượng này!
"Cái gì!"
Ba người còn lại tất cả đều lập tức thay đổi sắc mặt.
"Các ngươi có đi không dù sao ta cũng sẽ không ở lại đây chịu chết, ta đi trước!"
Một người bên trong ba người còn lại nhìn thấy trước mắt đồng bạn mình có kết quả thê thảm như thế, dường như cũng biết căn bản không có bất kỳ phần thắng nào, vậy mà trực tiếp bóp nát ngọc giản truyền tống không gian, lựa chọn rời đi.
Mà đổi thành một bên, hai người còn lại thấy thế không thể không liếc nhau một cái, nơi nào còn dám tiếp tục ở lại, lập tức cũng bóp nát ngọc giản truyền tống không gian ở trong tay.
"Nhạc sư huynh, xin lỗi!"
Rầm rầm!
Trong nháy mắt, bốn người một chết ba bỏ trốn, cũng chỉ còn lại có một mình Nhạc Vô Kỵ.
"Đồ khốn kiếp!"
Nhạc Vô Kỵ thấy thế thì lập tức tức giận đến chửi ầm lên.
Tuy nhiên lúc này con Băng Giáp Mãnh Tượng giống đực kia đã nổi lên cơn điên, đột nhiên lại không thấy mục tiêu thì lúc này hướng về phía Nhạc Vô Kỵ hung hăng lao đến!
"Ngao!!!"
Nhạc Vô Kỵ lúc này, tu vi chẳng qua cũng chỉ mới khôi phục lại tới cảnh giới Trúc Cơ tầng năm mà thôi, cho dù hắn là kỳ tài ngút trời thì lại như thế nào, làm sao có thể là đối thủ của con yêu thú tứ giai đỉnh phong trước mắt này?
Mà cùng lúc đó, con Băng Giáp Mãnh Tượng kia dường như cũng nhìn ra, tình thế bây giờ đã nghịch chuyển, lúc này liền ngăn ở đằng say, che kín tất cả đường lui của Nhạc Vô Kỵ.
"Xong! Chẳng lẽ Nhạc Vô Kỵ ta vậy mà chỉ có thể dừng bước ở tầng tinh vực thứ tư thôi sao? Nếu như việc này làn truyền ra ngoài, vậy coi như mất mặt quá mức rồi!!"
Nói đến, cũng là vận khí của Nhạc Vô Kỵ không tốt, đã phải chịu trăm cay nghìn đắng, thật vất vả mới tìm được một con Băng Giáp Mãnh Tượng này, mắt thấy đã sắp hoàn thành nhiệm vụ, thế nhưng lại tuyệt đối không ngờ rằng, đang dở chừng lại có thêm một con khác nhẩy ra rõ ràng làm rối loạn kế hoạch của hắn.
"Sớm biết vừa rồi nên kịp thời lui lại, sau đó bàn bạc kỹ hơn thì cũng không rơi vào kết quả như thế này a!!"
Nhạc Vô Kỵ không thể không âm thầm cảm thán một tiếng, tự biết tiếp tục ở lại, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm tới tính mạng, thế là lập tức lấy ra ngọc giản truyền tống không gian, đang muốn rời khỏi Ma La Tinh Hải.
Tuy nhiên, đúng lúc này:
Oanh!
Một bóng người bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, giống như một sao chổ hung hăng rơi xuống cái đầu khổng lồ của con Băng Giáp Mãnh Tượng!
Ầm ầm!!
Ngay sau đó!
"Ngao!!"
Con Băng Giáp Mãnh Tượng giống đực kia ở dưới sự xung kích của bóng người kia thì kèm thoe đó là một tiếng kêu thảm thiết thê lương, cái thân thể khổng lồ kia lập tức lún sâu xuống bên dưới đống tuyết, tính cả xung quanh trong phạm vi vài dặm bên trong sông băng, toàn bộ cũng sụp đổ xuống dưới!
"Ừm?"
Nhạc Vô Kỵ thấy cảnh này thì lập tức hơi kinh hãi, bàn tay đang muốn bóp nát ngọc giản truyền tống không gian thì lúc này lại sững sờ đứng ở nơi đó, sau đó thì trong đôi mắt hiện ra vẻ vô cùng khó tin.
"Bên trong Mê La Tinh Hải không có khả năng có sự tồn tại của con người, người này có thể đạp không mà đi, hiển nhiên đã khôi phục được cảnh giới Kim Đan, chẳng lẽ là Long lão đại Long Thần sao?"
"Chắc chắn là như vậy! Ngoài hắn ra thì còn có ai có thể mới ở trong tầng tinh vực thứ tư này mà đã khôi phục lại tu vi cảnh giới Kim Đan?"
"Không hổ là đứng đầu bảng thiên kiêu, ta không bằng hắn, cách xa rồi!"
Ngay vào lúc Nhạc Vô Kỵ âm thầm cảm khái:
"Ngao!!"
Con Băng Giáp Mãnh Tượng giống đực đang nổi cơn điên kia rõ ràng không ngờ tới, thế mà lại có người sẽ đánh lén nó, hơn nữa trực tiếp đánh vào chỗ yếu hại của nó, lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương và rồi đột nhiên chui ra khỏi mặt đất, thân hình của nó giống như một ngọn núi to lớn, đột nhiên đạt tới độ cao gần trăm mét, và từ trong hố sâu kia nhảy ra ngoài.
Tuy nhiên, cái bóng người kia vẫn như cũ vẫn bám chặt vào đầu con Băng Giáp Mãnh Tượng kia, cũng không bị nó hất ra.
Hóa ra, ở trên đầu Băng Giáp Mãnh Tượng, có một chỗ lõm ở giữa hai cái sừng, chính là nơi dễ bị tổn thương nhất ở khắp toàn thân từ trên xuống dưới của Băng Giáp Mãnh Tượng!
Vừa rồi, Diệp Trần đột nhiên đánh lén, một lần hành động đánh trúng vào vị trí kia, đã phá vỡ phòng ngự của con Băng Giáp Mãnh Tượng này!
"Chết đi!!"
Diệp Trần và con Băng Giáp Mãnh Tượng này đều ở trên không trung, Diệp Trần bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, trong lòng bàn tay đã dính máu thịt của Băng Giáp Mãnh Tượng bỗng nhiên xuất ra hỏa diễm có màu đỏ tươi.
"Ngũ Muội chân hỏa! Toàn bộ triển khai!"
Hô!!
Sau khi phòng ngự của nó bị Diệp Trần phá vỡ, Ngũ Muội chân hỏa trong nháy mắt dọc theo huyết nhục kinh mạch của Băng Giá Mãnh Tượng, trong nháy mắt lan tràn đến trên dưới toàn thân nó!
"Ngao!!!"
Lại là một tiếng kêu thảm thiết thê lương nữa, vang vọng thật lâu không thôi giữa toàn bộ thiên địa!
Nhạc Vô Kỵ ở phía dưới, trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc, con Ma Giáp Mãnh Tượng kia từng để cho hắn bắt đầu sinh thoái ý, vậy mà toàn thân bắt đầu bốc cháy lên ngọn lựa vô cùng nóng!
Gần như chỉ trong chớp mắt, thân hình khổng lồ giống như ngọn núi lớn kia lại bị hỏa diễm kia đốt cháy không còn, thứ còn lại duy nhất chỉ là một viên hạt châu sáng chói, được cái bóng trên không trung vung tay lên và bắt được, đó rõ ràng là yêu đan của con Ma Giáp Mãnh Tượng!
"Ngũ Muội chân hỏa? Không nghĩ tới Long lão đại ở trình độ khống chế hỏa diễm vậy mà cũng có cảnh giới như thế!"
Chương 822 Tình trạng động tâm
Nhạc Vô Kỵ không thể không cảm khái một lần nữa:
Tuy nhiên đợi đến đoàn hỏa diễm ở trên không trung kia hoàn toàn tiêu tán đi, hiện ra khuôn mặt thật sự của bóng người kia, Nhạc Vô Kỵ hoàn toàn trợn tròn mắt:
"Cái gì! Người này không phải Long lão đại, lại là...tiểu tử kia!!"
Nhạc Vô Kỵ thật sự choáng váng:
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, tiểu tử vô danh trước đó không có danh tiếng gì vậy mà đã khôi phục tới ảnh giới Kim Đan, hơn nữa chỉ cần một chiêu đã nhẹ nhõm giết chết con Băng Giáp Mãnh Tượng này.
"Ngao!!!"
Sau khi con Băng Giáp Mãnh Tượng đực này bị Diệp Trần giết chết, con Băng Giáp Mãnh Tượng cái kia ở một bên khác lập tức gầm thét một tiếng, sau đó quay người co cẳng muốn chạy trốn.
Thân thể Diệp Trần lập tức nhoáng một cái đã nhanh chóng đuổi theo.
Thực lực của con Băng Giáp Mãnh Tượng cái kia vốn đã không bằng con đực kia, hơn nữa bản thân nó cũng đang bị trọng thương, chạy không được bao xa thì đã dễ dàng bị Diệp Trần đuổi kịp, sau đó thì lập lại chiêu cũ, cũng dùng biện pháp đó chém giết nó, lần nữa đạt được một viên yêu đan của Băng Giáp Mãnh Tượng.
Nhạc Vô Kỵ thấy thế, đầu tiên là hai mắt trừng một cái, sau đó thì chạy như bay tới trước mặt Diệp Trần, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hai viên yêu đan của Băng Giáp Mãnh Tượng trong tay Diệp Trần, một mặt niềm nở nói:
"Này, ngươi là Diệp Trần huynh đệ đúng không? Ta gọi là Nhạc Vô Kỵ xếp hạng thứ năm trên bảng Thiên Kiêu, ngươi chắc là nghe nói qua ta?"
Diệp Trần liếc qua Nhạc Vô Kỵ, hắn đương nhiên nghe nói về danh tiếng của Nhạc Vô Kỵ, thậm chí ở kiếp trước cũng gặp người này qua vài lần, chỉ có điều hai người cũng không có thâm giao, hơn nữa lúc này coi như là thằng ngốc cũng có thể nhìn ra, Nhạc Vô Kỵ niềm nở như vậy, chắc chắn là vì yêu đan Băng Giáp Mãnh Tượng trên tay của hắn, thế là cố ý một mặt đạm mạc, nói:
"Thật xin lỗi, chưa từng nghe qua!"
Nói xong Diệp Trần trực tiếp hướng về phía vị trí của Lạc Huyền Băng mà đi đến.
Lúc trước hắn vì muốn đánh lén con Băng Giáp Mãnh Tượng đực kia, tự nhiên không có khả năng kéo theo Lạc Huyền Băng bản thân đang trọng thương, cho nên trước dàn xếp nàng ta ở nơi cách đây mấy chục dặm.
Nhạc Vô Kỵ nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức tức đến gần thổ huyết, hắn đường đường là Thiếu chủ của Tinh Thần thương minh, tồn tại xếp hạng thứ năm trên bảng Thiên Kiêu, đối phương vậy mà nói không biết!
Tuy nhiên, hắn cũng hết sức rõ ràng, bây giờ địa thế còn mạnh hơn người sao?
Nếu như là ở bên ngoài, hắn đương nhiên sẽ không để một tên tiểu tử không có danh tiếng chỉ có cảnh giới Nguyên Anh như Diệp Trần này.
Nhưng là bây giờ, tuy rằng hắn thực sự không nghĩ ra, Diệp Trần vì sao đã khôi phục được thực lực đến cảnh giới Kim Đan, nhưng sự thật bày ra ở trước mắt, hắn muốn cứng rắn đoạt yêu đan ở trong tay đối phương, hiển nhiên là không quá hiện thực rồi.
Vừa nghĩ đến đây, Nhạc Vô Kỵ lập tức đổi kịp bước chân của Diệp Trần một lần nữa, cười theo nói:
"Không biết cũng không có sao! Hiện tại chẳng phải chúng ta đã quen biết rồi sao!"
"Này! Diệp huynh đệ, ngươi phải hiểu rõ a, người vừa rồi săn giết săn giết được hai con Băng Giáp Mãnh Tượng, vốn thế nhưng là con mồi của ta!"
"Nếu như không phải trước đó, ta ta trực tiếp giúp ngươi kiềm chế lại bọn chúng, ngươi có thể dễ dàng giết chết hai con Băng Giáp Mãnh Tượng này như vậy sao?"
Nhạc Vô Kỵ bắt đầu tiến hành nói lý lẽ.
Tuy nhiên, những gì hắn nói ra thực cũng có mấy phần đạo lý, vừa rồi nếu như không phải hắn và đồng bạn của hắn đả thương một con Băng Giáp Mãnh Tượng trong đó, sau đó lại chọc giận một con Băng Giáp Mãnh Tượng khác, Diệp Trần cũng không thể chém giết bọn chúng dễ dàng như vậy, ít nhất cũng phải bỏ phí công phu một phen.
Đáng tiếc, Diệp Trần lại ngay cả quay đầu lại cũng không, vẫn như cũ một mặt đạm mạc:
"Ta có mời ngươi giúp sao? Hơn nữa ngươi phải hiểu rõ, nếu như không phải ta kịp thời xuất thủ thì giờ phút này ngươi cũng đã bị đào thải bị loại rồi phải không?"
"Ta..."
Nhạc Vô Kỵ lập tức có chút không phản bác được.
Hoàn toàn chính xác, nếu như vừa rồi Diệp Trần không có xuất hiện, chỉ sợ vào lúc này hắn đã bóp nát ngọc giản truyền tống không gian.
"Được a được a, coi như ngươi nói có đạo lý! Như vậy đi, Diệp huynh đệ, trong tay ngươi bây giờ có hai viên yêu đan, không bằng ta dùng tiền mua một viên, như vậy có được không? Ngươi nói cái giá đi!"
Nhạc Vô Kỵ lần nữa đuổi kịp bước chân của Diệp Trần, tiếp tục dây dưa.
Trước đó hắn đã ở trên việc săn giết Băng Giáp Mãnh Tượng mà lãng phí quá nhiều thời gian, nếu như lúc này tiếp tục tìm kiếm thì chắc chắn sẽ chậm chạp hơn rất nhiều so với những người khác, đây là kết cục mà hắn không muốn nhìn thấy.
Hơn nữa, hắn thấy trong tay Diệp Trần bây giờ đang có hai viên yêu đan, hơn nữa yêu đan loại yêu thú tứ giai này coi như màng đi ra bên ngoài cũng vô dụng, bây giờ chính mình lấy giá cao mua sắm, đối phương chắc chắn sẽ không từ chối mới đúng.
Đáng tiếc, Diệp Trần căn bản không cần phải cân nhắc, trực tiếp không cần nghĩ ngợi lạnh lùng từ chối nói:
"Không bán!"
Hai người hắn và Lạc Huyền Băng, mỗi người một viên là vừa đủ, đương nhiên sẽ không ngu lại đi bán cho kẻ khác.
Nhạc Vô Kỵ lập tức cuống lên:
"Diệp huynh đệ, ngươi đây là vì sao a? Ta thật nguyện ý ra giá cao mua sắm yêu đan trong tay ngươi, thành tâm muốn làm khoản giao dịch này với ngươi a!"
"Một trăm triệu! Ta ra một trăm triệu khối Linh thạch cực phẩm đến mua yêu đan trong tay của ngươi, có được không?"
Nói thật, Diệp Trần nghe được báo giá của Nhạc Vô Kỵ, thật đúng là có chút kinh ngạc.
Một trăm triệu khối Linh thạch cực phẩm thế nhưng là đủ để mua xuống một cái tinh vực cấp sáu!
Nhạc Vô Kỵ này quả nhiên giống như lời đồn vậy, vung tiền như rác, xuất thủ xa xỉ!
Tuy nhiên, sau khi chỉ là hơi kinh ngạc, dưới chân bước chân của Diệp Trần vẫn không ngừng, cười lạnh, nói:
"Một trăm triệu khối Linh thạch cực phẩm, hoàn toàn chính xác là một con số không nhỏ! Nếu như ngươi bây giờ có thể lấy ra, ta ngược lại thật đúng là có thể suy nghĩ một chút! Bằng không chỉ là một tấm Linh phiếu khống, ta dựa vào cái gì để mà tin tưởng ngươi?"
Nhạc Vô Kỵ lập tức trừng hai mắt một cái, giọng nói cũng lập tức đề cao một chút, trong giọng nói hiện ra vẻ tức giận, nói:
"Diệp huynh đệ, đây là đang chất vấn nhân phẩm của ta sao? Chỉ dưa vào cái tên Nhạc Vô Kỵ này của ta, còn có biển chữ vàng của Tinh Thần thương minh, chẳng lẽ còn không đáng một trăm triệu sao?"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Được, coi như ta tin ngươi, thế nhưng là có mệnh cầm cũng phải có mệnh tiêu xài mới được! Chúng ta bây giờ đang ở bên trong Mê La Tinh Hải, còn không biết lúc nào thì ngã xuống ở nơi này, muốn nhiều tiền như vậy thì có ích lợi gì?"
Nhạc Vô Kỵ lập tức vừa tức vừa cuống, hiển nhiên không nghĩ tới Diệp Trần vậy mà khó chơi, miệng mình đều nói tới sắp vỡ ra rồi, hắn thế mà vẫn là không bán!
Chẳng lẽ hắn là muốn lên giá?
Sau khi hai mắt nhanh chóng đảo một cái, Nhạc Vô Kỵ cắn răng một cái lần nữa đuổi theo:
"Thôi thôi! Diệp huynh đệ, Thiên Tằm thánh y mà ta đang mặc trên người chính là một kiện Tiên khí phòng ngự, cho dù là ở bên trong Mê La Tinh Hải này, không cách nào sử dụng pháp bảo, cũng có thể tăng lên gấp ba lực phòng ngự bị động, bây giờ dùng để trao đổi yêu đan trên tay ngươi có được không?"
"Ừm?"
Diệp Trần nghe được điều này, lông mày không thể không hơi nhíu, thật đúng là có chút kinh hãi, trước đó Vân Phá Thiên cũng bởi vì có một cái pháp y cấp bậc Tiên khí, cho nên mới có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Diệp Trần, uy lực của nó là mạnh, Diệp Trần cũng coi là được chứng kiến!
Không thể không nói, Nhạc Vô Kỵ này thật đúng là xuất thủ hào phóng, chỉ sợ cũng chỉ có Tinh Thần thương minh mới có nội tình cường đại như thế đi!
Nói thật, điều kiện này, Diệp Trần thật đúng là có chút động tâm!
Chương 823 Sự trừng phạt của lực lượng quy tắc
Lúc trước hắn ở tầng tinh vực thứ hai đạt được Hạo Thiên kính, là pháp bảo phòng ngự tinh thần cấp bậc Tiên khí, nếu như được một kiện pháp bảo phòng ngự vật lý cấp bậc Tiên khí, lại thêm thanh Diệt Thế Ma đao loại pháp bảo công kích có thể so với Thần khí này.
Như vậy Diệp Trần ở cả hai công và thủ đều sẽ không có bất luận sơ hở nào!
Chỉ có điều, một khi cho Nhạc Vô Kỵ yêu đan này, hắn sẽ phải mất thời gian hơn, lại đi săn giết một con Băng Giáp Mãnh Tượng.
Sau khi cân nhắc giữa lợi và hại một phen, dưới chân Diệp Trần cuối cùng bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía Nhạc Vô Kỵ ở một bên.
"Thành giao!"
Nhạc Vô Kỵ lập tức mừng rỡ, hắn trải qua trận chiến kia trước đó, nguyên khí đã đại thương, nếu như không thể lấy được yêu đan, chỉ sợ ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng mấy ngày mới có thể tiếp tục săn giết Băng Giáp Mãnh Tượng.
Nếu thật là lại phải chậm trễ mấy ngày nữa thì đến lúc đó món ăn nóng chỉ sợ cũng đều lạnh!
Pháp bảo phòng ngự cấp bậc tiên khí tuy rằng cực kỳ trân quý nhưng đối với Thiếu minh chủ Tinh Thần thương minh mà nói thì cũng không tính là đồ vật cao minh gì.
Soạt!
Sau khi Nhạc Vô Kỵ thuận tay vẫy một cái, món thánh y trường bào màu vàng kim trên người hắn lập tức từ trên người hắn thoát ra bay tới trước mặt Diệp Trần.
"Quả nhiên là Tiên khí phòng ngự!"
Diệp Trần đại khái nhìn thoáng qua xác định pháp bảo không có vấn đề thế là thuận tay ném cho Nhạc Vô Kỵ một viên yêu đan, đồng thời khẽ vươn tay, món Thiên Tằm thánh ý kia cũng đã rơi vào trong tay của hắn.
"Diệp huynh đệ, đa tạ thành toàn!"
Nhạc Vô Kỵ cười ha ha một tiếng, trực tiếp bóp nát yêu đan sau đó nhanh chóng luyện hóa.
Ầm ầm!
Một đạo lực lượng quy tắc không gian trong nháy mắt bảo phủ khắp toàn thân từ trên xuống dưới của Nhạc Vô Kỵ vào trong đó:
"Diệp huynh đệ, sau này còn gặp lại!"
Sau khi giọng nói rơi xuống, Nhạc Vô Kỵ chẳng mấy chốc biến mất ở trước mặt Diệp Trần.
Nhạc Vô Kỵ vừa mới biến mất, giọng nói của Lạc Huyền Băng từ phía sau đột nhiên vang lên:
"Ngươi cũng mau luyện hóa yêu đan đi! Không cần để ý đến ta!"
Hóa ra, Lạc Huyền Băng đúng lúc cũng đến, vừa vặn thấy được cảnh tượng Diệp Trần giao dịch với Nhạc Vô Kỵ.
Ở trong suy nghĩ của Lạc Huyền Băng thì viên yêu đan kia vốn Diệp Trần sẽ cho mình, giờ lại cầm lấy đi trao đổi pháp bảo Tiên khí của Nhạc Vô Kỵ.
Mới đầu, Lạc Huyền Băng rất tức giận, cảm thấy vô cùng tức giận, thế nhưng là nàng ta nghĩ lại, Diệp Trần chẳng những cứu tính mạng của mình, còn giúp mình nhiều như vậy, nàng ta lại có tư cách gì yêu cầu Diệp Trần làm cho mình cái gì đây?
Về tình về lý, yêu đan đều là do một tay Diệp Trần lấy được, không cần biết Diệp Trần xử lý như thế nào đều không có quan hệ gì tới Lạc Huyền Băng nàng!
Trong lòng Lạc Băng Huyền nghĩ như vậy, coi như đáy lòng lại cảm thấy rất là mất mát, thậm chó còn có một chút đau lòng.
Diệp Trần cũng không nghĩ tới, Lạc Huyền Băng sẽ xuất hiện ở chỗ này, thân thể hơi chao đảo một cái cũng đã đi tới trước mặt của nàng, trực tiếp nhét một viên yêu đan cuối cùng vào trong tay Lạc Huyền Băng, cười nói:
"Huyền Băng, viên yêu đan này thế nhưng là ta đặc biệt để lại cho ngươi!"
Lạc Huyền Băng lập tức ngạc nhiên:
"Đặc biệt....để lại cho ta? Vậy...ngươi thì sao?"
Diệp Trần mỉm cười:
"Chỉ là một viên yêu đan mà thôi, ta lại đi giết một con Băng Giáp Mãnh Tượng là được rồi!"
"Bản thân ngươi bây giờ còn đang bị trọng thương, nhanh luyện hóa yêu đan, có lẽ có thể chữa trị thương thế trong cơ thể ngươi!"
"Nhớ kỹ, sau này cũng không được dễ dàng đi tin tưởng người khác như vậy!"
Nói xong lời nói này, Diệp Trần trực tiếp tung người nhảy lên, lần nữa nhảy lên trời cao, bắt đầu tiếp tục tìm kiếm tung tích của Băng Giáp Mãnh Tượng.
"Ngươi đừng đi..."
Sau khi Lạc Huyền Băng phản ứng lại, muốn mở miệng ngăn cản, đáng tiếc Diệp Trần sớm đã rời khỏi không còn một chút dấu vết, biến mất ở cuối chân trời.
Trọn vẹn sững sờ một lúc lâu, Lạc Huyền Băng mới thở dài một hơi, thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Làm sao lại cứ đi như vậy? Ngươi vẫn không trả lời ta, vì sao phải đối xử tốt với ta như vậy..."
...
Diệp Trần vốn cho rằng, lấy thực lực của hắn hôm nay lại giết chết một con Băng Giáp Mãnh Tượng, chắc cũng không phải là chuyện rất khó khăn.
Nhưng chẳng mấy chốc hắn nhận ra được, chuyện này cũng không có đơn giản như hắn nghĩ!
Lúc hắn truy tìm hơn vạn dặm, cuối cùng ở bên trong sông văng rất xa, tìm được một con Băng Giáp Mãnh Tượng.
Tuy nhiên, ngay vào lúc Diệp Trần chuẩn bị xông lên giết chết nó:
Ầm ầm!
Ở trên trời cao, đột nhiên có một đạo thần lôi rơi xuống, hơn nữa vậy mà rất chuẩn xác bổ trúng đầu của con Băng Giáp Mãnh Tượng kia!
"Cái này...tình huống này là như thế nào?"
Ngay vào lúc Diệp Trần cảm thấy khó hiểu vô cùng kỳ quái:
"Ngao!!!"
Con Băng Giáp Mãnh Tượng kia được thần lôi bổ trúng bỗng nhiên ngẩng đầu lên trời thét dài một tiếng, giống như điên cuồng, phạm vi mấy trăm dặm quanh sông băng đều bởi vì tiếng thét dài khủng bố này mà rung chuyển ầm ầm, giống như xảy ra một cơn địa chấn cỡ lớn.
Sau đó, xảy ra cảnh tượng càng thêm quỷ dị!
Trên thân con Băng Giáp Mãnh Tượng kia vậy mà nổi lên một đạo hào quang sáng chói, thậm chí ngay cả thân hình của chính nó vốn đã rất khổng lồ, vậy mà lại cao thêm mấy phần, chẳng những thân hình càng khổng lồ hơn, ngay cả khí tức cũng mạnh hơn trước rất nhiều!
"Đây chẳng lẽ là...Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng? Cái tên này vậy mà...tiến giai rồi?"
Diệp Trần thấy cảnh này thì cả người lập tức choáng váng, trọn vẹn sửng sốt một lúc lâu mới mơ hồ cảm giác được, dị biến đột nhiên xảy ra này chỉ sợ là nhằm vào hắn mà đến!
"Chẳng lẽ là bởi vì ta dùng yêu đan đổi lấy pháp bảo Tiên khí của Nhạc Vô Kỵ đồng thời đưa yêu đan cho Lạc Huyền Băng, giống như là gian lận, cho nên đây là lực lượng quy tắc ra trừng phạt đối với ta sao?"
Ngay vào lúc Diệp Trần đang ở trong suy nghĩ, con Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng kia đã hoàn thành tiến giai, hai mắt to lớn kia của nó đã đỏ ngầu, nhanh như chớp lao về phía Diệp Trần!
"Má nó!"
Diệp Trần không thể không thốt ra một tiếng chửi tục, lập tức nhanh chóng bay lên, hiểm mà lại hiểm tránh thoát xung kích của Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng!
Băng Giáp Mãnh Tượng sau khi tiến giai thì vô luận là lực lượng hay là tốc độ đều gia tăng lên không chỉ gấp ba lần!
Nói cách khác, con Hoang Kim Băng Giáp Mãnh Tượng trước mắt này tương đương với Diệp Trần cùng lúc đối mặt với sự vây công của ba còn Băng Giáp Mãnh Tượng bình thường!
Tuy nhiên, đây còn chưa có xong!
Sau khi một kích thất bại, Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng lập tức tức giận giơ đôi chân trước lên, hung hăng đạp xuống trên mặt đất!
"Chiến Tranh Tiễn Đạp!"
Đây chính là thiên phú thần thông của Băng Giáp Mãnh Tượng thức tỉnh khi sau khi tiến giai!
Ầm ầm!
Trong phạm vi một trăm dặm xung quanh sông băng trong nháy mắt toàn bộ hóa thành bột mịn!
Lấy Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng làm trung tâm, mặt đất trong phạm vi mấy ngàn mét lập tức lõm xuống dưới thật sâu.
Đồng thời:
Ông ~~~
Một đạo tinh thần ba động cực kỳ cường hãn từ trên thân của con Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng này phát ra!
Yêu thú lớn nhỏ trong phạm vi hơn mười dặm vào thời khắc này vậy mà toàn bộ ngốc trệ ngay tại chỗ.
Ngay cả Diệp Trần ở trên không trung, đầu cũng không thể không bỗng nhiên nhoáng một cái, cảm giác thức hải của mình bị công kích bởi một đạo tinh thần ba động, đầu óc trống rỗng!
Cũng may lúc này là Hạo Thiên kính mà trước đó đã được Diệp Trần luyện hóa phát huy tác dụng, lập tức gánh thay Diệp Trần tám thành công kích tinh thần, Diệp Trần trong nháy mắt đã tỉnh táo lại, thân thể lần nữa bay cao lên, thong dong tránh thoát một lần công kích của con Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng kia.
Chương 824 Vận khí
Sau khi Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng này công kích mấy lần liên tiếp, bên trong phạm vi ngàn dặm đã hoàn toàn trở thành nơi phế tích, hơn nữa đối với Diệp Trần đuổi theo không bỏ, nó giống như khóa chặt hắn.
Hơn nữa, sau khi con yêu thú này tiến giai trở thành yêu thú ngũ giai, chẳng những thực lực gia tăng gấp bội, ngay cả trí lực cũng tăng lên không ít, Diệp Trần mấy lần muốn công kích nhược điểm của nó, đều bị Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng đề phòng, để cho hắn vậy mà không có bất kỳ một chút cơ hội hạ thủ nào.
"Không được! Cứ tiếp tục kéo dài như vậy sẽ chỉ lãng phí thêm càng nhiều thời gian hơn thôi!"
Mắt thấy không thoát khỏi con súc sinh này, Diệp Trần cũng lập tức có chút vội, quyết định thi triển ra lá bài tẩy của mình, tốc chiến tốc thắng!
"Nghịch Sinh Bách Chuyển!!"
Oanh!
Sau khi Diệp Trần thi triển ra môn bí thuật này, khí tức trong nháy mắt bắt đầu tăng vọt!
Tuy nhiên bởi vì tu vị nhận áp chế thật lớn, chân nguyên trong đan điền quá thưa thớt, Diệp Trần chỉ có thể vận chuyển tới Nghịch Sinh Bách Chuyển chuyển thứ tư cũng đã bắt đầu có chút lực bất tòng tâm.
"Liều mạng!!"
Sau khi tu vi của Diệp Trần tăng vọt, trên không trung lập tức lưu lại từng đạo tàn ảnh, lợi dụng ưu thế tốc độ của mình, với ưu thế hình thể nhỏ bé, chẳng mấy chốc đã lẻn đến sau lưng Hoàng Kinh Băng Giáp Mãnh Tượng, sau đó hung hăng một quyền đập vào vị trí cổ của nó.
Phần cổ, là nhược điểm lớn thứ hai sau vị trí đầu của Băng Giáp Mãnh Tượng.
Toàn thân Băng Giáp Mãnh Tượng đều sinh ra băng giáp rất dày và nặng, lấy thực lực bây giờ của Diệp Trần căn bản không có khả năng phá vỡ phòng ngự của nó.
Chỉ có phần đầu và cổ là nhược điểm của Băng Giáp Mãnh Tượng.
Nhưng Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng này có khí lực cường đại vô cùng, đầu cũng tương đối linh hoạt, hơn nữa lại có cái vòi dài bảo hộ, Diệp Trần căn bản không có cách nào dừng chân ở trên đầu của nó.
Cho nên, nơi có thể tiến công duy nhất bây giờ chỉ còn lại có phần cổ của nó.
Sau khi Diệp Trần lẻn đến đằng sau lưng của con Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng, một tay gắt gao nắm lấy lông của nó, một tay hung hăng đập xuống phần cổ của nó.
"Ầm!"
Sau khi Diệp Trần thi triển Nghịch Sinh Bách Chuyển, thực lực so với trước đó tăng lên không chỉ mười lần!
Một quyền này rơi xuống, cho dù là Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng đã là yêu thú ngũ giai, vậy mà cũng có chút không chịu nổi, lập tức phát ra một tiếng gào thét thê thảm.
Sau đó, bắt đầu trên nhảy dưới tránh, liều mạng giãy ra, có ý đồ hất Diệp Trần ở sau lưng nó ra!
Diệp Trần tự nhiên cố hết sức nắm lấy lông của Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng, nói cái gì cũng sẽ không buông ra, vẫn như cũ một quyền tiếp lấy một quyền, toàn lực đập xuống.
Lúc trước hắn đã quan sát qua, vị trí của hắn lúc này chẳng những là nhược điểm của Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng hơn nữa cũng là một cái điểm mù, cho dù là Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng kia có cái vòi to lớn cũng không thể chạm vào.
"Ngao ngao!!"
Theo Diệp Trần một quyền tiếp lấy một quyền đập ở phần cổ của Hoàng Kinh Băng Giáp Mãnh Tượng, Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng lập tức phát ra từng tiếng kêu đau đớn thảm thiết, đồng thời giãy giụa càng ngày càng kịch liệt để thoát khỏi, không ngừng sử dụng thần thông Chiến Tranh Tiễn Đạp, muốn hất Diệp Trần bám ở sau lưng nó xuống.
Đáng tiếc là, Diệp Trần có Hạo Thiên kính che lại thần thức, thiên phú thần thông của nó tuy mạnh, nhưng đối với Diệp Trần căn bản không có bất kỳ tác dụng nào!
"Ngao!!"
Sau khi kêu rên thê thảm một lần nữa, Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng dường như cũng đã ý thức được, biện pháp bình thường căn bản không có cách nào thoát khỏi nhân loại đáng ghét đang bám vào sau lưng của nó, đột nhiên bay thẳng lên trời, sau đó ở trên không trung nghiêng người, dùng lưng của nó hướng sông băng lao xuống!
"Móa nói! Con súc sinh này thật đúng là đủ hung ác nha!"
Diệp Trần cũng lập tức bị đấu pháp giết địch một ngàn tự tổn tám trăm này của Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng này làm cho giật nảy mình.
Nếu như mình thật sự bị thân thể khổng lồ của con súc sinh này đè xuống dưới coi như không chết cũng phải trọng thương!
Thời khắc nguy cấp, thân thể Diệp Trần dọc theo phần cổ của con Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng này trượt đi, trực tiếp từ trên phẩn cổ trên trượt đến phần cổ dưới của nó.
Ầm ầm!
Cùng lúc đó, thân hình khổng lồ cao tới hơn trăm mét của Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng kia đã hung hăng va đập vào trên bề mặt sông băng kia.
Một sông băng có độ cao ngàn mét, trong nháy mắt bị Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng nghiền nát thành một đống bột mịn!
May mắn Diệp Trần phản ứng kịp thời, thân thể nhanh nhẹn, né tránh một kích nặng nề này.
Tuy nhiên, một khi rời khỏi vị trí điểm mú đó, Diệp Trần cũng không dễ chịu lắm!
"Ba!"
Diệp Trần lúc này trốn ở cái cằm của con Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng, không đợi hắn đứng vững lại, cái vòi to lớn kia của Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng giống như một cây roi tráng kiện, hung hăng quất về phía hắn.
Diệp Trần đành phải lách mình tránh né một lần nữa:
Tuy nhiên"
Ba!
Ba!
Ba!
Cái vòi của Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng chẳng những nhanh như thiểm điện, hơn nữa vậy mà tinh chuẩn vô cùng!
Sau khi Diệp Trần liên tiếp trốn tránh mấy lần, lại bị nó mạnh mẽ lùa Diệp Trần chạy tới bên mồm của nó!
"Con súc sinh này thật là giảo hoạt! Nó đây là muốn ta chạy vào trong miệng của nó a!"
Sau khi hiểu ý đồ của Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng, Diệp Trần lập tức cũng kinh sợ cả người vậy mà toát ra mồ hôi lạnh!
Miệng Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng đầy răng nanh, ngay cả Thánh khí cũng có thể bị bọn chúng nhai nát!
"Ba!"
Cái vòi lần nữa hung hăng đánh tới, Diệp Trần chỉ có thể trốn tránh lần nữa:
"Rống!!"
Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng như thể sớm đã ngờ tới quỹ tích trốn tránh của Diệp Trần, cái đầu của nó bỗng nhiên lắc lư, mở ra cái miệng to như chậu máu của nó, muốn một ngụm nuốt Diệp Trần vào!
Thời khắc mấu chốt, Diệp Trần ở trên không trung, bỗng nhiên rung một cái, buộc phải trở mình ngã nhào một cái, hiểm mà lại hiểm tránh thoát được răng nanh sắc bén của Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh tượng, đồng thời một cước hung hăng đạp ở trên răng nanh, mượn lực bật mạnh này, thoát khói cái miệng to như chậu máu của nó.
"Xem ra chỉ có thể trước tiên kéo dài khoảng cách với con súc sinh này, sau đó lại từ từ suy nghĩ biện pháp!!"
Diệp Trần không thể không thầm than một trận.
Con Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng này nhìn giống như một khối khổng lồ, thế nhưng trí lực cũng không kém hơn người, chẳng những vô cùng giảo hoạt hơn nữa còn tương đối nhanh nhẹn, lại để Diệp Trần trong lúc nhất thời có chút bó tay toàn tập, chỉ có thể tạm thời kéo dài khoảng cách với nó.
Nhưng, Diệp Trần rất rõ ràng, một khi kéo dài khoảng cách với con súc sinh này, còn muốn giết chết nó vậy coi như càng khó khăn hơn, chỉ sợ chỉ có thể mạnh mẽ tấn công chính diện!
Ngay vào lúc Diệp Trần cảm thấy chán nản, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một cái "Sơn động"!
"Đây là...lỗ tai của con súc sinh kia!"
Hóa ra, Diệp Trần trước đó đánh bậy đánh bạ nhẩy lung tung beng vậy mà nhảy rớt vào gần lỗ tai của con Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng!
"Có!"
Hai mắt Diệp Trần lập tức sáng lên, lập tức không do dự, thân thể trực tiếp lóe lên, vọt thẳng vào bên trong "Sơn động" kia.
Con Hoàn Kim Băng Giáp Mãnh Tượng có thân hình to lớn này vẻn vẹn là cái lỗ tai của nó vậy mà cũng sâu hơn mười mét!
Trong nháy mắt Diệp Trần đã vợt tới đáy lỗ tai của nó, sau đó hung hăng đập xuống một quyền
Bên trong lỗ tai này đã là trong cơ thể của Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng, tự nhiên thua kém rất nhiều so với độ dày bên ngoài, một quyền này của Diệp Trần rơi xuống, lập tức bị hắn đánh ra một cái lỗ máu rất lớn!
"Ngao!!"
Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng lập tức phát ra một tiếng kêu vô cùng thảm thiết thê lương vang vọng giữa toàn bộ thiên địa
Chương 825 Niềm vui ngoài ý muốn
Rầm rầm rầm!
Diệp Trần ra tay không lưu tình, thời gian chỉ trong một cái nháy mắt cũng đã đánh ra được mấy chục quyền!
Lỗ tai Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng lại bị Diệp Trần mạnh mẽ đánh xuyên qua, từ tai trái đánh xuyên qua tai phải
Mà con Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng trải qua hơn mười tiếng kêu thảm thiết thê lương, hơn nữa sau khi san toàn bộ trên trăm sông băng ở xung quanh thành bình địa thì đạo thân thể cao lớn kia cuối cùng ngã xoạch xuống.
Diệp Trần cũng không nghĩ tới, chính mình vậy mà lấy loại cách thức vô cùng buồn cười này để giết chết con Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng nhìn như vô địch này.
"Bành!"
Diệp Trần lâị tung ra một quyền nữa, từ trong đầu Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng trực tiếp phá thể mà ra.
"Xì xì xì ~~ "
Theo một hơi thở cuối cùng của Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng, thân thể băng giáp khổng lồ kia của nó bắt đầu từ từ hòa tan, cuối cùng hóa thành một viên yêu đan sáng chói.
Diệp Trần thấy thế thì lập tức hết sức vui mừng, đồng thời cũng thâm hô một tiếng vận khí!
Sở dĩ hắn có thể thuận lợi giết chết con yêu thú ngũ giai này, thật đúng là hoàn toàn dựa vào vận khí tốt, bằng không cho dù hắn lôi ra hết át chủ bài, chỉ sợ vẫn không thể làm được gì con súc sinh khó chơi này.
"Xem ra chuyện vi phạm quy tắc này, thật đúng là không thể làm a!"
Sau khi Diệp Trần âm thầm cảm khái một câu, thuận tay duỗi ra một cái nắm viên yêu đan sáng chói kia vào trong tay:
"A? Viên yêu đan này dường như so với yêu đan trước đó ta thấy đều không quá giống nhau! Tuy nhiên cũng đúng, ta săn giết con này dù sao cũng là yêu thú ngũ giai a!"
Cùng lúc lầm bầm lầu bầu, bàn tay Diệp Trần hơi nắm một cái:
"Răng rắc ~ "
Yêu đan theo tiếng mà nát, sau đó hóa thành một cỗ năng lượng tinh thuần chảy vào bên trong cơ thể Diệp Trần.
Diệp Trần vận chuyển công pháp, đang muốn luyện hóa cỗ lực lượng này dung nhập vào bên trong đan điền.
Ngay vào lúc lúc này:
Oanh!
Diệp Trần bỗng nhiên cảm nhận được toàn thân mình chấn động, lực lượng cỗ yêu đan kia sau khi tiến vào trong thân thể của hắn vậy mà thoáng một cái sôi trào lên, đột nhiên thoát khỏi sự không chế của hắn, sau đó hòa thành một thể với lực lượng huyết mạch của hắn.
"Đây là..."
Sắc mặt Diệp Trần thay đổi lớn, trong lòng cũng khiếp sợ không thôi, rất rõ ràng, viên yêu đan ngũ giai này của hắn cùng với yêu đan tứ giai mà người khác săn giết được ở lúc sau khi luyện hóa hiển nhiên là có chỗ khác biệt!
"Xì xì xì ~~ "
Sau một khắc, Diệp Trần đang nghi ngờ không thôi, không biết là niềm vui hay là sự lo lắng, hắn lập tức phát hiện thân thể của mình bắt đầu xảy ra biến hóa!
Chỉ thấy trên dưới toàn thân hắn vậy mà xuất hiện một tầng băng giáp!
Bao trùm toàn bộ ngoại trừ nơi đầu và tứ chi của hắn.
Hơn nữa tầng băng giáp này vừa xuất hiên, Diệp Trần cảm nhận được năng lực phòng ngự của nhục thân mình lập tức tăng lên không chỉ mười lần!
"Cái này...chẳng lẽ...là khen thưởng thêm khi giết chết yêu thú ngũ giai sao?"
Sau khi Diệp Trần phản ứng lại thì lập tức vừa mừng vừa sợ:
Có lực lượng băng giáp này, lại thêm trước đó từ trong tay Nhạc Vô Kỵ đổi được Thiên Tằm thánh y thì lực phòng ngự bây giờ của hắn đã đạt đến một cái cấp độ cực kỳ khủng bố!
Đợi đến thực lực của hắn hoàn toàn khôi phục, một khi thi triển hai cái át chủ bài này ra, e là cho dù người nổi bật trong cường giả Phản Hư chân quân cũng khó có thể phá vỡ phòng ngự của hắn!
Rầm rầm ~~
Ngay vào lúc Diệp Trần vô cùng ngạc nhiên, xung quanh đột nhiên xuất hiện một đạo lực lượng không gian pháp tắc bảo khỏa Diệp Trần vào trong đó.
Ong ong ong ~~
Sau khi không gian rung nhẹ một trận, Diệp Trần lập tức được lực lượng không gian pháp tắc kia mang rời khỏi tầng tinh vực thứ tư.
...
Sau một khắc!
Sau khi mắt Diệp Trần thấy hoa lên thì đã xuất hiện ở trên một quả tinh cầu của tầng tinh vực thứ năm.
Cùng với viên tinh cầu lạnh lẽo trước đó khác biết, khí hậu nơi này ấm áp, linh khí dồi dào, ngược lại là một nơi tu luyện tuyệt hảo.
Tầng tinh vực thứ năm, chỉ có tám quả tinh cầu, cho nên từ trên lý thuyết để mà nói, xác suất gặp được những người khác cũng sẽ gia tăng lên thật lớn.
"Cũng không biết Lạc Huyền Băng nữ nhân này bây giờ như thế nào? Tuy rằng trước đó nàng ta bị trọng thương, nhưng là sau khi luyện hóa yêu đan, có thể bổ sung chân nguyên trong thể nội, lại thêm lấy thực lực của nàng, chỉ cần không gặp phải Vân Phá Thiên thì sẽ không có nguy hiểm quá lớn..."
Sau khi tự lẩm bẩm một câu, Diệp Trần trực tiếp xếp bằng ngồi trên mặt đất, bắt đầu luyện hóa lực lượng yêu đan còn trong cơ thể kia.
Sau khi lực lượng yêu đan được luyện hóa, chuyển hóa thành chân nguyên dung nhập vào bên trong đan điền cua Diệp Trần, tu vi của Diệp Trần cũng lại có chỗ tiến bộ, bây giờ đã khôi phục được thực lực tới khoảng chừng cảnh giới Kim Đan tầng hai.
Mà cùng lúc đó, tiếng nói lạnh lùng tuyên bố quy tắc kia lần nữa vang lên ở trong óc của Diệp Trần:
"Đỉnh núi Bạch Ngọc có một tượng đại kiếm, bên trên có chín thức kiếm pháp, lĩnh ngộ toàn bộ thì có thể thông qua cửa ải này..."
Diệp Trần đọc quy tắc một lần thì lập tức giật mình:
"Xem ra cửa này là khảo nghiệm người vượt ải ở trên ngộ tính về kiếm pháp chi đạo! Ở trước đó ta ở tầng tinh vực thứ tư đã mất quá nhiều thời gian, lần này, nhất định phải nắm chắc thời gian mới được!"
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần trực tiếp bay lên không trung, bay tới độ cao vạn mét.
Lập tức nhìn thấy vạn dặm bên ngoài, có một ngọn núi cao lớn hùng vĩ, toàn thân giống như bạch ngọc, chiếu sáng rạng rỡ.
Mà ở trên đỉnh của ngọn núi cao kia thì có một tượng đài lớn tỏa ra ánh vàng chói lọi!
"Chỗ đó chắc là Bạch Ngọc sơn!"
Tâm niệm Diệp Trần vừa động, lúc này đã phi thân chạy tới.
Khoảng nửa giờ sau, Diệp Trần cũng đã chạy tới dưới chân núi Bạch Ngọc, lấy tu vi của hắn bây giờ chỉ có cảnh giới Kim Đang tầng hai, cái tốc độ này đã coi là cực nhanh!
Thân thể Diệp Trần hơi chao đảo một cái, thi triển ra thần thông Súc Địa Thành Thốn, chẳng mấy chốc đã đi tới đỉnh núi Bạch Ngọc sơn cao tơi vạn mét.
Đỉnh núi rất rộng lớn, lớn nhỏ trong phạm vi khoảng chừng hơn mười dặm, mà ở giữa đỉnh núi thì có một cái tượng đài khổng lồ cao tới gần ngàn mét đứng im ở đó!
Cho dù cách xa hơn mười dặm, vẫn như cũ có thể nhìn thấy rất rõ ràng nội dung trên tượng đài kia.
Chỉ thấy ở phía trên tượng đại khổng lồ kia khắc lấy các loại kiếm chiêu cổ quái kỳ lạ, vị chí trên đỉnh của tượng đài khổng lồ này bỗng nhiên khắc ở đó bốn chữ lớn kim quang óng ánh:
"Thiên Tàn cửu thức!"
Diệp Trần lập tức hơi sững sờ, trên mặt hiện ra vẻ cổ quái:
"Lại là Thiên Tàn kiếm pháp!"
Hóa ra môn kiếm pháp này là một loại công pháp ở bên trong đông đảo công pháp được Diệp Trần cất giữ ở kiếp trước, hơn nữa hắn không những đã từng xem qua mà còn đã từng dốc lòng nghiên cứu qua một đoạn thời gian!
"Xem ra vận khí của ta, thật đúng là không tệ!"
Diệp Trần âm thầm cảm thấy buồn cười, đồng thời thân thể hơi chao đảo một cái cũng đã đi tới dưới tượng đài khổng lồ kia.
Mà lúc này, xung quanh toàn bộ tượng đài khổng lồ kia đã có mười mấy người tụ tập ở đây, từng tên tất cả đều đang ngồi xếp bằng ở trên mặt đất xung quanh tượng đài, đang dốc lòng nghiên cứu chín thức kiếm chiêu của Thiên Tàn kiếm pháp.
Rất rõ ràng, những người này đều là người thông qua tinh vực tầng bốn sớm trước Diệp Trần một bước, đi tới nơi này đã lâu.
Diệp Trần không thể không sợ hãi thán phục:
Tuy rằng hắn ở tầng tinh vực thứ tư làm chậm trể không ít thời gian, thế nhưng là những người này có thể nhanh như vậy đi tới tầng tinh vực thứ năm hiển nhiên cũng là là nhân vật thiên tài cực kỳ lợin hại!
Bỗng nhiên, ở trong nhóm người này Diệp Trần bỗng nhiên nhìn thấy một người quen!
"Nhạc sư huynh! Chúng ta hay là tranh thủ thời gian rút lui đi! Nếu như tiếp tục đánh thì những người như chúng ta, hôm nay sợ rằng sẽ phải chết ở nơi này a!!"
Diệp Trần vừa mới nhẹ nhàng đi tới gần thì nghe được bên trong chiến trường truyền đến từng tiếng hô hoán.
"Đúng vậy! Nhạc sư huynh, những người như chúng ta đối phó với một con Băng Giáp Mãnh Tượng thì đã là cực hạn rồi, bây giờ lại phải đối phó hai con, căn bản không phải chúng ta có thể ngăn cản!"
"Vẫn là tranh thủ thời gian bóp nát ngọc giản truyền tống, nhanh chóng rời khỏi nơi này đi!"
Năm người trong một nhóm này, người cầm đầu kia được mọi người gọi là "Nhạc sư huynh", là một tên nam thanh niên dung mạo có chút tuấn mỹ, khóe miệng hơi nhếch lên, làm cho người ta một loại cảm giác công tử nhà giàu bất cần đời.
Hóa ra người này bỗng nhiên chính là Nhạc Vô Kỵ xếp hạng thứ năm trên bảng Bách Niên Thiên Kiêu, là thiếu chủ của Tinh Thần thương minh một trong tam đại thương minh của Tu Chân giới, thân phận và địa vị cũng không kém hơn so với Tuyệt Vô Địch bao nhiêu, hơn nữa nhất là và đặc biệt được biết đến là người rộng rãi.
Đối mặt với với bốn người khổ sở cầu xin còn lại, vẻ mặt Nhạc Vô Kỵ lạnh lùng, lập tức quát lạnh nói:
"Không cho phép đi! Các ngươi chỉ cần có thể phối hợp kiếm chế lại con Băng Giáp Mãnh Tượng đực này, là ta có thể giết chết con mái cái kia, chỉ cần các ngươi giúp ta lấy được yêu đan của Băng Giáp Mãnh Tượng, Nhạc Vô Kỵ ta hứa hẹn chỗ tốt cho các ngươi trước đó lại nhiều hơn gấp đôi!"
Nhạc Vô Kỵ dứt lời thì muốn hướng con Băng Giáp Mãnh Tượng đã bị trọng thương kia đáh tới.
Nhưng không ngờ:
"Ngao!!!"
Con Băng Giáp Mãnh Tượng đực kia hình như cũng đã nhận ra được dụng ý của Nhạc Vô Kỵ, lập tức ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, dường như đã thực sự vô cùng tức giận rồi!
Bạch bạch bạch!
Bốn người cùng nhau vây công con Băng Giáp Mãnh Tượng đực kia lập tức bị buộc phải lùi lại liên tục.
"A!!!"
Theo một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một người trong đó bởi vì không kịp né tránh lại bị một cước của con Băng Giáp Mãnh Tượng kia đạp trúng, trong nháy mắt chết ở dưới bàn chân khổng lồ của con Băng Giáp Mãnh Tượng này!
"Cái gì!"
Ba người còn lại tất cả đều lập tức thay đổi sắc mặt.
"Các ngươi có đi không dù sao ta cũng sẽ không ở lại đây chịu chết, ta đi trước!"
Một người bên trong ba người còn lại nhìn thấy trước mắt đồng bạn mình có kết quả thê thảm như thế, dường như cũng biết căn bản không có bất kỳ phần thắng nào, vậy mà trực tiếp bóp nát ngọc giản truyền tống không gian, lựa chọn rời đi.
Mà đổi thành một bên, hai người còn lại thấy thế không thể không liếc nhau một cái, nơi nào còn dám tiếp tục ở lại, lập tức cũng bóp nát ngọc giản truyền tống không gian ở trong tay.
"Nhạc sư huynh, xin lỗi!"
Rầm rầm!
Trong nháy mắt, bốn người một chết ba bỏ trốn, cũng chỉ còn lại có một mình Nhạc Vô Kỵ.
"Đồ khốn kiếp!"
Nhạc Vô Kỵ thấy thế thì lập tức tức giận đến chửi ầm lên.
Tuy nhiên lúc này con Băng Giáp Mãnh Tượng giống đực kia đã nổi lên cơn điên, đột nhiên lại không thấy mục tiêu thì lúc này hướng về phía Nhạc Vô Kỵ hung hăng lao đến!
"Ngao!!!"
Nhạc Vô Kỵ lúc này, tu vi chẳng qua cũng chỉ mới khôi phục lại tới cảnh giới Trúc Cơ tầng năm mà thôi, cho dù hắn là kỳ tài ngút trời thì lại như thế nào, làm sao có thể là đối thủ của con yêu thú tứ giai đỉnh phong trước mắt này?
Mà cùng lúc đó, con Băng Giáp Mãnh Tượng kia dường như cũng nhìn ra, tình thế bây giờ đã nghịch chuyển, lúc này liền ngăn ở đằng say, che kín tất cả đường lui của Nhạc Vô Kỵ.
"Xong! Chẳng lẽ Nhạc Vô Kỵ ta vậy mà chỉ có thể dừng bước ở tầng tinh vực thứ tư thôi sao? Nếu như việc này làn truyền ra ngoài, vậy coi như mất mặt quá mức rồi!!"
Nói đến, cũng là vận khí của Nhạc Vô Kỵ không tốt, đã phải chịu trăm cay nghìn đắng, thật vất vả mới tìm được một con Băng Giáp Mãnh Tượng này, mắt thấy đã sắp hoàn thành nhiệm vụ, thế nhưng lại tuyệt đối không ngờ rằng, đang dở chừng lại có thêm một con khác nhẩy ra rõ ràng làm rối loạn kế hoạch của hắn.
"Sớm biết vừa rồi nên kịp thời lui lại, sau đó bàn bạc kỹ hơn thì cũng không rơi vào kết quả như thế này a!!"
Nhạc Vô Kỵ không thể không âm thầm cảm thán một tiếng, tự biết tiếp tục ở lại, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm tới tính mạng, thế là lập tức lấy ra ngọc giản truyền tống không gian, đang muốn rời khỏi Ma La Tinh Hải.
Tuy nhiên, đúng lúc này:
Oanh!
Một bóng người bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, giống như một sao chổ hung hăng rơi xuống cái đầu khổng lồ của con Băng Giáp Mãnh Tượng!
Ầm ầm!!
Ngay sau đó!
"Ngao!!"
Con Băng Giáp Mãnh Tượng giống đực kia ở dưới sự xung kích của bóng người kia thì kèm thoe đó là một tiếng kêu thảm thiết thê lương, cái thân thể khổng lồ kia lập tức lún sâu xuống bên dưới đống tuyết, tính cả xung quanh trong phạm vi vài dặm bên trong sông băng, toàn bộ cũng sụp đổ xuống dưới!
"Ừm?"
Nhạc Vô Kỵ thấy cảnh này thì lập tức hơi kinh hãi, bàn tay đang muốn bóp nát ngọc giản truyền tống không gian thì lúc này lại sững sờ đứng ở nơi đó, sau đó thì trong đôi mắt hiện ra vẻ vô cùng khó tin.
"Bên trong Mê La Tinh Hải không có khả năng có sự tồn tại của con người, người này có thể đạp không mà đi, hiển nhiên đã khôi phục được cảnh giới Kim Đan, chẳng lẽ là Long lão đại Long Thần sao?"
"Chắc chắn là như vậy! Ngoài hắn ra thì còn có ai có thể mới ở trong tầng tinh vực thứ tư này mà đã khôi phục lại tu vi cảnh giới Kim Đan?"
"Không hổ là đứng đầu bảng thiên kiêu, ta không bằng hắn, cách xa rồi!"
Ngay vào lúc Nhạc Vô Kỵ âm thầm cảm khái:
"Ngao!!"
Con Băng Giáp Mãnh Tượng giống đực đang nổi cơn điên kia rõ ràng không ngờ tới, thế mà lại có người sẽ đánh lén nó, hơn nữa trực tiếp đánh vào chỗ yếu hại của nó, lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương và rồi đột nhiên chui ra khỏi mặt đất, thân hình của nó giống như một ngọn núi to lớn, đột nhiên đạt tới độ cao gần trăm mét, và từ trong hố sâu kia nhảy ra ngoài.
Tuy nhiên, cái bóng người kia vẫn như cũ vẫn bám chặt vào đầu con Băng Giáp Mãnh Tượng kia, cũng không bị nó hất ra.
Hóa ra, ở trên đầu Băng Giáp Mãnh Tượng, có một chỗ lõm ở giữa hai cái sừng, chính là nơi dễ bị tổn thương nhất ở khắp toàn thân từ trên xuống dưới của Băng Giáp Mãnh Tượng!
Vừa rồi, Diệp Trần đột nhiên đánh lén, một lần hành động đánh trúng vào vị trí kia, đã phá vỡ phòng ngự của con Băng Giáp Mãnh Tượng này!
"Chết đi!!"
Diệp Trần và con Băng Giáp Mãnh Tượng này đều ở trên không trung, Diệp Trần bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, trong lòng bàn tay đã dính máu thịt của Băng Giáp Mãnh Tượng bỗng nhiên xuất ra hỏa diễm có màu đỏ tươi.
"Ngũ Muội chân hỏa! Toàn bộ triển khai!"
Hô!!
Sau khi phòng ngự của nó bị Diệp Trần phá vỡ, Ngũ Muội chân hỏa trong nháy mắt dọc theo huyết nhục kinh mạch của Băng Giá Mãnh Tượng, trong nháy mắt lan tràn đến trên dưới toàn thân nó!
"Ngao!!!"
Lại là một tiếng kêu thảm thiết thê lương nữa, vang vọng thật lâu không thôi giữa toàn bộ thiên địa!
Nhạc Vô Kỵ ở phía dưới, trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc, con Ma Giáp Mãnh Tượng kia từng để cho hắn bắt đầu sinh thoái ý, vậy mà toàn thân bắt đầu bốc cháy lên ngọn lựa vô cùng nóng!
Gần như chỉ trong chớp mắt, thân hình khổng lồ giống như ngọn núi lớn kia lại bị hỏa diễm kia đốt cháy không còn, thứ còn lại duy nhất chỉ là một viên hạt châu sáng chói, được cái bóng trên không trung vung tay lên và bắt được, đó rõ ràng là yêu đan của con Ma Giáp Mãnh Tượng!
"Ngũ Muội chân hỏa? Không nghĩ tới Long lão đại ở trình độ khống chế hỏa diễm vậy mà cũng có cảnh giới như thế!"
Chương 822 Tình trạng động tâm
Nhạc Vô Kỵ không thể không cảm khái một lần nữa:
Tuy nhiên đợi đến đoàn hỏa diễm ở trên không trung kia hoàn toàn tiêu tán đi, hiện ra khuôn mặt thật sự của bóng người kia, Nhạc Vô Kỵ hoàn toàn trợn tròn mắt:
"Cái gì! Người này không phải Long lão đại, lại là...tiểu tử kia!!"
Nhạc Vô Kỵ thật sự choáng váng:
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, tiểu tử vô danh trước đó không có danh tiếng gì vậy mà đã khôi phục tới ảnh giới Kim Đan, hơn nữa chỉ cần một chiêu đã nhẹ nhõm giết chết con Băng Giáp Mãnh Tượng này.
"Ngao!!!"
Sau khi con Băng Giáp Mãnh Tượng đực này bị Diệp Trần giết chết, con Băng Giáp Mãnh Tượng cái kia ở một bên khác lập tức gầm thét một tiếng, sau đó quay người co cẳng muốn chạy trốn.
Thân thể Diệp Trần lập tức nhoáng một cái đã nhanh chóng đuổi theo.
Thực lực của con Băng Giáp Mãnh Tượng cái kia vốn đã không bằng con đực kia, hơn nữa bản thân nó cũng đang bị trọng thương, chạy không được bao xa thì đã dễ dàng bị Diệp Trần đuổi kịp, sau đó thì lập lại chiêu cũ, cũng dùng biện pháp đó chém giết nó, lần nữa đạt được một viên yêu đan của Băng Giáp Mãnh Tượng.
Nhạc Vô Kỵ thấy thế, đầu tiên là hai mắt trừng một cái, sau đó thì chạy như bay tới trước mặt Diệp Trần, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hai viên yêu đan của Băng Giáp Mãnh Tượng trong tay Diệp Trần, một mặt niềm nở nói:
"Này, ngươi là Diệp Trần huynh đệ đúng không? Ta gọi là Nhạc Vô Kỵ xếp hạng thứ năm trên bảng Thiên Kiêu, ngươi chắc là nghe nói qua ta?"
Diệp Trần liếc qua Nhạc Vô Kỵ, hắn đương nhiên nghe nói về danh tiếng của Nhạc Vô Kỵ, thậm chí ở kiếp trước cũng gặp người này qua vài lần, chỉ có điều hai người cũng không có thâm giao, hơn nữa lúc này coi như là thằng ngốc cũng có thể nhìn ra, Nhạc Vô Kỵ niềm nở như vậy, chắc chắn là vì yêu đan Băng Giáp Mãnh Tượng trên tay của hắn, thế là cố ý một mặt đạm mạc, nói:
"Thật xin lỗi, chưa từng nghe qua!"
Nói xong Diệp Trần trực tiếp hướng về phía vị trí của Lạc Huyền Băng mà đi đến.
Lúc trước hắn vì muốn đánh lén con Băng Giáp Mãnh Tượng đực kia, tự nhiên không có khả năng kéo theo Lạc Huyền Băng bản thân đang trọng thương, cho nên trước dàn xếp nàng ta ở nơi cách đây mấy chục dặm.
Nhạc Vô Kỵ nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức tức đến gần thổ huyết, hắn đường đường là Thiếu chủ của Tinh Thần thương minh, tồn tại xếp hạng thứ năm trên bảng Thiên Kiêu, đối phương vậy mà nói không biết!
Tuy nhiên, hắn cũng hết sức rõ ràng, bây giờ địa thế còn mạnh hơn người sao?
Nếu như là ở bên ngoài, hắn đương nhiên sẽ không để một tên tiểu tử không có danh tiếng chỉ có cảnh giới Nguyên Anh như Diệp Trần này.
Nhưng là bây giờ, tuy rằng hắn thực sự không nghĩ ra, Diệp Trần vì sao đã khôi phục được thực lực đến cảnh giới Kim Đan, nhưng sự thật bày ra ở trước mắt, hắn muốn cứng rắn đoạt yêu đan ở trong tay đối phương, hiển nhiên là không quá hiện thực rồi.
Vừa nghĩ đến đây, Nhạc Vô Kỵ lập tức đổi kịp bước chân của Diệp Trần một lần nữa, cười theo nói:
"Không biết cũng không có sao! Hiện tại chẳng phải chúng ta đã quen biết rồi sao!"
"Này! Diệp huynh đệ, ngươi phải hiểu rõ a, người vừa rồi săn giết săn giết được hai con Băng Giáp Mãnh Tượng, vốn thế nhưng là con mồi của ta!"
"Nếu như không phải trước đó, ta ta trực tiếp giúp ngươi kiềm chế lại bọn chúng, ngươi có thể dễ dàng giết chết hai con Băng Giáp Mãnh Tượng này như vậy sao?"
Nhạc Vô Kỵ bắt đầu tiến hành nói lý lẽ.
Tuy nhiên, những gì hắn nói ra thực cũng có mấy phần đạo lý, vừa rồi nếu như không phải hắn và đồng bạn của hắn đả thương một con Băng Giáp Mãnh Tượng trong đó, sau đó lại chọc giận một con Băng Giáp Mãnh Tượng khác, Diệp Trần cũng không thể chém giết bọn chúng dễ dàng như vậy, ít nhất cũng phải bỏ phí công phu một phen.
Đáng tiếc, Diệp Trần lại ngay cả quay đầu lại cũng không, vẫn như cũ một mặt đạm mạc:
"Ta có mời ngươi giúp sao? Hơn nữa ngươi phải hiểu rõ, nếu như không phải ta kịp thời xuất thủ thì giờ phút này ngươi cũng đã bị đào thải bị loại rồi phải không?"
"Ta..."
Nhạc Vô Kỵ lập tức có chút không phản bác được.
Hoàn toàn chính xác, nếu như vừa rồi Diệp Trần không có xuất hiện, chỉ sợ vào lúc này hắn đã bóp nát ngọc giản truyền tống không gian.
"Được a được a, coi như ngươi nói có đạo lý! Như vậy đi, Diệp huynh đệ, trong tay ngươi bây giờ có hai viên yêu đan, không bằng ta dùng tiền mua một viên, như vậy có được không? Ngươi nói cái giá đi!"
Nhạc Vô Kỵ lần nữa đuổi kịp bước chân của Diệp Trần, tiếp tục dây dưa.
Trước đó hắn đã ở trên việc săn giết Băng Giáp Mãnh Tượng mà lãng phí quá nhiều thời gian, nếu như lúc này tiếp tục tìm kiếm thì chắc chắn sẽ chậm chạp hơn rất nhiều so với những người khác, đây là kết cục mà hắn không muốn nhìn thấy.
Hơn nữa, hắn thấy trong tay Diệp Trần bây giờ đang có hai viên yêu đan, hơn nữa yêu đan loại yêu thú tứ giai này coi như màng đi ra bên ngoài cũng vô dụng, bây giờ chính mình lấy giá cao mua sắm, đối phương chắc chắn sẽ không từ chối mới đúng.
Đáng tiếc, Diệp Trần căn bản không cần phải cân nhắc, trực tiếp không cần nghĩ ngợi lạnh lùng từ chối nói:
"Không bán!"
Hai người hắn và Lạc Huyền Băng, mỗi người một viên là vừa đủ, đương nhiên sẽ không ngu lại đi bán cho kẻ khác.
Nhạc Vô Kỵ lập tức cuống lên:
"Diệp huynh đệ, ngươi đây là vì sao a? Ta thật nguyện ý ra giá cao mua sắm yêu đan trong tay ngươi, thành tâm muốn làm khoản giao dịch này với ngươi a!"
"Một trăm triệu! Ta ra một trăm triệu khối Linh thạch cực phẩm đến mua yêu đan trong tay của ngươi, có được không?"
Nói thật, Diệp Trần nghe được báo giá của Nhạc Vô Kỵ, thật đúng là có chút kinh ngạc.
Một trăm triệu khối Linh thạch cực phẩm thế nhưng là đủ để mua xuống một cái tinh vực cấp sáu!
Nhạc Vô Kỵ này quả nhiên giống như lời đồn vậy, vung tiền như rác, xuất thủ xa xỉ!
Tuy nhiên, sau khi chỉ là hơi kinh ngạc, dưới chân bước chân của Diệp Trần vẫn không ngừng, cười lạnh, nói:
"Một trăm triệu khối Linh thạch cực phẩm, hoàn toàn chính xác là một con số không nhỏ! Nếu như ngươi bây giờ có thể lấy ra, ta ngược lại thật đúng là có thể suy nghĩ một chút! Bằng không chỉ là một tấm Linh phiếu khống, ta dựa vào cái gì để mà tin tưởng ngươi?"
Nhạc Vô Kỵ lập tức trừng hai mắt một cái, giọng nói cũng lập tức đề cao một chút, trong giọng nói hiện ra vẻ tức giận, nói:
"Diệp huynh đệ, đây là đang chất vấn nhân phẩm của ta sao? Chỉ dưa vào cái tên Nhạc Vô Kỵ này của ta, còn có biển chữ vàng của Tinh Thần thương minh, chẳng lẽ còn không đáng một trăm triệu sao?"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Được, coi như ta tin ngươi, thế nhưng là có mệnh cầm cũng phải có mệnh tiêu xài mới được! Chúng ta bây giờ đang ở bên trong Mê La Tinh Hải, còn không biết lúc nào thì ngã xuống ở nơi này, muốn nhiều tiền như vậy thì có ích lợi gì?"
Nhạc Vô Kỵ lập tức vừa tức vừa cuống, hiển nhiên không nghĩ tới Diệp Trần vậy mà khó chơi, miệng mình đều nói tới sắp vỡ ra rồi, hắn thế mà vẫn là không bán!
Chẳng lẽ hắn là muốn lên giá?
Sau khi hai mắt nhanh chóng đảo một cái, Nhạc Vô Kỵ cắn răng một cái lần nữa đuổi theo:
"Thôi thôi! Diệp huynh đệ, Thiên Tằm thánh y mà ta đang mặc trên người chính là một kiện Tiên khí phòng ngự, cho dù là ở bên trong Mê La Tinh Hải này, không cách nào sử dụng pháp bảo, cũng có thể tăng lên gấp ba lực phòng ngự bị động, bây giờ dùng để trao đổi yêu đan trên tay ngươi có được không?"
"Ừm?"
Diệp Trần nghe được điều này, lông mày không thể không hơi nhíu, thật đúng là có chút kinh hãi, trước đó Vân Phá Thiên cũng bởi vì có một cái pháp y cấp bậc Tiên khí, cho nên mới có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Diệp Trần, uy lực của nó là mạnh, Diệp Trần cũng coi là được chứng kiến!
Không thể không nói, Nhạc Vô Kỵ này thật đúng là xuất thủ hào phóng, chỉ sợ cũng chỉ có Tinh Thần thương minh mới có nội tình cường đại như thế đi!
Nói thật, điều kiện này, Diệp Trần thật đúng là có chút động tâm!
Chương 823 Sự trừng phạt của lực lượng quy tắc
Lúc trước hắn ở tầng tinh vực thứ hai đạt được Hạo Thiên kính, là pháp bảo phòng ngự tinh thần cấp bậc Tiên khí, nếu như được một kiện pháp bảo phòng ngự vật lý cấp bậc Tiên khí, lại thêm thanh Diệt Thế Ma đao loại pháp bảo công kích có thể so với Thần khí này.
Như vậy Diệp Trần ở cả hai công và thủ đều sẽ không có bất luận sơ hở nào!
Chỉ có điều, một khi cho Nhạc Vô Kỵ yêu đan này, hắn sẽ phải mất thời gian hơn, lại đi săn giết một con Băng Giáp Mãnh Tượng.
Sau khi cân nhắc giữa lợi và hại một phen, dưới chân Diệp Trần cuối cùng bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía Nhạc Vô Kỵ ở một bên.
"Thành giao!"
Nhạc Vô Kỵ lập tức mừng rỡ, hắn trải qua trận chiến kia trước đó, nguyên khí đã đại thương, nếu như không thể lấy được yêu đan, chỉ sợ ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng mấy ngày mới có thể tiếp tục săn giết Băng Giáp Mãnh Tượng.
Nếu thật là lại phải chậm trễ mấy ngày nữa thì đến lúc đó món ăn nóng chỉ sợ cũng đều lạnh!
Pháp bảo phòng ngự cấp bậc tiên khí tuy rằng cực kỳ trân quý nhưng đối với Thiếu minh chủ Tinh Thần thương minh mà nói thì cũng không tính là đồ vật cao minh gì.
Soạt!
Sau khi Nhạc Vô Kỵ thuận tay vẫy một cái, món thánh y trường bào màu vàng kim trên người hắn lập tức từ trên người hắn thoát ra bay tới trước mặt Diệp Trần.
"Quả nhiên là Tiên khí phòng ngự!"
Diệp Trần đại khái nhìn thoáng qua xác định pháp bảo không có vấn đề thế là thuận tay ném cho Nhạc Vô Kỵ một viên yêu đan, đồng thời khẽ vươn tay, món Thiên Tằm thánh ý kia cũng đã rơi vào trong tay của hắn.
"Diệp huynh đệ, đa tạ thành toàn!"
Nhạc Vô Kỵ cười ha ha một tiếng, trực tiếp bóp nát yêu đan sau đó nhanh chóng luyện hóa.
Ầm ầm!
Một đạo lực lượng quy tắc không gian trong nháy mắt bảo phủ khắp toàn thân từ trên xuống dưới của Nhạc Vô Kỵ vào trong đó:
"Diệp huynh đệ, sau này còn gặp lại!"
Sau khi giọng nói rơi xuống, Nhạc Vô Kỵ chẳng mấy chốc biến mất ở trước mặt Diệp Trần.
Nhạc Vô Kỵ vừa mới biến mất, giọng nói của Lạc Huyền Băng từ phía sau đột nhiên vang lên:
"Ngươi cũng mau luyện hóa yêu đan đi! Không cần để ý đến ta!"
Hóa ra, Lạc Huyền Băng đúng lúc cũng đến, vừa vặn thấy được cảnh tượng Diệp Trần giao dịch với Nhạc Vô Kỵ.
Ở trong suy nghĩ của Lạc Huyền Băng thì viên yêu đan kia vốn Diệp Trần sẽ cho mình, giờ lại cầm lấy đi trao đổi pháp bảo Tiên khí của Nhạc Vô Kỵ.
Mới đầu, Lạc Huyền Băng rất tức giận, cảm thấy vô cùng tức giận, thế nhưng là nàng ta nghĩ lại, Diệp Trần chẳng những cứu tính mạng của mình, còn giúp mình nhiều như vậy, nàng ta lại có tư cách gì yêu cầu Diệp Trần làm cho mình cái gì đây?
Về tình về lý, yêu đan đều là do một tay Diệp Trần lấy được, không cần biết Diệp Trần xử lý như thế nào đều không có quan hệ gì tới Lạc Huyền Băng nàng!
Trong lòng Lạc Băng Huyền nghĩ như vậy, coi như đáy lòng lại cảm thấy rất là mất mát, thậm chó còn có một chút đau lòng.
Diệp Trần cũng không nghĩ tới, Lạc Huyền Băng sẽ xuất hiện ở chỗ này, thân thể hơi chao đảo một cái cũng đã đi tới trước mặt của nàng, trực tiếp nhét một viên yêu đan cuối cùng vào trong tay Lạc Huyền Băng, cười nói:
"Huyền Băng, viên yêu đan này thế nhưng là ta đặc biệt để lại cho ngươi!"
Lạc Huyền Băng lập tức ngạc nhiên:
"Đặc biệt....để lại cho ta? Vậy...ngươi thì sao?"
Diệp Trần mỉm cười:
"Chỉ là một viên yêu đan mà thôi, ta lại đi giết một con Băng Giáp Mãnh Tượng là được rồi!"
"Bản thân ngươi bây giờ còn đang bị trọng thương, nhanh luyện hóa yêu đan, có lẽ có thể chữa trị thương thế trong cơ thể ngươi!"
"Nhớ kỹ, sau này cũng không được dễ dàng đi tin tưởng người khác như vậy!"
Nói xong lời nói này, Diệp Trần trực tiếp tung người nhảy lên, lần nữa nhảy lên trời cao, bắt đầu tiếp tục tìm kiếm tung tích của Băng Giáp Mãnh Tượng.
"Ngươi đừng đi..."
Sau khi Lạc Huyền Băng phản ứng lại, muốn mở miệng ngăn cản, đáng tiếc Diệp Trần sớm đã rời khỏi không còn một chút dấu vết, biến mất ở cuối chân trời.
Trọn vẹn sững sờ một lúc lâu, Lạc Huyền Băng mới thở dài một hơi, thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Làm sao lại cứ đi như vậy? Ngươi vẫn không trả lời ta, vì sao phải đối xử tốt với ta như vậy..."
...
Diệp Trần vốn cho rằng, lấy thực lực của hắn hôm nay lại giết chết một con Băng Giáp Mãnh Tượng, chắc cũng không phải là chuyện rất khó khăn.
Nhưng chẳng mấy chốc hắn nhận ra được, chuyện này cũng không có đơn giản như hắn nghĩ!
Lúc hắn truy tìm hơn vạn dặm, cuối cùng ở bên trong sông văng rất xa, tìm được một con Băng Giáp Mãnh Tượng.
Tuy nhiên, ngay vào lúc Diệp Trần chuẩn bị xông lên giết chết nó:
Ầm ầm!
Ở trên trời cao, đột nhiên có một đạo thần lôi rơi xuống, hơn nữa vậy mà rất chuẩn xác bổ trúng đầu của con Băng Giáp Mãnh Tượng kia!
"Cái này...tình huống này là như thế nào?"
Ngay vào lúc Diệp Trần cảm thấy khó hiểu vô cùng kỳ quái:
"Ngao!!!"
Con Băng Giáp Mãnh Tượng kia được thần lôi bổ trúng bỗng nhiên ngẩng đầu lên trời thét dài một tiếng, giống như điên cuồng, phạm vi mấy trăm dặm quanh sông băng đều bởi vì tiếng thét dài khủng bố này mà rung chuyển ầm ầm, giống như xảy ra một cơn địa chấn cỡ lớn.
Sau đó, xảy ra cảnh tượng càng thêm quỷ dị!
Trên thân con Băng Giáp Mãnh Tượng kia vậy mà nổi lên một đạo hào quang sáng chói, thậm chí ngay cả thân hình của chính nó vốn đã rất khổng lồ, vậy mà lại cao thêm mấy phần, chẳng những thân hình càng khổng lồ hơn, ngay cả khí tức cũng mạnh hơn trước rất nhiều!
"Đây chẳng lẽ là...Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng? Cái tên này vậy mà...tiến giai rồi?"
Diệp Trần thấy cảnh này thì cả người lập tức choáng váng, trọn vẹn sửng sốt một lúc lâu mới mơ hồ cảm giác được, dị biến đột nhiên xảy ra này chỉ sợ là nhằm vào hắn mà đến!
"Chẳng lẽ là bởi vì ta dùng yêu đan đổi lấy pháp bảo Tiên khí của Nhạc Vô Kỵ đồng thời đưa yêu đan cho Lạc Huyền Băng, giống như là gian lận, cho nên đây là lực lượng quy tắc ra trừng phạt đối với ta sao?"
Ngay vào lúc Diệp Trần đang ở trong suy nghĩ, con Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng kia đã hoàn thành tiến giai, hai mắt to lớn kia của nó đã đỏ ngầu, nhanh như chớp lao về phía Diệp Trần!
"Má nó!"
Diệp Trần không thể không thốt ra một tiếng chửi tục, lập tức nhanh chóng bay lên, hiểm mà lại hiểm tránh thoát xung kích của Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng!
Băng Giáp Mãnh Tượng sau khi tiến giai thì vô luận là lực lượng hay là tốc độ đều gia tăng lên không chỉ gấp ba lần!
Nói cách khác, con Hoang Kim Băng Giáp Mãnh Tượng trước mắt này tương đương với Diệp Trần cùng lúc đối mặt với sự vây công của ba còn Băng Giáp Mãnh Tượng bình thường!
Tuy nhiên, đây còn chưa có xong!
Sau khi một kích thất bại, Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng lập tức tức giận giơ đôi chân trước lên, hung hăng đạp xuống trên mặt đất!
"Chiến Tranh Tiễn Đạp!"
Đây chính là thiên phú thần thông của Băng Giáp Mãnh Tượng thức tỉnh khi sau khi tiến giai!
Ầm ầm!
Trong phạm vi một trăm dặm xung quanh sông băng trong nháy mắt toàn bộ hóa thành bột mịn!
Lấy Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng làm trung tâm, mặt đất trong phạm vi mấy ngàn mét lập tức lõm xuống dưới thật sâu.
Đồng thời:
Ông ~~~
Một đạo tinh thần ba động cực kỳ cường hãn từ trên thân của con Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng này phát ra!
Yêu thú lớn nhỏ trong phạm vi hơn mười dặm vào thời khắc này vậy mà toàn bộ ngốc trệ ngay tại chỗ.
Ngay cả Diệp Trần ở trên không trung, đầu cũng không thể không bỗng nhiên nhoáng một cái, cảm giác thức hải của mình bị công kích bởi một đạo tinh thần ba động, đầu óc trống rỗng!
Cũng may lúc này là Hạo Thiên kính mà trước đó đã được Diệp Trần luyện hóa phát huy tác dụng, lập tức gánh thay Diệp Trần tám thành công kích tinh thần, Diệp Trần trong nháy mắt đã tỉnh táo lại, thân thể lần nữa bay cao lên, thong dong tránh thoát một lần công kích của con Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng kia.
Chương 824 Vận khí
Sau khi Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng này công kích mấy lần liên tiếp, bên trong phạm vi ngàn dặm đã hoàn toàn trở thành nơi phế tích, hơn nữa đối với Diệp Trần đuổi theo không bỏ, nó giống như khóa chặt hắn.
Hơn nữa, sau khi con yêu thú này tiến giai trở thành yêu thú ngũ giai, chẳng những thực lực gia tăng gấp bội, ngay cả trí lực cũng tăng lên không ít, Diệp Trần mấy lần muốn công kích nhược điểm của nó, đều bị Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng đề phòng, để cho hắn vậy mà không có bất kỳ một chút cơ hội hạ thủ nào.
"Không được! Cứ tiếp tục kéo dài như vậy sẽ chỉ lãng phí thêm càng nhiều thời gian hơn thôi!"
Mắt thấy không thoát khỏi con súc sinh này, Diệp Trần cũng lập tức có chút vội, quyết định thi triển ra lá bài tẩy của mình, tốc chiến tốc thắng!
"Nghịch Sinh Bách Chuyển!!"
Oanh!
Sau khi Diệp Trần thi triển ra môn bí thuật này, khí tức trong nháy mắt bắt đầu tăng vọt!
Tuy nhiên bởi vì tu vị nhận áp chế thật lớn, chân nguyên trong đan điền quá thưa thớt, Diệp Trần chỉ có thể vận chuyển tới Nghịch Sinh Bách Chuyển chuyển thứ tư cũng đã bắt đầu có chút lực bất tòng tâm.
"Liều mạng!!"
Sau khi tu vi của Diệp Trần tăng vọt, trên không trung lập tức lưu lại từng đạo tàn ảnh, lợi dụng ưu thế tốc độ của mình, với ưu thế hình thể nhỏ bé, chẳng mấy chốc đã lẻn đến sau lưng Hoàng Kinh Băng Giáp Mãnh Tượng, sau đó hung hăng một quyền đập vào vị trí cổ của nó.
Phần cổ, là nhược điểm lớn thứ hai sau vị trí đầu của Băng Giáp Mãnh Tượng.
Toàn thân Băng Giáp Mãnh Tượng đều sinh ra băng giáp rất dày và nặng, lấy thực lực bây giờ của Diệp Trần căn bản không có khả năng phá vỡ phòng ngự của nó.
Chỉ có phần đầu và cổ là nhược điểm của Băng Giáp Mãnh Tượng.
Nhưng Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng này có khí lực cường đại vô cùng, đầu cũng tương đối linh hoạt, hơn nữa lại có cái vòi dài bảo hộ, Diệp Trần căn bản không có cách nào dừng chân ở trên đầu của nó.
Cho nên, nơi có thể tiến công duy nhất bây giờ chỉ còn lại có phần cổ của nó.
Sau khi Diệp Trần lẻn đến đằng sau lưng của con Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng, một tay gắt gao nắm lấy lông của nó, một tay hung hăng đập xuống phần cổ của nó.
"Ầm!"
Sau khi Diệp Trần thi triển Nghịch Sinh Bách Chuyển, thực lực so với trước đó tăng lên không chỉ mười lần!
Một quyền này rơi xuống, cho dù là Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng đã là yêu thú ngũ giai, vậy mà cũng có chút không chịu nổi, lập tức phát ra một tiếng gào thét thê thảm.
Sau đó, bắt đầu trên nhảy dưới tránh, liều mạng giãy ra, có ý đồ hất Diệp Trần ở sau lưng nó ra!
Diệp Trần tự nhiên cố hết sức nắm lấy lông của Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng, nói cái gì cũng sẽ không buông ra, vẫn như cũ một quyền tiếp lấy một quyền, toàn lực đập xuống.
Lúc trước hắn đã quan sát qua, vị trí của hắn lúc này chẳng những là nhược điểm của Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng hơn nữa cũng là một cái điểm mù, cho dù là Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng kia có cái vòi to lớn cũng không thể chạm vào.
"Ngao ngao!!"
Theo Diệp Trần một quyền tiếp lấy một quyền đập ở phần cổ của Hoàng Kinh Băng Giáp Mãnh Tượng, Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng lập tức phát ra từng tiếng kêu đau đớn thảm thiết, đồng thời giãy giụa càng ngày càng kịch liệt để thoát khỏi, không ngừng sử dụng thần thông Chiến Tranh Tiễn Đạp, muốn hất Diệp Trần bám ở sau lưng nó xuống.
Đáng tiếc là, Diệp Trần có Hạo Thiên kính che lại thần thức, thiên phú thần thông của nó tuy mạnh, nhưng đối với Diệp Trần căn bản không có bất kỳ tác dụng nào!
"Ngao!!"
Sau khi kêu rên thê thảm một lần nữa, Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng dường như cũng đã ý thức được, biện pháp bình thường căn bản không có cách nào thoát khỏi nhân loại đáng ghét đang bám vào sau lưng của nó, đột nhiên bay thẳng lên trời, sau đó ở trên không trung nghiêng người, dùng lưng của nó hướng sông băng lao xuống!
"Móa nói! Con súc sinh này thật đúng là đủ hung ác nha!"
Diệp Trần cũng lập tức bị đấu pháp giết địch một ngàn tự tổn tám trăm này của Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng này làm cho giật nảy mình.
Nếu như mình thật sự bị thân thể khổng lồ của con súc sinh này đè xuống dưới coi như không chết cũng phải trọng thương!
Thời khắc nguy cấp, thân thể Diệp Trần dọc theo phần cổ của con Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng này trượt đi, trực tiếp từ trên phẩn cổ trên trượt đến phần cổ dưới của nó.
Ầm ầm!
Cùng lúc đó, thân hình khổng lồ cao tới hơn trăm mét của Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng kia đã hung hăng va đập vào trên bề mặt sông băng kia.
Một sông băng có độ cao ngàn mét, trong nháy mắt bị Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng nghiền nát thành một đống bột mịn!
May mắn Diệp Trần phản ứng kịp thời, thân thể nhanh nhẹn, né tránh một kích nặng nề này.
Tuy nhiên, một khi rời khỏi vị trí điểm mú đó, Diệp Trần cũng không dễ chịu lắm!
"Ba!"
Diệp Trần lúc này trốn ở cái cằm của con Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng, không đợi hắn đứng vững lại, cái vòi to lớn kia của Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng giống như một cây roi tráng kiện, hung hăng quất về phía hắn.
Diệp Trần đành phải lách mình tránh né một lần nữa:
Tuy nhiên"
Ba!
Ba!
Ba!
Cái vòi của Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng chẳng những nhanh như thiểm điện, hơn nữa vậy mà tinh chuẩn vô cùng!
Sau khi Diệp Trần liên tiếp trốn tránh mấy lần, lại bị nó mạnh mẽ lùa Diệp Trần chạy tới bên mồm của nó!
"Con súc sinh này thật là giảo hoạt! Nó đây là muốn ta chạy vào trong miệng của nó a!"
Sau khi hiểu ý đồ của Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng, Diệp Trần lập tức cũng kinh sợ cả người vậy mà toát ra mồ hôi lạnh!
Miệng Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng đầy răng nanh, ngay cả Thánh khí cũng có thể bị bọn chúng nhai nát!
"Ba!"
Cái vòi lần nữa hung hăng đánh tới, Diệp Trần chỉ có thể trốn tránh lần nữa:
"Rống!!"
Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng như thể sớm đã ngờ tới quỹ tích trốn tránh của Diệp Trần, cái đầu của nó bỗng nhiên lắc lư, mở ra cái miệng to như chậu máu của nó, muốn một ngụm nuốt Diệp Trần vào!
Thời khắc mấu chốt, Diệp Trần ở trên không trung, bỗng nhiên rung một cái, buộc phải trở mình ngã nhào một cái, hiểm mà lại hiểm tránh thoát được răng nanh sắc bén của Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh tượng, đồng thời một cước hung hăng đạp ở trên răng nanh, mượn lực bật mạnh này, thoát khói cái miệng to như chậu máu của nó.
"Xem ra chỉ có thể trước tiên kéo dài khoảng cách với con súc sinh này, sau đó lại từ từ suy nghĩ biện pháp!!"
Diệp Trần không thể không thầm than một trận.
Con Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng này nhìn giống như một khối khổng lồ, thế nhưng trí lực cũng không kém hơn người, chẳng những vô cùng giảo hoạt hơn nữa còn tương đối nhanh nhẹn, lại để Diệp Trần trong lúc nhất thời có chút bó tay toàn tập, chỉ có thể tạm thời kéo dài khoảng cách với nó.
Nhưng, Diệp Trần rất rõ ràng, một khi kéo dài khoảng cách với con súc sinh này, còn muốn giết chết nó vậy coi như càng khó khăn hơn, chỉ sợ chỉ có thể mạnh mẽ tấn công chính diện!
Ngay vào lúc Diệp Trần cảm thấy chán nản, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một cái "Sơn động"!
"Đây là...lỗ tai của con súc sinh kia!"
Hóa ra, Diệp Trần trước đó đánh bậy đánh bạ nhẩy lung tung beng vậy mà nhảy rớt vào gần lỗ tai của con Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng!
"Có!"
Hai mắt Diệp Trần lập tức sáng lên, lập tức không do dự, thân thể trực tiếp lóe lên, vọt thẳng vào bên trong "Sơn động" kia.
Con Hoàn Kim Băng Giáp Mãnh Tượng có thân hình to lớn này vẻn vẹn là cái lỗ tai của nó vậy mà cũng sâu hơn mười mét!
Trong nháy mắt Diệp Trần đã vợt tới đáy lỗ tai của nó, sau đó hung hăng đập xuống một quyền
Bên trong lỗ tai này đã là trong cơ thể của Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng, tự nhiên thua kém rất nhiều so với độ dày bên ngoài, một quyền này của Diệp Trần rơi xuống, lập tức bị hắn đánh ra một cái lỗ máu rất lớn!
"Ngao!!"
Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng lập tức phát ra một tiếng kêu vô cùng thảm thiết thê lương vang vọng giữa toàn bộ thiên địa
Chương 825 Niềm vui ngoài ý muốn
Rầm rầm rầm!
Diệp Trần ra tay không lưu tình, thời gian chỉ trong một cái nháy mắt cũng đã đánh ra được mấy chục quyền!
Lỗ tai Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng lại bị Diệp Trần mạnh mẽ đánh xuyên qua, từ tai trái đánh xuyên qua tai phải
Mà con Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng trải qua hơn mười tiếng kêu thảm thiết thê lương, hơn nữa sau khi san toàn bộ trên trăm sông băng ở xung quanh thành bình địa thì đạo thân thể cao lớn kia cuối cùng ngã xoạch xuống.
Diệp Trần cũng không nghĩ tới, chính mình vậy mà lấy loại cách thức vô cùng buồn cười này để giết chết con Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng nhìn như vô địch này.
"Bành!"
Diệp Trần lâị tung ra một quyền nữa, từ trong đầu Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng trực tiếp phá thể mà ra.
"Xì xì xì ~~ "
Theo một hơi thở cuối cùng của Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng, thân thể băng giáp khổng lồ kia của nó bắt đầu từ từ hòa tan, cuối cùng hóa thành một viên yêu đan sáng chói.
Diệp Trần thấy thế thì lập tức hết sức vui mừng, đồng thời cũng thâm hô một tiếng vận khí!
Sở dĩ hắn có thể thuận lợi giết chết con yêu thú ngũ giai này, thật đúng là hoàn toàn dựa vào vận khí tốt, bằng không cho dù hắn lôi ra hết át chủ bài, chỉ sợ vẫn không thể làm được gì con súc sinh khó chơi này.
"Xem ra chuyện vi phạm quy tắc này, thật đúng là không thể làm a!"
Sau khi Diệp Trần âm thầm cảm khái một câu, thuận tay duỗi ra một cái nắm viên yêu đan sáng chói kia vào trong tay:
"A? Viên yêu đan này dường như so với yêu đan trước đó ta thấy đều không quá giống nhau! Tuy nhiên cũng đúng, ta săn giết con này dù sao cũng là yêu thú ngũ giai a!"
Cùng lúc lầm bầm lầu bầu, bàn tay Diệp Trần hơi nắm một cái:
"Răng rắc ~ "
Yêu đan theo tiếng mà nát, sau đó hóa thành một cỗ năng lượng tinh thuần chảy vào bên trong cơ thể Diệp Trần.
Diệp Trần vận chuyển công pháp, đang muốn luyện hóa cỗ lực lượng này dung nhập vào bên trong đan điền.
Ngay vào lúc lúc này:
Oanh!
Diệp Trần bỗng nhiên cảm nhận được toàn thân mình chấn động, lực lượng cỗ yêu đan kia sau khi tiến vào trong thân thể của hắn vậy mà thoáng một cái sôi trào lên, đột nhiên thoát khỏi sự không chế của hắn, sau đó hòa thành một thể với lực lượng huyết mạch của hắn.
"Đây là..."
Sắc mặt Diệp Trần thay đổi lớn, trong lòng cũng khiếp sợ không thôi, rất rõ ràng, viên yêu đan ngũ giai này của hắn cùng với yêu đan tứ giai mà người khác săn giết được ở lúc sau khi luyện hóa hiển nhiên là có chỗ khác biệt!
"Xì xì xì ~~ "
Sau một khắc, Diệp Trần đang nghi ngờ không thôi, không biết là niềm vui hay là sự lo lắng, hắn lập tức phát hiện thân thể của mình bắt đầu xảy ra biến hóa!
Chỉ thấy trên dưới toàn thân hắn vậy mà xuất hiện một tầng băng giáp!
Bao trùm toàn bộ ngoại trừ nơi đầu và tứ chi của hắn.
Hơn nữa tầng băng giáp này vừa xuất hiên, Diệp Trần cảm nhận được năng lực phòng ngự của nhục thân mình lập tức tăng lên không chỉ mười lần!
"Cái này...chẳng lẽ...là khen thưởng thêm khi giết chết yêu thú ngũ giai sao?"
Sau khi Diệp Trần phản ứng lại thì lập tức vừa mừng vừa sợ:
Có lực lượng băng giáp này, lại thêm trước đó từ trong tay Nhạc Vô Kỵ đổi được Thiên Tằm thánh y thì lực phòng ngự bây giờ của hắn đã đạt đến một cái cấp độ cực kỳ khủng bố!
Đợi đến thực lực của hắn hoàn toàn khôi phục, một khi thi triển hai cái át chủ bài này ra, e là cho dù người nổi bật trong cường giả Phản Hư chân quân cũng khó có thể phá vỡ phòng ngự của hắn!
Rầm rầm ~~
Ngay vào lúc Diệp Trần vô cùng ngạc nhiên, xung quanh đột nhiên xuất hiện một đạo lực lượng không gian pháp tắc bảo khỏa Diệp Trần vào trong đó.
Ong ong ong ~~
Sau khi không gian rung nhẹ một trận, Diệp Trần lập tức được lực lượng không gian pháp tắc kia mang rời khỏi tầng tinh vực thứ tư.
...
Sau một khắc!
Sau khi mắt Diệp Trần thấy hoa lên thì đã xuất hiện ở trên một quả tinh cầu của tầng tinh vực thứ năm.
Cùng với viên tinh cầu lạnh lẽo trước đó khác biết, khí hậu nơi này ấm áp, linh khí dồi dào, ngược lại là một nơi tu luyện tuyệt hảo.
Tầng tinh vực thứ năm, chỉ có tám quả tinh cầu, cho nên từ trên lý thuyết để mà nói, xác suất gặp được những người khác cũng sẽ gia tăng lên thật lớn.
"Cũng không biết Lạc Huyền Băng nữ nhân này bây giờ như thế nào? Tuy rằng trước đó nàng ta bị trọng thương, nhưng là sau khi luyện hóa yêu đan, có thể bổ sung chân nguyên trong thể nội, lại thêm lấy thực lực của nàng, chỉ cần không gặp phải Vân Phá Thiên thì sẽ không có nguy hiểm quá lớn..."
Sau khi tự lẩm bẩm một câu, Diệp Trần trực tiếp xếp bằng ngồi trên mặt đất, bắt đầu luyện hóa lực lượng yêu đan còn trong cơ thể kia.
Sau khi lực lượng yêu đan được luyện hóa, chuyển hóa thành chân nguyên dung nhập vào bên trong đan điền cua Diệp Trần, tu vi của Diệp Trần cũng lại có chỗ tiến bộ, bây giờ đã khôi phục được thực lực tới khoảng chừng cảnh giới Kim Đan tầng hai.
Mà cùng lúc đó, tiếng nói lạnh lùng tuyên bố quy tắc kia lần nữa vang lên ở trong óc của Diệp Trần:
"Đỉnh núi Bạch Ngọc có một tượng đại kiếm, bên trên có chín thức kiếm pháp, lĩnh ngộ toàn bộ thì có thể thông qua cửa ải này..."
Diệp Trần đọc quy tắc một lần thì lập tức giật mình:
"Xem ra cửa này là khảo nghiệm người vượt ải ở trên ngộ tính về kiếm pháp chi đạo! Ở trước đó ta ở tầng tinh vực thứ tư đã mất quá nhiều thời gian, lần này, nhất định phải nắm chắc thời gian mới được!"
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần trực tiếp bay lên không trung, bay tới độ cao vạn mét.
Lập tức nhìn thấy vạn dặm bên ngoài, có một ngọn núi cao lớn hùng vĩ, toàn thân giống như bạch ngọc, chiếu sáng rạng rỡ.
Mà ở trên đỉnh của ngọn núi cao kia thì có một tượng đài lớn tỏa ra ánh vàng chói lọi!
"Chỗ đó chắc là Bạch Ngọc sơn!"
Tâm niệm Diệp Trần vừa động, lúc này đã phi thân chạy tới.
Khoảng nửa giờ sau, Diệp Trần cũng đã chạy tới dưới chân núi Bạch Ngọc, lấy tu vi của hắn bây giờ chỉ có cảnh giới Kim Đang tầng hai, cái tốc độ này đã coi là cực nhanh!
Thân thể Diệp Trần hơi chao đảo một cái, thi triển ra thần thông Súc Địa Thành Thốn, chẳng mấy chốc đã đi tới đỉnh núi Bạch Ngọc sơn cao tơi vạn mét.
Đỉnh núi rất rộng lớn, lớn nhỏ trong phạm vi khoảng chừng hơn mười dặm, mà ở giữa đỉnh núi thì có một cái tượng đài khổng lồ cao tới gần ngàn mét đứng im ở đó!
Cho dù cách xa hơn mười dặm, vẫn như cũ có thể nhìn thấy rất rõ ràng nội dung trên tượng đài kia.
Chỉ thấy ở phía trên tượng đại khổng lồ kia khắc lấy các loại kiếm chiêu cổ quái kỳ lạ, vị chí trên đỉnh của tượng đài khổng lồ này bỗng nhiên khắc ở đó bốn chữ lớn kim quang óng ánh:
"Thiên Tàn cửu thức!"
Diệp Trần lập tức hơi sững sờ, trên mặt hiện ra vẻ cổ quái:
"Lại là Thiên Tàn kiếm pháp!"
Hóa ra môn kiếm pháp này là một loại công pháp ở bên trong đông đảo công pháp được Diệp Trần cất giữ ở kiếp trước, hơn nữa hắn không những đã từng xem qua mà còn đã từng dốc lòng nghiên cứu qua một đoạn thời gian!
"Xem ra vận khí của ta, thật đúng là không tệ!"
Diệp Trần âm thầm cảm thấy buồn cười, đồng thời thân thể hơi chao đảo một cái cũng đã đi tới dưới tượng đài khổng lồ kia.
Mà lúc này, xung quanh toàn bộ tượng đài khổng lồ kia đã có mười mấy người tụ tập ở đây, từng tên tất cả đều đang ngồi xếp bằng ở trên mặt đất xung quanh tượng đài, đang dốc lòng nghiên cứu chín thức kiếm chiêu của Thiên Tàn kiếm pháp.
Rất rõ ràng, những người này đều là người thông qua tinh vực tầng bốn sớm trước Diệp Trần một bước, đi tới nơi này đã lâu.
Diệp Trần không thể không sợ hãi thán phục:
Tuy rằng hắn ở tầng tinh vực thứ tư làm chậm trể không ít thời gian, thế nhưng là những người này có thể nhanh như vậy đi tới tầng tinh vực thứ năm hiển nhiên cũng là là nhân vật thiên tài cực kỳ lợin hại!
Bỗng nhiên, ở trong nhóm người này Diệp Trần bỗng nhiên nhìn thấy một người quen!