-
Chương 246-250
Chương 246 Tên thái tử này đang nghĩ cái quái gì vậy? (2)
La Hồng nói, làm Triệu Tinh Hà cười khổ một phen.
“Công tử, tướng quân không có khả năng mở rộng cửa thành, từ bỏ trấn thủ Tắc Bắc, nói một câu khó nghe, tướng quân bảo vệ Tắc bắc, không phải vì vương triều Hạ gia, mà là vì bá tính sau tòa thành nơi phương bắc kia”
“Tướng quân trấn Tắc Bắc, chỉ vì bá tánh mà thủ ở biên giới, đây là lời khen của Trương Thủ Phụ với Tướng quân, cũng là một phân tích đầy châm biếm.”
Triệu Tinh Hà nói.
La Hồng nghe vậy, trong lòng không khỏi chấn động.
Không nghĩ tới lão cha kia của hắn hóa ra là một người tốt chí hướng rộng lớn như vậy, đáng tiếc, sinh ra một nhi tử Đại Phôi Đản như hắn.
“Cho nên, Thái tử đã chuẩn bị cho Sở gia tới tiếp nhận 30 vạn hắc kỵ……”
“Mà người tiếp nhận là vị thiếu niên thiên kiêu danh chấn thiên hạ của Sở gia, Sở Thiên Nam, tới tiếp nhận 5000 hắc kỵ mà mạt tướng đang quản lý.”
Triệu Tinh Hà cảm khái nói một câu.
“Sở Thiên Nam…… vị đệ nhị Hoàng bảng kia?”
La Hồng kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, rất yêu nghiệt, cho dù là Gia Luật Sách mà đối đầu cùng Sở Thiên Nam cũng sẽ bị đè xuống đánh.”
“Lúc ấy, quận chúa Trường Bình cũng mời Sở Thiên Nam vào Thiên Cơ bí cảnh, nhưng Sở Thiên Nam mới vừa nam chinh trở về, không có hứng thú đi, nếu không…… Lúc ấy trong Thiên Cơ bí cảnh, công tử nguy rồi.”
Triệu Tinh Hà nói.
Có thể được Triệu Tinh Hà - một vị thống lĩnh hắc kỵ đánh giá như vậy, thiên phú của tên Sở Thiên Nam này thật sự mạnh đến đáng sợ.
“Sở Thiên Nam dù chỉ là Tứ phẩm, nhưng trên thực tế, tùy lúc đều có thể tiến vào Tam phẩm, chiến lực có thể đánh ngang tay với Tam phẩm, hơn nữa, trên phương diện cầm binh, cũng kế thừa tài bày mưu lập kế của Sở Vương, là ngôi sao sáng lóa mắt mới xuất hiện trong những thiên tài đương thời.” Triệu Tinh Hà cảm khái nói.
Nói ngắn gọn, đối với La Hồng mà nói, đây là một con mãnh hổ.
So với Gia Luật Sách còn là mãnh hổ khó giải quyết hơn.
La Hồng cũng hít sâu một hơi.
“Cho nên, mạt tướng cố ý đến đây nhắc nhở công tử, chạy lên Đông Sơn, có Phu Tử che chở, trừ khi Hạ hoàng xuất quan, nếu không, không có người nào có thể đả động tới công tử.”
Triệu Tinh Hà nghiêm túc nói.
“Triệu thúc, cuối cùng có một vấn đề……”
La Hồng ngẩng đầu, nhìn về phía Triệu Tinh Hà, “Người đến áp giải ta vào kinh…… Là ai?”
Triệu Tinh Hà ngưng mắt: “Ngự sử u Dương Phi.”
La Hồng nghe vậy, khóe miệng hơi giương lên.
Biểu tình này làm Triệu Tinh Hà ngẩn ra.
“Lên đỉnh Đông Sơn? Thái tử đã làm đến như vậy, bản công tử có thể nhẫn nhịn sao?
La Hồng vỗ bàn, nói.
Khóe mắt Triệu Tinh Hà hơi nhảy lên, công tử rốt cuộc muốn làm gì?
Lại thấy ánh mắt sáng rỡ của La Hồng nhìn chằm chằm ông: “Triệu thúc, quân lệnh không phải lúc nào cũng phải nghe theo, huống chi, thái tử còn không phải là quân…… Kẻ hèn thái tử kia nếu muốn ta vào kinh ta sẽ theo phụng bồi hắn ta.”
“Ngươi cam tâm sao?!”
“Dựa vào cái gì? Chỉ bằng hắn ta là Thái tử à??”
Đôi mắt của La Hồng càng thêm lấp lánh.
Triệu Tinh Hà cũng không khỏi ngưng mắt.
“Từ khi lão cha ta bắt đầu tái nhậm chức, các loại phong ba liền không ngừng quay quanh ta cùng Tiểu Tiểu, bao nhiêu người muốn giết chúng ta? Tà tu, thích khách vương triều, sát thủ, bao nhiêu lần sát khí càn quét quanh thân ta, bản công tử không nghẹn khuất sao?”
“La gia ta trấn thủ Tắc Bắc, ngăn cản trăm vạn quân Kim Trướng Vương Đình, không có công lao cũng có khổ lao mà…… Dựa vào cái gì đối xử với chúng ta như vậy? La gia chúng ta xứng đáng phải chịu tội sao?”
La Hồng nói.
Theo lời nói của La Hồng, hô hấp của Triệu Tinh Hà dồn dập lên.
Bàn tay đầy vết chai của ông đột nhiên nắm chặt, nhìn chằm chằm La Hồng, ông có trực giác, La Hồng còn muốn nói ra những lời kinh thiên động địa.
“Mệnh bản công tử đã cực khổ trong vô số lần ám sát, sống sót trong những lần tà tu đuổi giết, cái tên thái tử chó má kia, dựa vào cái gì mà nói lấy là lấy đi được?”
“Hắn ta là cái thá gì?!”
La Hồng nói, lời nói ngày càng vang dội, có khí phách.
Triệu Tinh Hà nhìn chằm chằm La Hồng.
Trong miệng chỉ còn lại tiếng nỉ non: “Quân lệnh không phải lúc nào cũng nghe theo…”
Sau đó, ông đứng dậy, giáp trụ leng keng.
“Công tử, tướng quân lệnh ở trong tay người, có chuyện gì xảy ra, hãy sử dùng nó.”
“Ta Triệu Tinh Hà thống lĩnh thứ bảy hắc kỵ, liền vĩnh viễn nghe lệnh tướng quân mà hành sự.”
Triệu Tinh Hà nhìn thật sâu vào La Hồng.
Ông đã xem nhẹ quyết tâm của La Hồng.
Ông vốn tưởng rằng La Hồng sẽ giống tướng quân, là hạng người trung hậu thành thật, nhưng, ông đã sai rồi……
Vị công tử này, so tướng quân càng thêm bá đạo.
Sau đó, Triệu Tinh Hà mang khôi giáp lên, xoay người ra khỏi La Phủ.
Trong chính sảnh, La Hồng mang một thân bạch y đứng lặng, hắn nhìn thân ảnh hắc giáp kia dần dần khuất bóng.
Sau đó bước đến tòa đình trong La Phủ, nhìn hoa sen nở rộ kiều diễm, còn có hai con cá vàng trong hồ sen vô tư nhẹ nhàng bơi, khóe miệng hơi nhếch lên.
La Hồng không định lên Đông Sơn nhưng hắn vẫn phải đến Đông Sơn.
Hắn biết, sự việc kế tiếp sắp phát sinh sẽ đáng sợ như mưa rền gió dữ.
Hắn cần phải quan tâm đến người bên cạnh hắn.
Đi tới viện của La Tiểu Tiểu, La Tiểu Tiểu đang được tỳ nữ Hồng Tụ phụng dưỡng, ăn dưa hấu ướp lạnh.
“Ca, tới cùng ăn đi.”
La Tiểu Tiểu ăn đến khóe miệng đầy hạt dưa hấu, cười nói.
Hồng Tụ đứng dậy, hơi hơi khom người.
Nàng phát hiện thần thái công tử không đúng lắm.
“Hồng Tụ, giúp Tiểu Tiểu thu thập hành lý một chút, ta mang các ngươi lên đỉnh Đông Sơn.” La Hồng nói.
Sắc mặt Hồng Tụ hơi rung động.
“Vâng.”
Nàng không hỏi vì cái gì, nhưng, nàng biết, nếu công tử đã đưa ra quyết định này, chứng minh La gia có khả năng gặp phải nguy cơ rất lớn.
Hiện giờ, Trần quản gia không có ở đây, có lẽ chỉ có Tắc Hạ Học Cung trên đỉnh Đông Sơn mới có thể che chở được bọn họ.
Chương 247 Tên thái tử này đang nghĩ cái quái gì vậy? (3)
Hồng Tụ đi thu thập hành lý, La Hồng ngồi ở trước mặt La Tiểu Tiểu, nhận lấy một mảnh dưa hấu mà La Tiểu Tiểu đưa cho hắn, cắn một ngụm.
Sự ngọt ngào tràn vào trong khoang bụng.
“Ca ăn ngon chứ?!” La Tiểu Tiểu vui vẻ nói.
Tiểu nha đầu chính là như thế, có ăn, nàng liền đơn thuần vui vẻ.
La Hồng cười, gật gật đầu.
Cũng không nói gì thêm, liền cùng La Tiểu Tiểu ở trong sân ăn dưa.
Chỉ chốc lát sau, Hồng Tụ đã thu thập xong bọc hành lý.
“Đi.”
La Hồng bỏ vỏ dưa hấu xuống, xoa xoa tay, bế La Tiểu Tiểu lên, nói.
Hồng Tụ đuổi kịp.
Ba người mới ra khỏi sân, liền gặp được Triệu Đông Hán cùng Tiểu Đậu Hoa trở về từ tửu lầu.
La Hồng liếc Tiểu Đậu Hoa một cái, nhìn kiếm Địa Giao đã biến mất trong lồng ngực Tiểu Đậu Hoa, kiếm Địa Giao hẳn đã bị Trần quản gia gọi đi rồi.
Trong mi tâm hắn, kiếm Thiên Cơ nhanh chóng hiện lên.
Lại tìm một cái vỏ kiếm, đem kiếm Thiên Cơ bỏ vào vỏ, vứt cho Tiểu Đậu Hoa.
“Đuổi theo.”
“Đừng chạy loạn.”
La Hồng nói.
Trong lòng Tiểu Đậu Hoa rùng mình, vội vàng ưỡn ngực, hóp bụng, ngẩng đầu, nâng mông, không dám thở mạnh
Ánh mắt của công tử…… đáng sợ quá!
Triệu Đông Hán cũng nhận ra tình thế không thích hợp, vác đao đuổi theo.
Đoàn người ra khỏi La Phủ, trực tiếp đi về hướng Đông Sơn.
Rất nhanh, đã đến giữa sườn núi.
Lý Tu Viễn nằm nghiêng dưới một gốc hoa đào nhìn sách thánh hiền, nhìn thấy đoàn người La Hồng, không khỏi nhướn mày kinh ngạc.
“Tiểu sư đệ, Học Cung có quy củ của Học Cung, không thể mang quá nhiều người tiến vào được đâu.”
Lý Tu Viễn mở miệng nói.
“Nhị sư huynh, gia muội tuổi còn nhỏ, lại có kẻ thù tìm đến gây sự, sợ nguy hiểm đến gần nàng, nhị sư huynh giúp tiểu sư đệ chăm sóc nàng một thời gian được không?”
La Hồng nghiêm túc chắp tay nói.
Lý Tu Viễn thấy bộ dáng nghiêm túc lúc này của La Hồng, tức khắc híp híp mắt.
Trong lòng không khỏi thở dài.
Nếu y nói không muốn, có phải tiểu sư đệ không nói hai lời liền hắc hóa hay không, chuyển hướng tu luyện sang tà đạo?
Lý Tu Viễn y vì để cho tiểu sư đệ tiến xa trên con đường chính đạo đã rầu thúi ruột.
“Được thôi”
Lý Tu Viễn nói.
Ngay sau đó, khẽ phất tay áo một cái.
La Hồng nắm bàn tay nhỏ của La Tiểu Tiểu liền biến mất tại chỗ, khi lần thứ hai xuất hiện, đã ở dưới cây hoa đào, bên cạnh Lý Tu Viễn.
La Tiểu Tiểu mở to hai mắt nhìn, có vài phần hoảng hốt cùng sợ hãi.
“Ca……”
Nàng mở miệng nói khẽ.
La Hồng cười an ủi, nói: “Tiểu Tiểu đừng sợ, người này chính là nhị sư huynh của ca, là một người rất ôn nhu.”
Lý Tu Viễn tức khắc hướng về phía La Tiểu Tiểu nở một nụ cười ôn nhu.
La Tiểu Tiểu thấy thế, oa một tiếng, khóc lớn.
Không khí tức khắc có chút xấu hổ.
……
Cùng lúc đó.
Cửa thành huyện An Bình mở ra.
Từng con khoái mã gào thét tiến vào thành, vó ngựa đạp trên nền gạch xanh.
Một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá bay nhanh trên đường, rất nhiều binh lính vây quanh, đằng đằng sát khí, dũng mãnh vào huyện An Bình.
Rất nhiều môn khách giang hồ trong thành bị một màn này dọa sợ.
Đám binh lính này phân thành 2 đội, một đội trên người ăn mặc giáp trụ, một đội mặc chế phục áo gấm.
Đây binh mã đến từ Binh Bộ, cùng Đại Lý Tự!
Lại thấy đám binh sĩ đó giục ngựa nện bước trên đường dài ở Huyện An Bình như trường long quét qua.
Rất nhanh đã vây chặt La Phủ.
Huyện An Bình.
Một tên lính thủ thành vội vội vàng vàng chạy tới, vọt vào hậu đường nha môn.
Lưu huyện lệnh đang ngồi ở hậu đường, nói chuyện phiếm với Lạc Phong.
Trong khoảng thời gian này, huyện An Bình thực sự náo loạn, vô số môn khách giang hồ đều tập trung ở huyện thành, khiến cho công cuộc trị an của toàn bộ huyện An Bình trở nên vô cùng đau đầu.
Lưu huyện lệnh không ngừng cười khổ, điều đáng giận nhất chính là người đầu têu việc này ông ta không đắc tội nổi, thật sự không thể trêu vào.
Ông ta nên làm gì bây giờ?
Ông ta chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ, ông ta cũng rất tuyệt vọng.
Nghĩ đến việc này, Lạc Phong, Tử Vi, Phương Chính phía sau Lưu huyện lệnh nhìn ông ta đầy thông cảm.
Cho dù là tri phủ Giang Lăng gặp phải chuyện này cũng sẽ đau đầu chứ đừng nói đến một huyện lệnh nho nhỏ.
Bỗng nhiên.
Lính thủ thành sắc mặt hoảng loạn vọt vào.
“Lưu đại nhân! Không ổn rồi! Có một đội binh mã đến từ kinh thành muốn vào thành, bọn họ đang cầm thủ dụ của Thái Tử, thuộc hạ không dám ngăn cản!”
Tên lính nói liếng thoắng.
Lưu huyện lệnh nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cái gì, thủ dụ của Thái Tử?
Lạc Phong, Tử Vi và Phương Chính cũng bị chấn động, binh mã từ kinh thành tới cũng không phải là việc nhỏ, so với những tên môn khách giang hồ lang thang đến huyện An Bình còn phiền toái và khó xử lý hơn nhiều!
“Bây giờ, những binh mã đó đang đi về hướng nào?”
Lưu huyện lệnh vội vàng đứng dậy, nói.
“Hình như…… hướng thẳng đến La Phủ!”
Thủ vệ cổng thành nói.
Lời này vừa dứt, nháy mắt, không khí trong hậu đường thay đổi.
Đôi mắt Lạc Phong ngưng đọng, tựa hồ đã hiểu ra sẽ có đại sự gì sắp xảy ra.
“Xem ra, huyện An Bình muốn yên ổn cũng không dễ dàng rồi……”
Lạc Phong nhìn về phía Lưu huyện lệnh, ông ta đã sớm cười khổ không thôi, khuôn mặt xám đen như tro.
Đoàn người vội vàng ra huyện nha, chạy về phía La phủ.
……
“Hí hí hí ~”
Xa phu kéo chặt dây cương khiến cho ngựa kéo xe ngựa yên tĩnh lại, chân ngựa đạp đạp về sau mấy cái, thùng xe hoàn toàn ổn định.
Vải mành xốc lên, u Dương Phi thân mặc cẩm bào tam phẩm, đầu đội mũ quan, sắc mặt lạnh lẽo từ trong xe ngựa đi ra.
Ông ta khẽ chỉnh lại vạt áo trên người, đáy mắt có sát khí ẩn nhẫn kích động.
Xa phu liếc mắt nhìn u Dương Phi một cái, u Dương Phi gật đầu với ông ta.
Ở hai bên sườn xe ngựa, từng con tuấn mã cường tráng thở phì phò, cùng với bộ binh dũng mãnh được trang bị áo giáp toàn thân, cùng với sứ giả Đại Lý Tự vững chắc trên lưng ngựa, khuôn mặt lãnh khốc.
Chương 248 Đoạt thánh chỉ, giết cẩu quan (1)
Có một cổ sát khí quanh quẩn xung quanh La phủ.
Áp suất thấp xuống làm lòng người căng thẳng.
“La phủ……”
Trong tay u Dương Phi cầm chiếu chỉ thêu mãng long kim sắc, hiện giờ Thái Tử đang cầm quyền, mệnh lệnh y đưa ra hoàn toàn ngang hàng với thánh chỉ.
Thời điểm mà u Dương Phi ra khỏi xe ngựa, tất cả kỵ binh đều đồng loạt tung người khỏi yên ngựa.
Đối mặt với thánh chỉ mà không xuống ngựa, đó là đại bất kính.
u Dương Phi nhìn về phía cánh cổng đang đóng chặt của La Phủ, trên mặt thoáng hiện lên một nụ cười nhẹ.
La Hồng…… Giết La Hồng!
Chính là La Hồng, ở Học cung giết chết u Dương Chiêu,!
Trong mắt u Dương Phi có sát khí nồng đậm, lại xen lẫn sự đau khổ, bi ai.
Con trai độc nhất, u Dương Chiêu chết, đó là một đả kích rất lớn với ông ta, hiện giờ, thứ duy nhất chống đỡ ông ta lúc này chính là báo thù.
Ông ta muốn La Hồng - kẻ ra tay giết chết con trai mình phải bị ngàn đao chặt chém.
Còn cả tiện nhân Diêu Tĩnh kia cũng phải chịu chung số phận!
Rốt cuộc ông ta cũng chờ được cơ hội này, Thái Tử hạ lệnh, cho ông ta cầm thủ dụ của Thái Tử tới huyện An Bình tự mình áp giải La Hồng về kinh.
u Dương Phi cũng không ngốc, ở quan trường lăn lội nhiều năm như vậy, ông ta hiểu rõ, Thái Tử để ông ta tới bắt La Hồng, rõ ràng là không định để cho La Hồng sống sót mà đến thành Thiên An.
Thái Tử biết u Dương Phi ông ta cùng La Hồng có huyết hải thâm thù, cho nên, trong quá trình truy bắt La Hồng, chắc chắn ông ta sẽ dùng sát chiêu giết chết kẻ thù.
Biết rõ là về sau sẽ bị Thái Tử trách cứ, nhưng, u Dương Phi hoàn toàn không hối hận, cho dù có thế nào, ông ta cũng sẽ giết La Hồng!
Trong lòng u Dương Phi có chút bi thương.
Hơn hết, cừu hận đã che kín hai mắt ông ta. Ông ta muốn La Hồng chết, muốn Diêu Tĩnh chết, cho nên, cho dù có trở thành một con dao của Thái Tử, ông ta cũng sẽ không hối tiếc.
Nhìn cửa lớn La phủ vẫn đang đóng chặt, u Dương Phi thờ ơ.
“Phá cửa.”
Lời nói vừa dứt.
Một thân ảnh toàn thân mang giáp trụ nặng nề bước ra, một quyền đánh ra, cương khí mạnh mẽ dâng lên, trực tiếp đánh nát cánh cửa.
Lộ ra nô bộc cùng tỳ nữ đang run sợ lẩy bẩy trong sân La phủ.
Bọn họ hoàn toàn ngây ngốc.
Bọn họ nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, còn tưởng rằng là công tử đã trở về, kết quả cửa phủ trực tiếp nổ tung, rất nhiều binh lính quây chặt.
Bọn quan binh nối đuôi nhau tiến vào, rất nhiều nô bộc cùng tỳ nữ bị dọa đến mềm nhũn cả chân, toàn bộ quỳ rạp trên mặt đất.
Có vài thủ vệ vẫn rất kiên cường, bọn họ muốn phản kháng một chút, nhưng khi vài vị thống lĩnh bộ binh hừ nhẹ một tiếng, khi huyết cường đại đập thẳng vào lồng ngực thủ vệ khiến cho bọn họ trực tiếp quỳ trên mặt đất.
“Lục soát, tìm tất cả những người liên quan La gia, bắt sống La Hồng, bắt giữ La Tiểu Tiểu.”
Hai tay u Dương Phi nâng thánh chỉ, y quét mắt xung quanh La Phủ, nói.
Bọn quan binh đang chen chúc tức khắc tản ra tứ phía, xông thẳng vào hậu viện La Phủ bắt giữ một số nô bộc cùng tỳ nữ.
“Khởi bẩm đại nhân, không thấy La Hồng cùng La Tiểu Tiểu.”
Một vị thống lĩnh nói.
“Chạy? Hay trốn rồi?”
u Dương Phi cau mày, không đúng, ông ta ra khỏi đế đô ngay sau khi nhận được lệnh của Thái Tử, chẳng lẽ trước đó La Hồng đã nghe được tiếng gió gì sao, đã dẫn La Tiểu Tiểu trốn đi rồi.
Có thể trốn đến nơi nào?
Đôi mắt của u Dương Phi phát ra sự lạnh lẽo, “Tắc Hạ Học Cung!”
Khuôn mặt của ông ta càng thêm âm trầm, nếu La Hồng thật sự trốn vào Tắc Hạ Học Cung thì quả thực rất khó giải quyết và đối phó.
Tắc Hạ Học Cung…… Có phu tử.
Nơi xa.
Lưu huyện lệnh, Lạc Phong, Tử Vi cùng Phương Chính mang theo vài vị bộ khoái vội vàng chạy tới.
Thấy được thế trận bày ra trước mắt, thần sắc đại biến.
Đã xảy ra chuyện gì?
Đây là bộ binh cùng binh mã Đại Lý Tự ……
Chỉ có thời điểm tróc nã tội phạm quan trọng mới có thể xuất động lực lượng, nhưng làm sao lại xuất hiện ở huyện An Bình.
“Hạ quan là huyện lệnh huyện An Bình, gặp qua Khâm sai đại nhân.”
Lưu huyện lệnh khom người.
u Dương Phi từ trong La Phủ đi ra, quét mắt liếc Lưu huyện lệnh một cái, sắc mặt thờ ơ: “Ngươi là huyện lệnh huyện An Bình?”
“La Hồng giết người ở Học cung, vì sao ngươi lại không bắt?!”
u Dương Phi chất vấn nói.
Lưu huyện lệnh thần sắc đại biến, hóa ra là vậy…… tên cẩu quan này, muốn làm khó ông ta!
Với thân phận của La Hồng, ông ta dám động đến sao?!
Bên ngoài huyện An Bình còn có năm ngàn hắc thiết kỵ đang chờ đó, không cần bọn họ xuất chiêu, chỉ cần một người mỗi ngụm nước bọt đã đủ dìm chết ông ta.
Nói thì dễ lắm, ngươi thử ngồi vào vị trí huyện lệnh này xem.
“Đại nhân nói rất đúng, hạ quan biết sai.”
Trong lòng Lưu huyện lệnh không ngừng mắng chửi, trên mặt lại treo đầy ý cười.
Lạc Phong liếc mắt nhìn u Dương Phi một cái, trong lòng trầm xuống, ông ta thấy được thánh chỉ trong tay u Dương Phi, xem ra, u Dương Phi là do Thái Tử phái tới bắt La Hồng.
Quận chúa Trường Bình vả nhiều thiên tài đế kinh bị giết trong Thiên Cơ bí cảnh như vậy, quả nhiên không thể tránh được sự kiện trả thù lần này.
Mà La Hồng quả nhiên đã trở thành mục tiêu bị trả thù hàng đầu.
“Đại nhân, kỳ thực La công tử không liên quan quá nhiều đến việc quận chúa Trường Bình và nhiều sĩ tử thế gia chết trong bí cảnh...”
Lạc Phong chắp tay, mở miệng.
Đôi mắt của u Dương Phi tức khắc ngưng trọng, trong chốc lát dừng lại trên người Lạc Phong: “Ngươi là cái thá gì? Ai cho phép ngươi mở miệng nói đỡ cho La Hồng.”
“Quỳ xuống!”
u Dương Phi quát lên chói tai.
Chương 249 Đoạt thánh chỉ, giết cẩu quan (2)
Phía sau ông ta, một tên cả người mặc giáp trụ hùng dũng bước tới, trừng Lạc Phong.
Lạc Phong chỉ cảm thấy áp lực như mưa gió sắp ập đến, làm sắc mặt của ông ta trở nên trắng bệch.
“Vì sao lúc La Hồng giết nhi tử của ta ngươi lại không lên tiếng? Ngươi có tin ta sẽ quy cho ngươi tội bao che, cùng xử tử hay không!”
u Dương Phi phóng ra sát khí lạnh lẽo.
Thủ lĩnh đội Đại Lý Tự cũng nhàn nhạt nhìn lại.
Đại Lý Tự thực ra cũng chia ra các cấp bậc, Tự Khanh lớn nhất, bên dưới là ba Thiếu Khanh.
Mà Lạc Phong thuộc một trong ba Thiếu khanh, bọn họ lại thuộc Thiếu khanh khác nhau, trận doanh khác nhau, chính vì vậy quan hệ cũng không thân thiết.
Tội gì phải vì Lạc Phong không cùng phân cấp mà đi đắc tội với con chó điên u Dương Phi vừa mới mất đi nhi tử.
Lạc Phong không quỳ!
Phía sau u Dương Phi, thống lĩnh bộ binh bước ra, bàn tay to chậm rãi vỗ xuống.
Gã ấn lên đầu vai Lạc Phong, khóe miệng Lạc Phong lập tức trào máu, bùm một tiếng quỳ gối trên mặt đất!
Võ tu Tam phẩm!
Ngũ phẩm Hoá Giáp cảnh như ông ta làm sao có thể ngăn cản.
Sắc mặt của Tử Vi cùng Phương Chính vô cùng tái nhợt, bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến, khâm sai triều đình phái đến lại là tên chó điên u Dương Phi.
Bọn họ đương nhiên cũng biết tin u Dương Chiêu chết ở Đông Sơn,.
La Hồng giết, nhưng theo những gì bọn họ biết, đó là u Dương Chiêu đã chòng ghẹo Tiểu Đậu Hoa trước.
Những ý niệm không phục, bất bình trào dâng trong lòng Tử Vi cùng Phương Chính.
u Dương Phi là ngự sử Tam phẩm, trong đầu ông ta cũng cảm giác được gì đó, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tử Vi cùng Phương Chính, bày ra vẻ mặt lãnh khốc.
“Các ngươi cũng quỳ xuống! Chờ ta xử lý xong La Hồng xong, sẽ định tội các ngươi, các ngươi cũng góp phần bao che tội ác của La Hồng!”
Lời nói của u Dương Phi làm sắc mặt Phương Chính cùng Tử Vi hoàn toàn thay đổi.
“Đúng là cái đồ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!”
Tử Vi mặc váy dài vàng nhạt, nhất quyết không quỳ, tức giận mắng một câu.
Phương Chính mím miệng, cương trực công chính.
“Trong văn kiện của ta có ghi lại La Hồng công tử không phải người xấu.”
Lời nói của hai người này đã chọc cho u Dương Phi hoàn toàn nổi giận.
Hai tên giữ chức vụ nho nhỏ của Đại Lý Tự cũng dám tranh luận với ông ta!
“Người đâu, vả miệng!”
u Dương Phi quát chói tai.
Hai tên mặc giáp trụ bộ binh hùng hổ đi đến chỗ Tử Vi cùng Phương Chính.
Binh lính lạnh lùng nhìn Tử Vi và Phương Chính, giơ lên tay.
Vụt!
Đột nhiên!
Một đạo phi kiếm đen tuyền lặng yên không một tiếng động bắn đến.
Nháy mắt xỏ xuyên qua bàn tay đó, máu tươi phun ra.
Kiếm Sát Châu!
Đôi mắt u Dương Phi tức khắc ngưng trọng.
Vị thống lĩnh Tam phẩm đang áp chế Lạc Phong cũng ngưng mắt nhìn lại.
“Đây là khâm sai triều đình đến từ kinh thành sao?”
“Chó cậy thế chủ, thú vị đấy.”
Tiếng cười nhàn nhạt vang vọng.
Trong đám người vang lên xì xào, quần chúng xung quanh đang xem náo nhiệt cũng vội vàng nhường đường.
Tất cả đều nhìn thấy, La Hồng một thân bạch y phiêu dật từ trong đám người đi ra, khí Chính Dương rạng rỡ, chói mắt.
Tiểu Đậu Hoa ôm kiếm Thiên Cơ đi bên cạnh hắn.
Triệu Đông Hán vác đao, bảo hộ La Tiểu Tiểu và Hồng Tụ vẻ mặt lạnh lùng ôm một thanh đoản kiếm cùng nhau tiến đến.
Lúc Tiểu Đậu Hoa nhìn thấy u Dương Phi, cả người run lên bần bật, gương mặt quen thuộc như vậy làm những thù hận trong tim nàng bùng lên.
Gương mặt xinh đẹp vì tức giận mà đỏ bừng, cắn răng, gắt gao nhìn chằm chằm u Dương Phi.
“La Hồng?”
u Dương Phi liếc mắt quét qua Tiểu Đậu Hoa, sát khí chợt lóe lên, cuối cùng dừng trên người La Hồng, lạnh lùng nói.
“Phụng lệnh Thái Tử, trong bí cảnh, ngươi giết chết quận chúa Trường Bình, giết hại hoàng thân quốc thích, là trọng tội, nên xử trảm, nhưng niệm tình ngươi là tôn tử của Trấn Bắc vương, đặc biệt áp giải về kinh, quỳ trước hoàng lăng của quận chúa 60 năm để xám hối.”
Nói xong, u Dương Phi liền ra lệnh: “Bắt.”
Xôn xao!
m thanh giáp trụ leng keng thanh, khí huyết cuồn cuộn.
Trong tích tắc, bộ binh cùng binh lính đã bao vây La Hồng.
Thần sắc Triệu Đông Hán đại biến, bàn tay nắm chặt đại đao bên hông.
Sắc mặt Hồng Tụ ngưng trọng, đoản kiếm đã ra khỏi vỏ.
Tiểu Đậu Hoa ôm chặt kiếm Thiên Cơ, tức giận bùng lên, lấy tức giận uẩn dưỡng kiếm Thiên Cơ trong ngực.
Bạch y của La Hồng khẽ bay, kiếm Sát Châu vừa xuyên qua bàn tay định giáng xuống Tử Vi cùng Phương Chính, máu nhiễm đỏ cả lưỡi kiếm.
La Hồng sắc mặt bình tĩnh, cười nhạt: “Thái Tử lấy tội gì mà hạ lệnh bắt ta?”
“Nhập bí cảnh, sinh tử có số, Trường Bình quận chúa chết là vì khí vận nàng ta không tốt, hơn nữa… giải thích thế nào việc bọn chúng muốn giết ta trong bí cảnh đây?”
“Ta là tôn tử của Trấn Bắc vương, nhi tử của La tướng quân, còn là đệ tử của Phu Tử ……”
“Bọn chúng dám giết ta, ta còn không thể phản kháng sao?”
“Bắt tội ta bằng việc này đúng là nực cười, quá nực cười.”.
La Hồng nói.
“Làm càn!”
Quan bào ngự sử Tam phẩm của u Dương Phi bay tán loạn, lãnh khốc vô cùng: “Thái tử có lệnh, hiện giờ Hạ hoàng đã bế quan, thái tử cầm quyền, mệnh của thái tử chính là lệnh của thiên tử ! Lấy tội gì luận xử, bắt ngươi nhập kinh, đều có kết luận, ngươi dám kháng mệnh sao?”
u Dương Phi nói, đến câu cuối cùng như quát lên.
“Ngươi là u Dương Phi?”
La Hồng nhìn u Dương Phi, cười nói.
“Nhi tử của ngươi, u Dương Chiêu đúng là chết dưới kiếm của ta, trong Tắc Hạ Học Cung, hắn ta muốn chòng ghẹo tiểu kiếm thị của ta, cho nên…… Ta giết hắn ta.”
“Bây giờ, ta hoài nghi ngươi có oán hận trong lòng, giả mạo lệnh của Thái Tử, mục đích muốn làm hại tôn tử của Trấn Bắc vương, nhi tử của La tướng quân, đệ tử của Phu Tử là ta đây!” La Hồng nói.
u Dương Phi nghe vậy, không khỏi ngẩn ra.
Ngay sau đó, lồng ngực gần như muốn vỡ ra!
“Nói năng bậy bạ! Thánh chỉ tại đây, há có thể là giả?!”
Chương 250 Đoạt thánh chỉ, giết cẩu quan (3)
Nhưng mà, lời nói vừa mới thốt ra.
Liền phát hiện một đạo bóng đen xuất hiện trước người mình.
Bóng dáng kia trong nháy mắt nhảy lên, lại xuất hiện ở nơi khác.
Lại nháy mắt biến thành bộ dáng của La Hồng, vươn tay chụp lấy thánh chỉ trong tay ông ta.
u Dương Phi sửng sốt, sắc mặt khẽ biến, ông ta không nghĩ tới, thế mà La Hồng lại dùng thủ đoạn quỷ dị như vậy xuất hiện trước mặt mình.
Chỉ là, rất nhanh, trên mặt ông ta hiện lên vẻ châm chọc: “Đoạt thánh chỉ? Ai cho ngươi lá gan này?”
“Thánh chỉ chứa đựng ý chí của thiên tử, há là nói đoạt là có thể đoạt!”
Oanh!
Quả nhiên, lúc La Hồng vươn tay bắt lấy thánh chỉ trong tay u Dương Phi, trong lòng La Hồng chùng xuống, một cổ uy áp phảng phất từ trên trời giáng xuống, muốn chèn ép La Hồng đến không thở nổi.
Mơ hồ, La Hồng có thể cảm nhận được một vị cao nhân đang ngồi trên long ỷ, kim quang tỏa bốn phía.
Uy áp vô tận, dường như từ một không gian xa xôi giáng xuống, muốn nghiền nát thân hình La Hồng.
Sắc mặt La Hồng khẽ biến, ý chí của thiên tử?!
Ý chí Thiên tử chó má!
Đôi mắt La Hồng ngưng trọng, ngay sau đó, Hư Ảnh Thánh Nhân trong đan điền mở mắt.
Hư Ảnh Tà Thần trong Nê Hoàn Cung cũng cười nhạo.
Hai cổ ý chí mạnh mẽ từ trong thân thể La Hồng vang lên như đất bằng dậy sét.
Oanh!
Ý chí thiên tử vàng óng ngồi ngay ngắn trên long ỷ nháy mắt vỡ nát.
Trong khoảnh khắc nháy mắt đó, hắn còn nhìn thấy ý chí đang trợn mắt.
La Hồng mặc kệ.
Cảm giác áp lực trên người đột nhiên biến mất, bàn tay lập tức rơi xuống, hung hăng bắt lấy thánh chỉ trong tay u Dương Phi, di hình hoán vị, biến mất tại chỗ.
Hết thảy phát sinh ở trong chớp nhoáng.
Thánh chỉ bị La Hồng cướp đi.
Sắc mặt u Dương Phi đại biến, sắc mặt của quan binh tướng sĩ chung quanh cũng đại biến.
Không ít người ở đây đều dại ra.
“Không thể nào!”
u Dương Phi hét lớn.
Thánh chỉ ẩn chứa ý chí của thiên tử, cho dù là cao thủ Nhất phẩm cũng không thể cướp đi từ trong tay ông ta.
Sao La Hồng có thể làm được?!
“Ta đã nói…… thánh chỉ này là giả.”
La Hồng cười nói.
“Cho nên, ngươi, tên cẩu quan này, có ý đồ mưu hại tôn tử của Trấn Bắc vương, nhi tử của tướng quân, đệ tử của phu tử, tội ác tày trời!”
“Cẩu quan, thật đáng chết!”
La Hồng nói, đến chữ cuối cùng, thanh âm như sấm sét nổ vang!
Kiếm Thiên Cơ trong lồng ngực Tiểu Đậu Hoa run lên một trận, trong nháy mắt, dưới sự khống chế của La Hồng, tạch một tiếng, gào thét phóng ra, như hóa thành một đạo điện quang, ngự kiếm xuất ra, phi thẳng tới ngực u Dương Phi!
La Hồng đoạt thánh chỉ còn chưa đủ.
Còn muốn trực tiếp giết chết u Dương Phi!
Tất cả sự thay đổi này, chỉ xảy ra trong chớp mắt, gần như tất cả mọi người không ai kịp phản ứng lại.
La Hồng muốn cướp lấy thánh chỉ trong tay u Dương Phi, không chỉ như vậy, hắn còn muốn lấy luôn mạng của u Dương Phi.
To gan thật!
Sắc mặt ai nấy đều trắng bệch, bao gồm cả Lạc Phong đang quỳ rạp xuống và Lưu huyện lệnh đang cúi đầu.
Sự giận dữ và ngang ngược của La Hồng đã vượt qua sức tượng tượng của mọi người.
Thánh chỉ là giả sao?
Giả mới là lạ đó!
Đó là thánh chỉ, ai mà có gan đi làm đồ giả chứ? Có ý chí của thiên tử gia trì, đó vốn là thứ không thể nào mô phỏng ra được, cho dù là Lục Địa Tiên đi chăng nữa, muốn bắt chước ý chí của thiên tử thì khó hơn lên trời.
u Dương Phi cầm thánh chỉ trong tay, uy áp do thánh chỉ tản ra chắc chắn là thật.
Nói một cách khác, thánh chỉ là thật!
Tuyệt đối không có chuyện như La Hồng nói là thánh chỉ giả.
Kiếm Thiên Cơ từ trong ngực của Tiểu Đậu Hoa ra khỏi vỏ, kiếm mang sắc bén đan xen trước cổng La phủ.
Hiện giờ thanh kiếm Thiên Cơ đã được nuôi dưỡng bởi ý chí báo thù mãnh liệt của Tiểu Đậu Hoa tỏa sát khí nồng nặc.
La Hồng khẽ giật mình, hơi kinh ngạc nhìn Tiểu Đậu Hoa.
Ngay tại lúc này La Hồng mới hiểu cái gì được gọi là dưỡng kiếm, vậy ra đây là tác dụng của Kiếm thị ư?
Kiếm Thiên Cơ ngự kiếm mà ra, uy lực không giống với lúc thường, cao hơn hai phần!
Tựa như có tiếng nổ vang.
Sát khí dày dặc bao quanh thân kiếm nhắm vào u Dương Phi.
Sắc mặt u Dương Phi trắng bệch, mí mắt như muốn nứt ra.
La Hồng gan to bằng trời, đã nằm ngoài dự đoán của ông ta, tên này làm nhiều trò gây nhiễu loạn quân binh hòng đoạt lấy thánh chỉ, còn muốn ngự kiếm để giết ông ta.
Áo quan của u Dương Phi bị một luồng kiếm khí làm cho rách toạt ra.
Lưu Huyện lệnh, Lạc Phong sớm đã bị dọa sợ đến xanh cả mặt.
Vị La Hồng công tử này, không chịu nói chuyện đàng hoàng, muốn giết là giết! Nói rút kiếm là rút kiếm!
u Dương Phi thân là quan triều đình, là Ngự Sử Tam phẩm, cũng không thể giết ông ta dễ dàng như vậy.
Trên người ông ta lúc ẩn lúc hiện một loại khí tức, đó là khí tức chỉ của riêng uy quyền của quan chức mới có.
Quan uy Tam phẩm!
Là quan chức trong triều đình, được triều đình che chở, muốn giết… cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nếu không thì đã có nhiều quan chức chết trong những vụ ám sát của Thiên Địa Tà Môn, sợ là nhiều đến nỗi xếp thành vòng tròn quanh hoành thành cũng được.
Ầm!
Quan uy cuồn cuộn!
Có điều, vừa rồi, đến cả ý chí của thiên tử cũng không trấn áp được La Hồng, chứ nói chi tới uy quyền của Quan Uy Tam phẩm.
Kiếm Thiên Cơ của La Hồng phá vỡ bức tường khí, không ngừng tới gần.
Ha!
Cổ họng của u Dương Phi bị cắt ra thành một đạo vết máu.
Nhưng việc quan uy phóng thích cũng ngăn chặn được một phần uy lực của kiếm Thiên Cơ trong chốc lát.
Có điều, khoảng thời gian ngắn ngủi này không đủ để đám cường giả Đại Lý Tự cùng thống lĩnh xung quanh kịp phản ứng, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch cả.
La Hồng nói, làm Triệu Tinh Hà cười khổ một phen.
“Công tử, tướng quân không có khả năng mở rộng cửa thành, từ bỏ trấn thủ Tắc Bắc, nói một câu khó nghe, tướng quân bảo vệ Tắc bắc, không phải vì vương triều Hạ gia, mà là vì bá tính sau tòa thành nơi phương bắc kia”
“Tướng quân trấn Tắc Bắc, chỉ vì bá tánh mà thủ ở biên giới, đây là lời khen của Trương Thủ Phụ với Tướng quân, cũng là một phân tích đầy châm biếm.”
Triệu Tinh Hà nói.
La Hồng nghe vậy, trong lòng không khỏi chấn động.
Không nghĩ tới lão cha kia của hắn hóa ra là một người tốt chí hướng rộng lớn như vậy, đáng tiếc, sinh ra một nhi tử Đại Phôi Đản như hắn.
“Cho nên, Thái tử đã chuẩn bị cho Sở gia tới tiếp nhận 30 vạn hắc kỵ……”
“Mà người tiếp nhận là vị thiếu niên thiên kiêu danh chấn thiên hạ của Sở gia, Sở Thiên Nam, tới tiếp nhận 5000 hắc kỵ mà mạt tướng đang quản lý.”
Triệu Tinh Hà cảm khái nói một câu.
“Sở Thiên Nam…… vị đệ nhị Hoàng bảng kia?”
La Hồng kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, rất yêu nghiệt, cho dù là Gia Luật Sách mà đối đầu cùng Sở Thiên Nam cũng sẽ bị đè xuống đánh.”
“Lúc ấy, quận chúa Trường Bình cũng mời Sở Thiên Nam vào Thiên Cơ bí cảnh, nhưng Sở Thiên Nam mới vừa nam chinh trở về, không có hứng thú đi, nếu không…… Lúc ấy trong Thiên Cơ bí cảnh, công tử nguy rồi.”
Triệu Tinh Hà nói.
Có thể được Triệu Tinh Hà - một vị thống lĩnh hắc kỵ đánh giá như vậy, thiên phú của tên Sở Thiên Nam này thật sự mạnh đến đáng sợ.
“Sở Thiên Nam dù chỉ là Tứ phẩm, nhưng trên thực tế, tùy lúc đều có thể tiến vào Tam phẩm, chiến lực có thể đánh ngang tay với Tam phẩm, hơn nữa, trên phương diện cầm binh, cũng kế thừa tài bày mưu lập kế của Sở Vương, là ngôi sao sáng lóa mắt mới xuất hiện trong những thiên tài đương thời.” Triệu Tinh Hà cảm khái nói.
Nói ngắn gọn, đối với La Hồng mà nói, đây là một con mãnh hổ.
So với Gia Luật Sách còn là mãnh hổ khó giải quyết hơn.
La Hồng cũng hít sâu một hơi.
“Cho nên, mạt tướng cố ý đến đây nhắc nhở công tử, chạy lên Đông Sơn, có Phu Tử che chở, trừ khi Hạ hoàng xuất quan, nếu không, không có người nào có thể đả động tới công tử.”
Triệu Tinh Hà nghiêm túc nói.
“Triệu thúc, cuối cùng có một vấn đề……”
La Hồng ngẩng đầu, nhìn về phía Triệu Tinh Hà, “Người đến áp giải ta vào kinh…… Là ai?”
Triệu Tinh Hà ngưng mắt: “Ngự sử u Dương Phi.”
La Hồng nghe vậy, khóe miệng hơi giương lên.
Biểu tình này làm Triệu Tinh Hà ngẩn ra.
“Lên đỉnh Đông Sơn? Thái tử đã làm đến như vậy, bản công tử có thể nhẫn nhịn sao?
La Hồng vỗ bàn, nói.
Khóe mắt Triệu Tinh Hà hơi nhảy lên, công tử rốt cuộc muốn làm gì?
Lại thấy ánh mắt sáng rỡ của La Hồng nhìn chằm chằm ông: “Triệu thúc, quân lệnh không phải lúc nào cũng phải nghe theo, huống chi, thái tử còn không phải là quân…… Kẻ hèn thái tử kia nếu muốn ta vào kinh ta sẽ theo phụng bồi hắn ta.”
“Ngươi cam tâm sao?!”
“Dựa vào cái gì? Chỉ bằng hắn ta là Thái tử à??”
Đôi mắt của La Hồng càng thêm lấp lánh.
Triệu Tinh Hà cũng không khỏi ngưng mắt.
“Từ khi lão cha ta bắt đầu tái nhậm chức, các loại phong ba liền không ngừng quay quanh ta cùng Tiểu Tiểu, bao nhiêu người muốn giết chúng ta? Tà tu, thích khách vương triều, sát thủ, bao nhiêu lần sát khí càn quét quanh thân ta, bản công tử không nghẹn khuất sao?”
“La gia ta trấn thủ Tắc Bắc, ngăn cản trăm vạn quân Kim Trướng Vương Đình, không có công lao cũng có khổ lao mà…… Dựa vào cái gì đối xử với chúng ta như vậy? La gia chúng ta xứng đáng phải chịu tội sao?”
La Hồng nói.
Theo lời nói của La Hồng, hô hấp của Triệu Tinh Hà dồn dập lên.
Bàn tay đầy vết chai của ông đột nhiên nắm chặt, nhìn chằm chằm La Hồng, ông có trực giác, La Hồng còn muốn nói ra những lời kinh thiên động địa.
“Mệnh bản công tử đã cực khổ trong vô số lần ám sát, sống sót trong những lần tà tu đuổi giết, cái tên thái tử chó má kia, dựa vào cái gì mà nói lấy là lấy đi được?”
“Hắn ta là cái thá gì?!”
La Hồng nói, lời nói ngày càng vang dội, có khí phách.
Triệu Tinh Hà nhìn chằm chằm La Hồng.
Trong miệng chỉ còn lại tiếng nỉ non: “Quân lệnh không phải lúc nào cũng nghe theo…”
Sau đó, ông đứng dậy, giáp trụ leng keng.
“Công tử, tướng quân lệnh ở trong tay người, có chuyện gì xảy ra, hãy sử dùng nó.”
“Ta Triệu Tinh Hà thống lĩnh thứ bảy hắc kỵ, liền vĩnh viễn nghe lệnh tướng quân mà hành sự.”
Triệu Tinh Hà nhìn thật sâu vào La Hồng.
Ông đã xem nhẹ quyết tâm của La Hồng.
Ông vốn tưởng rằng La Hồng sẽ giống tướng quân, là hạng người trung hậu thành thật, nhưng, ông đã sai rồi……
Vị công tử này, so tướng quân càng thêm bá đạo.
Sau đó, Triệu Tinh Hà mang khôi giáp lên, xoay người ra khỏi La Phủ.
Trong chính sảnh, La Hồng mang một thân bạch y đứng lặng, hắn nhìn thân ảnh hắc giáp kia dần dần khuất bóng.
Sau đó bước đến tòa đình trong La Phủ, nhìn hoa sen nở rộ kiều diễm, còn có hai con cá vàng trong hồ sen vô tư nhẹ nhàng bơi, khóe miệng hơi nhếch lên.
La Hồng không định lên Đông Sơn nhưng hắn vẫn phải đến Đông Sơn.
Hắn biết, sự việc kế tiếp sắp phát sinh sẽ đáng sợ như mưa rền gió dữ.
Hắn cần phải quan tâm đến người bên cạnh hắn.
Đi tới viện của La Tiểu Tiểu, La Tiểu Tiểu đang được tỳ nữ Hồng Tụ phụng dưỡng, ăn dưa hấu ướp lạnh.
“Ca, tới cùng ăn đi.”
La Tiểu Tiểu ăn đến khóe miệng đầy hạt dưa hấu, cười nói.
Hồng Tụ đứng dậy, hơi hơi khom người.
Nàng phát hiện thần thái công tử không đúng lắm.
“Hồng Tụ, giúp Tiểu Tiểu thu thập hành lý một chút, ta mang các ngươi lên đỉnh Đông Sơn.” La Hồng nói.
Sắc mặt Hồng Tụ hơi rung động.
“Vâng.”
Nàng không hỏi vì cái gì, nhưng, nàng biết, nếu công tử đã đưa ra quyết định này, chứng minh La gia có khả năng gặp phải nguy cơ rất lớn.
Hiện giờ, Trần quản gia không có ở đây, có lẽ chỉ có Tắc Hạ Học Cung trên đỉnh Đông Sơn mới có thể che chở được bọn họ.
Chương 247 Tên thái tử này đang nghĩ cái quái gì vậy? (3)
Hồng Tụ đi thu thập hành lý, La Hồng ngồi ở trước mặt La Tiểu Tiểu, nhận lấy một mảnh dưa hấu mà La Tiểu Tiểu đưa cho hắn, cắn một ngụm.
Sự ngọt ngào tràn vào trong khoang bụng.
“Ca ăn ngon chứ?!” La Tiểu Tiểu vui vẻ nói.
Tiểu nha đầu chính là như thế, có ăn, nàng liền đơn thuần vui vẻ.
La Hồng cười, gật gật đầu.
Cũng không nói gì thêm, liền cùng La Tiểu Tiểu ở trong sân ăn dưa.
Chỉ chốc lát sau, Hồng Tụ đã thu thập xong bọc hành lý.
“Đi.”
La Hồng bỏ vỏ dưa hấu xuống, xoa xoa tay, bế La Tiểu Tiểu lên, nói.
Hồng Tụ đuổi kịp.
Ba người mới ra khỏi sân, liền gặp được Triệu Đông Hán cùng Tiểu Đậu Hoa trở về từ tửu lầu.
La Hồng liếc Tiểu Đậu Hoa một cái, nhìn kiếm Địa Giao đã biến mất trong lồng ngực Tiểu Đậu Hoa, kiếm Địa Giao hẳn đã bị Trần quản gia gọi đi rồi.
Trong mi tâm hắn, kiếm Thiên Cơ nhanh chóng hiện lên.
Lại tìm một cái vỏ kiếm, đem kiếm Thiên Cơ bỏ vào vỏ, vứt cho Tiểu Đậu Hoa.
“Đuổi theo.”
“Đừng chạy loạn.”
La Hồng nói.
Trong lòng Tiểu Đậu Hoa rùng mình, vội vàng ưỡn ngực, hóp bụng, ngẩng đầu, nâng mông, không dám thở mạnh
Ánh mắt của công tử…… đáng sợ quá!
Triệu Đông Hán cũng nhận ra tình thế không thích hợp, vác đao đuổi theo.
Đoàn người ra khỏi La Phủ, trực tiếp đi về hướng Đông Sơn.
Rất nhanh, đã đến giữa sườn núi.
Lý Tu Viễn nằm nghiêng dưới một gốc hoa đào nhìn sách thánh hiền, nhìn thấy đoàn người La Hồng, không khỏi nhướn mày kinh ngạc.
“Tiểu sư đệ, Học Cung có quy củ của Học Cung, không thể mang quá nhiều người tiến vào được đâu.”
Lý Tu Viễn mở miệng nói.
“Nhị sư huynh, gia muội tuổi còn nhỏ, lại có kẻ thù tìm đến gây sự, sợ nguy hiểm đến gần nàng, nhị sư huynh giúp tiểu sư đệ chăm sóc nàng một thời gian được không?”
La Hồng nghiêm túc chắp tay nói.
Lý Tu Viễn thấy bộ dáng nghiêm túc lúc này của La Hồng, tức khắc híp híp mắt.
Trong lòng không khỏi thở dài.
Nếu y nói không muốn, có phải tiểu sư đệ không nói hai lời liền hắc hóa hay không, chuyển hướng tu luyện sang tà đạo?
Lý Tu Viễn y vì để cho tiểu sư đệ tiến xa trên con đường chính đạo đã rầu thúi ruột.
“Được thôi”
Lý Tu Viễn nói.
Ngay sau đó, khẽ phất tay áo một cái.
La Hồng nắm bàn tay nhỏ của La Tiểu Tiểu liền biến mất tại chỗ, khi lần thứ hai xuất hiện, đã ở dưới cây hoa đào, bên cạnh Lý Tu Viễn.
La Tiểu Tiểu mở to hai mắt nhìn, có vài phần hoảng hốt cùng sợ hãi.
“Ca……”
Nàng mở miệng nói khẽ.
La Hồng cười an ủi, nói: “Tiểu Tiểu đừng sợ, người này chính là nhị sư huynh của ca, là một người rất ôn nhu.”
Lý Tu Viễn tức khắc hướng về phía La Tiểu Tiểu nở một nụ cười ôn nhu.
La Tiểu Tiểu thấy thế, oa một tiếng, khóc lớn.
Không khí tức khắc có chút xấu hổ.
……
Cùng lúc đó.
Cửa thành huyện An Bình mở ra.
Từng con khoái mã gào thét tiến vào thành, vó ngựa đạp trên nền gạch xanh.
Một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá bay nhanh trên đường, rất nhiều binh lính vây quanh, đằng đằng sát khí, dũng mãnh vào huyện An Bình.
Rất nhiều môn khách giang hồ trong thành bị một màn này dọa sợ.
Đám binh lính này phân thành 2 đội, một đội trên người ăn mặc giáp trụ, một đội mặc chế phục áo gấm.
Đây binh mã đến từ Binh Bộ, cùng Đại Lý Tự!
Lại thấy đám binh sĩ đó giục ngựa nện bước trên đường dài ở Huyện An Bình như trường long quét qua.
Rất nhanh đã vây chặt La Phủ.
Huyện An Bình.
Một tên lính thủ thành vội vội vàng vàng chạy tới, vọt vào hậu đường nha môn.
Lưu huyện lệnh đang ngồi ở hậu đường, nói chuyện phiếm với Lạc Phong.
Trong khoảng thời gian này, huyện An Bình thực sự náo loạn, vô số môn khách giang hồ đều tập trung ở huyện thành, khiến cho công cuộc trị an của toàn bộ huyện An Bình trở nên vô cùng đau đầu.
Lưu huyện lệnh không ngừng cười khổ, điều đáng giận nhất chính là người đầu têu việc này ông ta không đắc tội nổi, thật sự không thể trêu vào.
Ông ta nên làm gì bây giờ?
Ông ta chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ, ông ta cũng rất tuyệt vọng.
Nghĩ đến việc này, Lạc Phong, Tử Vi, Phương Chính phía sau Lưu huyện lệnh nhìn ông ta đầy thông cảm.
Cho dù là tri phủ Giang Lăng gặp phải chuyện này cũng sẽ đau đầu chứ đừng nói đến một huyện lệnh nho nhỏ.
Bỗng nhiên.
Lính thủ thành sắc mặt hoảng loạn vọt vào.
“Lưu đại nhân! Không ổn rồi! Có một đội binh mã đến từ kinh thành muốn vào thành, bọn họ đang cầm thủ dụ của Thái Tử, thuộc hạ không dám ngăn cản!”
Tên lính nói liếng thoắng.
Lưu huyện lệnh nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cái gì, thủ dụ của Thái Tử?
Lạc Phong, Tử Vi và Phương Chính cũng bị chấn động, binh mã từ kinh thành tới cũng không phải là việc nhỏ, so với những tên môn khách giang hồ lang thang đến huyện An Bình còn phiền toái và khó xử lý hơn nhiều!
“Bây giờ, những binh mã đó đang đi về hướng nào?”
Lưu huyện lệnh vội vàng đứng dậy, nói.
“Hình như…… hướng thẳng đến La Phủ!”
Thủ vệ cổng thành nói.
Lời này vừa dứt, nháy mắt, không khí trong hậu đường thay đổi.
Đôi mắt Lạc Phong ngưng đọng, tựa hồ đã hiểu ra sẽ có đại sự gì sắp xảy ra.
“Xem ra, huyện An Bình muốn yên ổn cũng không dễ dàng rồi……”
Lạc Phong nhìn về phía Lưu huyện lệnh, ông ta đã sớm cười khổ không thôi, khuôn mặt xám đen như tro.
Đoàn người vội vàng ra huyện nha, chạy về phía La phủ.
……
“Hí hí hí ~”
Xa phu kéo chặt dây cương khiến cho ngựa kéo xe ngựa yên tĩnh lại, chân ngựa đạp đạp về sau mấy cái, thùng xe hoàn toàn ổn định.
Vải mành xốc lên, u Dương Phi thân mặc cẩm bào tam phẩm, đầu đội mũ quan, sắc mặt lạnh lẽo từ trong xe ngựa đi ra.
Ông ta khẽ chỉnh lại vạt áo trên người, đáy mắt có sát khí ẩn nhẫn kích động.
Xa phu liếc mắt nhìn u Dương Phi một cái, u Dương Phi gật đầu với ông ta.
Ở hai bên sườn xe ngựa, từng con tuấn mã cường tráng thở phì phò, cùng với bộ binh dũng mãnh được trang bị áo giáp toàn thân, cùng với sứ giả Đại Lý Tự vững chắc trên lưng ngựa, khuôn mặt lãnh khốc.
Chương 248 Đoạt thánh chỉ, giết cẩu quan (1)
Có một cổ sát khí quanh quẩn xung quanh La phủ.
Áp suất thấp xuống làm lòng người căng thẳng.
“La phủ……”
Trong tay u Dương Phi cầm chiếu chỉ thêu mãng long kim sắc, hiện giờ Thái Tử đang cầm quyền, mệnh lệnh y đưa ra hoàn toàn ngang hàng với thánh chỉ.
Thời điểm mà u Dương Phi ra khỏi xe ngựa, tất cả kỵ binh đều đồng loạt tung người khỏi yên ngựa.
Đối mặt với thánh chỉ mà không xuống ngựa, đó là đại bất kính.
u Dương Phi nhìn về phía cánh cổng đang đóng chặt của La Phủ, trên mặt thoáng hiện lên một nụ cười nhẹ.
La Hồng…… Giết La Hồng!
Chính là La Hồng, ở Học cung giết chết u Dương Chiêu,!
Trong mắt u Dương Phi có sát khí nồng đậm, lại xen lẫn sự đau khổ, bi ai.
Con trai độc nhất, u Dương Chiêu chết, đó là một đả kích rất lớn với ông ta, hiện giờ, thứ duy nhất chống đỡ ông ta lúc này chính là báo thù.
Ông ta muốn La Hồng - kẻ ra tay giết chết con trai mình phải bị ngàn đao chặt chém.
Còn cả tiện nhân Diêu Tĩnh kia cũng phải chịu chung số phận!
Rốt cuộc ông ta cũng chờ được cơ hội này, Thái Tử hạ lệnh, cho ông ta cầm thủ dụ của Thái Tử tới huyện An Bình tự mình áp giải La Hồng về kinh.
u Dương Phi cũng không ngốc, ở quan trường lăn lội nhiều năm như vậy, ông ta hiểu rõ, Thái Tử để ông ta tới bắt La Hồng, rõ ràng là không định để cho La Hồng sống sót mà đến thành Thiên An.
Thái Tử biết u Dương Phi ông ta cùng La Hồng có huyết hải thâm thù, cho nên, trong quá trình truy bắt La Hồng, chắc chắn ông ta sẽ dùng sát chiêu giết chết kẻ thù.
Biết rõ là về sau sẽ bị Thái Tử trách cứ, nhưng, u Dương Phi hoàn toàn không hối hận, cho dù có thế nào, ông ta cũng sẽ giết La Hồng!
Trong lòng u Dương Phi có chút bi thương.
Hơn hết, cừu hận đã che kín hai mắt ông ta. Ông ta muốn La Hồng chết, muốn Diêu Tĩnh chết, cho nên, cho dù có trở thành một con dao của Thái Tử, ông ta cũng sẽ không hối tiếc.
Nhìn cửa lớn La phủ vẫn đang đóng chặt, u Dương Phi thờ ơ.
“Phá cửa.”
Lời nói vừa dứt.
Một thân ảnh toàn thân mang giáp trụ nặng nề bước ra, một quyền đánh ra, cương khí mạnh mẽ dâng lên, trực tiếp đánh nát cánh cửa.
Lộ ra nô bộc cùng tỳ nữ đang run sợ lẩy bẩy trong sân La phủ.
Bọn họ hoàn toàn ngây ngốc.
Bọn họ nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, còn tưởng rằng là công tử đã trở về, kết quả cửa phủ trực tiếp nổ tung, rất nhiều binh lính quây chặt.
Bọn quan binh nối đuôi nhau tiến vào, rất nhiều nô bộc cùng tỳ nữ bị dọa đến mềm nhũn cả chân, toàn bộ quỳ rạp trên mặt đất.
Có vài thủ vệ vẫn rất kiên cường, bọn họ muốn phản kháng một chút, nhưng khi vài vị thống lĩnh bộ binh hừ nhẹ một tiếng, khi huyết cường đại đập thẳng vào lồng ngực thủ vệ khiến cho bọn họ trực tiếp quỳ trên mặt đất.
“Lục soát, tìm tất cả những người liên quan La gia, bắt sống La Hồng, bắt giữ La Tiểu Tiểu.”
Hai tay u Dương Phi nâng thánh chỉ, y quét mắt xung quanh La Phủ, nói.
Bọn quan binh đang chen chúc tức khắc tản ra tứ phía, xông thẳng vào hậu viện La Phủ bắt giữ một số nô bộc cùng tỳ nữ.
“Khởi bẩm đại nhân, không thấy La Hồng cùng La Tiểu Tiểu.”
Một vị thống lĩnh nói.
“Chạy? Hay trốn rồi?”
u Dương Phi cau mày, không đúng, ông ta ra khỏi đế đô ngay sau khi nhận được lệnh của Thái Tử, chẳng lẽ trước đó La Hồng đã nghe được tiếng gió gì sao, đã dẫn La Tiểu Tiểu trốn đi rồi.
Có thể trốn đến nơi nào?
Đôi mắt của u Dương Phi phát ra sự lạnh lẽo, “Tắc Hạ Học Cung!”
Khuôn mặt của ông ta càng thêm âm trầm, nếu La Hồng thật sự trốn vào Tắc Hạ Học Cung thì quả thực rất khó giải quyết và đối phó.
Tắc Hạ Học Cung…… Có phu tử.
Nơi xa.
Lưu huyện lệnh, Lạc Phong, Tử Vi cùng Phương Chính mang theo vài vị bộ khoái vội vàng chạy tới.
Thấy được thế trận bày ra trước mắt, thần sắc đại biến.
Đã xảy ra chuyện gì?
Đây là bộ binh cùng binh mã Đại Lý Tự ……
Chỉ có thời điểm tróc nã tội phạm quan trọng mới có thể xuất động lực lượng, nhưng làm sao lại xuất hiện ở huyện An Bình.
“Hạ quan là huyện lệnh huyện An Bình, gặp qua Khâm sai đại nhân.”
Lưu huyện lệnh khom người.
u Dương Phi từ trong La Phủ đi ra, quét mắt liếc Lưu huyện lệnh một cái, sắc mặt thờ ơ: “Ngươi là huyện lệnh huyện An Bình?”
“La Hồng giết người ở Học cung, vì sao ngươi lại không bắt?!”
u Dương Phi chất vấn nói.
Lưu huyện lệnh thần sắc đại biến, hóa ra là vậy…… tên cẩu quan này, muốn làm khó ông ta!
Với thân phận của La Hồng, ông ta dám động đến sao?!
Bên ngoài huyện An Bình còn có năm ngàn hắc thiết kỵ đang chờ đó, không cần bọn họ xuất chiêu, chỉ cần một người mỗi ngụm nước bọt đã đủ dìm chết ông ta.
Nói thì dễ lắm, ngươi thử ngồi vào vị trí huyện lệnh này xem.
“Đại nhân nói rất đúng, hạ quan biết sai.”
Trong lòng Lưu huyện lệnh không ngừng mắng chửi, trên mặt lại treo đầy ý cười.
Lạc Phong liếc mắt nhìn u Dương Phi một cái, trong lòng trầm xuống, ông ta thấy được thánh chỉ trong tay u Dương Phi, xem ra, u Dương Phi là do Thái Tử phái tới bắt La Hồng.
Quận chúa Trường Bình vả nhiều thiên tài đế kinh bị giết trong Thiên Cơ bí cảnh như vậy, quả nhiên không thể tránh được sự kiện trả thù lần này.
Mà La Hồng quả nhiên đã trở thành mục tiêu bị trả thù hàng đầu.
“Đại nhân, kỳ thực La công tử không liên quan quá nhiều đến việc quận chúa Trường Bình và nhiều sĩ tử thế gia chết trong bí cảnh...”
Lạc Phong chắp tay, mở miệng.
Đôi mắt của u Dương Phi tức khắc ngưng trọng, trong chốc lát dừng lại trên người Lạc Phong: “Ngươi là cái thá gì? Ai cho phép ngươi mở miệng nói đỡ cho La Hồng.”
“Quỳ xuống!”
u Dương Phi quát lên chói tai.
Chương 249 Đoạt thánh chỉ, giết cẩu quan (2)
Phía sau ông ta, một tên cả người mặc giáp trụ hùng dũng bước tới, trừng Lạc Phong.
Lạc Phong chỉ cảm thấy áp lực như mưa gió sắp ập đến, làm sắc mặt của ông ta trở nên trắng bệch.
“Vì sao lúc La Hồng giết nhi tử của ta ngươi lại không lên tiếng? Ngươi có tin ta sẽ quy cho ngươi tội bao che, cùng xử tử hay không!”
u Dương Phi phóng ra sát khí lạnh lẽo.
Thủ lĩnh đội Đại Lý Tự cũng nhàn nhạt nhìn lại.
Đại Lý Tự thực ra cũng chia ra các cấp bậc, Tự Khanh lớn nhất, bên dưới là ba Thiếu Khanh.
Mà Lạc Phong thuộc một trong ba Thiếu khanh, bọn họ lại thuộc Thiếu khanh khác nhau, trận doanh khác nhau, chính vì vậy quan hệ cũng không thân thiết.
Tội gì phải vì Lạc Phong không cùng phân cấp mà đi đắc tội với con chó điên u Dương Phi vừa mới mất đi nhi tử.
Lạc Phong không quỳ!
Phía sau u Dương Phi, thống lĩnh bộ binh bước ra, bàn tay to chậm rãi vỗ xuống.
Gã ấn lên đầu vai Lạc Phong, khóe miệng Lạc Phong lập tức trào máu, bùm một tiếng quỳ gối trên mặt đất!
Võ tu Tam phẩm!
Ngũ phẩm Hoá Giáp cảnh như ông ta làm sao có thể ngăn cản.
Sắc mặt của Tử Vi cùng Phương Chính vô cùng tái nhợt, bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến, khâm sai triều đình phái đến lại là tên chó điên u Dương Phi.
Bọn họ đương nhiên cũng biết tin u Dương Chiêu chết ở Đông Sơn,.
La Hồng giết, nhưng theo những gì bọn họ biết, đó là u Dương Chiêu đã chòng ghẹo Tiểu Đậu Hoa trước.
Những ý niệm không phục, bất bình trào dâng trong lòng Tử Vi cùng Phương Chính.
u Dương Phi là ngự sử Tam phẩm, trong đầu ông ta cũng cảm giác được gì đó, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tử Vi cùng Phương Chính, bày ra vẻ mặt lãnh khốc.
“Các ngươi cũng quỳ xuống! Chờ ta xử lý xong La Hồng xong, sẽ định tội các ngươi, các ngươi cũng góp phần bao che tội ác của La Hồng!”
Lời nói của u Dương Phi làm sắc mặt Phương Chính cùng Tử Vi hoàn toàn thay đổi.
“Đúng là cái đồ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!”
Tử Vi mặc váy dài vàng nhạt, nhất quyết không quỳ, tức giận mắng một câu.
Phương Chính mím miệng, cương trực công chính.
“Trong văn kiện của ta có ghi lại La Hồng công tử không phải người xấu.”
Lời nói của hai người này đã chọc cho u Dương Phi hoàn toàn nổi giận.
Hai tên giữ chức vụ nho nhỏ của Đại Lý Tự cũng dám tranh luận với ông ta!
“Người đâu, vả miệng!”
u Dương Phi quát chói tai.
Hai tên mặc giáp trụ bộ binh hùng hổ đi đến chỗ Tử Vi cùng Phương Chính.
Binh lính lạnh lùng nhìn Tử Vi và Phương Chính, giơ lên tay.
Vụt!
Đột nhiên!
Một đạo phi kiếm đen tuyền lặng yên không một tiếng động bắn đến.
Nháy mắt xỏ xuyên qua bàn tay đó, máu tươi phun ra.
Kiếm Sát Châu!
Đôi mắt u Dương Phi tức khắc ngưng trọng.
Vị thống lĩnh Tam phẩm đang áp chế Lạc Phong cũng ngưng mắt nhìn lại.
“Đây là khâm sai triều đình đến từ kinh thành sao?”
“Chó cậy thế chủ, thú vị đấy.”
Tiếng cười nhàn nhạt vang vọng.
Trong đám người vang lên xì xào, quần chúng xung quanh đang xem náo nhiệt cũng vội vàng nhường đường.
Tất cả đều nhìn thấy, La Hồng một thân bạch y phiêu dật từ trong đám người đi ra, khí Chính Dương rạng rỡ, chói mắt.
Tiểu Đậu Hoa ôm kiếm Thiên Cơ đi bên cạnh hắn.
Triệu Đông Hán vác đao, bảo hộ La Tiểu Tiểu và Hồng Tụ vẻ mặt lạnh lùng ôm một thanh đoản kiếm cùng nhau tiến đến.
Lúc Tiểu Đậu Hoa nhìn thấy u Dương Phi, cả người run lên bần bật, gương mặt quen thuộc như vậy làm những thù hận trong tim nàng bùng lên.
Gương mặt xinh đẹp vì tức giận mà đỏ bừng, cắn răng, gắt gao nhìn chằm chằm u Dương Phi.
“La Hồng?”
u Dương Phi liếc mắt quét qua Tiểu Đậu Hoa, sát khí chợt lóe lên, cuối cùng dừng trên người La Hồng, lạnh lùng nói.
“Phụng lệnh Thái Tử, trong bí cảnh, ngươi giết chết quận chúa Trường Bình, giết hại hoàng thân quốc thích, là trọng tội, nên xử trảm, nhưng niệm tình ngươi là tôn tử của Trấn Bắc vương, đặc biệt áp giải về kinh, quỳ trước hoàng lăng của quận chúa 60 năm để xám hối.”
Nói xong, u Dương Phi liền ra lệnh: “Bắt.”
Xôn xao!
m thanh giáp trụ leng keng thanh, khí huyết cuồn cuộn.
Trong tích tắc, bộ binh cùng binh lính đã bao vây La Hồng.
Thần sắc Triệu Đông Hán đại biến, bàn tay nắm chặt đại đao bên hông.
Sắc mặt Hồng Tụ ngưng trọng, đoản kiếm đã ra khỏi vỏ.
Tiểu Đậu Hoa ôm chặt kiếm Thiên Cơ, tức giận bùng lên, lấy tức giận uẩn dưỡng kiếm Thiên Cơ trong ngực.
Bạch y của La Hồng khẽ bay, kiếm Sát Châu vừa xuyên qua bàn tay định giáng xuống Tử Vi cùng Phương Chính, máu nhiễm đỏ cả lưỡi kiếm.
La Hồng sắc mặt bình tĩnh, cười nhạt: “Thái Tử lấy tội gì mà hạ lệnh bắt ta?”
“Nhập bí cảnh, sinh tử có số, Trường Bình quận chúa chết là vì khí vận nàng ta không tốt, hơn nữa… giải thích thế nào việc bọn chúng muốn giết ta trong bí cảnh đây?”
“Ta là tôn tử của Trấn Bắc vương, nhi tử của La tướng quân, còn là đệ tử của Phu Tử ……”
“Bọn chúng dám giết ta, ta còn không thể phản kháng sao?”
“Bắt tội ta bằng việc này đúng là nực cười, quá nực cười.”.
La Hồng nói.
“Làm càn!”
Quan bào ngự sử Tam phẩm của u Dương Phi bay tán loạn, lãnh khốc vô cùng: “Thái tử có lệnh, hiện giờ Hạ hoàng đã bế quan, thái tử cầm quyền, mệnh của thái tử chính là lệnh của thiên tử ! Lấy tội gì luận xử, bắt ngươi nhập kinh, đều có kết luận, ngươi dám kháng mệnh sao?”
u Dương Phi nói, đến câu cuối cùng như quát lên.
“Ngươi là u Dương Phi?”
La Hồng nhìn u Dương Phi, cười nói.
“Nhi tử của ngươi, u Dương Chiêu đúng là chết dưới kiếm của ta, trong Tắc Hạ Học Cung, hắn ta muốn chòng ghẹo tiểu kiếm thị của ta, cho nên…… Ta giết hắn ta.”
“Bây giờ, ta hoài nghi ngươi có oán hận trong lòng, giả mạo lệnh của Thái Tử, mục đích muốn làm hại tôn tử của Trấn Bắc vương, nhi tử của La tướng quân, đệ tử của Phu Tử là ta đây!” La Hồng nói.
u Dương Phi nghe vậy, không khỏi ngẩn ra.
Ngay sau đó, lồng ngực gần như muốn vỡ ra!
“Nói năng bậy bạ! Thánh chỉ tại đây, há có thể là giả?!”
Chương 250 Đoạt thánh chỉ, giết cẩu quan (3)
Nhưng mà, lời nói vừa mới thốt ra.
Liền phát hiện một đạo bóng đen xuất hiện trước người mình.
Bóng dáng kia trong nháy mắt nhảy lên, lại xuất hiện ở nơi khác.
Lại nháy mắt biến thành bộ dáng của La Hồng, vươn tay chụp lấy thánh chỉ trong tay ông ta.
u Dương Phi sửng sốt, sắc mặt khẽ biến, ông ta không nghĩ tới, thế mà La Hồng lại dùng thủ đoạn quỷ dị như vậy xuất hiện trước mặt mình.
Chỉ là, rất nhanh, trên mặt ông ta hiện lên vẻ châm chọc: “Đoạt thánh chỉ? Ai cho ngươi lá gan này?”
“Thánh chỉ chứa đựng ý chí của thiên tử, há là nói đoạt là có thể đoạt!”
Oanh!
Quả nhiên, lúc La Hồng vươn tay bắt lấy thánh chỉ trong tay u Dương Phi, trong lòng La Hồng chùng xuống, một cổ uy áp phảng phất từ trên trời giáng xuống, muốn chèn ép La Hồng đến không thở nổi.
Mơ hồ, La Hồng có thể cảm nhận được một vị cao nhân đang ngồi trên long ỷ, kim quang tỏa bốn phía.
Uy áp vô tận, dường như từ một không gian xa xôi giáng xuống, muốn nghiền nát thân hình La Hồng.
Sắc mặt La Hồng khẽ biến, ý chí của thiên tử?!
Ý chí Thiên tử chó má!
Đôi mắt La Hồng ngưng trọng, ngay sau đó, Hư Ảnh Thánh Nhân trong đan điền mở mắt.
Hư Ảnh Tà Thần trong Nê Hoàn Cung cũng cười nhạo.
Hai cổ ý chí mạnh mẽ từ trong thân thể La Hồng vang lên như đất bằng dậy sét.
Oanh!
Ý chí thiên tử vàng óng ngồi ngay ngắn trên long ỷ nháy mắt vỡ nát.
Trong khoảnh khắc nháy mắt đó, hắn còn nhìn thấy ý chí đang trợn mắt.
La Hồng mặc kệ.
Cảm giác áp lực trên người đột nhiên biến mất, bàn tay lập tức rơi xuống, hung hăng bắt lấy thánh chỉ trong tay u Dương Phi, di hình hoán vị, biến mất tại chỗ.
Hết thảy phát sinh ở trong chớp nhoáng.
Thánh chỉ bị La Hồng cướp đi.
Sắc mặt u Dương Phi đại biến, sắc mặt của quan binh tướng sĩ chung quanh cũng đại biến.
Không ít người ở đây đều dại ra.
“Không thể nào!”
u Dương Phi hét lớn.
Thánh chỉ ẩn chứa ý chí của thiên tử, cho dù là cao thủ Nhất phẩm cũng không thể cướp đi từ trong tay ông ta.
Sao La Hồng có thể làm được?!
“Ta đã nói…… thánh chỉ này là giả.”
La Hồng cười nói.
“Cho nên, ngươi, tên cẩu quan này, có ý đồ mưu hại tôn tử của Trấn Bắc vương, nhi tử của tướng quân, đệ tử của phu tử, tội ác tày trời!”
“Cẩu quan, thật đáng chết!”
La Hồng nói, đến chữ cuối cùng, thanh âm như sấm sét nổ vang!
Kiếm Thiên Cơ trong lồng ngực Tiểu Đậu Hoa run lên một trận, trong nháy mắt, dưới sự khống chế của La Hồng, tạch một tiếng, gào thét phóng ra, như hóa thành một đạo điện quang, ngự kiếm xuất ra, phi thẳng tới ngực u Dương Phi!
La Hồng đoạt thánh chỉ còn chưa đủ.
Còn muốn trực tiếp giết chết u Dương Phi!
Tất cả sự thay đổi này, chỉ xảy ra trong chớp mắt, gần như tất cả mọi người không ai kịp phản ứng lại.
La Hồng muốn cướp lấy thánh chỉ trong tay u Dương Phi, không chỉ như vậy, hắn còn muốn lấy luôn mạng của u Dương Phi.
To gan thật!
Sắc mặt ai nấy đều trắng bệch, bao gồm cả Lạc Phong đang quỳ rạp xuống và Lưu huyện lệnh đang cúi đầu.
Sự giận dữ và ngang ngược của La Hồng đã vượt qua sức tượng tượng của mọi người.
Thánh chỉ là giả sao?
Giả mới là lạ đó!
Đó là thánh chỉ, ai mà có gan đi làm đồ giả chứ? Có ý chí của thiên tử gia trì, đó vốn là thứ không thể nào mô phỏng ra được, cho dù là Lục Địa Tiên đi chăng nữa, muốn bắt chước ý chí của thiên tử thì khó hơn lên trời.
u Dương Phi cầm thánh chỉ trong tay, uy áp do thánh chỉ tản ra chắc chắn là thật.
Nói một cách khác, thánh chỉ là thật!
Tuyệt đối không có chuyện như La Hồng nói là thánh chỉ giả.
Kiếm Thiên Cơ từ trong ngực của Tiểu Đậu Hoa ra khỏi vỏ, kiếm mang sắc bén đan xen trước cổng La phủ.
Hiện giờ thanh kiếm Thiên Cơ đã được nuôi dưỡng bởi ý chí báo thù mãnh liệt của Tiểu Đậu Hoa tỏa sát khí nồng nặc.
La Hồng khẽ giật mình, hơi kinh ngạc nhìn Tiểu Đậu Hoa.
Ngay tại lúc này La Hồng mới hiểu cái gì được gọi là dưỡng kiếm, vậy ra đây là tác dụng của Kiếm thị ư?
Kiếm Thiên Cơ ngự kiếm mà ra, uy lực không giống với lúc thường, cao hơn hai phần!
Tựa như có tiếng nổ vang.
Sát khí dày dặc bao quanh thân kiếm nhắm vào u Dương Phi.
Sắc mặt u Dương Phi trắng bệch, mí mắt như muốn nứt ra.
La Hồng gan to bằng trời, đã nằm ngoài dự đoán của ông ta, tên này làm nhiều trò gây nhiễu loạn quân binh hòng đoạt lấy thánh chỉ, còn muốn ngự kiếm để giết ông ta.
Áo quan của u Dương Phi bị một luồng kiếm khí làm cho rách toạt ra.
Lưu Huyện lệnh, Lạc Phong sớm đã bị dọa sợ đến xanh cả mặt.
Vị La Hồng công tử này, không chịu nói chuyện đàng hoàng, muốn giết là giết! Nói rút kiếm là rút kiếm!
u Dương Phi thân là quan triều đình, là Ngự Sử Tam phẩm, cũng không thể giết ông ta dễ dàng như vậy.
Trên người ông ta lúc ẩn lúc hiện một loại khí tức, đó là khí tức chỉ của riêng uy quyền của quan chức mới có.
Quan uy Tam phẩm!
Là quan chức trong triều đình, được triều đình che chở, muốn giết… cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nếu không thì đã có nhiều quan chức chết trong những vụ ám sát của Thiên Địa Tà Môn, sợ là nhiều đến nỗi xếp thành vòng tròn quanh hoành thành cũng được.
Ầm!
Quan uy cuồn cuộn!
Có điều, vừa rồi, đến cả ý chí của thiên tử cũng không trấn áp được La Hồng, chứ nói chi tới uy quyền của Quan Uy Tam phẩm.
Kiếm Thiên Cơ của La Hồng phá vỡ bức tường khí, không ngừng tới gần.
Ha!
Cổ họng của u Dương Phi bị cắt ra thành một đạo vết máu.
Nhưng việc quan uy phóng thích cũng ngăn chặn được một phần uy lực của kiếm Thiên Cơ trong chốc lát.
Có điều, khoảng thời gian ngắn ngủi này không đủ để đám cường giả Đại Lý Tự cùng thống lĩnh xung quanh kịp phản ứng, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch cả.
Bình luận facebook