• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New THẦN ĐẾ TRỌNG SINH (1 Viewer)

  • Chương 676-680

Chương 676 Hi Nguyệt xuất thủ

Không đợi Diệp Trần mở miệng, Dịch Sơn Hà lập tức cao giọng nói:

"Diệp soái! Tà ma ngoại đạo không thể tin, cùng lắm thì chúng ta hôm nay đồng quy vu tận với hắn, ngài cứ việc ra tay, không cần để ý tới chúng ta!"

Mấy người Đường Uy cũng phản ứng lại, cũng nói theo:

"Đúng vậy! Trần ca, chỉ cần ngươi có thể báo thù cho chúng ta, chúng ta cũng coi như chết có ý nghĩa, ngươi coi như đáp ứng điều kiện của hắn hắn cũng chưa chắc sẽ bỏ qua chúng ta!"

"Ngậm miệng!"

Ma Tổ nghe được điều này, trực tiếp quát lớn một tiếng.

Phốc! Phốc! Phốc!

Tất cả mọi người ngay lập tức giố như gặp phải sét đánh, tất cả đều phun ra máu tươi, cuối cùng nói không nên lời.

Lấy thực lực của Ma Tổ, muốn giết chết mấy người phàm nhân này quả thực không khó, "Khặc khặc! Diệp Cuồng Tiên, ngươi phải lựa chọn thật tốt, cơ hội ta chỉ cấp cho ngươi một lần, nếu như ngươi không đồng ý, vậy bản tổ sẽ giết bọn hắn!"

Nói xong Ma Tổ vẫy tay một trảo, năm người lập tức thi nhau phát ra một tiếng kêu thảm nữa.

Trong lúc nhất thời, Diệp Trần lập tức rất là do dự, nếu như đáp ứng điều kiện của Ma Tổ, vậy thì đồng nghĩa với người là dao thớt ta là thịt cá, trở thành tù nhân của đối phương, chỉ sợ đời này đều khó mà trở mình.

Nhưng nếu như hắn không đáp ứng thì năm người trước mắt chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, lấy thực lực của Ma Tổ, muốn giết chết bọn họ quả thực dễ như trở bàn tay, chỉ cần một đạo ý niệm cũng là đủ.

Ngay tại lúc Diệp Trần vô cùng xoắn xuýt, lại nhìn thấy "Tiêu Nhược Hi" bỗng nhiên hướng hắn lộ ra nụ cười mỉm thản nhiên, thấp giọng nói lầm bầm một câu, "Xem ra mọi chuyện ở đây đều là thiên ý..."

Nói xong lời này, hai tay "Tiêu Nhược Hi" vậy mà bắt đầu âm thầm kết ấn!

Một lát sau,

Trên thân thể mềm mại của Tiêu Nhược Hi bỗng nhiên kim mang đại thịnh!

Sau đó, một đạo bóng mờ màu vàng kim từ trong cơ thể của Tiêu Nhược Hi bỗng nhiên bay ra!

Diệp Trần thấy cảnh này dường như nghĩ tới điều gì đó, hai mắt lập tức trừng một cái, vội vàng hô to một tiếng, "Hi Nguyệt! Không được!"

Hóa ra, cái bóng mờ màu vàng kim kia chính là tàn hồn của Hi Nguyệt, ở sau khi thi triển ra một loại bí thuật nghịch thiên nào đó, thì hiển lộ ra hình dáng!

Tàn hồn của Hi Nguyệt tuy rằng sau khi cưỡng ép sử dụng Nguyệt Quang Bảo Giám xuyên qua thời không luân hồi, thực lực suy yếu rất lớn nhưng dù sao cũng vẫn đường đường là đại tu sĩ Độ Kiếp kỳ, một khi thôi động bí thuật thì tự nhiên có uy lực không tầm thường.

Chỉ là, sau khi thi triển ra môn bí thuật này, tàn hồn mà Hi Nguyệt thật vất vả mới khôi phục lại được cũng sẽ vì lần này mà chịu đến phản phệ, những gì Diệp Trần đã cố gắng làm trước đó, chỉ sợ cũng phải mất hết!

"Đây là....thứ gì?"

Ngay cả Ma Tổ cũng giật nảy mình, không thể không hơi ngẩn ngơ.

Mà ngay vào lúc hắn ngây người, đạo bóng mờ màu vàng kim kia đột nhiên chỉ về phía hắn, "Linh Hư phá!"

Nương them lấy một giọng nói lãnh đạm, đạm mạc của một cô gái, vang lên quanh quẩn ở trên bầu trời.

Ầm ầm!

Một đạo hào quang óng ánh giống như thần thoại, trong nháy mắt đánh trúng vào mi tâm của Ma Tổ, toàn thân Ma Tổ lập tức run lên, cảm giác thức hải của mình, giống như bị vạn tia sấm sét giày xéo lặp đi lặp lại ngàn vạn lần, đại não vậy mà trong nháy mắt trống không!

Sau khi trải qua một lát yên tĩnh:

"Bành!"

Toàn bộ đầu của Ma Tổ bỗng nhiên nổ tung lên!

Trong lúc nhất thời, tất cả cường giả của Ma giới ở xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc không nói nên lời.

Cho dù là ai cũng không nghĩ tới, rõ ràng Ma Tổ địa nhân đã nắm vững thắng lợi, thế mà ở trong nháy mắt bị người đánh bại a!

Mà cái người dùng một chiêu giết chết Ma tổ là một cô gái phàm nhân tầm thường nhất bên trong đám người kia!

"Ma Tổ đại nhân...chết rồi?"

Mọi chuyện ở đây, xảy ra quá mức quỷ dị, quá mức không thể tưởng tượng! Làm cho người hoàn toàn không nghĩ ra, giống như là đang nằm mơ.

Không chỉ các cường giả của Ma giới phải choáng váng mà ngay cả Dịch Sơn Hà cùng mấy người Lý Hổ cũng đều có vẻ mặt không hiểu gì, "Ta đi! Đây là...chị dâu xuất thủ sao? Không nghĩ tới thực lực của chị dâu vậy mà cũng lợi hại như vậy!"

Kinh ngạc qua đi, tinh thần của bốn người rung động mạnh.

Tuy nhiên, bọn họ làm sao biết được rằng, người xuất thủ đâu phải là Tiêu Nhược Hi mà là Hi Nguyệt trong cơ thể của Tiêu Nhược Hi!

"Hi Nguyệt!"

Diệp Trần cũng là trọn vẹn sửng sốt một lúc lâu mới hét lớn một tiếng, nhanh như chớp vọt tới trước mặt đạo bóng mờ màu vàng kim đã rất mờ nhạt kia.

"Hi Nguyệt! Ngươi làm sao ngốc như vậy! Ngươi làm sao ngốc như vậy!..."

Người khác không rõ ràng, Diệp Trần há lại sẽ không biết, lấy trạng thái tàn hồn bây giờ của Hi Nguyệt, cưỡng ép thi triển "Linh Hư phá", tuy rằng đủ để tiêu diệt Ma Tổ, thế nhưng thần hốn của cô ta tất nhiên sẽ bị bao tổn thậ lớn, thậm chí sẽ vĩnh viễn không có cách nào khôi phục lại như cũ, chỉ sợ không bao lâu sẽ phải hồn phi phách tán!

Đạo bóng mờ màu vàng kim xinh đẹp kia lại hướng về phía Diệp Trần mỉm cười, "Diệp Trần, huynh không cần phải khổ sở! Lúc trước ta sử dụng Nguyệt Quang Bảo Giám đưa huynh rời đi thì đã mang mang quyết tâm quyết tử, bây giờ sống lâu thêm được thời gian dài như vậy, lại còn có gì không vừa lòng đây này?"

"Huống chi, ta vốn không thuộc về thế giới này, vẫn luôn bị lực lượng quy tắc có chỗ bài xích, chờ huynh sau khi trở về Tu Chân giới, nhất định phải nhớ đi tìm ta tám trăm năm trước, đó mới thật sự là ta..."

Sau khi nói xong lời nói này, tàn hồn của Hi Nguyệt càng trở nên phai mờ hơn, giọng nói càng ngày càng yếu, cuối cùng chậm rãi nhắm hai con ngươi lại, giống như một cơn gió là có thể thổi cô ta tán đi bất cứ lúc nào...!

"Không! Hi Nguyệt! Ta sẽ không để cho nàng chết! Tuyệt không!"

Diệp Trần rống lớn một tiếng, lật bàn tay một cái, Thôn Thiên đỉnh được gọi đi ra ngoài, "Thu!"

Tàn hồn Hi Nguyệt lập tức được Diệp Trần hút vào bên trong Thôn Thiên đỉnh.

"Chủ nhân, đạo tàn hồn này quá mức suy yếu, cho dù là ở bên trong không gian trong đỉnh của ta chỉ sợ cũng không thể chống đỡ được quá lâu!"

Áo Duy Tư khí linh của Thôn Thiên đỉnh mở miệng nhắc nhở.

Điểm này, Diệp Trần tự nhiên hiểu rõ hơn so với ai khác, "Kế trước mắt, chỉ có thể nhanh chóng tiến vào Tu Chân giới nói không chừng có thể tìm được biện pháp giải cứu Hi Nguyệt!"

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần hận không thể ngay lập tức chạy tới dưới chân Everest từ Thông Thiên Lộ tiến vào Tu Chân giới.

Tuy nhiên, dưới lửa công tâm lại thêm trước đó cưỡng ép thân thể tiêu hao, Diệp Trần bỗng nhiên cảm thấy hai mắt tối đen.

"Phốc!"

Sau khi điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi lớn, trên người Diệp Trần truyền đến một cỗ cảm giác suy yếu cực độ, tính cả khí tức cũng bắt đầu nhanh chóng rơi xuống!

Lại là hiệu quả Nghịch Sinh Bách Chuyển cuối cùng đã đến cực hạn...

"Tiểu tử này giống như bị trọng thương, nhanh! Mọi người thừa cơ hội này giết chết hắn!"

Nhiều cường giả của Ma giới ở xung quanh sau khi thấy cảnh này, tinh thần của mọi người lập tức chấn động, thi nhau hô to gọi nhỏ, bắt đầu ra tay với Diệp Trần!

"Muốn chết!"

Tâm tình của Diệp Trần vốn đã kém tới cực điểm, lập tức quát lên một tiếng lớn, lại mạnh mẽ nhấc lên một hơi chân nguyên, trực tiếp giết vào trong đám cường giả của Ma giới kia.

Bành bành bành!

Diệp Trần trong cơn giận dữ, xuất thủ không lưu tình một chtus nào, mỗi khi xuất ra một quyền một cước thì sẽ có một tên cường giả của Ma giới bị đánh nổ!

"Trốn! Mau trốn!"

Mọi người thấy Diệp Trần vẫn uy mãnh như cũ thì lập tức dọa đến thi nhau bỏ chạy tứ tán.

"Còn muốn chạy? Muộn!"

Diệp Trần thúc giục tốc độ tới cực hạn, trên không trung lưu lại từng đạo tàn ảnh, thẳng đến giết sạch toàn bộ cường giả của Ma giới mới chịu ngừng lại.

"Phốc!"

Sau khi giết sạch tất cả mọi người, Diệp Trần lập tức phun ra một ngụm máu tươi nữa, sau đó ngả ngửa trên mặt đất ngay lập tức ngất đi.
Chương 677 Rời khỏi Trái Đất

Đợi đến lúc Diệp Trần tỉnh lại lần nữa thì phát hiện thân thể mình đã ở bên trong Cuồng Tiên môn ở Vân Châu, "Tiểu Trần, cuối cùng thì cháu cũng đã tỉnh!"

Bên giường, Tô Lam nắm thật chặt tay của Diệp Trần, mặt mùi đầy vẻ kích động, hốc mắt đỏ bừng phát sưng, hiển nhiên trước đó đã từng khóc.

Mà ngoài Tô Lam ra còn có mấy người Tô Mạn, Diệp Thiên Ca, Sở Phi Yên, Đường Thanh Nhã, Tuyết Cơ, tất cả cũng đều ở trong phòng.

"Hi Nguyệt!"

Diệp Trần rống lớn một tiếng, trực tiếp từ trên giường bỗng nhiên ngồi dậy, tuy nhiên rất nhanh, khắp toàn thân từ trên xuống dưới truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, đầu cũng bị choáng váng một trận.

"Diệp Trần, anh yên tâm đi, Nhược Hi chỉ bị một chút vết thương nhẹ thôi, bây giờ đang tĩnh dưỡng ở ngay tại căn phòng bên cạnh, anh rất nhanh là có thể nhìn thấy cô ấy!"

Sở Phi Yên còn tưởng rằng Diệp Trần nói là Tiêu Nhược Hi thì vội vàng mở miệng an ủi, đồng thời sâu trong đôi mắt đẹp lộ ra một chút vẻ hâm mộ.

Cô gái mà Diệp Trần sau khi bị thương nặng vẫn còn luôn luôn lo nghĩ, không chỉ có mình Sở Phi Yên không ngừng ước ao, tính cả Tô Mạn, Đường Thanh Nhã và Tuyết Cơ cũng đều không thể không dâng lên một chút suy nghĩ ghen ghét.

Tuy nhiên, các cô lại làm sao biết được rằng, Hi Nguyệt trong miệng Diệp Trần căn bản không phải là Tiêu Nhược Hi!

Chỉ tiếc, việc này chỉ có ba người hắn, Tiêu Nhược Hi và Hi Nguyệt biết, cũng không có nói với những người khác.

"Không có việc gì thì tốt!"

Tâm niệm Diệp Trần vừa động, thần niệm đảo qua ở bên trong Thôn Thiên đỉnh phát hiện tàn hồn của Hi Nguyên vẫn còn, lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Đúng rồi, quân tình bên phía Hoa Sơn như thế nào?"

Nghe Diệp Trần hỏi câu này, Diệp Thiên Ca mở miệng nói:

"Tiểu Trần, hôm đó ở Hoa Sơn, cao thủ ba giới Thần, Tiên, Ma gần như đã bị con chém giết hầu như không còn, cao thủ Yêu giới tuy rằng tạo ra một số rắc rối cho quân đội, tuy nhiên khi biết tin ba giới khác bị tiêu diệt toàn bộ thì bị dọa đến hướng về phía Bắc Cực chạy trốn cho nên Hoa Hạ ta tổn thất cũng không lớn..."

Nghe được lời nói này của Diệp Thiên Ca, Diệp Trần khẽ gật đầu, Từ sau khi Diệp Thiên Ca sống lại, Diệp Trần tuy rằng không có nhận hắn người cha này, tuy nhiên thực sự cũng ngầm cho phép hắn và Tô Lam cùng một chỗ, quan hệ giữa hai người đã có chỗ xoa dịu.

Tay phải Diệp Trần lật một cái, từ bên trong Càn Khôn Trạc lấy ra một đống đan dược, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một hơi nuốt toàn bộ xuống, sau đó vận chuyển Thôn Thiên thần công, một cái chớp mắt, thương thế trong cơ thể đã tốt lên rất nhiều, sau đó thong dong đứng dậy xuống giường, sau khi quét trên thân mọi người một lần thì nói ra lời nói kinh người:

"Ta có một chuyện quan trọng, có thể phải rời khỏi Trái Đất một đoạn thời gian!"

"Rời khỏi...Trái Đất?"

Nghe được điều này, tất cả mọi người đều choáng váng, thậm chí cũng hoài nghi, Diệp Trần có phải là bởi bị thương mà đầu xảy ra vấn đề gì hay không?

"Đúng! Rời khỏi Trái Đất! Ta biết, mội người có lẽ không thể nào hiểu được, tuy nhiên trong thời gian ngắn ta cũng không thể giải thích với mọi người được rõ ràng, nhưng là ta có lý do không thể không rời đi!"

Mọi người thấy dáng vẻ Diệp Trần không giống như là đang nói đùa, vẻ mặt tất cả mọi người đều thay đổi lớn.

"Tiểu Trần, tuy rằng dì Lam không biết cháu muốn làm gì, thế nhưng trên người cháu còn có bị thương chỗ nào không! Hay là trước tiên dưỡng thương cho thật tốt đã rồi lại rời đi cũng không muộn a!"

Diệp Trần thở dài một hơi, "Dì Lam, thời gian cấp bách, cháu một khắc cũng không thể chậm trễ!"

"Mọi người không cần phải khuyên ta, ta lập tức sẽ rời đi, sau khi ta đi, mọi người đối với bên ngoài, chỉ cần nói ta đang lúc bế quan là được!"

"Tin tưởng trải qua một trận chiến ở Hoa Sơn, bốn giới cũng không dám lại có hành động thiếu suy nghĩ."

Mọi người thấy thái độ của Diệp Trần kiên quyết như vậy, giống như đã quyết định, biết cứ tiếp tục khuyên nữa cũng không được, lập tức ngạc nhiên nhìn nhau.

...

Lại nghỉ ngơi một ngày một đêm, sử dụng Thôn Thiên thần công thôn phệ hơn ngàn hạt linh đan, thương thế trên người của Diệp Trần cũng coi như chữa trị mấy thành, tuy rằng cách khôi phục hoàn toàn còn có khoảng cách nhất định, tuy nhiên ít nhất cũng đã có thể hoạt động được tự nhiên.

Ngày thứ hai, Diệp Trần cũng không tiếp tục chữa trị thương thế mà để Sở Phi Yên phát động lực lượng của tập đoàn Tô Diệp đi thu thập lấy hàng ngàn mỹ ngọc cực phẩm.

Diệp Trần trước tiên chế tạo toàn bộ những mỹ ngọc cực phẩm này thành ngọc giản trữ tồn, sau đó khắc lục ở trên những ngọc giản này những công pháp bí tịch cùng Thuật Luyện đan, phương pháp luyện đúc khí, trận pháp chi đạo, thậm chí đan phương tứ phẩm trở xuống thường dùng, thậm chí còn có một ít tâm đắc tu luyện, tất cả đều khắc lục một mạch ở phái trên những ngọc giản này.

Cuối cùng, Diệp Trần để toàn bộ những ngọc giản này vào bên trong Tàng Kinh lâu của Cuồng Tiên môn, đồng thời ở xung quanh thiết hạ tầng tầng cấm chế, chỉ có Sở Phi Yên, Diệp Thiên Ca và mẹ con Tô Mạn và một vài người có thể tiến vào bên trong.

Không những như thế, Diệp Trần còn để lại gần như tất cả các loại Linh khí pháp bảo mà chính mình sưu tập trong một năm qua, lấy ra để cung cấp cho người thân, bạn bè và mộ hạ đệ tử sử dụng.

Ngoài đó ra, ba tên bạn học đại học cùng phòng của hắn, Diệp Trần cũng sai người mời bọn hắn đến Vân Châu, sau khi bọn họ đồng ý bái nhập vào môn hạ Cuồng Tiên môn, giao cho Chúc Minh Phi bây giờ có tu vi cao nhất Cuồng Tiên môn tự mình dạy bảo.

Sau khi xử lý xong mọi chuyện ở Vân Châu, Diệp Trần vẫn là có chút không yên lòng, lại phân biệt giết vào Tiên, Yêu, Ma giới một chuyến, không kiêng kỵ một chút nào trừ đi một số uy hiếp tiềm ẩn, khiến tam giới vì đó mà sợ hãi, đồng thời cũng làm cho toàn bộ tinh cầu đều biết một việc đó là: Diệp Cuồng Tiên hắn, còn sống!

Mà sau khi chờ đợi giải quyết xong một loạt các công việc cần làm, thời gian cũng đi qua hơn mười ngày.

Mắt thấy tàn hồn của Hi Nguyệt bên trong Thôn Thiên đỉnh đã bắt đầu càng ngày càng suy yếu, Diệp Trần cũng biết không thể tiếp tục chậm trễ!

Một ngày này, Diệp Trần triệu tập toàn bộ mấy người Tô Lam lại một chỗ, "Dì Lam, chị Mạn, Phi Yên, Thanh Nhã, Lỗi tử, Tuyết Cơ, anh em nhà họ Chúc..."

Ánh mắt Diệp Trần ở quét qua trên thân của mỗi người một lần, duy chỉ có Diệp Thiên Ca, hắn từ đầu đến cuối gọi không ra cái chữ kia, dứt khoát trực tiếp nhảy qua, "Ta đi lần này, nhanh thì một hai năm, chậm thì tám năm mười năm, đợi ta xử lý tốt chuyện quan trọng kia, chắc chắn nhanh chóng trở về nhìn mọi người!"

Mọi người nghe được điều này, lập tức mọi người đều có vẻ mặt không muốn, mẹ con Tô Mạn và Đường Thanh Nhã càng là nước mắt đầm đìa, duy chỉ có Chúc Minh Phi cười nói:

"Diệp huynh, ngươi thật không có ý định mang theo ta sao?"

Hóa ra, Chúc Minh Phi đã từng đưa ra ý định muốn cùng hắn cùng nhau đi tới Thông Thiên Lộ, tuy nhiên sau khi Diệp Trần suy nghĩ thì cuối cùng vẫn cự tuyệt, tuy rằng hắn tìm được Thông Thiên Lộ, thế nhưng đằng sau con đường kia là cái gì ai cũng không biết!

Hắn là vì cứu Hi Nguyệt, cho nên mới không thể không liều một phen, không cần thiết phải mang theo những người khác đi tới chỗ nguy hiểm.

Huống chi, Chúc Minh Phi chính là cao thủ cảnh giới Nguyên Anh, do hắn trấn thủ ở Cuồng Tiên môn, hắn mới có thể đi mà cảm thấy yên tâm một chút.

"Chúc huynh, trước để cho ta đi dò đường, nếu như trong vòng mười năm ta không trở về thì có thể nói rõ bên trong vô cùng nguy hiểm, ngươi cần thận trọng cân nhắc!"

Chúc Minh Phi tự nhiên hiểu ra ý tứ trong lời nói này của Diệp Trần, trên mặt lập tức lộ ra vẻ nghiêm túc, hướng về phía Diệp Trần chắp tay nói:

"Tốt! Ta sẽ chờ đợi huynh mười năm! Nếu như..."

Chúc Minh Phi nói đến đây thì đột nhiên cảm nhận những lời nói sau có chút mang điềm xấu, lập tức xoay chuyển lời nói:

"Bất kể như thế nào, cái Thông Thiên Lộ này ta nhất định phải đi vào, làm phiền Diệp huynh dò đường thay ta!

Diệp Trần lại đảo qua nhìn từng người một lần, bỗng nhiên cười ha ha mấy tiếng, sau đó thân thể hơi chao đảo một cái thì đã biến mất không thấy.
Chương 678 Thiên Lang tinh vực

Không đến một giờ, Diệp Trần cũng đã từ phía tỉnh Thiên Nam chạy tới dưới chân Everest.

Nhớ lại lần trước, chỗ Diệp Trần giao chiến với Huyết Hoàng, trong lúc vô tình mở ra Thông Thiên Lộ.

Tuy rằng lúc ấy Diệp Trần bởi vì chuyện ở thế tục chưa xong cho nên cuối cùng từ bên trong Thông Thiên Lộ đi ra, thế nhưng trước khi đi ra cũng đã để lại một đạo dấu ấn tinh thần, chính là vì để tới ngày sau, sau khi giải quyết xong chuyện thế tục, một lần nữa bước vào Thông Thiên Lộ.

Tuy nhiên, chờ lúc Diệp Trần trở lại nơi lúc trước giao chiến với Huyết Hoàng thì lại kinh ngạc phát hiện, dấu ấn tinh thần lúc trước hắn lưu lại thế mà biến mất không thấy!

"Tại sao có thể như vậy?"

Diệp Trần tìm đi tìm lại mười mấy lần, nhưng thủy chung không có cách nào tìm tới cái đạo dấu ấn tinh thần kia.

"Chẳng lẽ lối vào Thông Thiên Lộ kia cũng không phải cố định ở một chỗ mà là ngẫu nhiên? Lão thiên, ngươi đây là đang chơi ta sao?"

Lại dùng tới khoảng thời gian hơn nửa ngày, Diệp Trần cẩn thận tìm tòi trong phạm vi mấy trăm dặm một lần, nhưng như cũ không thể tìm tới lối vào Thông Thiên Lộ.

Kết quả này lập tức để Diệp Trần tức giận đến muốn chửi má nó!

Thật vất vả chuẩn bị xong mọi chuyện, mắt thấy tàn hồn của Hi Nguyệt càng ngày càng yếu, hết lần này tới lần khác không tìm được Thông Thiên Lộ, vậy kế hoạch của hắn chẳng phải sẽ uổng phí?

"Chờ một chút, có lẽ có một chỗ ta có thể đi nhìn một chút!"

Bỗng nhiên, Diệp Trần chợt nhớ tới trước đó, hắn đã từng đi qua tiên mộ, chỗ kia rất thần kỳ và quỷ dị, nói không chừng sẽ có liên quan với Thông Thiên Lộ!

Lúc trước, thực lực của hắn có hạn, chỉ có thể dừng bước tại tầng không gian cấm chế thứ bảy, dựa theo cách nói trong truyền thuyết, tiên mộ tổng cộng có chín tầng không gian cấm chế, lấy thực lực hôm nay của hắn, chắc là đủ để đạt tới tầng cuối cùng, có lẽ sẽ có thu hoạch.

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần cũng không trì hoãn, lập tức lần theo ký ức rất nhanh đã tìm được chỗ tiên mộ.

Trước đó Diệp Trần chỉ có tu vi cảnh giới Luyện Khí, thông qua sự hiểu biết về trận pháp, miễn cưỡng tiến vào tầng không gian cấm chế thứ bảy, bây giờ hắn đã bước vào cảnh giới Kim Đan, có thể nói là xưa đâu bằng nay.

Chỉ dùng ngắn ngủi mấy phút, Diệp Trần đã không gặp phải bất cứ khó khăn gì đi một mạch tới tầng không gian cấp chế thứ bảy.

Lớp không gian cấm chế tầng thứ tám so với tầng thứ bảy phức tạp hơn mấy chục lần, tuy nhiên đối với Diệp Trần bây giờ mà nói, thì căn bản không đáng nhắc tới, Diệp Trần cũng lười hao phí tâm tư đi từ tư phá giải, trực tiếp đấm ra một quyền, đạo không gian cấm chế tầng thứ tám bị hắn cưỡng ép phá vỡ.

Bước vào tầng không gian cấm chế thứ tám, Diệp Trần phát hiện không gian bên trong vậy mà lơ lửng các loại pháp khí, thậm chí còn có không ít công pháp bí tịch.

Đáng tiếc, những thứ này ở trong mắt Diệp Trần căn bản không đáng giác nhắc tới, hắn nhìn cũng không thèm nhìn một chút, trực tiếp xuyên qua tầng không gian cấm chế này, trước tiên vẫn là tìm tới lối vào của tầng không gian cấm chế thứ chín.

Tầng không gian cấm chế thứ chín so với tầng thứ tám lại phức tạp và khó khăn gần trăm lần, Diệp Trần vốn định lập lại chiêu cũ, tiếp tục lấy lực phá đi, nhưng lại sợ động tĩnh quá lớn, nói không chừng sẽ khiến toàn bộ tiên mộ sụp đổ, cho nên lần này hắn ngược lại là không có sử dụng bạo lực.

Hao phí tới tận gần hai giờ, Diệp Trần cuối cùng thăm dò rõ ràng cấu tạo của lớp không gian cấm chế tầng thứ chín này, sau đó phá vỡ ra một cái khe thong dong tiến vào bên trong.

Ra ngoài ý định, bên trong không gian cấp chế tầng thứ chín này lại là một mảnh vô tận hư không.

"Không có trọng lực, không có phạm vi giới hạn, không có lực lượng quy tắc...cũng có chút giống với không gian bên trong Thôn Thiên đỉnh?"

Diệp Trần âm thầm lẩm bẩm trong nội tâm một câu, trong lúc nhất thời càng thêm hiếu kỳ.

Bỗng nhiên!

Ông ~~

Toàn bộ không gian rung nhẹ một trận, sau đó bên trong bóng tối vô tận hư không kia ở trước mắt Diệp Trần đột nhiên phát ra một đạo ánh sáng quỷ dị!

Ánh sáng này đúng là màu đen, nếu không phải Diệp Trần bây giờ đã là cao thủ Kim Đan, căn bản không có cách phân biệt cái biến động nhỏ xíu này.

"Ừm? Dường như có một cái pháp bảo!"

Tâm niệm Diệp Trần vừa động, trực tiếp lách mình đi tới nơi phát ra ánh sáng màu đen kia thì phát hiện đó là một viên hạt châu màu đen.

"Đây là...không gian nguyên thạch!"

Diệp Trần không thể không nghẹn ngào hô một câu, đồng thời trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên.

Cái gọi là không gian nguyên thạch là tài liệu chủ yếu kiến tạo trận pháp truyền tống không gian.

Nói cách khác, nơi này đã có không gian nguyên thạch vậy nhất định sẽ có trận pháp truyền tống không gian!

"Xem ra những gì ta đoán quả nhiên không sai!"

Đạo suy nghĩ này vừa mới dâng lên, nơi xa lại có hơn mười đạo ánh sáng đen xuất hiện.

Oanh!

Những không gian nguyên thạch dưới sự hỗ trợ lẫn nhau, lập tức tạo thành một cái trận pháp to lớn.

Mà ở vị trí trung tâm của trận pháp thì xuất hiện một cái vòng xoáy quỷ dị.

"Trận pháp truyền tống không gian này, cùng với trước đó ở Tu Chân giới ta đã thấy dường như cũng không giống nhau lắm, hơn nữa không người thúc giục vậy mà lại tự động mở ra..."

Diệp Trần âm thầm lẩm bẩm một câu, cảm thấy có chút quỷ dị, đang có chút không biết phải làm thế nào.

Hô!

Vòng xoáy đen kia bỗng nhiên sinh ra một lực hút cường đại!

Diệp Trần bất ngờ không đề phòng, vậy mà không thể đứng vững gót chân, trực tiếp bị hút vòa bên trong vòng xoáy kia.

Ngay sau đó:

Xoạt!

Không gian trước mắt Diệp Trần biến ảo thật nhanh, vặn vẹo lên, lấy thực lực của hắn hôm nay vậy mà không có cách nào chống cự cỗ lực lượng cường đại này, chỉ có thể thuận theo nước chảy thì bèo trôi!

Cũng không biết đi qua bao lâu, dài dằng dặc giống như một thế kỷ, Diệp Trần chợt thấy trước mắt xuất hiện một đạo ánh sáng trắng chói mắt, đầu lập tức truyền đến một trận đau đớn, sau đó thì cái gì cũng không biết.

Trong mơ mơ màng màng, Diệp Trần mơ hồ nhìn thấy một cái bóng người màu vàng kim vô cùng to lớn, dường như đang mỉm cười với hắn, sau đó hướng lăng không một chỉ, một đạo ánh sáng màu đỏ chui vào bên trong thân thể hắn, sau đó thì toàn bộ ý thức của hắn đã bị ngắt kết nối hoàn toàn.

...

Đợi đến khi Diệp Trần tỉnh lại lần nữa hắn phát hiện chính mình nằm ở bên trong một cái sơn động.

"Nơi này là..."

Sau một lát Diệp Trần sửng sốt, hai mắt bỗng nhiên trợn lên thật lớn, trên mặt lộ ra vẻ mặt khó có thể tin.

Hóa ra, cái sơn động này chính là cái sơn động mà ở kiếp trước Diệp Trần từ Trái Đất xuyên qua đến Tu Chân giới!

Về sau theo thực lực của Diệp Trần không ngừng gia tăng lên, hắn đã từng không chỉ một lần trở lại cái sơn động này, muốn tìm được biện pháp trở về Trái Đất, đáng tiếc từ đầu đến cuối không có bất cứ một chút manh mối nào, thậm chí hắn có lúc coi đây chỉ là một cái sơn động rất bình thường mà hắn được không gian loạn lưu ngẫu nhiên đưa tới.

Thế nhưng là bây giờ, hắn lần thứ hai bước vào Tu Chân giới lại vẫn là tới đây, đây tuyệt đối không phải là một chuyện trùng hợp!

"Chẳng le giống y như kiếp trước, cũng không có cách nào trở về Trái Đất?"

Phải biết, Diệp Trần kiếp trước ở toàn bộ Tu Chân giới cũng là tồn tại cấp cao nhất, còn không tìm được biện pháp trở về Trái Đất.

Hắn vốn cho rằng, lần này lấy tu vi cảnh giới của hắn bây giờ, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể tìm được chỗ gắn liền giữa Tu Chân giới và Trái Đất, không nghĩ tới kết quả vẫn giống y như kiếp trước!

"Mặc kệ! Đến đâu thì hay tới đó, trước mắt cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước!"

Tuy rằng tình huống này khiến Diệp Trần rất phiền muộn, tuy nhiên nghĩ nhiều cũng vô ích, đối với hắn mà nói, chuyện quan trọng trước mắt đó làm tìm được biện pháp cứu chữa Hi Nguyệt.

"Nếu như ta nhớ không có nhầm, mảnh tinh vực trước mắt này tên là Thiên Lang tinh vực, chỉ là một cái tinh vực cấp hai, có lẽ ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng không có mấy cái, thiên tài địa bảo cũng rất có hạn, hơn phân nửa không có đồ vật mà ta muốn!"

Diện tích lãnh thổ của Tu Chân giới bao la, phạm vi của các tinh vực khác nhau căn cứ vào đẳng cấp từ thấp đến cao, tổng cộng chia làm chín cấp.

Tinh vực có đẳng cấp càng cao chẳng những người tu chân có thực lực càng cao, linh khí càng dày đặc, thiên tài địa bảo tự nhiên cũng càng thêm phong phú.
Chương 679 Không cút, thì chết!

Từ trong sơn động đi ra, trước mắt là một mảnh rừng rập tập hoang vu, nơi này cây cối đều cao lớn một cách kỳ lạ, cây thấp nhất cũng trên trăm mét, thâm chí có một số cây có thể cao tới gần ngàn mét!

Linh khí xung quanh càng là vô cùng nồng đậm, cao hơn Trái Đất không chỉ gấp trăm lần!

"Quả nhiên là nơi này!"

Diệp Trần không thể không cảm khái một tiếng, ký ức trương quan kiếp trước giống như nước thủy triều hiện lên.

Nhỡ rõ kiếp trước lúc hắn vừa mới bước vào nơi này cũng ăn không ít đau khổ.

Tinh vực Thiên Lang này, là ở biên giới chỗ thế lực Nhân tộc, chẳng những vô cùng hoang vu, hơn nữa yêu thú hoành hành, kiếp trước của hắn vừa mới ra khỏi sơn đông thì suýt chút nữa bị yêu thú ăn tươi nuốt sống.

Ngay tại lúc suy nghĩ của Diệp Trần đang bay tán loạn, chợt nghe nơi xa truyền đến trận trận âm thanh xao động, "Ừm? Hơn mười dặm phía trước có người đang đánh nhau?"

Thần niệm đảo qua, dưới chân Diệp Trần bước ra một bước, thời gian chỉ một cái nháy mắt cũng đã đi theo tới.

Chỉ thấy, ở trước một cái hồ nước có hai phe đang đánh nhau.

Tu vi của những người này cũng không cao, người mạnh nhất chẳng qua mới chỉ có cảnh giới Kim Đan sơ kỳ mà thôi, tuy nhiên sức chiến đấu của những người này lại rõ ràng so với tu chân giả có cùng cấp bậc ở trên Trái Đất phải mạnh mẽ hơn nhiều, dù sao thì đây cũng là Tu Chân giới, các loại đạo pháp, võ kỹ, thâm chí đối với việc sử dụng pháp bảo đều không phải tu chân giả ở trên Trái Đất có thể so sánh được.

Diệp Trần đại khái nhìn thoáng qua, một phương trong đó rõ ràng đang ở thế yếu, chẳng những liên tục bại lui, hơn nữa đã tử thương rất nhiều, chỉ còn lại bảy tám người đang khổ cực chèo chống, nhưng cũng không kiên trì được quá lâu.

Chỉ là tùy tiện nhìn thoáng qua, Diệp Trần cũng không có tính toán ra tay, hắn cũng không phải loại người gặp chuyện bất bình thì rút đao tương trợ, huống chi hắn biết rõ, mạnh được yếu thua chính là pháp tắc có một không hai của Tu Chân giới, xen vào việc của người khác chưa chắc sẽ được báo đáp tốt, còn có thể gây ra phiền phức không cần thiết cho bản thân.

Ngay vào lúc Diệp Trần chuẩn bị lặng lẽ không tiếng động rời đi, đột nhiên bảy tám người đang gặp bất lợi có một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, quát:

"Nam Lê Xuyên! Ngươi dám giết chúng ta, Huyền Ly chân nhân sự phụ ta và Lưu Quang phái sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

"Khặc khặc! Chỉ là một cái Lưu Quang phái, coi nhie biết bản công tử gây nên thì có thể thế nào? Chẳng lẽ Lưu Quang phái các ngươi còn dám khiêu chiến với Liệt Nhật tông chúng ta hay sao?"

Nói chuyện chính là một tên nam tử thanh niên với vẻ mặt cuồng ngạo, dễ nhận thấy hắn chính là Nam Lê Xuyên trong miệng của nữ tử trước đó.

"Vân Linh Nhi, bản công tử khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn đi theo ta, bằng không đợi chút nữa chờ ta bắt được ngươi thì chắc chắn sẽ để cho ngươi sướng tới chết đi sống lại, kiệt kiệt kiệt!"

Mà Diệp Trần nghe đối thoại của hai người thì dưới chân lập tức dừng lại, lông mày hơi nhíu, "Huyền Ly chân nhân?"

Lưu Quang phái?

Nhớ rõ kiếp trước, hắn ngay tại trong vùng rừng rậm này bị một con yêu thú công kích, về sau nhờ có một tên Tu Chân giả đi ngang qua xuất thủ tiêu diệt con yêu thú kia, cứu được hắn một mạng, người kia chính là Huyền Ly chân nhân của Lưu Quang phái.

Về sau, được vị Huyền Ly chân nhân này đề cử, Diệp Trần còn từng bái nhập vòa Lưu Quang phái, trở thành đệ tử ngoại môn của Lưu Quang phái, cũng chính vì vậy, Diệp Trần mới có thể từ chưa quen cuộc sống nơi Tu Chân giới này đến đứng vững gót chân.

Tuy nhiên đáng tiếc là, hắn ban đầu ở Lưu Quang phái chỉ chờ đợi không đến một năm, về sau Lưu Quang phía bị Liệt Nhật tông tiêu diệt, Diệp Trần may mắn đào thoát, bước lên con đường đói khát trôi dạt, lang thang các đại tinh vực, sau khi lấy được một chút kỳ ngộ, lúc này mới từng bước một đi tới đỉnh phong, trở thành một đời Cuồng Đế.

Đương nhiên ở lúc tu vi có một chút thành tựu, Diệp Trần liền quay trở về tinh vực Thiên Lang, đồ diệt cả Liệt Nhật tông báo thù diệt môn cho Lưu Quang phái.

"Nói đến, kiếp trước ta dù gì cũng là đệ tử của Lưu Quang phái, đã trước mắt những đệ tử này của Lưu Quang phái gặp nạn, ta tự nhiên không thể ngồi xem mà không để ý tới, hơn nữa một thế này cũng định không thể lại để cho bi kịch tiếp tục tái diễn!"

Dựa theo thời gian này mà suy tính, khoảng thời gian ở kiếp này ta tiến vào Tu Chân giới có lẽ so với kiếp trước sớm hơn khoảng chín năm, mội chuyển có lẽ còn kịp!

Những ý niệm này lóe lên ở trong đầu Diệp Trần, thân thể của hắn hơi chao đảo một cái đã xông vào trong đám người.

Mặc dù tu vi của Diệp Trần bây giờ mới chỉ khôi phục năm, sáu phần mười, thế nhưng đối phó một đám tu chân giả chỉ có cảnh giới Trúc Cơ tự nhiên không thành vấn đề.

Phanh phanh phanh!

Diệp Trần xuất thủ không lưu tình, tùy tiện đánh ra mấy chưởng, mấy người vây công người của Lưu Quang phái, toàn bộ bị Diệp Trần đánh chết tại chỗ!

"Ngươi là ai? Cũng dám nhúng tay vào chuyện của Liệt Nhật tông ta?"

Nam Lê Xuyên vốn tưởng rằng đã nắm chắc thắng lợi trong tay, thậm chí đều đã bắt đầu ảo tưởng tới việc sau khi bắt được đại mỹ nữ Vân Linh Nhi này thì nên tra tấn nàng như thế nào, lại không nghĩ tới nửa đường lại giết ra một người đến, vậy mà một hơi giết mười tên thủ hạ của hắn.

Phải biết, ở tinh vực Thiên Lang thì Liệt Nhiệt tông gần như tương đương với tồn tại của hoàng đế, cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp loại chuyện này.

Đối mặt với câu hỏi của Nam Lê Xuyên, Diệp Trần chẳng thèm để ý tới, hướng về phía mấy tên đệ tử Lưu Quang phái mỉm cười, "Các ngươi là đệ tử của Lưu Quang phái?"

Mấy người trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng là có chuyện gì xảy ra, nhưng Vân Linh Nhi kia là người có phản ứng nhanh nhất, lập tức tiến lên một bước, khom người nói:

"Khởi bẩm tiền bối! Chúng ta chính là đệ tử hạch tâm của Lưu Quang phái, vãn bối Vân Linh Nhi, gia sư chính là Huyền Ly chân nhân trưởng lão của Lưu Quang phái!"

"Ồ?"

Diệp Trần nghe được lời tự giới thiệu của nàng ta, lông mày không thể không hơi nhíu lại, ở trong Tu Chân giới, môn hạ đệ tử của các đại môn phái và thế lực, bình thường đều chia làm đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn và đệ tử hạch tâm.

Đệ tử hạch tâm có thể nói là đệ tử tinh anh trong tinh anh bên trong toàn bộ đệ tử của môn phái!

Giống như kiếp trước của Diệp Trần ở Lưu Quang phái vẻn vẹn chỉ là đệ tử ngoại môn mà thôi.

Nếu như kiếp trước gặp được Vân Linh Nhi và những người này, cần phải lập tức hành lễ, miệng không thể không hô một tiếng sư huynh sư tỷ.

"Đúng, khó trách ta đối với những người này không có một chút ấn tượng nào, xem ra lúc này ở kiếp trước, Liệt Nhật tông cũng đã bắt đầu ra tay với Lưu Quang phái, muốn giết sạch đệ tử hạch tâm của một môn phái, tương đương với việc hủy hoại tương lai của họ..."

Trong lòng đang nghĩ ngợi thì đằng sau chợt có một giọng nói già nua vang lên, "Các là đến cùng là người phương nào? Thật chẳng lẽ muốn chỉ vì một cái Lưu Quang phái đắc tội Liệt Nhật tông ta sao?"

Người nói chuyện là một ông lão người mặc áo bào xám có vẻ nham hiểm hung ác, bỗng nhiên chính là một vị tu sĩ cảnh giới Kim Đan duy nhất trong nhóm người này.

Diệp Trần cười lạnh, "Liệt Nhật tông? Rất đáng gờm sao?"

Oanh!

Diệp Trần vừa thốt ra lời kia, không những ông lão này và Nam Lê Xuyên thay đổi sắc mặt, ngay cả đám người Vân Linh Nhi cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Liệt Nhật tông chính là đại thế lực đệ nhất của tinh vực Thiên Lang, địa bàn nắm trong tay gần một nửa tinh vực, trong tông càng là có lão tổ Nguyên Anh tọa trấn, có thể nói là trong tay có quyền sinh sát.

Chính như Nam Lê Xuyên nói trước đó, cho dù Lưu Quang phái biết Liệt Nhật tông hãm hại môn hạ đệ tử bọn họ chỉ sợ cũng không có dũng khí khiêu chiến với Liệt Nhật tông.

Mà bây giờ, người trẻ tuổi thần bí trước mắt này, dường như không có để Liệt Nhật tông vào mắt một chút nào, không phải là cường giả đến từ tinh vực cao cấp?

"Các hạ rốt cuộc là ai? Còn xin cho biết!"

Ông lão áo xám trong lúc nhất thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, lần nữa mở miệng trầm giọng hỏi.

Diệp Trần liếc mắt nhìn ông lão kia, thản nhiên nói:

"Ta là người như thế nào, ngươi còn chưa đủ tư cách biết! Trong mười hơi thở, không chút thì chết!"
Chương 680 Thái độ của mọi người

Xoạt!

Diệp Trần vừa thốt ra lời kia, mọi người nhất thời xôn xao lần nữa, lão giả trước mắt này chính là trưởng lão của Liệt Nhật tông, đường đường là cường giả cảnh giới Kim Đan.

Thanh niên thần bí này tuy rằng cao thâm mạt trắc, thế nhưng lấy tình huống xuất thủ vừa rồi của hắn đến xem, nhiều nhất cũng chính là cảnh giới Kim Đan, cũng dám mở miệng nói ra lời nói ngông cuồng như thế?

"Tiểu tử! Ngươi đây là đang muốn chết!"

Ông lão áo xám tức giận đến mai mắt như muốn nứt ra, nếu không phải Nam Lê Xuyên không có mở miệng, chỉ sợ hắn sớm đã ra tay với Diệp Trần.

Hai mắt Nam Lê Xuyên khẽ híp một cái, đánh giá trên người Diệp Trần một phen, lạnh lùng nói:

"Tiểu tử, bản công tử mặc kệ ngươi có lai lịch gì, bây giờ ở trên địa bàn của Liệt Nhật tông ta, coi như bây giờ giết ngươi cũng không có người biết, cho nên ta khuyên ngươi tốt nhất đừng có xen vào việc của người khác!"

Diệp Trần lại giống như không có nghe được, đã bắt đầu chậm rãi ung dung đếm, "Bảy... Tám... Chín... Mười!"

Khi đếm tới "Mười", Diệp Trần ngẩng đầu lên giống như cười mà không phải cười, "Đã không đi, vậy thì tất cả đều ở lại đi!"

Nói xong lời này, Diệp Trần bỗng nhiên vỗ ra một chưởng:

Ầm ầm!

Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một cái bóng khổng lồ hình bàn tay màu vàng óng, hung hăng đậm xuống đám người Nam Lê Xuyên ở phía dưới.

"Cái gì!!"

Cho đến lúc này, Nam Lê Xuyên và ông lão áo xám mới bắt đầu hoảng hốt, "Cảnh giới Nguyên Anh? Không! Điều này sao có thể! Khí tức của hắn rõ ràng chỉ là cảnh giới Kim Đan, tại sao có thể có thực lực mạnh như vậy?"

Hai người nghĩ trong lúc nhất thời cũng không hiểu, đáng tiếc bọn họ mãi mãi cũng không có đáp án.

Cho dù là Diệp Trần bây giờ chỉ có thể phát huy ra bốn năm phần mười thực lực cũng không phải chỉ là một tên tu sĩ cảnh giới Kim Đan sơ kỳ có thể ngăn cản.

Một chưởng này rơi xuống, Nam Lê Xuyên tính cả ông lão áo xám, thậm chí còn hơn mười tên đệ tử Liệt Nhật tông, không có một chút sức phản kháng và cơ hội chạy trốn nào, trong nháy mắt toàn bộ bị đập thành một đống thịt vụn!

Tê ~~

Ngay cả đám người Vân Linh Nhi thấy cảnh này cũng không thể không đến thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh, vẻ mặt nhìn về phía Diệp Trần cũng càng phát ra kính cẩn.

"Ân cứu mạng của tiền bối, chúng ta vô cùng cảm kích, nếu như tiền bối không chê, mời đến Lưu Quang phái chúng ta một lần để cho chúng ta tận tình địa chủ!"

Vân Linh Nhi mở miệng lần nữa.

"Cũng tốt!"

Diệp Trần hơi suy nghĩ một chút cũng không có từ chối.

Kiếp trước, Lưu Quang phái có ân đối với hắn, hắn cũng miễn cưỡng coi như là đệ tử của Lưu Quang phái, đã tới chỗ này thì cũng nên trở về nhìn xem.

Hơn nữa, hắn ở tinh vực Thiên Lang cũng sẽ không quá lâu, tiến về tinh vực cao cấp khác thì trước tiên cần phỉa tìm tới Truyền Tống trận, vừu vặn có thể hỏi thăm chuyện này một chút, nói không chừng bên trong Lưu Quang phái có Truyền Tống trận đi về nhưng tinh vực khác.

Vân Linh Nhi vốn chỉ thuận miệng mời, căn bản không có nghĩ tới Diệp Trần sẽ đáp ứng, dù sao cường giả giống như đối phương có lẽ đối với loại môn phái nhỏ như Lưu Quang phái này sẽ không quá cảm thấy hứng thú, tuyệt không nghĩ tới Diệp Trần vậy mà rõ ràng đáp ứng thẳng thắn như thế.

"Quá tốt rồi! Tiền bối bằng lòng đến Lưu Quang phái ta là vinh hạnh cho phái ta!"

Sau đó, mọi người thu thập một chút, hủy sahcj sẽ thi thể đám người Nam Lê Xuyên lúc này mới khởi hành rời đi.

Đám người Vân Linh Nhi mới chỉ có cảnh giới Trúc Cơ, cho nên chỉ có thể ngự kiếm phi hành mà Diệp Trần thì có thể đạp không mà đi, một bước bước ra, chính là khoảng cách vài dặm, từ từ theo sát mọi người.

"Huyền Ly chân nhân của quý phái không biết có ở trong phái không?"

Trong lúc rảnh rỗi, Diệp Trần chủ động nói chuyện với Vân Linh Nhi.

Vân Linh Nhi nghe được điều này, đôi mắt đẹp lập tức sáng lên, mặt mũi đầy vẻ vui mừng, "Tiền bối thế nhưng là có quen biết với gia sư?"

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, lắc đầu, "Không biết! Tuy nhiên đại danh tôn sư ta ngược lại thật ra có chỗ nghe thấy, chỉ là chưa từng gặp lần nào!"

Nghe được điều này, trên mặt Vân Linh Nhi hơi lộ ra vẻ thất vọng nói:

"Vậy thực sự không khéo, gia sư đi lịch lãm rồi, cũng không ở trong phái, bằng không Liệt Nhật tông kia cũng không dám ra tay với chúng ta trắng trợn như thế!"

Nghe được điều này, Diệp Trần cũng hơi có chút thất vọng, tuy rằng Huyền Ly chân nhân ở kiếp này cũng không nhận ra hắn, tuy nhiên ân tình kiếp trước, Diệp Trần vẫn luôn ghi ở trong lòng.

Hai người lại hàn huyên một lúc, Diệp Trần đối với tình huống bây giờ của tinh vực Thiên Lang cũng đã hiểu biết được một chút, trên cơ bản cùng với tình huống ở kiếp trước không khác nhau là mấy, toàn bộ tinh vực Thiên Lang, tổng cộng hàng chục hành tinh, hơn nữa bọn họ bây giờ đang ở là Thiên Lang tinh là chủ tinh của tinh vực Thiên Lang.

Đừng nhìn Thiên Lang tinh này chỉ là tinh vực cấp hai, cho dù là là mấy chục hành tinh phụ thuộc kia cũng đều lớn hơn so với Trái Đất, Thiên Lang tinh càng là gấp mấy trăm lần Trái Đất!

Toàn bộ trên Thiên Lang tinh tổng cộng có hơn ba mươi môn phái thế lực mà Liệt Nhật tông tự nhiên là số một, Lưu Quang phái và hai môn phái khác thì theo sát phía sau.

Cũng chính vì vậy, Liệt Nhật tông vẫn luôn coi Lưu Quang phái là cái đinh trong mắt, sợ bị Lưu Quang phái chiếm mất địa vị lão đại, cho nên mới nhân cơ hội đệ tử hạch tâm của Lưu Quang phái đi thí luyện, muốn một lần hành động diệt trừ bọn họ.

"Diệp tiền bối, ngài ngay cả Liệt Nhật tông cũng không để vào mắt, chắc hẳn là đến từ đại tông môn ở hành tình ngoài tinh vực a? Không biết sư thừa Diệp tiền bối ngài ở phương nào a?"

Một tên nam đệ tử trong nhóm người Lưu Quang phái bỗng nhiên mở miệng dò hỏi.

Mọi người nghe được điều này, lập tức thi nhau nhìn về phía Diệp Trần, tất cả đều lộ ra vẻ chờ mong.

Lấy dung mạo của Diệp Trần còn trẻ tuổi như vậy mà đã có được thực lực mạnh mẽ như thế thì chắc chắn không thể nghi ngờ là một thiên tài yêu nghiệt.

Tuy rằng, Tu Chân giới có rất nhiều thuật trú nhan, thế nhưng nói như vậy ở Tu Chân giới vẫn luôn lưu truyền một cái thiết luật:

Ở bên trong cường giả cùng một cái cấp bậc thì tu sĩ có dung mạo càng trẻ tuổi thì càng đáng sợ, bởi vì bọn hắn có khả năng là một thiên tài tuyệt đỉnh của một đại tông môn nào đó!

Tuy nhiên, chờ Diệp Trần vừa mở miệng, tất cả mọi đều ngây ngẩn cả người, "Ta là tá tu, không có tông môn!"

Chẳng mấy chốc, Diệp Trần có thể cảm nhận được rõ ràng thái độ của mọi người đối với hắn, ngoại trừ Vân Linh Nhi không có biến hóa quá lớn ra, tất cả những người khác đều lãnh đạm hơn rất nhiều, không còn có vẻ kính nể với thiết tha như lúc nãy, thậm chí có ít người đã bắt đầu âm thầm lắc đầu, mặt lộ vẻ mặt ngưng trọng.

Đối với ý nghĩ của mọi người, Diệp Trần tự nhiên biết rõ, cái gọi là tán tu chính là người không môn không phái, không có môn phái thì mang ý nghĩa không có chỗ dựa, chỉ cần thực lực đối phương so với ngươi mạnh hơn, ai cũng có thể giẫm lên một cước.

Cho dù thực lực mà Diệp Trần biểu hiện ra trước đó có thể là cường giả Nguyên Anh, thế nhưng công nhiên giết chết Nam Lê Xuyên và trưởng lão của Liệt Nhật tông thì vẫn còn có chút quá vọng động rồi!

Phải biết, Nam Lê Xuyên kia thế nhưng là nhi tử bảo bối của Nam Nhật Sơn tông chủ Liệt Nhật tông.

Chỉ là một giới tán tu cũng dám khiêu chiến với bá chủ tinh vực Thiên Lang, đây quả thực là lấy trứng chọi đá a!

"Diệp tiền bối cũng vì cứu mạng chúng ta, cho nên mới giết Nam Lê Xuyên, mọi người nhất định phải nhớ kỹ, không thể nói cho bất luận kẻ nào chuyện hôm nay, bằng không Vân Linh Nhi ta tuyệt sẽ không buông tha kẻ đó!"

Sau khi Vân Linh Nhi trầm ngâm một lát thì bỗng nhiên nghiêm sắc mặt, hướng về phía mấy người còn lại nhắc nhở.

Mọi người tự nhiên thi nhau xưng phải, tuy nhiên ánh mắt hướng về phía Diệp Trần đã hoàn toàn không có kính ý, thậm chí còn mang theo một chút than phiền.

Dù sao, nếu như việc này một khi bị vạch trần, Diệp Trần có không may thì bọn họ cũng phải gặp nạn theo.

Diệp Trần tự nhiên cũng đã nhận ra thay đổi của mọi người, nhưng cũng đều trong dự liệu, người Tu Chân giới phần lớn có tính tình bạc bẽo, người có sự nhiệt tình như Huyền Ly chân nhân và Vân Linh Nhi thì không nhiều, chỉ là một số ít mà thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom