Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 132-135
Chương 132: Quyết tâm
Nhưng trên đường quay về, hắn ta có hỏi đại phu, đại phu nói nếu chưa đủ tháng mà bị ép sinh thì sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, sau này sinh ra sẽ ốm bệnh cả đời, hoặc khó xinh… tóm lại là có rất nhiều khả năng.
Tần Như Lương không nhớ ban nãy bản thân dùng bao nhiêu sức lực.
Hắn ta chỉ nhớ được rằng Thẩm Nguyệt chảy máu không ngừng.
Đây là lần đầu tiên hắn ta thấy Thẩm Nguyệt khóc như vậy, hắn ta tận mắt nhìn thấy Thẩm Nguyệt thất vọng vì bản thân. Hắn ta cảm thấy trái tim của mình cũng bị bóp chặt theo.
Chẳng lẽ hắn ta đã… làm sai rồi sao?
Mưa to không ngừng, đến chiều tối vẫn không tạnh.
Ngọc Nghiên chỉ đưa đồ đến cho Liên Thanh Châu, nhờ Liên Thanh Châu nghĩ cách tìm thuốc giải, không ngờ khi quay về thì trời lại mưa nên ở lại chỗ Liên Thanh Châu trú mưa một lúc.
Chẳng ngờ khi nàng ta quay lại thì Trì Xuân Uyển đã nảy sinh biến hóa long trời lở đất.
Mà Triệu thị cứ tưởng rằng Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt sẽ nói chuyện vui vẻ nên bà ta cố gắng kéo dài thời gian, nhưng lại bỏ lỡ lúc Thẩm Nguyệt yếu đuối và cần sự giúp đỡ nhất.
Thẩm Nguyệt rơi vào hôn mê, không biết bản thân đã vượt qua thế nào.
Trong lúc mơ hồ, bên tai toàn là tiếng người huyên náo.
Nàng mở ra cặp mắt vô thần, không thể nhìn rõ thứ gì, chỉ thấy rất nhiều bóng người lóe lên trước mắt nàng, khiến nàng choáng váng.
Ngọc Nghiên quỳ dưới đất, nắm chặt tay nàng, khóc nhòe mắt, hét lên: “Công chúa! Công chúa mau tỉnh đi ạ!”
Đám bà đỡ bên cạnh lo lắng nói: “Công chúa, lúc này không thể ngủ được! Người phải dùng sức! Nếu không đứa bé sẽ không chui ra được, người và đứa bé sẽ đều gặp nguy hiểm!”
“Công chúa! Nô tỳ xin người, xin người hãy dùng sức!”
Cả người Thẩm Nguyệt là mồ hôi, lúc nóng lúc lạnh, tư duy của nàng không rõ ràng, tuy rằng nghe được nhưng lại không thể xoay chuyển nổi điều gì.
Cho đến khi Ngọc Nghiên cắn răng, lau nước mắt trên mặt, sau đó đánh một cái vào mặt Thẩm Nguyệt.
Cả căn phòng yên lặng như tờ.
Thẩm Nguyệt ngơ ngác nhìn Ngọc Nghiên, ánh mắt vô hồn lúc này mới nhìn thấy bóng dáng của Ngọc Nghiên.
Ngọc Nghiên đỏ bừng mắt nói với Thẩm Nguyệt: “Công chúa, nếu người không cố gắng lên thì đứa bé sẽ chết đấy! Người sẽ khó sinh mà chết! Không lẽ công chúa muốn bản thân chết không minh bạch như vậy sao! Nô tỳ cầu xin người hãy tỉnh táo lại!”
Cả đầu Thẩm Nguyệt ong ong, sau đó vẫn tỉnh táo lại, hít vào một hơi.
Sau đó phần bụng của nàng truyền đến một cơn đau kịch liệt, nàng hét lên, bắt đầu oằn mình dùng sức.
Đám bà đỡ thấy vậy đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó không dám thả lỏng mà giúp Thẩm Nguyệt sinh con.
Có bà đỡ ở bên liên tục chỉ dẫn Thẩm Nguyệt hít thở, sau đó dùng sức.
Cả đầu Thẩm Nguyệt đầy mồ hôi, không ngừng thở sâu, cố gắng dùng toàn lực.
Nàng chưa từng sinh con, cho nên cảm thấy bản thân giống như đã đặt một chân vào điện Diêm Vương.
Nhưng nàng không thể khiến con mình chết cùng được.
Hoài thai khổ cực bao nhiêu tháng ròng, nàng nhất định phải sinh nó ra.
Nhất định!
Thẩm Nguyệt nắm chặt tay của Ngọc Nghiên, đôi mắt đen láy kiên cường vô cùng, đó là sự quyết tâm mà một người mẹ nên có nhất.
Trước đó, có lẽ nàng không quá quan tâm, cũng chưa chuẩn bị tốt để làm một người mẹ.
Nàng còn chưa yêu ai mà đến thế giới này lại có một đứa con.
Nhưng bây giờ, đứa bé sắp đi ra khỏi bụng nàng, nàng chưa từng cảm nhận được cảm giác này.
Mặc dù đau đớn vô cùng, nhưng nàng vẫn luôn cố gắng và dũng cảm vượt qua.
Ngọc Nghiên cũng đầy mồ hôi, nhìn mặt Thẩm Nguyệt không chút huyết sắc, cắn rách môi cũng phải nhịn, khiến cả căn phòng ngập mùi máu.
Ngọc Nghiên dùng sức cổ vũ: “Công chúa đừng bỏ cuộc, sắp xong rồi… sắp xong rồi ạ…”
Bà đỡ cũng khích lệ: “Công chúa cố lên, đã nhìn thấy đầu rồi!”
Thẩm Nguyệt cắn răng, cả người như dồn toàn bộ sức lực, chau mày nhíu mặt gào lên, sau đó cả người nàng run rẩy cực độ, mà nước mắt cũng ào ào tuôn ra.
Sau đó, nàng không biết bản thân đã cố gắng thế nào nữa.
Bên tai là tiếng nói của bà đỡ, còn lại đều trắng xóa.
Nàng đang chiến đấu những phút cuối cùng.
Sau đó, bà đỡ vui mừng hô lên: “Ra ngoài rồi, ra ngoài rồi!”
Thẩm Nguyệt xụi lơ, giống như hết sạch sức, chỉ còn lại cái xác khô.
Nàng không có sức mở nổi mắt để nhìn sang đứa bé.
“Công chúa!”, Ngọc Nghiên kinh hãi hô lên. Nàng ta sờ vào trán Thẩm Nguyệt, nóng hầm hập.
Mưa tạnh.
Giọt mưa chảy lách tách trong khẽ lá, rơi xuống mái tôn, tạo ra tiếng tí tách.
Mây đen đã tan, hiện ra bầu trời sạch sẽ, bao trùm sắc trời nhàn nhạt.
Ánh hoàng hôn lan ra, mấy sợi sáng màu vàng kim rơi vào nóc nhà màu xám xanh của Trì Xuân Uyển, tỏa sáng lấp lánh trong nước mưa.
Tần Như Lương chờ ở bên ngoài, hắn ta tận mắt thấy mưa tạnh, hoàng hôn sau mưa không ngờ lại đẹp đến thế.
Chính tai hắn ta nghe thấy bà đỡ vui vẻ nói đứa bé đã sinh ra.
Bàn tay luôn ghì chặt trong tay áo bỗng dưng nới lỏng ra, Tần Như Lương thở dài một hơi.
Tần Như Lương không kịp thay đồ khô, lúc này quần áo đã ướt dính cả vào người hắn ta, hắn ta đứng bên ngoài, híp mắt nhìn lên trời.
Một giọt nước mưa từ trên mái hiên nhỏ xuống, vừa vặn rơi vào hốc mắt của hắn ta.
Mi mắt của hắn ta run rẩy.
Hắn ta có thể cứu được Liễu Mi Vũ rồi.
Nhưng hắn ta lờ mờ cảm giác như bản thân đã mất đi thứ gì.
Có lẽ hắn ta đã mất đi từ lâu, chẳng qua là giờ mới tỉnh ngộ, chỉ thấy rất mất mát.
Chương 133: Là con trai
Liễu Mi Vũ trúng độc khó qua, Tần Như Lương bèn thu hồi tâm trạng phức tạp kia. Hắn ta không thèm nhìn đứa bé mà chỉ lấy đi nhau thai từ bụng của Thẩm Nguyệt rồi vội vàng lấy nhau thay làm thuốc dẫn, chạy đến Phù Dung Uyển.
Thẩm Nguyệt mắc mưa, lúc sinh đã sốt cao không dừng.
Sau khi sinh xong, nàng vẫn sốt cao không giảm, bất tỉnh nhân sự, dùng thuốc vô dụng, nên Ngọc Nghiên chỉ có thể dùng cách của Thẩm Nguyệt dùng với Tần Như Lương lúc trước để chữa trị.
Mặc dù Ngọc Nghiên hận Tần Như Lương không quan tâm sống chết của Thẩm Nguyệt mà một mực ép nàng phải sinh đứa bé ra, sau đó lấy nhau thai của Thẩm Nguyệt đi cứu Liễu Mi Vũ, nhưng nàng ta không quản được nhiều như thế, vì tình hình của Thẩm Nguyệt hiện đang rất tệ.
Triệu thị lau nước mắt, tự trách: “Đều là lỗi của ta, ta tưởng là tướng quân muốn trò chuyện với công chúa thật tốt, không ngờ tướng quân lại nghĩ như thế…”
Ngọc Nghiên lạnh lùng nhìn Triệu thị, nói: “Lúc ta đi, ta luôn miệng dặn dò Triệu mụ rằng không được để công chúa ở một mình, nhất định phải để công chúa luôn ở trong tầm mắt của bà, thế mà bà là quên mất! Triệu mụ không nhớ chuyện lần trước xảy ra thế nào à? Bà lại yên tâm để công chúa ở chung với hắn ta, bà muốn hại chết công chúa đúng không!”
Triệu thị biết mình đuối lý, thương tâm không thôi: “Ta thật sự không ngờ…”
Ngọc Nghiên nói: “Trên đời này không có ai lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa, không bằng súc sinh như cái tên họ Tần đó!”
Ngày xưa nếu Ngọc Nghiên nói thế thì Triệu thị nhất định sẽ cãi lại, nhưng hôm nay bà ta không nói gì được.
Theo phương pháp dân gian, người phụ nữ có thai sau khi sinh thì phải tìm chỗ để chôn nhau thai.
Bây giờ nhau thai của Thẩm Nguyệt bị cầm đi làm thức ăn cho người khác, vậy có khác gì là ăn thịt người?
Chuyện hung ác như thế mà Tần Như Lương cũng làm được!
Lúc Thẩm Nguyệt tỉnh táo lại thì cả mắt đều đỏ ngầu, cả trời đất như quay cuồng.
Ngọc Nghiên hầu hạ ở bên, chưa kịp nói gì thì đã không nhịn được mà khóc lên.
Thẩm Nguyệt khẽ hỏi: “Trai hay gái?”
Đứa bé trong tã giờ đang nằm bên người nàng ngủ, nàng vươn tay là sờ được.
“Công chúa, là con trai”, Ngọc Nghiên cố nói.
Thẩm Nguyệt nhắm mắt lại, nói: “Ngươi đi nói với Liên Thanh Châu, là ta sinh con trai”.
“Vâng”.
Bàn tay lạnh như băng của nàng nắm chặt cổ tay của Ngọc Nghiên: “Đừng nói cho hắn biết vì sao ta lại sinh non”.
“Sao lại thế ạ?”, Ngọc Nghiên không phục: “Họ Tần kia không thương công chúa thì sẽ có người thương chứ!”
“Không nói được…”
Trước khi mê man, Thẩm Nguyệt vẫn nghĩ, rốt cuộc Liên Thanh Châu có phải cha của đứa bé hay không.
Nếu phải, quá trình này đã làm nàng đau đớn lắm rồi, sao còn khiến cha đứa bé phải đau đớn thêm làm gì?
Nếu không phải, vậy đây là chuyện của nàng, việc gì phải cho Liên Thanh Châu biết?
Sau đó, Thẩm Nguyệt không phản ứng nữa, mặc cho Ngọc Nghiên gọi thế nào nàng cũng không tỉnh.
Ngọc Nghiên sao còn có thể yên tâm rời khỏi Thẩm Nguyệt, nàng ta chỉ cho một người đến chỗ Liên Thanh Châu truyền lời.
Đêm khuya, Liên Thanh Châu lo lắng đến nhà Tô Vũ, nói: “Sư phụ, công chúa sinh rồi”.
Tô Vũ chấn động, sau đó cau mày hỏi: “Sao lại sinh? Đã đủ chín tháng đâu mà sinh?”
Liên Thanh Châu cũng không biết, người truyền lời đến không nói thêm gì.
Tô Vũ đứng dậy khỏi bàn đọc sách, vô ý đánh rơi cuốn sách.
Sách rơi xuống ghế tán loạn.
Liên Thanh Châu chưa từng thấy Tô Vũ bối rối như thế.
Tô Vũ lẩm bẩm: “Mặc dù nói tám tháng sinh non, nhưng cũng không phải không thể... nàng ấy đâu có hiếu động đến mức đó, hay là động thai khí...”
Hắn quay đầu nhìn Liên Thanh Châu, lại hỏi: “Nàng vẫn ổn chứ? Đứa bé khỏe không?”
Liên Thanh Châu đáp: “Sư phụ yên tâm, mẹ tròn con vuông, công chúa sinh con trai, nhưng sau sinh công chúa rất yếu, thân thể không khỏe lắm”.
“Là con trai”, Tô Vũ lặp lại lời của Liên Thanh Châu, khóe mắt khẽ nhếch, giống như đang khổ cực nhịn cái gì.
Thẩm Nguyệt nào chỉ là không khỏe lắm, nàng hôn mê liền hai ngày, cứ nóng rồi lạnh.
Ngọc Nghiên vẫn không rời khỏi nàng một chút, nấu rất nhiều thuốc mới có thể nhét chút ít vào miệng Thẩm Nguyệt, nàng ta không cho phép Triệu thị phục vụ dù chỉ một chút.
Liên Thanh Châu nhanh chóng đưa một vú nuôi tới.
Vú nuôi này thân hình nở nang, to cao, nhìn rất thành thục cẩn thận, bước đi rất nhẹ, gần như không lên tiếng.
Tần Như Lương không từ chối, liền cho Liên Thanh Châu đưa vú nuôi vào Trì Xuân Uyển.
Vú nuôi ngoài việc cho đứa bé bú sữa ra thì còn kiêm luôn nhiệm vụ bảo vệ mẹ con Thẩm Nguyệt. Đây là vú nương đã được Tô Vũ lựa chọn kỹ càng cho Thẩm Nguyệt.
Tần Như Lương lệnh cho quản gia, nếu Liên Thanh Châu muốn vào Trì Xuân Uyển thăm Thẩm Nguyệt và con thì cứ để hắn vào.
Quản gia hơi nghi ngờ: “Tướng quân, công chúa vừa mới sinh xong mà cho người ngoài vào thì không tốt lắm”.
Tần Như Lương chắp tay, nói khẽ: “Tình hình của Thẩm Nguyệt không tốt, Liên Thanh Châu là người bạn duy nhất của Thẩm Nguyệt lúc này, hắn đi thăm lại khiến nàng khỏe lại thì sao?”
Thẩm Nguyệt đã cứu mạng Liễu Mi Vũ, hắn ta nợ Thẩm Nguyệt.
Vậy để cha đứa bé đến thăm hai mẹ con thì cũng là điều nên làm, chẳng qua hắn ta lại cảm thấy một loại đau khổ khó nói.
Liên Thanh Châu đến thăm với danh nghĩa bạn bè cũng là điều dễ hiểu.
Quản gia hiểu được, công chúa bình thường cô độc ít kết bạn, nếu có bạn bè tới thăm thì chắc sẽ rất vui, nói không chừng còn mau khỏe lại.
Thẩm Nguyệt bị thương nặng, không khí trong phủ cũng trầm đi nhiều.
Quản gia ra ngoài cửa đón Liên Thanh Châu vào trong, nói: “Tướng quân có lệnh, Liên công tử đến thì có thể vào thăm công chúa”.
Liên Thanh Châu hơi sững sờ.
Lúc trước Tần Như Lương phòng hắn như phòng ma, sao giờ lại thả cửa thế?
Nhưng Liên Thanh Châu đương nhiên muốn vào thăm Thẩm Nguyệt.
Chương 134: Sốt cao không giảm
Kết quả lại phát hiện bệnh tình của Thẩm Nguyệt còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng, nàng mê man chưa từng tỉnh lại.
Ngọc Nghiên tiều tụy vô cùng, thấy Liên Thanh Châu đến thì hai mắt ửng đỏ, cố gắng không khóc thành tiếng.
Lúc này, vú nuôi ôm đứa bé đi ti sữa.
Liên Thanh Châu ngồi trong phòng một hồi, cảm thấy rất đau lòng: “Sao cô không nói cho ta biết tình trạng của công chúa?”
“Là công chúa không cho nói”, Ngọc Nghiên trả lời: “Từ sau khi sinh đến giờ, bệnh tình của công chúa cứ như vậy, đại phu đến bao nhiêu lần cũng thế”.
Nếu hôm nay Liên Thanh Châu không tới thì cũng sẽ không biết được tình huống cụ thể ra sao.
Vú nuôi cho bú xong thì đặt đứa bé lại bên cạnh Thẩm Nguyệt.
Liên Thanh Châu cứ cảm thấy là lạ ở đâu đó, vú nuôi lúc này mới bảo: “Sao đứa bé này đói bụng cũng không biết khóc vậy?”
Nếu không phải đứa bé ăn rất hung mãnh thì vú nuôi cũng không biết là nó đang đói.
Hai ngày này đều tìm vú nuôi tạm thời cho bé bú, chắc là không để bé đói nên mới không phát hiện ra.
Nghe vậy, Liên Thanh Châu mới phản ứng lại.
Sở dĩ là lạ là bởi vì không nghe thấy tiếng khóc!
Ngọc Nghiên nói: “Ta cũng không biết vì sao, từ khi sinh ra thì nó không hề khóc, bà đỡ có xách nách hay chân thì nó cũng không khóc”.
Ngọc Nghiên lo lắng trong lòng, chẳng lẽ đây là một đứa câm điếc?
Nhưng nàng ta không nói ra, đứa bé còn nhỏ, đại phu cũng không biết được.
Vú nuôi cũng thử mấy cách muốn cho đứa bé khóc, nói là khóc càng lớn thì càng khỏe, sau này mới khỏe mạnh, sung sức.
Nhưng vú nuôi làm mọi cách mà bé cũng không khóc.
Thậm chí chờ đến khi đứa bé vừa ngủ say, lại gọi nó tỉnh, nó cũng chẳng có tí bất mãn nào, chỉ rũ mắt một chút rồi ngủ tiếp.
Vú nuôi không thể làm gì khác hơn: “Tạm thời chưa có cách, để sau này tính tiếp vậy”.
Liên Thanh Châu không ở lại lâu, liền rời đi.
Vú nuôi và Ngọc Nghiên làm quen với nhau.
Vú nuôi nói: “Ta họ Thôi, sau này cô gọi ta là Thôi nhị nương cũng được”.
Ngọc Nghiên gật đầu: “Ta là Ngọc Nghiên, là nha hoàn thiếp thân của công chúa”.
“Trước khi tới đây, ta đã nghe Liên công tử nói rồi. Sau này chúng ta cùng nhau chăm sóc cho công chúa và đứa bé, có gì hỗ trợ lẫn nhau”.
Ngọc Nghiên sinh lòng cảm kích.
Thôi thị đến rất đúng lúc, Trì Xuân Uyển đang không có ai dùng được, Ngọc Nghiên không muốn tin tưởng bất kỳ ai trong phủ tướng quân.
Triệu thị muốn giúp nhưng Ngọc Nghiên không cho phép, bà ta chỉ có thể làm chút việc vặt trong viện.
Triệu thị biết rõ chuyện lần này có đến một nửa là do bà ta sơ ý muốn tác hợp hai người. Trong viện có thêm một vú nương nên bà ta cũng yên tâm hơn.
Thôi thị nói với Ngọc Nghiên: “Cô mệt mỏi hai ngày nay rồi, giao công chúa cho ta đi, cô xuống nghỉ một lúc cho khỏe”.
Ngọc Nghiên liệt kê từng chi tiết những việc phải chăm sóc Thẩm Nguyệt hàng ngày cho Thôi thị rồi lui đi nghỉ ngơi.
Nàng ta đúng là mệt mỏi không chịu nổi, nếu không nghỉ ngơi thì sẽ không thể hầu hạ công chúa được.
Sau khi Liên Thanh Châu rời khỏi phủ tướng quân thì lập tức đến báo cáo tình huống của Thẩm Nguyệt cho Tô Vũ.
Sau khi đêm đến, Trì Xuân Uyển yên tĩnh vô cùng.
Tiếng ve sầu mùa hạ cũng ngưng lại, sau một cơn mưa lớn từ hai ngày trước, trời bắt đầu vào thu.
Bên trong bụi cỏ của hàng rào thỉnh thoảng vang lên tiếng dế kêu.
Ngọc Nghiên quay về phòng nghỉ từ sáng đến tối cũng không tỉnh. Hai ngày hai đêm nàng ta không chợp mắt, nên không tỉnh táo nổi.
Trong phòng còn thắp đèn dầu, Thôi thị tay chân nhanh nhẹn, làm việc rất thỏa đáng, Triệu thị thấy Thôi thị phục vụ Thẩm Nguyệt rất tốt thì yên tâm hơn.
Lúc Thôi thị ra ngoài đổ nước thì thấy Triệu thị không nghỉ ngơi, bèn nói: “Triệu mụ về phòng ngủ đi, ta ở đây trông coi cho”.
Triệu thị quan tâm: “Công chúa sao rồi?”
“Công chúa đang ngủ”.
“Có thể cho ta vào thăm không?”
Thôi thị nói: “Chờ công chúa tỉnh rồi nói tiếp đi”.
Triệu thị không còn cách nào khác ngoài việc hụt hẫng quay về.
Đêm muộn, Thôi thị nghe thấy âm thanh khẽ khàng ngoài cửa.
Chưa có ai gõ cửa nhưng bà ta đã im lặng bước chân ra cửa phòng, mở cửa ra.
Tô Vũ một thân áo đen, gần như dung hợp vào màn đêm. Ánh lửa lập lòe chiếu sáng bóng hình hắn, rơi vào đôi mắt hẹp dài của hắn.
Trên người hắn mang theo hơi thở mát mẻ của trời thu cùng hạt sương ướt át.
“Đại nhân”, Thôi thị đứng ở bên cạnh, nhường đường cho hắn.
Tô Vũ nhìn thẳng vào phòng, ánh mắt khóa chặt người đang nằm trên giường.
Nàng rất suy yếu, sợi tóc xõa quanh gối, gương mặt gầy gò tái nhợt vì bệnh.
Tô Vũ đi vào, Thôi thị bèn đóng cửa lại.
Hắn phất áo ngồi bên giường Thẩm Nguyệt, khép mắt nhìn nàng thật lâu rồi mới duỗi tay ra sờ vào mặt nàng.
Trên trán nàng là mồ hôi lạnh, nhưng trán thì ấm nóng.
Thẩm Nguyệt đã đỡ sốt, nhưng vẫn còn sốt nhẹ.
Ngón tay sạch sẽ của Tô Vũ lau mồ hôi của nàng, ánh mắt mờ mịt thâm trầm, sóng ngầm mãnh liệt, thấp giọng nói: “Sao nàng lại bị như vậy?”
Thôi thị nói: “Nô tỳ dò xét từ chỗ Triệu mụ thì biết, dường như ngày công chúa sinh thì có dính mưa, công chúa sinh đứa bé trong tình trạng sốt cao, suýt thì khó sinh”.
“Là sinh ra trong lúc sốt cao”, Tô Vũ nhe giọng nói: “Vậy tại sao nàng lại mắc mưa?”
Thôi thị im lặng nói: “Đại nhân thứ tội, nô tỳ tạm thời mới hỏi thăm được những chuyện này, ngày mai nô tỳ lại nghe ngóng tiếp”.
“Ta muốn biết rõ từng chi tiết”.
“Nô tỳ hiểu”.
Tô Vũ ấm áp cầm tay Thẩm Nguyệt lên, ngón tay khẽ để vào mạch của nàng rồi bỏ ra.
Chương 135: Ôm miễn phí
Hắn lấy ra một túi da hươu, bày ra bên giường, trong đó là một bộ ngân châm với kích cỡ khác nhau.
Tô Vũ hơ ngân châm trên ánh nến, chậm rãi châm vào các huyệt vị của Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt bị kích thích cho cả người bốc mồ hôi, sau nửa canh giờ đã mồ hôi đầm đìa.
Hai mày nàng nhíu chặt, thỉnh thoảng lại chau mày, đôi môi tái nhợt thỉnh thoảng mấp máy như đang nói mơ.
Tô Vũ cúi người, nghiêng tai lắng nghe, mãi mới nghe được một câu khó khăn: “Ngươi không thể làm như vậy...”
Mắt Tô Vũ sầm lại, không nói không rằng.
Nàng đổ mồ hôi khắp người, nhìn ngày càng mỏng manh, Tô Vũ cất ngân châm đi, đứng dậy nói: “Thay quần áo khác cho nàng”.
Thôi thị thay đồ cho Thẩm Nguyệt, Tô Vũ đứng ở bên cửa sổ, quay lưng lại.
Cửa sổ đã bị đóng lại, nhìn qua ô cửa chỉ thấy màn đêm đen tối.
Thôi thị lấy nước ấm lau người cho Thẩm Nguyệt, sau đó mặc vào bộ áo ngủ mềm mại rồi lui về sau.
Nhiệt độ cơ thể nàng đã giảm, cũng không sốt nữa, lông mày khẽ giãn ra, không còn nhăn chặt như cũ nữa.
Tô Vũ nhìn đứa bé trong tã, ngũ quan nhăn nhúm, hai mẹ con nằm ngủ cùng một chỗ, tư thế ngủ y hệt nhau.
Nghe Liên Thanh Châu nói, đứa bé này từ khi sinh ra đến giờ còn không khóc tí nào.
Tô Vũ thấy đứa bé còn yên tĩnh hơn tưởng tượng.
“Vậy cũng tốt”, Tô Vũ khom người xuống, khẽ đụng vào gương mặt đứa bé: “Đỡ quấy rầy mẹ con nghỉ ngơi”.
Độ ấm trên mặt bé giống như chỉ cần động vào sẽ tan ra.
Làn da mềm mại của đứa bé núng nính vô cùng.
Đứa bé đang ngủ bỗng nhiên đạp chân, chậm rãi mở mắt.
Đôi mắt nhỏ kia mơ hồ cũng có vẻ dài và hẹp.
Tô Vũ nhíu mày với nó.
Nó rũ mắt, sau đó lại nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ, không phản ứng thêm.
Tô Vũ nhìn Thẩm Nguyệt rất lâu.
Hắn nhìn cánh tay đặt ngang bên người của nàng, đường cong ưu mỹ uyển chuyển, sau đó vươn tay nắm ngón tay của nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Thẩm Nguyệt vốn đang thấy lúc nóng lúc lạnh, sau đó thì trở nên bằng phẳng, nàng giống như ngã vào một nơi dịu dàng ấm áp, tìm một tư thế ngủ thoải mái.
Nàng hơi quay đầu, gương mặt nàng có lớp vải thoải mái mềm mại để gối, mùi trầm hương yếu ớt tràn vào lỗ mũi nàng, khiến nàng thấy bình yên.
Vì để nàng ngủ được thoải mái, hắn cố gắng giữ nguyên một tư thế không nhúc nhích, từ nửa đêm đến gần sáng.
Lúc Tô Vũ đi thì nến đã cháy hết, chỉ còn lại vết sáp nến.
Hôm sau Ngọc Nghiên dậy rất sớm, sau khi ngủ một ngày, tinh thần nàng ta vô cùng sảng khoái.
Trời chưa sáng lắm, nàng ta vào phòng Thẩm Nguyệt, thấy hai mẹ con đang ngủ thì giơ tay sờ vào trán Thẩm Nguyệt, nhiệt độ đã bình thường, nên mừng vô cùng.
Cả sáng đến trưa, Ngọc Nghiên và Thôi thị cùng nhau bận bịu.
Lúc Ngọc Nghiên chăm sóc Thẩm Nguyệt thì Thôi thị cho đứa bé bú sữa.
Thôi thị muốn để đứa bé khóc lên nhưng vẫn không được.
Buổi chiều Thôi thị rảnh rỗi bèn ra khỏi Trì Xuân Uyển làm quen với phủ tướng quân, thuận tiện nghe ngóng chuyện mấy ngày nay.
Thôi thị rất biết cách gợi chuyện, cho dù gặp phải nha hoàn kín miệng vẫn có thể khơi ra được.
Ban ngày Thẩm Nguyệt có tỉnh lại một lần, sau đó uống hết một bát thuốc.
Nhưng tinh thần nàng vẫn uể oải như cũ, mê man không dứt, đến đêm thì ngủ.
Cứ điều dưỡng khoảng hai, ba ngày như thế, tình trạng của Thẩm Nguyệt cuối cùng cũng trở nên đỡ hơn.
Ngọc Nghiên và Thôi thị chia việc cho nhau, Ngọc Nghiên ban ngày phụ trách nhiều hơn, tối thì Thôi thị gác đêm.
Dù sao ban đêm đứa bé cũng cần bú sữa, có Thôi thị thì tiện hơn.
Lúc nửa đêm, dưới ánh nến trong phòng.
Thẩm Nguyệt yếu ớt lặng lẽ mở mắt, thấy mình đang nằm trong ngực một người đàn ông.
Nàng có phản ứng giống hệt con trai mình, lại chậm rãi buông thõng mắt.
Một lúc lâu sau, nàng khàn khàn nói: “Tô Vũ à?”
Tô Vũ gác cằm lên trán của nàng, khẽ khàng đáp: “Ừ”.
Cả người nàng vô lực, lười biếng ngoẹo đầu, áo hắn dán vào mặt nàng, rất thoải mái, nên nàng cũng kệ.
Nàng có lúc ngủ mê man, nhưng mỗi tối đều cảm nhận được có người đến gian phòng của nàng và ôm nàng như vậy.
Cho nên tối nào nàng cũng ngửi được mùi trầm hương nhàn nhạt.
Mùi trầm hương và khí tức của hắn dung hợp lại, ngoài Tô Vũ ra thì trên đời này không có một ai có mùi này nữa.
“Sao ngươi lại lén đi vào phòng ta vậy?”
“Vì ta nghe Liên Thanh Châu nói thân thể cô không ổn, ta đến chữa bệnh cho cô, nếu chỉ nhờ đám lang băm kia thì bao giờ mới khỏi nổi”.
Thẩm Nguyệt nhếch mép, yếu ớt nói: “Thế sao ngươi lại muốn ôm ta?”
“Ban nãy cô than lạnh, ta cho cô ôm miễn phí”.
“Đêm nào ta cũng lạnh hả?”
“Cũng không hẳn, thỉnh thoảng cô sẽ thấy lạnh, nên ta sẽ cho cô ôm ta một xíu”.
“...”
Thẩm Nguyệt không có sức để cãi nhau với hắn, nên chỉ lặng yên dựa vào hắn, cảm thấy chút ít yên bình.
Nàng giống như cảm thấy màn đêm bên ngoài cửa sổ lạnh như nước, cũng cảm nhận được tiếng trời thu.
Đó là thời gian đang làm loạn.
Tô Vũ tưởng là Thẩm Nguyệt đang ngủ, bèn dùng ngón tay thon dài khẽ vuốt tóc mai bên tai nàng.
Động tác của hắn dịu dàng, lòng bàn tay vuốt ve sợi tóc khiến nàng hơi ngứa.
Thẩm Nguyệt khẽ lắc đầu, chui vào ngực hắn, nói: “Ta đột nhiên thấy hơi lạnh nè”.
Nhưng trên đường quay về, hắn ta có hỏi đại phu, đại phu nói nếu chưa đủ tháng mà bị ép sinh thì sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, sau này sinh ra sẽ ốm bệnh cả đời, hoặc khó xinh… tóm lại là có rất nhiều khả năng.
Tần Như Lương không nhớ ban nãy bản thân dùng bao nhiêu sức lực.
Hắn ta chỉ nhớ được rằng Thẩm Nguyệt chảy máu không ngừng.
Đây là lần đầu tiên hắn ta thấy Thẩm Nguyệt khóc như vậy, hắn ta tận mắt nhìn thấy Thẩm Nguyệt thất vọng vì bản thân. Hắn ta cảm thấy trái tim của mình cũng bị bóp chặt theo.
Chẳng lẽ hắn ta đã… làm sai rồi sao?
Mưa to không ngừng, đến chiều tối vẫn không tạnh.
Ngọc Nghiên chỉ đưa đồ đến cho Liên Thanh Châu, nhờ Liên Thanh Châu nghĩ cách tìm thuốc giải, không ngờ khi quay về thì trời lại mưa nên ở lại chỗ Liên Thanh Châu trú mưa một lúc.
Chẳng ngờ khi nàng ta quay lại thì Trì Xuân Uyển đã nảy sinh biến hóa long trời lở đất.
Mà Triệu thị cứ tưởng rằng Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt sẽ nói chuyện vui vẻ nên bà ta cố gắng kéo dài thời gian, nhưng lại bỏ lỡ lúc Thẩm Nguyệt yếu đuối và cần sự giúp đỡ nhất.
Thẩm Nguyệt rơi vào hôn mê, không biết bản thân đã vượt qua thế nào.
Trong lúc mơ hồ, bên tai toàn là tiếng người huyên náo.
Nàng mở ra cặp mắt vô thần, không thể nhìn rõ thứ gì, chỉ thấy rất nhiều bóng người lóe lên trước mắt nàng, khiến nàng choáng váng.
Ngọc Nghiên quỳ dưới đất, nắm chặt tay nàng, khóc nhòe mắt, hét lên: “Công chúa! Công chúa mau tỉnh đi ạ!”
Đám bà đỡ bên cạnh lo lắng nói: “Công chúa, lúc này không thể ngủ được! Người phải dùng sức! Nếu không đứa bé sẽ không chui ra được, người và đứa bé sẽ đều gặp nguy hiểm!”
“Công chúa! Nô tỳ xin người, xin người hãy dùng sức!”
Cả người Thẩm Nguyệt là mồ hôi, lúc nóng lúc lạnh, tư duy của nàng không rõ ràng, tuy rằng nghe được nhưng lại không thể xoay chuyển nổi điều gì.
Cho đến khi Ngọc Nghiên cắn răng, lau nước mắt trên mặt, sau đó đánh một cái vào mặt Thẩm Nguyệt.
Cả căn phòng yên lặng như tờ.
Thẩm Nguyệt ngơ ngác nhìn Ngọc Nghiên, ánh mắt vô hồn lúc này mới nhìn thấy bóng dáng của Ngọc Nghiên.
Ngọc Nghiên đỏ bừng mắt nói với Thẩm Nguyệt: “Công chúa, nếu người không cố gắng lên thì đứa bé sẽ chết đấy! Người sẽ khó sinh mà chết! Không lẽ công chúa muốn bản thân chết không minh bạch như vậy sao! Nô tỳ cầu xin người hãy tỉnh táo lại!”
Cả đầu Thẩm Nguyệt ong ong, sau đó vẫn tỉnh táo lại, hít vào một hơi.
Sau đó phần bụng của nàng truyền đến một cơn đau kịch liệt, nàng hét lên, bắt đầu oằn mình dùng sức.
Đám bà đỡ thấy vậy đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó không dám thả lỏng mà giúp Thẩm Nguyệt sinh con.
Có bà đỡ ở bên liên tục chỉ dẫn Thẩm Nguyệt hít thở, sau đó dùng sức.
Cả đầu Thẩm Nguyệt đầy mồ hôi, không ngừng thở sâu, cố gắng dùng toàn lực.
Nàng chưa từng sinh con, cho nên cảm thấy bản thân giống như đã đặt một chân vào điện Diêm Vương.
Nhưng nàng không thể khiến con mình chết cùng được.
Hoài thai khổ cực bao nhiêu tháng ròng, nàng nhất định phải sinh nó ra.
Nhất định!
Thẩm Nguyệt nắm chặt tay của Ngọc Nghiên, đôi mắt đen láy kiên cường vô cùng, đó là sự quyết tâm mà một người mẹ nên có nhất.
Trước đó, có lẽ nàng không quá quan tâm, cũng chưa chuẩn bị tốt để làm một người mẹ.
Nàng còn chưa yêu ai mà đến thế giới này lại có một đứa con.
Nhưng bây giờ, đứa bé sắp đi ra khỏi bụng nàng, nàng chưa từng cảm nhận được cảm giác này.
Mặc dù đau đớn vô cùng, nhưng nàng vẫn luôn cố gắng và dũng cảm vượt qua.
Ngọc Nghiên cũng đầy mồ hôi, nhìn mặt Thẩm Nguyệt không chút huyết sắc, cắn rách môi cũng phải nhịn, khiến cả căn phòng ngập mùi máu.
Ngọc Nghiên dùng sức cổ vũ: “Công chúa đừng bỏ cuộc, sắp xong rồi… sắp xong rồi ạ…”
Bà đỡ cũng khích lệ: “Công chúa cố lên, đã nhìn thấy đầu rồi!”
Thẩm Nguyệt cắn răng, cả người như dồn toàn bộ sức lực, chau mày nhíu mặt gào lên, sau đó cả người nàng run rẩy cực độ, mà nước mắt cũng ào ào tuôn ra.
Sau đó, nàng không biết bản thân đã cố gắng thế nào nữa.
Bên tai là tiếng nói của bà đỡ, còn lại đều trắng xóa.
Nàng đang chiến đấu những phút cuối cùng.
Sau đó, bà đỡ vui mừng hô lên: “Ra ngoài rồi, ra ngoài rồi!”
Thẩm Nguyệt xụi lơ, giống như hết sạch sức, chỉ còn lại cái xác khô.
Nàng không có sức mở nổi mắt để nhìn sang đứa bé.
“Công chúa!”, Ngọc Nghiên kinh hãi hô lên. Nàng ta sờ vào trán Thẩm Nguyệt, nóng hầm hập.
Mưa tạnh.
Giọt mưa chảy lách tách trong khẽ lá, rơi xuống mái tôn, tạo ra tiếng tí tách.
Mây đen đã tan, hiện ra bầu trời sạch sẽ, bao trùm sắc trời nhàn nhạt.
Ánh hoàng hôn lan ra, mấy sợi sáng màu vàng kim rơi vào nóc nhà màu xám xanh của Trì Xuân Uyển, tỏa sáng lấp lánh trong nước mưa.
Tần Như Lương chờ ở bên ngoài, hắn ta tận mắt thấy mưa tạnh, hoàng hôn sau mưa không ngờ lại đẹp đến thế.
Chính tai hắn ta nghe thấy bà đỡ vui vẻ nói đứa bé đã sinh ra.
Bàn tay luôn ghì chặt trong tay áo bỗng dưng nới lỏng ra, Tần Như Lương thở dài một hơi.
Tần Như Lương không kịp thay đồ khô, lúc này quần áo đã ướt dính cả vào người hắn ta, hắn ta đứng bên ngoài, híp mắt nhìn lên trời.
Một giọt nước mưa từ trên mái hiên nhỏ xuống, vừa vặn rơi vào hốc mắt của hắn ta.
Mi mắt của hắn ta run rẩy.
Hắn ta có thể cứu được Liễu Mi Vũ rồi.
Nhưng hắn ta lờ mờ cảm giác như bản thân đã mất đi thứ gì.
Có lẽ hắn ta đã mất đi từ lâu, chẳng qua là giờ mới tỉnh ngộ, chỉ thấy rất mất mát.
Chương 133: Là con trai
Liễu Mi Vũ trúng độc khó qua, Tần Như Lương bèn thu hồi tâm trạng phức tạp kia. Hắn ta không thèm nhìn đứa bé mà chỉ lấy đi nhau thai từ bụng của Thẩm Nguyệt rồi vội vàng lấy nhau thay làm thuốc dẫn, chạy đến Phù Dung Uyển.
Thẩm Nguyệt mắc mưa, lúc sinh đã sốt cao không dừng.
Sau khi sinh xong, nàng vẫn sốt cao không giảm, bất tỉnh nhân sự, dùng thuốc vô dụng, nên Ngọc Nghiên chỉ có thể dùng cách của Thẩm Nguyệt dùng với Tần Như Lương lúc trước để chữa trị.
Mặc dù Ngọc Nghiên hận Tần Như Lương không quan tâm sống chết của Thẩm Nguyệt mà một mực ép nàng phải sinh đứa bé ra, sau đó lấy nhau thai của Thẩm Nguyệt đi cứu Liễu Mi Vũ, nhưng nàng ta không quản được nhiều như thế, vì tình hình của Thẩm Nguyệt hiện đang rất tệ.
Triệu thị lau nước mắt, tự trách: “Đều là lỗi của ta, ta tưởng là tướng quân muốn trò chuyện với công chúa thật tốt, không ngờ tướng quân lại nghĩ như thế…”
Ngọc Nghiên lạnh lùng nhìn Triệu thị, nói: “Lúc ta đi, ta luôn miệng dặn dò Triệu mụ rằng không được để công chúa ở một mình, nhất định phải để công chúa luôn ở trong tầm mắt của bà, thế mà bà là quên mất! Triệu mụ không nhớ chuyện lần trước xảy ra thế nào à? Bà lại yên tâm để công chúa ở chung với hắn ta, bà muốn hại chết công chúa đúng không!”
Triệu thị biết mình đuối lý, thương tâm không thôi: “Ta thật sự không ngờ…”
Ngọc Nghiên nói: “Trên đời này không có ai lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa, không bằng súc sinh như cái tên họ Tần đó!”
Ngày xưa nếu Ngọc Nghiên nói thế thì Triệu thị nhất định sẽ cãi lại, nhưng hôm nay bà ta không nói gì được.
Theo phương pháp dân gian, người phụ nữ có thai sau khi sinh thì phải tìm chỗ để chôn nhau thai.
Bây giờ nhau thai của Thẩm Nguyệt bị cầm đi làm thức ăn cho người khác, vậy có khác gì là ăn thịt người?
Chuyện hung ác như thế mà Tần Như Lương cũng làm được!
Lúc Thẩm Nguyệt tỉnh táo lại thì cả mắt đều đỏ ngầu, cả trời đất như quay cuồng.
Ngọc Nghiên hầu hạ ở bên, chưa kịp nói gì thì đã không nhịn được mà khóc lên.
Thẩm Nguyệt khẽ hỏi: “Trai hay gái?”
Đứa bé trong tã giờ đang nằm bên người nàng ngủ, nàng vươn tay là sờ được.
“Công chúa, là con trai”, Ngọc Nghiên cố nói.
Thẩm Nguyệt nhắm mắt lại, nói: “Ngươi đi nói với Liên Thanh Châu, là ta sinh con trai”.
“Vâng”.
Bàn tay lạnh như băng của nàng nắm chặt cổ tay của Ngọc Nghiên: “Đừng nói cho hắn biết vì sao ta lại sinh non”.
“Sao lại thế ạ?”, Ngọc Nghiên không phục: “Họ Tần kia không thương công chúa thì sẽ có người thương chứ!”
“Không nói được…”
Trước khi mê man, Thẩm Nguyệt vẫn nghĩ, rốt cuộc Liên Thanh Châu có phải cha của đứa bé hay không.
Nếu phải, quá trình này đã làm nàng đau đớn lắm rồi, sao còn khiến cha đứa bé phải đau đớn thêm làm gì?
Nếu không phải, vậy đây là chuyện của nàng, việc gì phải cho Liên Thanh Châu biết?
Sau đó, Thẩm Nguyệt không phản ứng nữa, mặc cho Ngọc Nghiên gọi thế nào nàng cũng không tỉnh.
Ngọc Nghiên sao còn có thể yên tâm rời khỏi Thẩm Nguyệt, nàng ta chỉ cho một người đến chỗ Liên Thanh Châu truyền lời.
Đêm khuya, Liên Thanh Châu lo lắng đến nhà Tô Vũ, nói: “Sư phụ, công chúa sinh rồi”.
Tô Vũ chấn động, sau đó cau mày hỏi: “Sao lại sinh? Đã đủ chín tháng đâu mà sinh?”
Liên Thanh Châu cũng không biết, người truyền lời đến không nói thêm gì.
Tô Vũ đứng dậy khỏi bàn đọc sách, vô ý đánh rơi cuốn sách.
Sách rơi xuống ghế tán loạn.
Liên Thanh Châu chưa từng thấy Tô Vũ bối rối như thế.
Tô Vũ lẩm bẩm: “Mặc dù nói tám tháng sinh non, nhưng cũng không phải không thể... nàng ấy đâu có hiếu động đến mức đó, hay là động thai khí...”
Hắn quay đầu nhìn Liên Thanh Châu, lại hỏi: “Nàng vẫn ổn chứ? Đứa bé khỏe không?”
Liên Thanh Châu đáp: “Sư phụ yên tâm, mẹ tròn con vuông, công chúa sinh con trai, nhưng sau sinh công chúa rất yếu, thân thể không khỏe lắm”.
“Là con trai”, Tô Vũ lặp lại lời của Liên Thanh Châu, khóe mắt khẽ nhếch, giống như đang khổ cực nhịn cái gì.
Thẩm Nguyệt nào chỉ là không khỏe lắm, nàng hôn mê liền hai ngày, cứ nóng rồi lạnh.
Ngọc Nghiên vẫn không rời khỏi nàng một chút, nấu rất nhiều thuốc mới có thể nhét chút ít vào miệng Thẩm Nguyệt, nàng ta không cho phép Triệu thị phục vụ dù chỉ một chút.
Liên Thanh Châu nhanh chóng đưa một vú nuôi tới.
Vú nuôi này thân hình nở nang, to cao, nhìn rất thành thục cẩn thận, bước đi rất nhẹ, gần như không lên tiếng.
Tần Như Lương không từ chối, liền cho Liên Thanh Châu đưa vú nuôi vào Trì Xuân Uyển.
Vú nuôi ngoài việc cho đứa bé bú sữa ra thì còn kiêm luôn nhiệm vụ bảo vệ mẹ con Thẩm Nguyệt. Đây là vú nương đã được Tô Vũ lựa chọn kỹ càng cho Thẩm Nguyệt.
Tần Như Lương lệnh cho quản gia, nếu Liên Thanh Châu muốn vào Trì Xuân Uyển thăm Thẩm Nguyệt và con thì cứ để hắn vào.
Quản gia hơi nghi ngờ: “Tướng quân, công chúa vừa mới sinh xong mà cho người ngoài vào thì không tốt lắm”.
Tần Như Lương chắp tay, nói khẽ: “Tình hình của Thẩm Nguyệt không tốt, Liên Thanh Châu là người bạn duy nhất của Thẩm Nguyệt lúc này, hắn đi thăm lại khiến nàng khỏe lại thì sao?”
Thẩm Nguyệt đã cứu mạng Liễu Mi Vũ, hắn ta nợ Thẩm Nguyệt.
Vậy để cha đứa bé đến thăm hai mẹ con thì cũng là điều nên làm, chẳng qua hắn ta lại cảm thấy một loại đau khổ khó nói.
Liên Thanh Châu đến thăm với danh nghĩa bạn bè cũng là điều dễ hiểu.
Quản gia hiểu được, công chúa bình thường cô độc ít kết bạn, nếu có bạn bè tới thăm thì chắc sẽ rất vui, nói không chừng còn mau khỏe lại.
Thẩm Nguyệt bị thương nặng, không khí trong phủ cũng trầm đi nhiều.
Quản gia ra ngoài cửa đón Liên Thanh Châu vào trong, nói: “Tướng quân có lệnh, Liên công tử đến thì có thể vào thăm công chúa”.
Liên Thanh Châu hơi sững sờ.
Lúc trước Tần Như Lương phòng hắn như phòng ma, sao giờ lại thả cửa thế?
Nhưng Liên Thanh Châu đương nhiên muốn vào thăm Thẩm Nguyệt.
Chương 134: Sốt cao không giảm
Kết quả lại phát hiện bệnh tình của Thẩm Nguyệt còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng, nàng mê man chưa từng tỉnh lại.
Ngọc Nghiên tiều tụy vô cùng, thấy Liên Thanh Châu đến thì hai mắt ửng đỏ, cố gắng không khóc thành tiếng.
Lúc này, vú nuôi ôm đứa bé đi ti sữa.
Liên Thanh Châu ngồi trong phòng một hồi, cảm thấy rất đau lòng: “Sao cô không nói cho ta biết tình trạng của công chúa?”
“Là công chúa không cho nói”, Ngọc Nghiên trả lời: “Từ sau khi sinh đến giờ, bệnh tình của công chúa cứ như vậy, đại phu đến bao nhiêu lần cũng thế”.
Nếu hôm nay Liên Thanh Châu không tới thì cũng sẽ không biết được tình huống cụ thể ra sao.
Vú nuôi cho bú xong thì đặt đứa bé lại bên cạnh Thẩm Nguyệt.
Liên Thanh Châu cứ cảm thấy là lạ ở đâu đó, vú nuôi lúc này mới bảo: “Sao đứa bé này đói bụng cũng không biết khóc vậy?”
Nếu không phải đứa bé ăn rất hung mãnh thì vú nuôi cũng không biết là nó đang đói.
Hai ngày này đều tìm vú nuôi tạm thời cho bé bú, chắc là không để bé đói nên mới không phát hiện ra.
Nghe vậy, Liên Thanh Châu mới phản ứng lại.
Sở dĩ là lạ là bởi vì không nghe thấy tiếng khóc!
Ngọc Nghiên nói: “Ta cũng không biết vì sao, từ khi sinh ra thì nó không hề khóc, bà đỡ có xách nách hay chân thì nó cũng không khóc”.
Ngọc Nghiên lo lắng trong lòng, chẳng lẽ đây là một đứa câm điếc?
Nhưng nàng ta không nói ra, đứa bé còn nhỏ, đại phu cũng không biết được.
Vú nuôi cũng thử mấy cách muốn cho đứa bé khóc, nói là khóc càng lớn thì càng khỏe, sau này mới khỏe mạnh, sung sức.
Nhưng vú nuôi làm mọi cách mà bé cũng không khóc.
Thậm chí chờ đến khi đứa bé vừa ngủ say, lại gọi nó tỉnh, nó cũng chẳng có tí bất mãn nào, chỉ rũ mắt một chút rồi ngủ tiếp.
Vú nuôi không thể làm gì khác hơn: “Tạm thời chưa có cách, để sau này tính tiếp vậy”.
Liên Thanh Châu không ở lại lâu, liền rời đi.
Vú nuôi và Ngọc Nghiên làm quen với nhau.
Vú nuôi nói: “Ta họ Thôi, sau này cô gọi ta là Thôi nhị nương cũng được”.
Ngọc Nghiên gật đầu: “Ta là Ngọc Nghiên, là nha hoàn thiếp thân của công chúa”.
“Trước khi tới đây, ta đã nghe Liên công tử nói rồi. Sau này chúng ta cùng nhau chăm sóc cho công chúa và đứa bé, có gì hỗ trợ lẫn nhau”.
Ngọc Nghiên sinh lòng cảm kích.
Thôi thị đến rất đúng lúc, Trì Xuân Uyển đang không có ai dùng được, Ngọc Nghiên không muốn tin tưởng bất kỳ ai trong phủ tướng quân.
Triệu thị muốn giúp nhưng Ngọc Nghiên không cho phép, bà ta chỉ có thể làm chút việc vặt trong viện.
Triệu thị biết rõ chuyện lần này có đến một nửa là do bà ta sơ ý muốn tác hợp hai người. Trong viện có thêm một vú nương nên bà ta cũng yên tâm hơn.
Thôi thị nói với Ngọc Nghiên: “Cô mệt mỏi hai ngày nay rồi, giao công chúa cho ta đi, cô xuống nghỉ một lúc cho khỏe”.
Ngọc Nghiên liệt kê từng chi tiết những việc phải chăm sóc Thẩm Nguyệt hàng ngày cho Thôi thị rồi lui đi nghỉ ngơi.
Nàng ta đúng là mệt mỏi không chịu nổi, nếu không nghỉ ngơi thì sẽ không thể hầu hạ công chúa được.
Sau khi Liên Thanh Châu rời khỏi phủ tướng quân thì lập tức đến báo cáo tình huống của Thẩm Nguyệt cho Tô Vũ.
Sau khi đêm đến, Trì Xuân Uyển yên tĩnh vô cùng.
Tiếng ve sầu mùa hạ cũng ngưng lại, sau một cơn mưa lớn từ hai ngày trước, trời bắt đầu vào thu.
Bên trong bụi cỏ của hàng rào thỉnh thoảng vang lên tiếng dế kêu.
Ngọc Nghiên quay về phòng nghỉ từ sáng đến tối cũng không tỉnh. Hai ngày hai đêm nàng ta không chợp mắt, nên không tỉnh táo nổi.
Trong phòng còn thắp đèn dầu, Thôi thị tay chân nhanh nhẹn, làm việc rất thỏa đáng, Triệu thị thấy Thôi thị phục vụ Thẩm Nguyệt rất tốt thì yên tâm hơn.
Lúc Thôi thị ra ngoài đổ nước thì thấy Triệu thị không nghỉ ngơi, bèn nói: “Triệu mụ về phòng ngủ đi, ta ở đây trông coi cho”.
Triệu thị quan tâm: “Công chúa sao rồi?”
“Công chúa đang ngủ”.
“Có thể cho ta vào thăm không?”
Thôi thị nói: “Chờ công chúa tỉnh rồi nói tiếp đi”.
Triệu thị không còn cách nào khác ngoài việc hụt hẫng quay về.
Đêm muộn, Thôi thị nghe thấy âm thanh khẽ khàng ngoài cửa.
Chưa có ai gõ cửa nhưng bà ta đã im lặng bước chân ra cửa phòng, mở cửa ra.
Tô Vũ một thân áo đen, gần như dung hợp vào màn đêm. Ánh lửa lập lòe chiếu sáng bóng hình hắn, rơi vào đôi mắt hẹp dài của hắn.
Trên người hắn mang theo hơi thở mát mẻ của trời thu cùng hạt sương ướt át.
“Đại nhân”, Thôi thị đứng ở bên cạnh, nhường đường cho hắn.
Tô Vũ nhìn thẳng vào phòng, ánh mắt khóa chặt người đang nằm trên giường.
Nàng rất suy yếu, sợi tóc xõa quanh gối, gương mặt gầy gò tái nhợt vì bệnh.
Tô Vũ đi vào, Thôi thị bèn đóng cửa lại.
Hắn phất áo ngồi bên giường Thẩm Nguyệt, khép mắt nhìn nàng thật lâu rồi mới duỗi tay ra sờ vào mặt nàng.
Trên trán nàng là mồ hôi lạnh, nhưng trán thì ấm nóng.
Thẩm Nguyệt đã đỡ sốt, nhưng vẫn còn sốt nhẹ.
Ngón tay sạch sẽ của Tô Vũ lau mồ hôi của nàng, ánh mắt mờ mịt thâm trầm, sóng ngầm mãnh liệt, thấp giọng nói: “Sao nàng lại bị như vậy?”
Thôi thị nói: “Nô tỳ dò xét từ chỗ Triệu mụ thì biết, dường như ngày công chúa sinh thì có dính mưa, công chúa sinh đứa bé trong tình trạng sốt cao, suýt thì khó sinh”.
“Là sinh ra trong lúc sốt cao”, Tô Vũ nhe giọng nói: “Vậy tại sao nàng lại mắc mưa?”
Thôi thị im lặng nói: “Đại nhân thứ tội, nô tỳ tạm thời mới hỏi thăm được những chuyện này, ngày mai nô tỳ lại nghe ngóng tiếp”.
“Ta muốn biết rõ từng chi tiết”.
“Nô tỳ hiểu”.
Tô Vũ ấm áp cầm tay Thẩm Nguyệt lên, ngón tay khẽ để vào mạch của nàng rồi bỏ ra.
Chương 135: Ôm miễn phí
Hắn lấy ra một túi da hươu, bày ra bên giường, trong đó là một bộ ngân châm với kích cỡ khác nhau.
Tô Vũ hơ ngân châm trên ánh nến, chậm rãi châm vào các huyệt vị của Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt bị kích thích cho cả người bốc mồ hôi, sau nửa canh giờ đã mồ hôi đầm đìa.
Hai mày nàng nhíu chặt, thỉnh thoảng lại chau mày, đôi môi tái nhợt thỉnh thoảng mấp máy như đang nói mơ.
Tô Vũ cúi người, nghiêng tai lắng nghe, mãi mới nghe được một câu khó khăn: “Ngươi không thể làm như vậy...”
Mắt Tô Vũ sầm lại, không nói không rằng.
Nàng đổ mồ hôi khắp người, nhìn ngày càng mỏng manh, Tô Vũ cất ngân châm đi, đứng dậy nói: “Thay quần áo khác cho nàng”.
Thôi thị thay đồ cho Thẩm Nguyệt, Tô Vũ đứng ở bên cửa sổ, quay lưng lại.
Cửa sổ đã bị đóng lại, nhìn qua ô cửa chỉ thấy màn đêm đen tối.
Thôi thị lấy nước ấm lau người cho Thẩm Nguyệt, sau đó mặc vào bộ áo ngủ mềm mại rồi lui về sau.
Nhiệt độ cơ thể nàng đã giảm, cũng không sốt nữa, lông mày khẽ giãn ra, không còn nhăn chặt như cũ nữa.
Tô Vũ nhìn đứa bé trong tã, ngũ quan nhăn nhúm, hai mẹ con nằm ngủ cùng một chỗ, tư thế ngủ y hệt nhau.
Nghe Liên Thanh Châu nói, đứa bé này từ khi sinh ra đến giờ còn không khóc tí nào.
Tô Vũ thấy đứa bé còn yên tĩnh hơn tưởng tượng.
“Vậy cũng tốt”, Tô Vũ khom người xuống, khẽ đụng vào gương mặt đứa bé: “Đỡ quấy rầy mẹ con nghỉ ngơi”.
Độ ấm trên mặt bé giống như chỉ cần động vào sẽ tan ra.
Làn da mềm mại của đứa bé núng nính vô cùng.
Đứa bé đang ngủ bỗng nhiên đạp chân, chậm rãi mở mắt.
Đôi mắt nhỏ kia mơ hồ cũng có vẻ dài và hẹp.
Tô Vũ nhíu mày với nó.
Nó rũ mắt, sau đó lại nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ, không phản ứng thêm.
Tô Vũ nhìn Thẩm Nguyệt rất lâu.
Hắn nhìn cánh tay đặt ngang bên người của nàng, đường cong ưu mỹ uyển chuyển, sau đó vươn tay nắm ngón tay của nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Thẩm Nguyệt vốn đang thấy lúc nóng lúc lạnh, sau đó thì trở nên bằng phẳng, nàng giống như ngã vào một nơi dịu dàng ấm áp, tìm một tư thế ngủ thoải mái.
Nàng hơi quay đầu, gương mặt nàng có lớp vải thoải mái mềm mại để gối, mùi trầm hương yếu ớt tràn vào lỗ mũi nàng, khiến nàng thấy bình yên.
Vì để nàng ngủ được thoải mái, hắn cố gắng giữ nguyên một tư thế không nhúc nhích, từ nửa đêm đến gần sáng.
Lúc Tô Vũ đi thì nến đã cháy hết, chỉ còn lại vết sáp nến.
Hôm sau Ngọc Nghiên dậy rất sớm, sau khi ngủ một ngày, tinh thần nàng ta vô cùng sảng khoái.
Trời chưa sáng lắm, nàng ta vào phòng Thẩm Nguyệt, thấy hai mẹ con đang ngủ thì giơ tay sờ vào trán Thẩm Nguyệt, nhiệt độ đã bình thường, nên mừng vô cùng.
Cả sáng đến trưa, Ngọc Nghiên và Thôi thị cùng nhau bận bịu.
Lúc Ngọc Nghiên chăm sóc Thẩm Nguyệt thì Thôi thị cho đứa bé bú sữa.
Thôi thị muốn để đứa bé khóc lên nhưng vẫn không được.
Buổi chiều Thôi thị rảnh rỗi bèn ra khỏi Trì Xuân Uyển làm quen với phủ tướng quân, thuận tiện nghe ngóng chuyện mấy ngày nay.
Thôi thị rất biết cách gợi chuyện, cho dù gặp phải nha hoàn kín miệng vẫn có thể khơi ra được.
Ban ngày Thẩm Nguyệt có tỉnh lại một lần, sau đó uống hết một bát thuốc.
Nhưng tinh thần nàng vẫn uể oải như cũ, mê man không dứt, đến đêm thì ngủ.
Cứ điều dưỡng khoảng hai, ba ngày như thế, tình trạng của Thẩm Nguyệt cuối cùng cũng trở nên đỡ hơn.
Ngọc Nghiên và Thôi thị chia việc cho nhau, Ngọc Nghiên ban ngày phụ trách nhiều hơn, tối thì Thôi thị gác đêm.
Dù sao ban đêm đứa bé cũng cần bú sữa, có Thôi thị thì tiện hơn.
Lúc nửa đêm, dưới ánh nến trong phòng.
Thẩm Nguyệt yếu ớt lặng lẽ mở mắt, thấy mình đang nằm trong ngực một người đàn ông.
Nàng có phản ứng giống hệt con trai mình, lại chậm rãi buông thõng mắt.
Một lúc lâu sau, nàng khàn khàn nói: “Tô Vũ à?”
Tô Vũ gác cằm lên trán của nàng, khẽ khàng đáp: “Ừ”.
Cả người nàng vô lực, lười biếng ngoẹo đầu, áo hắn dán vào mặt nàng, rất thoải mái, nên nàng cũng kệ.
Nàng có lúc ngủ mê man, nhưng mỗi tối đều cảm nhận được có người đến gian phòng của nàng và ôm nàng như vậy.
Cho nên tối nào nàng cũng ngửi được mùi trầm hương nhàn nhạt.
Mùi trầm hương và khí tức của hắn dung hợp lại, ngoài Tô Vũ ra thì trên đời này không có một ai có mùi này nữa.
“Sao ngươi lại lén đi vào phòng ta vậy?”
“Vì ta nghe Liên Thanh Châu nói thân thể cô không ổn, ta đến chữa bệnh cho cô, nếu chỉ nhờ đám lang băm kia thì bao giờ mới khỏi nổi”.
Thẩm Nguyệt nhếch mép, yếu ớt nói: “Thế sao ngươi lại muốn ôm ta?”
“Ban nãy cô than lạnh, ta cho cô ôm miễn phí”.
“Đêm nào ta cũng lạnh hả?”
“Cũng không hẳn, thỉnh thoảng cô sẽ thấy lạnh, nên ta sẽ cho cô ôm ta một xíu”.
“...”
Thẩm Nguyệt không có sức để cãi nhau với hắn, nên chỉ lặng yên dựa vào hắn, cảm thấy chút ít yên bình.
Nàng giống như cảm thấy màn đêm bên ngoài cửa sổ lạnh như nước, cũng cảm nhận được tiếng trời thu.
Đó là thời gian đang làm loạn.
Tô Vũ tưởng là Thẩm Nguyệt đang ngủ, bèn dùng ngón tay thon dài khẽ vuốt tóc mai bên tai nàng.
Động tác của hắn dịu dàng, lòng bàn tay vuốt ve sợi tóc khiến nàng hơi ngứa.
Thẩm Nguyệt khẽ lắc đầu, chui vào ngực hắn, nói: “Ta đột nhiên thấy hơi lạnh nè”.
Bình luận facebook