-
Chương 331-335
Chương 331 Rốt cuộc hắn muốn làm gì? (3)
"Xem như ta biết La Hồng ra khỏi thành, cũng sẽ không có năng lực có thể giết hắn"
Hoàng Siêu nói: "Cho nên, vẫn là cần đà chủ đại nhân ra tay"
"Chỉ hy vọng đà chủ đại nhân, sau khi thu hoạch được phần thưởng của nhiệm vụ thì có thể chia cho ta một ít"
Hoàng Siêu nịnh nọt cười làm cho vị đà chủ phân đà Thiên Địa Tà Môn ở Giang Lăng vô cùng hưởng thụ.
Hoàn toàn chính xác, Hoàng Siêu thực sự nói thật, hắn ta thân là đà chủ phân đà có thực lực Nhị phẩm nên giết La Hồng rất nhẹ nhàng.
Mặc dù hắn ta đà chủ phân đà, nhưng mà phần thưởng bên trong Hoàng Kim Tà Lệnh hắn ta cũng không được tuỳ tiện vận dụng.
Trừ phi có thể chứng minh là hắn ta giết La Hồng thì mới có thể nhận ban thưởng được treo trên Địa Bảng.
"La Hồng này... Là khắc tinh của Tà tu, hắn giết nhiều Tà tu như vậy, nghe nói ở bên trong phủ thành Giang Lăng giết sạch Quỷ Kiếm Tông do triều đình chứng nhận, chứng tỏ vô cùng thống hận tà tu"
"Có lẽ đến chết hắn cũng không ngờ, cuối cùng hắn sẽ chết trong tay tà tu.
Đà chủ phân đà cười giễu.
Nhìn La Hồng bị đại quân vây giết.
Thâm trầm nở nụ cười.
Không tiếp tục để ý tới Hoàng Siêu, trong tay xuất hiện một tấm bùa chú rồi bóp nát, thân hình hóa thành một vũng máu hòa vào mặt đất, một lúc sau chui về phía La Hồng ở dưới cổng thành.
Hắn muốn tự tay giết La Hồng, nếu như La Hồng bị đại quân vây giết, vậy sẽ được tính là chưa hoàn thành nhiệm vụ, ban thưởng cũng tự nhiên không đến được tay của đà chủ.
Vẻ mặt Hoàng Siêu tràn đầy nịnh nọt và sợ hãi thán phục nhìn bóng dáng đà chủ biến mất.
Sau khi đà chủ biến mất thì nhanh chóng trở mặt.
Khuôn mặt tràn đầy vẻ nghĩ mà sợ, trên trán cũng đầy mồ hôi.
Mẹ kiếp!
Điên rồi!
La Hồng tuyệt đối điên rồi!
Khi Hoàng Siêu biết La Hồng bảo hắn hố đà chủ phân đà tới đây thì vô cùng ngạc nhiên hoảng sợ, cũng từng từ chối.
Thế nhưng cái mạng nhỏ của hắn ta bị La Hồng nắm giữ, Hoàng Siêu chỉ có thể đồng ý.
"Rốt cuộc hắn muốn làm gì vậy chứ?"
"Hắn bảo ta tìm đà chủ phân đà Thiên Địa Tà Môn tới... quân của phủ Giang Lăng cộng với đà chủ phân đà, đây chẳng phải là càng không có cơ hội chạy trốn sao?"
Cưỡng ép gia tăng độ khó của việc chạy trốn sao?
Hoàng Siêu xem như có nghĩ đến trọc đầu cũng không thể nghĩ ra La Hồng có thể phá bỏ cục diện như thế nào.
Thế nhưng dựa vào sự hiểu biết của Hoàng Siêu về La Hồng, không hiểu sao cảm thấy hơi lạnh cả gáy, La Hồng không giống như là người muốn chết.
Hoàng Siêu hắn ta chỉ đơn thuần là một người đưa phần thưởng trên Hoàng bảng.
Tại sao lại bị cuốn vào chuyện đáng sợ như vậy chứ?
Nếu như bị đà chủ biết là Hoàng Siêu cố ý tính toán hắn ta, Hoàng Siêu sợ là chết không có chỗ chôn.
Bây giờ Hoàng Siêu rất muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng mà nghĩ lại thì vẫn ghé vào trên cây nhìn chòng chọc vào nơi xa, nơi đó có một người chống lại một vạn quân.
Gia hỏa này, làm sao có thể phá bỏ cục diện chứ?!
Bên trong phủ thành Giang Lăng, mọi thứ trở nên yên tĩnh.
Khoảnh khắc cửa thành khép kín, đôi mắt của Trương Tĩnh Chỉ đột nhiên quét nhanh qua giống như một con dao sắc bén.
Y nhìn về phía thành lâu, trên thành lâu có mấy tên lính phủ quân đang run rẩy cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào y.
Mà Tôn thống lĩnh phủ quân dùng một đao làm cho rất nhiều cao thủ Nhị phẩm hoảng sợ, lúc này cũng không thể tin nổi nhìn về phía trên thành lâu.
"Ăn gan chó đấy à!"
"Ai bảo các ngươi đóng cửa thành?!"
Sắc mặt Tôn Thống lĩnh xanh xám, quát lớn.
Nhưng mà, những binh lính kia vẫn cúi đầu như cũ, không trả lời Tôn Thống lĩnh.
Khí tức trên người Tôn Thống lĩnh bạo phát, sát cơ tăng vọt, bên trong đôi mắt phun trào ra ngọn lửa tức giận, vừa kinh hãi vừa cảm thấy lạnh lẽo.
Hắn ta đã quá tự tin. Là một thống lĩnh phủ quân, hắn ta vốn tưởng rằng mọi thứ trong quân đều nằm trong sự khống chế của mình.
Nhưng mà, không ngờ lần này lại có phản đối!
"Người của thái tử..."
Tôn Thống lĩnh lạnh cả tim, sắc mặt càng thêm khó coi.
Trương tri phủ quét mắt nhìn hắn ta, thấy sắc mặt khó coi của Tôn Thống lĩnh thì thở dài, giơ tay vỗ vỗ hắn ta.
Tôn Thống lĩnh tức giận đến nỗi mặt mũi đỏ bừng.
Một khắc sau, trường đao vung vẩy, ánh đao loé lên vạn trượng!
"Mở cửa thành ra cho lão tử!"
Uỳnh!
Hán ta đột ngột bật khỏi mặt đất, muốn lao về phía thành lâu.
Phía trên bầu trời, Ngụy Thiên Tuế đang trấn áp Tư Đồ Vi và Viên Hạt Tử lập tức phát ra tiếng cười bén nhọn.
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của đám người Tư Đồ Vi, Viên Hạt Tử, Trương Tĩnh Chi, lão ta cười vô cùng thoải mái.
Nguy Thiên Tuế trở tay quét qua, vô số kim quang phóng thẳng lên trời giống như lông trâu bay đây trời, từng đoá từng đoá bạo vũ lê hoa như thác đổ toả ra, ép về phía Tôn Thống lĩnh.
Tôn Thống lĩnh lập tức cảm thấy ớn lạnh cả người.
Trường đao trong tay nhanh chóng bổ ra, ánh đao ngút trời.
Chém đứt màn mưa bạo vũ lê hoa châm đang bay đầy tới.
Nguy Thiên Tuế vậy mà có ý đồ dựa vào sức mạnh của bản thân để ngăn cản ba vị Nhất phẩm!
Bầu trời trên phủ Giang Lăng, đại chiến bùng nổ, Ngụy Thiên Tuế hoàn toàn bộc phát tất cả sức mạnh như điên dại, uy lực thiên địa quét qua, tạo thành từng tiếng nổ chói tai.
Đôi mắt của rất nhiều cao thủ Nhị phẩm cũng sáng lên, nhao nhao ra tay đánh về phía Tôn Thống lĩnh.
Tấn công thảo phạt che khuất bầu trời, con phố dài của phủ Giang Lăng trong nháy mắt nổ tung toé, từng khối đá vụn bay lên, phóng ra bốn phía.
"Cuốn lấy hắn, bên ngoài thành có một vạn phủ quân đang vây thành, La Hồng nửa bước khó đi, lát nữa Thân phó thống lĩnh sẽ đem theo đầu của La Hồng trở về.
Tiếng cười bén nhọn của Ngụy Thiên Tuế nổ vang làm cho rất nhiều cao thủ Nhị phẩm ra tay càng thêm kịch liệt.
Chỉ trong thoáng chốc, đôi mắt đám người Viên Hạt Tử, Tư Đồ Vi đã đỏ bừng.
Chương 332 Một người đối mặt với một đội quân (1)
"Tên điên!"
"Giết một Ngũ phẩm mà vận dụng đến cả một cánh quân! Vậy mà các ngươi cũng có thể làm được!"
Viên Hạt Tử gầm thét.
"Viên Thành Cương ta đã dạy bảo đám binh lính các ngươi như thế sao?!
Viên Thành Cương tức giận gào thét.
Tiếng gầm của ông không ngừng khuấy động truyền ra khỏi phủ Giang Lăng, truyền ra bên ngoài thành.
Bên ngoài thành, sắc mặt của một vạn binh lính mặc áo giáp đang vây quanh La Hồng lập tức vô cùng khó coi, nhưng mà Thân phó thống lĩnh nắm tổng quân lệnh trong tay, quân lệnh như núi, họ vẫn chỉ có thể ra tay như cũ.
Hai tiểu thái giám bên người Ngụy Thiên Tuế nổ nụ cười giễu nhìn về phía Thân phó thống lĩnh.
"Thân thống lĩnh, hạ lệnh đi..."
"Giết La Hồng rồi thì trận hỗn loạn này sẽ kết thúc, chúng ta cũng có thể trở về báo cáo kết quả nhiệm vụ.
Hai tên tiểu thái giám chậm rãi nói.
Thân phó thống lĩnh quét mắt nhìn hai tên thái giám, bên trong đôi mắt không có quá nhiều cảm xúc, thật ra thì hắn ta cũng chỉ nhận mệnh lệnh làm việc mà thôi.
Hắn ta bỗng nhiên nâng tổng quân lệnh trong tay lên.
Ánh mắt rơi vào bóng dáng áo trắng ở trước cửa thành khe khẽ thở dài.
"Giết!"
Uỳnh!
Vừa mới dứt lời.
Một vạn phủ quân đen nghịt lập tức bước về phía trước.
Một bước đạp xuống giống như núi lở đất nứt, quân uy trùng trùng điệp điệp hội tụ vào một chỗ, chấn động lòng người, khuấy động tâm thần của người ta.
Khí huyết bàng bạc dường như đang rung chuyển cả tòa thành trì.
La Hồng áo trắng phần phật, đôi mắt dưới mặt nạ Tà Quân toả sát khí ra bốn phía.
Một người đối mặt với một đội quân.
Thứ hắn đối mặt không phải là năm trăm quân Âu Dương Phi thống soái trước đó, mà là một quân đoàn phủ quân thực sự.
Hắn cũng đang phải chịu áp lực to lớn. Hư ảnh Thánh Nhân có thể thay hắn ngăn trở không ít uy áp, nhưng mà uy áp còn sót lại phóng tới vẫn làm cho La Hồng có cảm giác giống như một ngọn núi lớn áp trên đỉnh đầu, nặng nề gần như không thể thở nổi.
Rầm rầm!
Áo trắng trên người bị gió lốc thổi lất phất dán thật chặt ở trên người, vạch ra hình dáng của hắn.
La Hồng cầm Thiên Cơ Kiếm, mũi kiếm chỉ về phía đại quân ở nơi xa, nhìn không chuyển mắt.
Tiểu Đậu Hoa đứng ở sau lưng La Hồng, cố chống chọi với cơn gió mạnh mẽ gào thét đang thổi bay chiếc váy dài của nàng.
Tiểu Đậu Hoa đã khi nào gặp phải trận chiến như thế này chứ.
Nhưng mà lúc này nàng không hối hận. Nàng nhìn khuôn mặt kiên nghị, không sợ hãi của La Hồng.
Cắn răng.
Nàng không nói gì đến việc rời đi nữa.
Cửa thành ở sau lưng đã đóng kín, họ đã không còn đường lui nữa rồi, như công tử đã nói, điều họ có thể làm...
Chỉ có thể là chiến đấu một trận!
Vậy thì... Chiến!
Một lúc sau, Tiểu Đậu Hoa vốn dĩ đứng ở sau lưng La Hồng lập tức dũng cảm bước lên phía trước một bước.
Ưỡn ngực, hóp bụng, ngẩng đầu, nâng mông, bước về phía trước.
Một bước này vừa đạp xuống.
Nàng vận chuyển dưỡng kiếm quyết mà Trần quản gia truyền lại.
Đôi mắt La Hồng lập tức co rụt lại.
Chỉ trong nháy mắt, quân uy mênh mông như một thác nước lao thẳng xuống, nhao nhao tràn vào, chỉ trong chốc lát đã cọ rửa cơ thể đơn bạc khiến cho người ta phải đau lòng của Tiểu Đậu Hoa.
Cơ thể thiếu nữ mảnh mai, trong tích tắc dường như bị đè nát.
Nàng giơ tay lên che miệng lại, nhưng vẫn không cản được dòng máu tươi đang tuôn ra kia.
Máu tươi càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của nàng.
Váy dài màu trắng cũng bị nhuộm thành màu huyết hồng, thảm thương mà kiều diễm, giống như là một đóa hoa mạn đà đang nở rộ nơi địa ngục.
"Nữ nhân ngu ngốc!"
"Lui về phía sau!
La Hồng biến sắc, mắng.
Mà Tiểu Đậu Hoa lại chỉ nổ nụ cười đau thương.
"Công tử... Lúc này cũng đừng hung dữ oa..."
Chỉ trong chốc lát, sự nhát gan đột nhiên biến mất.
Dường như lưỡi nàng nở rộ hoa sen.
"Công tử!"
"Tiếp kiếm!"
Lấy quân uy mênh mông, nuôi bảo kiếm trong ngực!
Vụt vụt!
Phiêu Tuyết Kiếm và Thuần Quân kiếm đang được nàng ôm, trong chốc lát dường như được phủ lên một tầng huyết hồng.
Từ trong ngực Tiểu Đậu Hoa phóng lên tận trời.
ầm ầm!
Kiếm khí bàng bạc dâng trào. Thời khắc này, Tiểu Đậu Hoa choáng váng, trong nháy mắt khi hai thanh kiếm ra khỏi vỏ thì bất lực xụi lơ, muốn ngã xuống đất.
La Hồng chửi ầm lên.
Giơ tay lên cắn răng ra một chiêu.
Tà Ảnh Thương Ưng lập tức đỡ lấy cơ thể Tiểu Đậu Hoa, nâng nàng, xông lên bầu trời.
La Hồng quay người, đôi mắt dưới mặt nạ đỏ tươi.
Sát khí nổi lên bốn phía!
Phiêu Tuyết Kiếm và Thuần Quân kiếm đã được nhuộm đỏ, hai thanh kiếm nổi tiếng trong thiên hạ lơ lửng ở bên cạnh La Hồng.
Song chưởng của La Hồng tạo thành dấu móc, dường như cách không cầm lấy hai thanh kiếm.
Hắn bỗng nhiên dậm chân về phía trước, đánh về phía một vạn phủ quân kia.
Kiếm khí trong kinh mạch La Hồng liều mạng giương vẩy, điên cuồng thôi động, làm cho La Hồng cảm thấy cơ thể giống như đang bị người ta chém ngàn đao.
Phốc phốc phốc phốc!
Máu tươi trong nháy mắt nhuộm quần áo của hắn thành huyết y.
"Ta mượn quân uy trảm đại quân!"
"Hóa rồng!"
La Hồng đeo mặt nạ Tà Quân rống to, tóc bạc bay lên.
Thuần Quân và Phiêu Tuyết Kiếm cũng phun ra kiếm khí bàng bạc.
Hai con rồng bằng kiếm khí huyết bay ra làm cho mặt đất nứt toác, chém ra hai đạo khe rãnh đánh về phía đại quân.
"Ngự"
Thân phó thống lĩnh cưỡi chiến mã, nhìn hai con huyết long bay đến, cũng không khỏi kinh ngạc.
Kiếm tu Ngũ phẩm lại có thể bùng nổ ra uy năng có thể so với kiếm tu Nhị phẩm... Quả thật là hơi khó tin.
Mặc dù phần lớn là mượn sức mạnh của quân uy, dựa vào quân uy dưỡng kiếm, chém ra một kiếm bá đạo.
Nhưng mà ít nhất đây cũng là một loại thủ đoạn.
Mặc dù cái giá phải trả là rất cao.
Đông đông đông!
Từng binh sĩ phủ Giang Lăng nhao nhao giương tấm lá chắn nặng nề lên.
Hai kiếm khí như rồng chém tới.
Giống như hai con giao long chạm trán cùng con sóng lớn màu đen, nổ tung rợn người.
Lá chắn nên mạnh xuống mặt đất, là do bị sức mạnh bùng nổ của hai con rồng kiếm khí huyết đẩy cho phải lùi ra sau ba trượng!
Chương 333 Một người đối mặt với một đội quân (2)
Trên rất nhiều tấm lá chắn còn in hằn vết kiếm thô to.
Cát bụi bay lên, kiếm khí khó tiêu.
Hai tay La Hồng đẫm máu, tóc bạc rủ xuống, che mất một phần gương mặt.
Hắn thở hổn hển như rồng.
"Nữ nhân ngu ngốc, quả nhiên là mắng còn quá ít!"
La Hồng thầm mắng.
Cảm nhận được sự đau nhói trong kinh mạch không cách nào có thể diễn tả bằng lời, La Hồng cũng bất đắc dĩ thở dài.
"Cái thân thể đáng chết này, thiên phú kiếm đạo yếu đến mức cặn bã..."
La Hồng khẽ thì thầm.
Hắn ngẩng đầu, tóc bạc ở trước mắt tản ra, có thể nhìn thấy Tà Ảnh của diều hâu mang theo cơ thể của Tiểu Đậu Hoa không ngừng lao về phía xa.
Mà trong đại quân cũng không có người đuổi theo.
Mục tiêu của họ là La Hồng, đối với Tiểu Đậu Hoa đã thoát đi cũng không thèm để ý.
Thân phó thống lĩnh nhìn thân ảnh huyết y dưới toà thành của phủ Giang Lăng, bên trong đôi mắt dần dần có mấy phần nghiêm nghị.
"Tấn công!"
Thân phó thống lĩnh hạ quân lệnh.
Đông!
Tấm lá chắn rơi đập giống như là mở cửa.
Sau đó, từng binh sĩ phủ quân mặc áo giáp nương theo tiếng hét lao ra giết chóc.
Tiếng la giết chấn động bầu trời, dường như hình thành một thanh quân mâu, ngay cả những đám mây đen trên trời cũng bị đánh tan!
Đội hình giống như dòng sông dâng trào lao về phía La Hồng với sức mạnh mà dù là các Võ tu cao phẩm cũng phải kinh hồn bạt vía.
Hai tên tiểu thái giám Nhị phẩm không ra tay. Trong lúc đại quân trùng sát bọn chúng cũng không tiện nhúng tay vào.
Theo như chúng thấy, La Hồng hẳn là phải chết khi đối mặt với đại quân này, không có bất kỳ đường sống nào cả.
Ngay cả cao thủ Nhị phẩm khi đối mặt với một vạn quân, muốn toàn thân trở ra cũng vô cùng khó khăn.
Sẽ bị dây dưa cho đến khi chết.
Hơn nữa La Hồng chẳng qua chỉ là Ngũ phẩm.
Xem như là người xếp thứ hai trên Hoảng Bảng thì sao chứ?
Vẫn chỉ là Ngũ phẩm mà thôi.
Chỉ có tu sĩ Nhất phẩm mới thực sự có thể dùng sức một người đối đầu với một đội quân, hơn nữa phải là Nhất phẩm rất mạnh.
"Ném mâu!"
Thân phó thống lĩnh không hề khinh địch, trịnh trọng ra lệnh như gặp phải địch thủ rất mạnh.
Mệnh lệnh vừa dứt.
Các binh lính cầm đầu xông tới, nhao nhao ném trường mâu trong tay ra ngoài.
Trường mâu vô cùng vô tận phá không mà đến, mang theo lực va chạm vô cùng sắc bén!
Làm cho người ta tê cả da đầu, làm cho lòng người sinh ra tuyệt vọng!
Trường mâu trong đêm tối tạo thành một mảnh mây đen đen nghịt giống như một dòng suối màu vàng bay thẳng xuống dưới, muốn rửa sạch tất cả sinh linh!
La Hồng một thân bạch y lúc này đã hoá huyết y.
Nở nụ cười.
Đối mặt với cảm giác áp bách của trường mâu cực mạnh.
Hai tay hắn nâng lên.
Rồi đột nhiên đè ép xuống.
Vụt vụt vụt!
Ba thanh phi kiếm Thuần quân, Phiêu Tuyết, Thiên Cơ lập tức hướng mũi kiếm xuống dưới, đâm vào mặt đất.
Chuôi kiếm đang không ngừng đung đưa.
La Hồng ngẩng đầu, tóc bạc tung bay, mắt sáng như đuốc, đáy mắt dường như đang có một loại cảm xúc sâu xa lưu chuyển.
Quanh người hắn, từng viên sát châu xuất hiện, lơ lửng.
Tổng cộng có bảy mươi hai viên sát châu.
Trong chốc lát, bọn chúng hoá thành bảy mươi hai tầng lá chắn.
Đông đông đông!
trường mâu rơi xuống như mưa, liên tiếp đập vào bên trên giáp chắn màu đen.
Mặt đất dường như cũng đang rung động, giống như đang phải chịu sự phát tiết của một mưa lớn.
Trường mâu cuốn đến như bão táp mưa sa, chỉ trong chốc lát đã dừng lại.
Phía trên lá chắn ghim vô số trường mâu đen nhánh, mà La Hồng lại lù lù bất động, dưới mặt nạ nở nụ cười kỳ lạ nhìn đại quân đang xung phong liều chết.
Hắn bỗng giơ tay lên, nắm chặt lại.
Đông đông đông!
Trường mâu đâm vào trên lá chắn được tạo bởi sát châu, nhao nhao rơi xuống đất, giống như một khu rừng màu đen.
Ánh trăng thê lương chiếu rọi xuống, từng cây trường mâu phản chiếu ra cái bóng hẹp dài.
"Nếu như thiên phú kiếm đạo của ta đã không tốt, vậy thì... Vẫn là trở về nghề cũ đi"
La Hồng nổ nụ cười.
Đối mặt với đội quân đông như nước biển đang không ngừng lao lên bất chấp sinh tử.
Bày tay đang giơ lên bỗng nhiên nắm lại.
"Quân đoàn của ta..."
"Ở đâu?!"
Vừa mới dứt lời.
Dưới cái bóng hẹp dài của từng cây trường mâu cắm trên mặt đất, có từng bóng đen xiêu xiêu vẹo vẹo không ngừng đứng thẳng lên.
Đôi mắt đỏ tươi trong đêm tối như tử thần nhìn chăm chú.
Bóng đen hẹp dài, vô cùng vô tận ngăn trước người La Hồng.
Số lượng khoảng mấy trăm...
Có Tam phẩm, có Tứ phẩm, có Ngũ phẩm, Thất phẩm, Bát phẩm, Cửu phẩm...
Võ tu, Tà tu, Kiếm tu... đủ loại.
Huyết y trên người La Hồng bay lên, khóe miệng khẽ nhếch, cảm nhận lực tà sát trong đan điền đang nhanh chóng bị tiêu hao.
Trong ánh mắt toát ra vẻ điên cuồng.
Cơ thể hắn hơi cúi xuống, sau đó bàn chân đạp mạnh khiến bụi cát mù mịt, cả cơ thể nhanh chóng xông ra ngoài.
"Giết!"
Trăm bóng đen im ắng lướt về phía đội quân xung phong liều chết của phủ Giang Lăng.
Một người đối đầu một đội quân!
Hưu hưu hưu!
Ba thanh kiếm Thiên Cơ, Thuần Quân, Phiêu Tuyết cũng ngự kiếm mà lên dưới sự điều khiển của La Hồng, im ắng lướt đi trong đêm tối.
"Châu chấu đá xe"
Thân phó thống lĩnh thản nhiên nói.
Cuối cùng, trong nháy mắt quân đoàn bóng đen va chạm với phủ quân.
Giống như dòng suối mềm mại va chạm với những cơn sóng của biển lớn.
Trong nháy mắt bị nuốt hết!
Nhưng mà, chỉ một khắc sau, đôi mắt của Thân phó thống lĩnh đột nhiên co rụt lại.
Thế cục nghiền ép như trong tưởng tượng chưa từng xuất hiện, La Hồng cũng không bị giày xéo trong nháy mắt.
Sau khi những bóng đen kia bị xé nứt nhanh chóng hội tụ lại, lại lần nữa đuổi giết.
Dường như vĩnh sinh bất diệt.
Mà La Hồng được bóng đen bảo hộ, thao túng ba thanh phi kiếm, không ngừng thu hoạch tính mạng các binh sĩ.
Bộ huyết y trên người La Hồng bay lên, tay áo quật vào đêm tối, vô số máu tươi tung bay.
Hắn giống như một vị quân chủ đi trong vực sâu tử vong, quan sát vô số vong linh kêu rên.
Chương 334 Một người đối mặt với một đội quân (3)
"Đứng dậy"
La Hồng bình thản nói.
Giống như là mệnh lệnh, lại giống như là bố thí.
Bố thí người chết hy vọng quay lại thế gian.
Trong cái bóng của những binh lính đã chết kia, có bóng đen đột nhiên di chuyển, n nhao nhao bò lên, đứng thẳng dậy gia nhập trong đội ngũ chém giết.
La Hồng cảm nhận được tà sát không ngừng tiêu hao, lại lơ đễnh Cười.
Tà sát tiêu hao hầu như không còn nữa?
Không sao, vậy thì thiêu đốt tà sát bên trong thân xác!
Trong tay La Hồng xuất hiện một bình đan dược, Thiết Cốt Tranh Tranh Chuyển Sát Đan.
Bỗng nhiên rót toàn bộ vào trong miệng.
Uống hết tất cả!
Tới đi, điên cuồng lên chút đi!
Nếu các người đã muốn hướng đến tử vong, vậy thì để cho tử vong bắt đầu nhảy múa đi!
La Hồng giơ tay lên, trong đêm tối có từng đôi mắt đỏ tươi lấp loé, bò lên từ trong thi thể.
Dường như chiến mã dưới người Thân phó thống lĩnh cũng đang sợ hãi.
Hắn ta nhanh chóng ghìm ngựa, đôi mắt thít chặt.
"Đây chính là Câu Linh Khiển Tướng của đạo môn? Lão tử tin cái rắm chó!"
Hắn ta mắng một câu.
Mà hai tên tiểu thái giám bên cạnh hắn ta cũng vô cùng sợ hãi, đây là quái vật gì vậy?
Con mẹ nó Ngũ phẩm mà tùy ý thi triển bí pháp, pháp lực tiêu hao không hết hay sao?
Nếu như kẻ này là Nhị phẩm, Nhất phẩm...Vậy thì sẽ khủng bố đến mức nào chứ?!
Một người... Chính là trăm vạn quân?!
Ớn lạnh, sợ hãi...
Tràn ra trong lòng hai tên thái giám cao thủ cấp bậc Nhị phẩm.
"Giết!
Hai tên tiểu thái giám Nhị phẩm liếc nhìn nhau, thúc vào bụng ngựa, tuấn mã bắt đầu rít gào, móng ngựa chà đạp xuống đất nhanh chóng đuổi giết về phía La Hồng.
Dựa vào thực lực của bọn chúng thì việc giết La Hồng là không khó.
Những bóng đen này không thể ngăn trở chúng.
Hơn nữa lúc này La Hồng giống như nỏ mạnh hết đà, tiêu hao tất cả lực lượng tử chiến đến cùng.
Chỉ cần dựa vào thủ đoạn sấm sét giết La Hồng, trận chiến như ác mộng này sẽ kết thúc.
Chẳng qua ngay khi hai tên tiểu thái giám giục ngựa công kích tới.
Con mắt của bọn chúng bỗng nhiên co rụt lại.
Bởi vì, không biết khi nào bên người La Hồng...
Có một đoàn máu tươi nhúc nhích.
dần dần hóa thành bóng người tà sát cuồn cuộn, giống như muốn che khuất bầu trời!
Khí cơ tà tu Nhị phẩm, kích động chiến trường!
Mẹ kiếp!
Có người muốn hớt tay trên?!
Hai tên tiểu thái giám tuyệt đối không ngờ rằng, khi bọn chúng chuẩn bị ra tay giết La Hồng lại có người nhanh hơn một bước.
Lực tà sát nồng đậm...
"Là tà tu của Thiên Địa Tà Môn?!"
Ánh mắt hai tên tiểu thái giám lập tức co rụt lại.
"Kiệt kiệt kiệt..."
Đà chủ phân đà Thiên Địa Tà Môn cười lớn.
Đầu của La Hồng phải thuộc về hắn ta.
Phần thưởng một nghìn sợi Bản Nguyên Sát Quang... Sẽ tới tay.
Bỗng dưng.
Tiếng cười của đà chủ phân đà dần dần ngừng lại.
Hắn ta đối mặt với ánh mắt của La Hồng.
Lại phát hiện ra La Hồng không có hoảng sợ.
Chỉ nhìn hắn ta với vẻ sâu xa.
"Rốt cuộc... Tới rồi"
Bên trong phủ thành Giang Lăng.
Khoảnh khắc âm thanh chém giết vang lên bên ngoài thành.
Bên trong thành cũng đang đánh nhau hỗn loạn.
Trương Tĩnh Chi không ra tay mà cũng không có ai ra tay với y, y chắp hai tay sau lưng, quan bào trên người bị gió lạnh ban đêm thổi phần phật, không ngừng đập vào không khí.
Y nhìn Ngụy Thiên Tuế, nhìn cuộc chiến hỗn loạn ở bên trong thành, mặt khẽ nhăn lại.
Sau đó y nở nụ cười lạc lõng.
"Đại Hạ này... bất tri bất giác đã loạn cả rồi."
Uỳnh!
Nguy Thiên Tuế cười lớn, lão ta áp chế Tư Đồ Vi và Viên Thành Cương đang đánh tới, hai vị Nhất phẩm thế mà lại bị Ngụy Thiên Tuế áp chế đến nỗi không cách nào ra khỏi thành đi giúp đỡ La Hồng.
Thực lực của Ngụy Thiên Tuế thực sự là sâu không lường được.
Tuy thống lĩnh phủ quân là Nhất phẩm, nhưng mà một mình hắn ta đối địch với nhiều cao thủ Nhị phẩm cũng rất tốn sức, rất khó có thể thoát thân được.
Hơn nữa, thỉnh thoảng Ngụy Thiên Tuế còn ra tay giúp đỡ khiến cho thống lĩnh phủ quân vô cùng giận dữ, nhưng lại không cách nào ra khỏi thành, chỉ có thể tức giận nghe âm thanh đánh nhau ở bên ngoài không ngừng truyền tới.
"Điên rồi! Tất cả đều điên rồi!"
"Đó là La Hồng, là độc đinh duy nhất còn sót lại của La gia! Các ngươi điên rồi sao!"
"Thái tử điên rồi, các ngươi cũng cùng điên theo sao?!"
Tôn Thống lĩnh không ngừng quát lớn, trường đao chém ra mang theo sức mạnh kinh khủng chém ngang trên bầu trời của phủ Giang Lăng, làm cho sắc mặt của rất nhiều Nhị phẩm liên tục thay đổi.
"Thiết kế giết La Hồng cùng với việc phái quân ra giết La Hồng...
Đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, các ngươi thật sự điên rồi!"
Hai mắt Tôn Thống lĩnh đỏ ngầu.
VÌ sao ư?
Bởi vì thái tử điều động binh lính dưới trướng phủ quân của hắn ta.
Dùng binh lính dưới trướng của hắn ta để đối phó với La Hồng, đến lúc đó người bị hố chính là hắn ta, nếu như La gia trả thù, binh lính dưới trướng của hắn ta... chắc chắn sẽ chẳng có một ai sống sót!
"Thân Triệu, lão tử chơi chết bà nội ngươi!"
Tôn Thống lĩnh tức giận chửi ầm lên, tiếng gầm nổ tung trong thành, biểu thị cho cơn tức giận điên cuồng trong lồng ngực hắn ta.
Thân Triệu là người của thái tử, cho dù Ngụy Thiên Tuế xuất hiện tại phủ Giang Lăng, nhưng mà nếu như không có mệnh lệnh của thái tử, Thân Triệu tuyệt đối không dám làm loạn như vậy.
Mà Thân Triệu đã vận dụng phủ quân, điều đó có nghĩa rằng, người ngầm ra lệnh chính là thái tử.
Đây là muốn dồn La gia vào chỗ chết sao?
Muốn nhanh chóng bức La gia tạo phản sao?!
Điều động một vạn quân đến để giết La Hồng?
Mẹ nó đầu óc của thái tử này bị thủng lỗ sao?!
Lão tử có thù oán gì với ngươi chứ?!
Hai mắt Tôn Thống lĩnh đỏ bừng, đao trong tay huy động càng thêm kinh khủng, thậm chí có một tên Nhị phẩm không kịp né tránh bị một đao chém đứt một cái chân!
Cắi chân bị chém đứt hóa thành huyết vụ nổ tung trên không trung.
Bầu không khí càng trở nên trì trệ và thê thảm.
Chương 335 Phàm nhân, vì sao lại mắng ta? (1)
Trong thành phủ Giang Lăng.
Mỗi một khách giang hồ đều câm như hến trốn ở trong phòng, sợ hãi nhìn chằm chằm đại chiến của cao phẩm ở cửa thành.
Nguy Thiên Tuế đối đầu Viên Thành Cương và Tư Đồ Vi, thống lĩnh phủ quân đang chiến đấu với rất nhiều Nhị phẩm... Trận giao phong ở mức độ thế này, đối với phủ Giang Lăng trước giờ vốn chỉ thịnh hành ca từ thi phú, tầm hoa vấn liễu mà nói, chính là lần đầu tiên xuất hiện.
Mà trận chiến đấu ở bên ngoài thành cũng khiến cho không ít khách giang hồ lờ mờ đoán ra được chút bí mật.
Nhưng chủ yếu vẫn là âm thanh tức giận gầm thét của thống lĩnh phủ quân vang vọng toàn thành, ai mà không biết chứ.
Bên trong trà lâu của phủ Giang Lăng.
Triệu Đông Hán mồ hôi nhễ nhại chen chúc ở bên cạnh rất nhiều khách giang hồ, hắn ta không dám ló đầu, dù sao bên ngoài cũng đang vô cùng hỗn loạn.
Không ít cao thủ Nhị phẩm coi thường sinh mệnh, trực tiếp đụng chết không ít khách giang hồ, điều này làm cho trong lòng họ tràn đầy căm phẫn.
Mà Triệu Đông Hán nghe thấy tình hình bên ngoài thì cả người càng run rẩy, khuôn mặt không ngừng vặn vẹo, vết sẹo hình con rết đang run rẩy.
"Khinh người quá đáng!"
"Tại sao lại ức hiếp người như vậy?! Công tử đã làm sai điều gì?!
Tại sao lại ức hiếp công tử như vậy?!"
Điều động một vạn quân đến để giết công tử, công tử... Là kẻ thù của thái tử sao?! Công tử là đại ma đầu tội ác tày trời sao?!"
Đôi mắt Triệu Đông Hán đỏ bừng, tràn đầy không cam lòng, tràn đầy không cam lòng.
Trong trà lâu, không ít khách giang hồ nghe thấy lời nói kích động của Triệu Đông Hán kích thì đều thở dài.
"Rốt cuộc là tại sao? Rốt cuộc là La Hồng công tử phạm tội gì?"
"Phạm tội gì? Chỉ có thể nói là đầu thai sai chỗ thôi, nếu như La công tử không phải người của La gia thì sao lại có sự chèn ép và truy sát như thế này chứ..."
"Thái tử ở Đế Kinh muốn đối phó với La gia, La Hồng công tử biểu hiện quá ưu tú làm cho thái tử dù có trực tiếp trở mặt cũng muốn giết hắn..."
Cho dù là như thế thì vẫn có người vô cùng không cam lòng.
"Phi! Có bản lĩnh thì gây phiền phức với La Nhân Đồ ấy, tại sao lại gây phiền phức với La công tử?"
"La Hồng công tử là một người tốt như vậy, nghe nói hắn chuyên giết tà tu, là tấm gương cho chính nghĩa và là khắc tinh của tà tu, người chuyên vì dân trừ hại tại sao lại gặp tai ách như vậy chứ?"
"Thái tử là điên rồi sao?! Nghe nói thái tử được phong làm thái tử đã mấy chục năm rồi nên có thể là thật sự bị điên rồi"
Từng khách giang hồ nhỏ giọng thì thầm.
Bây giờ, ở cửa thành phát sinh trận đại chiến của Nhất phẩm, cường giả không có tâm trạng chú ý đến chỗ này, vậy nên đám khách giang hồ nói chuyện với nhau cũng lớn mật hơn rất nhiều.
Cùng lúc đó.
Quế Hương Lâu.
Sở Thiên Nam cảm ứng được đại chiến bùng nổ ở ngoài thành, lập tức liên tục lui về sau mấy bước.
"Điên rồi! Hạ Cực hoàn toàn điên rồi!"
"Rốt cuộc trong đầu hắn đang nghĩ gì?! Để quân của phủ Giang Lăng đến giết La Hồng... La Hồng là ai chứ? Con trai của La Nhân Đồ, cháu của Trấn Bắc Vương, ngươi cho rằng đó là thái tử của }?
nước kẻ thù, hoặc là một tên nói dõi của bọn trộm cướp sao?
Sở Thiên Nam đoán được Ngụy Thiên Tuế sẽ có sẵn hậu chiêu ở ngoài thành.
Có lẽ là một Nhất phẩm hoặc cũng có lẽ là mấy Nhị phẩm.
Nhưng mà...
Ai có thể nghĩ tới lão ta lại điên cuồng đến nỗi vận dụng một vạn quân của phủ Giang Lăng?!
Giết một Ngũ phẩm mà ngươi lại đặc biệt vận dụng một vạn phủ quân?
Đầu óc bị cửa kẹp rồi sao?
Sở Thiên Nam không thể lý giải được, nhưng mà hắn ta biết... xảy ra chuyện lớn rồi.
Bây giờ chỉ còn cách đại thọ của Trấn Bắc vương có mấy ngày.
Kết quả thái tử lại làm loại chuyện như thế này.
Lão Hoàng cũng hít vào mấy ngụm khí lạnh, thật sự là xảy ra chuyện lớn rồi.
"Lão Hoàng, về Đế Kinh, chúng ta phải nhanh chóng quay về, nếu như không quay về... Bản hầu gia sợ là sẽ không thể nào ra khỏi ?
" phủ Giang Lãng "Mẹ kiếp! Hạ Cực thật sự là làm loạn mà!"
"Hắn ngồi ở chức thái tử lâu quá nên đầu óc hỏng rồi sao?"
Sở Thiên Nam mắng to.
Lúc này, Sở Thiên Nam quả thực cũng tức tới mức chửi đổng.
Hắn ta không đoán được thái tử muốn làm gì, hắn ta thấy thái tử giống như kẻ điên, vì trả thù La gia mà không màng gì hết, chuyện gì cũng có thể làm được!
Không quan tâm gì tới đại thế và quy tắc!
Lão Hoàng khẽ gật đầu, vội vàng giơ tay lên xóa vết phấn bột nước ở trên mặt.
Lão và Sở Thiên Nam cùng đi ra khỏi Quế Hương Lâu.
"Tiểu hầu gia, nếu như La Hồng không chết...Vậy phải làm sao bây giờ?"
Lão Hoàng bỗng nhiên thầm nghĩ.
Sở Thiên Nam nhìn lão: "Nghĩ gì thế? Dù cho La Hồng có chết hay không thì cũng không còn quan trọng nữa rồi!"
"Thật sự tưởng rằng La gia là quả hồng mềm dễ bóp hay sao?"
"Nếu như Hạ Hoàng bệ hạ không xuất quan, Đại Hạ... rất có thể sẽ hoàn toàn rối loạn!"
Nói xong những lời này, Sở Thiên Nam bỗng nhiên liếc nhìn lão Hoàng.
Hai người đều khẽ giật mình.
Nghĩ đến một khả năng, nhưng mà càng nghĩ lại càng kinh khủng, hai người lại lắc đầu.
Sau đó không tiếp tục để ý tới tình hình chiến đấu ở bên ngoài cửa thành Giang Lăng nữa, mặc kệ kết quả như thế nào họ cũng không để ý.
Lão Hoàng dẫn Sở Thiên Nam phá không đi về một hướng khác của phủ Giang Lăng, rời khỏi phủ thành.
Ở bên ngoài thành.
Hoàng Siêu trốn ở trong rừng rậm, tìm gần như muốn trào lên cổ họng.
Hắn ta nhìn thấy cảnh La Hồng lấy một chống lại một vạn thì trong lòng rất là rung động.
Mới xa cách chưa được bao lâu, La Hồng lại mạnh lên rồi, hơn nữa dường như hắn mạnh đến nỗi có thúc ngựa cũng không thể đuổi kịp.
Đây chính là yêu nghiệt trên Hoàng Bảng sao?
Hoàng Siêu cảm thấy nếu như tin tức của trận chiến này truyền ra ngoài, giá trị của La Hồng ở trên bảng treo thưởng của Địa Bảng sẽ lại cao hơn, có thể đạt tới ba bốn nghìn sợi Bản Nguyên Sát Quang!
Đương nhiên, lúc này không phải là lúc quan tâm tới vấn đề này.
Hoàng Siêu nhìn chằm chằm cảnh tượng dưới cổng thành, đà chủ phân đà Giang Lăng đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh La Hồng.
Đó là một tên tà tu Nhị phẩm, chỉ cần dùng một ngón tay đã có thể nghiền chết Hoàng Siêu.
Lúc này người này đang tới gần La Hồng.
"Xem như ta biết La Hồng ra khỏi thành, cũng sẽ không có năng lực có thể giết hắn"
Hoàng Siêu nói: "Cho nên, vẫn là cần đà chủ đại nhân ra tay"
"Chỉ hy vọng đà chủ đại nhân, sau khi thu hoạch được phần thưởng của nhiệm vụ thì có thể chia cho ta một ít"
Hoàng Siêu nịnh nọt cười làm cho vị đà chủ phân đà Thiên Địa Tà Môn ở Giang Lăng vô cùng hưởng thụ.
Hoàn toàn chính xác, Hoàng Siêu thực sự nói thật, hắn ta thân là đà chủ phân đà có thực lực Nhị phẩm nên giết La Hồng rất nhẹ nhàng.
Mặc dù hắn ta đà chủ phân đà, nhưng mà phần thưởng bên trong Hoàng Kim Tà Lệnh hắn ta cũng không được tuỳ tiện vận dụng.
Trừ phi có thể chứng minh là hắn ta giết La Hồng thì mới có thể nhận ban thưởng được treo trên Địa Bảng.
"La Hồng này... Là khắc tinh của Tà tu, hắn giết nhiều Tà tu như vậy, nghe nói ở bên trong phủ thành Giang Lăng giết sạch Quỷ Kiếm Tông do triều đình chứng nhận, chứng tỏ vô cùng thống hận tà tu"
"Có lẽ đến chết hắn cũng không ngờ, cuối cùng hắn sẽ chết trong tay tà tu.
Đà chủ phân đà cười giễu.
Nhìn La Hồng bị đại quân vây giết.
Thâm trầm nở nụ cười.
Không tiếp tục để ý tới Hoàng Siêu, trong tay xuất hiện một tấm bùa chú rồi bóp nát, thân hình hóa thành một vũng máu hòa vào mặt đất, một lúc sau chui về phía La Hồng ở dưới cổng thành.
Hắn muốn tự tay giết La Hồng, nếu như La Hồng bị đại quân vây giết, vậy sẽ được tính là chưa hoàn thành nhiệm vụ, ban thưởng cũng tự nhiên không đến được tay của đà chủ.
Vẻ mặt Hoàng Siêu tràn đầy nịnh nọt và sợ hãi thán phục nhìn bóng dáng đà chủ biến mất.
Sau khi đà chủ biến mất thì nhanh chóng trở mặt.
Khuôn mặt tràn đầy vẻ nghĩ mà sợ, trên trán cũng đầy mồ hôi.
Mẹ kiếp!
Điên rồi!
La Hồng tuyệt đối điên rồi!
Khi Hoàng Siêu biết La Hồng bảo hắn hố đà chủ phân đà tới đây thì vô cùng ngạc nhiên hoảng sợ, cũng từng từ chối.
Thế nhưng cái mạng nhỏ của hắn ta bị La Hồng nắm giữ, Hoàng Siêu chỉ có thể đồng ý.
"Rốt cuộc hắn muốn làm gì vậy chứ?"
"Hắn bảo ta tìm đà chủ phân đà Thiên Địa Tà Môn tới... quân của phủ Giang Lăng cộng với đà chủ phân đà, đây chẳng phải là càng không có cơ hội chạy trốn sao?"
Cưỡng ép gia tăng độ khó của việc chạy trốn sao?
Hoàng Siêu xem như có nghĩ đến trọc đầu cũng không thể nghĩ ra La Hồng có thể phá bỏ cục diện như thế nào.
Thế nhưng dựa vào sự hiểu biết của Hoàng Siêu về La Hồng, không hiểu sao cảm thấy hơi lạnh cả gáy, La Hồng không giống như là người muốn chết.
Hoàng Siêu hắn ta chỉ đơn thuần là một người đưa phần thưởng trên Hoàng bảng.
Tại sao lại bị cuốn vào chuyện đáng sợ như vậy chứ?
Nếu như bị đà chủ biết là Hoàng Siêu cố ý tính toán hắn ta, Hoàng Siêu sợ là chết không có chỗ chôn.
Bây giờ Hoàng Siêu rất muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng mà nghĩ lại thì vẫn ghé vào trên cây nhìn chòng chọc vào nơi xa, nơi đó có một người chống lại một vạn quân.
Gia hỏa này, làm sao có thể phá bỏ cục diện chứ?!
Bên trong phủ thành Giang Lăng, mọi thứ trở nên yên tĩnh.
Khoảnh khắc cửa thành khép kín, đôi mắt của Trương Tĩnh Chỉ đột nhiên quét nhanh qua giống như một con dao sắc bén.
Y nhìn về phía thành lâu, trên thành lâu có mấy tên lính phủ quân đang run rẩy cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào y.
Mà Tôn thống lĩnh phủ quân dùng một đao làm cho rất nhiều cao thủ Nhị phẩm hoảng sợ, lúc này cũng không thể tin nổi nhìn về phía trên thành lâu.
"Ăn gan chó đấy à!"
"Ai bảo các ngươi đóng cửa thành?!"
Sắc mặt Tôn Thống lĩnh xanh xám, quát lớn.
Nhưng mà, những binh lính kia vẫn cúi đầu như cũ, không trả lời Tôn Thống lĩnh.
Khí tức trên người Tôn Thống lĩnh bạo phát, sát cơ tăng vọt, bên trong đôi mắt phun trào ra ngọn lửa tức giận, vừa kinh hãi vừa cảm thấy lạnh lẽo.
Hắn ta đã quá tự tin. Là một thống lĩnh phủ quân, hắn ta vốn tưởng rằng mọi thứ trong quân đều nằm trong sự khống chế của mình.
Nhưng mà, không ngờ lần này lại có phản đối!
"Người của thái tử..."
Tôn Thống lĩnh lạnh cả tim, sắc mặt càng thêm khó coi.
Trương tri phủ quét mắt nhìn hắn ta, thấy sắc mặt khó coi của Tôn Thống lĩnh thì thở dài, giơ tay vỗ vỗ hắn ta.
Tôn Thống lĩnh tức giận đến nỗi mặt mũi đỏ bừng.
Một khắc sau, trường đao vung vẩy, ánh đao loé lên vạn trượng!
"Mở cửa thành ra cho lão tử!"
Uỳnh!
Hán ta đột ngột bật khỏi mặt đất, muốn lao về phía thành lâu.
Phía trên bầu trời, Ngụy Thiên Tuế đang trấn áp Tư Đồ Vi và Viên Hạt Tử lập tức phát ra tiếng cười bén nhọn.
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của đám người Tư Đồ Vi, Viên Hạt Tử, Trương Tĩnh Chi, lão ta cười vô cùng thoải mái.
Nguy Thiên Tuế trở tay quét qua, vô số kim quang phóng thẳng lên trời giống như lông trâu bay đây trời, từng đoá từng đoá bạo vũ lê hoa như thác đổ toả ra, ép về phía Tôn Thống lĩnh.
Tôn Thống lĩnh lập tức cảm thấy ớn lạnh cả người.
Trường đao trong tay nhanh chóng bổ ra, ánh đao ngút trời.
Chém đứt màn mưa bạo vũ lê hoa châm đang bay đầy tới.
Nguy Thiên Tuế vậy mà có ý đồ dựa vào sức mạnh của bản thân để ngăn cản ba vị Nhất phẩm!
Bầu trời trên phủ Giang Lăng, đại chiến bùng nổ, Ngụy Thiên Tuế hoàn toàn bộc phát tất cả sức mạnh như điên dại, uy lực thiên địa quét qua, tạo thành từng tiếng nổ chói tai.
Đôi mắt của rất nhiều cao thủ Nhị phẩm cũng sáng lên, nhao nhao ra tay đánh về phía Tôn Thống lĩnh.
Tấn công thảo phạt che khuất bầu trời, con phố dài của phủ Giang Lăng trong nháy mắt nổ tung toé, từng khối đá vụn bay lên, phóng ra bốn phía.
"Cuốn lấy hắn, bên ngoài thành có một vạn phủ quân đang vây thành, La Hồng nửa bước khó đi, lát nữa Thân phó thống lĩnh sẽ đem theo đầu của La Hồng trở về.
Tiếng cười bén nhọn của Ngụy Thiên Tuế nổ vang làm cho rất nhiều cao thủ Nhị phẩm ra tay càng thêm kịch liệt.
Chỉ trong thoáng chốc, đôi mắt đám người Viên Hạt Tử, Tư Đồ Vi đã đỏ bừng.
Chương 332 Một người đối mặt với một đội quân (1)
"Tên điên!"
"Giết một Ngũ phẩm mà vận dụng đến cả một cánh quân! Vậy mà các ngươi cũng có thể làm được!"
Viên Hạt Tử gầm thét.
"Viên Thành Cương ta đã dạy bảo đám binh lính các ngươi như thế sao?!
Viên Thành Cương tức giận gào thét.
Tiếng gầm của ông không ngừng khuấy động truyền ra khỏi phủ Giang Lăng, truyền ra bên ngoài thành.
Bên ngoài thành, sắc mặt của một vạn binh lính mặc áo giáp đang vây quanh La Hồng lập tức vô cùng khó coi, nhưng mà Thân phó thống lĩnh nắm tổng quân lệnh trong tay, quân lệnh như núi, họ vẫn chỉ có thể ra tay như cũ.
Hai tiểu thái giám bên người Ngụy Thiên Tuế nổ nụ cười giễu nhìn về phía Thân phó thống lĩnh.
"Thân thống lĩnh, hạ lệnh đi..."
"Giết La Hồng rồi thì trận hỗn loạn này sẽ kết thúc, chúng ta cũng có thể trở về báo cáo kết quả nhiệm vụ.
Hai tên tiểu thái giám chậm rãi nói.
Thân phó thống lĩnh quét mắt nhìn hai tên thái giám, bên trong đôi mắt không có quá nhiều cảm xúc, thật ra thì hắn ta cũng chỉ nhận mệnh lệnh làm việc mà thôi.
Hắn ta bỗng nhiên nâng tổng quân lệnh trong tay lên.
Ánh mắt rơi vào bóng dáng áo trắng ở trước cửa thành khe khẽ thở dài.
"Giết!"
Uỳnh!
Vừa mới dứt lời.
Một vạn phủ quân đen nghịt lập tức bước về phía trước.
Một bước đạp xuống giống như núi lở đất nứt, quân uy trùng trùng điệp điệp hội tụ vào một chỗ, chấn động lòng người, khuấy động tâm thần của người ta.
Khí huyết bàng bạc dường như đang rung chuyển cả tòa thành trì.
La Hồng áo trắng phần phật, đôi mắt dưới mặt nạ Tà Quân toả sát khí ra bốn phía.
Một người đối mặt với một đội quân.
Thứ hắn đối mặt không phải là năm trăm quân Âu Dương Phi thống soái trước đó, mà là một quân đoàn phủ quân thực sự.
Hắn cũng đang phải chịu áp lực to lớn. Hư ảnh Thánh Nhân có thể thay hắn ngăn trở không ít uy áp, nhưng mà uy áp còn sót lại phóng tới vẫn làm cho La Hồng có cảm giác giống như một ngọn núi lớn áp trên đỉnh đầu, nặng nề gần như không thể thở nổi.
Rầm rầm!
Áo trắng trên người bị gió lốc thổi lất phất dán thật chặt ở trên người, vạch ra hình dáng của hắn.
La Hồng cầm Thiên Cơ Kiếm, mũi kiếm chỉ về phía đại quân ở nơi xa, nhìn không chuyển mắt.
Tiểu Đậu Hoa đứng ở sau lưng La Hồng, cố chống chọi với cơn gió mạnh mẽ gào thét đang thổi bay chiếc váy dài của nàng.
Tiểu Đậu Hoa đã khi nào gặp phải trận chiến như thế này chứ.
Nhưng mà lúc này nàng không hối hận. Nàng nhìn khuôn mặt kiên nghị, không sợ hãi của La Hồng.
Cắn răng.
Nàng không nói gì đến việc rời đi nữa.
Cửa thành ở sau lưng đã đóng kín, họ đã không còn đường lui nữa rồi, như công tử đã nói, điều họ có thể làm...
Chỉ có thể là chiến đấu một trận!
Vậy thì... Chiến!
Một lúc sau, Tiểu Đậu Hoa vốn dĩ đứng ở sau lưng La Hồng lập tức dũng cảm bước lên phía trước một bước.
Ưỡn ngực, hóp bụng, ngẩng đầu, nâng mông, bước về phía trước.
Một bước này vừa đạp xuống.
Nàng vận chuyển dưỡng kiếm quyết mà Trần quản gia truyền lại.
Đôi mắt La Hồng lập tức co rụt lại.
Chỉ trong nháy mắt, quân uy mênh mông như một thác nước lao thẳng xuống, nhao nhao tràn vào, chỉ trong chốc lát đã cọ rửa cơ thể đơn bạc khiến cho người ta phải đau lòng của Tiểu Đậu Hoa.
Cơ thể thiếu nữ mảnh mai, trong tích tắc dường như bị đè nát.
Nàng giơ tay lên che miệng lại, nhưng vẫn không cản được dòng máu tươi đang tuôn ra kia.
Máu tươi càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của nàng.
Váy dài màu trắng cũng bị nhuộm thành màu huyết hồng, thảm thương mà kiều diễm, giống như là một đóa hoa mạn đà đang nở rộ nơi địa ngục.
"Nữ nhân ngu ngốc!"
"Lui về phía sau!
La Hồng biến sắc, mắng.
Mà Tiểu Đậu Hoa lại chỉ nổ nụ cười đau thương.
"Công tử... Lúc này cũng đừng hung dữ oa..."
Chỉ trong chốc lát, sự nhát gan đột nhiên biến mất.
Dường như lưỡi nàng nở rộ hoa sen.
"Công tử!"
"Tiếp kiếm!"
Lấy quân uy mênh mông, nuôi bảo kiếm trong ngực!
Vụt vụt!
Phiêu Tuyết Kiếm và Thuần Quân kiếm đang được nàng ôm, trong chốc lát dường như được phủ lên một tầng huyết hồng.
Từ trong ngực Tiểu Đậu Hoa phóng lên tận trời.
ầm ầm!
Kiếm khí bàng bạc dâng trào. Thời khắc này, Tiểu Đậu Hoa choáng váng, trong nháy mắt khi hai thanh kiếm ra khỏi vỏ thì bất lực xụi lơ, muốn ngã xuống đất.
La Hồng chửi ầm lên.
Giơ tay lên cắn răng ra một chiêu.
Tà Ảnh Thương Ưng lập tức đỡ lấy cơ thể Tiểu Đậu Hoa, nâng nàng, xông lên bầu trời.
La Hồng quay người, đôi mắt dưới mặt nạ đỏ tươi.
Sát khí nổi lên bốn phía!
Phiêu Tuyết Kiếm và Thuần Quân kiếm đã được nhuộm đỏ, hai thanh kiếm nổi tiếng trong thiên hạ lơ lửng ở bên cạnh La Hồng.
Song chưởng của La Hồng tạo thành dấu móc, dường như cách không cầm lấy hai thanh kiếm.
Hắn bỗng nhiên dậm chân về phía trước, đánh về phía một vạn phủ quân kia.
Kiếm khí trong kinh mạch La Hồng liều mạng giương vẩy, điên cuồng thôi động, làm cho La Hồng cảm thấy cơ thể giống như đang bị người ta chém ngàn đao.
Phốc phốc phốc phốc!
Máu tươi trong nháy mắt nhuộm quần áo của hắn thành huyết y.
"Ta mượn quân uy trảm đại quân!"
"Hóa rồng!"
La Hồng đeo mặt nạ Tà Quân rống to, tóc bạc bay lên.
Thuần Quân và Phiêu Tuyết Kiếm cũng phun ra kiếm khí bàng bạc.
Hai con rồng bằng kiếm khí huyết bay ra làm cho mặt đất nứt toác, chém ra hai đạo khe rãnh đánh về phía đại quân.
"Ngự"
Thân phó thống lĩnh cưỡi chiến mã, nhìn hai con huyết long bay đến, cũng không khỏi kinh ngạc.
Kiếm tu Ngũ phẩm lại có thể bùng nổ ra uy năng có thể so với kiếm tu Nhị phẩm... Quả thật là hơi khó tin.
Mặc dù phần lớn là mượn sức mạnh của quân uy, dựa vào quân uy dưỡng kiếm, chém ra một kiếm bá đạo.
Nhưng mà ít nhất đây cũng là một loại thủ đoạn.
Mặc dù cái giá phải trả là rất cao.
Đông đông đông!
Từng binh sĩ phủ Giang Lăng nhao nhao giương tấm lá chắn nặng nề lên.
Hai kiếm khí như rồng chém tới.
Giống như hai con giao long chạm trán cùng con sóng lớn màu đen, nổ tung rợn người.
Lá chắn nên mạnh xuống mặt đất, là do bị sức mạnh bùng nổ của hai con rồng kiếm khí huyết đẩy cho phải lùi ra sau ba trượng!
Chương 333 Một người đối mặt với một đội quân (2)
Trên rất nhiều tấm lá chắn còn in hằn vết kiếm thô to.
Cát bụi bay lên, kiếm khí khó tiêu.
Hai tay La Hồng đẫm máu, tóc bạc rủ xuống, che mất một phần gương mặt.
Hắn thở hổn hển như rồng.
"Nữ nhân ngu ngốc, quả nhiên là mắng còn quá ít!"
La Hồng thầm mắng.
Cảm nhận được sự đau nhói trong kinh mạch không cách nào có thể diễn tả bằng lời, La Hồng cũng bất đắc dĩ thở dài.
"Cái thân thể đáng chết này, thiên phú kiếm đạo yếu đến mức cặn bã..."
La Hồng khẽ thì thầm.
Hắn ngẩng đầu, tóc bạc ở trước mắt tản ra, có thể nhìn thấy Tà Ảnh của diều hâu mang theo cơ thể của Tiểu Đậu Hoa không ngừng lao về phía xa.
Mà trong đại quân cũng không có người đuổi theo.
Mục tiêu của họ là La Hồng, đối với Tiểu Đậu Hoa đã thoát đi cũng không thèm để ý.
Thân phó thống lĩnh nhìn thân ảnh huyết y dưới toà thành của phủ Giang Lăng, bên trong đôi mắt dần dần có mấy phần nghiêm nghị.
"Tấn công!"
Thân phó thống lĩnh hạ quân lệnh.
Đông!
Tấm lá chắn rơi đập giống như là mở cửa.
Sau đó, từng binh sĩ phủ quân mặc áo giáp nương theo tiếng hét lao ra giết chóc.
Tiếng la giết chấn động bầu trời, dường như hình thành một thanh quân mâu, ngay cả những đám mây đen trên trời cũng bị đánh tan!
Đội hình giống như dòng sông dâng trào lao về phía La Hồng với sức mạnh mà dù là các Võ tu cao phẩm cũng phải kinh hồn bạt vía.
Hai tên tiểu thái giám Nhị phẩm không ra tay. Trong lúc đại quân trùng sát bọn chúng cũng không tiện nhúng tay vào.
Theo như chúng thấy, La Hồng hẳn là phải chết khi đối mặt với đại quân này, không có bất kỳ đường sống nào cả.
Ngay cả cao thủ Nhị phẩm khi đối mặt với một vạn quân, muốn toàn thân trở ra cũng vô cùng khó khăn.
Sẽ bị dây dưa cho đến khi chết.
Hơn nữa La Hồng chẳng qua chỉ là Ngũ phẩm.
Xem như là người xếp thứ hai trên Hoảng Bảng thì sao chứ?
Vẫn chỉ là Ngũ phẩm mà thôi.
Chỉ có tu sĩ Nhất phẩm mới thực sự có thể dùng sức một người đối đầu với một đội quân, hơn nữa phải là Nhất phẩm rất mạnh.
"Ném mâu!"
Thân phó thống lĩnh không hề khinh địch, trịnh trọng ra lệnh như gặp phải địch thủ rất mạnh.
Mệnh lệnh vừa dứt.
Các binh lính cầm đầu xông tới, nhao nhao ném trường mâu trong tay ra ngoài.
Trường mâu vô cùng vô tận phá không mà đến, mang theo lực va chạm vô cùng sắc bén!
Làm cho người ta tê cả da đầu, làm cho lòng người sinh ra tuyệt vọng!
Trường mâu trong đêm tối tạo thành một mảnh mây đen đen nghịt giống như một dòng suối màu vàng bay thẳng xuống dưới, muốn rửa sạch tất cả sinh linh!
La Hồng một thân bạch y lúc này đã hoá huyết y.
Nở nụ cười.
Đối mặt với cảm giác áp bách của trường mâu cực mạnh.
Hai tay hắn nâng lên.
Rồi đột nhiên đè ép xuống.
Vụt vụt vụt!
Ba thanh phi kiếm Thuần quân, Phiêu Tuyết, Thiên Cơ lập tức hướng mũi kiếm xuống dưới, đâm vào mặt đất.
Chuôi kiếm đang không ngừng đung đưa.
La Hồng ngẩng đầu, tóc bạc tung bay, mắt sáng như đuốc, đáy mắt dường như đang có một loại cảm xúc sâu xa lưu chuyển.
Quanh người hắn, từng viên sát châu xuất hiện, lơ lửng.
Tổng cộng có bảy mươi hai viên sát châu.
Trong chốc lát, bọn chúng hoá thành bảy mươi hai tầng lá chắn.
Đông đông đông!
trường mâu rơi xuống như mưa, liên tiếp đập vào bên trên giáp chắn màu đen.
Mặt đất dường như cũng đang rung động, giống như đang phải chịu sự phát tiết của một mưa lớn.
Trường mâu cuốn đến như bão táp mưa sa, chỉ trong chốc lát đã dừng lại.
Phía trên lá chắn ghim vô số trường mâu đen nhánh, mà La Hồng lại lù lù bất động, dưới mặt nạ nở nụ cười kỳ lạ nhìn đại quân đang xung phong liều chết.
Hắn bỗng giơ tay lên, nắm chặt lại.
Đông đông đông!
Trường mâu đâm vào trên lá chắn được tạo bởi sát châu, nhao nhao rơi xuống đất, giống như một khu rừng màu đen.
Ánh trăng thê lương chiếu rọi xuống, từng cây trường mâu phản chiếu ra cái bóng hẹp dài.
"Nếu như thiên phú kiếm đạo của ta đã không tốt, vậy thì... Vẫn là trở về nghề cũ đi"
La Hồng nổ nụ cười.
Đối mặt với đội quân đông như nước biển đang không ngừng lao lên bất chấp sinh tử.
Bày tay đang giơ lên bỗng nhiên nắm lại.
"Quân đoàn của ta..."
"Ở đâu?!"
Vừa mới dứt lời.
Dưới cái bóng hẹp dài của từng cây trường mâu cắm trên mặt đất, có từng bóng đen xiêu xiêu vẹo vẹo không ngừng đứng thẳng lên.
Đôi mắt đỏ tươi trong đêm tối như tử thần nhìn chăm chú.
Bóng đen hẹp dài, vô cùng vô tận ngăn trước người La Hồng.
Số lượng khoảng mấy trăm...
Có Tam phẩm, có Tứ phẩm, có Ngũ phẩm, Thất phẩm, Bát phẩm, Cửu phẩm...
Võ tu, Tà tu, Kiếm tu... đủ loại.
Huyết y trên người La Hồng bay lên, khóe miệng khẽ nhếch, cảm nhận lực tà sát trong đan điền đang nhanh chóng bị tiêu hao.
Trong ánh mắt toát ra vẻ điên cuồng.
Cơ thể hắn hơi cúi xuống, sau đó bàn chân đạp mạnh khiến bụi cát mù mịt, cả cơ thể nhanh chóng xông ra ngoài.
"Giết!"
Trăm bóng đen im ắng lướt về phía đội quân xung phong liều chết của phủ Giang Lăng.
Một người đối đầu một đội quân!
Hưu hưu hưu!
Ba thanh kiếm Thiên Cơ, Thuần Quân, Phiêu Tuyết cũng ngự kiếm mà lên dưới sự điều khiển của La Hồng, im ắng lướt đi trong đêm tối.
"Châu chấu đá xe"
Thân phó thống lĩnh thản nhiên nói.
Cuối cùng, trong nháy mắt quân đoàn bóng đen va chạm với phủ quân.
Giống như dòng suối mềm mại va chạm với những cơn sóng của biển lớn.
Trong nháy mắt bị nuốt hết!
Nhưng mà, chỉ một khắc sau, đôi mắt của Thân phó thống lĩnh đột nhiên co rụt lại.
Thế cục nghiền ép như trong tưởng tượng chưa từng xuất hiện, La Hồng cũng không bị giày xéo trong nháy mắt.
Sau khi những bóng đen kia bị xé nứt nhanh chóng hội tụ lại, lại lần nữa đuổi giết.
Dường như vĩnh sinh bất diệt.
Mà La Hồng được bóng đen bảo hộ, thao túng ba thanh phi kiếm, không ngừng thu hoạch tính mạng các binh sĩ.
Bộ huyết y trên người La Hồng bay lên, tay áo quật vào đêm tối, vô số máu tươi tung bay.
Hắn giống như một vị quân chủ đi trong vực sâu tử vong, quan sát vô số vong linh kêu rên.
Chương 334 Một người đối mặt với một đội quân (3)
"Đứng dậy"
La Hồng bình thản nói.
Giống như là mệnh lệnh, lại giống như là bố thí.
Bố thí người chết hy vọng quay lại thế gian.
Trong cái bóng của những binh lính đã chết kia, có bóng đen đột nhiên di chuyển, n nhao nhao bò lên, đứng thẳng dậy gia nhập trong đội ngũ chém giết.
La Hồng cảm nhận được tà sát không ngừng tiêu hao, lại lơ đễnh Cười.
Tà sát tiêu hao hầu như không còn nữa?
Không sao, vậy thì thiêu đốt tà sát bên trong thân xác!
Trong tay La Hồng xuất hiện một bình đan dược, Thiết Cốt Tranh Tranh Chuyển Sát Đan.
Bỗng nhiên rót toàn bộ vào trong miệng.
Uống hết tất cả!
Tới đi, điên cuồng lên chút đi!
Nếu các người đã muốn hướng đến tử vong, vậy thì để cho tử vong bắt đầu nhảy múa đi!
La Hồng giơ tay lên, trong đêm tối có từng đôi mắt đỏ tươi lấp loé, bò lên từ trong thi thể.
Dường như chiến mã dưới người Thân phó thống lĩnh cũng đang sợ hãi.
Hắn ta nhanh chóng ghìm ngựa, đôi mắt thít chặt.
"Đây chính là Câu Linh Khiển Tướng của đạo môn? Lão tử tin cái rắm chó!"
Hắn ta mắng một câu.
Mà hai tên tiểu thái giám bên cạnh hắn ta cũng vô cùng sợ hãi, đây là quái vật gì vậy?
Con mẹ nó Ngũ phẩm mà tùy ý thi triển bí pháp, pháp lực tiêu hao không hết hay sao?
Nếu như kẻ này là Nhị phẩm, Nhất phẩm...Vậy thì sẽ khủng bố đến mức nào chứ?!
Một người... Chính là trăm vạn quân?!
Ớn lạnh, sợ hãi...
Tràn ra trong lòng hai tên thái giám cao thủ cấp bậc Nhị phẩm.
"Giết!
Hai tên tiểu thái giám Nhị phẩm liếc nhìn nhau, thúc vào bụng ngựa, tuấn mã bắt đầu rít gào, móng ngựa chà đạp xuống đất nhanh chóng đuổi giết về phía La Hồng.
Dựa vào thực lực của bọn chúng thì việc giết La Hồng là không khó.
Những bóng đen này không thể ngăn trở chúng.
Hơn nữa lúc này La Hồng giống như nỏ mạnh hết đà, tiêu hao tất cả lực lượng tử chiến đến cùng.
Chỉ cần dựa vào thủ đoạn sấm sét giết La Hồng, trận chiến như ác mộng này sẽ kết thúc.
Chẳng qua ngay khi hai tên tiểu thái giám giục ngựa công kích tới.
Con mắt của bọn chúng bỗng nhiên co rụt lại.
Bởi vì, không biết khi nào bên người La Hồng...
Có một đoàn máu tươi nhúc nhích.
dần dần hóa thành bóng người tà sát cuồn cuộn, giống như muốn che khuất bầu trời!
Khí cơ tà tu Nhị phẩm, kích động chiến trường!
Mẹ kiếp!
Có người muốn hớt tay trên?!
Hai tên tiểu thái giám tuyệt đối không ngờ rằng, khi bọn chúng chuẩn bị ra tay giết La Hồng lại có người nhanh hơn một bước.
Lực tà sát nồng đậm...
"Là tà tu của Thiên Địa Tà Môn?!"
Ánh mắt hai tên tiểu thái giám lập tức co rụt lại.
"Kiệt kiệt kiệt..."
Đà chủ phân đà Thiên Địa Tà Môn cười lớn.
Đầu của La Hồng phải thuộc về hắn ta.
Phần thưởng một nghìn sợi Bản Nguyên Sát Quang... Sẽ tới tay.
Bỗng dưng.
Tiếng cười của đà chủ phân đà dần dần ngừng lại.
Hắn ta đối mặt với ánh mắt của La Hồng.
Lại phát hiện ra La Hồng không có hoảng sợ.
Chỉ nhìn hắn ta với vẻ sâu xa.
"Rốt cuộc... Tới rồi"
Bên trong phủ thành Giang Lăng.
Khoảnh khắc âm thanh chém giết vang lên bên ngoài thành.
Bên trong thành cũng đang đánh nhau hỗn loạn.
Trương Tĩnh Chi không ra tay mà cũng không có ai ra tay với y, y chắp hai tay sau lưng, quan bào trên người bị gió lạnh ban đêm thổi phần phật, không ngừng đập vào không khí.
Y nhìn Ngụy Thiên Tuế, nhìn cuộc chiến hỗn loạn ở bên trong thành, mặt khẽ nhăn lại.
Sau đó y nở nụ cười lạc lõng.
"Đại Hạ này... bất tri bất giác đã loạn cả rồi."
Uỳnh!
Nguy Thiên Tuế cười lớn, lão ta áp chế Tư Đồ Vi và Viên Thành Cương đang đánh tới, hai vị Nhất phẩm thế mà lại bị Ngụy Thiên Tuế áp chế đến nỗi không cách nào ra khỏi thành đi giúp đỡ La Hồng.
Thực lực của Ngụy Thiên Tuế thực sự là sâu không lường được.
Tuy thống lĩnh phủ quân là Nhất phẩm, nhưng mà một mình hắn ta đối địch với nhiều cao thủ Nhị phẩm cũng rất tốn sức, rất khó có thể thoát thân được.
Hơn nữa, thỉnh thoảng Ngụy Thiên Tuế còn ra tay giúp đỡ khiến cho thống lĩnh phủ quân vô cùng giận dữ, nhưng lại không cách nào ra khỏi thành, chỉ có thể tức giận nghe âm thanh đánh nhau ở bên ngoài không ngừng truyền tới.
"Điên rồi! Tất cả đều điên rồi!"
"Đó là La Hồng, là độc đinh duy nhất còn sót lại của La gia! Các ngươi điên rồi sao!"
"Thái tử điên rồi, các ngươi cũng cùng điên theo sao?!"
Tôn Thống lĩnh không ngừng quát lớn, trường đao chém ra mang theo sức mạnh kinh khủng chém ngang trên bầu trời của phủ Giang Lăng, làm cho sắc mặt của rất nhiều Nhị phẩm liên tục thay đổi.
"Thiết kế giết La Hồng cùng với việc phái quân ra giết La Hồng...
Đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, các ngươi thật sự điên rồi!"
Hai mắt Tôn Thống lĩnh đỏ ngầu.
VÌ sao ư?
Bởi vì thái tử điều động binh lính dưới trướng phủ quân của hắn ta.
Dùng binh lính dưới trướng của hắn ta để đối phó với La Hồng, đến lúc đó người bị hố chính là hắn ta, nếu như La gia trả thù, binh lính dưới trướng của hắn ta... chắc chắn sẽ chẳng có một ai sống sót!
"Thân Triệu, lão tử chơi chết bà nội ngươi!"
Tôn Thống lĩnh tức giận chửi ầm lên, tiếng gầm nổ tung trong thành, biểu thị cho cơn tức giận điên cuồng trong lồng ngực hắn ta.
Thân Triệu là người của thái tử, cho dù Ngụy Thiên Tuế xuất hiện tại phủ Giang Lăng, nhưng mà nếu như không có mệnh lệnh của thái tử, Thân Triệu tuyệt đối không dám làm loạn như vậy.
Mà Thân Triệu đã vận dụng phủ quân, điều đó có nghĩa rằng, người ngầm ra lệnh chính là thái tử.
Đây là muốn dồn La gia vào chỗ chết sao?
Muốn nhanh chóng bức La gia tạo phản sao?!
Điều động một vạn quân đến để giết La Hồng?
Mẹ nó đầu óc của thái tử này bị thủng lỗ sao?!
Lão tử có thù oán gì với ngươi chứ?!
Hai mắt Tôn Thống lĩnh đỏ bừng, đao trong tay huy động càng thêm kinh khủng, thậm chí có một tên Nhị phẩm không kịp né tránh bị một đao chém đứt một cái chân!
Cắi chân bị chém đứt hóa thành huyết vụ nổ tung trên không trung.
Bầu không khí càng trở nên trì trệ và thê thảm.
Chương 335 Phàm nhân, vì sao lại mắng ta? (1)
Trong thành phủ Giang Lăng.
Mỗi một khách giang hồ đều câm như hến trốn ở trong phòng, sợ hãi nhìn chằm chằm đại chiến của cao phẩm ở cửa thành.
Nguy Thiên Tuế đối đầu Viên Thành Cương và Tư Đồ Vi, thống lĩnh phủ quân đang chiến đấu với rất nhiều Nhị phẩm... Trận giao phong ở mức độ thế này, đối với phủ Giang Lăng trước giờ vốn chỉ thịnh hành ca từ thi phú, tầm hoa vấn liễu mà nói, chính là lần đầu tiên xuất hiện.
Mà trận chiến đấu ở bên ngoài thành cũng khiến cho không ít khách giang hồ lờ mờ đoán ra được chút bí mật.
Nhưng chủ yếu vẫn là âm thanh tức giận gầm thét của thống lĩnh phủ quân vang vọng toàn thành, ai mà không biết chứ.
Bên trong trà lâu của phủ Giang Lăng.
Triệu Đông Hán mồ hôi nhễ nhại chen chúc ở bên cạnh rất nhiều khách giang hồ, hắn ta không dám ló đầu, dù sao bên ngoài cũng đang vô cùng hỗn loạn.
Không ít cao thủ Nhị phẩm coi thường sinh mệnh, trực tiếp đụng chết không ít khách giang hồ, điều này làm cho trong lòng họ tràn đầy căm phẫn.
Mà Triệu Đông Hán nghe thấy tình hình bên ngoài thì cả người càng run rẩy, khuôn mặt không ngừng vặn vẹo, vết sẹo hình con rết đang run rẩy.
"Khinh người quá đáng!"
"Tại sao lại ức hiếp người như vậy?! Công tử đã làm sai điều gì?!
Tại sao lại ức hiếp công tử như vậy?!"
Điều động một vạn quân đến để giết công tử, công tử... Là kẻ thù của thái tử sao?! Công tử là đại ma đầu tội ác tày trời sao?!"
Đôi mắt Triệu Đông Hán đỏ bừng, tràn đầy không cam lòng, tràn đầy không cam lòng.
Trong trà lâu, không ít khách giang hồ nghe thấy lời nói kích động của Triệu Đông Hán kích thì đều thở dài.
"Rốt cuộc là tại sao? Rốt cuộc là La Hồng công tử phạm tội gì?"
"Phạm tội gì? Chỉ có thể nói là đầu thai sai chỗ thôi, nếu như La công tử không phải người của La gia thì sao lại có sự chèn ép và truy sát như thế này chứ..."
"Thái tử ở Đế Kinh muốn đối phó với La gia, La Hồng công tử biểu hiện quá ưu tú làm cho thái tử dù có trực tiếp trở mặt cũng muốn giết hắn..."
Cho dù là như thế thì vẫn có người vô cùng không cam lòng.
"Phi! Có bản lĩnh thì gây phiền phức với La Nhân Đồ ấy, tại sao lại gây phiền phức với La công tử?"
"La Hồng công tử là một người tốt như vậy, nghe nói hắn chuyên giết tà tu, là tấm gương cho chính nghĩa và là khắc tinh của tà tu, người chuyên vì dân trừ hại tại sao lại gặp tai ách như vậy chứ?"
"Thái tử là điên rồi sao?! Nghe nói thái tử được phong làm thái tử đã mấy chục năm rồi nên có thể là thật sự bị điên rồi"
Từng khách giang hồ nhỏ giọng thì thầm.
Bây giờ, ở cửa thành phát sinh trận đại chiến của Nhất phẩm, cường giả không có tâm trạng chú ý đến chỗ này, vậy nên đám khách giang hồ nói chuyện với nhau cũng lớn mật hơn rất nhiều.
Cùng lúc đó.
Quế Hương Lâu.
Sở Thiên Nam cảm ứng được đại chiến bùng nổ ở ngoài thành, lập tức liên tục lui về sau mấy bước.
"Điên rồi! Hạ Cực hoàn toàn điên rồi!"
"Rốt cuộc trong đầu hắn đang nghĩ gì?! Để quân của phủ Giang Lăng đến giết La Hồng... La Hồng là ai chứ? Con trai của La Nhân Đồ, cháu của Trấn Bắc Vương, ngươi cho rằng đó là thái tử của }?
nước kẻ thù, hoặc là một tên nói dõi của bọn trộm cướp sao?
Sở Thiên Nam đoán được Ngụy Thiên Tuế sẽ có sẵn hậu chiêu ở ngoài thành.
Có lẽ là một Nhất phẩm hoặc cũng có lẽ là mấy Nhị phẩm.
Nhưng mà...
Ai có thể nghĩ tới lão ta lại điên cuồng đến nỗi vận dụng một vạn quân của phủ Giang Lăng?!
Giết một Ngũ phẩm mà ngươi lại đặc biệt vận dụng một vạn phủ quân?
Đầu óc bị cửa kẹp rồi sao?
Sở Thiên Nam không thể lý giải được, nhưng mà hắn ta biết... xảy ra chuyện lớn rồi.
Bây giờ chỉ còn cách đại thọ của Trấn Bắc vương có mấy ngày.
Kết quả thái tử lại làm loại chuyện như thế này.
Lão Hoàng cũng hít vào mấy ngụm khí lạnh, thật sự là xảy ra chuyện lớn rồi.
"Lão Hoàng, về Đế Kinh, chúng ta phải nhanh chóng quay về, nếu như không quay về... Bản hầu gia sợ là sẽ không thể nào ra khỏi ?
" phủ Giang Lãng "Mẹ kiếp! Hạ Cực thật sự là làm loạn mà!"
"Hắn ngồi ở chức thái tử lâu quá nên đầu óc hỏng rồi sao?"
Sở Thiên Nam mắng to.
Lúc này, Sở Thiên Nam quả thực cũng tức tới mức chửi đổng.
Hắn ta không đoán được thái tử muốn làm gì, hắn ta thấy thái tử giống như kẻ điên, vì trả thù La gia mà không màng gì hết, chuyện gì cũng có thể làm được!
Không quan tâm gì tới đại thế và quy tắc!
Lão Hoàng khẽ gật đầu, vội vàng giơ tay lên xóa vết phấn bột nước ở trên mặt.
Lão và Sở Thiên Nam cùng đi ra khỏi Quế Hương Lâu.
"Tiểu hầu gia, nếu như La Hồng không chết...Vậy phải làm sao bây giờ?"
Lão Hoàng bỗng nhiên thầm nghĩ.
Sở Thiên Nam nhìn lão: "Nghĩ gì thế? Dù cho La Hồng có chết hay không thì cũng không còn quan trọng nữa rồi!"
"Thật sự tưởng rằng La gia là quả hồng mềm dễ bóp hay sao?"
"Nếu như Hạ Hoàng bệ hạ không xuất quan, Đại Hạ... rất có thể sẽ hoàn toàn rối loạn!"
Nói xong những lời này, Sở Thiên Nam bỗng nhiên liếc nhìn lão Hoàng.
Hai người đều khẽ giật mình.
Nghĩ đến một khả năng, nhưng mà càng nghĩ lại càng kinh khủng, hai người lại lắc đầu.
Sau đó không tiếp tục để ý tới tình hình chiến đấu ở bên ngoài cửa thành Giang Lăng nữa, mặc kệ kết quả như thế nào họ cũng không để ý.
Lão Hoàng dẫn Sở Thiên Nam phá không đi về một hướng khác của phủ Giang Lăng, rời khỏi phủ thành.
Ở bên ngoài thành.
Hoàng Siêu trốn ở trong rừng rậm, tìm gần như muốn trào lên cổ họng.
Hắn ta nhìn thấy cảnh La Hồng lấy một chống lại một vạn thì trong lòng rất là rung động.
Mới xa cách chưa được bao lâu, La Hồng lại mạnh lên rồi, hơn nữa dường như hắn mạnh đến nỗi có thúc ngựa cũng không thể đuổi kịp.
Đây chính là yêu nghiệt trên Hoàng Bảng sao?
Hoàng Siêu cảm thấy nếu như tin tức của trận chiến này truyền ra ngoài, giá trị của La Hồng ở trên bảng treo thưởng của Địa Bảng sẽ lại cao hơn, có thể đạt tới ba bốn nghìn sợi Bản Nguyên Sát Quang!
Đương nhiên, lúc này không phải là lúc quan tâm tới vấn đề này.
Hoàng Siêu nhìn chằm chằm cảnh tượng dưới cổng thành, đà chủ phân đà Giang Lăng đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh La Hồng.
Đó là một tên tà tu Nhị phẩm, chỉ cần dùng một ngón tay đã có thể nghiền chết Hoàng Siêu.
Lúc này người này đang tới gần La Hồng.