• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New THẦN ĐẾ TRỌNG SINH (3 Viewers)

  • Chương 726-730

Chương 726 Con kiến hôi thì vẫn là con kiến hôi

"Quá cường đại!"

"Vị Huyết công tử này không hổ là thiên tài đệ nhất tinh vực Cự Môn a!"

"Tiểu tử kia chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!"

...

Hoàn toàn không có người cho rằng một tiểu tử chỉ có cảnh giới Kim Đan có thể sống sót dưới công kích của Huyết Vô Ảnh.

"Diệp Trần ca ca..."

Tiểu nha đầu Linh Khê sớm đã lệ rơi đầy mặt, không dám ngẩng đầu nhìn.

Tuy nhiên, sau một lúc lâu, "Cái gì!"

"Tiểu tử kia vậy mà không chết?"

"Điều này sao có thể!"

...

Kèm theo tiếng kinh hô của mọi người thì ngay sau đó một giọng nói mà Linh Khê vô cùng quen thuộc đột nhiên vang lên, "Ngươi chỉ có chút năng lực đó thôi sao? Quả đúng là con kiến hôi!"

Linh Khê một mực cúi đầu không dám nhìn, thân thể mềm mại lập tức chấn động, sau đó đôi mắt đẹp tỏa sáng, "Đây là...giọng nói của Diệp Trần ca ca? Diệp Trần ca ca không chết?"

Linh Khê vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đạo thân ảnh thiếu niên gây gò kia vẫn đang vô cùng lạnh nhạt đứng ở nơi đó, thậm chí đều không có nhúc nhích chút nào!

"A! Diệp Trần ca ca thật là lợi hại!"

Linh Khê lập tức hưng phấn đến nỗi mà muốn nhảy dựng lên.

Mà Linh Vận ở một bên thì liều mạng lắc đầu, mặt mùi đầy vẻ khó có thể tin, "Thực lực của hắn...vậy mà mạnh như vậy! Điều này sao có thể?"

Nàng ta vốn cho là, Diệp Trần chỉ là một nhân vật nhỏ không có danh tiếng, thế nhưng cũng không nghĩ tới, thế mà có thể chống đỡ được một kích cường đại của Huyết Vô Ảnh.

Không chỉ riêng Linh Vận choáng váng, thành chủ và các cao thủ của Hắc Nham thành tất cả đều choáng váng.

Liễu Vân Phi cũng không thể không chau mày, trong đôi mắt đều là vẻ kinh ngạc.

Hắn tự hỏi, một kích vừa rồi của Huyết Vô Ảnh chính mình cũng có thể ngăn cản, thế nhưng tuyệt đối không có khả năng dễ dàng giống như Diệp Trần.

Càng quan trọng hơn là, hắn từ đầu đến cuối vậy mà đều không có nhìn thấy rõ Diệp Trần xuất thủ như thế nào!

Về phần tên Vu sư đệ sau lưng Liễu Vân Phi kia thì không thể không hung hăng nuốt nước miếng một cái, nhớ lại tình cảnh trước đó chính mình khiêu khích Diệp Trần, lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng không thể không hoảng sợ một trận.

Ngay cả vị Huyết công tử kia cũng là một mặt kinh ngạc, hắn vừa rồi mặc dù không có sử dụng toàn lực, thế nhưng đối phương bình tĩnh hơn, và ngay cả bước chân cũng không di chuyển!

"Ngươi rõ ràng chỉ có cảnh giới Kim Đan, làm sao có thể có công lực như thế...ta không tin!!"

Huyết Công Tử rống lớn một tiếng, hai tay bỗng nhiên chắp tay trước ngực, "Huyết Ngục Thần Bi!"

Oanh!

Trên người Huyết công tử đột nhiên lấp lóe ánh sáng màu máu.

Ngay sau đó, trên đỉnh đầu Huyết công tử vậy mà hiện ra một cái bia khổng lồ cao tới vài trăm mét!

Trên cự bia kia còn khắc lấy một số phù văn thần bí cổ xưa, đồng thời trên dưới quanh người tản ra mùi máu tươi, khí tức tà ác, dường như có vô số oán linh để cho người ta nhịn không được vì đó mà buồn nôn, sợ hãi.

Oanh!

Thấy cảnh này, mọi người ở xung quanh lập tức sôi trào lên lần nữa, đồng thời tất cả mọi người thi nhau lùi lại, "Đây chẳng lẽ chính là...Huyết Ngục Thần Bi vật quý của Huyết Nguyệt tông!"

"Theo như lời đồn pháp bảo này là một cái chuyên Tiên khí, chính là Huyết Nguyệt lão tổ khai sơn tổ sư Huyết Nguyệt tông, ở bên trong một chỗ tuyệt địa đoạt được, nghe nói là dùng Cực Âm Hàn Thiết rèn đúc, luyện hóa hơn trăm vạn hồn phách sinh linh mà đến, chính là tà vật thượng cổ nổi danh!"

"Không nghĩ tới a, Huyết Nguyệt tông vậy mà đã truyền vật này cho Huyết công tử!"

"Khó trách Huyết công tử này ở tinh vực Cự Môn không kiêng nể gì cả, lấy công lực của hắn lại thêm pháp bảo như thế, e là cho dù cường giả cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong cũng chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi!"

...

Nghe được tiếng nghị luận của mọi người, Linh Vận vốn đã dấy lên hy vọng một lần nữa thì bây giờ tỷ muội Linh Khê lập tức rơi vào trong tuyệt vọng một lần nữa

Huyết Vô Ảnh có Huyết Ngục Thần Bi nơi tay, chỉ sợ ngoài Hóa Thần thiên quân ra tay mới có thể đánh bại hắn.

Cho dù thực lực của Diệp Trần hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của bọn họ, nhưng hắn dù sao cũng chỉ có cảnh giới Kim Đan, hơn nữa tuổi còn trẻ như vậy, làm sao sẽ là đối thủ của Huyết công tử?

"Diệp Trần ca ca, ngươi chạy mau! Không cần quản chúng ta! Chạy mau!"

Sau khi Linh Khê kịp phản ứng thì lập tức hướng về phía Diệp Trần hô to.

Thần sắc Diệp Trần lạnh nhạt, hướng về phía tiểu nha đầu mìm cười, "Nha đầu, yên tâm đi! Chỉ là một con giun dế, còn không gây thưởng tổn được Diệp Trần ca ca của ngươi!"

Diệp Trần vừa thốt ra lời kia, mọi người nhất thời xôn xao lần nữa, cái tên này, có phải là điên thật rồi hay không?

Huyết công tử ngay cả Huyết Ngục Thần Bi cũng đã lấy ra, hắn thế mà còn dám nói ra những lời này, là ai cho hắn sự tự tin lớn như vậy?

Huyết Vô Ảnh nghe được lời này của Diệp Trần thì càng là tức giận đến một phật xuất thế, hai phật thăng thiên, hai mắt đỏ đều nhanh như con thỏ, "Tiểu tử không biết sống chết! Bản công tử hôm nay chẳng những muốn lột sống ngươi, còn muốn rút nguyên thần của ngươi đi ra, để vào bên trong thần bi của ta cho vạn quỷ cắn xé!"

Oanh!

Trong cơn giận dữ, hai tay Huyết Vô Ảnh bỗng nhiên vừa rơi xuống:

Ầm ầm!

Bia không lồ màu máu kia giống như một ngọn núi lửa hung hăng giáng xuống phía Diệp Trần!

Xoẹt xẹt á!

Trên không trung những nơi bia khổng lồ đi qua, ngay cả không gian dường như cũng không gánh chịu nổi, mạnh mẽ xé mở ra một cái khe nứt, khiến người ta run sợ.

"Đây mới là thực lực chân chính của Huyết công tử sao? Quả nhiên cường địa đáng sợ a!"

Mọi người thi nhau lùi lại lần nữa, mặt mũi mọi người đầy vẻ kinh ngạc.

"Diệp Trần ca ca!"

Linh Khê sốt ruột đến nước mắt chảy ròng, nếu như không phải Linh Vận lôi kéo nàng ta, chỉ sợ nàng ta sớm đã liều lĩnh xông đi lên.

"Ai! Hắn thật ra thì cũng rất lợi hại, đáng tiếc gặp phải Huyết Vô Ảnh, đã định sẵn...cái gì!"

Linh Vận thở dài, mới chỉ đang nói đến một nửa, đột nhiên đôi mắt đẹp trừng một cái giống như nhìn thấy chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi, nhịn không được kinh hô lên.

Chỉ thấy, đối mặt với một kích lay động đất trời của Huyết Vô Ảnh kia, chân trái Diệp Trần hơi lùi lại phía sau một bước, bàn tay phải nắm chặt, kéo lại, rồi từ từ đẩy ra.

Một quyền này, nhìn qua nhẹ nhàng, không có một chút lực đạo nào, giống như là hài nhi mới vừa học được cách vung quyền, giống như không có bất luận chỗ kỳ lạ nào.

Tuy nhiên, chính là một đòn cảm giác yếu như vậy tung ra:

Ầm ầm!

Bành!!

Thần bi to lớn kia lấy tư thái nghiền ép rơi đập ở trên đỉnh đầu Diệp Trần vậy mà ầm vang vỡ vụn!

Bản thể Huyết Ngục Thần Bi càng là bay thẳng ra ngoài.

Mà cùng lúc đó, chủ nhân của Huyết Ngục Thần Bi, Huyết công tử bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng phản phệ cường đại!

Sau đó thì cả người lập tức giống như diều đứt dây, trực tiếp bay ngược ra ngoài, đồng thời trong miệng điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi.

"Không!! Đây không có khả năng!"

Thân thể Huyết Vô Ảnh ở trên không trung lập tức phát ra một tiếng hét giận dữ không cam lòng.

Phải biết, tuy rằng Huyết Ngục Thần Bi của hắn còn chưa có luyện hóa hoàn toàn, thế nhưng dựa theo món pháp bảo này, hắn cho dù là đối mặt với những trưởng lão trong tông môn kia đều có thể không rơi vào thế hạ phong.

Thế nhưng bây giờ, hắn thế mà bị một tên tiểu tử chỉ có cảnh giới Kim Đan, trong tay không một tấc sắt đánh bại?

Kết quả này, qảu thực buồn cười không nói ra được, nhưng hết lần này tới lần khác lại chân thật như vậy!

"Con kiến hôi thì vẫn là con kiến hôi, coi như có pháp bảo tốt đi chăng nữa cũng không trái được ý trời!"

Ngay tại lúc Huyết Vô Ảnh sấp mặt vào đất, tinh thần còn chưa có thoát khỏi trạng thái bị đả kích to lớn vì thảm bại, một giọng nói lạnh nhạt đột nhiên ghé vào vào vang lên trong lỗ tai của hắn.

"Trốn!"

Toàn thân Huyết Vô Ảnh khẽ run rẩy, theo bản năng quay người muốn từ dưới đất bò dậy sau đó nhanh trốn.

Tuy nhiên, vào lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy ngực trầm xuống, và một chân rơi xuống ngực hắn, hung hăng giẫm hắn về dưới mặt đất!
Chương 727 Nếu như ta muốn đi các ngươi ngăn được sao?

"Phốc!"

Huyết Vô Ảnh bị một cước của Diệp Trần đạp trúng, lập tức điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, dưới thân thể lập tức xuất hiện một cái hố nhỏ, cả người hoàn toàn lún vào dưới mặt đất.

Tê ~~

Tất cả mọi người ở xung quanh đều hít vào một ngụm khí lạnh, thậm chí cũng hoài nghi chính mình xuất hiện ảo giác.

Thiên tài đệ nhất tinh vực Cự Môn, thậm chí sử dụng cả Huyết Ngục Thần Bi, Huyết công tử thế mà lại bị một chiêu của một tên tiểu tử cảnh giới Kim Đan đánh bại, hơn nữa còn giống như con chó chết bị giẫm ở dưới chân!

Thế giới này là như thế nào?

Quả thức quá điên cuồng!

"Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?"

Huyết Vô Ảnh trừng lớn hai mắt lên, bên trong đôi mắt lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ, không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Diệp Trần.

Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, "Vấn đề này, ngươi vẫn là đi xuống dưới hỏi Diêm Vương gia đi thôi!"

Nói xong, dưới chân Diệp Trần hơi dùng sức.

"Phốc!!"

Huyết Vô Ảnh lại điên cuồng nôn ra một ngụm máu tươi nữa, sau đó dưới khát vọng được sống mạnh mẽ để hắn cố nén sự thống khổ của ngũ tạng lục phủ, hét lớn, "Không! Ngươi không thể giết ta! Ta thế nhưng là Thiếu tông chủ của Huyết Nguyệt tông! Nếu như ngươi giết ta, Huyệt Nguyệt tông tuyệt đối sẽ không...A!!""

Không đợi Huyết Vô Ảnh nói xong lời uy hiếp thì Diệp Trần sớm đã chẳng thèm nghe, dưới chân bỗng nhiên tăng lực đạo mạnh hơn.

Ầm!

Đáng thương vị thiên tài đệ nhất tinh vực Cự Môn này, Huyết công tử hung danh hiển hách, lại bị một cước của Diệp Trần rõ ràng giẫm cho nổ tung!

"A!!"

Mọi người ở xung quanh lập tức sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi lớn, "Huyết công tử...cứ như vậy mà chết đi?"

"Đây chính là Thiếu tông chủ của Huyết Nguyệt tông, vậy mà bị hắn giết chết đi như vậy!"

"Chẳng lẽ hắn tuyệt không có lo lắng Huyết Nguyệt tông trả thù sao?"

"Quá nguy hiểm!"

"Quá dọa người!"

"Quá trâu bò!"

...

Người người bàn luận sôi nổi, đạo thân ảnh thiếu niên gầy gò kia, trong mắt bọn họ quả thực so với ác ma còn đáng sợ hơn!

Tuy nhiên, Diệp Trần lại giống như làm một chuyện mà không có một chút ý nghĩa nào, thuận tay một chiêu, nắm Huyết Ngục Thần Bi vào bên trong lòng bàn tay, sau đó xóa đi tinh thần lạc ấn ở trên đó rồi thu hồi cất giữ vào bên trong Càn Khôn Trạc.

Huyết Ngục Thần Bi này mặc dù là tà vật, nhưng dù sao cũng là một cá chuẩn Tiên khí, làm mất đi thì thật là đáng tiếc.

Sau khi làm xong xuôi mọi thứ, Diệp Trần mới xoay người, chậm rãi đi tới trước mặt tỷ muội Linh Vận và Linh Khê sớm đã xem tới tròn xoe mắt.

"Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối!"

Linh Vận phản ứng tương đối nhanh, lập tức hướng về phía Diệp Trần khom mình hành lễ, ngay cả xưng hô cũng đã đổi thành tiền bối, hơn nữa trong đôi mắt đẹp lộ ra vẻ vô cùng sùng bái.

Tuy rằng thực lực của Diệp Trần giống như chỉ có cảnh giới Kim Đan, thế nhưng là ở Tu Chân giới, người có thực lực mới là người nắm quyết định! Diệp Trần dễ dàng giết chết Huyết Vô Ảnh, thực lực có thể so với Hóa Thần thiên quân, một tiếng tiền bối này tự nhiên cũng coi là xứng đáng.

Huống chi, Diệp Trần giết Huyết Vô Ảnh, tương đương với cứu được tính mạng của nàng, Linh Vận thì phát ra sự cảm kích và kính nể từ nội tâm.

Tuy nhiên, Diệp Trần lại ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Linh Vận, đưa tay lên xoa cái đầu nhỏ của Linh Khê, mỉm cười nói:

"Nha đầu, không phải ngươi muốn trở thành một tên Luyện Đan sư sao? Từ hôm nay trở đi, Diệp Trần ca ca tự mình đến dạy ngươi có được hay không?"

Hai mắt Linh Khê lập tức sáng lên, "Diệp Trần ca ca...ngươi...là Luyện Đan sư? Thế nhưng là thân thể của ta nếu như không có Phá Linh đan thì không có cách nào tu luyện..."

Diệp Trần cười ha ha một tiếng, "Chỉ là đan dược tứ giai mà thôi, Diệp Trần ca ca tùy tiện luyện mấy tám mười bình cho ngươi ăn như ăn đậu đường cũng không có vấn đề gì!"

Nếu như trước đó Diệp Trần nói ra những lời này, thì khẳng định sẽ không có người tin tưởng, thế nhưng là bây giờ xưa đâu bằng nay, tự nhiên là khác nhau rát lớn.

Linh Vận ở bên cạnh thì đang âm thầm kinh ngạc đồng thời trong lòng càng là buồn bực không thôi.

Dễ dàng giết chết Huyết công tử còn ít nhất là một vị Luyện Đan sư tứ phẩm trở lên, vấn đề quan trọng là còn trẻ tuổi như thế, đây quả thực là thiên tài trong thiên tài a!

Dưới sự so sánh đó thì ngay cả Liễu Vân Phi mà nàng ta luôn sùng bái cũng biến thành u ám không ánh sáng..

Nếu như sớm biết thiếu niên này lợi hại như thế, nàng ta chắc chắn sẽ không có thái độ như trước.

Mà bây giờ, Diệp Trần chiều chuộng quan tâm tới Linh Khê như vậy lại đối với nàng coi như không thấy, điều này làm cho Linh Vận vô cùng buồn bực đồng thời trong lòng lại có chút ghen ghét.

Đúng lúc này, Liễu Vân Phi ở một bên cũng đi tới, một mặt ân cần nói:

"Linh Vận sư muội, ngươi không sao chứ?"

Linh Vận đang một mực khó chịu không chỗ phát tiết lại liên tưởng tới cảnh tượng trước đó, Liễu Vân Phi vì tự vệ mà vô tình vứt bỏ chính mình, gương mặt xinh đẹp không thể không phát lạnh, "Không dám làm phiền Liễu sư huynh hao tâm tổn trí!"

Liễu Vân Phi tự nhiên biết, Linh Vận vì sao tức giận, trên mặt không thể không hiện ra vẻ xấu hổ, ho nhẹ hai tiếng, mới lại nói:

"Nếu không còn chuyện gì, vậy thì chúng ta cùng trở về tông môn phục mệnh đi thôi!"

Liễu Vân Phi nói xong đang muốn đi kéo cánh tay của Linh Vận, Linh Vận thì lại hơi nghiêng người, quả quyết né tránh sang một bên, "Không cần! Ta còn phỉa ở Hắc Nham thành thêm hai ngày, Liễu sư huynh và Vu sư đệ mời đi về trước đi!"

Liễu Vân Phi bị Linh Vận từ chối hai lần, cánh tay lơ lửng giữa không trung thì lập tức càng thêm xấu hổ, không thể không có chút thẹn quá mà hóa giận, "Linh Vận sư muội, ta nhất định phải nhắc nhở ngươi một cái, tiểu tử này...vị Diệp đạo hữu này tuy rằng giết được Huyết Vô Ảnh, nhưng người của Huyết Nguyệt tông thì làm sao có thể từ bỏ ý đồ? Hơn nữa ngươi đừng quên, việc này thế nhưng là bởi vì ngươi mà ra!"

"Nếu như ngươi bây giờ theo ta về tông môn, ta có thể tự thân hướng chưởng môn sư tôn cầu tình cho ngươi, Phi Tuyết tông tất nhiên có thể che chở ngươi, nếu như ngươi tiếp tục ở lại nơi này, chờ đến khi đại quân Huyết Nguyệt tông vừa đến, hừ hừ!"

Liễu Vân Phi vừa thốt ra lời này, không chỉ sắc mặt của Linh Vận thay đổi lớn, những người còn lại của Hắc Nham tông, mặt tất cả cũng đều như bụi đất.

Đúng vậy!

Đây chính là Huyết Nguyệt tông!

Tông môn đệ nhất tinh vực Cự Môn!

Bây giờ Huyết công tử chết ở chỗ này, Huyết Nguyệt tông tất nhiên sẽ báo thù cho hắn.

Nhìn thấy phản ứng của mọi người, trên mặt của Liễu Vân Phi lập tức lộ ra một chút vẻ đắc ý, cảm giác trước đó bị Diệp Trần đè ép một hơi, cuối cùng có thể thở phào, ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần cũng không còn có sự kính nể như vừa rồi, "Diệp đạo hữu, cũng không phải là ta xem thường ngươi, ngươi coi như có lợi hại hơn nữa nhưng dù sao cũng chỉ là một người!"

"Huống chi, Huyết Nguyệt tông kia thế nhưng là có ba vị trưởng lão cảnh giới Hóa Thần tọa trấn, ngươi cảm thấy dựa vào lực lượng của một mình ngươi có thể đối kháng được tông môn đệ nhất tinh vực Cự Môn hay không?"

"Nếu như ta là ngươi thì việc quan trọng lúc này là nhanh trốn!"

Nghe được lời này của Liễu Vân Phi, Diệp Trần còn chưa mở miệng thì Linh Sơn và các vị cấp cao của Hắc Nham thành lập tức tất cả đều sốt rột, thậm chí có người nhịn không được mà hô to lên:

"Không được! Ngươi không thể di! Nếu như ngươi đi, người của Huyết Nguyệt tông đánh tới thì làm sao bây giờ?"

"Không sai! Người là ngươi giết, ngươi phải chịu trách nhiệm về việc này!"

"Đúng! Không thể để cho hắn đi!"

...

Mắt thấy mọi người càng nhao nhao càng dữ dội.

"Hừ!"

Diệp Trần ngay lập tức hừ lạnh một tiếng, bổ sung lấy một đạo công kích bằng tinh thần.

Ầm ầm!

Mọi người ngay lập tức cảm thấy giống như bị một đạo thần lôi bổ trúng, đầu ầm ầm rung động, trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, "Nếu như ta muốn đi, các ngươi ngăn được sao?"

Người của Hắc Nham thành ngay lập tức kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, lúc này mới đột nhiên ý thức được, người trước mắt này, đây chính là mãnh nhân mà ngay cả Huyết công tử cũng có thể nói giết là giết a!

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều câm như hến, toàn bộ cúi đầu xuống, không dám lên tiếng thêm một câu nào.
Chương 728 Cút!

"Diệp Trần ca ca, nếu không ngươi vẫn là đi nhanh lên đi! Huyết Nguyệt tông, chúng ta không chọc nổi..."

"Sau khi Linh Khê tự đánh giá một lát thì bỗng nhiên nhịn không được hướng về phía Diệp Trần nhỏ giọng thúc giục nói."

Diệp Trần cười ha ha một tiếng, "Nha đầu, Diệp Trần ca ca đã đáp ứng muốn dạy ngươi luyện đan, thì nhất định sẽ dạy ngươi, làm sao có thể rời đi? Huống chi, một cái Huyết Nguyệt tông nho nhỏ, Diệp Trần ca ca ngươi còn không có để vào mắt!"

Mấy người Linh Sơn nghe được lời này của Diệp Trần, tuy rằng cảm thấy thiếu niên này thực sự rất chi là ngông cuồng, thế nhưng lại thi nhau thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần Diệp Trần không trốn, vậy thì chuyện này sẽ còn có đường lùi, chờ đến khi đại quân của Huyết Nguyệt tông đến đây, bọn họ hoàn toàn có thể đẩy tất cả việc nay lên trên người Diệp Trần, đến lắng lại lửa giận của Huyết Nguyệt tông đối với Hắc Nham thành bọn hắn.

Tuy rằng làm như vậy có chút không tử tế thế nhưng Tu Chân giới xưa nay đã như vậy, giống bọn họ những thế lực cấp thấp này, có thể tự vệ là đã không tệ rồi, chỗ nào còn quản nhiều như vậy?

Liễu Vân Phi ở một bên nghe được điều này, thồng thời hớn hở ra mặt, vội vàng nói:

"Được! Diệp đạo hữu dám làm dám chịu, thật sự là hảo phách lực! Liễu mỗ cực kỳ bội phục! Ha ha!"

Liễu Vân Phi ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng lại đang âm thầm cười lạnh, "Thật sự là một tên ngớ ngẩn không biết trời cao đất rộng, đã đuổi cũng không đuổi ngươi đi được vậy thì ngươi đợi tiếp nhận lửa giận của Huyết Nguyệt tông đi!"

Tuy rằng, cảnh tượng Diệp Trần nháy mắt giết chết Huyết Vô Ảnh vừa rồi để cho mọi người chấn động không gì sánh nổi, thế nhưng lại không ai tin tưởng, Diệp Trần có tư cách có thể khiêu chiến đại tông môn đệ nhất tinh vực Cự Môn.

Trong những người ở đây, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, trong lòng Diệp Trần tự nhiên biết rõ, nhất là Liễu Vân Phi này, bên ngoài thì đang khen hắn nhưng thật ra là muốn cho hắn đâm lao thì phải theo lao, sau đó mượn nhờ tay của Huyết Nguyệt tông tới diệt trừ hắn.

Đối với loại người này, Diệp Trần cũng lười để ý tới.

Liễu Vân Phi thấy Diệp Trần không để mình vào trong mắt, mối hận ý trong lòng càng đậm, nhưng lại không dám phát tác, đành phải nhìn về phía Linh Vận, nói:

"Linh Vận sư muội, ngươi đã suy nghĩ kỹ càng chưa? Vẫn thật không muốn theo chúng ta về tông môn sao?"

Linh Vận trong lòng do dự một trận, không thể không cắn môi một cái, lại lặng lẽ nhìn một cái, Diệp Trần có thần sắc vô cùng tự tin, cũng không hiểu vì sao mà nàng ta lại cảm thấy thiếu niên này mang lại cho nàng một loại cảm giác an toàn.

"Liễu sư huynh trên đường cẩn thận, ta không tiễn!"

Linh Vận cuối cùng cự tuyệt lời đề nghị của Liễu Vân Phi, đồng thời sau khi nói xong, trực tiếp quay lưng đi, một mặt lạnh lùng.

Liễu Vân Phi thấy thế thì lập tức tức giận đến hàm răng nghiến chặt vào, nhịn không được cười lạnh nói:

"Linh Vận sư muội, ngươi sẽ sẽ không phải thật sự cho rằng hắn có thể bảo vệ được ngươi chứ? Ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn là suy nghĩ kỹ càng thêm một chút đỡ tới lúc đó phải hối hận!"

"Ta nói, chuyện của ta không cần ngươi phải quan tâm!"

Linh Vận lại quả quyết từ chối một lần nữa.

Liễu Vân Phi còn muốn nhiều lời, lúc này Diệp Trần ở một bên bỗng nhiên mở miệng, "Làm sao? Nghe lời này của ngươi dường như rất không có lòng tin đối với ta?"

Liễu Phân Phi muốn nói, "Ngươi đây không phải là nói nhảm sao? Chỉ dựa vào ngươi cũng muốn đối kháng với thế lực đệ nhất tinh vực Cự Môn? Quả thực chính là chuyện cười lớn!"

Tuy nhiên lời đến khóe miệng, Liễu Vân Phi cuối cùng vẫn nhịn được, cái tên trước mắt này thế nhưng là ngay cả Huyết Vô Ảnh cũng dám nói giết liền giết, huống chi là hắn?

Nhỡ đâu chọc giận cái tên điện này thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi!

"Không không! Ta không phải có ý như vậy..."

Cảm nhận dược ánh mắt lạnh như băng của Diệp Trần, Liễu Vân Phi vội vàng đổi giọng, trên mặt cố gắng nặn ra vẻ tươi cười.

Diệp Trần thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt phun ra một chữ:

"Cút!"

Liễu Vân Phi đầu tiên là sững sờ, sau đó thì vẻ mặt trong nháy mắt đỏ lên như là gan heo, song quyền nắm chặt, nhịn không được run rẩy một trận.

Mặc dù đối phương chỉ nói một chữ, thế nhưng đối với Liễu Vân Phi mà nói, lại so với giết hắn còn làm hắn khó chịu hơn nhiều lắm!

Thân là thiên tài đệ nhất của Phi Tuyết tông, cả đời này của Liễu Vân Phi đã bao giờ phải nhận qua sự nhục nhã lớn như thế?

Cho dù là Huyết Vô Ảnh, tuy rằng có thể bức lui được hắn thế nhưng cũng không dám làm nhục quá phận tới như vậy.

"Làm sao? Còn không đi? Ngươi cũng muốn xuống dưới chỗ Diêm Vương làm bạn với Huyết Vô Ảnh sao?"

Diệp Trần nhàn nhạt liếc qua, bên trong đôi mắt hiện lên một vệt sát ý.

Đạp đạp!

Toàn thân Liễu Vân Phi ngay lập tức run lên, theo bản năng lùi lại hai bước, tiếp theo một cỗ khí lạnh trực tiếp từ lòng bàn chân dâng lên tới đỉnh đầu, cỗ nộ khí cường đại trong lồng ngực trước đó, trong nháy mắt biến mất không còn hình dạng.

Ngya sau đó, Liễu Vân Phi không còn có bất kỳ do dự nào nữa, trực tiếp quay người co cẳng liền chạy đi, đảo mắt cái đã biến mất không thấy, quả thực còn nhanh hơn cả thỏ.

Còn về phần một bên khác, các cao thủ của Tà Quang tông sớm đã bị dọa đến bỏ trốn mất dạng ở lúc Huyết Vô Ảnh bị Diệp Trần giết, Diệp Trần cũng lười đi quản.

Đợi đến Liễu Vân Phi vừa đi, mấy người Linh Sơn liếc nhau một cái, sau đó bước nhanh đi lên phía trước, thi nhau quỳ rạp xuống đất, "Đa tạ ân cứu mạng của Diệp đạo hữu!"

Diệp Trần cười lạnh, nhìn cũng không thèm nhìn, thản nhiên nói:

"Không cần diễn kịch ở trước mặt ta! Ta cũng chưa từng nghĩ tới việc muốn cứu các ngươi!"

Mọi người ngay lập tức rất là xấu hổ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.

Sau một lúc lâu, một tên trưởng lão của Hắc Nham thành có vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Vậy, xin hỏi sư thừa của Diệp đạo hữu là ở nơi nào? Nếu như Huyết Nguyệt tông thần tìm tới thì đạo hữu có đối sách gì không?"

Diệp Trần cũng không muốn nhiều lời với đám người này, khoát tay áo, nói:

"Người là ta giết, các ngươi cứ đẩy mọi chuyện lên trên đầu của ta là được, thứ khác không cần hỏi nhiều!"

Nói xong, lôi kéo Linh Khê ở một bên trực tiếp nghênh ngang rời đi.

Sau khi mọi người trải qua giây lát ngạc nhiên, lập tức thi nhau bàn tán:

"Ta thấy vị Diệp đạo hữu này bình tĩnh như thế, hơn phân nửa có lẽ là có lá bài tẩy gì đi!"

"Không sai! Hắn còn quá trẻ mà đã có được thực lực như thế, nói không chừng là nhân vật thiên tài của một đại tông môn siêu cấp nào đó!"

"Hắn đã dám giết Huyết Vô Ảnh, hơn nữa còn không trốn đi, tất nhiên là có chỗ để dựa vào!"

"Nếu như chúng ta có thể thông qua người này tới kết giao thế lực sau lưng hắn, nói không chừng đối với Hắc Nham thành chúng ta mà nói, ngược lại là một cái cơ duyên to lớn nha!"

...

Sau khi mọi người bàn tán một lúc thì sầu lo trước đó lập tức giảm lớn, ngược lại bắt đầu thương lượng với nhau nên đi nịnh bợ Diệp Trần như thế nào, xong đi kết giao thế lực sau lưng của hắn.

"Vận nhi!"

Linh Sơn bỗng nhiên nhìn về phía một bên, Linh Vận vẫn luôn đứng ngẩn ở nơi đó, không nói một lời, một mặt sốt ruột nói:

"Vị Diệp đạo hữu này, tuổi tác cũng gần với ngươi, lấy dung mạo của ngươi, nếu như có thể chủ động một chút..."

Linh Vận băng tuyết thông minh, trong nháy mắt đã hiểu được ý tứ của Linh Sơn, khuôn mặt lập tức đỏ lên, e thẹn nói:

"Phụ thân, ngươi nói cái gì đó!"

Hai mắt Linh Sơn trừng một cái, "Làm sao? Cha có nói sai sao? Ngươi không phải vẫn luôn hâm mộ thiếu niên anh hùng sao? Vị Diệp tiên sinh này, luận thiên phú thắng Liễu Vân Phi kia không chỉ mười lần! Phía sau càng có thể là một cái đại tông môn siêu cấp nào đó, nếu như ngươi có thể trèo lên cái cành cây cao này, chẳng những có thể một bước lên trời thì cha và toàn bộ Hắc Nham thành cũng được dính theo hào quang của ngươi!"

"Phụ thân!"

Linh Vận lập tức càng tỏ ra thẹn thùng, cũng không hiểu vì sao, tâm hồn thiếu nữ vậy mà loạn chiến một trận, giống như hươu non xông loạn.

Tuy nhiên, ngay sau đó, nàng ta đột nhiên nhớ tới, Diệp Trần trước đó không thèm để ý tới tình cảnh của nàng, gương mặt xinh đẹp lập tức có chút ảm đạm, không thể không yếu ớt thở dài, thấp giọng lẩm bẩm một câu, "Chỉ sợ người ta chưa chắc đã để ý tới ta đâu!"
Chương 729 Hiểu lầm

Tại hậu viện phủ thành chủ của Hắc Nham thành.

"Nha đầu, đây chính là Phá Linh đan, ngươi ăn viên đan dược này vào thì có thể tái tạo kinh mạch, tuy nhiên quá trình này sẽ rất thống khổ, ngươi có chắc chắn muốn ăn không?"

Diệp Trần đưa tới trước mặt Linh Khê một viên đan dược màu đỏ, một mặt trịnh trọng nói.

Linh Khê không do dự chút nào, nặng nề nhẹ gật đầu, "Diệp Trần ca ca, ta chắc chắn!"

Nói xong, cầm lấy Phá Linh đan, trực tiếp ném vào trong miệng của mình, sau đó một ngụm nuốt xuống.

Oanh!

Linh đan tiến vào trong bụng của Linh Khê, lập tức dần chuyển hóa thành một cỗ năng lượng cuồng bạo bắt đầu tàn phá bừa bãi trong thân thể của nàng.

"A!!"

Lực trùng kích to lớn lập tức để tiểu nha đầu thống khổ kêu rên lên một tiếng, suýt chút nữa thì ngất đi.

Diệp Trần thấy thế thì vội vàng đưa bàn tay đặt ở trên lưng Linh Khê, truyện chính chân nguyên của mình vào trong cơ thể của đối phương, đồng thời khẽ quát một tiếng nhắc nhở:

"Cố gắng chống đỡ! Thử vận chuyển cỗ năng lượng này theo chu thiên, ta sẽ bảo vệ tâm mạch của ngươi, ngươi sẽ không có chuyện gì xảy ra!!"

Linh Khê đã không thể nào mở miệng để nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu, lập tức bắt đầu nghe theo chỉ dẫn của Diệp Trần mà dựa theo lộ tuyến vận hành chân khí bắt đầu từ từ vận chuyển cỗ năng lượng cuồng bạo trong cơ thể kia.

Xì xì xì ~

Linh Khê ngay lập tức cảm thấy kinh mạch toàn thân của mình giống như bị hỏa thiêu, thậm chí trên da đã bắt đầu xuất hiện vết máu chảy ra!

"Hừ!"

Thống khổ cường đại khiến tiểu nha đầu không thể không phát ra một tiếng kêu rên, tuy nhiên nàng ta cũng không có vì thế mà từ bỏ, vì ước mơ và sự mong mỏi của mình, vẫn đang cố gắng kiên trì.

Một giờ sau, Linh Khê cuối cùng cũng vận chuyển cỗ năng lượng trong cơ thể kia được một chu thiên.

Oanh!

Kinh mạch toàn thân đột nhiên được quán thông:

"A!"

Tiểu nha đầu hét thảm một tiếng, bởi vì không chịu nổi sự thống khổ to lớn cho nên trực tiếp ngất đi, ngã vào trong ngực của Diệp Trần.

Diệp Trần nhìn qua tiểu la ly người đầy mồ hôi trong ngực của mình, trên mặt cũng không thể không lộ ra vẻ mặt tán thưởng.

Phá Linh đan tuy rằng có thể vì người có tư chất kém mà tái tạo kinh mạch, thế nhưng là loại thống khổ này, người bình thường rất ít ai có thể một lần kiên trì nổi, phần lớn cần sử dụng Phá Linh đan nhiều lần mới có thể nhìn thấy hiệu quả.

Thế nhưng tiểu nha đầu Linh Khê này, tuổi còn nhỏ thế mà một lần đã thành công, ở trong đó tuy rằng cũng có công lao của hắn, thế nhưng phần nghị lực này cũng coi như là rất khó có được.

"Diệp Trần ca ca...ta, ta còn có thể kiên trì..."

Tuy rằng tiểu nha đầu này bị ngất xỉu, thế nhưng còn đang thấp giọng lẩm bẩm giống như nói mê.

Diệp Trần thuận tay lật một cái, từ bên trong Càn Khôn Trạc lấy ra một viên Dưỡng Thần đan nhét vào trong miệng Linh Khê, sau đó ghé vào bên tai nàng nói khẽ:

"Nha đầu, ngươi làm rất tốt! Ăn viên đan dược này, ngủ một giấc thật ngon, chờ ngày mai tỉnh lại thì mọi thứ đều tốt!"

"Ừm!"

Tiểu nha đầu mơ mơ màng màng lên tiếng, lúc này mới mơ màng ngủ say.

Tuy nhiên, ngay vào lúc Diệp Trần muốn ôm Linh Khê vào trong phòng nghỉ ngơi thì một tiếng kêu sinh sợ của một nữ tử đột nhiên vang lên, "Ngươi đã làm gì với muội muội của ta!"

Lại là đại mỹ nữ Linh Vận, vừa rồi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của muội muội thì vội vàng chạy tới, rồi mới bắt gặp cảnh tượng này.

Đứng ở góc độ của Linh Vận, Diệp Trần ôm muội muội của mình vào trong ngực, còn cho nàng uống một viên đan dược không biết tên, sau đó lại nằm ở trên người nàng, cảnh tượng này thực sự quá mập mờ, nàng ta đương nhiên nghĩ rằng Diệp Trần là có ý đồ xấu đối với Linh Khê!

Nếu như đổi thành những người khác, Linh Vận chắc chắn không cần suy nghĩ, trực tiếp giết tên ác đồ có ý đồ muốn xâm phạm muội muội của mình, thế nhưng người này lại chính là Diệp Trần mà không phải ai khác, trong nội tâm nàng tuy rằng vô cùng tức giận thế nhưng cũng không thể không cố gắng nhịn.

"Diệp, Diệp đạo hữu, ngươi, ngươi đây là đang làm cái gì?"

Linh Vận lao tới trước mặt, kiềm chế lửa giận trong lòng, chậm rãi mở miệng nói.

Diệp Trần làm sao biết được rằng vào lúc này nữ nhân này đang có ý nghĩ gì, lực chú ý của hắn bây giờ tất cả đều đang để ở trên thân Diệp Trần, không thể không nhướng mày, "Linh Khê vừa mới nằm ngủ, ngươi ở đây hô to gọi nhỏ làm cái gì!"

Nói xong, Diệp Trần rất tự nhiên ôm lấy Linh Khê, trực tiếp hướng vào trong phòng đi tới.

Đôi mắt đẹp của Linh Vận lập tức trừng một cái, quả thực tức đến muốn nổ cả phổi, trong lòng sớm đã mắng Diệp Trần tới máu chó phun đầy đầu, "Uổng công ta còn tưởng rằng ngươi là một chính nhân quân tử, không nghĩ tới vậy mà vô sỉ như thế! Cầm thú!"

Thế nhưng những lời này, Linh Vận cũng chỉ có thể mắng ở trong lòng, tuyệt đối không dám nói ra khỏi miệng, nhỡ đâu chọc giận tên sát tinh này thì hắn muốn diệt toàn bộ Hắc Nham thành chỉ sợ cũng không phải là việc khó gì!

Thế nhưng mắt thấy Diệp Trần ôm muội muội của mình đã đi vào căn phòng, thẳng đến trên giường mà đi, Linh Vận bất kể như thế nào cũng ngồi không yên, cũng vội vội vàng vàng đi theo.

"Phù phù!"

Diệp Trần vừa mới đặt tiểu nha đầu ngồi lên trên giường, đang chuẩn bị cởi áo ngoài của nàng xuống, Linh Vận theo vào ở đằng sau thấy thế thì lập tức quỳ xuống trước một bên.

Diệp Trần lập tức sững sờ, trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng là có chuyện gì xảy ra, không thể chau mày, "Linh Vận cô nương, ngươi đây là đang làm cái gì?"

Linh Vận đầu tiên là trầm mặc một lát, hàm răng cắn môi son, dường như do dự một lát, cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đẹp nhìn thẳng Diệp Trần, nói khẽ:

"Diệp đạo hữu, muội muội của ta, nàng ấy vẫn chỉ còn là con nít a! Van cầu ngươi buông tha muội muội của ta đi a! Nếu như ngài không chê, ta nguyện ý...nguyện ý thay muội muội của ta tới hầu hạ ngài..."

Linh Vận nói ra những lời này thật nhanh, sau đó tiện tay kéo quần áo trên người một phát.

Soạt!

Quần áo mà tu chân giả mặc, phần lớn đều là pháp y được chế tạo từ vật liệu đặc thù, cũng không có nhiều loại như Thế Tục giới, tất cả đều chỉnh thể một bộ.

Linh Vận thu hồi pháp y lại, quần áo trên người lập tức toàn bộ biến mất không thấy gì nữa, đưa cái đồng thể có thể xưng là hoàn mỹ kia của nàng hoàn toàn hiển lộ ra ngoài.

Linh Vận này không hổ là đại mỹ nhân danh chấn toàn bộ tinh vực Cự Môn, vô luận là khuôn mặt, còn là dáng người, làn da, khí chất đều có thể nói là cực phẩm!

Nhất là lúc này, lõa thể quỳ cúi trên mặt đất, một bộ dáng mặc cho quân chủ tới hái, càng là có một cỗ dụ hoặc khó mà hình dung.

Ngay cả tâm cảnh bây giờ của Diệp Trần, trong lòng cũng không thể không hơi nóng lên, tuy nhiên phần nhiều hơn là kinh ngạc.

"Nữ nhân này, làm cái gì?"

Diệp Trần trọn vẹn sửng sốt một lúc lâu, cuối cũng đã hiểu ra vấn đề, không thể không buồn cười một trận, "Linh Vận cô nương, có phải ngươi đã hiểu nhầm cái gì rồi hay không? Ta vừa mới chữa thương cho muội muội của ngươi cũng không phải muốn đối với nàng ấy làm cái chuyện bẩn thỉu gì!"

Nói xong lời này, Diệp Trần không tiếp tục để ý tới nữ nhân có ý nghĩ lung tung này nữa, đỡ Linh Khê nằm xuống trên giường, sau khi dùng chăn đắp kín người thì đứng dậy, trực tiếp quay người đi ra ngoài cửa.

"Cái này..."

Thấy cảnh này, lần này ngay lập tức đến lượt Linh Vận trợn tròn mắt, "Hóa ra hắn thật chỉ là vì chữa thương cho Linh Khê? Cũng không phải là muốn..."

Sau khi làm rõ tình huống, Linh Vận lập tức xấu hổ không chịu được, nhớ tới hành động vừa rồi của chính mình, thật hận không thể tranh thủ thời gian tìm được cái lỗ thủng nào đó mà chui vào.

Nhanh chóng mặc pháp y vào trên người, Linh Vận lại quay đầu nhìn lại, phát hiện Diệp Trần sớm đã biến mất không thấy đâu nữa.

Chẳng biết tại sao, không hiểu vì sao trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác mất mát...
Chương 730 Huyết Thiên Hải

Trong tiền sảnh của phủ thành chủ!

Một đám cao tầng của Hắc Nham thành đang tập chung tại trong phòng khách, trên mặt mỗi người đều đầy vẻ lo âu.

"Vị Diệp đạo hữu bên kia còn không có bất kỳ động tĩnh nào hay sao?"

Linh Sơn ngồi ở phía trên ghế chủ vị, trầm mặt, mở miệng hỏi.

Hai tên thống lĩnh mặc áo giáp đen phía dưới liếc nhau một cái, thi nhau lắc đầu, "Bẩm thành chủ, từu tối hôm qua cho tới bây giờ, vị Diệp đạo hữu kia vẫn luôn ở bên trong viện lạc của Nhị tiểu thư, chưa từng có bất kỳ hành động gì!"

Mọi người nghe được điều này thì vẻ mặt lập tức càng phát ra khói coi:

"Chuyện này không thích hợp a! Theo lý thuyết, nếu như hắn thật là đệ tử của một đại tông môn nào đó, thì cũng phải thông quan thần phù truyền âm, mời trưởng bối tông môn đến đây trợ trận mới đúng a!"

"Đúng nha! Bây giờ cũng đã trôi qua hẳn một đêm mà vẫn không thấy có ai đến?"

"Không phải hắn thật nghĩ rằng, một người đi đối kháng toàn bộ Huyết Nguyệt tông chứ?"

...

Lúc mọi người ở đây đang lo lắng, bên ngoài đột nhiên truyền đến từng đợt âm thanh xao động.

Tiếp theo một lát sau, "Tiểu tử giết tôn nhi của ta, ngươi nhanh chút ra đây cho bản tọa!"

"Cút ra đây!!"

Một giọng nói giống như thiên lôi, từ trên trời cao cuồn cuồn mà truyền tới thật lâu không thôi.

Nghe được giọng nói này, mấy người Linh Sơn đột nhiên thi nhau đứng lên, ngay lập tức sắc mặt ai nấy đều trắng bệch:

"Giọng nói này...dường như là Huyết Thiên Hải, gia gia của Huyết Vô Ảnh, Thánh Thượng trưởng lão của Huyết Nguyệt tông!"

"Trước đó không phải vẫn luôn nói người này đang bế quan sao? Không nghĩ tới hắn vậy mà đích thân tới!"

"Huyết Thiên Hải này thế nhưng là nổi danh tàn bạo, nếu như Diệp đạo hữu kia không thể ngăn lại người này thì Hắc Nham thành chúng ta cũng phải theo đó mà gặp họa!"

...

Trong lúc mọi người đang nói chuyện, bên ngoài đã vang lên tứng tiếng kêu thảm thiết, hiển nhiên giết chóc đã bắt đầu!

Mấy người Linh Sơn đang hoảng sợ không thôi, không biết nên phải làm như thế nào cho phải.

Ầm ầm!

Kèm theo một tiếng vang, dường như có một cái vật nặng rơi vào quảng trường trước đại sảnh.

Xoẹt xẹt á!

Toàn bộ nham thạch thượng đẳng dùng để xây quản trường trong nháy mắt toàn bộ hóa thành bột mịn, tính cả toàn bộ phủ thành chủ cũng phải lắc lư kịch liệt một trận giống như xảy ra một cơn địa chấn cỡ lớn!

Rầm rầm!

Chẳng mấy chốc, toàn bộ phòng ốc xung quanh ầm vang sụp đổ.

Mấy người Linh Sơn không kịp suy nghĩ nhiều, thi nhau lách mình mà ra, chạy ra khỏi phòng khách, lúc này mới miễn cưỡng tránh đi được vận rủi phòng ốc sập xuống người.

Đợi mọi người đứng vững thân hình, nhanh chóng nhìn vào phía trước, chỉ thấy vào lúc này ở vị trí trung tâm của quảng trường phía trước đang có một ông lão có mái tóc đỏ, dáng người cao lớn đang đằng đằng sát khí.

Lão giả này một thân mặc áo bào đỏ, quanh thân tỏa ra huyết sát chi khí cường đại, giống như một con hung thú thượng cổ, dường như lúc nào cũng có thể thôn phệ tính mạng của bọn hắn.

"Là —— Huyết Thiên Hải!"

Bịch!

Bịch!

Bịch!

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của ông lão này, cảm nhận được khí tức kinh khủng trên người của đối phương, mấy người Linh Sơn nhịn không được mà thi nhau quỳ rạp xuống đất, từng người đều dọa đến run lẩy bẩy, thậm chí ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Nếu như nói Huyết Vô Ảnh trước đó là ác ma, vậy ông lão trước mắt này đó chính là ác ma bên trong ác ma là đại ma đầu chính cống!

Theo như lời đồn thì ở mấy chục năm trước, Huyết Thiên Hải vì tu luyện một loại tà công đã từng tru diệt hẳn sinh mệnh của một cái tinh cầu!

Dưới sự so sánh đó, chỉ là một cái Hắc Nham thành, căn bản không đủ để hắn giết.

Mấy người Linh Sơn trước đó còn ôm lấy may mắn, thấy Huyết Thiên Hải ở mấy năm gần đây vẫn đang một mực bế quan tu luyện, có lẽ sẽ không tự mình đến đây, thế nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, cái gì càng sợ thì cái đó lại đến!

"Thành chủ Hắc Nham thành là ai, cút ra đây cho bản tọa!"

Huyết Thiên Hải dường như đối với phản ứng của mọi người rất là hài lòng, cũng không tiếp tục đại khai sát giới, giọng nói so với trước đó hòa hoãn hơn rất nhiều.

Linh Sơn nghe được điều này thì lập tức dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, tuy nhiên cuối cùng vẫn cắn răng, từ trong đám người quỳ lết ra, cung cung kính kính thi lễ một cái, "Vãn bối Linh Sơn, thành chủ Hắc Nham thành bái kiến Huyết lão tiền bối!"

"Hừ!"

Huyết Thiên Hải hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt liếc qua Linh Sơn đang nằm rạp trên mặt đất, giống như nhìn xuống một còn kiến hôi, lạnh lùng mở miệng nói:

"Tiểu tử! Bản tọa đến hỏi ngươi, tôn nhi của ta, chết ở trong thành của ngươi, việc này ngươi giải thích như thế nào?"

Linh Sơn vội vàng nói:

"Huyết lão tiền bối minh giám! Hắc Nham thành của ta chẳng qua chỉ là một tòa thành nhỏ, làm sao dám đối địch với Huyết công tử? Người sát hại Huyết công tử là một người hoàn toàn khác, tuyệt không phải do Hắc Nham thành ta gây nên a!"

Vĩ giữ được tính mạng, Linh Sơn quả quyết trước rũ sạch tội của chính mình.

Huyết Thiên Hải cười lạnh, "Ta tin đám phế vật các ngươi cũng không có cản đảm đó!"

Linh Sơn nghe được điều này thì lập tức gánh nặng trong lòng được giải khai, còn tưởng rằng cuối cùng có thể trốn qua một kiếp.

Nhưng không ngờ, Huyết Thiên Hải nói đến đây, đề tại câu chuyện bỗng nhiên xoay một cái, "Thế nhưng bản tọa nghe nói, việc này là bởi vì nhi nữ của ngươi mà ra, ngươi cũng không chạy thoát khỏi quan hệ trong đó, cho nên, ngươi cũng đi chết đi!"

Nói xong lời này, Huyết Thiên Hải thuận tay trảo một cái:

Oanh!

Một cái bàn tay rất lớn màu đỏ như máu bỗng nhiên xuất hiện, một tay tóm lấy Linh Sơn còn đang quỳ cúi trên mặt đất.

"A!!"

Linh Sơn lập tức hét thảm một tiếng, nhưng căn bản không có bất kỳ sức phản kháng nào, trong lòng tuyệt vọng một trận.

Đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nói thanh thúy dễ nghe đột nhiên vang lên, "Không được làm tổn thương phụ thân của ta! Nguyên nhân tất cả việc này là bắt nguồn từ ta mà ra, nếu ngươi muốn thì giết ta đi!"

Giọng nói rơi xuống, một đạo thân hình xinh đẹp nổi bật, xuất hiện ở trên quảng trường.

Người này tự nhiên chính là Linh Vận!

"Ừm?"

Huyết Thiên Hải nhìn thấy nữ tử có vẻ mặt xinh đẹp đột nhiên nhảy ra này, lông mày không thể không hơi nhíu lại, "Hóa ra ngươi chính là nữ nhân đã hại cho tôn nhi của ta bị mất mạng! Cũng là xinh đẹp, khó trách có thể được tôn nhi của ta coi trọng! Cũng được, đã như vậy, bản tọa thành toàn cho ngươi, vậy thì ta cho ngươi đi theo hầu hạ tôn nhi của ta!"

Nói xong lời này, Huyết Thiên Hải thuận tay ném Linh Sơn sang một bên, sau đó một chưởng hướng đầu của Linh Vận đập xuống dưới!

Ầm ầm!

Bàn tay to lớn màu đỏ như máu kia, giống như một ngọn núi nhỏ hướng Linh Vận hung hăng rơi xuống, thực lực của Linh Vận căn bản không ngăn cản được một chưởng này, thậm chí ở dưới áp bách của cỗ khí tức mạnh mẽ kia, thân thể ngay cả động đậy một chút cũng không làm được!

"Vận nhi!!"

Một bên khác Linh Sơn giống như chó chết bị ném xuống trên mặt đất, lập tức rống lớn một tiếng, đáng tiếc đối mặt với tồn tại cường đại như thế, hắn căn bản cũng không có cách nào khác.

"Ai! Cả đời này của ta, cứ như vậy kết thúc rồi sao?"

Linh Vận không thể không thở dài một cái, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Tuy nhiên, sau khi chờ trong giây lát, Linh Vận không cảm thấy có bất kỳ sự đau đớn nào, ngược lại đột nhiên cảm thấy người mình nhẹ nhõm một trận, cảm thấy cỗ áp bách cường đại trước đó kia thế mà biến mất không thấy đâu nữa!

Sau đó, một giọng nói lạnh lùng của một nam nhân vang lên ở bên tai, "Có ta ở đây, ngươi còn không thể chết đi dễ dàng như vậy!"

Thân thể mềm mại của Linh Vận lập tức run lên, vội vàng nhanh chóng mở hai mắt ra, lập tức vui mừng ra mặt, xúc động đến thân thể mềm mại run rẩy.

Chỉ thấy, ở phía trước người của nàng không biết từ khi nào lại xuất hiện một đạo thân ảnh gầy gò, lúc này một tay đang chắp ở sau lưng, một tay nâng chưởng, thế mà rõ ràng ngăn lại một kích cường đại kia của Huyết Thiên Hải!

"Diệp, Diệp đạo hữu!"

Người này tự nhiên chính là Diệp Trần.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom