-
Chương 731-735
Chương 731 Một kiếm miểu sát
"Ồ!"
Huyết Thiên Hải thấy một chưởng này của mình thế mà bị người cản lại, lập tức hơi kinh hãi, sau đó thấy là một tên thiếu niên thì càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Chỉ là cảnh giới Kim Đan, vậy mà có thể đón đỡ được một chưởng này của lão phu! Xem ra ngươi chính là tiểu tử đã sát hại tôn nhi của ta?"
Trước đó hắn nghe người ta nói, Huyết Vô Ảnh tôn nhi của mình là bị một tên tiểu tử cảnh giới Kim Đan giết chết, hắn còn không thể nào tin được, cho rằng đối phương sử dụng thủ đoạn hèn hạ nào đó.
Dù sao thì Huyết Vô Ảnh thế nhưng là một thiên kiêu tự do một tay hắn bồi dưỡng tinh vực Cự Môn đều công nhân là thiên tài đệ nhất, làm sao lại thua với một tên tiểu tử chỉ có cảnh giới Kim Đan?
Thế nhưng là bây giờ, nhìn thấy Diệp Trần lại có thể ngăn cản một kích này của hắn thì lúc này hắn mới tin tưởng thiếu niên trước mắt này hoàn toàn chính xác không phải kẻ bình thường.
Diệp Trần dễ dàng chặn lại một kích này của Huyết Thiên Hải, sau đó thì vỗ ống tay áo, thản nhiên nói, "Lão đầu, tôn tử của ngươi là tự mình tìm chết, chết cũng là đáng đời! Làm sao? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn bước theo gót chân của hắn sao?"
Oanh!
Diệp Trần vừa thốt ra lời kia, không chỉ mọi người ở xung quanh phải choáng váng mà ngay cả Huyết Thiên Hải cũng lập tức ngây ra như phỗng.
Hắn đường đường là Thái Thượng trưởng lão của Huyết Nguyệt tông, người tàn nhẫn số một tinh vực Cự Môn, lại bị một tên tiểu tử cảnh giới Kim Đan vắt mũi còn chưa sạch tới uy hiếp!
"Được được được! Ngươi thật đúng là một tên tiểu tử ngông cuồng đến cực điểm a! Nếu không phải ngươi giết tôn nhi của ta, bản tọa nói không chừng còn có thể sẽ thu ngươi làm đồ đệ!"
Diệp Trần cười lạnh, "Lão già, chỉ bằng ngươi ngay cả làm đồ đệ của ta cũng không đủ tư cách a!"
Huyết Thiên Hải nghe được điều này thì lập tức tức giận đến suýt chút nữa thì xịt máu, "Muốn chết!"
Huyết Thiên Hải nói xong lời này, lại từ từ giơ cánh tay lên lần nữa liền muốn một chưởng vỗ chết cái tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng ở trước mắt này.
Đúng lúc này, đằng sau bỗng nhiên xuất hiện một người tới, "Thái Thượng trưởng lão! Giết gà sao lại dùng đao mổ trâu? Chỉ là một tên tiểu tử miệng đầy hôi sữa mà thôi, xem đệ tử giết hắn!"
Người nói chuyện này là một ông lão gầy còm đầu đầy tóc xám, khí tức tương đối hùng hâu, tu vi ước chừng cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong.
Nhìn thấy người nọ xuất hiện, các cao thủ của Hắc Nham thành thi nhau kinh hô lên:
"Người này hình như là đại trưởng lão của Huyết Nguyệt tông!"
"Đây chính là đệ nhất nhân dưới tam đại Thái Thượng trưởng lão của Huyết Nguyệt tông a!"
"Nghe nói một thân tu vi của người này sớm đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong, cách cảnh giới Hóa Thần cũng vẻn vẻn chỉ cách xa có một bước nữa mà thôi!"
"Nhưng mà sao nhìn thấy mặt hắn giống như con chó đực vậy..." Không biết là ai đột nhiên nói ra câu này, mấy người đang lo sợ đột nhiên cũng phải nhịn cười lại.
...
Dưới tiếng kinh hô của mọi người, ông lão tóc xám kia đã ngang nhiên xuất thủ đối với Diệp Trần.
Ầm ầm!
Chỉ thấy hắn giáng xuống một quyền có khí thế rất cương mãnh, so với một chưởng trước đó của Huyết Thiên Hải còn mạnh mẽ hơn không ít.
Đương nhiên, đó cũng không phải nói, thực lực người này đã vượt qua Huyết Thiên Hải.
Trước đó Huyết Thiên Hải ra tay với Linh Vận, chẳng qua chỉ là một kích thuận tay mà thôi cho nên chỉ dùng có một hai thành công lực.
Mà bây giờ vị đại trưởng lão này rõ ràng là đang sử dụng toàn lực, tự nhiên phải mạnh hơn chưởng vừa rồi của Huyết Thiên Hải!
"Chết đi!"
Đại trưởng lão tràn đầy tự tin, uy lực một quyền này của hắn chính là cường giả cảnh giới Hóa Thần sơ kỳ cũng không thể không cẩn thận, chứ đừng nói đối phương chỉ là một tên tiểu tử cảnh giới Kim Đan?
"Diệp đạo hữu, cẩn thận a!"
Linh Vận ở đằng sau nhìn thấy Diệp Trần đứng ở nơi đó không nhúc nhích, còn tưởng rằng hắn đây là sợ tới choáng váng, nhịn không được mà lớn tiếng nhắc nhở.
Mà đổi thành bên đám người Linh Sơn thì đã bắt đầu âm thầm suy tính, một khi Diệp Trần bị đại trưởng lão của Huyết Nguyệt tông này giết chết, sau đọ bọn họ phải làm như thế nào để rũ sạch quan hệ giữa mình với Diệp Trần.
Tuy nhiên, cảnh tượng xảy ra sau đó lại làm cho tất cả mọi người phải ngoác mồm trợn mắt.
Chỉ thấy, đối mặt với một quyền cường hãn này của đại trưởng lão Huyết Nguyệt tông, Diệp Trần không tránh cũng chẳng né, hai mắt buông xuống nhìn trên mặt đất, vẻ mặt không vui công buồn, thấp giọng nói một mình, giống như đang bị tự kỷ, "Tại sao trên đời này lại luôn có người thích muốn chết đây?"
Ầm ầm!
Cùng lúc nói xong lời này, một cỗ khí thế cường đại đột nhiên từ trên người Diệp Trần phóng xuất ra!
Sau đó, một đạo kiếm mang màu tím kinh thiên xông lên trời cao!
"Cái gì!"
Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng đột nhiên xuất hiện này trấn trụ, mà vị đại trưởng lão kia thì đứng mũi chịu sào, mặt mũi càng là đầy vẻ hoảng sợ, cả người không thể không vì đó mà bị tắc ngơ, "Điều này sao có thể? Một tên tiểu tử cảnh giới Kim Đan miệng còn đầy hôi sữa, tại sao có thể có khí thế cường đại tới như vậy?"
Mà trong lúc đại trưởng lão còn đang tắc ngơ thì đạo kiếm mang màu tím kinh thiên kia đã hung hăng chém xuống tới!
Xoẹt xẹt!
Những nơi kiếm mang đi qua, ngay cả trời xanh cũng theo đó mà vỡ vụn, giống nhưi thiên địa đều muốn bị đạo kiếm mang này chém thành hai nửa!
Bành!
Cỗ quyền kình mênh mông kia của đại trưởng lão trong nháy mắt bị kiếm mang màu tím chém nát, sau đó thế đi không giảm, thế như chẻ tre tiếp tục chém xuống dưới.
"Không!!"
Đại trưởng lão lập tức rống lớn một tiếng, lập tức song chưởng toàn lực đẩy ra:
Oanh!
Một đạo ánh sáng màu máu hiện lên, dường như đại trưởng lão đã gọi ra một cái pháp bảo muốn ngăn cản một kiếm cường hãn vô song này của Diệp Trần.
Ầm ầm!
Sau khi pháp bảo đỏ ngòm từ trong cơ thể đại trưởng lão bay ra, trong nháy mắt hóa thành một con Cự Long màu máu dài đến vài trăm mét, hướng Tử Quỳnh kiếm hò hét rít gào mà đi!
Tuy nhiên, cái con Cự Long màu máu hung mãnh kia sau khi va chạm với kiếm mang của Tử Quỳnh kiếm thì lại giống như một đống bã đậu, trong nháy mắt vỡ vụn ra!
"Cái gì!"
Đại trưởng lão đã hoàn toàn thay đổi sắc mặt, đáng tiếc lúc này hắn sớm đã không kịp trốn tránh, đánh phải vội vàng vận chuyển hộ thể chân nguyên, muốn chiến đấu đến cùng.
Đáng tiếc, đạo kiếm mang màu tím chói lòa kia lại giống như một cái lưỡi hái của tử thần, cắn nuốt một cách không thương tiếc...
Răng rắc!
Kiếm mang xẹt qua, thân thể đại trưởng lão trong nháy mắt bị chém làm hai nửa, tính cả thần hồn trong cơ thể cũng bị xoắn giết thành tro tàn.
Đường đường là đại trưởng lão của Huyết Nguyệt tông, hung danh uy chấn toàn bộ tinh vực Cự Môn là cường giả Nguyên Anh đỉnh phong vậy mà chết ngay tại chỗ!
"Vậy là...đã xong?"
Mọi người thấy cảnh tượng này thì ngay lập tức tất cả đều kinh ngạc đến ngây người tại chỗ.
Bọn họ dự đoán qua rất nhiều khả năng, thế nhưng làm sao cũng không nghĩ tới chiến đấu vậy mà kết thúc một cách nhanh chóng tới như vậy.
Đây chính là đại trưởng lão của Huyết Nguyệt tông a!
Thế mà lại bị một kiếm của thiếu niên này miểu sát rồi?
Cường đại!
Quá cường đại!
Ngay cả Huyết Thiên Hải cũng sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại, hai mắt không thể không khẽ híp một cái, lần nữa quan sát đánh giá lại Diệp Trần một phen, trên mặt hiện ra vẻ mặt ngưng trọng, "Được được được! Xem ra bản tọa thật đúng là coi thường ngươi! Ngươi rốt cuộc là ai? Sư thừa nơi nào? Nếu ngươi thành thành thật thật khai báo, bản tọa có lẽ có thể cân nhắc tha cho ngươi một lần!"
Biểu hiện của Diệp Trần thực sự quá nghịch thiên, sau khi Huyết Thiên Hải tỉnh táo lại, trong lòng không thể không nói cũng có chút do dự, nhỡ đâu đối phương lại là đệ tử của đại tông môn siêu cấp nào, nói không chừng Huyết Nguyệt tông hắn cũng sẽ tự tay bóp dái dẫn lửa thiêu thân.
Dù sao thì Huyết Nguyệt tông cũng chỉ có thể xưng bá ở tinh vực Cự Môn mà thôi, so với những đại tông môn ở tinh vực cấp cao kia thì căn bản không đáng giá nhắc tới.
Bọn người Linh Sơn nghe được điều này, biết Huyết Thiên Hải đã có chỗ kiêng kỵ đối với Diệp Trần thì lập tức hết sức vui mừng.
Tuy nhiên, lời tiếp theo của Diệp Trần lại làm cho một chút hy vọng hướng về của bọn họ chìm vào đáy bô, "Tha ta? Lão đầu, ngươi đã nói như vậy, vậy ta cũng cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi quỳ xuống dập đầu nói xin lỗi, ta cũng có thể cân nhắc không giết ngươi!"
Oanh!
Diệp Trần vừa nói ra lời này, ngay lập tức tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, Huyết Thiên Hải thì càng tức lộn ruột lên gằn từng chữ, "Ngươi! Tìm! Chết!"
Chương 732 Thủ đoạn của ta, ngươi đừng có mơ mà đoán được!
Theo giọng nói tràn ngập sát khí này quanh quẩn ở trên trời cao.
Ầm!
Huyết Thiên Hải trực tiếp vỗ xuống một chưởng, "Huyết Ảnh Sát!"
Ầm ầm!
Một đạo chưởng ấn màu máu to lớn giống như một tòa Ngũ Chỉ sơn, hướng Diệp Trần hung hăng giáng xuống.
Một chưởng này so với một chưởng trước đó, uy lực mạnh hơn không chỉ mười lần!
Rất rõ ràng, Huyết Thiên Hải đã thật sự nổi giận, hơn nữa sau khi nhìn thấy thực lực Diệp Trần, cũng không còn lưu thủ.
Rầm rầm! Chưởng ấn màu máu kia còn chưa rơi xuống, phòng ốc ở xung quanh trong phạm vi trăm mét đều hóa thành bột mịn!
Mà đám người Linh Sơn nhìn thấy tính huống không ổn, sớm đã lui xa ra bên ngoài tới vài trăm mét.
"Đây chính là uy lực của cường giả đệ nhất Huyết Nguyệt tông sao?"
"Quả nhiên đáng sợ a!"
"Cũng không biết Diệp đạo hữu có thể đỡ được hay không?"
...
Sự sống và cái chết của Diệp Trần bây giờ đã liên quan trực tiếp tới sự tồn vong của toàn bộ Hắc Nham thành, mọi người tự nhiên không hy vọng hắn chết ở dưới tay Huyết Thiên Hải.
Thế nhưng là, theo suy nghĩ của bọn hắn, Diệp Trần muốn đánh bại Huyết Thiên Hải vậy thì gần như là chuyện không thể nào.
Lúc mọi người ở đây không ngừng lo lắng thì chưởng ấn màu máu kia đã rơi vào phía trên mặt đất.
Ầm ầm!
Dưới mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố sâu vài chục mét mà Diệp Trần giống như căn bản không phản ứng kịp thì đã bị chưởng ấn khổng lồ kia bao chùm vào trong đó.
"Ai!"
Nhìn tới đây, đám người Linh Sơn thi nhau thở dài:
"Quả nhiên a!"
"Thực lực chênh lệch cách xa quá mức, căn bản không có bất kỳ điều kỳ diệu nào xảy ra!"
"Dưới Hóa Thần đều là giun dế, lời này quả nhiên không giả!"
...
Nghe được mọi người than ngắn thở dài, Linh Vận ở một bên lập tức như bị sét đánh, cả người đờ đẫn đi một lúc.
"Hắn cứ như vậy... Chết rồi?"
Huyết Thiên Hải ở trên trời cao nhìn thấy cảnh này, trên mặt cũng không thể không hiện ra vẻ khinh miệt, "Hừ! Tiểu tử, người chẳng qua cũng..."
Không đợi hắn nói hết lời, ở trong hố sâu phía dưới kia lại có một giọng nói tràn ngập ý trêu tức đột nhiên vang lên, "Lão đầu, ngươi chỉ có chút năng lực ấy thôi sao? Ngay cả gãi ngứa cho tiểu gia ta cũng còn chưa đủ a!"
Oanh!
Kèm theo tiếng trêu tức kia vang lên, ở trong hố sâu phía dưới có một đạo kim mang lóe sáng xông thẳng trời cao!
"Cái gì! Hắn là con đỉa sao? Vậy mà không chết?"
Huyết Thiên Hải nhanh chóng nhìn vào, hai mắt lập tức trợn lên thật lớn, trên mặt già hiện ra vẻ chấn kinh nồng đậm, chỉ thấy Diệp Trần ngạnh kháng một kích toàn lực của hắn, lúc này kim mang lưu chuyển quanh thân, chẳng những không có bị thương, khí tức ngược lại tăng vọt, vậy mà không kém cỏi hơn hắn chút nào!
"Diệp đạo hữu không chết!"
Linh Vận nhìn thấy đạo thân ảnh thiếu niên giống như chiến thần ở trên không trung kia thì lập tức kích động đến nhẩy dựng lên.
Đám người Linh Sơn cũng tương tự, mọi người vui mừng ra mặt, đồng thời cảm nhận được khí tức khủng bố trên người Diệp Trần, trên gương mặt của tất cả mọi người đều hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi.
"Ngươi cũng là cảnh giới Hóa Thần? Không đúng! Trên người của ngươi rõ ràng chỉ có lực lượng của cảnh giới Kim Đan, làm sao lại có khí tức cường đại như thế?"
Huyết Thiên Hải đúng là đầu có phần choáng, mắt có phần hoa.
Đối với tu chân giả mà nói, thân thể giống với một cái vật chứa rất lớn.
Mà cảnh giới càng cao thì cái vật chứa này cũng càng lớn, có khả năng gánh chịu được năng lượng cũng càng nhiều.
Nhưng mà người thiếu niên trước mắt này rõ ràng chỉ có cảnh giới Kinh Đan, lại gánh chịu lấy năng lượng không kém cường giả cảnh giới Hóa Thần một chút nào, dựa theo lý thuyết thì có lã cần phải bạo thể mà chết mới đúng a?
Làm sao có thể gánh chịu được năng lượng to lớn như vậy mà vẫn còn sống hồn nhiên như cô tiên vậy?
Điều này quá không hợp thói thường!
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, hắn đương nhiên sẽ không nói cho đối phương là chính mình đang thi triển bí thuật Nghịch Sinh Bách Chuyển, cưỡng ép tăng thực lực của mình lên tới mấy chục lần.
"Thủ đoạn của ta, ngươi đừng có mơ mà đoán được!"
Nói xong lời này, kiếm mang của Tử Quỳnh kiếm đã phóng lên trời cao một lần nữa, không giữ lại một chút nào giết thẳng tới Huyết Thiên Hải.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Trong nháy mắt, hai người ở trên trời cao đã giao thủ hơn mười chiêu.
Mà trong mắt mọi người phái dưới thì bọn họ lại chỉ có thể nhìn thấy một đỏ một tiến hai luồng ánh sáng không ngừng va chạm vào nhau ở trên không trung, kèm theo đó là tiếng nổ lớn xé nứt không gian, giống như ngày tận thế, trong lúc nhất thời khó có thể phân ra thắng bại!
"Thật sự không nghĩ tới a, Diệp tiền bối vậy mà có thể đánh với Huyết Thiên Hải thành cục diện như vậy!"
"Chúng ta trước đó thật sự đúng là mù mắt, có mắt mà không nhìn thấy Chân Long!"
"Diệp tiền bối quá, quá mạnh!"
...
Các cao thủ Hắc Nham thành thì thi nhau bàn luận, thay đổi cách xưng hô với Diệp Trần, trong vô thức biến thành Diệp tiền bối, trong giọng nói lộ ra vô cùng kính nể.
Mà những tên hạ nhân trong phủ thành chủ thì thi nhau la lối om xòm:
"Diệp tiền bối ta yêu ngươi chớt đi được!!!!"
...
Các cao thủ Hắc Nham thành đang bàn luận nhìn sang thì trố mắt mà nhìn, "Ê này ngươi nhìn lại ngươi xem ngươi là cái giống gì a, vô sỉ a!" Một tên cao thủ không nhịn được cười mà thốt ra.
Đến giờ khác này, Diệp Trần ở trong mắt những người này đã là một đại nhân vật có cấp bậc ngang với Huyết Thiên Hải.
"Nghịch Sinh Bách Chuyển, chuyển thứ sáu!"
Bên trong tiếng nghị luận của mọi người, trên không trung ánh sáng màu tím bỗng nhiên trở nên đại thịnh, thế mà một lần hành động áp đảo uy thế ánh sáng màu đỏ!
"Phá cho ta!!"
Kèm theo đó là một giọng nói giống như thiên lôi vang lên:
Ầm ầm!
Hao luồng ánh sáng lại hung hăng va chạm vào nhau một lần nữa.
Luồng ánh sáng màu đỏ như máu kia ngay lập tức từ trên không trung rơi xuống, giống như sao băng rơi xuống!
Bành!
Trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố sâu hơn trăm mét!
"Kết thúc?"
Mọi người thấy cảnh tượng này, trọn vẹn sửng sốt một lúc lâu, lúc này mới nhanh chóng nhìn lên không trung.
Chỉ thấy ở trên mảnh không trung kia có một đạo thân ảnh thiếu niên gầy gò đang ngang nhiên đứng lơ lửng trên đó.
"Là Diệp tiền bối!"
"Diệp tiền bối thắng!"
"Diệp tiền bối thế mà có thể đánh bại được Huyết Thiên Hải, Thái Thượng trưởng lão của Huyết Nguyệt tông?"
"Ta không phải đang nằm mơ chứ?"
"Bốp!"
"Tại sao ngươi đánh ta?"
"Ngươi có đau không?"
"Có!"
"Vậy có phải là mơ không!"
"Ồ hình như không!"
"Ha ha Diệp tiền bối thắng rồi!"
...
Mọi người ở dưới quan sát một trận chiến này, đám người Hắc Nham thành có tới mấy vạn, tất cả đều sợ đến ngây người.
Có một số cao thủ của Hắc Nham thành thì giống như thần kinh chổng ngược lên trời...vui sướng kêu rên lên.
Tuy nhiên không đợi đám người Linh Sơn được cao hứng một cách trọn vẹn, phía dưới hố sâu kia đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng giống như thanh âm phát ra từ trong địa ngục:
"Muốn giết chết Huyết Thiên Hải ta, nào có dễ dàng như vậy!"
Oanh!
Giọng nói rơi xuống, một đao bóng người màu máu bay ra từ trong hố sâu, bỗng nhiên chính là Huyết Thiên Hải toàn thân đều là vết máu.
"Tiểu tử! Tuy rằng bản tọa không biết người dùng bí thuật gì, tuy nhiên có thể bức bách bản tọa đến loại trình độ này thì ngươi cũng hoàn toàn chính xác không có đơn giản!"
"Tuy nhiên, đến đây rồi thì cũng nên dừng lại thôi!"
Huyết Thiên Hải ngẩng đầu nhìn Diệp Trần ở trên trời cao, sau khi chậm rãi nói xong, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời gầm rú một tiếng dài:
Oanh!
Trên đỉnh đầu Huyết Thiên Hải thế mà xuất hiện một cái mâm tròn màu máu rất lớn, giống như một vầng mặt trời màu máu yêu dị, tỏa ra ánh sáng màu máu tà ác mà quỷ dị!
Mà ở dưới cái bóng của ánh sáng màu máu, ở toàn bộ phía dưới Hắc Nham thành, thậm chí là trong phạm vi mấy trăm dặm, đều như rơi vào bên trong biển máu mênh mông, ngoài Diệp Trần ra thì tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều hoảng sợ vạn phần, toàn thân run lẩy bẩy.
"Đây...đây chẳng lẽ chính là Huyết Nhật Yêu Luân theo như trong lời đồn sao? Không nghĩ tới cái tà vật này vậy mà thật sự tồn tại!"
"Theo như lời đồn thì vật này chính là một cái tà khí thượng cổ, so với Huyết Ngục Thần Bi có sự tồn tại càng quỷ dị hơn!"
"Nghe nói vật này có thể nuốt tất cả sinh linh trên thế gian, phàm là người gặp qua vật này đều chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, trước đó vẫn cho đó chỉ là lời đồn nhảm nhí, không nghĩ tới lại là thật!"
"Xong xong! Chúng ta hôm nay chỉ sợ đều phải mất mạng tại đây!"
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh trốn đi!"
...
Mọi người xung quanh trong lúc hoảng sợ cũng không nghĩ được nhiều lắm, thi nhau quay đầu cắm đầu là chạy như bị chó đuổi.
Chương 733 Phệ Huyết Yêu Châu
Mọi người đang chạy trốn xung quanh, tuy nhiên lúc này:
"Kiệt kiệt kiệt!!"
Huyết Thiên Hải cười điên cuồng một trận, "Còn muốn chạy? Huyết Nhật Yêu Luân của bản tọa vừa ra, các ngươi cũng đừng hòng còn mạng mà sống.!"
"Huyết Hải Vô Nhai!"
Cùng với tiếng hét lớn của Huyết Thiên Hải thì ở trên đỉnh đầu của hắn Huyết Nhật Yêu Luân kia giống như vầng mặt trời nhưng có màu đỏ như máu thế mà bắt đầu tuôn ra dòng máu khổng lồ, hướng xung quanh rạp trời kín đất mà đi, thời gian chỉ trong nháy mắt, lượng máu đầy trời kia giống như một tấm màn sân khấu to lớn, vậy mà bao phủ toàn bộ cả Hắc Nham thành vào trong đó!
Ngay sau đó, những lượng máu quỷ dị kia bắt đầu co rút lại từ bên ngoài vào bên trong, mà những người của Hắc Nham thành kia phàm là người ở chỗ bị thứ máu kia bao trùm, tất cả đều bị thôn phệ vào trong đó, hóa thành máu lỏng...
"A a a a!!"
Cùng với dòng máu ào ạt đổ về phía trung tâm, từng tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, giống như Tử thần thu gặt lấy lấy sinh mạng của từng người từng người trong thành.
Mà sau khi những thứ máu kia thôn phệ lấy càng ngày càng nhiều sinh mệnh, khí tức của Huyết Thiên Hải vậy mà bắt đầu nhanh chóng tăng lên!
"Bầy kiến cỏ các ngươi có thể trở thành lương thực cho bản tọa, cũng coi là vinh hạnh của các ngươi! Ha ha ha!"
Mới chớp mắt một cái Huyết Nhật Yêu Luân đã thôn phệ trên vạn tính mệnh con người, mà Huyết Thiên Hải trước đó bị Diệp Trần làm cho trọng thương, thân thể có xu hướng suy tàn thì bây giờ hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, thậm chí khí tức còn lớn mạnh hơn lúc trước!
"Tiểu tử! Huyết Nhật Yêu Luân này của ta chính là tà vật của yêu tộc, vì tu chân chính đạo có chỗ cấm kỵ cho nên cho dù là bản tọa cũng không thể sử dụng tùy tiện!!"
"Yêu Luân vừa ra thì chỉ có chết chứ không có sống! Hôm nay tất cả mọi người ở đây tất cả đều phải chết!"
Sa khi khí tức của Huyết Thiên Hải khôi phục lại, huyết sát chi khí trên cả người đều trở nên vô cùng nồng đậm, ngay cả hai con ngươi đều biến thành màu đỏ thắm yêu dị, giống như ác ma từ địa ngục bò ra, dường như đã hoàn toàn đánh mất đi lý trí.
Mà vào lúc này, Diệp Trần đứng ở trên trời cao cũng không thể không khẽ chau mày.
Món pháp bảo mà đối phương thi triển ra này thì cho dù là hắn cũng cảm nhận được sự uy hiếp!
Không thể không nói, đối phó Huyết Thiên Hải trước mắt này so với ba tên cường giả Hóa Thần ở trên tinh vực Thiên Huyền trước đó còn khó chơi hơn nhiều lắm!
Đương nhiên, nếu như vào lúc này hắn trực tiếp chọn rời đi, Huyết Thiên Hải cũng không làm gì được hắn.
Thế nhưng là vừa nghĩ tới ở dưới đó, tiểu nha đầu Linh Khê kia còn đang ở trong thành, Diệp Trần nói thế nào cũng không thể mặc kệ được!
"Mở!"
Tay áo dài Diệp Trần vung lên, Tử Quỳnh kiếm ở trên không trung xẹt qua một đường vòng cung duyên dáng, hung hăng trảm xuống phía trên màn máu phía dưới kia.
Cạch!
Màn máu trực tiếp bị một kiếm này của Diệp Trần rõ ràng xé mở một cái khe to lớn gần ngàn mét.
Thân thể Diệp Trần nhoáng một cái đã lao xuống phía dưới xông thẳng vào bên trong Hắc Nham thành, hạ xuống trên nóc căn phòng của Linh Khê.
Tiểu nha đầu vào lúc này vẫn còn đang ngủ say, còn chưa tỉnh táo lại.
Sưu sưu sưu!
Diệp Trần thuận tay điểm vào không tung một lúc, bố trí hơn mười đạo cấm chế ở xung quanh, đủ để tạm thời cam đoan an toàn cho tiểu nha đầu.
Chờ sau khi làm xong mọi chuyện ở đây, lúc này Diệp Trần mới giết về phía Huyết Thiên Hải.
"Khặc khặc!"
Huyết Thiên Hải nhìn thấy Diệp Trần xông tới thì lập tức hưng phấn cười như điên:
"Tiểu tử! Xem ra ngươi thật đúng là không biết sống chết a! Lại dám chủ động tiến vòa bên trong huyết trận của bản tọa!"
"Đã như vậy, vậy thì ở lại làm thức ăn cho bản tọa đi, thôn phệ huyết mạch của ngươi, thực lực của bản tọa chắc chắn có thể tăng lên nhiều, kiệt kiệt kiệt!"
Huyết Thiên Hải nói xong thì chủ động đánh về phía Diệp Trần.
"Muốn nuốt ta? Cũng không sợ răng ngươi bị gẫy sao!!"
Diệp Trần giơ kiếm nghênh tiếp.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Trong nháy mắt, hai người đã giao thủ được với nhau hơn mười chiêu, tuy rằng Diệp Trần dựa vào hiệu quả của Nghịch Sinh Bách Chuyển, có thể bình ổn ép đối phương một bậc, thế nhưng ở bên trong huyết trận, Huyết Thiên Hai được tiếp tế liên tục không ngừng nghỉ, Huyết Nhật Yêu Luân không ngừng bổ sung năng lượng cho hắn, mỗi lần Diệp Trần đánh cho hắn thành trọng thương thì hắn đều có thể khôi phục lại được rất nhanh, quả thực giống như Tiểu Cường đánh hoài mà không chết!
"Kiệt kiệt kiệt! Tiểu tử, ta khuyên ngươi vẫn là đừng tốn sức! Ở chỗ này, thân thể bản tọa chính là bất tử, hao tổn cũng có thể mài chết ngươi!"
Diệp Trần chau mày, im lặng không nói.
Theo tình huống trước mắt đến xem, thì hoàn toàn chính xác mà nói là rất bất lợi đối với hắn!
Nghịch Sinh Bách Chuyển của hắn thì đúng là cường đại nghịch thiên, nhưng chỗ thiếu hụt lớn nhất chính là không thể chiến đấu trong thời gian dài, một khi hiệu quả gia tăng công lực biến mất thì hắn ngay lập tức sẽ trở thành một con cừu non đợi làm thịt, căn bản không có bất kỳ sức đánh trả nào!
"Cũng được! Dù sao sự sống chết của người khác ta cũng lười đi quản, nếu như ta chỉ dẫn theo một mình tiểu nha đầu rời đi thì cũng không phải là chuyện gì khó khăn!"
Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Trần đang chuẩn bị biến thành hành động, ngay vào lúc này, Diệp Trần bỗng nhiên phát giác trong thể nội, Thôn Thiên đỉnh vậy mà rung lên một cách khó hiểu.
"Áo Duy Tư! Ngươi đang làm gì vậy?"
Diệp Trần lập tức thông qua thần niệm câu thông với khí linh của Thôn Thiên đỉnh.
Thôn Thiên đỉnh mặc dù là Tiên khí, nhưng cũng không phải là loại pháp bảo công kích cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, Diệp Trần sẽ không sử dụng lá bài tẩy này.
Giọng điệu của Áo Duy Tư có chút hưng phấn nói:
"Chủ nhân, ta giống như cảm ứng được Phệ Huyết Yêu Châu ngay ở bên trong cái pháp bảo kia của đối phương!"
"Phệ Huyết Yêu Châu?"
Diệp Trần lập tức sững sờ, "Đó là vật gì?"
Áo Duy Tư nói:
"Chủ nhân, thật ra thì trước đó ta vẫn luôn không có nói cho ngài, hình thái của ta bây giờ cũng không phải là hoàn chỉnh!"
"Lúc trước, lúc mà lão chủ nhân sáng tạo ra ta, là chuẩn bị chế tạo ta thành một kiện Thần khí tuyệt thế có cả công lẫn thủ!"
"Ngoại trừ chủ thể của ta lúc này ra, thật ra thì còn có hai cái phụ kiện nữa, một là Phệ Huyết Yêu Châu, một là Phệ Hồn Ma Châu!"
"Đáng tiếc ở bên trong trận đại chiến Tiên Ma ở mười vạn năm trước kia, lão chủ nhân ngã xuống, ta cũng bị trọng thương, Phệ Hồn Ma Châu và Phệ Huyết Yêu Châu thoát ly chủ thể, không rõ tung tích..."
"Tuyệt đối không ngờ rằng vậy mà lại gặp được Phệ Huyết Yêu Châu ở chỗ này, hơn nữa nó dường như bị người luyện chế thành món pháp bảo khác!"
Diệp Trần thông qua thần thức nói chuyện với khí linh Thôn Thiên đỉnh chẳng qua chỉ trong thời gian một cái nháy mắt cũng đã hiểu rõ chân tướng sự tình, không thể không tâm niệm vừa động, "Áo Duy Tư, nếu là như vậy, ngươi có nắm chắc đoạt lại được Phệ Huyết Yêu Châu hay không?"
Áo Duy Tư ngạo nghễ nói:
"Tuy rằng Phệ Huyết Yêu Châu bị người chế tạo tành pháp bảo khác, tuy nhiên tinh thần lạc ấn của lão chủ nhân làm sao có thể biến mất dễ dàng như vậy? Chủ nhân ngươi cứ thả ta ra đi, ta chắc chắn có thể hàng phục được Phệ Huyết Yêu Châu!"
Diệp Trần nghe vậy mừng rỡ, lập tức tâm niệm vừa động.
Oanh!
Thôn Thiên đỉnh phá thể mà ra, sau đó bắn thẳng đến Huyết Nhật Yêu Luân trên đỉnh đầu Huyết Thiên Hải.
"Thứ gì?"
Huyết Thiên Hải cũng sửng sốt một chút, chờ đến khi hắn phản ứng lại thì Thôn Thiên đỉnh đã bao chùm Huyết Nhật Yêu Luân lại, "Phệ Huyết Yêu Châu! Còn không mau mau quy vị!"
Giọng nói của Áo Duy Tư được phát ra từ bên trong Thôn Thiên đỉnh, Huyết Nhật yêu Luân kia lập tức bắt đầu rung động kịch liệt.
Mà cùng lúc đó, Huyết Thiên Hải đột nhiên phát hiện, pháp bảo của hắn lại có dấu hiệu thoát ly khỏi sự khống chế của chính mình.
"Đây rốt cuộc là thứ quỷ gì?!!"
Huyết Thiên Hải kinh hãi không thôi, vội vàng sử dụng thần niệm muốn thu hồi Huyết Nhật Yêu Luân vào trong cơ thể.
Đáng tiếc, Diệp Trần há lại sẽ để hắn toại nguyện?
Chương 734 Tự bạo
Bá bá bá!
Diệp Trần liên tiếp chém ra vài kiếm, làm cho Huyết Thiên Hải phải từ bỏ thu hồi Huyết Nhật Yêu Luận để toàn lực chống cự công kích hắn.
Mà Huyết Thiên Hải vừa phân tâm một chút thì cũng đã không còn cách nào có thể điều khiển được Huyết Nhật Yêu Luân.
Ong ong ong ~~
Sau khi Huyết Nhật Yêu Luân lắc lư kịch liệt một trận:
Sưu!
Một viên hạt châu màu đỏ ngòm từ bên trong Huyết Nhật Yêu Luân chui ra bay vào bên trong Thôn Thiên đỉnh.
Mà sau khi Phệ Huyết Yêu Châu thoát ly khỏi Huyết Nhận Yêu Luân thì trong nháy mắt Huyết Nhật Yêu Luân đã ảm đạm xuống, biến thành một đống sắt vụn rơi xuống trên mặt đất.
Rầm rầm!
Huyết Hải đại trận xung quanh không có Huyết Nhật Yêu Luân chống đỡ đã bắt đầu biến mất nhanh chóng, chỉ chớp mắt đã biến mất không thấy đâu nữa, Hắc Nham thành vốn bị biển máu vây quanh cũng đã nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa.
"Không!! Đây không có khả năng!"
Huyết Thiên Hải thấy cảnh này thì lập tức không cam lòng rống lớn một tiếng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trần, gần như muốn phun ra lửa, "Ngươi đến cùng là dùng thủ đoạn gì? Huyết Nhật Yêu Luân của ta chính là Tiên khí, làm sao lại biến thành cái dạng này?"
Diệp Trần cười ha ha một tiếng, "Ta nói rồi, thủ đoạn của ta thì ngươi làm sao có thể phỏng đoán! Đi chết đi cho ta!"
Diệp Trần hét lớn một tiếng, lại giơ Tử Quỳnh kiếm lên một lần nữa, bay nhào tới.
Huyết Nhật Yêu Luân bị phế, Huyết Thiên Hải vốn là hoảng sợ không thôi, lại thêm không có Huyết Nhật Yêu Luân cung cấp lực lượng Huyết Sát, hắn vốn không phải là đối thủ của Diệp Trần cho nên ngay lập tức bắt đầu liên tục bại lui.
Oanh!
Diệp Trần lại chém ra một kiếm nữa, Huyết Thiên Hải trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, rơi vào mấy trên mặt đất bên ngoài mấy ngàn mét, lại trượt dài vài trăm mét mới ổn định lại thân hình.
"Chờ một chút! Có lẽ chúng ta có thể nói một chút, chuyện hôm nay đến đây coi như thôi được không?"
Mắt thấy Diệp Trần đuổi theo như hình với bóng, Huyết Thiên Hải tự biết không phải là đối thủ cho nên bắt đầu chủ động cầu hòa.
Đáng tiếc, Diệp Trần không thèm để ý, trực tiếp bổ một kiếm xuống dưới!
Ầm ầm!
Trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố sâu có độ dài kinh khủng tới hơn ngàn mét!
"Phốc!"
Huyết Thiên Hải tuy rằng cố gắng ngăn cản một lần nữa thế nhưng lại nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, "Tiểu tử! Nếu như ngươi giết ta, ngươi cảm thấy Huyết Nguyệt tông sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Một mình ngươi coi như thực lực có mạnh hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể lấy một đối kháng cả một cái tông môn hay sao? Bên trong Huyết Nguyệt tông ta thế nhưng còn có hai vị có sự tồn tại không kém gì bản tọa, ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn là nên chừa cho mình chút đường lui đi..."
Huyết Thiên Hải thấy Diệp Trần hờ hững, lập tức có chút gấp, bắt đầu lôi Huyết Nguyệt tông ra hy vọng có thể để cho Diệp Trần sinh ra lòng kiêng kỵ.
Đáng tiếc, Diệp Trần vẫn như cũ không hề bị lây động chút nào:
"Ồn ào!"
Rầm rầm rầm!
Diệp Trần một kiếm lại một kiếm, mỗi một kiếm oanh ra, đều có thể ép cho Huyết Thiên Hải lùi lại phun ra máu.
Dưới bảy tám kiếm liên tiếp, khí tức của Huyết Thiên Hải trở nên vô cùng yếu ớt, chỉ có thể dựa vào pháp bảo phòng ngự mà cố gắng ngăn cản, căn bản không có bất kỳ sức đánh trả nào.
"Thôi thôi! Coi như là bản tọa hướng ngươi cầu xin tha thứ còn không được sao? Chỉ cần ngươi bảo qua cho bản tọa lần này, có điều kiện gì ngươi cứ việc nói, như vậy có được không?"
Huyết Thiên Hải rơi vào đường cùng, đành phải bắt đầu hết lời cầu xin.
Đám người Linh Sơn vây xem ở nơi xa, nhìn thấy cảnh tượng này thì cảm giác giống như là đang nằm mơ, Thái Thượng trưởng lão của Huyết Nguyệt tông có hung danh hiển hách, thế mà hướng một tên thiếu niên cầu xin tha thứ?
Việc này nếu như nói ra ngoài chỉ sợ không có một ai sẽ tin tưởng!
Tuy nhiên,
Đối mặt với việc Huyết Thiên Hải hết lời cầu xin, Diệp Trần căn bản không hề động tâm, bởi vì hắn rất rõ ràng, loại người giống Huyết Thiên Hải này, coi như hôm nay chính mình buông tha người này, hắn cũng sẽ không cảm kích, trong tương lai có khi còn trả thù một cách điên cuồng!
Cho nên, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho bằng sạch, loại hậu hoạn về sau này phải bóp chết hoàn toàn!
"Chết!!"
Diệp Trần bắt lấy sơ hở của Huyết Thiên Hải, đột nhiên sử dụng thần thông Súc Địa Thành Thốn vọt thẳng giết tới trước mặt Huyết Thiên Hải, sau đó hung hăng đập xuống một quyền.
Bành!
Ngoại Đạo Thần Tượng xung quanh thân thể Huyết Thiên Hải lập tức bị một quyền này của Diệp Trần trực tiếp đánh nát, cả người lại bay ngược ra đằng sau đồng thời lại phun ra một ngụm máu tươi nữa.
"Kết thúc!"
Không đợi thân thể Huyết Thiên Hải rơi xuống đất, Diệp Trần đã đuổi theo như bóng với hình, quyền ảnh vàng kim to lớn giống như một ngọn núi nhỏ hung hăng đạp xuống Huyết Thiên Hải ở phía dưới!
Con ngươi của Huyết Thiên Hải lập tức co rụt lại, dường như cũng biết chính mình hôm nay khó thoát khỏi tai kiếp, trong đôi mắt lập tức hiện lên vẻ bất cần đời, "Ngươi đã không cho ta đường sống, vậy chúng ta sẽ cùng đồng quy vu tận!"
Không đợi nắm đấm của Diệp Trần rơi xuống, Huyết Thiên Hải vậy mà chủ động xông tới!
Sau đó, trên người Huyết Thiên Hải đột nhiên bộc phát ra một đạo kim mang huyết sắc, đồng thời thân thể bắt đầu phồng lên nhanh chóng, trên da xuất hiện từng vết rách kinh khủng!
"Hắn đây là muốn —— tự bạo?"
Diệp Trần thấy vậy thì cũng lập tức phản ứng lại, lập tức thu hồi quyền kình, không thể không nhướng mày, ngay sau đó lại thi triển ra thần thông Súc Địa Thành Thốn một lần nữa, nhanh chóng lùi lại!
Uy lực tự bạo của một tên Hóa Thần thiên quân, đủ để uy hiếp được cường giả Phản Hư, lấy thực lực hôm nay của Diệp Trần, căn bản không đủ để chống cự.
Huống chi, đây là một kích liều lấy tính mạng cuối cùng của hắn, chỉ có thằng ngu mới đi tới gần hắn.
"Bành!!"
Ngay vào lúc thân thể Diệp Trần nhanh như chớp thối lui đến ngoài trăm thước, đồng thời cả người Huyết Thiên Hải nổ tung lên vang dội!
Ầm ầm!
Một cỗ năng lượng cuồng bạo làm cho người phải sợ hãi lấy Huyết Thiên Hải làm trung tâm bắt đầu điên cuồng lan ra bốn phương tám hướng!
Răng rắc răng rắc ~
Vào lúc này, ngay cả không gian trong phạm vi vài trăm mét cũng bị cỗ năng lượng cuồng bạo này nghiền nát thành một mảnh hư không!
"Phốc!"
Diệp Trần tuy rằng có phản ứng cực nhanh, đầu tiên quyết định lựa chọn lùi lại, thế nhưng năng lượng tự bạo của một tên Hóa Thần thiên quân, thực sự quá mức cường đại!
Cho dù tốc độ bỏ chạy của hắn đã cực nhanh, hơn nữa trước đó còn mở ra cả Lưu Ly Kim Thần và chân nguyên hộ thể, nhưng vẫn bị cỗ năng lượng cuồng bạo kia va chạm tới mà phun ra một ngụm máu tươi, lập tức bị thương không nhẹ.
Tuy nhiên, so với Huyết Thiên Hải, chút tổn thương ấy của Diệp Trần cũng khong có coi vào đâu.
"Không nghĩ tới a! Không nghĩ tới như vậy mà cũng không thể giết chết được ngươi! Ta hận! Ta thật hận a!!"
Sau khi Huyết Thiên Hải tự bạo, một đạo tàn hồn cuối cùng thấy được két quả này thì lập tức phát ra một tiếng gầm rú không cam lòng.
Đáng tiếc ngay sau đó thì một sợi tàn hồn cũng theo gió mà tiêu tán đi, hoàn toàn biến mất ở trên thế gian này.
Huyết Thiên Hải, Thái Thượng trưởng lão của Huyết Nguyệt tông hoàn toàn chết đi!
"Thắng?"
"Diệp tiền bối thế mà thật sự giết chết được Huyết Thiên Hải!"
"Chúng ta được cứu!"
...
Các cao thủ của Hắc Nham thành nhịn không được mà hoan hô lên.
Ngay vào lúc mọi người đang vô cùng kích động và hưng phấn thì không biết ai lại đột nhiên thốt ra một câu, "Bây giờ nói chúng ta được cứu thì chỉ sợ còn hơi sớm a! Huyết Thiên Hải bị Diệp tiền bối giết, Huyết Nguyệt tông làm sao có thể để yên?"
Vốn mọi người còn đang vô cùng kích động, nghe được lời này thì lập tức từng tên sắc mặt đều trở nên u ám, tâm tình trong nháy mắt chìm vào đáy nồi.
Tiếp đó lại có người mở miệng nói:
"Đúng vậy! Nếu như Diệp tiền bối rời khỏi đây, vậy thì Hắc Nham thành chúng ta chắc chắn sẽ bị Huyết Nguyệt tông đồ thành!"
"Kế trước mắt, chúng ta cũng chỉ có thể ký thác hy vọng vào trên người của Diệp tiền bối!"
Chương 735 Vấn đề khó
Diệp Trần tự nhiên không biết ý nghĩ của những người này, tuy rằng hắn diệt được Huyết Thiên Hải, thế nhưng bản thân hắn cũng bị thương không nhẹ, cho nên đầu tiên là về tới viện lạc của Linh Khê.
Sau khi thuận tay bày ra hơn mười đạo cấm chế, Diệp Trần vốn định sử dụng một số đan dược chữa thương thì lại phát hiện đan dược sớm đã bị chính mình ăn hết sạch.
Từ khi hắn tiến vào Tu Chân giới đến nay, liên tiếp bị thương, trước đó ở trên tinh vực Thiên Huyền luyện chế ra được một lượng lớn đan dược thì sớm đã bị hắn ăn sạch sẽ.
Lấy tình trạng bây giờ của hắn, luyện chế đan dược tại đây rõ ràng là đã không kịp đành phải điều động sử dụng lực lượng sinh mệnh của Vạn Cổ Trường Thanh châu tới chữa trị thương thế bên trong cơ thể.
Mà đúng lúc này, giọng nói của Áo Duy Tư đột nhiên vang lên ở trong đầu Diệp Trần, "Chủ nhân, ta đã đồng hóa Phệ Huyết Yêu Châu, không bằng ta truyền một chút lực lượng Huyết Sát cho ngươi, lực lượng Huyết Sát phối hợp với Thôn Thiên thần công của ngài có hiệu quả đối với việc chữa thương, hơn nữa còn có thể tăng tiến tu vi!"
Diệp Trần đột nhiên vui mừng, ngay lập tức thu Vạn Cổ Trường Thanh châu lại và sau đó thúc giục Thôn Thiên đỉnh:
"Được! Ta đi thử một chút!"
Hô hô hô!
Từng đạo lực lượng Huyết Sát tinh thuần từ bên trong Thôn Thiên đỉnh tuôn trào mà ra, xông vào bên trong kinh mạch của Diệp Trần:
"A!!"
Lấy cường độ thân thể của Diệp Trần bây giờ vậy mà cũng không nhịn được mà hét thảm một tiếng.
"Lực lượng Huyết Sát thật mạnh!"
Diệp Trần không thể không cảm thán một câu, lập tức thúc giục Thôn Thiên thần công, bắt đầu từ từ luyện hóa lực lượng Huyết Sát kia.
Xì xì xì ~
Trong một cái chớp mắt, kinh mạch trong cơ thể Diệp Trần bị tổn thương vậy mà đã khôi phục bảy tám phần!
Hiệu quả chữa thương thế mà lại so với Vạn Cổ Trường Thanh châu còn kinh khủng hơn nhiều!
Đương nhiên, cũng không có nghĩa là, Vạn Cổ Trường Thanh châu không bằng Phệ Huyết Yêu Châu.
Dù sao, Thôn Thiên đỉnh này là một kiện Thần khí tuyệt thế mà Ma Đế chế tạo riêng cho chính mình, cùng với Thôn Thiên thần công tự nhiên là vô cùng phù hợp.
Dưới sự so sánh đó, Vạn Cổ Trường Thanh châu thì tưới mát muôn vật mà không có một tiếng động và có thể cải thiện thân thể và thậm chí cả linh hồn của chủ nhân mà không hề hay biết!
Hai kiện pháp bảo này, một chính một tà, hiện được thu thập trong một người, đó cũng là một loại duyên phận khó mà có được.
Thời gian ngắn ngủi hai đến ba tiếng, thương thế bên trong cơ thể của Diệp Trần đã tốt hơn phân nửa.
Hắn cũng không có thừa thế xông lên mà tiếp tục luyện hóa lực lượng Huyết Sát, bởi vì hắn phát hiện, lực lượng Huyết Sát của Phệ Huyết Yêu Châu phối hợp với Thôn Thiên thần công tuy rằng có hiệu quả thần kỳ trong chữa trị vết thương, thế nhưng nếu như thôn phệ quá nhiều, dường như sẽ có ảnh hưởng tới tâm chí khiến cho người ta nổi lên sát tâm!
"Tình trạng bây giờ của ta, tự vệ có lẽ đã là thừa sức, có thể dùng Vạn Cổ Trường Thanh châu chậm rãi điều dưỡng cũng không cần thiết phải vội vàng..."
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần thu hồi Thôn Thiên đỉnh, sau đó hai mắt chậm rãi mở ra.
"Diệp Trần ca ca, ngươi cuối cùng đã tỉnh rồi!"
Theo giọng nói rõ ràng dễ nghe vang lên, thân ảnh của một thiếu nữ xinh xắn nhỏ nhắn đáng yêu lao tới trước mặt Diệp Trần, còn mang thoe một cỗ mùi thơm thoang thoảng.
Lại là tiểu nha đầu Linh Khê, không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, nhìn thấy Diệp Trần ngồi tu luyện ở trong sân cũng không dám quấy rầy, chờ đợi ở bên cạnh cũng đã lâu.
Diệp Trần hướng tiểu nha đầu mỉm cười, còn đánh giá ở trên người nàng một phen, gật đầu nói:
"Không sai không sai! Nha đầu, kinh mạch toàn thân của ngươi bây giờ đã được quán thông, chẳng mấy chốc là có thể bắt đầu tu luyện!"
Tiểu nha đầu lập tức hưng phấn không thôi, "Thật sao? Diệp Trần ca ca, thật sự là ta đã có thể tu luyện? Vậy có phải nói là sau này ta không còn vô dụng nữa hay không?"
Diệp Trần cười ha ha một tiếng, xoa xoa cái đầu của tiểu nha đầu, "Đó là tự nhiên! Ai nếu dám nói Linh Khê chúng ta vô dụng, nhìn xem ta có xé cái miệng của hắn ra không!"
Tiểu nha đầu vô cùng xúc động, hốc mắt hơi đỏ lên, trực tiếp nhào vào trong ngực Diệp Trần khóc lên, "Diệp Trần ca ca, ngươi đối với ta thật tốt! Ô ô!~"
Diệp Trần lập tức có chút bó tay toàn tập, dỗ một lúc lâu, tiểu nha đầu lúc này mới từ trong ngực của hắn từ từ lui ra.
Diệp Trần thuận tay thu hồi cấm chế xung quanh, lúc này mới cảm ứng được ở ngoài viện, bọn người Linh Sơn, Linh Vận dường như chờ đợi đã lâu, thế là cất cao giọng nói:
"Tất cả vào đi!"
Mấy người Linh Sơn đã chờ ở bên ngoài được mấy giờ, không thấy bất kỳ động tĩnh nào, lại không dám tùy ý xông loạn, sớm đã gấp đến không nhịn nổi, nghe được Diệp Trần gọi vào thì lập tức kích động không thôi, lúc này mới vội vội vàng vàng đi vào.
Phù phù! Phù phù! Phù phù!
Linh Sơn mang theo đám người Hắc Nham thành, vừa tiến vào trong sân thì lúc này đã quỳ rạp xuống đất, những người còn lại thấy thế cũng thi nhau quỳ xuống.
"Diệp tiền bối! Khẩn cầu ngài mau cứu Hách Nham thành chúng ta a!"
Linh Sơn nằm rạp trên mặt đất, dập đầu như giã tỏi vang lên bụp bụp, tính cả toàn bộ mắt đất đều theo đó mà rung động một trận.
Diệp Trần thấy thế, lập tức nhướng mày, hắn tự nhiêu hiểu rõ ý nghĩ của mấy người Linh Sơn, vừa rồi hắn giết Huyết Thiên Hải, tất nhiên sẽ gây nên chấn động cho toàn bộ tinh vực Cự Môn mà Huyết Nguyệt tông thì tuyệt đối sẽ không chịu để im!
Nhưng, đây đối với Diệp Trần mà nói cũng không có ảnh hưởng quá lớn, hắn có Tiêu Dao tiên châu trong tay, lúc nào cũng có thể vỗ mông mà rời đi, đến lúc đó Huyết Nguyệt tông không tìm thấy kẻ cầm đầu là hắn, món nợ này tự nhiên sẽ tính lên đầu của Hắc Nham thành.
Huyết Nguyệt tông hùng bá một tinh vực, nếu như so sánh thì Hắc Nham thành căn bản không có một chút sức chống cự nào!
Diệp Trần trầm mặc một lát mới chậm rãi nói:
"Thành chủ đại nhân, ngươi cho rằng ta phải làm thế nào để cứu các ngươi?"
"Cái này..."
Lời này của Diệp Trần lập tức trở thành câu hỏi khó với Linh Sơn.
Hắn cũng không thể nói bảo Diệp Trần chủ động đi nói rõ tình huống với Huyết Nguyệt tông, nói cho người của Huyết Nguyệt tông biết chuyện giết Huyết Thiên Hải không có liên quan gì tới Hắc Nham thành bọn hắn?
Không nói đến Diệp Trần có bằng lòng làm như thế hay không, cho dù hắn thật sự làm như vậy thì người của Huyết Nguyệt tông có tin nổi hay không?
Huyết Vô Ảnh và Huyết Thiên Hải, tất cả đều chết ở trong Hắc Nham thành bọn họ, đây là sự thật không thể chối cãi!
Lấy tác phong làm việc trước kia của Huyết Nguyệt tông, không cần biết chuyện này có liên quan tới Hắc Nham thành hay không, chỉ sợ đều sẽ đồ sát Hắc Nham thành để bảo vệ uy nghiêm cho Huyết Nguyệt tông bọn hắn.
"Diệp tiền bối! Chuyện cho tới bây giờ vãn bối cũng không biết nên làm thế nào cho phải, nhưng là cầu xin tiền bối nể mặt nể mũi tiểu nữ của ta, nhất định phỉa cứu lấy chúng ta a!"
Linh Sơn rơi vào đường cùng, đành phải lớn tiếng kêu rên, đồng thời hướng về phía Linh Khê chớp mắt liên tiếp.
Tiểu nha đầu dường như cũng hiểm mức độ nghiêm trọng của chuyện này, đành phải mộ mặt vô cùng đáng thương nhìn về phía Diệp Trần.
"Diệp Trần ca ca..."
Diệp Trần lập tức cũng phiền muộn không thôi, giết thằng bé thì có thằng già tơi, giết thằng già rồi bây giờ còn cả một cái tông môn!
Chẳng lẽ không phải đang buộc hắn phải tiêu diệt toàn bộ Huyết Nguyệt tông hay sao?
Không nói đến, lấy trạng thái bây giờ của hắn, một mình xông lên Huyết Nguyệt tông, căn bản không có bất kỳ phần thắng nào, cho dù hắn diệt Huyết Nguyệt tông, Hắc Nham thành bây giờ đã cực kỳ thảm hại, chỉ sợ sau khi hắn rời đi thì không được bao lâu thì vẫn sẽ bị thế lực khác tiêu diệt...
Nhỏ yếu ở cái thế giới cá lớn nuốt cá bé như Tu Chân giới này thì đó chính là một loại sai lầm của bản thân, cho dù Diệp Trần có thể giúp đỡ được bọn họ trong lúc nhất thời chứ cũng không thể giúp được bọn hắn cả đời.
Ngay vào lúc Diệp Trần đang suy nghĩ bay theo gió thì Linh Vận quỳ gối bên cạnh Linh Sơn bỗng nhiên mở miệng, "Kế trước mắt sợ là chúng ta chỉ có nước rời khỏi tinh vực Cự Môn mới có thể đào thoát khỏi ma trảo của Huyết Nguyệt tông!"
"Ồ!"
Huyết Thiên Hải thấy một chưởng này của mình thế mà bị người cản lại, lập tức hơi kinh hãi, sau đó thấy là một tên thiếu niên thì càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Chỉ là cảnh giới Kim Đan, vậy mà có thể đón đỡ được một chưởng này của lão phu! Xem ra ngươi chính là tiểu tử đã sát hại tôn nhi của ta?"
Trước đó hắn nghe người ta nói, Huyết Vô Ảnh tôn nhi của mình là bị một tên tiểu tử cảnh giới Kim Đan giết chết, hắn còn không thể nào tin được, cho rằng đối phương sử dụng thủ đoạn hèn hạ nào đó.
Dù sao thì Huyết Vô Ảnh thế nhưng là một thiên kiêu tự do một tay hắn bồi dưỡng tinh vực Cự Môn đều công nhân là thiên tài đệ nhất, làm sao lại thua với một tên tiểu tử chỉ có cảnh giới Kim Đan?
Thế nhưng là bây giờ, nhìn thấy Diệp Trần lại có thể ngăn cản một kích này của hắn thì lúc này hắn mới tin tưởng thiếu niên trước mắt này hoàn toàn chính xác không phải kẻ bình thường.
Diệp Trần dễ dàng chặn lại một kích này của Huyết Thiên Hải, sau đó thì vỗ ống tay áo, thản nhiên nói, "Lão đầu, tôn tử của ngươi là tự mình tìm chết, chết cũng là đáng đời! Làm sao? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn bước theo gót chân của hắn sao?"
Oanh!
Diệp Trần vừa thốt ra lời kia, không chỉ mọi người ở xung quanh phải choáng váng mà ngay cả Huyết Thiên Hải cũng lập tức ngây ra như phỗng.
Hắn đường đường là Thái Thượng trưởng lão của Huyết Nguyệt tông, người tàn nhẫn số một tinh vực Cự Môn, lại bị một tên tiểu tử cảnh giới Kim Đan vắt mũi còn chưa sạch tới uy hiếp!
"Được được được! Ngươi thật đúng là một tên tiểu tử ngông cuồng đến cực điểm a! Nếu không phải ngươi giết tôn nhi của ta, bản tọa nói không chừng còn có thể sẽ thu ngươi làm đồ đệ!"
Diệp Trần cười lạnh, "Lão già, chỉ bằng ngươi ngay cả làm đồ đệ của ta cũng không đủ tư cách a!"
Huyết Thiên Hải nghe được điều này thì lập tức tức giận đến suýt chút nữa thì xịt máu, "Muốn chết!"
Huyết Thiên Hải nói xong lời này, lại từ từ giơ cánh tay lên lần nữa liền muốn một chưởng vỗ chết cái tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng ở trước mắt này.
Đúng lúc này, đằng sau bỗng nhiên xuất hiện một người tới, "Thái Thượng trưởng lão! Giết gà sao lại dùng đao mổ trâu? Chỉ là một tên tiểu tử miệng đầy hôi sữa mà thôi, xem đệ tử giết hắn!"
Người nói chuyện này là một ông lão gầy còm đầu đầy tóc xám, khí tức tương đối hùng hâu, tu vi ước chừng cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong.
Nhìn thấy người nọ xuất hiện, các cao thủ của Hắc Nham thành thi nhau kinh hô lên:
"Người này hình như là đại trưởng lão của Huyết Nguyệt tông!"
"Đây chính là đệ nhất nhân dưới tam đại Thái Thượng trưởng lão của Huyết Nguyệt tông a!"
"Nghe nói một thân tu vi của người này sớm đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong, cách cảnh giới Hóa Thần cũng vẻn vẻn chỉ cách xa có một bước nữa mà thôi!"
"Nhưng mà sao nhìn thấy mặt hắn giống như con chó đực vậy..." Không biết là ai đột nhiên nói ra câu này, mấy người đang lo sợ đột nhiên cũng phải nhịn cười lại.
...
Dưới tiếng kinh hô của mọi người, ông lão tóc xám kia đã ngang nhiên xuất thủ đối với Diệp Trần.
Ầm ầm!
Chỉ thấy hắn giáng xuống một quyền có khí thế rất cương mãnh, so với một chưởng trước đó của Huyết Thiên Hải còn mạnh mẽ hơn không ít.
Đương nhiên, đó cũng không phải nói, thực lực người này đã vượt qua Huyết Thiên Hải.
Trước đó Huyết Thiên Hải ra tay với Linh Vận, chẳng qua chỉ là một kích thuận tay mà thôi cho nên chỉ dùng có một hai thành công lực.
Mà bây giờ vị đại trưởng lão này rõ ràng là đang sử dụng toàn lực, tự nhiên phải mạnh hơn chưởng vừa rồi của Huyết Thiên Hải!
"Chết đi!"
Đại trưởng lão tràn đầy tự tin, uy lực một quyền này của hắn chính là cường giả cảnh giới Hóa Thần sơ kỳ cũng không thể không cẩn thận, chứ đừng nói đối phương chỉ là một tên tiểu tử cảnh giới Kim Đan?
"Diệp đạo hữu, cẩn thận a!"
Linh Vận ở đằng sau nhìn thấy Diệp Trần đứng ở nơi đó không nhúc nhích, còn tưởng rằng hắn đây là sợ tới choáng váng, nhịn không được mà lớn tiếng nhắc nhở.
Mà đổi thành bên đám người Linh Sơn thì đã bắt đầu âm thầm suy tính, một khi Diệp Trần bị đại trưởng lão của Huyết Nguyệt tông này giết chết, sau đọ bọn họ phải làm như thế nào để rũ sạch quan hệ giữa mình với Diệp Trần.
Tuy nhiên, cảnh tượng xảy ra sau đó lại làm cho tất cả mọi người phải ngoác mồm trợn mắt.
Chỉ thấy, đối mặt với một quyền cường hãn này của đại trưởng lão Huyết Nguyệt tông, Diệp Trần không tránh cũng chẳng né, hai mắt buông xuống nhìn trên mặt đất, vẻ mặt không vui công buồn, thấp giọng nói một mình, giống như đang bị tự kỷ, "Tại sao trên đời này lại luôn có người thích muốn chết đây?"
Ầm ầm!
Cùng lúc nói xong lời này, một cỗ khí thế cường đại đột nhiên từ trên người Diệp Trần phóng xuất ra!
Sau đó, một đạo kiếm mang màu tím kinh thiên xông lên trời cao!
"Cái gì!"
Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng đột nhiên xuất hiện này trấn trụ, mà vị đại trưởng lão kia thì đứng mũi chịu sào, mặt mũi càng là đầy vẻ hoảng sợ, cả người không thể không vì đó mà bị tắc ngơ, "Điều này sao có thể? Một tên tiểu tử cảnh giới Kim Đan miệng còn đầy hôi sữa, tại sao có thể có khí thế cường đại tới như vậy?"
Mà trong lúc đại trưởng lão còn đang tắc ngơ thì đạo kiếm mang màu tím kinh thiên kia đã hung hăng chém xuống tới!
Xoẹt xẹt!
Những nơi kiếm mang đi qua, ngay cả trời xanh cũng theo đó mà vỡ vụn, giống nhưi thiên địa đều muốn bị đạo kiếm mang này chém thành hai nửa!
Bành!
Cỗ quyền kình mênh mông kia của đại trưởng lão trong nháy mắt bị kiếm mang màu tím chém nát, sau đó thế đi không giảm, thế như chẻ tre tiếp tục chém xuống dưới.
"Không!!"
Đại trưởng lão lập tức rống lớn một tiếng, lập tức song chưởng toàn lực đẩy ra:
Oanh!
Một đạo ánh sáng màu máu hiện lên, dường như đại trưởng lão đã gọi ra một cái pháp bảo muốn ngăn cản một kiếm cường hãn vô song này của Diệp Trần.
Ầm ầm!
Sau khi pháp bảo đỏ ngòm từ trong cơ thể đại trưởng lão bay ra, trong nháy mắt hóa thành một con Cự Long màu máu dài đến vài trăm mét, hướng Tử Quỳnh kiếm hò hét rít gào mà đi!
Tuy nhiên, cái con Cự Long màu máu hung mãnh kia sau khi va chạm với kiếm mang của Tử Quỳnh kiếm thì lại giống như một đống bã đậu, trong nháy mắt vỡ vụn ra!
"Cái gì!"
Đại trưởng lão đã hoàn toàn thay đổi sắc mặt, đáng tiếc lúc này hắn sớm đã không kịp trốn tránh, đánh phải vội vàng vận chuyển hộ thể chân nguyên, muốn chiến đấu đến cùng.
Đáng tiếc, đạo kiếm mang màu tím chói lòa kia lại giống như một cái lưỡi hái của tử thần, cắn nuốt một cách không thương tiếc...
Răng rắc!
Kiếm mang xẹt qua, thân thể đại trưởng lão trong nháy mắt bị chém làm hai nửa, tính cả thần hồn trong cơ thể cũng bị xoắn giết thành tro tàn.
Đường đường là đại trưởng lão của Huyết Nguyệt tông, hung danh uy chấn toàn bộ tinh vực Cự Môn là cường giả Nguyên Anh đỉnh phong vậy mà chết ngay tại chỗ!
"Vậy là...đã xong?"
Mọi người thấy cảnh tượng này thì ngay lập tức tất cả đều kinh ngạc đến ngây người tại chỗ.
Bọn họ dự đoán qua rất nhiều khả năng, thế nhưng làm sao cũng không nghĩ tới chiến đấu vậy mà kết thúc một cách nhanh chóng tới như vậy.
Đây chính là đại trưởng lão của Huyết Nguyệt tông a!
Thế mà lại bị một kiếm của thiếu niên này miểu sát rồi?
Cường đại!
Quá cường đại!
Ngay cả Huyết Thiên Hải cũng sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại, hai mắt không thể không khẽ híp một cái, lần nữa quan sát đánh giá lại Diệp Trần một phen, trên mặt hiện ra vẻ mặt ngưng trọng, "Được được được! Xem ra bản tọa thật đúng là coi thường ngươi! Ngươi rốt cuộc là ai? Sư thừa nơi nào? Nếu ngươi thành thành thật thật khai báo, bản tọa có lẽ có thể cân nhắc tha cho ngươi một lần!"
Biểu hiện của Diệp Trần thực sự quá nghịch thiên, sau khi Huyết Thiên Hải tỉnh táo lại, trong lòng không thể không nói cũng có chút do dự, nhỡ đâu đối phương lại là đệ tử của đại tông môn siêu cấp nào, nói không chừng Huyết Nguyệt tông hắn cũng sẽ tự tay bóp dái dẫn lửa thiêu thân.
Dù sao thì Huyết Nguyệt tông cũng chỉ có thể xưng bá ở tinh vực Cự Môn mà thôi, so với những đại tông môn ở tinh vực cấp cao kia thì căn bản không đáng giá nhắc tới.
Bọn người Linh Sơn nghe được điều này, biết Huyết Thiên Hải đã có chỗ kiêng kỵ đối với Diệp Trần thì lập tức hết sức vui mừng.
Tuy nhiên, lời tiếp theo của Diệp Trần lại làm cho một chút hy vọng hướng về của bọn họ chìm vào đáy bô, "Tha ta? Lão đầu, ngươi đã nói như vậy, vậy ta cũng cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi quỳ xuống dập đầu nói xin lỗi, ta cũng có thể cân nhắc không giết ngươi!"
Oanh!
Diệp Trần vừa nói ra lời này, ngay lập tức tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, Huyết Thiên Hải thì càng tức lộn ruột lên gằn từng chữ, "Ngươi! Tìm! Chết!"
Chương 732 Thủ đoạn của ta, ngươi đừng có mơ mà đoán được!
Theo giọng nói tràn ngập sát khí này quanh quẩn ở trên trời cao.
Ầm!
Huyết Thiên Hải trực tiếp vỗ xuống một chưởng, "Huyết Ảnh Sát!"
Ầm ầm!
Một đạo chưởng ấn màu máu to lớn giống như một tòa Ngũ Chỉ sơn, hướng Diệp Trần hung hăng giáng xuống.
Một chưởng này so với một chưởng trước đó, uy lực mạnh hơn không chỉ mười lần!
Rất rõ ràng, Huyết Thiên Hải đã thật sự nổi giận, hơn nữa sau khi nhìn thấy thực lực Diệp Trần, cũng không còn lưu thủ.
Rầm rầm! Chưởng ấn màu máu kia còn chưa rơi xuống, phòng ốc ở xung quanh trong phạm vi trăm mét đều hóa thành bột mịn!
Mà đám người Linh Sơn nhìn thấy tính huống không ổn, sớm đã lui xa ra bên ngoài tới vài trăm mét.
"Đây chính là uy lực của cường giả đệ nhất Huyết Nguyệt tông sao?"
"Quả nhiên đáng sợ a!"
"Cũng không biết Diệp đạo hữu có thể đỡ được hay không?"
...
Sự sống và cái chết của Diệp Trần bây giờ đã liên quan trực tiếp tới sự tồn vong của toàn bộ Hắc Nham thành, mọi người tự nhiên không hy vọng hắn chết ở dưới tay Huyết Thiên Hải.
Thế nhưng là, theo suy nghĩ của bọn hắn, Diệp Trần muốn đánh bại Huyết Thiên Hải vậy thì gần như là chuyện không thể nào.
Lúc mọi người ở đây không ngừng lo lắng thì chưởng ấn màu máu kia đã rơi vào phía trên mặt đất.
Ầm ầm!
Dưới mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố sâu vài chục mét mà Diệp Trần giống như căn bản không phản ứng kịp thì đã bị chưởng ấn khổng lồ kia bao chùm vào trong đó.
"Ai!"
Nhìn tới đây, đám người Linh Sơn thi nhau thở dài:
"Quả nhiên a!"
"Thực lực chênh lệch cách xa quá mức, căn bản không có bất kỳ điều kỳ diệu nào xảy ra!"
"Dưới Hóa Thần đều là giun dế, lời này quả nhiên không giả!"
...
Nghe được mọi người than ngắn thở dài, Linh Vận ở một bên lập tức như bị sét đánh, cả người đờ đẫn đi một lúc.
"Hắn cứ như vậy... Chết rồi?"
Huyết Thiên Hải ở trên trời cao nhìn thấy cảnh này, trên mặt cũng không thể không hiện ra vẻ khinh miệt, "Hừ! Tiểu tử, người chẳng qua cũng..."
Không đợi hắn nói hết lời, ở trong hố sâu phía dưới kia lại có một giọng nói tràn ngập ý trêu tức đột nhiên vang lên, "Lão đầu, ngươi chỉ có chút năng lực ấy thôi sao? Ngay cả gãi ngứa cho tiểu gia ta cũng còn chưa đủ a!"
Oanh!
Kèm theo tiếng trêu tức kia vang lên, ở trong hố sâu phía dưới có một đạo kim mang lóe sáng xông thẳng trời cao!
"Cái gì! Hắn là con đỉa sao? Vậy mà không chết?"
Huyết Thiên Hải nhanh chóng nhìn vào, hai mắt lập tức trợn lên thật lớn, trên mặt già hiện ra vẻ chấn kinh nồng đậm, chỉ thấy Diệp Trần ngạnh kháng một kích toàn lực của hắn, lúc này kim mang lưu chuyển quanh thân, chẳng những không có bị thương, khí tức ngược lại tăng vọt, vậy mà không kém cỏi hơn hắn chút nào!
"Diệp đạo hữu không chết!"
Linh Vận nhìn thấy đạo thân ảnh thiếu niên giống như chiến thần ở trên không trung kia thì lập tức kích động đến nhẩy dựng lên.
Đám người Linh Sơn cũng tương tự, mọi người vui mừng ra mặt, đồng thời cảm nhận được khí tức khủng bố trên người Diệp Trần, trên gương mặt của tất cả mọi người đều hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi.
"Ngươi cũng là cảnh giới Hóa Thần? Không đúng! Trên người của ngươi rõ ràng chỉ có lực lượng của cảnh giới Kim Đan, làm sao lại có khí tức cường đại như thế?"
Huyết Thiên Hải đúng là đầu có phần choáng, mắt có phần hoa.
Đối với tu chân giả mà nói, thân thể giống với một cái vật chứa rất lớn.
Mà cảnh giới càng cao thì cái vật chứa này cũng càng lớn, có khả năng gánh chịu được năng lượng cũng càng nhiều.
Nhưng mà người thiếu niên trước mắt này rõ ràng chỉ có cảnh giới Kinh Đan, lại gánh chịu lấy năng lượng không kém cường giả cảnh giới Hóa Thần một chút nào, dựa theo lý thuyết thì có lã cần phải bạo thể mà chết mới đúng a?
Làm sao có thể gánh chịu được năng lượng to lớn như vậy mà vẫn còn sống hồn nhiên như cô tiên vậy?
Điều này quá không hợp thói thường!
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, hắn đương nhiên sẽ không nói cho đối phương là chính mình đang thi triển bí thuật Nghịch Sinh Bách Chuyển, cưỡng ép tăng thực lực của mình lên tới mấy chục lần.
"Thủ đoạn của ta, ngươi đừng có mơ mà đoán được!"
Nói xong lời này, kiếm mang của Tử Quỳnh kiếm đã phóng lên trời cao một lần nữa, không giữ lại một chút nào giết thẳng tới Huyết Thiên Hải.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Trong nháy mắt, hai người ở trên trời cao đã giao thủ hơn mười chiêu.
Mà trong mắt mọi người phái dưới thì bọn họ lại chỉ có thể nhìn thấy một đỏ một tiến hai luồng ánh sáng không ngừng va chạm vào nhau ở trên không trung, kèm theo đó là tiếng nổ lớn xé nứt không gian, giống như ngày tận thế, trong lúc nhất thời khó có thể phân ra thắng bại!
"Thật sự không nghĩ tới a, Diệp tiền bối vậy mà có thể đánh với Huyết Thiên Hải thành cục diện như vậy!"
"Chúng ta trước đó thật sự đúng là mù mắt, có mắt mà không nhìn thấy Chân Long!"
"Diệp tiền bối quá, quá mạnh!"
...
Các cao thủ Hắc Nham thành thì thi nhau bàn luận, thay đổi cách xưng hô với Diệp Trần, trong vô thức biến thành Diệp tiền bối, trong giọng nói lộ ra vô cùng kính nể.
Mà những tên hạ nhân trong phủ thành chủ thì thi nhau la lối om xòm:
"Diệp tiền bối ta yêu ngươi chớt đi được!!!!"
...
Các cao thủ Hắc Nham thành đang bàn luận nhìn sang thì trố mắt mà nhìn, "Ê này ngươi nhìn lại ngươi xem ngươi là cái giống gì a, vô sỉ a!" Một tên cao thủ không nhịn được cười mà thốt ra.
Đến giờ khác này, Diệp Trần ở trong mắt những người này đã là một đại nhân vật có cấp bậc ngang với Huyết Thiên Hải.
"Nghịch Sinh Bách Chuyển, chuyển thứ sáu!"
Bên trong tiếng nghị luận của mọi người, trên không trung ánh sáng màu tím bỗng nhiên trở nên đại thịnh, thế mà một lần hành động áp đảo uy thế ánh sáng màu đỏ!
"Phá cho ta!!"
Kèm theo đó là một giọng nói giống như thiên lôi vang lên:
Ầm ầm!
Hao luồng ánh sáng lại hung hăng va chạm vào nhau một lần nữa.
Luồng ánh sáng màu đỏ như máu kia ngay lập tức từ trên không trung rơi xuống, giống như sao băng rơi xuống!
Bành!
Trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố sâu hơn trăm mét!
"Kết thúc?"
Mọi người thấy cảnh tượng này, trọn vẹn sửng sốt một lúc lâu, lúc này mới nhanh chóng nhìn lên không trung.
Chỉ thấy ở trên mảnh không trung kia có một đạo thân ảnh thiếu niên gầy gò đang ngang nhiên đứng lơ lửng trên đó.
"Là Diệp tiền bối!"
"Diệp tiền bối thắng!"
"Diệp tiền bối thế mà có thể đánh bại được Huyết Thiên Hải, Thái Thượng trưởng lão của Huyết Nguyệt tông?"
"Ta không phải đang nằm mơ chứ?"
"Bốp!"
"Tại sao ngươi đánh ta?"
"Ngươi có đau không?"
"Có!"
"Vậy có phải là mơ không!"
"Ồ hình như không!"
"Ha ha Diệp tiền bối thắng rồi!"
...
Mọi người ở dưới quan sát một trận chiến này, đám người Hắc Nham thành có tới mấy vạn, tất cả đều sợ đến ngây người.
Có một số cao thủ của Hắc Nham thành thì giống như thần kinh chổng ngược lên trời...vui sướng kêu rên lên.
Tuy nhiên không đợi đám người Linh Sơn được cao hứng một cách trọn vẹn, phía dưới hố sâu kia đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng giống như thanh âm phát ra từ trong địa ngục:
"Muốn giết chết Huyết Thiên Hải ta, nào có dễ dàng như vậy!"
Oanh!
Giọng nói rơi xuống, một đao bóng người màu máu bay ra từ trong hố sâu, bỗng nhiên chính là Huyết Thiên Hải toàn thân đều là vết máu.
"Tiểu tử! Tuy rằng bản tọa không biết người dùng bí thuật gì, tuy nhiên có thể bức bách bản tọa đến loại trình độ này thì ngươi cũng hoàn toàn chính xác không có đơn giản!"
"Tuy nhiên, đến đây rồi thì cũng nên dừng lại thôi!"
Huyết Thiên Hải ngẩng đầu nhìn Diệp Trần ở trên trời cao, sau khi chậm rãi nói xong, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời gầm rú một tiếng dài:
Oanh!
Trên đỉnh đầu Huyết Thiên Hải thế mà xuất hiện một cái mâm tròn màu máu rất lớn, giống như một vầng mặt trời màu máu yêu dị, tỏa ra ánh sáng màu máu tà ác mà quỷ dị!
Mà ở dưới cái bóng của ánh sáng màu máu, ở toàn bộ phía dưới Hắc Nham thành, thậm chí là trong phạm vi mấy trăm dặm, đều như rơi vào bên trong biển máu mênh mông, ngoài Diệp Trần ra thì tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều hoảng sợ vạn phần, toàn thân run lẩy bẩy.
"Đây...đây chẳng lẽ chính là Huyết Nhật Yêu Luân theo như trong lời đồn sao? Không nghĩ tới cái tà vật này vậy mà thật sự tồn tại!"
"Theo như lời đồn thì vật này chính là một cái tà khí thượng cổ, so với Huyết Ngục Thần Bi có sự tồn tại càng quỷ dị hơn!"
"Nghe nói vật này có thể nuốt tất cả sinh linh trên thế gian, phàm là người gặp qua vật này đều chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, trước đó vẫn cho đó chỉ là lời đồn nhảm nhí, không nghĩ tới lại là thật!"
"Xong xong! Chúng ta hôm nay chỉ sợ đều phải mất mạng tại đây!"
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh trốn đi!"
...
Mọi người xung quanh trong lúc hoảng sợ cũng không nghĩ được nhiều lắm, thi nhau quay đầu cắm đầu là chạy như bị chó đuổi.
Chương 733 Phệ Huyết Yêu Châu
Mọi người đang chạy trốn xung quanh, tuy nhiên lúc này:
"Kiệt kiệt kiệt!!"
Huyết Thiên Hải cười điên cuồng một trận, "Còn muốn chạy? Huyết Nhật Yêu Luân của bản tọa vừa ra, các ngươi cũng đừng hòng còn mạng mà sống.!"
"Huyết Hải Vô Nhai!"
Cùng với tiếng hét lớn của Huyết Thiên Hải thì ở trên đỉnh đầu của hắn Huyết Nhật Yêu Luân kia giống như vầng mặt trời nhưng có màu đỏ như máu thế mà bắt đầu tuôn ra dòng máu khổng lồ, hướng xung quanh rạp trời kín đất mà đi, thời gian chỉ trong nháy mắt, lượng máu đầy trời kia giống như một tấm màn sân khấu to lớn, vậy mà bao phủ toàn bộ cả Hắc Nham thành vào trong đó!
Ngay sau đó, những lượng máu quỷ dị kia bắt đầu co rút lại từ bên ngoài vào bên trong, mà những người của Hắc Nham thành kia phàm là người ở chỗ bị thứ máu kia bao trùm, tất cả đều bị thôn phệ vào trong đó, hóa thành máu lỏng...
"A a a a!!"
Cùng với dòng máu ào ạt đổ về phía trung tâm, từng tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, giống như Tử thần thu gặt lấy lấy sinh mạng của từng người từng người trong thành.
Mà sau khi những thứ máu kia thôn phệ lấy càng ngày càng nhiều sinh mệnh, khí tức của Huyết Thiên Hải vậy mà bắt đầu nhanh chóng tăng lên!
"Bầy kiến cỏ các ngươi có thể trở thành lương thực cho bản tọa, cũng coi là vinh hạnh của các ngươi! Ha ha ha!"
Mới chớp mắt một cái Huyết Nhật Yêu Luân đã thôn phệ trên vạn tính mệnh con người, mà Huyết Thiên Hải trước đó bị Diệp Trần làm cho trọng thương, thân thể có xu hướng suy tàn thì bây giờ hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, thậm chí khí tức còn lớn mạnh hơn lúc trước!
"Tiểu tử! Huyết Nhật Yêu Luân này của ta chính là tà vật của yêu tộc, vì tu chân chính đạo có chỗ cấm kỵ cho nên cho dù là bản tọa cũng không thể sử dụng tùy tiện!!"
"Yêu Luân vừa ra thì chỉ có chết chứ không có sống! Hôm nay tất cả mọi người ở đây tất cả đều phải chết!"
Sa khi khí tức của Huyết Thiên Hải khôi phục lại, huyết sát chi khí trên cả người đều trở nên vô cùng nồng đậm, ngay cả hai con ngươi đều biến thành màu đỏ thắm yêu dị, giống như ác ma từ địa ngục bò ra, dường như đã hoàn toàn đánh mất đi lý trí.
Mà vào lúc này, Diệp Trần đứng ở trên trời cao cũng không thể không khẽ chau mày.
Món pháp bảo mà đối phương thi triển ra này thì cho dù là hắn cũng cảm nhận được sự uy hiếp!
Không thể không nói, đối phó Huyết Thiên Hải trước mắt này so với ba tên cường giả Hóa Thần ở trên tinh vực Thiên Huyền trước đó còn khó chơi hơn nhiều lắm!
Đương nhiên, nếu như vào lúc này hắn trực tiếp chọn rời đi, Huyết Thiên Hải cũng không làm gì được hắn.
Thế nhưng là vừa nghĩ tới ở dưới đó, tiểu nha đầu Linh Khê kia còn đang ở trong thành, Diệp Trần nói thế nào cũng không thể mặc kệ được!
"Mở!"
Tay áo dài Diệp Trần vung lên, Tử Quỳnh kiếm ở trên không trung xẹt qua một đường vòng cung duyên dáng, hung hăng trảm xuống phía trên màn máu phía dưới kia.
Cạch!
Màn máu trực tiếp bị một kiếm này của Diệp Trần rõ ràng xé mở một cái khe to lớn gần ngàn mét.
Thân thể Diệp Trần nhoáng một cái đã lao xuống phía dưới xông thẳng vào bên trong Hắc Nham thành, hạ xuống trên nóc căn phòng của Linh Khê.
Tiểu nha đầu vào lúc này vẫn còn đang ngủ say, còn chưa tỉnh táo lại.
Sưu sưu sưu!
Diệp Trần thuận tay điểm vào không tung một lúc, bố trí hơn mười đạo cấm chế ở xung quanh, đủ để tạm thời cam đoan an toàn cho tiểu nha đầu.
Chờ sau khi làm xong mọi chuyện ở đây, lúc này Diệp Trần mới giết về phía Huyết Thiên Hải.
"Khặc khặc!"
Huyết Thiên Hải nhìn thấy Diệp Trần xông tới thì lập tức hưng phấn cười như điên:
"Tiểu tử! Xem ra ngươi thật đúng là không biết sống chết a! Lại dám chủ động tiến vòa bên trong huyết trận của bản tọa!"
"Đã như vậy, vậy thì ở lại làm thức ăn cho bản tọa đi, thôn phệ huyết mạch của ngươi, thực lực của bản tọa chắc chắn có thể tăng lên nhiều, kiệt kiệt kiệt!"
Huyết Thiên Hải nói xong thì chủ động đánh về phía Diệp Trần.
"Muốn nuốt ta? Cũng không sợ răng ngươi bị gẫy sao!!"
Diệp Trần giơ kiếm nghênh tiếp.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Trong nháy mắt, hai người đã giao thủ được với nhau hơn mười chiêu, tuy rằng Diệp Trần dựa vào hiệu quả của Nghịch Sinh Bách Chuyển, có thể bình ổn ép đối phương một bậc, thế nhưng ở bên trong huyết trận, Huyết Thiên Hai được tiếp tế liên tục không ngừng nghỉ, Huyết Nhật Yêu Luân không ngừng bổ sung năng lượng cho hắn, mỗi lần Diệp Trần đánh cho hắn thành trọng thương thì hắn đều có thể khôi phục lại được rất nhanh, quả thực giống như Tiểu Cường đánh hoài mà không chết!
"Kiệt kiệt kiệt! Tiểu tử, ta khuyên ngươi vẫn là đừng tốn sức! Ở chỗ này, thân thể bản tọa chính là bất tử, hao tổn cũng có thể mài chết ngươi!"
Diệp Trần chau mày, im lặng không nói.
Theo tình huống trước mắt đến xem, thì hoàn toàn chính xác mà nói là rất bất lợi đối với hắn!
Nghịch Sinh Bách Chuyển của hắn thì đúng là cường đại nghịch thiên, nhưng chỗ thiếu hụt lớn nhất chính là không thể chiến đấu trong thời gian dài, một khi hiệu quả gia tăng công lực biến mất thì hắn ngay lập tức sẽ trở thành một con cừu non đợi làm thịt, căn bản không có bất kỳ sức đánh trả nào!
"Cũng được! Dù sao sự sống chết của người khác ta cũng lười đi quản, nếu như ta chỉ dẫn theo một mình tiểu nha đầu rời đi thì cũng không phải là chuyện gì khó khăn!"
Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Trần đang chuẩn bị biến thành hành động, ngay vào lúc này, Diệp Trần bỗng nhiên phát giác trong thể nội, Thôn Thiên đỉnh vậy mà rung lên một cách khó hiểu.
"Áo Duy Tư! Ngươi đang làm gì vậy?"
Diệp Trần lập tức thông qua thần niệm câu thông với khí linh của Thôn Thiên đỉnh.
Thôn Thiên đỉnh mặc dù là Tiên khí, nhưng cũng không phải là loại pháp bảo công kích cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, Diệp Trần sẽ không sử dụng lá bài tẩy này.
Giọng điệu của Áo Duy Tư có chút hưng phấn nói:
"Chủ nhân, ta giống như cảm ứng được Phệ Huyết Yêu Châu ngay ở bên trong cái pháp bảo kia của đối phương!"
"Phệ Huyết Yêu Châu?"
Diệp Trần lập tức sững sờ, "Đó là vật gì?"
Áo Duy Tư nói:
"Chủ nhân, thật ra thì trước đó ta vẫn luôn không có nói cho ngài, hình thái của ta bây giờ cũng không phải là hoàn chỉnh!"
"Lúc trước, lúc mà lão chủ nhân sáng tạo ra ta, là chuẩn bị chế tạo ta thành một kiện Thần khí tuyệt thế có cả công lẫn thủ!"
"Ngoại trừ chủ thể của ta lúc này ra, thật ra thì còn có hai cái phụ kiện nữa, một là Phệ Huyết Yêu Châu, một là Phệ Hồn Ma Châu!"
"Đáng tiếc ở bên trong trận đại chiến Tiên Ma ở mười vạn năm trước kia, lão chủ nhân ngã xuống, ta cũng bị trọng thương, Phệ Hồn Ma Châu và Phệ Huyết Yêu Châu thoát ly chủ thể, không rõ tung tích..."
"Tuyệt đối không ngờ rằng vậy mà lại gặp được Phệ Huyết Yêu Châu ở chỗ này, hơn nữa nó dường như bị người luyện chế thành món pháp bảo khác!"
Diệp Trần thông qua thần thức nói chuyện với khí linh Thôn Thiên đỉnh chẳng qua chỉ trong thời gian một cái nháy mắt cũng đã hiểu rõ chân tướng sự tình, không thể không tâm niệm vừa động, "Áo Duy Tư, nếu là như vậy, ngươi có nắm chắc đoạt lại được Phệ Huyết Yêu Châu hay không?"
Áo Duy Tư ngạo nghễ nói:
"Tuy rằng Phệ Huyết Yêu Châu bị người chế tạo tành pháp bảo khác, tuy nhiên tinh thần lạc ấn của lão chủ nhân làm sao có thể biến mất dễ dàng như vậy? Chủ nhân ngươi cứ thả ta ra đi, ta chắc chắn có thể hàng phục được Phệ Huyết Yêu Châu!"
Diệp Trần nghe vậy mừng rỡ, lập tức tâm niệm vừa động.
Oanh!
Thôn Thiên đỉnh phá thể mà ra, sau đó bắn thẳng đến Huyết Nhật Yêu Luân trên đỉnh đầu Huyết Thiên Hải.
"Thứ gì?"
Huyết Thiên Hải cũng sửng sốt một chút, chờ đến khi hắn phản ứng lại thì Thôn Thiên đỉnh đã bao chùm Huyết Nhật Yêu Luân lại, "Phệ Huyết Yêu Châu! Còn không mau mau quy vị!"
Giọng nói của Áo Duy Tư được phát ra từ bên trong Thôn Thiên đỉnh, Huyết Nhật yêu Luân kia lập tức bắt đầu rung động kịch liệt.
Mà cùng lúc đó, Huyết Thiên Hải đột nhiên phát hiện, pháp bảo của hắn lại có dấu hiệu thoát ly khỏi sự khống chế của chính mình.
"Đây rốt cuộc là thứ quỷ gì?!!"
Huyết Thiên Hải kinh hãi không thôi, vội vàng sử dụng thần niệm muốn thu hồi Huyết Nhật Yêu Luân vào trong cơ thể.
Đáng tiếc, Diệp Trần há lại sẽ để hắn toại nguyện?
Chương 734 Tự bạo
Bá bá bá!
Diệp Trần liên tiếp chém ra vài kiếm, làm cho Huyết Thiên Hải phải từ bỏ thu hồi Huyết Nhật Yêu Luận để toàn lực chống cự công kích hắn.
Mà Huyết Thiên Hải vừa phân tâm một chút thì cũng đã không còn cách nào có thể điều khiển được Huyết Nhật Yêu Luân.
Ong ong ong ~~
Sau khi Huyết Nhật Yêu Luân lắc lư kịch liệt một trận:
Sưu!
Một viên hạt châu màu đỏ ngòm từ bên trong Huyết Nhật Yêu Luân chui ra bay vào bên trong Thôn Thiên đỉnh.
Mà sau khi Phệ Huyết Yêu Châu thoát ly khỏi Huyết Nhận Yêu Luân thì trong nháy mắt Huyết Nhật Yêu Luân đã ảm đạm xuống, biến thành một đống sắt vụn rơi xuống trên mặt đất.
Rầm rầm!
Huyết Hải đại trận xung quanh không có Huyết Nhật Yêu Luân chống đỡ đã bắt đầu biến mất nhanh chóng, chỉ chớp mắt đã biến mất không thấy đâu nữa, Hắc Nham thành vốn bị biển máu vây quanh cũng đã nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa.
"Không!! Đây không có khả năng!"
Huyết Thiên Hải thấy cảnh này thì lập tức không cam lòng rống lớn một tiếng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trần, gần như muốn phun ra lửa, "Ngươi đến cùng là dùng thủ đoạn gì? Huyết Nhật Yêu Luân của ta chính là Tiên khí, làm sao lại biến thành cái dạng này?"
Diệp Trần cười ha ha một tiếng, "Ta nói rồi, thủ đoạn của ta thì ngươi làm sao có thể phỏng đoán! Đi chết đi cho ta!"
Diệp Trần hét lớn một tiếng, lại giơ Tử Quỳnh kiếm lên một lần nữa, bay nhào tới.
Huyết Nhật Yêu Luân bị phế, Huyết Thiên Hải vốn là hoảng sợ không thôi, lại thêm không có Huyết Nhật Yêu Luân cung cấp lực lượng Huyết Sát, hắn vốn không phải là đối thủ của Diệp Trần cho nên ngay lập tức bắt đầu liên tục bại lui.
Oanh!
Diệp Trần lại chém ra một kiếm nữa, Huyết Thiên Hải trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, rơi vào mấy trên mặt đất bên ngoài mấy ngàn mét, lại trượt dài vài trăm mét mới ổn định lại thân hình.
"Chờ một chút! Có lẽ chúng ta có thể nói một chút, chuyện hôm nay đến đây coi như thôi được không?"
Mắt thấy Diệp Trần đuổi theo như hình với bóng, Huyết Thiên Hải tự biết không phải là đối thủ cho nên bắt đầu chủ động cầu hòa.
Đáng tiếc, Diệp Trần không thèm để ý, trực tiếp bổ một kiếm xuống dưới!
Ầm ầm!
Trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố sâu có độ dài kinh khủng tới hơn ngàn mét!
"Phốc!"
Huyết Thiên Hải tuy rằng cố gắng ngăn cản một lần nữa thế nhưng lại nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, "Tiểu tử! Nếu như ngươi giết ta, ngươi cảm thấy Huyết Nguyệt tông sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Một mình ngươi coi như thực lực có mạnh hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể lấy một đối kháng cả một cái tông môn hay sao? Bên trong Huyết Nguyệt tông ta thế nhưng còn có hai vị có sự tồn tại không kém gì bản tọa, ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn là nên chừa cho mình chút đường lui đi..."
Huyết Thiên Hải thấy Diệp Trần hờ hững, lập tức có chút gấp, bắt đầu lôi Huyết Nguyệt tông ra hy vọng có thể để cho Diệp Trần sinh ra lòng kiêng kỵ.
Đáng tiếc, Diệp Trần vẫn như cũ không hề bị lây động chút nào:
"Ồn ào!"
Rầm rầm rầm!
Diệp Trần một kiếm lại một kiếm, mỗi một kiếm oanh ra, đều có thể ép cho Huyết Thiên Hải lùi lại phun ra máu.
Dưới bảy tám kiếm liên tiếp, khí tức của Huyết Thiên Hải trở nên vô cùng yếu ớt, chỉ có thể dựa vào pháp bảo phòng ngự mà cố gắng ngăn cản, căn bản không có bất kỳ sức đánh trả nào.
"Thôi thôi! Coi như là bản tọa hướng ngươi cầu xin tha thứ còn không được sao? Chỉ cần ngươi bảo qua cho bản tọa lần này, có điều kiện gì ngươi cứ việc nói, như vậy có được không?"
Huyết Thiên Hải rơi vào đường cùng, đành phải bắt đầu hết lời cầu xin.
Đám người Linh Sơn vây xem ở nơi xa, nhìn thấy cảnh tượng này thì cảm giác giống như là đang nằm mơ, Thái Thượng trưởng lão của Huyết Nguyệt tông có hung danh hiển hách, thế mà hướng một tên thiếu niên cầu xin tha thứ?
Việc này nếu như nói ra ngoài chỉ sợ không có một ai sẽ tin tưởng!
Tuy nhiên,
Đối mặt với việc Huyết Thiên Hải hết lời cầu xin, Diệp Trần căn bản không hề động tâm, bởi vì hắn rất rõ ràng, loại người giống Huyết Thiên Hải này, coi như hôm nay chính mình buông tha người này, hắn cũng sẽ không cảm kích, trong tương lai có khi còn trả thù một cách điên cuồng!
Cho nên, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho bằng sạch, loại hậu hoạn về sau này phải bóp chết hoàn toàn!
"Chết!!"
Diệp Trần bắt lấy sơ hở của Huyết Thiên Hải, đột nhiên sử dụng thần thông Súc Địa Thành Thốn vọt thẳng giết tới trước mặt Huyết Thiên Hải, sau đó hung hăng đập xuống một quyền.
Bành!
Ngoại Đạo Thần Tượng xung quanh thân thể Huyết Thiên Hải lập tức bị một quyền này của Diệp Trần trực tiếp đánh nát, cả người lại bay ngược ra đằng sau đồng thời lại phun ra một ngụm máu tươi nữa.
"Kết thúc!"
Không đợi thân thể Huyết Thiên Hải rơi xuống đất, Diệp Trần đã đuổi theo như bóng với hình, quyền ảnh vàng kim to lớn giống như một ngọn núi nhỏ hung hăng đạp xuống Huyết Thiên Hải ở phía dưới!
Con ngươi của Huyết Thiên Hải lập tức co rụt lại, dường như cũng biết chính mình hôm nay khó thoát khỏi tai kiếp, trong đôi mắt lập tức hiện lên vẻ bất cần đời, "Ngươi đã không cho ta đường sống, vậy chúng ta sẽ cùng đồng quy vu tận!"
Không đợi nắm đấm của Diệp Trần rơi xuống, Huyết Thiên Hải vậy mà chủ động xông tới!
Sau đó, trên người Huyết Thiên Hải đột nhiên bộc phát ra một đạo kim mang huyết sắc, đồng thời thân thể bắt đầu phồng lên nhanh chóng, trên da xuất hiện từng vết rách kinh khủng!
"Hắn đây là muốn —— tự bạo?"
Diệp Trần thấy vậy thì cũng lập tức phản ứng lại, lập tức thu hồi quyền kình, không thể không nhướng mày, ngay sau đó lại thi triển ra thần thông Súc Địa Thành Thốn một lần nữa, nhanh chóng lùi lại!
Uy lực tự bạo của một tên Hóa Thần thiên quân, đủ để uy hiếp được cường giả Phản Hư, lấy thực lực hôm nay của Diệp Trần, căn bản không đủ để chống cự.
Huống chi, đây là một kích liều lấy tính mạng cuối cùng của hắn, chỉ có thằng ngu mới đi tới gần hắn.
"Bành!!"
Ngay vào lúc thân thể Diệp Trần nhanh như chớp thối lui đến ngoài trăm thước, đồng thời cả người Huyết Thiên Hải nổ tung lên vang dội!
Ầm ầm!
Một cỗ năng lượng cuồng bạo làm cho người phải sợ hãi lấy Huyết Thiên Hải làm trung tâm bắt đầu điên cuồng lan ra bốn phương tám hướng!
Răng rắc răng rắc ~
Vào lúc này, ngay cả không gian trong phạm vi vài trăm mét cũng bị cỗ năng lượng cuồng bạo này nghiền nát thành một mảnh hư không!
"Phốc!"
Diệp Trần tuy rằng có phản ứng cực nhanh, đầu tiên quyết định lựa chọn lùi lại, thế nhưng năng lượng tự bạo của một tên Hóa Thần thiên quân, thực sự quá mức cường đại!
Cho dù tốc độ bỏ chạy của hắn đã cực nhanh, hơn nữa trước đó còn mở ra cả Lưu Ly Kim Thần và chân nguyên hộ thể, nhưng vẫn bị cỗ năng lượng cuồng bạo kia va chạm tới mà phun ra một ngụm máu tươi, lập tức bị thương không nhẹ.
Tuy nhiên, so với Huyết Thiên Hải, chút tổn thương ấy của Diệp Trần cũng khong có coi vào đâu.
"Không nghĩ tới a! Không nghĩ tới như vậy mà cũng không thể giết chết được ngươi! Ta hận! Ta thật hận a!!"
Sau khi Huyết Thiên Hải tự bạo, một đạo tàn hồn cuối cùng thấy được két quả này thì lập tức phát ra một tiếng gầm rú không cam lòng.
Đáng tiếc ngay sau đó thì một sợi tàn hồn cũng theo gió mà tiêu tán đi, hoàn toàn biến mất ở trên thế gian này.
Huyết Thiên Hải, Thái Thượng trưởng lão của Huyết Nguyệt tông hoàn toàn chết đi!
"Thắng?"
"Diệp tiền bối thế mà thật sự giết chết được Huyết Thiên Hải!"
"Chúng ta được cứu!"
...
Các cao thủ của Hắc Nham thành nhịn không được mà hoan hô lên.
Ngay vào lúc mọi người đang vô cùng kích động và hưng phấn thì không biết ai lại đột nhiên thốt ra một câu, "Bây giờ nói chúng ta được cứu thì chỉ sợ còn hơi sớm a! Huyết Thiên Hải bị Diệp tiền bối giết, Huyết Nguyệt tông làm sao có thể để yên?"
Vốn mọi người còn đang vô cùng kích động, nghe được lời này thì lập tức từng tên sắc mặt đều trở nên u ám, tâm tình trong nháy mắt chìm vào đáy nồi.
Tiếp đó lại có người mở miệng nói:
"Đúng vậy! Nếu như Diệp tiền bối rời khỏi đây, vậy thì Hắc Nham thành chúng ta chắc chắn sẽ bị Huyết Nguyệt tông đồ thành!"
"Kế trước mắt, chúng ta cũng chỉ có thể ký thác hy vọng vào trên người của Diệp tiền bối!"
Chương 735 Vấn đề khó
Diệp Trần tự nhiên không biết ý nghĩ của những người này, tuy rằng hắn diệt được Huyết Thiên Hải, thế nhưng bản thân hắn cũng bị thương không nhẹ, cho nên đầu tiên là về tới viện lạc của Linh Khê.
Sau khi thuận tay bày ra hơn mười đạo cấm chế, Diệp Trần vốn định sử dụng một số đan dược chữa thương thì lại phát hiện đan dược sớm đã bị chính mình ăn hết sạch.
Từ khi hắn tiến vào Tu Chân giới đến nay, liên tiếp bị thương, trước đó ở trên tinh vực Thiên Huyền luyện chế ra được một lượng lớn đan dược thì sớm đã bị hắn ăn sạch sẽ.
Lấy tình trạng bây giờ của hắn, luyện chế đan dược tại đây rõ ràng là đã không kịp đành phải điều động sử dụng lực lượng sinh mệnh của Vạn Cổ Trường Thanh châu tới chữa trị thương thế bên trong cơ thể.
Mà đúng lúc này, giọng nói của Áo Duy Tư đột nhiên vang lên ở trong đầu Diệp Trần, "Chủ nhân, ta đã đồng hóa Phệ Huyết Yêu Châu, không bằng ta truyền một chút lực lượng Huyết Sát cho ngươi, lực lượng Huyết Sát phối hợp với Thôn Thiên thần công của ngài có hiệu quả đối với việc chữa thương, hơn nữa còn có thể tăng tiến tu vi!"
Diệp Trần đột nhiên vui mừng, ngay lập tức thu Vạn Cổ Trường Thanh châu lại và sau đó thúc giục Thôn Thiên đỉnh:
"Được! Ta đi thử một chút!"
Hô hô hô!
Từng đạo lực lượng Huyết Sát tinh thuần từ bên trong Thôn Thiên đỉnh tuôn trào mà ra, xông vào bên trong kinh mạch của Diệp Trần:
"A!!"
Lấy cường độ thân thể của Diệp Trần bây giờ vậy mà cũng không nhịn được mà hét thảm một tiếng.
"Lực lượng Huyết Sát thật mạnh!"
Diệp Trần không thể không cảm thán một câu, lập tức thúc giục Thôn Thiên thần công, bắt đầu từ từ luyện hóa lực lượng Huyết Sát kia.
Xì xì xì ~
Trong một cái chớp mắt, kinh mạch trong cơ thể Diệp Trần bị tổn thương vậy mà đã khôi phục bảy tám phần!
Hiệu quả chữa thương thế mà lại so với Vạn Cổ Trường Thanh châu còn kinh khủng hơn nhiều!
Đương nhiên, cũng không có nghĩa là, Vạn Cổ Trường Thanh châu không bằng Phệ Huyết Yêu Châu.
Dù sao, Thôn Thiên đỉnh này là một kiện Thần khí tuyệt thế mà Ma Đế chế tạo riêng cho chính mình, cùng với Thôn Thiên thần công tự nhiên là vô cùng phù hợp.
Dưới sự so sánh đó, Vạn Cổ Trường Thanh châu thì tưới mát muôn vật mà không có một tiếng động và có thể cải thiện thân thể và thậm chí cả linh hồn của chủ nhân mà không hề hay biết!
Hai kiện pháp bảo này, một chính một tà, hiện được thu thập trong một người, đó cũng là một loại duyên phận khó mà có được.
Thời gian ngắn ngủi hai đến ba tiếng, thương thế bên trong cơ thể của Diệp Trần đã tốt hơn phân nửa.
Hắn cũng không có thừa thế xông lên mà tiếp tục luyện hóa lực lượng Huyết Sát, bởi vì hắn phát hiện, lực lượng Huyết Sát của Phệ Huyết Yêu Châu phối hợp với Thôn Thiên thần công tuy rằng có hiệu quả thần kỳ trong chữa trị vết thương, thế nhưng nếu như thôn phệ quá nhiều, dường như sẽ có ảnh hưởng tới tâm chí khiến cho người ta nổi lên sát tâm!
"Tình trạng bây giờ của ta, tự vệ có lẽ đã là thừa sức, có thể dùng Vạn Cổ Trường Thanh châu chậm rãi điều dưỡng cũng không cần thiết phải vội vàng..."
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần thu hồi Thôn Thiên đỉnh, sau đó hai mắt chậm rãi mở ra.
"Diệp Trần ca ca, ngươi cuối cùng đã tỉnh rồi!"
Theo giọng nói rõ ràng dễ nghe vang lên, thân ảnh của một thiếu nữ xinh xắn nhỏ nhắn đáng yêu lao tới trước mặt Diệp Trần, còn mang thoe một cỗ mùi thơm thoang thoảng.
Lại là tiểu nha đầu Linh Khê, không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, nhìn thấy Diệp Trần ngồi tu luyện ở trong sân cũng không dám quấy rầy, chờ đợi ở bên cạnh cũng đã lâu.
Diệp Trần hướng tiểu nha đầu mỉm cười, còn đánh giá ở trên người nàng một phen, gật đầu nói:
"Không sai không sai! Nha đầu, kinh mạch toàn thân của ngươi bây giờ đã được quán thông, chẳng mấy chốc là có thể bắt đầu tu luyện!"
Tiểu nha đầu lập tức hưng phấn không thôi, "Thật sao? Diệp Trần ca ca, thật sự là ta đã có thể tu luyện? Vậy có phải nói là sau này ta không còn vô dụng nữa hay không?"
Diệp Trần cười ha ha một tiếng, xoa xoa cái đầu của tiểu nha đầu, "Đó là tự nhiên! Ai nếu dám nói Linh Khê chúng ta vô dụng, nhìn xem ta có xé cái miệng của hắn ra không!"
Tiểu nha đầu vô cùng xúc động, hốc mắt hơi đỏ lên, trực tiếp nhào vào trong ngực Diệp Trần khóc lên, "Diệp Trần ca ca, ngươi đối với ta thật tốt! Ô ô!~"
Diệp Trần lập tức có chút bó tay toàn tập, dỗ một lúc lâu, tiểu nha đầu lúc này mới từ trong ngực của hắn từ từ lui ra.
Diệp Trần thuận tay thu hồi cấm chế xung quanh, lúc này mới cảm ứng được ở ngoài viện, bọn người Linh Sơn, Linh Vận dường như chờ đợi đã lâu, thế là cất cao giọng nói:
"Tất cả vào đi!"
Mấy người Linh Sơn đã chờ ở bên ngoài được mấy giờ, không thấy bất kỳ động tĩnh nào, lại không dám tùy ý xông loạn, sớm đã gấp đến không nhịn nổi, nghe được Diệp Trần gọi vào thì lập tức kích động không thôi, lúc này mới vội vội vàng vàng đi vào.
Phù phù! Phù phù! Phù phù!
Linh Sơn mang theo đám người Hắc Nham thành, vừa tiến vào trong sân thì lúc này đã quỳ rạp xuống đất, những người còn lại thấy thế cũng thi nhau quỳ xuống.
"Diệp tiền bối! Khẩn cầu ngài mau cứu Hách Nham thành chúng ta a!"
Linh Sơn nằm rạp trên mặt đất, dập đầu như giã tỏi vang lên bụp bụp, tính cả toàn bộ mắt đất đều theo đó mà rung động một trận.
Diệp Trần thấy thế, lập tức nhướng mày, hắn tự nhiêu hiểu rõ ý nghĩ của mấy người Linh Sơn, vừa rồi hắn giết Huyết Thiên Hải, tất nhiên sẽ gây nên chấn động cho toàn bộ tinh vực Cự Môn mà Huyết Nguyệt tông thì tuyệt đối sẽ không chịu để im!
Nhưng, đây đối với Diệp Trần mà nói cũng không có ảnh hưởng quá lớn, hắn có Tiêu Dao tiên châu trong tay, lúc nào cũng có thể vỗ mông mà rời đi, đến lúc đó Huyết Nguyệt tông không tìm thấy kẻ cầm đầu là hắn, món nợ này tự nhiên sẽ tính lên đầu của Hắc Nham thành.
Huyết Nguyệt tông hùng bá một tinh vực, nếu như so sánh thì Hắc Nham thành căn bản không có một chút sức chống cự nào!
Diệp Trần trầm mặc một lát mới chậm rãi nói:
"Thành chủ đại nhân, ngươi cho rằng ta phải làm thế nào để cứu các ngươi?"
"Cái này..."
Lời này của Diệp Trần lập tức trở thành câu hỏi khó với Linh Sơn.
Hắn cũng không thể nói bảo Diệp Trần chủ động đi nói rõ tình huống với Huyết Nguyệt tông, nói cho người của Huyết Nguyệt tông biết chuyện giết Huyết Thiên Hải không có liên quan gì tới Hắc Nham thành bọn hắn?
Không nói đến Diệp Trần có bằng lòng làm như thế hay không, cho dù hắn thật sự làm như vậy thì người của Huyết Nguyệt tông có tin nổi hay không?
Huyết Vô Ảnh và Huyết Thiên Hải, tất cả đều chết ở trong Hắc Nham thành bọn họ, đây là sự thật không thể chối cãi!
Lấy tác phong làm việc trước kia của Huyết Nguyệt tông, không cần biết chuyện này có liên quan tới Hắc Nham thành hay không, chỉ sợ đều sẽ đồ sát Hắc Nham thành để bảo vệ uy nghiêm cho Huyết Nguyệt tông bọn hắn.
"Diệp tiền bối! Chuyện cho tới bây giờ vãn bối cũng không biết nên làm thế nào cho phải, nhưng là cầu xin tiền bối nể mặt nể mũi tiểu nữ của ta, nhất định phỉa cứu lấy chúng ta a!"
Linh Sơn rơi vào đường cùng, đành phải lớn tiếng kêu rên, đồng thời hướng về phía Linh Khê chớp mắt liên tiếp.
Tiểu nha đầu dường như cũng hiểm mức độ nghiêm trọng của chuyện này, đành phải mộ mặt vô cùng đáng thương nhìn về phía Diệp Trần.
"Diệp Trần ca ca..."
Diệp Trần lập tức cũng phiền muộn không thôi, giết thằng bé thì có thằng già tơi, giết thằng già rồi bây giờ còn cả một cái tông môn!
Chẳng lẽ không phải đang buộc hắn phải tiêu diệt toàn bộ Huyết Nguyệt tông hay sao?
Không nói đến, lấy trạng thái bây giờ của hắn, một mình xông lên Huyết Nguyệt tông, căn bản không có bất kỳ phần thắng nào, cho dù hắn diệt Huyết Nguyệt tông, Hắc Nham thành bây giờ đã cực kỳ thảm hại, chỉ sợ sau khi hắn rời đi thì không được bao lâu thì vẫn sẽ bị thế lực khác tiêu diệt...
Nhỏ yếu ở cái thế giới cá lớn nuốt cá bé như Tu Chân giới này thì đó chính là một loại sai lầm của bản thân, cho dù Diệp Trần có thể giúp đỡ được bọn họ trong lúc nhất thời chứ cũng không thể giúp được bọn hắn cả đời.
Ngay vào lúc Diệp Trần đang suy nghĩ bay theo gió thì Linh Vận quỳ gối bên cạnh Linh Sơn bỗng nhiên mở miệng, "Kế trước mắt sợ là chúng ta chỉ có nước rời khỏi tinh vực Cự Môn mới có thể đào thoát khỏi ma trảo của Huyết Nguyệt tông!"