• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New THẦN ĐẾ TRỌNG SINH (5 Viewers)

  • Chương 766-770

Chương 766 Ý tưởng lớn mật

Lông mày Diệp Trần lập tức nhíu một cái, đành phải hướng về phía sau nhanh chóng lùi lại.

Vừa rồi tuy rắng hắn ở vào thời khắc nguy cấp gọi Thôn Thiên đỉnh ra đỡ được một kích của Mộ Dung Đan nhưng cũng bị thương không nhẹ.

Đối mặt là Mộ Dung Đan cũng có được Tiên khí, mà lại là Tiên khí có lực công kích cường đại, lấy tu vi bây giờ của Diệp Trần thì không có bất kỳ một phần thắng nào cả!

Hôm nay hắn chỉ có hai cái lựa chọn một là trốn hai là đồng quy vu tận!

Đúng vậy, nếu như không được Diệp Trần liều tính mạng tự nhiên cũng phải lôi kéo Mộ Dung Đan chôn cùng với hắn.

Thế nhưng là làm như vậy cũng quá không đáng giá!

"Chẳng lẽ chỉ có thể chạy trốn thôi sao?"

Trong lòng Diệp Trần vô cùng phiền muộn, hơn nữa hắn cũng hết sức rõ ràng, cho dù là trốn cũng không có dễ dàng như vậy!

Dù sao thì Trấn Thiên ấn của đối phương có thể làm nhiễu không gian pháp tắc xung quanh, làm cho Tiêu Dao tiên châu của hắn không cách nào thi triển, mà lúc này lại ở trên địa bàn của Vân Đan tông muốn chạy trốn được nói nghe mà dễ vậy sao?

Oanh!

Trấn Thiên ấn giáng xuống lần nữa, Diệp Trần gọi Thôn Thiên đỉnh ra vừa ngăn cản vừa nhanh chóng lùi lại, trong nháy mắt đã thối lui vào bên trong đám người vây xem.

"Muốn chạy? Ngươi chạy được sao?"

Mộ Dung Đan chẳng mấy chốc cũng ý thức được Diệp Trần muốn chạy trốn thì không thể không cười lạnh, đuổi theo như bóng với hình.

Oanh! Oanh! Oanh!

Trấn Thiên ấn liên tiếp xuất thủ, đám người ở phía dưới lập tức tử thương vô số, trong nháy mắt bị oanh thành không khí!

"Mộ Dung Tông chủ tha mạng a!"

Nơi Diệp Trần đến, mọi người ngay lập tức thi nhau hô to cầu xin tha thứ, đáng tiếc Mộ Dung Đan đã giết tới đỏ cả mắt, căn bản không thèm đi để ý, đối đãi với người một nhà cũng là không lưu tình một chút nào.

"Một bầy kiến hôi còn sống cũng là lãng phí! Chỉ cần bổn tông chủ có thể có được chiếc Tiên đỉnh kia, còn có công pháp tu luyện của tiểu tử kia, không bao lâu bổn tông chủ đã có thể chấn hưng Vân Đan tông, để tông môn tái hiện vinh quang của ngày xưa, đến lúc đó bổn tông chủ sẽ lưu danh vạn cổ, ai còn sẽ nhớ tới những con kiến hôi này chết như thế nào?"

Vừa nghĩ đến đây, Mộ Dung Đan xuất thủ càng trở nên hung hiểm hơn, từng tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên quanh quẩn không ngừng trong toàn bộ Vân Đan thành.

Trong nháy mắt, trong vòng phạm vi mấy trăm dặm đều là một vùng phế tích, tiếng kêu rên bên tai không dứt giống như địa ngục trần gian!

Những khán giả vây xem xung quanh kia làm sao cũng không nghĩ tới, tông chủ đại nhân vẫn luốn có vẻ mặt hiền lành của ngày xưa, lại có một mặt tàn bạo điên cuồng như vậy!

Đôi mắt đẹp của Lãnh Thiền Y đã trợn lên thật lớn, nhìn qua mọi chuyện xảy ra trước mắt, mặt mũi đầy vẻ khó tin, "Sư tôn! Ngài bình tĩnh một chút! Không nên giết người! Đừng tiếp tục giết người!"

Lãnh Thiền Y nhịn không được mà hô lớn lên, đáng tiếc Mộ Dung Đan căn bản không thèm để ý tới, hắn bây giờ chỉ một lòng muốn lấy được Thôn Thiên đỉnh vì thế cho dù hủy đi toàn bộ Vân Đan thành cũng không có gì đáng tiếc.

Thật ra thì ngay cả Diệp Trần cũng không nghĩ tới, Mộ Dung Đan này vậy mà có thủ đoạn lòng dạ ác độc như vậy!

Hắn vốn cho rằng trốn vào ben trong những người bình thường của Vân Đan thành này, Mộ Dung Đan sẽ có chút cố kỵ, sau đó hắn có thể thừa cơ chạy trốn.

Không nghĩ tới, Mộ Dung Đan căn bản cũng không quan tâm tới sống chết của những người này.

"Chẳng lẽ hôm nay ta chỉ có thể đồng quy vu tận với hắn thôi sao?"

Mắt thấy Mộ Dung Đan đuổi sát không buông, Diệp Trần căn bản không có cơ hội đào thoát, con nếu là theo tình huống trước mắt mà tiếp tục giằng co nữa, một khi hiệu quả gia trì của Nghịch Sinh Bách Chuyển biến mất, hắn chính là cá nằm trên thớt, sẽ không còn bất kỳ khả năng chuyển mình nào!

Ngay vào lúc Diệp Trần đang suy nghĩ, lúc chuẩn bị đồng quy vu tận với Mộ Dung Đan thì lúc này Diệp Trần bỗng nhiên thoáng liếc nắt vào trong đám người phía trước, một ông lão mặc áo bào xanh, trong tay nắm thật chặt một cái bình đan dược, mặt mũi đầy vẻ kinh ngạc.

"Ừm? Đúng, người này chính là ông lão chủ trì đấu giá hội trước đó của Thiên Tàng các kia! Vậy cái bình đan dược hắn đang cầm trong tay đó có lẽ chính là viên Hóa Anh đan phẩm cấp hoàn mỹ do chính mình luyện chế ra!"

Đạo suy nghĩ này nhanh chóng hiện lên trong đầu của Diệp Trần, hai mắt Diệp Trần lập tức bỗng nhiên sáng lên:

"Chờ một chút! Hóa Anh đan!"

"Nếu như lúc này ta có thể một lần hành động đột phá đến cảnh giới Hóa ANh, cũng đủ để đánh bại Mộ Dung Đan a?"

Một cái ý nghĩ lớn mật bỗng nhiên xuất hiện ở trong đầu Diệp Trần.

Bạch!

Thân thể Diệp Trần nhoáng một cái trong nháy mắt vọt tới trước mặt ông lão mặc áo xanh kia, ông lão áp bào xanh kia tập tức hiện ra vẻ mặt trắng bệch, mặt mùi đầy vẻ tuyệt vọng.

Chỗ Diệp Trần đến, tất cả đều được Mộ Dung Đan dùng Trấn Thiên ấn oanh ngay cả cặn bã cũng không còn, thậm chí ngay cả rất nhiều cao thủ Nguyên Anh cũng không có một ai có thể may mắn trốn thoát!

Ông lão áo bào xanh tuyệt vọng, hắn dường như đã thấy cảnh tượng chính mình bị Trấn Thiên ấn oanh thành thịt vụn.

Tuy nhiên, ngay sau đó, ông lão mặc áo xanh này bỗng nhiên cảm thấy đầu vai trầm xuống dường như bị người nào đó bắt lấy đầu vai, sau đó thấy hoa mắt, cả người như là cưỡi mây đạp gió hoàn toàn không phân biệt được đâu là đông tây nam bắc.

Chờ khi hắn phản ứng lại thì phát hiện chính mình sớm đã bay ra ngoài được mấy chục dặm mà chỗ vốn là nơi hắn đứng vừa rồi đã bị Trấn Thiên ấn oanh thành một vùng phế tích!

"Đưa Hóa Anh đan cho ta!"

Ngay vào lúc ông lão mặc áo xanh choáng váng một trận, bên tai vang lên một giọng nói lạnh lùng, ông lão mặc áo xanh lúc này mới phát hiện, người vừa rồi cứu chính mình bỗng nhiên chính là người thanh niên thần bí quấy cho Vân Đan thành đến long trời lở đất!

Ông lão mặc áo xanh thấy Diệp Trần, nào dám có bất kỳ do dự nào, vội vàng giao đan dược trong tay mình cho Diệp Trần.

"Tha..."

Ông lão mặc áo bào xanh vốn định mở miệng cầu xin tha thứ, vừa mới mở miệng nói ra được một chữ thì cả người đã bị Diệp Trần thuận tay ném ra ngoài giống như ném rác vậy, mặc dù có chút chật vật nhưng tốt xấu gì cũng bảo vệ được một cái mạng.

Oanh!

Lúc này Mộ Dung Đan ở trên không trung đã đuổi theo tới một lần nữa, nhìn thấy Diệp Trần không còn chạy trốn thì lậ tức nhanh chóng hướng bốn phương tám hướng xung quanh Diệp Trần hư điểm, "Ấn Trấn Bát Phương! Phong tỏa!"

Ầm ầm!

Lấy Trấn Thiên ấn làm trung tâm, không gian trong phạm vi mười dặm, trong nháy mắt đã bị phong tỏa!

"Tiểu tử! Ta xem lần này ngươi còn có thể chạy đi đâu?"

"Trấn Thiên ấn, trấn áp!"

Ầm ầm!

Trần Thiên ấn từ trên xuống dưới, hướng Diệp Trần ở phía dưới hung hăng giáng xuống.

Lần này không gian xung quanh hoàn toàn bị phong tỏa, Diệp Trần dường như đã không có chỗ nào có thể trốn.

Diệp Trần dường như sớm đã tính trước mọi thứ, trực tiếp tung người nhảy lên, nhảy vòa bên trong Thôn Thiên đỉnh:

"Áo Duy Tư, chống đỡ giúp ta khoảng thời gian một khắc đồng hồ, ta muốn đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh!"

"Vâng! Chủ nhân, ta sẽ cố gắng!"

Thôn Thiên đỉnh và Diệp Trần tâm ý tương thông, tự nhiên biết ý đồ của Diệp Trần, lập tức lên tiếng.

Ầm ầm!

Trấn Thiên ấn hung hăng rơi đập vào trên Thôn Thiên đỉnh, Thôn Thiên đỉnh trực tiếp bị nện xuống dưới mặt đất, sa vào bên trong hố sâu.

"Phốc!"

Diệp Trần tuy rằng núp ở bên trong không gian của Thôn Thiên đỉnh thế nhưng hắn và Thôn Thiên đỉnh chính là một thể, Thôn Thiên đỉnh chịu đến một kích nặng nề, hắn lập tức cũng phun ra một ngụm máu tươi.

"Ha ha, tưởng trốn ở bên trong Tiên đỉnh, ta không làm gì được ngươi sao? Thật đúng là ngây thơ nha!!"

Giọng nói của Mộ Dung Đan ngập tràn vẻ đùa cợt, từ trên trời cao truyền xuống.

Ở trong suy nghĩ của Mộ Dung Đan thì cử động lần này của Diệp Trần quả thực chính là bịt tai mà đi trộm chuông, chỉ cần hắn tiếp tục công kích lên Thôn Thiên đỉnh thì sớm muộn gì cũng có thể bức Diệp Trần từ trong đỉnh đi ra, dù sao pháp bảo và chủ nhân của mình chính là một thể!

Rầm rầm rầm!

Sau khi Trấn Thiên ấn không ngừng rơi đập, Diệp Trần trốn ở trong đỉnh, máu tươi phun ra không ngừng.

"Chủ nhân, dưới tình huống trước mắt này, nếu như ngài cưỡng ép đột phá, rất có thể sẽ bạo thể mà chết!"

Thôn Thiên đỉnh nhịn không được mà nhắc nhở.

Hai mắt Diệp Trần đỏ ngầu, trong đôi mắt hiện ra vẻ điên cuồng nồng đậm, "Không quản được nhiều như vậy!"

Trong khi nói chuyện, hai tay Diệp Trần cùng lúc lật một cái, Phệ Huyết Yêu Châu và Vạn Cổ Trường Thanh châu xuất hiện ở trong tay Diệp Trần.
Chương 767 Lôi kiếp khủng bố

"Thôn Thiên thần công! Thôn phệ!"

Sau khi Diệp Trần quát khẽ một tiếng, lực lượng phệ huyết bên trong Phệ Huyết Yêu Châu và lực lượng tạo hóa bên trong Cổ Trường Thanh châu phân biệt dọc theo kinh mạch hai tay của Diệp Trần được thôn phệ tiến vào trong cơ thể.

Thôn phệ lực lượng phệ huyết tuy rằng có thể nhanh chóng tăng cao tu vi, nhưng lực lượng phản phệ quá mạnh sẽ ảnh hướng đến tâm trí của con người, nhất định phải lấy lực lượng tạo hóa đến hóa giải mới giảm được tác dụng phụ vào trong phạm vi kiểm soát.

Dù vậy, loại phương pháp tăng lên công lực này vẫn như cũ sẽ có tai họa ngầm rất lớn, nếu không phải bây giờ sống chết đã đến trước mắt, Diệp Trần quả quyết sẽ không mạo hiểm như vậy.

Oanh!

Hai cỗ lực lượng hoàn toàn khác biệt, sau khi dung hợp ở trong cơ thể của Diệp Trần, dưới sự luyện hóa của Thôn Thiên thần công, chuyển hóa thành một cỗ chân nguyên tinh thuần, cuối cùng đưa vào trong đan điền...

Mà khí tức của Diệp Trần cũng bắt đầu nhanh chóng tăng lên, gần như chỉ trong chốc lát đã tăng vọt đến cảnh giới Kim Đan tầng chín đỉnh phong.

Tuy nhiên, sau khi Trấn Thiên ấn hung hăng va chạm với Thôn Thiên đỉnh một lần nữa, Diệp Trần lại phun ra một ngụm máu tươi nữa, huyết khí trong cơ thể quay cuồng, khí tức cũng trở nên vô cùng hỗn loạn, "Ta muốn cưỡng ép đột phá dưới loại tình huống này, chỉ sợ là cửu tử nhất sinh a!"

Sắc mặt của Diệp Trần ngưng trọng, lần này phát hiện chuyện này không có đơn giản như chính mình tưởng tượng như vậy.

Uy lực của Trấn Thiên ấn thực sự là quá cường đại, cho dù không cách nào phá hủy Thôn Thiên đỉnh nhưng mỗi lần va chạm đều sẽ tạo thành lực trùng kích cực mạnh đối với Diệp Trần, dưới loại trạng thái này muốn cưỡng ép đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh thì quả thực khó hơn lên trời!

Ngay vào lúc Diệp Trần đang do dự, Mô Dung Đan bỗng nhiên đình chỉ tiến công, đồng thời quát lạnh một tiếng:

"Thiền Y! Ngươi muốn làm cái gì? Mau tránh ra cho ta!!"

Hóa ra, lại là Lãnh Thiền Y bỗng nhiên từ trong đám người lao ra, ngăn ở trước mặt Mộ Dung Đan.

Tuy Mộ Dung Đan giết đến đỏ cả mắt, nhưng mà đối với đệ tử đắc ý này của mình vẫn là có tình cảm rất sâu sắc, đương nhiên sẽ không thống hạ sát thủ.

Lãnh Thiền Y cũng không có tránh ra, cầu khẩn nói:

"Sư tôn! Van cầu ngài mau thu tay lại đi, Ngại đánh như vậy nữa thì toàn bộ Vân Đan thành đều sẽ bị ngài hủy đi!"

Mộ Dung Đan nghe được điều này thì không thể không nhìn cảnh tượng bi thảm xung quanh một cái, trong phạm vi mấy trăm dặm đã biến thành một vùng phế tích, hơn nữa thây ngang khắp đồng!

Thân là tông chủ Vân Đan tông, chủ nhân của Vân Đan thành, Mộ Dung Đan thấy cảnh này thì trong lòng cũng lập tức hơi hối hận, tuy nhiên vừa nghĩ tới cái Tiên đỉnh trước mắt này, còn có công phá tu luyện nghịch thiên, phương pháp luyện đan có thể luyện chế ra đan dược phẩm cấp hoàn mỹ thì một chút hối hận kia trong nháy mắt không còn sót lại chút gì, trong đôi mắt không thể không hiện ra vẻ điên cuồng, "Chỉ cần có thể đạt được Tiên đỉnh, công pháp tu luyện và phương pháp luyện chế đan dược của tên tiểu tử kia, bổn tông chủ có thể trọng chân Vân Đan tông! Hôm nay coi như hủy sạch toàn bộ Vân Đan thành thì đó cũng là đáng giá!!"

Lãnh Thiền Y nghe được điều này thì thân thể mềm mại lập tức rung động, trong đôi mắt hiện ra vẻ khó có thể tin, nàng ta bây giờ còn chưa có nghĩ đến, sư tôn có vẻ mặt luôn luôn hiền lành vì cướp đoạt bảo vật không thuộc về mình vậy mà có thể có thủ đoạn lòng dạ độc ác đến mức này!

"Sư tôn, chẳng lẽ ngài vì món pháp bảo này thì không để ý sự sống cái chết của những người khác hay sao?"

Mộ Dung Đan rõ ràng đã có chút không kiên nhẫn, không thể không hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Thiền Y, lạnh giọng nói:

"Vi sư mệnh lệnh ngươi, nhanh chóng tránh ra cho ta! Bằng không ngay cả ngươi vi sư cũng giết!"

Bạch bạch bạch!

Lãnh Thiền Y nghe được điều này thì lập tức tim đau như bị đao cắt, không thể không lùi lại mấy bước, mặt mũi đầy vẻ đau thương, "Không nghĩ tới sư tôn mà ta luôn kính như kính phụ thân mẫu thân của mình lại là người như vậy! Thật tốt, vậy ngài giết ta đi!"

Lông mày Mộ Dung Đan hơi nhíu lại, trên mặt hiện ra một vệt sát ý, "Ngươi cho rằng vi sư thật sự sẽ không giết ngươi sao?"

Nói xong, Mộ Dung Đan có chút thẹn quá hóa giận, chậm rãi giơ bàn tay lên, muốn hướng Lãnh Thiền Y đập xuống.

Tuy nhiên, ngay vào lúc này:

Ầm ầm!

Trên trời cao bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ vang!

Sau đó là mây gió biến ảo, mây đen dày đặc gần như che chắn toàn bộ Vân Đan thành.

Lại sau đó, cạch!!!

Bên trong đám mây đen đầy trời kia, lôi âm cuồn cuồn không dứt, điện xà màu tím nhốn nháo!

Trong nháy mắt, những cái ánh chớp màu tím kia ngưng tụ ở một chỗ, vậy mà ngưng tụ ra một đạo lôi trụ to lớn tới vài trăm mét!

Tất cả mọi người ngay lập tức bị hấp dẫn bởi cảnh tượng kinh người trước mắt này, ngay cả Mộ Dung Đan cũng từ từ thu bàn tay về, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc nghi ngờ, "Đây, đây là lôi kiếp! Uy thế cường đại như thế chỉ sợ ít nhất cũng là cường giả đại tu sĩ có cảnh giới Phản Hư trở lên, lúc đột phá mới có thể dẫn động trận thế lớn như thế a? Chẳng lẽ ở trong Vân Đan thành này lại có người đốt phá đến Phản Hư chân quân rồi?"

Mộ Dung Đan quả thật bị sợ ngây người, hắn là cường giả được công nhận đệ nhất ở Vân Đan thành, bây giờ chẳng qua cũng mới chỉ là Hóa Thần tầng tám, cách đột phá cảnh giới Phản Hư ít nhất còn cần phải có thời gian tới mấy chục năm!

Mà bây giờ, ở trong Vân Đan thành lại còn có tồn tại có thực lực vượt qua hắn, lúc trước vì sao hắn chưa từng nghe nói qua?

Trong lúc nhất thời, Mộ Dung Đan ngây dại, đã không còn ý nghĩ giết chết học trò cưng của mình, cũng không có tiếp tục công kích Thôn Thiên đỉnh ở phía dưới.

Nếu như Vân Đan thành thật sự có tồn tại như thế thì đối với hắn mà nói sẽ là một cái uy hiếp vô cùng lớn!

Thẳng đến trên bầu trời, đạo lôi trụ kia dần dần hình thành, bắt đầu chậm rãi hướng bên bọn họ hội tụ, cuối cùng xuất hiện ở trên không trung trên Thôn Thiên đỉnh.

Mộ Dung Đan lúc này mới đột nhiên phản ứng lại, hai mắt không thể trừng một cái, "Cáo gì! Chẳng lẽ...là hắn? Điều này sao có thể!!!"

Hóa ra, ngay vào lúc Mộ Dung Đan bị Lãnh Thiền Y ngăn lại, khoảng thời gian hai người tranh luận với nhau này đã được Diệp Trần bắt lấy làm cơ hội, trực tiếp nuốt Hóa Anh đan vào, cưỡng ép hoàn thành đột phá!!

Không hổ là Hóa Anh đan phẩm cấp hoàn mỹ, cho dù khí tức của Diệp Trần bây giờ rất không ổn định, cuối cùng vẫn thành công tấn thăng đến cảnh giới Nguyên Anh.

Chỉ có điều, vô luận là Mộ Dung Đan hay là Diệp Trần cũng tuyệt đối không ngờ rằng vẻn vẹn chỉ là đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh mà thôi, vậy mà dẫn tới thiên kiếp thế mà lại có uy lực lớn như thế! Dẫn tới thiên kiếp không kém cường giả cảnh giới Hóa Thần bình thường đột phá đến cảnh giới Phản Hư một chút nào.

Răng rắc!

thiên lôi kia giống như một con cự long màu tím, sau khi không ngừng tụ thành ở trên Thôn Thiên đỉnh thì trực tiếp hung hăng bổ xuống.

Ầm!

Thôn Thiên đỉnh trong nháy mắt bị hăng hăng đánh rớt xuống trên mặt đất!

Tuy nhiên,

Đây cũng còn chưa hết:

Răng rắc!

Răng rắc!

Răng rắc!

Trọn vẹn chín đạo thần lôi liên tiếp đi qua, dưới những đợt oanh kích kinh khủng của thiên kiếp kia khu vực trong phạm vi ngàn dặm đều biến thành một vùng đất hoang vu!

Còn về phần Diệp Trần thì tính cả Thôn Thiên đỉnh sớm đã bị chín đạo thần lôi của thiên kiếp liên tiếp đánh xuống, bị đánh sâu vào mấy trăm thước trong lòng đất.

"Cái tên này có lẽ đã bị thiên lôi dánh chết rồi chứ?"

Mộ Dung Đan nhìn chòng chọc vào phía dưới, ở hố to sâu không thấy đáy kia, thật lâu không thấy có bất kỳ động tĩnh gì, không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng hắn không rõ, Diệp Trần chỉ có tu vi cảnh giới Kim Đan nhưng vì sao có thể dẫn tới thiên kiếp khủng bố tới như thế, tuy nhiên, thiên kiếp cường đại như thế thì cho dù là hắn cũng không gánh nổi, hắn không tin Diệp Trần với tu vi chỉ có cảnh giới Kim Đan còn có thể sống sót!

Ngay vào lúc Mộ Dung Đan chuẩn bị lao xuống dưới tìm kiếm cái Tiên đỉnh này thì vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi lớn!
Chương 768 Thắng!

Mộ Dung Đan bỗng nhiên cảm ứng được dưới đáy hố sâu, đạo khí tức kia vốn là đã yếu ớt cực độ, lúc nào cũng có thể biến mất, lại đột nhiên nhanh chóng tăng vọt lên!

Tu Chân giả tại lúc đột phá, mặc dù sẽ dẫn tới thiên kiếp, thậm chí có rất nhiều người đều chết ở dưới sự cường đại của lôi kiếp, nhưng chỉ cần một khi chống lại được thì lực lượng thiên lôi còn sót lại trong cơ thể sẽ chuyển hóa thành linh đan diệu dược tốt nhất trên đời, để tu chân giả trong nháy mắt khôi phục lại trạng thái đỉnh phong!

Huống chi, trên người Diệp Trần lúc này còn Vạn Cổ Trường Thanh châu thánh vật chữa thương này.

Ầm ầm!

gần như chỉ trong một cái chớp mắt, thương thế trên người của Diệp Trần đã hoàn toàn được chữa trị mà tu vi cũng vững vàng bước vào cảnh giới Nguyên Anh!

"Bành!"

Một bóng người phóng lên trời cao, Diệp Trần xuất hiện lại một lần nữa ở trước mặt mọi người, đã là một tên tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh chân chính.

"Mộ Dung lão nhi! Bị ngươi đánh lâu như vậy, tiếp theo cũng nên tới lượt ta đi!"

Diệp Trần đứng lơ lửng giữa không trung, gắt gao nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Đan ở phía trước còn chưa khôi phục lại sự tỉnh táo từ trong khiếp sợ trước đó, khóe miệng không thể không nở ra một nụ cười lạnh như băng.

Mộ Dung Đan trừng hai mắt một cái, rất lâu mới lấy lại tinh thần sau đó thì cười lạnh, "Hảo tiểu tử! Cũng dám trong quá trình giao thủ với bản tọa cưỡng ép đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh! Lá gan của ngươi thật dúng là không nhỏ a!"

"Đáng tiếc, lấy tu vi của ngươi chỉ có cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ, ở trong mắt của bổn tông chủ vẫn như cũ chỉ là con kiến hôi mà thôi!"

Diệp Trần nghe được điều này thì khóe miệng hơi nhếch lên:

"Thật sao?"

Theo giọng nói rơi xuống, song quyền Diệp Trần bỗng nhiên nắm chặt lại, trong lòng hét to:

"Nghịch Sinh Bách Chuyển, chuyển thứ tám!!"

Oanh!

Bây giờ thương thế trong cơ thể đã được khôi phục hoàn toàn, hơn nữa Diệp Trần còn đang ở trạng thái đỉnh phong, gần như không tốn một chút sức nào, thi triển Nghịch Sinh Bách Chuyển đến chuyển thứ tám!

Ầm ầm!

Trong một cái chớp mắt, khí tức cả người Diệp Trần nhanh chóng tăng vọt lên mấy chục lần!

Trong nháy mắt vậy mà một lần hành động lấn át Mộ Dung Đan!

"Cái gì!!"

Mộ Dung Đan tuy rằng trước đó đã mơ hồ đoán được, Diệp Trần hiểu một loại bí thuật nghịch thiên nào đó có thể tăng vọt tu vi lên ở trong nháy mắt.

Thế nhưng là hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Diệp Trần sau khi trải qua lôi kiếp đột phá tu vi, chẳng những có thể lấy được lần nữa thi triển ra bí thuật nghịch thiên kia, hơn nữa so với trước đó còn cường đại hơn rất nhiều, vượt xa hắn!

"Ngươi chẳng qua chỉ là từ cảnh giới Kim Đan đọt phá đến cảnh giới Nguyên Anh mà thôi, thực lực làm sao có thể tăng lên nhiều như vậy?"

Mộ Dung Đan không thể không rống lớn một tiếng.

Diệp Trần đã chẳng muốn nói những lời vô nghĩa đối với hắn, trực tiếp diêu không tung ra một quyền.

"Bát Cực Trấn Ma quyền!"

Oanh!

Diệp Trần tung ra một quyền này, bên trong không trung kia lập tức xuất hiện tám cái nắm đấm to lớn, giống như từng con thượng cổ hung thú, hướng Mộ Dung Đan hò hét mà đi!

Quyền này chính là một loại quyền pháp Đế cấp, trước đó do tu vi của Diệp Trần quá thấp, rất nhiều quyền pháp cấp cao không cách nào thi triển, bây giờ bước vào cảnh giới Nguyên Anh, thực lực đã bay vọt về chất, rất nhiều quyền pháp cấp cao cũng có thể miễn cưỡng thi triển ra.

Mộ Dung Đan không kịp nghĩ nhiều, lập tức thao túng Trấn Thiên ấn ra để ngăn cản:

Ầm!

Một tiếng va đạp kinh người vang vọng ở trong đất trời, không gian trogn phạm vi mười dặm đều bị cỗ xung kích cường đại này rõ ràng chấn vỡ!

"Phốc!!"

Dưới một quyền này của Diệp Trần, Mộ Dung Đan lập tức liên tiếp lùi lại mấy ngàn mét, trực tiếp điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi!

Sau khi Diệp Trần đột phá vậy mà chỉ cần nắm đấm thì đã bức lui Mộ Dung Đan trên người mang theo Tiên khí!

"Không! Đây không có khả năng!!"

Mộ Dung Đan không thể không rống lớn một tiếng, thực sự không thể nào tiếp nhận được kết quả trước mắt này.

Ngay cả Lãnh Thiền Y ở xa xa cũng không thể không dùng ngọc thủ che miệng, mặt mũi đầy vẻ khó tin.

Ai có thể nghĩ đến, Diệp Trần trước đó đã bị ép đến tuyệt lộ, vậy mà thoáng một cái đã trở nên cường hãn như thế!

"Chết đi!"

Sau khi một quyền của Diệp Trần đánh bay Mộ Dung Đan, thân thể hơi chao đảo một cái thì ngay sau đó đã đuổi tới:

Oanh!

Oanh!

Oanh!

Diệp Trần xuất thủ không lưu tình, lại là liên tiếp tung ra vài chiêu Bát Cực Trấn Ma quyền, đánh cho Mộ Dung Đan liên tục lùi lại.

Tuy nhiên, đến cùng thì Mộ Dung Đan có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, sau khi phản ứng lại thì bắt đầu chỉ thủ không công, hơn nữa Trấn Thiên ấn lại là Tiên khí.

Diệp Trần dùng tay không muốn đại bại Mộ Dung Đan có được Tiên khí hộ thân thì hiển nhiên đó cũng là vấn đề không nhỏ.

"Hừ!"

Sau khi liên tiếp tung ra mấy quyền, nhìn thấy hiệu quả không tốt, Diệp Trần không thể không hừ lạnh một tiếng:

Oanh!

Tử Quỳnh kiếm phá thể mà ra:

"Lục Thần kiếm pháp! Thức thứ nhất, Toái Thương Khung!"

Ầm ầm!

Trên không trung có một đạo kiếm mang màu tím sáng chói dài tới mấy ngàn mét bay xẹt qua!

Những nơi đi qua, ngay cả không trung rõ ràng cũng bị đánh vỡ nát, một kiếm này giống như không thuộc về thời gian này, tựa hồ giống như phát ra từ bên trong hỗn độn.

Kiếm pháp này tên là Lục Thần Kiếm pháp, giống với Bát Cực Trấn Ma quyền, cũng là một loại công pháp Đế cấp, lấy tu vi bây giờ của hắn đã miến cưỡng có thể thi triển, uy lực còn ở trên Bát Cực Trấn Ma quyền.

Chỉ có điều, Tử Quỳnh kiếm chỉ là một thanh chuẩn Tiên khí, hơn nữa trước đó đã có tổn thương không nhẹ, uy lực không thể không có chỗ suy giảm.

Sau khi Mộ Dung Đan phản ứng lại thì vẻ mặt lập tức càng trở nên khó coi, lập tức thúc giục Trấn Thiên ấn đi lên ngăn cản, mặt mũi đầy vẻ điên cuồng:

"Ấn Trấn Cửu Thiên!"

Ầm ầm!

Tử Quỳnh kiếm và Trấn Thiên ấn lại hung hăng va chạm vào nhau, chỉ có điều lần này với trước đó có sự khác nhau rất lớn, Tử Quỳnh kiếm mang theo uy thế kinh thiên, một lần hành động áp đảo quang mang của Trấn Thiên ấn!

Oanh long long long long!

Không trung xung quanh dưới lực trùng kích cường đại, trong nháy mắt vỡ nát ra.

Một Dung Đan thì cả người và ấn bay thẳng ra ngoài, đồng thời lại điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi nữa.

Tuy nhiên, Tử Quỳnh kiếm cũng rung động một trận, giống như lúc nào cũng có thể bị vỡ vụn.

Tuy rằng thực lực của Diệp Trần lúc này đã đủ để nghiền ép Mộ Dung Đan, thế nhưng pháp bảo cuối cũng vẫn còn kém hơn chút, Tử Quỳnh kiếm đã có chút khó có thể chịu đựng được lực lượng to lớn như vậy.

Thôn Thiên đỉnh tuy rằng có phẩm giai ở trên Trấn Thiên ấn nhưng lại không phải loại pháp bảo công kích, dùng để đối phó Trấn Thiên ấn vẫn còn có chút quá miễn cưỡng.

Mắt thấy hai đại trưởng lão Vân Đan tông đã lao đến lúc nào cũng có thể gia nhập chiến đấu.

Mà trước mắt ở Vân Đan thành, Vân Đan tông còn có trăm vạn tên đệ tử, Diệp Trần nhất định phải tốc chiến tốc thắng!

"Tử Quỳnh! Xin lỗi rồi!!"

Diệp Trần nhẹ nhàng vuốt ve trên thân Tử Quỳnh kiếm đã bị sứt mẻ không chịu nổi, sau đó thì huy kiếm chém ra một lần nữa:

"Lục Thần Kiếm pháp! Thức thứ hai, Liệt Âm Dương!"

"Lục Thần Kiếm pháp! Thức thứ ba, Diệt Sinh Tử!"

...

Diệp Trần một hơi chém ra sáu kiếm, mỗi một kiếm chém ra đều ở trên trời cao lưu lại từng đạo vết nứt làm cho người ta sợ hãi, dường như muốn phá vỡ thiên địa.

Mà sau khi liên tiếp chém ra sáu kiếm:

Răng rắc!

Tử Quỳnh kiếm rốt cuộc cũng không chịu nổi lực lượng to lớn này, trong thân kiếm phát ra một tiếng ai minh rõ ràng vỡ tan ra!

Mà sau khi Mộ Dung Đan liên tiếp điên cuồng phun ra sáu ngụm máu tươi, khí tức trên người đã uể oải cực độ, giống như sao băng hướng phía dưới mạnh mẽ rơi xuống mà đi, mà Trấn Thiên ấn thì bị đánh văng ra bên ngoài hơn mấy chục dặm.

"Chết đi!"

Sát khí của Diệp Trần rất lẫm liệt, hướng mộ Dung Đan vọt tới lần nữa, một quyền mạnh mẽ đạp xuống!

Mộ Dung Đan lập tức mặt như màu đất, hoàn toàn tuyệt vọng.
Chương 769 Tự bạo

"Đừng tổn thương tông chủ nhà ta!!"

Hai tên trưởng lão Vân Đan tông vọt lên tới, muốn ngăn cản Diệp Trần.

Đáng tiếc, lấy thực lực của bọn hắn ngay cả Mộ Dung Đan đều kém xa tít tắp, hơn nữa lại không có pháp bảo như Trấn Thiên ấn thì làm sao có thể là đối thủ của Diệp Trần?

Oanh!

Oanh!

Diệp Trần trực tiếp thuận tay ra hai quyền, hai người đồng thời phát ra một tiếng kêu thảm, giống như đạn pháo bay ngược ra ngoài hung hăng rơi xuống trên mặt đất, cuối cùng không bò dậy nổi.

Nơi xa những tên cao thủ Vân Đan tông khác, thấy Diệp Trần uy vũ như thế, vốn muốn tới thử xem sao thì lập tức bị dọa lại rụt trở về.

"Chết đi!"

Diệp Trần không để ý đến những người xung quanh kia, lại đấm một quyền về phía Mộ Dung Đan ở phía dưới.

Mà vào lúc này, lại vang lên giọng nói dễ nghe của một nữ tử.

"Đừng a!"

Mắt thấy một quyền này của Diệp Trần rơi xuống, Mộ Dung Đan tính không chết cũng phải trọng thương, một bóng người xinh đẹp bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt của hắn ngăn cản đường đi của Diệp Trần.

Người này tự nhiên chính là Lãnh Thiền Y.

Diệp Trần thấy thế không kịp nghĩ nhiều đành phải chếch nắm đấm hướng đi sang một bên.

Ầm ầm!

Dưới mặt đất ngoài trăm thước lập tức xuất hiện một cái hố sâu rất lớn.

Lãnh Thiền Y cũng coi là bằng hữu kiếp trước của Diệp Trần, hơn nữa vừa rồi chính là lúc hắn gặp nguy hiểm và khó khăn, nếu không phải nàng ta mở miệng ngăn cản Mộ Dung Đan thì Diệp Trần cũng không có khả năng thuận lợi đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh như vậy.

Cho nên đối với nữ nhân này, Diệp Trần tự nhiên không cách nào lạnh lùng hạ sát thủ.

Lãnh Thiền Y đột nhiên ngăn ở trước mặt Mộ Dung Đan, gần như là theo động tác của bản năng, cũng không nghĩ tới, Diệp Trần sẽ thủ hạ lưu tình với nàng ta.

Nhìn thấy Diệp Trần không có giết nàng, đôi mắt của Lãnh Thiền Y lập tức để lộ ra vẻ cảm kích, hai chân hơi cong một chút quỳ xuống đất, vẻ mặt buồn bã nói:

"Diệp tiền bối, van cầu ngài, buông tha sư tôn ta đi! Hắn chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh..."

Lông mày Diệp Trần lập tức hơi nhíu lại, theo lý thuyết, Mộ Dung Đan có tâm tư muốn giết hắn, còn muốn đoạt công pháp tu luyện và Thôn Thiên đỉnh, người này không giết không được.

Nhưng kiếp trước của hắn từng chịu qua ân huệ của tổ sư Vân Đan tông, cũng không muốn kết thù với Lãnh Thiền Y, nếu như giết tông chủ Vân Đan tông, sau này cùng Vân Đan tông và Lãnh Thiền Y sẽ tạo thành cừu oán coi như khó có thể hòa giải!

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần liếc qua Mộ Dung Đan khí tức đã uể oái sau lưng Lãnh Thiền Y, lạnh lùng nói:

"Muốn ta không giết hắn cũng được, hắn nhất định phải tự phế đan điền, sau này không được đảm nhiệm tông chủ Vân Đan tông!"

"Cái này..."

Lãnh Thiền Y lập tức sững sờ, tuy rằng nàng ta cũng biết, Diệp Trần có thể đáp ứng không giết sư tôn nàng ta đã là ân huệ lớn rồi, thế nhưng để cho sư tôn vốn luôn tâm cao khí ngạo tự phế đan điền, trở thành phế nhân thì chỉ sợ hắn chưa chắc sẽ đồng ý.

Quả nhiên, Mộ Dung Đan ở sau lưng Lãnh Thiền Y dùng hết khí lực, miễn cường ngồi dậy, sau đó thì cười lên ha hả, giống như điên cuồng, "Tiểu tử! Được làm vua mà thua thì làm giặc! Bổn tông chủ thực lực không đủ, ngươi giết ta là được rồi, muốn ta tự phế đan điền, ngươi đừng có mà mơ!"

Nói xong lời này, Mộ Dung Đan đột nhiên cắn răng một cái, đôi mắt hiện lên vẻ kiên quyết, sau đó hai chân ở dưới mặt đất hung hăng đạp một cái:

Ầm!

Ngay sau đó, Mộ Dung Đan giống như đạn pháo từ hố sâu bắn lên, hướng Diệp Trần nổ bắn mà tới, "Bổn tông chủ hôm nay muốn đồng quy vu tận với ngươi!"

Giọng nói rơi xuống, thân thể Mộ Dung Đan đột nhiên bộc phát ra một đoàn hỏa diễm màu đỏ cực nóng, giống như cả người đều muốn bị ngọn lửa hòa tan, biểu cảm thì đều là vẻ bóp méo dữ tợn, đôi mắt hiện ra sát ý nồng đậm!

Mộ Dung Đan này lại muốn tự bạo!!

"Sư tôn! Không được a!"

Lãnh Thiền Y lập tức kinh hô một tiếng, đáng tiếc lấy thực lực của nàng căn bản không có năng lực đi ngăn cản.

Ầm ầm!

Mộ Dung Đan giống như hóa thân trở thành một ngôi sao sáng chói, tốc độ càng lúc càng nhanh đến cực hạn, gần như trong nháy mắt đã chạy tới trước mặt Diệp Trần:

Bành!

Sau đó là một tiếng nổ vang rung trời, Mộ Dung Đan giống như một một quả bom nguyên tử hình người nổ tung lên ở trên trời cao!

Oanh long long long long!

Hư không trong phạm vi trăm dặm, trong nháy mắt toàn bộ vỡ vụn ra, tạo thành một cái lỗ đen thật lớn, ánh sáng lộng lẫy chói mắt thật lâu không thôi.

Một đám cao thủ của Vân Đan tông ở đằng xa thấy cảnh này thì tất cả cũng đều thi nhau nắm chặt nắm đấm.

"Tông chủ đại nhân hy sinh vì nghĩa, chắc cahwns có thể một lần hành động oanh sát tiểu tử kia!"

"Có thể làm cho một tên cường giả Hóa Thần thiên quân tự bạo, tiểu tử này coi như chết cũng chết có ý nghĩa!"

"Tuy rằng Tông chủ đại nhân chết rồi, nhưng ít nhất thì cũng đã trừ đi mối họa lớn trong lòng chúng ta!"

...

Theo suy nghĩ của mọi người, một tên Hóa Thần thiên quân tự bạo thì chính là một kích mà ngay cả cường giả cảnh giới Phản Hư cũng không dám trực tiếp chống đỡ, tiểu tử thần bí trước mắt này coi như lợi hại hơn nữa cũng không thể còn sống.

Qua lúc lâu, chời hào quang sáng chói kia dần dần tiêu tán xuống dưới, không gian bị vỡ vụn cũng dần dần khôi phục lại như lúc ban đầu.

Chỉ thấy ở trên trời cao không có vật gì, duy chỉ có còn lại một vệt bóng mờ.

Đó chính là tàn hồn của Mộ Dung Đan!

"Ha ha ha! Tiểu tửu, tuy rằng bổn tông chủ phải hồn phi phách tán nhưng chung quy thì ta là người cười cuối cùng!"

Tàn hồn của Mộ Dung Đan đứng ở trên trời cao bắt đầu đắc ý cười như điên.

Mà những người khác của Vân Đan tông thì lập tức thi nhau thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng Mộ Dung Đan cũng không còn sống lâu được nữa, nhưng ít nhất là ở trước khi chết vì tông môn trừ đi một mối họa lớn trong lòng, cũng coi như là may mắn trong tai họa.

Tuy nhiên, ngay vào lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên ở giữa thiên địa, "Mộ Dung lão nhi, ngươi thật sự cho rằng tự bạo là có thể giết được ta sao?"

Giọng nói rơi xuống cùng lúc đó thì ở trên hưng không cách Mộ Dung Đan hơn ngàn mét về phía trước bỗng nhiên rõ ràng có một cái lỗ khe hở bị nứt ra, một đạo thân ảnh gầy gò hơi chật vật từ trong cái khe kia chậm rãi đi ra.

"Cái gì!!"

Chẳng những Mộ Dung Đan choáng váng, tất cả mọi người ở xung quanh, tất cả cũng đều choáng váng.

Lúc này Diệp Trần tuy rằng hơi có vẻ chật vật, thế nhưng là khí tức vẫn như cũ hùng hậu như lúc ban đầu, dường như chỉ là một chút vết thương nhẹ mà thôi.

"Không! Không có khả năng! Điều này sao có thể!"

Mộ Dung Đan thấy cảnh này thì biểu cao tươi cười trong nháy mắt cứng đờ lại, thay vào đó là mặt mũi đầy vẻ hoảng sợ.

Một tên cường giả cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ liều chết tự bạo tạo thành một kích cường đại thế mà vẫn không thể giết chết tiểu tử mới chỉ có cảnh giới Nguyên Anh này!

Thế giới này là thế nào? Điên rồi sao?

Mộ Dung Đan lại làm sao biết được rằng, Cuồng Đế Diệp Trần có tám trăm năm tu luyện kiếp trước, trải qua vô số lần chiến đấu, ở vào lúc Mộ Dung Đan muốn tự bạo, hắn đã phát giác được cho nên trước đó lấy ra Tiêu Dao tiên châu.

Đợi đến khi Mộ Dung Đan thật sự tựu bạo, Diệp Trần đầu tiên sẽ là thúc giục Tiêu Dao tiên châu phá vỡ không gian trốn vào bên trông hư không vô tận, thành công thoát khỏi một kích tự bạo của đối phương, tuy rằng vẫn có chút ảnh hưởng đến, nhưng bị thương rất nhẹ, căn bản không đủ để làm ra được cái gì.

"Đời này, không có chuyện gì là không thể nào!"

Diệp Trần cười lạnh, thuận tay cong ngón búng ra:

Bành!

Một sợi tàn hồn cuối cùng của Mộ Dung Đan cũng vỡ vụn ra, hoàn toàn tiêu tán trên thế gian.
Chương 770 Diệt Thế Ma đao

không thể tưởng tượng nổi.

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Làm sao? Chẳng lẽ trong lòng ngươi ghi hận với ta, chờ đến sau khi ta đi thì sẽ trả thù ta trên thân những đồng bạn này của ta sao?"

Lãnh Thiền Y vội vàng lắc đầu, nói: "Đương nhiên sẽ không! Diệp tiền bối đã tin tưởng ta như vậy, Lãnh Thiền Y ta có thể thề với trời, nhất định sẽ bảo vệ chu toàn cho bọn họ!"

Diệp Trần nhẹ gật đầu, hắn đối với nhân phẩm của Lãnh Thiền Y vẫn là rất yên tâm, "Đã như vậy, ta cũng không thể để ngươi làm không công..."

Nói xong, Diệp Trần lật tay phải lại, lấy ra một cái ngọc giản, đưa tới trước mặt Lãnh Thiền Y, nói:

"Trong này, là ta dùng thần niệm khắc lục tâm đắc thuật luyện đan, cùng một số công pháp thích hợp ngươi tu luyện, nghiên lấy về cẩn thận nghiên cứu học tập sẽ đối với tu vi và thuật luyện đan của ngươi có một ít trợ giúp!"

Lãnh Thiền Y nghe vậy thì lập tức mừng rỡ, lúc này đã quỳ trên mặt đất, hai tay tiếp nhận ngọc giản, rất cung kính dập đầu lạy ba cái:

"Đa tạ Diệp tiền bối!"

Sau khi Diệp Trần đang hoàng nhận ba bái của Lãnh Thiền Y, lúc này mới thuận tay vung lên, đưa nàng từ dưới đất nâng lên.

Cách làm này của hắn đã không khác gì thu đồ, được ba bái của đối phương cũng là chuyện đương nhiên.

Hắn sở dĩ truyền thụ tâm đắc thuật luyện đan của chính mình cho Lãnh Thiền Y là đáp lại ân truyền thừa của Vân Đan tiên tử ở kiếp trước, đưa phần nhân tình này cho Vân Đan tông.

Đương nhiên, ngoài đó ra, Lãnh Thiền Y đích thật cũng là một thiên tài đan đạo, không nên bị mai một.

...

Chớp mắt một cái, Diệp Trần lại ở trong Vân Đan thành được ba ngày, sau khi thương thế trên người được dưỡng tốt, tu vi cũng đã ổn định ở cảnh giới Nguyên Anh tầng một.

Hai tỷ muội Linh Khê và Linh Vận được sự giúp đỡ của Lãnh Thiền Y đã trở thành đệ tử nội môn của Vân Đan tông, mà mấy người Linh Sơn cũng đều tự tìm đến công việc thích hợp cho bản thân, coi như hoàn toàn định cư ở Vân Đan tông.

Một ngày này, Diệp Trần để lại một phong thư từ biệt và một ít linh thạch, sau đó khởi động Tiêu Dao tiên châu rời khỏi tinh vực Vân Đan.

Dựa theo phương vị của Tu Chân giới thì tinh vực Vân Đan ở vào vùng cực nam của toàn bộ đại tinh vực trung tâm, mà Mê La Tinh Hải thì ở vào góc Tây Bắc của đại tinh vực trung tâm, khoảng cách ở giữa tới mấy vạn cái tinh vực, cho dù là luôn luôn dùng Tiêu Dao tiên châu không ngừng nghỉ thì cũng cần phải có thời gian hai ba tháng.

Cũng may bây giờ cách lúc Mê La Tinh Hải chính thức mở ra còn có khoảng một năm, cho nên khoảng thời gian này Diệp Trần cũng rất là đầy đủ.

Thế là, trong những ngày kế tiếp, Diệp Trần vừa đi đường vừa dốc lòng tu luyện, ngẫu nhiên đi ngang qua một số tinh vực có yêu thú hoành hành thì xuất thủ săn giết một số yêu thú cấp cao, vừa có thể ma luyện tu vi lại có thể đối lấy linh thạch, lại dùng linh thạch mua dược liệu luyện chế ra một số đan dược chính mình cần.

Chớp mắt một cái, hơn hai tháng đã đi qua, mắt thấy cách ngày Mê La Tinh Hải mở ra càng ngày càng gần mà tu vi của Diệp Trần cũng từ cảnh giới Nguyên Anh tầng một tăng lên tới Nguyên Anh tầng bốn!

Chính vì điều này, Diệp Trần vì để tránh cho chân nguyên trong cơ thể quá táo bạo cho nên còn tận lực áp chế tu vi của mình tăng lên, bằng không lấy Thôn Thiên thần công cường hãn này, lại thêm Thôn Thiên đỉnh, Phệ Huyết Yêu châu và Tạo Hóa tiên châu các loại pháp bảo, nếu như hắn tùy ý tăng cao tu vi thì chỉ sợ sớm đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong.

Tuy nhiên bây giờ điều duy nhất khiến Diệp Trần cảm thấy buồn bực là, một trận chiến lần trước, Tử Quỳnh kiếm của hắn bị hủy, hắn thì không có loại pháp bảo công kích nào, đoạn đường vừa qua của hắn cũng là đi qua không ít phòng đấu giá, đáng tiếc cao nhất cũng chỉ có cấp bậc Thánh khí, căn bản không vào được pháp nhãn của Diệp Trần.

Hết cách rồi, cho dù là cường giả ở đại tinh vực trung tâm, Tiên khí cũng là tồn tại cực kỳ thưa thớt.

Giống như Vân Đan tông kia có nội tình mạnh như thế cũng chẳng qua chỉ có Trấn Thiên ấn, một kiện pháp bảo Tiên khí như vậy mà thôi.

Tu Chân giả bình thường đạt được pháp bảo cấp bậc Tiên khí thì chắc chắn đều coi là báo bối, lại có ai bỏ ra để đi bán đấu giá đây?

Bởi vậy, đoạn đường đi tới này, Diệp Trần vẫn như cũ không tìm thấy một cái pháp bảo công kích nào làm vừa lòng hắn.

Một ngày này, Diệp Tràn đi tới tinh vực cấp sáu nào đó, đi ở trên đường phố trong một tòa thành trì nào đó chợt nghe bên cạnh truyền đến một câu chuyện:

"Ai, các ngươi nghe nói không? Nghe nói có người ở trên một cái tinh cầu vô danh phát hiện di tích của Diệt Thế tiên quân!"

"Trước đó không phải đều có nghe lời đồn tương tự đó sao? Cũng không biết là thật hay giả?"

"Nghe nói ngay cả cao thủ tứ đại gia tộc của tinh vực Nam Đẩu chúng ta, tất cả đều đã chạy tới đó, lần này hơn phân nửa chắc là thật!"

"Hắc hắc, coi như là thật thì lại như thế nào? Di tích Diệt Thế tiên quân làm sao có thể dễ dàng xông vào như vậy? Không biết lại phải chết tới bao nhiêu người đây!"

...

Nghe được câu chuyện của mấy người kia, lông mày Diệp Trần lập tức hơi nhíu lại, "Diệt Thế tiên quân? Dường như là hơn hai ngàn năm trước, một vị nhân vật có hung danh hiển hách, tuy rằng tu vi cũng không phải là đỉnh cấp, nhưng là cái Diệt Thế Ma dao kia của hắn nghe nói là một cái đủ để so sánh với tồn tại Thần khí, ngay cả Độ Kiếp đế quân cũng có thể giết chết... khoan đã, Diệt Thế Ma đao?"

Nghĩ tới đây, hai con ngươi của Diệp Trần lập tức sáng lên, trên mặt không thể không hiện ra vẻ mừng rỡ, thật đúng là, đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu!

Lúc trước hắn còn đang buồn bực vì không có pháp bảo binh khí nào ra dáng một chút, nếu như có thể đạt được Diệt Thế Ma đao này thì chiến lực của hắn chắc chắn có thể không chỉ tăng lên gấp đôi!

"Đi xem một chút!"

Dù sao thì thời gian còn rất nhiều, Diệp Trần quyết định thật nhanh, trước khi quyết định thì hướng người kia hỏi vị trí, đi vào bên trong di tích vị Diệt Thế tiên quân kia tìm kiếm một chút vận may, nói không chừng thật sự có thể đạt được vật mà mình muốn thì sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom