-
Chương 228-230
Chương 228 Mượn một kiếm thăng thành tiên (1)
Nhưng mà một chiêu như vậy lại không thể giết chết Gia Luật Sách.
Ụ đất bị bụi mù bao phủ, không có chút động tĩnh nào.
Nhưng mà La Hồng biết, Gia Luật Sách còn chưa chết, vẫn còn sức sống đang cuồn cuộn, thậm chí nguồn sức sống này vẫn đang dần dần trở nên mạnh mẽ.
La Hồng nheo mắt lại.
Giơ tay lên.
Chớp mắt kiếm Địa Giao đã bị hắn điều khiển bay lơ lửng bên người của hắn.
Nhẹ nhàng gõ tay lên Địa Giao kiếm.
"Đi."
La Hồng nói.
Tay áo lay động, thanh Địa Giao kiếm này chợt hóa thành giao long bay vụt ra như thật, khuấy lên cuồng phong cùng kiếm khí khủng bố, giống như một con thanh xà, mạnh mẽ bắn xuống ụ đất bị bụi mù bao phủ kia.
Tiếp tục giết!
Ngay ở trước mặt bao nhiêu hộ đạo giả, giết chết Gia Luật Sách!
Gia Luật Sách xếp hạng thứ ba trên Hoàng bảng, vẫn còn có chút sức mạnh chèn ép, tất nhiên La Hồng phải giết!
Tiếng nổ đùng đoàng vang lên, bụi mù lơ lửng bị thanh xà xé toạc, tách ra hai bên giống như đậu hũ.
Phi kiếm nhanh chóng đâm vào bên trong ụ đất, không thấy hình bóng đâu nữa.
Hồi lâu sau, có cuồng phong rít gào, cuồng phong thét lên giống như cuốn lên ngàn ụ tuyết.
Bụi mù tan hết.
Lộ ra cảnh tượng bên trong ụ đất.
Một bóng người be bét máu thịt dựa vào ụ đất, máu tươi chảy xuôi ào ào.
Hơi thở của Gia Luật Sách đã trở nên cực kỳ yếu ớt.
Tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi.
Khắp cơ thể bị kiếm khí chém ra vô số vết thương, càng có kiếm khí giống như rồng chui vào trong kinh mạch của y, đang tàn phá cơ thể của y.
Đây là một thân thể đã gần sắp chết.
Đầu Gia Luật Sách hơi buông thõng xuống, đuôi tóc đều chảy ra máu.
Nhưng mà, một cơ thể đã tan tành gần sắp hỏng như vậy lại có một luồng sức mạnh vô hình bao bọc, ngăn chặn sát ý trong thanh kiếm La Hồng đang điều khiển!
Làm cho cổ kiếm Địa Giao không thể đâm vào dù chỉ nửa tấc!
"Ha..."
Trong miệng Gia Luật Sách phun ra máu tươi, nở nụ cười.
"Hay cho La Hồng, hay cho nhi tử của La Nhân Đồ..."
"Gia Luật Sách ta nhận thua, một cái bẫy chết như vậy mà ngươi lại có thể phá cục, còn có thể hoàn toàn trở mình như thế..."
Gia Luật Sách nói, y rất mệt mỏi, mỗi khi nói một câu cũng giống như đang rút đi sức sống của y.
"Cho dù ngươi dựa vào năng lực cơ duyên, nhưng mà, ta phục..."
"Ta không hận ngươi."
"Kẻ ta hận chính là gã Hồng Bách Uy của Long Hổ Sơn này..."
Gia Luật Sách thở dốc nói.
Nếu không có thuật mượn đường của Hồng Bách Uy, y bị chậm nửa nhịp không thể sử dụng được con át chủ bài, không thể tiến vào thông đạo kịp lúc, vì thể phải chịu một đòn của La Hồng.
Nếu không thì dù y có nhếch nhác nhưng cũng không thê thảm tới mức này, gần như sắp chết.
Vì thế, kẻ y hận không phải là La Hồng, mà là Hồng Bách Uy...
Cái gã đạo sĩ thích hại người này.
Trước khi Cung Hạo chết, dường như cũng hô to tên của Hồng Bách Uy.
Gia Luật Sách ngẩng đầu lên, máu tươi quét qua mí mắt của y, tròng mắt của y nhìn chằm chằm về phía Hồng Bách Uy vẻ mặt ngu đần, cực kỳ nhếch nhác, nở nụ cười lạnh lẽo.
"Hồng Bách Uy... Ngươi... Đợi đó..."
Gia Luật Sách nói.
La Hồng hơi nhíu mày.
"Có liên quan gì tới Hồng đạo trưởng?! Hồng đạo trưởng là người tốt làm chuyện tốt, ngươi có chuyện gì thì cứ tính với ta là được!"
La Hồng nói.
Hồng Bách Uy nghe xong, nước mắt sắp vỡ òa.
Đại ca, ngươi đừng nói sớm như vậy!
Ta với ngươi không cùng một phe đâu!
Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương mới từ bí cảnh đi ra cũng liếc mắt nhìn nhau, có hơi ngờ ngợ, gã tiểu đạo sĩ này... Là người giúp đỡ cho lão La? Cùng một phe với bọn họ.
Mà La Hồng vừa nói dứt lời thì bảy mươi hai thanh phi kiếm lơ lửng ở phía đằng sau chợt lóe ra ánh kiếm kinh trời, thi nhau gào thét bắn về phía Gia Luật Sách.
Gia Luật Sách giơ tay lên che miệng lại, trong miệng máu tươi tuôn ra ào ào.
Chớp mắt bảy mươi hai thanh phi kiếm đã ngốn lấy Gia Luật Sách.
Ầm!!!
Một luồng sóng khí khủng bố bạo phát, khí thế mạnh mẽ như cuốn sạch sơn hà, như che trời lấp đất.
Địa Giao kiếm và bảy mươi hai thanh Sát Chấu kiếm cũng lần lượt bị đẩy lùi ra sau.
Thân thể Gia Luật Sách lơ lửng trên không, vết thương trên người cũng thi nhau ngừng chảy máu ra, sức sống bị hao mòn cũng dừng lại.
Trên người Gia Luật Sách bùng nổ ra một luồng sức mạnh cực kỳ khủng bố, khuấy động bốn phía, đôi mắt của y giống như bị dòng máu màu vàng nhuộm đẫm, óng ánh lóa mắt, cực kỳ chói mắt.
"Địa Giao?"
Gia Luật Sách vào lúc này giống như là thiên nhân, trong lúc mở miệng, có lời nói chấn động trời đất vang vọng khắp nơi.
Chỉ thấy Gia Luật Sách giơ tay lên nhẹ nhàng nắm một cái.
Thanh Địa Giao kiếm bị đẩy lùi chợt bắn mạnh bay ra, bị hai ngón tay của Gia Luật Sách kẹp lại.
Những hộ đạo giả xung quanh tỉnh táo lại.
Vốn dĩ bọn họ còn đang buồn thương cho những thiên tài bọn họ bảo vệ đã bị chết thảm, chuẩn bị nổi giận mắng La Hồng.
Nhưng mà vào giây phút này, tinh thần của bọn run lên, sợ hãi nhìn chằm chằm thân thể của Gia Luật Sách.
Hộ đạo giả của Gia Luật Sách lúc này cũng bừng tỉnh, thoát khỏi trạng thái mơ màng vì bộ dạng thê thảm của Gia Luật Sách, giờ phút này gã có chút phẫn nộ, nghĩ mà sợ, cũng rất kích động nhìn về phía Gia Luật Sách.
Phẫn nộ cùng nghĩ mà sợ, là bởi vì thiên kiêu đắc ý nhất của Kim Trướng Vương Đình lại bị La Hồng đánh ra khỏi bí cảnh như đánh chó, lúc gã đang sững sờ thì y đã xém bị giết chết.
Kích động là bởi vì Gia Luật Sách vào giờ phút này... Đã không còn là Gia Luật Sách nữa, mà là người đàn ông kia!
"Gia Luật A Cổ Đóa!"
Viên hạt tử cầm ngân thương, lòng bàn tay đã sớm đổ đầy mồ hôi hột, cực kỳ nghiêm túc, nói.
Gia Luật A Cổ Đóa!
Vào giờ phút này, từng hộ đạo giả cũng đều kiêng kỵ và kinh hãi nhìn về phía Gia Luật Sách.
Đây là tinh thần phụ thân của Gia Luật A Cổ Đóa sao?!
Đây cũng là con át chủ bài của Gia Luật Sách, cũng là phương pháp bảo vệ mạng sống!
Chương 230:Mượn một kiếm thăng thành tiên (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬¬ ¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬
"Gia Luật A Cổ Đóa, đứng vị trí số một trên Thiên bảng Kim Trướng Vương Đình... Được xưng tụng là người số một dưới Thiên Môn!"
"Người này cực kỳ mạnh, lúc trước, Hóa Long Kiếm hăm hở phấn chấn, được xưng là một kiếm vào Thiên Môn, ở trên Thiên bảng chiến đấu một trận với Gia Luật A Cổ Đóa, thảm bại, kiếm thị bỏ mình, kiếm tâm bị phá... Từ Nhất phẩm đỉnh phong, rơi xuống thành hạ cảnh Nhị phẩm."
"Muốn giết Gia Luật Sách là cực kỳ khó khăn!"
Những hộ đạo giả đứng ở xung quanh cảm nhận được ý chí của Gia Luật A Cổ Đóa đang phủ xuống, đều không dám ra tay đối phó với La Hồng.
Bởi vì Gia Luật A Cổ Đóa có thể sẽ ra tay, nếu như bọn họ nhúng tay vào ngay lúc này.
Sợ là sẽ đắc tội đối phương.
Mặc dù bọn họ cực kỳ muốn quát mắng La Hồng, nhưng giờ phút này La Hồng chính là con mồi của Gia Luật A Cổ Đóa.
"Kiếm của Trần Thiên Huyền, bây giờ lại đánh thắng nhi tử của ta... Thú vị."
Gia Luật Sách với đôi mắt như lưu kim bật ra tiếng cười khe khe.
Sau một khắc, cong ngón tay búng một cái.
Địa Giao kiếm đang bị kẹp lại chợt bắn mạnh về phía La Hồng!
Tốc độ cực nhanh, chỉ là trong chớp mắt, tất cả trong trời đất đều biến mất, chỉ còn sót lại Địa Giao kiếm đang gào thét.
Cho dù chỉ là trong chớp mắt nhẹ nhàng, nhưng một chiêu kiếm này lại giống như thiên lôi cuồn cuộn, sức mạnh cực kỳ to lớn.
La Hồng đứng yên lặng trên lưng thương ưng chỉ cảm thấy ngay giờ phút này vô số sát ý trong thiên địa đều tụ họp về đây lại một lần nữa.
Đôi mắt dưới lớp Mặt Nạ Tà Quân hiện ra mấy phần điên cuồng.
Mạnh!
Quá mạnh mẽ!
Chiêu kiếm này, hắn không thể trốn được!
Cho dù là tốn hết pháp lực của sáu mươi năm cũng chưa chắc có thể trốn thoát.
...
La phủ.
Trần tổng quản ngồi nghiêm bên hồ hoa sen.
Nhẹ nhàng nở nụ cười.
Hai ngón tay khép lại, bày ra kiếm chỉ.
Từ từ ép xuống.
Địa Giao kiếm đang gào thét chợt đánh tan tất cả kình khí, yên lặng bay lơ lửng trước mặt La Hồng.
...
La Hồng nhìn chằm chằm Địa Giao kiếm đã mất hết khí lực đang lơ lửng trước mặt hắn, dường như trong lòng nghĩ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn về phía huyện An Bình.
Viên hạt tử cũng làm như thế, dường như trong lòng cảm nhận được rõ ràng, nhìn về phía La phủ trong huyện An Bình.
Bên trong huyện An Bình có tiếng cười nhàn nhạt bay bổng cất lên.
Giống như một cơn gió nhẹ hiu hiu không gấp không vội.
Chương 229 Mượn một kiếm thăng thành tiên (2)
"Công tử, Địa Giao kiếm của lão Trần đã tặng cho người, nhưng hôm nay có hơi đặc biệt, có thể mượn dùng một lát hay không?"
Giọng nói nhàn nhạt, dường như lấn át hết tất cả âm thanh trong trời đất.
La Hồng cưỡi trên lưng thương ưng, ánh mắt hơi run run.
Sau đó dưới lớp mặt nạ tỏa ra một nụ cười.
"Đương nhiên có thể."
"Trần thúc."
"Chém gã!"
La Hồng nở nụ cười, nói.
...
La phủ, bên hồ hoa sen.
Trần tổng quản nở nụ cười, ánh mắt nhìn mặt hồ lấp lánh sóng nước, nhìn đóa hoa sen xinh đẹp rực rỡ, cứ ngỡ đâu thấy được hình ảnh ngày xưa người ấy ôm kiếm bĩu môi với ông, nói muốn cùng ông cưỡi ngựa đi chơi tiết Thanh minh, thưởng thức hết tất cả những cảnh đẹp của nhân gian.
Khi ấy ông không hiểu, trong lòng chỉ có kiếm, một lòng quyết tâm luyện thành Kiếm Tiên.
Sau đó ông mới hiểu ra, có thể có người cùng ông cưỡi ngựa đi chơi tiết Thanh minh, ngắm hết tất cả những cảnh đẹp của nhân gian còn vui hơn cả chuyện trở thành Kiếm Tiên gấp mấy lần, là chuyện đáng để ước ao biết bao nhiêu.
Đáng tiếc, người ấy đã qua đời, trên mặt hồ hoa sen cũng chỉ phản chiếu lại một bóng người tóc bạc trắng xóa hao gầy đáng thương.
...
La Hồng vừa nói dứt lời, Địa Giao kiếm vốn dĩ bình thường không có gì khác lạ đang trôi lơ lửng trước mặt La Hồng chớp mắt biến mất.
Lần thứ hai xuất hiện, lại là bên trong huyện An Bình.
Một người khách tóc bạc mặc thanh sam, thưởng thức vô số cảnh đẹp của thế gian.
Chân đạp phi kiếm, đứng chắp tay, tiêu sái phiêu dật, cưỡi gió bay lên.
Keng keng keng!
Trong trời đất bỗng nhiên có vô số kiếm khí chồng chất đan xen vào nhau.
Bên hông của vô số khách giang hồ, kiếm nằm trong hộp, còn có bội kiếm của rất nhiều hộ đạo giả, cho dù là kiếm sắt của thợ rèn ở trong thành cũng rung rung nhè nhẹ, sau một khắc, giống như nhận được sự chỉ dẫn của vô số khí cơ, xông thẳng lên Cửu Trùng Thiên ở trên trời.
Ngàn kiếm cùng bay ra, tụ họp lại thành phi kiếm trường hà thật sự.
Chi chít ngùn ngụt, vô số kiếm, bay cao lên trên đỉnh đầu của mọi người.
"Tới chiến."
Thanh sam ngự trên kiếm dẫn dắt phi kiếm trường hà, một tiếng nhàn nhàn như là sấm chớp đánh xuống bình địa.
Đôi mắt lưu kim của Gia Luật Sách ngước nhìn ra xa.
Khi nhìn thấy hình ảnh ngàn kiếm cùng bay, trong con ngươi lưu kim lại lóe lên một tia nghiêm túc.
Y không bay lơ lửng nữa, đáp xuống mặt đất
Nhìn hình cảnh Kiếm Tiên ngự kiếm bay lên trời ở trong thành ấy.
Cười cười.
Sau đó, cất bước.
Bước thứ nhất thong thả như tản bộ, cỡ non nửa tấc.
Bước thứ hai lại bước ra mấy chục mét.
Bước thứ ba lại giống như ngang qua sông dài biển rộng.
Ánh vàng tỏa khắp nơi.
Giống như một tia sấm chớp màu vàng vắt ngang giữa trời đất, xông thẳng lên trời, quấn lấy ngàn kiếm.
Dường như hai người đã không còn là khách nhân gian nữa, bay thẳng lên trời chiến đấu.
Biến cố bất thình lình này cũng làm cho bầu không khí trước bí cảnh trở nên nghiêm túc và trầm trọng.
Trước đền thờ.
Rất nhiều người đè nén lại ý muốn xem chuyện đang rục rịch ngóc đầu dậy, ánh mắt lướt qua, nhìn chằm chằm vào La Hồng áo trắng nhuốm máu, cưỡi thương ưng bay lơ lửng trên không!
Nhìn xuống dưới chân La Hồng, xác chết của những thiên tài xếp chồng chất lên nhau, có những cơn phẫn nộ đang cuộn trào sôi sục.
Thiên tài được bảo vệ đều đã bị chết hết, những hộ đạo giả này, nổi trận lôi đình rồi!
Trong trời đất.
Sát ý ngùn ngụt bỗng nhiên tuôn trào, ùn ùn kéo tới nhắm thẳng vào La Hồng.
Trần Thiên Huyền mượn một kiếm trở lại Nhất phẩm, thậm chí cố gắng tiến lên một bước, hiệu triệu vạn kiếm cùng bay giống như Kiếm Tiên.
Cảnh tượng này làm cho người đời kinh hãi.
Hầu hết tất cả khách giang hồ chạy tới xem trận chiến đều đang kinh hãi, thỏa mãn hô to.
Hành động vĩ đại nhất niệm phi thăng này, ngày bình thường làm sao có cơ hội xem chứ?
Cho dù là cao thủ Nhất phẩm, đối với đám khách giang hồ chỉ mới là Thất phẩm, Bát phẩm như họ mà nói, đều là người ở trên cao không với tới được, càng đừng nói đến những tồn tại có thể phi thiên độn địa như Trần Thiên Huyền và Gia Luật A Cổ Đóa.
Một người là cao thủ trên Thiên Bảng mười năm trước, một người hiện tại là tồn tại áp trận của Kim Trướng Vương Đình, ngồi vững vàng ở vị trí đệ nhất dưới Thiên Môn vài chục năm.
Trận chiến như vậy trăm năm khó gặp một lần.
Đáng tiếc rất nhiều khách giang hồ chỉ có thể nhìn thấy mở màn của trận chiến.
Trần Thiên Huyền ngự ngàn vạn kiếm bay thẳng lên trời.
Gia Luật A Cổ Đóa giống như sấm sét tung hoành khắp nơi, gió lốc lên trên chín tầng trời.
Về phần song phương chiến đấu, người phàm tục không thể nhìn rõ chỉ có thể cảm nhận được tiếng trống lay động chín tầng mây, thỉnh thoảng có âm thanh nổ vang động trời như trời xanh nổi giận.
Phía trên Đông Sơn.
Cây hoa đào đang nở rộ, một cánh hoa đào tung bay.
Lý Tu Viễn không nằm ở dưới cây hoa đào mà đứng thẳng người, thanh sam tung bay đứng lặng trên đỉnh núi ngửa đầu nhìn lên trời dường như nhìn thấu tầng mây nặng nề, quan sát trận chiến kinh động thế gian.
“Hay cho một trận chiến kinh động thế gian, Hóa Long Kiếm Trần Thiên Huyền suy nghĩ thông suốt trở lại Nhất phẩm, một trận chiến phong tiên.”
Lý Tu Viễn nói, đôi mắt rạng rỡ sảng khoái hô to.
Thật lâu sau một cơn gió thổi qua Đông Sơn, y giơ tay lên nhặt một cánh hoa đào.
“Đáng tiếc…”
“Đáng tiếc Trần Thiên Huyền vốn dĩ bị hao tổn thân thể dẫn tới tàn phế, trận chiến này là tự thăng hoa tinh khí thần của bản thân, trong lòng còn tồn tại ý niệm quyết chết trở lại Nhất phẩm.”
“Gia Luật A Cổ Đóa cũng không phải là chân thân quá bộ đến mà chỉ mượn thể xác của Gia Luật Sách để chiến đấu một trận.”
“Tuy đã nghiền nhưng không mạnh.”
Lý Tu Viễn lắc đầu, y nhảy lên ngồi trên một cành đào.
Không biết từ khi nào trong tay có thêm một bầu rượu Bạch Ngọc, hướng miệng bình rượu vào trong miệng, theo sau đó một dòng rượu mát lạnh rót vào trong cổ.
“Thưởng thức một trận chiến kinh động thế gian, uống một ngụm rượu tuyệt mỹ thế gian.”
“Sảng khoái.”
Lý Tu Viễn cười to.
Về phần La Hồng đang bị rất nhiều người bao vây trước đền thờ, gặp phải sát cơ kinh khủng như biển lớn, Lý Tu Viễn cũng dẫn ra một sợi tâm thần đi chú ý.
Y không có lập tức ra tay.
Tắc Hạ Học Cung có quy củ phu tử sẽ không ra tay với chuyện ở bên ngoài học viện, mà Lý Tu Viễn gõ chuông dưỡng tính ở trong học viện, lúc bình thường cũng sẽ không rời khỏi học viện để ra tay.
Lý Tu Viễn quả thật rất giật mình, La Hồng ở bên trong bí cảnh thế mà có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, không chỉ đột phá Lục phẩm thậm chí còn giết sạch thiên tài bên trong bí cảnh, ngay cả Gia Luật Sách xếp thứ ba trên Hoàng Bảng cũng bị đuổi đánh.
Đây quả thật là điều làm cho Lý Tu Viễn ngạc nhiên.
Vốn dĩ Lý Tu Viễn cho rằng La Hồng nhiều nhất chỉ có thể miễn cưỡng giữ được tính mạng.
Nhưng mà lại không có nghĩ đến La Hồng có thể làm được tới mức điên cuồng như vậy.
Có lẽ, xét thấy biểu hiện ưu tú của tiểu sư đệ, Lý Tu Viễn sẽ phá lệ ra tay một lần.
Huống hồ, Lý Tu Viễn thật sự không vội bởi vì chưa hẳn đã cần y phải ra tay.
......
Đền thờ trước bí cảnh.
Giống như gió thổi thông báo giông bão sắp đến.
Sát cơ kinh khủng còn kèm theo mấy phần tham lam bỗng nhiên thi nhau rơi xuống, ép người ta đến nỗi hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Từng hộ đạo giả tản ra khí thế khủng bố.
Trước mặt Văn Thiên Hành những thi thể của các thiên tài bị bắn ra từ bên trong, nhao nhao tiếp nhận sự dẫn dắt của khí cơ bay về phía những hộ đạo giả kia.
Lập tức có hộ đạo giả ôm thi thể thiên tài nhà mình, giận dữ phát ra tiếng rống vang vọng không dứt.
“Quận chúa!”
Ly Thiên Hà, hộ đạo giả của Trường Bình quận chúa cũng phát ra tiếng kêu khóc thê lương, ôm đầu Trường Bình quận chúa lướt ngang qua đi về phía xe ngựa.
“Tại sao những người khác có thi thể mà quận chúa nhà ta chỉ còn lại cái đầu?!”
Bộ dáng Ly Thiên Hà bi thương đến nỗi khó có thể hô hấp, suýt nữa khóc không ra hơi.
Sắc mặt hộ đạo giả ở chung quanh đều hơi kỳ lạ.
Lão huynh, quá lố rồi.
Vừa vừa phải phải thôi.
Bọn họ thân là hộ đạo giả, có lẽ sẽ bi thương vì thiên tài tử vong nhưng mà nếu nói là quá mức bi thương thì cũng chưa chắc.
Thiên tài chỉ có khi còn sống mới gọi là thiên tài.
Một khi tử vong đối với gia tộc trở nên vô dụng không khác gì người chết bình thường, sẽ tiếc hận nhưng mà lại không có khả năng cực kỳ bi ai.
Vù vù vù!
Riêng Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương được hộ đạo giả trong gia tộc của mình đưa đi.
Lão hòa thượng xuất hiện đưa Khổ Nguyệt hòa thượng gãy một cánh tay, bị đánh ngơ ngác cả người thâm đen như nước tương rời đi.
Ba người không chết thế khiến cho hộ đạo giả của bọn họ thở dài may mắn, nhưng mà lúc này cũng không dám để bọn họ ở lại bên cạnh La Hồng.
Lúc này La Hồng đã trở thành trung tâm của bão táp.
“Trần Thiên Huyền tiêu hao hết tinh khí thần, một kiếm thành tiên chiến đấu xong với Gia Luật A Cổ Đóa tất sẽ cạn kiệt sức lực mà chết, không cách nào lại trở thành người mà ngươi có thể dựa vào.”
“Ngươi giết thiên tài của gia tộc chúng ta, tội này khó có thể tha!”
Giao “Bắc Đẩu Kinh” ra thì có thể tha chết cho ngươi.
Từng hộ đạo giả mở miệng, thậm chí có người không còn che giấu lộ ra mục đích của chính mình.
Thiên tài của gia tộc chết đã, họ đồng thời vừa muốn báo thù nhưng cũng sẽ không quên cơ duyên lớn trên người La Hồng.
Lão đạo của Long Hổ Sơn bồng bềnh xuất hiện ở bên cạnh Hồng Bách Uy muốn đưa Hồng Bách Uy rời khỏi nơi này.
Nhưng mà lại có hộ đạo giả vô cùng âm trầm nhìn chằm chằm.
Chương 230 Mượn một kiếm thăng thành tiên (3)
“Trọng Minh đạo trưởng không thể mang Hồng Bách Uy rời đi... Hắn với La Hồng là cùng một bọn, Gia Luật Sách nói Hồng Bách Uy lừa giết Cung Hạo rồi lại hãm hại Gia Luật Sách, ắt hẳn cũng có rất nhiều thiên tài của các gia tộc khác cũng bị Hồng Bách Uy hãm hại!”
Lời nói quanh quẩn ở không gian, có không ít hộ đạo giả phụ họa theo.
Ý tứ rất rõ ràng muốn giữ Hồng Bách Uy lại.
Hồng Bách Uy bị lão đạo nhấc trong tay gần như phát điên.
“Ta không có liên quan gì với La Hồng! Ta và hắn không có quan hệ gì hết!”
Hồng Bách Uy kêu lên.
Nhưng mà căn bản không có người tin hắn ta.
Ở phía trên, La Hồng đứng lặng im trên lưng bóng dáng thương ưng nhìn Hồng Bách Uy thở dài.
“Hồng đạo trưởng là người tốt, hắn ta chưa từng trợ giúp ta.”
La Hồng nói.
Quả thực như vậy, trợ giúp Hồng Bách Uy dành cho hắn đều là âm thầm tiến hành.
Mặc kệ là nghìn dặm đưa Thiên Cơ Kiếm làm cho Cung Hạo bị một kiếm xuyên thân, hay là cuối cùng ở lối ra của thông đạo đã cản trở Gia Luật Sách làm cho y chậm nửa nhịp.
Đều không phải là tiến hành công khai, hiển nhiên là không muốn có bất cứ liên quan gì đến La Hồng hắn cả.
“Không chỉ Hồng đạo trưởng còn có Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương, họ đều không có liên quan gì với La Hồng ta.”
La Hồng hít sâu một hơi nói.
Lời nói vừa dứt.
Nước mắt Hồng Bách Uy gần như muốn rơi xuống...
Mẹ kiếp!
Cầu xin ngươi đừng có nói chuyện!
Lời nói của La Hồng làm cho ánh mắt của những hộ đạo giả chung quanh lập tức tối sầm.
Ngay cả ánh mắt Trọng Minh đạo trưởng nhìn về phía Hồng Bách Uy cũng trở nên kỳ quái.
Ánh mắt này làm cho tâm trạng của Hồng Bách Uy gần như muốn bùng nổ, mặc dù lời nói của La Hồng là sự thật nhưng mà tại sao hắn ta lại có loại... Cảm giác bùn vàng rơi xuống đũng quần không phải phân cũng là phân!
Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương được hộ đạo giả của nhà mình bảo vệ, lúc này nghe thấy lời nói của La Hồng cũng không nhịn được hơi cảm động.
Bọn họ hiểu rõ La Hồng dự định phủi sạch quan hệ với họ, tất cả trách nhiệm đều do hắn gánh vác!
Mà trên thực tế họ cũng có phần trong việc giết chết những thiên tài kia.
Bây giờ một mình La Hồng gánh chịu, đủ để có thể tưởng tượng tiếp theo La Hồng sẽ phải gánh chịu chửi rủa và áp lực như thế nào.
Phải biết rằng người chết cũng không phải là người bình thường mà là đại đa số thiên tài.
Thậm chí có không ít thiên kiêu ở trên Hoàng Bảng!
Đây là tổn thất lớn cỡ nào, không ít ánh mắt của khách giang hồ và bách tính tràn đầy sợ hãi nhìn về phía La Hồng.
Đó là ma đầu giết người! Những ánh mắt kia như đang nhìn một kẻ đại gian đại ác!
Đại đa số thiên tài đều muốn giết hắn, chẳng qua La Hồng chỉ giết ngược trở lại, vậy tại sao lại phải nhận ánh mắt đó của người đời chứ?!
Ngô Mị Nương cắn môi, nàng ta cảm thấy nàng ta không thể làm rùa đen rút đầu.
Nàng ta lạnh lùng nói: “Hộ đạo giả không biết nói đạo lý sao?”
“Bên trong Thiên Cơ Bí Cảnh có rất nhiều thiên kiêu liên thủ bày thiên la địa võng muốn giết La Hồng, nếu không phải La Hồng vừa vặn gặp được cơ duyên thì đã sớm chết rồi…”
“Cho nên họ muốn giết La Hồng chẳng lẽ La Hồng còn phải đứng im duỗi cổ ra cho họ giết hắn sao?”
“Vào bí cảnh thì nên biết sống chết có số, bây giờ mất mạng ở bên trong bí cảnh, đi ra ngoài lại bị một đám hộ đạo giả gây phiền toái, thực là buồn cười!”
Ngô Mị Nương nói.
Lời nói của nàng ta âm vang, nói năng rất có khí phách.
Làm cho sắc mặt của không ít hộ đạo giả khó coi, sắc mặt của hộ đạo giả Ngô gia đang đeo hộp kiếm khẽ thay đổi quát khẽ: “Đừng nói nữa!”
Mà đổi lại ở một bên khác Tiêu Nhị Thất cũng cười ha hả.
“Không sai, bên trong bí cảnh Trường Bình quận chúa liên hợp với Cung Hạo, Võ Cử và mấy chục vị thiên tài Ngũ phẩm đuổi giết ba người ta, lão Ngô, lão La! Khi đó, lão La đã bị Gia Luật Sách đánh cho bất tỉnh! Lão tử cõng hắn chém giết không ngừng đổ máu, hơn phân nửa thiên tài trong đó là bị lão tử giết! Lão tử là đao khách, tu một thanh Huyền Hoàng Đao! Nếu như sợ hãi rụt rè còn tu đao cái rắm gì!”
“Vào bí cảnh, sống chết có số, phú quý do trời! Giết thì giết, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!”
Tiêu Nhị Thất cười lớn.
Sắc mặt của hộ đạo giả Tiêu gia cũng hơi thay đổi, nhưng mà nghe thấy lời gã nói lại chỉ há to miệng không ngăn cản.
Ngô Mị Nương nghe vậy sắc mặt cũng khẽ động.
Lời nói của Tiêu Nhị Thất ba phần thật bảy phần giả, đây là vì muốn phân tán áp lực cho La Hồng sao?
Nếu như La Hồng thật sự nhận tội giết tất cả thiên tài, sợ là những hộ đạo giả này thật sự sẽ hợp lại tấn công.
Cho nên Ngô Mị Nương lại mở miệng: “Kiếm khách chúng ta tu cũng không thẹn với lương tâm! Cung Hạo bị Hồng Bách Uy ngầm giết chết, Võ Cử là La Hồng giết chết, những thiên tài khác đều là ta và Tiêu Nhị Thất cùng giết!”
Lời nói của Ngô Mị Nương làm cho sắc mặt của kiếm khách Ngô gia cứng lại.
Nhưng mà lại không nói gì thêm, Ngô Mị Nương là kiếm chủ đời kế tiếp của Ngô gia, nàng ta đã nói là nàng ta giết thì chính là nàng ta giết.
Hộ đạo giả của Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương đều bộc phát khí thế khủng bố, cảnh giác liếc nhìn những hộ đạo giả khác.
Hồng Bách Uy gần như sắp điên!
Nữ nhân này nói lung tung!
Cung Hạo không phải do hắn ta ngầm giết chết! Mà là bị La Hồng giết chết, hắn ta tận mắt nhìn thấy!
Mà La Hồng cũng vô cùng ngạc nhiên, một lúc sau sắc mặt hơi thay đổi cảm thấy tình hình không đúng lắm.
Hai người các ngươi... Nhận chiến tích lung tung gì vậy!
Ta muốn trở thành Đại Bại Hoại, tất cả là dựa vào chiến tích cuồng ma này!
Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương không chỉ làm cho sắc mặt La Hồng thay đổi, cũng làm cho sắc mặt không ít khách giang hồ vây xem biến hóa.
Trong đôi mắt Triệu Đông Hán trên người đeo đao đang đứng đó trong chốc lát đỏ bừng, từ lời nói của Tiêu Nhị Thất, Ngô Mị Nương, hắn ta đã có thể tưởng tượng được gió tanh mưa máu bên trong Thiên Cơ Bí Cảnh!
Có bao nhiêu người muốn hại công tử!
Tiểu Đậu Hoa che miệng, bên trong đôi mắt có mấy phần kính nể.
Công tử quả nhiên là người quên mình vì người khác, tình nguyện để thanh danh của mình bị hao tổn cũng muốn bảo hộ bằng hữu của mình.
Giống như lúc trước khi công tử cứu nàng, ở bên trong học cung giết chết u Dương Chiêu cũng như vậy.
Mà rất nhiều hộ đạo giả lại là càng trở nên lạnh lùng.
Lời nói của Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương có thể lừa gạt khách giang hồ ngu muội, dân chúng tầm thường, nhưng lại không thể lừa được những hộ đạo giả như họ.
Những thiên tài này phần lớn đều chết giống nhau, kẻ giết người đều là cùng một người!
Tất nhiên là La Hồng!
Hồng Bách Uy, Tiêu Nhị Thất, Ngô Mị Nương muốn để La Hồng thoát tội?!
“Hừ!”
Có hộ đạo giả khịt mũi.
Phóng thích khí cơ kinh khủng, một lúc sau nguyên khí giữa trời đất hội tụ hóa thành một bàn tay lớn chộp về phía La Hồng.
Rất có thể La Hồng thu được “Bắc Đẩu Kinh” bí mật thất truyền của Côn Luân Cung, đây mới là điều dụ dỗ người nhất!
Bang!
Một tia ngân mang như sấm sét càn quét tới.
Xuyên thủng bàn tay lớn do nguyên khí hội tụ kia.
Cơ thể Viên Hạt Tử gầy yếu ôm ngân thương, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh, nhưng mà lúc này... Cũng đứng dậy.
“Viên Thành Cương, ngươi muốn chết!”
“Ngươi cho rằng một mình ngươi có thể chống đỡ được nhiều người chúng ta như vậy sao?”
Có hộ đạo giả lạnh như băng nói, sát cơ nổi lên bốn phía.
“Giao La Hồng ra!”
Uỳnh!
Trong chốc lát bốn năm hộ đạo giả ra tay, khí cơ ngang ngược quét ngang mà ra, có đao mang, có kiếm quang, cũng có kỳ thuật.
Mà Viên Hạt Tử đối mặt rất nhiều tiến đánh thảo phạt chỉ đâm một thương ra.
Khí cơ ngang ngược giữa trời đất bắt đầu không ngừng khuấy động và tiêu tán.
Viên Hạt Tử đánh lui công kích thảo phạt của mấy hộ đạo giả, ôm ngân thương nghiêng đầu nói: “Công tử nhà ta vẫn là đệ tử của phu tử, chỗ này cách Tắc Hạ Học Cung cũng không xa.”
“Giết công tử nhà ta, các ngươi là nghiêm túc sao? Không sợ phu tử dùng một tay chụp chết toàn bộ các ngươi sao?”
“Hay là không sợ bị Lý Trạng nguyên dùng một hoa đào đâm chết?”
Viên Hạt Tử nói.
“Nơi này là bên ngoài huyện An Bình, bên ngoài Tắc Hạ Học Cung, phu tử bị quy tắc hạn chế nên sẽ không ra tay.”
Có hộ đạo giả lạnh lùng nói.
“Về phần Lý Tu Viễn, y ở trong học viện gõ chuông Thánh Nhân dưỡng tính, một khi ra khỏi Đông Sơn thì công phu dưỡng tính mấy năm sẽ thất bại trong gang tấc! Y cũng sẽ không vì một đệ tử mà phu tử vừa mới thu nhận chưa tới mấy ngày tuỳ tiện xuống núi!”
Mỗi một hộ đạo giả cười giễu nói, họ nhìn thấu mọi thứ phản bác lại những lời nói dọa người của Viên Hạt Tử.
Viên Hạt Tử nghẹn họng không trả lời được.
La Hồng đứng lặng bên trên bóng dáng của thương ưng ở phía sau ông nhìn hộ đạo giả khí cơ ngang ngược không chút kiêng kỵ uy hiếp hình tượng của hắn, cả người bình tĩnh lại.
Nói ra thực sự cũng hơi buồn cười, trên thực tế những hộ đạo giả này cũng không phải bởi vì La Hồng hắn giết đại đa số thiên tài mà muốn ra tay.
Phần lớn là vì ”Bắc Đẩu Kinh” trên người La Hồng, cho dù là Trọng Minh đạo trưởng của Long Hổ Sơn cứu Hồng Bách Uy, ánh mắt cũng sáng rực nhìn chằm chằm La Hồng.
Nếu như lấy được ”Bắc Đẩu Kinh” trên người La Hồng, sẽ là sự trợ giúp cực lớn đối với Long Hổ Sơn trong việc vượt trên Côn Luân Cung, trở thành Đạo môn chính thống đứng đầu.
Viên Hạt Tử hít sâu một hơi, tay cầm ngân thương, tấm lưng đang còng xuống đột nhiên đứng thẳng tắp.
La Hồng nở nụ cười nhìn từng hộ đạo giả thi triển khí cơ mạnh mẽ.
Nụ cười có vẻ lạnh lẽo.
Những thiên dài của đám hộ đạo giả này muốn giết hắn, bây giờ những hộ đạo giả này cũng muốn giết hắn.
Thật sự nghĩ La Hồng hắn dễ bị ức hiếp vậy sao.
Khi dễ La Hồng hắn không còn cách nào khác à.
La Hồng giơ tay lên, trong tay có một lệnh bài màu đen, bên trong lệnh bài khắc một chữ La.
“Quả nhiên vẫn là lão cha nói đúng, nắm đấm lớn... Mới là quyết định đạo lí.”
La Hồng nở nụ cười.
Nhìn Viên Hạt Tử ra sức ngăn vô số đòn công kích của đám hộ đạo giả, liên tục bại lui.
Tóc bạc của La Hồng bay lên nhìn từng hộ đạo giả ra tay, nhếch miệng cười.
Pháp lực kết tinh trên trán rung động, một lúc sau mười năm pháp lực lại bị dẫn dắt di động theo kiếm khí trong kinh mạch, cuối cùng tràn vào bên trong lệnh bài!
Mô phỏng ra khí tức Tam phẩm Kiếm Cuồng nhập vào lệnh bài!
......
Nhưng mà một chiêu như vậy lại không thể giết chết Gia Luật Sách.
Ụ đất bị bụi mù bao phủ, không có chút động tĩnh nào.
Nhưng mà La Hồng biết, Gia Luật Sách còn chưa chết, vẫn còn sức sống đang cuồn cuộn, thậm chí nguồn sức sống này vẫn đang dần dần trở nên mạnh mẽ.
La Hồng nheo mắt lại.
Giơ tay lên.
Chớp mắt kiếm Địa Giao đã bị hắn điều khiển bay lơ lửng bên người của hắn.
Nhẹ nhàng gõ tay lên Địa Giao kiếm.
"Đi."
La Hồng nói.
Tay áo lay động, thanh Địa Giao kiếm này chợt hóa thành giao long bay vụt ra như thật, khuấy lên cuồng phong cùng kiếm khí khủng bố, giống như một con thanh xà, mạnh mẽ bắn xuống ụ đất bị bụi mù bao phủ kia.
Tiếp tục giết!
Ngay ở trước mặt bao nhiêu hộ đạo giả, giết chết Gia Luật Sách!
Gia Luật Sách xếp hạng thứ ba trên Hoàng bảng, vẫn còn có chút sức mạnh chèn ép, tất nhiên La Hồng phải giết!
Tiếng nổ đùng đoàng vang lên, bụi mù lơ lửng bị thanh xà xé toạc, tách ra hai bên giống như đậu hũ.
Phi kiếm nhanh chóng đâm vào bên trong ụ đất, không thấy hình bóng đâu nữa.
Hồi lâu sau, có cuồng phong rít gào, cuồng phong thét lên giống như cuốn lên ngàn ụ tuyết.
Bụi mù tan hết.
Lộ ra cảnh tượng bên trong ụ đất.
Một bóng người be bét máu thịt dựa vào ụ đất, máu tươi chảy xuôi ào ào.
Hơi thở của Gia Luật Sách đã trở nên cực kỳ yếu ớt.
Tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi.
Khắp cơ thể bị kiếm khí chém ra vô số vết thương, càng có kiếm khí giống như rồng chui vào trong kinh mạch của y, đang tàn phá cơ thể của y.
Đây là một thân thể đã gần sắp chết.
Đầu Gia Luật Sách hơi buông thõng xuống, đuôi tóc đều chảy ra máu.
Nhưng mà, một cơ thể đã tan tành gần sắp hỏng như vậy lại có một luồng sức mạnh vô hình bao bọc, ngăn chặn sát ý trong thanh kiếm La Hồng đang điều khiển!
Làm cho cổ kiếm Địa Giao không thể đâm vào dù chỉ nửa tấc!
"Ha..."
Trong miệng Gia Luật Sách phun ra máu tươi, nở nụ cười.
"Hay cho La Hồng, hay cho nhi tử của La Nhân Đồ..."
"Gia Luật Sách ta nhận thua, một cái bẫy chết như vậy mà ngươi lại có thể phá cục, còn có thể hoàn toàn trở mình như thế..."
Gia Luật Sách nói, y rất mệt mỏi, mỗi khi nói một câu cũng giống như đang rút đi sức sống của y.
"Cho dù ngươi dựa vào năng lực cơ duyên, nhưng mà, ta phục..."
"Ta không hận ngươi."
"Kẻ ta hận chính là gã Hồng Bách Uy của Long Hổ Sơn này..."
Gia Luật Sách thở dốc nói.
Nếu không có thuật mượn đường của Hồng Bách Uy, y bị chậm nửa nhịp không thể sử dụng được con át chủ bài, không thể tiến vào thông đạo kịp lúc, vì thể phải chịu một đòn của La Hồng.
Nếu không thì dù y có nhếch nhác nhưng cũng không thê thảm tới mức này, gần như sắp chết.
Vì thế, kẻ y hận không phải là La Hồng, mà là Hồng Bách Uy...
Cái gã đạo sĩ thích hại người này.
Trước khi Cung Hạo chết, dường như cũng hô to tên của Hồng Bách Uy.
Gia Luật Sách ngẩng đầu lên, máu tươi quét qua mí mắt của y, tròng mắt của y nhìn chằm chằm về phía Hồng Bách Uy vẻ mặt ngu đần, cực kỳ nhếch nhác, nở nụ cười lạnh lẽo.
"Hồng Bách Uy... Ngươi... Đợi đó..."
Gia Luật Sách nói.
La Hồng hơi nhíu mày.
"Có liên quan gì tới Hồng đạo trưởng?! Hồng đạo trưởng là người tốt làm chuyện tốt, ngươi có chuyện gì thì cứ tính với ta là được!"
La Hồng nói.
Hồng Bách Uy nghe xong, nước mắt sắp vỡ òa.
Đại ca, ngươi đừng nói sớm như vậy!
Ta với ngươi không cùng một phe đâu!
Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương mới từ bí cảnh đi ra cũng liếc mắt nhìn nhau, có hơi ngờ ngợ, gã tiểu đạo sĩ này... Là người giúp đỡ cho lão La? Cùng một phe với bọn họ.
Mà La Hồng vừa nói dứt lời thì bảy mươi hai thanh phi kiếm lơ lửng ở phía đằng sau chợt lóe ra ánh kiếm kinh trời, thi nhau gào thét bắn về phía Gia Luật Sách.
Gia Luật Sách giơ tay lên che miệng lại, trong miệng máu tươi tuôn ra ào ào.
Chớp mắt bảy mươi hai thanh phi kiếm đã ngốn lấy Gia Luật Sách.
Ầm!!!
Một luồng sóng khí khủng bố bạo phát, khí thế mạnh mẽ như cuốn sạch sơn hà, như che trời lấp đất.
Địa Giao kiếm và bảy mươi hai thanh Sát Chấu kiếm cũng lần lượt bị đẩy lùi ra sau.
Thân thể Gia Luật Sách lơ lửng trên không, vết thương trên người cũng thi nhau ngừng chảy máu ra, sức sống bị hao mòn cũng dừng lại.
Trên người Gia Luật Sách bùng nổ ra một luồng sức mạnh cực kỳ khủng bố, khuấy động bốn phía, đôi mắt của y giống như bị dòng máu màu vàng nhuộm đẫm, óng ánh lóa mắt, cực kỳ chói mắt.
"Địa Giao?"
Gia Luật Sách vào lúc này giống như là thiên nhân, trong lúc mở miệng, có lời nói chấn động trời đất vang vọng khắp nơi.
Chỉ thấy Gia Luật Sách giơ tay lên nhẹ nhàng nắm một cái.
Thanh Địa Giao kiếm bị đẩy lùi chợt bắn mạnh bay ra, bị hai ngón tay của Gia Luật Sách kẹp lại.
Những hộ đạo giả xung quanh tỉnh táo lại.
Vốn dĩ bọn họ còn đang buồn thương cho những thiên tài bọn họ bảo vệ đã bị chết thảm, chuẩn bị nổi giận mắng La Hồng.
Nhưng mà vào giây phút này, tinh thần của bọn run lên, sợ hãi nhìn chằm chằm thân thể của Gia Luật Sách.
Hộ đạo giả của Gia Luật Sách lúc này cũng bừng tỉnh, thoát khỏi trạng thái mơ màng vì bộ dạng thê thảm của Gia Luật Sách, giờ phút này gã có chút phẫn nộ, nghĩ mà sợ, cũng rất kích động nhìn về phía Gia Luật Sách.
Phẫn nộ cùng nghĩ mà sợ, là bởi vì thiên kiêu đắc ý nhất của Kim Trướng Vương Đình lại bị La Hồng đánh ra khỏi bí cảnh như đánh chó, lúc gã đang sững sờ thì y đã xém bị giết chết.
Kích động là bởi vì Gia Luật Sách vào giờ phút này... Đã không còn là Gia Luật Sách nữa, mà là người đàn ông kia!
"Gia Luật A Cổ Đóa!"
Viên hạt tử cầm ngân thương, lòng bàn tay đã sớm đổ đầy mồ hôi hột, cực kỳ nghiêm túc, nói.
Gia Luật A Cổ Đóa!
Vào giờ phút này, từng hộ đạo giả cũng đều kiêng kỵ và kinh hãi nhìn về phía Gia Luật Sách.
Đây là tinh thần phụ thân của Gia Luật A Cổ Đóa sao?!
Đây cũng là con át chủ bài của Gia Luật Sách, cũng là phương pháp bảo vệ mạng sống!
Chương 230:Mượn một kiếm thăng thành tiên (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬¬ ¬¬ ¬ ¬¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬ ¬
"Gia Luật A Cổ Đóa, đứng vị trí số một trên Thiên bảng Kim Trướng Vương Đình... Được xưng tụng là người số một dưới Thiên Môn!"
"Người này cực kỳ mạnh, lúc trước, Hóa Long Kiếm hăm hở phấn chấn, được xưng là một kiếm vào Thiên Môn, ở trên Thiên bảng chiến đấu một trận với Gia Luật A Cổ Đóa, thảm bại, kiếm thị bỏ mình, kiếm tâm bị phá... Từ Nhất phẩm đỉnh phong, rơi xuống thành hạ cảnh Nhị phẩm."
"Muốn giết Gia Luật Sách là cực kỳ khó khăn!"
Những hộ đạo giả đứng ở xung quanh cảm nhận được ý chí của Gia Luật A Cổ Đóa đang phủ xuống, đều không dám ra tay đối phó với La Hồng.
Bởi vì Gia Luật A Cổ Đóa có thể sẽ ra tay, nếu như bọn họ nhúng tay vào ngay lúc này.
Sợ là sẽ đắc tội đối phương.
Mặc dù bọn họ cực kỳ muốn quát mắng La Hồng, nhưng giờ phút này La Hồng chính là con mồi của Gia Luật A Cổ Đóa.
"Kiếm của Trần Thiên Huyền, bây giờ lại đánh thắng nhi tử của ta... Thú vị."
Gia Luật Sách với đôi mắt như lưu kim bật ra tiếng cười khe khe.
Sau một khắc, cong ngón tay búng một cái.
Địa Giao kiếm đang bị kẹp lại chợt bắn mạnh về phía La Hồng!
Tốc độ cực nhanh, chỉ là trong chớp mắt, tất cả trong trời đất đều biến mất, chỉ còn sót lại Địa Giao kiếm đang gào thét.
Cho dù chỉ là trong chớp mắt nhẹ nhàng, nhưng một chiêu kiếm này lại giống như thiên lôi cuồn cuộn, sức mạnh cực kỳ to lớn.
La Hồng đứng yên lặng trên lưng thương ưng chỉ cảm thấy ngay giờ phút này vô số sát ý trong thiên địa đều tụ họp về đây lại một lần nữa.
Đôi mắt dưới lớp Mặt Nạ Tà Quân hiện ra mấy phần điên cuồng.
Mạnh!
Quá mạnh mẽ!
Chiêu kiếm này, hắn không thể trốn được!
Cho dù là tốn hết pháp lực của sáu mươi năm cũng chưa chắc có thể trốn thoát.
...
La phủ.
Trần tổng quản ngồi nghiêm bên hồ hoa sen.
Nhẹ nhàng nở nụ cười.
Hai ngón tay khép lại, bày ra kiếm chỉ.
Từ từ ép xuống.
Địa Giao kiếm đang gào thét chợt đánh tan tất cả kình khí, yên lặng bay lơ lửng trước mặt La Hồng.
...
La Hồng nhìn chằm chằm Địa Giao kiếm đã mất hết khí lực đang lơ lửng trước mặt hắn, dường như trong lòng nghĩ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn về phía huyện An Bình.
Viên hạt tử cũng làm như thế, dường như trong lòng cảm nhận được rõ ràng, nhìn về phía La phủ trong huyện An Bình.
Bên trong huyện An Bình có tiếng cười nhàn nhạt bay bổng cất lên.
Giống như một cơn gió nhẹ hiu hiu không gấp không vội.
Chương 229 Mượn một kiếm thăng thành tiên (2)
"Công tử, Địa Giao kiếm của lão Trần đã tặng cho người, nhưng hôm nay có hơi đặc biệt, có thể mượn dùng một lát hay không?"
Giọng nói nhàn nhạt, dường như lấn át hết tất cả âm thanh trong trời đất.
La Hồng cưỡi trên lưng thương ưng, ánh mắt hơi run run.
Sau đó dưới lớp mặt nạ tỏa ra một nụ cười.
"Đương nhiên có thể."
"Trần thúc."
"Chém gã!"
La Hồng nở nụ cười, nói.
...
La phủ, bên hồ hoa sen.
Trần tổng quản nở nụ cười, ánh mắt nhìn mặt hồ lấp lánh sóng nước, nhìn đóa hoa sen xinh đẹp rực rỡ, cứ ngỡ đâu thấy được hình ảnh ngày xưa người ấy ôm kiếm bĩu môi với ông, nói muốn cùng ông cưỡi ngựa đi chơi tiết Thanh minh, thưởng thức hết tất cả những cảnh đẹp của nhân gian.
Khi ấy ông không hiểu, trong lòng chỉ có kiếm, một lòng quyết tâm luyện thành Kiếm Tiên.
Sau đó ông mới hiểu ra, có thể có người cùng ông cưỡi ngựa đi chơi tiết Thanh minh, ngắm hết tất cả những cảnh đẹp của nhân gian còn vui hơn cả chuyện trở thành Kiếm Tiên gấp mấy lần, là chuyện đáng để ước ao biết bao nhiêu.
Đáng tiếc, người ấy đã qua đời, trên mặt hồ hoa sen cũng chỉ phản chiếu lại một bóng người tóc bạc trắng xóa hao gầy đáng thương.
...
La Hồng vừa nói dứt lời, Địa Giao kiếm vốn dĩ bình thường không có gì khác lạ đang trôi lơ lửng trước mặt La Hồng chớp mắt biến mất.
Lần thứ hai xuất hiện, lại là bên trong huyện An Bình.
Một người khách tóc bạc mặc thanh sam, thưởng thức vô số cảnh đẹp của thế gian.
Chân đạp phi kiếm, đứng chắp tay, tiêu sái phiêu dật, cưỡi gió bay lên.
Keng keng keng!
Trong trời đất bỗng nhiên có vô số kiếm khí chồng chất đan xen vào nhau.
Bên hông của vô số khách giang hồ, kiếm nằm trong hộp, còn có bội kiếm của rất nhiều hộ đạo giả, cho dù là kiếm sắt của thợ rèn ở trong thành cũng rung rung nhè nhẹ, sau một khắc, giống như nhận được sự chỉ dẫn của vô số khí cơ, xông thẳng lên Cửu Trùng Thiên ở trên trời.
Ngàn kiếm cùng bay ra, tụ họp lại thành phi kiếm trường hà thật sự.
Chi chít ngùn ngụt, vô số kiếm, bay cao lên trên đỉnh đầu của mọi người.
"Tới chiến."
Thanh sam ngự trên kiếm dẫn dắt phi kiếm trường hà, một tiếng nhàn nhàn như là sấm chớp đánh xuống bình địa.
Đôi mắt lưu kim của Gia Luật Sách ngước nhìn ra xa.
Khi nhìn thấy hình ảnh ngàn kiếm cùng bay, trong con ngươi lưu kim lại lóe lên một tia nghiêm túc.
Y không bay lơ lửng nữa, đáp xuống mặt đất
Nhìn hình cảnh Kiếm Tiên ngự kiếm bay lên trời ở trong thành ấy.
Cười cười.
Sau đó, cất bước.
Bước thứ nhất thong thả như tản bộ, cỡ non nửa tấc.
Bước thứ hai lại bước ra mấy chục mét.
Bước thứ ba lại giống như ngang qua sông dài biển rộng.
Ánh vàng tỏa khắp nơi.
Giống như một tia sấm chớp màu vàng vắt ngang giữa trời đất, xông thẳng lên trời, quấn lấy ngàn kiếm.
Dường như hai người đã không còn là khách nhân gian nữa, bay thẳng lên trời chiến đấu.
Biến cố bất thình lình này cũng làm cho bầu không khí trước bí cảnh trở nên nghiêm túc và trầm trọng.
Trước đền thờ.
Rất nhiều người đè nén lại ý muốn xem chuyện đang rục rịch ngóc đầu dậy, ánh mắt lướt qua, nhìn chằm chằm vào La Hồng áo trắng nhuốm máu, cưỡi thương ưng bay lơ lửng trên không!
Nhìn xuống dưới chân La Hồng, xác chết của những thiên tài xếp chồng chất lên nhau, có những cơn phẫn nộ đang cuộn trào sôi sục.
Thiên tài được bảo vệ đều đã bị chết hết, những hộ đạo giả này, nổi trận lôi đình rồi!
Trong trời đất.
Sát ý ngùn ngụt bỗng nhiên tuôn trào, ùn ùn kéo tới nhắm thẳng vào La Hồng.
Trần Thiên Huyền mượn một kiếm trở lại Nhất phẩm, thậm chí cố gắng tiến lên một bước, hiệu triệu vạn kiếm cùng bay giống như Kiếm Tiên.
Cảnh tượng này làm cho người đời kinh hãi.
Hầu hết tất cả khách giang hồ chạy tới xem trận chiến đều đang kinh hãi, thỏa mãn hô to.
Hành động vĩ đại nhất niệm phi thăng này, ngày bình thường làm sao có cơ hội xem chứ?
Cho dù là cao thủ Nhất phẩm, đối với đám khách giang hồ chỉ mới là Thất phẩm, Bát phẩm như họ mà nói, đều là người ở trên cao không với tới được, càng đừng nói đến những tồn tại có thể phi thiên độn địa như Trần Thiên Huyền và Gia Luật A Cổ Đóa.
Một người là cao thủ trên Thiên Bảng mười năm trước, một người hiện tại là tồn tại áp trận của Kim Trướng Vương Đình, ngồi vững vàng ở vị trí đệ nhất dưới Thiên Môn vài chục năm.
Trận chiến như vậy trăm năm khó gặp một lần.
Đáng tiếc rất nhiều khách giang hồ chỉ có thể nhìn thấy mở màn của trận chiến.
Trần Thiên Huyền ngự ngàn vạn kiếm bay thẳng lên trời.
Gia Luật A Cổ Đóa giống như sấm sét tung hoành khắp nơi, gió lốc lên trên chín tầng trời.
Về phần song phương chiến đấu, người phàm tục không thể nhìn rõ chỉ có thể cảm nhận được tiếng trống lay động chín tầng mây, thỉnh thoảng có âm thanh nổ vang động trời như trời xanh nổi giận.
Phía trên Đông Sơn.
Cây hoa đào đang nở rộ, một cánh hoa đào tung bay.
Lý Tu Viễn không nằm ở dưới cây hoa đào mà đứng thẳng người, thanh sam tung bay đứng lặng trên đỉnh núi ngửa đầu nhìn lên trời dường như nhìn thấu tầng mây nặng nề, quan sát trận chiến kinh động thế gian.
“Hay cho một trận chiến kinh động thế gian, Hóa Long Kiếm Trần Thiên Huyền suy nghĩ thông suốt trở lại Nhất phẩm, một trận chiến phong tiên.”
Lý Tu Viễn nói, đôi mắt rạng rỡ sảng khoái hô to.
Thật lâu sau một cơn gió thổi qua Đông Sơn, y giơ tay lên nhặt một cánh hoa đào.
“Đáng tiếc…”
“Đáng tiếc Trần Thiên Huyền vốn dĩ bị hao tổn thân thể dẫn tới tàn phế, trận chiến này là tự thăng hoa tinh khí thần của bản thân, trong lòng còn tồn tại ý niệm quyết chết trở lại Nhất phẩm.”
“Gia Luật A Cổ Đóa cũng không phải là chân thân quá bộ đến mà chỉ mượn thể xác của Gia Luật Sách để chiến đấu một trận.”
“Tuy đã nghiền nhưng không mạnh.”
Lý Tu Viễn lắc đầu, y nhảy lên ngồi trên một cành đào.
Không biết từ khi nào trong tay có thêm một bầu rượu Bạch Ngọc, hướng miệng bình rượu vào trong miệng, theo sau đó một dòng rượu mát lạnh rót vào trong cổ.
“Thưởng thức một trận chiến kinh động thế gian, uống một ngụm rượu tuyệt mỹ thế gian.”
“Sảng khoái.”
Lý Tu Viễn cười to.
Về phần La Hồng đang bị rất nhiều người bao vây trước đền thờ, gặp phải sát cơ kinh khủng như biển lớn, Lý Tu Viễn cũng dẫn ra một sợi tâm thần đi chú ý.
Y không có lập tức ra tay.
Tắc Hạ Học Cung có quy củ phu tử sẽ không ra tay với chuyện ở bên ngoài học viện, mà Lý Tu Viễn gõ chuông dưỡng tính ở trong học viện, lúc bình thường cũng sẽ không rời khỏi học viện để ra tay.
Lý Tu Viễn quả thật rất giật mình, La Hồng ở bên trong bí cảnh thế mà có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, không chỉ đột phá Lục phẩm thậm chí còn giết sạch thiên tài bên trong bí cảnh, ngay cả Gia Luật Sách xếp thứ ba trên Hoàng Bảng cũng bị đuổi đánh.
Đây quả thật là điều làm cho Lý Tu Viễn ngạc nhiên.
Vốn dĩ Lý Tu Viễn cho rằng La Hồng nhiều nhất chỉ có thể miễn cưỡng giữ được tính mạng.
Nhưng mà lại không có nghĩ đến La Hồng có thể làm được tới mức điên cuồng như vậy.
Có lẽ, xét thấy biểu hiện ưu tú của tiểu sư đệ, Lý Tu Viễn sẽ phá lệ ra tay một lần.
Huống hồ, Lý Tu Viễn thật sự không vội bởi vì chưa hẳn đã cần y phải ra tay.
......
Đền thờ trước bí cảnh.
Giống như gió thổi thông báo giông bão sắp đến.
Sát cơ kinh khủng còn kèm theo mấy phần tham lam bỗng nhiên thi nhau rơi xuống, ép người ta đến nỗi hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Từng hộ đạo giả tản ra khí thế khủng bố.
Trước mặt Văn Thiên Hành những thi thể của các thiên tài bị bắn ra từ bên trong, nhao nhao tiếp nhận sự dẫn dắt của khí cơ bay về phía những hộ đạo giả kia.
Lập tức có hộ đạo giả ôm thi thể thiên tài nhà mình, giận dữ phát ra tiếng rống vang vọng không dứt.
“Quận chúa!”
Ly Thiên Hà, hộ đạo giả của Trường Bình quận chúa cũng phát ra tiếng kêu khóc thê lương, ôm đầu Trường Bình quận chúa lướt ngang qua đi về phía xe ngựa.
“Tại sao những người khác có thi thể mà quận chúa nhà ta chỉ còn lại cái đầu?!”
Bộ dáng Ly Thiên Hà bi thương đến nỗi khó có thể hô hấp, suýt nữa khóc không ra hơi.
Sắc mặt hộ đạo giả ở chung quanh đều hơi kỳ lạ.
Lão huynh, quá lố rồi.
Vừa vừa phải phải thôi.
Bọn họ thân là hộ đạo giả, có lẽ sẽ bi thương vì thiên tài tử vong nhưng mà nếu nói là quá mức bi thương thì cũng chưa chắc.
Thiên tài chỉ có khi còn sống mới gọi là thiên tài.
Một khi tử vong đối với gia tộc trở nên vô dụng không khác gì người chết bình thường, sẽ tiếc hận nhưng mà lại không có khả năng cực kỳ bi ai.
Vù vù vù!
Riêng Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương được hộ đạo giả trong gia tộc của mình đưa đi.
Lão hòa thượng xuất hiện đưa Khổ Nguyệt hòa thượng gãy một cánh tay, bị đánh ngơ ngác cả người thâm đen như nước tương rời đi.
Ba người không chết thế khiến cho hộ đạo giả của bọn họ thở dài may mắn, nhưng mà lúc này cũng không dám để bọn họ ở lại bên cạnh La Hồng.
Lúc này La Hồng đã trở thành trung tâm của bão táp.
“Trần Thiên Huyền tiêu hao hết tinh khí thần, một kiếm thành tiên chiến đấu xong với Gia Luật A Cổ Đóa tất sẽ cạn kiệt sức lực mà chết, không cách nào lại trở thành người mà ngươi có thể dựa vào.”
“Ngươi giết thiên tài của gia tộc chúng ta, tội này khó có thể tha!”
Giao “Bắc Đẩu Kinh” ra thì có thể tha chết cho ngươi.
Từng hộ đạo giả mở miệng, thậm chí có người không còn che giấu lộ ra mục đích của chính mình.
Thiên tài của gia tộc chết đã, họ đồng thời vừa muốn báo thù nhưng cũng sẽ không quên cơ duyên lớn trên người La Hồng.
Lão đạo của Long Hổ Sơn bồng bềnh xuất hiện ở bên cạnh Hồng Bách Uy muốn đưa Hồng Bách Uy rời khỏi nơi này.
Nhưng mà lại có hộ đạo giả vô cùng âm trầm nhìn chằm chằm.
Chương 230 Mượn một kiếm thăng thành tiên (3)
“Trọng Minh đạo trưởng không thể mang Hồng Bách Uy rời đi... Hắn với La Hồng là cùng một bọn, Gia Luật Sách nói Hồng Bách Uy lừa giết Cung Hạo rồi lại hãm hại Gia Luật Sách, ắt hẳn cũng có rất nhiều thiên tài của các gia tộc khác cũng bị Hồng Bách Uy hãm hại!”
Lời nói quanh quẩn ở không gian, có không ít hộ đạo giả phụ họa theo.
Ý tứ rất rõ ràng muốn giữ Hồng Bách Uy lại.
Hồng Bách Uy bị lão đạo nhấc trong tay gần như phát điên.
“Ta không có liên quan gì với La Hồng! Ta và hắn không có quan hệ gì hết!”
Hồng Bách Uy kêu lên.
Nhưng mà căn bản không có người tin hắn ta.
Ở phía trên, La Hồng đứng lặng im trên lưng bóng dáng thương ưng nhìn Hồng Bách Uy thở dài.
“Hồng đạo trưởng là người tốt, hắn ta chưa từng trợ giúp ta.”
La Hồng nói.
Quả thực như vậy, trợ giúp Hồng Bách Uy dành cho hắn đều là âm thầm tiến hành.
Mặc kệ là nghìn dặm đưa Thiên Cơ Kiếm làm cho Cung Hạo bị một kiếm xuyên thân, hay là cuối cùng ở lối ra của thông đạo đã cản trở Gia Luật Sách làm cho y chậm nửa nhịp.
Đều không phải là tiến hành công khai, hiển nhiên là không muốn có bất cứ liên quan gì đến La Hồng hắn cả.
“Không chỉ Hồng đạo trưởng còn có Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương, họ đều không có liên quan gì với La Hồng ta.”
La Hồng hít sâu một hơi nói.
Lời nói vừa dứt.
Nước mắt Hồng Bách Uy gần như muốn rơi xuống...
Mẹ kiếp!
Cầu xin ngươi đừng có nói chuyện!
Lời nói của La Hồng làm cho ánh mắt của những hộ đạo giả chung quanh lập tức tối sầm.
Ngay cả ánh mắt Trọng Minh đạo trưởng nhìn về phía Hồng Bách Uy cũng trở nên kỳ quái.
Ánh mắt này làm cho tâm trạng của Hồng Bách Uy gần như muốn bùng nổ, mặc dù lời nói của La Hồng là sự thật nhưng mà tại sao hắn ta lại có loại... Cảm giác bùn vàng rơi xuống đũng quần không phải phân cũng là phân!
Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương được hộ đạo giả của nhà mình bảo vệ, lúc này nghe thấy lời nói của La Hồng cũng không nhịn được hơi cảm động.
Bọn họ hiểu rõ La Hồng dự định phủi sạch quan hệ với họ, tất cả trách nhiệm đều do hắn gánh vác!
Mà trên thực tế họ cũng có phần trong việc giết chết những thiên tài kia.
Bây giờ một mình La Hồng gánh chịu, đủ để có thể tưởng tượng tiếp theo La Hồng sẽ phải gánh chịu chửi rủa và áp lực như thế nào.
Phải biết rằng người chết cũng không phải là người bình thường mà là đại đa số thiên tài.
Thậm chí có không ít thiên kiêu ở trên Hoàng Bảng!
Đây là tổn thất lớn cỡ nào, không ít ánh mắt của khách giang hồ và bách tính tràn đầy sợ hãi nhìn về phía La Hồng.
Đó là ma đầu giết người! Những ánh mắt kia như đang nhìn một kẻ đại gian đại ác!
Đại đa số thiên tài đều muốn giết hắn, chẳng qua La Hồng chỉ giết ngược trở lại, vậy tại sao lại phải nhận ánh mắt đó của người đời chứ?!
Ngô Mị Nương cắn môi, nàng ta cảm thấy nàng ta không thể làm rùa đen rút đầu.
Nàng ta lạnh lùng nói: “Hộ đạo giả không biết nói đạo lý sao?”
“Bên trong Thiên Cơ Bí Cảnh có rất nhiều thiên kiêu liên thủ bày thiên la địa võng muốn giết La Hồng, nếu không phải La Hồng vừa vặn gặp được cơ duyên thì đã sớm chết rồi…”
“Cho nên họ muốn giết La Hồng chẳng lẽ La Hồng còn phải đứng im duỗi cổ ra cho họ giết hắn sao?”
“Vào bí cảnh thì nên biết sống chết có số, bây giờ mất mạng ở bên trong bí cảnh, đi ra ngoài lại bị một đám hộ đạo giả gây phiền toái, thực là buồn cười!”
Ngô Mị Nương nói.
Lời nói của nàng ta âm vang, nói năng rất có khí phách.
Làm cho sắc mặt của không ít hộ đạo giả khó coi, sắc mặt của hộ đạo giả Ngô gia đang đeo hộp kiếm khẽ thay đổi quát khẽ: “Đừng nói nữa!”
Mà đổi lại ở một bên khác Tiêu Nhị Thất cũng cười ha hả.
“Không sai, bên trong bí cảnh Trường Bình quận chúa liên hợp với Cung Hạo, Võ Cử và mấy chục vị thiên tài Ngũ phẩm đuổi giết ba người ta, lão Ngô, lão La! Khi đó, lão La đã bị Gia Luật Sách đánh cho bất tỉnh! Lão tử cõng hắn chém giết không ngừng đổ máu, hơn phân nửa thiên tài trong đó là bị lão tử giết! Lão tử là đao khách, tu một thanh Huyền Hoàng Đao! Nếu như sợ hãi rụt rè còn tu đao cái rắm gì!”
“Vào bí cảnh, sống chết có số, phú quý do trời! Giết thì giết, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!”
Tiêu Nhị Thất cười lớn.
Sắc mặt của hộ đạo giả Tiêu gia cũng hơi thay đổi, nhưng mà nghe thấy lời gã nói lại chỉ há to miệng không ngăn cản.
Ngô Mị Nương nghe vậy sắc mặt cũng khẽ động.
Lời nói của Tiêu Nhị Thất ba phần thật bảy phần giả, đây là vì muốn phân tán áp lực cho La Hồng sao?
Nếu như La Hồng thật sự nhận tội giết tất cả thiên tài, sợ là những hộ đạo giả này thật sự sẽ hợp lại tấn công.
Cho nên Ngô Mị Nương lại mở miệng: “Kiếm khách chúng ta tu cũng không thẹn với lương tâm! Cung Hạo bị Hồng Bách Uy ngầm giết chết, Võ Cử là La Hồng giết chết, những thiên tài khác đều là ta và Tiêu Nhị Thất cùng giết!”
Lời nói của Ngô Mị Nương làm cho sắc mặt của kiếm khách Ngô gia cứng lại.
Nhưng mà lại không nói gì thêm, Ngô Mị Nương là kiếm chủ đời kế tiếp của Ngô gia, nàng ta đã nói là nàng ta giết thì chính là nàng ta giết.
Hộ đạo giả của Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương đều bộc phát khí thế khủng bố, cảnh giác liếc nhìn những hộ đạo giả khác.
Hồng Bách Uy gần như sắp điên!
Nữ nhân này nói lung tung!
Cung Hạo không phải do hắn ta ngầm giết chết! Mà là bị La Hồng giết chết, hắn ta tận mắt nhìn thấy!
Mà La Hồng cũng vô cùng ngạc nhiên, một lúc sau sắc mặt hơi thay đổi cảm thấy tình hình không đúng lắm.
Hai người các ngươi... Nhận chiến tích lung tung gì vậy!
Ta muốn trở thành Đại Bại Hoại, tất cả là dựa vào chiến tích cuồng ma này!
Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương không chỉ làm cho sắc mặt La Hồng thay đổi, cũng làm cho sắc mặt không ít khách giang hồ vây xem biến hóa.
Trong đôi mắt Triệu Đông Hán trên người đeo đao đang đứng đó trong chốc lát đỏ bừng, từ lời nói của Tiêu Nhị Thất, Ngô Mị Nương, hắn ta đã có thể tưởng tượng được gió tanh mưa máu bên trong Thiên Cơ Bí Cảnh!
Có bao nhiêu người muốn hại công tử!
Tiểu Đậu Hoa che miệng, bên trong đôi mắt có mấy phần kính nể.
Công tử quả nhiên là người quên mình vì người khác, tình nguyện để thanh danh của mình bị hao tổn cũng muốn bảo hộ bằng hữu của mình.
Giống như lúc trước khi công tử cứu nàng, ở bên trong học cung giết chết u Dương Chiêu cũng như vậy.
Mà rất nhiều hộ đạo giả lại là càng trở nên lạnh lùng.
Lời nói của Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương có thể lừa gạt khách giang hồ ngu muội, dân chúng tầm thường, nhưng lại không thể lừa được những hộ đạo giả như họ.
Những thiên tài này phần lớn đều chết giống nhau, kẻ giết người đều là cùng một người!
Tất nhiên là La Hồng!
Hồng Bách Uy, Tiêu Nhị Thất, Ngô Mị Nương muốn để La Hồng thoát tội?!
“Hừ!”
Có hộ đạo giả khịt mũi.
Phóng thích khí cơ kinh khủng, một lúc sau nguyên khí giữa trời đất hội tụ hóa thành một bàn tay lớn chộp về phía La Hồng.
Rất có thể La Hồng thu được “Bắc Đẩu Kinh” bí mật thất truyền của Côn Luân Cung, đây mới là điều dụ dỗ người nhất!
Bang!
Một tia ngân mang như sấm sét càn quét tới.
Xuyên thủng bàn tay lớn do nguyên khí hội tụ kia.
Cơ thể Viên Hạt Tử gầy yếu ôm ngân thương, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh, nhưng mà lúc này... Cũng đứng dậy.
“Viên Thành Cương, ngươi muốn chết!”
“Ngươi cho rằng một mình ngươi có thể chống đỡ được nhiều người chúng ta như vậy sao?”
Có hộ đạo giả lạnh như băng nói, sát cơ nổi lên bốn phía.
“Giao La Hồng ra!”
Uỳnh!
Trong chốc lát bốn năm hộ đạo giả ra tay, khí cơ ngang ngược quét ngang mà ra, có đao mang, có kiếm quang, cũng có kỳ thuật.
Mà Viên Hạt Tử đối mặt rất nhiều tiến đánh thảo phạt chỉ đâm một thương ra.
Khí cơ ngang ngược giữa trời đất bắt đầu không ngừng khuấy động và tiêu tán.
Viên Hạt Tử đánh lui công kích thảo phạt của mấy hộ đạo giả, ôm ngân thương nghiêng đầu nói: “Công tử nhà ta vẫn là đệ tử của phu tử, chỗ này cách Tắc Hạ Học Cung cũng không xa.”
“Giết công tử nhà ta, các ngươi là nghiêm túc sao? Không sợ phu tử dùng một tay chụp chết toàn bộ các ngươi sao?”
“Hay là không sợ bị Lý Trạng nguyên dùng một hoa đào đâm chết?”
Viên Hạt Tử nói.
“Nơi này là bên ngoài huyện An Bình, bên ngoài Tắc Hạ Học Cung, phu tử bị quy tắc hạn chế nên sẽ không ra tay.”
Có hộ đạo giả lạnh lùng nói.
“Về phần Lý Tu Viễn, y ở trong học viện gõ chuông Thánh Nhân dưỡng tính, một khi ra khỏi Đông Sơn thì công phu dưỡng tính mấy năm sẽ thất bại trong gang tấc! Y cũng sẽ không vì một đệ tử mà phu tử vừa mới thu nhận chưa tới mấy ngày tuỳ tiện xuống núi!”
Mỗi một hộ đạo giả cười giễu nói, họ nhìn thấu mọi thứ phản bác lại những lời nói dọa người của Viên Hạt Tử.
Viên Hạt Tử nghẹn họng không trả lời được.
La Hồng đứng lặng bên trên bóng dáng của thương ưng ở phía sau ông nhìn hộ đạo giả khí cơ ngang ngược không chút kiêng kỵ uy hiếp hình tượng của hắn, cả người bình tĩnh lại.
Nói ra thực sự cũng hơi buồn cười, trên thực tế những hộ đạo giả này cũng không phải bởi vì La Hồng hắn giết đại đa số thiên tài mà muốn ra tay.
Phần lớn là vì ”Bắc Đẩu Kinh” trên người La Hồng, cho dù là Trọng Minh đạo trưởng của Long Hổ Sơn cứu Hồng Bách Uy, ánh mắt cũng sáng rực nhìn chằm chằm La Hồng.
Nếu như lấy được ”Bắc Đẩu Kinh” trên người La Hồng, sẽ là sự trợ giúp cực lớn đối với Long Hổ Sơn trong việc vượt trên Côn Luân Cung, trở thành Đạo môn chính thống đứng đầu.
Viên Hạt Tử hít sâu một hơi, tay cầm ngân thương, tấm lưng đang còng xuống đột nhiên đứng thẳng tắp.
La Hồng nở nụ cười nhìn từng hộ đạo giả thi triển khí cơ mạnh mẽ.
Nụ cười có vẻ lạnh lẽo.
Những thiên dài của đám hộ đạo giả này muốn giết hắn, bây giờ những hộ đạo giả này cũng muốn giết hắn.
Thật sự nghĩ La Hồng hắn dễ bị ức hiếp vậy sao.
Khi dễ La Hồng hắn không còn cách nào khác à.
La Hồng giơ tay lên, trong tay có một lệnh bài màu đen, bên trong lệnh bài khắc một chữ La.
“Quả nhiên vẫn là lão cha nói đúng, nắm đấm lớn... Mới là quyết định đạo lí.”
La Hồng nở nụ cười.
Nhìn Viên Hạt Tử ra sức ngăn vô số đòn công kích của đám hộ đạo giả, liên tục bại lui.
Tóc bạc của La Hồng bay lên nhìn từng hộ đạo giả ra tay, nhếch miệng cười.
Pháp lực kết tinh trên trán rung động, một lúc sau mười năm pháp lực lại bị dẫn dắt di động theo kiếm khí trong kinh mạch, cuối cùng tràn vào bên trong lệnh bài!
Mô phỏng ra khí tức Tam phẩm Kiếm Cuồng nhập vào lệnh bài!
......