• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New THẦN ĐẾ TRỌNG SINH (4 Viewers)

  • Chương 816-820

Chương 816 Anh hùng cứu mỹ nhân

Diệp Trần nghe được giọng nói này thì thân thể lập tức hơi chấn động một chút:

"Giọng nói này là của Lạc Huyền Băng!"

Cùng lúc đó, một giọng nói âm trầm cũng theo đó mà vang lên:

"Lạc Huyền Băng, ngươi thật đúng là ngây thơ quá mức a! Người không vì mình, trời tru đất diệt! Ngươi ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng không biết sao? Thật là một nữ nhân ngu xuẩn! Khặc khặc!"

Diệp Trần lúc này đã lặng yên không một tiếng động tới gần đám người kia chỉ còn trăm thước.

Ở đây có tổng cộng năm người, bốn nam một nữ, nữ tử duy nhất kia đang bị bốn nam nhân khác vây ở giữa

Nữ tử này có khí chất lãnh đạm, trên người mặc một bộ váy màu trắng, bỗng nhiên chính là Lạc Huyền Băng trên bảng Thiên Kiêu xếp ở vị trí thứ hai.

Chỉ có điều, lúc này Lạc Huyền Băng lại có vẻ như có chút chật vât, tóc tai rối bời, gương mặt tuyệt mỹ trắng bệch vô cùng, trên lưng bỗng nhiên có một vết thương thật dài mà trên bộ váy dài màu trắng như tuyết kia vào lúc này cũng đã dính đầy máu tươi, cái váy gần như bị nhuộm thành màu đỏ...

Còn về phần một bên khác thì bên trong bốn tên nam tử này, người cầm đầu là người có thân hình cao lớn, khí vũ hiên ngang, bỗng nhiên chính là Vân Phá Thiên xếp hạng thứ ba trên bảng Thiên Kiêu!

Tuy nhiên, ở trong đôi mắt Vân Phá Thiên lúc này lại hiện ra vẻ âm độc nồng đậm, so với bộ dáng như gió xuân ấm áp lúc ở trên tinh cầu Sơ Thủy quả thực cứ tưởng như là hai người!

"Lạc Huyền Băng, ngươi chắc không ngờ tới chứ? Ba người bọn hắn đều là người của Vô Cực tông ta! Ngay cả ta cũng không nghĩ tới, chúng ta vậy mà lại xuất hiện ở trên cùng một quả tinh cầu, có lẽ đây chính là thiên ý a! Ha ha ha!"

Sau khi Vân Phá Thiên đắc ý cười lớn một trận, vẻ mặt bỗng nhiên nghiêm lại một chút, lạnh lùng nhìn chằm chàm Lạc Huyền Băng, khóe miệng hơi nhếch lên, nở ra một nụ cười tinh quái, nói:

"Làm sao? Đến mức độ này rồi mà ngươi còn không nhanh bóp nát ngọc giản truyền tống của ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi thật cho là, bản công tử sẽ còn thương hương tiếc ngọc mà không giết ngươi hay sao?"

"Ngươi cần phải biết rằng, chỉ cần giết ngươi, từ nay về sau vị trí thứ hai trên bảng Bách Niên Thiên Kiêu chính là của bản công tử!"

Trong lúc nói chuyện, trên người Vân Phá Thiên đã bắt đầu dâng lên một cỗ sát ý nồng đậm!

Lạc Huyền Băng thấy thế thì đôi mi thanh tú lập tức nhăn lại, sau khi hơi đánh giá một lát thì tay phải xoay lại đã lấy ra ngọc giản truyền tống, đang có ý định chuẩn bị bóp nát nó.

Hết cách rồi, nàng ta tuy rằng rất không muốn từ bỏ cơ hội khó có được lần này, thế nhưng cục diện trước mắt này, nàng ta đã không có bất kỳ phần thắng nào mà Vân Phá Thiên cũng tuyệt đối sẽ không buông tha nàng ta!

Lưu được núi xanh không lo thiếu củi đốt, chỉ có thể rời khỏi nơi này trước sau đó lại tính.

Tuy nhiên, ngay vào lúc Lạc Huyền Băng chuẩn bị nhịn đau bóp nát ngọc giản truyền tống thì bỗng nhiên có một giọng nói đột ngột, đột nhiên vang lên:

"Oa, nơi này thật náo nhiệt nha!"

Trong lúc cất tiếng, Diệp Trần đã từ đằng sau một nhóm cây ở một bên, chậm rãi đi ra

"Người nào!!"

Đám người Vân Phá Thiên nghe được giọng nói đột ngột này thì lập tức sắc mặt thi nhau thay đổi.

Bọn họ vừa rồi vậy mà không có phát giác được một chút nào là có người ở bên ngoài đang tới gần!

"Là ngươi!"

Đợi đến khi Vân Phá Thiên thấy rõ ràng là Diệp Trần, hơn nữa sau khi xác định chỉ có mình hắn thì vẻ mặt lập tức hòa hoãn hơn rất nhiều.

Hắn lúc trước chính mắt đã từng thấy qua, Diệp Trần và Tuyệt Vô Địch đánh nhau.

Hắn thây, tên tiểu tử trước mắt này tuy rằng cũng được coi là một nhân vật thiên tài không kém, thế nhưng là dù sao tu vi quá yếu, so với Tuyệt Vô Địch còn có khoảng cách nhất định, chứ đứng nói đến Vân Phá Thiên hắn thế nhưng là tồn tại ba vị trí đầu trên bảng Thiên Kiêu!

Hơn nữa, ở bên trong chỗ bí cảnh trước mắt này, tu vi của tất cả mọi người đều bị áp chế xuống rất thấp, bên hắn còn có bốn người, có ưu thế tuyệt đối!

"Làm sao? Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi muốn anh hùng cứu mỹ nhân?"

Vân Phá Thiên giống như cười mà không phải cười nhìn qua Diệp Trần, trên mặt hiện ra vẻ trào phúng.

Diệp Trần đầu tiên là nhìn thoáng qua Lạc Huyền Băng, phát hiện thương thế trên người nàng quả thực không nhẹ!

Trong đôi mắt lập tức hiện lên vẻ lạnh lùng, lãnh đạm nói:

"Nếu như bây giờ các ngươi cút, ta có thể tha cho các ngươi khỏi chết!!"

Bốn người Vân Phá Thiên lập tức đầu tiên là sững sờ rồi sửng sốt, sau đó thì thi nhau cười to:

"Vân suy huynh, ngươi đã nghe thấy chưa? Tiểu tử này bảo chúng ta cút đây này!"

"Oa, ánh mắt của hắn thật là lạnh lùng, thật là khủng khiếp a! Ta sắp bị sợ tới tè cả ra quần rồi nè!"

"Đúng vậy, thật là khí phách! Thật là cường thế a! Ta nhịn không được mà sắp phải quỳ xuống đây!"

...

Bốn người giống như nghe được chuyện buồn cười nhất từ trước tới nay, lập tức thi nhau trào phúng Diệp Trần mà không có một chút kiêng kỵ nào.

Tuy nhiên cái nhày cũng khó trách!

Bọn họ chẳng nhữ có ưu thế về mặt nhân số, còn có thiên kiêu tuyệt thế như Vân Phá Thiên, vô luận là ở bên ngoài hay là ở bên trong phải nói đều không có người mà bọn họ không chọc nổi.

Lạc Huyền Băng thì thế nào? Đây chính là tồn tài xếp hạng thứ hai trên bảng Bách Niên Thiên Kiêu!

Bây giờ còn không phải bị bọn họ đánh cho không có lực đánh lại sao!

Bây giờ, một tên tiểu tử không có danh tiếng vậy mà cũng dám nói ra lời ngông cuồng như thế, quả thực chính là không biết mùi vị! Không biết sống chết!

Đối mặt với sự chế giễu của bốn người, Diệp Trần không nói một lời, trực tiếp hướng Lạc Huyền Băng chậm rãi đi tới.

"Tiểu tử không biết sống chết! Ngươi muốn chết!"

Một tên thiên tài Vô Cực tông trong đó nhìn thấy Diệp Trần vậy mà hoàn toàn không có để bọn hắn vào trong mắt, còn dám đi lên phía trước thì tức giận không kiềm chế được, lập tức tung người nhảy lên, sau đó một quyền hung hăng hướng về phía Diệp Trần giáng xuống!

Diệp Trần lại ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, thuận tay vung ra một chưởng.

Người kia bây giờ vừa mới khôi phục lại cảnh giới Trúc Cơ tầng một, cường độ nhục thân cũng rất bình thường mà Diệp Trần bây giờ đã khôi phục lại tới cảnh giới Kim Đan, hai người chênh lệch tới cả một cái đại cảnh giới!

"Phốc!!"

Không chút hồi hộp, nam nhân kia ngay lập tức điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, giống như diều đứt dây bay ngược ra đằng sau hơn mấy chục mét, sau đó thì ầm ầm rơi trên mặt đất, sau khi thân thể rung động một lúc thì hoàn toàn không có khí tức.

"Cái gì!!"

Ba người còn lại thấy cảnh này, tất cả mọi người lập tức đều trợn tròn mắt.

Phải biết, tu vi của mọi người bây giờ đều bị áp chế đến một cái cấp độ cực thấp.

Người vừa rồi bị một chưởng của Diệp Trần oanh sát thế nhưng chính là nhân vật thiên tài hiếm có của Vô Cực tông, cho dù so ra kém Vân Phá Thiên nhưng cũng tuyệt đối là có trình độ đỉnh cấp!

Cho dù là Vân Phá Thiên và Lạc Huyền Băng dạng thiên kiêu tuyệt thế này cũng không dám nói là có thể một chưởng lập tức giết chết a!

"Không có khả năng! Điều này sao có thể! Hắn lại có thực lực bực này?"

Vân Phá Thiên thật sự kinh sợ.

Hắn tự hỏi người có thiên phú tuyệt đỉnh thì phóng tầm mắt toàn bộ thiên kiêu của Tu Chân giới cũng chỉ có Long Thần và Lạc Huyền Băng là có thể ép hắn một bậc, hơn nữa trong thâm tâm hắn thật ra thì vẫn luôn luôn không phải là quá phục hai người bọn họ.

Nhưng hôm nay lại xuất hiện một tên tiểu tử không danh tiếng, thế mà không kém hắn, điều này làm cho hắn làm sao có thể chịu đựng?

Mà lúc này sau khi một chưởng oanh sát người kia, Diệp Trần đã chậm rãi đi tới trước mặt Lạc Huyền Băng, mỉm cười:

"Không có sao chứ?"

Lúc này Lạc Huyền Băng vẫn còn chưa có từ trong khiếp sợ khôi phục lại, nghe được lời nói ôn hòa này của Diệp Trần, còn có nụ cười xán lạn kia, trong lòng không thể không hơi rung động một trận, ngay cả nàng ta cũng không thể nói lên loại cảm giác này, thật giống như người trước mắt này đã quen viết với nàng ta từ rất lâu rồi.
Chương 817 Phế vật, đi chết đi!

Tuy nhiên, đạo ý niệm kỳ quái này vừa mới dâng lên thì đã bị Lạc Huyền Băng miễn cưỡng áp chế xuống.

Nàng ta xuất thân từ Tuyền Tinh cư, công pháp tu luyện tương đối đặc thù, tuyệt đối không được có một chút tình cảm nào đối với nam nhân!

"Ta... Ta không sao!"

Sau khi Lạc Huyền Băng âm thầm ổn định lại tinh thần, lại khôi phục vẻ lạnh lùng trước đó:

"Vì sao ngươi phải cứu ta?"

Diệp Trần hiểu tính tình của Lạc Huyền Băng cũng không để ý lắm, mìm cười, nói:

"Bởi vì trước đó ngươi đã giúp ta cản một thương, cho nên lần này, coi như ta trả lại ngươi!"

Lạc Huyền Băng nghe được điều này thì đôi mi thanh tú lập tức nhăn lại, nàng ta cũng không hiểu ra sao, vừa nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng ấm áp kia của Diệp Trần thì không hiểu vì sao mà cảm thấy tim đập rộn lên, loại cảm giác này khiến cho nàng ta rất không thoải mái:

"Trước đó ta đã nói với ngươi, ta chưa từng có ý định muốn giúp ngươi! Cho nên ngươi không nơ ta gì cả! Đây là ân oán giữa ta và Vân Phá Thiên, ngươi...ngươi bây giờ có thể đi!"

Diệp Trần lập tức vui vẻ, "Đại tỷ, ngươi chắc chắn muốn ta rời đi?"

Tuy rằng hắn biết tính cách của Lạc Huyền Băng, vẫn luôn thích tránh xa người ngàn dặm, thế nhưng lại cũng không nghĩ tới, nữ nhân này vậy mà có tính tình quái dị đến nước này, quả thật có chút nằm ngoài sự dự liệu của hắn.

Trong đôi mắt đẹp của Lạc Huyền Băng lập tức hiện lên vẻ do dự, tuy nhiên cuối cùng vẫn cắn răng một cái, quả quyết gật nhẹ đầu:

"Ta chắc chắn!"

Lạc Huyền Băng sở dĩ có tính tình quái dị tới như vậy, tự nhiên là có nguyên nhân.

Công pháp tu luyện của nàng ta tương đối đặc biết, nhất định phải đoạn tình đoạn dục mới có thể đạt tới cực hạn.

Mà gia hỏa gọi là Diệp Trần trước mắt này, cuối cùng lại cho nàng một loại cảm giác không nói được...

Thậm chí nàng ta có một loại dự cảm, nếu như không nhanh chóng đoạn tuyệt quan hệ với người này thì sau này chắc chắn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới tâm cảnh của nàng!

Cho nên, biết rõ tình thế trước mắt đối với nàng rất bất lợi, nàng ta vẫn là khẳng định dứt khoát, muốn phân rõ giới hạn với Diệp Trần.

Diệp Trần lại làm sao biết được ý nghĩ lúc này của Lạc Huyền Băng, nghe được lời này của nàng ta, cả người cũng choáng váng, "Huyền Băng, chăng lẽ ngươi là đang lo lắng về sự an toàn, cho nên mới cố ý nói như vậy sao? Vậy ngươi cũng có thể đứng nhìn, chỉ là mấy tên phế vật này, ta vài phút là có thể giải quyết bọn chúng!"

"Ngươi..."

Lạc Huyền Băng nghe được lời này của Diệp Trần, vừa tức giận lại vừa buồn cười, đang định tiếp tục nói những lời không hay để buộc Diệp Trần rời đi.

Không nghĩ tới Vân Phá Thiên ở một bên khác, nghe được lời nói này của Diệp Trần, thế nhưng là tức giận đến phổi đều muốn nổ tung, hai mắt đỏ giống như con thỏ, giọng nói gần như là vừa nghiến răng vừa nói ra.

"Tiểu tử! Ngươi nói ai —— là —— phế —— vật?"

Hắn đường đường là thiên tài ngàn năm có một của Vô Cực tông, tồn tại xếp hạng thứ ba trên bảng Bách Niên Thiên Kiêu, lại bị người ta nói là phế vật!

Điều này làm cho Vân Phá Thiên làm sao có thể nhẫn?

Nghe được tiếng gầm gừ của Vân Phá Thiên, Diệp Trần thế mà ngay cả quay đầu cũng không thèm quay lại, vẫn như cũ dùng lưng của mình đối mặt với hắn, khóe miệng hơi nhếch lên, lạnh lùng nói:

"Loại người chỉ dùng thủ đoạn hèn hạ ra tay ám toán người khác, hơn nữa còn thích lấy nhiều khi ít! Vân Phá Thiên, ngươi không chỉ là phế vật mà còn rất đê tiện!"

Oanh!

Một câu nhẹ nhàng của Diệp Trần lại giống như một cái lưỡi đao hung hăng đâm trúng vào dây thần kinh mẫn cảm nhất sâu trong nội tâm của Vân Phá Thiên!

Hắn làm thiên chi kiêu tử, đã bao giờ bị người làm nhục qua như vậy?

Vân Phá Thiên chỉ cảm thấy, một cỗ nộ khó gần như trong nháy mắt lấp kín toàn bộ lồng ngực của hắn, sau đó thì bay thẳng lên đỉnh đầu, ngay cả tóc cũng là từng chiếc dựng đứng lên:

"Ngươi! Muốn chết!"

Vân Phá Thiên tức đến gần như muốn bạo tẩu, dưới chân lập tức bỗng nhiên đạp một cái:

Oanh!

Tại chỗ Vân Phá Thiên đứng lập tức xuất hiện một cái hố sâu!

Ngay sau đó, cả người Vân Phá Thiên giống như mũi tên bắt về phía Diệp Trần!

"Bách Sát Thần quyền!"

Ầm ầm!

Vân Phá Thiên này không hổ là một đời thiên kiêu tuyệt thế, tuy rằng tu vị bị áp chế trên phạm vi lớn, bây giờ chỉ có cảnh giới Trúc Cơ, thế nhưng một quyền này của hắn lại vẫn có uy lực để cho người ta kinh sợ, ngay cả tu sĩ cảnh giới Kim Đan bình thường chỉ sợ cũng sẽ bị giết chết ngay lập tức.

"Ở bên trong thế hệ tuổi trẻ của Vô Cực tông chúng ta, chỉ sợ chỉ có Vân sư huynh mới có thể thi triển ra Bách Sát Thần quyền có uy lực như thế đi!"

"Tiểu tử kia khẳng định chết chắc!"

Hai gã thiên tài khác của Vô Cực tông ở một bên, thấy cảnh này thì lập tức thi nhau reo hò phấn chấn.

Tuy nhiên, một bên khác, Diệp Trần vẫn như cũ đưa lưng về phía Vân Phá Thiên, giống như không nhìn thấy Vân Phá Thiên ở phía sau đã động thủ.

Ngược lại sắc mặt của Lạc Huyền Băng thay đổi lớn, nhịn không được kinh hô nhắc nhở, nói:

"Cẩn thận! Mau tránh ra!"

Diệp Trần nhưng vẫn như cũ chẳng quan tâm, nhìn về phía Lạc Huyền Băng mỉm cười, trêu chọc nói:

"Hóa ra Huyền Băng tiên tử quan tâm tới sự chống chết của ta như vậy a? Thật đúng là để cho người ta cảm động a!"

Cùng lúc nói ra lời này, Vân Phá Thiên cũng đã vọt tới trước phía sau cách Diệp Trần ba mét, khi hắn nhìn thấy Diệp Trần thế mà không tránh không né, quay lưng lại đối với hắn, đầu tiên thì hơi sững sờ sau đó thì càng thêm tức giận:

"Tiểu tử! Ngươi cũng dám xem nhẹ ta! Vậy thì chết đi!"

Vân Phá Thiên rót tất cả chân nguyên vào bên trong nắm đấm của mình, hung hăng đập xuống trên lưng của Diệp Trần, mặt mũi thì đầy vẻ dữ tợn!

Hắn thâm chí gần như đã thấy cảnh tượng ngay sau đó Diệp Trần bị một quyền này của mình đấm chết.

Tuy nhiên, ngay vào lúc nắm đấm của hắn sắp rơi xuống trên người Diệp Trần:

Oanh!

Trên dưới quanh người Diệp Trần vậy mà dâng lên một đạo ánh sáng màu vàng kim chói mắt!

Khanh!

Một quyền này của Vân Phá Thiên giống như đấm vào trên một mặt tường đồng vách sắt, sau đó thì một cỗ phản lực cường đại từ trên cánh tay của hắn truyền đến làm cho hắn bị chấn động tới mức phải lùi lại liên tục!

"Cái gì! Tu vi của ngươi vậy mà...vậy mà đã khôi phục được tới cảnh giới Kim Đan!!!"

Sau khi Vân Phá Thiên phản ứng lại, mặt mũi lập tức đầy vẻ kinh ngạc, sâu trong đôi mắt hiện ra vẻ khó có thể tin nổi, tất cả mọi người hiểu rõ, ba cửa khảo nghiệm trước đó là khảo nghiệm về năng lực của nhục thân, tinh thần và tu luyện và thiên phú toàn diện của ba khía cạnh này.

Thiên phú càng cao thì lượng chân nguyên có khả năng khôi phục lại sẽ càng nhiều, thực lực cũng sẽ càng mạnh.

Vân Phá Thiên tự đánh giá thiên phú của mình so với Long Thần và Lạc Huyền Băng kém hơn một chút, nhưng cũng miễn cưỡng khôi phục lại cảnh giới Trúc Cơ tầng năm mà thôi.

Hắn vừa rồi giao thủ với Lạc Huyền Băng, biết nàng ta là cảnh giới Trúc Cơ tầng sáu, cao hơn một bậc so với hắn.

Dựa theo suy tính này, cho dù là Long Thần đứng đầu bảng, đến một cửa ải này, nhiều nhất cũng chỉ khôi phục lại cảnh giới Trúc Cơ tầng bảy tầng tám mà thôi.

Nhưng mà bây giờ, tiểu tử không có danh tiếng gì trước mắt này mà hắn vẫn luôn không có để ở trong lòng, vậy mà đã khôi phục tu vi tới cảnh giới Kim Đan!

Điều này có ý vị gì? mang ý nghĩa thiên phú của cái tên này chẳng những vượt xa hắn, thậm chí còn kinh khủng hơn so với Long Thần!

"Điều này sao có thể? Đây không có khả năng!!"

Sau khi Vân Phá Thiên bị lực phản chấn bức lui, lập tức nhịn không được rống lớn một tiếng.

Vân Phá Thiên thật sự là không thể nào chấp nhận được sự thật trước mắt này, đối với hắn luôn tự cho mình là siêu phàm mà nói, sự đả kích này thực sự quá lớn!

"Phế vật! Hiện tại đã nhận rõ được vị trí của mình rồi chứ? Vậy thì, chết đi!"

Ngay lúc Vân Phá Thiên vẫn còn trong sự khiếp sợ khó mà tự kiềm chế được, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng tràn ngập trào phúng kia của Diệp Trần!
Chương 818 Lãnh Huyền Băng thờ ơ

Vân Phá Thiên và hai người còn lại khác đều là người của Vô Cực tông, Diệp Trần sớm muộn gì cũng sẽ vạch mặt với Vô Cực tông, cho nên hắn đương nhiên sẽ không lưu thủ!

Vân Phá Thiên hiển nhiên cũng đã nhận ra được sát ý của Diệp Trần, sắc mặt lập tức thay đổi lớn, vào lúc này hắn liên tục lùi lại đến bên cạnh một tên đệ tửu Vô Cực tông trong đó, thế là không cần suy nghĩ gì nữa một phát bắt được cánh tay của sư đệ mình quả quyết ném về phía Diệp Trần.

"Bành!"

Người kia căn bản không có nghĩ tới, Vân Phá Thiên vậy mà bắt hắn làm bia đỡ đạn, còn hoàn toàn không kịp phản ứng thì đã bị một quyền này của Diệp Trần rõ ràng đánh nổ, hóa thành một đám sương máu!

"A!!"

Một tên đệ tử khác của Vô Cực tông, nhìn thấy tình cảnh bi thảm của sư huynh đệ đồng môn thì lập tức kinh hô một tiếng, dọa đến vẻ mặt trắng bệch đồng thời cảm thấy vô cùng sợ hãi đối với hành đồng tàn nhẫn này của Vân Phá Thiên, lập tức lấy ngọc bài truyền tống ra ngay lập tức bóp thành vỡ nát.

"Soạt!"

Ở ngay giây phút ngọc bài truyền tống kia vỡ vụn ra thì tên đệ tử Vô Cực tông kia đã bị một cỗ lực lượng không gian pháp tắc cường đại bao vây lấy, đảo mắt cái đột nhiên biến mất, rõ ràng đã được đưa về tinh cầu Sơ Thủy.

Mà đổi thành một bên, sau khi Vân Phá Thiên lấy sư đệ của mình ra chặn lại công kích của Diệp Trần, hắn gần như là liên tục lăn lộn, trong nháy mắt lao về phía cỗ thi thể Băng Giáp Mãnh Tượng ở phía sau, sau đó thì dùng sức sờ nắn vị trí phần bụng, một viên yêu đan vàng óng ánh đã được Vân Phá Thiên lấy ra ngoài!

Không thể không nói, Vân Phá Thiên này chẳng những lòng dạ độc ác, hơn nữa phản ứng cực nhanh, khi biết dưới tình huống này mình xa xa không phải là đối thủ của Diệp Trần vậy mà vẫn không có bóp nát ngọc giản truyền tống mà là lựa chọn đánh cược lần cuối!

"Răng rắc!!"

Ngay vào lúc một tay của Vân Phá Thiên bóp nát yêu đan, muốn luyện hóa yêu đan thì Diệp Trần lúc này cũng đã đuổi tới:

"Chết đi!!"

Vẻ mặt Diệp Trần lạnh lùng, trực tiếp vỗ ra một chưởng, điều động toàn bộ chân nguyên có khả năng sử dụng được, hung hăng đánh ra một chương vào trên lồng ngực Vân Phá Thiên.

"Phốc!!"

Vân Phá Thiên lập tức phun ra một ngụm máu tươi lớn, cả người giống như diều đứt dây, trực tiếp bay ngược ra ngoài, tính cả vị trí lồng ngực của hắn cũng lõm vào thật sâu.

"Ừm?"

Diệp Trần vốn cho rằng lấy tu vi cảnh giới bây giờ của Vân Phá Thiên chỉ có Trúc Cơ tầng năm, một quyền này của hắn đập xuống, Vân Phá Thiên khẳng định chắc chắn phải chết không nghi ngờ, không nghĩ tới lại bị đối phương chặn lại!

Tuy nhiên chẳng mấy chốc, Diệp Trần phát hiện ra nguyên do trong đó:

"Là Tiên khí hộ thân sao? Ta đúng là chủ quan!"

Hóa ra, quần áo Vân Phá Thiên mặc trên người này chính là pháp y hộ thể cấp bậc Tiên khí cực kỳ hiếm có, khác biệt với những pháp bảo kia cần phải có chân nguyên gia trì, cái pháp y hộ thể này, ở nơi này, cho dù không cách nào thể hiện đầy đủ tác dụng nhưng cũng đủ để ngăn chặn bốn năm thành lực đạo một chưởng kia của Diệp Trần!

Hơn nữa, bản thân Vân Phá Thiên có tu vi cảnh giới Hóa Thần, hơn nữa cũng là pháp võ song tu, tu vi nhục thân cũng không kém hơn Diệp Trần bao nhiêu, cho nên như vậy mới có thể miễn cưỡng ngăn chặn một chưởng này của Diệp Trần như vậy mới không chết!

Mà chờ khi Diệp Trần phản ứng lại, lại đuổi theo tới trước mặt Vân Phá Thiên một lần nữa, nhưng lúc này Vân Phá Thiên kia cũng đã luyện hóa được viên yêu đan kia, sau đó thì quanh thân xuất hiện một cỗ lực lượng pháp tắc cường hãn, bọc lại hắn vào trong đó khiến Diệp Trần không còn cách nào tới gần.

"Tiểu tử! Mối thù hôm nay, bản công tử nhớ kỹ! Ngày sau bản công tử sẽ đòi lại gấp bội! Ngươi chờ đó cho ta..."

Hai mắt Vân Phá Thiên kia đỏ ngầy, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, lời nói uy hiếp còn chưa nói xong thì cả người đã bị cỗng lực lượng không gian pháp tắc kia truyền tống đi tới tầng tinh vực tiếp theo.

Nói thì lâu, thật ra thì từ lúc Diệp Trần xuất hiện, đến lúc bốn người Vô Cực Tông, chết đã chết, trốn đã trốn chẳng qua cũng chỉ ở vài cái chớp mắt mà thôi.

Vâng ở trong rừng tuyết lớn như vậy cũng chỉ còn có hai người Diệp Trần và Lạc Huyền Băng.

"Vẫn là để hắn trốn thoát!"

Diệp Trần lướt người đi trở lại trước mặt Lạc Huyền Băng khẽ thở dài một hơi.

Tuy rằng việc Vân Phá Thiên trốn thoát thành công để cho Diệp Trần không nhiều thì ít có chút buồn bực, tuy nhiên thật ra thì cũng không tính là quá vượt ngoài ý muốn.

Dù sao cũng là nhân vật thiên kiêu của một đời, vô luận là tu vi hay là tâm trí, đều vượt xa người bình thường, hơn nữa các loại thủ đoạn bảo mệnh liên tiếp xuất hiện, để cho người ta khó lòng phòng bị, muốn hoàn toàn giết chết hắn thì khẳng định không có dễ dàng như vậy.

Lạc Huyền Băng khẽ vuốt cằm, vẻ chấn kinh hiện lên trên gương mặt xinh đẹp vẫn không có tán đi, không thể không nhìn Diệp Trần.

Nàng ta thật sự không nghĩ tới, Diệp Trần lại có thực lực như thế!

Chém giết hai tên thiên tài của Vô Cực tông dễ như trở bàn tay, dọa chạy một tên, hơn nữa ngay cả Vân Phá Thiên, tuy rằng may mắn chạy thoát nhưng cũng bị hắn đánh thành trọng thương!

Chỉ sợ cho dù là Long Thần kia cũng không có trình độ làm được như vậy a?

Chẳng lẽ thiên phú của người này lại còn ở phía trên Long Thần sao?

"Ngươi sao thế? Còn có thể kiên trì được không? Ta tới giúp ngươi xử lý vết thương một chút a?"

Diệp Trần nhìn thấy lưng của Lạc Huyền Băng, chiếc váy dài sớm đã bị máu tươi thẩm thấu toàn bộ, trên mặt lập tức hiện ra vẻ lo lắng.

Nói đến, kiếp trước hai người cũng coi như là có quan hệ bằng hữu không tệ, tuy rằng nữ nhân này hơi lạnh lùng một chút, luôn luôn đối với hắn coi như không thấy, nhưng đối với Hi Nguyệt lại như muội muội của mình.

Mắt thấy nàng ta bị thương nặng như vậy, Diệp Trần tự nhiên không thể mặc kệ không để ý tới.

Đang khi nói chuyện, Diệp Trần muốn đưa tay đỡ Lạc Huyền Băng lúc này đã lung lay sắp đổ, sau đó chữa thương cho nàng ta.

Nhưng không ngờ, Lạc Huyền Băng không biết là dây thần kinh nào không đúng chỗ, bỗng nhiên liên tiếp lùi lại mấy bước, quát lạnh một tiếng nói:

"Ngươi! Không được phép đụng vào ta!"

Diệp Trần lập tức kinh ngạc, vừa mới duỗi tay ra thì lập tức cứng ngắc ở đó, không thể không buồn cười nói:

"Ta nói này đại tỷ, nếu ta không đụng ngươi thì làm sao chữa thương cho ngươi được? Ngươi cần phải biết, ở cái nơi này, ngay cả pháp bảo trữ vật đều không thể sử dụng, không có đan dược chữa thương, mà miệng vết thương của ngươi lại nghiêm trọng như thế, nếu như không xử lý kịp thời rất có khả năng nguy hiểm tới tính mạng của ngươi!"

Lạc Huyền Băng nghe được lời này của Diệp Trần thì sắc mặt lập tức hơi đổi một chút, hiển nhiên cũng hết sức rõ ràng, Diệp Trần nói ra đều là tình hình thực tế, thương thế của nàng ta bây giờ nếu như cứ tiếp tục trì hoãn như vậy, đừng nói là tranh tài cao thấp một trận với những thiên kiêu khác, thậm chí rất có thể sẽ bị mất mạng ở chỗ này!

Chỉ có điều, nàng ta đối mặt với Diệp Trần, trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, từ đó có thể sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm cảnh của nàng, điều này làm cho nàng ta không dám đi mạo hiểm, không dám cùng với nam nhân này sinh ra bất cứ một chút gút mắc tình cảm nào.

Sau khi xoắn xuýt một phen, cuối cùng Lạc Huyền Băng cắn răng một cái, tiếp tức một mặt lãnh đạm, nói:

"Ta làm sao biết ngươi có muốn hại ta hay không? Nói tóm lại, không cho phép ngươi tới gần ta! Thương thế của ta cũng không cần đến ngươi quan tâm!"

Nói xong lời này, dưới chân Lạc Huyền Băng bỗng nhiên nhún một cái nhún người nhảy lên, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Đáng tiếc, nàng ta bây giờ đã bị thương rất nặng, làm sao có thể chịu đựng được khi di chuyển, vừa mới vọt ra ngoài mấy ngàn mét thì lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, sau khi phát ra một tiếng kêu to thì ngay lập tức từ trên không trung nặng nề rơi xuống.

Càng thêm hỏng bét chính là, không biết có phải là thiên ý hay không, thật dúng lúc ở phía dưới lúc này bỗng chiên chính là cả một đàn yêu thú!
Chương 819 Chữa thương

Hơn nữa, Lạc Huyền Băng lúc này ở trên không trung, thậm chí ngay cả một chút chân nguyên cũng không thể điều động, thậm chí ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, toàn thân không thể động đậy, thậm chí ngay cả ngọc giản truyền tống kia cũng không thể lấy ra.

"Xong! Chẳng lẽ hôm nay ta thật phải chết ở nơi này sao?"

Lạc Huyền Băng không thể không tuyệt vọng một trận, dứt khoát nhắm đôi mắt đẹp lại chờ chết.

Tuy nhiên, ngay vào lúc này, Lạc Huyền Băng bỗng nhiên cảm thấy thân thể của mình trở nên ấm áp, giống như được thứ gì đó nâng thân thể của mình lên, chẳng những không có tiếp tục rơi xuống, hơn nữa một cỗ hơi thở ấm áp từ cái "Thứ" kia truyền đến, để nàng ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Lạc Huyền Băng không thể không mở hai con ngươi ra xem xét, lập tức nhìn thấy một gương mặt tuấn lãng, lúc này đang nở nụ cười với nàng ta.

Sau khi giật mình sửng sốt một lát thì Lạc Huyền Băng lúc này mới kịp phản ứng lại, nàng lúc này thế mà đã bị Diệp Trần ôm vào trong lòng!

Cái giật mình này quả thực ghê gớm, Lạc Huyền Băng cũng không biết khí lực ở nơi nào đột nhiên tới, lập tức cố hết sức giằng co:

"Ngươi, ngươi muốn làm gì? Mau mau buông ta ra!!"

Diệp Trần không thể không lắc đầu cười khổ một trận, "Đúng là một nữ nhân ngu xuẩn! Còn có chuyện gì quan trọng hơn giữ được tính mạng của mình sao?"

Trong lúc nói chuyện, Diệp Trần thuận tay nhẹ nhàng vỗ vào cái ót của Lạc Huyền Băng.

Lạc Huyền Băng lập tức ngất đi.

...

Đợi đến khi Lạc Huyền Băng khôi phục lại ý thức của mình một lần nữa, phát hiện chính mình nằm trên ở một tấm da yêu thú, trên người cũng được che kín lại bởi một tấm da thú tương đối mỏng.

Mà xung quanh hình như là một cái sơn động, bên cạnh còn có một đốm lửa làm cho toàn bộ sơn động trở nên ấm áp.

Ở phía bên kia đống lửa còn có một bóng người gầy gò ngồi ở đó, lúc này đang dùng nhánh cây xuyên lấy từng miếng thịt, thi thoảng chỉnh thịt xiên đang nướng tỏa ra mùi thơm ngào ngạt ở bên trên đống lửa kia...

Mà người này thì tự nhiên chính là Diệp Trần!

"Ngươi đã tỉnh?"

Trong nháy mắt Lạc Huyền Băng tỉnh lại đó, Diệp Trần cũng đã cảm ứng được, cũng không quay đầu lại, nhàn nhạt mở miệng nói.

Lạc Huyền Băng ngây ngốc một lúc lâu, cuối cùng nhớ lại đầu đuôi chuyện này, nàng ta mơ hồ nhớ rõ, sau khi mình té xỉu thì được tên trước mắt này ôm vào trong lòng.

"Là ngươi!!"

Sau khi lạc Huyền Băng phản ứng lại, lập tức khẽ quát một tiếng, theo bản năng thì nhẩy dựng lên ra khỏi tấm dá thú.

Tuy nhiên nàng ta vừa mới đứng dậy một nửa, lập tức cảm thấy trên lưng truyền đến một cơn đau đớn như kim châm muối xát, cả người không thể không cuộn mình trở lại, đồng thời cảm thấy toàn thân bỗng nhiên lạnh léo, theo bản năng cúi đầu kiểm tra, lập tức hoàn toàn sợ ngây người!

Chỉ thấy phía dưới tấm da thú kia, khắp toàn thân từ trên xuống đưới của nàng ta gần như đều là trạng thái....!

"A!!!"

Sau khi phản ứng lại, Lạc Huyền Băng lập tức phát ra một tiếng kinh hô, sau đó thì hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trần, hận không thể ăn sống nuốt tươi hắn!

"Khốn kiếp! Ngươi đã làm gì! Ngươi đã làm gì đối với ta! Ngươi cái tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ này! Ta muốn giết ngươi!!"

Lạc Huyền Băng dưới trạng thái nổi giận đã hoàn toàn đánh mất đi lý trí, thật sự đã quyên đi chính mình lúc này gần như đang ở trạng thái trần truồng, trực tiếp hướng Diệp Trần bay nhào tới, một lần hành động áp đảo trên mặt đất, sau đó một bàn tay nắm lấy cổ Diệp Trần.

Chỉ tiếc, sau khi nàng bị trọng thương, đã rơi vào tình trạng thiếu máu nghiêm trọng, khả năng điều động chân chuyên cũng rất có hạn,căn bản không có cách nào tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với Diệp Trần.

Nhưng mà có điều, Diệp Trần lúc này lại cũng không cảm thấy tốt hơn.

Hóa ra, lúc này Lạc Huyền Băng áp đảo ngồi ở trên người hắn, hoàn toàn không có cố kỵ đến trạng thái của mình lúc này.

Diệp Trần lập tức nhìn thấy rõ ràng một đôi trắng như tuyết, lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt mình, suýt chút nữa thì phun ra máu mũi...

Diệp Trần lúc này tuy rằng có thể dễ dàng đẩy Lạc Huyền Băng ra, thế nhưng là Lạc Huyền Băng gần như là không mặc quần áo a, hắn giơ hai tay lên rồi lại có một loại cảm giác không có chỗ nào ra tay.

Mà Lạc Huyền Băng vẫn như cũ gắt gao bóp lấy cổ Diệp Trần, giống như là thật đã động tới sát ý.

"Này..."

Rơi vào đường cùng, Diệp Trần đành phải mạnh mẽ từ trong yết hầu cố gắng nặn ra một lời nói:

"Đại tỷ, coi như ngươi muốn giết ta, thì trước tiên hẳn là cũng nên mặc y phục lên đã chứ?"

Lạc Huyền Băng hơi sững sờ, lúc này mới lập tức phản ứng lại, trạng thái của mình lúc này...

"A!!"

Sau khi Lạc Huyền Băng khôi phục lại mấy phần lý trí thì lập tức phát ra một tiếng kêu chói tai, lập tức phi thân nhảy về phía tấm da thú kia, dùng da thú quấn kín lấy thân thể của mình, vừa thẹn vừa giận, một đôi mắt to xinh đẹp vẫn như cũ nhìn chòng chọc vào Diệp Trần:

"Khốn kiếp! Quần áo của ta đâu? Ngươi vứt y phục của ta ở đâu rồi? Nhanh trả lại cho ta đi! Nếu không trả..." Không đợi Lạc Huyền Băng nói xong, Diệp Trần đã từ dưới đất chậm rãi bò lên, quyệt miệng nói:

"Nếu không trả thì giết ta thật sao? Thật sự là có ý tốt nhưng không có hồi báo tốt! Ta thấy ngươi so với tên Vân Phá Thiên kia cũng không kém nhau bao nhiêu, cũng là qua cầu rút ván, vong ân phụ nghĩa!"

Lạc Huyền Băng nghe được điều này thì lập tức ngẩn ngơ, sau khi nghĩ kỹ lại những chuyện đã xảy ra một lần, trong nháy mắt im lặng không nói.

Suy nghĩ kỹ một chút thì quả thật là Diệp Trần đã cứu được nàng ta, hơn nữa còn không chỉ một lần!

Thương thế ở trên người nàng vào lúc này cũng khá hơn rất nhiều, cũng hẳn là công lao của người trước mắt này.

Càng quan trọng hơn là, nàng ta có thể cảm nhận được rõ ràng, thân thể của mình bây giờ vẫn còn trong trắng!

Nói cách khác, Diệp Trần cũng không có thừa dịp lúc chữa thương cho nàng, làm ra loại chuyện cầm thú gì đó đối với nàng.

Thật ra để mà nghĩ kỹ hơn một chút thì lấy trạng thái bản thân nàng bị trọng thương trước đó, Diệp Trần nếu như thật muốn làm gì đối với nàng thì nàng ta cũng làm gì có năng lực để mà phản kháng?

Vừa nghĩ đến đây, hận ý trên mặt của Lạc Huyền Băng lập tức bắt đầu từ từ biến mất, thay vào đó là vẻ hổ thẹn, tuy nhiên càng nhiều hơn chính là xấu hổ:

"Coi như ngươi đã cứu ta, vậy ngươi cũng không thể...không thể cời y phục của ta...ngươi, ngươi khốn kiếp!"

Diệp Trần không còn gì để nói:

"Đại tỷ, vết thương trên người ngươi nhiều như vậy, nếu không cởi quần áo ra, thì giúp ngươi chữa thương như thế nào? Hơn nữa lúc ta cứu ngươi thì món pháp y kia của ngươi đã tàn tạ không chịu nổi, gần như sắp hỏng mất, ta chỉ thuận tiện tháo xuống, giúp ngươi sửa chữa mà thôi!"

Nói xong Diệp Trần chỉ chỉ về phía sau của Lạc Huyền Băng, rõ ràng là một cái pháp y váy dài màu trắng được bày ra chỉnh chỉnh tề tề ở đó.

"Hơn nữa ngươi đại khái có thể yên tâm, ta thế nhưng là chính nhân quân tử, tuyệt đối không có nhìn lén ngươi!"

Diệp Trần mở miệng lần nữa, lời này thế nhưng là thật tình.

Lạc Huyền Băng là bằng hữu tốt của Hi Nguyệt, hắn tự nhiên không có khả năng làm ra loại chuyện này, hơn nữa nếu như không phải bởi bì Hi Nguyệt, còn có một số giao tình với nữ nhân này ở kiếp trước, Diệp Trần sẽ không có quen biết nữ nhân lạnh lùng này cũng không có rảnh đi quản chuyện của nàng ta.

"Thật chứ?"

Lạc Huyền Băng nửa tin nửa ngờ.

Diệp Trần nhún vai:

"Nếu như ngươi không tin, ta có thể lập xuống bản mệnh lời thề, chứng minh câu nói đó của ta là thật! Như thế nào?"

Đôi mi thanh tú của Lạc Huyền Băng hơi nhăn lại, thấy Diệp Trần cũng đã nói tới đây rồi thì trong lòng cũng tin hơn phân nửa, lắc đầu nói:

"Được rồi! Ta tin tưởng ngươi một lần!"
Chương 820 Ý nghĩ kỳ quái của Lạc Huyền Băng

Cũng không biết tại sao, nghe được lời này của Diệp Trần, Lạc Huyền Băng vốn nên cảm thấy vui vẻ, thế nhưng một chút cao hứng cũng không có, sâu trong nội tâm ngược lại có một chút mất mát.

"Chẳng lẽ ta không có sức hấp dẫn như vậy sao?"

Không thể không nói, nữ nhân đều là sinh vật rất mâu thuẫn, coi như Lạc Huyền Băng dạng tuyệt đại thiên kiêu này, vậy mà cũng không ngoại lệ.

Tuy nhiên, sau khi đạo suy nghĩ này vừa mới dâng lên, ngay cả chính Lạc Huyền Băng giật nảy mình, tranh thủ miễn cưỡng áp chế xuống loại ý nghĩ hoang đường này.

"Vậy ngươi, ngươi trước tiên quay đi chỗ khác, để cho ta mặc pháp y vào..."

Trong lúc bất tri bất giác, cõ lẽ ngay cả Lạc Huyền Băng đều không có ý thức được, giọng nói của mình thế mà cũng trở nên dịu dàng hơn.

Diệp Trần ngoan ngoãn xoay người.

Lạc Huyền Băng lập tức từ bên trong tấm da yêu thú, thật nhanh duỗi cánh tay ngọc của mình ra, một phát bắt được pháp y váy trắng của mình, tâm niệm hơi động một chút, pháp y cũng đã tự động mặc lên trên người của nàng.

"Được rồi! Bây giờ ngươi có thể quay lại!"

Sau khi mặc chiếc váy dài màu trắng lên người, Lạc Huyền Băng cũng dần dần khôi phục lại khí chất lãnh đạm trước đó.

Diệp Trần thấy thế, không thể không âm thầm lải nhải:

"Nếu như không phải xem trên mặt mũi của Hi Nguyệt, ta cũng chẳng thèm cứu cái người có biểu cảm như khối băng như ngươi!"

Vì cứu Lạc Huyền Băng, Diệp Trần quả thực đã làm chậm chễ không ít thời gian, giống như Vân Phá Thiên kia, sớm đã tiến vào tầng tinh vực thứ tư, thậm chí nói không chờ vào lúc này cũng đã có người tiến vào tầng tinh vực thứ năm!

Như vậy, ưu thế mà Diệp Trần lấy được ở ba cửa ải trước tự nhiên cũng không còn sót lại chút nào.

Nghĩ đến đây, Diệp Trần lập tức cũng có chút nóng vội, thế là đưa cho Lạc Huyền Băng mộ số xiên thịt yêu thú mà mình nước được cho Lạc Huyền Băng, thản nhiên nói:

"Đói bụng không? Ngươi ăn trước một chút để lót dạ! Sau khi ăn xong, chúng ta lập tức xuất phát đi tìm Băng Giáp Mãnh Tượng!"

Ở bên trong Mê La Tinh Hải, đan dược và pháp bảo đều không thể sử dụng, không có Tích Cốc đan, bọn họ cũng chỉ có thể lấy thịt yêu thú ra để làm thức ăn.

Lạc Huyền Băng nhìn qua những miếng thịt nướng đen sì trong tay Diệp Trần kia, đôi mi thanh tú lập tức hơi nhăn lại:

"Ta không đói bụng!"

Bản thân nàng ta là Thánh nữ của Tuyệt Tình cư, từ nhỏ đã sống trong cảnh an nhàn sung sướng, chưa bao giờ phải ăn loại tục vật này, tự nhiên rất không thích.

Không nghĩ tới, nàng ta vừa mới nói xong lời này:

"Lộc cộc ~~ "

Dường như là bụng của nàng kháng nghị với câu trả lời của nàng, vậy mà phát ra một tiếng lộc cộc.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Huyền Băng kia đó vốn giống như băng sương kia lập tức hiện ra một vệt đỏ ửng nhàn nhạt, bên trong ánh mắt hiện lên một vệt xấu hổ.

Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên:

"Không ăn cơm thì làm sao có sức lực để làm việc? Đợi chút nữa còn phải đi săn giết Băng Giáp Mãnh Tượng, ta cũng không muốn mang theo một cái vướng víu a! Hơn nữa, thịt nướng ta làm thế nhưng là ăn rất ngon nha!"

Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp nhét thịt nướng vào trong tay của nàng, sau đó quay người lại và đi ra khỏi sơn động.

Lạc Huyền Băng sửng sốt một lát, cuối cùng thực sự ngăn cản không nổi cảm giác đói trong bụng truyền đến, nhắm mắt lại, bất chấp cắn một miếng thịt yêu thú đen sì kia.

Tuy nhiên, sau khi chờ nàng ta nhai một lát, đôi mặt đẹp lập tức hơi trừng một cái, bởi vì nàng ta phát hiện, những tục vật này nhìn qua để cho người ta có cảm giác không muốn ăn một chút nào, vậy mà hương bị lại còn rất không tệ!

Đợi đến khi hai người trước sau đi ra khỏi cái sơn động này, những xiên thịt nước trong tay Lạc Huyền Băng thế mà đã bị nàng ta tiêu diệt được bảy tám phần.

Diệp Trần nhìn khóe miệng của Lạc Huyền Băng còn hiện ra vết mỡ bóng loáng, không thể không mỉm cười, nhịn không được trêu chọc nói:

"Cái dáng vẻ ăn hàng này của ngươi bây giờ, so với biểu cảm lạnh như một khối băng trước đó còn đáng yêu hơn nhiều!"

Lạc Huyền Băng nghe được điều này thì lông mày lập tức dựng ngược lên, trên mặt ngay lập tức hiện ra một vệt sương lạnh, lại khôi phục lại trạng thái lạnh lùng trước đó, đang muốn mở miệng.

Tuy nhiên, ngay vào lúc này:

"Ngao!!"

Nương theo một tiếng gào thét vô cùng hùng hậu:

Ầm ầm!!

Xung quanh bỗng nhiên giống như xảy ra một cơn địa chấn cỡ lớn làm đất rung núi chuyển.

Rầm rầm!

Trong phạm vi hơn mười dặm của sông băng, lập tức thi nhau sụp đổ xuống.

Hai người Diệp Trần và Lạc Huyền Băng không thể không liếc nhau một cái, không những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng:

"Băng Giáp Mãnh Tượng!"

"Tới thật đúng lúc! Đi, đi xem một chút!"

Ngay lập tức Diệp Trần cũng không có nghĩ nhiều, trực tiếp một phát nắm lấy cổ tay trắng của Lạc Huyền Băng, ngay sau đó thì tăng tốc chạy về nơi phát ra tiếng gào thét kia.

Sau khi Lạc Huyền Băng phản ứng kịp thì lập tức đầu tiên là tức giận, theo bản năng muốn giãy thoát ra thế nhưng sau khi cân nhắc một lát, cuối cùng vẫn nhịn được, trong lòng âm thầm nói với chính mình:

"Bây giờ việc khẩn cấp trước mắt là yêu đan của con Băng Giáp Mãnh Tượng kia, những chuyện khác, sau này hãy nói!"

Trong lòng mặc dù tự nhủ với mình như vậy, thế nhưng là trái tim vẫn không nhịn được mà khẽ run động lên.

Phải biết, nàng ta gọi là Thánh nữ Tuyệt Tình cư, thế nhưng là chưa từng có một lần nào tiếp xúc da thịt với bất kỳ một nam nhân nào a!

Để cho Lạc Huyền Băng không thể không nghĩ tới cảnh tượng trước đó hai người ở trong sơn động kia, trái tim lập tức nhảy loạn hơn, hơn nữa các loại ý nghĩ kỳ kỳ quái quái chưa bao giờ có thi nhau hiện lên trong đầu:

"Ta và hắn béo nước gặp nhau, vì sao hắn hết lần này đến lần khác cứu ta? Thậm chí vì ta mà chịu chậm chễ thời gian dài như vậy!"

"Chẳng lẽ chỉ bởi vì trước đó, ta đã từng ra tay giúp hắn một lần sao?"

"Còn có, trước đó hắn chữa thương cho ta, thật sự không có nhìn lén ta sao? Hừ, ta không tin điều đó!"

...

Lạc Huyền Bằng càng nghĩ thì càng nghĩ lung tung, trong lòng lập tức sinh ra các loại nghi vấn, tâm tư nàng ta như dòng nước, lúc này sau khi những ý nghĩ lung tung lộn xộn này sinh ra lại giống như nước sông cuồn cuộn không cách nào đè xuống.

Cuối cùng, thực sự không thể kìm nén sự tò mò trong lòng của mình, Lạc Huyền Băng nhịn không được mở miệng nói:

"Này! Họ Diệp, ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi nhất định phải thành thật trả lời ta!"

Diệp Trần lúc này đang toàn lực truy lùng tung tích của Băng Giáp Mãnh Tượng, không nghĩ tới Lạc Huyền Băng vẫn luôn lạnh như băng, thế mà lại chủ động nói chuyện phiếm với mình, cũng không thể không quay đầu nhìn về đằng sau một cái:

"Chuyện gì? Ngươi hỏi đi!"

Lạc Huyền Băng và Diệp Trần bốn mắt nhìn nhau cũng không biết là chuyện gì xảy ra không hiểu vì sao mà nhịp tim gia tốc, vốn là lời đã tới khóe miệng, cuối cùng rồi lại nuốt ực trở vào.

"Không, không có việc gì!"

Trong lúc nhất thời, Lạc Huyền Băng giống như học sinh tiểu học phạm sai lầm, cả khuôn mặt đỏ bừng cúi đầu xuống.

Diệp Trần lập tức một mặt mờ mịt, cảm giác có chút không nghĩ ra, đang muốn tiếp tục truy vấn:

Đúng lúc này:

"A!!"

Phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết!

Diệp Trần lập tức tập trung nhìn vào

Chỉ thấy ở mấy trăm dặm phía trước lúc này đã hoàn toàn biến thành một vùng phế tích, hiển nhiên vừa rồi vừa trải qua một trận chiến đấu.

Mà ở bên trong chiến trường kia, có hai thân ảnh to lớn giống như ngọn núi lớn!

"Băng Giáp Mãnh Tượng! Hơn nữa lại có hai con!"

Thấy cảnh này, ngay cả Diệp Trần cũng không thể không có chút ngạc nhiêu.

Cùng lúc đối phó hai con Băng Giáp Mãnh Tượng, nếu như Lạc Huyền Băng kohong có bị thương, nàng ta ngược lại là có thể giúp một tay kiếm chế một con thì vấn đề không lớn.

Thế nhưng bây giờ, lấy thực lực của một mình Diệp Trần, muốn cùng lúc đối phó với hai con Băng Giáp Mãnh Tượng thì cũng có chút lực bất tòng tâm.

Tuy nhiên chẳng mấy chốc, theo khoảng cách càng ngày càng gần, Diệp Trần bỗng nhiên phát hiện, ở bên trong chiến trường kia, bỗng nhiên còn có năm sáu đạo bóng người, hơn nữa hai con Băng Giáp Mãnh Tượng này thì một con trong đó dường như đang bị thương.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom