-
Chương 314-317
Chương 314 Kết tinh bùng nổ, tóc đen hóa bạc! (3)
Rất nhiều môn khách giang hồ đều nhìn đến ngây người.
"Tu sĩ Tam phẩm có thể dùng lực lượng thiên địa...... Dư Tam Xuyên này mạnh hơn nhiều so với Vương Thành!"
"Mạnh thật! Trong một kiếm kéo theo lực lượng thiên địa, khó trách y dám quả quyết rằng sẽ dùng một kiếm giết La Hồng"
"Nếu Dư Tam Xuyên có thể một kiếm giết chết La Hồng, có lẽ có thể đột phá gông xiềng, trở thành thứ 15 Huyền bảng. Kiếm thế mà trước đó La Hồng đã giết địch tích lũy, chắc sẽ được dồn toàn bộ vào trận chiến trọng đại này."
Những người tinh mắt đều ngưng mắt mở miệng.
Tiếng động ồn ào dần dần an tĩnh, trong thiên địa chỉ còn thanh âm kiếm khí cuốn động vang vọng không thôi.
Trên hồ Lạc Thần, bạch y đối đầu bạch y.
Đây là một trận đọ sức giữa hai bạch y kiếm khách.
La Hồng cười.
Sợi tóc hắn bị kiếm khí đánh vào, không ngừng bay tán loạn, áp lực khổng lồ ép La Hồng đến mức hít thở cũng hơi khó khăn.
La Hồng quay đầu nhìn về phía thuyền hoa trung tâm, nhìn Ngụy Thiên Tuế trên thuyền hoa.
Độ cong khóe miệng càng lúc càng lớn, dần dần hóa thành một nụ cười châm chọc.
"Đây... là át chủ bài các ngươi sắp đặt tới giết ta sao?"
Áo gấm trên người Ngụy Thiên Tuế bay bay đối diện với La Hồng.
La Hồng ngửa đầu cười to.
Cười to sung sướng.
Hắn lấy quyển sách da người từ trong lòng ngực ra, tiêu sái phiêu dật viết tên "Dư Tam Xuyên" xuống.
Mắt Dư Tam Xuyên sáng như đuốc.
Kiếm chỉ chỉ thẳng lên trời.
Ngay sau đó, đôi mắt ngưng lại, lực lượng của thiên địa hội tụ.
Bàn chân đột nhiên đạp xuống.
Một vòng gợn sóng như hoa sen nở rộ, một thân bạch y phóng lên cao, không ngừng đẩy kiếm hồ về phía bầu trời Trăm thước, ngàn thước, ba ngàn thước!
Lên thẳng trời cao, đẩy đến tận thiên môn.
"Đây là ngân hà lạc cửu thiên!" (2)
(Ngân hà rót thẳng xuống từ chín tầng trời.
Một tiếng nghiến răng.
Ngay sau đó, vô số kiếm khí dâng lên!
ầm ầm ảm!
Mưa to như trụ, như thác nước không chút lưu tình đâm thẳng xuống nền đá.
Trong trời đất, chỉ còn lại thác kiếm chảy xuống.
Như một làn kiếm bạc từ cửu thiên chém tới!
Một kiếm giết chết La Hồng!
Mà La Hồng ngửa đầu, mặt hướng về thác kiếm, vẫn không ngừng cười to.
La Hồng vươn tay, điểm vào mi tâm, pháp lực kết tỉnh xanh thắm nằm giữa mi tâm rên rỉ một tiếng, nháy mắt ảm đạm, La Hồng trực tiếp hút đi hai mươi năm pháp lực.
"Cửu kiếm, Hóa Long"
Cùng với tiếng rống giận của La Hồng.
Hai mươi năm pháp lực kéo theo kiếm khí cuộn theo hơi thở La Hồng hung hăng xông lên.
Tức khắc bùng nổ sát khí, đất trời như nổ tung.
Kiếm khí trên người La Hồng thổi quét kịch liệt, hóa thành một con rắn trắng bên ngoài cơ thể hắn chiếm cứ cả mặt hồ Lạc Thần, bạch mãng thăm dò, duỗi cái eo lười phóng lên cao.
Bạch mãng phóng lên trời, hóa bạch giao, rồi hóa bạch long!
Rồng bay trên trời!
Đâm về phía thác nước.
Tức khắc thác nước chảy ngược.
Phụt!
Ánh mắt Dư Tam Xuyên co rụt lại, nháy mắt bị kiếm thác chảy ngược nuốt hết, kiếm khí của bạch long cũng cuốn qua.
Đông!
Trong đất trời chỉ còn một tiếng vang lớn.
Thân hình Dư Tam Xuyên trên trời cao như một đóa hoa điêu tàn, bạch y nhuốm máu, vô lực bay ngược......
Một kiếm đánh bại Dư Tam Xuyên.
Vào thời điểm mà tất cả mọi người đều chú ý đến tình hình của Dư Tam Xuyên trên bầu trời.
Trên hồ Lạc Thần!
Trong một thuyền hoa đột nhiên có kiếm khí kinh thiên dâng lên.
Tên kiếm khí trong thuyền hoa Ngô gia đã chờ đợi hồi lâu kia, vào khoảnh khắc La Hồng hao hết hai mươi năm pháp lực và khí cơ.
Kiếm trong hộp bay ra!
Vô số kiếm khí từ trong cái hộp kiếm tràn ra, phóng về phía La Hồng.
Trên hồ Lạc Thần xuất hiện một đạo tàn ảnh.
Mũi kiếm tới gần La Hồng.
Mà La Hồng vẫn đang đứng giữa trời đất dùng sức lực duy trì bạch long.
Muốn phòng ngự, chắc chắn không kịp.
Kiếm khách trung niên của Ngô gia giương lên khoé miệng, bày mưu lập kế đến bây giờ, thứ gã chờ chính là thời cơ này.
Vừa ra kiếm, phải giết chết!
Lấy tu vi Tam phẩm đứng thứ 15 trên Huyền bảng Đại Sở của gã, một kích này tất thành công!
Dù là Nhị phẩm cũng có khả năng sẽ phải nuốt hận!
Vô số môn khách giang hồ xung quanh đều phát ra kinh hô, thế cục biến hóa khiến cho bọn họ xúc động không kịp phòng.
Thế cục biến hóa hết đợt này đến đợt khác khiến cho bọn họ hít thở không thông.
Kiếm khách Ngô gia ra tay đê tiện vô cùng khiến tất cả mọi người sởn tóc gáy, kinh ngạc vạn phần.
Bỗng dưng.
Khóe miệng đang giương lên của kiếm khách trung niên Ngô gia bỗng cứng đờ.
La Hồng đột nhiên quay đầu, trong ánh mắt của hắn tràn đầy tơ máu cùng sát khí nhìn chằm chằm gã, trong tay hắn xuất hiện nửa khối mặt nạ, thời điểm khí tức đang nhanh chóng ngã xuống, hắn đột nhiên đeo mặt nạ lên mặt.
Chỉ trong khoảnh khắc, tóc đen hóa thành tóc bạc.
Mà khí lực đang hao mòn nhanh chóng trên người La Hồng cũng đột nhiên ngừng lại, không chỉ ngừng lại, thậm chí......
Đột nhiên bùng nổ! Thế cục trên mặt hồ đột nhiên thay đổi!
Xứng đáng gọi là kinh biến!
Biến hóa bùng nổ trong nháy mắt này khiến cho người ta không kịp nhìn. Từ lúc La Hồng bộc phát hai mươi năm pháp lực, cửu kiếm hóa long, bạch long đối nghịch với thác kiếm, làm cho Dư Tam Xuyên hạng mười tám trên Huyền bảng trọng thương. Rồi lại có một kiếm khách trung niên của Ngô gia dùng một kiếm kinh thế để tập sát La Hồng. Mọi thứ xảy ra chỉ trong chớp nhoáng, gần như khiến cho tất cả mọi người không kịp phản ứng lại.
Nhanh, quá nhanh!
Nguyên nhân chính là do kiếm khách Ngô gia kia nắm giữ thời cơ quá hoàn hảo, đúng lúc sau khi La Hồng bùng nổ thực lực, sức mạnh cũ vừa mất đi, lực mới chưa kịp sinh ra, lúc đó, cho dù có là một Nhị phẩm cũng sẽ là thời điểm suy yếu nhất.
Cho nên, mục đích chính của kiếm khách Ngô gia lúc này không cần nói cũng biết, một kích tất chết!
Phải giết chết La Hồng!
Tất cả mọi người đều cho rằng La Hồng hẳn phải chết.
Viên hạt tử ngồi dựa vào xe ngựa, đứng dậy, trên mặt đột nhiên hiện lên vẻ tàn khốc, tức giận mắng một câu: "Âm hiểm!"
Chương 315 Công tử tiếp kiếm! (1)
Trong đám người, hàng lông mày đẹp của nữ nhân lưng đeo hộp đàn dựng ngược, không nhịn được cơn giận.
"Không biết xấu hổ!"
Hai tiếng quát chói tai cùng với khí cơ mạnh mẽ của hai người bùng nổ.
Họ đều là Nhất phẩm!
Hơn nữa còn là...... Nhất phẩm đỉnh phong.
Oanh!
Trong lòng nhóm môn khách giang hồ đứng sau hành lang bạch ngọc tức khắc trùng xuống, cảm thấy cả đất trời đang tức giận, run lẩy bẩy, mặt đầy sợ hãi!
Khí cơ mạnh mẽ giống như hai đạo thần long lao thẳng lên trời.
Khí cơ của Nhất phẩm tung hoành, kéo theo uy thế thiên địa, muốn ngăn cản kiếm khách Ngô gia.
Mà trên thuyền hoa trung tâm.
Nguy Thiên Tuế vốn cũng bị màn ra tay đánh lén của kiếm khách Ngô gia làm cho chấn kinh, ngay sau đó, trên mặt lại xuất hiện nụ cười âm hiểm.
Lão ta ngẩng đầu, cảm ứng được sự ra tay của Viên hạt tử và nữ tử kia, bàn tay đang kẹp lấy tóc mai đột nhiên đặt ngang, cong tay búng ra.
Tự như có hai cây ngân châm xé rách màn trời, áp chế tất cả mọi thứ trong đất trời, khiến chúng ảm đạm thất sắc.
Giờ phút này khí cơ của Viên hạt tử và nữ tử cõng cầm đều bị ép trở về!
Tại một khắc ấy.
"Đại hội thưởng kiếm có quy củ của đại hội thưởng kiếm, Ngô gia Ngô Thanh Sơn là dưới Nhị phẩm, gã có thể ra tay, nhưng các ngươi không thể"
"Các ngươi mà dám ra tay, đừng trách bổn gia ta không khách khí"
Tiếng nói Ngụy Thiên Tuế bén nhọn, nhàn nhạt vang vọng.
Viên hạt tử đứng lặng ở trên xe ngựa, vẻ mặt phẫn nộ, nữ nhân bên cạnh cũng toát ra sắc lạnh.
Nhóm môn khách giang hồ chen chúc nhường đường, chung quanh xe ngựa và vị nữ tử kia đều trống ra một khoảng lớn, mọi người đều không dám tới gần.
Mà trên mặt hồ.
Chri trong khoảnh khắc, tình hình chiến đấu cũng bắt đầu biến hóa.
Tốc độ ra tay của Ngô Thanh Sơn rất nhanh, thậm chí khóe miệng gã còn vểnh lên, khí thế mười phần chắc chín dùng một kiếm giết chết La Hồng.
Gã không tin La Hồng có thể đỡ được một kiếm này.
Đây chính là Thuật Kiếm Tàng của Ngô gia!
"Bạn tốt của tiện nữ nhân Ngô Mị Nương kia sao? Vậy đi chết đi"
Trong mắt Ngô Thanh Sơn hiện lên vẻ tàn nhẫn, vô cùng tàn nhẫn, sát khí dâng lên.
Cho dù là La Hồng cũng không đoán được Ngô Thanh Sơn sẽ ra tay.
Hắn vẫn quá ngây thơ rồi, ngây thơ đến mức cho rằng những thế gia kia sẽ thật sự tuân theo quy củ của đại hội.
Hắn dùng hai mươi năm pháp lực trong pháp lực kết tinh, dùng một chiêu đánh bại Dư Tam Xuyên, thậm chí không kịp giết đối phương, sức lực mới còn chưa kịp sinh ra, Ngô Thanh Sơn đã ra tay.
Một kiếm này làm Hư Ảnh Thánh Nhân trong đan điền của La Hồng cũng mở mắt ra, phát ra cảnh báo cực hạn.
Nếu La Hồng không xử lí được, một kiếm này... sẽ giết chết hắn!
Cho nên, La Hồng thật sự nổi giận!
Hắn lập tức lấy Mặt Nạ Tà Quân ra, đeo lên mặt!
Mang Mặt Nạ Tà Quân lên, khí tức vốn đang nhanh chóng tiêu hao của La Hồng lập tức hồi phục, La Hồng trong trạng thái Tà Quân điều động đến hết tất cả hai mươi năm pháp lực còn sót lại.
Đồng tử Ngô Thanh Sơn co lại, gã không nghĩ tới, trong tuyệt cảnh như vậy La Hồng thế mà vẫn còn đủ sức để bùng nổ một lần nữa.
"Một loại mặt nạ tăng tu vi?"
"Nhưng, tăng tu vi thì thế nào chứ?"
"Một kiếm này nhất định sẽ giết hắn."
Ngô gia Kiếm Tàng!
ầm ầm ầm!
Kiếm khí giấu trên thân kiếm của Ngô Thanh Sơn tức khắc bùng nổ, kiếm khí nháy mắt hóa thành giao xà màu xanh lá khủng bố, cắn xé phi ra, một đầu, hai đầu, ba đầu......
Giao xà màu xanh lá vô cùng vô tận gào rống há miệng lớn xông ra, nháy mắt cắn nuốt khí tức đang bạo trướng của La Hồng.
Oanh!
Hồ nước cũng bị một đợt khí khủng bố này đập vào, tạo lên những cơn sóng lớn ngất trời.
Mặt nước bị chia thành hai nửa như có cự kình dưới đáy hồ xoay người.
Một kích, trúng!
Dường như tại một khắc này, vạn vật trong đất trời đều trở nên yên tĩnh chết chóc.
Viên hạt tử cùng vị nữ tử đều đã bình tĩnh lại, phóng xuất ra lực tinh thần, dò xét xem Kiếm Tàng công phạt La Hồng rốt cuộc như thế nào.
Nơi xa.
Một tiếng vang lớn nổ lên.
Thân hình Dư Tam Xuyên từ trên trời rơi xuống, bạch y trên người đã bị nhuộm thành huyết y..
Y bị một kiếm của La Hồng phản kích, bị một chiêu Cửu Kiếm Hóa Long đánh đến độ hoài nghi nhân sinh.
Y lúc trước khí phách hăng hái lại biến thành bộ dạng chật vật thế này.
Chiêu kiếm y tự tin nhất, ở trước Kiếm Hóa Long như gà vườn chó xóm, nháy mắt sụp đổ.
Mà y còn suýt nữa bị một kiếm giết chết.
Thân là thiếu các chủ của Phi Lưu Kiếm Các, Dư Tam Xuyên vẫn tự cho mình là phi phàm, nhưng giờ phút này...... y có chút hoảng hốt.
Nhưng, giờ phút này, chẳng người nào để ý đến y.
Tất cả mọi người đến chú ý vào Kiếm Tàng thanh xà đang cắn nuốt La Hồng, chẻ mặt hồ thành khe rãnh lớn, thật lâu mới có thể khép lại kia.
Cuồng nhân La Hồng ngăn trở đại hội thưởng kiếm, dùng một kiếm cản hồ đã chết sao?
Ngô Thanh Sơn nắm kiếm, mặt không biểu tình, lưng gã đeo hộp kiếm, áo xanh trên người cũng bị nước hồ vọt lên làm ướt hết, hồ nước từ trên trời rơi xuống như một trận mưa to.
Ánh mắt gã gắt gao nhìn chằm chằm sóng nước lay động mơ hồ trong hồ nước kia.
Đã chết rồi sao?
Nội tâm Ngô Thanh Sơn có chút không xác định.
Uy lực một kiếm kia của gã cũng không yếu, đó chính là Ngô gia Kiếm Tàng...... Tuy rằng, gã chưa đạt đến tinh túy của Ngô gia Kiếm tàng, nhưng uy lực bộc phát cũng sẽ không quá yếu.
Gã là kiếm tu Tam phẩm, đã dùng sát chiêu, hơn nữa còn đánh lén, giết một tên Ngũ phẩm...... Chắc là...... Sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn đâu nhỉ?
Hửm?!
Lông tơ trên người Ngô Thanh Sơn bỗng nhiên dựng ngược.
Xuyên qua mưa to giàn giụa rơi xuống hồ nước, Ngô Thanh Sơn thấy được một đạo hắc ảnh......
Chương 316 Công tử tiếp kiếm! (2)
Những sợi tóc bạc đập vào không khí, trong mỗi sợi tóc dường như đều ẩn chứa kiếm khí sắc bén, cắt từng bọt nước rớt xuống.
Nước hồ rơi lên nửa mặt nạ của hắn từ từ chảy xuống.
Ở dưới mặt nạ ấy là đôi mắt lạnh băng vô tình, dường như cả đất trời đều mờ mịt.
Đây là đôi mắt như thế nào ưt Đây dường như là đôi mắt vô tình nhất mà Ngô Thanh Sơn từng gặp qua.
Kiếm khí kích động phóng ra.
La Hồng hoàn hảo không tổn hao gì, thật ra cũng không phải thật hoàn hảo không tổn hao gì, bạch sam trên người hắn đã phủ kín vết kiếm, còn có những điểm máu lan ra như hồng mai nở rộ trong trời tuyết.
Tóc bạc tùy ý bay bay trong màn mưa to giàn giụa, La Hồng nhìn chằm chằm Ngô Thanh Sơn, đôi mắt ấy như đang nhìn một người chết.
Vụt !
Bỗng nhiên, đôi mắt Ngô Thanh Sơn co lại, gã phát hiện ra thân ảnh của La Hồng dưới màn mưa to đã biến mất.
Lông tơ Ngô Thanh Sơn dựng ngược.
Bỗng gã nâng kiếm lên, một con thanh xà kiếm khí rít gào lao ra, chém một đạo hắc ảnh bên người gã thành mảnh vụn.
"Cái bóng?"
Ngô Thanh Sơn hít một hơi.
Sắc mặt của mọi người ngưng trọng.
"Vậy mà vẫn chưa chết......
Rốt cuộc người này là quái vật gì vậy?!
Rõ ràng Ngô Thanh Sơn gã đã nắm được thời cơ tốt nhất, dùng một chiêu đắc thủ trước La Hồng, cứu thiếu các chủ Phi Lưu Kiếm Các Dư Tam Xuyên đang bị thương nặng trong nháy mắt, ra tay thời điểm đắc ý nhất .......
Đừng nói đến dưới Nhị phẩm, cho dù có đổi lại thành Nhị phẩm cũng phải chết.
Thế mà La Hồng lại chặn lại được!
Nước Hồ hóa thành nước mưa, khiến cho tầm nhìn chung quanh của Ngô Thanh Sơn trở nên vô cùng mơ hồ.
Kiếm niệm của gã mọc thành cụm, gã vô cùng cảnh giác mà phong tỏa mỗi tấc quanh thân, gã điều động sức lực thiên địa để Gã đã biết đến thuật pháp đạo môn Di Hình Hoán Ảnh xuất quỷ nhập thần của La Hồng.
Cho nên, gã sẽ không cho La Hồng cơ hội.
"Không thể đánh lén là được rồi, nếu đánh nhau chính diện ......
Hắn không thể nào là đối thủ của ta."
"Ta là kiếm khách Ngô gia, sử dụng Ngô gia Kiếm Tàng, đứng thứ 15 trên Huyền Bảng Đại Sở ......"
Ngô Thanh Sơn lạnh lùng quan sát bốn phía, rất bình tĩnh, cực kì bình tĩnh.
Nếu không nắm chắc, gã sẽ không ra tay giết La Hồng.
Nếu đã ra tay, gã tự nhiên cũng tính đến tình huống ám sát thất bại, đánh lén thất bại...... Vậy thì trực tiếp giết chết kẻ địch thôi.
Dù sao, thực lực của La Hồng cũng không theo kịp gã.
Dư Tam Xuyên mạnh sao?
Rất mạnh, nhưng Ngô Thanh Sơn nắm chắc phần có thể thắng y, thậm chí giết chết y.
Gã tin La Hồng giết Dư Tam Xuyên đã dùng hết át chủ bài mà hắn sở hữu. Màu sắc của kết tinh pháp lực lực trân quý vô cùng mà La Hồng nhận được từ Lục Địa Tiên Côn Luân Cung kia đã tiêu tán hết, vừa nhìn là biết hắn đã dùng sạch.
Nói cách khác, kỳ thật La Hồng giết Dư Tam Xuyên đã tiêu hao một lượng lớn pháp lực đạo môn, cho nên mới có thể đánh ra một chiêu lôi đình như thế, một chiêu đánh bại Dư Tam Xuyên.
Pháp lực kết tỉnh đã tiêu hao hết, La Hồng muốn bùng nổ một kiếm với uy thế giết Dư Tam Xuyên như vừa rồi sợ là rất khó.
Đây cũng là điểm Ngô Thanh Sơn tự tin.
Ngô Thanh Sơn đứng lặng trên mặt hồ, tròng mắt chuyển động, quan sát bốn phía.
Trong hộp kiếm của gã, kiếm lần nữa ra khỏi vỏ, treo ở bên người, che chở gã.
rầm rầm......
Nước mưa cọ rửa cả đất trời, đó là nước hồ mà Dư Tam Xuyên điều động lên trời cao, giờ phút này, đều giàn giụa rơi xuống.
Trong màn mưa xối xả, một đạo thân ảnh như quỷ mị.
Bỗng nhiên.
Cả người Ngô Thanh Sơn phát lạnh!
"Ố phía dưới!"
Ngô Thanh Sơn cúi đầu, phát hiện ra trong hồ nước có bàn tay đen nhánh như mực, nắm lấy hai mắt cá chân của gã.
Ngô Thanh Sơn quát chói tai, muốn phóng lên cao.
Nhưng, từng bàn tay lớn màu đen vươn lên từ trong hồ nước, như là vô số oan hồn trong vực sâu địa ngục đang vươn tay.
Khí thế ngất trời của gã cứng lại.
ầm ầm!!!
Mặt hồ nổ tạo lên một cột nước cao ngất trời, Ngô Thanh Sơn bị một lực mạnh mẽ kéo vào trong nước, không ngừng chìm xuống Ổ trong hồ nước, một mái tóc bạc bay bay như rong biển nhẹ nhàng chuyển động.
La Hồng mặc bạch y phiêu đãng, đeo mặt nạ Tà Quân, nở nụ cười với gã trong hồ nước.
Nụ cười kia, vừa tà khí lại nghiêm nghị.
Đôi mắt Ngô Thanh Sơn rụt lại, cơn rét lạnh dâng lên trong lòng, tiểu tử này...... quá cổ quái!
Trong hồ nước, La Hồng bay về phía gã.
Ngô Thanh Sơn đột nhiên khua kiếm xuống dưới chân, chém hết những bàn tay đen đang túm lấy chân gã.
Ừng ực.
Trong miệng gã phụt lên những bọt nước, tóc tai như tảo biển toán loạn, gã muốn chạy trốn khỏi đáy hồ, nơi này không phải là sân nhà của gã.
Động tác của gã trở nên vô cùng chậm chạp trong hồ nước, tình cảnh này rất bất lợi với gã.
Bỗng nhiên.
Ngô Thanh Sơn cảm thấy ở cổ gã có người đang thở ra.
La Hồng từ chỗ xa phóng tới đã biến mất, thay vào đó là một tà ảnh màu đen.
La Hồng ở phía sau gã!
"Thích âm nhân (1)?"
(Dùng thủ đoạn âm độc để hãm hại người khác.
Thanh âm trầm thấp, mang theo tiếng cười vài phần đè nén của La Hồng vang vọng bên tai Ngô Thanh Sơn.
Phụt!
Bỗng Ngô Thanh Sơn cảm thấy đau đớn, đồng tử gã co lại, phát hiện cánh tay gã cầm kiếm đã bị một kiếm của La Hồng gọt bỏ, máu loãng nháy mắt tràn ra làm tầm nhìn của gã mơ hồ.
Da đầu Ngô Thanh Sơn tê dại, hai chân đạp xuống, nguyên khí thiên địa bùng nổ, muốn lao ra khỏi hồ.
Nhưng, La Hồng vốn dĩ ở phía sau gã lại xuất hiện trên đỉnh đầu gã, một bàn tay đè đầu gã, ấn gã vào trong hồ nước.
La Hồng lại biến mất, Di Hình Hoán Vị với hắc ảnh.
Lần thứ hai xuất hiện, hắn đã ở phía sau Ngô Thanh Sơn, rút ra kiếm Thuần Quân.
Ngô Thanh Sơn cắn răng, rên lên, lại một bàn tay khác của gã bị gọt bỏ.
"Đây mới gọi là âm nhân...... Hiểu chứ?"
Thanh âm tà mị vang bên tai Ngô Thanh Sơn.
Chương 317 Công tử tiếp kiếm! (3)
Phụt, phụt!
Đôi mắt Ngô Thanh Sơn co chặt, máu loãng tràn ngập trước mắt gã.
Thân hình La Hồng như quỷ mị, không ngừng di hình hoán ảnh, mỗi lần gã đều không kịp phòng đã bị hắn cắt da cắt thịt.
Ngô Thanh Sơn nhìn máu tươi của chính mình nhuộm đỏ hồ nước.
Thấy được chính mình mình cụt tay, cụt chân......
Nỗi sợ đã không khống chế được mà lan ra.
Bỗng nhiên.
Ngô Thanh Sơn cảm giác đầu mình bị người tóm lấy.
Oanh!
Áp lực của hồ nước tức khắc biến mất, gã bị người túm ra khỏi hồ nước.
Không khí trong lành tràn vào trong miệng mũi của gã.
Nháy mắt, gã nhịn không được, gã gào thét thảm thiết.
La Hồng mang Mặt Nạ Tà Quân, dẫn theo Ngô Thanh Sơn đã bị chặt đứt hai tay, hai chân đạm mạc đứng lặng trên mặt hồ.
Hồ nước đang phập phồng kích động......
Nhưng cả hồ Lạc Thần lại tĩnh lặng như chết, chỉ có tiếng gào thảm thiết của Ngô Thanh Sơn quanh quẩn.
Mặt trời đã khuất núi, chỉ còn lại nền trời xanh thẫm như bị hắt mực.
La Hồng đem theo Ngô Thanh Sơn đang không ngừng gào thảm, nhìn chăm chằm vào Ngụy Thiên Tuế khoanh tay đứng trên thuyền hoa trung tâm.
Nơi xa.
Dư Tam Xuyên toàn thân đẫm máu bò lên từ trong hồ.
Y nhìn thấy La Hồng tóc bạc dẫn theo Ngô Thanh Sơn đã bị chém tứ chi thì sắc mặt trắng bệch.
Thân hình run lên, thất tha thất thểu xoay người, vừa nôn ra từng ngụm máu vừa gian nan chạy tới thuyền hoa của Phi Lưu Kiếm Các.
Nhưng, La Hồng cũng không quay đầu, cũng chẳng liếc y lấy một cái.
Nâng tay lên, rút kiếm khỏi vỏ.
Tạch!
Ven hồ Lạc Thần, Tiểu Đậu Hoa đứng lặng trên xe ngựa, ôm kiếm Thiên Cơ, bị một màn bùng nổ trong hồ làm cho kinh ngạc đến ngây người, bỗng nhiên cả người run lên.
Nàng lập tức đứng thẳng, ưỡn ngực, hóp bụng, nâng mông.
"Công tử tiếp kiếm!"
Tiểu Đậu Hoa kích động đến đỏ bừng cả mặt, quát khẽ.
Kiếm Thiên Cơ trong lòng ngực nàng dâng trào kiếm khí, ầm ầm ra khỏi vỏ mang theo kiếm khí âm bạo!
Hóa thành một đạo kiếm mang lộng lẫy như sao băng, chiếu sáng cả màn đêm vừa buông xuống.
Phụt!
Thân hình lảo đảo trên mặt hồ của Dư Tam Xuyên tức khắc bị một kiếm Thiên Cơ La Hồng vừa phái tới xuyên qua.
Phun ra một đống máu.
Y, thiếu các chủ Phi Lưu Kiếm Các, thứ mười tám trên Huyền Bị một phi kiếm tiện đường giết chết.
Đông!
Dư Tam Xuyên cảm giác sự sống của y đang mất dần, hoàn toàn mất đi khí cơ sinh mệnh, một thân bạch y, vẻ mặt mang theo nét mê mang, rơi thẳng vào hồ.
Đến chết y cũng không thể tưởng tượng được, thế mà y sẽ lấy phương thức như vậy mà chết đi.
Sau khi kiếm Thiên Cơ giết chết Dư Tam Xuyên lại tiếp tục bay lượn trên mặt hồ.
Nó mang theo kiếm khí dồi dào, treo ở bên người La Hồng.
Kiếm Thuần Quân, kiếm Thiên Cơ, còn có từng thanh kiếm Sát Châu lơ lửng.
Giờ phút này La Hồng đứng lặng trên hồ như kiếm tiên tuyệt thế khống chế vạn kiếm.
Hắn túm đầu của Ngô Thanh Sơn, đối mặt với Ngụy Thiên Tuế, tóc bạc bay bay, nhếch miệng.
"Chỉ thế này?"
Sau dó, hắn không hề nhìn Ngụy Thiên Tuế mà quét mắt qua hoa thuyền chung quanh hồ Lạc Thần.
Trong ánh mắt mang theo châm chọc, khinh thường nhìn lại.
"Còn ai muốn ra tay không?"
"Ta đếm ba tiếng, không còn ai ra tay, Phiêu Tuyết kiếm kia...... là Trên hồ Lạc Thần, ồn ào.
"Hai"
Thanh âm quanh hồ tựa hồ bùng nổ.
La Hồng mang mặt nạ Tà Quân, bắt đầu bụm mặt cười to, dường như đang cười nhạo cả thiên hạ.
Tiếp theo nháy mắt, đột nhiên hắn nắm chặt tay.
Tiếng tru tréo thê lương của Ngô Thanh Sơn bỗng im bặt.
Đầu...... đã bị bóp nát!
Thân thể rách nát, bị La Hồng vứt vào trong hồ nước như rác rưởi.
"Một"
Cả đất trời đều tĩnh lặng.
Tắc Bắc, cát vàng đầy trời.
Một con chim ưng giương cánh bay trên trời, gió trời cao không ngừng thổi qua đám lông đang phất phơ của nó.
Trong con ngươi của chim ưng phản chiếu cả mặt đất rộng lớn.
Một tòa thành trì cát vàng cuồn cuộn phủ kín những vết loang lổ, như một vị đại tướng quân nổi danh thiên hạ, cao chót vót giữa sa mạc, trấn thủ một mảnh thiên địa.
Thanh âm lảnh lót vang phía trên vòm trời, chim ưng vỗ cánh, thân hình bắt đầu vụt từ trên trời cao xuống..
Lao xuống rất nhanh.
Đến khoảng không trên thành trì lại tiếp tục lao xuống.
Một vị chủ tướng hắc kỵ bao trùm trong hắc giáp, tiếng còi phát ra từ sau giáp trụ.
Sau đó, chim ưng dừng trên cánh tay hắn.
Vị thống lĩnh này lấy ra thư buộc trên đùi chim ưng, mở ra, tức khắc cả người tản ra hơi thở đè nén và trầm thấp.
Hắn cứ như vậy đỡ lấy chim ưng trên cánh tay, đi vào trong thành.
"Tướng quân, có tin tức của phủ Giang Lăng truyền đến"
Thanh âm của vị thống lĩnh này có chút khàn khàn, nhưng, thanh âm ấy lại hấp dẫn được sự chú ý của vị thống lĩnh khác trong phòng.
La Hậu chưa cỡi giáp, trên người khoác giáp trụ màu đen, tản ra hơi thở dày đặc.
"Như thế nào?"
Vị thống lĩnh giọng nói có chút khàn khàn kia mở ra thư tín, nói:
"Tiểu công tử dưới sự bảo hộ Viên Thành Cương mang theo một kiếm thị, lập tức vào phủ Giang Lăng, một người một kiếm cản hồ, ngăn cản người khác tham dự đại hội thưởng kiếm, lấy hồ làm sàn đấu, mở ra thử thách sinh tử"
Trong phòng, rất nhiều thống lĩnh nghe tin tức này đều khẽ biến sắc.
Nhưng sau khi biến sắc, lại có vài phần kích động, còn có thống lĩnh nắm chặt nắm tay.
"Không hổ là tiểu công tử, quả nhiên có vài phần giống tướng quân, đủ thô bạo"
"Một người cản hồ, một người trấn thủ quan ải! Quá tuyệt!"
"Đúng là rất khí phách, nhưng cũng rất nguy hiểm, kết quả như thế nào?"
Từng vị thống lĩnh có người kích động, có người quan tâm.
Vị thống lĩnh thanh âm khàn khàn kia cười cười, tiếp tục thì thầm: "Nhất tiêu nhất kiếm bình sinh ý, phụ tẫn cuồng danh thập ngũ niên. Đây là hai câu thơ công tử dùng để mở đầu đại hội, Liễu tài tử phủ Giang Lăng hổ thẹn không bằng, mặt khác, công tử đặt ra thử thách sinh tử, liên tiếp ứng chiến, liên tiếp thắng, đã giết mấy Tứ phẩm, đều là một kích tất chết, thủ đoạn lôi đình"
Lời nói vừa dứt, không ít thống lĩnh đều kinh ngạc nhướng mày.
Rất nhiều môn khách giang hồ đều nhìn đến ngây người.
"Tu sĩ Tam phẩm có thể dùng lực lượng thiên địa...... Dư Tam Xuyên này mạnh hơn nhiều so với Vương Thành!"
"Mạnh thật! Trong một kiếm kéo theo lực lượng thiên địa, khó trách y dám quả quyết rằng sẽ dùng một kiếm giết La Hồng"
"Nếu Dư Tam Xuyên có thể một kiếm giết chết La Hồng, có lẽ có thể đột phá gông xiềng, trở thành thứ 15 Huyền bảng. Kiếm thế mà trước đó La Hồng đã giết địch tích lũy, chắc sẽ được dồn toàn bộ vào trận chiến trọng đại này."
Những người tinh mắt đều ngưng mắt mở miệng.
Tiếng động ồn ào dần dần an tĩnh, trong thiên địa chỉ còn thanh âm kiếm khí cuốn động vang vọng không thôi.
Trên hồ Lạc Thần, bạch y đối đầu bạch y.
Đây là một trận đọ sức giữa hai bạch y kiếm khách.
La Hồng cười.
Sợi tóc hắn bị kiếm khí đánh vào, không ngừng bay tán loạn, áp lực khổng lồ ép La Hồng đến mức hít thở cũng hơi khó khăn.
La Hồng quay đầu nhìn về phía thuyền hoa trung tâm, nhìn Ngụy Thiên Tuế trên thuyền hoa.
Độ cong khóe miệng càng lúc càng lớn, dần dần hóa thành một nụ cười châm chọc.
"Đây... là át chủ bài các ngươi sắp đặt tới giết ta sao?"
Áo gấm trên người Ngụy Thiên Tuế bay bay đối diện với La Hồng.
La Hồng ngửa đầu cười to.
Cười to sung sướng.
Hắn lấy quyển sách da người từ trong lòng ngực ra, tiêu sái phiêu dật viết tên "Dư Tam Xuyên" xuống.
Mắt Dư Tam Xuyên sáng như đuốc.
Kiếm chỉ chỉ thẳng lên trời.
Ngay sau đó, đôi mắt ngưng lại, lực lượng của thiên địa hội tụ.
Bàn chân đột nhiên đạp xuống.
Một vòng gợn sóng như hoa sen nở rộ, một thân bạch y phóng lên cao, không ngừng đẩy kiếm hồ về phía bầu trời Trăm thước, ngàn thước, ba ngàn thước!
Lên thẳng trời cao, đẩy đến tận thiên môn.
"Đây là ngân hà lạc cửu thiên!" (2)
(Ngân hà rót thẳng xuống từ chín tầng trời.
Một tiếng nghiến răng.
Ngay sau đó, vô số kiếm khí dâng lên!
ầm ầm ảm!
Mưa to như trụ, như thác nước không chút lưu tình đâm thẳng xuống nền đá.
Trong trời đất, chỉ còn lại thác kiếm chảy xuống.
Như một làn kiếm bạc từ cửu thiên chém tới!
Một kiếm giết chết La Hồng!
Mà La Hồng ngửa đầu, mặt hướng về thác kiếm, vẫn không ngừng cười to.
La Hồng vươn tay, điểm vào mi tâm, pháp lực kết tỉnh xanh thắm nằm giữa mi tâm rên rỉ một tiếng, nháy mắt ảm đạm, La Hồng trực tiếp hút đi hai mươi năm pháp lực.
"Cửu kiếm, Hóa Long"
Cùng với tiếng rống giận của La Hồng.
Hai mươi năm pháp lực kéo theo kiếm khí cuộn theo hơi thở La Hồng hung hăng xông lên.
Tức khắc bùng nổ sát khí, đất trời như nổ tung.
Kiếm khí trên người La Hồng thổi quét kịch liệt, hóa thành một con rắn trắng bên ngoài cơ thể hắn chiếm cứ cả mặt hồ Lạc Thần, bạch mãng thăm dò, duỗi cái eo lười phóng lên cao.
Bạch mãng phóng lên trời, hóa bạch giao, rồi hóa bạch long!
Rồng bay trên trời!
Đâm về phía thác nước.
Tức khắc thác nước chảy ngược.
Phụt!
Ánh mắt Dư Tam Xuyên co rụt lại, nháy mắt bị kiếm thác chảy ngược nuốt hết, kiếm khí của bạch long cũng cuốn qua.
Đông!
Trong đất trời chỉ còn một tiếng vang lớn.
Thân hình Dư Tam Xuyên trên trời cao như một đóa hoa điêu tàn, bạch y nhuốm máu, vô lực bay ngược......
Một kiếm đánh bại Dư Tam Xuyên.
Vào thời điểm mà tất cả mọi người đều chú ý đến tình hình của Dư Tam Xuyên trên bầu trời.
Trên hồ Lạc Thần!
Trong một thuyền hoa đột nhiên có kiếm khí kinh thiên dâng lên.
Tên kiếm khí trong thuyền hoa Ngô gia đã chờ đợi hồi lâu kia, vào khoảnh khắc La Hồng hao hết hai mươi năm pháp lực và khí cơ.
Kiếm trong hộp bay ra!
Vô số kiếm khí từ trong cái hộp kiếm tràn ra, phóng về phía La Hồng.
Trên hồ Lạc Thần xuất hiện một đạo tàn ảnh.
Mũi kiếm tới gần La Hồng.
Mà La Hồng vẫn đang đứng giữa trời đất dùng sức lực duy trì bạch long.
Muốn phòng ngự, chắc chắn không kịp.
Kiếm khách trung niên của Ngô gia giương lên khoé miệng, bày mưu lập kế đến bây giờ, thứ gã chờ chính là thời cơ này.
Vừa ra kiếm, phải giết chết!
Lấy tu vi Tam phẩm đứng thứ 15 trên Huyền bảng Đại Sở của gã, một kích này tất thành công!
Dù là Nhị phẩm cũng có khả năng sẽ phải nuốt hận!
Vô số môn khách giang hồ xung quanh đều phát ra kinh hô, thế cục biến hóa khiến cho bọn họ xúc động không kịp phòng.
Thế cục biến hóa hết đợt này đến đợt khác khiến cho bọn họ hít thở không thông.
Kiếm khách Ngô gia ra tay đê tiện vô cùng khiến tất cả mọi người sởn tóc gáy, kinh ngạc vạn phần.
Bỗng dưng.
Khóe miệng đang giương lên của kiếm khách trung niên Ngô gia bỗng cứng đờ.
La Hồng đột nhiên quay đầu, trong ánh mắt của hắn tràn đầy tơ máu cùng sát khí nhìn chằm chằm gã, trong tay hắn xuất hiện nửa khối mặt nạ, thời điểm khí tức đang nhanh chóng ngã xuống, hắn đột nhiên đeo mặt nạ lên mặt.
Chỉ trong khoảnh khắc, tóc đen hóa thành tóc bạc.
Mà khí lực đang hao mòn nhanh chóng trên người La Hồng cũng đột nhiên ngừng lại, không chỉ ngừng lại, thậm chí......
Đột nhiên bùng nổ! Thế cục trên mặt hồ đột nhiên thay đổi!
Xứng đáng gọi là kinh biến!
Biến hóa bùng nổ trong nháy mắt này khiến cho người ta không kịp nhìn. Từ lúc La Hồng bộc phát hai mươi năm pháp lực, cửu kiếm hóa long, bạch long đối nghịch với thác kiếm, làm cho Dư Tam Xuyên hạng mười tám trên Huyền bảng trọng thương. Rồi lại có một kiếm khách trung niên của Ngô gia dùng một kiếm kinh thế để tập sát La Hồng. Mọi thứ xảy ra chỉ trong chớp nhoáng, gần như khiến cho tất cả mọi người không kịp phản ứng lại.
Nhanh, quá nhanh!
Nguyên nhân chính là do kiếm khách Ngô gia kia nắm giữ thời cơ quá hoàn hảo, đúng lúc sau khi La Hồng bùng nổ thực lực, sức mạnh cũ vừa mất đi, lực mới chưa kịp sinh ra, lúc đó, cho dù có là một Nhị phẩm cũng sẽ là thời điểm suy yếu nhất.
Cho nên, mục đích chính của kiếm khách Ngô gia lúc này không cần nói cũng biết, một kích tất chết!
Phải giết chết La Hồng!
Tất cả mọi người đều cho rằng La Hồng hẳn phải chết.
Viên hạt tử ngồi dựa vào xe ngựa, đứng dậy, trên mặt đột nhiên hiện lên vẻ tàn khốc, tức giận mắng một câu: "Âm hiểm!"
Chương 315 Công tử tiếp kiếm! (1)
Trong đám người, hàng lông mày đẹp của nữ nhân lưng đeo hộp đàn dựng ngược, không nhịn được cơn giận.
"Không biết xấu hổ!"
Hai tiếng quát chói tai cùng với khí cơ mạnh mẽ của hai người bùng nổ.
Họ đều là Nhất phẩm!
Hơn nữa còn là...... Nhất phẩm đỉnh phong.
Oanh!
Trong lòng nhóm môn khách giang hồ đứng sau hành lang bạch ngọc tức khắc trùng xuống, cảm thấy cả đất trời đang tức giận, run lẩy bẩy, mặt đầy sợ hãi!
Khí cơ mạnh mẽ giống như hai đạo thần long lao thẳng lên trời.
Khí cơ của Nhất phẩm tung hoành, kéo theo uy thế thiên địa, muốn ngăn cản kiếm khách Ngô gia.
Mà trên thuyền hoa trung tâm.
Nguy Thiên Tuế vốn cũng bị màn ra tay đánh lén của kiếm khách Ngô gia làm cho chấn kinh, ngay sau đó, trên mặt lại xuất hiện nụ cười âm hiểm.
Lão ta ngẩng đầu, cảm ứng được sự ra tay của Viên hạt tử và nữ tử kia, bàn tay đang kẹp lấy tóc mai đột nhiên đặt ngang, cong tay búng ra.
Tự như có hai cây ngân châm xé rách màn trời, áp chế tất cả mọi thứ trong đất trời, khiến chúng ảm đạm thất sắc.
Giờ phút này khí cơ của Viên hạt tử và nữ tử cõng cầm đều bị ép trở về!
Tại một khắc ấy.
"Đại hội thưởng kiếm có quy củ của đại hội thưởng kiếm, Ngô gia Ngô Thanh Sơn là dưới Nhị phẩm, gã có thể ra tay, nhưng các ngươi không thể"
"Các ngươi mà dám ra tay, đừng trách bổn gia ta không khách khí"
Tiếng nói Ngụy Thiên Tuế bén nhọn, nhàn nhạt vang vọng.
Viên hạt tử đứng lặng ở trên xe ngựa, vẻ mặt phẫn nộ, nữ nhân bên cạnh cũng toát ra sắc lạnh.
Nhóm môn khách giang hồ chen chúc nhường đường, chung quanh xe ngựa và vị nữ tử kia đều trống ra một khoảng lớn, mọi người đều không dám tới gần.
Mà trên mặt hồ.
Chri trong khoảnh khắc, tình hình chiến đấu cũng bắt đầu biến hóa.
Tốc độ ra tay của Ngô Thanh Sơn rất nhanh, thậm chí khóe miệng gã còn vểnh lên, khí thế mười phần chắc chín dùng một kiếm giết chết La Hồng.
Gã không tin La Hồng có thể đỡ được một kiếm này.
Đây chính là Thuật Kiếm Tàng của Ngô gia!
"Bạn tốt của tiện nữ nhân Ngô Mị Nương kia sao? Vậy đi chết đi"
Trong mắt Ngô Thanh Sơn hiện lên vẻ tàn nhẫn, vô cùng tàn nhẫn, sát khí dâng lên.
Cho dù là La Hồng cũng không đoán được Ngô Thanh Sơn sẽ ra tay.
Hắn vẫn quá ngây thơ rồi, ngây thơ đến mức cho rằng những thế gia kia sẽ thật sự tuân theo quy củ của đại hội.
Hắn dùng hai mươi năm pháp lực trong pháp lực kết tinh, dùng một chiêu đánh bại Dư Tam Xuyên, thậm chí không kịp giết đối phương, sức lực mới còn chưa kịp sinh ra, Ngô Thanh Sơn đã ra tay.
Một kiếm này làm Hư Ảnh Thánh Nhân trong đan điền của La Hồng cũng mở mắt ra, phát ra cảnh báo cực hạn.
Nếu La Hồng không xử lí được, một kiếm này... sẽ giết chết hắn!
Cho nên, La Hồng thật sự nổi giận!
Hắn lập tức lấy Mặt Nạ Tà Quân ra, đeo lên mặt!
Mang Mặt Nạ Tà Quân lên, khí tức vốn đang nhanh chóng tiêu hao của La Hồng lập tức hồi phục, La Hồng trong trạng thái Tà Quân điều động đến hết tất cả hai mươi năm pháp lực còn sót lại.
Đồng tử Ngô Thanh Sơn co lại, gã không nghĩ tới, trong tuyệt cảnh như vậy La Hồng thế mà vẫn còn đủ sức để bùng nổ một lần nữa.
"Một loại mặt nạ tăng tu vi?"
"Nhưng, tăng tu vi thì thế nào chứ?"
"Một kiếm này nhất định sẽ giết hắn."
Ngô gia Kiếm Tàng!
ầm ầm ầm!
Kiếm khí giấu trên thân kiếm của Ngô Thanh Sơn tức khắc bùng nổ, kiếm khí nháy mắt hóa thành giao xà màu xanh lá khủng bố, cắn xé phi ra, một đầu, hai đầu, ba đầu......
Giao xà màu xanh lá vô cùng vô tận gào rống há miệng lớn xông ra, nháy mắt cắn nuốt khí tức đang bạo trướng của La Hồng.
Oanh!
Hồ nước cũng bị một đợt khí khủng bố này đập vào, tạo lên những cơn sóng lớn ngất trời.
Mặt nước bị chia thành hai nửa như có cự kình dưới đáy hồ xoay người.
Một kích, trúng!
Dường như tại một khắc này, vạn vật trong đất trời đều trở nên yên tĩnh chết chóc.
Viên hạt tử cùng vị nữ tử đều đã bình tĩnh lại, phóng xuất ra lực tinh thần, dò xét xem Kiếm Tàng công phạt La Hồng rốt cuộc như thế nào.
Nơi xa.
Một tiếng vang lớn nổ lên.
Thân hình Dư Tam Xuyên từ trên trời rơi xuống, bạch y trên người đã bị nhuộm thành huyết y..
Y bị một kiếm của La Hồng phản kích, bị một chiêu Cửu Kiếm Hóa Long đánh đến độ hoài nghi nhân sinh.
Y lúc trước khí phách hăng hái lại biến thành bộ dạng chật vật thế này.
Chiêu kiếm y tự tin nhất, ở trước Kiếm Hóa Long như gà vườn chó xóm, nháy mắt sụp đổ.
Mà y còn suýt nữa bị một kiếm giết chết.
Thân là thiếu các chủ của Phi Lưu Kiếm Các, Dư Tam Xuyên vẫn tự cho mình là phi phàm, nhưng giờ phút này...... y có chút hoảng hốt.
Nhưng, giờ phút này, chẳng người nào để ý đến y.
Tất cả mọi người đến chú ý vào Kiếm Tàng thanh xà đang cắn nuốt La Hồng, chẻ mặt hồ thành khe rãnh lớn, thật lâu mới có thể khép lại kia.
Cuồng nhân La Hồng ngăn trở đại hội thưởng kiếm, dùng một kiếm cản hồ đã chết sao?
Ngô Thanh Sơn nắm kiếm, mặt không biểu tình, lưng gã đeo hộp kiếm, áo xanh trên người cũng bị nước hồ vọt lên làm ướt hết, hồ nước từ trên trời rơi xuống như một trận mưa to.
Ánh mắt gã gắt gao nhìn chằm chằm sóng nước lay động mơ hồ trong hồ nước kia.
Đã chết rồi sao?
Nội tâm Ngô Thanh Sơn có chút không xác định.
Uy lực một kiếm kia của gã cũng không yếu, đó chính là Ngô gia Kiếm Tàng...... Tuy rằng, gã chưa đạt đến tinh túy của Ngô gia Kiếm tàng, nhưng uy lực bộc phát cũng sẽ không quá yếu.
Gã là kiếm tu Tam phẩm, đã dùng sát chiêu, hơn nữa còn đánh lén, giết một tên Ngũ phẩm...... Chắc là...... Sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn đâu nhỉ?
Hửm?!
Lông tơ trên người Ngô Thanh Sơn bỗng nhiên dựng ngược.
Xuyên qua mưa to giàn giụa rơi xuống hồ nước, Ngô Thanh Sơn thấy được một đạo hắc ảnh......
Chương 316 Công tử tiếp kiếm! (2)
Những sợi tóc bạc đập vào không khí, trong mỗi sợi tóc dường như đều ẩn chứa kiếm khí sắc bén, cắt từng bọt nước rớt xuống.
Nước hồ rơi lên nửa mặt nạ của hắn từ từ chảy xuống.
Ở dưới mặt nạ ấy là đôi mắt lạnh băng vô tình, dường như cả đất trời đều mờ mịt.
Đây là đôi mắt như thế nào ưt Đây dường như là đôi mắt vô tình nhất mà Ngô Thanh Sơn từng gặp qua.
Kiếm khí kích động phóng ra.
La Hồng hoàn hảo không tổn hao gì, thật ra cũng không phải thật hoàn hảo không tổn hao gì, bạch sam trên người hắn đã phủ kín vết kiếm, còn có những điểm máu lan ra như hồng mai nở rộ trong trời tuyết.
Tóc bạc tùy ý bay bay trong màn mưa to giàn giụa, La Hồng nhìn chằm chằm Ngô Thanh Sơn, đôi mắt ấy như đang nhìn một người chết.
Vụt !
Bỗng nhiên, đôi mắt Ngô Thanh Sơn co lại, gã phát hiện ra thân ảnh của La Hồng dưới màn mưa to đã biến mất.
Lông tơ Ngô Thanh Sơn dựng ngược.
Bỗng gã nâng kiếm lên, một con thanh xà kiếm khí rít gào lao ra, chém một đạo hắc ảnh bên người gã thành mảnh vụn.
"Cái bóng?"
Ngô Thanh Sơn hít một hơi.
Sắc mặt của mọi người ngưng trọng.
"Vậy mà vẫn chưa chết......
Rốt cuộc người này là quái vật gì vậy?!
Rõ ràng Ngô Thanh Sơn gã đã nắm được thời cơ tốt nhất, dùng một chiêu đắc thủ trước La Hồng, cứu thiếu các chủ Phi Lưu Kiếm Các Dư Tam Xuyên đang bị thương nặng trong nháy mắt, ra tay thời điểm đắc ý nhất .......
Đừng nói đến dưới Nhị phẩm, cho dù có đổi lại thành Nhị phẩm cũng phải chết.
Thế mà La Hồng lại chặn lại được!
Nước Hồ hóa thành nước mưa, khiến cho tầm nhìn chung quanh của Ngô Thanh Sơn trở nên vô cùng mơ hồ.
Kiếm niệm của gã mọc thành cụm, gã vô cùng cảnh giác mà phong tỏa mỗi tấc quanh thân, gã điều động sức lực thiên địa để Gã đã biết đến thuật pháp đạo môn Di Hình Hoán Ảnh xuất quỷ nhập thần của La Hồng.
Cho nên, gã sẽ không cho La Hồng cơ hội.
"Không thể đánh lén là được rồi, nếu đánh nhau chính diện ......
Hắn không thể nào là đối thủ của ta."
"Ta là kiếm khách Ngô gia, sử dụng Ngô gia Kiếm Tàng, đứng thứ 15 trên Huyền Bảng Đại Sở ......"
Ngô Thanh Sơn lạnh lùng quan sát bốn phía, rất bình tĩnh, cực kì bình tĩnh.
Nếu không nắm chắc, gã sẽ không ra tay giết La Hồng.
Nếu đã ra tay, gã tự nhiên cũng tính đến tình huống ám sát thất bại, đánh lén thất bại...... Vậy thì trực tiếp giết chết kẻ địch thôi.
Dù sao, thực lực của La Hồng cũng không theo kịp gã.
Dư Tam Xuyên mạnh sao?
Rất mạnh, nhưng Ngô Thanh Sơn nắm chắc phần có thể thắng y, thậm chí giết chết y.
Gã tin La Hồng giết Dư Tam Xuyên đã dùng hết át chủ bài mà hắn sở hữu. Màu sắc của kết tinh pháp lực lực trân quý vô cùng mà La Hồng nhận được từ Lục Địa Tiên Côn Luân Cung kia đã tiêu tán hết, vừa nhìn là biết hắn đã dùng sạch.
Nói cách khác, kỳ thật La Hồng giết Dư Tam Xuyên đã tiêu hao một lượng lớn pháp lực đạo môn, cho nên mới có thể đánh ra một chiêu lôi đình như thế, một chiêu đánh bại Dư Tam Xuyên.
Pháp lực kết tỉnh đã tiêu hao hết, La Hồng muốn bùng nổ một kiếm với uy thế giết Dư Tam Xuyên như vừa rồi sợ là rất khó.
Đây cũng là điểm Ngô Thanh Sơn tự tin.
Ngô Thanh Sơn đứng lặng trên mặt hồ, tròng mắt chuyển động, quan sát bốn phía.
Trong hộp kiếm của gã, kiếm lần nữa ra khỏi vỏ, treo ở bên người, che chở gã.
rầm rầm......
Nước mưa cọ rửa cả đất trời, đó là nước hồ mà Dư Tam Xuyên điều động lên trời cao, giờ phút này, đều giàn giụa rơi xuống.
Trong màn mưa xối xả, một đạo thân ảnh như quỷ mị.
Bỗng nhiên.
Cả người Ngô Thanh Sơn phát lạnh!
"Ố phía dưới!"
Ngô Thanh Sơn cúi đầu, phát hiện ra trong hồ nước có bàn tay đen nhánh như mực, nắm lấy hai mắt cá chân của gã.
Ngô Thanh Sơn quát chói tai, muốn phóng lên cao.
Nhưng, từng bàn tay lớn màu đen vươn lên từ trong hồ nước, như là vô số oan hồn trong vực sâu địa ngục đang vươn tay.
Khí thế ngất trời của gã cứng lại.
ầm ầm!!!
Mặt hồ nổ tạo lên một cột nước cao ngất trời, Ngô Thanh Sơn bị một lực mạnh mẽ kéo vào trong nước, không ngừng chìm xuống Ổ trong hồ nước, một mái tóc bạc bay bay như rong biển nhẹ nhàng chuyển động.
La Hồng mặc bạch y phiêu đãng, đeo mặt nạ Tà Quân, nở nụ cười với gã trong hồ nước.
Nụ cười kia, vừa tà khí lại nghiêm nghị.
Đôi mắt Ngô Thanh Sơn rụt lại, cơn rét lạnh dâng lên trong lòng, tiểu tử này...... quá cổ quái!
Trong hồ nước, La Hồng bay về phía gã.
Ngô Thanh Sơn đột nhiên khua kiếm xuống dưới chân, chém hết những bàn tay đen đang túm lấy chân gã.
Ừng ực.
Trong miệng gã phụt lên những bọt nước, tóc tai như tảo biển toán loạn, gã muốn chạy trốn khỏi đáy hồ, nơi này không phải là sân nhà của gã.
Động tác của gã trở nên vô cùng chậm chạp trong hồ nước, tình cảnh này rất bất lợi với gã.
Bỗng nhiên.
Ngô Thanh Sơn cảm thấy ở cổ gã có người đang thở ra.
La Hồng từ chỗ xa phóng tới đã biến mất, thay vào đó là một tà ảnh màu đen.
La Hồng ở phía sau gã!
"Thích âm nhân (1)?"
(Dùng thủ đoạn âm độc để hãm hại người khác.
Thanh âm trầm thấp, mang theo tiếng cười vài phần đè nén của La Hồng vang vọng bên tai Ngô Thanh Sơn.
Phụt!
Bỗng Ngô Thanh Sơn cảm thấy đau đớn, đồng tử gã co lại, phát hiện cánh tay gã cầm kiếm đã bị một kiếm của La Hồng gọt bỏ, máu loãng nháy mắt tràn ra làm tầm nhìn của gã mơ hồ.
Da đầu Ngô Thanh Sơn tê dại, hai chân đạp xuống, nguyên khí thiên địa bùng nổ, muốn lao ra khỏi hồ.
Nhưng, La Hồng vốn dĩ ở phía sau gã lại xuất hiện trên đỉnh đầu gã, một bàn tay đè đầu gã, ấn gã vào trong hồ nước.
La Hồng lại biến mất, Di Hình Hoán Vị với hắc ảnh.
Lần thứ hai xuất hiện, hắn đã ở phía sau Ngô Thanh Sơn, rút ra kiếm Thuần Quân.
Ngô Thanh Sơn cắn răng, rên lên, lại một bàn tay khác của gã bị gọt bỏ.
"Đây mới gọi là âm nhân...... Hiểu chứ?"
Thanh âm tà mị vang bên tai Ngô Thanh Sơn.
Chương 317 Công tử tiếp kiếm! (3)
Phụt, phụt!
Đôi mắt Ngô Thanh Sơn co chặt, máu loãng tràn ngập trước mắt gã.
Thân hình La Hồng như quỷ mị, không ngừng di hình hoán ảnh, mỗi lần gã đều không kịp phòng đã bị hắn cắt da cắt thịt.
Ngô Thanh Sơn nhìn máu tươi của chính mình nhuộm đỏ hồ nước.
Thấy được chính mình mình cụt tay, cụt chân......
Nỗi sợ đã không khống chế được mà lan ra.
Bỗng nhiên.
Ngô Thanh Sơn cảm giác đầu mình bị người tóm lấy.
Oanh!
Áp lực của hồ nước tức khắc biến mất, gã bị người túm ra khỏi hồ nước.
Không khí trong lành tràn vào trong miệng mũi của gã.
Nháy mắt, gã nhịn không được, gã gào thét thảm thiết.
La Hồng mang Mặt Nạ Tà Quân, dẫn theo Ngô Thanh Sơn đã bị chặt đứt hai tay, hai chân đạm mạc đứng lặng trên mặt hồ.
Hồ nước đang phập phồng kích động......
Nhưng cả hồ Lạc Thần lại tĩnh lặng như chết, chỉ có tiếng gào thảm thiết của Ngô Thanh Sơn quanh quẩn.
Mặt trời đã khuất núi, chỉ còn lại nền trời xanh thẫm như bị hắt mực.
La Hồng đem theo Ngô Thanh Sơn đang không ngừng gào thảm, nhìn chăm chằm vào Ngụy Thiên Tuế khoanh tay đứng trên thuyền hoa trung tâm.
Nơi xa.
Dư Tam Xuyên toàn thân đẫm máu bò lên từ trong hồ.
Y nhìn thấy La Hồng tóc bạc dẫn theo Ngô Thanh Sơn đã bị chém tứ chi thì sắc mặt trắng bệch.
Thân hình run lên, thất tha thất thểu xoay người, vừa nôn ra từng ngụm máu vừa gian nan chạy tới thuyền hoa của Phi Lưu Kiếm Các.
Nhưng, La Hồng cũng không quay đầu, cũng chẳng liếc y lấy một cái.
Nâng tay lên, rút kiếm khỏi vỏ.
Tạch!
Ven hồ Lạc Thần, Tiểu Đậu Hoa đứng lặng trên xe ngựa, ôm kiếm Thiên Cơ, bị một màn bùng nổ trong hồ làm cho kinh ngạc đến ngây người, bỗng nhiên cả người run lên.
Nàng lập tức đứng thẳng, ưỡn ngực, hóp bụng, nâng mông.
"Công tử tiếp kiếm!"
Tiểu Đậu Hoa kích động đến đỏ bừng cả mặt, quát khẽ.
Kiếm Thiên Cơ trong lòng ngực nàng dâng trào kiếm khí, ầm ầm ra khỏi vỏ mang theo kiếm khí âm bạo!
Hóa thành một đạo kiếm mang lộng lẫy như sao băng, chiếu sáng cả màn đêm vừa buông xuống.
Phụt!
Thân hình lảo đảo trên mặt hồ của Dư Tam Xuyên tức khắc bị một kiếm Thiên Cơ La Hồng vừa phái tới xuyên qua.
Phun ra một đống máu.
Y, thiếu các chủ Phi Lưu Kiếm Các, thứ mười tám trên Huyền Bị một phi kiếm tiện đường giết chết.
Đông!
Dư Tam Xuyên cảm giác sự sống của y đang mất dần, hoàn toàn mất đi khí cơ sinh mệnh, một thân bạch y, vẻ mặt mang theo nét mê mang, rơi thẳng vào hồ.
Đến chết y cũng không thể tưởng tượng được, thế mà y sẽ lấy phương thức như vậy mà chết đi.
Sau khi kiếm Thiên Cơ giết chết Dư Tam Xuyên lại tiếp tục bay lượn trên mặt hồ.
Nó mang theo kiếm khí dồi dào, treo ở bên người La Hồng.
Kiếm Thuần Quân, kiếm Thiên Cơ, còn có từng thanh kiếm Sát Châu lơ lửng.
Giờ phút này La Hồng đứng lặng trên hồ như kiếm tiên tuyệt thế khống chế vạn kiếm.
Hắn túm đầu của Ngô Thanh Sơn, đối mặt với Ngụy Thiên Tuế, tóc bạc bay bay, nhếch miệng.
"Chỉ thế này?"
Sau dó, hắn không hề nhìn Ngụy Thiên Tuế mà quét mắt qua hoa thuyền chung quanh hồ Lạc Thần.
Trong ánh mắt mang theo châm chọc, khinh thường nhìn lại.
"Còn ai muốn ra tay không?"
"Ta đếm ba tiếng, không còn ai ra tay, Phiêu Tuyết kiếm kia...... là Trên hồ Lạc Thần, ồn ào.
"Hai"
Thanh âm quanh hồ tựa hồ bùng nổ.
La Hồng mang mặt nạ Tà Quân, bắt đầu bụm mặt cười to, dường như đang cười nhạo cả thiên hạ.
Tiếp theo nháy mắt, đột nhiên hắn nắm chặt tay.
Tiếng tru tréo thê lương của Ngô Thanh Sơn bỗng im bặt.
Đầu...... đã bị bóp nát!
Thân thể rách nát, bị La Hồng vứt vào trong hồ nước như rác rưởi.
"Một"
Cả đất trời đều tĩnh lặng.
Tắc Bắc, cát vàng đầy trời.
Một con chim ưng giương cánh bay trên trời, gió trời cao không ngừng thổi qua đám lông đang phất phơ của nó.
Trong con ngươi của chim ưng phản chiếu cả mặt đất rộng lớn.
Một tòa thành trì cát vàng cuồn cuộn phủ kín những vết loang lổ, như một vị đại tướng quân nổi danh thiên hạ, cao chót vót giữa sa mạc, trấn thủ một mảnh thiên địa.
Thanh âm lảnh lót vang phía trên vòm trời, chim ưng vỗ cánh, thân hình bắt đầu vụt từ trên trời cao xuống..
Lao xuống rất nhanh.
Đến khoảng không trên thành trì lại tiếp tục lao xuống.
Một vị chủ tướng hắc kỵ bao trùm trong hắc giáp, tiếng còi phát ra từ sau giáp trụ.
Sau đó, chim ưng dừng trên cánh tay hắn.
Vị thống lĩnh này lấy ra thư buộc trên đùi chim ưng, mở ra, tức khắc cả người tản ra hơi thở đè nén và trầm thấp.
Hắn cứ như vậy đỡ lấy chim ưng trên cánh tay, đi vào trong thành.
"Tướng quân, có tin tức của phủ Giang Lăng truyền đến"
Thanh âm của vị thống lĩnh này có chút khàn khàn, nhưng, thanh âm ấy lại hấp dẫn được sự chú ý của vị thống lĩnh khác trong phòng.
La Hậu chưa cỡi giáp, trên người khoác giáp trụ màu đen, tản ra hơi thở dày đặc.
"Như thế nào?"
Vị thống lĩnh giọng nói có chút khàn khàn kia mở ra thư tín, nói:
"Tiểu công tử dưới sự bảo hộ Viên Thành Cương mang theo một kiếm thị, lập tức vào phủ Giang Lăng, một người một kiếm cản hồ, ngăn cản người khác tham dự đại hội thưởng kiếm, lấy hồ làm sàn đấu, mở ra thử thách sinh tử"
Trong phòng, rất nhiều thống lĩnh nghe tin tức này đều khẽ biến sắc.
Nhưng sau khi biến sắc, lại có vài phần kích động, còn có thống lĩnh nắm chặt nắm tay.
"Không hổ là tiểu công tử, quả nhiên có vài phần giống tướng quân, đủ thô bạo"
"Một người cản hồ, một người trấn thủ quan ải! Quá tuyệt!"
"Đúng là rất khí phách, nhưng cũng rất nguy hiểm, kết quả như thế nào?"
Từng vị thống lĩnh có người kích động, có người quan tâm.
Vị thống lĩnh thanh âm khàn khàn kia cười cười, tiếp tục thì thầm: "Nhất tiêu nhất kiếm bình sinh ý, phụ tẫn cuồng danh thập ngũ niên. Đây là hai câu thơ công tử dùng để mở đầu đại hội, Liễu tài tử phủ Giang Lăng hổ thẹn không bằng, mặt khác, công tử đặt ra thử thách sinh tử, liên tiếp ứng chiến, liên tiếp thắng, đã giết mấy Tứ phẩm, đều là một kích tất chết, thủ đoạn lôi đình"
Lời nói vừa dứt, không ít thống lĩnh đều kinh ngạc nhướng mày.
Bình luận facebook