• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần - Thẩm Nguyệt (2 Viewers)

  • Chương 136-140

Chương 136: Ngươi còn độc thân sao?

Ngón tay Tô Vũ cứng lại trong giây lát, sau đó hắn thu chặt khuỷu tay, ôm nàng gắt gao thêm hai phần.

Đây là cảm giác khi vừa thức dậy liền có một người mà bạn có thể dựa dẫm vào.

“Tô Vũ, ngươi độc thân à?”

Tô Vũ rủ mi che giấu ánh sáng trong mắt, nhẹ giọng đáp: “Chưa từng cưới vợ lập gia đình, cũng chưa từng cùng bất kỳ người nào thề non hẹn biển, đến nay vẫn một mình, do đó ngươi không cần phải lo lắng chúng ta thân thiết quá mức dẫn tới sự ghen tị của những người khác”.

Thẩm Nguyệt nhắm mắt lại, khóe miệng hơi cong đáp: “Như vậy cực tốt, đỡ phải rơi vào trường hợp ta mượn lồng ngực ngươi tựa một hồi, lúc sau lại có người ầm ĩ tới tận phủ tướng quân sẽ rất khó coi”.

“A Nguyệt, có muốn nhìn con trai không?”

Thẩm Nguyệt cố hết sức gượng dậy, đáp: “Vừa hay y thuật của ngươi cao siêu, ngươi giúp ta nhìn con trai ta xem, sao thằng bé lại không khóc?”

Hóa ra mấy ngày nay tuy rằng Thẩm Nguyệt đã ngủ thiếp đi nhưng nàng vẫn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện hàng ngày giữa Thôi Thị và Ngọc Nghiên.

Nàng lúc đó cũng chỉ có thể lo lắng suông.

Lần đầu tiên Thẩm Nguyệt nghiêm túc quan sát đứa bé nằm trong tã lót này.

Thằng nhỏ nhắm chặt hai mắt, không thèm quan tâm tới ai.

Thẩm Nguyệt nhìn bé, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chiếc mũi nhỏ tới đôi mắt của bé rồi bất giác bật cười.

Chỉ cần có thể thấy bé bình an tất cả những giày vò mà nàng phải gánh chịu trước đây đều đáng giá.

Khi đôi mắt Thẩm Nguyệt đong đầy dịu dàng dõi theo đứa bé, Tô Vũ cũng đang nhìn nàng thật sâu.

Tô Vũ nói: “Thằng bé vẫn còn nhỏ, tạm thời nhìn không ra có gì bất thường, ngày sau từ từ quan sát thôi”.

“Lỡ như thằng bé sinh ra có bệnh gì đó không được chữa trị kịp thời thì phải làm sao?”

“.... Không khóc chưa chắc đã là có bệnh, đứa bé còn quá nhỏ, không thể dùng thuốc được”.

Thẩm Nguyệt không còn cách nào khác đành từ bỏ, sau khi chơi đùa với chân tay bé con một hồi tinh thần của nàng rõ ràng tốt hơn nhiều, nàng liếc mắt nhìn Tô Vũ hỏi: “Ngươi có phải là nên rời đi rồi không?”

Tô Vũ mỉm cười: “Ta vốn còn muốn ngồi thêm một lát”.

“Ngươi không sợ tối nào cũng chạy tới phủ tướng quân sẽ bị người khác phát hiện và cho rằng chúng ta đang yêu đương vụng trộm sao?”

Tô Vũ đáp: “Cùng lắm thì ta chịu trách nhiệm với cô là được”.

Ngoài miệng nói vậy nhưng Tô Vũ vẫn đứng dậy chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn nói: “Nghỉ ngơi cho tốt đi”.

Thẩm Nguyệt nhìn theo bóng lưng hắn bước ra khỏi phòng.

Hắn nhàn nhã thong thả, bước chân không nhanh không chậm, giống như đang ra vào ngôi nhà của chính mình, hoàn toàn không có chút dấu hiệu của có tật giật mình.

Thôi Thị tiễn Tô Vũ ra ngoài.

Đến cổng ngoài viện bà ta hạ giọng nói: “Đại nhân, nô tì có nghe ngóng được vài chuyện, nhị phu nhân của phủ tướng quân bị bệnh nặng, đại phu nói rằng cần phải có nhau thai làm thuốc dẫn, vào ngày công chúa trở dạ, nhau thai liền bị tướng quân lấy đi cho nhị phu nhân chữa bệnh rồi”.

Ngày thứ hai, Ngọc Nghiên đến hầu hạ từ sớm, ân cần hỏi: "Công chúa, hôm nay người có cảm thấy tốt hơn chút nào không?”

Thẩm Nguyệt nhìn Ngọc Nghiên đáp: “Mấy ngày nay vất vả cho ngươi rồi”.

Ngọc Nghiên nhìn vẻ mặt ốm yếu của công chúa nhà mình, cổ họng chợt nghẹn ngào, nàng ta cố nén chua sót chỉ cố gượng cười đáp: “Chỉ cần công chúa có thể tỉnh lại, nô tỳ sẵn sàng làm bất cứ việc gì”.

Nói xong nàng ta liền quay lưng, vội gạt lệ nơi khóe mắt, sau đó lại bắt đầu dài dòng: “Công chúa, một lát nữa nô tỳ sẽ hầu hạ người tắm rửa, bữa sáng nô tỳ cũng chuẩn bị xong rồi.

Có lẽ buổi sáng nô tỳ sẽ bận rộn một hồi nên không theo hầu bên cạnh người được, công chúa có gì cần căn dặn cứ kêu nhị nương, nhị nương là người Liên công tử phái tới”.

Thẩm Nguyệt gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Thời tiết vào thu bên ngoài trong trẻo và tươi mát, mới sáng sớm đã trải đầy nắng vàng ban mai, là một ngày nắng đẹp.

Chỉ là Thẩm Nguyệt đang trong thời gian ở cữ, lại vừa hồi phục sau cơn bệnh nặng, không thể ra ngoài vận động, ngay cả cửa sổ cũng không thể mở quá lớn.

Ngọc Nghiên hầu hạ Thẩm Nguyệt dùng bữa sáng, lại uống thuốc xong liền dìu nàng trở lại giường nghỉ ngơi.

Thẩm Nguyệt một lòng một dạ trêu chọc đứa con trai mới sinh, cũng không có thời gian chú ý nhiều tới Ngọc Nghiên.

Vào lúc này tay áo Ngọc Nghiên kẹp chặt thứ gì đó rồi vội vội vàng vàng ra khỏi Trì Xuân Uyển.

Nàng ta xuyên qua vườn hoa, sải chân đi thẳng tới Phù Dung Uyển.

Chất độc trong người Liễu Mi Vũ bây giờ đã được giải vì vậy thân thể vẫn còn rất yếu ớt, chủ yếu nằm trên giường dưỡng bệnh.

Nhau thai lần trước của Thẩm Nguyệt được đem tới để làm thuốc dẫn cho nàng ta cũng chỉ ăn được một phần nhỏ, số còn lại mỗi ngày đều dùng một phần riêng biệt để hầm canh bồi bổ thân thể.

Đại phu đó nói rằng nàng ta cần phải sử dụng nhau thai này để phục hồi nguyên khí.

Do đó Liễu Mi Vũ yên tâm thoải mái ăn nó.

Chỉ cần nhớ tới thứ mà mình ăn là một miếng thịt rơi xuống từ trên người Thẩm Nguyệt nàng ta liền đặc biệt cảm thấy ngon miệng.

Thực ra để hóa giải loại độc Thiên Hầu này căn bản không cần dùng tới cái gọi là phương thuốc, càng không cần sử dụng nhau thai làm thuốc dẫn.

Đó chẳng qua là cái cớ mà Liễu Mi Vũ đã cùng tên đại phu kia chuẩn bị từ sớm.

Thuốc độc là do Liễu Thiên Hạc đưa cho nàng ta, trong tay hắn đương nhiên cũng có thuốc giải.

Liễu Mi Vũ kêu Liễu Thiên Hạc hạ vào người nàng ta một lượng độc nhỏ, cũng không đủ lập tức khiến nàng ta tử vong.

Trong tay nàng ta có thuốc giải, Liễu Thiên Hạc cũng để lại một phần chất độc đó để nàng ta phòng thân, nàng ta có thể khiến bản thân trúng độc bất cứ lúc nào, cũng có thể tự giải độc mọi lúc.

Cứ nhiều lần lặp lại như vậy mới có thể duy trì trạng thái trúng độc và buộc Tần Như Lương phải tìm kiếm thuốc giải khắp nơi để cứu bản thân.

Chỉ cần dồn ép Tần Như Lương đến một bước đường nhất định, lại sai khiến đại phu nói ra việc lấy nhau thai làm thuốc dẫn, hắn sẽ không tiếc giá nào để tìm được.

Nhưng nhau thai của phụ nữ mang thai là vật cấm kỵ, há có thể dễ dàng giao cho người khác như vậy.

Cho dù Tần Như Lương lấy nghìn vàng thu mua thì thứ đó cũng hiếm có khó gặp vô cùng.

Dưới cơn cùng quẫn, Tần Như Lương liền nhớ tới trong nhà còn có một bà bầu sắp sinh, chính là Thẩm Nguyệt.

Chỉ cần loại cái thai trong bụng của Thẩm Nguyệt liền có thể đạt được thuốc dẫn.

Cứ như vậy từng bước nối tiếp chặt chẽ, kế hoạch này không chỉ có thể thả Liễu Thiên Hạc, tháo gỡ hiềm nghi cho bản thân nàng ta mà còn có thể dùng nó để cướp đi tính mạng của đứa con trong bụng Thẩm Nguyệt, cớ sao lại không làm?

Quả là một mũi tên trúng ba con nhạn!

Bởi vậy Liễu Mi Vũ mạo hiểm đánh cược một phen, tự dồn bản thân vào hiểm cảnh để tái sinh, cuối cùng nàng ta cũng thắng cược.

Nhưng nàng ta có nằm mơ cũng không ngờ tới cuối cùng Thẩm Nguyệt không những không gặp bất trắc mà còn thuận lợi sinh ra đứa bé.
Chương 137: Ta không làm gì cả

Khi Hương Lăng đang cẩn thận đút cho nàng ta từng thìa canh, nàng ta không kìm được thốt lên: “Tại sao lần nào nàng ta cũng có thể gặp dữ hóa lành? Với cái thai hơn tám tháng bị tướng quân ép tới không thể không sinh non đó, ta vốn còn tưởng rằng lần này nàng ta sẽ phải đi gặp Diêm Vương không còn nghi ngờ, đứa trẻ trong bụng cũng chắc chắn không giữ lại được, chẳng ngờ đứa nhỏ được cứu mà cô ta cũng vẫn còn sống!”

Hương Lăng thoáng ngập ngừng rồi nói: “Nô tỳ nghe nói mấy ngày nay công chúa bệnh nặng chưa từng tỉnh lại”.

“Bệnh chết mới tốt, tướng quân khỏi phải từ sáng tới tối đều nhớ nhung tới nàng ta”.

Nàng ta sao có thể không nhìn ra được Tần Như Lương vài ngày nay tuy người đều ở trong viện của nàng ta nhưng tinh thần luôn lơ đễnh, quan tâm tới Thẩm Nguyệt hơn bao giờ hết.

Là vì cảm giác thiếu nợ sao? Hay còn vì nguyên nhân nào khác?

Lúc này trong viện cũng truyền đến tiếng bước chân, Hương Lăng còn chưa kịp mở cửa thì đã bất ngờ có người từ bên ngoài xông vào.

Liễu Mi Vũ nâng mắt nhìn lên, chỉ thấy đứng ngược chiều ánh sáng ở khung cửa chính là Ngọc Nghiên.

Gương mặt xinh đẹp của Liễu Mi Vũ thoắt thay đổi, quát lên: “Lá gan của thứ tiện tỳ nhà ngươi đúng là lớn lắm!”

Ngọc Nghiên có thể một mình tới đây sau lưng Thẩm Nguyệt đương nhiên là táo bạo.

Thấy Liễu Mi Vũ đã uống hết một nửa bát canh, trong nồi còn đang đun sôi thứ gì đó, khoảng thời gian này nàng ta vẫn ngày ngày chạy tới phòng bếp làm sao có thể không biết đó là nhau thai của công chúa nhà mình đây?

Chỉ cần nghĩ đến điều đó, trong lòng Ngọc Nghiên liền nhỏ máu.

Khi Thẩm Nguyệt còn đang đau ốm, Ngọc Nghiên không rảnh để tính toán chuyện này chỉ có thể liều mạng nhẫn nhịn.

Hiện tại Thẩm Nguyệt đã tỉnh, bên cạnh lại có Thôi thị săn sóc, nàng ta còn lo sợ cái gì?

Nàng muốn dũng cảm thay công chúa đến đòi nợ!

Ngọc Nghiên đỏ hồng hai mắt nhìn Liễu Mi Vũ chòng chọc: “Ăn thịt của người khác, uống máu của người khác, ngươi rất vui vẻ có phải không?”

Liễu Mi Vũ đáp: “Là công chúa kêu ngươi tới đây sao? Ta nghe nói công chúa đổ bệnh rồi, vừa hay ta cũng vẫn nằm trên giường suốt, còn chưa kịp tới cảm ơn công chúa. Nếu không phải nhờ nhau thai của nàng, ta cũng không thể giải được độc trong người”.

Ngọc Nghiên nhìn chằm chằm Liễu Mi Vũ: “Trái tim của ngươi đúng là còn độc ác hơn cả rắn rết!”

Liễu Mi Vũ bật cười, đắc ý đáp: “Ta có thể làm được gì, khi đó ta hấp hối gần chết, là tướng quân không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tìm được thuốc dẫn cho ta, ta không thể ăn hết nhau thai của công chúa trong một lần, đại phu nói rồi mỗi ngày dùng để hầm dùng không thể tốt hơn”.

“Ngươi không sợ sẽ gặp phải báo ứng sao?”

Liễu Mi Vũ sầm mặt, lạnh lùng nói: “Báo ứng? Ta thì có thể gặp báo ứng gì? Ta từ đầu đến cuối chưa từng làm gì.

Ngọc Nghiên, nếu ngươi còn không đi, ta sẽ kêu người tới đánh đuổi ngươi ra ngoài, sao có thể trong mắt không có tôn ti như vậy, công chúa bình thường dung túng ngươi quen rồi, nhưng ta thì không!”

Thế nhưng Ngọc Nghiên không những không rời đi, nàng ta ngược lại còn bước vào gian phòng của Liễu Mi Vũ.

Nàng ta vừa bước đi vừa lấy một con dao găm từ trong tay áo, rút ra vỏ dao để lộ một lưỡi dao sắc bén.

Chính là thanh dao găm Thẩm Nguyệt vẫn luôn để dưới gối.

Có vũ khí sắc bén trong tay, Ngọc Nghiên chẳng mảy may sợ hãi.

Liễu Mi Vũ cùng Hương Lăng thấy cảnh này sắc mặt lập tức tái nhợt đi hai phần.

Hương Lăng kinh hãi thốt lên: “Ngọc Nghiên ngươi muốn làm gì? Nếu ngươi dám làm hại phu nhân, tướng quân nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”

Đôi mắt Ngọc Nghiên lộ ra tia hung tàn: “Ta không hại nàng ta, ta muốn giết chết nàng ta!”

Dứt lời, Ngọc Nghiên liền lao thẳng về phía hai người họ.

Trong chớp mắt, Phù Dung Uyển vốn tĩnh lặng vang lên tiếng thét chói tai của phụ nữ.

“Ngươi điên rồi! Bà điên này!”

“Cứu mạng! Cứu mạng! Người đâu mau tới, giết người rồi!”

Vào sáng sớm khắp nơi trong vườn hoa đều có người làm quét dọn tưới nước, nghe thấy tiếng ồn ào liền nhao nhao chạy tới Phù Dung Uyển.

Tần Như Lương lúc này cũng đang trên đường tới Phù Dung Uyển.

Phù Dung Uyển náo loạn tới gà bay chó sủa, làm sao có thể không truyền ra chút động tĩnh nào.

Có nha hoàn đang lén lút theo dõi thấy sự tình không ổn liền cấp tốc chạy về Trì Xuân Uyển mật báo tin tức.

Thẩm Nguyệt vốn còn tưởng rằng Ngọc Nghiên thực sự có chuyện bận rộn, cả buổi sáng đều đã không nhìn thấy bóng dáng nàng ta đâu, lại không ngờ nghe được nha hoàn nói là nàng ta đã tới Phù Dung Uyển gây chuyện rồi.

Ngọc Nghiên mang theo dao muốn giết chết Liễu Mi Vũ.

Sau đó Tần Như Lương kịp thời xuất hiện ngăn chặn lại hành động điên rồ này của nàng ta.

Nếu Trì Xuân Uyển không có người nào tới phân xử, còn không biết Ngọc Nghiên sẽ phải nhận hình phạt như thế nào đây.

Triệu thị cùng Thôi thị đều không muốn làm phiền tới Thẩm Nguyệt, nàng vẫn còn đang ở cữ không thể tùy tiện ra ngoài, nếu bị gió thổi tới cảm lạnh thì thực sự được không bù mất.

Triệu thị kêu Thôi thị tới canh chừng Thẩm Nguyệt, còn bản thân chuẩn bị tới cầu xin Tần Như Lương.

Không nghĩ tới những lời mà nha hoàn kia đến báo lại đều lọt vào tai Thẩm Nguyệt.

Nàng khoác một thân áo ngủ, mặt không cảm xúc đẩy mở cửa phòng rồi hỏi: "Ngọc Nghiên đang ở đâu?"

Nhà hoàn lắp bắp đáp: "Ở… còn ở Phù Dung Uyển chờ xử lý, tướng quân sắp xếp…"

Thấy Thẩm Nguyệt định nhấc chân đi ra ngoài, Triệu thị vội vàng tiến lên ngăn cản: "Công chúa không thể được, người nên nằm giường nghỉ ngơi ở trong phòng, không thể ra ngoài đi lại, bên ngoài gió lớn, coi chừng sau này để lại di chứng".

Thôi thị cũng vội tiếp lời: "Đúng vậy đó công chúa, người vẫn nên trở về phòng trước, để Triệu mụ qua đó trước xem xét tình hình, Triệu mụ là người làm lâu năm trong phủ, bà ấy cầu xin cho Ngọc Nghiên tin rằng tướng quân sẽ giơ cao đánh khẽ thôi".

Thẩm Nguyệt vẫn quyết định bước ra khỏi cửa, nàng nheo mắt nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài.

Con ngươi nàng phảng phất tia sáng nhưng không hề có nhiệt độ, có chăng chỉ là sự vắng lặng như một tấm kính thuỷ tinh lạnh băng.

Trước kia vì mang thai đứa nhỏ nên thân thể cồng kềnh không tiện nhưng giờ, khi nàng bước chân qua bậc cửa, hít một hơi thật sâu không khí trong lành bên ngoài, tuy rằng sức khỏe còn chưa hoàn toàn hồi phục nhưng lại cảm thấy một loại dễ chịu chưa từng có.

Tuy vậy trái tim nàng lại thoải mái không nổi.

Thẩm Nguyệt bước xuống bậc thềm trước cửa, đạp từng bước nói: "Cho dù Ngọc Nghiên không tới đó thì ta cũng sẽ đi".

"Công chúa!"

"Nhị nương, ngươi ở lại trông coi đứa bé", Thẩm Nguyệt đứng trước mặt Triệu thị, ánh mắt lạnh nhạt mang theo áp bức mờ ảo nhìn bà ta nói: "Triệu mụ, bà tránh ra".

Triệu thị đụng phải ánh mắt này của Thẩm Nguyệt thì khiếp sợ tới sựng người, khi bà ta còn đang chìm trong ngơ ngác nàng đã vượt qua bên người.

Triệu thị ngoảnh đầu nhìn bóng lưng của nàng, nói với theo: "Công chúa, người vừa mới sinh xong, còn chưa có thể đi ra ngoài mà!"

Tiếc là Thẩm Nguyệt vẫn nhắm mắt làm ngơ.

Nàng đi qua vườn, thẳng tới bên hồ, gió từ hồ thổi tung mái tóc của nàng, góc váy cũng cuốn bay theo gió.

Gió trong cái nắng mùa thu này không hề lạnh, ngược lại còn mang theo mùi ẩm ướt mà ấm áp.

Bước chân Thẩm Nguyệt như bay, khi nàng tới được Phù Dung Uyển, tất cả những người hầu xử lý sự việc thấy nàng đều kinh hãi mà trầm mặc, sau đó dồn dập nhường đường rồi nhanh nhẹn rời khỏi Phù Dung Uyển.

Trong sân khá lộn xộn, dưới nền đất rải rác đầy mảnh vải vụn cùng sợi tóc của phụ nữ.
Chương 138: Trả giá

Có thể thấy cuộc ẩu đả ở đây trước đó dữ dội đến mức nào.

Liễu Mi Vũ và Hương Lăng đều bị thương, lúc này đại phu đang xử lý vết thương cho Liễu Mi Vũ ở trong phòng, Tần Như Lương chắp tay đứng trong viện, sắc mặt u ám.

Ngọc Nghiên đang quỳ trong viện, trên mặt bầm tím, khóe môi sưng lên, trên thân có vết thương, máu thấm ra ngoài, quần áo rách nát.

Nàng ta cúi đầu lặng im không nói.

Trong phòng lại vang lên tiếng khóc oan ức của Liễu Mi Vũ.

Tay Hương Lăng bị con dao găm cắt trúng, sau khi được băng bó qua loa thì nàng ta đã ra cửa.

Hiện giờ con dao đó bị vứt dưới đất, lưỡi dao còn dính máu.

Hương Lăng định đưa đơn thuốc đại phu đưa cho hạ nhân để đi sắc thuốc.

Không ngờ vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Thẩm Nguyệt đang bước vào Phù Dung Uyển, sắc mặt Hương Lăng tái nhợt như nhìn thấy ma, sau đó vội vàng đảo lảo chạy vào phòng nói cho Liễu Mi Vũ.

Tần Như Lương chú ý đến phản ứng của Hương Lăng, xoay thân thì nhìn thấy Thẩm Nguyệt, hắn ta có chút sửng sốt.

Thẩm Nguyệt búi tóc bằng trâm cài màu xanh, khuôn mặt vốn dĩ có vết sẹo vắt ngang nay đã trở nên trắng trẻo mịn màng, không còn dấu vết gì cả.

Nàng đã khôi phục gương mặt Thẩm Nguyệt ngốc ngày xưa đã sở hữu

Vẫn thanh lệ nhưng không còn vẻ ngây thơ, ánh mắt sâu thẳm.

Nàng không cần hao tâm tốn sức dán sẹo để che giấu nữa, lúc đó làm thế chỉ vì muốn tiện cho bản thân hành động thôi.

Nhưng giờ nàng đã sinh con rồi, từ nay về sau, nàng chỉ cần làm hài lòng bản thân mình thôi.

Đến khi Liễu Mi Vũ được Hương Lăng dìu ra ngoài, nàng ta không dám tin khi thấy ánh mắt Tần Như Lương đang hướng về phía Thẩm Nguyệt, nhìn chằm chằm cả một lúc lâu vẫn không dời mắt đi.

Thẩm Nguyệt nhìn Ngọc Nghiên dưới đất một lúc rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Liễu Mi Vũ đứng trước cửa.

Liễu Mi Vũ đảo lảo hai bước, sắc mặt còn khó coi hơn cả Hương Lăng.

Tại sao, tại sao nàng ta đã tốn biết bao công sức mà Thẩm Nguyệt vẫn sống tốt, nhan sắc còn đẹp hơn trước.

Có lẽ trước đây Thẩm Nguyệt luôn tỏ ra mình khờ dại ngu ngốc khiến người khác dễ dàng bỏ qua nhan sắc của mình, nhưng bây giờ Thẩm Nguyệt đã khác hoàn toàn, cả người nàng đều toát lên lý trí và sự tỉnh táo mà ít ai có thể có.

Thẩm Nguyệt híp mắt nhận ra Liễu Mi Vũ bị thương, nhưng mấy vết thương trên người nàng ta cộng lại không bằng vết thương và sưng tấy trên người Ngọc Nghiên.

Thẩm Nguyệt đi đến cạnh Ngọc Nghiên, Ngọc Nghiên đang rũ đầu, phát hiện bên cạnh xuất hiện một đôi chân thì nàng ta lập tức ngẩng lên, sau khi nhìn thấy Thẩm Nguyệt, nàng ta mấp máy môi nhưng không nói nên lời.

Thẩm Nguyệt hơi cúi người xuống, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm tỳ nữ nhà mình lên, nhìn kỹ các vết thương trên mặt, ánh mắt toát ra sự lạnh lùng nhưng lại khẽ nói: “Ai làm?”

Ngọc Nghiên nghẹn họng, giơ tay lên chỉ vào Liễu Mi Vũ và Hương Lăng.

Thẩm Nguyệt buông cằm nàng ta ra nói: “Đứng lên”.

Ngọc Nghiên cử động hai chân, Tần Như Lương lại nói: “Một con nha đầu mà cũng dám ra tay đánh phu nhân, là nàng ta có lỗi trước, quỳ trong viện cũng là lẽ đương nhiên”.

Thẩm Nguyệt làm như xung quanh không có ai nói: “Đứng lên!”

Tần Như Lương nhìn bóng lưng vừa kiên định vừa kiêu ngạo của nàng, cuối cùng cũng không nói gì.

Ngọc Nghiên đứng dậy, dù cả người đầy thương tích nhưng vẫn đứng thẳng tắp, nuốt nước mắt nói: “Công chúa, là nô tì vô dụng, nô tì đánh không lại bọn họ, không có khả năng đánh chết Liễu thị”.

Thẩm Nguyệt thuận tay lau đi vết bẩn trên người Ngọc Nghiên, lau nước mắt nơi khóe mắt nàng ta nói: “Không sao, có ta ở đây, sẽ không để người khác bắt nạt ngươi”.

Sau đó nàng đi qua bên cạnh Ngọc Nghiên, cúi người nhặt con dao găm lên, nắm chặt trong tay, đi đến chỗ Liễu Mi Vũ.

Liễu Mi Vũ lùi về sau, khóc lóc như mưa vô lực nhìn Tần Như Lương: “Tướng quân…”

Thẩm Nguyệt đi đến trước bậc thềm, Tần Như Lương đi đến chắn trước mặt Thẩm Nguyệt.

Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt gầy gò của nàng, cảm thấy vô cùng phức tạp nói: “Cô không nghỉ ngơi ở trong viện, còn đến đây làm gì?”

Thẩm Nguyệt nhìn thẳng vào Liễu Mi Vũ nói: “Chả lẽ ta chỉ lo nghỉ ngơi trong viện, để các ngươi dễ dàng đánh chết người của ta thế này sao?”

Tần Như Lương nói: “Là Ngọc Nghiên ra tay trước! Ta còn chưa kịp trách tội nàng ta, nếu bây giờ cô muốn dẫn nàng ta đi, ta sẽ không truy cứu chuyện lần này”.

Thẩm Nguyệt cầm dao chỉ vào Liễu Mi Vũ bỗng nói với Tần Như Lương: “Ngươi có từng nghĩ ngươi cứu nàng ta thì ta và con của ta có thể sẽ chết không?”

Tần Như Lương nhìn nàng, hồi lâu sau mới nói: “Xin lỗi!”

Thẩm Nguyệt nói với Liễu Mi Vũ: “Cũng may bọn ta mạng lớn vẫn còn sống, nhưng sau này không thể biết được!”, ngừng một chốc nàng lại nói: “Tần Như Lương, ngươi từng nói chỉ cần ta chịu cứu nàng ta thì ngươi đồng ý hết thảy mọi điều kiện, bây giờ ngươi lấy nhau thai của ta làm thuốc dẫn cho nàng ta, dù ta cứu được nàng ta thì còn tính không?”

Tần Như Lương: “Tất nhiên vẫn tính”.

“Nếu ta muốn nàng ta chết...”

Tần Như Lương nói: “Ta rất biết ơn vì cô đã cứu nàng ấy, nhưng nàng ấy chưa từng làm gì. Thẩm Nguyệt, cô và con… chẳng phải cũng không có chuyện gì đó sao?”

Thẩm Nguyệt nói: “Chẳng qua là sinh non trước một tháng mà thôi, dù sao bọn ta cũng sẽ không sao, ngươi cũng có thể đạt được thứ ngươi muốn, thế nên đây chính là lý do ngươi mặc kệ tất cả mà đánh vào bụng ta sao?”

Tần Như Lương không còn gì để nói.

“Tốt lắm, bây giờ ngươi không muốn cho ta động vào nàng ta...”, nàng nghiêng người nhìn chằm chằm Tần Như Lương nói: “Vậy thì cứ để ngươi chịu đi”.

“Ngươi muốn ta trả thế nào?”, chỉ cần là việc hắn ta có thể làm được thì hắn ta đều sẵn lòng bù đắp cho Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt ném con dao găm cho hắn, nói rõ từng chữ: “Tự đâm mình một nhát”.

Liễu Mi Vũ hoảng sợ thốt lên: “Tướng quân, đừng mà!”

Tần Như Lương siết con dao, cúi đầu nhìn lưỡi dao sắc bén đó, sau đó không do dự đâm vào cánh tay mình.

Máu chảy thấm ướt cả áo của hắn ta, lộ ra vết thương rất sâu.

Tần Như Lương mím môi nói: “Nếu một dao này có thể khiến cô không còn căm hận, ta sẵn lòng chịu”.

Liễu Mi Vu hoảng sợ hét lên, sắc mặt trắng bệch nói: “Tướng quân!”

Tần Như Lương không nhìn Liễu Mi Vũ một cái nói: “Nàng đừng qua đây, đây là ân oán của ta và nàng ta”.

Thẩm Nguyệt đến gần một bước, giơ tay cầm cán dao trên cánh tay Tần Như Lương.

Tần Như Lương cau mày nhịn đau.

Liễu Mi Vũ khiếp sợ mặt mày trắng bệch gào lên: “Thẩm Nguyệt! Ngươi dừng tay cho ta! Không thể làm hại đến tướng quân!”

Liễu Mi Vũ càng gào thét càng như có thể khiến Thẩm Nguyệt dùng sức, ngón tay nàng hơi dùng sức, mũi dao như ma sát vào xương cánh tay của Tần Như Lương, hắn ta phát ra tiếng rên khẽ.
Chương 139: Một cánh tay

Thẩm Nguyệt nói: “Hận? Muốn hận một người thì trước tiên phải ghi nhớ người đó, ngươi có tư cách gì làm ta hận?”

“Tần Như Lương, chuyện mà Thẩm Nguyệt ta hối hận nhất không phải là ban đầu không rõ trái phải là đã quyết định gả cho ngươi, mà là ta lại nghĩ ngươi có thể là một người tốt”.

Nỗi đau cứ thế lan ra khắp trái tim theo từng câu từng chữ của nàng.

Tần Như Lương thấp giọng nói: “Chắc cô thất vọng lắm”.

Thẩm Nguyệt khẽ cười nói: “Có một chút, bởi vì khi ta nghĩ ngươi có thể là người tốt, ta còn ôm một chút hy vọng.

Ta nghĩ sự bất công và lạnh lùng mà ngươi dành cho ta trước đó chỉ là vì ngươi yêu người khác. Dù có yêu người khác thì ngươi cũng không nên không phân rõ đúng sai mà đã nghiêng về phía tình yêu của ngươi trước mặt các quan văn võ trong triều chứ.

Hay là ngươi nghĩ ta sẵn lòng cứu ngươi chỉ là vì Triệu mụ vất vả cầu xin?

Và vì ngươi thà bị trừng phạt cũng không vu cáo hãm hại ta, vì bảo vệ người phụ nữ ngươi yêu mà quỳ xuống cầu xin giúp đỡ, ngươi ngay thẳng, đường đường chính chính chịu phạt dưới cổng Hàn Vũ, lúc đó ta nghĩ Tần Như Lương ngươi là một người đàn ông”.

Tần Như Lương hít sâu một hơi, ngước mắt lên nhìn nàng, hơi run rẩy.

Nàng nói: “Nhưng chính sự mong đợi ngu ngốc này suýt nữa khiến ta vạn kiếp bất phục”.

Vừa nói tay nàng vừa xoáy mạnh con dao vào da thịt Tần Như Lương, máu nhỏ xuống ướt đẫm cánh tay hắn, chảy dọc theo ngón tay trong áo rồi nhỏ xuống đất.

Tần Như Lương cảm thấy cả cánh tay mình như mất cảm giác.

Giữa hai hàng mày Thẩm Nguyệt lộ ra sự bạo ngược: “Ta vốn nghĩ dù trước đây không vui vẻ gì thì giữa ta và ngươi vẫn có thể hòa thuận, bây giờ xem ra là không thể nữa.

Ngươi chưa từng tin ta dù chỉ một lần, đừng hòng ta tin ngươi dù chỉ một chút.

Ngươi chưa từng thương xót mẹ góa con côi chúng ta thì cũng đừng hòng ta thương hại ngươi và người phụ nữ của ngươi.

Tần Như Lương, con đường sau này, chúng ta cứ chờ mà xem”.

Nói rồi Thẩm Nguyệt bỗng rút dao găm ra, tiện tay quẹt xuống dưới.

Tiếng vải xé nát vang lên, nàng rạch rách áo Tần Như Lương.

Lúc đó Tần Như Lương cảm thấy có lẽ những ngày tháng sau này nàng không thể ôm bất kỳ hy vọng gì với mình nữa.

Cảm giác khổ sở khó nói nên lời bỗng ập đến, hắn ta không biết là tại sao.

Nhưng hắn ta biết mình đã làm sai điều gì.

Tiếng khóc của Liễu Mi Vũ vang vọng bên tai, nàng ta chửi bới Thẩm Nguyệt, thậm chí muốn lao đến cấu xé Thẩm Nguyệt nhưng cuối cùng vẫn sợ con dao trong tay nàng.

Với sự quyết liệt của Thẩm Nguyệt, nếu Liễu Mi Vũ dám đến gần thì nàng chắc chắn sẽ không hề nương tay.

Tần Như Lương không trách nàng, hắn ta bỗng nhớ đến cảnh tượng nàng gào khóc vô cùng đau xót trong cơn mưa bão ngày đó, rất lâu về sau cũng sẽ không quên được.

Là hắn ta nợ nàng!

Thế nhưng ngay sau đó, cổ tay Thẩm Nguyệt nhanh như chớp xoay chuyển, sau khi rạch áo của Tần Như Lương, con dao khẽ khàng xoẹt qua cổ tay hắn ta.

Lưỡi dao cực kỳ sắc bén, động tác tay của nàng cực nhanh, cánh tay Tần Như Lương đau đến mất cảm giác cũng không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cổ tay chợt lạnh lẽo.

Tần Như Lương nhíu mày, hắn ta thấy cánh tay mình co giật đến mức vô lực.

Hắn ta cúi đầu xuống nhìn mới phát hiện trên cổ tay có một vết thương, máu chảy dọc xuống, sắc mặt hắn ta thay đổi.

Máu nóng hổi bắn lên mặt Thẩm Nguyệt, mắt nàng bị màu máu nhuộm đỏ, nàng không cảm xúc nói: “Ngươi nghĩ ta chỉ cắt áo dứt nghĩa với ngươi thôi sao, đúng là ngây thơ”.

Nàng vừa chuẩn xác vừa dứt khoát cắt vào gân mạch của Tần Như Lương.

Nàng nói: “Lấy tử hà xa của ta đổi lấy một tay của ngươi cũng đáng. Một trả một, ngươi yên tâm, hôm nay ta phế một tay của ngươi, từ nay về sau ta sẽ không thấy ngươi nợ ta nữa”.

Tần Như Lương tưởng Thẩm Nguyệt chỉ muốn đâm mình một nhát, không ngờ bây giờ lại cắt đứt gân tay.

Hắn ta muốn giơ cánh tay lên nhưng nhận ra ngoài cơn đau thì không có bất kỳ phản ứng nào.

Tần Như Lương nắm lấy cổ tay, dù làm cách nào cũng không thể khiến cả cánh tay ngừng run rẩy.

Hắn ta nghiến răng nói: “Thẩm Nguyệt, cô đúng là độc ác”.

Thẩm Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn ta rồi nói: “Độc ác sao? So với ngươi chẳng qua còn kém xa”.

Liễu Mi Vũ điên cuồng đẩy Hương Lăng sang một bên, bất chấp mọi thứ mà lao đến chỗ Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi từng nói chỉ đâm chàng ấy một nhát, tại sao lại phải phế tay của chàng! Tại sao ngươi lại làm thế với chàng! Ta liều mạng với ngươi!”

Nhưng nàng ta chưa đến gần thì đã bị Tần Như Lương ôm chặt lại.

Tần Như Lương nói: “Đừng qua đó, nàng chê ta bị một tay chưa đủ sao?”

Liễu Mi Vũ run rẩy, sau đó ngã vào lòng hắn ta gào khóc.

Thẩm Nguyệt nhìn Liễu Mi Vũ đau khổ bật khóc nói: “Quả thật Tần Như Lương rất yêu ngươi, hắn lấy tính mạng đứa con trong bụng ta làm trò đùa chỉ vì cứu ngươi, ngươi nên cảm thấy vui mới đúng”.

Liễu Mi Vũ ngước đôi mắt đầy nước mắt lên, căm hận nhìn nàng.

“Có cảm thấy đau đớn hơn một nhát dao ta đâm vào người ngươi không?”, Thẩm Nguyệt nói: “Đau là phải, đây mới chỉ là bắt đầu”.

“Ta cũng muốn xem tướng quân Tần bị phế đi một tay, sau này làm tướng quân đứng đầu Đại Sở thế nào đây. Còn Liễu Mi Vũ ngươi, nếu không có Tần Như Lương bảo vệ thì cũng chỉ là một mạng sống rẻ mạt thôi”.

Nàng xoay người rời đi: “Ngươi muốn đấu thì ta sẽ đấu với ngươi đến cùng. Mi Vũ, ta đợi ngươi tự đến”.

Ống tay áo của Thẩm Nguyệt dính đầy máu, nàng cầm con dao găm trong tay, kéo Ngọc Nghiên còn đang sững sờ từng bước đi ra khỏi Phù Dung Uyển, không ai dám ngăn lại.

Về đến Trì Xuân Uyển, Thôi thị nhìn thấy áo Thẩm Nguyệt dính đầy máu, đổi sắc nói: “Công chúa bị thương rồi?”

Thẩm Nguyệt cúi đầu làm như không có chuyện gì nhìn góc áo nói: “Không phải máu của ta, nhị nương yên tâm”.

Sau đó Ngọc Nghiên nhếch nhác quỳ xuống đất, nàng ta cảm thấy đau lòng, còn tự tát vào mặt mình.

Thẩm Nguyệt quay đầu lại nói: “Ngọc Ngươi, ngươi đang làm gì thế?”

Cuối cùng Ngọc Nghiên không kiềm chế được bật khóc: “Công chúa, là nô tì vô dụng, đều là lỗi của nô tì… Hôm đó, nếu không phải do nô tì chậm chạp không về thì công chúa sẽ không gặp nguy hiểm… Nô tì muốn trả thù cho công chúa nhưng vẫn nhọc công chúa đến cứu nô tì… Công chúa còn đang ở cữ, nếu để lại mầm tai họa thì nô tì khó thoát khỏi tội”.

Thẩm Nguyệt lau nước mắt trên gương mặt sưng vù lên nói: “Ngọc Nghiên, lá gan ngươi cũng không nhỏ, bây giờ còn dám lén ta cầm dao ra ngoài đâm người khác rồi”.
Chương 140: Hối và hận

Ngọc Nghiên nói: “Nô tỳ ngày ngày nhìn Hương Lăng bưng canh nấu từ nhau thai công chúa đến cho Liễu thị ăn, nô tỳ thấy còn đau đớn hơn ăn thịt mình, nô tỳ không khống chế được…”

“Kết quả ngươi đánh không thắng, ngược lại còn bị các nàng đánh thành thế này”.

“Nô tỳ cầm dao chém Liễu thị và Hương Lăng mấy phát”. Ngọc Nghiên ưỡn ngực ngẩng đầu, kiêu ngạo nói ra, nói xong lại tỏ ra hơi nản lòng: “Nhưng nô tỳ quên cầm vải bố bịt miệng Liễu thị, giọng của nàng ta quá chói tai, quá ầm ĩ, thu hút những người khác đến, vậy mới khiến cho nô tỳ thất bại”.

Thẩm Nguyệt nói: “Đứng lên đi”.

“Nô tỳ có tội, không dám đứng lên”, hai mắt Ngọc Nghiên đẫm lệ ngóng nhìn Thẩm Nguyệt.

“Ta có nói là ngươi sai sao?”. Thẩm Nguyệt nói: “Chuyện hôm đó không trách ngươi, là ta phái ngươi đến chỗ của Liên Thanh Châu, là mưa to làm chậm trễ bước chân của ngươi, là ý trời!”

“Nhưng nô tỳ còn tát công chúa một cái…”

“Ồ, ta nhớ ra rồi, nếu không phải một cái tát kia của ngươi khiến ta kịp thời tỉnh táo, ta cũng không biết đó là ngày nào đêm nào nữa. Ta không trách ngươi, đứng dậy thay quần áo cho ta”.

Ngọc Nghiên lau nước mắt, lúc này mới chịu đứng dậy, đi lấy quần áo sạch sẽ thay cho Thẩm Nguyệt.

Ngày đó mưa to, Ngọc Nghiên là bởi nguyên nhân khách quan nên không kịp trở về, nhưng Triệu thị thì không phải như vậy.

Triệu thị là vì để Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt ở chung một chỗ nên cố ý rời khỏi Trì Xuân Uyển, rất lâu vẫn không trở về. Khi đó cho dù Thẩm Nguyệt gọi bà ta như thế nào thì cũng không có ai trả lời.

Rõ ràng vết xe đổ còn đó, mà Triệu thị lại như thể vết sẹo lành là quên đau, suýt tạo ra sai lầm lớn.

Thẩm Nguyệt cũng không xử lý bà ta, nếu bà ta còn muốn ở lại Trì Xuân Uyển thì ở, nếu như không muốn, vậy Thẩm Nguyệt cũng không ép buộc.

Chỉ là chuyện bên người Thẩm Nguyệt sẽ giao cho Ngọc Nghiên và Thôi thị đi làm, sẽ không để cho Triệu thị phụ trách nữa.

Nhất định phải giữ bí mật chuyện Tần Như Lương bị cắt đứt một gân tay với bên ngoài.

Bằng không, Đại Sở sẽ không cần đại tướng quân một tay, mà Dạ Lương thua trận trước đó không lâu vốn đã chẳng yên phận, nếu biết chủ tướng đánh bại bọn họ lúc trước bị tàn phế một tay, chỉ sợ chúng sẽ càng không chịu sống yên.

Khi ấy, đám hạ nhân của phủ tướng quân đều lùi ra canh giữ bên ngoài Phù Dung Uyển, không ai biết rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì, càng không biết hắn ta bị đứt gân mạch một cánh tay. Bọn hạ nhân chỉ biết Tần Như Lương bị trúng một đao.

Sau đó viện chủ đổi rất nhiều đại phu để chữa trị vết thương trên cánh tay của Tần Như Lương.

Có điều, đứt gân tay không dễ dàng chữa trị như vậy. Dù vết thương khép lại, khả năng hoạt động của cánh tay cũng không bằng trước, không thể dùng lực, đối với một người tập võ, như thế đã coi như bị phế.

Cũng may bình thường Tần Như Lương cầm kiếm bằng tay phải, mà hắn ta bị thương ở tay trái nên cũng dễ che giấu tai mắt người đời.

Nhưng nếu so chiêu với người lợi hại, hắn ta chỉ có thể dùng một tay, chẳng những sức chiến đấu giảm xuống nhiều mà còn lập tức lộ ra manh mối.

Đại phu đều bó tay hết cách với gân tay của Tần Như Lương.

Đối với chuyện này, Liễu Mi Vũ vừa đau buồn vừa oán hận.

Nàng ta rất muốn đi tố cáo Thẩm Nguyệt, người phụ nữ lòng dạ độc ác kia lại dám ra tay cắt đứt gân mạch của tướng quân!

Nhưng nếu làm như vậy, e rằng sẽ liên lụy thêm những việc khác, bao gồm chuyện Tần Như Lương làm cho Thẩm Nguyệt sinh non, còn cả độc Tỏa Thiên Hầu kia… thậm chí, như Tần Như Lương đã nói, những kẻ coi hắn ta là địch cũng sẽ nhân cơ hội chèn ép hắn ta.

Liễu Mi Vũ hiểu được lợi và hại trong đó, muốn duy trì tình trạng hiện giờ, không ai được nói ra chuyện này.

Bằng không, Tần Như Lương vừa đổ, sẽ không còn người nào có thể che chở nàng ta.

Liễu Mi Vũ không ngờ cuối cùng Thẩm Nguyệt lại bình yên vô sự, mà cái giá của những chuyện này lại dùng cánh tay của Tần Như Lương đến đổi!

Nếu biết trước như thế, nàng ta còn tốn sức diễn màn kịch này hay không?

Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi.

Liễu Mi Vũ chỉ hận Thẩm Nguyệt, hận không thể khiến nàng chết không có chỗ chôn. Tất cả những chuyện này đều do chính tay nàng tạo thành!

Tiễn đại phu đi rồi, viện chủ trở nên vô cùng vắng vẻ.

Liễu Mi Vũ rưng rưng nước mắt chăm sóc bên cạnh Tần Như Lương, sắc mặt hắn ta uể oải, lẳng lặng nhìn tay trái được băng bó, thử cố gắng nâng lên.

Liễu Mi Vũ chợt nói: “Tướng quân, nhất định sẽ đỡ thôi, đại phu nói bây giờ không thể cố sức, phải chờ từ từ khôi phục”.

Tần Như Lương cười gượng, lắc đầu: “Nàng biết điều này có nghĩa gì không? Có nghĩa là sau này ta sẽ biến thành một kẻ tàn phế”.

Liễu Mi Vũ tựa vào lồng ngực Tần Như Lương khóc sướt mướt, nói: “Tướng quân còn có Mi Vũ, Mi Vũ có chết cũng không rời khỏi tướng quân. Là công chúa quá độc ác, lại dám ra tay tàn nhẫn với tướng quân như vậy!”

Tần Như Lương nói: “Nàng ta độc ác, ta cũng độc ác. Hôm đó, vì giải độc cho nàng, ta cũng ép nàng ta đến đường cùng”.

“Tướng quân đang tiếc thương công chúa sao?”. Tần Như Lương không nhìn thấy biểu cảm của Liễu Mi Vũ, vẻ mặt của nàng ta không buồn thảm như nước mắt của mình, không hề có chút đau khổ nào, trái lại là điên cuồng ghen ghét và hận thù.

Tần Như Lương nói: “Hễ là người có chút lương tri thì sẽ không nhẫn tâm đi làm loại chuyện không có tính người như vậy”.

Nhưng hắn ta lại vì Liễu Mi Vũ, hết lần này đến lần khác phá bỏ ranh giới cuối cùng của mình.

Bây giờ hắn ta bị phế một cánh tay cũng không vô tội.

“Mi Vũ, sau này đừng chọc vào nàng ta nữa, lần sau còn xảy ra chuyện gì, ta không chắc vẫn còn sức lực và khả năng ứng phó”.

Tần Như Lương cũng cảm thấy bất lực vô cùng, hắn ta hiểu rõ Thẩm Nguyệt nên lại nói: “Sau này chỉ cần nàng không chọc vào nàng ta, nàng ta sẽ không đối phó nàng”.

Liễu Mi Vũ nói: “Ta biết rồi”.

Nhưng đó là một cánh tay của Tần Như Lương, cứ bỏ qua như vậy sao. Nàng ta có thể cam lòng sao?

Nhưng Liễu Mi Vũ không thể tùy tiện hành động, lời nói của Thẩm Nguyệt trong Phù Dung Uyển vẫn còn vang vọng rõ ràng từng chữ bên tai nàng ta. Nếu tùy tiện chọc vào người phụ nữ điên kia, lần sau nàng sẽ còn ra tay với Tần Như Lương.

Đại phu phụ trách khám và chữa bệnh cho Liễu Mi Vũ rời phủ tướng quân trở về nhà. Để tránh rước phải chuyện phiền toái, trong khoảng thời gian này, ông ta đều không đến phủ tướng quân khám chữa bệnh.

Thù lao nên nhận thì ông ta cũng đã lĩnh đủ rồi, dù thế nào đi nữa, những chuyện kia đều không liên quan đến ông ta.

Đêm đó, nhà nhà đóng cửa nghỉ ngơi.

Cảnh đêm yên tĩnh, ánh đèn lờ mờ từ trong căn phòng tỏa ra.

Cốc cốc cốc!

Có người gõ cửa nhà đại phu trong hẻm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom