-
Chương 328-330
Chương 328 Ra khỏi thành! (3)
Chẳng qua La Hồng cũng đã nhìn thấy cửa thành!
Ngoài cửa thành La Hồng cũng có chuẩn bị biện pháp dự phòng, chỉ cần ra khỏi thành...
La Hồng ắt có niềm tin làm một trận lớn!
Nhưng mà đôi mắt của La Hồng rất nhanh đã ngưng lại.
Bởi vì hắn nhìn thấy một bóng dáng mặc áo bào, đậu đội mũ ô sa đứng ở cửa thành.
Đối phương chắp tay, bên người có thống lĩnh phủ quân đi theo, yên tĩnh đứng ở đó.
Giống như đã đợi ở đây từ lâu rồi.
"Trương tri phủ?†"
La Hồng ôm Tiểu Đậu Hoa rơi xuống lát đá xanh trên mặt đất cách xa mấy mét.
"Trương tri phủ cũng muốn cản ta sao?"
La Hồng hít sâu một hơi nói.
Sau lưng có rất nhiều khí thế của Nhị phẩm lôi cuốn như lũ quét nhanh chóng bức ép tới.
Trong thành.
Ngụy Thiên Tuế đại chiến với Tư Đồ Vi và Viên Hạt Tử.
Nhưng vẫn còn có tâm tư chú ý tới tình hình ở cửa thành.
"Trương tri phủ! Bắt lấy La Hồng, thái tử tất nhiên sẽ có thưởng!"
Giọng nói bén nhọn của Ngụy Thiên Tuế xé rách bầu trời đêm nói.
Khuôn mặt của Trương Tĩnh Chỉ rất tôi tệ, y lườm Ngụy Thiên Tuế, sau đó dưới ánh mắt ngạc nhiên của La Hồng tránh sang bên cạnh.
"Ta đã từng nói, ngươi ở trong thành tuân thủ theo quy tắc thì ta sẽ bảo đảm cho ngươi."
Trương Tĩnh Chi nghiêm mặt như cũ nói.
La Hồng nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, chẳng qua hắn không nói nhiều nhanh chóng đi về phía cửa thành.
Nguy Thiên Tuế thấy thế thì trở nên hoàn toàn âm u.
Sắc mặt của rất nhiều cường giả Nhị phẩm cũng thay đổi, nhao nhao dậm chân.
Mà Trương Tĩnh Chi nghiêm mặt vung tay lên.
Đạp xuống một bước.
Quay người, một mình ngăn chặn cửa thành.
Uỳnh!
Đối mặt với rất nhiều Nhị phẩm, áo quan trên người bay lả tả, một luồng Hạo Nhiên Chính Khí xông lên chín tầng mây, Chính Khí Trường Hà ở trên đỉnh đầu càn quét, tình hình biến đổi.
Chính Khí như hồng chiếu sáng đêm tối của toàn bộ phủ Giang Lãng!
Trương Tĩnh Chỉ quét mắt nhìn rất nhiều Nhị phẩm thản nhiên nói.
"Các ngươi lại bước thêm một bước thử xem."
Chỉ một câu nhẹ nhàng.
Lại làm cho rất nhiều cao thủ Nhị phẩm đang phóng tới đều ngừng lại.
Khí Hạo Nhiên!
Giống như hội tụ thành một dòng sông cuồn cuộn dâng trào lên bầu trời.
Trương Tĩnh Chi chắp tay, quan bào bay lên, mũ ô sa đang khẽ rung động, vẻ mặt giống như người khác nợ y hàng triệu lượng bạc, liếc mắt nhìn rất nhiều Nhị phẩm.
Y vừa mới dứt lời lại làm cho rất nhiều Nhị phẩm thật sự không dám tiếp tục cất bước.
Ai có thể ngờ La Hồng vốn dĩ nên bị cản lại thế nhưng lại được Trương Tĩnh Chỉ thả đi.
Hơn nữa không ai có thể ngờ Trương Tĩnh Chỉ - Tri phủ của Giang Lăng lại thật sự dám thả La Hồng đi.
Trong thoáng chốc, rất nhiều tu sĩ Nhị phẩm đều ngừng bước chân, thế cục trở nên hơi kỳ lạ.
Bọn họ đứng nhìn bóng dáng có khí Hạo Nhiên hùng hồn chấn động kia.
Trời đất có hạo nhiên, một mạch bay lên trời cao.
Bản thân Trương Tĩnh Chỉ là Nho tu, vốn coi trọng bản tâm, có một trái tim kiên định đến cực hạn. Lúc này khí cơ trên người y không ngừng tăng lên, đạt đến trình độ làm cho không ít tu sĩ sợ hãi.
"Các ngươi xem thường kỷ cương, giết bảy mươi tám người trên phố dài của phủ Giang Lăng làm nhiễu loạn trật tự, phớt lờ quy tắc của phủ Giang Lăng, tội này không thể tha!"
Trương Tĩnh Chỉ chắp tay thản nhiên nói Những tu sĩ Nhị phẩm đến để truy sát La Hồng, dọc đường tiện tay giết chết bảy mươi tám khách giang hồ, Trương Tĩnh Chỉ thế mà lại có thể nhớ rõ ràng như vậy.
Bên cạnh Trương Tĩnh Chi.
Thống lĩnh phủ quân cả người mặc áo giáp bước lên trước một bước.
Uỳnh!
Thống lĩnh phủ quân khôi ngô vạm vỡ, bên trong đôi mắt lập tức lộ ra vẻ hung ác giống như là một con hổ dữ đứng bên cạnh thư sinh, gầm thét vang khắp cả tòa thành trì.
"Nếu các ngươi dám bước về phía trước một bước, giết!"
Thống lĩnh phủ quân quát lớn!
Một tiếng "giết" này thực sự làm cho không ít tu sĩ Nhị phẩm bị hoảng sợ, sắc mặt khẽ thay đổi.
"Trương tri phủ... Ngài đây là..."
"La Hồng cũng giết người! Hắn giết rất nhiều người trên hồ Lạc Thần, tại sao ngài lại không ngăn cản hắn?"
"Ngài như vậy là không nói đạo lý! Chúng ta cũng chỉ vì đuổi theo La Hồng mà thôi!"
Sắc mặt của từng tên Nhị phẩm khó coi nói.
"Hành vi của La Hồng ở trên hồ Lạc Thần đều nằm bên trong quy tắc do các ngươi đặt ra, bản Tri phủ không thiên vị ai cả, chỉ thiên vị quy tắc"
"Trong đại hội thưởng kiếm các ngươi làm gì cũng ở bên trong quy tắc, sinh tử là do các người đồng ý, các ngươi ra tay, chết chính là chết."
"Cuối cùng, các ngươi còn vây đánh La Hồng, phá vỡ quy tắc, bị phản sát rồi lại nói La Hồng không tuân thủ quy tắc? Các ngươi thật vô sỉ?"
Trương Tĩnh Chi chắp tay, ngẩng mặt lên nhìn về phía một đám tu sĩ thản nhiên nói.
Chính Hạo Nhiên khí ở trên đỉnh đầu lại lần nữa dâng trào, trong lúc nói chuyện không thể nghi ngờ thực sự là làm cho tâm thần của không ít Nhị phẩm bị hoảng sợ.
"Ngài..."
Rất nhiều tu sĩ á khẩu không trả lời được.
Mẹ kiếp!
Tiêu chuẩn kép!
Rất nhiều người thầm mắng trong lòng, nhưng mà cũng chỉ có thể im lặng.
Bởi vì, khi La Hồng đi ra khỏi hồ Lạc Thần chỉ lo chạy thoát thân, căn bản không có giết người, mà khí cơ của tu sĩ Nhị phẩm bọn họ lại mang theo uy áp cưỡng chế nghiền nát, khách giang hồ bình thường làm sao có thể chống đỡ được, không tránh khỏi sẽ bị ngộ sát.
Lúc này Trương Tĩnh Chi lấy chuyện này ra để nói nên họ không có sức lực phản bác.
"Trương Tĩnh Chỉ... Lần này thái tử tổ chức đại hội thưởng kiếm, mục đích chính là để giết La Hồng, ngài quả thực muốn ra mặt thay hắn sao?"
"Nếu không phải niệm tình ngài là con trai của Trương thủ phụ, ngài cho rằng ngài có thể ngăn cản được chúng ta sao?"
"Trương Tĩnh Chị, tránh ra... Hay là, ngài chuẩn bị đứng về phía La gia?"
Vẻ mặt mỗi tên Nhị phẩm đều mang theo về âm u, lên tiếng nói.
Trương Tĩnh Chi nghe xong thì lập tức cười to.
"Các ngươi đây là uy hiếp bản tri phủ sao?"
"Bản Tri phủ là mệnh quan triều đình, các ngươi không tuân theo quy tắc lại còn lý luận, các ngươi cũng dám uy hiếp bản quan sao?!"
"Các ngươi... Cũng xứng uy hiếp bản quan sao?!"
Trên mặt Trương Tĩnh Chỉ toát ra vẻ cười giễu.
Chương 329 Rốt cuộc hắn muốn làm gì? (1)
Sau đó y bỗng nhiên phất tay áo, áo bào trên người xoay tròn giống như là một ngọn núi cản trở tất cả mọi người.
"Tôn Thống lĩnh, cản tất cả họ lại, nếu ai dám cất bước thì lập tức chém hai chân ném vào địa lao!"
Trương Tĩnh Chi nói.
Tôn Thống lĩnh nghe vậy, lập tức rút đao đeo ở bên hông ra, trong thoáng chốc, ánh đao vụt sáng dường như chém cả trời đất.
Làm cho rất nhiều Nhị phẩm đều vô cùng kiêng kỵ phải rút lui nửa bước.
Thống lĩnh phủ quân...Người này chính là cao thủ Nhất phẩm xuất thân từ trong quân đội!
Họ có thể không kiêng kị sao?
Ỗ phía xa.
Viên Hạt Tử tay cầm ngân thương nghe vậy lập tức cười ha ha:
"Trương tri phủ! Viên mỗ bội phục, chuyện lần này Viên mỗ nợ ngài một nhân tình!"
Viên Hạt Tử cười to làm cho sắc mặt của rất nhiều cường giả ra tay đều vô cùng khó coi.
Vẻ mặt Trương Tĩnh Chi rất khó coi lườm Viên Hạt Tử: "Ngậm miệng, bản Tri phủ chỉ dựa theo quy tắc mà làm việc, đừng xem bản Tri phủ giống như đám người các ngươi."
Tiếng cười của Viên Hạt Tử lập tức dừng lại, Trương tri phủ này cái gì cũng tốt nhưng chỉ có mỗi tính cách là giống y như Trương thủ phụ lúc còn trẻ, mở miệng chưa từng lưu tình bao giờ.
Nguy Thiên Tuế bị Tư Đồ Vi và Viên Hạt Tử ngăn trở thì sắc mặt âm u.
Lão ta thâm trầm nói: "Trương Tĩnh Chi... Ngươi đừng có gây rắc rối cho phụ thân ngươi."
"Từ trước đến này Trương thủ phụ chưa từng tỏ thái độ đứng về phía nào, ông ấy vẫn duy trì trung lập, ngươi cũng đừng làm hỏng thanh danh của Trương thủ phụ."
"Phụ thân ta là phụ thân ta, ta là ta."
Trương Tĩnh Chỉ thản nhiên nói.
Nguy Thiên Tuế ngoài cười nhưng trong không cười.
"Nghe nói quan hệ của Trương Tĩnh Chi ngươi và Lý Tu Viễn vô cùng tốt, La Hồng là sư đệ của Lý Tu Viễn, Trương Tĩnh Chỉ ngươi hiển nhiên sẽ thiên vị hắn, bổn gia sao có thể nương tay chứ..."
"Trương Tĩnh Chi, ngươi cho rằng ngươi có thể bảo vệ La Hồng sao?"
"Ngươi thật sự cho rằng phủ Giang Lăng chỉ có một mình ngươi sao?"
La Hồng ra khỏi thành thì hắn sẽ chết càng nhanh hơn.
Ánh mắt của Ngụy Thiên Tuế lộ ra vẻ cười giễu.
Vừa mới dứt lời.
Sắc mặt Viên Hạt Tử, Tư Đồ Vi đều thay đổi.
Trương Tĩnh Chi nhíu đầu lông mày, quay đầu nhìn ra bên ngoài phủ thành Giang Lăng.
Bên ngoài phủ thành đối với La Hồng mà nói càng nguy hiểm hơn sao?
Không thể nào?
Rất nhiều Nhị phẩm đuổi giết đã bị ngăn lại, Ngụy Thiên Tuế cũng đã bị kéo lại, còn có thứ gì có thể uy hiếp La Hồng chứ?
Bỗng nhiên dường như Trương Tĩnh Chi nghĩ đến điều gì đó.
Sắc mặt cũng thay đổi.
Bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía thống lĩnh phủ quân.
Quế hương lâu.
Lão Hoàng và Sở Thiên Nam nhìn thấy đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
"Một trận đại chiến thật hay"
"Lão thái giám Ngụy Thiên Tuế này thật là lợi hại, không hổ là hồng nhân bên người Hạ Hoàng, năm đó cao thủ trên Thiên Bảng..."
"Tư Đồ Vi dựa vào đàn nhập đạo Nhất phẩm, thực lực rất mạnh, qua một thời gian nữa chắc chắn có thể trèo lên Thiên Bảng, về phần Viên Thành Cương sau khi đánh võ tâm ma từ lâu đã có thực lực lên Thiên Bảng, hai người này liên thủ lại vẫn bị Ngụy Thiên Tuế trấn áp như cũ"
Lão Hoàng bụm miệng không ngừng kinh ngạc kêu lên.
Sở Thiên Nam cũng gật đầu, trận chiến Nhất phẩm này thật đã nghiền.
Nhưng mà đã ghiền nhất vẫn là La Hồng có thể trốn khỏi phủ thành Giang Lăng từ trong sự đuổi giết của rất nhiều cao thủ Nhị phẩm.
"Chẳng lẽ, thật sự trốn đi được sao?"
Sở Thiên Nam thì thầm.
Lão Hoàng lại lắc đầu: "Trốn?"
"Không dễ dàng như vậy, lần này Ngụy Thiên Tuế được Thái tử sai bảo quyết tâm muốn giết La Hồng, sao có thể để cho hắn chạy trốn đơn giản như vậy được."
"Mặc dù Trương tri phủ ra tay là ngoài dự đoán, nhưng cũng là hợp tình hợp lý"
"Lão Hoàng ta có thể đoán được chứ đừng nói là Ngụy Thiên Tuế"
Lão Hoàng vỗ nhẹ thanh đao bên hông nói.
Sở Thiên Nam cũng không ngốc, hắn nghe vậy thì trong lòng thầm suy nghĩ, không khỏi hít sâu một hơi.
"Như vậy chẳng phải là... La Hồng ra khỏi phủ thành Giang Lăng thì càng nguy hiểm hơn sao?"
Lão Hoàng nhếch miệng cười lộ ra đầy răng vàng: "Tiểu hầu gia cũng đoán ra rồi sao?"
"La Hồng... Sợ là sẽ vô cùng nguy hiểm"
Bên ngoài thành.
La Hồng chặn ôm Tiểu Đậu Hoa, nhanh chóng lướt ngang, tốc độ cực nhanh.
Hắn quả thực không ngờ Trương tri phủ thật sự sẽ ra tay vì hắn, điều này làm cho hắn hơi cảm động.
Về phần tại sao thì La Hồng cũng có thể đoán được một chút.
Có lẽ là bởi vì bản thân mang chữ "Chính" trên người, Trương tri phủ là Nho tu thuần khiết, nhìn thuận mắt cho nên mới ra tay giúp đỡ.
La Hồng cười, ân tình này.
La Hồng hắn nhận.
Trương tri phủ ngăn lại nhiều cao thủ Nhị phẩm như vậy, áp lực sợ là cũng không nhỏ.
Dù sao Trương tri phủ cũng không phải là quan lớn, y chỉ là một tri phủ mà thôi, nghe nói cha của Trương tri phủ rất giỏi, hình như là Trương thủ phụ trong triều, có lẽ do có quan hệ này nên Trương tri phủ hẳn là sẽ không bị đánh chết.
Bỗng nhiên.
Áo trắng nhanh nhẹn đạp xuống.
La Hồng bỗng nhiên dừng bước.
ầm ầm!
Âm thanh nặng nề nổ vang, đó là tiếng cửa thành đóng kín, tiếng vang nặng nề giống như là muốn đâm sâu vào trong linh hồn.
Đôi mắt La Hồng khẽ co rút lại, quay đầu quan sát thì phát hiện cửa thành cao lớn của phủ Giang Lăng đột nhiên đóng kín.
Thình thịch!
Một tiếng vang thật lớn giống như sấm sét nổ rung trời làm cho lông tơ của người ta dựng hết lên, linh hồn rung động.
Cửa thành phủ Giang Lăng đóng kín!
Thương thương thương!
Âm thanh của áo giáp ma sát va chạm giống như là thanh đao sắc bén ra khỏi vỏ nổ tung bên tai La Hồng.
La Hồng nhìn về phía nơi xa đã thấy có vô số bóng đen, uy áp như núi giống như là dòng lũ sắt thép chậm rãi nhấp nhô nghiền ép đến.
Chương 330 Rốt cuộc hắn muốn làm gì? (2)
Một người, hai người, ba người...
Bóng dáng được bao trùm trong áo giáp vô cùng vô tận.
Có lá chắn, có giáp, có cung, có nỏ...
Đây là một đội quân hoàn chỉnh!
Đây là phủ quân tinh nhuệ của phủ Giang Lăng!
La Hồng chỉ cảm thấy da đầu của mình tê rần. Hắn không thể nào ngờ được rằng, bản thân mình vừa ra khỏi thành liền bị phủ quân bao vây.
"Trương tri phủ cố ý sao?"
"Không... Không đúng, hẳn không phải là ý của Trương tri phủ"
La Hồng hít sâu một hơi, đè chấn động trong lòng xuống.
Quân đội đen nghịt giống như là một dòng lũ đen ngòm, vây La Hồng dưới cửa thành cao ngất.
Cảnh tượng này có hơi kỳ lạ.
Giống như là đại quân công thành, mà La Hồng một thân áo trắng đứng lặng trước thành, độc thủ cửa thành.
La Hồng khẽ liếc nhìn đội phủ quân, số lượng ít nhất cũng có một vạn người.
Phủ quân trấn thủ phủ Giang Lăng, khoảng chừng năm vạn, ở đây đã điều tới gần một vạn người vây giết một Ngũ phẩm như hắn.
La Hồng cũng nở nụ cười.
Cười có mấy phần âm u đáng sợ.
Hắn nhìn về phía người dẫn đầu phủ quân ở nơi xa.
Chỗ đó có một phó thống lĩnh được bao trùm trong áo giáp, trong tay cầm lệnh bài màu vàng óng của phủ quân, khuôn mặt lãnh khốc túc sát.
Mà bên cạnh vị phó thống lĩnh là hai têm thái giám có tu vi Nhị phẩm bên người Ngụy Thiên Tuế, bọn chúng ngồi ngay ngắn lưng ngựa, mang theo chế giễu nhìn về phía La Hồng.
Trong ánh mắt của hai người này thật sự mang theo chế giễu.
Dù sao thì La Hồng hao hết trăm cay nghìn đắng tưởng rằng ra khỏi thành là có thể an toàn.
Nhưng mà trên thực tế, khi hắn ra khỏi thành mới thật sự là vào miệng cọp.
Cửa thành bị đóng, ngăn lại tất cả những tu sĩ cao phẩm có thể bảo vệ La Hồng ở bên trong thành.
Chỉ còn lại một mình La Hồng đối mặt với một vạn quân.
"Tuyệt vọng sao?"
Khóe miệng một tên thái giám trêu tức, hắn ta ngồi trên lưng ngựa hơi cúi người, cười nói với La Hồng.
Trương Tĩnh Chi tưởng rằng phủ quân của phủ Giang Lăng do y kiểm soát hoàn toàn, nhưng mà y há có thể biết, trong phủ quân cũng có người mà Ngụy Thiên Tuế xếp vào, hay là nói... Là người thuộc bè phái của thái tử.
Phủ quân chung quanh vô cùng lãnh khốc, họ là quân đội nên làm việc theo quân lệnh.
Tổng quân lệnh ở trong tay phó thống lĩnh, vậy bây giờ họ sẽ làm việc theo mệnh lệnh của phó thống lĩnh.
Cơn gió xơ xác tiêu điều đánh thẳng vào mặt, lạnh lùng giống như là muốn phá nứt da thịt người ta.
La Hồng buông Tiểu Đậu Hoa xuống.
Lúc này bên trong đôi mắt của Tiểu Đậu Hoa tràn đầy hoảng sợ và tuyệt vọng.
Nàng tưởng rằng ra khỏi thành thì sẽ an toàn.
Nhưng mà không ngờ ra khỏi thành rồi thì nguy cơ mới thật sự bắt đầu.
Đây là một đội quân, một mình công tử làm sao có thể đối mặt với cả một đội quân chứ?
Cơ thể Tiểu Đậu Hoa khẽ run.
Bỗng nhiên, La Hồng giơ tay lên vỗ vỗ đầu của nàng.
Hắn nhét Phiêu Tuyết và Thuần Quân kiếm vào trong ngực của nàng.
"Dưỡng kiếm cho tốt, đi theo sau lưng ta"
"Công tử đưa ngươi đi chém giết xông ra ngoài."
La Hồng nói.
Hắn không quay đầu lại nhưng giọng nói lại làm cho tâm thần Tiểu Đậu Hoa từ từ bình tình hơn nhiều.
Tóc bạc bay lên, lụa trắng bay tán loạn.
Tay La Hồng nắm chặt Thiên Cơ Kiếm, nở nụ cười.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Lần này đến phủ Giang Lăng, trên thực tế hắn cũng đã sớm bố cục, hắn cũng bố trí át chủ bài ở ngoài thành...
Chỉ là con bài này dùng có tốt hay không thì La Hồng cũng không rõ lắm, cũng không nắm chắc cho lắm.
Mà La Hồng thật sự không ngờ, những phủ quân này sẽ ngồi xổm ở ngoài thành đợi hắn.
Thế nhưng nếu như đã tới tình trạng như thế này thì La Hồng còn có thể làm gì được?
Chỉ có thể liều chết đánh một trận.
"A, hy vọng tên kia thật sự làm theo yêu cầu của ta, đừng phản bội..."
La Hồng giơ tay chỉnh mặt nạ Tà Quân ở trên mặt cho ngay ngắn, hắn liếc nhìn rất nhiều phủ quân, sát cơ bốn phía nhẹ giọng thì thầm.
Sau đó tay phải của hắn cầm Thiên Cơ Kiếm, mũi kiếm chỉ quân đội của phủ Giang Lăng ở phía xa, tay trái dựng thẳng kiếm hướng lên trời.
"Vậy thì, giết đi!"
Cùng lúc đó.
Bên ngoài phủ Giang Lăng.
Trong rừng rậm.
Hoàng Siêu của Thiên Địa Tà Môn treo ngược người trên cành cây, run lẩy bẩy nhìn tình huống ở phủ thành Giang Lăng.
Phía sau hắn ta có một tên tà tu khí tức mạnh mẽ yên tĩnh đứng đó.
Hắn ta cũng nheo lại mắt nhìn chằm chằm tình huống ở phủ thành, đáy mắt hiện lên vẻ tán thưởng.
"Hoàng Siêu, làm không tệ, tin tức này cung cấp rất kịp thời."
Hoàng Siêu thân là tà tu trên Hoàng bảng lại có thể có phán đoán kịp thời, để họ ngồi chờ La Hồng ở bên ngoài phủ thành Giang Lăng, ngay từ đầu hắn ta còn chưa tin, dù sao thì La Hồng vào phủ thành Giang Lăng, bên trong có Ngụy Thiên Tuế còn có rất nhiều Nhị phẩm vây giết mà muốn chạy ra khỏi cửa thành thì khó như lên trời.
Thế nhưng La Hồng lại làm được.
Dựa vào giá trị bản thân La Hồng được treo thưởng trên Huyền Môn Địa Bảng, hắn ta thân là đà chủ phân đà ở phủ Giang Lăng cũng kích động không thôi.
Nếu như có thể giết chết La Hồng khi kẻ này ra khỏi thành, hắn ta cũng có thể kiếm một món hời.
Hắn ta nhẹ nhàng vuốt ve Hoàng Kim Tà Lệnh trong ngực, bên trong lệnh bài thế nhưng lại cất giấu phần thưởng khổng lồ.
Chỉ riêng Bản Nguyên Sát Quang đã có một nghìn sợi, đây đều là để ban thưởng cho kẻ nào giết chết La Hồng.
Hoàng Siêu nở nụ cười nịnh nọt: "La Hồng có một thuật pháp đạo môn kỳ lạ, có thể di hình hoán ảnh, hắn đã sớm bố trí một cái bóng ở ngoài thành, sẽ kịp thời di hình hoán ảnh, mặc dù tin tức này của tiểu nhân kịp lúc, nhưng mà nếu như không có đà chủ đại nhân ra tay thì cũng sẽ không có tác dụng."
Chẳng qua La Hồng cũng đã nhìn thấy cửa thành!
Ngoài cửa thành La Hồng cũng có chuẩn bị biện pháp dự phòng, chỉ cần ra khỏi thành...
La Hồng ắt có niềm tin làm một trận lớn!
Nhưng mà đôi mắt của La Hồng rất nhanh đã ngưng lại.
Bởi vì hắn nhìn thấy một bóng dáng mặc áo bào, đậu đội mũ ô sa đứng ở cửa thành.
Đối phương chắp tay, bên người có thống lĩnh phủ quân đi theo, yên tĩnh đứng ở đó.
Giống như đã đợi ở đây từ lâu rồi.
"Trương tri phủ?†"
La Hồng ôm Tiểu Đậu Hoa rơi xuống lát đá xanh trên mặt đất cách xa mấy mét.
"Trương tri phủ cũng muốn cản ta sao?"
La Hồng hít sâu một hơi nói.
Sau lưng có rất nhiều khí thế của Nhị phẩm lôi cuốn như lũ quét nhanh chóng bức ép tới.
Trong thành.
Ngụy Thiên Tuế đại chiến với Tư Đồ Vi và Viên Hạt Tử.
Nhưng vẫn còn có tâm tư chú ý tới tình hình ở cửa thành.
"Trương tri phủ! Bắt lấy La Hồng, thái tử tất nhiên sẽ có thưởng!"
Giọng nói bén nhọn của Ngụy Thiên Tuế xé rách bầu trời đêm nói.
Khuôn mặt của Trương Tĩnh Chỉ rất tôi tệ, y lườm Ngụy Thiên Tuế, sau đó dưới ánh mắt ngạc nhiên của La Hồng tránh sang bên cạnh.
"Ta đã từng nói, ngươi ở trong thành tuân thủ theo quy tắc thì ta sẽ bảo đảm cho ngươi."
Trương Tĩnh Chi nghiêm mặt như cũ nói.
La Hồng nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, chẳng qua hắn không nói nhiều nhanh chóng đi về phía cửa thành.
Nguy Thiên Tuế thấy thế thì trở nên hoàn toàn âm u.
Sắc mặt của rất nhiều cường giả Nhị phẩm cũng thay đổi, nhao nhao dậm chân.
Mà Trương Tĩnh Chi nghiêm mặt vung tay lên.
Đạp xuống một bước.
Quay người, một mình ngăn chặn cửa thành.
Uỳnh!
Đối mặt với rất nhiều Nhị phẩm, áo quan trên người bay lả tả, một luồng Hạo Nhiên Chính Khí xông lên chín tầng mây, Chính Khí Trường Hà ở trên đỉnh đầu càn quét, tình hình biến đổi.
Chính Khí như hồng chiếu sáng đêm tối của toàn bộ phủ Giang Lãng!
Trương Tĩnh Chỉ quét mắt nhìn rất nhiều Nhị phẩm thản nhiên nói.
"Các ngươi lại bước thêm một bước thử xem."
Chỉ một câu nhẹ nhàng.
Lại làm cho rất nhiều cao thủ Nhị phẩm đang phóng tới đều ngừng lại.
Khí Hạo Nhiên!
Giống như hội tụ thành một dòng sông cuồn cuộn dâng trào lên bầu trời.
Trương Tĩnh Chi chắp tay, quan bào bay lên, mũ ô sa đang khẽ rung động, vẻ mặt giống như người khác nợ y hàng triệu lượng bạc, liếc mắt nhìn rất nhiều Nhị phẩm.
Y vừa mới dứt lời lại làm cho rất nhiều Nhị phẩm thật sự không dám tiếp tục cất bước.
Ai có thể ngờ La Hồng vốn dĩ nên bị cản lại thế nhưng lại được Trương Tĩnh Chỉ thả đi.
Hơn nữa không ai có thể ngờ Trương Tĩnh Chỉ - Tri phủ của Giang Lăng lại thật sự dám thả La Hồng đi.
Trong thoáng chốc, rất nhiều tu sĩ Nhị phẩm đều ngừng bước chân, thế cục trở nên hơi kỳ lạ.
Bọn họ đứng nhìn bóng dáng có khí Hạo Nhiên hùng hồn chấn động kia.
Trời đất có hạo nhiên, một mạch bay lên trời cao.
Bản thân Trương Tĩnh Chỉ là Nho tu, vốn coi trọng bản tâm, có một trái tim kiên định đến cực hạn. Lúc này khí cơ trên người y không ngừng tăng lên, đạt đến trình độ làm cho không ít tu sĩ sợ hãi.
"Các ngươi xem thường kỷ cương, giết bảy mươi tám người trên phố dài của phủ Giang Lăng làm nhiễu loạn trật tự, phớt lờ quy tắc của phủ Giang Lăng, tội này không thể tha!"
Trương Tĩnh Chỉ chắp tay thản nhiên nói Những tu sĩ Nhị phẩm đến để truy sát La Hồng, dọc đường tiện tay giết chết bảy mươi tám khách giang hồ, Trương Tĩnh Chỉ thế mà lại có thể nhớ rõ ràng như vậy.
Bên cạnh Trương Tĩnh Chi.
Thống lĩnh phủ quân cả người mặc áo giáp bước lên trước một bước.
Uỳnh!
Thống lĩnh phủ quân khôi ngô vạm vỡ, bên trong đôi mắt lập tức lộ ra vẻ hung ác giống như là một con hổ dữ đứng bên cạnh thư sinh, gầm thét vang khắp cả tòa thành trì.
"Nếu các ngươi dám bước về phía trước một bước, giết!"
Thống lĩnh phủ quân quát lớn!
Một tiếng "giết" này thực sự làm cho không ít tu sĩ Nhị phẩm bị hoảng sợ, sắc mặt khẽ thay đổi.
"Trương tri phủ... Ngài đây là..."
"La Hồng cũng giết người! Hắn giết rất nhiều người trên hồ Lạc Thần, tại sao ngài lại không ngăn cản hắn?"
"Ngài như vậy là không nói đạo lý! Chúng ta cũng chỉ vì đuổi theo La Hồng mà thôi!"
Sắc mặt của từng tên Nhị phẩm khó coi nói.
"Hành vi của La Hồng ở trên hồ Lạc Thần đều nằm bên trong quy tắc do các ngươi đặt ra, bản Tri phủ không thiên vị ai cả, chỉ thiên vị quy tắc"
"Trong đại hội thưởng kiếm các ngươi làm gì cũng ở bên trong quy tắc, sinh tử là do các người đồng ý, các ngươi ra tay, chết chính là chết."
"Cuối cùng, các ngươi còn vây đánh La Hồng, phá vỡ quy tắc, bị phản sát rồi lại nói La Hồng không tuân thủ quy tắc? Các ngươi thật vô sỉ?"
Trương Tĩnh Chi chắp tay, ngẩng mặt lên nhìn về phía một đám tu sĩ thản nhiên nói.
Chính Hạo Nhiên khí ở trên đỉnh đầu lại lần nữa dâng trào, trong lúc nói chuyện không thể nghi ngờ thực sự là làm cho tâm thần của không ít Nhị phẩm bị hoảng sợ.
"Ngài..."
Rất nhiều tu sĩ á khẩu không trả lời được.
Mẹ kiếp!
Tiêu chuẩn kép!
Rất nhiều người thầm mắng trong lòng, nhưng mà cũng chỉ có thể im lặng.
Bởi vì, khi La Hồng đi ra khỏi hồ Lạc Thần chỉ lo chạy thoát thân, căn bản không có giết người, mà khí cơ của tu sĩ Nhị phẩm bọn họ lại mang theo uy áp cưỡng chế nghiền nát, khách giang hồ bình thường làm sao có thể chống đỡ được, không tránh khỏi sẽ bị ngộ sát.
Lúc này Trương Tĩnh Chi lấy chuyện này ra để nói nên họ không có sức lực phản bác.
"Trương Tĩnh Chỉ... Lần này thái tử tổ chức đại hội thưởng kiếm, mục đích chính là để giết La Hồng, ngài quả thực muốn ra mặt thay hắn sao?"
"Nếu không phải niệm tình ngài là con trai của Trương thủ phụ, ngài cho rằng ngài có thể ngăn cản được chúng ta sao?"
"Trương Tĩnh Chị, tránh ra... Hay là, ngài chuẩn bị đứng về phía La gia?"
Vẻ mặt mỗi tên Nhị phẩm đều mang theo về âm u, lên tiếng nói.
Trương Tĩnh Chi nghe xong thì lập tức cười to.
"Các ngươi đây là uy hiếp bản tri phủ sao?"
"Bản Tri phủ là mệnh quan triều đình, các ngươi không tuân theo quy tắc lại còn lý luận, các ngươi cũng dám uy hiếp bản quan sao?!"
"Các ngươi... Cũng xứng uy hiếp bản quan sao?!"
Trên mặt Trương Tĩnh Chỉ toát ra vẻ cười giễu.
Chương 329 Rốt cuộc hắn muốn làm gì? (1)
Sau đó y bỗng nhiên phất tay áo, áo bào trên người xoay tròn giống như là một ngọn núi cản trở tất cả mọi người.
"Tôn Thống lĩnh, cản tất cả họ lại, nếu ai dám cất bước thì lập tức chém hai chân ném vào địa lao!"
Trương Tĩnh Chi nói.
Tôn Thống lĩnh nghe vậy, lập tức rút đao đeo ở bên hông ra, trong thoáng chốc, ánh đao vụt sáng dường như chém cả trời đất.
Làm cho rất nhiều Nhị phẩm đều vô cùng kiêng kỵ phải rút lui nửa bước.
Thống lĩnh phủ quân...Người này chính là cao thủ Nhất phẩm xuất thân từ trong quân đội!
Họ có thể không kiêng kị sao?
Ỗ phía xa.
Viên Hạt Tử tay cầm ngân thương nghe vậy lập tức cười ha ha:
"Trương tri phủ! Viên mỗ bội phục, chuyện lần này Viên mỗ nợ ngài một nhân tình!"
Viên Hạt Tử cười to làm cho sắc mặt của rất nhiều cường giả ra tay đều vô cùng khó coi.
Vẻ mặt Trương Tĩnh Chi rất khó coi lườm Viên Hạt Tử: "Ngậm miệng, bản Tri phủ chỉ dựa theo quy tắc mà làm việc, đừng xem bản Tri phủ giống như đám người các ngươi."
Tiếng cười của Viên Hạt Tử lập tức dừng lại, Trương tri phủ này cái gì cũng tốt nhưng chỉ có mỗi tính cách là giống y như Trương thủ phụ lúc còn trẻ, mở miệng chưa từng lưu tình bao giờ.
Nguy Thiên Tuế bị Tư Đồ Vi và Viên Hạt Tử ngăn trở thì sắc mặt âm u.
Lão ta thâm trầm nói: "Trương Tĩnh Chi... Ngươi đừng có gây rắc rối cho phụ thân ngươi."
"Từ trước đến này Trương thủ phụ chưa từng tỏ thái độ đứng về phía nào, ông ấy vẫn duy trì trung lập, ngươi cũng đừng làm hỏng thanh danh của Trương thủ phụ."
"Phụ thân ta là phụ thân ta, ta là ta."
Trương Tĩnh Chỉ thản nhiên nói.
Nguy Thiên Tuế ngoài cười nhưng trong không cười.
"Nghe nói quan hệ của Trương Tĩnh Chi ngươi và Lý Tu Viễn vô cùng tốt, La Hồng là sư đệ của Lý Tu Viễn, Trương Tĩnh Chỉ ngươi hiển nhiên sẽ thiên vị hắn, bổn gia sao có thể nương tay chứ..."
"Trương Tĩnh Chi, ngươi cho rằng ngươi có thể bảo vệ La Hồng sao?"
"Ngươi thật sự cho rằng phủ Giang Lăng chỉ có một mình ngươi sao?"
La Hồng ra khỏi thành thì hắn sẽ chết càng nhanh hơn.
Ánh mắt của Ngụy Thiên Tuế lộ ra vẻ cười giễu.
Vừa mới dứt lời.
Sắc mặt Viên Hạt Tử, Tư Đồ Vi đều thay đổi.
Trương Tĩnh Chi nhíu đầu lông mày, quay đầu nhìn ra bên ngoài phủ thành Giang Lăng.
Bên ngoài phủ thành đối với La Hồng mà nói càng nguy hiểm hơn sao?
Không thể nào?
Rất nhiều Nhị phẩm đuổi giết đã bị ngăn lại, Ngụy Thiên Tuế cũng đã bị kéo lại, còn có thứ gì có thể uy hiếp La Hồng chứ?
Bỗng nhiên dường như Trương Tĩnh Chi nghĩ đến điều gì đó.
Sắc mặt cũng thay đổi.
Bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía thống lĩnh phủ quân.
Quế hương lâu.
Lão Hoàng và Sở Thiên Nam nhìn thấy đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
"Một trận đại chiến thật hay"
"Lão thái giám Ngụy Thiên Tuế này thật là lợi hại, không hổ là hồng nhân bên người Hạ Hoàng, năm đó cao thủ trên Thiên Bảng..."
"Tư Đồ Vi dựa vào đàn nhập đạo Nhất phẩm, thực lực rất mạnh, qua một thời gian nữa chắc chắn có thể trèo lên Thiên Bảng, về phần Viên Thành Cương sau khi đánh võ tâm ma từ lâu đã có thực lực lên Thiên Bảng, hai người này liên thủ lại vẫn bị Ngụy Thiên Tuế trấn áp như cũ"
Lão Hoàng bụm miệng không ngừng kinh ngạc kêu lên.
Sở Thiên Nam cũng gật đầu, trận chiến Nhất phẩm này thật đã nghiền.
Nhưng mà đã ghiền nhất vẫn là La Hồng có thể trốn khỏi phủ thành Giang Lăng từ trong sự đuổi giết của rất nhiều cao thủ Nhị phẩm.
"Chẳng lẽ, thật sự trốn đi được sao?"
Sở Thiên Nam thì thầm.
Lão Hoàng lại lắc đầu: "Trốn?"
"Không dễ dàng như vậy, lần này Ngụy Thiên Tuế được Thái tử sai bảo quyết tâm muốn giết La Hồng, sao có thể để cho hắn chạy trốn đơn giản như vậy được."
"Mặc dù Trương tri phủ ra tay là ngoài dự đoán, nhưng cũng là hợp tình hợp lý"
"Lão Hoàng ta có thể đoán được chứ đừng nói là Ngụy Thiên Tuế"
Lão Hoàng vỗ nhẹ thanh đao bên hông nói.
Sở Thiên Nam cũng không ngốc, hắn nghe vậy thì trong lòng thầm suy nghĩ, không khỏi hít sâu một hơi.
"Như vậy chẳng phải là... La Hồng ra khỏi phủ thành Giang Lăng thì càng nguy hiểm hơn sao?"
Lão Hoàng nhếch miệng cười lộ ra đầy răng vàng: "Tiểu hầu gia cũng đoán ra rồi sao?"
"La Hồng... Sợ là sẽ vô cùng nguy hiểm"
Bên ngoài thành.
La Hồng chặn ôm Tiểu Đậu Hoa, nhanh chóng lướt ngang, tốc độ cực nhanh.
Hắn quả thực không ngờ Trương tri phủ thật sự sẽ ra tay vì hắn, điều này làm cho hắn hơi cảm động.
Về phần tại sao thì La Hồng cũng có thể đoán được một chút.
Có lẽ là bởi vì bản thân mang chữ "Chính" trên người, Trương tri phủ là Nho tu thuần khiết, nhìn thuận mắt cho nên mới ra tay giúp đỡ.
La Hồng cười, ân tình này.
La Hồng hắn nhận.
Trương tri phủ ngăn lại nhiều cao thủ Nhị phẩm như vậy, áp lực sợ là cũng không nhỏ.
Dù sao Trương tri phủ cũng không phải là quan lớn, y chỉ là một tri phủ mà thôi, nghe nói cha của Trương tri phủ rất giỏi, hình như là Trương thủ phụ trong triều, có lẽ do có quan hệ này nên Trương tri phủ hẳn là sẽ không bị đánh chết.
Bỗng nhiên.
Áo trắng nhanh nhẹn đạp xuống.
La Hồng bỗng nhiên dừng bước.
ầm ầm!
Âm thanh nặng nề nổ vang, đó là tiếng cửa thành đóng kín, tiếng vang nặng nề giống như là muốn đâm sâu vào trong linh hồn.
Đôi mắt La Hồng khẽ co rút lại, quay đầu quan sát thì phát hiện cửa thành cao lớn của phủ Giang Lăng đột nhiên đóng kín.
Thình thịch!
Một tiếng vang thật lớn giống như sấm sét nổ rung trời làm cho lông tơ của người ta dựng hết lên, linh hồn rung động.
Cửa thành phủ Giang Lăng đóng kín!
Thương thương thương!
Âm thanh của áo giáp ma sát va chạm giống như là thanh đao sắc bén ra khỏi vỏ nổ tung bên tai La Hồng.
La Hồng nhìn về phía nơi xa đã thấy có vô số bóng đen, uy áp như núi giống như là dòng lũ sắt thép chậm rãi nhấp nhô nghiền ép đến.
Chương 330 Rốt cuộc hắn muốn làm gì? (2)
Một người, hai người, ba người...
Bóng dáng được bao trùm trong áo giáp vô cùng vô tận.
Có lá chắn, có giáp, có cung, có nỏ...
Đây là một đội quân hoàn chỉnh!
Đây là phủ quân tinh nhuệ của phủ Giang Lăng!
La Hồng chỉ cảm thấy da đầu của mình tê rần. Hắn không thể nào ngờ được rằng, bản thân mình vừa ra khỏi thành liền bị phủ quân bao vây.
"Trương tri phủ cố ý sao?"
"Không... Không đúng, hẳn không phải là ý của Trương tri phủ"
La Hồng hít sâu một hơi, đè chấn động trong lòng xuống.
Quân đội đen nghịt giống như là một dòng lũ đen ngòm, vây La Hồng dưới cửa thành cao ngất.
Cảnh tượng này có hơi kỳ lạ.
Giống như là đại quân công thành, mà La Hồng một thân áo trắng đứng lặng trước thành, độc thủ cửa thành.
La Hồng khẽ liếc nhìn đội phủ quân, số lượng ít nhất cũng có một vạn người.
Phủ quân trấn thủ phủ Giang Lăng, khoảng chừng năm vạn, ở đây đã điều tới gần một vạn người vây giết một Ngũ phẩm như hắn.
La Hồng cũng nở nụ cười.
Cười có mấy phần âm u đáng sợ.
Hắn nhìn về phía người dẫn đầu phủ quân ở nơi xa.
Chỗ đó có một phó thống lĩnh được bao trùm trong áo giáp, trong tay cầm lệnh bài màu vàng óng của phủ quân, khuôn mặt lãnh khốc túc sát.
Mà bên cạnh vị phó thống lĩnh là hai têm thái giám có tu vi Nhị phẩm bên người Ngụy Thiên Tuế, bọn chúng ngồi ngay ngắn lưng ngựa, mang theo chế giễu nhìn về phía La Hồng.
Trong ánh mắt của hai người này thật sự mang theo chế giễu.
Dù sao thì La Hồng hao hết trăm cay nghìn đắng tưởng rằng ra khỏi thành là có thể an toàn.
Nhưng mà trên thực tế, khi hắn ra khỏi thành mới thật sự là vào miệng cọp.
Cửa thành bị đóng, ngăn lại tất cả những tu sĩ cao phẩm có thể bảo vệ La Hồng ở bên trong thành.
Chỉ còn lại một mình La Hồng đối mặt với một vạn quân.
"Tuyệt vọng sao?"
Khóe miệng một tên thái giám trêu tức, hắn ta ngồi trên lưng ngựa hơi cúi người, cười nói với La Hồng.
Trương Tĩnh Chi tưởng rằng phủ quân của phủ Giang Lăng do y kiểm soát hoàn toàn, nhưng mà y há có thể biết, trong phủ quân cũng có người mà Ngụy Thiên Tuế xếp vào, hay là nói... Là người thuộc bè phái của thái tử.
Phủ quân chung quanh vô cùng lãnh khốc, họ là quân đội nên làm việc theo quân lệnh.
Tổng quân lệnh ở trong tay phó thống lĩnh, vậy bây giờ họ sẽ làm việc theo mệnh lệnh của phó thống lĩnh.
Cơn gió xơ xác tiêu điều đánh thẳng vào mặt, lạnh lùng giống như là muốn phá nứt da thịt người ta.
La Hồng buông Tiểu Đậu Hoa xuống.
Lúc này bên trong đôi mắt của Tiểu Đậu Hoa tràn đầy hoảng sợ và tuyệt vọng.
Nàng tưởng rằng ra khỏi thành thì sẽ an toàn.
Nhưng mà không ngờ ra khỏi thành rồi thì nguy cơ mới thật sự bắt đầu.
Đây là một đội quân, một mình công tử làm sao có thể đối mặt với cả một đội quân chứ?
Cơ thể Tiểu Đậu Hoa khẽ run.
Bỗng nhiên, La Hồng giơ tay lên vỗ vỗ đầu của nàng.
Hắn nhét Phiêu Tuyết và Thuần Quân kiếm vào trong ngực của nàng.
"Dưỡng kiếm cho tốt, đi theo sau lưng ta"
"Công tử đưa ngươi đi chém giết xông ra ngoài."
La Hồng nói.
Hắn không quay đầu lại nhưng giọng nói lại làm cho tâm thần Tiểu Đậu Hoa từ từ bình tình hơn nhiều.
Tóc bạc bay lên, lụa trắng bay tán loạn.
Tay La Hồng nắm chặt Thiên Cơ Kiếm, nở nụ cười.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Lần này đến phủ Giang Lăng, trên thực tế hắn cũng đã sớm bố cục, hắn cũng bố trí át chủ bài ở ngoài thành...
Chỉ là con bài này dùng có tốt hay không thì La Hồng cũng không rõ lắm, cũng không nắm chắc cho lắm.
Mà La Hồng thật sự không ngờ, những phủ quân này sẽ ngồi xổm ở ngoài thành đợi hắn.
Thế nhưng nếu như đã tới tình trạng như thế này thì La Hồng còn có thể làm gì được?
Chỉ có thể liều chết đánh một trận.
"A, hy vọng tên kia thật sự làm theo yêu cầu của ta, đừng phản bội..."
La Hồng giơ tay chỉnh mặt nạ Tà Quân ở trên mặt cho ngay ngắn, hắn liếc nhìn rất nhiều phủ quân, sát cơ bốn phía nhẹ giọng thì thầm.
Sau đó tay phải của hắn cầm Thiên Cơ Kiếm, mũi kiếm chỉ quân đội của phủ Giang Lăng ở phía xa, tay trái dựng thẳng kiếm hướng lên trời.
"Vậy thì, giết đi!"
Cùng lúc đó.
Bên ngoài phủ Giang Lăng.
Trong rừng rậm.
Hoàng Siêu của Thiên Địa Tà Môn treo ngược người trên cành cây, run lẩy bẩy nhìn tình huống ở phủ thành Giang Lăng.
Phía sau hắn ta có một tên tà tu khí tức mạnh mẽ yên tĩnh đứng đó.
Hắn ta cũng nheo lại mắt nhìn chằm chằm tình huống ở phủ thành, đáy mắt hiện lên vẻ tán thưởng.
"Hoàng Siêu, làm không tệ, tin tức này cung cấp rất kịp thời."
Hoàng Siêu thân là tà tu trên Hoàng bảng lại có thể có phán đoán kịp thời, để họ ngồi chờ La Hồng ở bên ngoài phủ thành Giang Lăng, ngay từ đầu hắn ta còn chưa tin, dù sao thì La Hồng vào phủ thành Giang Lăng, bên trong có Ngụy Thiên Tuế còn có rất nhiều Nhị phẩm vây giết mà muốn chạy ra khỏi cửa thành thì khó như lên trời.
Thế nhưng La Hồng lại làm được.
Dựa vào giá trị bản thân La Hồng được treo thưởng trên Huyền Môn Địa Bảng, hắn ta thân là đà chủ phân đà ở phủ Giang Lăng cũng kích động không thôi.
Nếu như có thể giết chết La Hồng khi kẻ này ra khỏi thành, hắn ta cũng có thể kiếm một món hời.
Hắn ta nhẹ nhàng vuốt ve Hoàng Kim Tà Lệnh trong ngực, bên trong lệnh bài thế nhưng lại cất giấu phần thưởng khổng lồ.
Chỉ riêng Bản Nguyên Sát Quang đã có một nghìn sợi, đây đều là để ban thưởng cho kẻ nào giết chết La Hồng.
Hoàng Siêu nở nụ cười nịnh nọt: "La Hồng có một thuật pháp đạo môn kỳ lạ, có thể di hình hoán ảnh, hắn đã sớm bố trí một cái bóng ở ngoài thành, sẽ kịp thời di hình hoán ảnh, mặc dù tin tức này của tiểu nhân kịp lúc, nhưng mà nếu như không có đà chủ đại nhân ra tay thì cũng sẽ không có tác dụng."
Bình luận facebook